• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.one TỪ NGÀY 18/11

New Hot Nam thần đào hoa

Chương331: Trò chuyện

Lão Tam nói xong, ánh mắt nhìn Lâm Thần một cách vô cùng sùng bái rồi nói:

“ Cậu có biết cô ấy nói với tôi điều gì không? Đó là cậu chính là chồng của cô ấy. Người anh em tốt của tôi lại chính là chồng của một vị tiểu thư đang nắm giữ cả thành phố này.”

Nói xong, lão lại tỏ ra vô cùng cẩn trọng, nhẹ giọng hỏi:

“ Cậu có thể chỉ tôi bí quyết đó được không!”

Lời nói đầy vẻ cầu mong nhưng nó lại khiến cho Lâm Thần không biết nói gì cả.

Đến hiện tại, cậu cũng không hề biết tại sao Linh Nhi với cả Nguyệt Sương đều thích cậu một cách đắm say như vậy. Mà cũng vì nó, không biết bao nhiêu lần cậu bị rơi vào trường hợp khó xử rồi.

Để tránh cho Lão Tam hỏi những câu không liên quan cũng như khiến cậu khó xử. Một tay cậu phất phất, vẻ mặt chăm chú nhìn lão nói:

“ Chuyện đó bỏ qua đi. Trong khoảng thời gian đó, Lão đã trải qua những chuyện gì vậy?”

Nghe đến lời nói này, Lão Tam giống như tràn đầy sức lực, từ từ kể cho Lâm Thần toàn bộ hành trình của lão sau khi bị Linh Nhi “giam lỏng”.

Lâm Thần chăm chú nghe, ban đầu cậu còn tưởng rằng là lão sẽ sống rất khổ sở, bởi vì đơn giản là người bị giam đâu có tự do gì. Thế nhưng khi nghe thì cậu mới biết là cuộc sống của lão chẳng hề đen tối như cậu nghĩ.

Trừ việc bị người khác giám sát, ngoài ra chẳng có gì khiến cho Lão phải khó chịu cả. Thậm chí, chính nhờ sự hợp tác của Linh Nhi, nhà ăn của lão cũng trở nên vô cùng đông đúc, đôi khi do quá nhiều người, chính bản thân lão phải ra tiếp khách. Quán ăn cũng từ đó nổi danh khắp nơi, lão cũng đã có tiếng trên thương trường.

Còn hỏi lý do tại sao không liên hệ với cậu thì lão lại trả lời một câu khiến cho cậu chẳng biết nên nói gì cả.

“ À...xin lỗi...tại đông khách quá nên tôi quên...”

Uổng cho cậu lo lắng cho lão, hóa ra cũng chỉ là vì tiền quên bạn, đúng thật là... Lâm Thần thở dài, uống một ngụm trà...

Thấy Lâm Thần không còn câu nói nào khác, Lão Tam lúc này lại chuyển chủ đề, vẻ mặt đầy nghi hoặc:

“ Cậu chưa nói chuyện quen biết cô nàng Nguyệt Sương cho cô ấy hay sao?”

Lâm Thần nghe vậy, ly trà suýt chút nữa bị cậu đánh rơi, vẻ mặt lo lắng trả lời:

“ Ông...ông kể chuyện đó cho cô ấy nghe chăng?”

Lão Tam lắc đầu, vẻ mặt nghiêm nghị. Điều này mới khiến cho Lâm Thần nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Vừa thoải mái được một chút, Lão Tam lại quay mặt nhìn trái nhìn phải khiến cho cậu vô cùng khó hiểu, sau khi chắc chắn điều gì đó, Lão mới nhìn cậu, căng thẳng nói:

“ Tôi khuyên cậu nên cẩn thận với cô ấy.”

Lâm Thần cảm giác như ông ấy không hề nói đùa, vẻ mặt cậu bắt đầu nghiêm trọng, hỏi:

“ Vì sao phải cẩn thận với cô ấy.”

“ Trong một lần tôi được tham gia một bữa tiệc lớn ở giới quý tộc. Cô ấy chỉ đi ngang qua, thế nhưng lại có vô số tên công tử nhà giàu đến trêu ghẹo, thậm chí còn nói xấu cậu.”

Lão Tam lúc này lại tỏ vẻ tức giận.

“ Lúc đó, chính tôi muốn đứng ra để tẩn cho bọn họ một trận. Dám nói xấu anh em tôi thì đúng là chán sống rồi. Tuy nhiên...”

Vẻ mặt Lão Tam bắt đầu trở nên sợ hãi.

“ Cô ấy chỉ cười lạnh, ra lệnh trừ khử toàn bộ những người liên quan tới những tên đó. Cậu không biết cảnh tượng đó đẫm máu đến nhường nào đâu. Thật sự lúc đó chính tôi cũng phải run sợ, bởi vì cô ấy ra tay quá tàn nhẫn...Tôi chỉ nhìn thấy ánh mắt của cô ấy khi mà từng người ngã xuống, đó là một ánh mắt vô cảm đến đáng sợ.”

Nói đến đây, Lão Tam lại nhìn cậu bằng ánh mắt sợ hãi. Không sai! Chính là sợ hãi! Một lão đầu trong nghề đã không biết trải qua bao vụ sương máu, thế mà lại sợ hãi. Điều này khiến cho chính Lâm Thần cũng phải e dè.

Thấy Lâm Thần dùng vẻ mặt lo lắng đó, lão lắc lắc đầu, một tay vỗ vai Lâm Thần, khuyên nhủ:

“ Tôi nghĩ cô ấy làm vậy cũng chỉ vì cậu thôi. Mặc dù cách giải quyết khá cực đoan nhưng tất cả cũng chỉ vì muốn bảo vệ danh dự của cậu.”

Nói đến đây, Lão chợt nhớ ra điều gì đó.

“ Mà hôm nay cậu đến đây chính là muốn làm chủ tịch công ty đúng không? Vì tôi biết đây là công ty của vợ cậu mà!”

Lâm Thần nghe vậy, cậu cười khổ, vẻ mặt đầy suy nghĩ nói:

“ Tôi chỉ làm thay tạm cô ấy mà thôi. Khi mà cô ấy khỏe lại thì tôi sẽ rời đi chứ tôi cũng không muốn tranh giành thành quả của cô ấy.”

Nói xong, Lâm Thần tràn đầy sự suy tư, ánh mắt ngước nhìn cốc trà, tự nói:

“ Vì tôi...cô ấy đã hi sinh quá nhiều.”

Lão Tam nhìn thấy Lâm Thần tràn đầy tâm sự như vậy, lão cũng chỉ ngồi đó, không nói gì cả.

Tuy nhiên, trong lòng của lão thì lại càng kính nể Lâm Thần hơn. Trước một khối tài sản to như vậy, ấy thế mà cậu ấy lại chẳng hề có chút động tâm, thậm chí lại rất tôn trọng vợ của mình.

Con người mặc dù là loài động vật làm theo suy nghĩ. Tuy nhiên trong mỗi con người luôn có lòng tham. Mà cái lòng tham của con người là vô đáy, không bao giờ là đủ cả. Ấy thế mà cậu ta lại chẳng hề tham lam một chút nào, không hề khoe mẽ, chỉ muốn tự lao động kiếm tiền chân chính. Điều này khiến cho lão tự dằn vặt chính bản thân mình.

Cảnh tượng im lặng... không một ai nói chuyện, chỉ còn tiếng gió từ quạt thông hơi nho nhỏ trên góc nhà.

Sau một hồi, Lâm Thần phá vỡ bầu không khí trầm mặc bằng câu hỏi:

“ Thôi được rồi... Hiện tại ông cũng ở đây, tôi muốn nhờ ông giúp tôi một chuyện.”
Chương332: Bữa rượu mừng

Giống như nhận được mệnh lệnh, Lão Tam nghiêm túc gật đầu nhìn Lâm Thần, vẻ mặt chăm chú lắng nghe.

Lâm Thần cũng không hề dài dòng, trực tiếp kể toàn bộ sự việc mà công ty đang mắc phải.

Lão Tam nghe xong, vẻ mặt vô cùng tức giận, chửi thề:

“ Con mẹ chúng nó! Dám ăn chặn công ty của cậu!!!”

Nói xong, Lão thở phì phò, một tay đập xuống bàn, ánh mắt căm thù nhìn ra ngoài, nói với Lâm Thần:

“ Để tôi dùng toàn bộ lực lượng đi tra hỏi từng người. Chắc chắn ngay ngày mai cậu sẽ có câu trả lời thích đáng.”

Nhìn dáng vẻ hùng hổ cùa Lão Tam, Lâm Thần lắc lắc đầu, ra hiệu cho lão ngồi xuống, từ từ giải thích:

“ Hiện tại tôi đã tìm được một đầu mối. Lão chỉ cần từ tên đó bí mật tra theo dấu vết là được.”

Nói xong, Lâm Thần còn cố ý nhìn cánh cửa ra vào, điều này khiến cho Lão Tam giống như hiểu được điều gì đó. Hai tay vỗ vào nhau nói:

“ Hóa ra là tên kia chính là...”

Lâm Thần gật đầu, vẻ mặt hài lòng nói:

“ Đúng vậy! Hiện tại lão giúp tôi...”

Ngay sau đó, Lâm Thần nói nhỏ vào tai lão một hồi, vẻ mặt lão bắt đầu từ nghi ngờ, chuyển sang bất ngờ, sau đó lại trở nên sùng bái một cách nhanh chóng.

Một lúc sau, Lâm Thần nói xong, từ từ uống ly trà, Lão Tam cũng đứng dậy, vỗ vai Lâm Thần như hai người bạn bè, nói:

“ Cậu yên tâm... Tôi nhất định sẽ làm hết những gì cậu giao.”

Nói xong, lão cũng không hề chần chờ, nhanh chóng đổi một bộ mặt hung dữ mà ban đầu lão nên có, sau đó từ từ đi ra ngoài.

Lâm Thần uống xong ly trà, nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ làm. Lúc này cậu mới đứng dậy, từ từ vặn vặn eo, nhanh chóng trở về chỗ làm.

Mặc dù là sự việc vô cùng lớn, tuy nhiên nhờ sức ảnh hưởng của “khách ưu tiên” của Lão Tam mà mọi người trong công ty đều không hề hay biết. Cậu quay trở về công ty, từ từ tra nốt bảng số liệu cùng với tất cả những gì công ty đang mắc phải.

Rất nhiều giấy tờ, thậm chí có thể nói là một núi, ấy thế mà một buổi chiều, cậu đã tra gần xong.

Cũng từ vụ việc ban nãy, cậu đã nhận ra một điều. Đó là chỉ cần có quan hệ, có tiền là sẽ vào được công ty làm, kể cả cho người đó chẳng hề có một chút thực lực nào. Điều này sẽ làm phí chỗ làm mà lẽ ra những người có năng lực cần có, vừa hao phí nhân lực lại làm tốn ngân sách của công ty.

Để giải quyết vấn đề này, cậu đã thay đổi chính sách, những ai mà vào theo dạng “cửa sau” sẽ bị trừng phạt rất nghiêm khắc, đương nhiên cũng sẽ liên đới đến tất cả những người liên quan.

Thực tập sinh sẽ có một năm làm thử việc ở công ty, nếu như năng suất làm việc cao, đạt được một số tiêu chí thì sẽ chính thức được làm việc tại công ty.

Những người chỉ ra được những lỗ hỏng của công ty thì sẽ được thưởng lớn...

Những công việc nhóm sẽ tính công theo sức lực làm việc của từng người trong nhóm đó. Ai làm nhiều hưởng nhiều, làm ít hưởng ít...

Mỗi phòng sẽ có một hòm thư góp ý. Tất cả thư trong đó sẽ được giữ bảo mật tuyệt đối và được đưa đến phòng cấp cao để kiểm tra, tất nhiên những người này phải là độc lập, không hề liên quan tới bất kỳ sự vụ nào của công ty để giải quyết toàn bộ mâu thuẫn nội bộ...

...

Rất nhiều điều luật được cậu đưa ra, chủ yếu là ngăn chặn sự gian lận và đưa lợi ích nhiều hơn dành cho những người xứng đáng có được nó.

Cậu thừa hiểu là con người chỉ trung thành với lợi ích, vậy nên cậu sẽ dùng chính lợi ích đó để giúp công ty càng ngày càng lớn mạnh.

Giải quyết được vấn đề này xong cũng là lúc trời tối. Cậu lấy chiếc điện thoại trong túi ra xem, một tấm ảnh vô cùng “bổ mắt” xuất hiện trên tin nhắn cậu.

Bức ảnh chính là một cô gái ăn mặc bộ đồ bơi mát mẻ đang ngâm mình ở suối nước nóng. Làn da trắng nõn căng mọng cùng với dáng người bốc lửa như đang muốn thử thách sự trong sáng của cậu.

Đương nhiên, đó không ai khác chính là Nguyệt Sương, cô nàng mà cậu rất đau đầu mấy hôm nay.

Ngoài bức hình này ra, cô ấy còn nhắn cho cậu một dòng tin nhắn:

“Dễ chịu quá anh! Em mới tìm được hồ nước nóng nè! Anh có muốn tắm chung với em hông???”

Chẳng biết có phải ảo giác hay không, tuy nhiên cậu lại có cảm giác là toàn bộ tính nết của em ấy đã trở nên mạnh bạo hơn với cậu.

Cũng không biết là nên vui hay nên buồn, một cô em gái gửi cho anh trai tấm hình này thì là bình thường hay bất thường? Cậu cũng chẳng biết câu trả lời.

Nhìn lên bầu trời, ánh trăng đang dần xuất hiện rõ, cậu cười một cách miễn cưỡng, hai tay bấm bấm trả lời:

Lâm Thần :Em cứ thỏa thích làm gì mình muốn. Anh còn rất nhiều việc đang dang dở, có lẽ một vài ngày sẽ không về được.

Em gái đáng yêu( Tên này do Nguyệt Sương tự ý đặt nha): Hic! Anh thật nhẫn tâm! Dám bỏ lại cô gái đáng yêu này một mình!

Lâm Thần: Anh rất xin lỗi! Để khi nào về anh mua cho em ít đồ ăn nha!

Em gái đáng yêu: ( Mặt buồn), em không muốn, em chỉ muốn anh mà thôi...

...

Sau một hồi nhắn tin, cậu cũng đã biết được là Linh Nhi đã được chuyển đến bệnh viện lớn, sức khỏe đã dần ổn định. Vậy nên cậu cũng không cần lo lắng cho sức khỏe của cô ấy nữa.

Còn về Nguyệt Sương, cậu cuối cùng phải hứa dẫn cô ấy đi chơi thì cô ấy mới tha cho cậu.

Nhìn đồng hồ thì cũng đã đến giờ ăn cơm, cậu định gọi điện cho Lão Tam hẹn ăn một bữa.

Tuy nhiên, đúng là người tính không bằng trời tính, ngay khi cậu chuẩn bị gọi thì Lão Tam đã gọi trước cho cậu rồi. Thậm chí, Lão còn đã chuẩn bị sẵn thời gian địa điểm một cách chu toàn.

Và cũng như lẽ dĩ nhiên, cậu gật đầu đồng ý. Hai người rất nhanh đã gặp nhau tại một quán lẩu rất trang trọng trong thành phố này.

Cả căn phòng rất rộng nhưng chỉ có hai người, trên bàn có vô số đồ ăn sang trọng... Nhìn thoáng qua căn phòng là có thể nhận ra được là căn phòng đã được chuẩn bị tỷ mỉ như thế nào.

Lão Tam lúc này cũng không ngần ngại, tự mình rót rượu vang cho Lâm Thần. Vẻ mặt vui vẻ nói:

“ Hôm nay là ngày cậu trở về, vậy nên đừng ngần ngại, cứ xõa đi...”

Lâm Thần cười nhẹ, từ từ cầm ly rượu uống. Một cảm giác ngon ngọt cay cay nhưng lại không hề khiến cho cậu khó chịu tràn ngập trong khoang miệng...

Cậu nhìn ly rượu, vẻ mặt ngạc nhiên nói:

“ Rượu...rượu này...”

Dường như biết được câu hỏi của Lâm Thần, Lão Tam cũng không ngần ngại cười đáp:

“ Đúng vậy, đó chính là rượu tôi làm từ công thức cậu đưa cho. Thật sự nó bán rất chạy đó.”

Lâm Thần gật đầu, vẻ mặt hào hứng nói:

“ Vậy thì chúc mừng ông... Ông đã có một đế chế của riêng mình...”

Lão Tam xua xua tay, vẻ mặt không dám nhận thành quả nói:

“ Đâu dám...tất cả là nhờ công lao của cậu. Nếu như không nhờ cậu, tôi lúc này cũng chỉ là một thằng bán rượu phèn ở quán bar vô danh mà thôi...”

Nói xong, không chờ Lâm Thần nói gì, Lão Tam tự cầm chén rượu của mình, uống một ngụm hết sạch. Vẻ mặt sảng khoái nói:

“ Nào, chúng ta hôm nay không say không về. Vì một tương lai tươi sáng, nào...”

Lâm Thần cũng bị tinh thần sảng khoái của Lão Tam lay động, một tay cậu tự rót rượu vào ly mình, sau đó đưa lên nói:

“ Nào...chúng ta cùng uống...”
Chương333: Kỳ đà cản mũi

Hai người uống không biết trời đất là gì, từng bình rượu đầy ắp đều trở thành chai rỗng được đặt ở dưới bàn...

Mặc dù Lão Tam là một người rất mê rượu, tửu lượng lại vô cùng cao, thế nhưng so với quái vật như Lâm Thần thì còn khá xa. Vậy nên khi mà lão say mèm đến mức lăn ra bàn ngủ thì cậu vẫn tỉnh táo giống như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, chỉ là mặt cậu có chút hơi ửng hồng.

Gọi một cốc nước gừng để giải rượu, cậu từ từ rời khỏi nơi này, dù sao thì đây cũng là quán của Lão Tam, để lão ngủ tại đây cũng chẳng có vấn đề gì cả.

Đi ra bên ngoài, cảm nhận được không khí se se lạnh về đêm, cậu không tự chủ mà run rẩy một chút. Vẻ mặt mệt mỏi tự nói:

“ Rét quá! Chắc phải bắt taxi về công ty thôi!”

Người ta thường nói là trái đất rất tròn, và Lâm Thần đã bắt đầu hiểu được câu nói này.

Trong khi cậu đang đứng ở hành lang để chuẩn bị bắt taxi, một giọng nói có phần vô cùng cao điệu từ đằng xa truyền tới:

“ Anh...anh yêu...”

Lâm Thần ban đầu còn tưởng cho rằng mình nghe lầm, mãi khi mà giọng nói đó càng ngày càng rõ, cậu mới ngoảnh mặt lại nhìn. Một dáng hình quen thuộc đang đập thẳng vào mắt cậu.

“ Cô...cô ta chạy đến đây làm gì?”

Lâm Thần trong đầu nghi hoặc. Bởi vì người đến không ai khác chính là Hân Hân, cô nàng mà sáng nay cậu không may va phải. Lúc này, cô ta đang mặc cho mình một bộ y phục quyến rũ với chiếc đầm màu đỏ, trên mặt được trang điểm rất tỷ mỷ tô đậm lên vẻ xinh đẹp vốn có của cô ấy, dáng người đang vội vã chạy về hướng cậu.

Như một phản xạ, khi cô ấy chỉ cách cậu khoảng chừng một mét, hai chân cậu lùi về sau một bước.

Hân Hân dường như cũng không nghĩ là Lâm Thần sẽ đột ngột lùi về sau như vậy, thành ra khi mà cô không có ai đỡ, cả thân thể cô mất thăng bằng rồi ngã xuống đất.

Lâm Thần mặc dù có chút mệt mỏi do cuộc nhậu vừa nãy, ấy nhưng cậu vẫn không hề mất lý trí. Cô ta tự dưng nói như vậy với một người xa lạ như cậu thì chắc chắn có vấn đề. Đó là lý do tại sao cậu không hề muốn cô ta ôm lấy người của mình.

Đúng như cậu dự đoán, chỉ sau mười giây, một thân ảnh khác từ đằng xa đuổi tới hướng này.

Lâm Thần nhìn sơ qua: Đó là một thiếu niên khoảng chừng hai mươi tuổi, khuân mặt anh tuấn, mái tóc nhuộm vàng cùng với bộ đồ phối hợp trông vô cùng điển trai, có thể coi là hình tượng lý tưởng của rất nhiều cô gái. Cậu ta chạy đến trước mặt Lâm Thần, vẻ mặt căm hận nhìn cậu nói:

“ Mày...mày tại sao dám cướp bạn gái của tao?”

Lâm Thần nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu nhìn cậu nam thanh niên này, trả lời:

“ Cướp???”

Lúc này, Hân Hân từ từ đứng dậy, trên người có chút bụi bẩn từ cú ngã vừa nãy nhưng cô vẫn tỏ ra khó chịu nói với cậu nam thanh niên đó:

“ Trạch Hàn, chúng ta đã chia tay rồi! Cậu làm ơn đừng có đến tìm tôi nữa!!!”

Trạch Hàn lúc này lại không thèm để ý tới Lâm Thần, vẻ mặt thay đổi 180 độ nhìn Hân Hân, nghẹn ngào nói:

“ Chúng...chúng ta đã yêu nhau suốt hai năm cơ mà. Em còn hứa sẽ sinh cho anh một đứa con, em không nhớ sao?”

Hân Hân nhìn Lâm Thần đang nhíu mày ở bên cạnh, trái tim cô không tự chủ đập nhanh vài nhịp. Thật sự đúng là hai người khác nhau như trời với đất.

Ban đầu, cô quen được Trạch Hàn, đó là soái ca trong trường đại học. Cô lúc đó để chiếm được cậu ta đã dùng không biết bao nhiêu mánh khóe, chiêu trò... Cứ tưởng là cậu ta sẽ là người đàn ông hoàn hảo, vừa có tiền lại rất đẹp trai.

Ấy thế nhưng so với Lâm Thần, bạn trai của cô chỉ đáng xách dép mà thôi. Cái dáng người này, khí chất, rồi còn khuân mặt này nữa...mọi thứ đều hơn xa so với Trạch Hàn. Thậm chí, cô chỉ cần ở cùng với Lâm Thần là cả cơ thể cô bắt đầu trở nên thoải mái một cách lạ kỳ...

Lâm Thần mặc dù bên ngoài cũng chẳng có tiền cho lắm, ấy thế thì đã sao? Chỉ cần có cậu ta, cô còn sẵn sàng bao nuôi cậu ấy, miễn sao là cô có thể được nếm thử cậu ta là được.

Cảm giác Hân Hân nhìn chằm chằm tình địch không rời, Trạch Hàn giống như nổi điên, hai tay giật vạt áo Lâm Thần, sau đó cảnh cáo nói:

“ Mày dám câu dẫn Hân Hân. Tao hôm nay nhất định phải đánh...”

Tuy nhiên, chưa kịp nói xong, Lâm Thần đã lạnh lùng cầm lấy cổ của Trạch Hàn, nhấc lên nhẹ nhàng trên không trung. Vẻ mặt đầy sát khí nói:

“ Mày đừng có đụng vào người tao. Nếu không tự biết hậu quả.”

Nói xong, cậu ném Trạch Hàn ra như là ném một thứ gì đó bỏ đi. Vẻ mặt khinh thường ghét bỏ. Điều này khiến cho Hân Hân vừa hoảng sợ nhưng lại cũng khiến trái tim thiếu nữ của cô đập mạnh.

Mặc dù Trạch Hàn đang giãy giụa ôm lấy cổ của mình, thế nhưng Hân Hân đâu có để ý, ánh mắt cô lúc này chú ý đến Lâm Thần, đôi môi lẩm bẩm:

“ Thật...thật là mạnh bạo nha...”

Lâm Thần lúc này đã mệt mỏi hiện tại lại tức giận. Cậu chỉ muốn an tĩnh về nhà ngủ một giấc mà tại sao bao nhiêu chuyện lại ập tới. Nếu không phải là chỗ này dễ bắt taxi thì cậu đã sớm rời đi rồi.

Hân Hân đi đến chỗ của Lâm Thần, vẻ mặt đỏ hồng xinh đẹp, dáng vẻ e lệ như thiếu nữ đôi mươi nói ngọt ngào:

“ Cảm...cảm ơn anh...”

Lâm Thần nhìn Hân Hân làm ra động tác như vậy, trong lòng cậu cười lạnh. Thật sự muốn coi cậu làm bia đỡ đạn sao???

Cậu suy đoán, khả năng rất lớn tên Trạch Hàn này chính là tên bạn trai của Hân Hân. Mà Hân Hân dường như có tình cảm với cậu nên mới xảy ra tình trạng này.

Thật là trớ trêu, chính cậu lúc này lại là kẻ phá hoại mối tình của người khác. Thế nhưng biết sao giờ? Cậu đâu phải cố ý.

Nhìn cái dáng vẻ thích thú mê người của Hân Hân, trong lòng cậu không chút gợn sóng nào. Nói thật, cậu chỉ sợ là nếu cô nàng Linh Nhi mà biết được chuyện này thì chẳng biết sẽ có hậu quả như thế nào? Nhất là khi cô ta lại chính là nhân viên của công ty.

Hơn nữa, cái dáng vẻ “giả tạo” này làm sao có thể khiến cho cậu động lòng được. Nếu như cậu dễ dàng như vậy thì Nguyệt Sương đã “ăn sạch” cậu từ lâu lắm rồi.
Chương334: Mối nguy tai hại

Hân Hân giống như coi Lâm Thần là người thân, chẳng hề ngần ngại mà ôm lấy tay của cậu.

Dáng vẻ ngọt ngào, yểu điệu được Hân Hân biểu hiện rất rõ. Thậm chí, cô ấy còn nhìn Lâm Thần bằng ánh mắt ngọt ngào như mật ong, dường như chỉ cần Lâm Thần muốn sai cô ấy làm gì thì chắc chắn cô ấy sẽ làm mà không hề chối từ.

Trạch Hàn nhìn thấy cảnh này, ánh mắt hắn bắt đầu trở nên đỏ như máu, một tay chỉ chỉ run run vào Hân Hân, khàn khàn oán hận:

“ Em...em...em chưa bao giờ cho anh cầm nắm tay... Ấy vậy mà cậu ta...”

Dường như sợ Lâm Thần hiểu lầm, Hân Hân bày tỏ rõ quan điểm:

“ Chúng ta kết thúc tại đây! Hiện tại anh ấy chính là bạn trai của tôi! Vậy nên cậu đừng có dây dưa, hãy mau quay trở về đi!”

Trạch Hàn nhìn Hân Hân, vẻ mặt không cam lòng nói:

“ Tình cảm bao năm qua... kết thúc như vậy sao?”

Từng giọt nước mắt bắt đầu rơi trên khuân mặt của Trạch Hàn. Cậu ta dường như không dám chấp nhận sự thật này, vẻ mặt cầu xin nhìn Hân Hân giống như muốn cô ấy cải tà quy chính.

Lâm Thần nhìn thấy cảnh này, cậu thở dài một hơi, ánh mắt có phần mất kiên nhẫn nhìn Hân Hân, nói:

“ Cô nói xong chưa? Chúng ta không có bất kỳ mối quan hệ nào cả. Tôi cũng có người mình thích, vậy nên xin cô hãy giữ lòng tự trọng của mình.”

Nói xong, cậu đã nhìn thấy chiếc taxi đang chạy đến từ xa. Vẻ mặt cậu trở nên vui mừng, cuối cùng thì cũng thoát khỏi cái tình cảnh trớ trêu này rồi.

Một tay cậu dơ lên nhằm ra hiệu bắt taxi, tuy nhiên có vẻ như Hân Hân lại không muốn điều đó, hai tay cô ấy giữ lấy tay còn lại của cậu, ánh mắt cầu xin nói:

“ Anh đừng bỏ em đi! Em biết sai rồi mà! Xin hãy cho em một cơ hội!”

Hân Hân tỏ vẻ hối hận, thậm chí còn khóc trông vô cùng thảm thương. Nhìn từ bên ngoài Hân Hân giống như một cô bạn gái đang cầu xin bạn trai quay trở về vậy.

Nếu là người khác, đứng trước cảnh tượng này, chỉ cần có một chút thương hoa tiếc ngọc là sẽ ở lại, dỗ dành Hân Hân. Dù sao cô ấy cũng là một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp, con trai ai mà không muốn ở cùng với một người như vậy chứ.

Thế nhưng rất tiếc Lâm Thần lại chẳng hề như thế. Chẳng những cậu không hề có chút động lòng với cảnh tượng này, trái ngược lại, cậu lại có cảm giác vô cùng lạnh gáy.

Cậu đã nói rõ đã có người thích, tại sao cô ấy vẫn còn đeo bám?

Chẳng lẽ con gái bây giờ phóng khoáng đến thế sao?

Đầu óc cậu loạn thành một bầy, chẳng biết nên giải quyết chuyện này như thế nào?

Hân Hân dù thế nào thì cũng là trưởng phòng công ty, là một nhân tố quan trọng. Là một người điều hành, cậu không muốn chỉ vì chút chuyện này mà làm căng thẳng giữa các nhân viên trong công ty.

Cảm nhận được Hân Hân càng ngày càng quá phận, thậm chí mặt của cô ấy còn đang hướng tới mặt của cậu, Lâm Thần bỗng nảy ra một ý, vẻ mặt hốt hoảng kêu lên:

“ A... Chủ tịch...”

Lời nói như một liều thuốc kích thích, Hân Hân nhanh chóng đẩy Lâm Thần ra, vẻ mặt cúi đầu nói:

“ Xin chào chủ tịch...”

Một giây, hai giây... mười giây trôi qua...

Không một ai trả lời, Hân Hân nghi hoặc quay đầu. Cuối cùng cô lúc này nhận ra là chẳng có vị chủ tịch nào trước mặt cô cả, mà Lâm Thần lúc này đã lên taxi rời khỏi rồi.

Suýt chút nữa nếm được thứ mình cần nhưng lại bị lừa đi, Hân Hân giận không chỗ phát tiết, vẻ mặt tức giận vô cùng, hai chân dẫm mạnh xuống đất tự nói:

“ Hừ...suýt chút nữa là chiếm được cậu ta rồi. Tiếc quá đi...”

Nhìn thấy bạn gái của mình tức giận như vậy, Trạch Hàn trong lòng vui vẻ. Hắn cứ tưởng là hôm nay sẽ mất Hân Hân, ai ngờ lại có chuyện tốt trời cho như vậy.

Trạch Hàn đứng dậy, cố gắng phủi phủi bụi trên người mình, đi đến trước mặt Hân Hân, tự tin nói:

“ Em thấy không? Cậu ta chỉ là loại căn bã, chỉ có anh là luôn yêu em...”

Tuy nhiên, chưa kịp nói hết, một bạt tai đã giáng xuống mặt của hắn.

Trạch Hàn cảm giác đau rát, ôm lấy má mình, vẻ mặt không dám tin nhìn Hân Hân.

Hắn không tin là hắn lại bị chính bạn gái mình tát. Sỉ nhục hơn nữa đó là bạn gái hắn có vẻ muốn bảo vệ tên nam sinh đó.

Tên đó ngoại trừ đẹp trai hơn hắn, rốt cuộc hắn có cái gì? Nhìn đồ trên người hắn chỉ đáng vài trăm nghìn, thậm chí chẳng bằng một món đồ trên người hắn. Tại sao Hân Hân lại quan tâm hắn ta như vậy?

Hân Hân sau khi tát xong, cô nhìn Trạch Hàn, khinh bỉ nói:

“ Cậu lần sau còn dám xúc phạm bạn trai của tôi thì đừng có trách!”

Nói xong, cô chẳng thèm để ý tới Trạch Hàn, vẻ mặt tức tối rời đi.

Trạch Hàn cứ ôm má của mình, ánh mắt trông mong nhìn Hân Hân rời xa, vẻ mặt vô cùng tức giận.

Hắn không tức giận Hân Hân, trái lại, hắn lại chuyển hết tội lỗi lên đầu Lâm Thần.

Vì tên đó, Hân Hân mới rời bỏ hắn.

Vì tên đó, Hân Hân mới trở nên như vậy.

Cũng vì tên đó, Hắn đã bị chính Hân Hân đánh bạt tai.

Vẻ mặt Trạch Hàn trở nên căm hận, từ từ lấy trong túi ra một chiếc điện thoại, từ từ bấm một số nào đó.

Rất nhanh, một giọng có chút lười biếng từ trong điện thoại truyền ra:

“ Đêm rồi, để yên cho người ta ngủ.”

Giọng nói đầy phần lười biếng, thế nhưng Trạch Hàn lại tỏ vẻ kiên định đáp:

“ Phúc ca, em muốn anh giải quyết giúp em một người.”

Ngay sau câu nói này, đầu dây bên kia truyền ra giọng nói nghe rất thích thú:

“ Chà...chà ai mà làm cho Trạch đại gia phải đích thân thuê tôi như vậy.”

Trạch Hàn cũng chẳng hề có chút vui vẻ nào, giọng nói nghiêm túc:

“ Giá cả bao nhiêu?”

Đầu dây bên kia lúc này lại tỏ vẻ nghiêm túc, lời nói đầy phần nghiêm trọng:

“ Hiện tại muốn giải quyết người đó trong thành phố này rất khó. Tuy nhiên nếu cậu muốn thì chỉ cần một trăm triệu đô là tôi sẽ giúp...”

Ngay khi vừa nói câu này, Trach Hàn hít một hơi khí lạnh. Một trăm triệu đô, đó là một con số khổng lồ như thế nào? Cả đời hắn thậm chí còn chưa chạm qua được số tiền đó chứ đừng nói chi là lấy nó ra.

Thế nên, ngay khi nghe thấy giá cả, hắn phản đối:

“ Một trăm triệu đô? Anh có biết nó lớn như thế nào không?”

Thế nhưng, trái lại với giọng nói gấp gáp đó, đầu dây bên kia lại truyền ra âm thanh có chút mệt mỏi:

“ Đó là giá rẻ nhất tôi đưa rồi! Nếu không thì quên đi! Dù sao tôi cũng không muốn mạo hiểm ở cái thành phố ma quỷ này.”

Trạch Hàn nghe vậy, vẻ mặt bối rối suy nghĩ. Số tiền này thật sự rất lớn, có khi phải bán toàn bộ gia sản của hắn thì may ra mới đủ.

Hắn muốn buông bỏ, thế nhưng nghĩ lại cái bạt tai vừa nãy, hắn cực kỳ căm hận, hắn muốn tên nam sinh kia trả giá, hắn muốn tên nam sinh đó chết trước mặt Hân Hân, như vậy thì sẽ chẳng có ai cướp được cô ấy nữa cả.

Trạch Hàn nở nụ cười điên cuồng, ánh mắt sắc bén nhìn ra xa, sau đó từ từ đưa chiếc điện thoại lên, vẻ mặt âm thầm nói:

“ Được... tôi sẽ chuyển anh tiền. Anh phải giải quyết thật tàn nhẫn người đó cho tôi. Khiến cho hắn sống không bằng chết.”

Đầu dây bên kia nghe vậy, giọng nói bắt đầu trở nên sảng khoái:

“ Được... Tôi sẽ vác cái xác đến trước mặt cậu. Như vậy đã khiến cậu hài lòng rồi chứ?”
Chương335: Thanh Tuyết xuất hiện

Hôm sau, khi trời còn tờ mờ sáng, một thân ảnh xinh đẹp đang vội vã cầm một chồng giấy tờ, vẻ mặt gấp gáp đi đến công ty.

Đó không ai khác chính là Tư Hạ. Cô hiện tại chẳng khác gì trợ lý riêng của Lâm Thần cả.

Cũng bởi vì tính chất sự việc quá nghiêm trọng, cộng thêm đây là chuyện bí mật nên chỉ mình cô biết. Đó cũng là lý do giải thích cho việc tại sao không một ai làm giúp cô cả.

Dù rất mệt mỏi, thậm chí mỗi đêm chỉ ngủ chỉ vài tiếng nhưng trong lòng cô lại vô cùng hào hứng. Rốt cuộc công ty mà cô chủ đã bỏ bê bấy lâu đã bắt đầu hoạt động trở lại bình thường.

Một việc tưởng chừng bất khả thi nhưng dường như chẳng là gì đối với cậu chủ cả. Chỉ mới vài ngày, cậu ấy đã tìm ra được manh mối, hơn nữa còn tiện thể sửa đổi quy định công ty khiến cho năng suất nhân viên trở nên cao hơn. Cô đi qua cũng không thấy một ai lười biếng là đủ hiểu độ hiệu quả của chúng.

Đi đến trước phòng làm việc của cậu chủ, cô không hề gõ cửa mà tự tiện mở ra, không hề nói một câu nào mà đi vào.

Trong lòng cô lúc này đang nghĩ rằng Lâm Thần vẫn còn say giấc nồng, vậy nên cô muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, sau đó tiện thể nhờ nhân viên nhà bếp nấu một chút đồ ăn sáng dành cho cậu ấy. Dù sao thì cậu chủ cũng làm công việc nặng nhọc hơn cô rất nhiều, vậy nên cô phải quan tâm đến vấn đề dinh dưỡng của cậu ấy.

Không biết có phải ảo giác hay không, khi cô bước vào, một giọng nói có chút hài hước phát ra trong căn phòng.

“ Tư Hạ, cô cứ từ từ không phải vội...”

Giọng nói quen thuộc, trầm ấm này khiến cho Tư Hạ căng thẳng. Ánh mắt cô nhìn sang chồng giấy, một khuôn mặt tuấn tú mà cô luôn kính nể đang ở trước mặt.

“ Cậu...cậu chủ...”

Tư Hạ nói lắp bắp, sợ hãi nhìn Lâm Thần đang ngồi làm việc ở đó.

Trong lòng cô lúc này chỉ tràn ngập nỗi sợ. Tại sao mới sáng sớm mà cậu chủ lại đi làm, thậm chí ăn mặc còn vô cùng chỉnh tề, không hề có một chút dấu hiệu của việc ngủ dậy. Chẳng lẽ cả đêm qua cậu ấy không ngủ sao?

Cô hối hận, hối hận vì vừa nãy không gõ cửa, dù cho tốn có một chút thời gian nhưng đó cũng là sự lễ phép. Thế nhưng cô lại không làm vậy, tự tiện đi vào.

Là một người ở bên cạnh Linh Nhi rất lâu, cô hiểu đây chính là biểu hiện rõ nhất của việc coi thường, không tôn trọng người trong phòng.

Thế nên, hiện tại cô rất sợ hãi và hối hận. Cô không hề có ý muốn coi thường cậu ấy, không có một chút nào...

Cô muốn nói nhưng không biết phải mở lời như nào? Cô bối rối, vẻ mặt đỏ ửng không dám nhìn cậu chủ trước mặt.

Ở phía đối diện, Lâm Thần có chút bất ngờ khi thấy Tư Hạ lại làm ra vẻ mặt nghiêm trọng như thế này?

Cho đến hiện tại, cậu còn không hiểu tại sao cô ấy lại sợ hãi như vậy? Chẳng lẽ lời nói vừa nãy khiến cho cô ấy giật mình hay sao? Thế nhưng nhìn vẻ mặt kia không giống như bị dọa sợ lắm...

Nhìn thấy hai chân của cô ấy run run, cậu cũng chẳng nghĩ gì thêm, hoảng hốt nhận tội:

“ Xin lỗi vì đã làm cô giật mình...”

Nói xong, cậu còn muốn đứng dậy để hỏi thăm vị thư ký này. Dù sao thì lỗi là do cậu, cậu phải có trách nhiệm vì đã làm ra chuyện này.

Tư Hạ dường như biết là Lâm Thần hiểu lầm, vậy nên cô vội vàng đặt chồng tài liệu xuống bàn, sau đó cúi đầu giải thích chuyện vừa nãy.

Lâm Thần ban đầu không hiểu hành động của Tư Hạ, chỉ khi cô ấy giải thích cặn kẽ, cậu mới hiểu ra vấn đề.

Cậu không tự chủ mà cười nhẹ, ánh mắt hài hước nhìn Tư Hạ nói:

“ Thì ra là vậy! Cô làm vậy cũng không có lỗi gì cả! Dù sao thì thời gian làm việc cũng chưa đến! Vậy nên đừng để chuyện đó trong lòng!”

Nhận được sự an ủi của Lâm Thần, Tư Hạ cũng dần ổn định, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, lễ phép nói:

“ Thưa cậu chủ, đây là toàn bộ những dữ liệu từ các công ty khác mà tôi đã thu thập được.”

Lâm Thần gật đầu, tỏ vẻ hài lòng nói:

“ Rất tốt, cô có thể rời đi rồi!”

Thấy Lâm Thần tỏ vẻ vui mừng, cô không nhịn được hỏi:

“ Thưa cậu chủ, cho tôi hỏi một chút được không ạ?”

Lâm Thần nhìn từng tờ giấy trên tay, vẻ mặt chăm chú nói:

“ Được, cô cứ nói...”

Tư Hạ nghe vậy, cô cũng nói thẳng:

“ Những công ty lớn đều đã hợp tác với công ty chúng ta. Vậy thì tại sao cậu lại cần những thông tin của những công ty nhỏ đó. Phải chăng cậu đang muốn hợp tác với họ...”

Lâm Thần cũng không hề khó chịu trước câu hỏi này của Tư Hạ, từ tốn giải thích:

“ Công ty chúng ta đang hợp tác với vài công ty lớn. Tôi biết điều đó. Cũng chính vì bọn họ quá lớn, khó có thể kiểm soát triệt để nên tôi không dám tin tưởng.”

Nói xong, thấy Tư Hạ còn nghi hoặc khó hiểu, cậu thả tờ giấy trên tay xuống, tiếp tục nói:

“ Công ty bị thất thoát ngân sách mặc dù là do nội bộ ăn chặn nhưng tôi cũng tin chắc rằng phải có sự tiếp tay ở bên ngoài. Mà những kẻ bên ngoài thì rất có khả năng đó chính là những công ty siêu lớn mà chúng ta hợp tác. Vậy nên để tránh những công ty đó sẽ gây thiệt hại cho công ty chúng ta, tôi phải làm kế hoạch dự phòng.”

Nói xong, cậu giơ một tờ giấy lên, vẻ mặt bình tĩnh nói:

“ Những công ty như thế này là miếng mồi ngon của chúng ta. Chỉ cần chúng ta đầu tư vào đây, chiếm cổ đông lớn thì chắc chắn bọn họ sẽ lớn mạnh. Họ sẽ thay thế những công ty mà chúng ta đang hợp tác kia...Và đương nhiên, vì chúng ta là cổ đông lớn nên sẽ dễ dàng kiểm soát bọn họ, từ đó sẽ ngăn chặn việc đáng tiếc xảy ra...”

Nói đến đây, Tư Hạ giống như hiểu ra vấn đề, vẻ mặt không thể tin được nhìn Lâm Thần.

Thật không thể ngờ, cậu ấy lại có thể tìm ra hướng giải quyết triệt để như vậy.

Đúng như những gì Lâm Thần nói, nếu như bọn họ có thể chiếm được cổ đông của các công ty sản xuất nguyên vật liệu đó thì ngân sách của công ty sẽ không thể thất thoát được. Bởi dù chỉ một xu, bọn họ cũng phải biết nó tiêu vào việc gì.

Nói xong, trong lúc Tư Hạ còn đang mải mê, Lâm Thần đã đưa một tờ giấy cho cô, gấp gáp nói:

“ Trước hết hãy bắt đầu với công ty Tuyết Lan này. Cô mau chóng hẹn gặp mặt bọn họ, cứ nói là đang có một cuộc hẹn hợp tác chiến lược.”

Tư Hạ cũng không hề lề mề, hai tay lễ phép nhận lấy, sau đó đi ra ngoài.

Ở một chỗ rất xa, trong thành phố sầm uất nhất cả nước, ở đâu cũng tràn ngập hương vị của sự nhộn nhịp, ai ai cũng vội vàng đi trên đường phố bất chấp nắng mưa.

Mặc dù trên đường ai cũng không mặc giống ai, thế nhưng nếu để ý kỹ thì sẽ thấy quần áo của bọn họ đều in chữ “Tuyết Lan” rất sắc nét.

Đó chưa phải là hết, xung quanh nơi đây, chỉ cần đi mười mét là sẽ có một quán ủy quyền mang tên “ Tuyết Lan”. Chỉ cần như vậy là đủ hiểu sức ảnh hưởng của chúng lớn đến nhường nào.

Có thể mọi người sẽ cho rằng, người sáng tạo ra món đồ chất lượng, giá cả phải chăng nhưng mẫu mã lại đa dạng phải là một con người vô cùng trưởng thành, tinh tế.

Thế nhưng, trong trụ sở công ty nằm tại trung tâm, ở trong phòng chủ tịch, một cô gái xinh đẹp, khuôn mặt đẹp như hoa, ánh mắt long lanh thuần thiết đang ngồi ký từng văn bản một cách vô cùng chậm rãi.

Nếu Lâm Thần ở đây, chắc chắn cậu sẽ nhận ra cô gái này. Bởi đây chính là vị tiểu thư đanh đá mà cậu đã từng rất vất vả chiều chuộng- Thanh Tuyết...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom