-
Chương 1031-1035
Chương 1031: Núi Long Cốt
Cùng lúc đó, trên núi Long Cốt.
Nhiều người đang leo lên cao.
Nhìn từ chân núi, những người này nhỏ bé phảng phất như những hạt cát trên ngọn núi cao vạn trượng.
Sau khi tiến vào dãy núi với hàng loạt các cây đại thụ nối tiếp nhau, họ liên tục leo từ chân núi lên đến đỉnh núi.
Dù ở hướng nào, tất cả bọn họ đều đang tiến lên đỉnh.
Tiếng gầm lanh lảnh ấy bắt nguồn từ đỉnh núi, gây ra cái chết của phần lớn võ giả cảnh giới tầng một và tầng hai.
"Mạnh thật!"
Bạch Tuyệt ngẩng đầu nhìn phía trên, nói với vẻ thất thần.
"Bạch Tuyệt huynh, huynh có biết đó là tiếng gì không?"
Trong lòng Trĩ Thiên Thương vẫn chưa hết sợ hãi.
Khoảnh khắc vừa rồi hắn ta còn tưởng tim mình sắp nhảy ra ngoài nữa cơ.
"Nếu ta đoán không sai thì hẳn là tiếng rồng ngâm!"
Vẻ thận trọng hiện ra trên mặt Bạch Tuyệt.
Lần này gã ta và Bạch Tình Thiên làm đại diện thương mại cho núi Huyền Không và đầu quân cho nhánh Cổ thuật, còn cường giả thật sự của núi Huyền Không thì tiến lên đỉnh núi dưới sự dẫn dắt của Huyền Ngọc Đức.
"Rồng ngâm..."
Trĩ Thiên Thương thấy tim mình run rẩy không ngừng.
Rồng ngâm, nghĩa là Thần Long chân chính xuất hiện rồi!
Lẽ nào trên ngọn núi này không chỉ có trứng rồng mà còn có Thần Long chân chính?
Không ai dám chắc chắn điều này!
Phía Huyết Minh, đám người Trương Thắng Vỹ, Chu Á Huy và Thiên Vô Viêm đều trố mắt nhìn nhau, mặt tái mét sau khi nghe thấy âm thanh gào thét của rồng.
Chỉ có một mình Tần Mộng Dao là mặt không cảm xúc.
Bản thân cô thức tỉnh thần phách Băng Hoàng nên đương nhiên không mấy hoảng sợ khi bị uy áp dữ dội ấy tác động.
"Đây là tiếng rồng ngâm đúng không!"
Giọng điệu của Chu Á Huy hơi thều thào, y không thể không lau mồ hôi trên mặt.
"Chắc vậy!"
Trương Thắng Vỹ nhẹ gật đầu, nét mặt cũng cực kỳ bình tĩnh.
Người Huyết Minh cử ra để dẫn đội cho chuyến đi hôm nay chính là một trong bốn trưởng lão, Tập Lung trưởng lão. Ông ấy theo sau Tần Mộng Dao.
"Lần này chúng ta phải cẩn thận, nhiều người muốn đối phó chúng ta lắm. Núi Huyền Không thì chắc chắn là kẻ đầu tiên muốn giết chúng ta rồi!"
Tập Lung trưởng lão nghiêm túc bảo: "Tuyệt đối không được tự ý hành động trước khi minh chủ xuất hiện!"
"Vâng!"
Tất cả đều gật đầu.
Hiện giờ, Tập Lung đã được xếp vào hàng ngũ mười trưởng lão chủ chốt của Huyết Minh, bản thân ông ấy cũng là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười.
Người này lúc còn ở núi Huyền Không đã có tiếng là trưởng lão hạt nhân, thực lực sâu không lường được.
Năm năm kể từ khi gia nhập Huyết Minh, Tập Lung đã bị Mục Vỹ chinh phục.
Ông ấy tự nhận đã làm tròn trách nhiệm của mình trong việc quản lý Trận Các của Huyết Minh.
Nhưng trong năm năm qua, lúc chế tạo Huyền Minh Tru Tiên Trận cùng với Mục Vỹ, Tập Lung mới chính thức cảm nhận được thế nào là núi cao còn có núi cao hơn.
Trước kia, ông ấy có thể không thẹn với lòng khi nói rằng mình là một đại sư trận đạo, chỉ đứng sau vài thiên tài nghìn tuổi của Vạn Trận Tông.
Song đến khi gặp Mục Vỹ, Tập Lung mới ngộ ra danh hiệu đại sư trận đạo không chỉ có thế.
Khả năng phòng thủ của Huyền Minh Tru Tiên Trận có thể nói là vô cùng xuất sắc, và những cách thức cấu tạo đại trận mà Mục Vỹ sử dụng trong năm năm qua đã giúp ông ấy học hỏi được rất nhiều điều.
Nếu nói trong quá khứ, Tập Lung vẫn còn nhìn minh chủ Mục Vỹ bằng thái độ kiêu ngạo thì giờ đây ông ấy đã hoàn toàn khâm phục hắn!
Sau khi nói xong, Tập Lung dẫn người của Huyết Minh tiếp tục leo núi.
Giờ phút này, Vỹ thánh sử mới dẫn Mục Vỹ, Tiêu Doãn Nhi và những người khác đến chân núi Long Cốt.
"Đó là... xương rồng!"
Dải xương rồng óng ánh, trong suốt và dài mấy chục nghìn mét kia nổi bật đến nỗi dù ở trên núi Long Cốt cao mười nhìn mét vẫn không bị che khuất.
Dải xương rồng hoàn chỉnh này phải dùng từ hoàn hảo mới đủ để lột tả.
Nếu dùng nó để lột xác xương cốt thì có lẽ thân thể Mục Vỹ sẽ có sự tiến hóa gấp mấy chục lần thậm chí là trăm lần.
Nhưng hắn biết quan trọng hơn là nơi cất thực sự cất chứa tinh hoa của xương rồng nằm ở khu vực lân cận tim Thần Long.
Trước giờ trái tim của bộ tộc Thần Long luôn ẩn giấu sức mạnh kinh thiên động địa.
Điều đó dẫn đến xương rồng quanh tim cứng rắn hơn bao giờ hết.
Thường thì võ giả gọi phần xương quanh tim Long tộc là tâm cốt!
Xét về tính kiên cố hay tính linh hoạt, tâm cốt của Thần Long luôn ưu việt hơn xương ở những vị trí khác.
Nếu như lấy được tâm cốt của con Thần Long này để cải tiến xương thân thể mình, sự hóa rồng của Mục Vỹ sẽ được nâng lên một tầng cao mới.
Vừa tăng cảnh giới vừa xây dựng thể xác bằng từng bộ phận của các loại Thần Long, mai này không lo không thể tiến vào trạng thái tiến hóa đến cùng của hóa rồng!
"Đi thôi!"
Mục Vỹ nhìn núi Long Cốt, tâm niệm vừa động, mọi người lập tức xông về phía dãy núi.
Dễ thấy giờ đây ai nấy cũng chỉ mải mê chú ý đến tiếng rồng ngâm.
Chẳng qua, càng vậy trong lòng Mục Vỹ càng nhẹ nhõm.
Bây giờ không ai trong núi Huyền Không dám ra tay với hắn cả!
Xương rồng ở đỉnh núi, người người đều muốn tranh giành. Nếu ai chém giết lẫn nhau để giải quyết mâu thuẫn tại đây thì xương rồng rơi vào tay người khác là cái chắc!
Hơn nữa, cự long dài dến mười nghìn mét này không còn bao nhiêu phần xương được bảo tồn hoàn chỉnh.
Trong tình huống tăng nhiều thịt ít này, e rằng ai cũng đặt hết tâm tư vào việc tranh giành xương rồng. Đó mới thật sự là lúc cuộc chiến bắt đầu.
Trong lúc nhất thời, võ giả các thế lực lớn lục đục đi vào dãy núi và leo dốc lên ngọn núi cao vạn trượng kia.
Nhưng khi nhóm võ giả gồm Mục Vỹ vào trong dãy núi, làn sương mờ ảo dưới chân núi tản ra như thể vừa đóng thứ gì đó lại!
Chương 1032: Gặp nhau giữa đường, sống mái một trận
Không một ai biết đến chuyện này!
Khi đi sâu vào trong dãy núi, nhóm Mục Vỹ mới phát hiện những gì mình thấy ở bên ngoài đều là mây.
Toàn bộ dãy núi cây cối um tùm tạo thành một cánh rừng rậm rạp, xanh um tươi tốt, bầu không khí thì yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Nhưng sự yên tĩnh này lại làm lòng Mục Vỹ ngần ngại.
Hắn có thể cảm giác được đâu đó quanh đây có nhiều đôi mắt không biết ở ngoài sáng hay trong tối đang nhìn chằm chằm như đục một lỗ trên người họ.
Cảm giác này vô cùng lạ lùng nhưng cũng rất rõ ràng.
"Mọi người cẩn thận chút, ta e là núi Long Cốt này không đơn giản đâu!"
Mục Vỹ vừa nói ra câu này thì một số đệ tử thánh địa Huyền Nguyệt bĩu môi.
Đến Vỹ thánh sử cũng không phát hiện ra điều gì khác biệt cơ mà, tên này nhận ra cũng hay đấy!
"Những người khác đã lên núi Long Cốt rồi, tại sao thánh địa Huyền Nguyệt chúng ta lên lại nguy hiểm?"
Một đệ tử thánh địa Huyền Nguyệt mặc đồ xanh ý kiến ngay: "Chẳng lẽ họ không phát hiện mà chỉ có một mình Mục Vỹ người phát hiện sao?"
Nghe thấy câu này, Mục Vỹ cười chế nhạo, không giải thích.
Xem ra việc Tiêu Doãn Nhi thuộc về hắn đã làm không ít nam đệ tử thánh địa Huyền Nguyệt căm thù.
Chẳng qua Mục Vỹ không nói nhiều làm gì. Đây chỉ là cảm giác của hắn thôi, không quá chắc chắn, hơn nữa quả thật xung quanh không có nguy hiểm gì.
Mọi người tiếp tục leo núi, dần dần thấy hình như phía trước có người.
Phía trên có người nhưng cũng có tiếng đánh nhau vọng lại.
"Có người đang đánh nhau!"
Mục Vỹ khẽ quát một tiếng, những người còn lại lập tức ẩn nấp và quan sát cuộc đấu đằng trước.
Cùng lúc đó, từng bóng dáng dày hơi sương từ từ hiện ra trong bụi cỏ ở phía sau nơi đám người Mục Vỹ vừa đi ngang qua.
"Đại nhân, có khi nào chúng ta bị phát hiện rồi không ạ?"
Một nam tử toàn thân được bao phủ bởi làn sương đen hỏi với giọng đều đều.
Nghe vậy, một nam tử cao khoảng năm mét ở phía trước bóng đen nói nhỏ: "Chắc là không đâu, có điều khả năng cảm nhận của tên thanh niên kia khá mạnh đấy, xem ra chúng ta phải cẩn thận hơn mới được!"
"Rõ!"
"Chúng ta vào hang rồng này vốn thông qua một lối đi khác, hơn nữa ma đế đại nhân đã cung cấp bảo bối che giấu thân pháp cho chúng ta, đám người này không phát hiện ra được đâu!"
Ma đế!
Không ngờ những kẻ này là chiến sĩ Ma tộc!
"Tra Khắc đại nhân đã hạ lệnh, nếu có thể tiêu diệt Mục Vỹ thì cứ làm!"
"Tuân lệnh!"
Bóng đen nói một cách kiêu ngạo: "Không ngờ một kẻ không tên không tuổi như Mục Vỹ lại có thể giết liên tiếp bốn vị ma hoàng của Ma tộc ta. Tội đáng muôn chết. Núi Huyền Không cũng chưa chắc đã dám ngạo mạn như thế, tên này đúng là chán sống rồi. Tra Khắc ma đế đặc biệt nhấn mạnh tên hắn đấy, các ngươi mà làm hỏng chuyện thì chờ chết đi!"
Năm đó, Đại A Ma và ba vị ma hoàng là những người có tài năng xuất chúng trong Ma tộc, còn trẻ đã đến cảnh giới Vũ Tiên nên được phong làm ma hoàng.
Tất cả những chiến sĩ Ma tộc có mặt tại đây đều là cường giả cảnh giới Vũ Tiên, nhưng họ không được phong làm ma hoàng!
Tôn xưng ma hoàng đại diện cho hai điều, một là cao thủ chí cao vô thượng trong tương lai của Ma tộc, hai chính là chiến sĩ Ma tộc có thực lực hùng mạnh ngay vào thời điểm hiện tại.
Bốn người vốn là những chiến sĩ Ma tộc có tiềm năng trở thành ma đế, nào ngờ vừa đến Thiên Vận Đại Lục để rèn luyện thì đã chết hết cả bốn.
Cuối cùng tuy Tra Khắc ma đế đã tự mình ra tay nhưng lại để vuột mất Mục Vỹ.
Đây đúng là nỗi sỉ nhục của ma đế!
Ma tộc sẽ không bao giờ dễ dàng bỏ qua cho sự nhục nhã đó!
"Đi theo!"
Tên ma hoàng nhỏ giọng quát lên, những cái bóng đen lại biến mất.
Cùng lúc đó, đám người Mục Vỹ vừa ẩn thân vừa quan sát cuộc chiến ở đằng trước.
"Sao Cửu Hàn Thiên Cung và Vô Cực Ma Tông choảng nhau rồi?"
Mục Vỹ nhìn cuộc đánh nhau với vẻ khó hiểu.
Cửu Hàn Thiên Cung và Vô Cực Ma Tông nơi thì ở cạnh Tây Vực, nơi thì ở Đông Vực hơi chếch về phía bắc, có thể nói là nước sông không phạm nước giếng, sao lại đấu đá nhau ở đây thế này?
"Đây là chuyện có từ lâu lắm rồi!"
Vỹ thánh sử lên tiếng: "Năm đó, muội muội cung chủ Cửu Hàn Thiên Cung phải lòng một đệ tử ưu tú của Vô Cực Ma Tông nhưng cung chủ Cửu Hàn Thiên Cung không đồng ý. Cuối cùng muội muội ông ta tự sát, bởi vậy nên Cửu Hàn Thiên Cung hận Vô Cực Ma Tông lắm".
"Người muội muội đó chính là cô cô của Hàn Thiên Nhẫn, còn đệ tử ưu tú đó của Vô Cực Ma Tông chính là tông chủ Vô Cực Ma Tông hiện tại - Ma Lãnh Huyết!"
Có chuyện đó nữa sao?
"Vậy nên bây giờ Hàn Thiên Nhẫn vừa thấy người của Vô Cực Ma Tông liền chướng tai gai mắt, còn người của Vô Cực Ma Tông mà thấy đệ tử Cửu Hàn Thiên Cung đương nhiên cũng khó chịu. Hai bên cứ mâu thuẫn với nhau mấy trăm năm, hận thù tiếp nối hận thù!"
Thông tin này làm Mục Vỹ chẳng biết nói gì.
Chẳng qua vì biết Vô Cực Ma Tông và Cửu Hàn Thiên Cung không cùng một giuộc nên tâm trạng hắn thả lỏng hơn rất nhiều.
Ít nhất Vô Cực Ma Tông sẽ không hợp tác với Cửu Hàn Thiên Cung để chống lại Huyết Minh!
"Hàn Doãn, nhiều năm không gặp, ông vẫn còn sống tốt nhỉ!"
Ma Vô Tình đứng ở phía trước các đệ tử Vô Cực Ma Tông, cười lạnh chế giễu Hàn Doãn.
"Cha ngươi còn chưa chết thì sao ta chết được!"
Hàn Doãn nhếch mép đáp lại: "Những năm gần dây, Vô Cực Ma Tông của ngươi càng ngày càng xuống dốc, ta thấy Ma Vô Tình ngươi còn không lọt nổi danh sách mười người mạnh nhất của núi Huyền Không nữa là!"
"Ồ? Thật không?"
Ma Vô Tình không nổi nóng mà chỉ mỉm cười: "Chẳng qua là do ta lười quá không muốn đánh nhau với đệ tử Cửu Hàn Thiên Cung thôi. Không phải Hàn Thiên Vũ từng là thiên chi kiêu tử của Cửu Hàn Thiên Cung các ông nhưng rồi cũng bị Mục Vỹ giết đó sao?"
Nghe thấy câu nói của y, Mục Vỹ thầm mắng trong lòng.
Mấy tên này muốn đả kích Cửu Hàn Thiên Cung thì thôi.
Tự nhiên cứ lôi hắn vào làm gì.
Chương 1033: Không cần đợi nữa
"Dù gì Cửu Hàn Thiên Cung ta cũng được xem là chính phái, tối thiểu sẽ không làm ra chuyện giết người lấy máu ác độc đó đâu!"
"Chính phái?"
Ma Vô Tình cười phá lên: "Hàn Doãn, ông già khú đế rồi hay là ếch ngồi đáy giếng thế? Thiên hạ này thế nào là chính, thế nào là tà? Quả đấm của ai lớn hơn thì đúng sai do người đó quyết định. Nếu ông nghĩ Vô Cực Ma Tông ta là tà phái thì có thể điều động Cửu Hàn Thiên Cung được ông gọi là chính phái tiêu diệt Vô Cực Ma Tông ta đấy, ông dám không?"
Hàn Doãn không dám!
Bàn về thực lực, Vô Cực Ma Tông ngang hàng với Cửu Hàn Thiên Cung.
Nếu không thì hai bên đã chẳng đánh nhau mấy trăm năm mà chỉ toàn là những vụ ẩu đả lặt vặt rồi.
"Mồm mép quá!"
Hàn Doãn lạnh mặt nhìn Ma Vô Tình, bước lên một bước.
"Hàn Doãn, ra tay với tiểu bối thì không hay lắm đâu!"
Trong phút chốc, một bóng hình hiện ra trước người Ma Vô Tình và ngăn cản Hàn Doãn.
"Ma Diệt, ông tưởng mình thành phó tông chủ Vô Cực Ma Tông rồi là có thể diễu võ dương oai chắc?"
Hàn Doãn hoàn toàn không đặt Ma Diệt vào mắt.
Người này chỉ mới bật lên tại Vô Cực Ma Tông trong những năm gần đây, trước đó ông ta còn không biết người này là ai nữa là!
Chẳng qua vừa xuất thủ Ma Diệt đã dùng những chiêu thức quái lạ để tấn công một cách chớp nhoáng. Không ngờ Hàn Doãn bị đẩy lùi mấy bước sau khi chịu đòn tấn công vừa rồi.
"Sao tự nhiên ông mạnh lên thế?"
Thủ đoạn của Ma Diệt làm Hàn Doãn há hốc mồm.
Đối với ông ta, Ma Diệt là một người mới bắt đầu có tên tuổi, chỉ là một nhân vật nhỏ tại Vô Cực Ma Tông. Chẳng thể ngờ được cảnh giới của người này tương đương với ông ta!
"Thế vẫn chưa hết đâu!"
Ma Diệt nói với giọng khàn khàn, từng chiêu thức đều tràn đầy sát khí.
Một lát sau, một hạt châu bỗng nhiên xuất hiện trong tay ông ta. Toàn bộ hạt châu nhuốm màu máu đỏ, ẩn chứa huyết khí vô tận!
"Huyết Hồn Châu!"
Nhìn thấy hạt châu đó, lòng Mục Vỹ thấp thỏm.
Giờ phút này, Ma Diệt đã giao thủ với Hàn Doãn, Ma Vô Tình thì dẫn người của Vô Cực Ma Tông chiến đấu với Cửu Hàn Thiên Cung.
Phải công nhận mâu thuẫn của hai thế lực lớn không phải ngày một ngày hai là giải quyết được.
Trong lúc hai phe đánh nhau gay gắt, Tiêu Doãn Nhi nói với Vỹ thánh sử: "Vỹ di, chúng ta làm gì đây ạ?"
"Vòng qua đi, bọn họ đánh nhau cứ mặc kệ, tốt nhất chúng ta không nên dính vào!"
"Vâng!"
Ban đầu Mục Vỹ cũng không định nhúng tay nhưng bây giờ hắn lại không muốn bàng quan.
Chẳng còn gì quen thuộc với hắn hơn Huyết Hồn Châu!
"Mọi người đi trước đi, ta sẽ đuổi theo ngay!"
"Huynh định làm gì thế?"
"Không có gì đâu, chỉ là ta muốn quan sát trận chiến của Hàn Doãn và Ma Diệt thôi, có thể sẽ giúp ích cho tu vi của ta".
Nghe vậy, Tiêu Doãn Nhi bán tín bán nghi gật đầu.
Cô ấy biết hình như Mục Vỹ có pháp bảo ẩn thân nên không hề lo lắng hắn sẽ gặp bất trắc.
Vỹ thánh sử còn muốn nói gì nhưng thấy Tiêu Doãn Nhi đồng ý nên cũng không tiện mở miệng. Bà ấy chỉ gật đầu, dặn dò hắn một câu rồi dẫn người của thánh địa Huyền Nguyệt rời đi.
Mục Vỹ ẩn thân tại chỗ nhìn trận chiến.
Ai thuộc Vô Cực Ma Tông cũng ra tay một cách tàn nhẫn, đánh nhau mà như không thiết sống nữa. Phía Cửu Hàn Thiên Cung đã rơi vào thế hạ phong.
Khung cảnh này làm Mục Vỹ hí hửng thật sự.
Nhưng hắn thích hơn cả là bỏ đá xuống giếng.
Người của Cửu Hàn Thiên Cung đã nhiều lần muốn giết Mục Vỹ, Hàn Doãn này thì tham gia vào cuộc tập kích năm năm trước.
Hôm nay, cho dù Ma Diệt không giết được người này tại đây thì cũng có hắn đánh lén, làm Hàn Doãn bị thương nặng cũng không tệ.
Kế hoạch thế này thì Mục Vỹ đồng ý hai tay hai chân!
Rõ ràng trận đánh của hai phe không đơn thuần chỉ là xây xát nữa. Đệ tử bên nào cũng giết đến mắt nảy lửa.
Dù có nguy cơ bị trúng một đao cũng muốn chém trúng đối thủ một nhát.
Ma Vô Tình kia khá là lợi hại, đối đầu với hai vị trưởng lão Cửu Hàn Thiên Cung nhưng vẫn bình tĩnh ra chiêu, không hề hoang mang rối loạn.
Cuộc chiến của Ma Diệt và Hàn Doãn ở bên kia thì phải gọi là hoàn hảo.
Trong lúc đánh nhau, người thì tung tuyệt kỹ Cửu Hàn Thiên Cung, người thì vận dụng ma kỹ vô thượng của Vô Cực Ma Tông.
Quan trọng nhất là hai người đều là cảnh giới Vũ Tiên tầng mười, hễ xuất thủ là những người xung quanh buộc phải tránh xa.
Mà dường như Hàn Doãn hơi bó tay bó chân, không dùng hết sức mà cứ từ từ thối lui.
"Ma Diệt, là ông ép ta. Vốn dĩ ta định sẽ lên đỉnh núi mới phân cao thấp nhưng giờ có vẻ không cần nữa rồi!"
Ông ta thình lình quát lớn, một tầng khôi giáp màu băng lam phủ lấy toàn thân.
Khôi giáp băng lam ấy trông cực kỳ rắn chắc nhưng cũng khiến người ta run sợ.
"Hộ giáp thánh khí tuyệt phẩm!"
Thánh khí tuyệt phẩm rất hiếm thấy tại tiểu thế giới Tam Thiên chứ đừng nói là hộ giáp loại thánh khí tuyệt phẩm.
"Ông có dùng toàn lực thì ta cũng không sợ đâu!"
Hắc khí lượn lờ quanh thân Ma Diệt trở nên dày đặc, hiển nhiên ông ta cũng lấy bản lĩnh của mình ra.
Giờ phút này, Mục Vỹ thu liễm toàn bộ khí tức và dung nhập vào nơi đây.
Sau khi chiếm đoạt mắt rồng và hóa rồng, hắn đã có một chút khí tức của rồng nên nếu không cảm nhận thật kỹ sẽ không phát hiện được.
Mà dù có cẩn thận cảm nhận đi chăng nữa thì Mục Vỹ cũng tin rằng mình sẽ không bao giờ bị tìm ra.
Lúc này phải quan sát từng li từng tí để Hàn Doãn vừa có sơ hở là đả thương ông ta ngay.
Chương 1034: Mai phục rồi tấn công bất ngờ
“Ông tưởng trốn trong cái mai rùa thì sẽ được yên thân sao?”
“Mai rùa?”
Hàn Doãn cười lạnh nói: “Đây là thánh khí tuyệt phẩm - Bắc Minh Hàn Giáp của Cửu Hàn Thiên Cung ta, chỉ thiếu chút tiên khí truyền vào khế văn là thành Hư Tiên Khí rồi. Ngay cả tên Mục Vỹ đó cũng không thể luyện chế ra được bộ khôi giáp thần kỳ này đâu!”
“Lão ma quái, hôm nay ta sẽ cho ông biết thế nào là Cửu Hàn Thiên Cung!”
Bắc Minh Hàn Giáp trên người Hàn Doãn chợt toả ra các luồng khí tức lạnh lẽo, chúng kết hợp với cơ thể ông ta rồi tạo ra một uy thế khác biệt.
“Có thể trở thành Hư Tiên Khí ư?”
Mục Vỹ không quan tâm đó là hàn giáp gì, chỉ nghe thấy câu nói trên thôi là hắn đã đầy hứng thú với bộ giáp này rồi.
Giờ hắn dùng tiên khí đã hấp thu được trong cung điện trơ trọi đó ra để luyện khí và luyện đan thì không còn gì phù hợp hơn.
Chiếc áo giáp này rất phù hợp với khí tức băng hàn của Cửu Hàn Thiên Cung, nếu để cho Tần Mộng Dao dùng thì chắc là hoàn hảo.
Mục Vỹ cố gắng kiếm chế cơn kích động, tiếp tục nín thở như một cái cây khô.
Lúc này, hình như Ma Diệt đã cảm nhận được chiếc áo giáp đó có tính phòng vệ cực cao nên chợt sa sầm mặt.
Huyết Hồn Châu xoay tròn tít mù trước người ông ta.
Một lát sau, các đường vân máu đã lan ra khắp xung quanh.
“Huyết Văn Phù Chú!”
Trông thấy chiêu thức này của Ma Diệt, Mục Vỹ thầm khẳng định chắc nịch: “Quả nhiên là lão già nhà ông, làm ta cứ thắc mắc không biết đã đi đâu!”
Huyết Hồn Châu xoay tít mọng, các đường vân máu xuất hiện ở xung quanh tạo thành một ký hiệu rất phức tạp.
Ký hiệu này trông giống hệt như hình dáng của một con quỷ đang há cái miệng to oành của mình ra.
“Huyết Văn Phù Chú, nổ!”
Ma Diệt khẽ hô lên, Huyết Văn Phù Chú lập tức nổ tung.
Uỳnh, phù chú màu đỏ máu đã bay về phía Hàn Doãn, trên đường đi, ma khí cuồn cuộn với khí thế mạnh mẽ.
Đương nhiên Hàn Doãn sẽ không ngồi im chịu trận, ông ta tiến lên một bước, khí tức lạnh giá tích tụ giữa đôi tay, chiếc áo giáp cũng toả ra tia sáng màu xanh lam nhàn nhạt, khí tức băng lạnh tăng thêm.
Ngay sau đó, một tấm lá chắn bảo vệ màu băng lam đã xuất hiện giữa đôi tay của Hàn Doãn.
Nhưng một mặt khác của tấm lá chắn bất chợt mọc ra những cái gai với khí tức lạnh giá.
Chiêu thức này của Hàn Doãn là vừa tấn công vừa phòng vệ một cách có tổ chức.
Tuy nhiên, sau khi Hàn Doãn bùng phát ra chiêu thức này, Mục Vỹ tinh tế phát hiện mu bàn tay của ông ta đang run lên.
Đây là sự run rẩy của huyết mạch, nếu không nhìn kỹ thì không thể thấy được.
Song, Mục Vỹ biết điều này có nghĩa là gì.
Hàn Doãn sử dụng chiêu thức này không hề dễ dàng như vẻ bề ngoài, thậm chí chính ông ta cũng không thể khống chế được khí tức băng hàn, ngược lại còn khiến máu huyết khó lưu thông nên mới dẫn đến tình trạng này.
“Thời cơ đến rồi!”
Mục Vỹ thầm nghĩ, sau đó tay trái làm U Minh Quỷ Trảo, tay phải làm Vô Tướng Quỷ Trảo, lớp da rồng hiện ra bên ngoài để bảo vệ cơ thể, Cửu Nguyên Cầu của Cửu Nguyên Tụ Tiên Khí cũng hợp nhất.
Chuẩn bị xong xuôi, nhưng Mục Vỹ vẫn chưa yên tâm, nên lại nhanh chóng rút kiếm Khổ Tình và tiên kiếm Cửu Nguyên ra.
Mục Vỹ tức tốc điều động máu rồng trong cơ thể mình để vận chuyển Vạn Cổ Huyết Điển.
Nghe có vẻ lâu, nhưng hắn chỉ chuẩn bị một loáng là xong.
Sau khi Hàn Doãn bắn tấm băng khiên ra, Mục Vỹ lập tức dùng tốc độ nhanh hết mức có thể để lao ra theo.
“Chết đi!”
Hắn khẽ hô lên một tiếng rồi dồn hết lực ra để tấn công.
Hàn Doãn ỷ mình có tu vi cao cường cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười nên nếu có ai ở xung quanh tiến lại gần, ông ta sẽ biết ngay. Nhưng nào ngờ, Mục Vỹ đã phục ở bên dưới như một con sói từ lâu.
Điều khiến ông ta ngạc nhiên hơn là khi Mục Vỹ áp sát trong phạm vi mười mét thì ông ta mới phát hiện.
Dẫu sao ông ta cũng đã ở tầng thứ mười cảnh giới Vũ Tiên và nắm chắc quy tắc không gian và thời gian rồi.
Hàn Doãn nhanh chóng vận chuyển quy tắc thời gian, toan chặn tên vô sỉ không biết trời cao đất dày dám đánh lén mình lại rồi giết chết.
Nhưng ngay sau đó, ông ta đã phải sững người!
Quy tắc thời gian của ông ta không làm gì Mục Vỹ được.
Hắn vẫn đang lao rất nhanh tới.
Bấy giờ, Hàn Doãn mới nghĩ tới chuyện cản đòn tấn công.
Nhưng ông ta đã tốn quá nhiều chân nguyên cho chiêu thức ban nãy, giờ vẫn chưa hồi sức nên không thể phản kháng được.
Uỳnh…
Chẳng mấy chốc, U Minh Quỷ Trảo, Vô Tương Quỷ Thủ, Cửu Nguyên Tụ Tiên Khí và hai món Hư Tiên Khí đã bay tới.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên làm mọi người đều thất kinh.
Cả Ma Diệt và Ma Vô Tình đều đờ người ra.
Đòn tấn công này đúng là huỷ thiên diệt địa.
Ma Vô Tình tin chắc rằng với cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy, y sẽ chết chắc dưới đòn đánh lén này, thậm chí chân hồn còn chưa kịp lẩn trốn thì đã bị tiêu diệt rồi.
Tên này mạnh thật!
Các tiếng đùng đoàng vang lên không ngớt, rừng cây đã bị thiêu rụi.
Không lâu sau, âm thanh ấy đã nhỏ dần, bóng dáng của Hàn Doãn cũng hiện ra.
Mục Vỹ biết rõ Hàn Doãn là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười nên dù hắn có dùng hết tất cả bản lĩnh thì cũng không thể giết chết ông ta được.
Nhưng khiến ông ta bị thương nặng thì vô tư!
Chương 1035: Người quen cũ
Sau đòn tấn công ấy, Hàn Doãn tập tễnh bước ra từ trong vụ nổ.
Lúc này, món thánh khí tuyệt phẩm Bắc Minh Hàn Giáp của ông ta vẫn y nguyên trên người.
Nhưng chiếc áo giáp đã bị thủng hai chỗ do bị tiên kiếm Cửu Nguyên và kiếm Khổ Tình chém trúng.
Thánh khí tuyệt phẩm đương nhiên không thể chống lại được đòn tấn công của Hư Tiên Khí.
Đôi tay và chân của ông ta không được hộ giáp bảo vệ nên đã bị thương nặng.
Các vết thương sâu tận xương, máu tươi chảy không ngừng, mặt Hàn Doãn chi chít các vết thương nên máu me be bét, trông rất đáng sợ.
“A!”
Hàn Doãn hét lên rồi buộc phải cởi hộ giáp ra.
Tàn dư từ vụ nổ của Cửu Nguyên Cầu hình như vẫn đang khuấy đảo lục phủ ngũ tạng của ông ta trong hộ giáp.
Sau khi cở hộ giáp ra, vết thương từ Cửu Nguyên Cầu mới dần giảm bớt.
Lúc này trông Hàn Doãn thật sự rất nhếch nhác, y phục rách nát, máu chảy thành sông.
“Là ngươi, Mục Vỹ!”
Hàn Doãn nhìn Mục Vỹ như muốn phát điên.
Ông ta không thể ngờ rằng mình lại bết bát thế này trong tay một tiểu tử mới ở tầng thứ sáu cảnh giới Vũ Tiên như Mục Vỹ.
Bết bát chưa đúng, phải là thê thảm!
Điều này khiến ông ta muốn bốc hoả!
“Mục Vỹ, ta nhớ cái mặt ngươi rồi đấy!”
Dù Hàn Doãn như đã mất lý trí, nhưng ông ta biết Ma Diệt đang ở đây, nếu đấu tiếp thì ông ta chết là cái chắc.
Thậm chí Hàn Doãn còn không thèm cất hộ giáp đi đã quay người rồi chuồn mất ngay.
“Định chạy ư?”
Ma Diệt lạnh lùng hô lên rồi tung một chưởng ra.
Ma khí cuồn cuộn tạo thành một ma trảo rồi chộp về phía Hàn Doãn.
Một tiếng kêu đau đớn lại vang lên từ phía xa, rõ ràng Hàn Doãn đã trúng một chưởng này, ông ta lại có thêm một vết thương nặng nữa.
Mục Vỹ đi tới cạnh hộ giáp rồi nhặt nó lên.
Phải công nhận là chiếc hộ giáp này mạnh thật.
Mục Vỹ gần như đã dùng hết sức bình sinh để tấn công mà chỉ có thể khiến tay và chân của Hàn Doãn bị thương nặng thôi.
Dù hắn đã khiến nội tạng của Hàn Doãn bị tổn thương bằng Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, nhưng đó là nhờ kiếm Khổ Tình và tiên kiếm Cửu Nguyên đã đâm thủng hai lỗ trên chiếc hộ giáp thì Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí mới tấn công vào bên trong được.
Mà cả chiếc áo giáp chỉ bị thủng đúng hai chỗ do Hư Tiên Khí đâm trúng thôi, còn những phần khác vẫn nguyên vẹn.
Quả là một món thánh khí tuyệt phẩm lợi hại.
Mục Vỹ cất hộ giáp đi rồi mỉm cười nhìn Ma Diệt.
“Thứ này là của ta!”
Trông thấy vậy, Ma Vô Tình lập tức muốn nói gì đó.
Dù món thánh khí tuyệt phẩm này bị Hư Tiên Khí đâm thủng hai lỗ, nhưng tổng thể vẫn còn rất tốt, hơn nữa thoạt nhìn là biết nó thuộc hàng cực phẩm.
Điều quan trọng nhất là sau này Vô Cực Ma Tông bọn họ có thể lấy món chiến lợi phẩm này ra để cười nhạo Cửu Hàn Thiên Cung.
Nhưng Ma Vô Tình vừa định lên tiếng thì đã bị Ma Diệt cản lại.
“Đương nhiên ta sẽ không lấy không!”
Mục Vỹ mỉm cười rồi nhìn Ma Diệt nói: “Tiên kiếm Cửu Nguyên này là Hư Tiên Khí, ta dùng nó để trao đổi với các người, được không?”
Nghe thấy vậy, Ma Vô Tình lập tức nghệt mặt ra.
Một món Hư Tiên Khí đổi lấy một món thánh khí tuyệt phẩm, hơn nữa còn là thánh khí bị khiếm khuyết ư?
Mục Vỹ bị ngu à?
“Ha ha, Mục lão đệ, ngươi quả là phóng khoáng giống sư phụ mình!”
Đúng lúc này, Ma Diệt đã tháo khăn che mặt xuống rồi tiến lên một bước, ôm chầm lấy Mục Vỹ.
Gương mặt này không phải Vạn Quỷ Lão Nhân thì là ai đây!
“Ta biết ngay là ông mà!”
Mục Vỹ đẩy vai Ma Diệt rồi cười phá lên nói: “Lão Vạn, lâu lắm mới gặp, ta biết ở tiểu thế giới Tam Thiên này, ông chỉ muốn đến Vô Cực Ma Tông nhất thôi!”
“Thì ta chuyên ma tu, không đến đó thì còn đi đâu nữa?”
Ma Diệt cười lớn rồi nói.
“Sư phụ, hắn là…”
Ma Vô Tình đờ người khi nhìn thấy cảnh tượng này.
“Vô Tình, đây chính là thiên tài mà ta từng kể với con, hơn nữa còn là đồ đệ của Vỹ tôn giả, nhưng con không được nói chuyện này cho ai biết nhớ chưa?”
“Là hắn, Mục Vỹ ạ?”
Ma Vô Tình sững người nhìn Mục Vỹ.
“Không con nghĩ là ai?”
Ma Diệt cốc vào đầu Ma Vô Tình rồi cười lớn nói: “Ta nói cho con biết, nếu con muốn ma tu một cách chính thống thì phải hỏi hắn. Tiểu tử này còn còn hiểu biết hơn sư phụ nhiều!”
“Mục… Mục tiên sinh, nghe danh đã lâu!”
Ma Vô Tình thật sự không biết phải xưng hô thế nào.
So về tuổi tác thì y nên gọi Mục Vỹ là huynh đệ, nhưng sư phụ y đã xưng hô như thế với hắn mất rồi thì sao y dùng được nữa, đành gọi là tiên sinh vậy.
“Lão Vạn, được đấy, còn nhận cả đệ tử cơ à!”
Mục Vỹ cười nói.
“Hầy, ngươi cũng biết đấy, ta luyện công pháp ma tu do mình tự sáng tạo ngày xưa đấy. Vô Cực Ma Tông chủ yếu tu luyện ma đạo, ta nghĩ tạm thời chưa tìm được ngươi nên đành ở lại đây tạm vậy!”
Vạn Vô Sinh ảo não nói: “Tiểu tử này dốt lắm, nhưng cứ đòi theo học ta cho bằng được!”
Vạn Vô Sinh không nói rõ chuyện năm xưa.
Nhưng Mục Vỹ đã biết rồi.
Cùng lúc đó, trên núi Long Cốt.
Nhiều người đang leo lên cao.
Nhìn từ chân núi, những người này nhỏ bé phảng phất như những hạt cát trên ngọn núi cao vạn trượng.
Sau khi tiến vào dãy núi với hàng loạt các cây đại thụ nối tiếp nhau, họ liên tục leo từ chân núi lên đến đỉnh núi.
Dù ở hướng nào, tất cả bọn họ đều đang tiến lên đỉnh.
Tiếng gầm lanh lảnh ấy bắt nguồn từ đỉnh núi, gây ra cái chết của phần lớn võ giả cảnh giới tầng một và tầng hai.
"Mạnh thật!"
Bạch Tuyệt ngẩng đầu nhìn phía trên, nói với vẻ thất thần.
"Bạch Tuyệt huynh, huynh có biết đó là tiếng gì không?"
Trong lòng Trĩ Thiên Thương vẫn chưa hết sợ hãi.
Khoảnh khắc vừa rồi hắn ta còn tưởng tim mình sắp nhảy ra ngoài nữa cơ.
"Nếu ta đoán không sai thì hẳn là tiếng rồng ngâm!"
Vẻ thận trọng hiện ra trên mặt Bạch Tuyệt.
Lần này gã ta và Bạch Tình Thiên làm đại diện thương mại cho núi Huyền Không và đầu quân cho nhánh Cổ thuật, còn cường giả thật sự của núi Huyền Không thì tiến lên đỉnh núi dưới sự dẫn dắt của Huyền Ngọc Đức.
"Rồng ngâm..."
Trĩ Thiên Thương thấy tim mình run rẩy không ngừng.
Rồng ngâm, nghĩa là Thần Long chân chính xuất hiện rồi!
Lẽ nào trên ngọn núi này không chỉ có trứng rồng mà còn có Thần Long chân chính?
Không ai dám chắc chắn điều này!
Phía Huyết Minh, đám người Trương Thắng Vỹ, Chu Á Huy và Thiên Vô Viêm đều trố mắt nhìn nhau, mặt tái mét sau khi nghe thấy âm thanh gào thét của rồng.
Chỉ có một mình Tần Mộng Dao là mặt không cảm xúc.
Bản thân cô thức tỉnh thần phách Băng Hoàng nên đương nhiên không mấy hoảng sợ khi bị uy áp dữ dội ấy tác động.
"Đây là tiếng rồng ngâm đúng không!"
Giọng điệu của Chu Á Huy hơi thều thào, y không thể không lau mồ hôi trên mặt.
"Chắc vậy!"
Trương Thắng Vỹ nhẹ gật đầu, nét mặt cũng cực kỳ bình tĩnh.
Người Huyết Minh cử ra để dẫn đội cho chuyến đi hôm nay chính là một trong bốn trưởng lão, Tập Lung trưởng lão. Ông ấy theo sau Tần Mộng Dao.
"Lần này chúng ta phải cẩn thận, nhiều người muốn đối phó chúng ta lắm. Núi Huyền Không thì chắc chắn là kẻ đầu tiên muốn giết chúng ta rồi!"
Tập Lung trưởng lão nghiêm túc bảo: "Tuyệt đối không được tự ý hành động trước khi minh chủ xuất hiện!"
"Vâng!"
Tất cả đều gật đầu.
Hiện giờ, Tập Lung đã được xếp vào hàng ngũ mười trưởng lão chủ chốt của Huyết Minh, bản thân ông ấy cũng là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười.
Người này lúc còn ở núi Huyền Không đã có tiếng là trưởng lão hạt nhân, thực lực sâu không lường được.
Năm năm kể từ khi gia nhập Huyết Minh, Tập Lung đã bị Mục Vỹ chinh phục.
Ông ấy tự nhận đã làm tròn trách nhiệm của mình trong việc quản lý Trận Các của Huyết Minh.
Nhưng trong năm năm qua, lúc chế tạo Huyền Minh Tru Tiên Trận cùng với Mục Vỹ, Tập Lung mới chính thức cảm nhận được thế nào là núi cao còn có núi cao hơn.
Trước kia, ông ấy có thể không thẹn với lòng khi nói rằng mình là một đại sư trận đạo, chỉ đứng sau vài thiên tài nghìn tuổi của Vạn Trận Tông.
Song đến khi gặp Mục Vỹ, Tập Lung mới ngộ ra danh hiệu đại sư trận đạo không chỉ có thế.
Khả năng phòng thủ của Huyền Minh Tru Tiên Trận có thể nói là vô cùng xuất sắc, và những cách thức cấu tạo đại trận mà Mục Vỹ sử dụng trong năm năm qua đã giúp ông ấy học hỏi được rất nhiều điều.
Nếu nói trong quá khứ, Tập Lung vẫn còn nhìn minh chủ Mục Vỹ bằng thái độ kiêu ngạo thì giờ đây ông ấy đã hoàn toàn khâm phục hắn!
Sau khi nói xong, Tập Lung dẫn người của Huyết Minh tiếp tục leo núi.
Giờ phút này, Vỹ thánh sử mới dẫn Mục Vỹ, Tiêu Doãn Nhi và những người khác đến chân núi Long Cốt.
"Đó là... xương rồng!"
Dải xương rồng óng ánh, trong suốt và dài mấy chục nghìn mét kia nổi bật đến nỗi dù ở trên núi Long Cốt cao mười nhìn mét vẫn không bị che khuất.
Dải xương rồng hoàn chỉnh này phải dùng từ hoàn hảo mới đủ để lột tả.
Nếu dùng nó để lột xác xương cốt thì có lẽ thân thể Mục Vỹ sẽ có sự tiến hóa gấp mấy chục lần thậm chí là trăm lần.
Nhưng hắn biết quan trọng hơn là nơi cất thực sự cất chứa tinh hoa của xương rồng nằm ở khu vực lân cận tim Thần Long.
Trước giờ trái tim của bộ tộc Thần Long luôn ẩn giấu sức mạnh kinh thiên động địa.
Điều đó dẫn đến xương rồng quanh tim cứng rắn hơn bao giờ hết.
Thường thì võ giả gọi phần xương quanh tim Long tộc là tâm cốt!
Xét về tính kiên cố hay tính linh hoạt, tâm cốt của Thần Long luôn ưu việt hơn xương ở những vị trí khác.
Nếu như lấy được tâm cốt của con Thần Long này để cải tiến xương thân thể mình, sự hóa rồng của Mục Vỹ sẽ được nâng lên một tầng cao mới.
Vừa tăng cảnh giới vừa xây dựng thể xác bằng từng bộ phận của các loại Thần Long, mai này không lo không thể tiến vào trạng thái tiến hóa đến cùng của hóa rồng!
"Đi thôi!"
Mục Vỹ nhìn núi Long Cốt, tâm niệm vừa động, mọi người lập tức xông về phía dãy núi.
Dễ thấy giờ đây ai nấy cũng chỉ mải mê chú ý đến tiếng rồng ngâm.
Chẳng qua, càng vậy trong lòng Mục Vỹ càng nhẹ nhõm.
Bây giờ không ai trong núi Huyền Không dám ra tay với hắn cả!
Xương rồng ở đỉnh núi, người người đều muốn tranh giành. Nếu ai chém giết lẫn nhau để giải quyết mâu thuẫn tại đây thì xương rồng rơi vào tay người khác là cái chắc!
Hơn nữa, cự long dài dến mười nghìn mét này không còn bao nhiêu phần xương được bảo tồn hoàn chỉnh.
Trong tình huống tăng nhiều thịt ít này, e rằng ai cũng đặt hết tâm tư vào việc tranh giành xương rồng. Đó mới thật sự là lúc cuộc chiến bắt đầu.
Trong lúc nhất thời, võ giả các thế lực lớn lục đục đi vào dãy núi và leo dốc lên ngọn núi cao vạn trượng kia.
Nhưng khi nhóm võ giả gồm Mục Vỹ vào trong dãy núi, làn sương mờ ảo dưới chân núi tản ra như thể vừa đóng thứ gì đó lại!
Chương 1032: Gặp nhau giữa đường, sống mái một trận
Không một ai biết đến chuyện này!
Khi đi sâu vào trong dãy núi, nhóm Mục Vỹ mới phát hiện những gì mình thấy ở bên ngoài đều là mây.
Toàn bộ dãy núi cây cối um tùm tạo thành một cánh rừng rậm rạp, xanh um tươi tốt, bầu không khí thì yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Nhưng sự yên tĩnh này lại làm lòng Mục Vỹ ngần ngại.
Hắn có thể cảm giác được đâu đó quanh đây có nhiều đôi mắt không biết ở ngoài sáng hay trong tối đang nhìn chằm chằm như đục một lỗ trên người họ.
Cảm giác này vô cùng lạ lùng nhưng cũng rất rõ ràng.
"Mọi người cẩn thận chút, ta e là núi Long Cốt này không đơn giản đâu!"
Mục Vỹ vừa nói ra câu này thì một số đệ tử thánh địa Huyền Nguyệt bĩu môi.
Đến Vỹ thánh sử cũng không phát hiện ra điều gì khác biệt cơ mà, tên này nhận ra cũng hay đấy!
"Những người khác đã lên núi Long Cốt rồi, tại sao thánh địa Huyền Nguyệt chúng ta lên lại nguy hiểm?"
Một đệ tử thánh địa Huyền Nguyệt mặc đồ xanh ý kiến ngay: "Chẳng lẽ họ không phát hiện mà chỉ có một mình Mục Vỹ người phát hiện sao?"
Nghe thấy câu này, Mục Vỹ cười chế nhạo, không giải thích.
Xem ra việc Tiêu Doãn Nhi thuộc về hắn đã làm không ít nam đệ tử thánh địa Huyền Nguyệt căm thù.
Chẳng qua Mục Vỹ không nói nhiều làm gì. Đây chỉ là cảm giác của hắn thôi, không quá chắc chắn, hơn nữa quả thật xung quanh không có nguy hiểm gì.
Mọi người tiếp tục leo núi, dần dần thấy hình như phía trước có người.
Phía trên có người nhưng cũng có tiếng đánh nhau vọng lại.
"Có người đang đánh nhau!"
Mục Vỹ khẽ quát một tiếng, những người còn lại lập tức ẩn nấp và quan sát cuộc đấu đằng trước.
Cùng lúc đó, từng bóng dáng dày hơi sương từ từ hiện ra trong bụi cỏ ở phía sau nơi đám người Mục Vỹ vừa đi ngang qua.
"Đại nhân, có khi nào chúng ta bị phát hiện rồi không ạ?"
Một nam tử toàn thân được bao phủ bởi làn sương đen hỏi với giọng đều đều.
Nghe vậy, một nam tử cao khoảng năm mét ở phía trước bóng đen nói nhỏ: "Chắc là không đâu, có điều khả năng cảm nhận của tên thanh niên kia khá mạnh đấy, xem ra chúng ta phải cẩn thận hơn mới được!"
"Rõ!"
"Chúng ta vào hang rồng này vốn thông qua một lối đi khác, hơn nữa ma đế đại nhân đã cung cấp bảo bối che giấu thân pháp cho chúng ta, đám người này không phát hiện ra được đâu!"
Ma đế!
Không ngờ những kẻ này là chiến sĩ Ma tộc!
"Tra Khắc đại nhân đã hạ lệnh, nếu có thể tiêu diệt Mục Vỹ thì cứ làm!"
"Tuân lệnh!"
Bóng đen nói một cách kiêu ngạo: "Không ngờ một kẻ không tên không tuổi như Mục Vỹ lại có thể giết liên tiếp bốn vị ma hoàng của Ma tộc ta. Tội đáng muôn chết. Núi Huyền Không cũng chưa chắc đã dám ngạo mạn như thế, tên này đúng là chán sống rồi. Tra Khắc ma đế đặc biệt nhấn mạnh tên hắn đấy, các ngươi mà làm hỏng chuyện thì chờ chết đi!"
Năm đó, Đại A Ma và ba vị ma hoàng là những người có tài năng xuất chúng trong Ma tộc, còn trẻ đã đến cảnh giới Vũ Tiên nên được phong làm ma hoàng.
Tất cả những chiến sĩ Ma tộc có mặt tại đây đều là cường giả cảnh giới Vũ Tiên, nhưng họ không được phong làm ma hoàng!
Tôn xưng ma hoàng đại diện cho hai điều, một là cao thủ chí cao vô thượng trong tương lai của Ma tộc, hai chính là chiến sĩ Ma tộc có thực lực hùng mạnh ngay vào thời điểm hiện tại.
Bốn người vốn là những chiến sĩ Ma tộc có tiềm năng trở thành ma đế, nào ngờ vừa đến Thiên Vận Đại Lục để rèn luyện thì đã chết hết cả bốn.
Cuối cùng tuy Tra Khắc ma đế đã tự mình ra tay nhưng lại để vuột mất Mục Vỹ.
Đây đúng là nỗi sỉ nhục của ma đế!
Ma tộc sẽ không bao giờ dễ dàng bỏ qua cho sự nhục nhã đó!
"Đi theo!"
Tên ma hoàng nhỏ giọng quát lên, những cái bóng đen lại biến mất.
Cùng lúc đó, đám người Mục Vỹ vừa ẩn thân vừa quan sát cuộc chiến ở đằng trước.
"Sao Cửu Hàn Thiên Cung và Vô Cực Ma Tông choảng nhau rồi?"
Mục Vỹ nhìn cuộc đánh nhau với vẻ khó hiểu.
Cửu Hàn Thiên Cung và Vô Cực Ma Tông nơi thì ở cạnh Tây Vực, nơi thì ở Đông Vực hơi chếch về phía bắc, có thể nói là nước sông không phạm nước giếng, sao lại đấu đá nhau ở đây thế này?
"Đây là chuyện có từ lâu lắm rồi!"
Vỹ thánh sử lên tiếng: "Năm đó, muội muội cung chủ Cửu Hàn Thiên Cung phải lòng một đệ tử ưu tú của Vô Cực Ma Tông nhưng cung chủ Cửu Hàn Thiên Cung không đồng ý. Cuối cùng muội muội ông ta tự sát, bởi vậy nên Cửu Hàn Thiên Cung hận Vô Cực Ma Tông lắm".
"Người muội muội đó chính là cô cô của Hàn Thiên Nhẫn, còn đệ tử ưu tú đó của Vô Cực Ma Tông chính là tông chủ Vô Cực Ma Tông hiện tại - Ma Lãnh Huyết!"
Có chuyện đó nữa sao?
"Vậy nên bây giờ Hàn Thiên Nhẫn vừa thấy người của Vô Cực Ma Tông liền chướng tai gai mắt, còn người của Vô Cực Ma Tông mà thấy đệ tử Cửu Hàn Thiên Cung đương nhiên cũng khó chịu. Hai bên cứ mâu thuẫn với nhau mấy trăm năm, hận thù tiếp nối hận thù!"
Thông tin này làm Mục Vỹ chẳng biết nói gì.
Chẳng qua vì biết Vô Cực Ma Tông và Cửu Hàn Thiên Cung không cùng một giuộc nên tâm trạng hắn thả lỏng hơn rất nhiều.
Ít nhất Vô Cực Ma Tông sẽ không hợp tác với Cửu Hàn Thiên Cung để chống lại Huyết Minh!
"Hàn Doãn, nhiều năm không gặp, ông vẫn còn sống tốt nhỉ!"
Ma Vô Tình đứng ở phía trước các đệ tử Vô Cực Ma Tông, cười lạnh chế giễu Hàn Doãn.
"Cha ngươi còn chưa chết thì sao ta chết được!"
Hàn Doãn nhếch mép đáp lại: "Những năm gần dây, Vô Cực Ma Tông của ngươi càng ngày càng xuống dốc, ta thấy Ma Vô Tình ngươi còn không lọt nổi danh sách mười người mạnh nhất của núi Huyền Không nữa là!"
"Ồ? Thật không?"
Ma Vô Tình không nổi nóng mà chỉ mỉm cười: "Chẳng qua là do ta lười quá không muốn đánh nhau với đệ tử Cửu Hàn Thiên Cung thôi. Không phải Hàn Thiên Vũ từng là thiên chi kiêu tử của Cửu Hàn Thiên Cung các ông nhưng rồi cũng bị Mục Vỹ giết đó sao?"
Nghe thấy câu nói của y, Mục Vỹ thầm mắng trong lòng.
Mấy tên này muốn đả kích Cửu Hàn Thiên Cung thì thôi.
Tự nhiên cứ lôi hắn vào làm gì.
Chương 1033: Không cần đợi nữa
"Dù gì Cửu Hàn Thiên Cung ta cũng được xem là chính phái, tối thiểu sẽ không làm ra chuyện giết người lấy máu ác độc đó đâu!"
"Chính phái?"
Ma Vô Tình cười phá lên: "Hàn Doãn, ông già khú đế rồi hay là ếch ngồi đáy giếng thế? Thiên hạ này thế nào là chính, thế nào là tà? Quả đấm của ai lớn hơn thì đúng sai do người đó quyết định. Nếu ông nghĩ Vô Cực Ma Tông ta là tà phái thì có thể điều động Cửu Hàn Thiên Cung được ông gọi là chính phái tiêu diệt Vô Cực Ma Tông ta đấy, ông dám không?"
Hàn Doãn không dám!
Bàn về thực lực, Vô Cực Ma Tông ngang hàng với Cửu Hàn Thiên Cung.
Nếu không thì hai bên đã chẳng đánh nhau mấy trăm năm mà chỉ toàn là những vụ ẩu đả lặt vặt rồi.
"Mồm mép quá!"
Hàn Doãn lạnh mặt nhìn Ma Vô Tình, bước lên một bước.
"Hàn Doãn, ra tay với tiểu bối thì không hay lắm đâu!"
Trong phút chốc, một bóng hình hiện ra trước người Ma Vô Tình và ngăn cản Hàn Doãn.
"Ma Diệt, ông tưởng mình thành phó tông chủ Vô Cực Ma Tông rồi là có thể diễu võ dương oai chắc?"
Hàn Doãn hoàn toàn không đặt Ma Diệt vào mắt.
Người này chỉ mới bật lên tại Vô Cực Ma Tông trong những năm gần đây, trước đó ông ta còn không biết người này là ai nữa là!
Chẳng qua vừa xuất thủ Ma Diệt đã dùng những chiêu thức quái lạ để tấn công một cách chớp nhoáng. Không ngờ Hàn Doãn bị đẩy lùi mấy bước sau khi chịu đòn tấn công vừa rồi.
"Sao tự nhiên ông mạnh lên thế?"
Thủ đoạn của Ma Diệt làm Hàn Doãn há hốc mồm.
Đối với ông ta, Ma Diệt là một người mới bắt đầu có tên tuổi, chỉ là một nhân vật nhỏ tại Vô Cực Ma Tông. Chẳng thể ngờ được cảnh giới của người này tương đương với ông ta!
"Thế vẫn chưa hết đâu!"
Ma Diệt nói với giọng khàn khàn, từng chiêu thức đều tràn đầy sát khí.
Một lát sau, một hạt châu bỗng nhiên xuất hiện trong tay ông ta. Toàn bộ hạt châu nhuốm màu máu đỏ, ẩn chứa huyết khí vô tận!
"Huyết Hồn Châu!"
Nhìn thấy hạt châu đó, lòng Mục Vỹ thấp thỏm.
Giờ phút này, Ma Diệt đã giao thủ với Hàn Doãn, Ma Vô Tình thì dẫn người của Vô Cực Ma Tông chiến đấu với Cửu Hàn Thiên Cung.
Phải công nhận mâu thuẫn của hai thế lực lớn không phải ngày một ngày hai là giải quyết được.
Trong lúc hai phe đánh nhau gay gắt, Tiêu Doãn Nhi nói với Vỹ thánh sử: "Vỹ di, chúng ta làm gì đây ạ?"
"Vòng qua đi, bọn họ đánh nhau cứ mặc kệ, tốt nhất chúng ta không nên dính vào!"
"Vâng!"
Ban đầu Mục Vỹ cũng không định nhúng tay nhưng bây giờ hắn lại không muốn bàng quan.
Chẳng còn gì quen thuộc với hắn hơn Huyết Hồn Châu!
"Mọi người đi trước đi, ta sẽ đuổi theo ngay!"
"Huynh định làm gì thế?"
"Không có gì đâu, chỉ là ta muốn quan sát trận chiến của Hàn Doãn và Ma Diệt thôi, có thể sẽ giúp ích cho tu vi của ta".
Nghe vậy, Tiêu Doãn Nhi bán tín bán nghi gật đầu.
Cô ấy biết hình như Mục Vỹ có pháp bảo ẩn thân nên không hề lo lắng hắn sẽ gặp bất trắc.
Vỹ thánh sử còn muốn nói gì nhưng thấy Tiêu Doãn Nhi đồng ý nên cũng không tiện mở miệng. Bà ấy chỉ gật đầu, dặn dò hắn một câu rồi dẫn người của thánh địa Huyền Nguyệt rời đi.
Mục Vỹ ẩn thân tại chỗ nhìn trận chiến.
Ai thuộc Vô Cực Ma Tông cũng ra tay một cách tàn nhẫn, đánh nhau mà như không thiết sống nữa. Phía Cửu Hàn Thiên Cung đã rơi vào thế hạ phong.
Khung cảnh này làm Mục Vỹ hí hửng thật sự.
Nhưng hắn thích hơn cả là bỏ đá xuống giếng.
Người của Cửu Hàn Thiên Cung đã nhiều lần muốn giết Mục Vỹ, Hàn Doãn này thì tham gia vào cuộc tập kích năm năm trước.
Hôm nay, cho dù Ma Diệt không giết được người này tại đây thì cũng có hắn đánh lén, làm Hàn Doãn bị thương nặng cũng không tệ.
Kế hoạch thế này thì Mục Vỹ đồng ý hai tay hai chân!
Rõ ràng trận đánh của hai phe không đơn thuần chỉ là xây xát nữa. Đệ tử bên nào cũng giết đến mắt nảy lửa.
Dù có nguy cơ bị trúng một đao cũng muốn chém trúng đối thủ một nhát.
Ma Vô Tình kia khá là lợi hại, đối đầu với hai vị trưởng lão Cửu Hàn Thiên Cung nhưng vẫn bình tĩnh ra chiêu, không hề hoang mang rối loạn.
Cuộc chiến của Ma Diệt và Hàn Doãn ở bên kia thì phải gọi là hoàn hảo.
Trong lúc đánh nhau, người thì tung tuyệt kỹ Cửu Hàn Thiên Cung, người thì vận dụng ma kỹ vô thượng của Vô Cực Ma Tông.
Quan trọng nhất là hai người đều là cảnh giới Vũ Tiên tầng mười, hễ xuất thủ là những người xung quanh buộc phải tránh xa.
Mà dường như Hàn Doãn hơi bó tay bó chân, không dùng hết sức mà cứ từ từ thối lui.
"Ma Diệt, là ông ép ta. Vốn dĩ ta định sẽ lên đỉnh núi mới phân cao thấp nhưng giờ có vẻ không cần nữa rồi!"
Ông ta thình lình quát lớn, một tầng khôi giáp màu băng lam phủ lấy toàn thân.
Khôi giáp băng lam ấy trông cực kỳ rắn chắc nhưng cũng khiến người ta run sợ.
"Hộ giáp thánh khí tuyệt phẩm!"
Thánh khí tuyệt phẩm rất hiếm thấy tại tiểu thế giới Tam Thiên chứ đừng nói là hộ giáp loại thánh khí tuyệt phẩm.
"Ông có dùng toàn lực thì ta cũng không sợ đâu!"
Hắc khí lượn lờ quanh thân Ma Diệt trở nên dày đặc, hiển nhiên ông ta cũng lấy bản lĩnh của mình ra.
Giờ phút này, Mục Vỹ thu liễm toàn bộ khí tức và dung nhập vào nơi đây.
Sau khi chiếm đoạt mắt rồng và hóa rồng, hắn đã có một chút khí tức của rồng nên nếu không cảm nhận thật kỹ sẽ không phát hiện được.
Mà dù có cẩn thận cảm nhận đi chăng nữa thì Mục Vỹ cũng tin rằng mình sẽ không bao giờ bị tìm ra.
Lúc này phải quan sát từng li từng tí để Hàn Doãn vừa có sơ hở là đả thương ông ta ngay.
Chương 1034: Mai phục rồi tấn công bất ngờ
“Ông tưởng trốn trong cái mai rùa thì sẽ được yên thân sao?”
“Mai rùa?”
Hàn Doãn cười lạnh nói: “Đây là thánh khí tuyệt phẩm - Bắc Minh Hàn Giáp của Cửu Hàn Thiên Cung ta, chỉ thiếu chút tiên khí truyền vào khế văn là thành Hư Tiên Khí rồi. Ngay cả tên Mục Vỹ đó cũng không thể luyện chế ra được bộ khôi giáp thần kỳ này đâu!”
“Lão ma quái, hôm nay ta sẽ cho ông biết thế nào là Cửu Hàn Thiên Cung!”
Bắc Minh Hàn Giáp trên người Hàn Doãn chợt toả ra các luồng khí tức lạnh lẽo, chúng kết hợp với cơ thể ông ta rồi tạo ra một uy thế khác biệt.
“Có thể trở thành Hư Tiên Khí ư?”
Mục Vỹ không quan tâm đó là hàn giáp gì, chỉ nghe thấy câu nói trên thôi là hắn đã đầy hứng thú với bộ giáp này rồi.
Giờ hắn dùng tiên khí đã hấp thu được trong cung điện trơ trọi đó ra để luyện khí và luyện đan thì không còn gì phù hợp hơn.
Chiếc áo giáp này rất phù hợp với khí tức băng hàn của Cửu Hàn Thiên Cung, nếu để cho Tần Mộng Dao dùng thì chắc là hoàn hảo.
Mục Vỹ cố gắng kiếm chế cơn kích động, tiếp tục nín thở như một cái cây khô.
Lúc này, hình như Ma Diệt đã cảm nhận được chiếc áo giáp đó có tính phòng vệ cực cao nên chợt sa sầm mặt.
Huyết Hồn Châu xoay tròn tít mù trước người ông ta.
Một lát sau, các đường vân máu đã lan ra khắp xung quanh.
“Huyết Văn Phù Chú!”
Trông thấy chiêu thức này của Ma Diệt, Mục Vỹ thầm khẳng định chắc nịch: “Quả nhiên là lão già nhà ông, làm ta cứ thắc mắc không biết đã đi đâu!”
Huyết Hồn Châu xoay tít mọng, các đường vân máu xuất hiện ở xung quanh tạo thành một ký hiệu rất phức tạp.
Ký hiệu này trông giống hệt như hình dáng của một con quỷ đang há cái miệng to oành của mình ra.
“Huyết Văn Phù Chú, nổ!”
Ma Diệt khẽ hô lên, Huyết Văn Phù Chú lập tức nổ tung.
Uỳnh, phù chú màu đỏ máu đã bay về phía Hàn Doãn, trên đường đi, ma khí cuồn cuộn với khí thế mạnh mẽ.
Đương nhiên Hàn Doãn sẽ không ngồi im chịu trận, ông ta tiến lên một bước, khí tức lạnh giá tích tụ giữa đôi tay, chiếc áo giáp cũng toả ra tia sáng màu xanh lam nhàn nhạt, khí tức băng lạnh tăng thêm.
Ngay sau đó, một tấm lá chắn bảo vệ màu băng lam đã xuất hiện giữa đôi tay của Hàn Doãn.
Nhưng một mặt khác của tấm lá chắn bất chợt mọc ra những cái gai với khí tức lạnh giá.
Chiêu thức này của Hàn Doãn là vừa tấn công vừa phòng vệ một cách có tổ chức.
Tuy nhiên, sau khi Hàn Doãn bùng phát ra chiêu thức này, Mục Vỹ tinh tế phát hiện mu bàn tay của ông ta đang run lên.
Đây là sự run rẩy của huyết mạch, nếu không nhìn kỹ thì không thể thấy được.
Song, Mục Vỹ biết điều này có nghĩa là gì.
Hàn Doãn sử dụng chiêu thức này không hề dễ dàng như vẻ bề ngoài, thậm chí chính ông ta cũng không thể khống chế được khí tức băng hàn, ngược lại còn khiến máu huyết khó lưu thông nên mới dẫn đến tình trạng này.
“Thời cơ đến rồi!”
Mục Vỹ thầm nghĩ, sau đó tay trái làm U Minh Quỷ Trảo, tay phải làm Vô Tướng Quỷ Trảo, lớp da rồng hiện ra bên ngoài để bảo vệ cơ thể, Cửu Nguyên Cầu của Cửu Nguyên Tụ Tiên Khí cũng hợp nhất.
Chuẩn bị xong xuôi, nhưng Mục Vỹ vẫn chưa yên tâm, nên lại nhanh chóng rút kiếm Khổ Tình và tiên kiếm Cửu Nguyên ra.
Mục Vỹ tức tốc điều động máu rồng trong cơ thể mình để vận chuyển Vạn Cổ Huyết Điển.
Nghe có vẻ lâu, nhưng hắn chỉ chuẩn bị một loáng là xong.
Sau khi Hàn Doãn bắn tấm băng khiên ra, Mục Vỹ lập tức dùng tốc độ nhanh hết mức có thể để lao ra theo.
“Chết đi!”
Hắn khẽ hô lên một tiếng rồi dồn hết lực ra để tấn công.
Hàn Doãn ỷ mình có tu vi cao cường cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười nên nếu có ai ở xung quanh tiến lại gần, ông ta sẽ biết ngay. Nhưng nào ngờ, Mục Vỹ đã phục ở bên dưới như một con sói từ lâu.
Điều khiến ông ta ngạc nhiên hơn là khi Mục Vỹ áp sát trong phạm vi mười mét thì ông ta mới phát hiện.
Dẫu sao ông ta cũng đã ở tầng thứ mười cảnh giới Vũ Tiên và nắm chắc quy tắc không gian và thời gian rồi.
Hàn Doãn nhanh chóng vận chuyển quy tắc thời gian, toan chặn tên vô sỉ không biết trời cao đất dày dám đánh lén mình lại rồi giết chết.
Nhưng ngay sau đó, ông ta đã phải sững người!
Quy tắc thời gian của ông ta không làm gì Mục Vỹ được.
Hắn vẫn đang lao rất nhanh tới.
Bấy giờ, Hàn Doãn mới nghĩ tới chuyện cản đòn tấn công.
Nhưng ông ta đã tốn quá nhiều chân nguyên cho chiêu thức ban nãy, giờ vẫn chưa hồi sức nên không thể phản kháng được.
Uỳnh…
Chẳng mấy chốc, U Minh Quỷ Trảo, Vô Tương Quỷ Thủ, Cửu Nguyên Tụ Tiên Khí và hai món Hư Tiên Khí đã bay tới.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên làm mọi người đều thất kinh.
Cả Ma Diệt và Ma Vô Tình đều đờ người ra.
Đòn tấn công này đúng là huỷ thiên diệt địa.
Ma Vô Tình tin chắc rằng với cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy, y sẽ chết chắc dưới đòn đánh lén này, thậm chí chân hồn còn chưa kịp lẩn trốn thì đã bị tiêu diệt rồi.
Tên này mạnh thật!
Các tiếng đùng đoàng vang lên không ngớt, rừng cây đã bị thiêu rụi.
Không lâu sau, âm thanh ấy đã nhỏ dần, bóng dáng của Hàn Doãn cũng hiện ra.
Mục Vỹ biết rõ Hàn Doãn là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười nên dù hắn có dùng hết tất cả bản lĩnh thì cũng không thể giết chết ông ta được.
Nhưng khiến ông ta bị thương nặng thì vô tư!
Chương 1035: Người quen cũ
Sau đòn tấn công ấy, Hàn Doãn tập tễnh bước ra từ trong vụ nổ.
Lúc này, món thánh khí tuyệt phẩm Bắc Minh Hàn Giáp của ông ta vẫn y nguyên trên người.
Nhưng chiếc áo giáp đã bị thủng hai chỗ do bị tiên kiếm Cửu Nguyên và kiếm Khổ Tình chém trúng.
Thánh khí tuyệt phẩm đương nhiên không thể chống lại được đòn tấn công của Hư Tiên Khí.
Đôi tay và chân của ông ta không được hộ giáp bảo vệ nên đã bị thương nặng.
Các vết thương sâu tận xương, máu tươi chảy không ngừng, mặt Hàn Doãn chi chít các vết thương nên máu me be bét, trông rất đáng sợ.
“A!”
Hàn Doãn hét lên rồi buộc phải cởi hộ giáp ra.
Tàn dư từ vụ nổ của Cửu Nguyên Cầu hình như vẫn đang khuấy đảo lục phủ ngũ tạng của ông ta trong hộ giáp.
Sau khi cở hộ giáp ra, vết thương từ Cửu Nguyên Cầu mới dần giảm bớt.
Lúc này trông Hàn Doãn thật sự rất nhếch nhác, y phục rách nát, máu chảy thành sông.
“Là ngươi, Mục Vỹ!”
Hàn Doãn nhìn Mục Vỹ như muốn phát điên.
Ông ta không thể ngờ rằng mình lại bết bát thế này trong tay một tiểu tử mới ở tầng thứ sáu cảnh giới Vũ Tiên như Mục Vỹ.
Bết bát chưa đúng, phải là thê thảm!
Điều này khiến ông ta muốn bốc hoả!
“Mục Vỹ, ta nhớ cái mặt ngươi rồi đấy!”
Dù Hàn Doãn như đã mất lý trí, nhưng ông ta biết Ma Diệt đang ở đây, nếu đấu tiếp thì ông ta chết là cái chắc.
Thậm chí Hàn Doãn còn không thèm cất hộ giáp đi đã quay người rồi chuồn mất ngay.
“Định chạy ư?”
Ma Diệt lạnh lùng hô lên rồi tung một chưởng ra.
Ma khí cuồn cuộn tạo thành một ma trảo rồi chộp về phía Hàn Doãn.
Một tiếng kêu đau đớn lại vang lên từ phía xa, rõ ràng Hàn Doãn đã trúng một chưởng này, ông ta lại có thêm một vết thương nặng nữa.
Mục Vỹ đi tới cạnh hộ giáp rồi nhặt nó lên.
Phải công nhận là chiếc hộ giáp này mạnh thật.
Mục Vỹ gần như đã dùng hết sức bình sinh để tấn công mà chỉ có thể khiến tay và chân của Hàn Doãn bị thương nặng thôi.
Dù hắn đã khiến nội tạng của Hàn Doãn bị tổn thương bằng Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, nhưng đó là nhờ kiếm Khổ Tình và tiên kiếm Cửu Nguyên đã đâm thủng hai lỗ trên chiếc hộ giáp thì Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí mới tấn công vào bên trong được.
Mà cả chiếc áo giáp chỉ bị thủng đúng hai chỗ do Hư Tiên Khí đâm trúng thôi, còn những phần khác vẫn nguyên vẹn.
Quả là một món thánh khí tuyệt phẩm lợi hại.
Mục Vỹ cất hộ giáp đi rồi mỉm cười nhìn Ma Diệt.
“Thứ này là của ta!”
Trông thấy vậy, Ma Vô Tình lập tức muốn nói gì đó.
Dù món thánh khí tuyệt phẩm này bị Hư Tiên Khí đâm thủng hai lỗ, nhưng tổng thể vẫn còn rất tốt, hơn nữa thoạt nhìn là biết nó thuộc hàng cực phẩm.
Điều quan trọng nhất là sau này Vô Cực Ma Tông bọn họ có thể lấy món chiến lợi phẩm này ra để cười nhạo Cửu Hàn Thiên Cung.
Nhưng Ma Vô Tình vừa định lên tiếng thì đã bị Ma Diệt cản lại.
“Đương nhiên ta sẽ không lấy không!”
Mục Vỹ mỉm cười rồi nhìn Ma Diệt nói: “Tiên kiếm Cửu Nguyên này là Hư Tiên Khí, ta dùng nó để trao đổi với các người, được không?”
Nghe thấy vậy, Ma Vô Tình lập tức nghệt mặt ra.
Một món Hư Tiên Khí đổi lấy một món thánh khí tuyệt phẩm, hơn nữa còn là thánh khí bị khiếm khuyết ư?
Mục Vỹ bị ngu à?
“Ha ha, Mục lão đệ, ngươi quả là phóng khoáng giống sư phụ mình!”
Đúng lúc này, Ma Diệt đã tháo khăn che mặt xuống rồi tiến lên một bước, ôm chầm lấy Mục Vỹ.
Gương mặt này không phải Vạn Quỷ Lão Nhân thì là ai đây!
“Ta biết ngay là ông mà!”
Mục Vỹ đẩy vai Ma Diệt rồi cười phá lên nói: “Lão Vạn, lâu lắm mới gặp, ta biết ở tiểu thế giới Tam Thiên này, ông chỉ muốn đến Vô Cực Ma Tông nhất thôi!”
“Thì ta chuyên ma tu, không đến đó thì còn đi đâu nữa?”
Ma Diệt cười lớn rồi nói.
“Sư phụ, hắn là…”
Ma Vô Tình đờ người khi nhìn thấy cảnh tượng này.
“Vô Tình, đây chính là thiên tài mà ta từng kể với con, hơn nữa còn là đồ đệ của Vỹ tôn giả, nhưng con không được nói chuyện này cho ai biết nhớ chưa?”
“Là hắn, Mục Vỹ ạ?”
Ma Vô Tình sững người nhìn Mục Vỹ.
“Không con nghĩ là ai?”
Ma Diệt cốc vào đầu Ma Vô Tình rồi cười lớn nói: “Ta nói cho con biết, nếu con muốn ma tu một cách chính thống thì phải hỏi hắn. Tiểu tử này còn còn hiểu biết hơn sư phụ nhiều!”
“Mục… Mục tiên sinh, nghe danh đã lâu!”
Ma Vô Tình thật sự không biết phải xưng hô thế nào.
So về tuổi tác thì y nên gọi Mục Vỹ là huynh đệ, nhưng sư phụ y đã xưng hô như thế với hắn mất rồi thì sao y dùng được nữa, đành gọi là tiên sinh vậy.
“Lão Vạn, được đấy, còn nhận cả đệ tử cơ à!”
Mục Vỹ cười nói.
“Hầy, ngươi cũng biết đấy, ta luyện công pháp ma tu do mình tự sáng tạo ngày xưa đấy. Vô Cực Ma Tông chủ yếu tu luyện ma đạo, ta nghĩ tạm thời chưa tìm được ngươi nên đành ở lại đây tạm vậy!”
Vạn Vô Sinh ảo não nói: “Tiểu tử này dốt lắm, nhưng cứ đòi theo học ta cho bằng được!”
Vạn Vô Sinh không nói rõ chuyện năm xưa.
Nhưng Mục Vỹ đã biết rồi.
Bình luận facebook