• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Nhất phẩm giang sơn

  • Chap-333

Chương 333: Đại sư (2






Nghe xong những lời này, Triệu Tông Thực mới chậm rãi gật đầu nói:

- Được rồi.

- Còn nữa, Hàn tướng công cho người chuyển lời.

Triệu Tông Ý nói:

- Bước trọng điểm tiếp theo của triều đình là trị thủy, đệ và Tông Hữu phải chú ý nhiều hơn đến phương diện này để tránh Hoàng thượng đột nhiên hỏi tới.

- Ừ.

Triệu Tông Thực gật đầu, nhìn ra cảnh thu hiu quạnh ngoài cửa sổ, lẩm bẩm:

- Ngày tháng sống như tiểu thiếp này khi nào mới kết thúc?

- Nhanh thôi...

Triệu Tông Ý nhẹ giọng an ủi:

- Phụ thân nói, sẽ không mang theo nỗi ân hận mà nhắm mắt.

- Hả?

Hai mắt Triệu Tông Thực sáng lên, chợt ý thức được mình có mặt không ổn, y sa sầm mặt nói:

- Ý của phụ thân là gì?

- Đợi đến ngày đó đệ sẽ biết.

Triệu Tông Ý thở dài không muốn nói thêm gì nữa... Phủ Vương An Thạch đối diện với phủ Tư Mã Quang ở thành bắc. Lúc trước, Vương An Thạch viết thư nhờ Tư Mã Quang tìm giúp một tòa nhà, chỉ có một yêu cầu là “láng giềng gần nhau”.

Người nhà không hiểu cho lắm, thành Biện Kinh lớn như vậy sao phải làm hàng xóm của Tư Mã Quang? Vương An Thạch thản nhiên nói:

- Lựa chọn hàng xóm nhất định phải là Tư Mã thập nhị, người này dù ăn ở hay làm mọi chuyện đều có pháp, muốn để mọi người thấy mà học theo.

Tư Mã Quang đứng thứ mười hai cho nên bằng hữu gọi là Tư Mã thập nhị. Xưa có mẹ của Mạnh Tử ba lần dời nhà, nay có Vương thị chọn hàng xóm mà ở, đều là do những bậc trí giả mà nên.

Phủ thượng là một viện tử tam tiến (*), tiền sảnh là sảnh đón khách và phòng khách, nhị tiến là nơi Vương An Lễ, Vương An Thượng, Vương Bàng và Vương Bang đọc sách và ăn ngủ, hậu viện là chỗ ở của vợ chồng Vương An Thạch cùng con gái út.

(*) Tam tiến: Nhà thời xưa dựa vào số lượng của “đại sảnh” theo chiều dọc (chiều sâu) của khu nhà mà tính, tam tiến bao gồm môn sảnh, chính sảnh và hậu sảnh. Nhà của Vương An Thạch thì chia ra làm tiền sảnh, nhị tiến là nơi ở của con trai, hậu viện là nơi ở của cha mẹ.

Lúc này, Vương An Thạch đang ở nha phủ, bốn thúc cháu thì đang ở phòng riêng đọc sách.

Đông sương phòng là thư phòng kiêm cả phòng ngủ của Vương Bàng, lúc này y không ngồi trước bàn mà nằm lên giường, ngẩn cả người nhìn lên trần nhà.

Đang như đi vào cõi tiên thì Vương Bàng cảm thấy trán mình đau xót, ôi một tiếng y ngồi dậy, trông thấy tiểu muội của mình dựa vào bên cửa sổ, trong tay cầm một quả táo đỏ, cười khanh khách với y.

- Không nhẹ không nặng, rất đau đấy.

Vương Bàng mò được quả táo lăn trên giường, tức giận nói:

- Không tin, muội cứ thử xem.

- Nam nhi tốt không đấu với nữ nhi.

Tiểu muội cười đưa quả táo đến trước mặt y nói:

- Trên cây táo ở hậu viện quả mọc đỏ cả cây, khó khăn lắm muội mới hái được nó.

- Để trên bàn đi.

Bình thường tình cảm của Vương Bàng và tiểu muội rất tốt, nhưng hôm nay y làm biếng không muốn ngồi dậy.

- Ai nói cho huynh chứ.

Vương Hoàn bĩu môi nói:

- Muội cho nhị ca mà.

- Đừng.

Vương Bàng nhanh chóng đứng dậy, mỉm cười để muội vào phòng nói:

- Để Vương Bang biết chắc chắn sẽ nghiêm mặt nói: “Con gái mà leo lên leo xuống còn ra thể thống gì nữa?”.

Y học giọng điệu của Vương Bang giống như đúc, chọc cho Vương Hoàn ôm bụng cười.

Vương Bàng lấy ra chiếc khăn trắng lau quả táo một cách cẩn thận, rồi đưa cho Vương Hoàn nói:

- Về sau chuyện này cứ kêu ca ca làm cho, muội leo coi chừng bị ngã.

- Nhưng hai người ca ca một người đọc sách còn một người thì ngẩn ra.

Vương Hoàn cắn nhẹ vào quả táo, ngọt đến mức cô híp mắt cười nói:
- Muội nào dám làm phiền?

Nói xong cô cười hì hì nói:

- Huynh, sao ngẩn ra thế?

- Không phải ngẩn người, mà ta chỉ hơi mệt thôi, cần nghỉ ngơi một chút.

Vương Bàng vội ho một tiếng nói:

- Chuẩn bị đi đọc sách thôi.

- Muội thấy huynh tâm thần bất ổn, sợ là đọc sách không vào.

Vương Hoàn lắc đầu nói.

- Nha đầu kia.

Vương Bàng cười khổ nói:

- Làm sao mà tâm thần ta lại bất ổn hả?

- Hôm đó phụ thân trở về từ kinh diên, kể chuyện “Kim đằng” và “Thượng thư ngụy kinh khảo”.

Vương Hoàn cười nói:

- Muội phát hiện bắt đầu từ hôm đó huynh không ổn rồi.

- ...

Theo bản năng Vương Bàng muốn phủ nhận, nhưng nhìn muội muội cười chăm chú, chung quy cũng phải đầu hàng nói:

- Muội nói đi, vì sao huynh không ổn?

- Bình thường mà nói, huynh chỉ tự biết gây họa, nhưng không chịu vác mặt đi xin lỗi nên mới như vậy.

Vương Hoàn cười đánh giá huynh trưởng:

- Muội đoán chuyện “Kim đằng” kia cũng là do ca ca gây ra.

- Nói bừa, huynh đâu có bản lĩnh đó.

Vương Bàng lắc đầu nói.

- Bản lĩnh của huynh lớn mà.

Vương Hoàn cười hì hì nói:

- “Tiểu thánh nhân” cũng không phải là gọi chơi.

Vương Bàng rất thông minh, chưa đầy hai mươi tuổi đã viết rất nhiều sách, ai ai cũng biết, đương thời xưng y là “tiểu thánh nhân”.

Còn đại thánh nhân thì đương nhiên là Vương An Thạch – cha của y rồi. Người đảng Tân Học đều biết đại thánh nhân là một người nắm đại sự, một lòng quang minh, sở dĩ có thể nổi tiếng trở thành một thế lực không thể bỏ qua, đều là dựa vào mưu lược của đứa con trai đứng sau lưng.

Cuộc đời này của Vương Bàng không tin quỷ thần tiên hiền gì hết, mà chỉ tin có một người là phụ thân của mình. Vương An Thạch trong mắt y chính là thánh hiền sống, là người cứu thế mà thượng thiên giáng xuống giúp Đại Tống. Với y, thánh hiền, người cứu thế mãi mãi quang vinh, không thể dính dáng đến bất kì cái gì đen tối. Nhưng một mực quang minh thì làm được gì? Nhiều nhất chỉ là một Long Xương Kỳ mà thôi.

Chỉ có quyền lực lớn mạnh mới có thể triển khai tài năng kinh thiên vĩ địa của phụ thân, nhưng quyền lực sẽ không tự đến, phải có mưu kế tỉ mỉ, phải tranh thủ từng bước một.

Đối với địa vị của chính mình, y muốn dẹp hết những chướng ngại của phụ thân, đưa phụ thân lên đến đỉnh cao quyền lực của hộ pháp Đại tướng quân!

Sở dĩ Vương An Thạch chịu làm Tam ti độ chi phán quan, đó là kết quả của âm mưu bí mật giữa y và Chương Đôn. Nếu như ý trời đã định Hoàng thượng không có con, những kẻ biết nghĩ không thể không dàn hàng, hơn nữa sẽ dàn càng sớm càng tốt... Triều Đại Tống có thể không đứng thành hàng, trừ nhóm các tướng công đang ở trên đỉnh núi ra thì cũng chỉ còn đám thần tử “vô dục tắc cương” (*) không có chỗ dựa mà thôi.

(*) Vô dục tắc cương: Con người chỉ khi có dục vọng thoát li thế tục thì mới đạt đến cảnh giới oai phong lẫm liệt.

Vương Bàng đối với việc Chương Đôn lựa chọn Triệu Tông Tích không có dị nghị gì, tính cách của hai người na ná, đều tự đánh giá mình cao, không chịu làm từng bước, hành vi hiển nhiên cũng tương tự. Tại sương gian nọ, người muốn đầu nhập Triệu Tông Thực có thể xếp hàng dài từ cửa Tuyên Đức đến cửa Nam Huân, có rất nhiều người, thậm chí là người quen cũ đến mấy chục năm, bọn họ lúc này mới đến xếp hàng, sợ ngay cả cơm thừa rượu cặn cũng không kịp ăn.

Cho nên thà rằng mạo hiểm một chút gây áp lực lên Triệu Tông Tích, dù rằng không có hi vọng gì vào tiểu tử này nhưng đi sứ nước Liêu, thanh tra kinh doanh y đã làm rất tốt, tuyệt đối thể hiện được thực lực. Y không phải là ruột thịt của Hoàng thượng, dựa vào cái gì mà không nên chọn Triệu Tông Thực? Tin rằng với sự trợ giúp từ người của đảng Tân Học, còn không hiết là hươu chết sẽ về tay ai đâu.

Bởi vậy, Vương Bàng thấy phụ thân mình vừa mới tiến kinh, Triệu Tông Tích đang đau khổ mong viện binh liền lân la làm quen, ai ngờ vị tiểu Vương gia đó chưa từng lộ diện, chuyện gì cũng nhờ kẻ họ Trần chuyển lời.

Suy nghĩ và hiện thực khác xa nhau khiến cho trong lòng Vương Bàng giận giữ, không khỏi càng coi thường Triệu Tông Tích. Theo y thấy, Lưu Huyền Đức đến mời ba lần, mới có ba phần tiền vốn của thiên hạ. Tài năng của phụ thân y thì Khổng Minh không thể sánh bằng, vả lại ông ấy đã chủ động đến kinh thành, vậy mà Triệu Tông Tích lại ngạo mạn như thế, nào có biểu hiện làm đại sự?

Có lẽ theo Vương thiếu gia, làm tôn tử của hai cha con y mới có thể thành đại sự...

Vốn là Vương Bàng định thờ ơ lạnh nhạt, nhưng Long Xương Kỳ uy hiếp địa vị của Vương An Thạch khiến y không thể không ra tay trước. Mới đầu y cho rằng mình đem nhược điểm của Long Xương Kỳ nói cho Trần Khác, nhất định Triệu Tông Tích sẽ khẩn trương bố trí. Ai ngờ đợi trái đợi phải, căn bản là người ta không có động tĩnh, Vương Bàng liền tự hiểu, hóa ra sự tình bị hỏng là tại tên Trần Trạng nguyên đó.

Nghĩ lại khi cùng y giảng chuyện này, vẻ mặt của tên kia như quả mướp đắng, Vương Bàng chắc chắn đó là một cái gối thêu hoa đố kị người tài. Tuy hắn làm văn hay nhưng trong bụng lại không có gì từng trải, hắn lại không muốn bị phụ thân đoạt đi vị trí tâm phúc đứng đầu của Triệu Tông Tích nên mới cố ý dấu diếm không báo!

Cũng may y chưa bao giờ tin vào người khác, cùng lúc nói với Trần Khác thì y cũng bắt tay vào chuẩn bị, âm thầm phát động người trong đảng Tân Học đứng lên công kích Long Xương Kỳ. Trong lòng y hết sức nhẫn nhịn, muốn lâm nguy cứu chủ khiến cho Triệu Tông Tích cảm nhận được ai mới là người nên dựa vào, sau đó sẽ đá tên họ Trần đi thật xa.

Song khi phụ thân kể chuyện phát sinh ở kinh diên cho y nghe, Vương Bàng lập tức ý thức được suýt nữa mình đã làm hỏng đại sự, mà thủ đoạn của vị Trần học sĩ y xem như gối thêu hoa kia lại cao siêu hơn mình nhiều lắm.

Điều này khiến cho Vương Bàng cảm thấy thất bại vì trước giờ luôn cho rằng thiên hạ cha thứ nhất, chính mình là thứ hai. Nguy hiểm hơn, trải qua hành động biến khéo thành vụng này, quan hệ giữa Vương gia và Triệu Tông Tích cùng Trần Khác tất nhiên sẽ xuất hiện rạn nứt, nhất định phải sửa chữa đúng lúc, nếu không gà bay trứng vỡ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Back
Top Bottom