-
Chương 876-880
Chương 876: Ai bảo phe mình bất lợi?
"Tên nhãi chết dẫm nhà ngươi, giờ sư phụ không đánh lại con nên ăn nói hỗn hào có phải không?"
"Con đâu dám, con nghĩ vậy thật mà. Lúc trước có bao nhiêu mỹ nhân dâng mình mà người đều không cần. Đâu như bây giờ, còn đại sư nương nữa chứ, chắc còn có tiểu sư nương hay tam sư nương rồi!"
Hai người đứng giữa không trung dùng lực linh hồn truyền âm qua lại. Mục Vỹ tức muốn nổ phổi.
"Tiểu tử mất nết này, chán sống rồi chứ gì!"
"Hai người đang nói gì thế?"
Tần Mộng Dao cười nhạo: "Còn truyền âm bằng lực linh hồn nữa à, có bí mật gì không nói ra được sao?"
"Khụ khụ. Bí mật của nam nhân, bí mật!", Mục Vỹ lúng túng cười rồi phi thân xuống.
Bên dưới, Huyết Vô Tình đã ra đón họ với nụ cười niềm nở.
"Mục tiên sinh!"
Dường như y không ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn, chỉ cười tươi rói.
"Huyết đảo chủ, lâu rồi không gặp!"
Mục Vỹ chắp tay lịch sự chào.
Khung cảnh này làm Tần Mộng Dao nhìn Mục Vỹ, càng ngờ vực hơn.
Chu Á Huy và Chu Tử Kiện cũng ngẩn người.
Trông Mục Vỹ hệt như đã chuẩn bị ổn thỏa, tất cả chỉ cần tiến hành theo kế hoạch là xong. Cho nên mấy tháng trước chỉ việc chờ đợi, chờ nhà họ Chu hành động thôi!
"Mời vào!"
Mục Vỹ cười khẽ, chắp tay với pho tượng rồi mới vào đảo Huyết Sát.
Huyết Vô Tình thấy vậy cũng chắp tay rồi đi theo.
"Rốt cuộc huynh còn gạt muội chuyện gì nữa đây?", Tần Mộng Dao sóng vai với Mục Vỹ, cười ẩn ý: "Có vẻ huynh đã làm rất nhiều chuyện trong thời gian ở tại tiểu thế giới Tam Thiên, thu phục được cả đảo Huyết Sát lẫn Diệp Thu luôn này".
"Đương nhiên rồi!"
Mục Vỹ nhoẻn môi cười: "Chẳng lẽ ta đi tay không cho nhà họ Chu và đảo Thiên Luân dạy dỗ một trận sao?"
Hắn đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy rồi.
Dù là bảy thế lực lớn ở Tây Vực, các lực lượng hùng hậu ở Trung Vực do núi Huyền Không cầm trịch như Cửu Hàn Thiên Cung, thánh địa Huyền Nguyệt, Thiên Đan Tông, Vô Cực Ma Tông, Vạn Trận Tông, Khí Cụ Môn hay Ma tộc ở Bắc Vực, Vu tộc ở Đông Vực đều có bản doanh của mình.
So với bốn vực khác, bảy mươi hai hải đảo ở Nam Vực thật sự quá yếu.
Đến một trong bảy thế lực lớn tại Tây Vực như Thiên Kiếm Sơn còn hiếu chiến hơn cả bảy mươi hai hải đảo cộng lại.
Mục Vỹ biết đó là do vị trí địa lý của nơi này.
Nhưng quan trọng hơn, biển khơi mới là nơi giàu sang chân chính. Dưới đáy biển cất giấu không biết bao nhiêu là bảo bối, chẳng qua là ít ai biết đi dò tìm mà thôi.
Hắn muốn trở thành người khai quật kho báu nơi này!
"Vô Tình, dạo này sao rồi?"
"Tốt lắm. Mặc dù tình hình phe ta khá bất lợi nhưng mọi người đều đồng tâm hiệp lực, còn được Thiên Bảo Các chống lưng nữa nên không sợ chút nào!"
Mục Vỹ cảm nhận được sự hào hứng từ trong giọng nói của Huyết Vô Tình.
"Tình hình phe ta bất lợi? Ai nói thế!", Mục Vỹ bật cười, không bật mí gì thêm.
"Mục thúc thúc!"
Đúng lúc này, một giọng nói vừa ngạc nhiên vừa vui mừng vang lên. Huyết Nhất mặc trường sam đỏ rực vội vàng bước tới, cậu mừng rỡ khi nhìn thấy Mục Vỹ.
"Huyết Nhất, có nghe lời cha con không đấy?"
"Có chứ ạ, con siêng năng tập võ lắm, chưa một lần gây chuyện, giờ đã đến tầng thứ ba rồi ạ!"
Tầng ba?
Mục Vỹ nghệt mặt.
Hắn phải hấp thu máu rồng mới tu luyện đến tầng năm của Vạn Cổ Huyết Điển, tiểu tử Huyết Nhất này mới đó mà đã tầng ba rồi!
Quả nhiên chẳng còn ai thích hợp tu luyện Vạn Cổ Huyết Điển hơn con cháu Huyết Kiêu. Chẳng được như Huyết Nhất, cái này hoàn toàn không phải ưu thế của Mục Vỹ hắn.
"Tốt lắm, Mục thúc thúc chờ ngày bị con vượt qua!"
"Vâng, nhất định sẽ có ngày đó!"
Nghe vậy, Huyết Vô Tình cười mắng: "Tiểu tử thối kia, sao lại đòi vượt qua Mục thúc thúc của con chứ, nghĩ gì thế hả!"
Y đánh vào đầu Huyết Nhất cái bốp, khiển trách.
"Có đâu, con chỉ xem Mục thúc thúc như mục tiêu phấn đấu thôi mà. Mai này, con cũng phải trở thành cường giả nhìn đời bằng nửa con mắt như Vỹ tôn giả mới được!"
"Có chí tiến thủ, chắc chắn con sẽ trở thành một cường giả như ta thôi!"
Mấy người nghe câu trả lời của Mục Vỹ chỉ tưởng hắn nói nhầm, cười ha ha bỏ qua, không để ý.
"Vô Tình, vị này chính là lão đảo chủ đảo Linh Sư, Linh Minh. Lần này ông ấy tới đàm phán việc hợp tác với ngươi!"
“Linh Minh tiền bối, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!”
“Ta mới là người cần ngưỡng mộ đại danh chứ Huyết Vô Tình. Cậu sinh cùng thời với tiểu tử Động Thiên, nay đáng lẽ cậu mới chỉ là một thiếu đảo chủ thôi. Nhưng một mình cậu vực dậy cả đảo Huyết Sát, hôm nay thì tiến bộ đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy, như vậy mới gọi là Trường Giang sóng sau xô sóng trước!”
Cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy!
Mục Vỹ vẫn chưa nhìn ra được!
“May mà có Mục huynh đệ!”
Huyết Vô Tình cười sảng khoái, dẫn Linh Minh vào đại sảnh thảo luận.
Mục Vỹ không đi cùng mà kéo Tần Mộng Dao tản bộ trên đảo Huyết Sát.
“Vỹ ca, nơi này đẹp quá!”
Tần Mộng Dao cười tươi như hoa, reo lên.
Chương 877: Tiền bối định đi đâu?
“Huynh từng có một huynh đệ, chí hướng chẳng cao vời, chỉ thích chu du ngắm sơn thủy như Huyết tôn giả. Phong lưu phóng khoáng, không câu nệ bất cứ thứ gì. Tiếc là đệ ấy chết rồi, chết dưới tay núi Huyền Không! Nên Dao Nhi này, kiếp này huynh nhất quyết tiêu diệt núi Huyền Không bằng được!"
"Vâng!"
"Muội không hỏi huynh đệ của huynh là ai sao?"
"Không cần hỏi. Rồi huynh sẽ cho muội biết thôi, chẳng qua là chưa tới lúc!"
"Ây dà, huynh không thích nữ tử nào thông minh quá đâu, vì sẽ làm huynh thành một người không có trình độ, chẳng khoác lác được gì hết!"
"Vậy giờ muội hỏi, huynh cho muội biết đi?"
"..."
Linh Minh và Huyết Vô Tình đang hăng say thảo luận việc liên minh ba mươi sáu hòn đảo bên phe đảo Huyết Sát với mười tám hòn đảo bên phe đảo Linh Sư.
Mục Vỹ thấy mấy chuyện này phiền quá nên không muốn dính vào.
Đảo ở hai phe bọn họ liên kết với nhau nhìn thì khổng lồ đấy, nhưng so về mặt thực lực thì thật sự ra vẫn yếu hơn chút đỉnh.
Dù gì, về cơ bản thì mười tám hòn đảo do ba đảo lớn của đảo Thiên Luân kiểm soát đều nằm trong tốp đầu, không thể xem nhẹ.
"Trong cuộc chiến tranh này, ta không lo ba đảo lớn mà lo nhà họ Chu hơn. Trên mặt nổi, Chu Tiếu và Chu Bằng là người chỉ huy nhưng chắc chắn trong tối còn có cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng chín thậm chí tầng mười. Phải đề phòng!"
Sau khi thảo luận, Huyết Vô Tình thở dài một tiếng rồi nói.
Mục Vỹ nhoẻn môi, đáp: "Tới một giết một, tới hai giết hai. Bất quá thì ta vẫn còn cách khác mà!"
"Tiền bối còn cách gì?"
"Rồi ngươi sẽ biết thôi!"
Mục Vỹ cười ẩn ý: "Phải rồi, cho ta mượn một hòn đảo đi, ta cần nơi nghỉ chân. Ngày nào cũng vác cái mạng già này chạy thục mạng mà chẳng có nổi một căn nhà!"
"Được chứ ạ, đảo Huyết Sát ta có tới mấy trăm đảo nhỏ, tiền bối chọn đi!"
"Thôi khỏi, đảo Lạc Hồn được rồi!"
"Đảo Lạc Hồn?"
Huyết Vô Tình ngẩn người, hỏi lại: "Tiền bối không đùa đấy chứ? Đảo Lạc Hồn đúng là rộng lớn nhưng rất trống trải, chỉ có mấy trăm nghìn người sống ở đó, vả lại đất cũng cằn cỗi lắm!"
"Ta chỉ cần nơi nghỉ chân thôi, kén chọn làm gì?"
Mục Vỹ cười sảng khoái: "À còn nữa, cho ta mượn vài người luôn. Cần xây vài căn nhà trên đảo Lạc Hồn ấy mà, chứa được tầm khoảng một nghìn người ấy. Đồ dùng sinh hoạt luôn!"
"Có cần thiết lập hệ thống phòng ngự không ạ?"
Huyết Vô Tình biết Mục Vỹ đã quyết định xây dựng thế lực cho mình rồi.
Chỉ là đảo Lạc Hồn thật sự rất hẻo lánh. Chưa kể, nếu không có trận pháp mạnh thì khó mà bảo đảm an toàn.
Tất nhiên Mục Vỹ cũng biết tầm quan trọng của vấn đề phòng ngự, chẳng qua là giờ hắn đang cháy túi rồi.
"Lấy một trong chín vảy rồng của tiền bối để mời hơn mười thầy linh trận cao cấp kết đại trận dễ lắm ạ!"
Mời thầy linh trận?
Mục Vỹ mỉm cười lắc đầu.
Hắn không tin tiểu thế giới Tam Thiên có thầy linh trận nào mạnh hơn mình!
Thầy linh trận sơ cấp, trung cấp, cao cấp hay đỉnh cấp gì cũng thế, chỉ cần cho hắn tài nguyên thì luyện chế ra đại trận cao cấp chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!
Nhưng nếu muốn thiết lập một trận pháp sao cho an toàn nhất thì điều kiện cần thiết không chỉ là tài nguyên mà quan trọng hơn còn là mắt trận!
Mục Vỹ quyết định sẽ tính chuyện này sau.
"Vô Tình, giờ ngươi bắt tay vào chuẩn bị chiến đấu với địch đi, ba đảo lớn và nhà họ Chu sẽ đến nhanh thôi. Chuẩn bị kĩ một chút!"
"Vâng!"
"Nhớ lấy, phải bảo vệ Huyết Nhất an toàn, rõ chưa?"
"Tiền bối đừng lo, tiểu tử kia cứ la hét muốn được tiền bối thu làm đồ đệ nhưng mỗi lần thấy tiền bối là ngại, không dám mở miệng".
Mục Vỹ bật cười: "Không thành vấn đề, chọn ngày nào làm lễ bái sư luôn. Huyết Nhất có một vé làm đồ đệ ta rồi đấy".
Có lẽ vì Huyết Vô Tình mang trong mình dòng máu của Huyết Kiêu nên Mục Vỹ luôn bất giác thả lỏng, nói chuyện một cách thoải mái với hai cha con họ.
"Xong, ta đã giao những chuyện cần làm cho ngươi. Tốt xấu gì ngươi cũng đứng đầu một đảo, biết cách xử lý. Mấy ngày tới ta làm việc của ta đây!"
"Tiền bối định đi đâu?"
"Ta đi làm một chuyện vô cùng quan trọng, nhà họ Chu và ba đảo sắp được nhận một món quà bất ngờ rồi!"
Mục Vỹ cười nắc nẻ, bóng người chợt lóe, biến mất.
Hắn đang cần làm gấp một việc thật.
Có Diệp Thu ở đây, Mục Vỹ không lo nhà họ Chu sẽ phái người tới tấn công.
Nhưng hắn không chắc liệu đội quân gồm ba mươi sáu đảo của Huyết Vô Tình và mười tám đảo của Linh Động Thiên có thể chống lại quân của mười tám đảo của Luân Hồi Mệnh và nhà họ Chu khi bọn người này đến hay không.
Do đó hắn cần chuẩn bị kế hoạch dự phòng thật nhanh.
Nhưng rõ ràng nếu phải dùng đến kế hoạch dự phòng thì e là không chỉ bảy mươi hai hải đảo Nam Hải mà toàn bộ tiểu thế giới Tam Thiên sẽ rúng động.
Khi đó, chắc có lẽ núi Huyền Không sẽ liệt hắn vào danh sách phải giết rồi!
"Bị liệt vào danh sách phải giết cũng kệ, kiểu gì mình cũng đối đầu với núi Huyền Không mà. Chớ thấy sóng cả mà ngã tay chèo, sợ trước sợ sau không phải tác phong làm việc của mình!"
Mục Vỹ cười ngạo nghễ, biến mất trong tầng mây. Chẳng ai biết hắn định đi đâu.
"Mục Vỹ đúng là một người bí ẩn, không đoán được suy nghĩ của hắn!", nhìn theo bóng lưng Mục Vỹ, Chu Á Huy cười cay đắng.
"Đúng vậy thật. Ta không biết rốt cuộc huynh ấy giấu bao nhiêu chuyện kể từ khi vào tiểu thế giới Tam Thiên!"
Tần Mộng Dao cười khổ: "Kể từ khi huynh ấy rời khỏi thành Bắc Vân, đến bây giờ ta vẫn không rõ huynh ấy đang giữ bao nhiêu bí mật. Hễ ta nghĩ mình hiểu huynh ấy là huynh ấy lại cho ta một mối nghi ngờ khác".
"Sư phụ ấy hả, ta mất cả mười nghìn năm còn chưa hiểu hết người nữa là!"
Diệp Thu hờ hững bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.
Chương 878: Chia quân hai ngả
Bất kể đối mặt với ai, Diệp Thu luôn có vẻ mặt lạnh lùng.
Nhưng khi nhìn thấy Mục Vỹ, trong mắt y lại có sự tôn sùng, tự trách, hổ thẹn, quyết tâm, dường như mọi cung bậc cảm xúc đều xuất hiện.
Rốt cuộc Diệp Thu và Mục Vỹ đã hình thành mối quan hệ thầy trò trong tình huống nào?
Tần Mộng Dao biết có vẻ như Mục Vỹ thu nhận đồ đệ một cách qua loa, nhưng thật ra hắn lại có yêu cầu rất nghiêm khắc. Ngày xưa khi ở thành Bắc Vân, hắn cũng chỉ nhận có ba đồ đệ là Tề Minh, Mặc Dương và Diệu Tiên Ngữ.
Bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một Diệp Thu, điều này khiến cô ấy thấy rất nghi hoặc.
“Mục Vỹ, Diệp Thu, ha ha, thú vị thật. Hàng vạn năm trước, nghe đồn Mục tôn giả là Mục Vỹ và Huyết Tôn đã thu nhận một đồ đệ tên là Diệp Thu. Vì người đồ đệ này mà cả hai vị sư phụ đã tấn công núi Huyền Không, không ngờ nhiều năm về sau vẫn còn Mục Vỹ và Diệp Thu, chỉ thiếu mỗi Huyết Tôn thôi!”
“Bớt lời đi, ta là Huyết tôn giả thế hệ mới đây!”
Huyết Nhất nhảy ra rồi cười nói.
Bầu không khí căng thẳng của mọi người lập tức dịu bớt, tiếng cười đã vang lên.
Nhưng không biết trong những tiếng cười ấy có ai đang thầm thấy khó hiểu.
Mọi chuyện chỉ là trùng hợp thôi sao?
Thời gian cứ thế trôi qua, còn đảo Huyết Sát và Linh Sư cũng đã tràn ngập khói lửa của chiến tranh.
Lấy hai đảo lớn đó làm trung tâm, các đảo khác dồn toàn lực chuẩn bị kháng chiến.
Lựa chọn bị người ta giẫm đạp lên như một con chó, hay vùng dậy khởi nghĩa để giành lại tự do, ai cũng đã có quyết định của riêng mình.
Sau một khoảng thời gian chờ đợi, cuối cùng thì quân của nhà họ Chu và ba đảo lớn cũng đã tới.
Nhưng lần này, không ai hay biết đối thủ sẽ tấn công đảo Linh Sư hay đảo Huyết Sát, vì thế tất cả đều phải giữ cảnh giác cao.
Nhưng trước khi kẻ địch thật sự đến, bọn họ mới phát hiện sự phòng bị của mình đã hỗn loạn.
Quân của nhà họ Chu và ba đảo lớn đã chia làm hai ngả để xâm chiếm cả đảo Linh Sư và đảo Huyết Sát.
Nhà họ Chu xuất quân đánh chiếm đảo Huyết Sát, còn ba đảo lớn thì tấn công đảo Linh Sư.
Bọn họ đã chia nhau ra để tấn công hai hòn đảo này.
Nhất thời cục diện đã bị rối loạn.
Không ai ngờ là nhà họ Chu và ba đảo lớn lại tự tin đến vậy, họ vốn hợp nhất sau đó lựa chọn từng nơi để tấn công, nhưng cuối cùng lại thành ra thế này.
Thuyền chiến lướt trên biển, phát ra những tiếng động lớn phá tan sự yên tĩnh của đảo Huyết Sát.
Thấy những chiếc thuyền chiến đang tiến tới, Huyết Vô Tình lập tức hạ lệnh phát tín hiệu để các đảo xung quanh mau tới chi viện.
“Không ngờ nhà họ Chu và ba đảo lớn lại chia nhau ra, xem ra lần này bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng rồi!”
Trông thấy cờ hiệu trên thuyền chiến của nhà họ Chu, Huyết Vô Tình lạnh giọng nói.
Song so với đảo Huyết Sát, không biết phía đảo Linh Sư có cầm cự được trước sự tấn công của ba đảo lớn hay không.
Dù Linh Minh đã quay lại chèo chống đảo Huyết Sát, nhưng dẫu sao Luân Hồi Mệnh, La Bá Thiên và Quỷ Ai cũng là thủ lĩnh của ba đảo lớn nên không thể coi thường được.
“Chuẩn bị nghênh địch!”
Việc đã tới nước này, có muốn quay đầu cũng không được nữa rồi!
Nếu vậy thì chỉ có thể chiến thôi!
Nhưng Mục Vỹ đã đi mười mấy ngày rồi vẫn chưa về, hắn đi tìm quân cứu viện?
Hay đã gặp nguy hiểm gì rồi?
“Đừng nghĩ nhiều nữa, nghênh chiến đi!”
Chu Á Huy bước lên, nhìn các con thuyền chiến của nhà họ Chu, trong mắt y chứa đầy vẻ kích động. Đó là thuyền chiến của nhà họ Chu y, sau mấy chục năm, Chu Á Huy y đã quay về rồi!
“Người của đảo Huyết Sát nghe đây, các ngươi đang phải đối mặt với nhà họ Chu, ta khuyên các ngươi tốt nhất không nên kháng cự, nếu không chỉ có con đường chết thôi!”
Một giọng nói vang lên từ con thuyền chiến, ngay sau đó chiếc thuyền đã tới gần, các bóng người nhanh chóng đáp xuống rồi tiến dần tới bãi biển.
Hai người đi đầu tự tin cất bước, đội ngũ chỉnh tề thế này rõ ràng đã có sự chuẩn bị từ trước, mặt ai nấy đều có vẻ coi thường.
“Huyết Vô Tình là ai?”
Chu Bằng bước ra rồi nhìn đám người ở phía đối diện, bỡn cợt hỏi.
“Chu Bằng, tốt xấu gì ngươi cũng là thiên tài của bảng Thiên Mệnh, sao lại không biết ta thế?”
Huyết Vô Tình tiến lên nhìn Chu Bằng rồi nói.
“Ngươi là cái thá gì mà ta phải biết ngươi? Đảo chủ của một đảo con cỏn mà tưởng mình giỏi lắm à!”, Chu Bằng cười nhạo rồi lắc đầu nói: “Có nhiều con châu chấu cứ tưởng mình lợi hại lắm nên cứ nhảy tới nhảy lui trước mặt người khác, nhưng không biết rằng người ta chỉ đập hay giẫm một cái là mình chết toi ngay”.
“Đại ca, huynh nói vậy không đúng!”
Chu Tiếu tiến lên cười nói: “Châu chấu không biết mình có thể nhảy cao đến đâu, nhưng có nhiều tên hề tưởng mình tập trung được đông võ giả là đã trở thành nhân tài nổi tiếng lẫy lừng! Đó mới gọi là ngu xuẩn!”
Hai huynh đệ họ không cút kiêng nể, cười cợt trước mặt mọi người.
“Đúng thế thật! Có một số người giống hệt con châu chấu, nhảy qua nhảy lại thể hiện sự oai phong của mình!”
Đúng lúc này có một người xuất hiện, sau đó nhìn hay huynh đệ Chu Bằng rồi kiêu ngạo nói.
“Ngươi chán sống rồi hả!”
Nghe thấy vậy, hai huynh đệ kia đương nhiên đã nổi giận ngất trời.
“Dựa vào hai tên con vợ lẽ như hai ngươi mà cùng đòi nói ra câu ấy ư?”
Chu Á Huy lại bước lên, nhìn hai huynh đệ rồi rồi hừ nói: “Mở to mắt chó của các người ra mà nhìn xem ta là ai?”
“Ta không quan tâm, chẳng qua ngươi chỉ là… là… Chu Á Huy?”
“Không thể nào!”
Hai huynh đệ Chu Bằng lập tức đờ người ra nhìn bóng người ở phía trước.
Người này giống hệt Chu Á Huy của mấy chục năm trước.
“Đại ca, hắn là Chu Á Huy thật sao!”
“Im miệng!”
Chu Bằng khẽ quát: “Kể cả đúng là hắn thì chúng ta cũng không được nhận, nếu không sao chúng ta có thể trở thành thiếu trưởng tộc được!”
Chương 879: Trở mặt
Chu Bằng nhìn Chu Á Huy rồi hừ nói: “Hừ, rốt cuộc ngươi là ai? Chu Á Huy đã chết lâu rồi nên tới giờ vị trí thiếu trưởng tộc của nhà họ Chu ta vẫn còn để trống, ai cũng biết điều này. Ngươi dám giả mạo Chu Á Huy, thèm chết rồi đúng không!”
Giả mạo?
Chu Á Huy lắc đầu cười khổ.
Mục Vỹ nói đúng thật!
“Ta không cần phải giả mạo, vì ta là Chu Á Huy thật!”
Chu Á Huy lại tiến lên thêm một bước, nói: “Hai ngươi hãy mở to mắt chó ra mà nhìn cho rõ xem ta đang cầm thứ gì đây!”
Tru Thần Lệnh!
Trông thấy cái tên khắc trên Tru Thần Lệnh, hai người kia sững sờ.
Tru Thần Lệnh của nhà họ Chu ra đời cùng chủ nhân, nếu chủ nhân của nó chết thì nó cũng sẽ vỡ tan và biến mất.
Ba con chữ khắc trên Tru Thần Lệnh lúc này là Chu Á Huy, đây chính là biểu tượng của y!
Y vẫn chưa chết!
Đây là Chu Á Huy thật!
“Hừ! Huyết Vô Tình, ngươi quả nhiên nham hiểm, dám bắt thiếu trưởng tộc của gia tộc ta rồi tìm một người khác để giả mạo, ta thấy chắc ngươi ủ mưu lâu rồi nhỉ!”
“Chu Bằng, ngươi có biết mình đang nói gì không?”
Chu Á Huy tiếp tục tiến bước rồi nói: “Nhìn kỹ ta đi và cả Tru Thần Lệnh nữa, ngươi không biết thấy Tru Thần Lệnh như thấy trưởng tộc à? Tru Thần Lệnh này là biểu tượng cho thân phận của thành viên hạt nhân trong nhà họ Chu ta, ngươi không biết sao?”
“Sao? Thế à?”
Nghe thấy vậy, Chu Bằng cười lớn nói: “Xin lỗi, ta cũng có một tấm đây”
Nói rồi, Chu Bằng lấy một tấm lệnh bài ra.
Tấm lệnh bài đó trông giống hệt tấm của Chu Á Huy.
Hơn nữa, trên đó còn khắc hai chữ - Chu Bằng!
Chu Á Huy đã tỉnh ngộ.
Một người biến mất nhiều năm như y đã trở thành người đã khuất trong gia tộc.
Giờ gia tộc họ đang bắt đầu tìm thiếu trưởng tộc mới rồi.
Sau khi hoàn thành việc thu phục bảy mươi hai hải đảo của Nam Hải, có lẽ Chu Bằng sẽ ngồi vào vị trí này.
“Hừ! Mặc kệ ngươi là ai, dám mạo danh thiếu trưởng tộc của nhà họ Chu ta thì đều phải chết. Đệ tử nhà họ Chu nghe lệnh, đảo Huyết Sát không chịu đầu hàng, còn liên kết với các đảo khác lập mưu, giết không tha!”
Chu Bằng vừa hạ lệnh, hàng chục nghìn võ giả ở phía sau đã bừng sát ý trực xông lên.
“Khoan đã!”
Đúng lúc này, chợt có một giọng nói vang lên.
“Ta chưa đến mà đã đánh nhau rồi à? Ít ra phải chờ ta đã chứ!”
Một giọng nói bỡn cợt vang lên, trông thấy người đó, Huyết Vô Tình cũng yên tâm phần nào.
Cuối cùng thì tiền bối đã về rồi.
“Tiền bối không sao chứ?”
“Đương nhiên!”, Mục Vỹ xua tay nói: “Hơi muộn tí thôi, không sao!”
“Thật chứ ạ?”
Huyết Vô Tình nghi hoặc hỏi.
“Thật!”
“Nhưng sao mặt tiền bối lại tái nhợt ra thế kia?”
Mặt Huyết Vô Tình đầy vạch đen.
Mục Vỹ ho khan vài tiếng, đáp: “Không có chuyện gì to tát đâu, ta mất hơi nhiều máu thôi, kiếm cho ta một cái ghế, hôm nay ta phải ngồi xem trò vui mới được”.
Huyết Vô Tình vừa định lên tiếng, đã có một bóng người như hồn ma bay ra, sau đó nhét một chiếc ghế thái sư dưới mông Mục Vỹ.
“Đồ đệ ngoan!”
Mục Vỹ ngồi phịch xuống, sau đó mỉm cười nhìn hàng nghìn võ giả đang bừng bừng khí thế ở phía đối diện rồi giơ tay ra.
Diệp Thu biết ý lấy một tách trà, sau đó lễ phép đứng cạnh hắn.
Nhấp một ngụm trà xong, Mục Vỹ nhún vai nói: “Mấy ngày qua, ta mệt chết khiếp, may mà vẫn về kịp, suýt nữa lỡ mất một vở kịch hay!”
Tần Mộng Dao cũng đã bước tới bóp vai cho Mục Vỹ rồi cười khổ.
“Thoải mái quá!”
Mục Vỹ nhìn mọi người rồi nói: “Mọi người bắt đầu đi!”
“Bắt đầu? Bắt đầu cái con khỉ!”
Chu Bằng quát lên rồi nhìn Mục Vỹ nói: “Ngươi chính là Mục Vỹ, kẻ đã giết đệ tử của núi Huyền Không, giờ lại dám đắc tội với nhà họ Chu ta, ta thấy ngươi muốn biến mất khỏi tiểu thế giới Tam Thiên rồi đấy!”
“Này, Chu Á Huy, ta giết tên này được không?”
“Đương nhiên là được, nhưng không cần huynh phải giúp, để ta tự làm!”, Chu Á Huy lạnh lùng nói.
“Tốt! Thế ngươi tự xử đi, ta không còn sức để đánh nhau nữa rồi, nên chỉ tới xem trò vui thôi!”
Chu Á Huy gật đầu rồi tiến lên nói: “Chu Bằng, Chu Tiếu, ta biết hai ngươi đã thèm muốn vị trí thiếu trưởng tộc từ lâu. Lúc trước, khi ta còn ở gia tộc thì hai người ra sức lấy lòng ta, còn giờ ta quay về thì các ngươi lại trở mặt không nhận!”
“Ngươi mới là kẻ trở mặt, chúng ta chỉ nhận thiếu trưởng tộc thật thôi, nhưng ngươi không phải!”
Chu Tiếu hừ nói: “Đại ca, để đệ giải quyết hắn”.
Dứt lời, Chu Tiếu đã tiến lên tấn công Chu Á Huy.
“Nhị đệ cẩn thận!”
“Hừ, hắn chưa đủ trình khiến đệ bị thương đâu!”
Nói rồi, Chu Tiếu đã xông lên.
Chương 880: Mạo danh
A…
Nhưng ngay sau đó đã có một tiếng hét thảm thiết vang lên, Chu Tiếu vừa lao lên tấn công Chu Á Huy, còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Chu Á Huy tung một cú đấm vào bụng.
Chu Tiếu kêu gào thảm thương, khiến mọi người ở đó đều thấy hốt hoảng.
“Loại như ngươi cũng đòi dạy dỗ ta ư?”
Chu Á Huy hừ lạnh nói: “Mấy chục năm trước, ngươi không đủ trình và cả bây giờ cũng vậy!”
Chu Á Huy xuống cùi chỏ vào lưng Chu Tiếu, những tiếng kêu rên thảm thiết vang lên không ngớt.
Chu Tiếu lập tức ngất xỉu.
“Mới cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tư mà tưởng có thể phách lối trước mặt ta ư?”
Chu Á Huy ném Chu Tiếu đã ngất xỉu như một con heo chết sang một bên rồi nhìn Chu Bằng, nói: “Chu Bằng, ngươi mạnh hơn hắn một chút, là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu - Bất Tử Chi Thân, muốn thay thế vị trí thiếu trưởng tộc của ta thì đến đây khiêu chiến đi!”
Thấy nhị đệ của mình gần như bị tàn phế, mắt Chu Bằng hằn tia máu.
“Hừ! Ngươi đã giả mạo thiếu trưởng tộc của gia tộc ta, giờ còn ra tay với con cháu trong gia tộc, chán sống rồi mà!”
Chu Bằng lạnh mặt rồi tấn công.
Dù biết người đứng trước mặt mình đúng là Chu Á Huy, nhưng thấy vị trí thiếu trưởng tộc sắp tuột khỏi tay, nếu vì sự quay về bất ngờ của Chu Á Huy mà xảy ra sự cố thì mọi thứ sẽ thành công cốc hết!
Vì thế, Chu Á Huy buộc phải chết.
“Diệt Thiên Băng Địa Liệt!”
Chu Bằng hét lên rồi lập tức tấn công.
“Hay cho chiêu Diệt Thiên Băng Địa Liệt, đây chẳng phải là chiêu thức ta dạy cho ngươi sao hả Chu Bằng?”
Chu Á Huy lạnh giọng nói rồi tung một chưởng ra.
“Diệt Thiên Băng Địa Liệt!”
Khí thế mạnh mẽ bao phủ, Chu Á Huy và Chu Bằng đều là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu - Bất Tử Chi Thân, sự đụng độ của họ tạo ra uy lực hung hãn không gì địch nổi.
Uỳnh…
Bãi biển đã nứt ra, sau chiêu thức đó, chân nguyên bùng nổ như huỷ diệt cả đất trời.
Một luồng sức ép và bùng phát đã làm dậy lên những con sóng lớn.
Sự tăng vọt và kích động của tốc độ này khiến mọi người đều thầm run rẩy.
Song, khi cơn sóng mang tính huỷ diệt ấy lan đến gần Mục Vỹ, Diệp Thu đã bước ra, tất cả khí thế đã tan thành mây khói.
“Khá giống ngày xưa rồi đấy!”, Mục Vỹ nhìn Diệp Thu rồi cười nói.
“Dao Nhi, bảo vệ ta nhé, ta cần khôi phục thực lực một chút!”
“Được!”
Dứt lời, Mục Vỹ ngồi trên ghế thái sư rồi bắt đầu chầm chậm tích tụ khí tức. Sau một hồi hít thở, chân nguyên phiêu tán đã tập trung lại, bấy giờ hắn mới thở phào một hơi.
“Sư nương, người cũng nghỉ ngơi đi, một mình con trông coi là được rồi!”
“Ừm!”
Tần Mộng Dao biết rõ sự lợi hại của Diệp Thu nên cũng không từ chối, bắt đầu tập trung quan sát trận giao đấu của Chu Á Huy và Chu Bằng.
Dẫu sao Chu Á Huy cũng từng đứng thứ ba trên bảng Thiên Mệnh, nhiều năm bị giam cầm không hề đánh bại được ý chí của y. Chu Bằng thì ngược lại, suốt mấy chục năm qua, gã sống an nhàn sung sướng, tu luyện cũng không đến nơi đến chốn nên cuối cùng vẫn yếu hơn Chu Á Huy một chút.
Chẳng mấy chốc, trận giao đấu của hai người họ đã có một vẻ quỷ dị, dù Chu Bằng sắp không chống đỡ được nữa, nhưng gã không hề có vẻ lo lắng và sợ hãi, đã thế còn tỏ ra vô cùng đắc ý.
“Hừ! Ngươi vẫn tự tin như xưa, chỉ tiếc là giờ sẽ phải chết trong tay ta!”
Chu Bằng đột nhiên bùng nổ khí thế, cơ thể phồng lên như quả bóng, hình như gã đang thi triển một bí pháp nào đó nên bây giờ cả con người đã trông khác hẳn.
“Hỗn Nguyên Dưỡng Thiên Kinh!”
Chu Á Huy hơi bất ngờ khi trông thấy cảnh tượng này.
“Phụ thân đã truyền cho ngươi tuyệt kỹ này rồi ư?”
Nghe thấy vậy, Chu Bằng cười nói: “Chu Á Huy, ngươi tưởng mình vẫn còn là thiếu trưởng tộc ư? Mấy chục năm qua cũng đủ để thay đổi rất nhiều thứ rồi, nhà họ Chu bây giờ không còn chỗ cho ngươi nữa đâu!”
“Không còn chỗ cho ta ư? Ngươi nói hay quá nhỉ!”
Chu Á Huy lạnh mặt rồi hô lên: “Hỗn Nguyên Dưỡng Thiên Kinh!”
Ngay sau đó, khí tức toàn thân y đã tăng vọt, chèn ép về phía Chu Bằng.
“Không chỉ có mình ngươi biết tuyệt kỹ này đâu, ta cũng biết đấy!”
Chu Á Huy có vẻ lạnh lùng, sát ý đã tăng thêm mấy phần.
Y không ngờ mình mới rời khỏi nhà họ Chu có mấy chục năm, mà mọi thứ đã thay đổi hết rồi.
Y không còn là thiếu trưởng tộc của nhà họ Chu nữa, còn Chu Bằng đã thay thế thân phận và vị trí của y nhờ vào các chiêu trò suốt bao năm qua rồi.
Cái gọi là tình phụ tử, tình người đều đã tan biến trong giây phút này, chỉ có thực lực mới là chân lý.
Dẫu sao Chu Á Huy cũng là thiên tài nên đương nhiên luôn có sự kiên quyết của riêng mình.
Thứ gì của y thì y sẽ giành lại cho bằng được, đánh bại Chu Bằng xong thì vị trí thiếu trưởng tộc của nhà họ Chu vẫn sẽ là của y.
“Giết!”
Lúc này, Chu Á Huy đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, khí tức dập dềnh, một lát sau, dường như y đã hấp thu hết chân nguyên của đất trời xung quanh như một cái hố đen.
“Giết!”
Bây giờ, Chu Bằng cũng không thể lùi bước được nữa.
Gã vất vả bao năm qua vì nhà họ Chu, giờ Chu Á Huy quay về đúng là đã phá huỷ mọi công sức của gã, dù thế nào, gã cũng không thể thua Chu Á Huy được.
Nếu không điều chờ đợi gã sẽ là một cái chết vô cùng thê thảm.
Đây không chỉ là trận đấu tranh giành vị trí thiếu trưởng tộc, mà còn là trận đấu sinh tử.
Đã chết thì sẽ biến mất mãi mãi.
"Tên nhãi chết dẫm nhà ngươi, giờ sư phụ không đánh lại con nên ăn nói hỗn hào có phải không?"
"Con đâu dám, con nghĩ vậy thật mà. Lúc trước có bao nhiêu mỹ nhân dâng mình mà người đều không cần. Đâu như bây giờ, còn đại sư nương nữa chứ, chắc còn có tiểu sư nương hay tam sư nương rồi!"
Hai người đứng giữa không trung dùng lực linh hồn truyền âm qua lại. Mục Vỹ tức muốn nổ phổi.
"Tiểu tử mất nết này, chán sống rồi chứ gì!"
"Hai người đang nói gì thế?"
Tần Mộng Dao cười nhạo: "Còn truyền âm bằng lực linh hồn nữa à, có bí mật gì không nói ra được sao?"
"Khụ khụ. Bí mật của nam nhân, bí mật!", Mục Vỹ lúng túng cười rồi phi thân xuống.
Bên dưới, Huyết Vô Tình đã ra đón họ với nụ cười niềm nở.
"Mục tiên sinh!"
Dường như y không ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn, chỉ cười tươi rói.
"Huyết đảo chủ, lâu rồi không gặp!"
Mục Vỹ chắp tay lịch sự chào.
Khung cảnh này làm Tần Mộng Dao nhìn Mục Vỹ, càng ngờ vực hơn.
Chu Á Huy và Chu Tử Kiện cũng ngẩn người.
Trông Mục Vỹ hệt như đã chuẩn bị ổn thỏa, tất cả chỉ cần tiến hành theo kế hoạch là xong. Cho nên mấy tháng trước chỉ việc chờ đợi, chờ nhà họ Chu hành động thôi!
"Mời vào!"
Mục Vỹ cười khẽ, chắp tay với pho tượng rồi mới vào đảo Huyết Sát.
Huyết Vô Tình thấy vậy cũng chắp tay rồi đi theo.
"Rốt cuộc huynh còn gạt muội chuyện gì nữa đây?", Tần Mộng Dao sóng vai với Mục Vỹ, cười ẩn ý: "Có vẻ huynh đã làm rất nhiều chuyện trong thời gian ở tại tiểu thế giới Tam Thiên, thu phục được cả đảo Huyết Sát lẫn Diệp Thu luôn này".
"Đương nhiên rồi!"
Mục Vỹ nhoẻn môi cười: "Chẳng lẽ ta đi tay không cho nhà họ Chu và đảo Thiên Luân dạy dỗ một trận sao?"
Hắn đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy rồi.
Dù là bảy thế lực lớn ở Tây Vực, các lực lượng hùng hậu ở Trung Vực do núi Huyền Không cầm trịch như Cửu Hàn Thiên Cung, thánh địa Huyền Nguyệt, Thiên Đan Tông, Vô Cực Ma Tông, Vạn Trận Tông, Khí Cụ Môn hay Ma tộc ở Bắc Vực, Vu tộc ở Đông Vực đều có bản doanh của mình.
So với bốn vực khác, bảy mươi hai hải đảo ở Nam Vực thật sự quá yếu.
Đến một trong bảy thế lực lớn tại Tây Vực như Thiên Kiếm Sơn còn hiếu chiến hơn cả bảy mươi hai hải đảo cộng lại.
Mục Vỹ biết đó là do vị trí địa lý của nơi này.
Nhưng quan trọng hơn, biển khơi mới là nơi giàu sang chân chính. Dưới đáy biển cất giấu không biết bao nhiêu là bảo bối, chẳng qua là ít ai biết đi dò tìm mà thôi.
Hắn muốn trở thành người khai quật kho báu nơi này!
"Vô Tình, dạo này sao rồi?"
"Tốt lắm. Mặc dù tình hình phe ta khá bất lợi nhưng mọi người đều đồng tâm hiệp lực, còn được Thiên Bảo Các chống lưng nữa nên không sợ chút nào!"
Mục Vỹ cảm nhận được sự hào hứng từ trong giọng nói của Huyết Vô Tình.
"Tình hình phe ta bất lợi? Ai nói thế!", Mục Vỹ bật cười, không bật mí gì thêm.
"Mục thúc thúc!"
Đúng lúc này, một giọng nói vừa ngạc nhiên vừa vui mừng vang lên. Huyết Nhất mặc trường sam đỏ rực vội vàng bước tới, cậu mừng rỡ khi nhìn thấy Mục Vỹ.
"Huyết Nhất, có nghe lời cha con không đấy?"
"Có chứ ạ, con siêng năng tập võ lắm, chưa một lần gây chuyện, giờ đã đến tầng thứ ba rồi ạ!"
Tầng ba?
Mục Vỹ nghệt mặt.
Hắn phải hấp thu máu rồng mới tu luyện đến tầng năm của Vạn Cổ Huyết Điển, tiểu tử Huyết Nhất này mới đó mà đã tầng ba rồi!
Quả nhiên chẳng còn ai thích hợp tu luyện Vạn Cổ Huyết Điển hơn con cháu Huyết Kiêu. Chẳng được như Huyết Nhất, cái này hoàn toàn không phải ưu thế của Mục Vỹ hắn.
"Tốt lắm, Mục thúc thúc chờ ngày bị con vượt qua!"
"Vâng, nhất định sẽ có ngày đó!"
Nghe vậy, Huyết Vô Tình cười mắng: "Tiểu tử thối kia, sao lại đòi vượt qua Mục thúc thúc của con chứ, nghĩ gì thế hả!"
Y đánh vào đầu Huyết Nhất cái bốp, khiển trách.
"Có đâu, con chỉ xem Mục thúc thúc như mục tiêu phấn đấu thôi mà. Mai này, con cũng phải trở thành cường giả nhìn đời bằng nửa con mắt như Vỹ tôn giả mới được!"
"Có chí tiến thủ, chắc chắn con sẽ trở thành một cường giả như ta thôi!"
Mấy người nghe câu trả lời của Mục Vỹ chỉ tưởng hắn nói nhầm, cười ha ha bỏ qua, không để ý.
"Vô Tình, vị này chính là lão đảo chủ đảo Linh Sư, Linh Minh. Lần này ông ấy tới đàm phán việc hợp tác với ngươi!"
“Linh Minh tiền bối, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!”
“Ta mới là người cần ngưỡng mộ đại danh chứ Huyết Vô Tình. Cậu sinh cùng thời với tiểu tử Động Thiên, nay đáng lẽ cậu mới chỉ là một thiếu đảo chủ thôi. Nhưng một mình cậu vực dậy cả đảo Huyết Sát, hôm nay thì tiến bộ đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy, như vậy mới gọi là Trường Giang sóng sau xô sóng trước!”
Cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy!
Mục Vỹ vẫn chưa nhìn ra được!
“May mà có Mục huynh đệ!”
Huyết Vô Tình cười sảng khoái, dẫn Linh Minh vào đại sảnh thảo luận.
Mục Vỹ không đi cùng mà kéo Tần Mộng Dao tản bộ trên đảo Huyết Sát.
“Vỹ ca, nơi này đẹp quá!”
Tần Mộng Dao cười tươi như hoa, reo lên.
Chương 877: Tiền bối định đi đâu?
“Huynh từng có một huynh đệ, chí hướng chẳng cao vời, chỉ thích chu du ngắm sơn thủy như Huyết tôn giả. Phong lưu phóng khoáng, không câu nệ bất cứ thứ gì. Tiếc là đệ ấy chết rồi, chết dưới tay núi Huyền Không! Nên Dao Nhi này, kiếp này huynh nhất quyết tiêu diệt núi Huyền Không bằng được!"
"Vâng!"
"Muội không hỏi huynh đệ của huynh là ai sao?"
"Không cần hỏi. Rồi huynh sẽ cho muội biết thôi, chẳng qua là chưa tới lúc!"
"Ây dà, huynh không thích nữ tử nào thông minh quá đâu, vì sẽ làm huynh thành một người không có trình độ, chẳng khoác lác được gì hết!"
"Vậy giờ muội hỏi, huynh cho muội biết đi?"
"..."
Linh Minh và Huyết Vô Tình đang hăng say thảo luận việc liên minh ba mươi sáu hòn đảo bên phe đảo Huyết Sát với mười tám hòn đảo bên phe đảo Linh Sư.
Mục Vỹ thấy mấy chuyện này phiền quá nên không muốn dính vào.
Đảo ở hai phe bọn họ liên kết với nhau nhìn thì khổng lồ đấy, nhưng so về mặt thực lực thì thật sự ra vẫn yếu hơn chút đỉnh.
Dù gì, về cơ bản thì mười tám hòn đảo do ba đảo lớn của đảo Thiên Luân kiểm soát đều nằm trong tốp đầu, không thể xem nhẹ.
"Trong cuộc chiến tranh này, ta không lo ba đảo lớn mà lo nhà họ Chu hơn. Trên mặt nổi, Chu Tiếu và Chu Bằng là người chỉ huy nhưng chắc chắn trong tối còn có cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng chín thậm chí tầng mười. Phải đề phòng!"
Sau khi thảo luận, Huyết Vô Tình thở dài một tiếng rồi nói.
Mục Vỹ nhoẻn môi, đáp: "Tới một giết một, tới hai giết hai. Bất quá thì ta vẫn còn cách khác mà!"
"Tiền bối còn cách gì?"
"Rồi ngươi sẽ biết thôi!"
Mục Vỹ cười ẩn ý: "Phải rồi, cho ta mượn một hòn đảo đi, ta cần nơi nghỉ chân. Ngày nào cũng vác cái mạng già này chạy thục mạng mà chẳng có nổi một căn nhà!"
"Được chứ ạ, đảo Huyết Sát ta có tới mấy trăm đảo nhỏ, tiền bối chọn đi!"
"Thôi khỏi, đảo Lạc Hồn được rồi!"
"Đảo Lạc Hồn?"
Huyết Vô Tình ngẩn người, hỏi lại: "Tiền bối không đùa đấy chứ? Đảo Lạc Hồn đúng là rộng lớn nhưng rất trống trải, chỉ có mấy trăm nghìn người sống ở đó, vả lại đất cũng cằn cỗi lắm!"
"Ta chỉ cần nơi nghỉ chân thôi, kén chọn làm gì?"
Mục Vỹ cười sảng khoái: "À còn nữa, cho ta mượn vài người luôn. Cần xây vài căn nhà trên đảo Lạc Hồn ấy mà, chứa được tầm khoảng một nghìn người ấy. Đồ dùng sinh hoạt luôn!"
"Có cần thiết lập hệ thống phòng ngự không ạ?"
Huyết Vô Tình biết Mục Vỹ đã quyết định xây dựng thế lực cho mình rồi.
Chỉ là đảo Lạc Hồn thật sự rất hẻo lánh. Chưa kể, nếu không có trận pháp mạnh thì khó mà bảo đảm an toàn.
Tất nhiên Mục Vỹ cũng biết tầm quan trọng của vấn đề phòng ngự, chẳng qua là giờ hắn đang cháy túi rồi.
"Lấy một trong chín vảy rồng của tiền bối để mời hơn mười thầy linh trận cao cấp kết đại trận dễ lắm ạ!"
Mời thầy linh trận?
Mục Vỹ mỉm cười lắc đầu.
Hắn không tin tiểu thế giới Tam Thiên có thầy linh trận nào mạnh hơn mình!
Thầy linh trận sơ cấp, trung cấp, cao cấp hay đỉnh cấp gì cũng thế, chỉ cần cho hắn tài nguyên thì luyện chế ra đại trận cao cấp chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!
Nhưng nếu muốn thiết lập một trận pháp sao cho an toàn nhất thì điều kiện cần thiết không chỉ là tài nguyên mà quan trọng hơn còn là mắt trận!
Mục Vỹ quyết định sẽ tính chuyện này sau.
"Vô Tình, giờ ngươi bắt tay vào chuẩn bị chiến đấu với địch đi, ba đảo lớn và nhà họ Chu sẽ đến nhanh thôi. Chuẩn bị kĩ một chút!"
"Vâng!"
"Nhớ lấy, phải bảo vệ Huyết Nhất an toàn, rõ chưa?"
"Tiền bối đừng lo, tiểu tử kia cứ la hét muốn được tiền bối thu làm đồ đệ nhưng mỗi lần thấy tiền bối là ngại, không dám mở miệng".
Mục Vỹ bật cười: "Không thành vấn đề, chọn ngày nào làm lễ bái sư luôn. Huyết Nhất có một vé làm đồ đệ ta rồi đấy".
Có lẽ vì Huyết Vô Tình mang trong mình dòng máu của Huyết Kiêu nên Mục Vỹ luôn bất giác thả lỏng, nói chuyện một cách thoải mái với hai cha con họ.
"Xong, ta đã giao những chuyện cần làm cho ngươi. Tốt xấu gì ngươi cũng đứng đầu một đảo, biết cách xử lý. Mấy ngày tới ta làm việc của ta đây!"
"Tiền bối định đi đâu?"
"Ta đi làm một chuyện vô cùng quan trọng, nhà họ Chu và ba đảo sắp được nhận một món quà bất ngờ rồi!"
Mục Vỹ cười nắc nẻ, bóng người chợt lóe, biến mất.
Hắn đang cần làm gấp một việc thật.
Có Diệp Thu ở đây, Mục Vỹ không lo nhà họ Chu sẽ phái người tới tấn công.
Nhưng hắn không chắc liệu đội quân gồm ba mươi sáu đảo của Huyết Vô Tình và mười tám đảo của Linh Động Thiên có thể chống lại quân của mười tám đảo của Luân Hồi Mệnh và nhà họ Chu khi bọn người này đến hay không.
Do đó hắn cần chuẩn bị kế hoạch dự phòng thật nhanh.
Nhưng rõ ràng nếu phải dùng đến kế hoạch dự phòng thì e là không chỉ bảy mươi hai hải đảo Nam Hải mà toàn bộ tiểu thế giới Tam Thiên sẽ rúng động.
Khi đó, chắc có lẽ núi Huyền Không sẽ liệt hắn vào danh sách phải giết rồi!
"Bị liệt vào danh sách phải giết cũng kệ, kiểu gì mình cũng đối đầu với núi Huyền Không mà. Chớ thấy sóng cả mà ngã tay chèo, sợ trước sợ sau không phải tác phong làm việc của mình!"
Mục Vỹ cười ngạo nghễ, biến mất trong tầng mây. Chẳng ai biết hắn định đi đâu.
"Mục Vỹ đúng là một người bí ẩn, không đoán được suy nghĩ của hắn!", nhìn theo bóng lưng Mục Vỹ, Chu Á Huy cười cay đắng.
"Đúng vậy thật. Ta không biết rốt cuộc huynh ấy giấu bao nhiêu chuyện kể từ khi vào tiểu thế giới Tam Thiên!"
Tần Mộng Dao cười khổ: "Kể từ khi huynh ấy rời khỏi thành Bắc Vân, đến bây giờ ta vẫn không rõ huynh ấy đang giữ bao nhiêu bí mật. Hễ ta nghĩ mình hiểu huynh ấy là huynh ấy lại cho ta một mối nghi ngờ khác".
"Sư phụ ấy hả, ta mất cả mười nghìn năm còn chưa hiểu hết người nữa là!"
Diệp Thu hờ hững bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.
Chương 878: Chia quân hai ngả
Bất kể đối mặt với ai, Diệp Thu luôn có vẻ mặt lạnh lùng.
Nhưng khi nhìn thấy Mục Vỹ, trong mắt y lại có sự tôn sùng, tự trách, hổ thẹn, quyết tâm, dường như mọi cung bậc cảm xúc đều xuất hiện.
Rốt cuộc Diệp Thu và Mục Vỹ đã hình thành mối quan hệ thầy trò trong tình huống nào?
Tần Mộng Dao biết có vẻ như Mục Vỹ thu nhận đồ đệ một cách qua loa, nhưng thật ra hắn lại có yêu cầu rất nghiêm khắc. Ngày xưa khi ở thành Bắc Vân, hắn cũng chỉ nhận có ba đồ đệ là Tề Minh, Mặc Dương và Diệu Tiên Ngữ.
Bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một Diệp Thu, điều này khiến cô ấy thấy rất nghi hoặc.
“Mục Vỹ, Diệp Thu, ha ha, thú vị thật. Hàng vạn năm trước, nghe đồn Mục tôn giả là Mục Vỹ và Huyết Tôn đã thu nhận một đồ đệ tên là Diệp Thu. Vì người đồ đệ này mà cả hai vị sư phụ đã tấn công núi Huyền Không, không ngờ nhiều năm về sau vẫn còn Mục Vỹ và Diệp Thu, chỉ thiếu mỗi Huyết Tôn thôi!”
“Bớt lời đi, ta là Huyết tôn giả thế hệ mới đây!”
Huyết Nhất nhảy ra rồi cười nói.
Bầu không khí căng thẳng của mọi người lập tức dịu bớt, tiếng cười đã vang lên.
Nhưng không biết trong những tiếng cười ấy có ai đang thầm thấy khó hiểu.
Mọi chuyện chỉ là trùng hợp thôi sao?
Thời gian cứ thế trôi qua, còn đảo Huyết Sát và Linh Sư cũng đã tràn ngập khói lửa của chiến tranh.
Lấy hai đảo lớn đó làm trung tâm, các đảo khác dồn toàn lực chuẩn bị kháng chiến.
Lựa chọn bị người ta giẫm đạp lên như một con chó, hay vùng dậy khởi nghĩa để giành lại tự do, ai cũng đã có quyết định của riêng mình.
Sau một khoảng thời gian chờ đợi, cuối cùng thì quân của nhà họ Chu và ba đảo lớn cũng đã tới.
Nhưng lần này, không ai hay biết đối thủ sẽ tấn công đảo Linh Sư hay đảo Huyết Sát, vì thế tất cả đều phải giữ cảnh giác cao.
Nhưng trước khi kẻ địch thật sự đến, bọn họ mới phát hiện sự phòng bị của mình đã hỗn loạn.
Quân của nhà họ Chu và ba đảo lớn đã chia làm hai ngả để xâm chiếm cả đảo Linh Sư và đảo Huyết Sát.
Nhà họ Chu xuất quân đánh chiếm đảo Huyết Sát, còn ba đảo lớn thì tấn công đảo Linh Sư.
Bọn họ đã chia nhau ra để tấn công hai hòn đảo này.
Nhất thời cục diện đã bị rối loạn.
Không ai ngờ là nhà họ Chu và ba đảo lớn lại tự tin đến vậy, họ vốn hợp nhất sau đó lựa chọn từng nơi để tấn công, nhưng cuối cùng lại thành ra thế này.
Thuyền chiến lướt trên biển, phát ra những tiếng động lớn phá tan sự yên tĩnh của đảo Huyết Sát.
Thấy những chiếc thuyền chiến đang tiến tới, Huyết Vô Tình lập tức hạ lệnh phát tín hiệu để các đảo xung quanh mau tới chi viện.
“Không ngờ nhà họ Chu và ba đảo lớn lại chia nhau ra, xem ra lần này bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng rồi!”
Trông thấy cờ hiệu trên thuyền chiến của nhà họ Chu, Huyết Vô Tình lạnh giọng nói.
Song so với đảo Huyết Sát, không biết phía đảo Linh Sư có cầm cự được trước sự tấn công của ba đảo lớn hay không.
Dù Linh Minh đã quay lại chèo chống đảo Huyết Sát, nhưng dẫu sao Luân Hồi Mệnh, La Bá Thiên và Quỷ Ai cũng là thủ lĩnh của ba đảo lớn nên không thể coi thường được.
“Chuẩn bị nghênh địch!”
Việc đã tới nước này, có muốn quay đầu cũng không được nữa rồi!
Nếu vậy thì chỉ có thể chiến thôi!
Nhưng Mục Vỹ đã đi mười mấy ngày rồi vẫn chưa về, hắn đi tìm quân cứu viện?
Hay đã gặp nguy hiểm gì rồi?
“Đừng nghĩ nhiều nữa, nghênh chiến đi!”
Chu Á Huy bước lên, nhìn các con thuyền chiến của nhà họ Chu, trong mắt y chứa đầy vẻ kích động. Đó là thuyền chiến của nhà họ Chu y, sau mấy chục năm, Chu Á Huy y đã quay về rồi!
“Người của đảo Huyết Sát nghe đây, các ngươi đang phải đối mặt với nhà họ Chu, ta khuyên các ngươi tốt nhất không nên kháng cự, nếu không chỉ có con đường chết thôi!”
Một giọng nói vang lên từ con thuyền chiến, ngay sau đó chiếc thuyền đã tới gần, các bóng người nhanh chóng đáp xuống rồi tiến dần tới bãi biển.
Hai người đi đầu tự tin cất bước, đội ngũ chỉnh tề thế này rõ ràng đã có sự chuẩn bị từ trước, mặt ai nấy đều có vẻ coi thường.
“Huyết Vô Tình là ai?”
Chu Bằng bước ra rồi nhìn đám người ở phía đối diện, bỡn cợt hỏi.
“Chu Bằng, tốt xấu gì ngươi cũng là thiên tài của bảng Thiên Mệnh, sao lại không biết ta thế?”
Huyết Vô Tình tiến lên nhìn Chu Bằng rồi nói.
“Ngươi là cái thá gì mà ta phải biết ngươi? Đảo chủ của một đảo con cỏn mà tưởng mình giỏi lắm à!”, Chu Bằng cười nhạo rồi lắc đầu nói: “Có nhiều con châu chấu cứ tưởng mình lợi hại lắm nên cứ nhảy tới nhảy lui trước mặt người khác, nhưng không biết rằng người ta chỉ đập hay giẫm một cái là mình chết toi ngay”.
“Đại ca, huynh nói vậy không đúng!”
Chu Tiếu tiến lên cười nói: “Châu chấu không biết mình có thể nhảy cao đến đâu, nhưng có nhiều tên hề tưởng mình tập trung được đông võ giả là đã trở thành nhân tài nổi tiếng lẫy lừng! Đó mới gọi là ngu xuẩn!”
Hai huynh đệ họ không cút kiêng nể, cười cợt trước mặt mọi người.
“Đúng thế thật! Có một số người giống hệt con châu chấu, nhảy qua nhảy lại thể hiện sự oai phong của mình!”
Đúng lúc này có một người xuất hiện, sau đó nhìn hay huynh đệ Chu Bằng rồi kiêu ngạo nói.
“Ngươi chán sống rồi hả!”
Nghe thấy vậy, hai huynh đệ kia đương nhiên đã nổi giận ngất trời.
“Dựa vào hai tên con vợ lẽ như hai ngươi mà cùng đòi nói ra câu ấy ư?”
Chu Á Huy lại bước lên, nhìn hai huynh đệ rồi rồi hừ nói: “Mở to mắt chó của các người ra mà nhìn xem ta là ai?”
“Ta không quan tâm, chẳng qua ngươi chỉ là… là… Chu Á Huy?”
“Không thể nào!”
Hai huynh đệ Chu Bằng lập tức đờ người ra nhìn bóng người ở phía trước.
Người này giống hệt Chu Á Huy của mấy chục năm trước.
“Đại ca, hắn là Chu Á Huy thật sao!”
“Im miệng!”
Chu Bằng khẽ quát: “Kể cả đúng là hắn thì chúng ta cũng không được nhận, nếu không sao chúng ta có thể trở thành thiếu trưởng tộc được!”
Chương 879: Trở mặt
Chu Bằng nhìn Chu Á Huy rồi hừ nói: “Hừ, rốt cuộc ngươi là ai? Chu Á Huy đã chết lâu rồi nên tới giờ vị trí thiếu trưởng tộc của nhà họ Chu ta vẫn còn để trống, ai cũng biết điều này. Ngươi dám giả mạo Chu Á Huy, thèm chết rồi đúng không!”
Giả mạo?
Chu Á Huy lắc đầu cười khổ.
Mục Vỹ nói đúng thật!
“Ta không cần phải giả mạo, vì ta là Chu Á Huy thật!”
Chu Á Huy lại tiến lên thêm một bước, nói: “Hai ngươi hãy mở to mắt chó ra mà nhìn cho rõ xem ta đang cầm thứ gì đây!”
Tru Thần Lệnh!
Trông thấy cái tên khắc trên Tru Thần Lệnh, hai người kia sững sờ.
Tru Thần Lệnh của nhà họ Chu ra đời cùng chủ nhân, nếu chủ nhân của nó chết thì nó cũng sẽ vỡ tan và biến mất.
Ba con chữ khắc trên Tru Thần Lệnh lúc này là Chu Á Huy, đây chính là biểu tượng của y!
Y vẫn chưa chết!
Đây là Chu Á Huy thật!
“Hừ! Huyết Vô Tình, ngươi quả nhiên nham hiểm, dám bắt thiếu trưởng tộc của gia tộc ta rồi tìm một người khác để giả mạo, ta thấy chắc ngươi ủ mưu lâu rồi nhỉ!”
“Chu Bằng, ngươi có biết mình đang nói gì không?”
Chu Á Huy tiếp tục tiến bước rồi nói: “Nhìn kỹ ta đi và cả Tru Thần Lệnh nữa, ngươi không biết thấy Tru Thần Lệnh như thấy trưởng tộc à? Tru Thần Lệnh này là biểu tượng cho thân phận của thành viên hạt nhân trong nhà họ Chu ta, ngươi không biết sao?”
“Sao? Thế à?”
Nghe thấy vậy, Chu Bằng cười lớn nói: “Xin lỗi, ta cũng có một tấm đây”
Nói rồi, Chu Bằng lấy một tấm lệnh bài ra.
Tấm lệnh bài đó trông giống hệt tấm của Chu Á Huy.
Hơn nữa, trên đó còn khắc hai chữ - Chu Bằng!
Chu Á Huy đã tỉnh ngộ.
Một người biến mất nhiều năm như y đã trở thành người đã khuất trong gia tộc.
Giờ gia tộc họ đang bắt đầu tìm thiếu trưởng tộc mới rồi.
Sau khi hoàn thành việc thu phục bảy mươi hai hải đảo của Nam Hải, có lẽ Chu Bằng sẽ ngồi vào vị trí này.
“Hừ! Mặc kệ ngươi là ai, dám mạo danh thiếu trưởng tộc của nhà họ Chu ta thì đều phải chết. Đệ tử nhà họ Chu nghe lệnh, đảo Huyết Sát không chịu đầu hàng, còn liên kết với các đảo khác lập mưu, giết không tha!”
Chu Bằng vừa hạ lệnh, hàng chục nghìn võ giả ở phía sau đã bừng sát ý trực xông lên.
“Khoan đã!”
Đúng lúc này, chợt có một giọng nói vang lên.
“Ta chưa đến mà đã đánh nhau rồi à? Ít ra phải chờ ta đã chứ!”
Một giọng nói bỡn cợt vang lên, trông thấy người đó, Huyết Vô Tình cũng yên tâm phần nào.
Cuối cùng thì tiền bối đã về rồi.
“Tiền bối không sao chứ?”
“Đương nhiên!”, Mục Vỹ xua tay nói: “Hơi muộn tí thôi, không sao!”
“Thật chứ ạ?”
Huyết Vô Tình nghi hoặc hỏi.
“Thật!”
“Nhưng sao mặt tiền bối lại tái nhợt ra thế kia?”
Mặt Huyết Vô Tình đầy vạch đen.
Mục Vỹ ho khan vài tiếng, đáp: “Không có chuyện gì to tát đâu, ta mất hơi nhiều máu thôi, kiếm cho ta một cái ghế, hôm nay ta phải ngồi xem trò vui mới được”.
Huyết Vô Tình vừa định lên tiếng, đã có một bóng người như hồn ma bay ra, sau đó nhét một chiếc ghế thái sư dưới mông Mục Vỹ.
“Đồ đệ ngoan!”
Mục Vỹ ngồi phịch xuống, sau đó mỉm cười nhìn hàng nghìn võ giả đang bừng bừng khí thế ở phía đối diện rồi giơ tay ra.
Diệp Thu biết ý lấy một tách trà, sau đó lễ phép đứng cạnh hắn.
Nhấp một ngụm trà xong, Mục Vỹ nhún vai nói: “Mấy ngày qua, ta mệt chết khiếp, may mà vẫn về kịp, suýt nữa lỡ mất một vở kịch hay!”
Tần Mộng Dao cũng đã bước tới bóp vai cho Mục Vỹ rồi cười khổ.
“Thoải mái quá!”
Mục Vỹ nhìn mọi người rồi nói: “Mọi người bắt đầu đi!”
“Bắt đầu? Bắt đầu cái con khỉ!”
Chu Bằng quát lên rồi nhìn Mục Vỹ nói: “Ngươi chính là Mục Vỹ, kẻ đã giết đệ tử của núi Huyền Không, giờ lại dám đắc tội với nhà họ Chu ta, ta thấy ngươi muốn biến mất khỏi tiểu thế giới Tam Thiên rồi đấy!”
“Này, Chu Á Huy, ta giết tên này được không?”
“Đương nhiên là được, nhưng không cần huynh phải giúp, để ta tự làm!”, Chu Á Huy lạnh lùng nói.
“Tốt! Thế ngươi tự xử đi, ta không còn sức để đánh nhau nữa rồi, nên chỉ tới xem trò vui thôi!”
Chu Á Huy gật đầu rồi tiến lên nói: “Chu Bằng, Chu Tiếu, ta biết hai ngươi đã thèm muốn vị trí thiếu trưởng tộc từ lâu. Lúc trước, khi ta còn ở gia tộc thì hai người ra sức lấy lòng ta, còn giờ ta quay về thì các ngươi lại trở mặt không nhận!”
“Ngươi mới là kẻ trở mặt, chúng ta chỉ nhận thiếu trưởng tộc thật thôi, nhưng ngươi không phải!”
Chu Tiếu hừ nói: “Đại ca, để đệ giải quyết hắn”.
Dứt lời, Chu Tiếu đã tiến lên tấn công Chu Á Huy.
“Nhị đệ cẩn thận!”
“Hừ, hắn chưa đủ trình khiến đệ bị thương đâu!”
Nói rồi, Chu Tiếu đã xông lên.
Chương 880: Mạo danh
A…
Nhưng ngay sau đó đã có một tiếng hét thảm thiết vang lên, Chu Tiếu vừa lao lên tấn công Chu Á Huy, còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Chu Á Huy tung một cú đấm vào bụng.
Chu Tiếu kêu gào thảm thương, khiến mọi người ở đó đều thấy hốt hoảng.
“Loại như ngươi cũng đòi dạy dỗ ta ư?”
Chu Á Huy hừ lạnh nói: “Mấy chục năm trước, ngươi không đủ trình và cả bây giờ cũng vậy!”
Chu Á Huy xuống cùi chỏ vào lưng Chu Tiếu, những tiếng kêu rên thảm thiết vang lên không ngớt.
Chu Tiếu lập tức ngất xỉu.
“Mới cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tư mà tưởng có thể phách lối trước mặt ta ư?”
Chu Á Huy ném Chu Tiếu đã ngất xỉu như một con heo chết sang một bên rồi nhìn Chu Bằng, nói: “Chu Bằng, ngươi mạnh hơn hắn một chút, là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu - Bất Tử Chi Thân, muốn thay thế vị trí thiếu trưởng tộc của ta thì đến đây khiêu chiến đi!”
Thấy nhị đệ của mình gần như bị tàn phế, mắt Chu Bằng hằn tia máu.
“Hừ! Ngươi đã giả mạo thiếu trưởng tộc của gia tộc ta, giờ còn ra tay với con cháu trong gia tộc, chán sống rồi mà!”
Chu Bằng lạnh mặt rồi tấn công.
Dù biết người đứng trước mặt mình đúng là Chu Á Huy, nhưng thấy vị trí thiếu trưởng tộc sắp tuột khỏi tay, nếu vì sự quay về bất ngờ của Chu Á Huy mà xảy ra sự cố thì mọi thứ sẽ thành công cốc hết!
Vì thế, Chu Á Huy buộc phải chết.
“Diệt Thiên Băng Địa Liệt!”
Chu Bằng hét lên rồi lập tức tấn công.
“Hay cho chiêu Diệt Thiên Băng Địa Liệt, đây chẳng phải là chiêu thức ta dạy cho ngươi sao hả Chu Bằng?”
Chu Á Huy lạnh giọng nói rồi tung một chưởng ra.
“Diệt Thiên Băng Địa Liệt!”
Khí thế mạnh mẽ bao phủ, Chu Á Huy và Chu Bằng đều là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu - Bất Tử Chi Thân, sự đụng độ của họ tạo ra uy lực hung hãn không gì địch nổi.
Uỳnh…
Bãi biển đã nứt ra, sau chiêu thức đó, chân nguyên bùng nổ như huỷ diệt cả đất trời.
Một luồng sức ép và bùng phát đã làm dậy lên những con sóng lớn.
Sự tăng vọt và kích động của tốc độ này khiến mọi người đều thầm run rẩy.
Song, khi cơn sóng mang tính huỷ diệt ấy lan đến gần Mục Vỹ, Diệp Thu đã bước ra, tất cả khí thế đã tan thành mây khói.
“Khá giống ngày xưa rồi đấy!”, Mục Vỹ nhìn Diệp Thu rồi cười nói.
“Dao Nhi, bảo vệ ta nhé, ta cần khôi phục thực lực một chút!”
“Được!”
Dứt lời, Mục Vỹ ngồi trên ghế thái sư rồi bắt đầu chầm chậm tích tụ khí tức. Sau một hồi hít thở, chân nguyên phiêu tán đã tập trung lại, bấy giờ hắn mới thở phào một hơi.
“Sư nương, người cũng nghỉ ngơi đi, một mình con trông coi là được rồi!”
“Ừm!”
Tần Mộng Dao biết rõ sự lợi hại của Diệp Thu nên cũng không từ chối, bắt đầu tập trung quan sát trận giao đấu của Chu Á Huy và Chu Bằng.
Dẫu sao Chu Á Huy cũng từng đứng thứ ba trên bảng Thiên Mệnh, nhiều năm bị giam cầm không hề đánh bại được ý chí của y. Chu Bằng thì ngược lại, suốt mấy chục năm qua, gã sống an nhàn sung sướng, tu luyện cũng không đến nơi đến chốn nên cuối cùng vẫn yếu hơn Chu Á Huy một chút.
Chẳng mấy chốc, trận giao đấu của hai người họ đã có một vẻ quỷ dị, dù Chu Bằng sắp không chống đỡ được nữa, nhưng gã không hề có vẻ lo lắng và sợ hãi, đã thế còn tỏ ra vô cùng đắc ý.
“Hừ! Ngươi vẫn tự tin như xưa, chỉ tiếc là giờ sẽ phải chết trong tay ta!”
Chu Bằng đột nhiên bùng nổ khí thế, cơ thể phồng lên như quả bóng, hình như gã đang thi triển một bí pháp nào đó nên bây giờ cả con người đã trông khác hẳn.
“Hỗn Nguyên Dưỡng Thiên Kinh!”
Chu Á Huy hơi bất ngờ khi trông thấy cảnh tượng này.
“Phụ thân đã truyền cho ngươi tuyệt kỹ này rồi ư?”
Nghe thấy vậy, Chu Bằng cười nói: “Chu Á Huy, ngươi tưởng mình vẫn còn là thiếu trưởng tộc ư? Mấy chục năm qua cũng đủ để thay đổi rất nhiều thứ rồi, nhà họ Chu bây giờ không còn chỗ cho ngươi nữa đâu!”
“Không còn chỗ cho ta ư? Ngươi nói hay quá nhỉ!”
Chu Á Huy lạnh mặt rồi hô lên: “Hỗn Nguyên Dưỡng Thiên Kinh!”
Ngay sau đó, khí tức toàn thân y đã tăng vọt, chèn ép về phía Chu Bằng.
“Không chỉ có mình ngươi biết tuyệt kỹ này đâu, ta cũng biết đấy!”
Chu Á Huy có vẻ lạnh lùng, sát ý đã tăng thêm mấy phần.
Y không ngờ mình mới rời khỏi nhà họ Chu có mấy chục năm, mà mọi thứ đã thay đổi hết rồi.
Y không còn là thiếu trưởng tộc của nhà họ Chu nữa, còn Chu Bằng đã thay thế thân phận và vị trí của y nhờ vào các chiêu trò suốt bao năm qua rồi.
Cái gọi là tình phụ tử, tình người đều đã tan biến trong giây phút này, chỉ có thực lực mới là chân lý.
Dẫu sao Chu Á Huy cũng là thiên tài nên đương nhiên luôn có sự kiên quyết của riêng mình.
Thứ gì của y thì y sẽ giành lại cho bằng được, đánh bại Chu Bằng xong thì vị trí thiếu trưởng tộc của nhà họ Chu vẫn sẽ là của y.
“Giết!”
Lúc này, Chu Á Huy đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, khí tức dập dềnh, một lát sau, dường như y đã hấp thu hết chân nguyên của đất trời xung quanh như một cái hố đen.
“Giết!”
Bây giờ, Chu Bằng cũng không thể lùi bước được nữa.
Gã vất vả bao năm qua vì nhà họ Chu, giờ Chu Á Huy quay về đúng là đã phá huỷ mọi công sức của gã, dù thế nào, gã cũng không thể thua Chu Á Huy được.
Nếu không điều chờ đợi gã sẽ là một cái chết vô cùng thê thảm.
Đây không chỉ là trận đấu tranh giành vị trí thiếu trưởng tộc, mà còn là trận đấu sinh tử.
Đã chết thì sẽ biến mất mãi mãi.
Bình luận facebook