-
Chương 1181-1185
Chương 1181: Ăn quả
Lúc này, họ chỉ thấy Mục Vỹ sẽ có kết cục là cái chết.
Dù hắn không dùng quả Tử Cực Dương để thương lượng với nhóm Ngũ Hành Vân, thì chí ít cũng phải dùng nó để đàm phán với bọn họ chứ.
Nhưng bây giờ, hắn chẳng nói chẳng rằng, cứ thế một mình ăn hết cả quả Tử Cực Dương rồi.
Hành động này thật sự là tự triệt đường sống của mình.
“Cáo từ!”
“Cáo từ!”
Thuỷ Thiên Nhất và Mộc Thanh Thiêm đến đây để lấy quả Tử Cực Dương dụ linh hồ Cửu Vỹ Tuyết Sơn, nhưng bây giờ quả Tử Cực Dương đã bị Mục Vỹ ăn mất, họ chẳng còn lý do gì để ở lại nữa.
Nhưng họ cũng không làm những việc như giậu đổ bìm leo.
Dẫu sao, bọn họ cũng là đệ tử của năm thế lực lớn, hơn nữa xưa nay đều không có thiện cảm với Ngũ Hành Thiên Phủ.
Ngũ Hành Vân và Nham Bất Dị cũng không ngăn cản.
Loáng cái, trong hang động chỉ còn lại bảy người của Ngũ Hành Thiên Phủ cùng ba trong năm Ngũ Quỷ, ngoài ra còn có Hoả Vũ Phượng, Tần Hiên và Mục Vỹ.
Bầu không khí chợt trở nên kỳ quái.
Mọi người trầm mặc im lặng, còn Mục Vỹ thì đứng yên tại chỗ bất động.
Quả Tử Cực Dương có linh khí phi phàm, sau khi Mục Vỹ ăn nó vào, tất cả linh lực trong quả đã chuyển hoá thành một dòng nước ấm rồi tập trung hết trong hồ linh hồn của Mục Vỹ.
Linh hồn thật trôi nổi ở đó, dưới quá trình thụ thai của quả Tử Cực Dương, sức mạnh của linh hồn thật bắt đầu lan ra.
Lực linh hồn bao phủ toàn bộ xương cốt, sự vận chuyển này khác hoàn toàn với cảm giác lưu động của chân nguyên trong cơ thể.
Một lát sau, Mục Vỹ đã cảm thấy sự thay đổi trong người mình, khoé miệng hắn nhếch lên.
Cười!
Mục Vỹ đang cười!
Trông thấy nụ cười này, Tần Hiên chỉ thấy mí mắt mình giật giật.
Chẳng mấy chốc, y đã lặng lẽ chuồn khỏi hang động không chút dấu vết.
Y biết mình mới ở tầng thứ sáu cảnh giới Vũ Tiên thì không thể địch lại Ngũ Hành Vân và Nham Bất Dị được, cuối cùng khi Mục Vỹ bị giết, khéo y còn bị vạ lây.
Quả Tử Cực Dương đã mất, y ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
“Mục Vỹ, ngươi không sao chứ?”
Thấy Mục Vỹ mỉm cười, Hoả Vũ Phượng hỏi.
“Ta? Đương nhiên là không”.
Ý cười trên mặt Mục Vỹ càng sâu hơn, hắn không ngờ quả Tử Cực Dương lại có công dụng lớn đến vậy.
Nói chính xác hơn thì hắn không ngờ sau khi ăn quả này vào, nó lại có tác dụng rõ ràng đến thế.
Dần dà, hắn cảm thấy thực lực của mình tăng lên tưng chút một.
Cảm giác linh hồn thật điều khiển thân xác cũng dần xuất hiện.
Ngay sau đó, hắn chỉ thấy thực lực của mình đã khôi phục.
Cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba - Lưu Ly Kim Thân!
Cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tư - Ích Cốc Bất Thực!
Cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm - Vạn Thọ Chi Cảnh!
Dù Mục Vỹ chỉ còn lại một trăm năm tuổi thọ, nhưng khi thực lực đạt đến tầng cảnh giới này, lúc hắn thi triển mọi võ kỹ sẽ có uy lực khác người thường.
“Cười ư? Giờ ngươi vẫn còn tâm trạng để cười à, nhưng lát sẽ phải đau khổ đấy!”
Thoáng cái, Nham Bất Dị đã nhìn Mục Vỹ với vẻ lạnh lùng.
“Đau khổ?”
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ chợt lắc đầu nói: “Ta cười hay khóc không liên quan đến ngươi! Nhưng ta mong lát ngươi đừng có khóc là được”.
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, không biết tại sao Nham Bất Dị chỉ thấy như có một con bọ cạp nhìn chằm chằm vào mình, cảm giác này rất nhức nhói.
“Lên, giết hắn!”
Nham Bất Dị hạ lệnh, đám người phía sau lập tức xông lên.
Mục Vỹ chỉ ở tầng thứ hai cảnh giới Vũ Tiên nên chẳng là gì trong mắt y cả.
Thậm chí, y còn chẳng buồn ra tay.
Song, lúc này Mục Vỹ chỉ mỉm cười, hắn không phòng thủ mà lại tấn công, lao lên chém giết.
“Mục Vỹ, cẩn thận!”
Không ngờ Mục Vỹ lại xông lên, Hoả Vũ Phượng tái mặt.
Lần này vốn là cô ấy đến tìm và muốn hợp tác với Mục Vỹ.
Không ngờ lại đưa hắn vào đường chết, vì thế hiện giờ ai cũng có thể bỏ đi, nhưng riêng cô ấy thì không.
Nếu không cô ấy sẽ thấy hổ thẹn suốt đời, từ đó sẽ gây hại lớn cho việc tăng tu vi về sau.
“Họ mới cần phải cận thận!”
Mục Vỹ lao lên, nghênh chiến với một đệ tử ở cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai của Ngũ Hành Thiên Phủ.
“U Minh Quỷ Trảo!”
Mục Vỹ vồ tay ra, một trảo ấn màu máu đã xuất hiện trước người hắn, vù, U Minh Quỷ Trảo đã che kín người đệ tử đó.
Phụt, đệ tử đáng thương đó còn chưa kịp phản ứng lại thì đã xuất hiện chi chít vết thương trên người.
Máu tươi chảy ra hết, đệ tử đó đã biến thành một cái xác khô.
“Lưu Vân!”
Thấy đệ tử đó đã bị giết chết, Nham Bất Dị cả kinh.
Lưu Vân đã ở tầng thứ hai cảnh giới Vũ Tiên, hơn nữa còn tu hành Kim hành và Mộc hành, khả năng phòng ngự khá cao, vậy mà lại bị Mục Vỹ kết liễu bằng một trảo.
Rốt cuộc tên này tu luyện công pháp quỷ quái gì vậy.
Mục Vỹ đã tu luyện Vạn Cổ Huyết Điển đến tầng thứ hai của tầng lớn thứ ba, chỉ còn một tầng cuối nữa là coi như viên mãn.
Nhưng do hạn chế về cảnh giới, nên đến giờ hắn mới ít khi thi triển được môn võ kỹ này.
Song, để đối phó đám người này thì thi triển đến mức ấy thôi là đủ rồi.
Mục Vỹ đã hạ đệ tử đó bằng một trảo, sau đó hắn giữ nguyên tốc độ rồi lao đến người tiếp theo.
Lúc này, Tần Hiên trông thấy thế cũng phải sững sờ.
Mục Vỹ này không tu hành công pháp ngũ hành, mà là tà môn ma đạo gì đó.
Nhân lúc mọi người không chú ý, y nhanh chóng rời khỏi hang động.
Ở lại đây chẳng có lợi lộc gì, ngược lại còn có thể trở thành đối tượng cho Ngũ Hành Vân hoặc Mục Vỹ phát tiết, cho nên y phải chuồn lẹ thôi.
Lúc này, Mục Vỹ như sói lao vào bầy dê, bắt đầu điên cuồng chém giết.
Chương 1182: Tới lượt ngươi
Nay cảnh giới của Mục Vỹ đã là Vũ Tiên tầng năm, cộng thêm nền tảng vững chắc mà hắn sẵn có, giờ đây đám đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ đâu ngăn cản được hắn.
Hỏa Vũ Phượng ngây ra như phỗng, trợn mắt há hốc mồm.
Mục Vỹ đã ra tay thì khỏi có phần của cô ấy luôn.
Hắn chỉ cần trảo và tung chưởng thôi là hạ gục hết những đệ tử kia rồi, dù thực lực của bọn chúng lên đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tư.
Thấy cảnh này, Nham Bất Dị không thể nhắm mắt làm ngơ.
Nếu tiếp tục bàng quan nữa thì các đệ tử sẽ bị Mục Vỹ giết sạch mất.
"Cảnh giới của ngươi không phải Vũ Tiên tầng hai!"
Nham Bất Dị đã phát hiện tu vi thật sự của hắn.
"Ta có nói cảnh giới của ta là Vũ Tiên tầng hai đâu!", Mục Vỹ bĩu môi, mỉa mai y: "Lúc nãy ngươi hống hách lắm mà? Tưởng mình cảnh giới Vũ Tiên tầng năm là ngon lắm chắc?'
"Đủ để giết ngươi rồi!"
Thái độ ngông cuồng của hắn làm Nham Bất Dị đanh mặt, đáp trả một cách bực bội.
"Giết ta? Ngươi có xứng không?"
Ánh mắt Mục Vỹ đầy khinh miệt, hắn tiến lên một bước.
"U Minh Quỷ Trảo!"
Quát khẽ một tiếng, Mục Vỹ thi triển huyết trảo khiến khí huyết bàng bạc dấy lên, sôi trào và đổ ập về phía Nham Bất Dị.
"Kim Ngọc Lưu Ly Quyết!"
Nham Bất Dị vốn song tu hai loại thuộc tính thổ và kim, y đã thấy uy lực chiêu U Minh Quỷ Trảo của Mục Vỹ trước đó nên đương nhiên không dám chủ quan.
Từng luồng sáng vàng lóe lên quanh thân y, quỷ trảo vừa đập lên ánh hào quang thì lập tức tan biến.
"Ơ? Cản được à!"
Mục Vỹ lấy làm ngạc nhiên trước ánh sáng vàng kim xung quanh Nham Bất Dị.
Nhưng hắn chỉ ngẩn người một lúc rồi tấn công đợt thứ hai ngay.
"Vô Tương Quỷ Thủ!"
Mục Vỹ gầm lên, một quỷ thủ xuất hiện trong tay.
Quỷ thủ đập xuống vầng sáng vàng trong tiếng kêu xé gió.
Sau một tiếng rắc rắc, cuối cùng bề mặt vầng hào quang cũng có vết rách. Ban đầu Nham Bất Dị không quan tâm đến kẽ nứt nhỏ xíu ấy, nào ngờ nó càng ngày càng nứt to hơn.
Thế rồi, vầng sáng quanh thân y nổ tan tành.
Đến lúc này, Nham Bất Dị mới cảm nhận được những đòn công kích từ Mục Vỹ đáng sợ nhường nào, bảo sao đám đệ tử kia người thì chết, kẻ thì trọng thương.
Mục Vỹ quả là một kẻ quái lạ.
"Đừng sợ, chưa hết đâu!"
Mục Vỹ xông lại gần Nham Bất Dị.
"Đại Vô Bi Quỷ Ngâm!"
Hắn há miệng phát ra một tiếng thét đầy kỳ lạ, hàng sóng âm tiến thẳng về phía Nham Bất Dị.
Chịu tác động từ sóng âm, Nham Bất Dị bỗng nhiên ngây ra như phỗng tựa biến thành một kẻ ngu ngốc, dường như y còn không nghe thấy tiếng gọi của Ngũ Hành Vân.
"Đi chết đi!"
Chớp lấy khoảnh khắc Nham Bất Dị thất thần, Mục Vỹ cong năm ngón tay lại. Phập một tiếng, máu bắn ra tung tóe từ ngực của Nham Bất Dị.
Cơ thể y đúng là rắn chắc đấy, nhưng đòn tấn công của Mục Vỹ còn mạnh hơn cả.
Thấy trái tim đang đập bình bịch của mình, Nham Bất Dị vô cùng thảng thốt.
Y vốn là thiên tài tiếng tăm lừng lẫy của Ngũ Hành Thiên Phủ, trong tương lai nhất định sẽ càng nổi danh hơn nữa.
Vậy mà lúc này lại phải chết tại đây.
Chết trong tay một kẻ mà y cho là rác rưởi.
Sao mà Nham Bất Dị nuốt trôi cục tức này được chứ.
Chẳng qua dù nuốt trôi hay không thì y đã bị loại khỏi cuộc chơi rồi.
Sức sống dần cạn kiệt nói cho y biết rằng mình không còn cơ hội nào nữa.
"Nham Bất Dị!"
Thấy Nham Bất Dị bị Mục Vỹ giết một cách dễ dàng như thế, không chỉ ba tên còn lại trong Ngũ Quỷ mà kể cả Ngũ Hành Vân cũng thấy không tưởng tượng nổi.
Hắn ta biết thực lực của Nham Bất Dị nằm ở đâu.
Bản thân hắn ta cũng phải vắt óc nghĩ cách nếu muốn thắng được y.
Sao Mục Vỹ có thể giết y dễ như trở bàn tay vậy chứ?
Sao có thể!
"Kẻ tiếp theo sẽ là ngươi!"
Mục Vỹ hướng mắt về Ngũ Hành Vân, hừ lạnh: "Sao? Sợ rồi à? Không phải mới vừa nhìn ta với bộ dạng khinh thường, chỉ xem ta là con kiến, làm thịt ta dễ như ăn cháo sao?"
"Đám người các ngươi không chịu xem lại bản thân đang đứng ở đâu mà cứ cho mình giỏi lắm. Tiểu thế giới Ngũ Hành chỉ là một phần tử trong vô số tiểu thế giới thôi, sao lại thấy mình là thiên tài ở cái gọi là Ngũ Hành Thiên Phủ thì có bản lĩnh coi trời bằng vung nhỉ?"
"Thế giới rộng lớn hơn ngươi tưởng nhiều, những gì ngươi biết chẳng qua chỉ là một góc của tảng băng trôi mà thôi!"
"Đừng tới đây!"
Thấy máu nhỏ xuống từ tay Mục Vỹ, Ngũ Hành Vân vô cùng hốt hoảng. Hắn ta vội vàng thét.
"Ồ? Biết sợ chết rồi sao?"
Giờ đây Ngũ Hành Vân không còn giữ bình tĩnh được nữa, Mục Vỹ tung một cú trảo.
Nhưng cú trảo này hướng về phía lão tam của Ngũ Quỷ ở bên cạnh.
Một tiếng phập vang lên, lão tam của Ngũ Quỷ có cảnh giới tầng năm nhưng chẳng thể mảy may phản kháng.
Mục Vỹ lại đánh một chưởng ra, đồng thời lao tới chỗ lão nhị.
Máu bắn ra tung tóe, lão tam và lão nhị đã bị trúng đòn.
Khung cảnh ấy làm lão đại Ngũ Quỷ và Ngũ Hành Vân ngây ngẩn cả người.
Mục Vỹ trước mặt họ là ác ma, là ma quỷ!
"Lão đại Ngũ Quỷ, cảnh giới Bất Tử Chi Thân - Vũ Tiên tầng thứ sáu, lợi hại phết nhỉ?"
Mục Vỹ liếc nhìn lão đại của Ngũ Quỷ. Sau một tiếng đinh, kiếm Khổ Tình tức thì xuất hiện trong tay hắn.
Chương 1183: Ngũ Hành Thông Linh Trận
Trường kiếm đâm thẳng tới, rồi tiếng soạt truyền đến.
Bộ y phục lão đại Ngũ Quỷ đang mặc bỗng rách bươm.
Việc giết cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng bảy với cảnh giới Vũ Tiên tầng năm không quá khó khăn với Mục Vỹ.
Hiện giờ, mặc dù lão đại Ngũ Quỷ có cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu nhưng căn cơ của y không hề vững, quanh năm lang bạt, lại còn trải qua nhiều gian nan tại thảo nguyên Ma Quỷ này, làm gì có chuyện y chống đỡ được kiếm tâm tầng bảy của Mục Vỹ.
Kiếm tâm, mạnh mẽ bá đạo!
Đây chính là niềm kiêu hãnh của Mục Vỹ!
Lão đại Ngũ Quỷ bất chợt thấy người lạnh ngắt. Sau khi bị ngọn gió lạnh ngắt thổi vù đến, y mới nhận ra quần áo mình xộc xệch, vô cùng nhếch nhác.
"Không được động đậy!"
Thấy lão đại Ngũ Quỷ định cử động, Mục Vỹ bỗng lên tiếng: "Nếu không, ngươi sẽ chết!"
Câu đe dọa và dáng vẻ tàn nhẫn của Mục Vỹ trước đó, lão đại Ngũ Quỷ không dám nhúc nhích nữa.
Y chỉ là kẻ bán công sức của mình bằng tiền.
Vậy mà giờ đây lại thành bán mạng luôn!
"Ta hỏi ngươi, ai bảo ngươi giết ta?"
"Hỏa Quy Nhất, là Hỏa Quy Nhất!"
Lão đại Ngũ Quỷ hoảng hốt khai thật: "Ta hợp tác với Hỏa Quy Nhất giúp ông ta giải quyết những đệ tử Hỏa Hành Sơn là mối đe dọa cho cháu mình đã lâu. Lần này Hỏa Thông Thiên bị giết, Hỏa Quy Nhất vô cùng tức giận, biết ngươi đến thảo nguyên Ma Quỷ nên phái năm huynh đệ bọn ta tới giết ngươi. Nếu ta biết ngươi cao siêu như thế thì đã không dám nhận mối làm ăn này rồi!"
"Tốt, im lặng đi".
Mục Vỹ đáp lời lão đại Ngũ Quỷ.
Sau đó hắn xoay người nhìn Ngũ Hành Vân, nói tiếp: "Giờ ngươi còn muốn đánh với ta không?"
"Không... không dám!"
Mặt mày Ngũ Hành Vân trắng bệch, hắn ta lùi một bước và nhìn Mục Vỹ bằng gương mặt đầy hãi hùng.
Cho dù hắn ta là thiên tài của Ngũ Hành Thiên Phủ thì vẫn không cách nào ngang ngạnh đối đầu với Mục Vỹ sau khi thấy thủ đoạn giết người sấm rền gió cuốn của hắn nữa.
"Quá mạnh", đó là ấn tượng sâu sắc nhất mà Mục Vỹ để lại trong lòng hắn ta.
"Tốt, ta hỏi ngươi cái gì, ngươi trả lời cái đó, rõ chưa?"
"Dạ dạ dạ!"
Mục Vỹ trầm ngâm, một lát sau hắn hỏi: "Trong Ngũ Hành Thiên Phủ các ngươi có trận pháp dịch chuyển không?"
"Trận pháp dịch chuyển?"
Ngũ Hành Vân sửng sốt một lúc rồi hoàn hồn ngay, nhanh nhảu đáp: "Ý ngươi là Ngũ Hành Thông Linh Trận đúng chứ?"
"Ngũ Hành Thông Linh Trận?"
"Không sai, đó là đại trận mà Ngũ Hành Thiên Phủ ta dùng để liên lạc với bên ngoài cũng như kết nối với các tiểu thế giới khác. Khắp tiểu thế giới Ngũ Hành chỉ có duy nhất một trận pháp tại Ngũ Hành Thiên Phủ thôi".
Nghe vậy, Mục Vỹ gật đầu.
Trước kia chỉ nghe ngóng được chút ít thông tin từ Ngưu Oa nên hắn không biết Ngũ Hành Thông Linh Trận này là trận pháp mà Ngũ Hành Thiên Phủ dùng để kết nối với thế giới bên ngoài, giờ thì biết rồi.
"Ngươi còn muốn biết gì nữa không?", Ngũ Hành Vân cười hỏi: "Nếu biết ta nhất định sẽ trả lời!"
"Hết rồi!"
"Sao?"
"Ta nói hết rồi!"
Mục Vỹ tiến lên một bước, nhìn Ngũ Hành Vân với đôi mắt chứa chan nét cười và nói: "Cho nên ngươi không còn giá trị nào nữa!"
Câu vừa dứt, không thấy Mục Vỹ có hành động gì nhưng người Ngũ Hành Vân lại bắt đầu run bần bật.
Lão đại Ngũ Quỷ cũng run rẩy vì sợ, câm như hến.
Y mới thấy hiện tượng đó ở tứ đệ của mình.
Mục Vỹ đã giết tứ đệ của y một cách chóng vánh bằng chính thủ đoạn này. Quả là khó lòng phòng bị.
Nói đúng hơn là hoàn toàn không thể chống cự.
Ở phía bên kia, Hỏa Vũ Phượng trợn trừng mắt, hỏi Mục Vỹ: "Ngươi giết hắn thật à!"
"Sao không, chứ để hắn thoát rồi báo cho Ngũ Hành Thiên Phủ biết rằng ta đã giết đám đệ tử của họ à?", Mục Vỹ chẳng biết nói gì: "Hơn nữa, ta mà không ăn quả Tử Cực Dương thì người chết lúc này đã là chúng ta rồi!"
Hắn nói rất đúng, nhưng Hỏa Vũ Phượng vẫn không chấp nhận nổi.
Tại tiểu thế giới Ngũ Hành, đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ đi tới đâu cũng cư xử huênh hoang.
Chẳng xem ai ra gì!
Quan trọng nhất là Ngũ Hành Thiên Phủ cực kỳ che chở người của mình, nếu biết chuyện Mục Vỹ giết người thì e rằng sẽ có một trận sóng to gió lớn mất.
Có điều bây giờ Mục Vỹ không quan tâm đến chuyện đó.
"Đi thôi!"
"Đi đâu?"
"Về sơn môn tính sổ!"
Mục Vỹ bỏ lại một câu rồi áp giải lão đại Ngũ Quỷ rời khỏi sơn động.
Cho đến khi hai người đã đi, không gian trong hang động bỗng dao động. Một bóng người lặng lẽ hiện ra.
Người này mặc chiếc váy đầm dài tuyết trắng, dáng người đồng hồ cát đầy quyến rũ, bước chân thong dong nhẹ nhàng chạm xuống sàn bục đá cao.
Khuôn mặt không chút son phấn nhưng có thần thái đầy cuốn hút, mỗi một cái nhướng mày, nụ cười đều phong tình vạn chủng làm người ta mê đắm.
Đẹp - một vẻ đẹp quyến rũ cùng cực tưởng chừng có thể đánh cắp trái tim bất cứ ai từ cái nhìn đầu tiên.
"Ha ha, đúng là một tiểu tử thú vị!"
Nữ tử ấy cười ngọt ngào, vừa liếc nhìn xung quanh vừa độc thoại một mình.
Hang động lúc này đầy rẫy xác chết, nữ tử đứng giữa đống thi thể lại tựa hồ như đóa sen trắng thoát tục, trong sạch giữa bùn lầy nhơ nhuốc.
"Nhưng hoa Tử Cực Dương bị lấy đi rồi, thương thế của tỷ tỷ ta đây biết làm sao đây!"
Nữ tử hơi nhíu mày, nói với giọng chán nản: "Tiểu tử kia, xem ra ta phải đi theo ngươi rồi!"
Nói xong, bóng người cô ấy chợt lóe rồi biến mất khỏi hang động.
Những xác chết nằm trên nền đất cũng hóa thành cát bụi trong giây lát, mất tăm.
Tuy nhiên, Mục Vỹ không biết những chuyện vừa xảy ra ở đây.
Sau khi rời khỏi hang động, hai người tiến về phía Hỏa Hành Sơn theo cùng một hướng.
Còn linh hồ Cửu Vĩ Tuyết Sơn gì đó thì không phải mối bận tâm của Mục Vỹ. Quá nhiều người tới thảo nguyên Ma Quỷ săn thú, người nào cũng có đủ bản lĩnh bắt linh hồ Cửu Vĩ Tuyết Sơn, Mục Vỹ không tin mình có thể.
Hắn vẫn biết tự lượng sức chứ.
Song, khi nữ tử váy trắng và nhóm hai người của Mục Vỹ đã đi xa thì một đội ngũ không mời mà đến chạy vào dãy núi.
Chương 1184: Ngũ Hành Kiệt
"Có chắc là nơi này không?"
Trong nhóm người vừa tới đây, kẻ cầm đầu có thân hình cao lớn đầy khí thế và oai phong, đường nét khuôn mặt đầy sắc bén.
"Chắc ạ!"
Một nam tử mặc đồ xanh đáp: "Đây chính là nơi Ngũ Hành Vân phát tín hiệu cuối cùng!"
Nam tử mặc đồ xanh vừa nói xong thì mấy người bên cạnh lập tức tản ra tìm kiếm.
"Hiện trường có dấu vết đánh nhau, ngoài ra còn có mùi máu!"
"Chúng ta tới muộn rồi!"
Nam tử có vóc người cường tráng thở dài một hơi rồi ra lệnh: "Quảng Âm, bảo mọi người lục soát xung quanh xem có phát hiện tung tích của Ngũ Hành Vân không!"
"Rõ!"
Nói xong, nam tử quan sát bốn phía.
Giết người, hủy thi, diệt tích.
Chẳng có chút dấu vết kì lạ nào trong hang động này, sao mà tìm ra manh mối được chứ.
Điều này làm nam tử lắc đầu trong bất lực.
Ngũ Hành Thiên Phủ đúng là chúa tể của tiểu thế giới Ngũ Hành đấy, nhưng nơi này là thảo nguyên Ma Quỷ, bất cứ chuyện gì đều có khả năng xảy ra.
Danh hiệu Ngũ Hành Thiên Phủ thật ra không toàn năng đến thế.
"Cơ mà đã dám động thủ với đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ ta thì phải chuẩn bị tinh thần trả giá đắt mới được!"
Ngũ Hành Kiệt nhìn đằng trước với đôi mắt chứa nét cười.
Không lâu sau, nam tử tên Quảng Âm quay về.
"Bắt được một kẻ tên Tần Hiên, Hỏa Thánh Tử Hỏa Hành Sơn ạ".
"Ồ? Lôi ra đây xem nào!"
Ngũ Hành Kiệt khá ngạc nhiên, trầm ngâm đáp.
Gã biết Tần Hiên, đây là thiên tài song tu thủy và hỏa, nếu không có chuyện gì xảy ra thì y có thể sẽ là một trong các đệ tử được chọn vào Ngũ Hành Thiên Phủ lần này.
"Ngũ Hành Kiệt, là ngươi!"
Không lâu sau Tần Hiên bị áp giải vào, y cũng rất bất ngờ khi thấy Ngũ Hành Kiệt.
Người trước mắt y vừa có lòng dạ tàn độc vừa có thủ đoạn đáng gờm, Tần Hiên vừa gặp gã thì người đã run cầm cập.
Chưa kể tu vi của người này còn cao hơn cả Ngũ Hành Vân, Nguyên Anh Biến - cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy.
"Tốt lắm, Tần Hiên, ngươi biết ta thì dễ rồi!"
Ngũ Hành Kiệt chắp hai tay ra sau lưng rồi hỏi một cách kiêu ngạo: "Ngươi tới động phủ này lần nào chưa?"
"Rồi!"
Tần Hiên sợ sệt trả lời: "Ta đến đây với Mục Vỹ và Hỏa Vũ Phượng của Hỏa Hành Sơn, Thủy Thiên Nhất của Thiên Thủy Phái và Mộc Thanh Thiêm của Thần Mộc Tông".
Y không ngu ngốc, giấu nhẹm sự tồn tại của Thạch Nghiên.
"Bọn ta muốn hái quả Tử Cực Dương nên cùng nhau giải quyết hai con thánh thú cấp bảy Hải Ngọc Cương Ngạc canh chừng nơi này. Ban đầu Ngũ Quỷ tới đây muốn ám sát Mục Vỹ, sau đó Ngũ Hành Vân cũng tới vì muốn đoạt lấy thiên hỏa của hắn".
"Năm người các ngươi giết thánh thú cấp bảy?", đúng lúc này, Ngũ Hành Kiệt ngắt lời Tần Hiên.
"Đúng vậy, Mục Vỹ có thiên hỏa, phối hợp với Mộc Thanh Thiêm của Thần Mộc Tông nên lợi hại lắm".
Thiên hỏa!
Câu trả lời của y làm Ngũ Hành Kiệt run lên.
Thấy vẻ mặt của gã, trong lòng Tần Hiên thầm trào phúng.
Y vốn định rời khỏi đây luôn nhưng sau đó do không cam tâm cứ vậy mà đi nên quyết định quay lại.
Chẳng ngờ đụng độ Ngũ Hành Kiệt tại đây.
Kẻ này còn tàn nhẫn, ác độc và mạnh hơn Ngũ Hành Vân kia nữa.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, Mục Vỹ không muốn giao quả Tử Cực Dương ra nên nhóm bọn ta tan rã, ta, Mộc Thanh Thiêm và Thủy Thiên Nhất đều rời khỏi đây".
"Ha ha!"
Ngũ Hành Kiệt nghe vậy thì cười khẩy.
"Thế nghĩa là sau khi tới đây chỉ còn Mục Vỹ, Hỏa Vũ Phượng, Ngũ Quỷ và Ngũ Hành Vân thôi đúng không?"
"Đúng vậy!"
Nhận được câu trả lời, Ngũ Hành Kiệt phá lên cười: "Thú vị đây, thú vị đây, Hỏa Thánh Tử sở hữu thiên hỏa sao? Hàng nghìn năm qua chưa một lần nào nghe thấy tin tức về thiên hỏa tại tiểu thế giới Ngũ Hành này, không ngờ bây giờ thiên hỏa xuất hiện rồi".
Nghe thấy lời nói của gã, Tần Hiên thầm mỉa mai trong bụng.
Việc Mục Vỹ dám ăn quả Tử Cực Dương làm nỗi căm hận cứ sôi sục trong lòng y từ nãy đến giờ.
Ở Hỏa Hành Sơn, Tần Hiên y được mệnh danh là một người tốt bụng, thậm chí còn được gọi là đại sư huynh của thế hệ Hỏa Thánh Tử cơ mà.
Vì đã đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu nên đáng lý ra y sẽ trở thành trưởng lão hạt nhân của Hỏa Hành Sơn, nhưng y không buông bỏ được hư danh đại sư huynh nên đề nghị tông môn đừng nâng thân phận của mình lên.
Nhưng những hành động mà Mục Vỹ làm khi đi với Hỏa Vũ Phượng có xem y là đại sư huynh đâu.
Khinh thường ra mặt!
Nếu mà giờ châm ngòi thổi gió cho Ngũ Hành Kiệt trút giận lên Mục Vỹ thì hả dạ biết mấy.
Keng!
Ngay sau đó, một âm thanh rít tai vang lên.
Mũi trường thương chĩa thẳng vào cổ Tần Hiên.
Mũi thương lạnh như băng chạm vào da y.
Nhưng y nào dám chống đỡ.
"Tần Hiên, ngươi mà dám nói dối dù chỉ một chữ thôi, ta cũng sẽ lấy mạng ngươi!"
"Không... không có chuyện đó đâu!"
Người Tần Hiên run bần bật, trong bụng lại mắng Mục Vỹ thêm lần nữa.
"Đi!"
"Đi? Đi đâu?'
"Cái không nên hỏi thì đừng hỏi!", Ngũ Hành Kiệt đanh mặt quát, tâm trạng gã tối tăm vô cùng.
Chương 1185: Thử rồi biết
Cùng lúc đó, tại một bên khác, Mục Vỹ áp giải lão đại Ngũ Quỷ và bay về Hỏa Hành Sơn cùng với nhóm ba người Hỏa Vũ Phượng.
"Hắt xì..."
Hắn đột nhiên nhảy mũi một phát.
"Chắc ai đang mắng vốn sau lưng mình đây!", Mục Vỹ cười trừ.
"Ngươi đáng bị mắng lắm!"
Hỏa Vũ Phượng tức tối làu bàu: "Ta cứ tưởng ngươi sẽ chết chứ, đằng này ngươi giết ngược lại bọn chúng luôn. Giết Ngũ Quỷ thì thôi cũng tạm chấp nhận, còn Ngũ Hành Vân là đệ tử chi chính của Ngũ Hành Thiên Phủ, ai mà biết chuyện hắn bị giết là hỏng bét!"
"Sao lại hỏng bét?"
"Có điều ngươi chưa biết, trong Ngũ Hành Thiên Phủ chia làm hai nhánh là đệ tử ngoại lai và đệ tử chi chính. Đệ tử chi chính là đệ tử của nhà họ Ngũ Hành, đệ tử ngoại lai là những thiên tài có xuất thân từ năm thế lực lớn, ví dụ như Nham Bất Dị".
"Giết đệ tử ngoại lai trong Ngũ Hành Thiên Phủ thì có thể không nguy hiểm gì mấy, nhưng nếu dám giết đệ tử của nhà họ Ngũ Hành thì lớn chuyện rồi".
Mục Vỹ khẽ cười: "Trời biết đất biết, ta và cô biết thôi, không sao!"
"Vậy còn y? Ngươi dẫn y theo làm gì?", Hỏa Vũ Phượng liếc nhìn lão đại Ngũ Quỷ, hỏi.
"Y ấy hả?"
Mục Vỹ cười ha ha: "Người ta muốn giết ta thì sao ta vờ như không biết được!"
"Đừng nói là ngươi muốn mang y về đôi co với đại trưởng lão chứ?"
"Sao không được?"
"Ngươi điên à!", Hỏa Vũ Phượng phanh gấp, hét ầm lên: "Đại trưởng lão là thành viên quan trọng của tộc Hỏa thị trong Hỏa Hành Sơn chúng ta, cho dù mang lão đại Ngũ Quỷ về thì mọi người cũng không tin ngươi đâu!"
"Vậy phải làm sao đây? Giết y à?"
Mục Vỹ nhìn lão đại Ngũ Quỷ với vẻ khó xử.
"Không không không!"
Lão đại Ngũ Quỷ bất chợt lên tiếng: "Ta có chứng cứ! Ta nhớ toàn bộ những cách đại trưởng lão dùng để liên lạc với ta, điều tra dễ lắm!"
"Nghĩa là ngươi muốn làm chứng cho ta?"
"Ta muốn, ta muốn!"
Lão đại Ngũ Quỷ có nỗi khổ riêng.
Giờ y thành chú dê con đang đợi bị làm thịt trên tay Mục Vỹ rồi.
Bảo y phó mặc cho số phận ư?
Trong lòng y không sao nuốt nổi cục tức này.
Nếu như Hỏa Quy Nhất không báo sai thực lực của Mục Vỹ thì bây giờ năm huynh đệ bọn họ đang cùng nhau ăn uống no say rồi chứ nào phải trầy trật thế này.
Có chết cũng phải kéo Hỏa Quy Nhất theo cùng.
"Cho dù ngươi đã xác nhận là đại trưởng lão thì phụ thân ta cũng không trừng phạt ông ta thật đâu!"
Hỏa Vũ Phượng truyền âm bằng lực linh hồn.
"Ta biết chứ!"
"Biết rồi sao còn làm vậy!"
Mục Vỹ mỉm cười nói với Hỏa Vũ Phượng: "Nhưng ta không muốn bỏ qua chuyện này".
Làm gì có chuyện hắn chịu ngậm bồ hòn làm ngọt chứ?
Ngọn nguồn gây ra chuyện này đâu phải hắn. Mối ân oán giữa Mục Vỹ và Hỏa Thông Thiên là do chính y tự khơi dậy, cuộc chiến trên Hỏa Thánh Đàn cũng là do y tự đề xuất. Không mạnh bằng người ta thì chết thôi.
Nếu như kẻ chết là Mục Vỹ thì có lẽ nơi này chỉ có Ngưu Oa và Lâm di là đau buồn cho hắn.
Vốn dĩ Mục Vỹ không xem Hỏa Hành Sơn là nhà mình.
Tiểu thế giới Tam Thiên mới là nơi hắn thuộc về.
Sớm ngày vào được Ngũ Hành Thiên Phủ là nhiệm vụ cấp thiết phải hoàn thành.
Giờ đây, hắn muốn xem Hỏa Lân sẽ có thái độ thế nào.
Nếu Hỏa Lân công bằng thì đương nhiên hắn sẽ không coi Hỏa Hành Sơn là kẻ thù. Nếu không, hắn có một trăm cách khiến ông ta phải hối hận, cùng lắm là thả Hỏa Thánh ra khỏi Long Trụ và quấy một trận long trời lở đất thôi.
"Ta chẳng hiểu ngươi đang nghĩ gì nữa!"
Hỏa Vũ Phượng chán nản nói: "Ngươi của lúc này chưa đối đầu với đại trưởng lão được đâu, ngồi yên giùm!"
"Suýt bị giết mà không trả thù được thì ta tu võ làm gì nữa? Vả lại sao cô biết phụ thân cô sẽ thiên vị đại trưởng lão và không trừng phạt ông ta!"
Mục Vỹ phất tay rồi nói: "Thôi, chúng ta tranh cãi chuyện này vô nghĩa lắm, sự thật sẽ nói lên tất cả!"
"Được, ta sẽ chờ xem ngươi có được như ý muốn không!"
Hỏa Vũ Phượng đột nhiên phát hiện bình thường mình hay bị phụ thân chê là cứng đầu nhưng so với Mục Vỹ thì còn kém xa.
Soạt soạt soạt...
Tuy nhiên, giữa lúc đó, những tiếng xé gió thình lình vang lên đằng sau ba người.
Sau khi âm thanh rít tai ấy dừng lại, năm sáu bóng người chạy đến chặn đường họ lại.
"Hỏa Vũ Phượng, quả nhiên là cô!"
"Quảng Âm!"
Nhìn thấy nam tử mặc đồ xanh ở phía trước, Hỏa Vũ Phượng trở nên hốt hoảng.
"Lão đại Ngũ Quỷ!"
Quảng Âm nhìn lão đại Ngũ Quỷ đang bị hai người áp giải, nói với vẻ tối tăm: "Đến lão đại Ngũ Quỷ còn bị các ngươi bắt, xem ra các ngươi cũng là thủ phạm giết Ngũ Hành Vân rồi. Ta thấy các ngươi không cần về Hỏa Hành Sơn nữa đâu, theo ta đến Ngũ Hành Thiên Phủ ba mặt một lời đi!"
Chuyện Ngũ Hành Thiên Phủ phái người đuổi theo hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Mục Vỹ.
"Quảng Âm này là tên chuyên theo đuôi Ngũ Hành Kiệt của Ngũ Hành Thiên Phủ, y đã ở đây thì thể nào Ngũ Hành Kiệt cũng đang ở quanh đây thôi, đi mau!"
"Cảnh giới của Ngũ Hành Kiệt đó là gì?"
"Nguyên Anh Biến, cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy!"
"À, vậy không vội!", Mục Vỹ nghe vậy thì yên tâm hẳn.
À, vậy không vội?
Câu trả lời của hắn làm Hỏa Vũ Phượng sắp chết đến nơi.
Đó là tầng bảy cảnh giới Vũ Tiên chứ có phải cải trắng gì đâu, sao lại nói là không vội chứ?
"Cô mang lão đại Ngũ Quỷ đi đi, ta sẽ cầm chân y, Ngũ Hành Kiệt sẽ không làm gì ta đâu!"
Mục Vỹ chỉ nhếch môi khi thấy vẻ mặt của Hỏa Vũ Phượng.
"Ngươi cũng đi đi chứ!"
"Khỏi, giết rồi hẵng đi cũng không muộn!"
Mục Vỹ hướng mắt sang nam tử mặc đồ xanh ở trước mặt, nói nhỏ.
"Coi bộ ngươi là kẻ giết Ngũ Hành Vân rồi đúng không, đúng là không biết trời cao đất dày!"
"Cũng tạm thôi", Mục Vỹ hờ hững nói: "Có biết trời cao đất dày hay không cũng phải xem là ai đã, ngươi không đáng để ta biết trời cao đất dày!"
"Thử rồi biết!"
Quảng Âm là thuộc hạ thân tín của Ngũ Hành Kiệt, chưa lần nào bị người có cảnh giới thấp hơn khinh thường thế này.
Y là một người có lòng tự tôn cao nên không nhẫn nhịn nổi.
Lúc này, họ chỉ thấy Mục Vỹ sẽ có kết cục là cái chết.
Dù hắn không dùng quả Tử Cực Dương để thương lượng với nhóm Ngũ Hành Vân, thì chí ít cũng phải dùng nó để đàm phán với bọn họ chứ.
Nhưng bây giờ, hắn chẳng nói chẳng rằng, cứ thế một mình ăn hết cả quả Tử Cực Dương rồi.
Hành động này thật sự là tự triệt đường sống của mình.
“Cáo từ!”
“Cáo từ!”
Thuỷ Thiên Nhất và Mộc Thanh Thiêm đến đây để lấy quả Tử Cực Dương dụ linh hồ Cửu Vỹ Tuyết Sơn, nhưng bây giờ quả Tử Cực Dương đã bị Mục Vỹ ăn mất, họ chẳng còn lý do gì để ở lại nữa.
Nhưng họ cũng không làm những việc như giậu đổ bìm leo.
Dẫu sao, bọn họ cũng là đệ tử của năm thế lực lớn, hơn nữa xưa nay đều không có thiện cảm với Ngũ Hành Thiên Phủ.
Ngũ Hành Vân và Nham Bất Dị cũng không ngăn cản.
Loáng cái, trong hang động chỉ còn lại bảy người của Ngũ Hành Thiên Phủ cùng ba trong năm Ngũ Quỷ, ngoài ra còn có Hoả Vũ Phượng, Tần Hiên và Mục Vỹ.
Bầu không khí chợt trở nên kỳ quái.
Mọi người trầm mặc im lặng, còn Mục Vỹ thì đứng yên tại chỗ bất động.
Quả Tử Cực Dương có linh khí phi phàm, sau khi Mục Vỹ ăn nó vào, tất cả linh lực trong quả đã chuyển hoá thành một dòng nước ấm rồi tập trung hết trong hồ linh hồn của Mục Vỹ.
Linh hồn thật trôi nổi ở đó, dưới quá trình thụ thai của quả Tử Cực Dương, sức mạnh của linh hồn thật bắt đầu lan ra.
Lực linh hồn bao phủ toàn bộ xương cốt, sự vận chuyển này khác hoàn toàn với cảm giác lưu động của chân nguyên trong cơ thể.
Một lát sau, Mục Vỹ đã cảm thấy sự thay đổi trong người mình, khoé miệng hắn nhếch lên.
Cười!
Mục Vỹ đang cười!
Trông thấy nụ cười này, Tần Hiên chỉ thấy mí mắt mình giật giật.
Chẳng mấy chốc, y đã lặng lẽ chuồn khỏi hang động không chút dấu vết.
Y biết mình mới ở tầng thứ sáu cảnh giới Vũ Tiên thì không thể địch lại Ngũ Hành Vân và Nham Bất Dị được, cuối cùng khi Mục Vỹ bị giết, khéo y còn bị vạ lây.
Quả Tử Cực Dương đã mất, y ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
“Mục Vỹ, ngươi không sao chứ?”
Thấy Mục Vỹ mỉm cười, Hoả Vũ Phượng hỏi.
“Ta? Đương nhiên là không”.
Ý cười trên mặt Mục Vỹ càng sâu hơn, hắn không ngờ quả Tử Cực Dương lại có công dụng lớn đến vậy.
Nói chính xác hơn thì hắn không ngờ sau khi ăn quả này vào, nó lại có tác dụng rõ ràng đến thế.
Dần dà, hắn cảm thấy thực lực của mình tăng lên tưng chút một.
Cảm giác linh hồn thật điều khiển thân xác cũng dần xuất hiện.
Ngay sau đó, hắn chỉ thấy thực lực của mình đã khôi phục.
Cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba - Lưu Ly Kim Thân!
Cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tư - Ích Cốc Bất Thực!
Cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm - Vạn Thọ Chi Cảnh!
Dù Mục Vỹ chỉ còn lại một trăm năm tuổi thọ, nhưng khi thực lực đạt đến tầng cảnh giới này, lúc hắn thi triển mọi võ kỹ sẽ có uy lực khác người thường.
“Cười ư? Giờ ngươi vẫn còn tâm trạng để cười à, nhưng lát sẽ phải đau khổ đấy!”
Thoáng cái, Nham Bất Dị đã nhìn Mục Vỹ với vẻ lạnh lùng.
“Đau khổ?”
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ chợt lắc đầu nói: “Ta cười hay khóc không liên quan đến ngươi! Nhưng ta mong lát ngươi đừng có khóc là được”.
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, không biết tại sao Nham Bất Dị chỉ thấy như có một con bọ cạp nhìn chằm chằm vào mình, cảm giác này rất nhức nhói.
“Lên, giết hắn!”
Nham Bất Dị hạ lệnh, đám người phía sau lập tức xông lên.
Mục Vỹ chỉ ở tầng thứ hai cảnh giới Vũ Tiên nên chẳng là gì trong mắt y cả.
Thậm chí, y còn chẳng buồn ra tay.
Song, lúc này Mục Vỹ chỉ mỉm cười, hắn không phòng thủ mà lại tấn công, lao lên chém giết.
“Mục Vỹ, cẩn thận!”
Không ngờ Mục Vỹ lại xông lên, Hoả Vũ Phượng tái mặt.
Lần này vốn là cô ấy đến tìm và muốn hợp tác với Mục Vỹ.
Không ngờ lại đưa hắn vào đường chết, vì thế hiện giờ ai cũng có thể bỏ đi, nhưng riêng cô ấy thì không.
Nếu không cô ấy sẽ thấy hổ thẹn suốt đời, từ đó sẽ gây hại lớn cho việc tăng tu vi về sau.
“Họ mới cần phải cận thận!”
Mục Vỹ lao lên, nghênh chiến với một đệ tử ở cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai của Ngũ Hành Thiên Phủ.
“U Minh Quỷ Trảo!”
Mục Vỹ vồ tay ra, một trảo ấn màu máu đã xuất hiện trước người hắn, vù, U Minh Quỷ Trảo đã che kín người đệ tử đó.
Phụt, đệ tử đáng thương đó còn chưa kịp phản ứng lại thì đã xuất hiện chi chít vết thương trên người.
Máu tươi chảy ra hết, đệ tử đó đã biến thành một cái xác khô.
“Lưu Vân!”
Thấy đệ tử đó đã bị giết chết, Nham Bất Dị cả kinh.
Lưu Vân đã ở tầng thứ hai cảnh giới Vũ Tiên, hơn nữa còn tu hành Kim hành và Mộc hành, khả năng phòng ngự khá cao, vậy mà lại bị Mục Vỹ kết liễu bằng một trảo.
Rốt cuộc tên này tu luyện công pháp quỷ quái gì vậy.
Mục Vỹ đã tu luyện Vạn Cổ Huyết Điển đến tầng thứ hai của tầng lớn thứ ba, chỉ còn một tầng cuối nữa là coi như viên mãn.
Nhưng do hạn chế về cảnh giới, nên đến giờ hắn mới ít khi thi triển được môn võ kỹ này.
Song, để đối phó đám người này thì thi triển đến mức ấy thôi là đủ rồi.
Mục Vỹ đã hạ đệ tử đó bằng một trảo, sau đó hắn giữ nguyên tốc độ rồi lao đến người tiếp theo.
Lúc này, Tần Hiên trông thấy thế cũng phải sững sờ.
Mục Vỹ này không tu hành công pháp ngũ hành, mà là tà môn ma đạo gì đó.
Nhân lúc mọi người không chú ý, y nhanh chóng rời khỏi hang động.
Ở lại đây chẳng có lợi lộc gì, ngược lại còn có thể trở thành đối tượng cho Ngũ Hành Vân hoặc Mục Vỹ phát tiết, cho nên y phải chuồn lẹ thôi.
Lúc này, Mục Vỹ như sói lao vào bầy dê, bắt đầu điên cuồng chém giết.
Chương 1182: Tới lượt ngươi
Nay cảnh giới của Mục Vỹ đã là Vũ Tiên tầng năm, cộng thêm nền tảng vững chắc mà hắn sẵn có, giờ đây đám đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ đâu ngăn cản được hắn.
Hỏa Vũ Phượng ngây ra như phỗng, trợn mắt há hốc mồm.
Mục Vỹ đã ra tay thì khỏi có phần của cô ấy luôn.
Hắn chỉ cần trảo và tung chưởng thôi là hạ gục hết những đệ tử kia rồi, dù thực lực của bọn chúng lên đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tư.
Thấy cảnh này, Nham Bất Dị không thể nhắm mắt làm ngơ.
Nếu tiếp tục bàng quan nữa thì các đệ tử sẽ bị Mục Vỹ giết sạch mất.
"Cảnh giới của ngươi không phải Vũ Tiên tầng hai!"
Nham Bất Dị đã phát hiện tu vi thật sự của hắn.
"Ta có nói cảnh giới của ta là Vũ Tiên tầng hai đâu!", Mục Vỹ bĩu môi, mỉa mai y: "Lúc nãy ngươi hống hách lắm mà? Tưởng mình cảnh giới Vũ Tiên tầng năm là ngon lắm chắc?'
"Đủ để giết ngươi rồi!"
Thái độ ngông cuồng của hắn làm Nham Bất Dị đanh mặt, đáp trả một cách bực bội.
"Giết ta? Ngươi có xứng không?"
Ánh mắt Mục Vỹ đầy khinh miệt, hắn tiến lên một bước.
"U Minh Quỷ Trảo!"
Quát khẽ một tiếng, Mục Vỹ thi triển huyết trảo khiến khí huyết bàng bạc dấy lên, sôi trào và đổ ập về phía Nham Bất Dị.
"Kim Ngọc Lưu Ly Quyết!"
Nham Bất Dị vốn song tu hai loại thuộc tính thổ và kim, y đã thấy uy lực chiêu U Minh Quỷ Trảo của Mục Vỹ trước đó nên đương nhiên không dám chủ quan.
Từng luồng sáng vàng lóe lên quanh thân y, quỷ trảo vừa đập lên ánh hào quang thì lập tức tan biến.
"Ơ? Cản được à!"
Mục Vỹ lấy làm ngạc nhiên trước ánh sáng vàng kim xung quanh Nham Bất Dị.
Nhưng hắn chỉ ngẩn người một lúc rồi tấn công đợt thứ hai ngay.
"Vô Tương Quỷ Thủ!"
Mục Vỹ gầm lên, một quỷ thủ xuất hiện trong tay.
Quỷ thủ đập xuống vầng sáng vàng trong tiếng kêu xé gió.
Sau một tiếng rắc rắc, cuối cùng bề mặt vầng hào quang cũng có vết rách. Ban đầu Nham Bất Dị không quan tâm đến kẽ nứt nhỏ xíu ấy, nào ngờ nó càng ngày càng nứt to hơn.
Thế rồi, vầng sáng quanh thân y nổ tan tành.
Đến lúc này, Nham Bất Dị mới cảm nhận được những đòn công kích từ Mục Vỹ đáng sợ nhường nào, bảo sao đám đệ tử kia người thì chết, kẻ thì trọng thương.
Mục Vỹ quả là một kẻ quái lạ.
"Đừng sợ, chưa hết đâu!"
Mục Vỹ xông lại gần Nham Bất Dị.
"Đại Vô Bi Quỷ Ngâm!"
Hắn há miệng phát ra một tiếng thét đầy kỳ lạ, hàng sóng âm tiến thẳng về phía Nham Bất Dị.
Chịu tác động từ sóng âm, Nham Bất Dị bỗng nhiên ngây ra như phỗng tựa biến thành một kẻ ngu ngốc, dường như y còn không nghe thấy tiếng gọi của Ngũ Hành Vân.
"Đi chết đi!"
Chớp lấy khoảnh khắc Nham Bất Dị thất thần, Mục Vỹ cong năm ngón tay lại. Phập một tiếng, máu bắn ra tung tóe từ ngực của Nham Bất Dị.
Cơ thể y đúng là rắn chắc đấy, nhưng đòn tấn công của Mục Vỹ còn mạnh hơn cả.
Thấy trái tim đang đập bình bịch của mình, Nham Bất Dị vô cùng thảng thốt.
Y vốn là thiên tài tiếng tăm lừng lẫy của Ngũ Hành Thiên Phủ, trong tương lai nhất định sẽ càng nổi danh hơn nữa.
Vậy mà lúc này lại phải chết tại đây.
Chết trong tay một kẻ mà y cho là rác rưởi.
Sao mà Nham Bất Dị nuốt trôi cục tức này được chứ.
Chẳng qua dù nuốt trôi hay không thì y đã bị loại khỏi cuộc chơi rồi.
Sức sống dần cạn kiệt nói cho y biết rằng mình không còn cơ hội nào nữa.
"Nham Bất Dị!"
Thấy Nham Bất Dị bị Mục Vỹ giết một cách dễ dàng như thế, không chỉ ba tên còn lại trong Ngũ Quỷ mà kể cả Ngũ Hành Vân cũng thấy không tưởng tượng nổi.
Hắn ta biết thực lực của Nham Bất Dị nằm ở đâu.
Bản thân hắn ta cũng phải vắt óc nghĩ cách nếu muốn thắng được y.
Sao Mục Vỹ có thể giết y dễ như trở bàn tay vậy chứ?
Sao có thể!
"Kẻ tiếp theo sẽ là ngươi!"
Mục Vỹ hướng mắt về Ngũ Hành Vân, hừ lạnh: "Sao? Sợ rồi à? Không phải mới vừa nhìn ta với bộ dạng khinh thường, chỉ xem ta là con kiến, làm thịt ta dễ như ăn cháo sao?"
"Đám người các ngươi không chịu xem lại bản thân đang đứng ở đâu mà cứ cho mình giỏi lắm. Tiểu thế giới Ngũ Hành chỉ là một phần tử trong vô số tiểu thế giới thôi, sao lại thấy mình là thiên tài ở cái gọi là Ngũ Hành Thiên Phủ thì có bản lĩnh coi trời bằng vung nhỉ?"
"Thế giới rộng lớn hơn ngươi tưởng nhiều, những gì ngươi biết chẳng qua chỉ là một góc của tảng băng trôi mà thôi!"
"Đừng tới đây!"
Thấy máu nhỏ xuống từ tay Mục Vỹ, Ngũ Hành Vân vô cùng hốt hoảng. Hắn ta vội vàng thét.
"Ồ? Biết sợ chết rồi sao?"
Giờ đây Ngũ Hành Vân không còn giữ bình tĩnh được nữa, Mục Vỹ tung một cú trảo.
Nhưng cú trảo này hướng về phía lão tam của Ngũ Quỷ ở bên cạnh.
Một tiếng phập vang lên, lão tam của Ngũ Quỷ có cảnh giới tầng năm nhưng chẳng thể mảy may phản kháng.
Mục Vỹ lại đánh một chưởng ra, đồng thời lao tới chỗ lão nhị.
Máu bắn ra tung tóe, lão tam và lão nhị đã bị trúng đòn.
Khung cảnh ấy làm lão đại Ngũ Quỷ và Ngũ Hành Vân ngây ngẩn cả người.
Mục Vỹ trước mặt họ là ác ma, là ma quỷ!
"Lão đại Ngũ Quỷ, cảnh giới Bất Tử Chi Thân - Vũ Tiên tầng thứ sáu, lợi hại phết nhỉ?"
Mục Vỹ liếc nhìn lão đại của Ngũ Quỷ. Sau một tiếng đinh, kiếm Khổ Tình tức thì xuất hiện trong tay hắn.
Chương 1183: Ngũ Hành Thông Linh Trận
Trường kiếm đâm thẳng tới, rồi tiếng soạt truyền đến.
Bộ y phục lão đại Ngũ Quỷ đang mặc bỗng rách bươm.
Việc giết cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng bảy với cảnh giới Vũ Tiên tầng năm không quá khó khăn với Mục Vỹ.
Hiện giờ, mặc dù lão đại Ngũ Quỷ có cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu nhưng căn cơ của y không hề vững, quanh năm lang bạt, lại còn trải qua nhiều gian nan tại thảo nguyên Ma Quỷ này, làm gì có chuyện y chống đỡ được kiếm tâm tầng bảy của Mục Vỹ.
Kiếm tâm, mạnh mẽ bá đạo!
Đây chính là niềm kiêu hãnh của Mục Vỹ!
Lão đại Ngũ Quỷ bất chợt thấy người lạnh ngắt. Sau khi bị ngọn gió lạnh ngắt thổi vù đến, y mới nhận ra quần áo mình xộc xệch, vô cùng nhếch nhác.
"Không được động đậy!"
Thấy lão đại Ngũ Quỷ định cử động, Mục Vỹ bỗng lên tiếng: "Nếu không, ngươi sẽ chết!"
Câu đe dọa và dáng vẻ tàn nhẫn của Mục Vỹ trước đó, lão đại Ngũ Quỷ không dám nhúc nhích nữa.
Y chỉ là kẻ bán công sức của mình bằng tiền.
Vậy mà giờ đây lại thành bán mạng luôn!
"Ta hỏi ngươi, ai bảo ngươi giết ta?"
"Hỏa Quy Nhất, là Hỏa Quy Nhất!"
Lão đại Ngũ Quỷ hoảng hốt khai thật: "Ta hợp tác với Hỏa Quy Nhất giúp ông ta giải quyết những đệ tử Hỏa Hành Sơn là mối đe dọa cho cháu mình đã lâu. Lần này Hỏa Thông Thiên bị giết, Hỏa Quy Nhất vô cùng tức giận, biết ngươi đến thảo nguyên Ma Quỷ nên phái năm huynh đệ bọn ta tới giết ngươi. Nếu ta biết ngươi cao siêu như thế thì đã không dám nhận mối làm ăn này rồi!"
"Tốt, im lặng đi".
Mục Vỹ đáp lời lão đại Ngũ Quỷ.
Sau đó hắn xoay người nhìn Ngũ Hành Vân, nói tiếp: "Giờ ngươi còn muốn đánh với ta không?"
"Không... không dám!"
Mặt mày Ngũ Hành Vân trắng bệch, hắn ta lùi một bước và nhìn Mục Vỹ bằng gương mặt đầy hãi hùng.
Cho dù hắn ta là thiên tài của Ngũ Hành Thiên Phủ thì vẫn không cách nào ngang ngạnh đối đầu với Mục Vỹ sau khi thấy thủ đoạn giết người sấm rền gió cuốn của hắn nữa.
"Quá mạnh", đó là ấn tượng sâu sắc nhất mà Mục Vỹ để lại trong lòng hắn ta.
"Tốt, ta hỏi ngươi cái gì, ngươi trả lời cái đó, rõ chưa?"
"Dạ dạ dạ!"
Mục Vỹ trầm ngâm, một lát sau hắn hỏi: "Trong Ngũ Hành Thiên Phủ các ngươi có trận pháp dịch chuyển không?"
"Trận pháp dịch chuyển?"
Ngũ Hành Vân sửng sốt một lúc rồi hoàn hồn ngay, nhanh nhảu đáp: "Ý ngươi là Ngũ Hành Thông Linh Trận đúng chứ?"
"Ngũ Hành Thông Linh Trận?"
"Không sai, đó là đại trận mà Ngũ Hành Thiên Phủ ta dùng để liên lạc với bên ngoài cũng như kết nối với các tiểu thế giới khác. Khắp tiểu thế giới Ngũ Hành chỉ có duy nhất một trận pháp tại Ngũ Hành Thiên Phủ thôi".
Nghe vậy, Mục Vỹ gật đầu.
Trước kia chỉ nghe ngóng được chút ít thông tin từ Ngưu Oa nên hắn không biết Ngũ Hành Thông Linh Trận này là trận pháp mà Ngũ Hành Thiên Phủ dùng để kết nối với thế giới bên ngoài, giờ thì biết rồi.
"Ngươi còn muốn biết gì nữa không?", Ngũ Hành Vân cười hỏi: "Nếu biết ta nhất định sẽ trả lời!"
"Hết rồi!"
"Sao?"
"Ta nói hết rồi!"
Mục Vỹ tiến lên một bước, nhìn Ngũ Hành Vân với đôi mắt chứa chan nét cười và nói: "Cho nên ngươi không còn giá trị nào nữa!"
Câu vừa dứt, không thấy Mục Vỹ có hành động gì nhưng người Ngũ Hành Vân lại bắt đầu run bần bật.
Lão đại Ngũ Quỷ cũng run rẩy vì sợ, câm như hến.
Y mới thấy hiện tượng đó ở tứ đệ của mình.
Mục Vỹ đã giết tứ đệ của y một cách chóng vánh bằng chính thủ đoạn này. Quả là khó lòng phòng bị.
Nói đúng hơn là hoàn toàn không thể chống cự.
Ở phía bên kia, Hỏa Vũ Phượng trợn trừng mắt, hỏi Mục Vỹ: "Ngươi giết hắn thật à!"
"Sao không, chứ để hắn thoát rồi báo cho Ngũ Hành Thiên Phủ biết rằng ta đã giết đám đệ tử của họ à?", Mục Vỹ chẳng biết nói gì: "Hơn nữa, ta mà không ăn quả Tử Cực Dương thì người chết lúc này đã là chúng ta rồi!"
Hắn nói rất đúng, nhưng Hỏa Vũ Phượng vẫn không chấp nhận nổi.
Tại tiểu thế giới Ngũ Hành, đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ đi tới đâu cũng cư xử huênh hoang.
Chẳng xem ai ra gì!
Quan trọng nhất là Ngũ Hành Thiên Phủ cực kỳ che chở người của mình, nếu biết chuyện Mục Vỹ giết người thì e rằng sẽ có một trận sóng to gió lớn mất.
Có điều bây giờ Mục Vỹ không quan tâm đến chuyện đó.
"Đi thôi!"
"Đi đâu?"
"Về sơn môn tính sổ!"
Mục Vỹ bỏ lại một câu rồi áp giải lão đại Ngũ Quỷ rời khỏi sơn động.
Cho đến khi hai người đã đi, không gian trong hang động bỗng dao động. Một bóng người lặng lẽ hiện ra.
Người này mặc chiếc váy đầm dài tuyết trắng, dáng người đồng hồ cát đầy quyến rũ, bước chân thong dong nhẹ nhàng chạm xuống sàn bục đá cao.
Khuôn mặt không chút son phấn nhưng có thần thái đầy cuốn hút, mỗi một cái nhướng mày, nụ cười đều phong tình vạn chủng làm người ta mê đắm.
Đẹp - một vẻ đẹp quyến rũ cùng cực tưởng chừng có thể đánh cắp trái tim bất cứ ai từ cái nhìn đầu tiên.
"Ha ha, đúng là một tiểu tử thú vị!"
Nữ tử ấy cười ngọt ngào, vừa liếc nhìn xung quanh vừa độc thoại một mình.
Hang động lúc này đầy rẫy xác chết, nữ tử đứng giữa đống thi thể lại tựa hồ như đóa sen trắng thoát tục, trong sạch giữa bùn lầy nhơ nhuốc.
"Nhưng hoa Tử Cực Dương bị lấy đi rồi, thương thế của tỷ tỷ ta đây biết làm sao đây!"
Nữ tử hơi nhíu mày, nói với giọng chán nản: "Tiểu tử kia, xem ra ta phải đi theo ngươi rồi!"
Nói xong, bóng người cô ấy chợt lóe rồi biến mất khỏi hang động.
Những xác chết nằm trên nền đất cũng hóa thành cát bụi trong giây lát, mất tăm.
Tuy nhiên, Mục Vỹ không biết những chuyện vừa xảy ra ở đây.
Sau khi rời khỏi hang động, hai người tiến về phía Hỏa Hành Sơn theo cùng một hướng.
Còn linh hồ Cửu Vĩ Tuyết Sơn gì đó thì không phải mối bận tâm của Mục Vỹ. Quá nhiều người tới thảo nguyên Ma Quỷ săn thú, người nào cũng có đủ bản lĩnh bắt linh hồ Cửu Vĩ Tuyết Sơn, Mục Vỹ không tin mình có thể.
Hắn vẫn biết tự lượng sức chứ.
Song, khi nữ tử váy trắng và nhóm hai người của Mục Vỹ đã đi xa thì một đội ngũ không mời mà đến chạy vào dãy núi.
Chương 1184: Ngũ Hành Kiệt
"Có chắc là nơi này không?"
Trong nhóm người vừa tới đây, kẻ cầm đầu có thân hình cao lớn đầy khí thế và oai phong, đường nét khuôn mặt đầy sắc bén.
"Chắc ạ!"
Một nam tử mặc đồ xanh đáp: "Đây chính là nơi Ngũ Hành Vân phát tín hiệu cuối cùng!"
Nam tử mặc đồ xanh vừa nói xong thì mấy người bên cạnh lập tức tản ra tìm kiếm.
"Hiện trường có dấu vết đánh nhau, ngoài ra còn có mùi máu!"
"Chúng ta tới muộn rồi!"
Nam tử có vóc người cường tráng thở dài một hơi rồi ra lệnh: "Quảng Âm, bảo mọi người lục soát xung quanh xem có phát hiện tung tích của Ngũ Hành Vân không!"
"Rõ!"
Nói xong, nam tử quan sát bốn phía.
Giết người, hủy thi, diệt tích.
Chẳng có chút dấu vết kì lạ nào trong hang động này, sao mà tìm ra manh mối được chứ.
Điều này làm nam tử lắc đầu trong bất lực.
Ngũ Hành Thiên Phủ đúng là chúa tể của tiểu thế giới Ngũ Hành đấy, nhưng nơi này là thảo nguyên Ma Quỷ, bất cứ chuyện gì đều có khả năng xảy ra.
Danh hiệu Ngũ Hành Thiên Phủ thật ra không toàn năng đến thế.
"Cơ mà đã dám động thủ với đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ ta thì phải chuẩn bị tinh thần trả giá đắt mới được!"
Ngũ Hành Kiệt nhìn đằng trước với đôi mắt chứa nét cười.
Không lâu sau, nam tử tên Quảng Âm quay về.
"Bắt được một kẻ tên Tần Hiên, Hỏa Thánh Tử Hỏa Hành Sơn ạ".
"Ồ? Lôi ra đây xem nào!"
Ngũ Hành Kiệt khá ngạc nhiên, trầm ngâm đáp.
Gã biết Tần Hiên, đây là thiên tài song tu thủy và hỏa, nếu không có chuyện gì xảy ra thì y có thể sẽ là một trong các đệ tử được chọn vào Ngũ Hành Thiên Phủ lần này.
"Ngũ Hành Kiệt, là ngươi!"
Không lâu sau Tần Hiên bị áp giải vào, y cũng rất bất ngờ khi thấy Ngũ Hành Kiệt.
Người trước mắt y vừa có lòng dạ tàn độc vừa có thủ đoạn đáng gờm, Tần Hiên vừa gặp gã thì người đã run cầm cập.
Chưa kể tu vi của người này còn cao hơn cả Ngũ Hành Vân, Nguyên Anh Biến - cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy.
"Tốt lắm, Tần Hiên, ngươi biết ta thì dễ rồi!"
Ngũ Hành Kiệt chắp hai tay ra sau lưng rồi hỏi một cách kiêu ngạo: "Ngươi tới động phủ này lần nào chưa?"
"Rồi!"
Tần Hiên sợ sệt trả lời: "Ta đến đây với Mục Vỹ và Hỏa Vũ Phượng của Hỏa Hành Sơn, Thủy Thiên Nhất của Thiên Thủy Phái và Mộc Thanh Thiêm của Thần Mộc Tông".
Y không ngu ngốc, giấu nhẹm sự tồn tại của Thạch Nghiên.
"Bọn ta muốn hái quả Tử Cực Dương nên cùng nhau giải quyết hai con thánh thú cấp bảy Hải Ngọc Cương Ngạc canh chừng nơi này. Ban đầu Ngũ Quỷ tới đây muốn ám sát Mục Vỹ, sau đó Ngũ Hành Vân cũng tới vì muốn đoạt lấy thiên hỏa của hắn".
"Năm người các ngươi giết thánh thú cấp bảy?", đúng lúc này, Ngũ Hành Kiệt ngắt lời Tần Hiên.
"Đúng vậy, Mục Vỹ có thiên hỏa, phối hợp với Mộc Thanh Thiêm của Thần Mộc Tông nên lợi hại lắm".
Thiên hỏa!
Câu trả lời của y làm Ngũ Hành Kiệt run lên.
Thấy vẻ mặt của gã, trong lòng Tần Hiên thầm trào phúng.
Y vốn định rời khỏi đây luôn nhưng sau đó do không cam tâm cứ vậy mà đi nên quyết định quay lại.
Chẳng ngờ đụng độ Ngũ Hành Kiệt tại đây.
Kẻ này còn tàn nhẫn, ác độc và mạnh hơn Ngũ Hành Vân kia nữa.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, Mục Vỹ không muốn giao quả Tử Cực Dương ra nên nhóm bọn ta tan rã, ta, Mộc Thanh Thiêm và Thủy Thiên Nhất đều rời khỏi đây".
"Ha ha!"
Ngũ Hành Kiệt nghe vậy thì cười khẩy.
"Thế nghĩa là sau khi tới đây chỉ còn Mục Vỹ, Hỏa Vũ Phượng, Ngũ Quỷ và Ngũ Hành Vân thôi đúng không?"
"Đúng vậy!"
Nhận được câu trả lời, Ngũ Hành Kiệt phá lên cười: "Thú vị đây, thú vị đây, Hỏa Thánh Tử sở hữu thiên hỏa sao? Hàng nghìn năm qua chưa một lần nào nghe thấy tin tức về thiên hỏa tại tiểu thế giới Ngũ Hành này, không ngờ bây giờ thiên hỏa xuất hiện rồi".
Nghe thấy lời nói của gã, Tần Hiên thầm mỉa mai trong bụng.
Việc Mục Vỹ dám ăn quả Tử Cực Dương làm nỗi căm hận cứ sôi sục trong lòng y từ nãy đến giờ.
Ở Hỏa Hành Sơn, Tần Hiên y được mệnh danh là một người tốt bụng, thậm chí còn được gọi là đại sư huynh của thế hệ Hỏa Thánh Tử cơ mà.
Vì đã đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu nên đáng lý ra y sẽ trở thành trưởng lão hạt nhân của Hỏa Hành Sơn, nhưng y không buông bỏ được hư danh đại sư huynh nên đề nghị tông môn đừng nâng thân phận của mình lên.
Nhưng những hành động mà Mục Vỹ làm khi đi với Hỏa Vũ Phượng có xem y là đại sư huynh đâu.
Khinh thường ra mặt!
Nếu mà giờ châm ngòi thổi gió cho Ngũ Hành Kiệt trút giận lên Mục Vỹ thì hả dạ biết mấy.
Keng!
Ngay sau đó, một âm thanh rít tai vang lên.
Mũi trường thương chĩa thẳng vào cổ Tần Hiên.
Mũi thương lạnh như băng chạm vào da y.
Nhưng y nào dám chống đỡ.
"Tần Hiên, ngươi mà dám nói dối dù chỉ một chữ thôi, ta cũng sẽ lấy mạng ngươi!"
"Không... không có chuyện đó đâu!"
Người Tần Hiên run bần bật, trong bụng lại mắng Mục Vỹ thêm lần nữa.
"Đi!"
"Đi? Đi đâu?'
"Cái không nên hỏi thì đừng hỏi!", Ngũ Hành Kiệt đanh mặt quát, tâm trạng gã tối tăm vô cùng.
Chương 1185: Thử rồi biết
Cùng lúc đó, tại một bên khác, Mục Vỹ áp giải lão đại Ngũ Quỷ và bay về Hỏa Hành Sơn cùng với nhóm ba người Hỏa Vũ Phượng.
"Hắt xì..."
Hắn đột nhiên nhảy mũi một phát.
"Chắc ai đang mắng vốn sau lưng mình đây!", Mục Vỹ cười trừ.
"Ngươi đáng bị mắng lắm!"
Hỏa Vũ Phượng tức tối làu bàu: "Ta cứ tưởng ngươi sẽ chết chứ, đằng này ngươi giết ngược lại bọn chúng luôn. Giết Ngũ Quỷ thì thôi cũng tạm chấp nhận, còn Ngũ Hành Vân là đệ tử chi chính của Ngũ Hành Thiên Phủ, ai mà biết chuyện hắn bị giết là hỏng bét!"
"Sao lại hỏng bét?"
"Có điều ngươi chưa biết, trong Ngũ Hành Thiên Phủ chia làm hai nhánh là đệ tử ngoại lai và đệ tử chi chính. Đệ tử chi chính là đệ tử của nhà họ Ngũ Hành, đệ tử ngoại lai là những thiên tài có xuất thân từ năm thế lực lớn, ví dụ như Nham Bất Dị".
"Giết đệ tử ngoại lai trong Ngũ Hành Thiên Phủ thì có thể không nguy hiểm gì mấy, nhưng nếu dám giết đệ tử của nhà họ Ngũ Hành thì lớn chuyện rồi".
Mục Vỹ khẽ cười: "Trời biết đất biết, ta và cô biết thôi, không sao!"
"Vậy còn y? Ngươi dẫn y theo làm gì?", Hỏa Vũ Phượng liếc nhìn lão đại Ngũ Quỷ, hỏi.
"Y ấy hả?"
Mục Vỹ cười ha ha: "Người ta muốn giết ta thì sao ta vờ như không biết được!"
"Đừng nói là ngươi muốn mang y về đôi co với đại trưởng lão chứ?"
"Sao không được?"
"Ngươi điên à!", Hỏa Vũ Phượng phanh gấp, hét ầm lên: "Đại trưởng lão là thành viên quan trọng của tộc Hỏa thị trong Hỏa Hành Sơn chúng ta, cho dù mang lão đại Ngũ Quỷ về thì mọi người cũng không tin ngươi đâu!"
"Vậy phải làm sao đây? Giết y à?"
Mục Vỹ nhìn lão đại Ngũ Quỷ với vẻ khó xử.
"Không không không!"
Lão đại Ngũ Quỷ bất chợt lên tiếng: "Ta có chứng cứ! Ta nhớ toàn bộ những cách đại trưởng lão dùng để liên lạc với ta, điều tra dễ lắm!"
"Nghĩa là ngươi muốn làm chứng cho ta?"
"Ta muốn, ta muốn!"
Lão đại Ngũ Quỷ có nỗi khổ riêng.
Giờ y thành chú dê con đang đợi bị làm thịt trên tay Mục Vỹ rồi.
Bảo y phó mặc cho số phận ư?
Trong lòng y không sao nuốt nổi cục tức này.
Nếu như Hỏa Quy Nhất không báo sai thực lực của Mục Vỹ thì bây giờ năm huynh đệ bọn họ đang cùng nhau ăn uống no say rồi chứ nào phải trầy trật thế này.
Có chết cũng phải kéo Hỏa Quy Nhất theo cùng.
"Cho dù ngươi đã xác nhận là đại trưởng lão thì phụ thân ta cũng không trừng phạt ông ta thật đâu!"
Hỏa Vũ Phượng truyền âm bằng lực linh hồn.
"Ta biết chứ!"
"Biết rồi sao còn làm vậy!"
Mục Vỹ mỉm cười nói với Hỏa Vũ Phượng: "Nhưng ta không muốn bỏ qua chuyện này".
Làm gì có chuyện hắn chịu ngậm bồ hòn làm ngọt chứ?
Ngọn nguồn gây ra chuyện này đâu phải hắn. Mối ân oán giữa Mục Vỹ và Hỏa Thông Thiên là do chính y tự khơi dậy, cuộc chiến trên Hỏa Thánh Đàn cũng là do y tự đề xuất. Không mạnh bằng người ta thì chết thôi.
Nếu như kẻ chết là Mục Vỹ thì có lẽ nơi này chỉ có Ngưu Oa và Lâm di là đau buồn cho hắn.
Vốn dĩ Mục Vỹ không xem Hỏa Hành Sơn là nhà mình.
Tiểu thế giới Tam Thiên mới là nơi hắn thuộc về.
Sớm ngày vào được Ngũ Hành Thiên Phủ là nhiệm vụ cấp thiết phải hoàn thành.
Giờ đây, hắn muốn xem Hỏa Lân sẽ có thái độ thế nào.
Nếu Hỏa Lân công bằng thì đương nhiên hắn sẽ không coi Hỏa Hành Sơn là kẻ thù. Nếu không, hắn có một trăm cách khiến ông ta phải hối hận, cùng lắm là thả Hỏa Thánh ra khỏi Long Trụ và quấy một trận long trời lở đất thôi.
"Ta chẳng hiểu ngươi đang nghĩ gì nữa!"
Hỏa Vũ Phượng chán nản nói: "Ngươi của lúc này chưa đối đầu với đại trưởng lão được đâu, ngồi yên giùm!"
"Suýt bị giết mà không trả thù được thì ta tu võ làm gì nữa? Vả lại sao cô biết phụ thân cô sẽ thiên vị đại trưởng lão và không trừng phạt ông ta!"
Mục Vỹ phất tay rồi nói: "Thôi, chúng ta tranh cãi chuyện này vô nghĩa lắm, sự thật sẽ nói lên tất cả!"
"Được, ta sẽ chờ xem ngươi có được như ý muốn không!"
Hỏa Vũ Phượng đột nhiên phát hiện bình thường mình hay bị phụ thân chê là cứng đầu nhưng so với Mục Vỹ thì còn kém xa.
Soạt soạt soạt...
Tuy nhiên, giữa lúc đó, những tiếng xé gió thình lình vang lên đằng sau ba người.
Sau khi âm thanh rít tai ấy dừng lại, năm sáu bóng người chạy đến chặn đường họ lại.
"Hỏa Vũ Phượng, quả nhiên là cô!"
"Quảng Âm!"
Nhìn thấy nam tử mặc đồ xanh ở phía trước, Hỏa Vũ Phượng trở nên hốt hoảng.
"Lão đại Ngũ Quỷ!"
Quảng Âm nhìn lão đại Ngũ Quỷ đang bị hai người áp giải, nói với vẻ tối tăm: "Đến lão đại Ngũ Quỷ còn bị các ngươi bắt, xem ra các ngươi cũng là thủ phạm giết Ngũ Hành Vân rồi. Ta thấy các ngươi không cần về Hỏa Hành Sơn nữa đâu, theo ta đến Ngũ Hành Thiên Phủ ba mặt một lời đi!"
Chuyện Ngũ Hành Thiên Phủ phái người đuổi theo hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Mục Vỹ.
"Quảng Âm này là tên chuyên theo đuôi Ngũ Hành Kiệt của Ngũ Hành Thiên Phủ, y đã ở đây thì thể nào Ngũ Hành Kiệt cũng đang ở quanh đây thôi, đi mau!"
"Cảnh giới của Ngũ Hành Kiệt đó là gì?"
"Nguyên Anh Biến, cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy!"
"À, vậy không vội!", Mục Vỹ nghe vậy thì yên tâm hẳn.
À, vậy không vội?
Câu trả lời của hắn làm Hỏa Vũ Phượng sắp chết đến nơi.
Đó là tầng bảy cảnh giới Vũ Tiên chứ có phải cải trắng gì đâu, sao lại nói là không vội chứ?
"Cô mang lão đại Ngũ Quỷ đi đi, ta sẽ cầm chân y, Ngũ Hành Kiệt sẽ không làm gì ta đâu!"
Mục Vỹ chỉ nhếch môi khi thấy vẻ mặt của Hỏa Vũ Phượng.
"Ngươi cũng đi đi chứ!"
"Khỏi, giết rồi hẵng đi cũng không muộn!"
Mục Vỹ hướng mắt sang nam tử mặc đồ xanh ở trước mặt, nói nhỏ.
"Coi bộ ngươi là kẻ giết Ngũ Hành Vân rồi đúng không, đúng là không biết trời cao đất dày!"
"Cũng tạm thôi", Mục Vỹ hờ hững nói: "Có biết trời cao đất dày hay không cũng phải xem là ai đã, ngươi không đáng để ta biết trời cao đất dày!"
"Thử rồi biết!"
Quảng Âm là thuộc hạ thân tín của Ngũ Hành Kiệt, chưa lần nào bị người có cảnh giới thấp hơn khinh thường thế này.
Y là một người có lòng tự tôn cao nên không nhẫn nhịn nổi.
Bình luận facebook