Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-329
Chương 332: Kinh diên (2)
Trần Khác cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn y đọc “Chính trị gia thiên” của hắn, mặc cho Triệu Tông Tích trong lòng đang giao chiến.
- Đừng xem nữa.
Rất lâu sau, Triệu Tông Tích mới phục hồi lại được tinh thần, y mắng:
- Còn không giúp ta trù tính ư?
- Cách này là một chiêu phải giết.
Trần Khác để sách xuống thản nhiên nói:
- Nhưng ngày sau tai họa khôn lường.
- Cái gì mà tai họa về sau?
Triệu Tông Tích trầm giọng nói.
- Đây là văn tự ngục.
Trần Khác thản nhiên nói:
- Lão Long đã chin mươi tuổi, được mọi người kính ngưỡng, thanh danh ra đến cả hải ngoại. Nếu như dùng cách này để mưu hại thì sẽ để lại ấn tượng thế nào cho kẻ sĩ trong thiên hạ đây?
- Đây chính là chỗ ta cố kỵ đấy.
Triệu Tông Tích vuốt cằm nói:
- Khi Vũ Lăng tiên sinh làm văn, sợ chỉ là có điều cần phải suy xét, không có ý tứ nói bóng gió.
- Ừ, hiển nhiên là thế.
Trần Khác gật đầu nói:
- Nếu như ông ta có ý há chăng lại hiến cho triều đình? Chẳng lẽ là ông cụ ăn thạch tín, chán sống rồi hay sao?
- Đúng vậy, cách của Vương Nguyên Trạch là mưu hại.
Triệu Tông Tích hít một hơi thật sâu nói:
- Không phải vạn bất đắc dĩ ta sẽ không làm như vậy.
- Ừ.
Trần Khác gật đầu, vuốt ve quyển sách trên tay nói:
- Cuốn “Chính trị gia thiên” này, chờ đến khi dịch ra tiếng Hán, ngươi nhất định phải xem. Trong đó có một quan điểm ta rất đồng ý, chính là tính chính nghĩa là căn cơ của chính trị gia lập than, nhưng hành động không chính nghĩa chắc chắc sẽ mang lại ảnh hưởng bất lương, có lẽ sắp tới cũng có lẽ là lâu hơn.
- Ta biết ý này của ngươi.
Triệu Tông Tích gật đầu nói:
- Chính là Khổng Tử đã nói “Tựu thị khổng tử thuyết đích, quân tử chi vu thiên hạ dã, vô thích dã, vô mạc dã, nghĩa chi dữ bỉ”
(BTV dịch: Quân tử khắp thiên hạ, không có cái nhất định phải ra sao mới có thể, cũng không có cái gì nhất định phải ra sao mới không thể, chuẩn mực hành sự duy nhất là nghĩa)
- Đúng.
Trần Khác gật đầu nói:
- Nhưng nói đi thì phải nói lại, nhất mực ngay thẳng thì cũng không thành chuyện được. Chuyện này nếu không xử lý thích đáng, thì chúng ta sẽ mất đi người của Tân Học Đảng, không còn sự giúp đỡ của bọn họ, chúng ta thua là điều không thể nghi ngờ.
- Đúng, thánh nhân còn giảng đạo kinh quyền cơ mà.
Triệu Tông Tích chậm rãi nói:
- Tuy là quyền, nhưng trước đây không rời khỏi kinh, mà nó chỉ là thay đổi của quyền.
- Đây là lẽ phải.
Trần Khác gật đầu khen ngợi:
- Cho nên chúng ta có thể chỉ trích ông ta phỉ báng Chu Công, nhưng không thể lấy “Kim đằng” ra để mưu hại. Như vậy tuy hiệu quả là dựng sào thấy bóng, nhưng sẽ vùi lấp ngươi vào chỗ bất nghĩa.
Dừng lại một chút nói:
- Huống chi ai cũng biết, Long Xương Kỳ là do Triệu Tông Thực mời đến, ngươi lại là đối thủ lớn nhất của gã, tùy tiện tung ra “Kim đằng” chỉ e sẽ bị quan gia coi là có dụng tâm tà ác, mất sẽ nhiều hơn là được.
- Vậy chúng ta nên làm gì bât giờ?
- Để ta suy nghĩ...
Trần Khác chậm rãi đứng lên nói:
- Từ giờ đến kinh diên còn bảy ngày nữa, để ta suy nghĩ xem, có biên pháp hay hơn không... Mấy ngày nữa không khí của kinh thành sẽ thay đổi. Sẽ có người nói Long Xương Kỳ phỉ báng Chu Công, nói Chu Công là đại gian thần. Chu công là ai? Đó là thánh vương mà bản triều lập nên! Là đối tượng mà tất cả các sĩ phu sùng bái, một học trò nghèo như Long Xương Kỳ ông, không ngờ lại ngang nhiên chửi bới, tự nhiên sẽ khiến cho quan viên triều đình phải cảnh giác.
Trước kia, mặc dù mọi người đều đã đọc qua văn chương của Long Xương Kỳ, nhưng không ai nghiên cứu từng cuốn một. Bây giờ bị người nhắc nhở, bọn quan lại lập tức đi tìm cuốn “Long thị văn tập” tản ra mùi mực in, bắt đầu kiểm tra cẩn thận, vừa nhìn thực sự là có văn chương như vậy. Vì thế, có đại nho đã nã pháo vào Long Xương Kỳ, nói rằng con người này không chỉ chê trách Chu Công, mà còn chỉ “Lục Kinh” vô hoàng đạo, cho rằng con người này lý kinh phản đạo, không đáng để noi theo.
Nếu là người bình thường nã pháo thì cũng chẳng lấy gì làm lạ, nhưng quan trọng là người nã pháo có thân phận không hề tầm thường, chính là minh chủ của văn đàn Âu Dương Tu, có ảnh hưởng lớn đến văn đàn này, càng ảnh hưởng đến Long Xương Kỳ. Chỉ có điều ông luôn chuyên tâm chú trọng vào cải cách văn thể, và không đề cập đến Kinh học mà thôi. Giờ phút này đây đột nhiên lại làm khó dễ, đương nhiên sẽ gây ra chấn động không nhỏ.
Rất nhiều người đã sớm không ưa lão Long, trước kia lo lắng xúc phạm khiến nhiều người tức giận, luôn không dám lên tiếng. Lúc này đây có Âu Dương Tư khai quả pháo đầu tiên, lập tức sẽ ùa theo phê phán y là lý kinh phản đạo, dị đoan hại giáo... Vv
Những văn nhân ủng hộ lão Long, đương nhiên sẽ không im miệng, mà sẽ lập tức đánh trả ngay, nói rằng bọn họ đố kị người tài không cho phép có những cách nhìn khác... Trong vòng có mấy ngày ngắn ngủi, trong thành Biện Kinh đã trở nên ầm ĩ, cuộc tranh luận càng ngày càng sôi nổi.
Dù có thế nào, thì ngày Triều đình mở kinh diên cũng sắp đến rồi.
Cái gọi là kinh diên chính là để cho Hoàng Đế giảng kinh thư, đây là hoạt động quan trọng quốc gia lấy văn giáo để trị thiên hạ, không chỉ có Kinh diên giảng quan tham gia, mà các đại thần trong triều cũng phải bồi tiếp. Sở dĩ thêm một chữ “Diên” tiệc, là bởi vì sau khi giảng thư xong, bình thường Hoàng Thượng đều ban yến tiệc phong phú cho các quan đại thần bồi tiếp và các giảng quan.
Chế độ đời Tống, hằng năm từ tháng hai đến thàng năm, tháng tám đến đông chí, mỗi một kỳ gặp ngày lẻ sẽ cử hành kinh diên, do các giảng quan thay phiên nhau giảng, ngày đó gọi là xuân giảng, thu giảng. Mùng 1 tháng 8, là ngày mở đầu cho thu giảng.
Sau buổi triều sớm hôm đó, quan gia cùng chúng thần chuyển đến Nhĩ Anh Các... Đây là nơi để các anh tài thân cận của Hoàng Đế đến nghe giảng đạo.
Trước tối một ngày, Nội Thị Tỉnh đã ở phía nam khu vực bảo tọa trong điện, hai bên trái và phải mỗi bên đều có kim ngạc lư hương, ở phía đông hơi chếch nam của chiếc lư hương bên trái, đặt một chiếc ngự án và giảng án, tất cả đều hướng về tây. Trên bàn án có bố trí các bản thảo để giảng, được đè lên bởi một chiếc thước vàng.
Bây giờ tất cả các huân thần công tướng, Lục bộ Cửu Khanh, quan viên của quán các, Gián quan của Ngự sử, các quan Cấp sự trung, Tự ban, Minh tán, đều mặc triều phục đứng xếp hàng ngoài điện.
Giờ thìn đã đến, quan gia thăng tọa, chúng quan viên dưới sự hướng dẫn của Hồng Lư Tự Minh tán quan, lần lượt vào điện hành lễ, sau đó tất cả ngồi vào chỗ của mình. Trần Khác than là Tập Hiền Điện Tu Soạn, hiển nhiên là có tư cách đến nghe. Lúc này hắn đang đứng trong hàng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn long, cũng không biết là đang suy nghĩ những cái cái gì.
Sau khi hành lễ như một công cụ, với những nghi lễ phiền phức, Mnh tán quan cao giọng:
- Tuyên Tiến Giảng quan Long Xương Kỳ bước ra khỏi hàng.
Long Xương Kỳ than mặc phi bào được ban thưởng đặc biệt, mái tóc trắng xóa, dưới sự dìu đỡ của học sinh, ông ta run rẩy đến trước ngự giai, hành lễ với quan gia.
- Ái khanh miễn lễ.
Thấy vị quan già hơn tám chin mươi tuổi này, quan gia mang vẻ mặt ôn hòa nói:
- Thánh nhân nói, thân thân, nhân dã, kính trường, nghĩa dã. Mời ngồi đi.
Sau đó có người hầu bàn mang nệm tựa lưng đến mời Long Xương Kỳ ngồi xuống.
Long Xương Kỳ vô cùng cảm kích, đổi mắt ửng đỏ nói:
- Thảo dân đâu có tài đức gì mà lại có thể vào lúc tuổi già như ngọn nến trước gió, được thấy thánh nhan của thiên tử, trong lòng vô cùng xúc động. Có thơ dâng cho bệ hạ, muốn biểu hiện tấm lòng của thảo dân.
- Mời giảng.
Triệu Trinh vuốt cằm nói.
- Trung thiên thịnh thế tằng an bình, thụy mạch gia hòa biểu tuế thành. Sô ngu bạch tượng xuất hiệu đồng. Vặn lý Hoàng Đồ củng đế kinh. Y quan văn vật tế thì hanh. Hải ngung ninh mật vô biên cảnh. Hạng Vũ nhai ca nhạc thái bình...
Ông già ở phía kia ngâm xướng với giọng điệu truyền cảm, cuốn hút, đại thần phía dưới nghe thì buồn ngủ, loại tán ca này mọi người làm nhiều lắm rồ, thật sự là không có hứng.
Triệu Trinh tính tình nhẫn nại khó khăn nghe xong, cười nói:
- Lão tiên sinh chúc phúc, quả nhân xin nhận, cũng xin chúc lão tiên sinh sống lâu trăm tuổi.
Minh tán quan lại sợ ông già kia cảm thán liền nhanh chóng nói:
- Vào giảng.
Vì thế, Long Xương Kỳ bèn ngồi xuống sau giảng án bắt đầu giảng, hôm nay ông ta nói về “Kinh Dịch”, đây là cao nhất của quần kinh, nguồn của đại đạo. Phương diện này trình độ khá cao, tất cả mọi người đều cho rằng là cao nhân. Mà Long Xương Kỳ am hiểu nhất, chính là Dịch học. Học vấn sáu mươi năm của ông ta không phải khoác lác, lại cố ý muốn giảng tốt bà học quan trọng nhất cuộc đời này, đương nhiên là khẩu xán liên hoa, hết sức lôi cuốn.
Nhưng lão này khác thường, không cho cách nói của tiên Nho là đúng, rất nhiều lời kinh người, còn khiến cho rất nhiều đại thần bảo thủ phải nhíu mày, thầm nghĩ lão nhân này cũng quá không coi Thánh hiền ra gì a?
Rất nhanh nửa canh giờ tiến giảng đã kết thúc, người hầu bàn dâng cho Long Xương Kỳ bát súp. Triệu Trinh hỏi chúng thần:
- Long ái khanh giảng ngôn ngữ tinh tế, hàm ý sâu xa, chúng khanh gia thấy thế nào?
Các đại thần nhìn nhau tất cả các ánh mắt đều dừng ở Âu Dương Tu.
Triệu Trinh cũng nhìn Âu Dương Tu, cười hỏi:
- Âu Dương ái khanh thấy thế nào?
Trần Khác cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn y đọc “Chính trị gia thiên” của hắn, mặc cho Triệu Tông Tích trong lòng đang giao chiến.
- Đừng xem nữa.
Rất lâu sau, Triệu Tông Tích mới phục hồi lại được tinh thần, y mắng:
- Còn không giúp ta trù tính ư?
- Cách này là một chiêu phải giết.
Trần Khác để sách xuống thản nhiên nói:
- Nhưng ngày sau tai họa khôn lường.
- Cái gì mà tai họa về sau?
Triệu Tông Tích trầm giọng nói.
- Đây là văn tự ngục.
Trần Khác thản nhiên nói:
- Lão Long đã chin mươi tuổi, được mọi người kính ngưỡng, thanh danh ra đến cả hải ngoại. Nếu như dùng cách này để mưu hại thì sẽ để lại ấn tượng thế nào cho kẻ sĩ trong thiên hạ đây?
- Đây chính là chỗ ta cố kỵ đấy.
Triệu Tông Tích vuốt cằm nói:
- Khi Vũ Lăng tiên sinh làm văn, sợ chỉ là có điều cần phải suy xét, không có ý tứ nói bóng gió.
- Ừ, hiển nhiên là thế.
Trần Khác gật đầu nói:
- Nếu như ông ta có ý há chăng lại hiến cho triều đình? Chẳng lẽ là ông cụ ăn thạch tín, chán sống rồi hay sao?
- Đúng vậy, cách của Vương Nguyên Trạch là mưu hại.
Triệu Tông Tích hít một hơi thật sâu nói:
- Không phải vạn bất đắc dĩ ta sẽ không làm như vậy.
- Ừ.
Trần Khác gật đầu, vuốt ve quyển sách trên tay nói:
- Cuốn “Chính trị gia thiên” này, chờ đến khi dịch ra tiếng Hán, ngươi nhất định phải xem. Trong đó có một quan điểm ta rất đồng ý, chính là tính chính nghĩa là căn cơ của chính trị gia lập than, nhưng hành động không chính nghĩa chắc chắc sẽ mang lại ảnh hưởng bất lương, có lẽ sắp tới cũng có lẽ là lâu hơn.
- Ta biết ý này của ngươi.
Triệu Tông Tích gật đầu nói:
- Chính là Khổng Tử đã nói “Tựu thị khổng tử thuyết đích, quân tử chi vu thiên hạ dã, vô thích dã, vô mạc dã, nghĩa chi dữ bỉ”
(BTV dịch: Quân tử khắp thiên hạ, không có cái nhất định phải ra sao mới có thể, cũng không có cái gì nhất định phải ra sao mới không thể, chuẩn mực hành sự duy nhất là nghĩa)
- Đúng.
Trần Khác gật đầu nói:
- Nhưng nói đi thì phải nói lại, nhất mực ngay thẳng thì cũng không thành chuyện được. Chuyện này nếu không xử lý thích đáng, thì chúng ta sẽ mất đi người của Tân Học Đảng, không còn sự giúp đỡ của bọn họ, chúng ta thua là điều không thể nghi ngờ.
- Đúng, thánh nhân còn giảng đạo kinh quyền cơ mà.
Triệu Tông Tích chậm rãi nói:
- Tuy là quyền, nhưng trước đây không rời khỏi kinh, mà nó chỉ là thay đổi của quyền.
- Đây là lẽ phải.
Trần Khác gật đầu khen ngợi:
- Cho nên chúng ta có thể chỉ trích ông ta phỉ báng Chu Công, nhưng không thể lấy “Kim đằng” ra để mưu hại. Như vậy tuy hiệu quả là dựng sào thấy bóng, nhưng sẽ vùi lấp ngươi vào chỗ bất nghĩa.
Dừng lại một chút nói:
- Huống chi ai cũng biết, Long Xương Kỳ là do Triệu Tông Thực mời đến, ngươi lại là đối thủ lớn nhất của gã, tùy tiện tung ra “Kim đằng” chỉ e sẽ bị quan gia coi là có dụng tâm tà ác, mất sẽ nhiều hơn là được.
- Vậy chúng ta nên làm gì bât giờ?
- Để ta suy nghĩ...
Trần Khác chậm rãi đứng lên nói:
- Từ giờ đến kinh diên còn bảy ngày nữa, để ta suy nghĩ xem, có biên pháp hay hơn không... Mấy ngày nữa không khí của kinh thành sẽ thay đổi. Sẽ có người nói Long Xương Kỳ phỉ báng Chu Công, nói Chu Công là đại gian thần. Chu công là ai? Đó là thánh vương mà bản triều lập nên! Là đối tượng mà tất cả các sĩ phu sùng bái, một học trò nghèo như Long Xương Kỳ ông, không ngờ lại ngang nhiên chửi bới, tự nhiên sẽ khiến cho quan viên triều đình phải cảnh giác.
Trước kia, mặc dù mọi người đều đã đọc qua văn chương của Long Xương Kỳ, nhưng không ai nghiên cứu từng cuốn một. Bây giờ bị người nhắc nhở, bọn quan lại lập tức đi tìm cuốn “Long thị văn tập” tản ra mùi mực in, bắt đầu kiểm tra cẩn thận, vừa nhìn thực sự là có văn chương như vậy. Vì thế, có đại nho đã nã pháo vào Long Xương Kỳ, nói rằng con người này không chỉ chê trách Chu Công, mà còn chỉ “Lục Kinh” vô hoàng đạo, cho rằng con người này lý kinh phản đạo, không đáng để noi theo.
Nếu là người bình thường nã pháo thì cũng chẳng lấy gì làm lạ, nhưng quan trọng là người nã pháo có thân phận không hề tầm thường, chính là minh chủ của văn đàn Âu Dương Tu, có ảnh hưởng lớn đến văn đàn này, càng ảnh hưởng đến Long Xương Kỳ. Chỉ có điều ông luôn chuyên tâm chú trọng vào cải cách văn thể, và không đề cập đến Kinh học mà thôi. Giờ phút này đây đột nhiên lại làm khó dễ, đương nhiên sẽ gây ra chấn động không nhỏ.
Rất nhiều người đã sớm không ưa lão Long, trước kia lo lắng xúc phạm khiến nhiều người tức giận, luôn không dám lên tiếng. Lúc này đây có Âu Dương Tư khai quả pháo đầu tiên, lập tức sẽ ùa theo phê phán y là lý kinh phản đạo, dị đoan hại giáo... Vv
Những văn nhân ủng hộ lão Long, đương nhiên sẽ không im miệng, mà sẽ lập tức đánh trả ngay, nói rằng bọn họ đố kị người tài không cho phép có những cách nhìn khác... Trong vòng có mấy ngày ngắn ngủi, trong thành Biện Kinh đã trở nên ầm ĩ, cuộc tranh luận càng ngày càng sôi nổi.
Dù có thế nào, thì ngày Triều đình mở kinh diên cũng sắp đến rồi.
Cái gọi là kinh diên chính là để cho Hoàng Đế giảng kinh thư, đây là hoạt động quan trọng quốc gia lấy văn giáo để trị thiên hạ, không chỉ có Kinh diên giảng quan tham gia, mà các đại thần trong triều cũng phải bồi tiếp. Sở dĩ thêm một chữ “Diên” tiệc, là bởi vì sau khi giảng thư xong, bình thường Hoàng Thượng đều ban yến tiệc phong phú cho các quan đại thần bồi tiếp và các giảng quan.
Chế độ đời Tống, hằng năm từ tháng hai đến thàng năm, tháng tám đến đông chí, mỗi một kỳ gặp ngày lẻ sẽ cử hành kinh diên, do các giảng quan thay phiên nhau giảng, ngày đó gọi là xuân giảng, thu giảng. Mùng 1 tháng 8, là ngày mở đầu cho thu giảng.
Sau buổi triều sớm hôm đó, quan gia cùng chúng thần chuyển đến Nhĩ Anh Các... Đây là nơi để các anh tài thân cận của Hoàng Đế đến nghe giảng đạo.
Trước tối một ngày, Nội Thị Tỉnh đã ở phía nam khu vực bảo tọa trong điện, hai bên trái và phải mỗi bên đều có kim ngạc lư hương, ở phía đông hơi chếch nam của chiếc lư hương bên trái, đặt một chiếc ngự án và giảng án, tất cả đều hướng về tây. Trên bàn án có bố trí các bản thảo để giảng, được đè lên bởi một chiếc thước vàng.
Bây giờ tất cả các huân thần công tướng, Lục bộ Cửu Khanh, quan viên của quán các, Gián quan của Ngự sử, các quan Cấp sự trung, Tự ban, Minh tán, đều mặc triều phục đứng xếp hàng ngoài điện.
Giờ thìn đã đến, quan gia thăng tọa, chúng quan viên dưới sự hướng dẫn của Hồng Lư Tự Minh tán quan, lần lượt vào điện hành lễ, sau đó tất cả ngồi vào chỗ của mình. Trần Khác than là Tập Hiền Điện Tu Soạn, hiển nhiên là có tư cách đến nghe. Lúc này hắn đang đứng trong hàng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn long, cũng không biết là đang suy nghĩ những cái cái gì.
Sau khi hành lễ như một công cụ, với những nghi lễ phiền phức, Mnh tán quan cao giọng:
- Tuyên Tiến Giảng quan Long Xương Kỳ bước ra khỏi hàng.
Long Xương Kỳ than mặc phi bào được ban thưởng đặc biệt, mái tóc trắng xóa, dưới sự dìu đỡ của học sinh, ông ta run rẩy đến trước ngự giai, hành lễ với quan gia.
- Ái khanh miễn lễ.
Thấy vị quan già hơn tám chin mươi tuổi này, quan gia mang vẻ mặt ôn hòa nói:
- Thánh nhân nói, thân thân, nhân dã, kính trường, nghĩa dã. Mời ngồi đi.
Sau đó có người hầu bàn mang nệm tựa lưng đến mời Long Xương Kỳ ngồi xuống.
Long Xương Kỳ vô cùng cảm kích, đổi mắt ửng đỏ nói:
- Thảo dân đâu có tài đức gì mà lại có thể vào lúc tuổi già như ngọn nến trước gió, được thấy thánh nhan của thiên tử, trong lòng vô cùng xúc động. Có thơ dâng cho bệ hạ, muốn biểu hiện tấm lòng của thảo dân.
- Mời giảng.
Triệu Trinh vuốt cằm nói.
- Trung thiên thịnh thế tằng an bình, thụy mạch gia hòa biểu tuế thành. Sô ngu bạch tượng xuất hiệu đồng. Vặn lý Hoàng Đồ củng đế kinh. Y quan văn vật tế thì hanh. Hải ngung ninh mật vô biên cảnh. Hạng Vũ nhai ca nhạc thái bình...
Ông già ở phía kia ngâm xướng với giọng điệu truyền cảm, cuốn hút, đại thần phía dưới nghe thì buồn ngủ, loại tán ca này mọi người làm nhiều lắm rồ, thật sự là không có hứng.
Triệu Trinh tính tình nhẫn nại khó khăn nghe xong, cười nói:
- Lão tiên sinh chúc phúc, quả nhân xin nhận, cũng xin chúc lão tiên sinh sống lâu trăm tuổi.
Minh tán quan lại sợ ông già kia cảm thán liền nhanh chóng nói:
- Vào giảng.
Vì thế, Long Xương Kỳ bèn ngồi xuống sau giảng án bắt đầu giảng, hôm nay ông ta nói về “Kinh Dịch”, đây là cao nhất của quần kinh, nguồn của đại đạo. Phương diện này trình độ khá cao, tất cả mọi người đều cho rằng là cao nhân. Mà Long Xương Kỳ am hiểu nhất, chính là Dịch học. Học vấn sáu mươi năm của ông ta không phải khoác lác, lại cố ý muốn giảng tốt bà học quan trọng nhất cuộc đời này, đương nhiên là khẩu xán liên hoa, hết sức lôi cuốn.
Nhưng lão này khác thường, không cho cách nói của tiên Nho là đúng, rất nhiều lời kinh người, còn khiến cho rất nhiều đại thần bảo thủ phải nhíu mày, thầm nghĩ lão nhân này cũng quá không coi Thánh hiền ra gì a?
Rất nhanh nửa canh giờ tiến giảng đã kết thúc, người hầu bàn dâng cho Long Xương Kỳ bát súp. Triệu Trinh hỏi chúng thần:
- Long ái khanh giảng ngôn ngữ tinh tế, hàm ý sâu xa, chúng khanh gia thấy thế nào?
Các đại thần nhìn nhau tất cả các ánh mắt đều dừng ở Âu Dương Tu.
Triệu Trinh cũng nhìn Âu Dương Tu, cười hỏi:
- Âu Dương ái khanh thấy thế nào?
Bình luận facebook