• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Nam thần đào hoa (1 Viewer)

  • Chương 381-385

Chương381: Ra mắt bất ngờ

Lâm Thần tất nhiên là không để ý tới biểu cảm khó xử của Nguyệt Sương, một tay không tự chủ xoa nhẹ mái tóc Tiểu Ngọc, tay còn lại bưng một giỏ quà, tươi cười nói:

“ Được rồi, khi nào anh làm xong chuyện với Nguyệt Sương thì sẽ dẫn em đi dạo quanh nơi này nhé!”

Mắt Tiểu Ngọc sáng lên, cả thân thể ôm chặt lấy Lâm Thần, vẻ mặt thích thú nũng nịu:

“ Anh nhớ đó nha, nếu anh thất hứa thì em sẽ giận đó.”

Trong lúc Lâm Thần không để ý, Tiểu Ngọc đã lấy một vật gì đó để vào trong túi áo của cậu cùng với nụ cười vô cùng tinh ranh.

Người đời từng nói: Không nên để vẻ bề ngoài đánh lừa, bởi vì không biết đằng sau vẻ đẹp đó sẽ là một thứ đáng sợ như thế nào. Lâm Thần tất nhiên là không hề biết điều đó, và bản thân cậu có lẽ sẽ phải rất sốc khi biết thứ trong túi áo là gì.

Cũng không biết là Nguyệt Lan có chuẩn bị từ trước hay không, thế nhưng ngay khi cậu vừa cầm lấy tay Nguyệt Sương, cô ấy đã mỉm cười đứng đợi ở trên.

Nguyệt Lan bình thường đã đẹp, hiện tại cậu lại càng thấy cô ấy trở nên xinh đẹp hơn. Một bộ váy trắng bó sát quanh thân, lộ ra đường cong cơ thể chết người, khiến bất kỳ ai nhìn cũng phải nôn nao.

Mặc dù là hai mẹ con, thế nhưng trước mặt cậu thì cả hai đều ngang hàng, kẻ năm lạng người nửa cân, không thể phân thắng bại.

Có lẽ, nếu như Nguyệt Lan đứng gần Nguyệt Sương thì chẳng ai sẽ nghĩ hai người là mẹ con cả, thậm chí, chính cậu biết rõ cũng khó có thể tin. Chỉ cần thay đổi một chút diện mạo, cười một chút là cô ấy đã trẻ đi không biết bao nhiêu tuổi. Đây có khác gì hack không chứ?

Lâm Thần tất nhiên là không hề dám thả lỏng, cậu nhẹ nhàng đến trước mặt, cúi đầu lễ phép với Nguyệt Lan:

“Con...”

Có vẻ như đây là lần đầu nói như vậy, thế nên giọng điệu của cậu có chút ngượng ngùng. Vì thế, nắm bắt điều này, Nguyệt Lan đã đỡ lấy Lâm Thần, vẻ mặt hào hứng nói:

“ Con rể của ta không cần khách sáo như vậy, mẹ đã chuẩn bị xong bữa ăn, chúng ta hãy cùng nhau vào trong nào.”

Toàn bộ những người xung quanh, bao gồm cả Lâm Thần đều ngơ ngác trước câu nói của Nguyệt Lan. Mẹ? Thật sự Nguyệt Lan đã chấp nhận ngay Lâm Thần là con rể trong ngày đầu gặp mặt hay sao? Điều này nếu như truyền ra ngoài thì chắc chắn nó sẽ là một tin chấn động.

Bởi vì sao? Những quý tộc rất chú trọng đến môn đăng hộ đối, muốn có thể có được sự đồng ý của bọn họ thì ngoài việc người đó phải có gia thế tương xứng thì lại còn phải trải qua rất nhiều những luật lệ điên rồ do bên quý tộc đưa ra. Vậy nên, đa số những con gái của dòng dõi quý tộc sẽ thường chọn những công tử nhà giàu, bảnh bao cũng thuộc dòng quý tộc.

Với Lâm Thần, đây chính là trường hợp ngoại lệ, nói đúng hơn, đây chính là chuyện không thể xảy ra. Lâm Thần chỉ có một mình, không hề có bất cứ ai đi cùng, thậm chí lễ vật mặc dù rất đẹp, cũng chẳng hề rẻ một chút nào nhưng để có thể cưới được Nguyệt Sương- vị tiểu thư xinh đẹp khét tiếng, thì đâu có đơn giản như vậy. Có lẽ, ban đầu mọi người đểu cho rằng Lâm Thần đều sẽ bị Nguyệt Lan khinh bỉ, thậm chí là chửi rủa. Thế nhưng, mọi chuyện nó chẳng hề diễn ra như vậy...

Còn với Lâm Thần, trong lúc cậu ngơ ngác, không biết nên xử lý như thế nào thì Nguyệt Sương cùng với Tiểu Ngọc đã kéo tay cậu đi thẳng vào trong căn biệt thự mất.

Trong lúc đi, Nguyệt Sương bí mật nháy mắt với Nguyệt Lan, Nguyệt Lan nhìn vậy, cô gật đầu nở nụ cười. Có vẻ như hai mẹ con họ đang có một âm mưu gì đó...

Cũng rất nhanh, Lâm Thần đang từ thế chủ động lại chuyển sang thế bị động.

Đi đến bàn ăn, Nguyệt Lan lại làm một điều gây sửng sốt nữa, đó là tự thân mời Lâm Thần ngồi vào. Điều này khiến cho không chỉ những người hầu, mà đến cả Tiểu Ngọc cùng với Lâm Thần đều rất sốc.

“ Đừng...mẹ... đừng làm như vậy!” Lâm Thần đi đến, một tay nhẹ nhàng cầm lấy chiếc ghế, ngượng ngạo nói.

Nguyệt Lan cũng rất tinh tế, cô không hề phản đối, nhanh chóng nhường sân cho Lâm Thần, nhẹ nhàng ngồi vào vị trí nên ngồi của mình.

Bầu không khí có vẻ rất ngượng ngạo, cũng phải thôi, khi mà Lâm Thần chẳng cần động tay cũng đã có rất nhiều đồ ăn đặt trong đĩa của mình.

Có lẽ, cậu lúc này chẳng khác nào một phế vật cả, tay thì bị hai em gái giam giữ, miệng thì luôn luôn được lấp đầy bởi các món ăn.

Nguyệt Lan nhìn thấy con gái mình hạnh phúc như vậy, miệng cô không tự chủ nợ một nụ cười, một tay báo hiệu cho cả hai người dừng động tác.

Tất nhiên, Nguyệt Sương với Tiểu Ngọc đều vô cùng nghe lời Nguyệt Lan, cả hai đều dừng động tác, thậm chí buông tay Lâm Thần để cậu có thể tự do hoạt động.

Hai bờ má căng phồng vì đầy đồ ăn, cậu tất nhiên sẽ không nhổ ra, thay vào đó là đang cô gắng nuốt trôi chúng xuống bụng, động tác trông có vẻ khá bất lịch sự.

Nguyệt Lan tất nhiên là không chê trách gì Lâm Thần cả, cô ra hiệu cho người hầu lấy một chai rượu.

Lâm Thần tất nhiên là không để ý, cho đến khi một chiếc hộp vàng khảm ngọc trai được hai vệ sĩ nhẹ nhàng đưa tới.

Chiếc hộp vô cùng tinh xảo, toàn bộ đều được làm bằng vàng, bên ngoài lại còn khảm ngọc trai. Chỉ cần nhìn là thấy nó quý báu đến như thế nào.

Mở chiếc hộp ra, vệ sĩ nhanh chóng cầm lấy chai rượu, sau đó lấy khui rượu bật nắp, một mùi rượu thơm lan tràn ra ngoài...

Rượu càng ủ lâu, hương thơm càng ngọt ngào, Lâm Thần tất nhiên là một kẻ cũng biết một chút về rượu nên biết rõ điều này. Thế nên, cậu dùng vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên khi thấy Nguyệt Lan lại lấy chai rượu quý ra tiếp đãi mình.

Theo những gì cậu biết, những dòng dõi quý tộc thường rất thích sưu tầm rượu cổ, họ có thể mua với giá cả trăm tỷ chỉ để sở hữu một chai. Nó cũng giống như một cách để thể hiện địa vị, bởi vì có những chai rượu thậm chí còn không thể sở hữu chúng bằng tiền mặt.

Mặc dù không biết trị giá chai rượu này như thế nào, tuy nhiên cậu chỉ cần ngửi là có thể biết chai này đã được ủ rất lâu, thậm chí, khi cậu ở cùng Linh Nhi cũng chưa bao giờ ngửi thấy mùi rượu thơm như vậy.

Sau khi vệ sĩ kính cẩn rót ly cho cả bốn người, khi này, Nguyệt Lan mới nâng ly lên, vẻ mặt tự hào nhìn Lâm Thần nói:

“ Ly rượu này là ly chúc mừng cho nhà họ Nguyệt của chúng ta đã chính thức có đứa con rể. Lâm Thần, con hãy cạn ly cùng với mẹ nào.”

Nguyệt Sương nghe thấy mẹ mình ủng hộ, vẻ mặt cô tràn đầy sự hạnh phúc, cả thân thể thân mật ôm chặt cánh tay của Lâm Thần, trông không khác gì vợ mới cưới cả, ngọt ngào vô cùng.

Lâm Thần ngượng ngạo cầm ly rượu, sau đó đứng lên, giãi bày toàn bộ tình cảm của mình dành cho Nguyệt Sương, cùng với sự cảm kích khi Nguyệt Lan chấp nhận mối quan hệ này.

Càng nói, Nguyệt Lan càng hài lòng, mỗi câu nói, Nguyệt Lan đầu nhẹ nhàng gật đầu. Cho đến câu cuối, khi mà nói ra muốn cưới Nguyệt Sương, cô mới đưa ly lên, gật đầu nói:

“ Con phải cố gắng chăm sóc Nguyệt Sương nhé! Nếu không thì con đừng trách mẹ!”

Lâm Thần chạm ly, vẻ mặt nghiêm túc nói:

“ Vâng, con nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt! Mẹ đừng lo!”
Chương382: Ở lại một đêm

Cạn ly xong, cậu khi này mới để ý chỗ ngồi của Nguyệt Sương lại dính nước.

Quay lại nhìn trên bàn, cậu đâu thấy ly nước nào đổ xuống chỗ ngồi của em ấy đâu. Chẳng lẽ ngay từ đầu, chiếc ghế đã ướt như vậy, tuy nhiên cậu nhớ rõ là chúng đều vô cùng sạch sẽ cơ mà, bởi vì chính cậu là người mời em ấy.

Nguyệt Sương giống như phản xạ che lại khi nhìn thấy Lâm Thần hướng mắt vào dưới váy, vẻ mặt cô đỏ ửng ngượng ngùng nói:

“Anh...chúng ta còn ở đây mà!!!”

Ánh mắt long lanh như giọt thủy không dám nhìn cậu, kết hợp cùng với khuôn mặt đỏ ửng đáng yêu đã tạo ra một vũ khí hủy diệt tấn công trực tiếp vào điểm yếu chí mạng của cậu, khiến cho cậu không tự chủ mà xoa đầu Nguyệt Sương.

“ Ngốc... dưới ghế của em bị ướt kìa. Để anh lau giúp nha.”

Nói xong, Lâm Thần nhẹ nhàng cầm lấy chiếc khăn của mình định lau giúp cho Nguyệt Sương. Thế nhưng, Nguyệt Sương giống như sống chết muốn ngăn cản, cô nhanh như chớp dùng chiếc khăn của mình lau sạch thứ “nước” còn dính trên ghế của mình cùng với lời giải thích:

“ Để em...để em lau...anh...anh đừng để ý tới em...”

Tiểu Ngọc nhìn thấy cảnh này, cô lấy tay che miệng, nở một nụ cười bí hiểm. Có lẽ, Lâm Thần không biết thứ nước đó từ đâu ra, thế nhưng cô lại hiểu rất rõ à nha.

“ Chị à, thích anh ấy quá cũng không phải điều tốt đâu!” Tiểu Ngọc trong lòng nghĩ thầm.

Còn đối với Nguyệt Lan, nhìn thấy động tác cưng chiều của Lâm Thần dành cho con gái mình, rồi còn biểu cảm xấu hổ đáng yêu kia nữa. Người làm mẹ như cô cảm thấy vô cùng hài lòng.

Ít nhất, cho đến tận bây giờ, chính cô cũng không thể nào khiến con bé trở nên ngoan ngoãn như này. Không biết đây có phải là tin tốt hay là tồi tệ nữa? Thế nhưng cô cảm nhận được là con gái mình nuôi bấy lâu nay sắp không giữ được rồi!

Thấy con gái mình càng ngày càng xấu hổ khi bị Lâm Thần nhìn chằm chằm, cô ho một tiếng, giải khai cho con bé:

“ Lâm Thần, hiện tại thì con đã là người nhà của mẹ rồi! Con có thể kể cho mẹ một chút thông tin của Linh Nhi được chứ!”

Lời nói có vẻ đánh lạc hướng nhưng thực ra lại khiến toàn bộ ba người đều sững sờ. Nhất là Lâm Thần, cậu khá bất ngờ khi mà Nguyệt Lan lại tò mò chuyện này.

Tất nhiên, Nguyệt Sương cùng với Tiểu Ngọc đều là hai cô gái hiểu chuyện, dù cho người nói đến là tình địch của hai người, thế nhưng vẻ mặt của hai cô chẳng hề có chút căm ghét nào. Đơn giản thôi, bọn họ đâu dám...

Linh Nhi đáng sợ như thế nào, khiến toàn bộ gia tộc đỉnh cao đều run sợ. Một câu nói, một cử chỉ đều có thể quyết định tương lai của một gia tộc cơ ngơi lâu đời. Đến cả gia tộc họ Nguyệt, đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì cũng chỉ là con cá nằm trên thớt chờ người ta thịt mà thôi.

Lâm Thần nhìn Nguyệt Lan, sau đó, vẻ mặt dò xét nhìn Nguyệt Sương cùng với Tiểu Ngọc.

Nhìn thấy cả hai em gái đều gật đầu chấp nhận, cậu lúc này mới dùng ánh mắt đầy nỗi khổ nói với Nguyệt Lan:

“ Con xin lỗi mẹ, thế nhưng thật sự cho đến hiện tại, con vẫn chưa thể hiểu rõ em ấy!”

Nghe đến đây, Nguyệt Lan tỏ vẻ khó hiểu, ánh mắt dò xét nhìn cậu:

“ Mẹ nhớ là con đã từng được làm chủ tịch tạm thời công ty X phải không? Chẳng lẽ, Linh Nhi chỉ đánh lừa con thôi sao?”

Lâm Thần lắc đầu, bình tĩnh giải đáp:

“ Thật ra chính con là người tự đề xuất làm vị trí chủ tịch. Tuy nhiên, con khi đảm nhận ở vị trí đó mới nhận ra được sự đáng sợ của em ấy.”

Nói xong, Lâm Thần bắt đầu kể ra một chút quy mô của công ty, rồi còn cả việc đây chỉ là một trong rất nhiều tài sản mà cô ấy đang sở hữu...

Từng câu nói chẳng khác gì chiếc trống đánh thẳng vào não từng người ngồi đây. Tiểu Ngọc không hiểu thì còn may ra một chút, thế nhưng hai mẹ con họ Nguyệt thì không như vậy.

Là một cô gái đã sống trên thương trường nhiều năm, chỉ cần nhìn những con số cùng với độ phủ của công ty, cô không tự chủ mà hít một hơi lạnh, cả cơ thể không tự chủ rét run. Rốt cuộc, cô dám đối đầu với Linh Nhi có phải là sự lựa chọn sáng suốt?

Nếu đúng theo những gì Lâm Thần nói, có lẽ chỉ cần một ngón tay thôi, cả gia tộc của cô đều sẽ bị nuốt chửng không nhả xương.

Vậy mà người con gái đáng sợ như vậy lại sẵn sàng làm mọi điều để chiếm lấy “con rể” trước mặt. Thật là điều diệu kỳ! Cô dùng ánh mắt tán thưởng nhìn con gái mình. Đúng là con gái nhà họ Nguyệt nhà ta.

Nếu không phải hiện tại cần sự nghiêm túc thì cô đã không tự chủ mà nhảy lên vì sung sướng rồi. Linh Nhi, cô mạnh thì đã sao, hiện tại con gái tôi đã chiếm được chàng trai mà cô hằng mong bấy lâu, rốt cuộc cô cũng chỉ đứng sau con gái tôi mà thôi...

Nguyệt Lan cười trong lòng lại không biết rằng cách thức Nguyệt Sương chiếm lấy Lâm Thần lại chẳng hề công bằng một chút nào cả. Và tất nhiên, cô cũng không biết là chính con gái cưng của cô lại mê đắm Lâm Thần đến mức điên cuồng như vậy.

Biết rõ được sự việc cần biết, để làm cho không khí có phần ấm cúng, cô mời Lâm Thần ngủ lại ở đây một đêm. Tất nhiên, Lâm Thần sẽ có phòng riêng rồi.

Chưa cưới thì chưa được ở chung, đó chính là quy luật bất biến ở căn nhà này. Mặc cho Nguyệt Sương cố gắng van xin, thậm chí dùng cả nước mắt để dọa cô, thế nhưng cô vẫn không chấp nhận. Cô nam quả nữ ở chung một phòng thì chắc chắn sẽ có chuyện, vậy nên chuyện này cô tất nhiên không thể chấp nhận rồi.

Nguyệt Sương hết cách, bèn bày ra bộ dáng dỗi hờn, một tay dẫn Tiểu Ngọc đi vào căn phòng riêng.

Nhìn đứa con gái của mình rời đi, cô lại nhớ đến vẻ mặt hạnh phúc khi ở phòng riêng của Lâm Thần, vẻ mặt cô lúc này trở nên nghi hoặc, tự hỏi:

“ Lẽ ra phải ngược lại mới đúng chứ. Tại sao con bé lại muốn ở cùng Lâm Thần như vậy.”

Đi vào trong căn phòng, việc đầu tiên mà Nguyệt Sương làm đó chính là thay một bộ đồ mới. Tuy nhiên, vì trong nhà còn có Lâm Thần, vậy nên bộ đồ cô mặc cũng đẹp tinh xảo không khác gì bộ trước cả, chỉ khác là nó “mát mẻ” thêm một tý thôi. Bởi vì khi nhìn trước gương, toàn bộ ưu điểm đều hiện rõ... Cô tự hào nhìn bản thân trước gương, sau đó tự nói:

“ Mẹ không cho mình ở cùng thì phải tự thân vậy, đêm nay mình sẽ tập kích anh ấy.”

Dù cho cô “ăn” anh ấy bao lần, thế nhưng dường như nó vẫn là chưa đủ. Cũng may ban nãy anh ấy không chạm vào thứ nước thánh đó, nếu không chắc cô xấu hổ đến chết mất.

Nghĩ đến đây, cô giật mình chạy ra tìm Tiểu Ngọc. Dáng vẻ hấp tấp nhìn xung quanh, tuy nhiên làm gì có em ấy ở đây.

Trong lúc cô nghi hoặc không biết em ấy chạy đi đâu, một giọng hát du dương từ phòng thay đồ truyền ra. Nguyệt Sương khi này lại cười thầm, rón rén nhẹ nhàng từ từ đi vào.

“ La...la...la em yêu anh nhất...” Tiểu Ngọc vừa thay đồ vừa hát, giọng hát du dương êm dịu, làm xao xuyến bất kỳ nam nhân nào nghe được.

Đột nhiên, hai bàn tay từ đằng sau bóp chặt lấy ngọn đồi, khiến cho cô không tự chủ rên lên một tiếng. Hai tay run rẩy nói:

“ Chị Nguyệt Sương, chị làm gì vậy? Sao lại bóp chỗ đó của em.”
Chương383: Không thể giải thích

Không thử thì thôi, mà đã thử thì nó lại là một chuyện khác. Nguyệt Sương vô cùng ngạc nhiên khi cảm nhận được độ đàn hồi của chúng.

Bảo sao đến cả em gái cũng không tha, hóa ra tất cả là do cái thứ mềm mại này. Độ mềm mại, vừa tay đến hoản hảo, không bé cũng không to quá, tất cả đều vô cùng cân bằng... Lâm Thần mê mẩn cũng là điều dễ hiểu phải không?

Hơn nữa, thân thể em ấy bắt đầu run rẩy, vẻ mặt đỏ ửng ngây thơ dễ thương. Thật sự, cô mới biết tại sao em ấy lại được Lâm Thần nói là “ Một quả bom về sự dễ thương”.

Từng động tác, biểu cảm cho đến cả hơi thở, tất cả chúng đều dễ thương. Đây không phải là cố ý mà nó chính xác là bản năng tự nhiên của em ấy.

Không thể chịu nổi trước đòn tấn công oanh liệt này, cô liên ôm chặt Tiểu Ngọc, dùng má mình cọ sát má của em ấy, không tự chủ được kêu lên:

“ Tiểu Ngọc, sao em dễ thương như vậy? Em muốn chiếm hết độ dễ thương của cả trái đất này hay sao?”

Nói xong, Nguyệt Sương còn giở trò ma quỷ, lấy lưỡi liếm lấy tai Tiểu Ngọc. Chính hành động này lại càng khiến cho Tiểu Ngọc trở nên dễ thương hết bao giờ hết.

Đến cả chính Tiểu Ngọc cũng không thể tin được là kỹ năng mình luyện tập để đối phó với anh Lâm Thần khi này lại đang dụ hoặc chị ấy. Từ gương trước mặt, cô có thể cảm nhận được chị Nguyệt Sương đang muốn làm trò xấu hổ với cô.

Không được, cô không có hứng thú với nữ giới, thứ cô hứng thú duy nhất chỉ có anh trai cô mà thôi ( Thảm họa côn trùng). Cảm giác sợ hãi bắt đầu bao trùm.

“ Chị...đợi em mặc đồ đã rồi chúng ta nói chuyện được không?” Cô cố gắng chuyển chủ đề để tìm ra lối giải thoát cho mình.

Thế nhưng, đã quá muộn, Nguyệt Sương đã bị chính sự dễ thương của cô làm cho say đắm, hai tay cô ôm chặt hai thứ mềm mại ấy, vẻ mặt đỏ ửng như say rượu bắt đầu nói nhẹ:

“ Em ban nãy trêu chọc chị cơ mà! Thậm chí còn lấy luôn thứ đó nữa chứ! Sao hiện tại em lại sợ sệt với chị như vậy?”

Lời nói nhẹ nhàng êm dịu nhưng lại khiến cho Tiểu Ngọc nổi cả da gà.

Đúng là cô có trêu chọc, thế nhưng đó chỉ thuần túy là cho chị ấy một bài học mà thôi. Ai bảo chị ấy dám lướt mắt đưa tình với anh ấy khi ở cạnh cô.

Thế nhưng, hiện tại, khi đối mặt với “trò đùa” của chị ấy, cô có cảm giác mình giống như một con cừu sắp bị làm thịt. Cô không muốn, cô chỉ muốn làm “con cừu non” của anh Lâm Thần mà thôi.

Hai tay cố gắng đẩy ra, cô nhìn Nguyệt Sương đang ôm chặt, vẻ mặt cố gắng bình tĩnh nói:

“ Em...em muốn đi ra ngoài, chị mau thả em ra...”

Tuy nhiên, cô lúc này mới nhận ra, sức lực của Nguyệt Sương mạnh hơn cô rất nhiều. Cô không thể nào chống lại, toàn bộ thân thể cô bị áp chế gắt gao.

Cô xấu hổ không dám nhìn bản thân, trong đầu toàn là lời xin lỗi dành cho Lâm Thần.

“ Em xin lỗi anh... thân thể này em đã không giữ được.”

( Lược bỏ 1000 chữ, anh em muốn đọc có thể vô nhóm nha...)

Lâm Thần ở phòng bên cạnh đang từ từ suy nghĩ về kế hoạch sắp tới. Trên bàn cậu đang có một cuốn sổ nhỏ, động tác ưu nhã nhẹ nhàng viết từng dòng chữ nắn nót.

Cậu cũng đã hỏi mẹ của Nguyệt Sương, toàn bộ kế hoạch tổ chức lễ cưới đều sẽ do cậu đảm nhiệm. Cũng phải thôi, nếu như tổ chức ở nơi này thì sẽ là một sai lầm chết người. Linh Nhi đáng sợ như thế nào? Cậu với Nguyệt Sương đều hiểu rõ nhất.

Không tổ chức cũng không được, em ấy xứng đáng nhận được điều này, kể cả Tiểu Ngọc nữa. Dù cho điều này sẽ khiến cho ba mẹ nổi giận, thậm chí nổi trận lôi đình... Tuy nhiên, cậu cũng không thể để hai em ấy phải chịu thêm tủi nhục nữa.

Ý định ban đầu của cậu chính là sẽ tổ chức tại gần nhà cậu. Nơi đó vừa kín kẽ, lại cách xa thành phố nên nó cũng sẽ an toàn chút. Hơn nữa, đó cũng là nơi kỷ niệm của cả ba, là thứ rất quan trọng của cậu,...

Thế nhưng, liệu hai em ấy có chấp nhận? Một câu hỏi khá là khó, bởi Nguyệt Sương là tiểu thư, việc em ấy phải chạy đến nơi xa xôi đó thì cũng không phải là nơi tốt. Còn Tiểu Ngọc, cậu cũng không biết liệu em ấy có thích không nữa???

Cậu lắc đầu, bỏ qua chuyện đó, hiện tại cậu cứ lên kế hoạch chuẩn bị, ngày mai sẽ hỏi hai em ấy sau.

Quyết định dứt khoát, cậu bắt đầu tập trung ghi hết toàn bộ những việc cần làm. Thậm chí, cậu còn muốn tự tay trang trí, một việc mà ít “chú rể” nào để ý.

Tỷ mỷ như vậy, thế nên sau hai tiếng, cậu mới hoàn thành xong. Nhìn bản kế hoạch chi tiết trước mặt, cậu hài lòng gật đầu.

Khi này, cảm giác cơ thể uể oải, cậu đứng dậy chuẩn bị đi tắm.

Thế nhưng, khi cậu đi qua chiếc gương, khi này cậu mới nhận ra một điều, đó là túi trái của cậu có chút căng phồng.

Nếu không phải cậu để ý thì cũng sẽ chẳng nhận ra, như thường lệ, cậu cho tay vào túi. Một cảm giác như cậu sờ vào một tấm vải, khá mịn màng và hơi ấm ấm.

Cậu nhíu mày lôi ra xem, ngay khi cầm trên tay, cậu giật mình suýt chút té ngã, bởi vì thứ cậu rút ra lại là một chiếc quần... lót???

Là ai??? Ai để thứ đáng sợ này vào trong túi áo cậu. Hơn nữa, nó còn hơi ấm ấm... trò đùa này thật là quá đáng.

Trong lúc cậu tức giận muốn ném nó lên bàn, một mùi hương quen thuộc từ nó khiến cho cậu nhíu mày.

Cậu không phải là tên biến thái thích ngửi quần lót, thứ cậu nhíu mày chính là mùi này chính là mùi của Nguyệt Sương. Chẳng lẽ...

Ngay khi nảy ra suy nghĩ đáng sợ đó, một âm thanh vô cảm, lạnh lùng đến cực điểm truyền ra từ ngoài cửa:

“ Tại sao??? Tại sao chiếc quần lót của em lại nằm trong tay anh???”

Giọng nói không hề có chút cảm xúc nào khiến cho Lâm Thần giật mình hoảng hốt. Cậu ngay lập tức xoay mặt lại nhìn, Nguyệt Sương từ lúc nào đã xuất hiện tại nơi đây.

Khoác trên mình bộ đồ ngủ, trên tay cầm một ly sữa nóng, có vẻ như cô ấy chỉ là vừa mới ghé qua. Thế nhưng trớ trêu thay là cô ấy vào đúng thời điểm này.

Lâm Thần tất nhiên không dám nói dối, trên tay cầm thứ nguy hiểm đó cố gắng giải thích:

“ Nguyệt Sương, em phải tin anh. Anh thật sự không phải con người như vậy?”

Nguyệt Sương vẻ mặt thờ ơ, từ từ đi nhẹ tới trước mặt cậu, vừa đi vừa lạnh lùng nói:

“ Em rất ghét những ai nói dối. Anh là biến thái thích cầm quần lót hay sao? Tại sao anh lại không nhớ tới em, em có thể giúp anh cơ mà!”

Lâm Thần trong lòng chỉ muốn khóc, tại sao chuyện này lại xảy ra với cậu.

“ Anh...anh thật sự không có ý đó. Anh không hề biết chiếc quần này lại xuất hiện ở đây!??”

“ Nói dối, anh lại nói dối với em. Không được rồi, em phải dạy dỗ lại “chồng tương lai” của em, nếu không sau này anh sẽ thành một tên biến thái.”

Lâm Thần ú ớ không trả lời được, toàn bộ kiến thức uyên thâm khi này chẳng hề sử dụng được. Hai chân cậu không tự chủ run rẩy, nếu như không xử lý nhanh vụ này, chắc chắn nó sẽ là vết nhơ cuộc đời dành cho cậu.

Thế nhưng, cậu nên giải thích như thế nào? Chẳng lẽ lại nói rằng nó tự xuất hiện trong túi của cậu, điều này nghe thật là vô lý...

Nguyệt Sương thấy Lâm Thần bối rối như vậy, cô bí mật nở nụ cười lạnh, miệng lẩm bẩm:

“ Rất cảm ơn em đã cho chị cái cớ để có thể ăn anh ấy.”
Chương384: Trò chơi mới

Nguyệt Sương bước từng bước, dáng vẻ cao quý như hoa như ngọc khiến tim cậu đập loạn thình thịch. Nguyệt Sương giống như một cô công chúa cao quý, từng bước từng bước đi trên chiếc thảm đỏ sang trọng.

Ánh mắt cao ngạo, khuôn mặt lạnh lùng, Nguyệt Sương từ từ tiến đến gần cậu. Điều này khiến cho cậu cảm thấy hoảng sợ, hai chân thủ thế sẵn sàng chạy trốn.

Đùa gì chứ, cậu thừa biết Nguyệt Sương lại muốn làm chuyện xấu hổ, cái trò này cậu đâu còn xa lạ gì. Nếu ở nhà thì cậu còn có thể chịu đựng, thế nhưng đây là nhà của cô ấy, Nguyệt Lan vẫn còn trong nhà, làm chuyện này chẳng khác nào đang treo một trái bom trên đầu cả.

Cậu nghĩ thế là đúng, tuy vậy cơ hội này làm sao Nguyệt Sương có thể bỏ qua. Ngay khi chân Lâm Thần cử động, cô lấy tốc độ nhanh nhất dùng thứ thuốc bí mật trong tay.

Tốc độ nhanh cùng với sự chủ quan của Lâm Thần đã khiến cho cậu phải trả giá, cả thân thể mềm nhũn không còn sức, bộ dạng yếu đuối đến đáng thương.

Khi này, cậu mới giật mình nhận ra là Nguyệt Sương vẫn còn thứ thuốc đáng sợ đó, thế nhưng đã quá muộn. Cô ấy đã thành công đạt được mục đích.

“ Nguyệt Sương, em đừng nghịch ngợm nữa. Ở bên ngoài còn có mẹ của em đó, chúng ta không thể làm...” Lâm Thần cố gắng khuyên nhủ Nguyệt Sương.

Cậu cũng có ý tốt khi mà nhắc nhở, thế nhưng cũng xin chia buồn với cậu, Nguyệt Sương chẳng hề nghe lọt câu nào. Thậm chí, cô ấy còn làm hành động khiến cho bất kỳ ai nhìn cũng phải đỏ mặt.

“ Anh thích ngửi quần lót sao? Để em thỏa mãn anh.”

Nguyệt Sương đưa đầu của Lâm Thần vào trong chiếc váy, ánh mắt cô trở nên thích thú, khuôn mặt đỏ ửng như trái cà chua trông vô cùng đáng yêu.

Bị Nguyệt Sương chơi một vố lớn, cả bầu trời trước mắt bỗng dưng hóa tối thui. Ký ức ban nãy cậu còn nhớ rõ đó là một chiếc quần màu trắng tinh xảo.

Điên rồi! Nguyệt Sương thật sự điên rồi, em ấy thế mà lại dám làm chuyện như vậy. Cậu cố gắng loại bỏ hết những suy nghĩ đen tối, cố gắng vùng vẫy thoát ra.

Tuy nhiên, cậu càng cố gắng thì chỉ càng làm mọi chuyện tồi tệ hơn. Cả thân thể Nguyệt Sương run rẩy, hai chân khép chặt lại, miệng lắp bắp thở dốc:

“ Anh...anh... đừng thở mạnh...”

Khuôn mặt Nguyệt Sương mê đắm đến cực điểm. Ánh mắt nhu tình nhìn xuống dưới. Không hiểu sao, cô lại làm ra cái hành động đáng xấu hổ như vậy.

Mặc dù biết điều này không được nhưng cô lại rất muốn làm như thế, không vì lý do gì cả, chỉ vì Tiểu Ngọc đã từng làm trò này khi anh ấy ngủ.

Đến bây giờ, cô mới hiểu tại sao Tiểu Ngọc khuyên là phải có nghị lực mạnh mẽ mới được thực hiện hành động này. Cả cơ thể cô mất sức, bên dưới cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh ấy khiến cho cô cảm giác vô cùng ngứa ngáy nhưng lại rất thích thú...

“Anh...anh cứ thoải mái thưởng thức...em...em sẽ không chạy đâu!” Nguyệt Sương thở dốc, giọng nói ngắt ngứ vô cùng mê mị.

Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói tức giận nhưng vô cùng đáng yêu:

“ Ch-chị... sao chị dám ăn anh ấy một mình!”

Nguyệt Sương ngoảnh lại, vẻ mặt ngạc nhiên nhưng cũng không giấu nổi sự xấu hổ, thở dốc nói:

“Tiểu...Tiểu Ngọc... tại sao em lại ở đây vậy?”

Mặc dù Tiểu Ngọc hiện tại chỉ mặc một bộ đồ ngủ, thế nhưng sự dễ thương của em ấy vẫn khiến cho tim cô đập thình thịch. Thật sự đúng là một con tiểu yêu ma, luôn luôn dùng sự dễ thương để lấn áp tất cả kẻ khác.

Không kịp chờ cô suy nghĩ, Tiểu Ngọc đã vội vàng chạy đến, lôi kéo Lâm Thần từ “thánh địa” quay trở về.

Động tác nhanh gọn tới nỗi Nguyệt Sương không kịp chuẩn bị, cả cơ thể mất thăng bằng ngã xuống sàn.

Lâm Thần giống như quay trở về từ cõi chết, vẻ mặt đỏ ửng thở hồng hộc. Ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi đến mức Tiểu Ngọc còn không tự chủ ôm chặt lấy thân thể cậu ấy, vẻ mặt trìu mến dỗ dành:

“ Có em ở đây rồi. Em sẽ không để chị ấy muốn làm gì thì làm đâu!”

Tiểu Ngọc vuốt ve mái tóc của Lâm Thần, hai chân nhẹ nhàng dựa vào đầu Lâm Thần, khung cảnh yên bình lạ thường.

Mà thường thì trước khung cảnh bình thường thì là dấu hiệu của cơn bão sắp ập đến. Lâm Thần cảm nhận được hơi ấm đến từ Tiểu Ngọc, cậu cố gắng bình tĩnh lại, vẻ mặt mệt mỏi nói:

“ Cảm..cảm ơn em!!!”

Nói xong, Lâm Thần nhờ Tiểu Ngọc dìu hộ lên chiếc giường. Mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, cậu nằm trên chiếc đệm ấm áp, cảm giác thoải mái khiến cho cậu chỉ muốn ngủ.

Trải qua cảm giác đáng sợ ban nãy, cả thân thể cậu bây giờ mới được thư thái một chút, cộng thêm hiệu lực của thuốc vẫn còn khiến cho cơ thể cậu hiện tại rất yếu.

Chưa bao giờ, cậu lại cảm giác thoải mái đến như vậy, sự mềm mại từ chiếc nệm khiến cho cậu chỉ muốn nằm trong đó mãi mãi. Hóa ra, cậu bây giờ mới biết người giàu lại có cảm giác như vậy.

Nhìn Tiểu Ngọc dùng ánh mắt lấp lánh nhìn mình, cậu cứ tưởng em ấy đang chờ đợi lời tiếp theo của mình. Vậy nên cậu cười nhẹ, nói với Tiểu Ngọc:

“ Thế này là được rồi, em với Nguyệt Sương mau đi về phòng ngủ đi. Mẹ của Nguyệt Sương mà nhìn thấy chúng ta như vậy thì sẽ rất khó nói đó.”

Nói xong, cậu nhẹ nhàng nhắm mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ. Khi này, cậu cứ nghĩ là mọi chuyện sẽ qua êm đềm, hai em ấy sẽ ngoan ngoãn về phòng.

Tuy nhiên...một cảm giác mềm mềm ấm ấm đang chui vào chăn của cậu. Điều này khiến cho cậu giật mình tỉnh giấc.

“ Nguyệt...Nguyệt Sương, Tiểu Ngọc...sao hai em lại chui vào chăn của anh.”
Chương385: Đừng để vẻ đẹp đánh lừa

Hai cô gái xinh đẹp, đáng yêu như hai thỏi nam châm hút chặt người cậu, điều này làm cho cậu có chút sợ sệt.

Không biết bao nhiêu lần, cậu phải thất thủ trước sự điên cuồng của hai cô bé này. Hai em ấy điên cuồng, thèm khát cậu đến nhường nào thì chỉ có mình cậu mới biết rõ.

Cứ mỗi lần cậu cho rằng mình có thể “khống chế” được hai em ấy, là một người nam nhân chân chính thì buổi tối hôm đó cậu sẽ biết thế nào là “ món quà” từ hai em ấy.

Một điều đáng buồn nữa là hai em ấy mặc dù bên ngoài hòa hợp, yêu thương chẳng khác gì hai chị em, đến cậu còn cảm thấy vui vẻ khi mà hai người có thể chung sống với nhau như vậy, nhưng chỉ cần dính đến cậu thì hai chị em lại trở thành đối thủ của nhau. Và tất nhiên, cậu chính là người phải chịu trận.

Vậy nên, cậu mới hoảng sợ khi thấy hai em ấy đến gần cậu như vậy. Sự việc ban nãy đã là quá đủ đối với một nam nhân như cậu rồi.

Cố gắng loại bỏ cảm giác mềm mại ấm áp, hai tay cậu cố gắng cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Ngọc, vẻ mặt tỏ ra hạnh phúc cố gắng diễn kịch:

“ Tiểu Ngọc... em hãy dẫn Nguyệt Sương về phòng của mình đi. Không còn lâu đâu, chúng ta sẽ tổ chức lễ thành hôn thật là to. Thế nên, nghe anh, mẹ của Nguyệt Sương còn ở bên ngoài, nếu như cô ấy phát hiện chúng ta thì...”

Nói xong, cậu còn hạ chốt bằng một cái xoa đầu nhẹ nhàng, kết hợp cùng với nụ cười vô cùng đẹp

Lời nói dụ hoặc, hành động mê mị khiến bất kỳ cô gái nào cũng sẽ phải có chút thẫn thờ. Tiểu Ngọc cũng chẳng phải ngoại lệ, dù thế nào đi nữa thì cô là một cô gái cuồng anh trai, bị Lâm Thần tổng tấn công dồn dập như vậy, cô làm sao chịu nổi được chứ.

Má cô đỏ ửng, vẻ mặt xấu hổ do hạnh phúc. Thế nhưng cô vẫn cố gắng tận hưởng đặc quyền được anh ấy xoa đầu cho mình.

Mặc dù chỉ là hành động có vẻ rất “bình thường”, thế nhưng đối với Tiểu Ngọc, đó chính là một đặc ân của bản thân. Kể cả trái đất sắp tận thế, bầu trời sụp đổ trước mặt thì cô không quan tâm, thứ cô quan tâm chính là cái thứ rất đỗi “bình thường” này.

Lâm Thần thấy Tiểu Ngọc đã bị thu phục, trong lòng cậu bớt đi rất nhiều sự căng thẳng. Mặc dù trong lòng có chút hối lỗi, tuy nhiên điều này cũng tốt hơn là việc phải thức cả đêm để “chiều chuộng” hai em ấy phải không? Thật sự người làm anh như cậu không biết nên khóc hay cười nữa.

Trong lúc cậu đang suy nghĩ, tay phải cậu có ai khác đang dúi đầu vào. Theo phản xạ, cậu ngoảnh sang, ánh mắt cậu trở nên ngạc nhiên khi nhìn thấy Nguyệt Sương đang dụi dụi đầu vào tay của mình.

Không cần nói gì cả, chỉ cần hành động đó là cậu cũng đủ hiểu được mong muốn của cô nàng tiểu thư này. Rất nhanh, một tay khác cũng từ từ đưa lên mái tóc mượt mà, từ từ xoa nhẹ.

Hai cô gái ở hai bên tay đều thích thú cọ cọ mái tóc vào tay cậu, vẻ mặt thỏa mãn tận hưởng. Thật sự, trong mắt cậu, hai em ấy chẳng khác nào hai chú mèo cả, chỉ khác là hai chú mèo này rất biết dụ hoặc người ta. Một vị tiểu thư cao quý lạnh lùng lại thích thú khi được người khác xoa đầu, cậu chỉ cảm thấy chuyện này rất chi là thú vị.

Hay chẳng lẽ, Nguyệt Sương lại thức tỉnh một sở thích nào đó??? Lâm Thần trong đầu nảy ra vô số suy nghĩ hay ho.

Ánh trăng sáng soi một vùng trời, màn đêm yên tĩnh bắt đầu...

Nguyệt Sương cùng với Tiểu Linh từ từ dắt tay nhau về phòng, vẻ mặt vô cùng nuối tiếc nhìn Lâm Thần, giống như chỉ cần Lâm Thần nói là chắc chắn hai người sẽ ở lại.

Nhìn hai em ấy lại bắt đầu dụ hoặc, cậu tất nhiên sẽ không mắc bẫy, vẻ mặt cậu lộ ra vẻ tươi cười vẫy chào từ xa... cho đến khi không thấy hai em ấy xuất hiện trong tầm mắt, cậu mới thả lỏng một hơi.

Thật nguy hiểm, cũng may là cậu nhanh trí, chứ không thì đêm nay cậu lại bị “vắt sạch”.

Nhìn đồng hồ đã chỉ muộn giờ, cậu vui vẻ tắt đèn, nằm xuống giường nhắm mắt lại. Cuối cùng, cậu có thể ngủ một giấc ngon lành.

Một tiếng, hai tiếng trôi qua... khi mà căn biệt thự chìm trong bóng tối, một ánh đèn nhỏ từ bên ngoài cửa phát ra.

Nếu Lâm Thần ở đây, chắc chắn cậu sẽ ngạc nhiên, bởi vì đằng sau ánh đèn đó chính là hai em gái mà cậu vừa nãy dỗ dành.

“ Chị Nguyệt Sương, chúng ta đến phòng của anh ấy lúc nửa đêm thì mẹ chị có phát hiện không vậy?”

Nguyệt Sương nghe vậy, giọng nói chắc nịch đáp:

“ Em cứ yên tâm, mẹ của chị đêm nay có việc bận, sáng mai mới về. Vậy nên chúng ta không cần lo gì hết.”

Nghe được lời khẳng định của Nguyệt Sương, Tiểu Ngọc không bọc lộ được cảm giác vui sướng, hai chân chạy như bay đến phòng của Lâm Thần, vừa đi vừa thì thầm:

“ Anh ơi...em đến với anh đây!!!”

“ Tiểu Ngọc... chị không có đèn, sao em lại dám chạy trước chị!” Nguyệt Sương bất lực nhìn Tiểu Ngọc đi xa, nói.

Một buổi đêm diễn ra rất nhanh, sáng sớm cũng nhanh chóng đến, ánh sáng bắt đầu chiếu rọi, một ngày mới bắt đầu.

Lâm Thần tỉnh dậy, ánh mắt mơ hồ, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi nhìn đồng hồ bên cạnh:

“ 6 giờ rồi sao? Tại sao cơ thể mình lại mệt mỏi như vậy?”

Không chỉ cơ thể mệt mỏi, miệng cậu có cảm giác đau nhức lạ thường, giống như có ai đó đêm qua đã cậy miệng cậu ra vậy.

Vừa đứng dậy, cậu nhăn mặt đau khổ, thậm chí suýt chút nữa ngã khuỵu xuống. Eo cậu đang cầu cứu, cậu dùng tay ôm vai, thở dốc cố gắng đứng dậy.

“ Mình sao lại thành ra như vậy? Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Lâm Thần canh cánh câu hỏi đó trong lòng, không một ai có thể trả lời cho cậu.

Cậu hiện tại chỉ có thể chịu đựng nỗi đau, mệt mỏi dậy tập thể dục chuẩn bị bữa sáng.

Nguyệt Sương ở phòng bên, ánh mắt như hổ đói dõi theo Lâm Thần đang tập luyện trên chiếc xà ngang qua chiếc kính một chiều.

(Kính một chiều: Là loại kính chỉ có thể nhìn xuyên qua ở một chiều, bên còn lại sẽ không thể nhìn được.)

Tiểu Ngọc đang ăn bánh kem, nhìn thấy Nguyệt Sương chăm chú nhìn như vậy, cô không tự chủ nở nụ cười bí hiểm, giọng nói có phần chọc ghẹo:

“ Chị mê anh của em đến mức vậy sao???”

Nguyệt Sương bị phát giác, cô giật mình quay lại, vẻ mặt cố tỏ ra không quan tâm nói bập bẹ:

“ Mê...mê gì chứ? Chị chỉ là đang ngắm cảnh thôi?”

Tất nhiên, câu trả lời này làm sao lừa được cô. Ngắm cảnh mà nhìn phòng tập để làm gì chứ? Trẻ con cũng có thể phát hiện ra điều vô lý ở trong câu nói này.

Thế nhưng, Tiểu Ngọc tất nhiên không vạch trần, cô bắt đầu giở trò:

“ Vậy nếu chị không phiền thì có thể nhường em chỗ đó được không? Em rất mê xem cơ bắp của anh ấy đó!”

Lời nói vô cùng tự nhiên, chẳng hề có chút ngại ngần nào khiến cho Nguyệt Sương á khẩu không trả lời được.

Kết quả là chỗ ngồi siêu đẹp bị Tiểu Ngọc chiếm. Nguyệt Sương chỉ có thể ngồi ngoài, vẻ mặt nuối tiếc nhìn Tiểu Ngọc. Cảm giác hối hận bắt đầu lan tràn trong lòng.

Ai bảo cô tự cao làm gì? Kết quả thì sao? Cô đã đánh mất đi chỗ ngồi đẹp nhất. Chỗ ngồi mà có thể ngắm được anh ấy.

Tình yêu cô dành cho anh ấy quá lớn, cô sẵn sàng hi sinh, sẵn sàng bỏ trốn cùng anh ấy... thế mà, đến bây giờ cô lại thua một cô gái khác.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom