-
Chương 1176-1180
Chương 1176: Hai con
"Cẩn thận!"
Thủy Thiên Nhất vội vàng hét lớn khi nhìn thấy hành động của con Cương Ngạc.
Trong chốc lát, cái đuôi của Cương Ngạc cao khoảng một trăm mét nện về phía sáu người với tốc độ nhanh đến mức hóa thành một vệt sáng.
Bành...
Sáu người tức thì bị đánh văng xa, cuối cùng va thẳng vào vách đá thật mạnh.
Nếu Thủy Thiên Nhất không nhắc nhở thì có lẽ xương cốt họ đã rã rời sau cú va đập ban nãy rồi.
Dù sao Hải Ngọc Cương Ngạc cũng là thánh thú cấp bảy, tương đương với cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy hàng đầu, ưu điểm của nó còn là khả năng phòng ngự đáng gờm.
"Mục Vỹ, Vũ Phượng, Mộc Thanh Thiêm, ba người phối hợp hỏa và mộc đánh lạc hướng nó. Thạch Nghiên, ngươi phụ trách phòng thủ. Thủy Thiên Nhất tấn công phân tán sự chú ý của nó, còn ta sẽ chủ động tấn công!"
Chẳng mấy chốc Tần Hiên đã lập ra phương thức tác chiến chuẩn xác nhất.
Sáu người chia ra ba đường.
Mục Vỹ và Hỏa Vũ Phượng thi triển Bát Hoang Hỏa Long Ngâm phối hợp với những đòn tấn công từ Mộc Thanh Thiêm. Ngọn lửa nóng cháy nhất thời buộc Cương Ngạc phải rời xa bục đá và cuộn mình vào trong vùng đất trũng bên dưới.
Nhưng Thủy Thiên Nhất vốn là thiên tài của Thiên Thủy Phái, Cương Ngạc trốn vào vùng chiêm trũng thì thuận lợi cho hắn ta công kích.
Cùng lúc đó, Tần Hiên cũng tham gia cuộc chiến.
Y là võ giả song tu hai thuộc tính thủy và hỏa.
Theo lý mà nói, nước và lửa là hai thứ khắc nhau nhưng Thủy Thiên Nhất vẫn hòa hợp được chúng.
Quả là thiên phú trời cho.
Sáu người phối hợp với nhau khiến cho Hải Ngọc Cương Ngạc bị phân tâm, nó chỉ biết né tránh một cách bị động.
Mặc dù cảnh giới của bọn họ đều không cao lắm nhưng chung quy vẫn là thiên chi kiêu tử thuộc các phe phái hùng hậu, cộng thêm thế công mạnh mẽ bằng thiên hỏa của Mục Vỹ, Hải Ngọc Cương Ngạc kia chỉ còn cách co đầu rút cổ.
"Ơ?"
Song, giữa lúc đó, trong lòng Mục Vỹ thầm sửng sốt.
"Sao thế?"
"Có người vào!"
Vẻ mặt hắn trở nên hốt hoảng.
Vừa rồi Mục Vỹ đã để lại một giọt Hắc Ngục Ngân Thủy vào trận pháp, nếu có ai tiến vào hắn sẽ cảm nhận được ngay.
"Cũng có thể là linh thú gì đó chạy lung tung vào thôi!", Mục Vỹ không chắc chắn lắm.
Hỏa Vũ Phượng nhìn Mục Vỹ với vẻ ngạc nhiên.
Càng ngày cô ấy càng thấy vị Hỏa Thánh Tử này bí ẩn.
"Giải quyết con này đã rồi tính sau!"
"Ừm!"
Nhưng hai người vừa nói xong thì một tiếng gầm gừ trầm thấp bỗng nhiên vang lên.
Ngay khoảnh khắc tiếng gào ồ ồ ấy truyền đến, lại có thêm một con Hải Ngọc Cương Ngạc khác từ cửa hang xông vào. Nó phát ra những tiếng rầm rầm rầm làm chấn động cả mặt đất.
"Sao lại có thêm một con nữa!"
Ngay cả Mục Vỹ cũng không lường được chuyện ở đây còn có một Hải Ngọc Cương Ngạc thứ hai.
Một con Hải Ngọc Cương Ngạc thôi thì họ còn áp chế được, thêm một con nữa thì biết đường đâu mà lần.
"Chết tiệt!"
Tần Hiên cũng hoảng hốt trước việc nơi này có những hai con.
"Khốn nạn!", Thủy Thiên Nhất xoay người nói lớn: "Lúc ta phát hiện nơi này chỉ có một con Hải Ngọc Cương Ngạc thôi, không ngờ có những hai".
Hắn ta toát mồ hôi lạnh.
Cũng may là bây giờ con Hải Ngọc Cương Ngạc này mới quay lại.
Lúc trước Thủy Thiên Nhất tới đây mà có cả hai con thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra, e là hắn ta sẽ bị hai con Hải Ngọc Cương Ngạc này xé xác ra làm trăm mảnh mất.
"Mục Vỹ, Mộc Thanh Thiêm, hai người đi cầm chân con đó, tuyệt đối không được để hai chúng nó gặp nhau!"
"Hiểu rồi!"
Trước đó Mục Vỹ và Mộc Thanh Thiêm đã phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý, hiện giờ họ phải giết chết một con Cương Ngạc trước rồi mới giải quyết con tiếp theo.
Tạm thời bảo hai người Mục Vỹ và Mộc Thanh Thiêm giữ chân con Cương Ngạc kia, chắc sẽ ổn thôi.
Bấy giờ Mục Vỹ và Mộc Thanh Thiêm cũng nhận ra trên người con Cương Ngạc mới chạy vào đầy rẫy thương tích hệt vừa trải qua một trận chiến khốc liệt.
Nếu như đó là con Cương Ngạc vẫn còn lành lặn thì hai người họ sẽ bị đánh bay ngay tức khắc chứ đừng nói là ngăn trở được nó.
"Mộc sư tỷ, phối hợp với ta!"
Giờ phút này, Mục Vỹ thình lình lên tiếng yêu cầu.
Bát Hoang Hỏa Long Ngâm hóa thành năm con hỏa long phòng thủ tại cửa hang ngăn không cho con Cương Ngạc ở đó đi sâu vào trong.
Tuy nhiên, con Cương Ngạc nhìn thấy đồng loại mình bị bao vây nên vô cùng sốt ruột, chạy băng băng vào trong hòng cứu con kia ra.
Những hỏa long hóa thành từ thiên hỏa tức thì thiêu đốt vết thương trên người con Cương Ngạc làm phát ra tiếng xèo xèo vang dội.
"Tấn công!"
Mục Vỹ khẽ quát.
Mộc Thanh Thiêm đã chuẩn bị sẵn sàng, nghe lệnh bèn giơ hai tay lên. Âm thanh vù vù vù xé gió truyền đến.
Từng khúc gỗ nhọn hoắc xuất hiện và đồng loạt đâm vào người Cương Ngạc.
Thế nhưng cơ thể nó quá cứng, ngoài những vị trí bị thương khá nặng của Cương Ngạc thì những khúc gỗ không còn đâm trúng được nơi nào khác.
Có điều chỉ một số vết thương ấy thôi đã đủ dùng với Mục Vỹ rồi.
Thầm cười khẩy trong lòng, hắn bắt đầu sử dụng thiên hỏa.
Nhưng lần này Mục Vỹ không phải chỉ dùng mỗi thiên hỏa.
Hắn chuyển hóa toàn bộ chín nguyên khí trong Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí thành Hỏa nguyên rồi đánh ra.
Đòn tấn công này không đơn thuần chỉ được tạo ra bằng thiên hỏa mà còn chứa đựng cả Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí.
Uỳnh...
Quả cầu lửa bùng nổ trong giây lát.
Hỏa cầu nện thẳng lên người Hải Ngọc Cương Ngạc làm phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
Dư âm vụ nổ kéo dài gần nửa khắc đồng hồ mới chấm dứt.
Sau khi vụ nổ kết thúc, các khúc gỗ ở hai tay Mộc Thanh Thiêm bị tách làm đôi, từ đầu đến cuối cô ấy đều nín thở, không dám khinh suất.
Mục Vỹ đứng giữa không trung quan sát tình hình bên dưới, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Mãi đến lúc nhìn thấy Hải Ngọc Cương Ngạc đã cháy đen, Mộc Thanh Thiêm mới thôi không cảnh giác nữa.
Nhưng vẻ không thể tưởng tượng nổi vẫn còn đọng lại trong mắt cô ấy.
Nổ chết rồi!
Chương 1177: Còn người khác?
Biết là con Hải Ngọc Cương Ngạc này bị thương nặng, dẫn đến khả năng phòng ngự cũng suy giảm đáng kể nhưng đâu thể nào bị nổ chết dễ dàng thế được?
Ban nãy hai người phối hợp với nhau cũng chỉ có thể đánh lạc hướng đám Thạch Mãng, họ mới có cơ hội chạy trốn.
Thế mà giờ đây hắn lại làm con Cương Ngạc mạnh hơn Thạch Mãng chết chỉ vì một cú oanh tạc.
Chuyện này quá khó tin.
"Đỉnh!"
Mộc Thanh Thiêm giơ ngón cái với Mục Vỹ.
Cô ấy không cho rằng hắn giết được con quái thú này chủ yếu là nhờ vào vài ba vết thương mình gây ra cho nó.
"Nhờ Mộc sư tỷ cả!"
Lúc này, Mục Vỹ lại chắp tay rồi thở hắt ra.
Vừa rồi hắn đã lợi dụng ba thiên hỏa để chuyển hóa toàn bộ Cửu Nguyên Khí.
Nếu như trong thời kì toàn thịnh thì hắn chỉ cần một phần mười sức mạnh thôi là đủ để đối phó con súc sinh này rồi.
Chẳng qua bây giờ chịu ảnh hưởng bởi việc thể xác và linh hồn thật không đồng bộ với nhau, Mục Vỹ không thể phát huy hoàn toàn sức mạnh của Cửu Nguyên Khí.
Dù vậy vẫn không nên xem nhẹ sức bạo phát của nó.
Hiện giờ, quả Tử Cực Dương đang chễm chệ tại đằng kia nhưng Mục Vỹ không định đi hái ngay.
Vì hôm nay sáu người hợp tác là nhằm để săn được linh hồ Cửu Vĩ Tuyết Sơn, chưa kể dù bây giờ hắn có hái đi nữa thì cũng chưa chắc có thể ra ngoài được hay không.
Bởi lẽ giờ đây, hắn lại cảm nhận được trận pháp ở cửa hang tiếp tục bị tác động.
Lại có người vào!
Là người hay thánh thú đây?
"Chết tiệt, các ngươi là lũ khốn nạn!"
Thấy đồng loại bị giết, con Cương Ngạc còn sống sót phẫn nộ thét lên bằng tiếng người: "Một đám nhân loại hèn hạ, ta giết các ngươi!"
"Cùng nhau tấn công, nó sắp chết rồi!"
Đúng lúc đó, Tần Hiên đanh mặt ngưng tụ một quả cầu nước và quả cầu lửa ở trước người rồi đồng thời tung ra.
Cương Ngạc nọ thấy hành động này của y thì vảy trên thân dựng lên gây ra những tiếng đinh đinh đinh. Nó tàn bạo xông ra ngoài, mặc cho Thủy Thiên Nhất và Thạch Nghiên đang cầm chân nó.
"Cẩn thận!"
Cảnh tượng này làm Thủy Thiên Nhất tái mặt, hắn ta nhanh chóng dựng một màn chắn bằng nước ở trước mặt Tần Hiên.
Nhưng Thạch Nghiên ở bên cạnh lại nhếch môi cười, bay lên lại gần bục đá.
"Thạch Nghiên, ngươi làm gì đấy?"
Không tin được Thạch Nghiên lại tiến thẳng đến quả Tử Cực Dương, Thủy Thiên Nhất không còn dư sức nữa, thét lên.
"Làm gì à?"
Thạch Nghiên cười khẩy: "Hợp tác với các ngươi thì ta có kiếm chác được gì đâu. Ta lấy hoa Tử Cực Dương đi đương nhiên là để đặt bẫy với các đệ tử Tiên Nham Các ta, chờ linh hồ Cửu Vĩ Tuyết Sơn tới rồi!"
"Đừng có mơ!"
Nét mặt Thủy Thiên Nhất trở nên lạnh lùng, hắn ta xông tới.
Cương Ngạc thấy dường như nhóm người này xảy ra xung đột, biết bọn họ không đoàn kết bèn cản chân Thủy Thiên Nhất.
Sau một tiếng sột soạt, hoa Tử Cực Dương bị Thạch Nghiên rút tận gốc.
Giây lát ấy, khuôn mặt gã bỗng trở nên dữ tợn. Gã nhìn những người còn lại với vẻ khinh thường rồi bay thẳng lên cao.
"Chạy đâu cho thoát!"
Mục Vỹ thấy Thạch Nghiên bay lên trời bèn đuổi theo.
Người này móc xỉa hắn suốt cả đường đi, Mục Vỹ chịu hết nổi rồi.
Không thể tin được Thạch Nghiên là một kẻ hai mặt.
Mục Vỹ nhất quyết không để gã được như ý muốn.
Gã Thạch Nghiên này mới đến tầng bốn của cảnh giới Vũ Tiên, trước đó chẳng qua là do đang hợp tác nên Mục Vỹ mới mặc kệ. Còn hiện tại, cho dù thực lực của hắn chỉ là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai thì vẫn không sợ Thạch Nghiên cao hơn mình hai tầng.
Thạch Nghiên thấy Mục Vỹ đuổi theo lập tức tạo một bức tường đá ra sau lưng hòng ngăn chặn hắn lại, nhưng Mục Vỹ khép bàn tay lại thành đao và cắt đôi nó.
"Sao có thể!"
Thạch Nghiên lộ vẻ bất ngờ rất rõ khi nhìn thấy đòn phòng thủ của mình chẳng xi nhê gì với hắn.
Thầm mắng Mục Vỹ là kẻ ghê gớm, gã bay thẳng lên không trung để trốn ra ngoài.
Bốp!
Nhưng giữa lúc đó, một chuyện ngoài dự đoán xảy ra. Một tiếng va đập lớn vang lên, hang động trông chẳng hề được che chắn bằng bất cứ thứ gì như có một vách ngăn vô hình chặn Thạch Nghiên lại.
Cú va chạm mạnh đến mức khiến đầu óc gã choáng váng, không còn biết đông nam tây bắc là gì.
Ngay lúc ấy, Mục Vỹ chớp thời cơ sử dụng Lạc Tuyết Thần Châm. Nó hóa thành một tia sáng vô cùng nhỏ bắn vào trong đầu Thạch Nghiên.
Bị đâm trúng, gã kêu lên đầy thảm thiết và rơi thẳng xuống dưới.
Mục Vỹ mau chóng nhận lấy hoa Tử Cực Dương rồi bỏ ngay vào trong Tru Tiên Đồ, bỏ mặc xác của Thạch Nghiên nện xuống sàn bục đá.
Ầm...
Tuy nhiên, bên dưới chính là xác chết bê bét của Hải Ngọc Cương Ngạc, thi thể Thạch Nghiên rơi trúng ngay nó. Một âm thanh lớn vang lên, gã bị đống vảy trên người Cương Ngạc đâm xuyên, chết.
Mục Vỹ lặng lẽ thu Lạc Tuyết Thần Châm về rồi nhẹ nhàng đáp xuống.
"Xử lý con Hải Ngọc Cương Ngạc này đã!"
Tần Hiên lên tiếng.
Mục Vỹ đã lấy được hoa Tử Cực Dương, họ không còn mối bận tâm nào nữa, phải mau chóng giải quyết con Hải Ngọc Cương Ngạc cuối cùng này thôi.
"Được!"
Câu vừa dứt, năm người lại lao vào tấn công. Chịu ảnh hưởng từ những đợt công kích trước đó, lại thêm Mục Vỹ và Mộc Thanh Thiêm phối hợp với nhau, Hải Ngọc Cương Ngạc đuối sức thấy rõ.
"Nó muốn chạy kìa!", Thủy Thiên Nhất quát lớn.
"Đừng hòng chạy thoát!"
Tần Hiên vừa định ra tay thì Mục Vỹ kéo Mộc Thanh Thiêm lắc mình tránh sang chỗ khác.
Nơi hai người vừa đứng là cửa ra, họ thấy Cương Ngạc lao tới bèn tránh ra để nó chạy về phía cửa hang.
"Thánh thần thiên địa ơi!"
Song, giữa lúc đó, một tiếng kêu đột nhiên thốt lên tại cửa hang.
Có ai khác ở đây sao?
Năm người đều bất ngờ trước tiếng mắng ấy.
Chương 1178: Cá nằm trên thớt
Tốc độ lao lên của Hải Ngọc Cương Ngạc thật sự rất nhanh, loáng cái đến Tần Hiên và Thuỷ Thiên Nhất cũng không ngờ nó đang lao đến với khí thế hùng hồn như vậy mà quay đầu bỏ chạy.
Điều khiến họ bất ngờ hơn là Mục Vỹ và Mộc Thanh Thiên đứng ngay ở lối ra vào mà lại để Hải Ngọc Cương Ngạc chạy thoát dễ dàng.
Nhưng họ còn ngạc nhiên hơn nữa là có mấy người khác cũng đang núp ở đó, vậy mà họ lại chẳng hề phát hiện ra.
Sau một cú va chạm, người đứng đầu trong nhóm năm người đó đứng mũi chịu sào, bị con Hải Ngọc Cương Ngạc va trúng người nên không nhịn được mà gào lên.
Tiếng mắng chửi ấy khiến Mục Vỹ phải ngạc nhiên.
Mục Vỹ cũng từng nghĩ kẻ xông vào động phủ không phải con người, mà là thánh thú gì đó.
Nhưng hắn không ngờ thì ra vẫn là con người.
Lúc Hải Ngọc Cương Ngạc lao ra, đã bị tên cầm đầu đánh chết bằng một chưởng.
Nhưng đôi tay của người đó cũng vang lên một tiếng rắc rõ ràng.
“Mẹ kiếp!”
Sau khi Hải Ngọc Cương Ngạc bị đánh chết, năm người đó đã chậm rãi đi ra.
“Ngũ Quỷ!”
Trông thấy năm người này, Tần Hiên và Thuỷ Thiên Nhất đều biến sắc mặt.
Ngũ Quỷ chính là biệt danh của năm người này.
Bọn họ thường xuyên lui tới thảo nguyên Ma Quỷ nên chẳng còn lạ gì với Ngũ Quỷ cả.
Đến Hoả Vũ Phượng và Mộc Thanh Thiêm cũng nhíu mày.
“Ay da, xem ra các ngươi đều biết chúng ta rồi!”, lão đại của Ngũ Quỷ tiến lên một bước rồi cười lạnh nói: “Ta không làm khó các ngươi đâu, Mục Vỹ là ai? Mau ra chịu chết là được, còn hoa Tử Cực Dương nữa, cũng giao ra đây luôn, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng”.
Mục Vỹ?
Tìm mình ư?
Mục Vỹ tiến lên rồi nói: “Ngươi tìm ta?”
“Ngươi chính là Mục Vỹ hả!”, lão đại của Ngũ Quỷ nhìn Mục Vỹ rồi cười nói: “Thế là đúng rồi, tiểu tử, thiên hoả ban nãy là của ngươi đúng không? Khốn kiếp! Thiêu lông của ông cháy rụi rồi, tiểu tử nhà ngươi chết cũng không oan đâu”.
“Quả nhiên là các ngươi bám theo bọn ta suốt từ đầu đến giờ”.
“Đúng!”, lão đại của Ngũ Quỷ cười nói: “Không ngờ các ngươi cũng thông minh ra phết, còn biết đi vòng vèo, nhưng tiếc là vẫn còn ngu ngơ lắm, gì chứ kiên nhẫn thì bọn ta có thừa!”
Mục Vỹ cười lạnh nói: “Thế à?”
“Tiểu tử ngươi cười gì hả?”, lão đại của Ngũ Quỷ nhìn Mục Vỹ rồi hừ nói: “Không biết mình đang như cá nằm trên thớt rồi sao?”
“Cá nằm trên thớt?”
Mục Vỹ càng mỉm cười lạnh lùng hơn, nói: “Chưa biết ai mới là cá nằm trên thớt đâu, sau khi các ngươi vào đây thì còn có thêm bảy người nữa cũng vào trong hang động này, khéo các ngươi cũng không biết là mình bị theo dõi đâu nhỉ?”
Cái gì!
Nghe thấy vậy, Ngũ Quỷ ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn họ là cây đa cây đề ở thảo nguyên Ma Quỷ, thế mà lại không biết mình đang bị theo dõi.
“Ngươi nói láo!”
“Nói láo? Nếu ngươi không tin thì cứ cho một người quay lại điều tra xem ta có lừa ngươi không”, Mục Vỹ tự tin nói.
Cùng lúc đó, hắn đã dùng lực linh hồn để nói chuyện với nhóm Tần Hiên: “Nếu tên này phái người đi điều tra thì chúng ta phải tấn công ngay, tranh thủ lúc họ không đề phòng”.
Nghe Mục Vỹ nói vậy, mấy người kia đều lặng lẽ đáp lời.
Tần Hiên và Thuỷ Thiên Nhất vốn không quan tâm đến chuyện sống chết của Mục Vỹ, nhưng bây giờ hắn đang giữ hoa Tử Cực Dương.
Nếu bỏ Mục Vỹ lại thì chuyến đi lần này của họ uổng công rồi.
Nhưng cách giảm một kẻ địch này của Mục Vỹ đúng là kế hay, bọn họ năm đánh bốn, nếu đánh bị thương được một tên thì khéo vẫn chạy thoát được.
Nhưng bọn họ nào biết rằng Mục Vỹ không hề lừa Ngũ Quỷ.
Sau khi Ngũ Quỷ đi vào đây, thật sự có thêm bảy người nữa cũng đi vào cùng.
Nhưng nếu bây giờ hắn nói điều này ra, chắc những kẻ sành sỏi như Tần Hiên và Thuỷ Thiên Nhất sẽ bỏ lại hắn ở đây rồi chuồn mất.
Có điều Mục Vỹ cũng không biết rõ những kẻ ở phía sau từ đâu đến.
Ngũ Quỷ này rõ ràng đuổi đến đây theo hắn.
Nhưng từ khi đến tiểu thế giới Ngũ Hành, Mục Vỹ chỉ mới đắc tội với Hoả Thông Thiên, nên không khó để đoán ra chính ông nội của y là Hoả Quy Nhất đã thuê đám người này.
“Mẹ kiếp!”
Mục Vỹ thầm thấy buồn bực.
Cảm giác bị người khác mưu hại chẳng thích chút nào.
Điều quan trọng nhất là nếu Hoả Quy Nhất đến đây thì hắn không thể vui nổi, nhưng nếu là Ngũ Quỷ tép riu này thì hắn có thể đập phát chết ngay, nhưng đấy là khi ở cảnh giới đỉnh phong, chứ nào để họ huênh hoang như bây giờ.
Hắn khó mà nuốt trôi cục tức này được.
Dù quả Tử Cực Dương có thể khiến linh hồn thật và thể xác dung hợp, nhưng không phải chỉ cần có nó là được ngay.
Muốn khôi phục tu vi về cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám mà chỉ dựa vào loại quả này là chưa đủ.
Hơn nữa bây giờ còn chưa đến bước đó, nên họ vẫn có thể ứng phó với năm người này được.
Nếu bảy người kia xuất hiện mà Mục Vỹ không thể đối phó được, hắn sẽ suy nghĩ tới việc ăn quả Tử Cực Dương để nâng cao mức độ dung hợp cho mình.
Lão đại của Ngũ Quỷ nhìn Mục Vỹ với vẻ hoang mang.
“Lão ngũ, đệ đi xem sao đi!”
“Vâng thưa đại ca”.
Một người trong số đó nhận lệnh rồi chạy quay lại.
Cùng lúc đó, bốn người còn lại thì tỉnh bơ chia nhau ra đứng quanh hang động rồi nhìn nhóm Mục Vỹ.
Chương 1179: Giết lão tứ trong nháy mắt
Tên lão đại cười nói: “Tiểu tử, nếu ngươi muốn dùng kế điệu hổ ly sơn thì sai quá sai rồi đấy”.
“Bốn người chúng ta thừa sức đối phó với các người”.
“Sao? Thế à?”
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, đã lập tức lao lên.
Nhưng hắn không xông về phía lên đại ca, mà là lão tứ.
Trong Ngũ Quỷ thì tên đại ca ở tầng thứ sáu cảnh giới Vũ Tiên nên rất mạnh, còn lão nhị và lão tam thì ở tầng thứ năm, lão tứ và lão ngũ thì ở tầng thứ tư.
Xét về tổng thể thì họ cũng ngang tầm với nhóm Mục Vỹ, nhưng trước đó nhóm của hắn vừa đối phó với Hải Ngọc Cương Ngạc xong nên đã tiêu hao quá nhiều sức lực rồi.
Vì thế khi năm người này xuất hiện, bọn họ không rõ có thể đối phó được hay không.
Bây giờ, lão ngũ đã đi. Vì có Lạc Tuyết Thần Châm nên đương nhiên Mục Vỹ sẽ chọn người yếu nhất là lão tứ để ra tay.
Hai người chỉ cách nhau hai tầng cảnh giới, có thêm sự giúp sức của Lạc Tuyết Thần Châm cùng tấn công một cách bất ngờ, khả năng Mục Vỹ tấn công lão tứ thành công sẽ rất cao.
Thấy Mục Vỹ xông về phía mình, lão tứ cười lạnh.
Gã biết rõ mình là người có thực lực yếu nhất trong bốn người.
Thế nên ngay khi lão ngũ đi, gã đã có sự chuẩn bị rồi.
Quanh năm sống ở thảo nguyên Ma Quỷ, sao gã không biết điều này chứ.
Sao nhóm Mục Vỹ có thể ngồi yên chịu chết.
Người bị đánh lén đầu tiên chắc chắn sẽ là gã.
Gã là người có tu vi thấp nhất trong Ngũ Quỷ, nhưng điều đó không có nghĩa gã là kẻ yếu nhất.
Ngược lại, tốc độ thân pháp của gã còn nhanh nhất trong năm người.
Ngay khi Mục Vỹ lao tới, gã đã nhanh chóng di chuyển sang vị trí khác để né đòn.
Nhưng ngay sau đó, gã chợt thấy có một bóng dáng quỷ dị như một con rắn độc đang bám sát theo mình.
Cảm giác này khiến gã rất đau đầu, hay thậm chí là bị khủng hoảng.
Khủng hoảng, thật lòng gã đang cảm thấy như vậy.
Không thể nào!
Khi đối mặt với một võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai cỏn con như Mục Vỹ, gã lại sinh ra cảm giác khủng hoảng.
Nhưng chẳng mấy chốc, gã đã cảm thấy như có một con côn trùng đang chui vào trong đầu mình.
Nó ngọ nguậy trong đầu khiến gã không thể bình tĩnh được.
Phập! Thậm chí gã còn nghe thấy tiếng con côn trùng ấy đang khuấy động não bộ của mình.
Chẳng mấy chốc, đến trái tim của gã cũng vỡ vụn.
Phụt…
Lão tứ hộc ra từng ngụm máu lớn, mặt trắng như tờ giấy, toàn thân nhanh chóng khô quắt như cành cây khô.
“Lão tứ!”
Thấy dáng vẻ đó của lão tứ, lão đại vốn rất tự tin cũng phải ngồi xuống.
“Giết!”.
Nhưng lúc này, nhóm Tần Hiên đã nhanh chóng xông lên.
Một cảnh chém giết chính thức diễn ra.
Cơ thể của lão tứ không ngừng run rẩy, sau đó tiếp tục khô quắt, còn miệng thì liên tục hộc máu.
Ba người còn lại thấy vậy thì đờ ra tại chỗ ngạc nhiên.
“Lão tứ!”
Lão đại của Ngũ Quỷ đỏ mặt, dù lão tứ là người có tu vi thấp nhất trong số họ, nhưng lại là người có tốc độ di chuyển nhanh nhất, vì thế khi năm người họ hành động, lão tứ thường làm chân canh chừng.
Nhưng rõ ràng lần này lão tứ đứng cách Mục Vỹ xa nhất, sao hắn có thể tấn công gã được?
Đánh chết lão đại cũng không tin Mục Vỹ có một món thần binh sánh ngang với Tiên Khí như Lạc Tuyết Thần Châm, hơn nữa nó còn kết hợp và trở thành một phần trong cơ thể hắn.
Thấy vậy, lão đại trợn trừng mắt lườm Mục Vỹ với vẻ sát ý.
“Đừng bao giờ coi thường đối thủ của mình!”.
Hiện giờ, Mục Vỹ đang mỉm cười đứng cạnh lão tứ. Hắn vung tay một cái, Lạc Tuyết Thần Châm đã lẳng lặng quay về cơ thể.
Lúc trước, khi tỉ thí với Hoả Thông Thiên trên Hoả Thánh Đàn, hắn cũng sử dụng Lạc Tuyết Thần Châm. Khi ấy, đến Hoả Lân - một cường giả ở cảnh giới Sinh Tử còn không nhìn ra được, chứ nói gì đến Ngũ Quỷ này.
“Giết chúng!”
Mục Vỹ trấn tĩnh lại, sau đó hô lên rồi lao ra.
Năm người đối phó ba người thì khả năng giành phần thắng của họ sẽ rất cao.
“Oa, ra là trong này đang đánh nhau hăng say thế!”
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói giễu cợt chợt vang lên, nhóm Mục Vỹ lập tức dừng tay.
Có bảy người bước ra, khi thấy nhóm Mục Vỹ đang đấu với Ngũ Quỷ, tên cầm đầu khoanh tay trước ngực xem trò vui.
“Ngũ Hành Vân!”
“Nham Bất Dị!”
Nhìn thấy hai người đi đầu, Tần Hiên và Thuỷ Thiên Nhất biến sắc mặt.
“Ngũ Hành Vân là đệ tử chi chính của Ngũ Hành Thiên Phủ, hắn có thể chất ngũ hành nên thực lực khủng khiếp lắm!”, thấy Mục Vỹ không biết hai người này, Hoả Vũ Phượng giới thiệu: “Nham Bất Dị vốn là đệ tử của Tiên Nham Các, nhưng sau này đã thức tỉnh Kim Hành nên cũng gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ, tên này khinh người lắm”.
“Hoả Vũ Phượng, sỉ nhục người khác là phải trả giá đấy”.
Nhưng Hoả Vũ Phượng vừa nói dứt câu, đã có một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nham Bất Dị ta có khinh người đâu, chỉ là gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ rồi, họ đã giúp đỡ ta, chứ không hại ta như Tiên Nham Các ngày xưa”.
“Hừ!”
Hoả Vũ Phượng không truyền âm những lời này, đương nhiên cũng không sợ Nham Bất Dị nghe thấy.
“Nham Bất Dị, có rất nhiều đệ tử gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ, nhưng chỉ có mỗi ngươi là kẻ huênh hoang nhất”.
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Nham Bất Dị lập tức trở nên u ám.
“Giỏi, Hoả Vũ Phượng, cô giỏi lắm! Đừng tưởng có phụ thân là sơn chủ của Hoả Hành Sơn là ta không dám làm gì cô”.
“Thế ngươi thử xem có làm gì nổi ta không?”
Hoả Vũ Phượng vốn là người có tính tình nóng nảy, một khi cô ấy đã nổi giận thì khó mà hạ hoả được.
Chương 1180: Đạo đức giả
Mục Vỹ nhìn Ngũ Hành Vân và Nham Bất Dị rồi khẽ cau mày.
Hai tên này khó chơi đây!
Hình như bọn họ đều đã ở tầng thứ sáu cảnh giới Vũ Tiên, nhưng riêng Ngũ Hành Vân đã thức tỉnh thiên bẩm ngũ hành nên nếu so về chỗ đứng thì địa vị của Ngũ Hành Vân cao hơn Nham Bất Dị rất nhiều.
Lão tứ trong Ngũ Quỷ đã được giải quyết, lão ngũ thì đã đi mất, nhưng chắc nếu xuất hiện ở đây thì cũng chung số phận với lão tứ thôi.
Lão đại của Ngũ Quỷ vừa va chạm với Hải Ngọc Cương Ngạc nên chắc cũng đã bị thương, ít nhất là ở hai cánh tay.
“Lão đại Ngũ Quỷ này, ta đã bảo là không lừa ngươi rồi mà! Bây giờ, ngươi đã tin chưa?”
Mục Vỹ cười nói: “Các người cứ tưởng mình là ngư ông mà không biết rằng ngư ông thật sự đã chờ sẵn phía sau rồi”.
“Im đi!”
Nghe vậy, lão đại của Ngũ Quỷ bắt đầu nổi giận.
Một là y không ngờ lại bị Ngũ Hành Vân và Nham Bất Dị chen chân ngay tại đây, chính họ mới là ngư ông cuối cùng.
Hai là tứ đệ của y đã chết thảm trong tay Mục Vỹ, hơn nữa hình như ban nãy, tiểu tử này còn cố tình để Hải Ngọc Cương Ngạc chạy qua rồi tấn công bọn họ.
Tên khốn Mục Vỹ này đã biết bọn họ vào đây từ lâu rồi.
Hoá ra chính họ mới là con thú bị săn.
“Đáng chết!”
Lão đại của Ngũ Quỷ biến sắc mặt, không nhịn được hừ nói.
“Ngũ đệ của ta đâu?”, lão đại nhìn Ngũ Hành Vân và Nham Bất Dị rồi hỏi.
“Ngũ đệ?”
Nham Bất Dị cười đáp: “À… ra cái người mặc y phục đen là ngũ đệ của ngươi à? Xin lỗi, ta giết mất rồi!”
Xin lỗi, ta giết mất rồi!
Nham Bất Dị chỉ thản nhiên nói một câu, thậm chí còn không thèm giải thích dông dài.
“Ngươi muốn chết hả?”
“Trả lại mạng cho ngũ đệ ta đây!”
Ngay sau đó, lão nhị và lão tam đã biến sắc mặt rồi hét lên.
“Im!”, lão đại tái mặt rồi ra sức trách mắng: “Tất cả dừng tay cho ta!”
“Đại ca, ngũ đệ bị chúng giết rồi!”
“Đúng vậy, đại ca”.
Lão nhị và lão tam nhìn đại ca mình với vẻ đau đớn.
“Ta bảo dừng tay cơ mà!”, lão đại quở trách: “Các đệ có nghe lời ta không?”
Nghe thấy vậy, lão nhị và lão tam đành ngoan ngoãn bình tĩnh lại.
“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!”, Nham Bất Dị nhìn lão đại rồi cười nói: “Ta biết mục đích của các người là giết Mục Vỹ. Chúng ta không ra tay với lão ngũ, cũng không làm hắn bị thương nên hắn chưa chết đâu. Nhưng nếu các người muốn cứu hắn thì phải giết Mục Vỹ trước đã!”
“Cái gì?”
Nghe tin lão ngũ chưa chết, lão đại mừng ra mặt.
“Mục đích của các người là Mục Vỹ, trùng hợp là mục đích của chúng ta cũng vậy. Nhưng thứ chúng ta cần là thiên hoả trên người hắn, còn các người chỉ cần mạng thôi đúng không?”
Nham Bất Dị tỉnh bơ nói: “Dù các người có xuất hiện hay không thì cũng thế thôi, nhưng nếu muốn lấy mạng hắn thì kiểu gì cũng phải bỏ công bỏ sức”.
“Được!”
Lão đại của Ngũ Quỷ gật đầu nói: “Ngươi hợp tác với bọn ta giết Mục Vỹ là được, chúng ta chỉ cần mạng của hắn, ngoài ra thì không cần gì hết”.
“Tốt!”
Nham Bất Dị chắp tay sau lưng rồi lười nhác nhìn Mục Vỹ nói: “Dù Nham Bất Dị ta không có thiên bẩm Hoả hành thì ta vẫn muốn có thiên hoả!”
“Muốn thì bỏ mạng ra mà lấy”.
Mục Vỹ lạnh mặt rồi cất bước.
“Tần Hiên, Thuỷ Thiên Nhất, Mộc Thanh Thiêm, Hoả Vũ Phượng, chuyện này không liên quan đến các ngươi. Nếu các ngươi chịu rút lui thì Ngũ Hành Vân ta sẽ không gây khó dễ”, đúng lúc này, Ngũ Hành Vân luôn im lặng nãy giờ chợt lên tiếng.
Không gây khó dễ ư?
Khẩu khí lớn quá nhỉ!
Ngũ Hành Vân hoàn toàn coi những người khác như món đồ chơi trong tay mình.
Nhưng lúc này, Tần Hiên lại có vẻ mặt bực dọc.
“Hoả sư muội”.
“Tần sư huynh, nếu huynh định đi thì cứ việc, không cần phải hỏi ta”, Hoả Vũ Phượng lạnh băng nói.
Tần Hiên cũng có vẻ lúng túng.
Sau một hồi đắn đo, cuối cùng y nói: “Mục sư đệ, đệ đừng trách ta. Tần Hiên ta đã thức tỉnh Thuỷ và Hoả hành nên sớm muộn gì cũng gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ thôi. Đến lúc đó, Ngũ Hành Vân sẽ là đồng môn của ta, vuốt mặt thì phải nể mũi, xin lỗi nhé!”
“Muốn lượn thì lượn luôn đi, đừng nói mấy câu đạo đức giả”.
Hoả Vũ Phượng còn chưa kịp lên tiếng thì Mục Vỹ đã không nhịn được mà quát tháo.
Nghe thấy vậy, Tần Hiên lập tức đờ ra nhìn Mục Vỹ.
Suốt từ đầu chặng đường đến giờ, Mục Vỹ luôn rất dễ bảo và không bon chen với đời, không ngờ lúc này hắn lại nói ra những câu như vậy.
Đến Hoả Vũ Phượng còn phải há hốc miệng nhìn hắn.
“Mục Vỹ, đệ…”, Tần Hiên tái mặt rồi khẽ gầm lên: “Được, dù ta không can thiệp vào chuyện của đệ và Ngũ Quỷ hay Ngũ Hành Vân, nhưng quả Tử Cực Dương thì đệ phải giao ra đây”.
Ra là chờ thứ này.
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ cười lớn nói: “Quả Tử Cực Dương? Đây này”.
Dứt lời, Mục Vỹ đã lấy quả Tử Cực Dương ra.
Nhưng ngay khi nó xuất hiện trên tay Mục Vỹ, hắn đã không chút do dự mà cho cả vào miệng sau đó nhai nhồm nhoàm, một hương thơm đã toả khắp hang động.
“Ngon ra phết! Vừa chua vừa ngọt, đợi ta tiêu hoá xong rồi cho ngươi nhé!”
Trong lời nói của Mục Vỹ chứa đầy vẻ khinh bỉ.
Hổ không thị uy lại bị tưởng là mèo.
Ngũ Hành Vân? Nham Bất Dị?
Đều là cái thá gì chứ!
Thấy Mục Vỹ nuốt trọn quả Tử Cực Dương vào bụng, Thuỷ Thiên Nhất và Mộc Thanh Thiêm đều ngơ ngác nhìn nhau.
Hành động này của hắn quá đỗi chấn động.
"Cẩn thận!"
Thủy Thiên Nhất vội vàng hét lớn khi nhìn thấy hành động của con Cương Ngạc.
Trong chốc lát, cái đuôi của Cương Ngạc cao khoảng một trăm mét nện về phía sáu người với tốc độ nhanh đến mức hóa thành một vệt sáng.
Bành...
Sáu người tức thì bị đánh văng xa, cuối cùng va thẳng vào vách đá thật mạnh.
Nếu Thủy Thiên Nhất không nhắc nhở thì có lẽ xương cốt họ đã rã rời sau cú va đập ban nãy rồi.
Dù sao Hải Ngọc Cương Ngạc cũng là thánh thú cấp bảy, tương đương với cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy hàng đầu, ưu điểm của nó còn là khả năng phòng ngự đáng gờm.
"Mục Vỹ, Vũ Phượng, Mộc Thanh Thiêm, ba người phối hợp hỏa và mộc đánh lạc hướng nó. Thạch Nghiên, ngươi phụ trách phòng thủ. Thủy Thiên Nhất tấn công phân tán sự chú ý của nó, còn ta sẽ chủ động tấn công!"
Chẳng mấy chốc Tần Hiên đã lập ra phương thức tác chiến chuẩn xác nhất.
Sáu người chia ra ba đường.
Mục Vỹ và Hỏa Vũ Phượng thi triển Bát Hoang Hỏa Long Ngâm phối hợp với những đòn tấn công từ Mộc Thanh Thiêm. Ngọn lửa nóng cháy nhất thời buộc Cương Ngạc phải rời xa bục đá và cuộn mình vào trong vùng đất trũng bên dưới.
Nhưng Thủy Thiên Nhất vốn là thiên tài của Thiên Thủy Phái, Cương Ngạc trốn vào vùng chiêm trũng thì thuận lợi cho hắn ta công kích.
Cùng lúc đó, Tần Hiên cũng tham gia cuộc chiến.
Y là võ giả song tu hai thuộc tính thủy và hỏa.
Theo lý mà nói, nước và lửa là hai thứ khắc nhau nhưng Thủy Thiên Nhất vẫn hòa hợp được chúng.
Quả là thiên phú trời cho.
Sáu người phối hợp với nhau khiến cho Hải Ngọc Cương Ngạc bị phân tâm, nó chỉ biết né tránh một cách bị động.
Mặc dù cảnh giới của bọn họ đều không cao lắm nhưng chung quy vẫn là thiên chi kiêu tử thuộc các phe phái hùng hậu, cộng thêm thế công mạnh mẽ bằng thiên hỏa của Mục Vỹ, Hải Ngọc Cương Ngạc kia chỉ còn cách co đầu rút cổ.
"Ơ?"
Song, giữa lúc đó, trong lòng Mục Vỹ thầm sửng sốt.
"Sao thế?"
"Có người vào!"
Vẻ mặt hắn trở nên hốt hoảng.
Vừa rồi Mục Vỹ đã để lại một giọt Hắc Ngục Ngân Thủy vào trận pháp, nếu có ai tiến vào hắn sẽ cảm nhận được ngay.
"Cũng có thể là linh thú gì đó chạy lung tung vào thôi!", Mục Vỹ không chắc chắn lắm.
Hỏa Vũ Phượng nhìn Mục Vỹ với vẻ ngạc nhiên.
Càng ngày cô ấy càng thấy vị Hỏa Thánh Tử này bí ẩn.
"Giải quyết con này đã rồi tính sau!"
"Ừm!"
Nhưng hai người vừa nói xong thì một tiếng gầm gừ trầm thấp bỗng nhiên vang lên.
Ngay khoảnh khắc tiếng gào ồ ồ ấy truyền đến, lại có thêm một con Hải Ngọc Cương Ngạc khác từ cửa hang xông vào. Nó phát ra những tiếng rầm rầm rầm làm chấn động cả mặt đất.
"Sao lại có thêm một con nữa!"
Ngay cả Mục Vỹ cũng không lường được chuyện ở đây còn có một Hải Ngọc Cương Ngạc thứ hai.
Một con Hải Ngọc Cương Ngạc thôi thì họ còn áp chế được, thêm một con nữa thì biết đường đâu mà lần.
"Chết tiệt!"
Tần Hiên cũng hoảng hốt trước việc nơi này có những hai con.
"Khốn nạn!", Thủy Thiên Nhất xoay người nói lớn: "Lúc ta phát hiện nơi này chỉ có một con Hải Ngọc Cương Ngạc thôi, không ngờ có những hai".
Hắn ta toát mồ hôi lạnh.
Cũng may là bây giờ con Hải Ngọc Cương Ngạc này mới quay lại.
Lúc trước Thủy Thiên Nhất tới đây mà có cả hai con thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra, e là hắn ta sẽ bị hai con Hải Ngọc Cương Ngạc này xé xác ra làm trăm mảnh mất.
"Mục Vỹ, Mộc Thanh Thiêm, hai người đi cầm chân con đó, tuyệt đối không được để hai chúng nó gặp nhau!"
"Hiểu rồi!"
Trước đó Mục Vỹ và Mộc Thanh Thiêm đã phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý, hiện giờ họ phải giết chết một con Cương Ngạc trước rồi mới giải quyết con tiếp theo.
Tạm thời bảo hai người Mục Vỹ và Mộc Thanh Thiêm giữ chân con Cương Ngạc kia, chắc sẽ ổn thôi.
Bấy giờ Mục Vỹ và Mộc Thanh Thiêm cũng nhận ra trên người con Cương Ngạc mới chạy vào đầy rẫy thương tích hệt vừa trải qua một trận chiến khốc liệt.
Nếu như đó là con Cương Ngạc vẫn còn lành lặn thì hai người họ sẽ bị đánh bay ngay tức khắc chứ đừng nói là ngăn trở được nó.
"Mộc sư tỷ, phối hợp với ta!"
Giờ phút này, Mục Vỹ thình lình lên tiếng yêu cầu.
Bát Hoang Hỏa Long Ngâm hóa thành năm con hỏa long phòng thủ tại cửa hang ngăn không cho con Cương Ngạc ở đó đi sâu vào trong.
Tuy nhiên, con Cương Ngạc nhìn thấy đồng loại mình bị bao vây nên vô cùng sốt ruột, chạy băng băng vào trong hòng cứu con kia ra.
Những hỏa long hóa thành từ thiên hỏa tức thì thiêu đốt vết thương trên người con Cương Ngạc làm phát ra tiếng xèo xèo vang dội.
"Tấn công!"
Mục Vỹ khẽ quát.
Mộc Thanh Thiêm đã chuẩn bị sẵn sàng, nghe lệnh bèn giơ hai tay lên. Âm thanh vù vù vù xé gió truyền đến.
Từng khúc gỗ nhọn hoắc xuất hiện và đồng loạt đâm vào người Cương Ngạc.
Thế nhưng cơ thể nó quá cứng, ngoài những vị trí bị thương khá nặng của Cương Ngạc thì những khúc gỗ không còn đâm trúng được nơi nào khác.
Có điều chỉ một số vết thương ấy thôi đã đủ dùng với Mục Vỹ rồi.
Thầm cười khẩy trong lòng, hắn bắt đầu sử dụng thiên hỏa.
Nhưng lần này Mục Vỹ không phải chỉ dùng mỗi thiên hỏa.
Hắn chuyển hóa toàn bộ chín nguyên khí trong Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí thành Hỏa nguyên rồi đánh ra.
Đòn tấn công này không đơn thuần chỉ được tạo ra bằng thiên hỏa mà còn chứa đựng cả Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí.
Uỳnh...
Quả cầu lửa bùng nổ trong giây lát.
Hỏa cầu nện thẳng lên người Hải Ngọc Cương Ngạc làm phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
Dư âm vụ nổ kéo dài gần nửa khắc đồng hồ mới chấm dứt.
Sau khi vụ nổ kết thúc, các khúc gỗ ở hai tay Mộc Thanh Thiêm bị tách làm đôi, từ đầu đến cuối cô ấy đều nín thở, không dám khinh suất.
Mục Vỹ đứng giữa không trung quan sát tình hình bên dưới, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Mãi đến lúc nhìn thấy Hải Ngọc Cương Ngạc đã cháy đen, Mộc Thanh Thiêm mới thôi không cảnh giác nữa.
Nhưng vẻ không thể tưởng tượng nổi vẫn còn đọng lại trong mắt cô ấy.
Nổ chết rồi!
Chương 1177: Còn người khác?
Biết là con Hải Ngọc Cương Ngạc này bị thương nặng, dẫn đến khả năng phòng ngự cũng suy giảm đáng kể nhưng đâu thể nào bị nổ chết dễ dàng thế được?
Ban nãy hai người phối hợp với nhau cũng chỉ có thể đánh lạc hướng đám Thạch Mãng, họ mới có cơ hội chạy trốn.
Thế mà giờ đây hắn lại làm con Cương Ngạc mạnh hơn Thạch Mãng chết chỉ vì một cú oanh tạc.
Chuyện này quá khó tin.
"Đỉnh!"
Mộc Thanh Thiêm giơ ngón cái với Mục Vỹ.
Cô ấy không cho rằng hắn giết được con quái thú này chủ yếu là nhờ vào vài ba vết thương mình gây ra cho nó.
"Nhờ Mộc sư tỷ cả!"
Lúc này, Mục Vỹ lại chắp tay rồi thở hắt ra.
Vừa rồi hắn đã lợi dụng ba thiên hỏa để chuyển hóa toàn bộ Cửu Nguyên Khí.
Nếu như trong thời kì toàn thịnh thì hắn chỉ cần một phần mười sức mạnh thôi là đủ để đối phó con súc sinh này rồi.
Chẳng qua bây giờ chịu ảnh hưởng bởi việc thể xác và linh hồn thật không đồng bộ với nhau, Mục Vỹ không thể phát huy hoàn toàn sức mạnh của Cửu Nguyên Khí.
Dù vậy vẫn không nên xem nhẹ sức bạo phát của nó.
Hiện giờ, quả Tử Cực Dương đang chễm chệ tại đằng kia nhưng Mục Vỹ không định đi hái ngay.
Vì hôm nay sáu người hợp tác là nhằm để săn được linh hồ Cửu Vĩ Tuyết Sơn, chưa kể dù bây giờ hắn có hái đi nữa thì cũng chưa chắc có thể ra ngoài được hay không.
Bởi lẽ giờ đây, hắn lại cảm nhận được trận pháp ở cửa hang tiếp tục bị tác động.
Lại có người vào!
Là người hay thánh thú đây?
"Chết tiệt, các ngươi là lũ khốn nạn!"
Thấy đồng loại bị giết, con Cương Ngạc còn sống sót phẫn nộ thét lên bằng tiếng người: "Một đám nhân loại hèn hạ, ta giết các ngươi!"
"Cùng nhau tấn công, nó sắp chết rồi!"
Đúng lúc đó, Tần Hiên đanh mặt ngưng tụ một quả cầu nước và quả cầu lửa ở trước người rồi đồng thời tung ra.
Cương Ngạc nọ thấy hành động này của y thì vảy trên thân dựng lên gây ra những tiếng đinh đinh đinh. Nó tàn bạo xông ra ngoài, mặc cho Thủy Thiên Nhất và Thạch Nghiên đang cầm chân nó.
"Cẩn thận!"
Cảnh tượng này làm Thủy Thiên Nhất tái mặt, hắn ta nhanh chóng dựng một màn chắn bằng nước ở trước mặt Tần Hiên.
Nhưng Thạch Nghiên ở bên cạnh lại nhếch môi cười, bay lên lại gần bục đá.
"Thạch Nghiên, ngươi làm gì đấy?"
Không tin được Thạch Nghiên lại tiến thẳng đến quả Tử Cực Dương, Thủy Thiên Nhất không còn dư sức nữa, thét lên.
"Làm gì à?"
Thạch Nghiên cười khẩy: "Hợp tác với các ngươi thì ta có kiếm chác được gì đâu. Ta lấy hoa Tử Cực Dương đi đương nhiên là để đặt bẫy với các đệ tử Tiên Nham Các ta, chờ linh hồ Cửu Vĩ Tuyết Sơn tới rồi!"
"Đừng có mơ!"
Nét mặt Thủy Thiên Nhất trở nên lạnh lùng, hắn ta xông tới.
Cương Ngạc thấy dường như nhóm người này xảy ra xung đột, biết bọn họ không đoàn kết bèn cản chân Thủy Thiên Nhất.
Sau một tiếng sột soạt, hoa Tử Cực Dương bị Thạch Nghiên rút tận gốc.
Giây lát ấy, khuôn mặt gã bỗng trở nên dữ tợn. Gã nhìn những người còn lại với vẻ khinh thường rồi bay thẳng lên cao.
"Chạy đâu cho thoát!"
Mục Vỹ thấy Thạch Nghiên bay lên trời bèn đuổi theo.
Người này móc xỉa hắn suốt cả đường đi, Mục Vỹ chịu hết nổi rồi.
Không thể tin được Thạch Nghiên là một kẻ hai mặt.
Mục Vỹ nhất quyết không để gã được như ý muốn.
Gã Thạch Nghiên này mới đến tầng bốn của cảnh giới Vũ Tiên, trước đó chẳng qua là do đang hợp tác nên Mục Vỹ mới mặc kệ. Còn hiện tại, cho dù thực lực của hắn chỉ là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai thì vẫn không sợ Thạch Nghiên cao hơn mình hai tầng.
Thạch Nghiên thấy Mục Vỹ đuổi theo lập tức tạo một bức tường đá ra sau lưng hòng ngăn chặn hắn lại, nhưng Mục Vỹ khép bàn tay lại thành đao và cắt đôi nó.
"Sao có thể!"
Thạch Nghiên lộ vẻ bất ngờ rất rõ khi nhìn thấy đòn phòng thủ của mình chẳng xi nhê gì với hắn.
Thầm mắng Mục Vỹ là kẻ ghê gớm, gã bay thẳng lên không trung để trốn ra ngoài.
Bốp!
Nhưng giữa lúc đó, một chuyện ngoài dự đoán xảy ra. Một tiếng va đập lớn vang lên, hang động trông chẳng hề được che chắn bằng bất cứ thứ gì như có một vách ngăn vô hình chặn Thạch Nghiên lại.
Cú va chạm mạnh đến mức khiến đầu óc gã choáng váng, không còn biết đông nam tây bắc là gì.
Ngay lúc ấy, Mục Vỹ chớp thời cơ sử dụng Lạc Tuyết Thần Châm. Nó hóa thành một tia sáng vô cùng nhỏ bắn vào trong đầu Thạch Nghiên.
Bị đâm trúng, gã kêu lên đầy thảm thiết và rơi thẳng xuống dưới.
Mục Vỹ mau chóng nhận lấy hoa Tử Cực Dương rồi bỏ ngay vào trong Tru Tiên Đồ, bỏ mặc xác của Thạch Nghiên nện xuống sàn bục đá.
Ầm...
Tuy nhiên, bên dưới chính là xác chết bê bét của Hải Ngọc Cương Ngạc, thi thể Thạch Nghiên rơi trúng ngay nó. Một âm thanh lớn vang lên, gã bị đống vảy trên người Cương Ngạc đâm xuyên, chết.
Mục Vỹ lặng lẽ thu Lạc Tuyết Thần Châm về rồi nhẹ nhàng đáp xuống.
"Xử lý con Hải Ngọc Cương Ngạc này đã!"
Tần Hiên lên tiếng.
Mục Vỹ đã lấy được hoa Tử Cực Dương, họ không còn mối bận tâm nào nữa, phải mau chóng giải quyết con Hải Ngọc Cương Ngạc cuối cùng này thôi.
"Được!"
Câu vừa dứt, năm người lại lao vào tấn công. Chịu ảnh hưởng từ những đợt công kích trước đó, lại thêm Mục Vỹ và Mộc Thanh Thiêm phối hợp với nhau, Hải Ngọc Cương Ngạc đuối sức thấy rõ.
"Nó muốn chạy kìa!", Thủy Thiên Nhất quát lớn.
"Đừng hòng chạy thoát!"
Tần Hiên vừa định ra tay thì Mục Vỹ kéo Mộc Thanh Thiêm lắc mình tránh sang chỗ khác.
Nơi hai người vừa đứng là cửa ra, họ thấy Cương Ngạc lao tới bèn tránh ra để nó chạy về phía cửa hang.
"Thánh thần thiên địa ơi!"
Song, giữa lúc đó, một tiếng kêu đột nhiên thốt lên tại cửa hang.
Có ai khác ở đây sao?
Năm người đều bất ngờ trước tiếng mắng ấy.
Chương 1178: Cá nằm trên thớt
Tốc độ lao lên của Hải Ngọc Cương Ngạc thật sự rất nhanh, loáng cái đến Tần Hiên và Thuỷ Thiên Nhất cũng không ngờ nó đang lao đến với khí thế hùng hồn như vậy mà quay đầu bỏ chạy.
Điều khiến họ bất ngờ hơn là Mục Vỹ và Mộc Thanh Thiên đứng ngay ở lối ra vào mà lại để Hải Ngọc Cương Ngạc chạy thoát dễ dàng.
Nhưng họ còn ngạc nhiên hơn nữa là có mấy người khác cũng đang núp ở đó, vậy mà họ lại chẳng hề phát hiện ra.
Sau một cú va chạm, người đứng đầu trong nhóm năm người đó đứng mũi chịu sào, bị con Hải Ngọc Cương Ngạc va trúng người nên không nhịn được mà gào lên.
Tiếng mắng chửi ấy khiến Mục Vỹ phải ngạc nhiên.
Mục Vỹ cũng từng nghĩ kẻ xông vào động phủ không phải con người, mà là thánh thú gì đó.
Nhưng hắn không ngờ thì ra vẫn là con người.
Lúc Hải Ngọc Cương Ngạc lao ra, đã bị tên cầm đầu đánh chết bằng một chưởng.
Nhưng đôi tay của người đó cũng vang lên một tiếng rắc rõ ràng.
“Mẹ kiếp!”
Sau khi Hải Ngọc Cương Ngạc bị đánh chết, năm người đó đã chậm rãi đi ra.
“Ngũ Quỷ!”
Trông thấy năm người này, Tần Hiên và Thuỷ Thiên Nhất đều biến sắc mặt.
Ngũ Quỷ chính là biệt danh của năm người này.
Bọn họ thường xuyên lui tới thảo nguyên Ma Quỷ nên chẳng còn lạ gì với Ngũ Quỷ cả.
Đến Hoả Vũ Phượng và Mộc Thanh Thiêm cũng nhíu mày.
“Ay da, xem ra các ngươi đều biết chúng ta rồi!”, lão đại của Ngũ Quỷ tiến lên một bước rồi cười lạnh nói: “Ta không làm khó các ngươi đâu, Mục Vỹ là ai? Mau ra chịu chết là được, còn hoa Tử Cực Dương nữa, cũng giao ra đây luôn, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng”.
Mục Vỹ?
Tìm mình ư?
Mục Vỹ tiến lên rồi nói: “Ngươi tìm ta?”
“Ngươi chính là Mục Vỹ hả!”, lão đại của Ngũ Quỷ nhìn Mục Vỹ rồi cười nói: “Thế là đúng rồi, tiểu tử, thiên hoả ban nãy là của ngươi đúng không? Khốn kiếp! Thiêu lông của ông cháy rụi rồi, tiểu tử nhà ngươi chết cũng không oan đâu”.
“Quả nhiên là các ngươi bám theo bọn ta suốt từ đầu đến giờ”.
“Đúng!”, lão đại của Ngũ Quỷ cười nói: “Không ngờ các ngươi cũng thông minh ra phết, còn biết đi vòng vèo, nhưng tiếc là vẫn còn ngu ngơ lắm, gì chứ kiên nhẫn thì bọn ta có thừa!”
Mục Vỹ cười lạnh nói: “Thế à?”
“Tiểu tử ngươi cười gì hả?”, lão đại của Ngũ Quỷ nhìn Mục Vỹ rồi hừ nói: “Không biết mình đang như cá nằm trên thớt rồi sao?”
“Cá nằm trên thớt?”
Mục Vỹ càng mỉm cười lạnh lùng hơn, nói: “Chưa biết ai mới là cá nằm trên thớt đâu, sau khi các ngươi vào đây thì còn có thêm bảy người nữa cũng vào trong hang động này, khéo các ngươi cũng không biết là mình bị theo dõi đâu nhỉ?”
Cái gì!
Nghe thấy vậy, Ngũ Quỷ ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn họ là cây đa cây đề ở thảo nguyên Ma Quỷ, thế mà lại không biết mình đang bị theo dõi.
“Ngươi nói láo!”
“Nói láo? Nếu ngươi không tin thì cứ cho một người quay lại điều tra xem ta có lừa ngươi không”, Mục Vỹ tự tin nói.
Cùng lúc đó, hắn đã dùng lực linh hồn để nói chuyện với nhóm Tần Hiên: “Nếu tên này phái người đi điều tra thì chúng ta phải tấn công ngay, tranh thủ lúc họ không đề phòng”.
Nghe Mục Vỹ nói vậy, mấy người kia đều lặng lẽ đáp lời.
Tần Hiên và Thuỷ Thiên Nhất vốn không quan tâm đến chuyện sống chết của Mục Vỹ, nhưng bây giờ hắn đang giữ hoa Tử Cực Dương.
Nếu bỏ Mục Vỹ lại thì chuyến đi lần này của họ uổng công rồi.
Nhưng cách giảm một kẻ địch này của Mục Vỹ đúng là kế hay, bọn họ năm đánh bốn, nếu đánh bị thương được một tên thì khéo vẫn chạy thoát được.
Nhưng bọn họ nào biết rằng Mục Vỹ không hề lừa Ngũ Quỷ.
Sau khi Ngũ Quỷ đi vào đây, thật sự có thêm bảy người nữa cũng đi vào cùng.
Nhưng nếu bây giờ hắn nói điều này ra, chắc những kẻ sành sỏi như Tần Hiên và Thuỷ Thiên Nhất sẽ bỏ lại hắn ở đây rồi chuồn mất.
Có điều Mục Vỹ cũng không biết rõ những kẻ ở phía sau từ đâu đến.
Ngũ Quỷ này rõ ràng đuổi đến đây theo hắn.
Nhưng từ khi đến tiểu thế giới Ngũ Hành, Mục Vỹ chỉ mới đắc tội với Hoả Thông Thiên, nên không khó để đoán ra chính ông nội của y là Hoả Quy Nhất đã thuê đám người này.
“Mẹ kiếp!”
Mục Vỹ thầm thấy buồn bực.
Cảm giác bị người khác mưu hại chẳng thích chút nào.
Điều quan trọng nhất là nếu Hoả Quy Nhất đến đây thì hắn không thể vui nổi, nhưng nếu là Ngũ Quỷ tép riu này thì hắn có thể đập phát chết ngay, nhưng đấy là khi ở cảnh giới đỉnh phong, chứ nào để họ huênh hoang như bây giờ.
Hắn khó mà nuốt trôi cục tức này được.
Dù quả Tử Cực Dương có thể khiến linh hồn thật và thể xác dung hợp, nhưng không phải chỉ cần có nó là được ngay.
Muốn khôi phục tu vi về cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám mà chỉ dựa vào loại quả này là chưa đủ.
Hơn nữa bây giờ còn chưa đến bước đó, nên họ vẫn có thể ứng phó với năm người này được.
Nếu bảy người kia xuất hiện mà Mục Vỹ không thể đối phó được, hắn sẽ suy nghĩ tới việc ăn quả Tử Cực Dương để nâng cao mức độ dung hợp cho mình.
Lão đại của Ngũ Quỷ nhìn Mục Vỹ với vẻ hoang mang.
“Lão ngũ, đệ đi xem sao đi!”
“Vâng thưa đại ca”.
Một người trong số đó nhận lệnh rồi chạy quay lại.
Cùng lúc đó, bốn người còn lại thì tỉnh bơ chia nhau ra đứng quanh hang động rồi nhìn nhóm Mục Vỹ.
Chương 1179: Giết lão tứ trong nháy mắt
Tên lão đại cười nói: “Tiểu tử, nếu ngươi muốn dùng kế điệu hổ ly sơn thì sai quá sai rồi đấy”.
“Bốn người chúng ta thừa sức đối phó với các người”.
“Sao? Thế à?”
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, đã lập tức lao lên.
Nhưng hắn không xông về phía lên đại ca, mà là lão tứ.
Trong Ngũ Quỷ thì tên đại ca ở tầng thứ sáu cảnh giới Vũ Tiên nên rất mạnh, còn lão nhị và lão tam thì ở tầng thứ năm, lão tứ và lão ngũ thì ở tầng thứ tư.
Xét về tổng thể thì họ cũng ngang tầm với nhóm Mục Vỹ, nhưng trước đó nhóm của hắn vừa đối phó với Hải Ngọc Cương Ngạc xong nên đã tiêu hao quá nhiều sức lực rồi.
Vì thế khi năm người này xuất hiện, bọn họ không rõ có thể đối phó được hay không.
Bây giờ, lão ngũ đã đi. Vì có Lạc Tuyết Thần Châm nên đương nhiên Mục Vỹ sẽ chọn người yếu nhất là lão tứ để ra tay.
Hai người chỉ cách nhau hai tầng cảnh giới, có thêm sự giúp sức của Lạc Tuyết Thần Châm cùng tấn công một cách bất ngờ, khả năng Mục Vỹ tấn công lão tứ thành công sẽ rất cao.
Thấy Mục Vỹ xông về phía mình, lão tứ cười lạnh.
Gã biết rõ mình là người có thực lực yếu nhất trong bốn người.
Thế nên ngay khi lão ngũ đi, gã đã có sự chuẩn bị rồi.
Quanh năm sống ở thảo nguyên Ma Quỷ, sao gã không biết điều này chứ.
Sao nhóm Mục Vỹ có thể ngồi yên chịu chết.
Người bị đánh lén đầu tiên chắc chắn sẽ là gã.
Gã là người có tu vi thấp nhất trong Ngũ Quỷ, nhưng điều đó không có nghĩa gã là kẻ yếu nhất.
Ngược lại, tốc độ thân pháp của gã còn nhanh nhất trong năm người.
Ngay khi Mục Vỹ lao tới, gã đã nhanh chóng di chuyển sang vị trí khác để né đòn.
Nhưng ngay sau đó, gã chợt thấy có một bóng dáng quỷ dị như một con rắn độc đang bám sát theo mình.
Cảm giác này khiến gã rất đau đầu, hay thậm chí là bị khủng hoảng.
Khủng hoảng, thật lòng gã đang cảm thấy như vậy.
Không thể nào!
Khi đối mặt với một võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai cỏn con như Mục Vỹ, gã lại sinh ra cảm giác khủng hoảng.
Nhưng chẳng mấy chốc, gã đã cảm thấy như có một con côn trùng đang chui vào trong đầu mình.
Nó ngọ nguậy trong đầu khiến gã không thể bình tĩnh được.
Phập! Thậm chí gã còn nghe thấy tiếng con côn trùng ấy đang khuấy động não bộ của mình.
Chẳng mấy chốc, đến trái tim của gã cũng vỡ vụn.
Phụt…
Lão tứ hộc ra từng ngụm máu lớn, mặt trắng như tờ giấy, toàn thân nhanh chóng khô quắt như cành cây khô.
“Lão tứ!”
Thấy dáng vẻ đó của lão tứ, lão đại vốn rất tự tin cũng phải ngồi xuống.
“Giết!”.
Nhưng lúc này, nhóm Tần Hiên đã nhanh chóng xông lên.
Một cảnh chém giết chính thức diễn ra.
Cơ thể của lão tứ không ngừng run rẩy, sau đó tiếp tục khô quắt, còn miệng thì liên tục hộc máu.
Ba người còn lại thấy vậy thì đờ ra tại chỗ ngạc nhiên.
“Lão tứ!”
Lão đại của Ngũ Quỷ đỏ mặt, dù lão tứ là người có tu vi thấp nhất trong số họ, nhưng lại là người có tốc độ di chuyển nhanh nhất, vì thế khi năm người họ hành động, lão tứ thường làm chân canh chừng.
Nhưng rõ ràng lần này lão tứ đứng cách Mục Vỹ xa nhất, sao hắn có thể tấn công gã được?
Đánh chết lão đại cũng không tin Mục Vỹ có một món thần binh sánh ngang với Tiên Khí như Lạc Tuyết Thần Châm, hơn nữa nó còn kết hợp và trở thành một phần trong cơ thể hắn.
Thấy vậy, lão đại trợn trừng mắt lườm Mục Vỹ với vẻ sát ý.
“Đừng bao giờ coi thường đối thủ của mình!”.
Hiện giờ, Mục Vỹ đang mỉm cười đứng cạnh lão tứ. Hắn vung tay một cái, Lạc Tuyết Thần Châm đã lẳng lặng quay về cơ thể.
Lúc trước, khi tỉ thí với Hoả Thông Thiên trên Hoả Thánh Đàn, hắn cũng sử dụng Lạc Tuyết Thần Châm. Khi ấy, đến Hoả Lân - một cường giả ở cảnh giới Sinh Tử còn không nhìn ra được, chứ nói gì đến Ngũ Quỷ này.
“Giết chúng!”
Mục Vỹ trấn tĩnh lại, sau đó hô lên rồi lao ra.
Năm người đối phó ba người thì khả năng giành phần thắng của họ sẽ rất cao.
“Oa, ra là trong này đang đánh nhau hăng say thế!”
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói giễu cợt chợt vang lên, nhóm Mục Vỹ lập tức dừng tay.
Có bảy người bước ra, khi thấy nhóm Mục Vỹ đang đấu với Ngũ Quỷ, tên cầm đầu khoanh tay trước ngực xem trò vui.
“Ngũ Hành Vân!”
“Nham Bất Dị!”
Nhìn thấy hai người đi đầu, Tần Hiên và Thuỷ Thiên Nhất biến sắc mặt.
“Ngũ Hành Vân là đệ tử chi chính của Ngũ Hành Thiên Phủ, hắn có thể chất ngũ hành nên thực lực khủng khiếp lắm!”, thấy Mục Vỹ không biết hai người này, Hoả Vũ Phượng giới thiệu: “Nham Bất Dị vốn là đệ tử của Tiên Nham Các, nhưng sau này đã thức tỉnh Kim Hành nên cũng gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ, tên này khinh người lắm”.
“Hoả Vũ Phượng, sỉ nhục người khác là phải trả giá đấy”.
Nhưng Hoả Vũ Phượng vừa nói dứt câu, đã có một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nham Bất Dị ta có khinh người đâu, chỉ là gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ rồi, họ đã giúp đỡ ta, chứ không hại ta như Tiên Nham Các ngày xưa”.
“Hừ!”
Hoả Vũ Phượng không truyền âm những lời này, đương nhiên cũng không sợ Nham Bất Dị nghe thấy.
“Nham Bất Dị, có rất nhiều đệ tử gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ, nhưng chỉ có mỗi ngươi là kẻ huênh hoang nhất”.
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Nham Bất Dị lập tức trở nên u ám.
“Giỏi, Hoả Vũ Phượng, cô giỏi lắm! Đừng tưởng có phụ thân là sơn chủ của Hoả Hành Sơn là ta không dám làm gì cô”.
“Thế ngươi thử xem có làm gì nổi ta không?”
Hoả Vũ Phượng vốn là người có tính tình nóng nảy, một khi cô ấy đã nổi giận thì khó mà hạ hoả được.
Chương 1180: Đạo đức giả
Mục Vỹ nhìn Ngũ Hành Vân và Nham Bất Dị rồi khẽ cau mày.
Hai tên này khó chơi đây!
Hình như bọn họ đều đã ở tầng thứ sáu cảnh giới Vũ Tiên, nhưng riêng Ngũ Hành Vân đã thức tỉnh thiên bẩm ngũ hành nên nếu so về chỗ đứng thì địa vị của Ngũ Hành Vân cao hơn Nham Bất Dị rất nhiều.
Lão tứ trong Ngũ Quỷ đã được giải quyết, lão ngũ thì đã đi mất, nhưng chắc nếu xuất hiện ở đây thì cũng chung số phận với lão tứ thôi.
Lão đại của Ngũ Quỷ vừa va chạm với Hải Ngọc Cương Ngạc nên chắc cũng đã bị thương, ít nhất là ở hai cánh tay.
“Lão đại Ngũ Quỷ này, ta đã bảo là không lừa ngươi rồi mà! Bây giờ, ngươi đã tin chưa?”
Mục Vỹ cười nói: “Các người cứ tưởng mình là ngư ông mà không biết rằng ngư ông thật sự đã chờ sẵn phía sau rồi”.
“Im đi!”
Nghe vậy, lão đại của Ngũ Quỷ bắt đầu nổi giận.
Một là y không ngờ lại bị Ngũ Hành Vân và Nham Bất Dị chen chân ngay tại đây, chính họ mới là ngư ông cuối cùng.
Hai là tứ đệ của y đã chết thảm trong tay Mục Vỹ, hơn nữa hình như ban nãy, tiểu tử này còn cố tình để Hải Ngọc Cương Ngạc chạy qua rồi tấn công bọn họ.
Tên khốn Mục Vỹ này đã biết bọn họ vào đây từ lâu rồi.
Hoá ra chính họ mới là con thú bị săn.
“Đáng chết!”
Lão đại của Ngũ Quỷ biến sắc mặt, không nhịn được hừ nói.
“Ngũ đệ của ta đâu?”, lão đại nhìn Ngũ Hành Vân và Nham Bất Dị rồi hỏi.
“Ngũ đệ?”
Nham Bất Dị cười đáp: “À… ra cái người mặc y phục đen là ngũ đệ của ngươi à? Xin lỗi, ta giết mất rồi!”
Xin lỗi, ta giết mất rồi!
Nham Bất Dị chỉ thản nhiên nói một câu, thậm chí còn không thèm giải thích dông dài.
“Ngươi muốn chết hả?”
“Trả lại mạng cho ngũ đệ ta đây!”
Ngay sau đó, lão nhị và lão tam đã biến sắc mặt rồi hét lên.
“Im!”, lão đại tái mặt rồi ra sức trách mắng: “Tất cả dừng tay cho ta!”
“Đại ca, ngũ đệ bị chúng giết rồi!”
“Đúng vậy, đại ca”.
Lão nhị và lão tam nhìn đại ca mình với vẻ đau đớn.
“Ta bảo dừng tay cơ mà!”, lão đại quở trách: “Các đệ có nghe lời ta không?”
Nghe thấy vậy, lão nhị và lão tam đành ngoan ngoãn bình tĩnh lại.
“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!”, Nham Bất Dị nhìn lão đại rồi cười nói: “Ta biết mục đích của các người là giết Mục Vỹ. Chúng ta không ra tay với lão ngũ, cũng không làm hắn bị thương nên hắn chưa chết đâu. Nhưng nếu các người muốn cứu hắn thì phải giết Mục Vỹ trước đã!”
“Cái gì?”
Nghe tin lão ngũ chưa chết, lão đại mừng ra mặt.
“Mục đích của các người là Mục Vỹ, trùng hợp là mục đích của chúng ta cũng vậy. Nhưng thứ chúng ta cần là thiên hoả trên người hắn, còn các người chỉ cần mạng thôi đúng không?”
Nham Bất Dị tỉnh bơ nói: “Dù các người có xuất hiện hay không thì cũng thế thôi, nhưng nếu muốn lấy mạng hắn thì kiểu gì cũng phải bỏ công bỏ sức”.
“Được!”
Lão đại của Ngũ Quỷ gật đầu nói: “Ngươi hợp tác với bọn ta giết Mục Vỹ là được, chúng ta chỉ cần mạng của hắn, ngoài ra thì không cần gì hết”.
“Tốt!”
Nham Bất Dị chắp tay sau lưng rồi lười nhác nhìn Mục Vỹ nói: “Dù Nham Bất Dị ta không có thiên bẩm Hoả hành thì ta vẫn muốn có thiên hoả!”
“Muốn thì bỏ mạng ra mà lấy”.
Mục Vỹ lạnh mặt rồi cất bước.
“Tần Hiên, Thuỷ Thiên Nhất, Mộc Thanh Thiêm, Hoả Vũ Phượng, chuyện này không liên quan đến các ngươi. Nếu các ngươi chịu rút lui thì Ngũ Hành Vân ta sẽ không gây khó dễ”, đúng lúc này, Ngũ Hành Vân luôn im lặng nãy giờ chợt lên tiếng.
Không gây khó dễ ư?
Khẩu khí lớn quá nhỉ!
Ngũ Hành Vân hoàn toàn coi những người khác như món đồ chơi trong tay mình.
Nhưng lúc này, Tần Hiên lại có vẻ mặt bực dọc.
“Hoả sư muội”.
“Tần sư huynh, nếu huynh định đi thì cứ việc, không cần phải hỏi ta”, Hoả Vũ Phượng lạnh băng nói.
Tần Hiên cũng có vẻ lúng túng.
Sau một hồi đắn đo, cuối cùng y nói: “Mục sư đệ, đệ đừng trách ta. Tần Hiên ta đã thức tỉnh Thuỷ và Hoả hành nên sớm muộn gì cũng gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ thôi. Đến lúc đó, Ngũ Hành Vân sẽ là đồng môn của ta, vuốt mặt thì phải nể mũi, xin lỗi nhé!”
“Muốn lượn thì lượn luôn đi, đừng nói mấy câu đạo đức giả”.
Hoả Vũ Phượng còn chưa kịp lên tiếng thì Mục Vỹ đã không nhịn được mà quát tháo.
Nghe thấy vậy, Tần Hiên lập tức đờ ra nhìn Mục Vỹ.
Suốt từ đầu chặng đường đến giờ, Mục Vỹ luôn rất dễ bảo và không bon chen với đời, không ngờ lúc này hắn lại nói ra những câu như vậy.
Đến Hoả Vũ Phượng còn phải há hốc miệng nhìn hắn.
“Mục Vỹ, đệ…”, Tần Hiên tái mặt rồi khẽ gầm lên: “Được, dù ta không can thiệp vào chuyện của đệ và Ngũ Quỷ hay Ngũ Hành Vân, nhưng quả Tử Cực Dương thì đệ phải giao ra đây”.
Ra là chờ thứ này.
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ cười lớn nói: “Quả Tử Cực Dương? Đây này”.
Dứt lời, Mục Vỹ đã lấy quả Tử Cực Dương ra.
Nhưng ngay khi nó xuất hiện trên tay Mục Vỹ, hắn đã không chút do dự mà cho cả vào miệng sau đó nhai nhồm nhoàm, một hương thơm đã toả khắp hang động.
“Ngon ra phết! Vừa chua vừa ngọt, đợi ta tiêu hoá xong rồi cho ngươi nhé!”
Trong lời nói của Mục Vỹ chứa đầy vẻ khinh bỉ.
Hổ không thị uy lại bị tưởng là mèo.
Ngũ Hành Vân? Nham Bất Dị?
Đều là cái thá gì chứ!
Thấy Mục Vỹ nuốt trọn quả Tử Cực Dương vào bụng, Thuỷ Thiên Nhất và Mộc Thanh Thiêm đều ngơ ngác nhìn nhau.
Hành động này của hắn quá đỗi chấn động.
Bình luận facebook