-
Chương 479: Lộ tẩy
Trên thiên không sáng tối thất thường, có chừng mười thân ảnh đang phiêu phù, ai nấy đều mang khí chất tuyệt thế, ngạo thị thế gian, đứng đầu một phương. Một tên thanh niên tuấn lãng đưa mắt quan sát góc đại trận trước mặt, mỉm cười lên tiếng: “Cuối cùng cũng hoàn tất khâu chủ chốt, chúng ta đã có thể thôi động tòa đại trận tuyệt luân này rồi.”
Một thiếu nữ nét mặt lạnh tanh, kiểm tra trận bàn trong tay, sau đó mở miệng nói: “Các vị hãy liên lạc với chư vị tiên hữu khác trong liên minh mình, bắt đầu truyền tiên lực để khởi động pháp trận, thời khắc sử dụng tòa đại trận tuyệt thế sau mấy chục năm gây dựng đã đến rồi!”
Những người xung quanh ai nấy đều gật đầu, rồi phân một tia ý thức vào Diễn đàn thượng vị thông báo cho những thượng vị giả khác, rất nhanh đã có nhiều người nhận được thông tin quan trọng này.
Một nam tử thiếu niên cười nói: “Lần này quý minh bỏ ra cái giá lớn như vậy, chắc chắn sẽ tìm thấy món tiên binh đó thôi, dù sao Tử Vi Hầu đã bói ra kẻ nắm giữ món tiên binh đó vẫn luôn ở trong phạm vi đại trận tuyệt thế.”
Một gã tráng hán khôi ngô gật đầu đáp: “Phải nhanh chóng tìm ra tên khốn đó rồi xử lý ngay, dù sao chừng trăm năm nữa là Chiến trường ngoại vực lại mở ra, nếu còn dông dài sẽ khiến nhiều vị tiên hữu bất mãn, như vậy thì không hay.”
“Lần này chắc chắn tên khốn đó không thể thoát rồi, sau khi nắm bắt rõ ràng vị trí của hắn, chúng ta sẽ dần co cụm vòng vây, có lẽ chỉ trong một tháng là thành công lấy được món tiên binh mà các vị tiền bối phân phó.” Nữ hài đồng Sa Đao Hầu lên tiếng.
Một nữ hài tử khác đồng ý nói: “Lần này chúng ta từ sớm đã phái lượng lớn thủ hạ Bỉ Ngạn cảnh, tới khắp các lãnh thổ trong đại trận rồi, một khi có được vị trí của kẻ đang cất giấu tiên binh, đám bọn chúng sẽ nhanh chóng chạy tới giám sát kẻ đó, cho dù y có mạnh đến đâu cũng không thể thoát nổi tầm mắt của bọn chúng.”
Nam hài tử Thất Kiếm Hầu khoát tay lớn tiếng: “Chư vị hãy vào vị trí của mình, chuẩn bị nghe ta hiệu lệnh, cùng nhau thôi phát đại trận tuyệt thế này đi thôi!”
Các thân ảnh đồng loạt tiêu thất, đây chỉ là hình chiếu của bọn họ, hiện tại tiêu tan, những gì trải qua sẽ lập tức trở về nguyên chủ, khiến bản thể nắm được tình hình. Các thượng vị giả mỗi người đứng tại một mắt trận, bắt đầu bộc phát tiên lực như muốn lật địa úp hải, truyền hùng hậu năng lượng cho tòa đại trận tuyệt thế bao phủ hơn hai mươi Vực và Quốc gia!
Trong lao ngục nằm sâu dưới trọng địa phân bộ Ảo Hóa Ổ, Diệt Chúng Sinh vừa hoàn tất bố trí một pháp trận, nó có tác dụng che giấu chấn động các lớp không gian khi hắn ta gieo phúc địa xuống nơi này.
Tảng cự thạch bao bọc Nhan Như Ngọc cực kỳ nặng, hơn nữa không thể thu vào giới chỉ, nếu vác theo sẽ khiến tốc độ phi độn của A Diệt đại giảm, nên hắn chỉ còn cách ném vào phúc địa. Lúc này thần thức của hắn toàn lực phong cấm khu vực này, hỗ trợ trận pháp che giấu những đợt chấn động không gian, khiến ba gã trưởng lão tọa chấn nơi đây không phát hiện điều gì.
Khi vừa chạm bàn tay vào tảng cự thạch, đôi mắt A Diệt đã lóe lên tinh mang, vì hắn nhận được lời truyền âm của thiếu nữ đang nằm bên trong. Thanh âm nàng ta rất yếu ớt, nàng muốn hắn đưa tới một nơi, chỉ nơi đó mới giúp thiếu nữ này có thể bình phục, không ảnh hưởng tới con đường tu hành trong tương lai.
A Diệt bố trí một loại tinh trận nhỏ quanh tảng cự thạch và bên tai hắn, giúp hai người có thể truyền âm với nhau ngay cả khi bị không gian ngăn cách. Khi phúc địa bành trướng một phạm vi nhất định, có thể miễn cưỡng mở ra cánh cửa liên thông với ngoại giới, họ Diệt liền gồng sức bê tảng cực thạch vào bên trong, đặt tại cung điện trung tâm phúc địa.
Xong việc hắn lại thu hồi phúc địa, vì phúc địa chưa kịp bành trướng hết cỡ nên thời gian thu hồi khá nhanh, chả mấy chốc đã trở thành một khối cầu nằm gọn trong tay hắn. Trong quá trình âm thầm rời khỏi đây, A Diệt trong lòng nổi lên sát ý, nghĩ thầm:
“Thể nào chuyện cự thạch mất tích cũng sẽ bị bại lộ, tới lúc đó đám trưởng lão thế lực này sẽ đi tìm, giờ tốt nhất nên giải quyết bớt chiến lực cao tầng của bọn chúng, để sau này chẳng may chạm trán sẽ đối phó dễ dàng hơn.”
Sau một hồi hành động trong bóng tối, bí ẩn âm thầm ám toán từng người, A Diệt đã thành công hạ sát ba vị trưởng lão của Ảo Hóa Ổ tọa chấn nơi này. Khi hắn thong dong rời đi, đã để lại một tòa trận pháp tự động phát bạo sau vài ngày, lượng thuốc nổ cùng phù bạo trong đó sẽ được khuếch tán uy năng, chắc chắn khiến phân bộ này tổn thất thảm trọng.
Luồng hắc lôi phi hành trên tầng trời cao, A Diệt vừa bay vừa truyền âm với Nhan Như Ngọc, vì đã quá yếu ớt nên tốc độ nói của nàng ta cực kỳ chậm. Nàng nói: “Đa tạ Diệt huynh đã cứu mạng tiểu muội, ta cứ tưởng đời này sẽ không còn gặp được huynh nữa rồi chứ...”
Nghe vậy A Diệt có vẻ áy náy truyền âm nói: “Xin lỗi vì Thanh Khư Cung vào thời điểm nguy nan nhất, tại hạ lại không có mặt để góp một phần sức mọn. Mặc dù tại hạ không thể trở về nhân giới cùng nhị vị là do gặp phải biến cố, nhưng cũng không thể coi là không có lỗi được.”
Thanh âm thở dài truyền tới bên tai hắn, nữ tử đáp lời: “Diệt huynh không cần cảm thấy có lỗi đâu, huynh là khách khanh trưởng lão, đâu có nghĩa vụ phải sống chết cùng bổn cung. Hơn nữa lực lượng phe địch hồi đó rất cường đại, dù có huynh cũng chẳng thể đấu lại, cùng lắm hỗ trợ cứu vớt được thêm một vài đệ tử có tiềm năng.”
“Hiện giờ thấy huynh vẫn bình an là tiểu muội vui rồi, dù sao trên cõi đời này ta cũng chẳng còn người thân quen nào khác nữa... Nhưng dù không muốn ta vẫn phải cầu cạnh huynh, nhờ huynh đưa tới thung lũng nguy hiểm đó, mong Diệt huynh thông cảm.”
Tên thanh niên mỉm cười đáp: “Cũng chỉ là địa bàn của một quần thể ma thú tương đối lớn mà thôi, Nhan các hạ cứ yên tâm. Hơn nữa ta đã mắc nợ bổn cung quá nhiều, giờ làm điều này cũng xem như bù đắp chút ít đi.”
Họ Diệt vẫn một đường bay nhanh, nghe Như Ngọc kể về nơi hắn cần đưa nàng đến, hắn mới hiểu lý do chỉ có chỗ đó mới cứu nổi nàng ta. Thung lũng Hắc Ô, một nơi bốc lên thi khí rất độc hại, nhưng sâu bên trong lại có khu vực an toàn, ẩn chứa một loại khí đại bổ, có thể khôi phục tổn hại căn cơ cho tu hành giả, nơi đây năm xưa cha của Nhan Như Ngọc đã vô tình phát hiện.
Nhưng trong thung lũng đó lại là địa bàn của một quần thể ma thú, cửu giai có không ít, nên cha của họ Nhan năm xưa đành phải bỏ qua, điều này chỉ có mình nhi nữ của ông ta biết, ngoài ra không một kẻ nào biết đến nơi bất phàm đó nữa.
Vùng thung lũng Hắc Ô cách nơi đây rất xa, nó nằm giữa biên giới Thú Loạn Vực và Hắc Phương Vực, là một nơi ma thú hoành hành, rất ít nhân loại và yêu thú bén mảng tới.
Muốn tới đó trong thời gian nhanh nhất phải thông qua chuyển tống trận tại các thành trì lớn, nhưng thủ tục kiểm tra thân phận rất rườm rà và mất thời gian, hơn nữa A Diệt hiện tại đã không còn thân phận gì, muốn dùng chuyển tống trận chắc chắn phải gia nhập một thế lực đỉnh tiêm nào đó. Vậy nên hắn quyết định phi độn đường dài, dù cho thời gian có thể kéo dài hai tháng.
Kết thúc trò chuyện với Nhan Như Ngọc, trong lòng A Diệt thầm tính toán. Hắn tính sau khi đặt tảng cự thạch tại vùng an toàn bên trong thung lũng Hắc Ô, có lẽ bản thân cũng sẽ gieo phúc địa tại đó, rồi ẩn tu một khoảng thời gian, vừa tiêu hóa các tài nguyên tu hành chân quý, vừa trông chừng họ Nhan.
Bay nguyên một ngày khi năng lượng tổn hao hơn phân nửa, hắn mới đáp xuống một khu vực hoang vắng nào đó, bày ra trận pháp bảo vệ đơn giản, sau đó nhập định điều tức. Hàng ngày cứ thế trôi qua, bất giác hắn đã bay đến miền khác tại Thú Loạn Vực này, sắp xuống vùng hạ du.
Vào một ngày bầu trời âm u, ám vân rung chuyển, lôi xà loạn động, trong lòng Diệt Chúng Sinh liền nổi lên cảm giác không ổn. Hắn vừa hoàn tất quá trình điều tức, thân ảnh chợt động liền xuất hiện giữa trời cao, song trọng đồng tử kim sắc óng ánh hướng thẳng lên bầu trời u ám, càng quan sát hắn càng cảm thấy bất an.
Đột nhiên vô số thanh âm ầm ĩ từ trời cao truyền xuống, bầu trời vẫn một màu xám xịt, nhưng trong ánh mắt A Diệt lúc này đã nhìn ra huyền cơ. Hắn mơ hồ trông thấy từng sợi tơ pháp tắc đan xen, còn có ảo diệu trận pháp, cái đáng sợ là loại kết giới này bao phủ toàn bộ bầu trời, như thể chính bầu trời là một tòa pháp trận!
Chú tâm dò xét hồi lâu, sắc mặt hắn liền trở nên khϊếp sợ, đôi đồng tử trợn lớn, miệng lắp bắp khó tin thốt lên: “Đây... đây là đại trận cỡ nào chứ? Nó thậm chí đã bao trùm cả một Vực rộng lớn... thế này phải có bao nhiêu pháp trận tông sư hợp lực mới có thể dựng lên được...”
Trong lúc A Diệt đang chấn kinh với lớp vách ngăn đại trận cực kỳ rộng lớn, thì uy năng đại trận tuyệt thế đã thôi động, không gian khắp nơi nổi lên một loại liên kết kỳ dị, khiến thâm tâm họ Diệt nổi lên bất an mãnh liệt.
“Ầm!” Trước sự kinh hãi khϊếp đảm của Diệt Chúng Sinh, thứ đồ vật trốn trong cánh tay phải của hắn đã bị đại trận phát hiện, khiến người hắn bạo phát một cột sáng lên tận trời cao, dù là tu hành giả cách xa hàng ức vạn dặm cũng có thể trông thấy!
“Lộ rồi, thanh lưỡi hái cầm phỏng tay thực sự đã lộ rồi, thật đúng là hoài bích kỳ tội mà...” A Diệt cười mà như khóc tự thì thào, toàn thân hắn bị không gian khắp thế giới chú ý tới, khiến thân thể phát quang cực kỳ bắt mắt, còn bắn thẳng lên trời cột sáng để báo hiệu cho người khác biết.
Ngay khi cột sáng chói lòa xuất hiện, trên khắp hai mươi mấy Vực và Quốc gia nổi lên chấn động thiên địa cực kỳ lớn, khiến cho sinh linh cấp thấp kinh sợ không thôi, sự kiện chấn động này chắc chắn sẽ được lưu vào sử sách.
Trên thương khung khắp mọi nơi, hàng vạn đạo độn quang gào thét phá không hướng tới phía cột sáng, vô vàn pháp tắc nổi lên ngập trời, độn tốc không ngừng được thi triển. Những tia ý thức cường đại cũng xuyên không phóng nhanh, điên cuồng hướng đến cột sáng, hiện giờ thứ đó chính mục tiêu của tất cả cường giả trên đại lục!
Một thiếu nữ nét mặt lạnh tanh, kiểm tra trận bàn trong tay, sau đó mở miệng nói: “Các vị hãy liên lạc với chư vị tiên hữu khác trong liên minh mình, bắt đầu truyền tiên lực để khởi động pháp trận, thời khắc sử dụng tòa đại trận tuyệt thế sau mấy chục năm gây dựng đã đến rồi!”
Những người xung quanh ai nấy đều gật đầu, rồi phân một tia ý thức vào Diễn đàn thượng vị thông báo cho những thượng vị giả khác, rất nhanh đã có nhiều người nhận được thông tin quan trọng này.
Một nam tử thiếu niên cười nói: “Lần này quý minh bỏ ra cái giá lớn như vậy, chắc chắn sẽ tìm thấy món tiên binh đó thôi, dù sao Tử Vi Hầu đã bói ra kẻ nắm giữ món tiên binh đó vẫn luôn ở trong phạm vi đại trận tuyệt thế.”
Một gã tráng hán khôi ngô gật đầu đáp: “Phải nhanh chóng tìm ra tên khốn đó rồi xử lý ngay, dù sao chừng trăm năm nữa là Chiến trường ngoại vực lại mở ra, nếu còn dông dài sẽ khiến nhiều vị tiên hữu bất mãn, như vậy thì không hay.”
“Lần này chắc chắn tên khốn đó không thể thoát rồi, sau khi nắm bắt rõ ràng vị trí của hắn, chúng ta sẽ dần co cụm vòng vây, có lẽ chỉ trong một tháng là thành công lấy được món tiên binh mà các vị tiền bối phân phó.” Nữ hài đồng Sa Đao Hầu lên tiếng.
Một nữ hài tử khác đồng ý nói: “Lần này chúng ta từ sớm đã phái lượng lớn thủ hạ Bỉ Ngạn cảnh, tới khắp các lãnh thổ trong đại trận rồi, một khi có được vị trí của kẻ đang cất giấu tiên binh, đám bọn chúng sẽ nhanh chóng chạy tới giám sát kẻ đó, cho dù y có mạnh đến đâu cũng không thể thoát nổi tầm mắt của bọn chúng.”
Nam hài tử Thất Kiếm Hầu khoát tay lớn tiếng: “Chư vị hãy vào vị trí của mình, chuẩn bị nghe ta hiệu lệnh, cùng nhau thôi phát đại trận tuyệt thế này đi thôi!”
Các thân ảnh đồng loạt tiêu thất, đây chỉ là hình chiếu của bọn họ, hiện tại tiêu tan, những gì trải qua sẽ lập tức trở về nguyên chủ, khiến bản thể nắm được tình hình. Các thượng vị giả mỗi người đứng tại một mắt trận, bắt đầu bộc phát tiên lực như muốn lật địa úp hải, truyền hùng hậu năng lượng cho tòa đại trận tuyệt thế bao phủ hơn hai mươi Vực và Quốc gia!
Trong lao ngục nằm sâu dưới trọng địa phân bộ Ảo Hóa Ổ, Diệt Chúng Sinh vừa hoàn tất bố trí một pháp trận, nó có tác dụng che giấu chấn động các lớp không gian khi hắn ta gieo phúc địa xuống nơi này.
Tảng cự thạch bao bọc Nhan Như Ngọc cực kỳ nặng, hơn nữa không thể thu vào giới chỉ, nếu vác theo sẽ khiến tốc độ phi độn của A Diệt đại giảm, nên hắn chỉ còn cách ném vào phúc địa. Lúc này thần thức của hắn toàn lực phong cấm khu vực này, hỗ trợ trận pháp che giấu những đợt chấn động không gian, khiến ba gã trưởng lão tọa chấn nơi đây không phát hiện điều gì.
Khi vừa chạm bàn tay vào tảng cự thạch, đôi mắt A Diệt đã lóe lên tinh mang, vì hắn nhận được lời truyền âm của thiếu nữ đang nằm bên trong. Thanh âm nàng ta rất yếu ớt, nàng muốn hắn đưa tới một nơi, chỉ nơi đó mới giúp thiếu nữ này có thể bình phục, không ảnh hưởng tới con đường tu hành trong tương lai.
A Diệt bố trí một loại tinh trận nhỏ quanh tảng cự thạch và bên tai hắn, giúp hai người có thể truyền âm với nhau ngay cả khi bị không gian ngăn cách. Khi phúc địa bành trướng một phạm vi nhất định, có thể miễn cưỡng mở ra cánh cửa liên thông với ngoại giới, họ Diệt liền gồng sức bê tảng cực thạch vào bên trong, đặt tại cung điện trung tâm phúc địa.
Xong việc hắn lại thu hồi phúc địa, vì phúc địa chưa kịp bành trướng hết cỡ nên thời gian thu hồi khá nhanh, chả mấy chốc đã trở thành một khối cầu nằm gọn trong tay hắn. Trong quá trình âm thầm rời khỏi đây, A Diệt trong lòng nổi lên sát ý, nghĩ thầm:
“Thể nào chuyện cự thạch mất tích cũng sẽ bị bại lộ, tới lúc đó đám trưởng lão thế lực này sẽ đi tìm, giờ tốt nhất nên giải quyết bớt chiến lực cao tầng của bọn chúng, để sau này chẳng may chạm trán sẽ đối phó dễ dàng hơn.”
Sau một hồi hành động trong bóng tối, bí ẩn âm thầm ám toán từng người, A Diệt đã thành công hạ sát ba vị trưởng lão của Ảo Hóa Ổ tọa chấn nơi này. Khi hắn thong dong rời đi, đã để lại một tòa trận pháp tự động phát bạo sau vài ngày, lượng thuốc nổ cùng phù bạo trong đó sẽ được khuếch tán uy năng, chắc chắn khiến phân bộ này tổn thất thảm trọng.
Luồng hắc lôi phi hành trên tầng trời cao, A Diệt vừa bay vừa truyền âm với Nhan Như Ngọc, vì đã quá yếu ớt nên tốc độ nói của nàng ta cực kỳ chậm. Nàng nói: “Đa tạ Diệt huynh đã cứu mạng tiểu muội, ta cứ tưởng đời này sẽ không còn gặp được huynh nữa rồi chứ...”
Nghe vậy A Diệt có vẻ áy náy truyền âm nói: “Xin lỗi vì Thanh Khư Cung vào thời điểm nguy nan nhất, tại hạ lại không có mặt để góp một phần sức mọn. Mặc dù tại hạ không thể trở về nhân giới cùng nhị vị là do gặp phải biến cố, nhưng cũng không thể coi là không có lỗi được.”
Thanh âm thở dài truyền tới bên tai hắn, nữ tử đáp lời: “Diệt huynh không cần cảm thấy có lỗi đâu, huynh là khách khanh trưởng lão, đâu có nghĩa vụ phải sống chết cùng bổn cung. Hơn nữa lực lượng phe địch hồi đó rất cường đại, dù có huynh cũng chẳng thể đấu lại, cùng lắm hỗ trợ cứu vớt được thêm một vài đệ tử có tiềm năng.”
“Hiện giờ thấy huynh vẫn bình an là tiểu muội vui rồi, dù sao trên cõi đời này ta cũng chẳng còn người thân quen nào khác nữa... Nhưng dù không muốn ta vẫn phải cầu cạnh huynh, nhờ huynh đưa tới thung lũng nguy hiểm đó, mong Diệt huynh thông cảm.”
Tên thanh niên mỉm cười đáp: “Cũng chỉ là địa bàn của một quần thể ma thú tương đối lớn mà thôi, Nhan các hạ cứ yên tâm. Hơn nữa ta đã mắc nợ bổn cung quá nhiều, giờ làm điều này cũng xem như bù đắp chút ít đi.”
Họ Diệt vẫn một đường bay nhanh, nghe Như Ngọc kể về nơi hắn cần đưa nàng đến, hắn mới hiểu lý do chỉ có chỗ đó mới cứu nổi nàng ta. Thung lũng Hắc Ô, một nơi bốc lên thi khí rất độc hại, nhưng sâu bên trong lại có khu vực an toàn, ẩn chứa một loại khí đại bổ, có thể khôi phục tổn hại căn cơ cho tu hành giả, nơi đây năm xưa cha của Nhan Như Ngọc đã vô tình phát hiện.
Nhưng trong thung lũng đó lại là địa bàn của một quần thể ma thú, cửu giai có không ít, nên cha của họ Nhan năm xưa đành phải bỏ qua, điều này chỉ có mình nhi nữ của ông ta biết, ngoài ra không một kẻ nào biết đến nơi bất phàm đó nữa.
Vùng thung lũng Hắc Ô cách nơi đây rất xa, nó nằm giữa biên giới Thú Loạn Vực và Hắc Phương Vực, là một nơi ma thú hoành hành, rất ít nhân loại và yêu thú bén mảng tới.
Muốn tới đó trong thời gian nhanh nhất phải thông qua chuyển tống trận tại các thành trì lớn, nhưng thủ tục kiểm tra thân phận rất rườm rà và mất thời gian, hơn nữa A Diệt hiện tại đã không còn thân phận gì, muốn dùng chuyển tống trận chắc chắn phải gia nhập một thế lực đỉnh tiêm nào đó. Vậy nên hắn quyết định phi độn đường dài, dù cho thời gian có thể kéo dài hai tháng.
Kết thúc trò chuyện với Nhan Như Ngọc, trong lòng A Diệt thầm tính toán. Hắn tính sau khi đặt tảng cự thạch tại vùng an toàn bên trong thung lũng Hắc Ô, có lẽ bản thân cũng sẽ gieo phúc địa tại đó, rồi ẩn tu một khoảng thời gian, vừa tiêu hóa các tài nguyên tu hành chân quý, vừa trông chừng họ Nhan.
Bay nguyên một ngày khi năng lượng tổn hao hơn phân nửa, hắn mới đáp xuống một khu vực hoang vắng nào đó, bày ra trận pháp bảo vệ đơn giản, sau đó nhập định điều tức. Hàng ngày cứ thế trôi qua, bất giác hắn đã bay đến miền khác tại Thú Loạn Vực này, sắp xuống vùng hạ du.
Vào một ngày bầu trời âm u, ám vân rung chuyển, lôi xà loạn động, trong lòng Diệt Chúng Sinh liền nổi lên cảm giác không ổn. Hắn vừa hoàn tất quá trình điều tức, thân ảnh chợt động liền xuất hiện giữa trời cao, song trọng đồng tử kim sắc óng ánh hướng thẳng lên bầu trời u ám, càng quan sát hắn càng cảm thấy bất an.
Đột nhiên vô số thanh âm ầm ĩ từ trời cao truyền xuống, bầu trời vẫn một màu xám xịt, nhưng trong ánh mắt A Diệt lúc này đã nhìn ra huyền cơ. Hắn mơ hồ trông thấy từng sợi tơ pháp tắc đan xen, còn có ảo diệu trận pháp, cái đáng sợ là loại kết giới này bao phủ toàn bộ bầu trời, như thể chính bầu trời là một tòa pháp trận!
Chú tâm dò xét hồi lâu, sắc mặt hắn liền trở nên khϊếp sợ, đôi đồng tử trợn lớn, miệng lắp bắp khó tin thốt lên: “Đây... đây là đại trận cỡ nào chứ? Nó thậm chí đã bao trùm cả một Vực rộng lớn... thế này phải có bao nhiêu pháp trận tông sư hợp lực mới có thể dựng lên được...”
Trong lúc A Diệt đang chấn kinh với lớp vách ngăn đại trận cực kỳ rộng lớn, thì uy năng đại trận tuyệt thế đã thôi động, không gian khắp nơi nổi lên một loại liên kết kỳ dị, khiến thâm tâm họ Diệt nổi lên bất an mãnh liệt.
“Ầm!” Trước sự kinh hãi khϊếp đảm của Diệt Chúng Sinh, thứ đồ vật trốn trong cánh tay phải của hắn đã bị đại trận phát hiện, khiến người hắn bạo phát một cột sáng lên tận trời cao, dù là tu hành giả cách xa hàng ức vạn dặm cũng có thể trông thấy!
“Lộ rồi, thanh lưỡi hái cầm phỏng tay thực sự đã lộ rồi, thật đúng là hoài bích kỳ tội mà...” A Diệt cười mà như khóc tự thì thào, toàn thân hắn bị không gian khắp thế giới chú ý tới, khiến thân thể phát quang cực kỳ bắt mắt, còn bắn thẳng lên trời cột sáng để báo hiệu cho người khác biết.
Ngay khi cột sáng chói lòa xuất hiện, trên khắp hai mươi mấy Vực và Quốc gia nổi lên chấn động thiên địa cực kỳ lớn, khiến cho sinh linh cấp thấp kinh sợ không thôi, sự kiện chấn động này chắc chắn sẽ được lưu vào sử sách.
Trên thương khung khắp mọi nơi, hàng vạn đạo độn quang gào thét phá không hướng tới phía cột sáng, vô vàn pháp tắc nổi lên ngập trời, độn tốc không ngừng được thi triển. Những tia ý thức cường đại cũng xuyên không phóng nhanh, điên cuồng hướng đến cột sáng, hiện giờ thứ đó chính mục tiêu của tất cả cường giả trên đại lục!
Bình luận facebook