• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (1 Viewer)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-193

Chương 196: Cuộc tranh đấu của các chủ thần bắc âu (2)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72361.png

Xem ảnh 2
72361_2.png
Tình cảm mà Phục Hy dành cho Phong Tiểu Tiểu khiến người khác rất cảm động, nhưng cũng chỉ có thể là cảm động mà thôi.



Người khác có thể không hiểu, nhưng người từng trải như Dương Nghiên thì lại hiểu rất rõ. Khi những thứ mà bạn dốc lòng cho đi lại không phải là thứ mà đối phương cần đến, vậy thì dù cho bạn có hy sinh nhiều hơn đi chăng nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì hết.



Chỉ bởi vì bạn đã làm nhiều điều như vậy mà tôi buộc phải bóp méo điều bản thân thực sự yêu thích để chấp nhận sao? ... Nói về tình về lý, e là không có ai ở đây có được sự lĩnh hội sâu sắc như Dương Nghiên. Nhưng Phục Hy sinh ra đã không hiểu cũng chẳng cần phải hiểu những thứ này. Anh có pháp tắc, vì vậy “đạo lý” của thế gian đối với anh mà nói chẳng có nghĩa lý gì cả.



Bởi vì những “đạo lý” của con người vốn không phải là thứ mà anh cần tuân thủ, càng không có ai có tư cách đứng ngang hàng với anh để bàn về “đạo lý”...



Dương Nghiên nói chuyện, Phục Hy vẫn cứ giữ ánh mắt lạnh lùng, bình tĩnh hỏi: “Nói xong chưa?”



Phục Hy nhìn lướt qua mấy người phía trước một cách thờ ơ: “Nếu thấy bất bình thì tự mình đi nghịch chuyển được rồi, cần gì phải nói nhiều.” Ý là ông chẳng thèm nói chuyện với các người, muốn làm gì thì tự làm đi, thua rồi thì tự đi mà khóc. Xi Vưu bị câu nói đơn giản đó chọc tức đến tận óc, nôn nóng muốn nhảy bổ ra thử: “Tôi...” “Đợi đã!” Dương Nghiên cản đồng đội lại một lần nữa. Lần này đừng nói là Xi Vưu, đến những người khác cũng nhìn không ra được hàm ý của anh.



Lẽ nào người này thật sự muốn dùng lời lẽ để cảm hóa Phục Hy? Đến anh Vũ cũng biết, kẻ thắng cuộc mới có tư cách nói đạo lý. Còn người thua cuộc dù cho có chính nghĩa thế nào đi nữa cũng chỉ có thể là hô hào một cách lực bất tòng tâm mà thôi... Không những chẳng có tác dụng gì, mà còn làm trò cười cho người khác. Vì vậy anh ta chưa bao giờ nói đạo lý với ai. Cứ nhìn thấy kẻ vi phạm pháp luật là rút cùng bắt thẳng tay, không cần biết bạn có chuyện bất đắc dĩ hay khổ tâm gì, đánh cho nhừ đòn trước đã rồi đem về từ từ nói chuyện sau.



“Thật ra tôi cũng cảm thấy chưa chắc anh đã nghe lọt tại những lời này.” Không ngờ Dương Nghiên lại gật đầu, nói ra một câu làm người khác phải bất ngờ. Dương Nghiên mỉm cười, nhìn ánh mắt ngơ ngác của mấy người Xi Vưu: “Lẽ nào các người tưởng tôi chỉ tìm lao công phá của thôi à?”



“...” Xi Vưu cạn lời, hắn nắm chặt nắm tay. Trông kích động như thể muốn đánh lại đồng đội: “Nè! Đợi đã, ai là lao...” Còn chưa dứt lời, một uy áp lớn mạnh từ trong cơ thể Dương Nghiên đột nhiên bùng nổ.



Mấy người ở đó bao gồm cả Phục Hy đều bị chấn động. Cũng không thể nói uy áp này có ảnh hưởng lớn đến mọi người như thế nào. Dù sao thì trong những người đứng ở đó, không phải Tổ thần thì cũng là người có quan hệ liên quan với Thiên Đạo. Nói một cách nghiêm túc thì trong phòng chỉ có một ma thân thượng cổ được xem là “gà” nhất thôi.



Mọi người chủ yếu bất ngờ ở chỗ người bộc phát uy áp lại là Dương Nghiên... Xưa giờ chưa nghe nói thể lực đằng sau vị thần được tấn phong thời đại chiến Phong Thần này có gì lợi hại cho lắm. Không phải nói người này là con lai của thần tiên và người phàm sao?



Trước mắt Dương Nghiên là một mảng mơ hồ, nhưng chỉ sau vài nhịp thở anh đã không cách nào nhìn rõ thần thái sắc mặt của Phục Hy phía trước nữa. Cái cảm giác như có thứ gì đó đang trôi chảy, giày xéo trong cơ thể càng ngày càng rõ, gần như có thể xé toạc cơ thể anh từ bên trong ra bất cứ lúc nào.



Một luồng hơi tanh của gỉ sắt dần lan ra trong lồng ngực, nhưng anh lại nhếch nhếch khóe miệng, nở nụ cười mang ý khinh khỉnh với Phục Hy. Trước khi ý thức chìm vào bóng đêm vô tận, Dương Nghiên cổ lấy chút hơi cuối cùng | buông lời khiêu khích đầy ác ý: “Đoán xem anh còn có thể giam giữ Nữ Oa được bao lâu?”



Ai rảnh rỗi mà ở đó đoán với mấy người chứ? Ngay sau đó, một luồng khí mãnh liệt đột nhiên bộc phát ra từ cơ thể Dương Nghiên, một chùm ánh sáng vàng bao trùm lấy cả cơ thể anh, chói mắt đến mức làm cho người ta nhắm mắt lại vẫn cảm thấy đau như kim chích. Đồng tử của Phục Hy co lại, nhỏ xíu dựng thẳng như cây kim. Khí thể đó, tia sáng đó... anh không thể nào quen thuộc hơn. “A Bàn, cậu dám lừa tôi!” Phục Hy giận dữ thả đuôi rắn ra, bất ngờ đánh về phía luồng ánh sáng vàng chói lóa đó. Một cây rìu dài mang theo sức mạnh khai thiên lập địa bất ngờ xé tan luồng sáng, hướng thẳng về phía Phục Hy. Tiếp ngay đó là tiếng hét giận dữ như muốn liều mạng của Bàn Cổ: “Ông sợ cái bép!” Những chỗ lưỡi rìu hướng đến, ánh sáng và vật chất đều bị chém tan, dù cho Phục Hy kịp thời chặn lại cũng vẫn không cách nào ngăn cản nửa tòa cung điện phía sau sụp đổ dưới lưỡi rìu của Bàn Cổ. Giống như anh từng nói... Nếu như đơn thuần chỉ đánh cận chiến, vậy thì Bàn Cổ tuyệt đối là người mạnh nhất trong ba người. Hai người đàn ông nửa người nửa rắn trong chớp mắt đã quấn lấy nhau mà chiến đấu. Ngoại trừ Phong Tiểu Tiểu bị thổi lên cao do dư âm của khí kình thì chỉ còn lại ba con người mắt chữ O mồm chữ ô đứng trong nửa tòa cung điện còn lại.



“Tên tiểu tử đó ký khế ước đem thần hồn của mình giao cho Bàn Cổ, không phải thần giáng thông thường mà là triệu hồi hoàn toàn, e rằng Bàn Cổ đã chuyển sang sống trên người anh ta rồi” Nhóc mập nhanh chóng tính ra được tình hình trước mắt, bình tĩnh giải thích: “Với sức mạnh cơ thể và linh hồn của Nhị Lang Thần, lại mất đi một con mắt Thông Thiên, trạng thái hoàn thiện của Bàn Cổ e rằng chỉ có thể duy trì...” Chưa nói dứt lời, Bàn Cổ đang đánh hăng say trên không trung đã hét lớn một tiếng kinh thiên động địa: “Rốt cuộc bây là đồng đội hay là tai mắt của địch hả?”



Nhóc mập đỏ mặt, vội nuốt lại kết quả tính toán của mình, không nói tiếp nữa.



Không ngờ tên kia mắng tới nghiện luôn, quay đầu lại hét Xi Vưu: “Còn không mau đỡ lấy Nữ Oa đi đổ ngáo!”



Định mệnh! Cái tên này đúng là làm cho người khác bực mình! Xi Vưu định thần lại. Hắn trầm mặt, nhún người nhảy lên không trung, đỡ lấy Phong Tiểu Tiểu đang rơi xuống rồi ôm chặt cô trong vòng tay một cách chắc chắn.



Mặt khác, Phục Hy đang bị Bàn Cổ kèm chặt. Nhìn Phong Tiểu Tiểu rơi vào tay người khác, đồng tử màu vàng nhỏ như cây kim lập tức trở nên sắc lạnh hơn, y hệt như vàng nguyên chất: “Sao các người dám...”



“Dám cái con khỉ chứ dám!” Bàn Cổ hét đến nghiện, hắn phẫn uất cắt ngang, đồng thời ra tay xuất chiêu càng dũng mãnh hơn, y như muốn liều mạng: “Mỗi lần hai tên khốn các người cãi nhau thì đều là ông đây gặp xui xẻo! Ông cũng là bị ép thôi!” Mặc dù IQ của Bàn Cổ không cao nhưng bản năng né tránh tai nạn, cầu bình an lại vô cùng nhạy bén.



Nếu như nói giữa Phục Hy và Nữ Oa hắn sợ ai hơn thì không có gì nghi ngờ đó chính là Phục Hy - cái kẻ máu lạnh vô tình, chưa từng nể tình nể nghĩa mà nương tay với mình này. Nhưng nếu trong hai người này hắn buộc phải lựa chọn một bên mà đắc tội bên kia, vậy thì nhất định là phải giúp Nữ Oa.



Đạo lý rất đơn giản. Hắn giúp Nữ Oa, đắc tội Phục Hy. Khi xong việc, mặc dù Phục Hy sẽ không bỏ qua cho mình, nhưng tốt xấu gì Nữ Oa cũng sẽ ra tay giúp đỡ, thậm chí còn nói giúp mấy lời tốt đẹp. Ngược lại, nếu giúp Phục Hy, đắc tội Nữ Oa. Xong chuyện sẽ không chỉ có Nữ Oa gây rắc rối cho mình, mà Phục Hy cũng sẽ giúp vợ làm khó bản thân... Cái tên khốn này trước giờ luôn qua cầu rút ván vậy đó, không cần trở mặt cũng có thể không nhận nhau bất cứ lúc nào!



Thế là cứ như vậy, khi Dương Nghiên tìm đến cửa, Bàn Cổ không thể đứng trung lập đã dứt khoát đứng về phía Nữ Oa, làm đội viên chủ động cướp Phong Tiểu Tiểu từ tay Phục Hy trở về. Hắn vứt bỏ cơ thể Hoàng Giam Ngôn vốn đang dùng, chuyển sang sống nhờ trên cơ thể Dương Nghiên...



“Khai Thiên!”



Sau khi mắng xong, Bàn Cổ ép Phục Hy lùi bước bằng một rìu. Hắn bỗng hét to rồi dùng rìu Khai Thiên trong tay gạt Phục Hy ra, bất ngờ rạch một đường giữa không trung...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom