• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Ma Đế Nghịch Thần (1 Viewer)

  • Chương 241-245

Chương 241: Thảm liệt

Lục sắc ánh long gào thét đâm thẳng tới hai đường cự đao xanh đỏ rạch phá đại địa, uy lực mạnh mẽ trùng kích lẫn nhau, tạo nên vụ nổ nguyên lực. Va chạm tuyệt kỹ gây chấn động cả một khu vực lớn, sóng khí bạo phát mãnh liệt, cát bay đá chạy, dư uy phát tán rộng hơn trăm trượng!

Thân ảnh A Diệt bị thổi bay đập mạnh lên vách đá, miệng có máu tươi chảy ra, cùng lúc đó đối phương đã tức thì đuổi sát tới, hung hăng dáng xuống hai trảm. Mắt thấy nguy cơ tới rất gần, mặc cho thân thể còn tê dại, họ Diệt cấp tốc giơ ngang chiến đao lên, đỡ lại song đao của đối phương bổ xuống.

“Rầm!” Vách đá sau lưng hắn càng thêm nứt vỡ, thân thể bị lún sâu vào bên trong, sắc mặt lộ rõ sự đau đớn vì khí kình lôi hỏa của đối phương truyền vào trong thân thể mình. Trông thấy biểu hiện chật vật này của đối phương, Bạch Trình càng thêm tự tin dùng hết sức ép mạnh xuống, điên cuồng truyền kình khí hủy hoại cơ thể kẻ địch.

Khi họ Bạch đã vận toàn lực ép mạnh xuống, hai người lúc này ở rất gần nhau, A Diệt sắc mặt đau đớn chợt cười lạnh, miệng hé mở bắn ra một tiểu phi châm. Con ngươi Bạch Trình co rút, sắc mặt cả kinh vội vàng tách ra muốn né tránh, nhưng thân thể hắn đang trong đà ép mạnh xuống nên muốn lui nhanh lại rất khó, không thể rút lui ngay tức thì được.

“Xoẹt!” Phi châm phá toái bắn mạnh lên, Bạch Trình tuy phản ứng cực kỳ nhanh nhưng cũng chỉ có thể nghiêng người qua một bên, phi châm đâm xuyên qua bả vai trái của hắn khiến huyết nhục lẫn lộn, lực lượng trong phi châm truyền ra toàn thân phá hủy lục phủ ngũ tạng!

Bạch Trình đau đớn tay ôm lấy bả vai bật lùi ra thật xa, A Diệt lúc này cũng bị thương không nhẹ nên không thể truy kích theo được. Hắn cố gắng áp chế luồng kình khí hỏa lôi trong người, miệng lại phun ra một ngụm máu mới có thể thành công áp chế, cây phi châm đã bay trở lại bên cạnh hắn.

Đây chính là vật phẩm bên trong chiếc rương nhỏ, hắn dựa vào bản đồ là phần thưởng khi vượt qua vùng hiểm địa thứ hai, kiếm được nó tại vùng hiểm địa thứ ba. Ám Phi Toa bảo cụ bán thành phẩm Địa giai, chuyên dùng làm ám khí, uy năng tuy không thể so sánh với bảo cụ Địa giai chân chính, nhưng lại lợi hại hơn Huyền giai thượng phẩm.

Thu lại phi châm, A Diệt nhanh chóng phục dụng đan dược hồi phục. Phía xa Bạch Trình cũng nốc cả mớ đan dược, phần bả vai trái có dán một tấm phù kì lạ, dường như có khả năng cấp tốc tái tạo huyết nhục.

Khi vết thương không còn quá nghiêm trọng, Bạch Trình nhìn thẳng tới đối phương với ánh mắt phẫn nộ oán độc, hiển nhiên hắn đã cho rằng vừa rồi họ Diệt chỉ giả bộ yếu thế để tìm thời cơ dùng ám khí mà thôi.

A Diệt thấy vậy cũng không biểu hiện gì, tuy hắn có chút giả bộ nhưng quả thực hắn đã chịu thiệt không nhỏ sau khi tuyệt chiêu của hai bên va chạm, đơn giản vì nguyên kỹ của Bạch Trình thuộc cấp Bỉ Ngạn.

Lúc này cả hai người ai nấy đều có không ít thương thế, nguyên lực cũng tiêu hao đi rất nhiều, tuy có phù lục và đan dược khôi phục, nhưng cũng không thể đưa bản thân trở lại trạng thái đỉnh phong trong thời gian ngắn được.

Đột nhiên Bạch Trình cười lớn, tiếng cười phi tiếu điên cuồng pha thêm chút vẻ khó chịu, điệu bộ của hắn khiến A Diệt cảm thấy bất an.

Tiếng cười lớn đã tắt, họ Bạch nhìn thẳng kẻ địch, âm trầm lên tiếng: “Ngươi quả là một tên hèn mọn khó chơi, khiến ta không thể dùng thực lực bình đẳng để triệt hạ được. Nhưng ngươi đã khiến ta rất tức giận, vì vậy hiện tại ta sẽ không áp chế thực lực nữa!”

Nghe xong A Diệt nhíu sâu chân mày, thanh âm cố gắng chấn định hỏi: “Ngươi nói như thể nãy giờ ngươi chưa dùng hết sức vậy, chẳng lẽ ngươi còn có bí pháp tăng lên thực lực?”

“Haha, ta thân phận cỡ nào chứ, nếu tên hèn mọn ngươi muốn được đấu với ta một trận trước khi chết, thì ta sẽ dùng sức mạnh bình đẳng để chiến đấu. Tuy khí tức trên người ta là Hiển Hóa cảnh hậu kỳ, nhưng từ đầu chiến đấu đến nay, ta luôn áp chế thực lực sử dụng ở mức trung kỳ viên mãn, để cho ngươi biết muốn gϊếŧ ngươi ta không cần phải dùng tu vi áp đảo!”

Nghe những câu nói này khiến trong lòng A Diệt nổi lên cảm giác khó chơi thập phần, nhưng rồi vẫn cố chấn định lại sau đó sắc mặt thản nhiên đáp: “Nhưng kết quả ngươi chẳng làm gì nổi ta, thậm chí vừa rồi còn nếm phải trái đắng.”

Sắc mặt Bạch Trình càng thêm tức giận, nghiến răng quát lớn: “Thế nên ta sẽ không chơi cái trò bình đẳng chiến này nữa, ta sẽ dùng toàn bộ thực lực mà ta có để gϊếŧ chết ngươi, ngươi có thể bức ta phải dùng toàn lực thì chết cũng nên cảm thấy vinh dự rồi!”

Lời vừa dứt, một luồng nguyên lực hùng hậu từ thân thể họ Bạch mãnh liệt bạo phát, khí tức mạnh mẽ hơn ban nãy rất nhiều, áp bách không thua gì mấy gã đỉnh phong mà A Diệt từng gặp qua, không thể tin nổi hắn chỉ mới tiến giai hậu kỳ.

“Vυ"t!” Thân ảnh họ Bạch chợt lóe đã xuất hiện ngay kế bên A Diệt, cả hai lại đối kháng vũ khí với nhau, qua vài đòn họ Diệt đã bị đánh bay đập mạnh xuống nền đá, máu chảy lai láng. Bạch Trình không dừng lại mà tiếp tục truy đuổi theo, liên tục tung ra những đòn công kích mãnh liệt tựa bài sơn đảo hải.

Vừa liên hồi công kích khiến đối phương thừa sống thiếu chết, Bạch Trình vừa tức giận quát: “Đây là hình phạt cho một con kiến dám chống lại thiên tử, không chịu làm kẻ hèn mọn, dám đối đầu với Bạch đại thế gia ta, dám gϊếŧ tộc nhân của Bạch gia, dám sử dụng vật dụng của Bạch gia, dám ve vãn Liễu sư muội. Ta định tội ngươi phải chết, còn không mau quỳ xuống tiếp nhận!”

Chân y quét ngang, đánh gãy hai đầu gối của A Diệt, khiến thân thể hắn quỳ gục xuống, cùng lúc đó họ Diệt cũng đang cố nén đau đớn để ném ra rậm rạp phù bạo. Tiếng nổ liên tiếp vang lên, lôi thuật thân pháp khiến Bạch Trình di chuyển rất nhanh, trong lúc tránh né phù bạo bắn tới, hắn có trông thấy một hạt châu nhưng vì đề phòng nên không dám đón đỡ mà nghiên người né tránh.

Khi đợt phù bạo đi qua, Bạch Trình lại hướng về phía A Diệt định tiếp tục lao tới tấn công, thì dị biến bỗng chốc phát sinh! Thân ảnh tàn tạ đang quỳ gối ở phía trước họ Bạch bỗng biến mất, thần thức hắn cùng lúc cảm ứng được nguy hiểm từ phía sau truyền tới. A Diệt xuất hiện tại vị trí Hạt Ảnh Châu, trong tay cầm một thanh mộc kiếm đâm mạnh tới lưng đối phương.

“Aaa!” Bạch Trình gào thét đau đớn, ngay khi lưng hắn bị mộc kiếm cắm vào, tức thì có vô số cành cây đơm trồi nảy lộc, từ thân thể hắn trưởng thành rồi quay ngược lại tấn công chính hắn. Khải giáp trên thân đã bị hủy hoại tàn tạ từ trước, giờ chính thức tan tành, máu tươi bắn lên không ngừng.

Phía A Diệt, hai tay hắn đang bắt pháp quyết, muốn thi triển nguyên kỹ mạnh nhất trong Đình Bích quyết, hắn nhận được khi luyện đại thành công pháp này. Rừng cây xanh tươi bạo khởi, phủ xanh cả trăm trượng, tại trung tâm có một cây cổ thụ cao lớn nguy nga, trên đỉnh ngọn cây chính là họ Diệt với thân thể bầm dập.

“Quốc Lâm Cổ Thụ - Khai Thiên Diệt Khả Địch!”

Cây cổ thụ ngàn năm như sống lại, vươn ra hàng trăm cành cây to lớn tản mát khí tức cường đại, hung hăng đâm tới thân ảnh nhỏ bé của Bạch Trình. Họ Bạch đã thoát khỏi đống cành cây mọc lên quanh thân, lúc này vội vàng tế ra một tấm thuẫn lớn, thi triển nguyên thuật phòng ngự mạnh nhất mà mình có.

“Rầm rầm!” Vô số cành cây có đầu sắc nhọn không ngừng đâm tới phía Bạch Trình, lúc này trước mặt hắn có một tường thành nguy nga cao lớn, gắng gượng trước thế công như sóng cuộn biển gầm của đối phương. Chả mấy chốc tường thành sập đổ, những đợt công kích cuối cùng của cổ thụ đều dồn hết lên thân thể họ Bạch, khiến hắn bị đánh văng đi như một mớ rác.

Rừng xanh cùng cổ thụ tiêu biến, A Diệt từ trên cao rơi xuống, sau khi cố gắng tiếp đất an toàn, hắn liền nhanh chóng điều tức vì thương thế đã quá nặng. Vừa rồi miễn cưỡng thi triển nguyên thuật mạnh nhất, tiêu hao đã quá lớn, đã thế những vết thương còn chuyển biến xấu đi.

Nơi xa, Bạch Trình thân thể thủng lỗ chỗ đang gắng gượng dùng mọi biện pháp khôi phục, trông hắn lúc này còn thảm hơn A Diệt vài phần. Bấy giờ lý trí hắn đã điên cuồng, trong đầu hắn chỉ muốn gϊếŧ chết tên khốn họ Diệt mà thôi, một kẻ phế mạch tại sao có thể đẩy thiên tử hắn tới một bước này.

Qua một tuần trà khi cả hai đã khôi phục chút ít, Bạch Trình liền kết pháp quyết thi triển một loại thần thông là con dao hai lưỡi. A Diệt cảm thấy khí tức mãnh liệt bạo phát từ phía đối phương, liền không ngần ngại chuyển sang trạng thái ma tu, mái tóc bạc dính máu, khuôn mặt trắng bệnh hướng thẳng tới kẻ địch.

Kỷ Băng Hà của Liễu Băng Nghi đã để lại bóng ma lớn trong tâm trí hắn, một kẻ cũng sở hữu Linh nguyên mạch giống nàng ta là Bạch Trình, chưa chắc không có loại thần thông tương tự.

Thân ảnh hắn bắn đến gần đối phương, ma lực gào thét bạo phát ra, đầu ngón tay phải đã được một phần Cang Tráo Luân bao bọc, chuẩn bị tung ra ma kỹ cường đại.

Đối diện Bạch Trình thấy vậy, ánh mắt cả kinh xen lẫn khó tin, sau đó mới cười lớn lên tiếng: “Hèn chi tên phế mạch như ngươi có thể đề thăng tu vi nhanh tới vậy, thì ra đã bán mình cho ma đạo, tội ngươi càng đáng muôn chết!”

“Linh nguyên mạch đại thần thông...” Mái tóc hóa nửa xanh nửa đỏ, nguyên lực không giữ lại chút nào bành trướng toàn bộ ra ngoại giới. Sau lưng hắn liền xuất hiện hư ảnh một cự nhân khổng lồ có bộ dáng như thượng cổ tu sĩ, hình thái uy nghiêm dũng mãnh, tay phải cầm mặt trời, tay trái cầm thiên lôi, trông hung hãn vô cùng. “Ngã Oa Lôi Hỏa Chủ!”

Phía đối diện, không gian tối đen, một đại ma khổng lồ xuất hiện, thân ảnh còn cao lớn hơn hư ảnh cầm hỏa lôi kia, sừng sững như ngọn thái sơn, ánh mắt đại ma hờ hững nhìn xuống chúng sinh, trong tay nắm giữ vô tận hắc ám. “Đại La Ác Ma Chỉ!”
Chương 242: Diệt Bạch

“Song Chưởng: Phá Thương Khung!”

“Nhất Chỉ: Định Chúng Sinh!”

Hai cự trưởng bạo phát hỏa diễm cùng lôi quang mãnh liệt, hung hãn giơ thẳng lên cao chống đỡ với cự chỉ của ác ma khổng lồ. Cự chỉ hắc ám như một ngọn núi phá không ấn xuống, sóng khí phát tán khắp bốn phương tám hướng, bóng đêm bao phủ ánh lửa đỏ cam cùng sấm sét xanh sẫm, tiếng oanh minh vang lên không ngớt.

Vùng thông đạo này trước đó đã phải hứng chịu liên tiếp những dư uy mạnh mẽ từ trận chiến của hai người, nay nhận thêm luồng sóng hủy diệt từ hai sát chiêu va chạm phát tán ra, khiến thiết thạch rắn chắc cũng phải nứt toác, vách nứt đá lở. Hơn trăm trượng quanh đây không còn một đầu quỷ ảnh nào, không khí thì hỗn loạn, mặt nền gồ ghề bị san phẳng thành bình địa.

Uy năng hai ác chiêu triệt tiêu lẫn nhau, nhưng luồng lực hủy diệt bạo phát khiến hai kẻ đã thi triển ra sát chiêu, lúc này như lá khô trong cơn gió lớn, sinh mệnh rất dễ rơi rụng. Bạch Trình thảm không tả nổi, cố gắng thôi động một tấm nguyên phủ cấp bậc Bỉ Ngạn, thân ảnh cấp tốc đào thoát khỏi nơi đây, bay tới vùng không gian mênh mông bên ngoài.

“Không thể để hắn thoát, chẳng những có thù không đội trời chung bấy lâu nay, mà khi hắn chạy thoát được chắc chắn sẽ hướng tới những kẻ khác nói ta chính là ma tu!” Diệt Chúng Sinh thân thể cũng không khá hơn họ Bạch là bao, lúc này đôi mắt nổi lên đầy tia máu, gắng gượng muốn truy đuổi theo thân ảnh kẻ địch.

Ma Quân tức thì dùng bí thuật kích phát tốc biến phù, chả mấy chốc thân ảnh A Diệt chợt lóe liền tiêu biến vô ảnh vô tung. Tên Bạch Trình lúc này vừa căm phẫn lại vừa hoảng sợ, thân thể hắn đang được một tấm phù lục kéo đi, hóa thành đạo lưu quang bay vọt ra khỏi thông đạo, tùy ý chọn một hướng mà tiếp tục phi hành.

Đột nhiên không gian trước mặt có một điểm kim quang lóe lên, thân ảnh nam tử với mái tóc trắng xuất hiện, hắn tức thì hóa thành đạo lôi quang đen kịt bắn tới đón đầu lưu tinh. Ầm một tiếng, hai bên va chạm tạo nên thanh âm đinh tai, từ trên không rơi xuống mặt nền chính là A Diệt, tay bóp chặt cổ Bạch Trình xách theo như một con chó chết.

“Ngươi dám gϊếŧ ta sẽ bị trời phạt, ta là thiên tử, ngươi chuẩn bị đón nhận lửa giận của trời đi...” Sắc mặt tím tái vì bị bóp cổ của Bạch Trình vẫn cứng cỏi lên tiếng đe dọa, hắn không chấp nhận một tên phế mạch có thể đái bại được kẻ sở hữu Linh nguyên mạch như hắn.

Sắc mặt Diệt Chúng Sinh tức giận không thôi, tên này đến lúc sắp chết vẫn còn cố cứng giọng, luôn buông lời coi thường hắn trong khi đã bị hắn đánh bại. Lúc này họ Diệt còn đang ở trạng thái ma tu, tâm tính hắn ác độc hơn bình thường không ít, hắn quyết định không gϊếŧ tên khốn này một cách bình thường được.

“Dám lăng nhục ta, tên hèn mọn ngươi chắc chắn cả đời bị thiên phạt!” Khi bị A Diệt ép trong tư thế quỳ mọp trước mặt hắn, Bạch Trình căm phẫn nhưng chỉ biết quát lên mà thôi, xương tứ chi hắn đã gãy toàn bộ rồi, nguyên lực thì cạn kiệt còn bị đối phương gieo cấm chế không thể khôi phục.

“Đón nhận cái chết đi con chó bại trận! Lịch sử chỉ ghi danh kẻ chiến thắng, cho dù ngươi có là trời thì khi thua cuộc cũng chỉ là cặn bã tùy ý để kẻ khác chà đạp mà thôi.” Chân A Diệt đạp đạp lên cái đầu trên thân thể đang quỳ mọp của Bạch Trình trước mặt, lăng mạ hắn, khiến hắn cảm thấy sỉ nhục từ tận đáy lòng.

Sau đó bàn tay cứng rắn đâm xuống, xuyên qua da thịt vào sâu bên trong phần gáy của họ Bạch, khiến hắn đau đớn không thốt lên lời. Một chân Diệt Chúng Sinh giẫm mạnh lên đầu đối phương để cố định thân thể y trên mặt nền, còn tay thì kéo mạnh một cái, lôi toàn bộ xương cốt từ bên trong ra, mùi huyết tinh bốc lên nồng nặc.

Một tay cầm bộ xương dính đầy máu tươi giơ lên cao, tay kia đưa lên phần cổ rồi tuốt mạnh xuống một cái, đánh gãy toàn bộ xương sườn cùng tay chân, chỉ để lại cái đầu lâu cùng xương cột sống. Ánh mắt ma tu nhân ngắm nghía bộ xương phát quang trên tay, miệng bất giác cong lên, tự nói:

“Không hổ là xương căn cốt của kẻ sở hữu Linh nguyên mạch, bên trong ẩn chứa rất nhiều chất đại bổ, dùng để luyện chế thành ma đan, khi phục dụng chắc chắn tu vi ta bạo tăng, hahaha!”

Hắn thu bộ xương vào nạp giới, sau đó nhìn xuống bộ thân thể không xương như đống rẻ rách dưới chân. Một tay bấm quyết rồi làm động tác kéo lên, liền có một âm hồn mang khuôn mặt hoảng sợ của Bạch Trình, bay lên bị hắn nắm chặt cổ.

“Ngươi đừng mong có thể đầu thai chuyển kiếp, đã đắc tội nặng với ta như vậy, thì chấp nhận từ nay về sau chịu tra tấn vĩnh viễn đi!” Họ Diệt âm lãnh nói lên kết cục của âm hồn trong tay, Ma Quân lúc này cũng đưa ra một món đồ trong Cang Tráo Luân, là một cây hồn đăng chuyên để nhốt âm hồn nguyên sĩ.

Họ Diệt lập tức bỏ âm hồn Bạch Trình vào trong hồn đăng, sau đó cho ma hỏa màu xanh lục bên trong rực cháy lên, thiêu đốt âm hồn đời đời kiếp kiếp. Tiếng hét đau đớn thê lương từ trong hồn đăng phát ra, nghe thôi đã cảm thấy rùng mình, tức thì hồn đăng trở về trong không gian trữ vật của giáp hộ thủ, A Diệt cũng nhanh chóng rời khỏi khu vực này.

Từ đó, một tuyệt thế thiên kiêu sở hữu Linh nguyên mạch cực hiếm, chính thức không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.

................

Trong không gian tầm bảo tại tầng 5 tháp thí luyện này, không có giới hạn thời gian, nhưng quỷ ảnh sẽ ngày một xuất hiện nhiều hơn, thực lực mỗi con cũng tăng mạnh. Vì vậy, tu hành giả phải vừa truy bắt quang điểm, vừa dò xét lối ra khỏi nơi đây, đợi sau khi cảm thấy không trụ nổi trước thực lực của quỷ ảnh, sẽ rời khỏi nơi này.

Trận chiến giữa A Diệt và Bạch Trình cũng không quá lâu, chừng một nén nhang mà thôi, nhưng sau trận ác chiến ấy, họ Diệt phải mất tới ba ngày điều tức mới có thể khôi phục phần nào, đủ sức phi hành tốc độ cao để tìm kiếm lối ra.

Vì tốn nhiều thời gian khôi phục như vậy, nên mấy ngày này hắn không thể đuổi bắt thêm một quang điểm nào nữa, sau khi khôi phục cũng phải tập trung tìm lối thoát. Cũng may tài sản của gã họ Bạch có giá trị kinh người, tuy phần lớn vật dụng đã tiêu hao trong trận chiến với hắn, nhưng vẫn còn rất nhiều vật phẩm quý giá khác.

Chỉ mới ngày thứ ba, quỷ ảnh đã có số lượng gấp nhiều lần ban đầu, thực lực mỗi con đã đạt tới Hiển Hóa cảnh, khiến những ai còn sống sót tại tầng này chật vật vô cùng. Nguyên một ngày mệt mỏi chạy trốn khỏi quỷ ảnh, đi qua vô số đường thông đạo, A Diệt vẫn chưa tìm thấy lối ra nằm ở đâu, kể cả tung tích của những tu hành giả khác cũng không thấy.

Ngày thứ năm, quỷ ảnh thường di chuyển theo bầy, mỗi quần thể số lượng phải lên tới mấy trăm đầu, một khi bị chúng truy đuổi thì chắc chắn chín phần phải chết! A Diệt đã kiểm tra qua phần lớn thông đạo, hiện tại hắn cũng không dám phô trương cấp tốc phi hành, mà tàng hình rồi chậm rãi bay, tìm kiếm lối thoát khỏi nơi đáng sợ này.

Vất vả qua thêm hai ngày nữa, A Diệt vẫn không tìm thấy lối thoát nằm ở nơi đâu, mà thông đạo còn vô số, muốn đi qua toàn bộ trong nay mai là không có khả năng. Quỷ ảnh thực lực Hiển Hóa cảnh hậu kỳ đã sinh ra không ít, hiện tại hắn hoàn toàn ẩn trốn để phi hành tìm kiếm, không dám xuất đầu lộ diện như vài ngày trước nữa.

Điều kinh hoàng đã diễn ra vào ngày thứ 7 này, có lẽ tầng 5 đang trải qua một trận thanh tẩy những kẻ ngoại lai. Quỷ triều, thứ còn đáng sợ hơn thú triều, vì số lượng quỷ ảnh đông hơn và tu vi cũng cao hơn, đã thế còn khó gϊếŧ chết.

A Diệt chật vật dốc toàn lực phi hành, muốn tránh xa khỏi quỷ triều càn quét, chạy được một khoảng thời gian thì phát hiện một thân ảnh phía xa, cũng đang vội vã bay cùng hướng hắn. Người đó không ai khác ngoài Liễu Băng Nghi, sắc mặt nàng lúc này tái nhợt, thân thể có không ít thương tích, khí tức cũng có vẻ phập phồng không ổn định.

Thấy sau lưng nàng ta có một chiếc áo choàng đen phấp phới, giúp phi hành thuật của nàng tăng lên đáng kể, A Diệt liền đoán được Ôn Anh Mị đã chết dưới tay nàng, vì chiếc áo choàng chính là bảo cụ của ả tà sĩ đó.

Hai người đều đã phát hiện ra đối phương, nhưng chỉ gật đầu chào nhau một cái rồi tiếp tục vận toàn lực phi hành, cái chết đã đuổi theo đến phía sau họ rồi. Bấy giờ họ cũng chẳng thể quan sát trước phương hướng nữa, cứ cắm đầu mà chạy trốn thôi, không biết đã đi qua bao nhiêu đường thông đạo rồi.

Rầm một tiếng, cả hai bất ngờ bị rơi xuống mặt nền, cảm ứng thoáng qua liền nhận ra lối thông đạo này có cấm chế phi hành. Quỷ triều đã tràn tới chỉ còn cách chừng một dặm, A Diệt và Băng Nghi không còn đủ thời gian để chạy ra vòng đi lối thông đạo khác, cả hai chỉ biết cười khổ nhìn đối phương, rồi thi triển thân pháp chạy bộ theo đường thông đạo này.

Trong đầu họ Diệt nổi lên một tia hi vọng, vì nơi đây có cấm chế nên có lẽ lối ra ở hướng này, hắn rất mong điều này là sự thật. Nhưng mọi chuyện đâu dễ dàng, Diệt Chúng Sinh và Liễu Băng Nghi còn chưa chạy được quá trăm trượng, liền bị rơi xuống một vùng tối đen, mà trước đó rõ ràng phía trước là mặt nền bằng phẳng không có một cái hố nào.

Hai thân ảnh một nam một nữ rơi xuống hố lớn tối đen như không có đáy, qua bao nhiêu lâu vẫn chỉ thấy cảm giác hoa mắt chóng mặt, thân thể vẫn đang rơi!
Chương 243: Thành phàm

Dưới ánh mặt trời chói chang, trong khu rừng có toàn các loài cây kì dị, hai bóng người một nam một nữ đang chậm rãi bước đi, mày mò tìm kiếm thứ gì đó trong khu rừng rộng lớn này.

Nữ dung mạo xinh xắn khiến hoa nhường nguyệt thẹn, thân thể lộ rõ những đường cong mềm mại quyến rũ, khí chất thanh lãnh kiêu sa, nàng bước đi như làm sáng bừng lên khu rừng, không ai ngoài Liễu Băng Nghi. Nam thì bình thường, chính là A Diệt.

Di chuyển thong thả một hồi lâu họ liền bật nhảy về hai phía, tại vị trí đứng ban đầu bất chợt có một đầu mãnh thú vồ tới, đây là một con thú khá to lớn, thân thể giống báo nhưng toàn thân lại mang một màu đen. A Diệt tức thì xông tới, tay cầm một thanh đoản kiếm công kích ác thú, Băng Nghi lúc này đã nhảy lên cao, sau đó thân ảnh vọt xuống dáng mạnh một cước.

Hắc báo cũng không phải đèn cạn dầu, thân thể tuy to lớn nhưng lại rất linh hoạt, tránh né khỏi những cú đâm từ tên nam tử rồi vung chi trước công kích, móng vuốt sắc bén vô cùng. Hai người một thú nổi lên một trận chiến kéo dài trong vài tuần trà, cuối cùng vì bị mất máu quá nhiều mà hắc báo ngã xuống, mất mạng trước hai nhân loại xa lạ này.

Họ Diệt tay cầm đoản kiếm dính đầy máu tươi, tuy mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng rời xa khỏi nơi đầy mùi máu tanh này. Thiếu nữ họ Liễu cũng chẳng khá hơn là bao, nhìn qua xung quanh một cái rồi tiến nhanh theo A Diệt.

“Mất đi toàn bộ năng lực của nguyên sĩ quả là muốn sống cũng khó khăn, đến một đầu nhất giai ma thú mà phải mất sức chín trâu hai hổ mới có thể hạ gục được.” A Diệt vừa di chuyển vừa cười khổ, nhưng hiện tại hắn cũng chẳng biết biện pháp nào có thể khiến bản thân lấy lại sức mạnh.

Hai người họ sau khi rơi xuống một cái hố như vô đáy, qua hồi lâu rơi tự do giữa không gian tối đen, liền thình lình xuất hiện ở nơi đây, một vùng đất có rừng có cây như bao nơi bình thường khác. Điều đáng ngại duy nhất, chính là hai người hoàn toàn mất đi nguyên lực, trở thành phàm nhân.

Một điều đáng mừng là nhục thể hai người họ đã thoát phàm, nên cho dù không có sức mạnh của tu hành giả thì thân thể vẫn rất mạnh mẽ, phải hơn người thường gấp mấy chục lần.

Cả hai đã rất lâu rồi chưa được trở lại cảm nhận cái cảm giác là một phàm nhân, không có nguyên lực trong người như thế này. Trước kia tuy từng bị cấm chế hoặc huyễn cảnh áp chế, nhưng chỉ là chôn sâu nguyên lực của họ trong người không cho sử dụng mà thôi, chỉ cần phá giải họ vẫn là nguyên sĩ. Nhưng giờ thì khác, họ không cảm nhận được chút nguyên lực trong người, hoàn toàn giống người phàm.

Sau vài ngày tìm kiếm lối thoát cùng biện pháp lấy lại sức mạnh, cả hai đã đi đến một ngôi làng hoang tàn, sau khi kiểm tra xem xét thì họ biết nơi đây được dựng nên từ những kẻ giống như họ. Đã có không ít tu hành giả bị rơi vào vùng không gian này, bọn họ sinh sống tại đây, mỗi ngày luôn tìm cách thoát đi, có người thành công cũng có kẻ thất bại.

A Diệt lúc này đang đọc cuốn nhật kí trong một căn nhà tranh đơn sơ, cuốn sách này ghi lại toàn bộ những hiểu biết của một lão nguyên sĩ khi sống và tìm hiểu nơi này. Lão cũng có ghi vài biện pháp để thoát khỏi nơi đây, còn ghi bản thân sẽ thực hiện theo một biện pháp trong đó, sau đó không thấy viết gì thêm, không biết đã thành công thoát ra khỏi đây hay hết thọ nguyên mà lìa đời rồi.

Băng Nghi và A Diệt chia nhau ra tìm kiếm các vật dụng có ích cùng thông tin lưu lại của những người trước đó, sau đó gặp nhau tổng hợp lại để xem xét, cuối cùng lại tiếp tục tiến về một hướng, rời khỏi ngôi làng nhỏ này.

Cảnh vật nơi đây rất tươi đẹp, có núi non sông ngòi, rừng cây xanh tươi, bình nguyên lộng gió, chỉ là có rất ít động vật bình thường. Hai người đã từng chạm trán một vài ma thú, cũng may tất cả chỉ là nhất giai hoặc bán ma thú, nên không có gì nguy hiểm. Điều này cũng không có gì khó hiểu, nơi đây thậm chí còn không có nguyên khí, thì làm gì ma thú có thể tiến giai được.

Vài ngày sau họ đi tới một ngôi làng hoang khác, làng này rất rộng lớn, có tới trăm căn nhà lớn nhỏ, nhà cửa trông cũng khang trang hơn nhiều so với ngôi làng trước đó. Hai người lại chia ra tìm kiếm thông tin lưu lại từ những kẻ từng ở nơi này, sau một ngày liền gặp nhau để tổng hợp lại.

Có ba cách phổ biến nhất để có thể thoát khỏi nơi này. Một là lấy lực phá pháp, phải có thân thể thật cường đại, tìm tới những khu vực có không gian không ổn định, dùng lực lượng nhục thể công kích khu vực đó, sẽ có cơ hội tạo ra được một thông đạo truyền tống, rời khỏi nơi đây.

Hai là lấy lại sức mạnh, trong vùng không gian này có những dị vật hoặc sở học giúp tu hành giả dần dần khôi phục sức mạnh, sau khi thực lực đạt tới một ngưỡng nhất định thì sẽ tự bị đá ra khỏi đây.

Ba là đợi trưởng bối trong Cận Thiên điện tới đưa đi, cách này chỉ áp dụng cho những đệ tử cực kỳ ưu tú từ thời xa xưa, chứ nay Cận Thiên điện chỉ còn trong sách sử, làm gì có ai còn sống cơ chứ.

Từ đó hai người bắt đầu dựa theo hai cách phổ biến mà hành động. A Diệt chọn lấy lực phá pháp, thân thể hắn vốn mạnh gấp nhiều lần đồng giai rồi, nay còn nhớ vài trang đầu trong Thanh Đồng luyện thể, nên không chậm trễ liền tu luyện. Băng Nghi theo con đường lấy lại sức mạnh, nàng luôn đi mò mẫn khắp nơi, tìm kiếm những vật phẩm có thể khôi phục nguyên lực.

Bọn họ ở tại ngôi làng lớn này, dù sao giờ cũng biết đại khái cách giải quyết rồi, không cần đi xa tìm kiếm cách khác nữa. A Diệt luôn luyện tập tại sân lớn giữa làng, nâng nhục thể của bản thân lên mạnh nhất có thể. Băng Nghi thường rời làng đi xung quanh tìm kiếm thứ giúp mình lấy lại nguyên lực, tới trời tối sẽ trở về vì thời gian đó ma thú hoạt động rất nhiều.

Vào một buổi sáng tại ba tháng sau, họ Diệt cầm theo một cây giáo lớn tiến vào trong rừng, bắt đầu quá trình săn bắt ma thú. Hắn săn thú tất nhiên để lấy thức ăn, nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh có thể nhịn ăn rất lâu, đến khi đói thì chỉ cần chuyển hóa nguyên lực thành chất dinh dưỡng để cung cấp cho cơ thể, nhưng lúc này hắn là phàm nhân thì lấy đâu ra nguyên lực cơ chứ.

Cộng thêm việc không thể mở ra nạp giới, mọi vũ khí để săn thú đều phải tự chế tạo từ những vật phẩm có sẵn, chỉ là đối với A Diệt thì mấy chuyện này không có gì khó. Rất nhanh hắn đã diệt sát được một đầu ma thú, cắt lấy những phần thịt ngon nhất rồi đem về chỗ ở của mình trong làng.

Nhưng trên đường trở về hắn lại dừng nghỉ ngơi cạnh một dòng sông, vì thấy một trái dị quả chưa được tiêu hóa trong dạ dày ma thú mà mình vừa bắt được. Sau khi xem xét A Diệt kích động không thôi, đây chính là một loại quả có tác dụng cực cao trong việc lấy lại nguyên lực, hắn đã nhớ rất rõ từ cuốn điển tịch đã đọc qua vào ba tháng trước.

Hắn chọn tu luyện nhục thể một phần vì thân thể hắn đã rất mạnh, phần còn lại vì sợ không kiếm được đủ vật phẩm để theo con đường thứ hai. Nhưng nay kiếm được dị quả này, hắn cũng chẳng quan tâm theo con đường nào nữa, cứ phục dụng trước đã, nếu có thể dựa vào nó mà rời khỏi đây thì vô cùng tuyệt vời.

Sau khi rửa sạch trái dị quả đỏ mọng, hắn trốn vào một hang động gần đó, nuốt trực tiếp nó vào bụng, rồi ngồi xếp bằng nhập định. A Diệt nhớ rõ cách dùng trái cây này, cũng chẳng có gì khác với việc ăn trái cây bình thường cả. Sau khi sử dụng sẽ có nộ hỏa sinh ra trong người, lúc đó dựa vào nó mà khôi phục dần nguyên lực, tuy có một vài tác dụng phụ nhưng không đáng kể.

Sau một hồi điều tức, hắn rất vui mừng vì thứ này thực sự có tác dụng, hắn đã chuyển hóa ra được chút nguyên lực trong người, nếu theo tốc độ này thì một tháng thôi hắn sẽ có đủ nguyên lực để bị đá khỏi đây.

Nhưng tác dụng chính có kết quả thì tác dụng phụ cũng tới, người hắn như bị thiêu đốt từ trong ra ngoài, khó chịu vô cùng. Khi đã gắng gượng chịu đựng qua, thì lại có một loại tác dụng phụ khác tìm tới, khiến dục hỏa trong người hắn mãnh liệt hơn vài phần.

“Chết tiệt, giờ không thể liên lạc với Ma Quân, không xin y được chút đan dược băng hàn hạ hỏa, ta sẽ sớm bị dục hỏa công tâm mất thôi...”

.................

Khác với bộ dáng chật vật của A Diệt, Liễu Băng Nghi lúc này đang ngồi nhập định trong một gian nhà lớn rất khang trang, sâu trong thân thể đã có chút nguyên lực sinh ra. Ba tháng qua nàng đã tìm được vài vật phẩm giúp dần lấy lại nguyên lực, dạo gần đây thường xuyên tu luyện như vậy.

Mấy món đồ mà nàng phục dụng cũng có tác dụng phụ nhưng không đáng quan ngại, một loại khiến thân thể mau đói hơn, vài loại khác thì gây an thần, dễ ngủ gật.

Trong lúc đang nhập định mơ màng thì nàng nghe thấy những tiếng động lớn từ ngoài truyền tới, Băng Nghi cho rằng có thể A Diệt đã trở về và đang luyện tập ở ngoài sân nên mới ồn ào như vậy, nàng cũng không để tâm.

“Rầm!” Dị biến xảy ra, cánh cửa nhà đột nhiên bị đạp đổ, một thân ảnh từ ngoài xông thẳng vào. Băng Nghĩ đưa tay lên dụi dụi mắt, cố gắng ép cơn buồn ngủ xuống để nhìn tới hướng cửa, liền trông thấy thân ảnh A Diệt với đôi mắt đỏ ké, trông không bình thường cho lắm.

“Diệt sư đệ, ngươi bị làm sao vậy?” Nàng vừa mở miệng hỏi một câu, đã thấy hắn lao về phía mình, lực lượng thân thể mạnh mẽ của đối phương áp chế hoàn toàn nàng ta!
Chương 244: Mê tình

Hơn nửa năm đã trôi qua kể từ khi bí cảnh Cận Thiên xuất thế, khi những kẻ có được lệnh bài đang chinh chiến, tầm bảo bên trong tòa tháp ấy, thì ngoài ngoại giới cũng có nhiều biến động diễn ra.

Mạch nước ngầm tại Phần Quốc chảy ngày càng mãnh liệt, thế lực nào cũng có tư tâm của riêng mình, Hoàng thất tuy đã chỉnh đốn lại nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn xóa bỏ được vết nhơ trước đó. Tà sĩ ngoại quốc âm thầm xuất hiện ngày càng nhiều, chúng luôn hoạt động trong bóng tối, dùng đủ mọi biện pháp ly gián các tổ chức trong quốc gia này.

Tuy hiện tại không có những trận chiến lớn xảy ra giữa tu hành giả hai quốc gia, nhưng ai nấy đều biết đây chỉ là quãng thời gian bình yên trước cơn bão lớn, nhiều cường giả có cảm giác chiến tranh quy mô toàn quốc đang tới gần.

Tại thời điểm đó, trong một khu vực cách biệt của Cận Thiên tháp, nơi chứa vùng không gian có thể xóa đi sức mạnh của tu hành giả, một màn xuân sắc chuẩn bị diễn ra.

Hai thân ảnh dính sát lấy nhau trên chiếc giường lớn, thân thể mềm mại như không xương của Liễu Băng Nghi đã bị Diệt Chúng Sinh một tay ôm chặt, nhất thời không thể thoát ra được. Trong cơn mê man buồn ngủ, Băng Nghi cảm giác được tay A Diệt đang nâng khuôn mặt tú lệ của mình lên một chút, làm cho nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, không thể trốn tránh.

Mê đắm nhìn sững vào khuông mặt thiếu nữ, ánh mắt A Diệt không tự chủ được nóng rực lên, miệng khô khốc thở gấp, dục hỏa trong lòng bừng bừng thiêu đốt. Băng Nghi trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, đang trong cơn mê man không rõ chuyện gì xảy ra, lúc này khóe mắt như hồ thu đã lãng đãng một màn sương mỏng.

Họ Diệt cuối cùng cũng không chịu được vội cúi đầu xuống, hung hăng áp lên cặp môi thơm của nàng! Sự ấm áp cùng hương ôn nhu mềm mại, còn có vị ngọt, làm cho con người ta muốn phát cuồng.

Đôi mắt phượng của Băng Nghi lộ ra vẻ thất thần nhu nhược, nhưng sau một lát đột nhiên tỉnh lại, giãy giụa mạnh mẽ, hai tay cố đẩy thân thể cường tráng của nam nhân đang ôm mình ly khai.

Nàng giờ đã thanh minh lại vài phần, sự ngượng ngùng cùng tự vệ nổi lên, theo bản năng kháng cự lại. Cảm nhận những biến hóa từ cơ thể của đối phương, khiến mặt nàng càng thêm thẹn thùng đỏ ửng, sự giãy giụa dù vô tác dụng nhưng vẫn cố tiếp tục.

Trước nay mặc dù có vô số người theo đuổi nàng, nhưng nàng chưa bao giờ cùng người khác giới thân mật qua, trái tim thời khắc này hoảng loạn cực kỳ, tại nơi đầu lưỡi bờ môi, có một loại tư vị khó tả thành lời.

Trong khi bờ môi cả hai đang áp chặt vào nhau, mạnh mẽ hưởng thụ tư vị ngọt ngào ấy. Thì cánh tay của họ Diệt không tự chủ di chuyển, len lõi qua lớp thanh y rồi chạm vào làn da trắng mịn như mỡ đông của nàng. Dưới bàn tay thô ráp đang mò loạn, Băng Nghi không khỏi thất thố mà rên lên một tiếng rất nhỏ...

Tiếng rêи ɾỉ nhỏ nhẹ ấy như ma âm khiến dục hỏa trong người A Diệt càng bạo tăng, kèm thêm cảm giác mềm mại ướŧ áŧ cực độ, khiến toàn thân hắn như đang bị lửa thiêu. Đầu lưỡi hắn như ác xà khuấy động trong miệng nàng, tựa một gã cường đạo hung hăng đánh phá tứ phía, mà đối diện nàng ta hoàn toàn chẳng có chút sức phản kháng.

Đột nhiên A Diệt thô lỗ đem thân thể đối phương nhấn mạnh xuống giường, thân thể cường tráng đè lên trên thân thể mảnh khảnh không xương mềm mại, cả hai bấy giờ đã ngả trên giường lớn. Trong miệng gã nam nhân vẫn tham lam quấy động quỳnh tương ngọc dịch của đối phương, khiến thiếu nữ luôn giãy giụa nãy giờ phải an phận buông tha chống cự.

Dưới khí tức nam tử nồng đậm vây quanh, đôi mắt đẹp kiêu sa của thiếu nữ nhắm chặt, má đỏ như nước thủy triều, hàng mi dài cong như nhành liễu rung nhè nhẹ, trong lòng bất lực hỗn loạn dị thường.

Trước mắt nàng là một khuôn mặt bình thường, không phải một nam tử đại anh tuấn đẹp trai, thua xa rất nhiều nam nhân từng theo đuổi nàng, nhưng lại là kẻ khác giới đồng trang lứa chiếm được nhiều hảo cảm nhất của nàng. Nhưng chỉ dừng lại ở hảo cảm mà thôi, nàng không thể nào chấp nhận chuyện đang phát sinh, càng không muốn xảy ra những chuyện đáng sợ sắp đến.

Phía đối diện, đầu óc A Diệt mơ hồ trước tư vị nam nữ mà hắn lần đầu được trải nghiệm này, ban đầu do chất xúc tác trong dị quả khiến hắn hành động thô lỗ, nhưng vừa rồi còn kèm thêm ham muốn từ sâu trong đáy lòng hắn. Tâm trí hắn không muốn chuyện này đi xa hơn, hắn biết chắc chắn sẽ rất tuyệt nhưng không thể xảy ra, nếu không quãng đời còn lại hắn sẽ bị cả Liễu gia truy sát!

Môi thơm vẫn khóa chặt lẫn nhau, bàn tay A Diệt sau một hồi thám hiểm chán chê, rốt cuộc đã chạm vào một địa phương âm mị như suối nguồn khiến lòng nhộn nhạo rồi dừng hẳn ở đó. Một tay tận hưởng tại địa phương phong mãn, tay kia đã không tự chủ lặng lẽ cởi bỏ lớp y phục của nàng được phân nửa, lộ ra một cỗ kỳ quan thiên nhiên lộng lẫy trắng như tuyết xuân!

“Không được! Một khi nàng ấy trở ra, nếu mất đi nguyên âm chắc chắn sẽ bị trưởng bối trong gia tộc phát hiện, lúc đó ta sẽ đón nhận lửa giận của đại thế gia mạnh nhất Phần Quốc!” Hắn cố áp chế không để bản thân tiến xa trên con đường tội lỗi này, không biết hắn hút được một phần lực lượng băng hàn trong người Băng Nghi từ lúc nào, mà bấy giờ lực lượng dục hỏa từ dị quả đã lắng xuống.

Ầm một tiếng, A Diệt khi tự chủ được hành động đáng chê trách của mình, liền không chậm trễ bắn ngược ra xa, buông tha cho cái thân thể nhu nhược mềm mại vừa bị hắn khuấy động.

Cùng lúc đó Liễu Băng Nghi cũng tức thì vùng dậy, mái tóc rối bời, y phục trên thân đã bị cởi bỏ phân nửa, lộ ra vẻ đẹp tuyệt diễm, ánh mắt nàng rưng rưng sương nước oán độc nhìn hắn.

“Đệ... đồ bại hoại!”

Tức giận quát một câu, thiếu nữ vội vã lấy một chiếc chăn mỏng che lại thân thể xích͙ ɭõa hấp dẫn, nhanh chóng chỉnh đốn lại y phục trên người. Thấy cảnh này A Diệt vội vàng đưa ánh mắt đi nơi khác không muốn nhìn thêm kẻo lại nổi lên dục hỏa, miệng lắp bắp muốn lên tiếng giải thích nhưng không nói nên lời, bầu không khí xấu hổ vô cùng.

Đột nhiên Băng Nghi sững người, vì nàng vừa cảm nhận được có một loại lực lượng nồng ấm không biết từ đâu xuất hiện trong thây thể mình, dung hòa với những lực lượng băng hàn của nàng, tạo ra một cỗ nguyên lực mỏng manh, nhưng trong lâu dài chắc chắn giúp nàng lấy lại được thực lực.

“Đây là...?” Mắt thấy thiếu nữ như nhận ra điều gì đó, A Diệt vội vàng lên tiếng giải thích: “Đó chính là năng lượng trong dị quả Hỏa Thực mà ban nãy sư đệ đã tìm thấy rồi phục dụng, thứ này có tác dụng cao hơn nhiều so với những vật phẩm nâng cao nguyên lực khác, chỉ là... có tác dụng phụ gây kích phát dục hỏa trong người...!”

Nghe vậy nàng ta đã hiểu ra, giờ nàng đã biết tại sao vừa rồi người nam nhân này làm ra cái hành động đáng sợ như vậy, mà cũng phán đoán ra tại sao rốt cuộc đối phương cũng có thể áp chế dục hỏa. May mắn chút nguyên lực trong người thiếu nữ là lực lượng băng hàn, giúp đối phương áp chế lực lượng nộ hỏa trong người, vì vậy mới không xảy ra tràng cảnh đáng sợ kế tiếp.

Giờ A Diệt đã áp chế được tác dụng phụ từ dị quả, chỗ tốt mà loại quả đó mang lại rất lớn. Bản thân Băng Nghi cũng hưởng lợi, trong thân thể nàng hấp thu được không ít lực lượng nóng cháy của dị quả mà họ Diệt đã ăn. Mà nàng có nguyên lực hàn băng, nên không sợ tác dụng phụ do loại năng lượng nóng cháy này gây ra, giờ đây tốc độ tăng lên thực lực sẽ bạo tăng.

“Giờ trong người của cả hai đều có lực lượng để chuyển hóa thành nguyên lực, tốt nhất nên tìm một nơi an toàn, yên tĩnh để bế quan.” Băng Nghi ngỏ ý đuổi khách, nàng biết vừa rồi A Diệt không có cố ý làm nên cái chuyện đồϊ ҍạϊ ấy, nhưng cũng không thể nào đối xử tự nhiên với hắn như trước đây được.

“Vậy sư đệ không làm phiền sư tỷ nữa, chúc tỷ sớm thành công nâng cao được nguyên lực.” Ôm quyền đáp một câu, sau đó hắn không chậm trễ liền rời đi, bỏ lại thiếu nữ với gương mặt vẫn còn vương nét ửng đỏ.

Thời gian sau đó cả hai luôn bế quan tiềm tu, nhanh chóng chuyển hóa năng lượng từ những dị vật đã phục dụng thành nguyên lực bản thân. Mỗi người chọn một căn nhà kiên cố nhất để bế quan, Băng Nghi lúc này còn gia cố thêm rất nhiều cho ngôi nhà mà mình ở, tránh việc bị kẻ nào đó xông vào cưỡng bức.

Thời gian cứ thế trôi qua cho tới khi gần hết kỳ hạn mười hai tháng của Cận Thiên tháp, hai người mới có đủ lực lượng theo như trong ghi chép để nơi đây đào thải. Hai thân ảnh trẻ tuổi một nam một nữ, đang ngồi xếp bằng bất động tại hai nơi khác nhau, cùng lúc tiêu biến khỏi vùng không gian này.
Chương 245: Sóng ngầm

Trong cung điện rộng lớn xa hoa, là phủ đệ của một thế gia mạnh mẽ, hôm nay tiếp một đoàn khách hết sức quan trọng, mà cũng thập phần bí mật.

Tại đại sảnh lộng lẫy cao sang, bên dãy ghế của khách nhân có chừng mười thân ảnh. Người ngồi hàng đầu là một lão già râu tóc bạc trắng, phảng phất như cao nhân đắc đạo. Ngay kế bên lão là một trung niên nam tử phục sức có phần giống lão già, nhưng khí chất lại mang theo nét hung sát, dữ tợn.

Người còn lại được ngồi tại dãy ghế cùng hai kẻ kia, là một thanh niên nam tử bề ngoài chỉ chừng hai mươi mấy, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt anh tuấn, góc cạnh rõ ràng, dung mạo thuộc dạng hàng đầu nam sắc. Tất cả những kẻ còn lại như cấp dưới hoặc tùy tùng của ba người đang ngồi, hiện tại nghiêm chỉnh đứng bất động phía sau dãy ghế khách nhân.

Lúc này từ ngoài đại sảnh chậm rãi tiến vào một đoàn gần mười người, thong thả đi tới dãy ghế chủ nhà phía đối diện rồi ngồi xuống. Ngoại trừ lão già đi đầu tiên, những kẻ còn lại phần lớn trong ánh mắt đều lộ ra từng tia kính sợ trước hai kẻ cao tuổi phía khách nhân.

Những tộc nhân quan trọng trong gia tộc ngồi phía chủ nhà này, có nam có nữ nhưng phần lớn đều mang bộ dáng già cả và trung niên, chỉ có duy nhất một nữ tử trẻ tuổi. Tên nam tử anh tuấn phía đối diện cũng đang đưa mắt đánh giá nữ tử tuyệt diễm này, hắn rất bất ngờ với nét đẹp ngây thơ pha lẫn kiều mị của đối phương.

Đúng lúc này một thân ảnh thình lình xuất hiện trên ghế chủ vị tại đại sảnh, là một mỹ phụ xinh đẹp, nét mặt uy nghiêm, khí chất thanh lãnh quý phái. Toàn trường tức thì đứng dậy, cung kính hướng tới phía mỹ phụ ôm quyền. Lão già cùng trung niên khách nhân tuy không tỏ ra cung kính như những kẻ khác, nhưng cũng rất khách khí chắp tay chào.

Xinh đẹp mỹ phụ phất tay bảo các tộc nhân miễn lễ, tay còn lại ra dấu mời phía khách nhân ngồi xuống, tất cả lúc này mới phân chủ khách mà an tọa trên ghế. Thị nữ bắt đầu tới dâng trà và những đĩa hoa quả bắt mắt.

Thanh âm êm tai dễ nghe của mỹ phụ tại đại sảnh rõ ràng vang lên: “Không biết hai vị nguyên hữu dẫn theo tiểu bối tới gia phủ ta là có chuyện gì? Hiện tại tình thế trong nước đang rất phức tạp, nếu để chuyện các vị tới nơi này lộ ra ngoài, chắc chắn thanh danh gia tộc ta sẽ sụt giảm.”

Nghe mỹ phụ không hề khách khí mà hỏi thẳng vào chuyện chính, lão già cầm đầu nhóm khách nhân cũng không vòng vo, liền lên tiếng nói ra mục đích chính khi tới đây:

“Liễu Vô Song các hạ nếu đã là người thẳng thắn như vậy, lão phu cũng không muốn dâu dài. Lần này chúng ta tới đây là muốn kết minh với Liễu gia, giúp quý tộc có chỗ đứng vững chắc sau khi Phần Quốc bị xâu xé!”

Nghe xong những lời nói của lão già, sắc mặt tộc nhân Liễu gia tại nơi đây đều biến sắc, hiển nhiên chuyện này quá là trọng đại.

Tại chủ tọa, mỹ phụ Liễu Vô Song cũng khẽ nhíu mày suy tư, sau đó lên tiếng: “Hiện tại trận chiến cuối cùng còn chưa diễn ra, tại sao các hạ có thể khẳng định quốc gia ta sẽ thua chứ? Lực lượng của Hoàng thất và Tam đại phái không phải chỉ để chưng bày.”

Gã trung niên liền cười lạnh: “Liễu tộc trưởng quá tự tin vào những thế lực đứng đầu Phần Quốc này rồi, nếu như ta nói...” Nói đến đây, miệng của âm lãnh trung niên không còn phát ra thành lời mà chuyển qua truyền âm với mỹ phụ.

Vẻ mặt Liễu tộc trưởng trầm ngâm, sau một hồi liền không giấu nổi sự cả kinh, chấn động trên gương mặt xinh đẹp. Nàng khó tin nhìn về phía lão già, lên tiếng hỏi: “Chuyện này là thật chứ?”

Thấy biểu hiện biến hóa của tộc trưởng, các tộc nhân ưu tú trong Liễu gia ngồi phía dưới ai nấy đều hoang mang, thầm nghĩ quả thực quốc gia này sắp không lành lặn rồi. Nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp quến rũ ngồi tại ghế dưới cùng, đang đánh giá nam tử anh tuấn phía đối diện, lúc này cũng cảm thấy bất an trong lòng.

Lão già râu tóc bạc trắng ngưng trọng gật đầu, chậm rãi nói: “Những gì Ánh nguyên hữu vừa nói hoàn toàn là sự thật, thế nên để tốt đẹp cho tương lai của Liễu gia, xin Vô Song các hạ hãy đưa ra quyết định thích đáng!”

“Nhưng quý quốc sẽ dùng cách gì giúp gia tộc ta không bị lung lay, sau khi quốc gia này đổi chủ chứ?” Lão già ngồi tại dãy ghế hàng đầu bên chủ nhà, đồng dạng đã được tộc trưởng truyền âm thương thảo, lúc này bất chợt lên tiếng hỏi phe đối diện.

Lão già khách nhân mỉm cười đáp: “Nếu Liễu Thủ Thành nguyên hữu không hỏi, thì lão phu cũng định nói ra. Chính là Liễu gia sẽ kết thông gia với một gia tộc mạnh mẽ tại Tà Quốc! Như vậy chẳng giống như có một tấm giấy thông hành qua cơn nguy nan cho quý tộc sao?”

“Hừ, nói đi nói lại cũng là muốn Liễu tộc ta sáp nhập làm phụ thuộc cho thế lực lớn ngoại quốc à? Không biết sau khi quốc gia này suy bại, thì Liễu gia đây còn có tư cách làm một đại thế gia hay không nữa!” Họ Liễu lão già có chút bất mãn lên tiếng gay gắt.

Lão già phía đối diện cười lớn, sau đó ôn tồn đáp: “Các hạ cứ yên tâm, một khi kết thông gia, cao tầng Tà Quốc sẽ viết cam kết không động chạm gì tới quý tộc sau khi Phần Quốc này suy bại. Hơn nữa lần này vị hậu nhân chúng ta tiến cử có thân phận hết sức cao quý, chắc chắn phi thường phù hợp với hậu nhân đệ nhất của quý tộc.”

Sau đó gã trung niên giới thiệu về thanh niên nam tử anh tuấn, cho tất cả những người trong đại sảnh biết. Hắn chính là Huyền Cơ, đệ nhất đệ tử tinh anh trong Ảo Ma tông. Thiếu chủ của Tà Mị cung, một thế lực cực mạnh tại Tà Quốc, thân phận hắn so với Liễu gia thì chỉ hơn chứ không kém!

Liễu tộc trưởng đưa mắt đánh giá nam tử Huyền Cơ, sau đó lên tiếng khen ngợi: “Cảm ứng khí sinh mệnh của hiền chất này còn rất trẻ, có lẽ chỉ mới năm mươi mấy tuổi, vậy mà đã đạt tới tu vi hậu kỳ Hiển Hóa cảnh, về phần thiên phú tư chất không phải bàn, quả nhiên là một phò mã tốt.”

Trung niên khách nhân đắc ý cười tiếp lời: “Liễu tộc trưởng quả nhiên tuệ nhãn, Huyền hiền chất thiên phú cùng tư chất không phải bàn, hơn nữa còn có thế lực cực khủng sau lưng ủng hộ, tương lai có khả năng rất lớn đạt tới cấp bậc như chúng ta!

..Nếu quý tộc đồng ý đưa hậu nhân ưu tú nhất kết thông gia, hai cường giả Bỉ Ngạn cảnh tương lai liên hôn với nhau, thì làm sao gia tộc của họ gặp phải vấn đề gì cho được chứ. Sau này có thế lực đứng sau Huyền hiền chất bảo hộ, Liễu gia chắc chắn càng thêm vinh quang chứ không bị suy sụp theo quốc gia này!”

Lão già râu tóc bạc trắng bồi thêm lời: “Nghe nói quý tộc có một hậu nhân tên Liễu Băng Nghi là tuyệt thế thiên kiêu tư chất cực phẩm, nếu nàng ấy và Huyền hiền chất kết thành đôi, chắc chắn sau này sẽ làm rạng danh Liễu gia!”

Mỹ phụ tộc trưởng Liễu gia nãy giờ vẫn luôn trầm ngâm suy tư, lúc này lên tiếng: “Chuyện này Liễu gia ta cần chút thời gian bàn bạc suy tính, dù sao gia tộc ta cũng là một phần tử trong quốc gia này, không thể nhất thời đưa ra quyết định lớn như vậy được.

..Chưa kể gia tộc ta có hàng trăm hậu nhân gia nhập Tọa Sơn tông, một trong Tam đại phái. Trong đó Hiển Hóa cảnh cũng phải tới hai chục người, họ đều là những phần tử cực ưu tú không thể bỏ của tộc ta, vì vậy ta càng cần tính thêm kế sách để vẹn cả đôi đường!”

Tiếp đó hai bên trao đổi thêm vài điều, rồi đoàn khách nhân tới từ Tà Quốc đứng dậy ôm quyền cáo từ, thong dong rời đi. Cuộc gặp gỡ này chỉ có cao tầng trong Liễu gia biết, không một ai dám để lộ phong thanh ra ngoài.

Nữ tử tuyệt diễm quốc sắc thiên hương Liễu Yên Nhiên, lúc này nhìn theo bóng lưng đoàn khách nhân ngoại quốc nhất là Huyền Cơ, sau đó lại nhìn lên phía tộc trưởng, trong lòng thầm nghĩ: “Băng Nghi muội, xem ra sắp tới muội phải đưa ra một lựa chọn khó khăn rồi. Là sống chết cùng tông môn đã bồi dưỡng muội, hay nghe theo gia tộc nơi muội sinh ra, kết hôn với một người xa lạ!”

Những cuộc gặp bí mật giống vậy cũng diễn ra tại các đại thế gia khác trên Phần Quốc, nhất là những đại thế gia đứng đầu gần như không thua kém gì Liễu gia, là Bạch gia và Nặc Lan gia, đều có hai tà sĩ Bỉ Ngạn cảnh tới đàm phán, mua chuộc.

Giờ đây, Phần Quốc đang phải đối mặt với thù trong giặc ngoài. Chỉ có Hoàng thất là gia tộc nắm quyền chính của quốc gia, và Tam đại phái là ba thế lực truyền thừa từ xa xưa của bản quốc, cùng một chiến tuyến có thể tin tưởng. Còn tất cả những gia tộc và thế lực khác, đều có thể quay lại cắn trả bản quốc bất cứ lúc nào!

Cùng thời điểm đó, có hai thân ảnh trẻ tuổi đang ở trong không gian nhận thưởng sau khi vượt qua tầng 5 tháp thí luyện, chính là Diệt Chúng Sinh và Liễu Băng Nghi. Mỗi người trong số họ được chọn một phần thưởng giá trị cực cao tại nơi đây, hơn nữa còn có rất nhiều loại khoáng thạch tặng kèm, thu hoạch vô cùng phong phú.

Hai người chọn xong vật phẩm mà mình muốn, liền được chuyển tống tới tu luyện thất, đợi thời điểm bí cảnh mở ra sẽ tự động được đưa ra ngoài. Trong suốt quá trình xem xét chọn bảo, ngoại trừ lúc phân chia quà tặng đi kèm, thì hai người họ không nói với nhau một câu nào, cả hai có một khoảng cách nhất định.

A Diệt vì những hành động sai trái của mình trước đây, vừa xấu hổ không dám đối mặt với thiếu nữ ấy, vừa cảm thấy đối phương không còn hảo cảm với mình, nên không muốn kéo gần khoảng cách làm gì.

Băng Nghi vì ngại ngùng những chuyện đã từng xảy ra giữa hai người, nên bất giác muốn tránh xa đối phương. Dù cả hai chưa đi đến bước cuối, nhưng hôm đó môi đã chạm môi rồi, thân thể nàng còn bị đối phương sờ nắn khắp mọi nơi, giờ gặp lại sao không xấu hổ cho được chứ.

Từ đó, cuộc hành trình truy tìm đại cơ duyên trong bí cảnh chính thức kết thúc. Cận Thiên tháp mở ra, đá tất cả những kẻ còn sống sót ra ngoại giới, sau đó nhanh chóng tiêu biến, trăm năm sau mới quay trở lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom