• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Nhất phẩm giang sơn

  • Chap-336

Chương 334: Nghi nam hoa đúng dịp (2






Cuối cùng, lão tiên sinh còn bị một đám hậu sinh cùng quê kéo giữ lại. Tuy rằng không nhận chức quan ngũ phẩm triều đình ban cho, nhưng đồng ý làm dân thường đến tham dự công việc biên soạn “trúc thư kỷ niên”. Trần Khác muốn để căn nhà còn trống của mình làm chổ nghỉ ngơi cho lão tiên sinh ở kinh thành, nhưng đã bị Long Xương Kỳ từ chối.

Long lão nhi không thể không oán giận đối với Trần Khác. Nhưng thấy đối phương dùng thân phận thần cận thần thiên tử, danh nho tôn sư để nhận lỗi với mình, để cho mình lấy lại thể diện. Lòng người ai cũng có chiều sâu, một hậu bối đã có thể làm được tới bước này, một lão nhân như ông làm sao có thể tiếp tục trừng mắt lạnh lùng nữa?

Cho nên lý do từ chối của lão tiên sinh là mình thích nơi náo nhiệt, ở bên trong hội quán có thể ở gần nhiều hậu bối đồng hương. Cũng coi nhưng không làm Trần Khác không xuống đài được...

- Cửa ải này, coi như đã qua rồi.

Trên đường trở về, Trần Khác ở trên xe ngựa thở phào nhẹ nhõm nói.

- Ngươi thật sự đã thay đổi rồi.

Tô Triệt mỉm cười nói:

- Nếu là trước đây, ngươi nhất định không chịu khuất phục.

- Muốn làm đại sự thì không thể nào theo ý mình. Là rồng cũng phải lượn quanh, là hổ cũng phải nằm. Cả ngày cứ giương nanh múa vuốt, thì không thể làm chính sự được.

Trần Khác nói xong nhìn về phía Tô Thức nói:

- Đây cũng là nói huynh đó...

- Hắc...

Tô Thức mỉm cười xấu hổ. Trở lại kinh thành, gia nhập vào vòng văn hóa, Tô Tử Chiêm tài trí hơn người hiển nhiên như cá gặp nước. Mỗi ngày, đều ngợp trong vàng son giữa việc ngâm gió gợi trăng, tùy ý thi triển tài hoa, hưởng thụ tất cả những sự tôn sùng.

Khác với tài tử cao ngạo lúc trước, Tô Thức tuy có sự phong lưu của Lý Thái Bạch, sự nhanh nhẹn của Tào Tử Kiến, nhưng khí chất lại ôn hòa, làm người lại dũng cảm, đối với người ngoài thẳng thắn thành khẩn. Bởi vậy ở kinh thành rất nhanh được vô số sự ủng hộ, bất kể là sĩ tử văn nhân hay ca kỹ nhạc nữ đều thật tâm yêu thích vị đại tài tử này.

Nhất là Trần Khác đang chuẩn bị sửa đổi lại con đường học thuật ổn định, căn bản không hề chiếu cố đến việc kinh doanh của những danh kỹ này, sau khi cũng không điền thơ làm từ, càng không có ai tranh danh hiệu đứng đầu phong nguyệt với Tô Thức nữa. Thậm chí, y còn gặp lại danh kỹ quen biết ngày trước, viết thiếp mời chính mình mang theo cữu ca đến thăm.

Trần Khác không khỏi âm thầm cảm thán. Phong nguyệt Biện Kinh thay đổi quá nhanh, mới vài năm không tẩu Mã Chương đài liền bị các kỹ nữ bỏ quên...

Trần Khác cũng không chút nào ghen tị, bởi vì đại cữu ca vốn chính là siêu sao Thiên hoàng hào quang chói lọi, làm sao có thể bị mình làm lu mờ đi được? Chỉ có điều hắn cũng ngẫu nhiên nghe nói, Tô Thức bên ngoài ăn nói cũng không kiêng kỵ, hành vi làm việc có chút phóng đãng, thái độ hơi có chút đắc ý vênh váo bởi vậy nên nhắc nhở.

Tuy nhiên Tô Thức đang ở trong hoa gấm, thanh danh chói lọi, cảm thấy nhân sinh làm gì có thể tốt hơn như vậy nữa? Y phiền não chính là, đêm nay rốt cuộc nên đến Thúy Vi Cư Vân phó ước với Tiên nhi, hay là đến thuyền hoa trên sông Biện vẽ tranh cho Trương Sư Sư. Chắc là sẽ không nghe lọt tai lời khuyên của Trần Khác...

Trần Khác đang muốn nói thêm vài câu, xe ngựa dừng lại, Trần Nghĩa vén rèm xe lên nói:

- Đại nhân, Khởiđại gia đang ở bên ngoài.

- Các ngươi đi về trước đi.

Sau khi Trần Khác từ Liêu quốc trở về, luôn luôn bận rộn giải quyết việc nhạc gia hai bên, gần như đã quên vị hồng nhan này.

Trần Khác xuống ngựa trong tiếng cười quái dị của huynh đệ Tô gia, liền thấy Khởi Mị Nhi mặc một chiếc váy lụa lộng lẫy, bên hông treo mười chiếc vớ nhỏ, mỗi vớ là một màu sắc, phối hợp vừa thanh nhã lại vừa khác biệt. Ở mép váy có một phần tấc rộng, nhìn qua rất bắt mắt. Nàng còn búi cao tóc nổi bật, trên đó còn cắm một đóa hoa hồng đỏ thẫm, đầy sức sống ở giữa phố, làm cho mọi vật xung quanh đều phải ảm đạm thất sắc.

Khởi Mị Nhi vẫn như xưa, nụ cười trên mê hoặc lòng người hiện lên trên khuôn mặt, nhẹ nhàng gật đầu với Trần Khác.

- Không thể ngờ lại gặp ở chỗ này.

Trần Khác đi tới.

- Cũng không phải là vô tình đó, người ta là đến chờ công tử.

Khởi Mị Nhi cười kéo kéo cánh tay hắn. Cánh tay Trần Khác thoáng cứng đờ một chút rồi lập tức trở lại bình thường.

Nhưng đúng lúc này liền bị nữ nhân có tâm hồn nhạy cảm cảm giác được, nàng thất vọng rút tay về nói:

- Quên mất thân phận của công tử hôm nay đã khác rồi...

- Quả thật đã không giống như lúc trước, biết bao cặp mắt đang nhìn chằm chằm, tìm cơ hội sấn tới.

Trần Khác gật gật đầu, nghiêm mặt nói.

- Vâng, việc này nên chú ý...

Khởi Mị Nhi tươi cười hết sức ủ dột, Trần Khác đột nhiên đưa tay ôm eo nhỏ nhắn của nàng, cất tiếng cười to nói:

- Tuy nhiên như vậy thì sao chứ? Trong thành Biện Kinh, người nào mà không biết Khởi Mị Nhi là nữ nhân của Trần Tam Lang ta?

Lòng Khởi Mị Nhi bị hắn làm cho chao đảo cao, hóa thành một vũng nước mùa xuân, thiên kiều bá mị liếc hắn một cái:

- Đáng ghét...

Trên Ngộ Tiên Lâu đối diện bên kia đường, Khởi Mị Nhi đã đặt sẵn một gian phòng đơn, rượu và thức ăn mang lên, hai người ngồi đối diện, bốn mắt nhìn nhau, Trần Khác nhìn ra được sự ưu thương trong mắt nàng.

Trần Khác nâng chén rượu lên nhấp một ngụm, đưa chén còn lại đến trước mặt Khởi Mị Nhi nói:

- Uống nó vào thì nàng là người của ta rồi.

Khởi Mị Nhi tuy rằng trong lòng đầy tâm sự, nhưng vẫn bị chọc cho bật cười nói:

- Công tử thật đúng là không kiêng kỵ gì hết, ngay cả nữ nhân như nô gia cũng dám muốn.

- Sợ cái gì, mặc kệ nàng trước kia từng làm cái gì.

Trần Khác thản nhiên nói:

- Đi theo ta, thì quá khứ đã hoàn toàn cắt đứt.

- Còn nói là công tử đã trở nên khiêm tốn rồi, hóa ra là vẫn còn hống hách như vậy.

Khởi Mị Nhi nghe lời nói của hắn dường như còn có hàm ý khác, cười khổ nói.

- Con người thường sửa đổi, không bệnh thì là chết.

Trần Khác thản nhiên nói.

- Con người thường sửa đổi, không bệnh thì là chết...

Khởi Mị Nhi đọc nhẩm lại câu nói này, ánh mắt nhìn lướt qua Trần Khác, nhìn về phía phố Mã Hành ngoài cửa sổ. Giờ này hoàng hôn, bảng hiệu trên phố Tây Dương, người đi đường, trên người đều có một tầng màu vàng. Nàng nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Đúng là ý này.

Trần Khác than nhẹ một tiếng, cầm lấy một chén khác, rót đầy nói:

- Một chén này, đa tạ nàng đã giúp ta một đại ân.

Khởi Mị Nhi vẫn không nhận, lắc lắc đầu nói:

- Đây không phải là việc làm cho người khác vui vẻ, huống chi tỷ muổi của nô gia vẫn còn không thoát khỏi độc thủ của bọn họ.

- Ôi... Ta thật có lỗi.

Trần Khác thấp giọng nói.
- Không quan tâm tới nữa, việc này đã kết thúc. Cũng đừng vội nhắc lại.

Khởi Mị Nhi cười lớn một chút, thấp giọng nói:

- Mị Nhi hôm nay đến đây, một là chúc mừng tân hôn đại hỉ của công tử, hai là muốn từ biệt công tử.

- Nàng muốn đi đâu?

Trần Khác có chút bất ngờ.

- Không biết.

Khởi Mị Nhi lắc đầu buồn bã nói:

- Có thể là đi Hàng Châu, cũng có thể đi xa hơn.

- Làm sao đột nhiên muốn bỏ đi vậy?

- Vẫn luôn có ý nghĩ này.

Khởi Mị Nhi than nhẹ một tiếng nói:

- Lúc trước không có tự do, hiện giờ cuối cùng cũng có thể làm một chút chuyện mình muốn làm.

- Bọn họ thật sự có thể buông tha nàng?

Trần Khác không tin nói.

- Bán mình luôn luôn có kỳ hạn, đến kỳ hạn tự nhiên có thể rời khỏi.

Khởi Mị Nhi cười nói.

- Không đúng.

Trần Khác nhíu mày suy nghĩ một lát nói:

- Nàng lừa ta, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng.

- Không có.

Khởi Mị Nhi lắc đầu cười nói:

- Hiện giờ ở bên trên đã thay đổi toàn bộ, khó tránh khỏi sẽ nới lỏng một chút.

- Có thể thoát thân thì thật tốt quá.

Trần Khác gật đầu nói:

- Một cô gái mà làm cái này, quá nguy hiểm.

- Đúng vậy, không phải ai cũng thương hương tiếc ngọc giống như đại nhân.

Khởi Mị Nhi ánh mắt phức tạp nhìn Trần Khác nói.

- Chủ yếu là nàng không làm bất cứ chuyện gì có hại với ta.

Trần Khác tự giễu cười nói:

- Thật ra bên ngoài rèm, có hai thủ nỗ đang hướng về nàng...

- Đây là nên phải thế.

Khởi Mị Nhi hoàn toàn hiểu được, đối phương đã sớm biết rõ thân phận của mình. Nàng chán nản nói:

- Nô gia sở dĩ cái gì cũng đều chưa làm, là bởi vì lúc trước đại nhân trong mắt bọn họ không quan trọng.

- Thật ra ta vẫn chờ, mỹ nhân kế của nàng, chuẩn bị tương kế tựu kế.

Trần Khác cười khổ nói:

- Ai ngờ mình còn chưa đủ tư cách.

- Là đại nhân không muốn.

Khởi Mị Nhi sâu kín liếc hắn một cái nói:

- Chỉ cần đại nhân gật đầu, đêm nay nô gia có thể cho công tử.

- Làm nữ nhân của ta, cả đời đều phải đi theo ta.

Trần Khác cười nói:

- Nàng nếu đồng ý thì ta liền gật đầu.

Bị hắn hỏi ngược lại, Khởi Mị Nhi cười khanh khách nói:

- Trong thành Biện Kinh biết bao người qua tay công tử một lần. Công tử cưới hết được sao?

- Không giống nhau.

Trần Khác lắc đầu nói:

- Ta đã từng điền từ cho các nàng ấy, là giao dịch công bằng, không ai thiếu nợ nhau.

- Công tử...

Khởi Mị Nhi bị nói trúng điều bí mật nhất, mềm yếu nhất trong lòng, đôi mắt có chút đỏ lên. Từ lúc nàng và Trần Khác quen biết đến nay, chưa từng xin Trần Khác một bài từ. Đây tất nhiên có nguyên nhân nàng không quan tâm hư danh hoa khôi, quan trọng hơn là nàng khó có thể buông được sợi tơ tình...

- Công tử cũng vì ta làm một bài từ đi...

Khởi Mị Nhi cố nén nước mắt, giọng điệu đắng chát nói.

- Ta đã không còn làm từ nữa rồi.

Trần Khác lắc đầu, ngiêm mặt nói:

- Ta hiện tai đang thay đổi con đường nghiên cứu.

- Phù...

Khởi Mị Nhi bị hắn chọc cho nín khóc mỉm cười, giơ tay đấm nhẹ nói:

- Đây là do công tử không cần đó, quay đầu lại thì đừng hối hận.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Back
Top Bottom