Chương311: Giáng sinh vui vẻ - Mừng 24/12
Cảm giác đau rát, bờ má đỏ ửng nhưng hai người lại không dám nói gì, vẻ mặt tội lỗi cúi đầu trước ánh mắt đáng sợ của Lâm Thần.
“ Các người bảo vệ thân chủ kiểu gì vậy? Các cô có biết là chỉ thiếu chút nữa, cô ấy sẽ không còn trên cõi đời này không?”
Lời nói của cậu tràn ngập sự oán giận, phong thái như một ông chủ.
Minh Minh và Tư Hạ có bao giờ bị người khác cho ăn bạt tai như vậy, thế nhưng hai người chẳng hề tỏ ra một chút thái độ khó chịu, cả hai đều đồng loạt quỳ xuống, ăn năn hối lỗi nói:
“ Xin...xin lỗi cậu chủ... là chúng tôi sai!!!”
Ở đằng xa, mấy tên binh lính đều run rẩy cả tay chân khi nhìn thấy cảnh tượng này. Bởi bọn họ thấy hai người quyền lực rất cao đang quỳ xuống trước mặt cậu chủ.
Đáng sợ hơn là trên má của hai cô ấy đều in dấu bàn tay, ấy thế mà cả hai đều không hề tỏ vẻ khó chịu nào... Điều này chứng tỏ điều gì? Tội của hai bọn họ vô cùng lớn, thậm chí lớn tới nỗi mà để chính cậu chủ phải ra tay như này.
Tý nữa, chắc chắn cậu chủ cũng sẽ xử lý bọn họ, điều này khiến cho ai cũng đứng ngồi không yên, vì bọn họ chỉ là lính quèn, thật sự không thể chịu nổi được tội lớn này.
Lâm Thần mặc dù vẫn vô cùng tức giận, thế nhưng nghĩ lại cũng là do bọn họ không biết, thế nên cậu mới phất phất tay, nói với hai người:
“ Được rồi... lần sau còn xảy ra chuyện này thì chắc chắn tôi sẽ không tha. Bây giờ em ấy còn rất yếu, hai người mau chóng chuẩn bị các thứ cần thiết để tôi chăm sóc em ấy.”
Nghe Lâm Thần nói vậy, không hiểu sao Minh Minh và Tư Hạ đều dùng ánh mắt biết ơn nhìn cậu ấy.
Trong lòng bọn họ, Lâm Thần “trách phạt” như vậy chẳng khác nào là qua loa cho xong cả. Thật sự, lúc đầu hai người còn sợ cậu ấy sẽ dùng những “hình phạt” rất khủng khiếp để trừng phạt, thậm chí đáng sợ hơn cả cô chủ của họ.
Thế nhưng có vẻ như hai người đã suy nghĩ nhiều, chẳng những cậu ấy trừng phạt rất nhẹ nhàng mà còn chấp nhận tha thứ. Điều này khiến cho hai người tự răn đe bản thân mình, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ thật tốt.
Sau khi hai người rời đi, cậu mới uể oải đi ra ngoài, sau đó tranh thủ lúc mọi người không để ý mà đưa Nguyệt Sương lên.
Vì trong mắt mọi người, cậu là chồng của Linh Nhi, thế nên không một ai dám cãi lời cậu dù chỉ nửa câu, thế nên cậu cũng dễ dàng lắp thêm một chiếc lều to nữa để cho Nguyệt Sương ở lại.
Cũng may Nguyệt Sương cũng là con gái, thế nên trong lúc Linh Nhi đang bất tỉnh, mọi chuyện có vẻ “ nhạy cảm” đều sẽ giao cho cô ấy xử lý.
Đang rảnh không có gì làm, bởi vì Nguyệt Sương đã tranh hết việc của cậu. Thế nhưng đột nhiên cậu lại nghĩ tới một sự kiện gì đó, vẻ mặt có chút vui vẻ rồi nhanh chân chuẩn bị.
Rất nhanh đã đến buổi chiều, Nguyệt Sương lấy khăn lau mồ hôi ở trán sau đó đi ra bên ngoài.
Thế nhưng, cảnh tượng trước mặt khiến cho cô vô cùng bất ngờ. Cây thông noel, rồi còn cả bóng bay và vô cùng nhiều quà nữa... Tất nhiên, người làm không ai khác chính là Lâm Thần.
Lâm Thần đang loay hoay trang trí cây thông thì đột nhiên cảm nhận có ai đó. Ngoảnh mặt sang thì thấy Nguyệt Sương đứng đó nhìn, cậu cười cười vui vẻ nói:
“ Đêm nay là noel, anh muốn thay đổi không khí một chút ý mà!”
Cứ tưởng là Nguyệt Sương sẽ không thèm để ý, bởi vì suy cho cùng cô ấy cũng là tiểu thư cao quý, mà những người như vậy chắc cũng không bao giờ để ý tới mấy ngày này.
Thế nhưng...
“ Để em chuẩn bị với anh...” Nguyệt Sương thay đổi vẻ mặt, chạy đến nói.
Vậy là, Nguyệt Sương cũng gia nhập với Lâm Thần, chuẩn bị cho sự kiện giáng sinh tối nay.
Trong khi đang từ từ gói những món quà, Nguyệt Sương tò mò hỏi Lâm Thần:
“ Anh ơi! Anh từng nói là Linh Nhi gặp anh hồi còn nhỏ, lại còn vào đúng dịp giáng sinh. Em tò mò lắm! Anh kể cho em được không?”
Lâm Thần vừa nghe đến như vậy, toàn bộ ký ức từ thời thơ ấu tràn ngập về. Thật sự đó là ký ức mà cho đến hiện tại cậu cũng khó có thể quên.
Thế nhưng, rất nhanh cậu đã lấy lại tinh thần, vẻ mặt gượng cười nói:
“ Để đến tối anh sẽ kể cho em nghe nha. Hiện tại chúng ta cần đẩy nhanh tiến độ.”
Nguyệt Sương đương nhiên không ý kiến gì rồi. Rất nhanh cả hai đã tập trung hoàn toàn vào để làm.
Minh Minh và Tư Hạ nhìn hai người làm từ xa, cả hai quay mặt nhìn nhau, cười khổ...
Minh Minh nói trước: “ Cậu chủ đây là đang bắt cá hai tay hay sao?”
Tư Hạ đột nhiên gõ đầu Minh Minh, vẻ mặt nghiêm khắc nói:
“ Cậu chủ chỉ yêu duy nhất cô chủ thôi! Cô nói linh ta linh tinh gì vậy?”
Nói xong, Tư Hạ kéo Minh Minh rời khỏi đây, tránh cho Lâm Thần phát giác.
Tối đến, Lâm Thần cho phép binh lính rời khỏi đây để đi đón giáng sinh, chỉ có cậu cùng với Nguyệt Sương ở cạnh tại túp lều Linh Nhi.
Thế nhưng...
“ Nguyệt Sương! Tại sao anh phải mặc bộ đồ ông già noel vậy?”
Lâm Thần dùng ánh mắt miễn cưỡng khó hiểu nhìn bộ đồ trên người mình. Thật sự không thể hiểu được là em ấy đào đâu ra chiếc áo này, sau đó bắt cậu phải mặc nó.
Thế nhưng, Nguyệt Sương lại vô cùng thích thú nhìn cậu mặc chiếc áo này, thậm chí, cô ấy còn không ngần ngại mà ôm chặt cậu, khuôn mặt xinh đẹp cười nói:
“ Anh...anh dễ thương quá đi mất!!!”
Trong mắt Nguyệt Sương lúc này chỉ còn lại hình bóng của Lâm Thần. Phải biết, cô cũng đã mong chờ anh ấy mặc bộ đồ này lâu lắm rồi. Ấy thế mà, không thể ngờ khi mặc bộ đồ này, anh ấy lại dễ thương hơn vạn lần trong tưởng tượng.
Lúc này, trong đầu cô chỉ muốn “ăn” anh ấy mà thôi. Dễ thương như vậy thử hỏi ai mà chịu được chứ!!!
Thấy Nguyệt Sương giống như bị mê hoặc, lại còn muốn hôn cậu. Ngay lập tức, tay cậu chặn lấy đầu của em ấy, vẻ mặt cố gắng nghiêm túc nói:
“ Khụ...khụ... chúng ta hãy cầu nguyện đi... Đến giờ rồi đó.”
Nguyệt Sương nghe vậy, mặc dù khá khó chịu nhưng cô vẫn nghe lời cậu, hai tay chắp lại nhìn lên bầu trời cầu nguyện.
Cậu cũng như vậy, hai người cùng nhau ước nguyện dưới ánh trăng.
Sau năm phút, thấy Nguyệt Sương cũng đã cầu nguyện xong, cậu có chút tò mò hỏi:
“ Em cầu nguyện điều gì vậy? Nói cho anh biết được không?”
Giống như nói trúng thứ gì đó, em ấy đỏ mặt như trái ớt, cúi xuống xấu hổ nói:
“ Anh...anh muốn biết sao?”
Thấy Nguyệt Sương tỏ vẻ xấu hổ như này, cậu biết là mình hỏi hơi riêng tư. Dù sao thì đó cũng là bí mật của riêng em ấy.
Ngay khi cậu chuẩn bị xoa đầu em ấy, một giọng nói nho nhỏ từ em ấy phát ra khiến cho cậu hoài nghi nhân sinh:
“ Em...em muốn...muốn anh là nô lệ của em.”
Lâm Thần giống như không thể tin vào tai mình, cậu nhanh chóng hỏi lại:
“ Em...em vừa nói cái gì vậy?”
Cậu hỏi lại là bởi vì muốn xác nhận những gì em ấy nói. Một cô gái chỉ mới tuổi ăn tuổi học mà nói ra từ khủng khiếp như vậy khiến cho cậu không thể tiếp thu được.
Cũng may, sau khi cậu nói như vậy, Nguyệt Sương lại giống như nghi hoặc nói:
“ Anh muốn nghe bí mật của em??? Em vừa mới nói như vậy mà!!!”
Thấy em ấy cũng không có vẻ nói dối, cậu mới thả lỏng xoa đầu em ấy, sau đó dắt tay em ấy vào trong túp lều:
“ Chúng ta hãy cùng nhau đón giáng sinh nào.”
“ Vâng...” Nguyệt Sương đỏ mặt ngoan ngoãn đi theo.
Chương312: Tất cả chỉ là dối lừa
Lâm Thần cùng với Nguyệt Sương đi vào trong túp lều. Trên đường đi, Nguyệt Sương dùng ánh mắt chờ mong, bàn tay nắm chặt lấy Lâm Thần không rời.
Nếu như thường ngày, Lâm Thần đã khiến cho cô say như điếu đổ bởi vẻ đẹp chết người đó thì hiện tại, cô lại cảm thấy anh ấy dễ thương sắp làm tan chảy mọi thứ mất rồi.
Lúc trước, cô còn chẳng bao giờ để ý tới giáng sinh, bởi vì nó thật là vô vị, chẳng có gì khiến cho cô hứng thú. Thế nhưng, hiện tại cô lại muốn hôm nào cũng là giáng sinh, mục đích duy nhất chính là được ngắm nhìn Lâm Thần ăn mặc bộ đồ như này, thật sự nó quá ư là bổ mắt cho cô.
Cảm giác như có ai đó nhìn chằm chằm, Lâm Thần rùng mình một cái. Cũng may là trang phục này cậu chỉ mặc trong đêm nay, cộng thêm việc là không có ai nhìn thấy, chứ nếu không thì thật sự không biết đào lỗ nào để mà chui vào nữa.
Vào trong túp lều, Lâm Thần nhẹ nhàng đặt một chiếc tất đỏ treo đầu giường, sau đó gói một túi quà nhỏ ở trong. Ánh mắt cậu lo lắng nhìn Linh Nhi đang nằm ngủ trên chiếc giường đó.
Trong lòng cậu lúc này chỉ còn lại cảnh tượng tổ chức giáng sinh cho cô ấy lần đầu. Thế nhưng khi đó Linh Nhi lại không thể hưởng thụ trọn vẹn bữa tiệc giáng sinh ấy. Mặc dù lỗi không phải do cậu, tuy vậy cậu vẫn muốn tổ chức cho em ấy một bữa giáng sinh tuyệt vời.
Một chiếc tất đỏ cùng với món quà bên trong, đó là ước mơ của biết bao đứa trẻ khi mà giáng sinh đến. Em ấy mặc dù là tiểu thư, chẳng thiếu thứ gì nhưng sự thật là em ấy vẫn còn rất nhỏ, chỉ là do cuộc sống quá khắc nghiệt khiến cho em ấy ra nông nỗi này mà thôi.
Món quà nhỏ đó tặng em ấy ngoài việc là tấm lòng của cậu cùng với Nguyệt Sương, nó còn chứa chan ước mong bấy lâu của cậu. Đó là em ấy có thể sống đúng với tuổi của mình, không cần vì tiền bạc và quyền lực làm cho thành một con người khác, để rồi chính em ấy cũng không thể hiểu được chính mình.
...
Sau khi xong xuôi, Nguyệt Sương hớn hở ngồi trên đùi cậu, ra sức hít hà lấy chiếc áo noel của Lâm Thần, vẻ mặt tươi cười nói:
“ A-aaaa... Anh hiện tại kể cho em kỷ niệm đó đi! Em tò mò sắp chết tới nơi mất thôi!!!”
Được một thiếu nữ xinh đẹp ngồi trên đùi, lại còn ra sức ôm chặt lấy thân thể rồi hít hà... đó chính là ước mơ của không biết bao nhiêu người.
Thế mà, Lâm Thần lại không có chút nào tà niệm đối với Nguyệt Sương, thật sự em ấy chẳng khác nào Tiểu Ngọc đang vui đùa cậu lúc nhỏ cả. Từ cử chỉ cho đến câu nói, rồi còn cả giọng điệu, tất cả đều vô cùng giống, Chỉ khác là cô ấy là Nguyệt Sương- một vị tiểu thư, chứ không phải là Tiểu Ngọc.
Thấy Nguyệt Sương rất muốn biết, cộng thêm việc hiện tại cũng chẳng có việc gì cả, thế nên cậu cũng từ từ kể lại câu chuyện về cuộc gặp mặt giữa cậu và Linh Nhi giữa trời đông giá rét đó.
Ban đầu, cậu kể thì em ấy vô cùng chăm chú lắng nghe, giống như đang nghe một câu chuyện cổ tích. Thế nhưng, càng kể đến đoạn cao trào, Nguyệt Sương lại càng sốt sắng lên, thậm chí đôi khi cậu còn lo lắng nói:
“ Cô ấy bị bỏ rơi như vậy có bị gì không anh?”
“ Tại sao mẹ cô ấy lại bỏ cô ấy lại một mình như vậy?”
...
Lâm Thần đương nhiên rất vui khi Nguyệt Sương chịu lắng nghe câu chuyện của cậu, bởi đây chính là chuyện giữa cậu và một cô gái khác.
Thật sự Nguyệt Sương lúc này đã có một điểm khác biệt so với em gái Tiểu Ngọc của cậu, bởi vì chỉ cần cậu nhắc tên cô gái nào đó, chắc chắn em ấy sẽ nổi điên lên rồi làm đủ trò để khiến cậu quên đi cô gái đó.
Kể xong câu chuyện thì cũng đã đêm, giáng sinh cũng đã đi đến hồi kết. Nguyệt Sương không biết đã ngủ từ trong lòng cậu từ bao giờ. Tuy nhiên, khi ngủ thì vẻ mặt em ấy lại vô cùng hạnh phúc giống như đã đạt được một thứ gì đó làm cho em ấy mãn nguyện.
Nhìn sắc trời cũng đã đêm khuya, mọi người cũng đã quay trở về canh gác như ban đầu, cậu mới mệt mỏi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Một giấc ngủ để bù đắp cho bao nhiêu sự lo lắng chồng chất hôm nay.
Về đêm, sự yên tĩnh bao trùm mọi nơi, tiếng ếch kêu cũng đã ngừng hẳn, thế nhưng...
“ Tehe... cũng may là mình đã uống cafe” Nguyệt Sương có chút mệt mỏi ngồi dậy.
Do là ban đêm, thế nên ánh sáng đèn không có, cô chỉ có thể nhìn thấy được ánh trăng đang lấp lo ngoài túp lều.
Mặc dù vậy, cô vẫn chẳng hề có chút hụt hẫng nào cả, bởi dưới ánh trăng mặc dù yếu ớt này, cô vẫn có thể nhìn thấy Lâm Thần trong bộ trang phục đó.
“ Anh vẫn ngây thơ như ngày nào. Chẳng lẽ... anh chưa từng nghe câu: Đừng bao giờ đánh giá thấp phụ nữ hay sao???” Nguyệt Sương cười một cách gian xảo, nói trước mặt Lâm Thần.
“ Anh tưởng em lo lắng cho cô ả Linh Nhi này sao??? Tất cả những thứ em làm chỉ vì muốn anh yêu em mà thôi!!!”
“ Mà anh cũng quá đáng lắm à nha... Đã có em rồi thế mà lại dám nói chuyện về cô gái khác ngoài em.” Nguyệt Sương tỏ vẻ giận hờn nói.
Thế nhưng, sau đó, cô ấy lại đứng dậy, nhìn Linh Nhi đang nằm ngủ trên giường bệnh, nói bằng giọng vô cùng cao ngạo:
“ Rốt cuộc...cô chỉ là kẻ thất bại...cô có tiền, có quyền... tôi thật sự rất sợ đó. Thế mà cuối cùng anh ấy có yêu cô không??? Câu trả lời là không! Anh ấy chỉ yêu tôi mà thôi!”
Lời nói đậm mùi thuốc súng khiến cho cả căn lều trở nên căng thẳng. Thế nhưng, rất nhanh Nguyệt Sương giống như lại nghĩ ra thứ gì đó vô cùng đáng sợ. Vẻ mặt cô ấy không kìm được mà nở một nụ cười xấu xa.
Không nhanh không chậm, Nguyệt Sương ngồi xuống lên đùi Lâm Thần đang ngủ say, sau đó từ từ nhìn cả thân thể cậu ấy, vẻ mặt gian ác tự nói:
“ Linh Nhi! Cô sẽ không bao giờ có thể chiếm được anh ấy! Anh ấy là của tôi! Chỉ là của tôi mà thôi!”
P/S: Tác hôm nay hơi mệt nên hẹn một hôm khác nha...hihi
Chương313: Tình yêu chân chính
Phụ nữ là một sinh vật vô cùng khó đoán. Có thể bên ngoài, cô ấy tỏ ra thích thú, thậm chí còn vui sướng khi làm điều đó, thế nhưng bên trong, cô ấy lại vô cùng ghen ghét, thậm chí là ruồng bỏ nó.
Thế nên, những người tiền bối đi trước đã có câu: Đừng bao giờ tin hoàn toàn vào phụ nữ. Trường hợp của Lâm Thần hiện tại chính là trường hợp tiêu biểu cho cái lòng tin “mù quáng” này.
Cậu không hề phòng bị Nguyệt Sương, thậm chí còn dám cho cô ấy gối đầu cậu, bởi cậu nghĩ là khi ở cùng với Linh Nhi, chắc chắn cô ấy sẽ không làm trò gì ngu xuẩn. Với lại, cô ấy cũng đã rất mệt, thế nên cũng sẽ tiết chế được việc này.
Thế nhưng, cậu đã nhầm, rất nhầm là đằng khác.
Chẳng những cô ấy không hề xấu hổ, thậm chí cái bản tính háo thắng của cô ấy đang dâng trào. Hơn nữa, việc cậu mặc bộ đồ giáng sinh này lại càng khiến cho mị lực của cậu tăng lên nhiều lần...
Nguyệt Sương lúc này đang tận hưởng cảm giác của kẻ chiến thắng. Chỉ cần nghĩ đến việc nam nhân mà cô ả Linh Nhi sống chết muốn có lại bị một người “nhỏ bé” như cô chiếm đoạt thì thử hỏi đó là một chuyện vui sướng biết chừng nào?
Vuốt ve mái tóc còn giá lạnh của Lâm Thần, cô không nhịn được nói ra:
“ Anh có biết là anh đang đùa với lửa hay không? Khi mà dám mặc chiếc áo này mà đi ngủ trước mặt em...”
Nói xong, cô vuốt ve chiếc áo noel đỏ, sau đó ôm chặt lấy bờ eo của Lâm Thần, cảm nhận được từng múi cơ săn chắc sau lớp áo khiến cho cô không nhịn được sung sướng:
“ A-aaaa...Thật là đã quá đi!!! Lần đầu tiên mình lại thấy một ông già noel mà lại dễ thương như thế này.”
Cơ thể cô nóng bừng, dục vọng tăng cao, cô không nhịn được nửa, từ từ giải khai từng món đồ trên người Lâm Thần cùng với lời nói:
“ Hôm...hôm nay anh phải trả giá cho sự dễ thương này.”
Ở bên ngoài túp lều, Minh Minh đang canh chừng chiếc lều của Linh Nhi. Đây vừa là nhiệm vụ, cũng là trách nhiệm cho sự bất cẩn của cô.
Thế nhưng, trong lúc cô đang canh, chiếc lều đột nhiên rung lên, giống như có ai đó đang hoạt động mạnh vậy.
Điều này khiến cho cô nghi hoặc, tự nói thầm với chính mình:
“ Đèn đã tắt, tại sao chiếc lều lại rung như vậy được nhỉ?”
Không tìm được câu trả lời, cô từ từ đi đến kiểm tra xem. Cô muốn xem rốt cuộc có ai đang làm loạn ở trong đó.
Thế nhưng, cô vừa bước được hai bước chân, một cơn gió lạnh thổi qua, khiến cho cô run lên cầm cập, không tự chủ được nói ra:
“ Lạnh...lạnh quá... Mình phải đi lấy thêm vài chiếc áo!”
Nói xong, cô nhanh chân rời đi hướng khác, để lại chiếc lều vẫn còn rung lắc dữ dội.
Ngay khi cô rời đi, một âm thanh vô cùng bá đạo phát ra từ trong tấm lều:
“ Linh Nhi... Cô nhìn cho kỹ!!! Cái gì mới là tình yêu chân chính! Hahaha...”
* Do có tình tiết 18+ nên tác xin phép được cắt qua đoạn này*
Nụ cười vô cùng tà ác, xấu xa mà nếu ai nghe được thì đều sẽ nổi da gà vì nó.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng cả đêm đó chiếc lều chẳng hề chịu yên một chút nào...
...
Sáng sớm hôm sau, thời tiết lại ấm trở lại, ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống muôn nơi, một ngày mới lại bắt đầu.
Trong túp lều, Lâm Thần uể oải duỗi hai tay, từ từ mở hai con mắt vẫn còn đang muốn ngủ thêm, mệt mỏi nói:
“ Mệt quá!!! Sao mình ngủ rồi mà vẫn thấy mệt nhỉ?”
Một điều vô cùng kỳ lạ đó là lúc này cậu có cảm giác như cả cơ thể mình đã bị đào rỗng đi, thật sự chẳng hề có một chút khí lực nào.
Không biết có phải ảo giác hay không, chứ khi cậu sờ vào phần eo của cậu, một cảm giác đau nhói xông thẳng lên não, có vẻ như thận của cậu đã chịu tổn thương gì đó.
“ Rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao vị trí thận mình lại đau như vậy?” Lâm Thần ôm eo mình nghĩ.
Cậu ăn uống đầy đủ, lại còn hoạt động thường xuyên... đáng lẽ ra thì thận của cậu phải rất khỏe chứ nhỉ, tại sao lại có chuyện này xảy ra.
Đang nghĩ lông bông, cậu chợt nhớ ra là toàn bộ quần áo cậu đã được thay từ lúc nào không biết.
Rõ ràng là đêm qua cậu mặc bộ đồ noel, tại sao lúc này lại trở về bộ đồ áo len mùa đông này. Chẳng lẽ...
Cậu ngay lập tức bật dậy, vẻ mặt hốt hoảng đi ra ngoài. Ngay khi đi ra, Tư Hạ đã cung kính đứng trước cửa nói:
“ Chào buổi sáng, thưa cậu chủ. Tiểu thư Nguyệt Sương đã tự tay chuẩn bị đồ ăn sáng, mong cậu có thể ra ăn ạ.”
Lâm Thần chẳng còn tâm trí mà đi ăn sáng nữa, cậu chạy thẳng đến chô của Nguyệt Sương.
Đúng như những gì cô ấy nói, Nguyệt Sương lúc này đã nấu xong một chút thức ăn. Lâm Thần thấy trên bàn toàn là đồ hải sản thì liền nhíu nhíu mày. Cá biệt là rất nhiều món trên đó đều làm từ hàu.
Lúc này, Nguyệt Sương dường như trông thấy Lâm Thần, vẻ mặt cô đỏ ửng buông xuống trong tay đĩa thức ăn, vẫy vẫy :
“ Anh ơi! Em làm xong đồ ăn sáng rồi! Mau đến ăn đi kẻo nguội!”
Nhìn khuôn mặt cô ấy lúc này lại đỏ ửng như vậy, Lâm Thần càng cảm giác chuyện này vô cùng kỳ quái.
Cậu đi đến trước mặt Nguyệt Sương, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc hỏi:
“ Em...tại sao em lại dám tự ý thay đồ của anh?”
Chương314: Nhắc nhở Nguyệt Sương
“Anh...anh nói cái gì vậy?” Nguyệt Sương xẩu hổ, vẻ mặt đỏ ửng không dám nhìn Lâm Thần.
Bộ dạng có bao nhiêu xấu hổ, bao nhiêu oan ức đều được em ấy bộc lộ một cách vô cùng rõ rệt.
Nếu là lúc trước, khi mà trông thấy bộ dạng này, cậu chắc chắn sẽ sợ hãi mà bỏ ngay cái ý nghĩ. Thế nhưng, Nguyệt Sương diễn trò mà là số hai thì chẳng có ai dám đứng đầu cả.
Chẳng biết từ bao giờ, khi em ấy ở cùng cậu thì bản tính lạnh lùng vốn có của một vị tiểu thư đã biến mất. Thay vào đó là bản tính láu cá, luôn luôn muốn được cậu yêu chiều.
Ban đầu, cậu còn tưởng là em ấy chỉ là thiếu tình thương nên mới trở thành như vậy, ai dè càng ở cùng cậu, em ấy càng trở nên xảo quyệt, mưu mô tính toán đủ mọi chiêu trò.
Để rồi... khi mà để em ấy lộng hành, Nguyệt Sương thậm chí còn dám thay đồ cho cậu, một thứ mà chỉ cần nghĩ đến là cảm giác ghê tởm xông tới tận não.
Mặc dù chỉ là em gái “nuôi”, thế nhưng dù sao thì chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được. Nếu tha cho em ấy lần một, chắc chắn sẽ xảy ra lần hai, lần ba...
Thế nên, kể cả Nguyệt Sương có bày ra cái bộ dáng xấu hổ làm người khác xao xuyến thế kia, cậu vẫn tỏ ra khá căng thẳng, đi đến trước mặt em ấy và nói:
“ Tại sao em lại làm điều này!!! Em có biết nếu truyền ra ngoài thì thanh danh em sẽ bị hủy hoại hay không?”
Mặc dù trong lòng muốn giáo huấn, thế nhưng nghĩ thì dễ hơn làm rất nhiều, những lời nói giáo huấn nặng nề mà cậu định nói tự dưng đều bị chặn lại ở họng cậu. Có vẻ như đến hiện tại, cậu vẫn chưa muốn làm cho Nguyệt Sương buồn rầu.
Nguyệt Sương nghe Lâm Thần giáo huấn, chẳng những cô không hề tức giận, thay vào đó là cái bộ dạng ngây ngô, nói:
“ Anh nói gì vậy? Bộ đồ đó là của em! Kết thúc noel thì em lấy lại chúng. Chẳng lẽ điều này có gì sai sao?”
Lâm Thần đột nhiên cứng họng khi nghe thấy câu trả lời này, bởi vì em ấy nói không hề sai...
Bộ đồ đó chính là do em ấy đưa cho, cậu cũng chẳng thấy em ấy nói mượn bao giờ cả, vậy nên lúc này lấy lại là chuyện rất bình thường mà.
Thế nhưng...có gì đó sai sai ở đây? Lâm Thần đột nhiên giật mình, vẻ mặt lại trở về sự nghiêm túc ban nãy, chất vấn Nguyệt Sương:
“ Đúng là anh mượn của em. Thế nhưng sao em không đợi anh ngủ dậy rồi bảo anh tự cởi ra đưa em.”
Nguyệt Sương nghe vậy, đôi mắt long lanh nhìn Lâm Thần, vẻ mặt ngây thơ nói:
“ Em sợ anh sẽ mệt...thế nên... em mới tự làm...hihi...”
Nói xong, Nguyệt Sương còn cười hì hì một cách vô cùng dễ thương, giống như một đứa trẻ ngây thơ đang nói một câu chuyện rất đỗi hồn nhiên vậy.
Thế nhưng, Lâm Thần thừa biết cô nàng này là đang diễn trò, làm gì có chuyện em ấy sợ cậu mệt nên mới tự làm được. Chẳng qua đó là cái cớ để tránh cho cậu dò xét mà thôi.
Cậu thầm hô em ấy thật gian xảo, nói như vậy mà vẫn có thể giữ được cái vẻ mặt ngây thơ kia. Thật chẳng biết nếu dạy cho em ấy vài năm thì em ấy sẽ trở thành một người đáng sợ như nào nữa.
Cố gắng tự trấn an mình, cậu ngồi xuống, hai tay véo véo lấy đôi má hồng nhuận của Nguyệt Sương, vừa bóp nhẹ vừa nói:
“ Ái chà... em lại còn cười được à... Nói cho em biết, anh đang tức giận đó!!!”
Nguyệt Sương bị nhéo nhéo cái má, thế nhưng cô lại chẳng hề để ý tới cú nhéo đó, bởi vì Lâm Thần nhéo rất nhẹ nhàng.
Thế nhưng, dường như biết là Lâm Thần đang giận thật, thế nên cô mới tỏ vẻ hối lỗi, xin lỗi Lâm Thần:
“ Emmm...em xin nhỗi..lần sau...em không thế nữa...”
Lâm Thần thấy Nguyệt Sương nói như vậy, cậu mới buông má em ấy ra, vẻ mặt cảnh cáo nói:
“ Đây cũng là lần cuối cùng anh nhắc. Lần sau em còn làm như vậy thì anh sẽ không nhận nuôi em nữa.”
Đây là lần đầu tiên, Lâm Thần cảnh cáo Nguyệt Sương gay gắt như vậy. Có vẻ như chuyện này thật sự rất nghiêm trọng...
Giống như nghe được chuyện vô cùng khủng khiếp, Nguyệt Sương chạy đến mặt Lâm Thần, đôi mắt ướt át rơi ra những giọt lệ bằng hạt đậu nành... Thậm chí, em ấy còn định quỳ xuống xin lỗi cậu.
Tuy nhiên...
“Nếu em dám quỳ xuống thì anh sẽ không để ý tới em.” Lâm Thần lạnh lùng nói.
Nghe thì có vẻ như Lâm Thần đang quát Nguyệt Sương, thế nhưng ai nhìn cũng nhận ra là cậu đang quan tâm tới em ấy.
Đúng như suy nghĩ của cậu, Nguyệt Sương ngay khi nghe câu đó, hai chân cô ấy như cứng đờ lại, không tài nào quỳ xuống được. Thế nhưng bộ dạng thảm thương trên mặt em ấy vẫn còn.
“ Huhu...anh không cần em nữa sao... Em không muốn sống nữa...Nếu vậy em thà chết đi còn hơn...”
Lời nói đầy phần bi thương khiến cho ai nghe cũng sẽ xót lòng. Thậm chí, ở phía xa, một số binh lính nghe thấy tiếng khóc của Nguyệt Sương đều tỏ vẻ đau lòng thay cho em ấy.
Lâm Thần thở dài, dù cho biết khả năng cao đó là diễn, thế nhưng dù sao cậu vẫn là con người, luôn luôn có điểm yếu. Hai tay cậu không tự chủ ôm chặt lấy Nguyệt Sương đang ôm mặt khóc nức nở, từ từ dỗ dành:
“ Được rồi...được rồi...anh tha cho em được chưa!!! Đừng khóc nữa...”
Chương315: Bữa ăn sáng
Thật là trớ trêu, bản thân cậu muốn dạy dỗ cô nàng này, ấy thế mà hiện tại chính cậu lại là người chịu trận.
Ai trách được cậu bây giờ? Bản tính cưng chiều đã ăn sâu vào trong máu cậu, thế nên chỉ cần em ấy khóc là cậu sẽ trở nên vô cùng sốt ruột.
Nguyệt Sương khóc như một đứa trẻ, nước mắt giàn giụa, âm thanh cũng càng ngày càng to, thậm chí những tên lính đứng đằng xa cũng phải lắc đầu, dường như bọn họ cũng đang thương cảm cho chính cô nàng này.
Sau một hồi cố gắng dỗ dành, cuối cùng cậu phải ngồi ăn cùng em ấy mới có thể khiến cho Nguyệt Sương nín khóc.
Trong lòng cậu lúc này đang loạn thành một bầy, tại sao lại có thể đảo lộn một cách nhanh chóng như vậy. Thay vì tức giận thì cậu lại sợ khiến cho Nguyệt Sương tức giận. Với lại, đây có phải là cô nàng mà ngày trước từng là “mỹ nữ băng giá” không vậy? Tại sao một cô gái lại có thể thay đổi đến mức này chứ?
Đang trong lúc cậu thẩn thơ suy nghĩ, một thân hình nhỏ nhắn đã đứng trước mặt cậu, trên tay cầm một miếng súp rồi đưa đến trước mặt cậu.
Đương nhiên, đó không ai khác chính là Nguyệt Sương, cô lúc này chỉ còn vẻ mặt thích thú, thế nhưng cô lại không lau những giọt lệ vẫn còn đọng trên má cô. Có vẻ như cô muốn lấy chính cái đó để dọa ngược lại Lâm Thần.
“ Anh ơi...em nấu cho anh rất nhiều súp “bồi bổ” cho anh đó. Thế nên hãy A-aaaa... nào!!!”
Một tay che phía dưới, chiếc thìa từ từ đến miệng Lâm Thần, vẻ mặt mong chờ ngước nhìn...
Nhìn hành động của Nguyệt Sương, ai nhìn vào cũng sẽ tưởng đó là mẹ đang chăm sóc cho con chứ không phải là một cô gái đang bón ăn cho cậu con trai đâu.
Lâm Thần tỉnh hồn lại, nhìn hành động này của Nguyệt Sương khiến cho da gà cậu nổi lên. Thật sự đây là lần đầu tiên, cậu lại “bị” chăm sóc như một đứa trẻ. Điều này khiến cho cậu vô cùng xấu hổ, vẻ mặt ngước nhìn sang xung quanh, dường như cậu đang sợ người khác nhìn thấy cảnh này.
Lâm Thần đâu hiểu được, cảnh tượng này đối với những tên FA chẳng khác nào là muốn đâm chết bọn họ cả. Nó quá ngọt ngào, làm gì có ai từ chối được một cô bạn gái yêu chiều đến như này chứ... Thậm chí, chính Lâm Thần cũng sẽ bị chửi... bởi vì” Phát cơm chó trước thiên hạ đáng bị tử hình” mà.
Vậy nên, trước hành động có phần vô cùng kiều mị này, cậu cầm lấy tay của Nguyệt Sương, giữ chặt chiếc thìa, vẻ mặt nghiêm túc nói:
“ Để anh tự ăn được rồi!”
Cảm nhận được làn da của Lâm Thần cợm cợm lên, cô nhận ra là hành động của mình đã khiến cho anh ấy sợ hãi... Thế nên cô cũng không muốn đòi hỏi quá đáng, từ từ trở về.
Dù sao, cô làm bữa ăn này là dành cho Lâm Thần, thế nên nhất định anh ấy phải ăn hết... để còn bù lại chỗ thiếu hụt mà cô lấy hôm qua ý chứ.
Mặc dù hôm qua là lần đầu cô làm chuyện đó- một điều mà chưa bao giờ cô dám nghĩ tới. Thậm chí bây giờ cô vẫn ân ẩn cảm nhận được mùi vị của cái thứ ấy vẫn còn đọng lại trong cổ họng, thế nhưng thật sự cô vẫn chưa dám đi đến điểm cuối cùng.
Cô muốn lần đầu của mình được trao cho anh ấy lúc tỉnh táo. Cô muốn anh ấy biết rõ rằng đó là lần đầu của cô- thứ quý giá nhất của người con gái.
Mặc dù ban đầu khá khó khăn vì mùi vị quá nặng, thế nhưng dần dần cô cũng quen, thậm chí là có chút nghiện nó. Thế là cả đêm qua, cô đã vắt kiệt anh ấy không chừa một giọt nào.
Lâm Thần nuốt xuống miếng hàu, sau đó nhìn Nguyệt Sương . Vẻ mặt cậu trở nên vô cùng quái lạ...
Cái ánh mắt như hổ đói, đôi môi liếm láp xung quanh cùng với vẻ mặt thỏa mãn kia khiến cho cậu sợ hãi. Chẳng lẽ thức ăn trong này có vấn đề???
Nghĩ như vậy, cậu lại trở nên lo lắng, ý định muốn rời khỏi để nhổ đi thức ăn trong miệng. Dù sao thì nếu nhổ ngay bây giờ sẽ làm em ấy tổn thương.
Thế nhưng, ngay khi cậu định làm vậy, Nguyệt Sương lại cầm lấy một miếng trong đĩa rồi ăn nó một cách ngon lành, điều này khiến cho cậu loại bỏ ngay cái suy nghĩ đó...
Thấy Lâm Thần bối rối, Nguyệt Sương tỏ vẻ lo lắngnói:
“ Sao vậy anh? Chẳng lẽ nó không ngon?”
Lâm Thần nghe vậy, dường như biết là trong thức ăn không có độc, cậu thở dài một hơi, vẻ mặt bình tĩnh đáp:
“ Không không, nó rất ngon đó!!!”
Nguyệt Sương nghe thấy vậy thì liền mở cờ trong bụng, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Thần không rời...
“ Em...em nhìn anh làm gì vậy? Sao em không ăn tiếp?” Lâm Thần có chút ngượng hỏi:
“ Hihi...thức ăn của em chính là anh đó” Nguyệt Sương gian xảo cười cười.
Lâm Thần lại bị lời của cô ấy khiến cho trầm mặc, cậu thật sự cũng hết cách với cô nàng này. Chẳng biết học mấy câu vớ vẩn đó từ đâu ra nữa...
Không thèm quan tâm, cậu một mực ăn, chẳng thèm ngoảnh lại nhìn em ấy.
Một người ăn một người nhìn, hai người ăn cùng nhau rất vui vẻ.
Thế nhưng...
Trong túp lều ngay đó, một ngón tay của Linh Nhi cử động, thế nhưng phải để ý kỹ thì mới nhìn thấy được...
Cùng lúc đó, hơi thở của cô ấy cũng trở nên ổn định hơn,...
Cảm giác đau rát, bờ má đỏ ửng nhưng hai người lại không dám nói gì, vẻ mặt tội lỗi cúi đầu trước ánh mắt đáng sợ của Lâm Thần.
“ Các người bảo vệ thân chủ kiểu gì vậy? Các cô có biết là chỉ thiếu chút nữa, cô ấy sẽ không còn trên cõi đời này không?”
Lời nói của cậu tràn ngập sự oán giận, phong thái như một ông chủ.
Minh Minh và Tư Hạ có bao giờ bị người khác cho ăn bạt tai như vậy, thế nhưng hai người chẳng hề tỏ ra một chút thái độ khó chịu, cả hai đều đồng loạt quỳ xuống, ăn năn hối lỗi nói:
“ Xin...xin lỗi cậu chủ... là chúng tôi sai!!!”
Ở đằng xa, mấy tên binh lính đều run rẩy cả tay chân khi nhìn thấy cảnh tượng này. Bởi bọn họ thấy hai người quyền lực rất cao đang quỳ xuống trước mặt cậu chủ.
Đáng sợ hơn là trên má của hai cô ấy đều in dấu bàn tay, ấy thế mà cả hai đều không hề tỏ vẻ khó chịu nào... Điều này chứng tỏ điều gì? Tội của hai bọn họ vô cùng lớn, thậm chí lớn tới nỗi mà để chính cậu chủ phải ra tay như này.
Tý nữa, chắc chắn cậu chủ cũng sẽ xử lý bọn họ, điều này khiến cho ai cũng đứng ngồi không yên, vì bọn họ chỉ là lính quèn, thật sự không thể chịu nổi được tội lớn này.
Lâm Thần mặc dù vẫn vô cùng tức giận, thế nhưng nghĩ lại cũng là do bọn họ không biết, thế nên cậu mới phất phất tay, nói với hai người:
“ Được rồi... lần sau còn xảy ra chuyện này thì chắc chắn tôi sẽ không tha. Bây giờ em ấy còn rất yếu, hai người mau chóng chuẩn bị các thứ cần thiết để tôi chăm sóc em ấy.”
Nghe Lâm Thần nói vậy, không hiểu sao Minh Minh và Tư Hạ đều dùng ánh mắt biết ơn nhìn cậu ấy.
Trong lòng bọn họ, Lâm Thần “trách phạt” như vậy chẳng khác nào là qua loa cho xong cả. Thật sự, lúc đầu hai người còn sợ cậu ấy sẽ dùng những “hình phạt” rất khủng khiếp để trừng phạt, thậm chí đáng sợ hơn cả cô chủ của họ.
Thế nhưng có vẻ như hai người đã suy nghĩ nhiều, chẳng những cậu ấy trừng phạt rất nhẹ nhàng mà còn chấp nhận tha thứ. Điều này khiến cho hai người tự răn đe bản thân mình, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ thật tốt.
Sau khi hai người rời đi, cậu mới uể oải đi ra ngoài, sau đó tranh thủ lúc mọi người không để ý mà đưa Nguyệt Sương lên.
Vì trong mắt mọi người, cậu là chồng của Linh Nhi, thế nên không một ai dám cãi lời cậu dù chỉ nửa câu, thế nên cậu cũng dễ dàng lắp thêm một chiếc lều to nữa để cho Nguyệt Sương ở lại.
Cũng may Nguyệt Sương cũng là con gái, thế nên trong lúc Linh Nhi đang bất tỉnh, mọi chuyện có vẻ “ nhạy cảm” đều sẽ giao cho cô ấy xử lý.
Đang rảnh không có gì làm, bởi vì Nguyệt Sương đã tranh hết việc của cậu. Thế nhưng đột nhiên cậu lại nghĩ tới một sự kiện gì đó, vẻ mặt có chút vui vẻ rồi nhanh chân chuẩn bị.
Rất nhanh đã đến buổi chiều, Nguyệt Sương lấy khăn lau mồ hôi ở trán sau đó đi ra bên ngoài.
Thế nhưng, cảnh tượng trước mặt khiến cho cô vô cùng bất ngờ. Cây thông noel, rồi còn cả bóng bay và vô cùng nhiều quà nữa... Tất nhiên, người làm không ai khác chính là Lâm Thần.
Lâm Thần đang loay hoay trang trí cây thông thì đột nhiên cảm nhận có ai đó. Ngoảnh mặt sang thì thấy Nguyệt Sương đứng đó nhìn, cậu cười cười vui vẻ nói:
“ Đêm nay là noel, anh muốn thay đổi không khí một chút ý mà!”
Cứ tưởng là Nguyệt Sương sẽ không thèm để ý, bởi vì suy cho cùng cô ấy cũng là tiểu thư cao quý, mà những người như vậy chắc cũng không bao giờ để ý tới mấy ngày này.
Thế nhưng...
“ Để em chuẩn bị với anh...” Nguyệt Sương thay đổi vẻ mặt, chạy đến nói.
Vậy là, Nguyệt Sương cũng gia nhập với Lâm Thần, chuẩn bị cho sự kiện giáng sinh tối nay.
Trong khi đang từ từ gói những món quà, Nguyệt Sương tò mò hỏi Lâm Thần:
“ Anh ơi! Anh từng nói là Linh Nhi gặp anh hồi còn nhỏ, lại còn vào đúng dịp giáng sinh. Em tò mò lắm! Anh kể cho em được không?”
Lâm Thần vừa nghe đến như vậy, toàn bộ ký ức từ thời thơ ấu tràn ngập về. Thật sự đó là ký ức mà cho đến hiện tại cậu cũng khó có thể quên.
Thế nhưng, rất nhanh cậu đã lấy lại tinh thần, vẻ mặt gượng cười nói:
“ Để đến tối anh sẽ kể cho em nghe nha. Hiện tại chúng ta cần đẩy nhanh tiến độ.”
Nguyệt Sương đương nhiên không ý kiến gì rồi. Rất nhanh cả hai đã tập trung hoàn toàn vào để làm.
Minh Minh và Tư Hạ nhìn hai người làm từ xa, cả hai quay mặt nhìn nhau, cười khổ...
Minh Minh nói trước: “ Cậu chủ đây là đang bắt cá hai tay hay sao?”
Tư Hạ đột nhiên gõ đầu Minh Minh, vẻ mặt nghiêm khắc nói:
“ Cậu chủ chỉ yêu duy nhất cô chủ thôi! Cô nói linh ta linh tinh gì vậy?”
Nói xong, Tư Hạ kéo Minh Minh rời khỏi đây, tránh cho Lâm Thần phát giác.
Tối đến, Lâm Thần cho phép binh lính rời khỏi đây để đi đón giáng sinh, chỉ có cậu cùng với Nguyệt Sương ở cạnh tại túp lều Linh Nhi.
Thế nhưng...
“ Nguyệt Sương! Tại sao anh phải mặc bộ đồ ông già noel vậy?”
Lâm Thần dùng ánh mắt miễn cưỡng khó hiểu nhìn bộ đồ trên người mình. Thật sự không thể hiểu được là em ấy đào đâu ra chiếc áo này, sau đó bắt cậu phải mặc nó.
Thế nhưng, Nguyệt Sương lại vô cùng thích thú nhìn cậu mặc chiếc áo này, thậm chí, cô ấy còn không ngần ngại mà ôm chặt cậu, khuôn mặt xinh đẹp cười nói:
“ Anh...anh dễ thương quá đi mất!!!”
Trong mắt Nguyệt Sương lúc này chỉ còn lại hình bóng của Lâm Thần. Phải biết, cô cũng đã mong chờ anh ấy mặc bộ đồ này lâu lắm rồi. Ấy thế mà, không thể ngờ khi mặc bộ đồ này, anh ấy lại dễ thương hơn vạn lần trong tưởng tượng.
Lúc này, trong đầu cô chỉ muốn “ăn” anh ấy mà thôi. Dễ thương như vậy thử hỏi ai mà chịu được chứ!!!
Thấy Nguyệt Sương giống như bị mê hoặc, lại còn muốn hôn cậu. Ngay lập tức, tay cậu chặn lấy đầu của em ấy, vẻ mặt cố gắng nghiêm túc nói:
“ Khụ...khụ... chúng ta hãy cầu nguyện đi... Đến giờ rồi đó.”
Nguyệt Sương nghe vậy, mặc dù khá khó chịu nhưng cô vẫn nghe lời cậu, hai tay chắp lại nhìn lên bầu trời cầu nguyện.
Cậu cũng như vậy, hai người cùng nhau ước nguyện dưới ánh trăng.
Sau năm phút, thấy Nguyệt Sương cũng đã cầu nguyện xong, cậu có chút tò mò hỏi:
“ Em cầu nguyện điều gì vậy? Nói cho anh biết được không?”
Giống như nói trúng thứ gì đó, em ấy đỏ mặt như trái ớt, cúi xuống xấu hổ nói:
“ Anh...anh muốn biết sao?”
Thấy Nguyệt Sương tỏ vẻ xấu hổ như này, cậu biết là mình hỏi hơi riêng tư. Dù sao thì đó cũng là bí mật của riêng em ấy.
Ngay khi cậu chuẩn bị xoa đầu em ấy, một giọng nói nho nhỏ từ em ấy phát ra khiến cho cậu hoài nghi nhân sinh:
“ Em...em muốn...muốn anh là nô lệ của em.”
Lâm Thần giống như không thể tin vào tai mình, cậu nhanh chóng hỏi lại:
“ Em...em vừa nói cái gì vậy?”
Cậu hỏi lại là bởi vì muốn xác nhận những gì em ấy nói. Một cô gái chỉ mới tuổi ăn tuổi học mà nói ra từ khủng khiếp như vậy khiến cho cậu không thể tiếp thu được.
Cũng may, sau khi cậu nói như vậy, Nguyệt Sương lại giống như nghi hoặc nói:
“ Anh muốn nghe bí mật của em??? Em vừa mới nói như vậy mà!!!”
Thấy em ấy cũng không có vẻ nói dối, cậu mới thả lỏng xoa đầu em ấy, sau đó dắt tay em ấy vào trong túp lều:
“ Chúng ta hãy cùng nhau đón giáng sinh nào.”
“ Vâng...” Nguyệt Sương đỏ mặt ngoan ngoãn đi theo.
Chương312: Tất cả chỉ là dối lừa
Lâm Thần cùng với Nguyệt Sương đi vào trong túp lều. Trên đường đi, Nguyệt Sương dùng ánh mắt chờ mong, bàn tay nắm chặt lấy Lâm Thần không rời.
Nếu như thường ngày, Lâm Thần đã khiến cho cô say như điếu đổ bởi vẻ đẹp chết người đó thì hiện tại, cô lại cảm thấy anh ấy dễ thương sắp làm tan chảy mọi thứ mất rồi.
Lúc trước, cô còn chẳng bao giờ để ý tới giáng sinh, bởi vì nó thật là vô vị, chẳng có gì khiến cho cô hứng thú. Thế nhưng, hiện tại cô lại muốn hôm nào cũng là giáng sinh, mục đích duy nhất chính là được ngắm nhìn Lâm Thần ăn mặc bộ đồ như này, thật sự nó quá ư là bổ mắt cho cô.
Cảm giác như có ai đó nhìn chằm chằm, Lâm Thần rùng mình một cái. Cũng may là trang phục này cậu chỉ mặc trong đêm nay, cộng thêm việc là không có ai nhìn thấy, chứ nếu không thì thật sự không biết đào lỗ nào để mà chui vào nữa.
Vào trong túp lều, Lâm Thần nhẹ nhàng đặt một chiếc tất đỏ treo đầu giường, sau đó gói một túi quà nhỏ ở trong. Ánh mắt cậu lo lắng nhìn Linh Nhi đang nằm ngủ trên chiếc giường đó.
Trong lòng cậu lúc này chỉ còn lại cảnh tượng tổ chức giáng sinh cho cô ấy lần đầu. Thế nhưng khi đó Linh Nhi lại không thể hưởng thụ trọn vẹn bữa tiệc giáng sinh ấy. Mặc dù lỗi không phải do cậu, tuy vậy cậu vẫn muốn tổ chức cho em ấy một bữa giáng sinh tuyệt vời.
Một chiếc tất đỏ cùng với món quà bên trong, đó là ước mơ của biết bao đứa trẻ khi mà giáng sinh đến. Em ấy mặc dù là tiểu thư, chẳng thiếu thứ gì nhưng sự thật là em ấy vẫn còn rất nhỏ, chỉ là do cuộc sống quá khắc nghiệt khiến cho em ấy ra nông nỗi này mà thôi.
Món quà nhỏ đó tặng em ấy ngoài việc là tấm lòng của cậu cùng với Nguyệt Sương, nó còn chứa chan ước mong bấy lâu của cậu. Đó là em ấy có thể sống đúng với tuổi của mình, không cần vì tiền bạc và quyền lực làm cho thành một con người khác, để rồi chính em ấy cũng không thể hiểu được chính mình.
...
Sau khi xong xuôi, Nguyệt Sương hớn hở ngồi trên đùi cậu, ra sức hít hà lấy chiếc áo noel của Lâm Thần, vẻ mặt tươi cười nói:
“ A-aaaa... Anh hiện tại kể cho em kỷ niệm đó đi! Em tò mò sắp chết tới nơi mất thôi!!!”
Được một thiếu nữ xinh đẹp ngồi trên đùi, lại còn ra sức ôm chặt lấy thân thể rồi hít hà... đó chính là ước mơ của không biết bao nhiêu người.
Thế mà, Lâm Thần lại không có chút nào tà niệm đối với Nguyệt Sương, thật sự em ấy chẳng khác nào Tiểu Ngọc đang vui đùa cậu lúc nhỏ cả. Từ cử chỉ cho đến câu nói, rồi còn cả giọng điệu, tất cả đều vô cùng giống, Chỉ khác là cô ấy là Nguyệt Sương- một vị tiểu thư, chứ không phải là Tiểu Ngọc.
Thấy Nguyệt Sương rất muốn biết, cộng thêm việc hiện tại cũng chẳng có việc gì cả, thế nên cậu cũng từ từ kể lại câu chuyện về cuộc gặp mặt giữa cậu và Linh Nhi giữa trời đông giá rét đó.
Ban đầu, cậu kể thì em ấy vô cùng chăm chú lắng nghe, giống như đang nghe một câu chuyện cổ tích. Thế nhưng, càng kể đến đoạn cao trào, Nguyệt Sương lại càng sốt sắng lên, thậm chí đôi khi cậu còn lo lắng nói:
“ Cô ấy bị bỏ rơi như vậy có bị gì không anh?”
“ Tại sao mẹ cô ấy lại bỏ cô ấy lại một mình như vậy?”
...
Lâm Thần đương nhiên rất vui khi Nguyệt Sương chịu lắng nghe câu chuyện của cậu, bởi đây chính là chuyện giữa cậu và một cô gái khác.
Thật sự Nguyệt Sương lúc này đã có một điểm khác biệt so với em gái Tiểu Ngọc của cậu, bởi vì chỉ cần cậu nhắc tên cô gái nào đó, chắc chắn em ấy sẽ nổi điên lên rồi làm đủ trò để khiến cậu quên đi cô gái đó.
Kể xong câu chuyện thì cũng đã đêm, giáng sinh cũng đã đi đến hồi kết. Nguyệt Sương không biết đã ngủ từ trong lòng cậu từ bao giờ. Tuy nhiên, khi ngủ thì vẻ mặt em ấy lại vô cùng hạnh phúc giống như đã đạt được một thứ gì đó làm cho em ấy mãn nguyện.
Nhìn sắc trời cũng đã đêm khuya, mọi người cũng đã quay trở về canh gác như ban đầu, cậu mới mệt mỏi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Một giấc ngủ để bù đắp cho bao nhiêu sự lo lắng chồng chất hôm nay.
Về đêm, sự yên tĩnh bao trùm mọi nơi, tiếng ếch kêu cũng đã ngừng hẳn, thế nhưng...
“ Tehe... cũng may là mình đã uống cafe” Nguyệt Sương có chút mệt mỏi ngồi dậy.
Do là ban đêm, thế nên ánh sáng đèn không có, cô chỉ có thể nhìn thấy được ánh trăng đang lấp lo ngoài túp lều.
Mặc dù vậy, cô vẫn chẳng hề có chút hụt hẫng nào cả, bởi dưới ánh trăng mặc dù yếu ớt này, cô vẫn có thể nhìn thấy Lâm Thần trong bộ trang phục đó.
“ Anh vẫn ngây thơ như ngày nào. Chẳng lẽ... anh chưa từng nghe câu: Đừng bao giờ đánh giá thấp phụ nữ hay sao???” Nguyệt Sương cười một cách gian xảo, nói trước mặt Lâm Thần.
“ Anh tưởng em lo lắng cho cô ả Linh Nhi này sao??? Tất cả những thứ em làm chỉ vì muốn anh yêu em mà thôi!!!”
“ Mà anh cũng quá đáng lắm à nha... Đã có em rồi thế mà lại dám nói chuyện về cô gái khác ngoài em.” Nguyệt Sương tỏ vẻ giận hờn nói.
Thế nhưng, sau đó, cô ấy lại đứng dậy, nhìn Linh Nhi đang nằm ngủ trên giường bệnh, nói bằng giọng vô cùng cao ngạo:
“ Rốt cuộc...cô chỉ là kẻ thất bại...cô có tiền, có quyền... tôi thật sự rất sợ đó. Thế mà cuối cùng anh ấy có yêu cô không??? Câu trả lời là không! Anh ấy chỉ yêu tôi mà thôi!”
Lời nói đậm mùi thuốc súng khiến cho cả căn lều trở nên căng thẳng. Thế nhưng, rất nhanh Nguyệt Sương giống như lại nghĩ ra thứ gì đó vô cùng đáng sợ. Vẻ mặt cô ấy không kìm được mà nở một nụ cười xấu xa.
Không nhanh không chậm, Nguyệt Sương ngồi xuống lên đùi Lâm Thần đang ngủ say, sau đó từ từ nhìn cả thân thể cậu ấy, vẻ mặt gian ác tự nói:
“ Linh Nhi! Cô sẽ không bao giờ có thể chiếm được anh ấy! Anh ấy là của tôi! Chỉ là của tôi mà thôi!”
P/S: Tác hôm nay hơi mệt nên hẹn một hôm khác nha...hihi
Chương313: Tình yêu chân chính
Phụ nữ là một sinh vật vô cùng khó đoán. Có thể bên ngoài, cô ấy tỏ ra thích thú, thậm chí còn vui sướng khi làm điều đó, thế nhưng bên trong, cô ấy lại vô cùng ghen ghét, thậm chí là ruồng bỏ nó.
Thế nên, những người tiền bối đi trước đã có câu: Đừng bao giờ tin hoàn toàn vào phụ nữ. Trường hợp của Lâm Thần hiện tại chính là trường hợp tiêu biểu cho cái lòng tin “mù quáng” này.
Cậu không hề phòng bị Nguyệt Sương, thậm chí còn dám cho cô ấy gối đầu cậu, bởi cậu nghĩ là khi ở cùng với Linh Nhi, chắc chắn cô ấy sẽ không làm trò gì ngu xuẩn. Với lại, cô ấy cũng đã rất mệt, thế nên cũng sẽ tiết chế được việc này.
Thế nhưng, cậu đã nhầm, rất nhầm là đằng khác.
Chẳng những cô ấy không hề xấu hổ, thậm chí cái bản tính háo thắng của cô ấy đang dâng trào. Hơn nữa, việc cậu mặc bộ đồ giáng sinh này lại càng khiến cho mị lực của cậu tăng lên nhiều lần...
Nguyệt Sương lúc này đang tận hưởng cảm giác của kẻ chiến thắng. Chỉ cần nghĩ đến việc nam nhân mà cô ả Linh Nhi sống chết muốn có lại bị một người “nhỏ bé” như cô chiếm đoạt thì thử hỏi đó là một chuyện vui sướng biết chừng nào?
Vuốt ve mái tóc còn giá lạnh của Lâm Thần, cô không nhịn được nói ra:
“ Anh có biết là anh đang đùa với lửa hay không? Khi mà dám mặc chiếc áo này mà đi ngủ trước mặt em...”
Nói xong, cô vuốt ve chiếc áo noel đỏ, sau đó ôm chặt lấy bờ eo của Lâm Thần, cảm nhận được từng múi cơ săn chắc sau lớp áo khiến cho cô không nhịn được sung sướng:
“ A-aaaa...Thật là đã quá đi!!! Lần đầu tiên mình lại thấy một ông già noel mà lại dễ thương như thế này.”
Cơ thể cô nóng bừng, dục vọng tăng cao, cô không nhịn được nửa, từ từ giải khai từng món đồ trên người Lâm Thần cùng với lời nói:
“ Hôm...hôm nay anh phải trả giá cho sự dễ thương này.”
Ở bên ngoài túp lều, Minh Minh đang canh chừng chiếc lều của Linh Nhi. Đây vừa là nhiệm vụ, cũng là trách nhiệm cho sự bất cẩn của cô.
Thế nhưng, trong lúc cô đang canh, chiếc lều đột nhiên rung lên, giống như có ai đó đang hoạt động mạnh vậy.
Điều này khiến cho cô nghi hoặc, tự nói thầm với chính mình:
“ Đèn đã tắt, tại sao chiếc lều lại rung như vậy được nhỉ?”
Không tìm được câu trả lời, cô từ từ đi đến kiểm tra xem. Cô muốn xem rốt cuộc có ai đang làm loạn ở trong đó.
Thế nhưng, cô vừa bước được hai bước chân, một cơn gió lạnh thổi qua, khiến cho cô run lên cầm cập, không tự chủ được nói ra:
“ Lạnh...lạnh quá... Mình phải đi lấy thêm vài chiếc áo!”
Nói xong, cô nhanh chân rời đi hướng khác, để lại chiếc lều vẫn còn rung lắc dữ dội.
Ngay khi cô rời đi, một âm thanh vô cùng bá đạo phát ra từ trong tấm lều:
“ Linh Nhi... Cô nhìn cho kỹ!!! Cái gì mới là tình yêu chân chính! Hahaha...”
* Do có tình tiết 18+ nên tác xin phép được cắt qua đoạn này*
Nụ cười vô cùng tà ác, xấu xa mà nếu ai nghe được thì đều sẽ nổi da gà vì nó.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng cả đêm đó chiếc lều chẳng hề chịu yên một chút nào...
...
Sáng sớm hôm sau, thời tiết lại ấm trở lại, ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống muôn nơi, một ngày mới lại bắt đầu.
Trong túp lều, Lâm Thần uể oải duỗi hai tay, từ từ mở hai con mắt vẫn còn đang muốn ngủ thêm, mệt mỏi nói:
“ Mệt quá!!! Sao mình ngủ rồi mà vẫn thấy mệt nhỉ?”
Một điều vô cùng kỳ lạ đó là lúc này cậu có cảm giác như cả cơ thể mình đã bị đào rỗng đi, thật sự chẳng hề có một chút khí lực nào.
Không biết có phải ảo giác hay không, chứ khi cậu sờ vào phần eo của cậu, một cảm giác đau nhói xông thẳng lên não, có vẻ như thận của cậu đã chịu tổn thương gì đó.
“ Rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao vị trí thận mình lại đau như vậy?” Lâm Thần ôm eo mình nghĩ.
Cậu ăn uống đầy đủ, lại còn hoạt động thường xuyên... đáng lẽ ra thì thận của cậu phải rất khỏe chứ nhỉ, tại sao lại có chuyện này xảy ra.
Đang nghĩ lông bông, cậu chợt nhớ ra là toàn bộ quần áo cậu đã được thay từ lúc nào không biết.
Rõ ràng là đêm qua cậu mặc bộ đồ noel, tại sao lúc này lại trở về bộ đồ áo len mùa đông này. Chẳng lẽ...
Cậu ngay lập tức bật dậy, vẻ mặt hốt hoảng đi ra ngoài. Ngay khi đi ra, Tư Hạ đã cung kính đứng trước cửa nói:
“ Chào buổi sáng, thưa cậu chủ. Tiểu thư Nguyệt Sương đã tự tay chuẩn bị đồ ăn sáng, mong cậu có thể ra ăn ạ.”
Lâm Thần chẳng còn tâm trí mà đi ăn sáng nữa, cậu chạy thẳng đến chô của Nguyệt Sương.
Đúng như những gì cô ấy nói, Nguyệt Sương lúc này đã nấu xong một chút thức ăn. Lâm Thần thấy trên bàn toàn là đồ hải sản thì liền nhíu nhíu mày. Cá biệt là rất nhiều món trên đó đều làm từ hàu.
Lúc này, Nguyệt Sương dường như trông thấy Lâm Thần, vẻ mặt cô đỏ ửng buông xuống trong tay đĩa thức ăn, vẫy vẫy :
“ Anh ơi! Em làm xong đồ ăn sáng rồi! Mau đến ăn đi kẻo nguội!”
Nhìn khuôn mặt cô ấy lúc này lại đỏ ửng như vậy, Lâm Thần càng cảm giác chuyện này vô cùng kỳ quái.
Cậu đi đến trước mặt Nguyệt Sương, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc hỏi:
“ Em...tại sao em lại dám tự ý thay đồ của anh?”
Chương314: Nhắc nhở Nguyệt Sương
“Anh...anh nói cái gì vậy?” Nguyệt Sương xẩu hổ, vẻ mặt đỏ ửng không dám nhìn Lâm Thần.
Bộ dạng có bao nhiêu xấu hổ, bao nhiêu oan ức đều được em ấy bộc lộ một cách vô cùng rõ rệt.
Nếu là lúc trước, khi mà trông thấy bộ dạng này, cậu chắc chắn sẽ sợ hãi mà bỏ ngay cái ý nghĩ. Thế nhưng, Nguyệt Sương diễn trò mà là số hai thì chẳng có ai dám đứng đầu cả.
Chẳng biết từ bao giờ, khi em ấy ở cùng cậu thì bản tính lạnh lùng vốn có của một vị tiểu thư đã biến mất. Thay vào đó là bản tính láu cá, luôn luôn muốn được cậu yêu chiều.
Ban đầu, cậu còn tưởng là em ấy chỉ là thiếu tình thương nên mới trở thành như vậy, ai dè càng ở cùng cậu, em ấy càng trở nên xảo quyệt, mưu mô tính toán đủ mọi chiêu trò.
Để rồi... khi mà để em ấy lộng hành, Nguyệt Sương thậm chí còn dám thay đồ cho cậu, một thứ mà chỉ cần nghĩ đến là cảm giác ghê tởm xông tới tận não.
Mặc dù chỉ là em gái “nuôi”, thế nhưng dù sao thì chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được. Nếu tha cho em ấy lần một, chắc chắn sẽ xảy ra lần hai, lần ba...
Thế nên, kể cả Nguyệt Sương có bày ra cái bộ dáng xấu hổ làm người khác xao xuyến thế kia, cậu vẫn tỏ ra khá căng thẳng, đi đến trước mặt em ấy và nói:
“ Tại sao em lại làm điều này!!! Em có biết nếu truyền ra ngoài thì thanh danh em sẽ bị hủy hoại hay không?”
Mặc dù trong lòng muốn giáo huấn, thế nhưng nghĩ thì dễ hơn làm rất nhiều, những lời nói giáo huấn nặng nề mà cậu định nói tự dưng đều bị chặn lại ở họng cậu. Có vẻ như đến hiện tại, cậu vẫn chưa muốn làm cho Nguyệt Sương buồn rầu.
Nguyệt Sương nghe Lâm Thần giáo huấn, chẳng những cô không hề tức giận, thay vào đó là cái bộ dạng ngây ngô, nói:
“ Anh nói gì vậy? Bộ đồ đó là của em! Kết thúc noel thì em lấy lại chúng. Chẳng lẽ điều này có gì sai sao?”
Lâm Thần đột nhiên cứng họng khi nghe thấy câu trả lời này, bởi vì em ấy nói không hề sai...
Bộ đồ đó chính là do em ấy đưa cho, cậu cũng chẳng thấy em ấy nói mượn bao giờ cả, vậy nên lúc này lấy lại là chuyện rất bình thường mà.
Thế nhưng...có gì đó sai sai ở đây? Lâm Thần đột nhiên giật mình, vẻ mặt lại trở về sự nghiêm túc ban nãy, chất vấn Nguyệt Sương:
“ Đúng là anh mượn của em. Thế nhưng sao em không đợi anh ngủ dậy rồi bảo anh tự cởi ra đưa em.”
Nguyệt Sương nghe vậy, đôi mắt long lanh nhìn Lâm Thần, vẻ mặt ngây thơ nói:
“ Em sợ anh sẽ mệt...thế nên... em mới tự làm...hihi...”
Nói xong, Nguyệt Sương còn cười hì hì một cách vô cùng dễ thương, giống như một đứa trẻ ngây thơ đang nói một câu chuyện rất đỗi hồn nhiên vậy.
Thế nhưng, Lâm Thần thừa biết cô nàng này là đang diễn trò, làm gì có chuyện em ấy sợ cậu mệt nên mới tự làm được. Chẳng qua đó là cái cớ để tránh cho cậu dò xét mà thôi.
Cậu thầm hô em ấy thật gian xảo, nói như vậy mà vẫn có thể giữ được cái vẻ mặt ngây thơ kia. Thật chẳng biết nếu dạy cho em ấy vài năm thì em ấy sẽ trở thành một người đáng sợ như nào nữa.
Cố gắng tự trấn an mình, cậu ngồi xuống, hai tay véo véo lấy đôi má hồng nhuận của Nguyệt Sương, vừa bóp nhẹ vừa nói:
“ Ái chà... em lại còn cười được à... Nói cho em biết, anh đang tức giận đó!!!”
Nguyệt Sương bị nhéo nhéo cái má, thế nhưng cô lại chẳng hề để ý tới cú nhéo đó, bởi vì Lâm Thần nhéo rất nhẹ nhàng.
Thế nhưng, dường như biết là Lâm Thần đang giận thật, thế nên cô mới tỏ vẻ hối lỗi, xin lỗi Lâm Thần:
“ Emmm...em xin nhỗi..lần sau...em không thế nữa...”
Lâm Thần thấy Nguyệt Sương nói như vậy, cậu mới buông má em ấy ra, vẻ mặt cảnh cáo nói:
“ Đây cũng là lần cuối cùng anh nhắc. Lần sau em còn làm như vậy thì anh sẽ không nhận nuôi em nữa.”
Đây là lần đầu tiên, Lâm Thần cảnh cáo Nguyệt Sương gay gắt như vậy. Có vẻ như chuyện này thật sự rất nghiêm trọng...
Giống như nghe được chuyện vô cùng khủng khiếp, Nguyệt Sương chạy đến mặt Lâm Thần, đôi mắt ướt át rơi ra những giọt lệ bằng hạt đậu nành... Thậm chí, em ấy còn định quỳ xuống xin lỗi cậu.
Tuy nhiên...
“Nếu em dám quỳ xuống thì anh sẽ không để ý tới em.” Lâm Thần lạnh lùng nói.
Nghe thì có vẻ như Lâm Thần đang quát Nguyệt Sương, thế nhưng ai nhìn cũng nhận ra là cậu đang quan tâm tới em ấy.
Đúng như suy nghĩ của cậu, Nguyệt Sương ngay khi nghe câu đó, hai chân cô ấy như cứng đờ lại, không tài nào quỳ xuống được. Thế nhưng bộ dạng thảm thương trên mặt em ấy vẫn còn.
“ Huhu...anh không cần em nữa sao... Em không muốn sống nữa...Nếu vậy em thà chết đi còn hơn...”
Lời nói đầy phần bi thương khiến cho ai nghe cũng sẽ xót lòng. Thậm chí, ở phía xa, một số binh lính nghe thấy tiếng khóc của Nguyệt Sương đều tỏ vẻ đau lòng thay cho em ấy.
Lâm Thần thở dài, dù cho biết khả năng cao đó là diễn, thế nhưng dù sao cậu vẫn là con người, luôn luôn có điểm yếu. Hai tay cậu không tự chủ ôm chặt lấy Nguyệt Sương đang ôm mặt khóc nức nở, từ từ dỗ dành:
“ Được rồi...được rồi...anh tha cho em được chưa!!! Đừng khóc nữa...”
Chương315: Bữa ăn sáng
Thật là trớ trêu, bản thân cậu muốn dạy dỗ cô nàng này, ấy thế mà hiện tại chính cậu lại là người chịu trận.
Ai trách được cậu bây giờ? Bản tính cưng chiều đã ăn sâu vào trong máu cậu, thế nên chỉ cần em ấy khóc là cậu sẽ trở nên vô cùng sốt ruột.
Nguyệt Sương khóc như một đứa trẻ, nước mắt giàn giụa, âm thanh cũng càng ngày càng to, thậm chí những tên lính đứng đằng xa cũng phải lắc đầu, dường như bọn họ cũng đang thương cảm cho chính cô nàng này.
Sau một hồi cố gắng dỗ dành, cuối cùng cậu phải ngồi ăn cùng em ấy mới có thể khiến cho Nguyệt Sương nín khóc.
Trong lòng cậu lúc này đang loạn thành một bầy, tại sao lại có thể đảo lộn một cách nhanh chóng như vậy. Thay vì tức giận thì cậu lại sợ khiến cho Nguyệt Sương tức giận. Với lại, đây có phải là cô nàng mà ngày trước từng là “mỹ nữ băng giá” không vậy? Tại sao một cô gái lại có thể thay đổi đến mức này chứ?
Đang trong lúc cậu thẩn thơ suy nghĩ, một thân hình nhỏ nhắn đã đứng trước mặt cậu, trên tay cầm một miếng súp rồi đưa đến trước mặt cậu.
Đương nhiên, đó không ai khác chính là Nguyệt Sương, cô lúc này chỉ còn vẻ mặt thích thú, thế nhưng cô lại không lau những giọt lệ vẫn còn đọng trên má cô. Có vẻ như cô muốn lấy chính cái đó để dọa ngược lại Lâm Thần.
“ Anh ơi...em nấu cho anh rất nhiều súp “bồi bổ” cho anh đó. Thế nên hãy A-aaaa... nào!!!”
Một tay che phía dưới, chiếc thìa từ từ đến miệng Lâm Thần, vẻ mặt mong chờ ngước nhìn...
Nhìn hành động của Nguyệt Sương, ai nhìn vào cũng sẽ tưởng đó là mẹ đang chăm sóc cho con chứ không phải là một cô gái đang bón ăn cho cậu con trai đâu.
Lâm Thần tỉnh hồn lại, nhìn hành động này của Nguyệt Sương khiến cho da gà cậu nổi lên. Thật sự đây là lần đầu tiên, cậu lại “bị” chăm sóc như một đứa trẻ. Điều này khiến cho cậu vô cùng xấu hổ, vẻ mặt ngước nhìn sang xung quanh, dường như cậu đang sợ người khác nhìn thấy cảnh này.
Lâm Thần đâu hiểu được, cảnh tượng này đối với những tên FA chẳng khác nào là muốn đâm chết bọn họ cả. Nó quá ngọt ngào, làm gì có ai từ chối được một cô bạn gái yêu chiều đến như này chứ... Thậm chí, chính Lâm Thần cũng sẽ bị chửi... bởi vì” Phát cơm chó trước thiên hạ đáng bị tử hình” mà.
Vậy nên, trước hành động có phần vô cùng kiều mị này, cậu cầm lấy tay của Nguyệt Sương, giữ chặt chiếc thìa, vẻ mặt nghiêm túc nói:
“ Để anh tự ăn được rồi!”
Cảm nhận được làn da của Lâm Thần cợm cợm lên, cô nhận ra là hành động của mình đã khiến cho anh ấy sợ hãi... Thế nên cô cũng không muốn đòi hỏi quá đáng, từ từ trở về.
Dù sao, cô làm bữa ăn này là dành cho Lâm Thần, thế nên nhất định anh ấy phải ăn hết... để còn bù lại chỗ thiếu hụt mà cô lấy hôm qua ý chứ.
Mặc dù hôm qua là lần đầu cô làm chuyện đó- một điều mà chưa bao giờ cô dám nghĩ tới. Thậm chí bây giờ cô vẫn ân ẩn cảm nhận được mùi vị của cái thứ ấy vẫn còn đọng lại trong cổ họng, thế nhưng thật sự cô vẫn chưa dám đi đến điểm cuối cùng.
Cô muốn lần đầu của mình được trao cho anh ấy lúc tỉnh táo. Cô muốn anh ấy biết rõ rằng đó là lần đầu của cô- thứ quý giá nhất của người con gái.
Mặc dù ban đầu khá khó khăn vì mùi vị quá nặng, thế nhưng dần dần cô cũng quen, thậm chí là có chút nghiện nó. Thế là cả đêm qua, cô đã vắt kiệt anh ấy không chừa một giọt nào.
Lâm Thần nuốt xuống miếng hàu, sau đó nhìn Nguyệt Sương . Vẻ mặt cậu trở nên vô cùng quái lạ...
Cái ánh mắt như hổ đói, đôi môi liếm láp xung quanh cùng với vẻ mặt thỏa mãn kia khiến cho cậu sợ hãi. Chẳng lẽ thức ăn trong này có vấn đề???
Nghĩ như vậy, cậu lại trở nên lo lắng, ý định muốn rời khỏi để nhổ đi thức ăn trong miệng. Dù sao thì nếu nhổ ngay bây giờ sẽ làm em ấy tổn thương.
Thế nhưng, ngay khi cậu định làm vậy, Nguyệt Sương lại cầm lấy một miếng trong đĩa rồi ăn nó một cách ngon lành, điều này khiến cho cậu loại bỏ ngay cái suy nghĩ đó...
Thấy Lâm Thần bối rối, Nguyệt Sương tỏ vẻ lo lắngnói:
“ Sao vậy anh? Chẳng lẽ nó không ngon?”
Lâm Thần nghe vậy, dường như biết là trong thức ăn không có độc, cậu thở dài một hơi, vẻ mặt bình tĩnh đáp:
“ Không không, nó rất ngon đó!!!”
Nguyệt Sương nghe thấy vậy thì liền mở cờ trong bụng, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Thần không rời...
“ Em...em nhìn anh làm gì vậy? Sao em không ăn tiếp?” Lâm Thần có chút ngượng hỏi:
“ Hihi...thức ăn của em chính là anh đó” Nguyệt Sương gian xảo cười cười.
Lâm Thần lại bị lời của cô ấy khiến cho trầm mặc, cậu thật sự cũng hết cách với cô nàng này. Chẳng biết học mấy câu vớ vẩn đó từ đâu ra nữa...
Không thèm quan tâm, cậu một mực ăn, chẳng thèm ngoảnh lại nhìn em ấy.
Một người ăn một người nhìn, hai người ăn cùng nhau rất vui vẻ.
Thế nhưng...
Trong túp lều ngay đó, một ngón tay của Linh Nhi cử động, thế nhưng phải để ý kỹ thì mới nhìn thấy được...
Cùng lúc đó, hơi thở của cô ấy cũng trở nên ổn định hơn,...
Bình luận facebook