-
Chương 1041-1045
Chương 1041: Ai mà tin cho được
Bắt giặc phải bắt vua trước, đương nhiên mọi người ở đây đều hiểu được đạo lý này!
Huyền Ngọc Đức quát lên: "Chư vị, tất cả mọi người đều cùng đến đây vì xương rồng và trứng rồng, nhưng e rằng hiện tại phải cùng vượt qua một cửa ải khó khăn!"
"Bầy sói Hắc Lân này trật tự ngay ngắn, rõ ràng là do sự sắp xếp thống nhất của lang vương Hắc Lân. Ta nghĩ bây giờ chúng ta nên đoàn kết lại với nhau, giết con lang vương Hắc Lân kia thì mới có thể vượt qua ải này được!"
Ông ta nói vậy không sai, hiển nhiên mọi người đều hiểu.
Ngay lập tức, thủ lĩnh các thế lực lớn lần lượt lao ra.
"Huyền Ngọc Đức núi Huyền Không!"
"Hàn Doãn Cửu Hàn Thiên Cung!"
"Chu Thiên Sinh nhà họ Chu!"
"Ma Diệt Vô Cực Ma Tông!"
"..."
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều bỏ đi mọi hiềm khích, tự phái ra một người đại diện có thực lực mạnh mẽ.
"Minh chủ, chúng ta có nên tham gia không?"
Giờ phút này Mục Vỹ đã tụ họp với đám người Huyết Minh, Tập Lung hỏi hắn.
"Đương nhiên không đi!"
Mục Vỹ cười nói: "Huyền Ngọc Đức của núi Huyền Không đi rồi nhưng vẫn còn người đàn ông trung niên không đơn giản bên cạnh Bạch Tuyệt. Ông ta trà trộn vào nhánh Cổ thuật không biết là muốn làm gì!"
"Hơn nữa các thế lực siêu cấp đều đi, Huyết Minh chúng ta cùng lắm cũng chỉ là thế lực hạng hai, đi cái gì!"
Mục Vỹ nói xong, Tập Lung chỉ chắp tay, không nói gì thêm.
"Bên chỗ Huyết Minh có phải cũng nên phái người đi không?"
Đúng lúc này, đôi mắt sắc lẹm của Hàn Doãn nhìn thấy đám người Mục Vỹ chưa ra tay bèn sừng sộ quát.
Ông ta biết Tập Lung trước đây chính là một trong những trưởng lão hạt nhân của núi Huyền Không, quyền cao chức trọng, gần với tứ đại hộ pháp núi Huyền Không, sao ông ta có thể không đi được!
"Huyết Minh của ta chỉ được xem là thế lực hạng hai thôi, tới nơi này chỉ để đục nước béo cò, không đi đâu!"
Mục Vỹ mỉm cười, đáp rất thản nhiên.
Cho dù lúc này Huyết Minh là thế lực hạng hai hay hạng một, hắn chắc chắn sẽ không làm những chuyện phí sức như nịnh hót đó đâu!
"Mục minh chủ khiêm tốn rồi, thế lực dám công khai đối nghịch với núi Huyền Không ta mà là hạng hai thì chẳng phải núi Huyền Không ta đây đã bị dọn sạch đời nào rồi sao?", Huyền Ngọc Đức cũng mở miệng, còn có thêm chút uy hiếp trong đó.
"Thôi thôi!"
Mục Vỹ ra chiều bất lực: "Huyết Minh của ta thật sự vẫn còn non quá. Hây dà, núi Huyền Không trên mặt nổi được dẫn dắt bởi Huyền Ngọc Đức, nhìn qua chỉ có một đội nhưng trong tối còn có một đội nữa. Bọn ta không thông minh được bằng núi Huyền Không đâu!"
"Ồ, không đúng, có thể trong tối không chỉ có một đội thôi đâu!"
Hả?
Mục Vỹ vừa dứt lời, mọi người ở đây lập tức hiểu ra.
Lần này đội núi Huyền Không do Huyền Ngọc Đức chỉ đạo, thoạt nhìn thì là một đội nhân mã nhưng trong tối còn có một nhóm khác nữa ư?
"Ngươi nói bậy!"
"Hửm? Nói bậy?"
Mục Vỹ chỉ vào Trĩ Thiên Thương của nhánh Cổ thuật, mỉm cười bảo: "Bạch Tuyệt và tiền bối với thực lực sâu thâm khó lường phía sau ngươi nữa, có phải nên xuất hiện rồi không!"
Cho đến bây giờ, mọi người mới chú ý đến những người bên nhánh Cổ thuật.
Không ai có thể ngờ rằng Bạch Tuyệt dẫn theo một đội khác và trốn ở nơi này.
"Mục Vỹ, ngươi thật lợi hại!"
Bạch Tuyệt hiểu mình không che giấu nổi nữa.
Thôi thì cứ lộ mặt thôi.
"Cảm ơn đã khen nhưng ta không lợi hại bằng Bạch Tuyệt ngươi đâu. Ngươi vu oan giá họa, ẩn thân giấu mặt, cái gì cũng thông thạo. Trong mắt ta, ngươi còn lợi hại hơn Huyền Vô Tâm rất nhiều đó!"
Nhìn thấy nụ cười tươi trên mặt Mục Vỹ, trong mắt Bạch Tuyệt cũng hiện lên ý cười nhưng đầy lạnh lùng.
"Bạch Tuyệt, Bạch Tình Thiên, sao các ngươi lại ở đây?"
Nhìn thấy hai người xuất hiện, Huyền Ngọc Đức sửng sốt.
Trong chuyến đi này, ông ta đã nhận lệnh của thiên chủ đi vào hang rồng nhưng thiên chủ vẫn chưa ra lệnh cho đám người Bạch Tuyệt tới đây mà.
"Diễn, cứ diễn tiếp đi!"
Vạn Vô Sinh không nhìn nổi nữa, hừ một tiếng: "Núi Huyền Không đúng là đủ chiêu trò, mặt ngoài thế này, sau lưng còn chuẩn bị một cái hố khác chờ mọi người".
"Huyền Ngọc Đức, ông diễn cũng giống lắm", Vỹ thánh sử cũng cười khẩy tiếp lời: "Bảo bọn ta đi lên đối phó với bầy sói Hắc Lân theo ông, sau đó đợi bọn ta kiệt sức thì để Bạch Tình Thiên ra mặt chiếm lấy xương rồng và trứng rồng chứ gì?"
Những người ở đây đều là lão yêu tinh, sao lại không hiểu được đạo lý này.
Một khi bọn họ đánh nhau sống chết, mệt mỏi kiệt sức, kẻ ngư ông đắc lợi chính núi Huyền Không.
"Hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm!"
Huyền Ngọc Đức tỏ ra đau đớn: "Thiên chủ nhà ta chỉ phái ta đến thôi, có phái bọn họ tới đâu!"
"Đương nhiên là hiểu lầm rồi!"
Mục Vỹ tiến lên từng bước: "Bởi vì Bạch Tình Thiên vốn đã ẩn giấu trong nhánh Cổ thuật mấy trăm năm rồi, mỗi ngày đều truyền đạt tin tức về hang rồng cho núi Huyền Không các ông, núi Huyền Không các ông đã nhắm vào hang rồng từ lâu rồi!"
Những lời này thật ra là do Mục Vỹ bịa ra.
Hắn vốn không biết rốt cuộc Bạch Tình Thiên đang làm gì.
Nhưng mà rất hiển nhiên, hiệu quả của những lời này không ngoài dự đoán.
Sắc mặt của các thế lực lớn lập tức thay đổi.
Nếu vừa rồi bọn họ đi lên cùng Huyền Ngọc Đức thì chắc lúc này đã bị sập bẫy rồi.
Nhưng người tức giận nhất chính là Trĩ Thiên Thương.
"Bạch Tuyệt huynh, huynh cứu ta ở núi Huyền Không chỉ vì lợi dụng ta sao?"
Trĩ Thiên Thương nhìn Bạch Tuyệt, hắn ta không phải kẻ ngốc.
Thảo nào năm xưa Trĩ Thiên Thương quen biết với Bạch Tuyệt, sau đó Bạch Tuyệt đề cử Bạch Tình Thiên với hắn ta làm người liên lạc trung gian với núi Huyền Không. Sau đó nữa, Bạch Tình Thiên lại đề cử Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các trở thành đối tác buôn bán với nhánh Cổ thuật bọn họ.
Mọi chuyện đều có vẻ chỉ là tình cờ, nhưng giờ nghĩ kĩ lại mới thấy trùng hợp quá mức rồi!
Chương 1042: Giấu đầ hở đuôi
“Đương nhiên không phải!”
Bạch Tuyệt vội nói: “Tên này toàn nói bậy nói bạ mà huynh cũng tin hắn sao?”
“Sao không? Bạch Tuyệt, ta thấy ngươi tiếp cận Vu tộc chúng ta là có ý đồ xấu, bảo sao lúc nào cũng lén la lén lút, suốt ngày mặc áo bào đen che kín cơ thể”.
Lần này, người lên tiếng là Vu Vũ.
Mục Vỹ vốn là người mà y mời tới để chữa trị cho Vu tổ. Bây giờ, bệnh tình của Vu tổ đã chuyển biến tốt hơn, y cảm ơn Mục Vỹ còn không kịp nên đương nhiên vài nói đỡ vài câu cho hắn rồi.
Ánh mắt Trĩ Thiên Thương nhìn Bạch Tuyệt cũng dần khác đi.
Dường như có vài chuyện bắt đầu dần sáng tỏ rồi!
“Cút khỏi đội của nhánh Cổ thuật ta ngay!”
Trĩ Thiên Thương nhìn Bạch Tuyệt rồi quát.
Hắn ta vốn là người thừa kế sáng giá trong các thế hệ trẻ của nhánh Cổ thuật, dù hiền lành nhưng hắn ta không ngốc.
Chuyện đến nước này, đương nhiên hắn ta đã rõ đầu đuôi rồi.
Bạch Tuyệt lập tức tái mặt, thấy Trĩ Thiên Thương đã trở mặt, gã ta lập tức hừ nói: “Hay lắm! Trĩ Thiên Thương, sớm muộn sẽ có ngày ngươi phải hối hận!”
“Cút!”
Trĩ Thiên Thương không để tâm, lập tức quát tháo.
Bạch Tuyệt hừ lạnh một tiếng rồi phất áo bỏ đi.
Bạch Tình Thiên cũng đi theo ngay.
Ông ta nằm vùng ở nhánh Cổ thuật là để nghe ngóng tin tức về trứng rồng, bây giờ núi Long Cốt đã gần ngay trước mắt, dù chuyện bại lộ thì cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến núi Huyền Không.
Bạch Tình Thiên đi tới cạnh Huyền Ngọc Đức rồi nói nhỏ: “Mọi chuyện nằm trong kế hoạch của thiên chủ, nên Huyền huynh mới không biết!”
“Ta hiểu rồi!”
Huyền Ngọc Đức không nhiều lời, chỉ hờ hững gật đầu.
Cuối cùng thì Bạch Tuyệt và Bạch Tình Thiên đã bị đuổi ra khỏi nhánh Cổ thuật, Mục Vỹ lùi lại một bước rồi không nói gì nữa.
Nhưng ánh mắt của Bạch Tuyệt vẫn dán chặt vào người hắn như một con rắn độc.
“Dao Nhi, qua đây!”
Mục Vỹ coi như không nhìn thấy rồi gọi Tần Mộng Dao đi tới cạnh mình, nói: “Muội mặc chiếc Bắc Minh Hàn Giáp này đi, sẽ có nhiều công dụng đấy!”
“Bắc Minh Hàn Giáp?”
Tần Mộng Dao từng là đệ tử của Cửu Hàn Thiên Cung nên đương nhiên biết bộ hộ giáp này.
Nó là thánh khí tuyệt phẩm, có thể nói là hàng cực phẩm vì có chất lượng rất tốt.
Hình như nó là của Hàn Doãn cơ mà? Sao giờ lại nằm trong tay Mục Vỹ?
Tần Mộng Dao khoác Bắc Minh Hàn Giáp lên người, tia sáng màu lam loé lên, bộ hộ giáp lập tức toả ra ánh sáng màu lam nhạt, Tần Mộng Dao giơ tay ra, lập tức có một cái búa băng xuất hiện.
Chiếc búa này kết hợp cùng Bắc Minh Hàn Giáp sẽ tăng sức mạnh cho nhau.
“Tuyệt quá! Vỹ ca, đây là hộ giáp cấp Hư Tiên Khí à!”
Tần Mộng Dao lập tức hô lên.
“Ừm!”
Mục Vỹ gật đầu.
Hư Tiên Khí?
Nghe thấy vậy, mọi người ở xung quanh đều trợn tròn mắt.
Hư Tiên Khí gì cơ?
Nó không phải là thánh khí tuyệt phẩm của Cửu Hàn Thiên Cung sao?
Trông thấy ánh mắt dò xét của mọi người, Hàn Doãn lập tức đỏ bừng mặt.
Lúc này, ông ta nên nói gì đây? Biết nói sao bây giờ?
Lẽ nào thừa nhận chính Mục Vỹ đã cướp chiếc hộ giáp này của ông ta?
Thế thì còn gì là thể diện nữa!
“Nó không liên quan gì đến ta cả!”
Hàn Doãn vội nói.
Song, những người tinh ý đã phát hiện ra điều bất thường ngay.
Đây rõ ràng là chiếc hộ giáp mà Hàn Doãn từng mặc.
Nhưng sao bây giờ nó lại trở thành Hư Tiên Khí?
“Hàn Doãn, việc gì ông phải giấu chứ? Rõ ràng chính ông cởi chiếc hộ giáp này ra mà?”, Vạn Vô Sinh nói toạc ra: “Là Mục tiên sinh đã sửa nó, hơn nữa còn nâng cấp cho nó thành Hư Tiên Khí, giờ ông ngại không dám nhận à?”
“Ma Diệt, ông bớt nói linh tinh đi!”
Hàn Doãn hừ nói: “Nếu không tại ông thì sao ta phải bỏ nó lại chứ?”
Hàn Doãn vừa nói vậy, mọi người lập tức quay sang nhìn ông ta.
Giờ có muốn chối cũng không được nữa rồi!
Nhưng bây giờ, mọi người không còn quan tâm vì sao Hàn Doãn lại để mất chiếc hộ giáp này nữa, điều khiến họ tò mò hơn là Mục Vỹ đã sửa chữa nó thể nào mà nâng cấp cho nó thành Hư Tiên Khí được!
Hư Tiên Khí mà xuất hiện sẽ thu hút sự chú ý của các thế lực lớn, buổi đầu giá lần trước đã chứng minh điều này.
“Các vị, từ nay trở đi, Huyết Minh ta bắt đầu bán Hư Tiên Khí, chỉ cần các vị có đủ Linh Tinh thì chúng ta đều có thể luyện chế Hư Tiên Khí cho các vị. Hơn nữa, chỉ cần Linh Tinh cực phẩm thôi!”
Mục Vỹ bước lên phía trước rồi chắp tay nói: “Chiếc hộ giáp này do Mục Vỹ ta luyện chế, giờ nó đã là một món Hư Tiên Khí thật sự. Nếu ai không tin thì cứ đến Huyết Minh ta thử. Chỉ cần bỏ tiền và thời gian ra thì chắc chắn các vị sẽ hài lòng!”
Mục Vỹ bất ngờ đứng ra quảng cáo, khiến ai cũng mắt tròn mắt dẹt.
Nếu hắn dám nói vậy thì khả năng cao đúng là thế rồi.
Nhưng luyện chế Hư Tiên Khí ư?
Sao có thể chứ!
Lẽ nào Mục Vỹ đã thu thập được tiên khí?
Mọi người đều rối tung đầu óc.
Song, lão đại của các môn phái lớn đang thấy khiếp sợ về chuyện Hư Tiên Khí, còn các đệ tử thì chỉ thấy mông lung.
Bầy sói Hắc Lân đang lao như điên về phía bọn họ, nhưng giờ chẳng ai còn tâm trạng nghĩ cách đối phó với chúng nữa, mà chỉ bàn tán sôi nổi ở đây.
Chương 1043: Bốn mắt nhìn nhau
Dù bây giờ có Tiên Khí thật sự xuất hiện ở đây thì cũng không thể khiến họ thấy hứng thú được.
So với Tiên Khí thì mạng sống quan trọng hơn!
“Các vị, hình như bây giờ không phải lúc bàn luận về chuyện này thì phải?”
Mặt Huyền Ngọc Đức đã xám xịt.
Nếu Mục Vỹ có thể luyện chế được Hư Tiên Khí thật thì hắn sẽ trở thành nhân vật được chào đón nhất tiểu thế giới Tam Thiên.
Hơn nữa, một khi hắn đã luyện chế được Hư Tiên Khí thì dù không biết hắn lấy tiên khí ở đâu, nhưng chắc chắn có thể luyện chế được Hư Tiên Đan nữa.
Đây quả thực là một sự uy hiếp cực lớn với núi Huyền Không!
Vậy thì sao ông ta có thể yên tâm được.
“Lang vương Hắc Lân chỉ huy bầy sói, chúng ta dây dưa càng lâu thì thương vong càng lớn!”
Huyền Ngọc Đức bình thản nói: “Ta nghĩ bây giờ mọi người nên nghĩ cách đối phó với lang vương Hắc Lân thì hơn, bởi ít nhất thì nó cũng vô địch ngang với cường giả cảnh giới Sinh Tử!”
“Giờ còn ai dám tin núi Huyền Không các người nữa?”
Vạn Vô Sinh nói: “Bạch Tình Thiên là một nhóm, ông là một nhóm, xin hỏi Huyền trưởng lão là có phải núi Huyền Không các người vẫn còn một nhóm nữa không?”
“Núi Huyền Không có bốn gia tộc lớn, nhà họ Huyền và Bạch đến rồi, nhà họ Cổ và Cực cũng thế đúng không?”
“Đúng đấy! Huyền Ngọc Đức, lát nữa hai gia tộc ấy mà đến, ông lại nói với chúng ta là mình không biết gì à!”
Đột nhiên, mọi người cùng lên tiếng.
Cũng không thể trách họ được, bởi trứng rồng thật sự quá quý giá, nếu các thế lực cạnh tranh công bằng thì sẽ chẳng ai nói gì. Nhưng nhỡ mọi người hợp sức tiêu diệt lang vương Hắc Lân xong lại thành ra làm lợi cho kẻ khác thì ai mà chịu được!
“Ta đảm bảo sẽ không có thêm ai đến nữa!”
Huyền Ngọc Đức hừ nói: “Nếu võ giả nhà họ Cực và Cổ xuất hiện, Huyền Ngọc Đức ta sẽ giết họ đầu tiên, nói không giữ lời thì trời tru đất diệt!”
Huyền Ngọc Đức cũng bị mọi người ép đến cực điểm rồi!
Lập lời thề độc xong, ông ta thở hổn hển rồi nhìn Mục Vỹ.
Nếu không tại Mục Vỹ, Bạch Tuyệt và Bạch Tình Thiên đã không bị lộ. Như vậy thì vào lúc mấu chốt, hai người họ sẽ góp phần trong việc giành trứng lớn.
Nhưng mọi chuyện đã bị Mục Vỹ phá hỏng rồi!
Tên này đúng là đáng chết!
Nghe Huyền Ngọc Đức thề độc như vậy, không ai nói gì nữa.
Nhưng Mục Vỹ lại hơi cau mày.
Hắn tin là có lẽ Huyền Ngọc Đức không biết nhóm Bạch Tuyệt sẽ xuất hiện ở đây thật.
Nhưng suốt quãng đường vừa qua, hắn chưa hề quên cảm giác nguy hiểm luôn rình rập.
Đó không phải người của núi Huyền Không thì còn ai vào đây nữa?
Mục Vỹ thật sự không nghĩ ra ai được nữa!
Lẽ nào là… Ma tộc!
Vừa nghĩ vậy, Mục Vỹ đã giật mình rồi căng cứng người lại.
Ma tộc nằm ở phía Bắc tiểu thế giới Tam Thiên, ở đó quanh năm có ma khí cuồn cuộn, con người không thể sống được.
Nhưng họ ỷ thế lớn nên thường xuyên đi xâm chiếm nơi khác, từ đó khiến quan hệ giữa Ma tộc và nhân loại luôn rất căng thẳng. Song tuy vậy, hai bên vẫn có làm ăn qua lại với nhau!
Nhưng nếu lần này, Ma tộc cũng đến thì sao?
Kết quả sẽ khác ngay lập tức.
Chắc chắn họ sẽ không tìm thấy trứng rồng, nhưng quá nhiều thế lực cạnh tranh nhau thế này thì cảnh đầu rơi máu chảy sẽ tàn khốc hơn.
Đến lúc ấy, ngao cò tranh nhau, Ma tộc làm ngư ông đắc lợi.
Nghĩ thôi đã thấy khiếp rồi!
Mục Vỹ kéo Tần Mộng Dao ở cạnh rồi nói: “Dao Nhi, lát nữa Huyết Minh chúng ta không lấy trứng rồng nữa cũng được, cứ lượng sức để bảo toàn lực lượng thôi, muội hãy bảo với mọi người như thế, nhớ chưa?”
“Là sao cơ Vỹ ca?”
“Không sao, chỉ là suy đoán của ta thôi, muội cứ truyền xuống dưới là được!”
“Ừm!”
Dù Tần Mộng Dao không hiểu ra làm sao, nhưng vẫn làm theo lời Mục Vỹ dặn.
Mục Vỹ chợt quay lại nhìn ra phía sau với vẻ cảnh giác.
Năm xưa khi ở Trung Châu Đại Lục, hắn rất mẫn cảm với khí tức của Ma tộc.
Nhưng giờ có lẽ người của Ma tộc đã che giấu khí tức nên hắn không phát hiện ra được, nhưng cảm giác có người bám theo luôn thường trực trong hắn.
Lúc này, các thế lực lớn đã yên tâm hơn sau khi Huyền Ngọc Đức thề độc.
Kiểu gì họ cũng phải giết lang vương Hắc Lân, nếu không họ đến núi Long Cốt chuyến này phí công rồi.
Võ giả đứng đầu của các môn phái lập tức di chuyển đến giữa sườn núi.
Những cảnh giới còn lại thì tập trung đối phó với bầy sói Hắc Lân.
Mười mấy con sói Hắc Lân cao mấy chục mét đã trở thành tiêu điểm của mọi người.
Bọn chúng đều có thực lực cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, thứ chín, đại trưởng lão của các môn phái phải hợp lực với nhau để chiến đấu với chúng.
Các võ giả dưới cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám thì tấn công những con sói Hắc Lân bình thường.
Cục diện trở nên hỗn loạn.
Nhưng trong lúc đó, Mục Vỹ luôn nhìn chăm chú vào một bóng người của núi Huyền Không.
Đó là Bạch Tuyệt!
Bốn mắt nhìn nhau toé lửa.
Bây giờ, Bạch Tuyệt đã là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, nắm vững quy tắc không gian, sánh ngang với một trưởng lão bình thường của núi Huyền Không.
Điều quan trọng nhất là gã ta vẫn còn rất trẻ!
Bạch Tuyệt nhìn Mục Vỹ với vẻ đầy sát ý.
Hai bọn họ phải quyết đấu một mất một còn!
Lần trước, lúc đột kích giữa đường, Mục Vỹ bị Bạch Tuyệt chơi cho một vố, lần này hắn phải trả lại.
Với Bạch Tuyệt thì Mục Vỹ đã cướp mất hai món Hư Tiên Khí, ngoài ra còn phá hỏng kế hoạch của gã ta, nên hai người vừa chém giết lũ sói Hắc Lân vừa áp sát nhau!
Chương 1044: Vết tích ám muội
“Hư Tiên Khí, Mục Vỹ, à không Mục đại sư chứ, không ngờ ngươi lợi hại vậy đấy!”
Bạch Tuyệt nhìn Mục Vỹ với vẻ giễu cợt rồi nói.
“Ít nhất cũng lợi hại hơn ngươi, đúng không?”
Mục Vỹ mỉm cười, nắm chặt kiếm Khổ Tình trong tay.
Lần này, dù Bạch Tuyệt không mò tới thì hắn cũng phải đi tìm gã ta.
Bạch Tuyệt này là một kẻ đáng sợ hơn Huyền Vô Tâm, cụ thể là ở dã tâm của gã ta.
Nói dễ nghe hơn thì là bày mưu tính kế.
Dường như cái chết của Huyền Vô Tâm cũng nằm trong kế hoạch của gã ta.
Nhưng Bạch Tuyệt có tính toán đến đâu cũng không ngờ được lại có một biến số là Mục Vỹ xuất hiện, sau đó cản trở mọi dự tính của gã ta.
Nếu không một khi gã ta uống Hư Tiên Đan và có thêm hai món Hư Tiên Khí trong tay thì Mục Vỹ đã chết từ lâu rồi.
“Đấu võ mồm với ta thú vị lắm à?”
“Cũng tạm!”, Mục Vỹ cười nói: “Nhưng ngươi căng thẳng quá, nếu thả lỏng thêm chút thì hay hơn!”
“Sao cơ?”
“Ý của ta là lúc nào ngươi cũng tỏ ra bình thản, nhưng thực chất lại luôn căng thẳng, thoái mái ra thì hay hơn!”
Mục Vỹ xua tay nói: “Dẫu sao suốt ngày trưng cái bộ mặt ấy ra cũng chẳng dễ chịu gì. Hơn nữa, ngươi đã dung hợp với Thiên Âm Huyền Xà, cả chân hồn và cơ thể đều có sự thay đổi. Có phải dạo này, ngươi luôn thèm khát phụ nữ, dù cho ngày nào cũng chiến đấu mười mấy hiệp cũng vẫn thấy thiếu đúng không?”
“Sao ngươi biết?”
“Có gì khó đâu, loài rắn vốn có bản tính dâm tà, chuyện thường ấy mà!”
Mục Vỹ cười nói: “Nhưng ngày nào ngươi cũng hoan ái với phụ nữ như vậy lại có lợi ích rất lớn cho việc tu luyện của ngươi, nếu không ngươi đã chẳng tiến vào cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám nhanh như thế, có điều thận của ngươi có chịu nổi không?”
Bản tính là của rắn, nhưng thận là của con người!
“Ngươi chán sống rồi hả!”
Bạch Tuyệt đã hoàn toàn nổi giận.
Mục Vỹ thật sự quá ngông cuồng, không coi gã ta ra gì cả.
Điều này khiến gã ta không thể chịu nổi.
Vương Tâm Nhã khi thấy cảnh tượng này định tới giúp Mục Vỹ, nhưng cô ấy còn chưa ra tay đã bị Tiêu Doãn Nhi ở bên cạnh cản lại rồi nói: “Không sao đâu!”
“Sao cơ?”
Vương Tâm Nhã và Tần Mộng Dao đều nhìn Tiêu Doãn Nhi với vẻ nghi hoặc.
“Huynh ấy rất giỏi, Lâm Chính Anh và Kim Minh đều bỏ mạng trong tay huynh ấy, mọi người yên tâm!”
Cái gì!
Nghe thấy vậy, Vương Tâm Nhã và Tần Mộng Dao đều sững người.
Họ biết Mục Vỹ lợi hại, nhưng cả hai đều không ngờ hắn có thể giết võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám.
Bởi cảnh giới này chính là một bước ngoặt.
Võ giả ở tầng thứ tám đã nắm vững quy tắc không gian và điều khiển nó, đây là điều mà các võ giả không thể so bì!
“Vỹ ca không bị trói buộc bởi quy tắc không gian và thời gian nên Bạch Tuyệt đó không làm gì được huynh ấy đâu!”
Tiêu Doãn Nhi tự tin nói.
Sao có thể?
Song, nghe thấy vậy, Vương Tâm Nhã và Tần Mộng Dao đều cảm thấy rất khó tin.
Không bị trói buộc bởi quy tắc không gian và thời gian ư?
Tần Mộng Dao lắc đầu nói: “Vì ta đã thức tỉnh thần phách Băng Hoàn nên đúng là các võ giả tầng thứ tám, thứ chín không thể trói buộc ta được, nhưng Vỹ ca thì…”
“Huynh ấy làm được thật mà!”
Thấy hai người kia có vẻ không tin nên Tiêu Doãn Nhi vội nói.
“Coi muội sốt sắng chưa kìa, có phải chúng ta không tin muội đâu!”, Vương Tâm Nhã cười phá lên nói: “Nhìn mấy vết tích trên cổ muội, ta đoán ngay là tác phẩm của tên háo sắc kia. Tên này chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, mới lần đầu mà đã hổ báo thế rồi!”
“Đâu, làm gì có…”
“Còn đỏ mặt nữa, đang ở nơi nguy hiểm mà đồ lưu manh ấy vẫn thảnh thơi thế này, đúng là ghê gớm thật!”
“Hai tỷ… muội không nói chuyện với hai người nữa!”
Tiêu Doãn Nhi đỏ mặt rồi hậm hực nói.
“Đừng xấu hổ, chuyện xấu mà tên lưu manh ấy làm nhiều lắm, sau này muội sẽ biết, huynh ấy là một tên vô cùng xấu xa!”
Vương Tâm Nhã cười khanh khách, sau đó nghiêm túc nói: “Thôi không đùa nữa, lũ sói Hắc Lân này không dễ đối phó đâu!”
“Ừm!”
Tần Mộng Dao nghiêm chỉnh nói: “Lần này e là núi Huyền Không vẫn còn trợ thủ, ban nãy Vỹ ca đã dặn ta rồi nên chúng ta đừng liều lĩnh quá!”
“Ừm!”
“Được!”
Ba người lập tức tách nhau ra rồi bắt đầu chém giết.
Cùng lúc đó, Bạch Tuyệt và Mục Vỹ cũng đã lao vào đánh nhau.
Dù ở cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, nhưng Bạch Tuyệt vẫn rất thận trọng khi nhìn Mục Vỹ ở tầng thứ sáu.
Vì dường như Mục Vỹ đang đứng trước mặt gã ta không phải ở tầng thứ sáu, mà là tầng thứ tám.
Cảm giác này rất kỳ lạ, nhưng Bạch Tuyệt không thể giải thích được.
Trước kia, gã ta nghĩ trăm phương nghìn kế để hạ Huyền Vô Tâm, hoá ra lại làm chuyện không đâu.
Nhưng dù vậy thì trong mắt Bạch Tuyệt, Huyền Vô Tâm cũng chỉ là một tên tự cao tự đại, không đáng nhắc đến. Dù y mạnh hơn gã ta thật, nhưng gã ta cũng không sợ.
Sự thật chứng minh, sau này gã ta đã thắng đấy thôi.
Huyền Vô Tâm quá kém cỏi!
Nhưng hiện giờ, Mục Vỹ có vẻ yếu hơn Huyền Vô Tâm lại cho gã ta một cảm giác nguy hiểm.
Hai người đưa mắt nhìn nhau một lúc lâu mà chưa ai chịu ra tay trước.
Chương 1045: Diệt Thiên Sinh Tử Quyết
Trước kia, gã ta nghĩ trăm phương nghìn kế để hạ Huyền Vô Tâm, hoá ra lại làm chuyện không đâu.
Nhưng dù vậy thì trong mắt Bạch Tuyệt, Huyền Vô Tâm cũng chỉ là một tên tự cao tự đại, không đáng nhắc đến. Dù y mạnh hơn gã ta thật, nhưng gã ta cũng không sợ.
Sự thật chứng minh, sau này gã ta đã thắng đấy thôi.
Huyền Vô Tâm quá kém cỏi!
Nhưng hiện giờ, Mục Vỹ có vẻ yếu hơn Huyền Vô Tâm lại cho gã ta một cảm giác nguy hiểm.
Hai người đưa mắt nhìn nhau một lúc lâu mà chưa ai chịu ra tay trước.
Đúng lúc này, có mấy tiếng gầm rú vang lên, hai con sói Hắc Lân định đánh lén khi thấy hai bọn họ đứng bất động.
Bụp…
Bụp…
Mấy tiếng động vang lên, Bạch Tuyệt và Mục Vỹ gần như ra tay cùng một lúc, lập tức hạ hai con sói ấy bằng một chưởng và một kiếm!
Liền sau đó, hai bóng người đã bay vù đi.
Nhưng lần này, hai bọn họ cùng lao vào nhau!
Chém giết chính thức bắt đầu!
Việc đầu tiên Bạch Tuyệt làm là thi triển quy tắc không gian để khống chế Mục Vỹ.
Nhưng Mục Vỹ đã có mắt rồng nên sức mạnh trói buộc của không gian không có tác dụng gì với hắn cả, hắn cười lạnh một tiếng rồi chém một kiếm.
Nhưng điều khiến Mục Vỹ bất ngờ là hình như Bạch Tuyệt đã biết trước quy tắc không gian không có tác dụng với Mục Vỹ, nên gã ta đã lập tức lao nhanh tới tấn công hắn!
Sự biến đổi này khiến Mục Vỹ không ngờ tới.
Đường kiếm của Mục Vỹ và chưởng ấn của Bạch Tuyệt va chạm với nhau.
Lực tấn công của Hư Tiên Khí kiếm Khổ Tình đương nhiên rất mạnh, song sức phòng ngự quanh bàn tay của Bạch Tuyệt cũng chẳng kém cạnh là bao.
Thanh trường kiếm xuyên một nửa qua chưởng phong thì bị chặn đứng lại.
“Mục Vỹ, ngươi tưởng ta không biết quy tắc không gian vô dụng với ngươi sao?”
Bạch Tuyệt cười lạnh nói: “Ban nãy, Hàn Doãn đã nhắc nhở ta rồi, lý do ông ta làm vậy là bởi ông ta biết ta sẽ giết được ngươi”.
“Ta cũng đoán Hàn Doãn đó sẽ nói chuyện này ra!”
Mục Vỹ cười lạnh, Cửu Nguyên Cầu xoay tít mù quanh thanh trường kiếm bị trói buộc, sau đó nổ tung.
Đoàng…
Tiếng nổ lớn vang lên, dường như mặt đất dưới chân hai người họ đã vỡ nát!
Hai người lập tức tách nhau ra.
Ngay sau đó, Mục Vỹ tiếp tục vạch thêm một đường kiếm nữa.
Với một người có kỹ thuật kiếm cao siêu như hắn mà nói thì không bao giờ hắn bỏ qua cơ hội xuất kiếm giết người.
Phụt, khi hai người vừa tách nhau ra, đường kiếm đó của Mục Vỹ đã đâm trúng Bạch Tuyệt!
“Mục Vỹ, quả nhiên là ngươi lợi hại hơn tên ngu dốt Huyền Vô Tâm!”
Tiếng nổ vừa dứt đã có một tiếng cười lớn vang lên.
Bạch Tuyệt tiến lên một bước, trường sam màu trắng của gã ta rách tan, để lộ ra một chiếc nhuyễn giáp cùng màu.
Bộ nhuyễn giáp này mềm như tơ lụa, trông rất long lanh, đồng thời còn có các đường vân màu vàng trông rất rắn giỏi.
“Nhuyễn giáp thánh khí tuyệt phẩm!”
Thấy y phục của Bạch Tuyệt đã nát tươm mà người ngợm gã ta vẫn nguyên vẹn, Mục Vỹ híp mắt lại rồi thản nhiên nói.
Hắn biết rõ chỉ dựa vào chút chiêu thức này thì không thể giết chết Bạch Tuyệt được.
Gã ta có sở trường tấn công, tại một nơi có cả đống thiên tài như núi Huyền Không mà gã ta có thể phát triển như ngày hôm nay thì cũng coi như tài giỏi.
Nếu gã ta bị Mục Vỹ giết một cách nhanh gọn lẹ thì mới là chuyện chán ngắt.
“Ai chẳng có vài bộ nhuyễn giáp hộ thân, nhưng kể cả ta không dùng đến nó thì đòn tấn công ban nãy của ngươi cũng không làm ta bị thương được đâu!”
“Tự tin quá nhỉ!”
Mục Vỹ dựng ngang thanh kiếm trước người rồi nhìn Bạch Tuyệt.
Đúng là hộ giáp thánh khí tuyệt phẩm không thể cản được đòn tấn công của Hư Tiên Khí, nhưng vì có thêm khả năng phòng ngự của Bạch Tuyệt nên rất khó nói.
Hơn nữa, trước đó hắn đã dồn hết sức để đánh lén Hàn Doãn, nhưng cũng chỉ có thể khiến cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười này bị thương ngoài da, chứ không nguy hiểm tới nội tạng.
Nhưng Bạch Tuyệt không phải là Hàn Doãn nên đương nhiên không cao siêu đến vậy.
Song, Mục Vỹ cũng không thể ẩn núp như ban nãy, còn Bạch Tuyệt thì đứng ở đây cho hắn tấn công bất ngờ.
Khó chơi rồi đây!
Bạch Tuyệt tự tin là đòn tấn công của Mục Vỹ không thể làm gì được mình.
Một là vì gã ta đang mặc trên người bộ hộ giáp thánh khí tuyệt phẩm, hai vì đòn tấn công của gã ta có thể cản được mọi đòn tấn công của Mục Vỹ.
Điều thứ ba cũng là điều quan trọng nhất, gã ta đã là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, có thể điều khiển không gian, dù không thể khống chế được Mục Vỹ, nhưng lại khống chế được đòn tấn công của hắn.
Vì vậy, gã ta rất muốn xem Mục Vỹ làm thế nào để giết được mình!
Tuy nhiên, gã ta thiên về cảm giác mình sẽ giết được Mục Vỹ hơn.
Đúng là cả phòng ngự và tấn công của tên này đều mạnh như võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy, nhưng sự thật là phòng ngự của Mục Vỹ rất yếu.
“Mục Vỹ, ta có thể chặn hết mọi đòn tấn công của ngươi. Dù ta không thể khống chế được ngươi, nhưng ta có thể tiếp hết các chiêu của ngươi, ngược lại thì hình như ngươi không tiếp chiêu của ta được thì phải!”
Bạch Tuyệt mỉm cười, tỏ rõ sự phấn khích.
“Hôm nay, ta sẽ vờn ngươi đến chết như một con sủng vật!”
Nụ cười của Bạch Tuyệt dần trở nên u ám, toàn thân phát ra tia sáng lập loè.
“Mục Vỹ, núi Huyền Không có bốn bí tịch lớn, mà cả bốn đều là tiên thuật!”
Bạch Tuyệt tự hào nói: “Bàn Thiên Kinh của nhà họ Huyền thì ngươi từng thấy rồi, hôm nay, ta sẽ cho ngươi xem Diệt Thiên Sinh Tử Quyết của nhà họ Bạch ta!”
Dứt lời, Bạch Tuyệt đứng yên tại chỗ.
Lúc này, cơ thể gã ta như cây đại thụ với cành lá sum suê, vững vàng như núi!
Một lát sau, tia sáng lập loè ở phía sau gã ta đã hình thành một bức tranh thái cực.
Bức thái cực này lúc đen lúc trắng, trông rất chân thực.
Không chỉ có vậy, một góc sáng trong bức tranh như có sức mạnh bất diệt của bầu trời, còn góc tối thì có sức mạnh như địa ngục ác mộng.
Sức mạnh của trời đất cùng quy tụ về đây.
Đây là pháp thuật của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn!
Bắt giặc phải bắt vua trước, đương nhiên mọi người ở đây đều hiểu được đạo lý này!
Huyền Ngọc Đức quát lên: "Chư vị, tất cả mọi người đều cùng đến đây vì xương rồng và trứng rồng, nhưng e rằng hiện tại phải cùng vượt qua một cửa ải khó khăn!"
"Bầy sói Hắc Lân này trật tự ngay ngắn, rõ ràng là do sự sắp xếp thống nhất của lang vương Hắc Lân. Ta nghĩ bây giờ chúng ta nên đoàn kết lại với nhau, giết con lang vương Hắc Lân kia thì mới có thể vượt qua ải này được!"
Ông ta nói vậy không sai, hiển nhiên mọi người đều hiểu.
Ngay lập tức, thủ lĩnh các thế lực lớn lần lượt lao ra.
"Huyền Ngọc Đức núi Huyền Không!"
"Hàn Doãn Cửu Hàn Thiên Cung!"
"Chu Thiên Sinh nhà họ Chu!"
"Ma Diệt Vô Cực Ma Tông!"
"..."
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều bỏ đi mọi hiềm khích, tự phái ra một người đại diện có thực lực mạnh mẽ.
"Minh chủ, chúng ta có nên tham gia không?"
Giờ phút này Mục Vỹ đã tụ họp với đám người Huyết Minh, Tập Lung hỏi hắn.
"Đương nhiên không đi!"
Mục Vỹ cười nói: "Huyền Ngọc Đức của núi Huyền Không đi rồi nhưng vẫn còn người đàn ông trung niên không đơn giản bên cạnh Bạch Tuyệt. Ông ta trà trộn vào nhánh Cổ thuật không biết là muốn làm gì!"
"Hơn nữa các thế lực siêu cấp đều đi, Huyết Minh chúng ta cùng lắm cũng chỉ là thế lực hạng hai, đi cái gì!"
Mục Vỹ nói xong, Tập Lung chỉ chắp tay, không nói gì thêm.
"Bên chỗ Huyết Minh có phải cũng nên phái người đi không?"
Đúng lúc này, đôi mắt sắc lẹm của Hàn Doãn nhìn thấy đám người Mục Vỹ chưa ra tay bèn sừng sộ quát.
Ông ta biết Tập Lung trước đây chính là một trong những trưởng lão hạt nhân của núi Huyền Không, quyền cao chức trọng, gần với tứ đại hộ pháp núi Huyền Không, sao ông ta có thể không đi được!
"Huyết Minh của ta chỉ được xem là thế lực hạng hai thôi, tới nơi này chỉ để đục nước béo cò, không đi đâu!"
Mục Vỹ mỉm cười, đáp rất thản nhiên.
Cho dù lúc này Huyết Minh là thế lực hạng hai hay hạng một, hắn chắc chắn sẽ không làm những chuyện phí sức như nịnh hót đó đâu!
"Mục minh chủ khiêm tốn rồi, thế lực dám công khai đối nghịch với núi Huyền Không ta mà là hạng hai thì chẳng phải núi Huyền Không ta đây đã bị dọn sạch đời nào rồi sao?", Huyền Ngọc Đức cũng mở miệng, còn có thêm chút uy hiếp trong đó.
"Thôi thôi!"
Mục Vỹ ra chiều bất lực: "Huyết Minh của ta thật sự vẫn còn non quá. Hây dà, núi Huyền Không trên mặt nổi được dẫn dắt bởi Huyền Ngọc Đức, nhìn qua chỉ có một đội nhưng trong tối còn có một đội nữa. Bọn ta không thông minh được bằng núi Huyền Không đâu!"
"Ồ, không đúng, có thể trong tối không chỉ có một đội thôi đâu!"
Hả?
Mục Vỹ vừa dứt lời, mọi người ở đây lập tức hiểu ra.
Lần này đội núi Huyền Không do Huyền Ngọc Đức chỉ đạo, thoạt nhìn thì là một đội nhân mã nhưng trong tối còn có một nhóm khác nữa ư?
"Ngươi nói bậy!"
"Hửm? Nói bậy?"
Mục Vỹ chỉ vào Trĩ Thiên Thương của nhánh Cổ thuật, mỉm cười bảo: "Bạch Tuyệt và tiền bối với thực lực sâu thâm khó lường phía sau ngươi nữa, có phải nên xuất hiện rồi không!"
Cho đến bây giờ, mọi người mới chú ý đến những người bên nhánh Cổ thuật.
Không ai có thể ngờ rằng Bạch Tuyệt dẫn theo một đội khác và trốn ở nơi này.
"Mục Vỹ, ngươi thật lợi hại!"
Bạch Tuyệt hiểu mình không che giấu nổi nữa.
Thôi thì cứ lộ mặt thôi.
"Cảm ơn đã khen nhưng ta không lợi hại bằng Bạch Tuyệt ngươi đâu. Ngươi vu oan giá họa, ẩn thân giấu mặt, cái gì cũng thông thạo. Trong mắt ta, ngươi còn lợi hại hơn Huyền Vô Tâm rất nhiều đó!"
Nhìn thấy nụ cười tươi trên mặt Mục Vỹ, trong mắt Bạch Tuyệt cũng hiện lên ý cười nhưng đầy lạnh lùng.
"Bạch Tuyệt, Bạch Tình Thiên, sao các ngươi lại ở đây?"
Nhìn thấy hai người xuất hiện, Huyền Ngọc Đức sửng sốt.
Trong chuyến đi này, ông ta đã nhận lệnh của thiên chủ đi vào hang rồng nhưng thiên chủ vẫn chưa ra lệnh cho đám người Bạch Tuyệt tới đây mà.
"Diễn, cứ diễn tiếp đi!"
Vạn Vô Sinh không nhìn nổi nữa, hừ một tiếng: "Núi Huyền Không đúng là đủ chiêu trò, mặt ngoài thế này, sau lưng còn chuẩn bị một cái hố khác chờ mọi người".
"Huyền Ngọc Đức, ông diễn cũng giống lắm", Vỹ thánh sử cũng cười khẩy tiếp lời: "Bảo bọn ta đi lên đối phó với bầy sói Hắc Lân theo ông, sau đó đợi bọn ta kiệt sức thì để Bạch Tình Thiên ra mặt chiếm lấy xương rồng và trứng rồng chứ gì?"
Những người ở đây đều là lão yêu tinh, sao lại không hiểu được đạo lý này.
Một khi bọn họ đánh nhau sống chết, mệt mỏi kiệt sức, kẻ ngư ông đắc lợi chính núi Huyền Không.
"Hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm!"
Huyền Ngọc Đức tỏ ra đau đớn: "Thiên chủ nhà ta chỉ phái ta đến thôi, có phái bọn họ tới đâu!"
"Đương nhiên là hiểu lầm rồi!"
Mục Vỹ tiến lên từng bước: "Bởi vì Bạch Tình Thiên vốn đã ẩn giấu trong nhánh Cổ thuật mấy trăm năm rồi, mỗi ngày đều truyền đạt tin tức về hang rồng cho núi Huyền Không các ông, núi Huyền Không các ông đã nhắm vào hang rồng từ lâu rồi!"
Những lời này thật ra là do Mục Vỹ bịa ra.
Hắn vốn không biết rốt cuộc Bạch Tình Thiên đang làm gì.
Nhưng mà rất hiển nhiên, hiệu quả của những lời này không ngoài dự đoán.
Sắc mặt của các thế lực lớn lập tức thay đổi.
Nếu vừa rồi bọn họ đi lên cùng Huyền Ngọc Đức thì chắc lúc này đã bị sập bẫy rồi.
Nhưng người tức giận nhất chính là Trĩ Thiên Thương.
"Bạch Tuyệt huynh, huynh cứu ta ở núi Huyền Không chỉ vì lợi dụng ta sao?"
Trĩ Thiên Thương nhìn Bạch Tuyệt, hắn ta không phải kẻ ngốc.
Thảo nào năm xưa Trĩ Thiên Thương quen biết với Bạch Tuyệt, sau đó Bạch Tuyệt đề cử Bạch Tình Thiên với hắn ta làm người liên lạc trung gian với núi Huyền Không. Sau đó nữa, Bạch Tình Thiên lại đề cử Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các trở thành đối tác buôn bán với nhánh Cổ thuật bọn họ.
Mọi chuyện đều có vẻ chỉ là tình cờ, nhưng giờ nghĩ kĩ lại mới thấy trùng hợp quá mức rồi!
Chương 1042: Giấu đầ hở đuôi
“Đương nhiên không phải!”
Bạch Tuyệt vội nói: “Tên này toàn nói bậy nói bạ mà huynh cũng tin hắn sao?”
“Sao không? Bạch Tuyệt, ta thấy ngươi tiếp cận Vu tộc chúng ta là có ý đồ xấu, bảo sao lúc nào cũng lén la lén lút, suốt ngày mặc áo bào đen che kín cơ thể”.
Lần này, người lên tiếng là Vu Vũ.
Mục Vỹ vốn là người mà y mời tới để chữa trị cho Vu tổ. Bây giờ, bệnh tình của Vu tổ đã chuyển biến tốt hơn, y cảm ơn Mục Vỹ còn không kịp nên đương nhiên vài nói đỡ vài câu cho hắn rồi.
Ánh mắt Trĩ Thiên Thương nhìn Bạch Tuyệt cũng dần khác đi.
Dường như có vài chuyện bắt đầu dần sáng tỏ rồi!
“Cút khỏi đội của nhánh Cổ thuật ta ngay!”
Trĩ Thiên Thương nhìn Bạch Tuyệt rồi quát.
Hắn ta vốn là người thừa kế sáng giá trong các thế hệ trẻ của nhánh Cổ thuật, dù hiền lành nhưng hắn ta không ngốc.
Chuyện đến nước này, đương nhiên hắn ta đã rõ đầu đuôi rồi.
Bạch Tuyệt lập tức tái mặt, thấy Trĩ Thiên Thương đã trở mặt, gã ta lập tức hừ nói: “Hay lắm! Trĩ Thiên Thương, sớm muộn sẽ có ngày ngươi phải hối hận!”
“Cút!”
Trĩ Thiên Thương không để tâm, lập tức quát tháo.
Bạch Tuyệt hừ lạnh một tiếng rồi phất áo bỏ đi.
Bạch Tình Thiên cũng đi theo ngay.
Ông ta nằm vùng ở nhánh Cổ thuật là để nghe ngóng tin tức về trứng rồng, bây giờ núi Long Cốt đã gần ngay trước mắt, dù chuyện bại lộ thì cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến núi Huyền Không.
Bạch Tình Thiên đi tới cạnh Huyền Ngọc Đức rồi nói nhỏ: “Mọi chuyện nằm trong kế hoạch của thiên chủ, nên Huyền huynh mới không biết!”
“Ta hiểu rồi!”
Huyền Ngọc Đức không nhiều lời, chỉ hờ hững gật đầu.
Cuối cùng thì Bạch Tuyệt và Bạch Tình Thiên đã bị đuổi ra khỏi nhánh Cổ thuật, Mục Vỹ lùi lại một bước rồi không nói gì nữa.
Nhưng ánh mắt của Bạch Tuyệt vẫn dán chặt vào người hắn như một con rắn độc.
“Dao Nhi, qua đây!”
Mục Vỹ coi như không nhìn thấy rồi gọi Tần Mộng Dao đi tới cạnh mình, nói: “Muội mặc chiếc Bắc Minh Hàn Giáp này đi, sẽ có nhiều công dụng đấy!”
“Bắc Minh Hàn Giáp?”
Tần Mộng Dao từng là đệ tử của Cửu Hàn Thiên Cung nên đương nhiên biết bộ hộ giáp này.
Nó là thánh khí tuyệt phẩm, có thể nói là hàng cực phẩm vì có chất lượng rất tốt.
Hình như nó là của Hàn Doãn cơ mà? Sao giờ lại nằm trong tay Mục Vỹ?
Tần Mộng Dao khoác Bắc Minh Hàn Giáp lên người, tia sáng màu lam loé lên, bộ hộ giáp lập tức toả ra ánh sáng màu lam nhạt, Tần Mộng Dao giơ tay ra, lập tức có một cái búa băng xuất hiện.
Chiếc búa này kết hợp cùng Bắc Minh Hàn Giáp sẽ tăng sức mạnh cho nhau.
“Tuyệt quá! Vỹ ca, đây là hộ giáp cấp Hư Tiên Khí à!”
Tần Mộng Dao lập tức hô lên.
“Ừm!”
Mục Vỹ gật đầu.
Hư Tiên Khí?
Nghe thấy vậy, mọi người ở xung quanh đều trợn tròn mắt.
Hư Tiên Khí gì cơ?
Nó không phải là thánh khí tuyệt phẩm của Cửu Hàn Thiên Cung sao?
Trông thấy ánh mắt dò xét của mọi người, Hàn Doãn lập tức đỏ bừng mặt.
Lúc này, ông ta nên nói gì đây? Biết nói sao bây giờ?
Lẽ nào thừa nhận chính Mục Vỹ đã cướp chiếc hộ giáp này của ông ta?
Thế thì còn gì là thể diện nữa!
“Nó không liên quan gì đến ta cả!”
Hàn Doãn vội nói.
Song, những người tinh ý đã phát hiện ra điều bất thường ngay.
Đây rõ ràng là chiếc hộ giáp mà Hàn Doãn từng mặc.
Nhưng sao bây giờ nó lại trở thành Hư Tiên Khí?
“Hàn Doãn, việc gì ông phải giấu chứ? Rõ ràng chính ông cởi chiếc hộ giáp này ra mà?”, Vạn Vô Sinh nói toạc ra: “Là Mục tiên sinh đã sửa nó, hơn nữa còn nâng cấp cho nó thành Hư Tiên Khí, giờ ông ngại không dám nhận à?”
“Ma Diệt, ông bớt nói linh tinh đi!”
Hàn Doãn hừ nói: “Nếu không tại ông thì sao ta phải bỏ nó lại chứ?”
Hàn Doãn vừa nói vậy, mọi người lập tức quay sang nhìn ông ta.
Giờ có muốn chối cũng không được nữa rồi!
Nhưng bây giờ, mọi người không còn quan tâm vì sao Hàn Doãn lại để mất chiếc hộ giáp này nữa, điều khiến họ tò mò hơn là Mục Vỹ đã sửa chữa nó thể nào mà nâng cấp cho nó thành Hư Tiên Khí được!
Hư Tiên Khí mà xuất hiện sẽ thu hút sự chú ý của các thế lực lớn, buổi đầu giá lần trước đã chứng minh điều này.
“Các vị, từ nay trở đi, Huyết Minh ta bắt đầu bán Hư Tiên Khí, chỉ cần các vị có đủ Linh Tinh thì chúng ta đều có thể luyện chế Hư Tiên Khí cho các vị. Hơn nữa, chỉ cần Linh Tinh cực phẩm thôi!”
Mục Vỹ bước lên phía trước rồi chắp tay nói: “Chiếc hộ giáp này do Mục Vỹ ta luyện chế, giờ nó đã là một món Hư Tiên Khí thật sự. Nếu ai không tin thì cứ đến Huyết Minh ta thử. Chỉ cần bỏ tiền và thời gian ra thì chắc chắn các vị sẽ hài lòng!”
Mục Vỹ bất ngờ đứng ra quảng cáo, khiến ai cũng mắt tròn mắt dẹt.
Nếu hắn dám nói vậy thì khả năng cao đúng là thế rồi.
Nhưng luyện chế Hư Tiên Khí ư?
Sao có thể chứ!
Lẽ nào Mục Vỹ đã thu thập được tiên khí?
Mọi người đều rối tung đầu óc.
Song, lão đại của các môn phái lớn đang thấy khiếp sợ về chuyện Hư Tiên Khí, còn các đệ tử thì chỉ thấy mông lung.
Bầy sói Hắc Lân đang lao như điên về phía bọn họ, nhưng giờ chẳng ai còn tâm trạng nghĩ cách đối phó với chúng nữa, mà chỉ bàn tán sôi nổi ở đây.
Chương 1043: Bốn mắt nhìn nhau
Dù bây giờ có Tiên Khí thật sự xuất hiện ở đây thì cũng không thể khiến họ thấy hứng thú được.
So với Tiên Khí thì mạng sống quan trọng hơn!
“Các vị, hình như bây giờ không phải lúc bàn luận về chuyện này thì phải?”
Mặt Huyền Ngọc Đức đã xám xịt.
Nếu Mục Vỹ có thể luyện chế được Hư Tiên Khí thật thì hắn sẽ trở thành nhân vật được chào đón nhất tiểu thế giới Tam Thiên.
Hơn nữa, một khi hắn đã luyện chế được Hư Tiên Khí thì dù không biết hắn lấy tiên khí ở đâu, nhưng chắc chắn có thể luyện chế được Hư Tiên Đan nữa.
Đây quả thực là một sự uy hiếp cực lớn với núi Huyền Không!
Vậy thì sao ông ta có thể yên tâm được.
“Lang vương Hắc Lân chỉ huy bầy sói, chúng ta dây dưa càng lâu thì thương vong càng lớn!”
Huyền Ngọc Đức bình thản nói: “Ta nghĩ bây giờ mọi người nên nghĩ cách đối phó với lang vương Hắc Lân thì hơn, bởi ít nhất thì nó cũng vô địch ngang với cường giả cảnh giới Sinh Tử!”
“Giờ còn ai dám tin núi Huyền Không các người nữa?”
Vạn Vô Sinh nói: “Bạch Tình Thiên là một nhóm, ông là một nhóm, xin hỏi Huyền trưởng lão là có phải núi Huyền Không các người vẫn còn một nhóm nữa không?”
“Núi Huyền Không có bốn gia tộc lớn, nhà họ Huyền và Bạch đến rồi, nhà họ Cổ và Cực cũng thế đúng không?”
“Đúng đấy! Huyền Ngọc Đức, lát nữa hai gia tộc ấy mà đến, ông lại nói với chúng ta là mình không biết gì à!”
Đột nhiên, mọi người cùng lên tiếng.
Cũng không thể trách họ được, bởi trứng rồng thật sự quá quý giá, nếu các thế lực cạnh tranh công bằng thì sẽ chẳng ai nói gì. Nhưng nhỡ mọi người hợp sức tiêu diệt lang vương Hắc Lân xong lại thành ra làm lợi cho kẻ khác thì ai mà chịu được!
“Ta đảm bảo sẽ không có thêm ai đến nữa!”
Huyền Ngọc Đức hừ nói: “Nếu võ giả nhà họ Cực và Cổ xuất hiện, Huyền Ngọc Đức ta sẽ giết họ đầu tiên, nói không giữ lời thì trời tru đất diệt!”
Huyền Ngọc Đức cũng bị mọi người ép đến cực điểm rồi!
Lập lời thề độc xong, ông ta thở hổn hển rồi nhìn Mục Vỹ.
Nếu không tại Mục Vỹ, Bạch Tuyệt và Bạch Tình Thiên đã không bị lộ. Như vậy thì vào lúc mấu chốt, hai người họ sẽ góp phần trong việc giành trứng lớn.
Nhưng mọi chuyện đã bị Mục Vỹ phá hỏng rồi!
Tên này đúng là đáng chết!
Nghe Huyền Ngọc Đức thề độc như vậy, không ai nói gì nữa.
Nhưng Mục Vỹ lại hơi cau mày.
Hắn tin là có lẽ Huyền Ngọc Đức không biết nhóm Bạch Tuyệt sẽ xuất hiện ở đây thật.
Nhưng suốt quãng đường vừa qua, hắn chưa hề quên cảm giác nguy hiểm luôn rình rập.
Đó không phải người của núi Huyền Không thì còn ai vào đây nữa?
Mục Vỹ thật sự không nghĩ ra ai được nữa!
Lẽ nào là… Ma tộc!
Vừa nghĩ vậy, Mục Vỹ đã giật mình rồi căng cứng người lại.
Ma tộc nằm ở phía Bắc tiểu thế giới Tam Thiên, ở đó quanh năm có ma khí cuồn cuộn, con người không thể sống được.
Nhưng họ ỷ thế lớn nên thường xuyên đi xâm chiếm nơi khác, từ đó khiến quan hệ giữa Ma tộc và nhân loại luôn rất căng thẳng. Song tuy vậy, hai bên vẫn có làm ăn qua lại với nhau!
Nhưng nếu lần này, Ma tộc cũng đến thì sao?
Kết quả sẽ khác ngay lập tức.
Chắc chắn họ sẽ không tìm thấy trứng rồng, nhưng quá nhiều thế lực cạnh tranh nhau thế này thì cảnh đầu rơi máu chảy sẽ tàn khốc hơn.
Đến lúc ấy, ngao cò tranh nhau, Ma tộc làm ngư ông đắc lợi.
Nghĩ thôi đã thấy khiếp rồi!
Mục Vỹ kéo Tần Mộng Dao ở cạnh rồi nói: “Dao Nhi, lát nữa Huyết Minh chúng ta không lấy trứng rồng nữa cũng được, cứ lượng sức để bảo toàn lực lượng thôi, muội hãy bảo với mọi người như thế, nhớ chưa?”
“Là sao cơ Vỹ ca?”
“Không sao, chỉ là suy đoán của ta thôi, muội cứ truyền xuống dưới là được!”
“Ừm!”
Dù Tần Mộng Dao không hiểu ra làm sao, nhưng vẫn làm theo lời Mục Vỹ dặn.
Mục Vỹ chợt quay lại nhìn ra phía sau với vẻ cảnh giác.
Năm xưa khi ở Trung Châu Đại Lục, hắn rất mẫn cảm với khí tức của Ma tộc.
Nhưng giờ có lẽ người của Ma tộc đã che giấu khí tức nên hắn không phát hiện ra được, nhưng cảm giác có người bám theo luôn thường trực trong hắn.
Lúc này, các thế lực lớn đã yên tâm hơn sau khi Huyền Ngọc Đức thề độc.
Kiểu gì họ cũng phải giết lang vương Hắc Lân, nếu không họ đến núi Long Cốt chuyến này phí công rồi.
Võ giả đứng đầu của các môn phái lập tức di chuyển đến giữa sườn núi.
Những cảnh giới còn lại thì tập trung đối phó với bầy sói Hắc Lân.
Mười mấy con sói Hắc Lân cao mấy chục mét đã trở thành tiêu điểm của mọi người.
Bọn chúng đều có thực lực cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, thứ chín, đại trưởng lão của các môn phái phải hợp lực với nhau để chiến đấu với chúng.
Các võ giả dưới cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám thì tấn công những con sói Hắc Lân bình thường.
Cục diện trở nên hỗn loạn.
Nhưng trong lúc đó, Mục Vỹ luôn nhìn chăm chú vào một bóng người của núi Huyền Không.
Đó là Bạch Tuyệt!
Bốn mắt nhìn nhau toé lửa.
Bây giờ, Bạch Tuyệt đã là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, nắm vững quy tắc không gian, sánh ngang với một trưởng lão bình thường của núi Huyền Không.
Điều quan trọng nhất là gã ta vẫn còn rất trẻ!
Bạch Tuyệt nhìn Mục Vỹ với vẻ đầy sát ý.
Hai bọn họ phải quyết đấu một mất một còn!
Lần trước, lúc đột kích giữa đường, Mục Vỹ bị Bạch Tuyệt chơi cho một vố, lần này hắn phải trả lại.
Với Bạch Tuyệt thì Mục Vỹ đã cướp mất hai món Hư Tiên Khí, ngoài ra còn phá hỏng kế hoạch của gã ta, nên hai người vừa chém giết lũ sói Hắc Lân vừa áp sát nhau!
Chương 1044: Vết tích ám muội
“Hư Tiên Khí, Mục Vỹ, à không Mục đại sư chứ, không ngờ ngươi lợi hại vậy đấy!”
Bạch Tuyệt nhìn Mục Vỹ với vẻ giễu cợt rồi nói.
“Ít nhất cũng lợi hại hơn ngươi, đúng không?”
Mục Vỹ mỉm cười, nắm chặt kiếm Khổ Tình trong tay.
Lần này, dù Bạch Tuyệt không mò tới thì hắn cũng phải đi tìm gã ta.
Bạch Tuyệt này là một kẻ đáng sợ hơn Huyền Vô Tâm, cụ thể là ở dã tâm của gã ta.
Nói dễ nghe hơn thì là bày mưu tính kế.
Dường như cái chết của Huyền Vô Tâm cũng nằm trong kế hoạch của gã ta.
Nhưng Bạch Tuyệt có tính toán đến đâu cũng không ngờ được lại có một biến số là Mục Vỹ xuất hiện, sau đó cản trở mọi dự tính của gã ta.
Nếu không một khi gã ta uống Hư Tiên Đan và có thêm hai món Hư Tiên Khí trong tay thì Mục Vỹ đã chết từ lâu rồi.
“Đấu võ mồm với ta thú vị lắm à?”
“Cũng tạm!”, Mục Vỹ cười nói: “Nhưng ngươi căng thẳng quá, nếu thả lỏng thêm chút thì hay hơn!”
“Sao cơ?”
“Ý của ta là lúc nào ngươi cũng tỏ ra bình thản, nhưng thực chất lại luôn căng thẳng, thoái mái ra thì hay hơn!”
Mục Vỹ xua tay nói: “Dẫu sao suốt ngày trưng cái bộ mặt ấy ra cũng chẳng dễ chịu gì. Hơn nữa, ngươi đã dung hợp với Thiên Âm Huyền Xà, cả chân hồn và cơ thể đều có sự thay đổi. Có phải dạo này, ngươi luôn thèm khát phụ nữ, dù cho ngày nào cũng chiến đấu mười mấy hiệp cũng vẫn thấy thiếu đúng không?”
“Sao ngươi biết?”
“Có gì khó đâu, loài rắn vốn có bản tính dâm tà, chuyện thường ấy mà!”
Mục Vỹ cười nói: “Nhưng ngày nào ngươi cũng hoan ái với phụ nữ như vậy lại có lợi ích rất lớn cho việc tu luyện của ngươi, nếu không ngươi đã chẳng tiến vào cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám nhanh như thế, có điều thận của ngươi có chịu nổi không?”
Bản tính là của rắn, nhưng thận là của con người!
“Ngươi chán sống rồi hả!”
Bạch Tuyệt đã hoàn toàn nổi giận.
Mục Vỹ thật sự quá ngông cuồng, không coi gã ta ra gì cả.
Điều này khiến gã ta không thể chịu nổi.
Vương Tâm Nhã khi thấy cảnh tượng này định tới giúp Mục Vỹ, nhưng cô ấy còn chưa ra tay đã bị Tiêu Doãn Nhi ở bên cạnh cản lại rồi nói: “Không sao đâu!”
“Sao cơ?”
Vương Tâm Nhã và Tần Mộng Dao đều nhìn Tiêu Doãn Nhi với vẻ nghi hoặc.
“Huynh ấy rất giỏi, Lâm Chính Anh và Kim Minh đều bỏ mạng trong tay huynh ấy, mọi người yên tâm!”
Cái gì!
Nghe thấy vậy, Vương Tâm Nhã và Tần Mộng Dao đều sững người.
Họ biết Mục Vỹ lợi hại, nhưng cả hai đều không ngờ hắn có thể giết võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám.
Bởi cảnh giới này chính là một bước ngoặt.
Võ giả ở tầng thứ tám đã nắm vững quy tắc không gian và điều khiển nó, đây là điều mà các võ giả không thể so bì!
“Vỹ ca không bị trói buộc bởi quy tắc không gian và thời gian nên Bạch Tuyệt đó không làm gì được huynh ấy đâu!”
Tiêu Doãn Nhi tự tin nói.
Sao có thể?
Song, nghe thấy vậy, Vương Tâm Nhã và Tần Mộng Dao đều cảm thấy rất khó tin.
Không bị trói buộc bởi quy tắc không gian và thời gian ư?
Tần Mộng Dao lắc đầu nói: “Vì ta đã thức tỉnh thần phách Băng Hoàn nên đúng là các võ giả tầng thứ tám, thứ chín không thể trói buộc ta được, nhưng Vỹ ca thì…”
“Huynh ấy làm được thật mà!”
Thấy hai người kia có vẻ không tin nên Tiêu Doãn Nhi vội nói.
“Coi muội sốt sắng chưa kìa, có phải chúng ta không tin muội đâu!”, Vương Tâm Nhã cười phá lên nói: “Nhìn mấy vết tích trên cổ muội, ta đoán ngay là tác phẩm của tên háo sắc kia. Tên này chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, mới lần đầu mà đã hổ báo thế rồi!”
“Đâu, làm gì có…”
“Còn đỏ mặt nữa, đang ở nơi nguy hiểm mà đồ lưu manh ấy vẫn thảnh thơi thế này, đúng là ghê gớm thật!”
“Hai tỷ… muội không nói chuyện với hai người nữa!”
Tiêu Doãn Nhi đỏ mặt rồi hậm hực nói.
“Đừng xấu hổ, chuyện xấu mà tên lưu manh ấy làm nhiều lắm, sau này muội sẽ biết, huynh ấy là một tên vô cùng xấu xa!”
Vương Tâm Nhã cười khanh khách, sau đó nghiêm túc nói: “Thôi không đùa nữa, lũ sói Hắc Lân này không dễ đối phó đâu!”
“Ừm!”
Tần Mộng Dao nghiêm chỉnh nói: “Lần này e là núi Huyền Không vẫn còn trợ thủ, ban nãy Vỹ ca đã dặn ta rồi nên chúng ta đừng liều lĩnh quá!”
“Ừm!”
“Được!”
Ba người lập tức tách nhau ra rồi bắt đầu chém giết.
Cùng lúc đó, Bạch Tuyệt và Mục Vỹ cũng đã lao vào đánh nhau.
Dù ở cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, nhưng Bạch Tuyệt vẫn rất thận trọng khi nhìn Mục Vỹ ở tầng thứ sáu.
Vì dường như Mục Vỹ đang đứng trước mặt gã ta không phải ở tầng thứ sáu, mà là tầng thứ tám.
Cảm giác này rất kỳ lạ, nhưng Bạch Tuyệt không thể giải thích được.
Trước kia, gã ta nghĩ trăm phương nghìn kế để hạ Huyền Vô Tâm, hoá ra lại làm chuyện không đâu.
Nhưng dù vậy thì trong mắt Bạch Tuyệt, Huyền Vô Tâm cũng chỉ là một tên tự cao tự đại, không đáng nhắc đến. Dù y mạnh hơn gã ta thật, nhưng gã ta cũng không sợ.
Sự thật chứng minh, sau này gã ta đã thắng đấy thôi.
Huyền Vô Tâm quá kém cỏi!
Nhưng hiện giờ, Mục Vỹ có vẻ yếu hơn Huyền Vô Tâm lại cho gã ta một cảm giác nguy hiểm.
Hai người đưa mắt nhìn nhau một lúc lâu mà chưa ai chịu ra tay trước.
Chương 1045: Diệt Thiên Sinh Tử Quyết
Trước kia, gã ta nghĩ trăm phương nghìn kế để hạ Huyền Vô Tâm, hoá ra lại làm chuyện không đâu.
Nhưng dù vậy thì trong mắt Bạch Tuyệt, Huyền Vô Tâm cũng chỉ là một tên tự cao tự đại, không đáng nhắc đến. Dù y mạnh hơn gã ta thật, nhưng gã ta cũng không sợ.
Sự thật chứng minh, sau này gã ta đã thắng đấy thôi.
Huyền Vô Tâm quá kém cỏi!
Nhưng hiện giờ, Mục Vỹ có vẻ yếu hơn Huyền Vô Tâm lại cho gã ta một cảm giác nguy hiểm.
Hai người đưa mắt nhìn nhau một lúc lâu mà chưa ai chịu ra tay trước.
Đúng lúc này, có mấy tiếng gầm rú vang lên, hai con sói Hắc Lân định đánh lén khi thấy hai bọn họ đứng bất động.
Bụp…
Bụp…
Mấy tiếng động vang lên, Bạch Tuyệt và Mục Vỹ gần như ra tay cùng một lúc, lập tức hạ hai con sói ấy bằng một chưởng và một kiếm!
Liền sau đó, hai bóng người đã bay vù đi.
Nhưng lần này, hai bọn họ cùng lao vào nhau!
Chém giết chính thức bắt đầu!
Việc đầu tiên Bạch Tuyệt làm là thi triển quy tắc không gian để khống chế Mục Vỹ.
Nhưng Mục Vỹ đã có mắt rồng nên sức mạnh trói buộc của không gian không có tác dụng gì với hắn cả, hắn cười lạnh một tiếng rồi chém một kiếm.
Nhưng điều khiến Mục Vỹ bất ngờ là hình như Bạch Tuyệt đã biết trước quy tắc không gian không có tác dụng với Mục Vỹ, nên gã ta đã lập tức lao nhanh tới tấn công hắn!
Sự biến đổi này khiến Mục Vỹ không ngờ tới.
Đường kiếm của Mục Vỹ và chưởng ấn của Bạch Tuyệt va chạm với nhau.
Lực tấn công của Hư Tiên Khí kiếm Khổ Tình đương nhiên rất mạnh, song sức phòng ngự quanh bàn tay của Bạch Tuyệt cũng chẳng kém cạnh là bao.
Thanh trường kiếm xuyên một nửa qua chưởng phong thì bị chặn đứng lại.
“Mục Vỹ, ngươi tưởng ta không biết quy tắc không gian vô dụng với ngươi sao?”
Bạch Tuyệt cười lạnh nói: “Ban nãy, Hàn Doãn đã nhắc nhở ta rồi, lý do ông ta làm vậy là bởi ông ta biết ta sẽ giết được ngươi”.
“Ta cũng đoán Hàn Doãn đó sẽ nói chuyện này ra!”
Mục Vỹ cười lạnh, Cửu Nguyên Cầu xoay tít mù quanh thanh trường kiếm bị trói buộc, sau đó nổ tung.
Đoàng…
Tiếng nổ lớn vang lên, dường như mặt đất dưới chân hai người họ đã vỡ nát!
Hai người lập tức tách nhau ra.
Ngay sau đó, Mục Vỹ tiếp tục vạch thêm một đường kiếm nữa.
Với một người có kỹ thuật kiếm cao siêu như hắn mà nói thì không bao giờ hắn bỏ qua cơ hội xuất kiếm giết người.
Phụt, khi hai người vừa tách nhau ra, đường kiếm đó của Mục Vỹ đã đâm trúng Bạch Tuyệt!
“Mục Vỹ, quả nhiên là ngươi lợi hại hơn tên ngu dốt Huyền Vô Tâm!”
Tiếng nổ vừa dứt đã có một tiếng cười lớn vang lên.
Bạch Tuyệt tiến lên một bước, trường sam màu trắng của gã ta rách tan, để lộ ra một chiếc nhuyễn giáp cùng màu.
Bộ nhuyễn giáp này mềm như tơ lụa, trông rất long lanh, đồng thời còn có các đường vân màu vàng trông rất rắn giỏi.
“Nhuyễn giáp thánh khí tuyệt phẩm!”
Thấy y phục của Bạch Tuyệt đã nát tươm mà người ngợm gã ta vẫn nguyên vẹn, Mục Vỹ híp mắt lại rồi thản nhiên nói.
Hắn biết rõ chỉ dựa vào chút chiêu thức này thì không thể giết chết Bạch Tuyệt được.
Gã ta có sở trường tấn công, tại một nơi có cả đống thiên tài như núi Huyền Không mà gã ta có thể phát triển như ngày hôm nay thì cũng coi như tài giỏi.
Nếu gã ta bị Mục Vỹ giết một cách nhanh gọn lẹ thì mới là chuyện chán ngắt.
“Ai chẳng có vài bộ nhuyễn giáp hộ thân, nhưng kể cả ta không dùng đến nó thì đòn tấn công ban nãy của ngươi cũng không làm ta bị thương được đâu!”
“Tự tin quá nhỉ!”
Mục Vỹ dựng ngang thanh kiếm trước người rồi nhìn Bạch Tuyệt.
Đúng là hộ giáp thánh khí tuyệt phẩm không thể cản được đòn tấn công của Hư Tiên Khí, nhưng vì có thêm khả năng phòng ngự của Bạch Tuyệt nên rất khó nói.
Hơn nữa, trước đó hắn đã dồn hết sức để đánh lén Hàn Doãn, nhưng cũng chỉ có thể khiến cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười này bị thương ngoài da, chứ không nguy hiểm tới nội tạng.
Nhưng Bạch Tuyệt không phải là Hàn Doãn nên đương nhiên không cao siêu đến vậy.
Song, Mục Vỹ cũng không thể ẩn núp như ban nãy, còn Bạch Tuyệt thì đứng ở đây cho hắn tấn công bất ngờ.
Khó chơi rồi đây!
Bạch Tuyệt tự tin là đòn tấn công của Mục Vỹ không thể làm gì được mình.
Một là vì gã ta đang mặc trên người bộ hộ giáp thánh khí tuyệt phẩm, hai vì đòn tấn công của gã ta có thể cản được mọi đòn tấn công của Mục Vỹ.
Điều thứ ba cũng là điều quan trọng nhất, gã ta đã là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, có thể điều khiển không gian, dù không thể khống chế được Mục Vỹ, nhưng lại khống chế được đòn tấn công của hắn.
Vì vậy, gã ta rất muốn xem Mục Vỹ làm thế nào để giết được mình!
Tuy nhiên, gã ta thiên về cảm giác mình sẽ giết được Mục Vỹ hơn.
Đúng là cả phòng ngự và tấn công của tên này đều mạnh như võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy, nhưng sự thật là phòng ngự của Mục Vỹ rất yếu.
“Mục Vỹ, ta có thể chặn hết mọi đòn tấn công của ngươi. Dù ta không thể khống chế được ngươi, nhưng ta có thể tiếp hết các chiêu của ngươi, ngược lại thì hình như ngươi không tiếp chiêu của ta được thì phải!”
Bạch Tuyệt mỉm cười, tỏ rõ sự phấn khích.
“Hôm nay, ta sẽ vờn ngươi đến chết như một con sủng vật!”
Nụ cười của Bạch Tuyệt dần trở nên u ám, toàn thân phát ra tia sáng lập loè.
“Mục Vỹ, núi Huyền Không có bốn bí tịch lớn, mà cả bốn đều là tiên thuật!”
Bạch Tuyệt tự hào nói: “Bàn Thiên Kinh của nhà họ Huyền thì ngươi từng thấy rồi, hôm nay, ta sẽ cho ngươi xem Diệt Thiên Sinh Tử Quyết của nhà họ Bạch ta!”
Dứt lời, Bạch Tuyệt đứng yên tại chỗ.
Lúc này, cơ thể gã ta như cây đại thụ với cành lá sum suê, vững vàng như núi!
Một lát sau, tia sáng lập loè ở phía sau gã ta đã hình thành một bức tranh thái cực.
Bức thái cực này lúc đen lúc trắng, trông rất chân thực.
Không chỉ có vậy, một góc sáng trong bức tranh như có sức mạnh bất diệt của bầu trời, còn góc tối thì có sức mạnh như địa ngục ác mộng.
Sức mạnh của trời đất cùng quy tụ về đây.
Đây là pháp thuật của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn!
Bình luận facebook