• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.one TỪ NGÀY 18/11

New Hot Nam thần đào hoa

Chương366: Lâm Thần thú tội

Thảo nào người con gái trước mặt này lại có thể mê hoặc được anh ấy, đều đặn mỗi tối đều gọi điện hỏi han. Tất cả đều là do thứ dễ thương chết tiệt này. Nó chính là thủ phạm khiến cho anh ấy luôn luôn phải chịu thua kể cả khi có cô gái xinh đẹp như cô.

Khi xưa, cô còn có chút căm ghét, dù sao thì cô cũng là một thiếu nữ, chẳng một cô gái nào lại vui vẻ trước việc người mình thích đi quan tâm tới một cô gái khác cả. Thế nhưng, sau tất cả những gì đã xảy ra, cô cũng dần chấp nhận Tiểu Ngọc.

Chính cô cũng chỉ là kẻ đến sau, vì vậy nên cũng không thể đòi hỏi một cách quá đáng. Chỉ cần cô có thể ở bên cạnh Lâm Thần thì dù chịu chút thiệt thòi thì đã sao, chính cô cũng đã vào sinh ra tử cùng anh ấy cơ mà. Chỉ cần anh ấy luôn luôn để ý tới cô là cô cũng cảm thấy rất vui vẻ rồi.

Khi quá yêu một người thì cô gái thường sẽ có xu hướng chấp nhận chàng trai cho dù bạn có nhiều “nhược điểm” như thế nào. Đó cũng là một điều tốt khi mà nó giúp chứng minh được tình yêu của cô ấy dành cho chàng trai vô cùng sâu đậm, thế nhưng cũng chính vì quá yêu nên đôi khi cô ấy sẽ làm mọi hành động kể cả trái với lẽ thường chỉ để “giải tỏa” cơn thèm khát đó. Và ở đây, cả hai cô gái đều có chung mục đích và cách suy nghĩ giống nhau.

Là một đại tiểu thư nhưng Nguyệt Sương lại không hề tỏ ra cao ngạo một chút nào, cô nói chuyện với Tiểu Ngọc giống như bạn bè cùng trang nứa. Cả hai cùng nhau nói chuyện phiếm, kể về những kỷ niệm đáng nhớ...

Tiếng cười vang lên rộn ràng, nụ cười của hai cô gái đẹp như tranh, làm cho khung cảnh xung quanh cũng trở nên thơ mộng hơn. Càng nói chuyện, cả hai càng hiểu nhau, sau đó cũng trở nên thân thiết một cách lạ thường.

Tiểu Ngọc cũng không hề giấu giếm, sẵn sàng chia sẻ “căn phòng” bí mật của mình dành cho Nguyệt Sương.

Nhìn “bảo vật” trưng bày đồ sộ quanh căn phòng, cùng với những bức ảnh vô cùng thân mật của Tiểu Ngọc, Nguyệt Sương không tự chủ mà run rẩy chân tay, ánh mắt tỏa sáng.

“Đây...đây là những món đồ của anh ấy hay sao?”

Tiểu Ngọc nghe thấy Nguyệt Sương hỏi một cách ngạc nhiên, ánh mắt hiếu kỳ nhìn từng món như vậy, cô không tự chủ tự hào nói:

“ Đúng vậy! Bảo tàng này tôi đã sưu tầm chúng rất lâu đó. Cô là người đầu tiên được chứng kiến phải không?”

Nguyệt Sương đi từng bước nhẹ, bàn tay trắng nõn từ từ sờ nhẹ tấm ảnh Lâm Thần khi còn nhỏ, ánh mắt chứa chan tình yêu, đôi môi cắn chặt không tự chủ nói:

“ Dễ...dễ thương quá đi! Tại sao anh ấy lại dễ thương như vậy chứ!”

Thấy Nguyệt Sương hào hứng giống như đứa trẻ muốn ra ngoài vui chơi, Tiểu Ngọc cũng chẳng hề ngần ngại, bắt đầu chia sẻ ký ức của tất cả món đồ cùng với những bức ảnh dành cho Nguyệt Sương.

Nếu ở trường, Nguyệt Sương rất ít khi nghe giảng một cách nghiêm túc, thậm chí còn chẳng thèm để ý thầy cô, luôn luôn ngủ gật trong lớp thì hiện tại, cô lại chăm chú nghe một cách lạ thường.

Cho đến khi chạng vạng tối, cả hai người mới vui vẻ đi ra khỏi phòng. Nụ cười của hai người đều vô cùng rạng rỡ, giống như vừa trải qua chuyện gì rất vui vậy.

“ À, trong bếp tôi còn một số đồ ăn anh ấy nấu, cô có muốn ăn không?” Tiểu Ngọc chợt nhận ra điều gì đó, vẻ mặt háo hức nhìn Nguyệt Sương.

Nghe đến “món ăn của Lâm Thần” Nguyệt Sương còn háo hức hơn cả Tiểu Ngọc, hai tay cô cầm chặt lấy tay của Tiểu Ngọc, không chờ đợi được mà thúc giục:

“ Có...có... đồ của anh ấy ăn sao? Tôi muốn...”

Nguyệt Sương trong lòng thầm hô may mắn, vừa nãy cô cũng chỉ ăn khá ít, thế nên hiện tại cô có thể ăn thêm rất nhiều. Đồ ăn anh ấy tự nấu, không biết mùi vị tuyệt vời đến nhường nào nhỉ?

Tiểu Ngọc cũng chẳng hề suy nghĩ gì cả, dù sao thì đồ ăn anh ấy nấu còn rất nhiều, một mình cô cũng không thể ăn hết được. Một tay cô dắt Nguyệt Sương đến bàn ăn, vẻ mặt vui tươi hớn hở.

Căn nhà của Lâm Thần cũng khá nhỏ, vậy nên chỉ cần xuống tầng là có thể đến được gian bếp. Tiểu Ngọc dẫn Nguyệt Sương đến căn phòng có chút đơn giản ở ngay cạnh cầu thang, nơi mà cô có thể nhìn thấy một số dụng cụ làm bếp.

Khi này, trong đầu Nguyệt Sương lại có ý nghĩ. Căn nhà nhỏ như này thì cũng không phù hợp, cô định sẽ xây một căn biệt thự, có hồ bơi, sân cỏ rộng... để cả nhà có thể sống một cách thoải mái.

Trong khi cô đang nghĩ, bởi vì cô không hề để ý phía trước nên khi Tiểu Ngọc dừng lại, mũi cô nhanh chóng bị vấp vào đầu của cô ấy, cảm giác đau đớn khiến cho cô khó chịu nói:

“ Tiểu Ngọc, cô làm trò...”

Thế nhưng, khi cô ngoảnh lại, một cảnh tượng khiến cho cô vô cùng sốc. Người mà cô yêu nhất, lúc nào cũng nghĩ về lại có dáng vẻ vô cùng thảm hại đang ngồi trên ghế. Bên cạnh không biết là có bao nhiêu vỏ chai rượu, trên mặt đầy rẫy vết thương cùng với những giọt máu đã khô từ lúc nào.

Chưa hết, ánh mắt anh ấy vô cùng đỡ đẫn, giống như một con người mất đi toàn bộ sức sống. Khi này, anh ấy chẳng hề để ý người đến, nhẹ nhàng bấm một số điện thoại, sau đó gọi...

Tiểu Ngọc giống như không dám tin cảnh tượng trước mặt, hai chân cô trực tiếp quỵ xuống, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Nguyệt Sương nói:

“ Anh...anh ấy...”

Dù cho cô là người gan dạ nhưng đối mặt với cảnh tượng này, trong lòng cô đều trào ra một cảm giác vô cùng thương xót. Đây đâu phải người con trai mạnh mẽ, luôn luôn kiên cường bảo vệ cô. Tất cả những gì cô nhìn thấy trước mặt chỉ là môt “cái xác không hồn” một người chẳng hề có niềm tin vào cuộc sống.

Chưa kịp nói hết, cô khi này mới để ý tới tờ giấy mà anh ấy để trên bàn. Do khoảng cách khá xa, thế nên cô phải mất vài giây để có thể đọc được một số chữ trên đó.

Ban đầu, cô cũng hơi hoài nghi, tại sao có tờ giấy trên đó, thế nhưng, khi cô đọc được một vài chữ trên đó, vẻ mặt của cô biến sắc, hoảng sợ nhanh chóng chạy đến chỗ Lâm Thân.

“ Alo...đường dây nóng của cảnh sát thành phố X xin nghe...”

“ Tôi...” Lâm Thần mấy máy nói. Thế nhưng chưa kịp nói hết, một bàn chân giống như tên lửa đã chính xác đá thẳng vào chiếc điện thoại, khiến nó bay ra xa, va chạm vào bức tường, rơi xuống.

Cú va chạm khiến cho chiếc điện thoại hư hại hoàn toàn, khi này Nguyệt Sương mới run sợ thở ra một hơi gấp gáp. Chỉ cần thiếu một chú nữa là sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Đến lúc này, cô mới quay sang nhìn Lâm Thần, ánh mắt vô cùng tức giận, gằn giọng nói:

“ Anh...anh làm cái trò gì vậy?”

Cơn tức giận của Nguyệt Sương bùng nổ, Lâm Thần cùng với Tiểu Ngọc ở phía xa đều không tự chủ run rẩy. Tiểu Ngọc khi này mới vô cùng ngạc nhiên nhìn Nguyệt Sương thị uy. Đây chính là cơn tức giận của vị đại tiểu thư hay sao... Ngầu quá!

Nếu như ban nãy Nguyệt Sương thích Tiểu Ngọc vì sự dễ thương thì bây giờ, Tiểu Ngọc lại hâm mộ Nguyệt Sương vì tính cách mạnh mẽ, dáng vẻ ngầu lòi ấy.

Bị Nguyệt Sương kích thích, Lâm Thần như tỉnh lại một chút, ánh mắt hối lỗi không dám nhìn Nguyệt Sương, nhẹ giọng nói:

“ Anh...anh chỉ muốn trừng phạt lỗi lầm của mình.”

Đến lúc này, Nguyệt Sương mới đi đến sát Lâm Thần, một tay giật mạnh vạt áo của Lâm Thần, toàn bộ khuôn mặt của cậu ấy được bày rõ trước mặt.

Không có một chỗ nào lành lặn, toàn bộ đều là vết cắt đã khô. Thật sự anh ấy đã làm chuyện ngu ngốc đến nhường nào chứ, nếu cô mà không có ở đây thì sẽ còn có chuyện gì đáng sợ hơn.

“ Anh...anh chỉ vì ngủ cùng chúng em mà anh lại muốn tự hủy hoại bản thân, sau đó tự báo cảnh sát hả anh.” Hai hàng lệ tuôn trào, Nguyệt Sương vừa khóc vừa tức giận nói.

Đến lúc này, sự thật đã sáng tỏ, thì ra do không thể chịu được cảm giác tội lỗi của mình, cậu ấy đã uống rất nhiều rượu, sau đó tự hủy hoại bản thân, thậm chí còn viết đơn thú tội để báo cảnh sát.

“Anh...anh...” Lâm Thần không biết trả lời như thế nào.

“ Anh chán bọn em lắm sao? Tại sao lại làm chuyện ngu ngốc như vậy?” Nguyệt Sương đau lòng nói.

Thế nhưng, đến câu này, Lâm Thần lại nhanh chóng lắc đầu lia lịa, ánh mắt vô cùng hoảng sợ nói:

“ Không...không... anh chưa bao giờ chán ghét bọn em cả.”

“ Thế tại sao...”

Nguyệt Sương chưa kịp nói, một giọng nói vô cùng lớn từ đằng xa truyền tới:

“ Nguyệt Sương, cô mau giữ chặt lấy anh ấy!”

Giọng nói vô cùng đanh thép, giống như mệnh lệnh khiến cho Nguyệt Sương cũng nhanh chóng khóa chặt Lâm Thần. Đến lúc này, cô mới nhìn thấy Tiểu Ngọc cùng với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc từ từ đi đến gần.

Cô chưa hiểu điều gì xảy ra, thế nhưng khi nhìn thấy Tiểu Ngọc lạnh lùng cầm lấy tờ giấy đi đến trước mặt cô, cô lúc này mới nhớ ra.

Hóa ra, toàn bộ tội lỗi là do anh ấy đã vượt quá giới hạn anh em dành cho Tiểu Ngọc, vì vậy nên mới sinh ra chuyện này. Trên tờ giấy đó cũng đã ghi rất rõ những suy nghĩ mà Lâm Thần nói.

Không dám đối mặt với em gái mà mình luôn luôn yêu thương, Lâm Thần quay mặt ngoảnh đi, vẻ mặt vô cùng có lỗi nói:

“ Xin...xin lỗi em...Anh...anh...”

Thế nhưng, chưa kịp nói hết, một tiếng xoạt xoạt vang lên. Lâm Thần ngơ ngác ngoảnh lại, cậu bỗng nhìn thấy em gái của mình lạnh lùng xé tờ giấy thú tội trước mặt, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng nhìn cậu nói:

“ Nực cười! Anh đã làm em cáu giận rồi đó. Vậy nên, anh sẽ phải trả giá...”

P/S: Khổ cho anh tôi quá...

Chuyên mục cầu hoa, cầu đề cử, cầu cmt. Mấy hôm nay mất động lực vì chẳng ai tương tác với truyện. Hic hic tác hứa là nếu có hoa tặng thì sẽ chăm đăng hơn mìa....
Chương367: Chống đối

Không biết có phải ảo giác hay không, Lâm Thần có cảm giác trước mặt không phải Tiểu Ngọc mà cậu từng biết.

“ Em...em nói gì vậy, Tiểu Ngọc? Trừng phạt...trừng phạt là sao?”

Cho đến hiện tại, cậu vẫn cảm thấy mình vô cùng rác rưởi, vô dụng và ác độc. Chẳng những cậu không làm tròn trách nhiệm là một anh trai, đáng sợ hơn cậu lại còn lấy đi lần đầu quý giá của em ấy, khiến cho em ấy sợ hãi kêu gào...Thế nên cho dù em ấy có tha thứ cho cậu, cậu vẫn không thể tha thứ cho bản thân mình được.

Cậu muốn chuộc lại sai lầm của mình, muốn cho tâm hồn thanh thản, vậy nên mới chọn cách tiêu cực, ngu ngốc đến như vậy. Bởi cậu đã quá mệt mỏi, chỉ có thể nghĩ đến cách đó mà thôi.

Thế nhưng, cái việc làm “ngu ngốc” của cậu lại kích hoạt cơn lửa giận ngút trời của Tiểu Ngọc. Việc làm này còn đáng sợ hơn việc bỏ rơi em ấy hàng trăm lần, thử hỏi một cô gái mới lớn như Tiểu Ngọc làm sao chịu nổi chứ.

Không hề nói bất cứ một điều gì, Tiểu Ngọc không biết lấy từ đâu ra một sợi dây thừng, từ từ đi đến đằng sau Lâm Thần, ra lệnh cho Nguyệt Sương:

“ Cô hãy giữ chặt, đừng để cho anh ấy cử động.”

Ánh mắt âm u vô cùng đáng sợ cộng thêm lời nói lạnh lùng đến cực điểm, thân thể Nguyệt Sương không tự chủ run rẩy, vẻ mặt căng thẳng gật đầu. Hai bàn tay cô cũng bắt đầu giữ chặt hơn, chờ đợi hành động tiếp theo của Tiểu Ngọc.

Biểu cảm của Tiểu Ngọc không chỉ khiến cho Nguyệt Sương kinh ngạc, mà chính anh trai của cô ấy – Lâm Thần cũng vô cùng bất ngờ. Chưa bao giờ, cậu lại thấy Tiểu Ngọc trở thành bộ dáng này. Ánh mắt lạnh lùng có đôi chút giống với Linh Nhi, điều này sao có thể?

Cậu chưa kịp tỉnh hồn lại, một cảm giác đau nhói truyền đến tay cậu. Cậu hoảng sợ quay lại, ánh mắt cậu va vào hình ảnh em gái yêu quý của cậu đang từ từ trói hai tay cậu lại.

Cảm giác cơ thể bị gò bó, cậu cố gắng dãy dụa, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhắc nhở:

“ Em...mau dừng lại... thả anh ra ngay...”

Nếu là lúc trước, cậu còn có thể giãy dụa nhưng hiện tại cơ thể cậu bị suy yếu, lại cộng thêm Nguyệt Sương giữ chặt toàn bộ tứ chi của cậu, tất cả đã khiến cho cậu không tài nào dùng sức lực được.

Mặc dù vậy, cậu vẫn cố gắng dùng tất cả mọi sức lực để giãy giụa, bởi vì cậu cảm nhận được sự nguy hiểm đang chờ đợi trước mắt. Đây cũng chính là giác quan thứ sáu đã cứu cậu không biết bao nhiêu lần.

“Tiểu Ngọc...em có nghe anh nói gì không?” Lâm Thần tức giận nói, chân tay cố gắng dãy dụa tránh thoát.

Thân thể Lâm Thần đung đưa khiến cho Tiểu Ngọc không thể làm được gì cả. Cô chẳng hề tỏ ra hối lỗi, thậm chí vẻ mặt lại trở nên giận dữ, một tay lấy từ trong túi ra một chiếc bình xịt nhỏ.

Lâm Thần cảm giác thân thể bắt đầu bớt gò bó hơn, chân tay có thể cử động dễ dàng, cậu mở cờ trong bụng. Dự định sẽ cố gắng dãy dụa để có thể thoát khỏi tình cảnh này.

Cảm giác bị trói khiến cho cậu nhớ đến tình cảnh khi ở cùng Linh Nhi, đó là những khoảnh khắc vô cùng đáng sợ. Vậy nên cậu không muốn trải qua cảm giác đó bất kỳ lần nào nữa.

Đột nhiên, trong lúc cậu dãy dụa, một giọng nói vô cùng nhẹ nhàng từ Tiểu Ngọc phát ra:

“Anh...anh có yêu em không?”

Lời nói có chút đường đột nhưng lại khiến cho Lâm Thần dừng dãy dụa, vẻ mặt ngơ ngác nhìn tấm lưng mảnh mai của Tiểu Ngọc.

Rất nhanh, cậu thở dài một hơi, ánh mắt né tránh nói:

“Anh...cũng rất yêu em...Thế nhưng..chúng ta là anh em...”

“ Em hiểu rồi! Vậy là anh cần phải trừng phạt.” Giọng nói trở lên lạnh lùng, cắt đứt lời nói của Lâm Thần.

Ngay sau đó, cậu chưa kịp phản ứng, Tiểu Ngọc đã xịt thẳng lọ thuốc kỳ dị vào miệng cậu. Một cảm giác buồn ngủ mệt mỏi truyền tới.

“ Em...em...”

Nhìn vẻ mặt vô cảm của Tiểu Ngọc, cậu cố gắng đưa tay ra phía trước. Thế nhưng dược hiệu phát huy rất nhanh, cậu chỉ kịp chạm tay vào má của em ấy, ngay sau đó, bầu trời trước mặt cậu bỗng trở nên tối sầm lại. Cả thân thể cậu nằm bất động đầu cậu được Tiểu Ngọc nâng đỡ một cách nhẹ nhàng.

Nguyệt Sương nhìn thấy Tiểu Ngọc làm vậy, ánh mắt lo lắng hỏi:

“ Chúng ta tiếp theo phải làm như thế nào?”

Một điều vô cùng kỳ lạ đã xảy ra, Nguyệt Sương- cô gái vô cùng mạnh mẽ lại đi hỏi ý kiến của một cô gái nhỏ nhắn- Tiểu Ngọc. Thậm chí, chính Nguyệt Sương còn chẳng hề tự quyết định được điều gì, mọi thứ cô làm chỉ tuân theo ý chỉ của Tiểu Ngọc.

Ai cũng sẽ ngạc nhiên trước điều này, thế nhưng phải đặt vào tình cảnh của cô thì mới biết tại sao phải làm như vậy. Cảm giác áp bức nặng nề từ Tiểu Ngọc khiến cho cô có cảm giác khó thở, nó đáng sợ y hệt khi đứng trước cô nàng Linh Nhi. Nhất là đôi mắt kia, đôi mắt nhìn mọi thứ như sâu bọ.

Hơn nữa, cô cùng cảm thông được một chút hiện trạng bây giờ của Tiểu Ngọc. Sau tất cả mọi chuyện, Lâm Thần chỉ coi cô ấy như một người em gái, thử hỏi ai lại không đau lòng được chứ, nhất là khi tình cảm của Tiểu Ngọc chẳng thua kém gì cô cả, thậm chí có chút sâu đậm.

Mà tình yêu là lưỡi hái tử thần cơ mà, việc Tiểu Ngọc làm bây giờ cũng là điều dễ hiểu.

Trở lại với vấn đề thực tế, khi mà cô đang đắn đo chờ đợi, Tiểu Ngọc lạnh lùng nhìn Lâm Thần, hai tay từ từ đặt cậu ấy xuống, nói:

“ Cảm ơn cô đã ngăn cản anh ấy kịp thời. Tôi rất biết ơn cô.”

Tự dưng nghe được lời cảm ơn, Nguyệt Sương ngượng ngạo xấu hổ cười:

“ Không...không có gì!”

Thật ra, cô làm vậy cũng đơn thuần là vì yêu Lâm Thần mà thôi. Nếu như để mọi chuyện đến với cảnh sát, chắc chắn nó sẽ đả động tới Linh Nhi. Đến khi đó thì mọi chuyện sẽ vô cùng rắc rối.

Chưa hết bất ngờ này tới bất ngờ khác, Tiểu Ngọc đứng dậy, cầm lấy tay cô, vẻ mặt nghiêm túc:

“ Nguyệt Sương... tôi có thể nhờ cô chuyện này được không?”

Không hề chậm chễ một chút nào, Nguyệt Sương ưỡn ngực đảm bảo:

“ Cô có chuyện gì cứ nói đi. Chúng ta là chị em tốt cơ mà.”

Lúc này, Tiểu Ngọc gật đầu, ánh mắt quay sang nhìn Lâm Thần, bình tĩnh nói:

“ Chúng ta cần “thuần phục” anh ấy. Vậy nên cô có thể tìm cho tôi một căn phòng thật kín, tôi sẽ tự tay “chăm sóc” anh ấy.”

Nghe đến điều đáng sợ như vậy, không hiểu sao trong lòng cô bắt đầu trở nên run sợ. Đây có khác gì nhốt người khác ở trong phòng kín đâu.

“ Nhưng... nếu như cha mẹ anh ấy về...chúng ta...” Nguyệt Sương lo sợ nói.

Thế nhưng, rất nhanh Tiểu Ngọc đã trấn an:

“ Chuyện này cô không cần lo lắng, tôi có thể đánh lừa hai người bọn họ. Cái duy nhất là chúng ta không được để bất kỳ ai biết được chuyện này.”

Cảm nhận được Nguyệt Sương vẫn còn lo sợ, Tiểu Ngọc giở trò tiểu quỷ, thì thầm vào tai cô ấy:

“ Nếu như chúng ta làm vậy. Chẳng phải là cô cùng có thể... như vậy...sau đó như vậy hay sao...”

Lời nói có chút thô tục khiến cho Nguyệt Sương bừng đỏ mang tai, đầu óc quay cuồng.

Tuy vậy, mặc dù không đồng ý cách làm của Tiểu Ngọc, thế nhưng nghĩ đến những “lợi ích” ấy. Cô lại trở nên thèm muốn lạ thường. Đôi tai lắng nghe từng câu từng chữ, trong đầu tưởng tượng ra khung cảnh vô cùng “ bí ẩn” đó.

Sau vài phút, khuôn mặt Nguyệt Sương đỏ như cà chua, vẻ mặt phấn khích nhìn Tiểu Ngọc nói:

“ Được rồi...tôi sẽ tìm căn phòng theo đúng như cô bảo.”

Nói xong, Nguyệt Sương chạy lon ton ra ngoài. Tiểu Ngọc lúc này mới xoay người lại, từ từ lấy hộp y tế trong tủ, sau đó đi đến gần Lâm Thần.

Chiếc váy ngắn làm lộ chiếc đùi trắng nõn mịn màng, cô nhẹ nhàng đặt đầu của Lâm Thần lên đó, một tay xoa nhẹ mái tóc, tay còn lại từ từ chà nhẹ vết thương ngoài da.

Vừa làm, cô vừa âm thầm nói:

**“ Anh sẽ không thể nào thoát khỏi em được đâu!!!”
Chương368: Trói

Đêm đến rất nhanh, nhiệt độ bên ngoài giảm dần, từng cơn gió mang theo hơi lạnh bắt đầu tung hoành khiến cho cành lá đung đưa, tạo nên một khung cảnh vô cùng yên tĩnh nhẹ nhàng.

Khi này, trước một căn nhà nhỏ, nơi mà thường ít ai để ý tới lại xuất hiện một chiếc xe. Nếu là chiếc xe bình thường thì sẽ chẳng có gì đáng nói, tuy nhiên từ ngoại hình chiếc xe, không khó để nhìn ra đó là một chiếc xe vô cùng sang trọng.

Sự chói lóa từ chiếc xe cùng với sự đơn giản của ngôi nhà khiến cho mọi người xung quanh đều không thể rời được mắt.

Nó quá đối lập nhau, sự đối lập này khơi gợi tò mò vô hạn của con người.

Hơn nữa, chiếc xe này lại có màu hồng, lại được trang trí trông vô cùng dễ thương. Điều này lại càng thu hút nhiều ánh nhìn của mọi người hơn.

Một nam sinh đeo kính đi dạo buổi đêm, bọn họ nói chuyện vô cùng vui vẻ. Tuy nhiên, sự vui vẻ này cũng chẳng diễn ra được lâu khi cậu ta nhìn thấy chiếc xe, ngay lập tức, miệng cậu ta há hốc mồm, bàn tay run run chỉ vào chiếc xe đó:

“M-Mày nhìn kìa... Đó...đó là Rolls-Royce... Rolls-Royce phiên bản dành cho quý tộc đó... N-Nó tại sao lại xuất hiện.”

Một tên đeo tóc vàng, dáng vẻ mập mạp tỏ vẻ không hiểu, hỏi nam sinh đó:

“ Quý tộc...quý tộc là như thế nào vậy mày? Chẳng lẽ ở cái thời hiện tại này lại có kiểu quý tộc ngày xưa sao?”

Vừa nói như vậy, tên béo mập đã bị nam sinh đeo kính cho ăn một cái gõ đầu. Tên béo mập chưa kịp tức giận vì hành động của nam sinh thì đã bị nhắc nhở:

“ Con mẹ mày! Mày nói to như thế không sợ người ta nghe thấy hả. Mày có biết là chỉ cần nói xấu quý tộc thì sẽ nhận hậu quả như thế nào không?”

Lời nói đầy vẻ nghiêm trọng khiến cho tên béo không dám nói ra bất cứ lời nào, ánh mắt tràn đầy vẻ ngưng trọng. Cậu ta cảm nhận được tên bạn đeo kính này không hề nói đùa, nhất là khi cậu ta cũng thấy được chiếc xe đó vô cùng sang trọng, không giống như những chiếc xe khác mà hắn gặp qua.

Một tiếng lạch cạch, tên béo chưa kịp tỉnh hồn thì đã bị nam sinh đeo kính lôi thẳng vào trong bụi cây gần đó.

Ngay khi cậu ta vừa chui vào, trên chiếc xe sang trọng đó, một thân hình vô cùng xinh đẹp, yêu kiều bước xuống một cách bình thản.

“ Đẹp...đẹp quá...” Cả hai tên đều bị vẻ đẹp của cô gái mê hoặc, ánh mắt như nam châm dõi theo từng hành động của cô ấy.

Để nhận xét một người thì cần rất nhiều yếu tố, tuy nhiên, cô gái xuất hiện trước mặt bọn họ chính là một ngoại lệ. Bởi vì chỉ cần đứng từ xa nhìn, bọn họ cũng có ảo giác mình thật thấp hèn, không xứng đáng với thân phận của cô ấy. Thứ duy nhất bọn họ làm chỉ có thể đứng nhìn từ xa, cố gắng né tránh ánh mắt của cô ấy.

Không chỉ bọn họ nghĩ vậy mà tất cả những người xung quanh đều có suy nghĩ đó. Chưa bao giờ họ lại có thể gặp được một cô gái xinh đẹp như vậy, kể cả khi nhìn thấy trên ti vi. Vẻ đẹp cao quý đến mức chỉ cần một ánh nhìn bẩn thỉu thì cũng là thiên tội, vẻ đẹp có thể trấn áp được muôn loài.

Rất nhiều ánh mắt đều tập trung vào cô gái đó, ai chẳng thích cái đẹp, ngắm nhìn chúng thì đâu có gì sai.

Thế nhưng, suy nghĩ này nhanh chóng bị dập tắt khi cô ấy xoay mặt lại, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng nhìn xung quanh, nói:

“ Ai... là ai đang nhìn bản tiểu thư! Mau ra đây!”

Lời nói vô cùng lạnh lùng, cao ngạo không coi ai ra gì nhưng lại có sát thương vô cùng lớn đối với mọi người. Mọi người đứng nhìn đều xoay mặt chạy đi, thậm chí đến cả thú vật như chó mèo cũng bị tiếng nói làm cho hoảng sợ, ba chân bốn cẳng mà chạy.

Rất nhanh, tiếng xì xào cũng đã hết, khi này, cô gái mới tỏ ra vô cùng đắc chí, cười mỉm:

“ Muốn ngắm nhìn tiểu thư ta, các người đừng có mơ. Chỉ có tên cặn bã Lâm Thần mới được ngắm bộ dạng của ta mà thôi.”

Đến lúc này, Thanh Tuyết mới để ý xung quanh. Cô cũng khá bất ngờ khi nhà của anh ấy lại trông vô cùng đơn giản như vậy.

Cô gọi là căn nhà chứ thực ra diện thích còn thua xa so với cái phòng của cô. Cũng may là căn nhà này có khu đất trống giúp cô có chỗ đỗ xe, nếu không thì hiện tại cô cũng chẳng biết nên đậu vào đâu.

Mặc dù nho nhỏ nhưng cô lại cảm thấy nơi đây chẳng hề bẩn thỉu như những nơi khác. Mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng có trật tự. Hơn nữa, trong sân lại có mùi thơm thoang thoảng của hoa, làm cho cô cảm thấy rất dễ chịu.

Nhìn trên chiếc điện thoại báo con chip của mình gần ở nơi này. Cô nhẹ nhàng hít sâu một hơi, hai tay nhẹ nhàng cầm giỏ quà, vẻ mặt cố gắng tỏ ra hòa nhã, sau đó mới ấn chuông.

Mặc dù anh ấy trong mắt cô thấp hèn, chỉ xứng đáng liếm chân cho cô, thế nhưng cô cũng không ngu ngốc đến mức không biết những nguyên tắc cơ bản này.

Muốn bắt anh ấy đi theo cô thì đầu tiên là phải mua chuộc ba mẹ anh ấy đã. Cô tự tin là sẽ chẳng có ai xứng đáng với anh ấy hơn cô cả. Cô hơn Linh Nhi chính là ở điểm có thể tùy cơ ứng biến. Chỉ cần tỏ ra ngoan ngoãn, hiền lành, là một người con gái lý tưởng thì ba mẹ anh ấy đâu có lý do gì để từ chối chứ. Nói đúng hơn thì cô đã nắm chắc kế hoạch trong lòng bàn tay.

Nụ cười bắt đầu nở rộ trên môi, như một đóa hoa nở trong mùa xuân, đẹp đến nỗi khiến người ta chỉ muốn ngắm nhìn nó, cô đứng đó, mong chờ cánh cửa mở ra.

Một phút...hai phút...rồi ba mươi phút trôi qua.

Từng cơn gió phả lạnh vào thân thể Thanh Tuyết khiến cho cô run rẩy. Vì để ra mắt ba mẹ anh ta, cô cố gắng chọn lựa những bộ đồ đẹp nhất, vì vậy nên nó rất mỏng, không đủ sức để chống lại cơn gió lạnh này.

Đến khi này, cô chẳng hề kiêng kị gì nữa, đã mắc công đến đây thì nhất định cô phải đạt được mục đích của mình, đó cũng là châm ngôn của cô, chưa bao giờ phá bỏ.

Một tay cầm lấy tay cửa, cô bắt đầu nhíu mày, bởi vì cánh cửa này đã bị khóa. Hơn nữa, đây có vẻ là khóa từ bên ngoài.

“ Đêm đến rồi...anh ta còn đi đâu nữa...”

Thanh Tuyết đi vào trong chiếc xe, vẻ mặt suy tư. Giữa đêm rồi, anh ấy còn đi đâu cơ chứ? Nếu anh ấy đi làm thì cũng không phải, vì chiếc xe ô tô của anh ấy vẫn còn ở đây. Hơn nữa, ba mẹ của anh ấy cũng không có nhà...

Cô ngắm nhìn xung quanh nhà hàng xóm, phát hiện có nhiều camera. Khi này, cô mới cười lạnh, vẻ mặt vô cùng tâm cơ:

“ Anh... cứ chờ đó xem”

Nói xong, cô lái xe rời đi, để lại một giỏ quà vô cùng sang trọng trước cửa nhà Lâm Thần...

...

“Đau...đau đầu quá!”

Trong một căn phòng kỳ lạ, một nam thanh niên mệt mỏi mở mắt. Ánh mắt đỡ đần nhìn lên trần nhà, nói một cách vô cùng mất sức.

Cái cảm giác quen thuộc này khiến cho cậu chợt nhận ra điều gì đó, đến khi cậu cố gắng cử động tay thì lại có một sợi dây giam cầm cậu lại.

Sợi dây này vô cùng kỳ dị, cậu càng dùng sức, nó càng siết chặt, không cho cậu bất cứ cơ hội thoát ra.

Cả thân thể cậu bị trói chặt trên chiếc giường, mặc dù cậu không hề có cảm giác đau nhưng trong tâm hồn cậu tràn ngập một cảm giác sợ hãi.
Chương369: Hình bóng xinh đẹp

Nếu là người khác mà gặp phải trường hợp này thì chắc chắn người đó sẽ kêu gào cầu mong sự giúp đỡ. Thế nhưng, cậu lại không dám làm chuyện như vậy.

Trải qua không biết bao nhiêu lần bị trói, nhốt, cậu tự rút ra được một điều, đó là không nên phí sức vào những việc vô bổ như vậy. Bởi vì càng làm thì sẽ chỉ khiến cho bản thân gặp nguy hiểm mà thôi.

Cố gắng trấn an bản thân, cậu nhìn ngó xung quanh. Nơi cậu đang nằm là một chiếc giường làm bằng cao su non vô cùng đàn hồi, dễ chịu. Có vẻ như chúng chẳng hề rẻ một chút nào.

Ánh đèn trang trí lung linh trông vô cùng sang trọng, từng món đồ đều tinh xảo, cậu nhìn từ xa cũng đã cảm thấy chúng không hề bình thường.

Hơn thế nữa, cậu có thể nhìn thấy chiếc tủ lạnh với cửa kính trong suốt, bên trong chứa đầy đủ món ăn từ bánh, kẹo cho đến hoa quả, đồ ăn đắt tiền... tuyệt vời hơn nữa là cậu còn nhìn thấy vô số đồ uống với đầy đủ mẫu mã đang ở trong đó: Nước ngọt, nước trái cây, bia, rượu.... Tuyệt vời hơn, ngay bên cạnh chiếc tủ lạnh là một căn phòng nhỏ, ở đó chính là chỗ để xem phim và chơi game... rất nhiều tay cầm, laptop, thậm chí cả những chiếc máy tính đắt tiền.

Cậu cũng không phải là một người ưa thích chơi game, thế nhưng nhìn những món đồ như vậy, không hiểu sao miệng cậu lại nuốt nước bọt. Đây...đây chính là thiên đường dành cho nam sinh hay sao?

Bỏ qua những thứ đó, cậu có cảm giác vô cùng quái dị, dường như mọi món đồ ở đây đều kích thích sự ham muốn của cậu, điều này là có ý gì?

Là một người gánh vác trọng trách lớn trong gia đình, cậu đã buông bỏ mọi thú vui như bao nam sinh khác, một mình đâm đầu với khó khăn thử thách, kiếm tiền nuôi sống cả gia đình. Có đôi khi, nhìn đám bạn vui chơi tươi cười không cần lo âu điều gì, cậu chỉ có thể mỉm cười mà ép chặt cảm xúc đó trong lòng, không nói cho bất cứ ai.

Ánh mắt đầy suy tư, cậu bắt đầu nhớ về thứ gọi là “tuổi thơ” ấy. Mặc dù hiện tại, cậu đã không còn thích những món đồ như vậy, thế nhưng những ký ức đó sẽ không bao giờ phai màu.

Thở dài một hơi, đầu óc cậu lúc này mới quay trở về hiện thực, một tay sờ sờ lấy sợi dây đang trói tay cậu.

Sau khoảng vài phút sờ nắn thật kỹ, cậu lúc này có thể khẳng định nó chính là cao su. Thế nhưng độ bền cùng độ dẻo dai thật sự khiến cho cậu vô cùng kinh ngạc. Cậu có thể tự nhận mình là một người rất khỏe mạnh, thế nhưng dù cho cậu dùng bao nhiêu sức lực, sợi dây này vẫn có thể nhẹ nhàng hấp thụ toàn bộ.

Sẽ có người khác bảo là nên cắn hay dùng vật gì đó sắc nhọn. Tất nhiên là cậu cũng đã làm qua, thế nhưng đồ bền của sợi dây có thể nói là vô đối, thậm chí cậu có thể tin chắc là con dao bình thường cũng rất khó cắt được chúng.

Cách duy nhất để có thể thoát chính là có chiếc chìa khóa để có thể tháo được. Thế nhưng cậu lấy đâu ra chiếc chìa khóa bây giờ? Chúng đang ở đâu?

Ngay lúc này, cánh cửa mở ra, cậu lấy tay che ánh sáng mạnh từ bên ngoài, hai hình bóng quen thuộc xuất hiện trước mặt cậu.

Vẻ mặt cậu ngơ ngác khi nhìn thấy người xuất hiện, miệng không tự chủ nói:

“ Tiểu...Tiểu Ngọc. Còn có cả Nguyệt Sương nữa. Sao hai em lại ở đây?”

Đúng vậy, hai hình bóng xinh đẹp đó chính là hai “em gái” dễ thương của cậu. Thế nhưng, lúc này hai em ấy đều ăn mặc giống nhau đến kỳ lạ. Một chiếc quần ngắn bao trọn lấy hai chiếc đùi trắng nõn, chỉ cần nhìn thôi là khó có thể cưỡng lại. Dưới đã mát mẻ nhưng ở bên trên thì chẳng hề kém cạnh. Một chiếc áo ba dây thiếu vải màu đỏ làm lộ ra bờ vai nhỏ nhắn của cả hai người. Đây chính xác là một cuộc đại tấn công vào não bộ của cậu.

Lâm Thần không tự chủ lấy tay che mũi mình lại, ánh mắt không dám nhìn tiếp. Thật sự... nó quá đáng sợ, cậu dường như không dám tin là hai người lại mặc bộ đồ đó. Đây đâu phải là bộ đồ dành cho lứa tuổi thiếu nữ đâu?

Cũng may là cậu nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nếu không thì bao nhiêu máu mũi mới đủ cho cái khung cảnh “bổ mắt” đang diễn ra trước mặt này chứ. Tim cậu đập loạn nhịp, não bộ bắt đầu suy nghĩ đến khung cảnh “hành hạ” hai cô gái ngây thơ này trong quá khứ.

Nguyệt Sương xấu hổ nhìn sang bên cạnh, cảm nhận được ánh mắt của Tiểu Ngọc, không hiểu sao trong tâm trí cô lại có cảm giác rét lạnh lạ thường.

Bộ dáng bình thản đến đáng sợ, Tiểu Ngọc chẳng hề bận tâm mình hiện tại ăn mặc như thế nào, đôi chân mặc tất lưới từ từ đi đến cạnh giường Lâm Thần.

Lâm Thần ngửi được một mùi hương thơm mát quen thuộc, cậu ý định muốn ngoảnh lại nhìn xem, thế nhưng chưa kịp ngoảnh lại thì đã bị một quả cầu mềm mại ngăn chặn.

“ Anh trai, em đến thăm anh nè!!!”

P/S: Cầu hoa, đề cử để tác có động lực nào.
Chương370: Anh ơi! Chúng ta cưới nhau đi!

Cảm ơn 2 bạn Kurai komo và bạn xqBOA45383 đã tặng tác quà nha. Tác vô cùng cảm kích.

Lẽ ra vài hôm nữa mới có chương nhưng vì sự nhiệt tình này nên tác sẽ cố gắng chăm chỉ hơn.

Bị một vật thể lạ tròn bóng bẩy ôm chặt mặt, cậu cảm giác như toàn bộ không khí trước mặt bị hút sạch sẽ, hơi thở cũng trở nên nhọc nhằn hơn.

“ B-Buông...anh ra...” Lâm Thần cố gắng dãy dụa, miệng mấp máy nói.

Cậu nhớ lại một lần xem phim trên truyền hình, nhân vật chính là một nam thanh niên luôn luôn muốn được nữ chính ôm ấp, nói đó là nơi thoải mái nhất trên thế giới.

Ban đầu, cậu không tin, thế nhưng khi tự mình cảm nhận, tự mình được em ấy ôm thì cậu chắc chắn không hề nghi ngờ gì nữa. Thật sự nó quá kinh khủng, tại sao những nam nhân trên thế giới lại thích cái cảm giác khó thở này, chẳng lẽ họ không sợ chết sao?

Tay không thể cử động, cậu cảm giác chỉ cần vài phút nữa là linh hồn sẽ rời khỏi thân xác này, trở về cõi tiên.

Không biết là do ông trời hiểu được ý cậu hay là do Tiểu Ngọc cảm nhận được điều gì đó, hai tay em ấy bắt đầu thả lỏng, vẻ mặt trở nên nhu tình đến mức muốn hòa tan, ngọt ngào nói:

“ Em quên mất... Hôm nay là sinh nhật anh nhỉ?”

Sinh...sinh nhật? Nghe đến nó, cậu chợt nhận ra ngày này chính là sinh nhật của mình.

Có vẻ như do quá nhiều chuyện thường xuyên xảy ra, vậy nên cậu cũng chẳng hề để ý tới chuyện quan trọng của bản thân, thậm chí quên mất luôn cả ngày tháng chuyển giao tuổi như vậy.

Nhìn Tiểu Ngọc vui vẻ như vậy, cậu không tự chủ muốn đưa tay xoa đầu. Tay cậu vừa định giơ lên, sợi dây cao su đã cản lại, tay cậu đứng giữa không trung không thể di chuyển tiếp.

Khi này, cậu mới biết là mình đang bị trói, vậy nên, cậu mới mỉm cười nhìn Tiểu Ngọc, cười nói:

“ Cảm ơn em đã nhắc nhở anh. Thế nhưng sợi dây này...”

Nói xong, cậu cố gắng nhìn về phía sợi dây, ý định muốn cho Tiểu Ngọc để ý tới chúng, sau đó sẽ tháo trói cho cậu. Thật sự cái cảm giác cả cơ thể không thể cử động khiến cho cậu cảm giác vô cùng bất an.

Đâu ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo phải không? Cho dù tỷ lệ của nó rất nhỏ nhưng chi ít là nó vẫn có, việc mình bị động giam nhốt một chỗ như vậy đâu có sung sướng gì? Hơn nữa, cảm giác khó cử động cũng làm cho cậu luôn luôn trong trạng thái căng thẳng.

Thấy Tiểu Ngọc nhìn sợi dây, cậu không hề che giấu mà dùng vẻ mặt hớn hở chờ đợi. Chẳng hiểu sao, cảm giác cậu lúc này chẳng khác gì lúc nhỏ, khi mà cậu chờ mẹ cho kẹo cả. Một sự mong chờ vô cùng háo hức, khó quên.

Thậm chí, khi mà bàn tay của Tiểu Ngọc sắp chạm tới sợi dây đó, cảm giác mong chờ lại càng bùng nổ, hai tay cậu run run, giống như chờ đợi được giải thoát.

Nguyệt Sương đứng bên ngoài nhìn hành động của Tiểu Ngọc, trong lòng cô tràn đầy nghi hoặc. Chính cô ấy là người trói anh ấy lại, thậm chí còn căn dặn cô không được cởi trói cho anh ấy. Thế mà hiện tại, chính cô ấy lại muốn phá vỡ điều này, phải chăng do cô ấy đang bị mê hoặc bởi giọng nói của Lâm Thần. Điều này cũng có khả năng à nha!

Nguyệt Sương có vẻ coi thường Linh Nhi, cho rằng cô quá mềm lòng, không thể đương đầu với dụ hoặc. Tuy nhiên, rất nhanh, cô đã nhìn thấy Tiểu Ngọc nở một nụ cười vô cùng quái dị.

Nụ cười này cô chỉ cảm thấy rét lạnh sống lưng, hai tay không tự chủ nắm chặt, ánh mắt cô tràn đầy lo lắng. Thế nhưng, lần này ánh mắt lo lắng lại hướng về Lâm Thần. Anh ấy đâu biết rằng, ẩn đằng sau một chú thỏ dễ thương vô số tội lại là một con sói xám đầy mưu mô, xảo quyệt, sẵn sàng gặm nhấm con mồi một cách dã man.

Tất nhiên, hành động tay dừng trên không cũng được Lâm Thần thu vào mắt, vẻ mặt cậu trở nên khó hiểu, nhìn Tiểu Ngọc hỏi:

“ Tiểu Ngọc...”

Chưa kịp nói hết, Tiểu Ngọc đã cắt đứt lời của Lâm Thần bằng một giọng nói vô cùng ẩn ý:

“ Theo pháp luật, nam giới đủ 18 tuổi là có thể kết hôn được đúng không anh?”

Nghe thấy câu hỏi chẳng hề liên quan, cậu nhíu mày nhìn Tiểu Ngọc.

Khuôn mặt em ấy vẫn đẹp như vậy, nụ cười ấy, dáng người đó, rồi còn hành động vuốt mái tóc qua tai quen thuộc, cậu có thể chắc chắn đây là Tiểu Ngọc, em gái mà cậu “đã từng” rất cưng chiều.

Em ấy nở nụ cười, nụ cười ấy đẹp làm sao? Nó như ánh nắng ban mai sưởi ấm lòng cậu, như ánh sao soi sáng bầu trời tâm hồn. Đẹp như vậy, thế nhưng cậu lại có cảm giác ớn lạnh lạ thường? Rốt cuộc, em ấy đang suy tính điều gì?

Đối mặt với khuôn mặt dễ thương muốn người ta phạm tội, cậu nuốt một ngụm nước bọt, trả lời thành thật:

“ Đúng...đúng vậy! Em nói đúng! Theo lý thuyết thì là như vậy!”

Chẳng hiểu sao, cậu lại ngoan ngoãn lạ thường. Cậu cũng đâu có muốn như vậy, nhất là khi cậu lại là anh trai em ấy. Thế nhưng, linh cảm nói cho cậu biết: Nếu dám chống đối lúc này thì sẽ chính là một tay tự chôn mình, vô cùng nguy hiểm.

Nó cũng giống như nước chiếu trong chờ vua vậy, bạn chẳng thể làm gì khác ngoài chạy vua, cho dù có muốn hay không?

Dường như nhận được câu trả lời vô cùng thỏa đáng, Tiểu Ngọc dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Lâm Thần, đôi môi trái tim mấp máy nói:

“ Vậy...vậy... anh hiện tại đã đủ tuổi...đủ tuổi cưới em rồi đó.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom