• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Ma Đế Nghịch Thần (2 Viewers)

  • Chương 231-235

Chương 231: Bản đồ

Vô số luồng hào quang đủ mọi màu sắc bay vọt qua trên đỉnh đầu, bạch y thanh niên họ Diệt vừa được chuyển tống tới nơi này, xung quanh là một mảng đen thui, chỉ có những đạo hào qua bay ngang qua ở phía trên là đem lại ánh sáng kì ảo.

“Tu vi bị áp chế nặng nề mà phải bắt được một luồng quang mang sao?” A Diệt giơ tay không thấy năm ngón, chỉ có thể giơ cao hai cánh tay rồi vung vẩy, cố chộp trúng một đạo hào quang bay qua. Ước chừng thời gian nửa bữa cơm hắn mới thành công, ngay khi vừa bắt được một luồng hào quang lục sắc, thân thể hắn đã bị kéo vào trong thông đạo vừa thình lình xuất hiện.

Quay cuồng đầu óc một hồi, khi mở mắt ra A Diệt đã thấy bản thân mình đứng tại quảng trường rộng lớn, xa xung quanh có mười mấy bóng người, không ít kẻ hướng mắt về phía này. Có một kẻ lộ rõ sắc mặt khó coi chính là Bạch Trình, trước nay hắn luôn xem thường A Diệt, không ngờ ngay cả ải thứ hai vẫn không lấy đi được tính mạng hắn, khiến họ Bạch tức giận không thôi.

Người có mặt tại quảng trường sớm nhất là thiếu nữ tuyệt sắc Liễu Băng Nghi, khi thấy A Diệt bình an xuất hiện tại nơi này, khóe miệng cười nhẹ, thân thể vẫn ngồi bất động đàm tọa tại một góc vắng người.

Họ Diệt không để ý những ánh mắt mang thần sắc khác biệt xung quanh, hắn tìm đến một khu vực trống trải, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn quay lưng về phía đám người. Vung tay tạo một vòng quang tráo chống nhìn trộm, sau đó mới lấy ra đạo hào quang lục sắc ban nãy bắt được, cẩn thận mò mẫm xem bên trong là thứ gì.

Nơi này thần thức bị áp chế rất mạnh nên hắn không cần bày nhiều thủ đoạn chống dò xét hơn, sau khi khiến luồng sáng tan biến, lộ ra trước mắt A Diệt là một tấm bản đồ cực kỳ chi tiết của một khu vực vô danh, tại một điểm trên đó có đánh dấu là nơi cất giấu bảo vật.

“Tại sao không trực tiếp đưa bảo vật mà chỉ đưa cho tấm bản đồ, rồi bắt ta phải tự đi tìm vậy? Phần thưởng vượt qua vùng hiểm địa thứ hai không khỏi quá vớ vẩn đi.” Hậm hực tự nói một câu, sau đó hắn cất bản đồ vào nạp giới, rồi ngồi đàm tọa khôi phục năng lượng tiêu hao, nâng bản thân lên trạng thái đỉnh phong.

Hiện tại đã là ngày thứ mười lăm kể từ khi vùng hiểm địa thứ hai mở ra, chỉ còn năm ngày nữa là thử thách băng giá sẽ kết thúc, mở ra vùng hiểm địa thứ ba. Ai nấy đều đang đàm tọa giữ thực lực ở mức cao nhất có thể, sẵn sàng tinh thần để chinh chiến tại vùng hiểm địa cuối cùng.

Hai tên tà sĩ nhóm Mặc Quân thi thoảng vẫn dùng ánh mắt cay độc hướng tới thân ảnh họ Diệt, bên cạnh chúng còn có mấy gã tà sĩ khác, ai nấy đều có sắc mặt oán độc hướng tới một vài nguyên sĩ bản quốc, hiển nhiên chúng đều đã nếm thiệt thòi trước bọn họ.

Không phải chỉ riêng tà sĩ và nguyên sĩ mới có thù oán, ngay cả các tu hành giả cùng quốc gia cũng có không ít kẻ là thù địch, ví như A Diệt và Bạch Trình. Thậm chí họ Diệt nghe lén được hai gã nguyên sĩ ở gần chỗ mình ngồi nhất trò chuyện, rằng trong vùng hiểm địa vừa rồi còn có một trận đồng môn tàn sát lẫn nhau, cuối cùng chỉ còn duy nhất một kẻ sống sót.

A Diệt không quan tâm chuyện của kẻ khác lắm, hắn chỉ biết cố gắng tiến thật xa trong bí cảnh này, nếu có cơ hội sẽ ra tay với tên khốn Bạch Trình. Nhưng dù bất kì ai có thù oán với kẻ khác lớn thế nào đi chăng nữa, thì kiếm thật nhiều bảo vật cùng đại cơ duyên mới là việc quan trọng nhất.

Từ khi tiến nhập bí cảnh đến nay, giá trị những thứ tổn thất còn cao hơn các phần thưởng nhận được, nhưng không ai nản lòng cả. Họ biết càng về sau thì phần thưởng sẽ càng phong phú, hai cửa ải vừa qua chỉ là bước dạo đầu mà thôi, vùng hiểm địa thứ ba trở đi mới là nơi ẩn chứa cơ duyên thực sự.

Sau khi ải thứ hai kết thúc, số tu hành giả trên quảng trường chỉ còn có 22 người, xa không bằng phân nửa lần trước tập chung, đủ thấy tại ải vừa rồi khó khăn bậc nào.

Thanh âm lão già lại vang lên, vẫn là những câu nói quen thuộc đấy, sau đó các cánh cổng thông đạo lại đồng loạt xuất hiện, đưa những tu hành giả còn lại đến với vùng hiểm địa thứ ba và cũng là cuối cùng. Một khi vượt qua được cửa ải này, sẽ có thân phận là đệ tử hạt giống của Cận Thiên điện, được ban thưởng bảo vật giá trị cực cao, sau đó sẽ có quyền lựa chọn đi tiếp hoặc là dừng lại.

Nơi hiểm địa thứ ba là một lục địa vô cùng rộng lớn, diện tích gấp mấy trăm lần hai vùng hiểm địa trước, điều đáng mừng nhất chính là nơi đây không có bất kỳ cấm chế nào, có thể tự do phi hành.

Nơi đây có bình nguyên rộng thênh thang, có núi non sơn mạch hùng vĩ, có rừng rậm kì dị, có sông suối thác nước, có nhiều loài sinh vật quý hiếm, hoàn toàn là một vùng đất không khác gì ngoại giới. Các tu hành giả được xuất hiện ngẫu nhiên tại bất kỳ nơi nào đó, chứ không phải chỉ ở rìa lục địa, mà truyền tống trận để rời khỏi đây cũng không nằm tại vùng trung tâm, mà ở một nơi bí mật họ phải tự tìm kiếm.

Khác với hai vùng hiểm địa đầu tiên chỉ có nguy hiểm, tại vùng hiểm địa này ẩn chứa rất nhiều kì ngộ cùng cơ duyên, có thể giúp ích lớn cho tu hành giả. Tất nhiên nguy hiểm là không thể thiếu, ma thú tại nơi đây có số lượng đông đảo, thực lực cũng rất cao, nếu không cẩn thận thì có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

“Tất cả các ngươi sẽ có một tháng để tìm kiếm truyền tống trận tại địa vực này, trong lúc tìm kiếm có thể thu thập bảo vật nằm ở khắp mọi nơi tại đây, giờ hãy thể hiện hết sức mình đi nào, hãy vượt qua thử thách này để trở thành đệ tử hạt giống của chúng ta!”

Âm thanh trong đầu vừa dứt, A Diệt đã lập tức nhảy lên Thoi Độn Thiên rồi phi hành chậm rãi, không quên kích phát năng lực tàng hình. Trong tay giơ lên tấm bản đồ, giờ hắn mới biết khu vực trên tấm bản đồ nằm ở một góc của vùng hiểm địa này, hắn đang tìm tới đó để xem bảo vật rốt cuộc là thứ gì.

............

Một đầu hàn giao với thân thể đầy máu tươi đang đau đớn thét gào, trước mắt nó có một phượng hoàng băng to lớn lao thẳng tới, đâm trực diện giữa mặt khiến súc sinh này lảo đảo ngã nhào. Trên trời cao xuất hiện một thanh trường kích khổng lồ được ngưng tụ từ băng, hung hăng bắn mạnh xuống xuyên thủng đầu hàn giao, hóa kiếp cho đầu lục giai ma thú này.

“Thủ hộ thú cấp lục giai đỉnh cao, hơn nữa còn thuộc loài cổ đại, kì vật ở nơi đây chắc chắn không tầm thường.” Thanh âm êm ấm tại băng cốc nhẹ nhàng vang lên, thiếu nữ diễm lệ chậm rãi bước tới gần hồ nước bốc lên hơi lạnh buốt giá. Sau một hồi dò xét, nàng đã phi hành tới giữa lòng hồ, ngọc thủ bứt lên một đóa băng liên.

Khuôn mặt xinh đẹp thanh lãnh ấy chợt mỉm cười, nếu có kẻ khác ở đây chắc chắn bị mê mẩn trước nhan sắc kinh thế ấy. Liễu Băng Nghi lật tay thu băng liên vào nạp giới tinh xảo, nàng phi thường hài lòng với món bảo vật từ tấm bản đồ chỉ định.

.............

Một luồng lôi điện di chuyển rất nhanh xung quanh hai đầu cự viên to lớn, thi thoảng tung ra những đòn công kích khiến chúng đau đớn gầm gừ, sau cùng thân ảnh trong luồng lôi mang ấy bắn ra một hỏa cầu lớn, thu lấy tính mệnh của hai súc sinh kia.

“Bạch Trình đường huynh quả nhiên phi phàm, hai đầu súc sinh này không phải lục giai tầm thường đâu, vậy mà chẳng bao lâu đã bị huynh diệt sát, đệ thực sự rất bội phục.” Một gã thanh niên khi trông thấy thân ảnh trong luồng lôi điện hiện ra, liền tươi cười chạy tới vuốt mông ngựa.

Trong Bạch gia không biết có bí thuật cảm ứng đặc biệt như thế nào, mà hai gã họ Bạch này mỗi khi tiến nhập vùng hiểm địa, đều có thể tìm tới vị trí đối phương, hai người luôn đồng hành cùng nhau từ đầu đến giờ. Bạch Trình chỉ hờ hững gật đầu, sau đó tiến vào bên trong hang động nơi hai đầu cự viên thủ hộ, bắt đầu tìm kiếm bảo vật được đánh dấu trên bản đồ.

Thấy vậy tên thanh niên vội vàng chạy theo sau, hắn tên Bạch Ngạo, là hậu nhân đích hệ của tộc trưởng Bạch gia đương thời, tư chất thuộc hàng cao cấp, nên ở trong gia tộc rất có địa vị. Lớp tộc nhân Hiển Hóa cảnh dưới trăm tuổi hiện nay trong gia tộc, chỉ có duy nhất Bạch Trình là địa vị trên hắn, lần này được an bài đi theo để được che chở, tên này rất là an tâm.

..............

Vô số phi kiếm rực cháy đồng loạt oanh kích lên thân thể to lớn, ngay sau đó là một thân ảnh vọt nhanh xuống kéo theo lưỡi đao chứa uy lực mạnh mẽ, ầm một tiếng liền có máu tươi tóe lên. Cùng thời điểm ấy vài cây trận kỳ xung quanh phát ra công kích, nhắm thẳng thân thể to lớn đang trọng thương.

A Diệt với bộ y phục rách rưới lúc này ngồi thở dốc trên thi thể lợn rừng, một đầu ma thú lục giai đỉnh cao.

“Ma thú lục giai cấp thấp hoặc thông thường, ta gϊếŧ tuy mất sức nhưng không khiến bản thân bị thương được, vậy mà lục giai đỉnh cao lại khó chơi hơn vài phần, thật là mệt mà.” A Diệt vừa di chuyển vừa lẩm bẩm, nếu dùng thêm nguyên phù đẳng cấp cao kết hợp, hắn sẽ hạ được đầu súc sinh này dễ dàng hơn, nhưng hắn không làm vậy vì tiếc của.

Vào trong khe rãnh sâu là nơi được đánh dấu có bảo vật trên tấm bản đồ, dò xét một vòng hắn đã kiếm được một cái rương cổ xưa, có kích thước khá nhỏ. Cầm chiếc rương lên rồi chậm rãi mở ra, sau khi biết rõ được thứ bên trong là gì, A Diệt liền mỉm cười thỏa mãn.

“Món bảo vật này thật không tệ, rất đáng để ta liều mình chinh chiến.”
Chương 232: Tà nữ

Một tuần trôi qua tại vùng hiểm địa thứ ba bên trong bí cảnh Cận Thiên, đã có tu hành giả ngã xuống, cũng có nhiều tu hành giả kiếm được bảo vật, gia tăng thực lực. Kì ngộ cùng nguy hiểm trước nay luôn đi chung với nhau, không ai oán trách cả, tất cả những kẻ sẵn sàng tới nơi đây đều đã chuẩn bị tinh thần phải ngã xuống.

Địa vực này rộng lớn, chứa nhiều kì chân dị thảo, nhưng ma thú đẳng cấp cao cũng có rất nhiều, cứ đi một dặm là đã chạm trán phải chục đầu ma thú rồi. Hơn nữa vì địa vực này quá rộng lớn, nên đến nay tuy đã qua bảy ngày nhưng có khá ít tu hành giả chạm mặt nhau, phần lớn đều độc hành.

Tuy vậy vẫn có một vài kẻ đã chạm mặt tu hành giả khác, như tên thanh niên Diệt Chúng Sinh lúc này đang chật vật chạy trốn, truy đuổi theo hắn ngay phía sau là một ả tà sĩ đang cười ti tiện.

Mấy ngày qua A Diệt thu hoạch không ít, hắn luôn mày mò tới những nơi có linh dược hiếm sinh trưởng, chỉ là lần vừa rồi xui xẻo chạm trán một ả đàn bà khó chơi. Ả ta có dung mạo xinh đẹp mị hoặc, trang điểm theo thiên hướng âm tà, bề ngoài chỉ chừng hai mươi mấy. Thân mặc bộ hắc y mỏng bó sát tôn lên những đường cong khiêu gợi, rất dễ khiến nam nhân bốc lên dục hỏa.

Thứ đáng sợ là danh tiếng của ả ta, Ôn Anh Mị quản sự Dục Âm phái, nổi danh nam không tha nữ không thương, giới tính gì thì ả cũng xơi tái, miễn là còn thân thuần nguyên. Vốn khi hai người chạm mặt, thấy A Diệt chủ động rời đi thì ả ta cũng không muốn hao sức động thủ, nhưng sau khi cảm ứng được hắn còn là xử nam thì mọi chuyện liền khác.

Tu vi Hiển Hóa cảnh đỉnh phong, hơn nữa chiến lực còn nhỉnh hơn tên Mặc Quân, đứng trước loại đối thủ này A Diệt chỉ còn biết chạy trốn mà thôi. Tốc độ phi hành của hai người rất nhanh, dù cho trên đường đuổi bắt có kinh động vô số ma thú thì cũng khó có con nào phóng theo kịp.

“Tiểu nam nhân sao phải hốt hoảng bỏ chạy như vậy, tỷ tỷ hứa sẽ không gây tổn thương cho cưng đâu.” Giọng nói quyến rũ từ phía sau truyền tới tai, khiến A Diệt càng thêm kinh hoàng tăng hết tốc lực.

Sắc mặt hắn bày ra sự thỉnh cầu lên tiếng: “Vị nguyên tỷ này không thể buông tha cho tại hạ một lần sao? Tại hạ nguyện ý dâng tặng một gốc linh dược trên năm trăm năm hỏa hầu.”

Nếu có thể dùng một gốc linh dược để con điên kia dừng lại thì hắn hoàn toàn cam nguyện, mặc dù linh dược trên 500 năm rất chân quý nhưng với hắn lại là vật vô giá trị nhất, vì đơn giản hắn có Thiên hồ lô. Nhưng chuyện không đơn giản như vậy, nữ nhân đáng sợ kia để ngoài tai lời thỉnh cầu của hắn, ánh mắt nhìn tới thân ảnh hắn như đang nhìn một món đồ chơi, miệng xinh không ngừng liếʍ láp.

A Diệt nổi da gà không ngừng gọi Ma Quân, thanh âm bất mãn lập tức vang lên: “Chuyện tốt dâng tới miệng như vậy mà ngươi còn sợ cái gì? Ngươi có phải nam nhân không vậy?”

“Đồ điên, những kẻ từng rơi vào tay ả ta chưa một ai có thể thoát ra cả, ả là tà sĩ chứ không phải nữ nhân chân yếu tay mềm đâu, ngu mới chịu ở lại cùng ả.” Nghe hắn nói, Ma Quân cũng không biết nói sao cho phải, bảo hắn đừng tiếc của nữa mà thi triển thủ đoạn thoát nạn nhanh lên.

Lập tức A Diệt đã hành động, rậm rạp khôi lỗi nhảy ra chặn đường ả họ Ôn, cùng lúc đó hắn đã dùng mấy chục khối nguyên thạch để tăng tốc độ Thoi Độn Thiên. Ôn Anh Mị rất nhanh đã phá hủy đám khôi lỗi, mắt thấy thân ảnh bạch y thanh niên bắn đi rất nhanh kéo xa khoảng cách, ả ngay lập tức thi triển thủ đoạn tăng cao tốc độ.

Khoác một tấm áo choàng đen sau lưng, thân ảnh ả ta như muốn hóa độn quang, phi thiên độn địa, tốc độ phi hành tăng nhanh đáng kể, bám sát A Diệt không buông. Chạy trốn một hồi vẫn không thể cắt đuôi nổi, họ Diệt liền dừng lại quyết chiến một phen, hắn thà nhận trọng thương chứ không muốn rơi vào tay ả đàn bà đáng sợ này.

Chiến đấu nổ ra, nhưng cho dù A Diệt kết hợp cả pháp trận cùng khôi lỗi trong lúc giao thủ, vẫn luôn bị ép dưới thế hạ phong, căn bản vì tu vi giữa hai người quá cách biệt. Bản thân hắn còn cách hậu kỳ một mảng không nhỏ, trong khi nữ nhân trước mặt đã đứng tại đỉnh phong Hiển Hóa cảnh thời gian dài rồi.

Dù cho dung mạo của kẻ trước mặt đủ xếp trong năm hạng đầu, của tất cả các mỹ nhân hắn từng trông thấy, nhưng hắn không muốn bị bắt chút nào. Đánh không lại hắn liền tiếp tục chạy, vừa chạy vừa đánh từ mảnh rừng này tới khu rừng khác, đánh thức vô số ma thú đang ngủ đông.

Cùng tình cảnh như A Diệt còn có một kẻ khác, chính là nam tử anh tuấn Bạch Trình, lúc này đang chật vật bỏ chạy trước sự truy đuổi của ba gã tà sĩ mạnh mẽ. Nếu một đấu một hắn tự tin tung ra toàn lực có thể diệt sát được đối phương, nhưng bọn chúng có tận ba người, hắn muốn giữ được mạng tất nhiên phải thu lại ngạo khí mà quay đầu bỏ chạy.

Nay đã là ngày thứ mười, tuy địa vực này rộng lớn nhưng các tu hành giả có thể phi hành, vì vậy tỷ lệ chạm trán kẻ khác tăng lên cao hơn so với hai vùng hiểm địa trước. Ba gã tà sĩ truy sát Bạch Trình vì cho rằng hắn chính là kẻ mà Huyền Cơ căm ghét thời gian gần đây, thậm chí hắn còn bị treo thưởng trong cao tầng các tông phái Tà Quốc.

Bọn chúng chỉ biết kẻ đó tên là Bạch Trình, đệ tử Tọa Sơn tông, tu vi Hiển Hóa cảnh trung kỳ nhưng có chiến lực hậu kỳ, thường mặc bạch y, dung mạo bình thường. Tên trước mắt chỉ có dung mạo là không khớp theo lời tả, nhưng dùng tiểu thuật hoặc mặt nạ da để cải trang dung mạo là không khó, nên bọn chúng đã chín phần khẳng định Bạch Trình này chính là kẻ Huyền Cơ căm thù.

Tuy những tà sĩ này tu vi cao hơn Huyền Cơ, nhưng xét về tiềm lực thì họ Huyền cao hơn chúng nhiều, hơn nữa địa vị của y khiến bọn họ phải ngước nhìn. Chỉ cần lấy được cái đầu của tên Bạch Trình này về đặt trước mặt Huyền Cơ, chắc chắn bọn chúng sẽ được trả thù lao lớn, hơn nữa còn kéo gần quan hệ hơn với thiếu chủ Tà Mị cung.

Tràng cảnh một chạy ba đuổi vẫn cứ thế kéo dài, kinh động ma thú khắp mọi nơi chúng bay qua, thi thoảng lại nổ ra chiến đấu, nhưng kẻ chịu thiệt luôn là Bạch Trình.

Sau nửa tháng, từ 22 tu hành giả ban đầu gấp rút giảm xuống còn chưa tới 15 người, vẫn chưa có một ai tìm ra truyền tống trận để rời đi. Những người còn sống sót ai nấy đều đã thu hoạch được rất nhiều chỗ tốt, hơn nữa còn chạm mặt không ít kẻ khác, nhiều người đã đi tuần tra được hơn phân nửa vùng địa vực này.

Vào một buổi sáng sớm tinh mơ, dưới cánh rừng xanh tươi, thanh niên Diệt Chúng Sinh bấy giờ đang âm trầm đứng bất động tại chỗ, bộ dáng sẵn sàng chiến đấu. Kế bên hắn bất ngờ có sự xuất hiện của một người không hề xa lạ, tuyệt sắc mỹ nhân Liễu Băng Nghi, cả hai đều đang dùng ánh mắt đề phòng nhìn tới nữ tử phía trước không xa.

A Diệt và thiếu nữ họ Liễu này có duyên không cạn, vùng đất này rộng lớn tới vậy, mà sau một thời gian chạy loạn hắn cũng có thể tìm tới nơi nàng ta đang tầm bảo. Lúc này hai người càng khơi dậy du͙© vọиɠ trong lòng ả tà sĩ họ Ôn, ả liếʍ liếʍ môi nhìn chằm chằm hai người, đôi mắt thường quét lên quét xuống trên thân thể họ Liễu.

“Một tiểu mỹ nhân vẫn còn trong trắng, haha không ngờ tỷ tỷ đây đuổi theo một món ăn nhẹ, lại có thể kiếm được thêm một mỹ vị cực phẩm, tư vị của tiểu muội chắc chắn rất tuyệt vời." Nghe lời nói khiếm nhã này mà Băng Nghi nổi hết da gà, nàng khẽ liếc nhìn A Diệt với ánh mắt cảm thông đồng tình, nàng hiểu hắn đã phải vất vả chạy trốn khỏi cơn ác mộng.

Mắt thấy ả đàn bà đáng sợ liếʍ miệng xông thẳng tới, A Diệt cùng Băng Nghi tức thì động thủ, bọn họ có hai người nên không ngần ngại phải đối đầu kẻ địch. Hai người họ đã không ít lần kề vai sát cánh cùng chiến đấu, nên hợp lực lại chiến lực tăng cao, khiến ả tà sĩ đối phó khó khăn.

Mảnh rừng đó chả mấy chốc bị san phẳng, chiến trường lan dần tới khu vực khác, ác chiến khiến cho ngay cả vài đầu ma thú ở lân cận cũng phải tránh xa, tiếng năng lượng va chạm vang lên liên hồi.

Rậm rạp dây leo cùng rễ cây phá đất lao lên quấn lấy kẻ địch, xung quanh không ngừng có những cành cây vươn tới muốn vây khốn, họ Diệt đã biến cả khu rừng trở thành kẻ thù của ả tà sĩ. Nhân lúc đối phương bị chế trụ tại chỗ, Liễu Băng Nghi như phượng hoàng săn mồi, lao vọt xuống tung ra một cước ẩn chứa lực lượng cường đại.

“Vuốt Phượng!” Chân ngọc thon dài trắng nõn được một lớp băng dày bao phủ, trông như chân phượng hoàng, hung hăng dáng xuống đỉnh đầu đối phương. Cùng lúc đó thân ảnh A Diệt cũng đã phóng tới gần, lướt nhanh qua đối thủ để lại một vết chém thật sâu. “Ánh Vận Chi Long.”

Một rồng một phượng tung ra công kích cực kỳ uy mãnh, khiến Ôn Anh Mị phải thi triển ra ma kỹ phòng ngự mạnh nhất mà bản thân sở hữu. Một hắc sắc mãng xà to lớn xuất hiện bao bọc quanh thân thể mềm mại của ả ta, đỡ sát thương của hai đòn công kích vừa rồi.

Bình an qua cơn nguy hiểm, trong lòng họ Ôn đã nổi lên ý sợ trước sự hợp công của hai kẻ trước mặt, ả không ngờ khi hai người hợp sức lại khó đối phó tới vậy.

Hai bên giằng co qua lại thêm một hồi, cuối cùng vì luôn ở hạ phong trước thế công như sóng cuộn biển gầm của đối phương, Ôn Anh Mị đã bất đắc dĩ phải thối lui, không truy đuổi theo hai đệ tử Tọa Sơn tông nữa.
Chương 233: Xung đột

Mãnh hổ gầm thét hung dữ, trước mắt nó đang có vô số thanh mộc kiếm bắn tới, tại trước mũi nhọn trên mỗi thanh kiếm đều được băng bao bọc, tạo thành hình dạng phi đao băng giá. Rậm rạp phi đao mạnh mẽ va chạm với những khối hắc cầu vừa được bắn ra từ miệng mãnh hổ, gây nên tiếng động rung núi lở đồi.

Đột nhiên dưới tứ chi của Liệt Địa Hổ có bốn đóa băng liên xuất hiện, chúng tức thì bao bọc lại giữ không cho súc sinh này có thể di chuyển. Từ trên trời cao, A Diệt cầm theo chiến đao đã được uy năng của khuếch đại phù biến lớn gấp mười lần, gầm thét bổ xuống mang theo tiếng xé gió chói tai.

Lưỡi đao huyết đỏ được băng bao bọc như tước phượng, điên cuồng trảm qua giữa cái lưng dài to lớn, khiến mãnh hổ ngẩng cao đầu gầm lên đau đớn. Mắt đẹp nhắm thẳng yết hầu Liệt Địa Hổ, thân ảnh tuyệt diễm liền hóa thành đạo lam mang kéo thẳng tới cổ mãnh thú, trường kích trong tay ngắm căng bắn thẳng, tạo ra một lỗ máu lớn giữa cổ họng con hổ xấu số.

“Tả Xung Hữu Đột!”

Tuyệt kỹ mạnh mẽ vừa tung ra, đã khiến đầu Liệt Địa Hổ lục giai đỉnh phong lập tức bỏ mạng, trên mũi nhọn thanh trường kích băng giá còn đang không ngừng có máu tươi chảy xuống. A Diệt sắc mặt thiếu vài phần huyết khí nhảy lên thi thể to lớn của mãnh hổ, bắt đầu công đoạn phanh thây, thu lấy những bộ phận có giá trị.

“Nửa bữa cơm hai ta đã giải quyết được đầu súc sinh hung tợn này, chiến thuật hợp kích xem như rất thành công.” Liễu Băng Nghi mỉm cười lên tiếng, có vẻ như nàng hài lòng với chiến thuật của hai người. Điều này cũng không có gì lạ, nếu chỉ có một mình nàng ta, tuy vẫn có thể diệt sát được đầu súc sinh này, nhưng chắc chắn sẽ phải trả giá không nhỏ.

A Diệt vừa lén giấu đi viên ma hạch lục giai thượng hạng, lúc này mới nhảy xuống mặt đất, đi tới cạnh vị sư tỷ xinh đẹp mà ra vẻ bội phục lên tiếng: “Công lao phần lớn đều nhờ có các thần thông bá đạo từ sư tỷ, nếu không hai ta cũng sẽ chẳng kết liễu được súc sinh này dễ dàng như vậy, tài liệu của nó tỷ hãy lấy phần hơn đi.”

Nói đoạn, hắn liền giơ ra một chiếc nạp giới, Liệt Địa Hổ không những là ma thú mạnh mẽ mà còn là loài rất hiếm, nên họ Liễu cũng không khách sáo mà cầm lấy. Nhưng nàng chỉ chọn lấy phân nửa rồi trả lại nạp giới cho A Diệt, vì cho rằng đã là ma thú cùng nhau diệt sát thì không cần phân nhiều ít làm gì, cứ chia đều là được.

Họ Diệt bày ra bộ mặt cảm kích rồi nhận lấy nạp giới, trong lòng thì vui mừng, riêng ma hạch hắn vừa giấu đi đã có giá trị cao hơn toàn bộ số tài liệu còn lại rồi, nay còn được thêm phần này nữa, thu hoạch quả là không nhỏ. Mà mỹ nhân này cũng không nghi ngờ gì, vì tỷ lệ ma thú có ma hạch cực thấp, trong mười con chưa chắc được một.

Hai người bước vào sơn cốc u tĩnh, thủ hộ thú đã bị diệt sát, giờ toàn bộ thảo dược nơi đây thuộc về bọn họ. Sau một hồi kiểm tra nội vùng sơn cốc, cả hai vừa vui vừa buồn. Vui vì nơi đây không ngờ có một gốc linh dược thuộc hàng thượng phẩm, buồn vì không tìm thấy truyền tống trận, đánh dấu đen thêm một nơi.

Hai người phân chia linh thảo đều nhau, gốc linh dược thượng phẩm Liễu Băng Nghi đã lấy, nàng đền bù bằng lượng nguyên thạch không nhỏ. Thấy A Diệt rất dễ dàng đồng ý, họ Liễu càng thêm phần hảo cảm với hắn, đâu biết rằng hắn chỉ cần chút rễ của gốc linh dược đó là quá đủ rồi.

Hai thân ảnh sánh vai phi hành, cẩn thận tránh né từng địa điểm cảm ứng có ma thú đang ẩn trốn, thần niệm của họ cao phải gấp đôi đồng giai nên việc này không có gì khó. A Diệt giơ tấm bản đồ to lớn lên, đây là địa đồ của toàn bộ vùng địa vực này, độ chính xác lên tới chín thành, trên đó có rất nhiều chỗ đã bị bôi đen, đánh dấu rằng không có truyền tống trận.

“Qua vài lần trao đổi thông tin trên bản đồ với những người khác, cũng như tự mình tìm kiếm, giờ chỉ còn năm khu vực lớn chúng ta chưa tìm tới mà thôi, chắc chắn không còn lâu nữa ta sẽ có thể rời khỏi đây.” A Diệt vừa đảo mắt trên bản đồ vừa lên tiếng, hắn vẫn rất tự tin chưa có chút vẻ lo lắng nào.

Liễu Băng Nghi cũng nhìn tới tấm bản đồ, nàng nói: “Hôm nay là ngày thứ 23, cứ cho mỗi một khu vực hai ta mất một ngày để tìm tới, thì muộn nhất cũng đến ngày 28 mà thôi, không lo không đủ thời gian.”

Hai người đang phi hành tới khu vực lớn kế tiếp, khi gần đến nơi thì ngửi thấy mùi máu tươi, họ bắt đầu nâng lên cảnh giác rồi hạ xuống mặt đất. Chốc lát sau hai người đã đứng trước một cây cọc cao lớn, trên đó có ghim hai thi thể một nam một nữ, là nguyên sĩ Phần Quốc. Cây cọc đâm xuyên qua rất nhiều bộ phận, trông như một xiên thịt chuẩn bị được đem đi nướng vậy.

“Cái trò này dọa con nít ba tuổi được đấy, chứ đối với tu hành giả thì chẳng có chút tác dụng chấn nhϊếp nào.” A Diệt cười khẩy chẳng thèm quan tâm đến cây cọc xiên thịt người nữa, hai người bay đến khu vực lớn cách đó không xa, bắt đầu tìm kiếm truyền tống trận.

Qua chốc lát họ đã biết nơi đây có kẻ tới trước, vì nhiều chỗ còn có dấu vết bảo vật, chỉ là đã bị lấy đi rồi mà thôi, có lẽ xiên thịt phía ngoài chính là tác phẩm của kẻ này. Tìm kiếm tới sâu bên trong sơn mạch, họ đã bắt gặp một gã tà sĩ trung niên, hắn ta có tu vi Hiển Hóa cảnh hậu kỳ, chính là một trong những kẻ từng tham gia đuổi gϊếŧ Bạch Trình.

“Xem ra ngươi là người duy nhất tầm bảo tại khu vực này, cái cọc đáng chú ý phía ngoài là tác phẩm của ngươi sao?” A Diệt ngữ khí lạnh nhạt, hoàn toàn không có chút vẻ e sợ đối phương.

Gã trung niên như biết hắn nói đến thứ gì, liền bày ra vẻ mặt khinh thường đáp: “Ta đâu phải kẻ rảnh rỗi mà làm ra mấy cái trò con nít như vậy, đó là đồ chơi của gã Mặc Quân. Chứ nếu là ta sẽ không để cho đôi nguyên sĩ đó chảy máu lãng phí ra bên ngoài như vậy, phải biết máu tươi mới trào ra từ thân thể là rất đậm đà đó, nghĩ thôi đã thấy thèm.”

Hai người đối diện nghe xong câu đầu thì bình thản, nhưng đến câu sau thì sắc mặt ghê tởm, không ngờ tên này là loại uống máu người như vậy, nhìn bộ mặt tỏ vẻ nhớ lại tư vị mà gã trung niên bày ra đã biết hắn không nói giỡn.

“Nơi này đã bị ta lấy sạch vật có giá trị rồi, truyền tống trận cũng không có, các ngươi nên đi thôi.” Gã trung niên đứng từ xa tiếp tục lên tiếng, mắt dán chặt lên thân thể hấp dẫn của thiếu nữ họ Liễu. Hắn biết hai kẻ trước mặt thực lực không tầm thường, nhưng hắn không hề sợ, dù đánh không lại hắn vẫn tự tin có thể tẩu thoát.

A Diệt lấy ra tấm bản đồ rồi bôi đen khu vực này, sau đó nhàn nhạt cười hướng mắt tới đối phương, bình tĩnh lên tiếng: “Đa tạ các hạ đã cho biết thông tin hữu ích, ta thấy các hạ có vẻ cũng đã tìm qua không ít nơi rồi, có nguyện ý trao đổi thông tin trên bản đồ với ta không?”

Gã trung niên tà sĩ suy tư thoáng chốc, sau đó gật đầu đồng ý, dù sao nay cũng đã trôi qua hơn hai mươi ngày rồi, hắn không muốn phải vất vả đến từng khu vực tìm một lượt. Hai người giơ lên cuộn bản đồ lớn trong tay mình, thấy chất liễu bản đồ trên tay đối phương làm từ tơ kim tằm, họ đã an tâm đây là bản đồ thật.

Hai cuộn bản đồ đồng thời duỗi xuống, hai bên bắt đầu xem xét đối chiếu, bản đồ của gã tà sĩ có những chín nơi chưa đi tới, tám trong số chín khu vực đó tại bản đồ của A Diệt đã bị bôi đen. Ngược lại, bốn nơi chưa bị đánh dấu trên bản đồ của họ Diệt, bên bản đồ đối phương đã bôi đen ba nơi rồi.

“Chỉ còn duy nhất động quật lớn tại phía đông nam là chưa một ai tới kiểm tra thôi.” A Diệt vui mừng thốt lên, chắc chắn truyền tống trận nằm tại động quật đó. Hắn cùng mỹ nhân bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng phóng vọt đi, thẳng hướng khu vực cuối cùng chưa bị đánh dấu ấy.

Gã trung niên tà sĩ cũng không chậm trễ, cấp tốc phi hành cùng phương hướng với hai nguyên sĩ phía trước, tuy còn gần bảy ngày nữa nơi đây mới đóng lại, nhưng quan trọng nhất là tìm được đường ra càng sớm càng tốt.

Giữa trưa ngày hôm sau, hai thân ảnh trẻ tuổi đã bay tới phía trên động quật rộng lớn, gã tà sĩ cũng đã tiếp cận khu vực này, nhưng đã vòng tới hướng khác. Qua một hồi quan sát, hai người họ trông thấy cách cửa động quật không xa, có bốn nguyên sĩ đang đứng bất động. Hai trong số bốn kẻ đứng phía dưới không xa lạ gì, chính là Bạch Trình và Bạch Ngạo.

Liễu Băng Nghi chủ động bay xuống chỗ mấy người kia để thăm dò tình hình, dù sao cảm ứng qua cũng sẽ thấy bao quanh động quật là một lớp kết giới vững chắc, muốn vào ngay cũng không được. A Diệt bất đắc dĩ phải xuống theo, hắn vốn chẳng muốn tới gần tên khốn họ Bạch phía dưới chút nào, nhưng lúc này tốt nhất vẫn nên đi nghe ngóng chút.

Thấy Băng Nghi xuất hiện, Bạch Trình liền nở ra nụ cười tiến lên tiếp đón, tên Bạch Ngạo cũng vui vẻ tới gần, với dung mạo của thiếu nữ thanh lãnh ấy thì chẳng kẻ tuổi trẻ nào cưỡng lại nổi. Hai nguyên sĩ khác là một nữ trung niên có tu vi hậu kỳ, hiện tại đang nhắm mắt xếp bằng tại chỗ, và một lão già tu vi đỉnh phong, không quan tâm bất cứ chuyện gì xảy ra xung quanh.

Khi cả ba đang chào hỏi, thì họ Diệt đáp xuống cách đó không xa, sau đó còn tiến tới đứng ngay cạnh Liễu Băng Nghi, sắc mặt Bạch Trình liền trở nên bất thiệt, đôi mắt lạnh lẽo nhìn đối phương. Tên thanh niên Bạch Ngạo cũng căm phẫn không thôi, hắn còn chưa được đứng gần mỹ nhân này như vậy đâu, thế mà một tên dung mạo tầm thường lại dám làm vậy.

Hắn tiến lên chỉ thẳng tay vào mặt A Diệt rồi quát lớn: “Tên khốn ngươi tới đây mà không thèm chào Bạch Trình huynh à, ngươi nghĩ mình là ai...”

“Vυ"t!” Một tràng cảnh bất ngờ diễn ra, Bạch Ngạo còn chưa nói hết câu thì thân ảnh A Diệt đã chợt lóe, tay tóm chặt cổ tên trẻ trâu này phóng tới ép lên một gốc cây lớn, tốc độ quá nhanh mà cũng quá bất ngờ khiến Bạch Trình không kịp trở tay.

Ánh mắt lạnh lẽo của Diệt Chúng Sinh nhìn thẳng tên khốn sắp tắt thở trước mặt, thanh âm khinh thường còn đem theo từng tia sát khí vang lên: “Một tên sơ kỳ rác rưởi như ngươi có quyền lên tiếng ở đây sao?”
Chương 234: Tử thủ

“Ngươi còn không mau buông tay ra!” Bạch Trình tức giận lao thẳng tới phía A Diệt, trong lòng bàn tay bốc lên đầy hỏa nộ, muốn công kích lên lưng hắn. Đột nhiên có vô số cành cây từ bốn phương tám hướng trong khu rừng tập chung tới, ngăn chặn lại một quyền của Bạch Trình, đồng thời có mấy chục thanh mộc kiếm hiển hóa ra, chĩa thẳng mũi nhọn về phía hắn.

A Diệt không thèm quay đầu nhìn lại, bàn tay hắn lại càng bóp chặt hơn khiến máu tươi từ miệng gã Bạch Ngạo hộc ra ngày càng nhiều, cái thực lực mà tên này tự hào trước mặt họ Diệt chẳng thể làm được gì, giãy giụa cũng bằng không.

“Chỉ là hậu nhân của một đại thế gia mà giám bất kính với đệ tử trong thế lực đỉnh tiêm, gan của tiểu tử ngươi cũng không nhỏ đâu. Nể tình gia tộc ngươi cũng có nhiều người là đồng môn của ta, nên hôm nay ta bỏ qua tội mạo phạm, không lấy mạng chó của ngươi!” A Diệt tùy ý vung tay, quăng thân thể của Bạch Ngạo đi như quăng một thứ rác rưởi.

A Diệt không phải loại lương thiện gì, chẳng qua quanh đây có không ít con mắt đang nhìn tới, nếu hắn ra tay gϊếŧ Bạch Ngạo, khi ra ngoài chắc chắn có kẻ sẽ nói ra, lúc đó Bạch gia có thể không để yên cho hắn. Họ Diệt rất muốn gϊếŧ hai tên họ Bạch này, nhưng phải là quỷ không biết thần không hay, nếu không sẽ có rất nhiều rắc rối.

Thấy Bạch Ngạo đã được thả ra, Bạch Trình tuy rất tức giận nhưng vẫn thu tay lại, hắn biết bây giờ không phải lúc dây dưa với tên khốn họ Diệt kia. Bạch Trình đi tới quan sát thương thế trên cái cổ đỏ chót của Bạch Ngạo, bảo hắn mau phục dụng đan dược cấp cao, sau đó rìu hắn tới nghỉ ngơi khôi phục tại một góc vắng người.

A Diệt sắc mặt bình thản như chưa hề có chuyện gì xảy ra, chắp hai tay sau lưng chậm rãi đi đến một khu đất trống, hướng ánh mắt tới cửa động quật để xem xét. Liễu Băng Nghi tới gần quan sát lớp kết giới, rồi truyền âm nói lại những gì ban nãy nghe được từ miệng Bạch Trình, nghe xong A Diệt cũng cảm thấy đáng tin vì chính hắn cũng vừa nhìn ra điều này.

Lớp kết giới bao quanh khu vực có truyền tống trận sẽ mở ra vào ngày thứ 25, tức là dù trước đó có ai tìm thấy nơi đây từ sớm thì cũng chẳng thể rời đi ngay được. Điều này để tránh những kẻ ban đầu xuất hiện ngay cạnh động quật này, không thể rời đi luôn, mà phải trải qua thời gian sinh tồn tại vùng hiểm địa thứ ba.

Bản thân A Diệt dựa vào tài nghệ trên phương diện pháp trận của mình, cũng đã nhìn ra thời điểm lớp kết giới này tiêu biến, đó là chừng khoảng sáu canh giờ nữa, tức rạng sáng ngày mai. Việc hắn cần làm lúc này là khôi phục nguyên lực và đưa trạng thái bản thân lêи đỉиɦ phong, để có thể ứng biến với bất cứ biến cố gì có thể xảy ra.

Qua vài canh giờ, khi trời đã xế chiều, cơ hồ những kẻ còn sốt sót đều đã tới tập chung tại phía trước lối vào động quật, tu hành giả giữa hai quốc gia tách xa nhau thấy rõ. Hiện tại nơi đây có tổng cộng mười người, sáu nguyên sĩ và bốn tà sĩ, phe nguyên sĩ bản quốc vẫn chiếm chút ưu thế, nhưng chỉ là mặt ngoài mà thôi.

Bên tà sĩ có hai gã trung niên nam tử, một trong số đó chính là kẻ đã trao đổi thông tin trên bản đồ với A Diệt, lúc này bọn chúng đang hướng ánh mắt âm độc tới phía Bạch Trình. Thời gian trước chúng từng tạo thành một nhóm ba người để truy sát Bạch Trình, sau hơn một ngày truy đuổi, tên đó đã dẫn dụ bọn chúng tới hang ổ của một đầu thất giai ma thú!

Nhờ vào sự gian xảo cùng vô số thủ đoạn, Bạch Trình đã thành công khiến một tên tà sĩ bỏ mạng dưới vuốt của ma thú, sau đó nhanh chóng thoát đi, mà hai gã trung niên còn sống sót này lúc đó cũng đã ăn không ít đau khổ. Giờ hai kẻ đó luôn dùng ánh mắt âm lãnh nhìn tới họ Bạch, nếu không phải trông thấy bên nguyên sĩ có đông người hơn, thì bọn chúng đã động thủ rồi.

Hai tà sĩ còn lại chính là Ôn Anh Mị và Mặc Quân, nữ tử họ Ôn mỗi khi nhìn tới phía A Diệt và Liễu Băng Nghi đều lộ ra ánh mắt thèm thuồng, nhưng cũng kiêng kị không dám ra tay. Mặc Quân thì ngược lại, luôn dùng ánh mắt chứa đầy sát khí hướng tới thân ảnh A Diệt, sau đó lại hướng tới phía lão già có tu vi Hiển Hóa cảnh đỉnh phong, có lẽ hắn đã từng chịu thiệt trước lão ta.

Phía sáu nguyên sĩ, lão già có tu vi cao nhất và nữ phụ trung niên vẫn bày ra bộ dáng không quan tâm xung quanh, nhắm mắt đứng ở một góc vắng. A Diệt và Liễu Băng Nghi cũng như vậy, họ ngồi đàm tọa cánh nhau không quá xa ở một khu vực trống khác, không quan tâm ánh mắt của những kẻ khác bắn tới.

Bạch Trình không đối chọi ánh mắt với hai gã tà sĩ trung niên phía xa, hắn cứ chăm chăm nhìn tới hai thân ảnh đồng môn ở một hướng khác, trong lòng căm tức tại sao tên khốn họ Diệt lại có được nhiều hảo cảm của Băng Nghi như vậy.

Gã Bạch Ngạo sau khi bị A Diệt giáo huấn, hắn không sợ mà ngược lại càng căm thù hơn, hai mươi mấy năm kể từ khi sinh ra còn chưa có kẻ nào dám gây tổn thương hắn như A Diệt. Nếu không phải lúc này đang bị đám tà sĩ nhìn chằm chằm, không phải lúc nguyên sĩ bản quốc tự đánh lẫn nhau, thì hắn đã năn nỉ Bạch Trình ra tay hạ sát họ Diệt rồi.

Tới giữa đêm khi giao thoa sang ngày hôm sau, lớp kết giới đã mờ nhạt đi rất nhiều, ước chừng nửa canh giờ nữa sẽ tiêu biến hoàn toàn, thì dị biến đã xảy ra, khiến cả mười tu hành giả đều kinh hãi tột độ.

Tiếng ầm ầm từ xa không ngừng truyền lại, mặt đất ngày càng rung chấn dữ dội hơn, bay lên cao và nhìn ra xa, có thể trông thấy vô tận bụi mù đang kéo tới với tốc độ rất nhanh. Cây cối dù lớn hay nhỏ đều bị dẫm nát, đá tảng không tránh khỏi cũng phải bị nghiền thành bột, bình địa bằng phẳng, chả mấy chốc không còn một bóng cây ngọn cỏ.

“Thú triều... là thú triều đẳng cấp cao!” Ôn Anh Mị có thần thông tăng nhãn lực, lúc này đã phát hiện rậm rạp ma thú trong cơn đại hồng thủy bụi đất ấy. Thú triều không phải từ một hướng tràn tới, mà là từ khắp bốn phương tám hướng, không đâu không có, không thể chạy thoát.

Động quật lớn lúc này như trung tâm vùng an toàn, thú triều đã càn quét qua toàn bộ những khu vực khác, giờ đang đồng loạt hướng tới khu vực này. Cả mười kẻ ai nấy đều tái mép mặt mày, kinh hãi giương mắt nhìn cơn đại hồng thủy đang kéo tới gần.

Chả mấy chốc, thú triều đã tràn tới phạm vi thần thức thăm dò của tất cả mọi người, tu vi của đám ma thú đều đã được bọn họ nắm bắt, nhưng điều này càng làm ai nấy hoảng sợ hơn. Ma thú yếu nhất bên trong quần thể cơn lũ ấy cũng có thực lực tứ giai, ngũ giai và lục giai tuy ít hơn nhưng cũng rất nhiều, đây là thú tiều để đối phó tu hành giả Hiển Hóa cảnh.

Mắt thấy chục vạn ma thú đang kéo tới, mỗi một con đều hung hăng đáng sợ, lão già nguyên sĩ hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên nghiêm túc thập phần. Ngữ khí lão uy nghiêm bắt đầu lên tiếng: “Các vị, lúc này không phải thời điểm để hoảng sợ đâu, mà là lúc chúng ta tạm hạ xuống ân oán, cùng nhau tử thủ qua thú triều, tìm kiếm một đường sinh cơ.”

Nghe xong ai nấy đều trầm mặc, họ cảm thấy lão già nói không sai, giờ không phải là lúc nhắc tới khúc mắc với kẻ khác, mà phải gác sang một bên để tạm thời hợp tác, chống lại cơn lũ ma thú đáng sợ này. Mười người nhìn lần lượt lẫn nhau, sau đó bắt đầu gác ân oán đi rồi lên tiếng nói lời hợp tác, nhanh chóng nghị luẫn biện pháp cố thủ.

Thú triều chả mấy chốc đã tràn tới, rậm rạp ma thú gầm thét dữ dội, muốn nghiền nát mấy nhận loại nhỏ bé trước mặt. Đứng trên nóc động quật là mười nhân ảnh, xung quanh còn có vài cỗ pháp trận bao bọc, ai nấy đều sẵn sàng ra sức chống đỡ qua cơn thú triều cực kì cường đại này.

“Grào!”

“Gϊếŧ!”

Cuộc ác chiến sinh tử giữa nhân loại và ma thú khai màn, ngập tràn giao động năng lượng cường đại che phủ một mảng trời, thần thông cùng bảo cụ không ngừng bay múa, đối chọi gay gắt với mãnh thú dữ tợn.

Nửa canh giờ nữa kết giới sẽ tiêu biến, những nhân loại này muốn sống sót, chỉ còn cách tử thủ trước thú triều đông nghịt trong khoảng thời gian ấy. Đêm hôm đó, tử chiến diễn ra khốc liệt như bão tát mưa sa, rất nhiều ma thú bỏ mạng, cũng có nhân loại phải ngã xuống!
Chương 235: Thoát tử

Trên một mảnh đại địa đang phải trải qua trận hạo kiếp, mãnh thú gào thét, kinh sợ thế gian, nhân loại chẳng còn mấy người đứng vững, núi non nhuốm máu, tử khí nặng nề, cảnh tượng tựa ngày tận thế.

Sơn mạch hùng vĩ đã bị san bằng, rừng cây xanh tươi nhuộm màu huyết đỏ, máu chảy thành sông, bình nguyên tràn đầy xương tàn, ác chiến vẫn đang diễn ra rất khốc liệt.

Lưỡi đao đỏ tươi gào thét chém ngang trời, một mảng huyết vụ bung ra che kín không trung, vô số đao quang mãnh liệt bạo phát, chém lìa thân thể to lớn của rất nhiều mãnh thú. Diệt Chúng Sinh như hung thần diệt ma thú, chiến đấu không biết mệt mỏi, ma thú tiến vào phạm vi công kích của hắn đều biến thành những cỗ thi thể không lành lặn.

Rậm rạp các tòa pháp trận được nhiều người hợp sức dựng nên, đã luôn phát huy tác dụng. Tăng phúc trận, trị thương trận, bồi nguyên trận, áp chế trận, công kích trận, tất cả đều giúp cho những nhân loại còn sống sót có thêm sức lực chống lại ma thú.

Nhưng dù cho nhận được vô số tăng phúc từ những vật phụ trợ, thì nhân loại vẫn quá yếu thế trước thú triều đông nghịt, chỉ mới năm tuần trà trôi qua đã có người phải ngã xuống. Những kẻ còn lại đang dùng hết sức bình sinh để tử thủ, chỉ cần lớp kết giới siêu cường quanh động quật biến mất, bọn họ sẽ sống sót.

Giữa bầy cuồng thú ngàn vạn ấy, một tòa lâu đài băng khổng lồ đứng sừng sững, thiếu nữ tuyệt sắc đứng trên đỉnh lâu đài phô bày chiến lực đáng sợ, mỗi một kích đâm ra đều lấy đi sinh mệnh của mấy đầu ma thú hung hãn.

Một hướng khác, lôi hỏa bạo phát, diệt sát ma thú với tốc độ chóng mặt, tạo ra một khu vực an toàn. Bên trong khu vực đó, Bạch Ngạo liên tục thi triển ra những nguyên thuật công kích tầm xa, hỗ trợ Bạch Trình tàn sát ma thú xông tới phạm vi này.

Dù có thấm mệt, dù có đổ máu, dù có trọng thương, dù nguyên lực đi tới bờ vực cạn kiệt, họ vẫn uy mãnh đứng trước thú triều mà tung ra tất cả những thủ đoạn còn sót lại. Nhân loại từng người ngã xuống, không phân biệt nguyên sĩ hay tà sĩ, những kẻ có nhiều ẩn chiêu cũng đã bị đẩy tới nguy nan.

A Diệt bỏ những viên đan dược cuối cùng vào trong miệng, huyết y bay phấp phới trước gió, lưỡi đao tắm máu no căng, ánh mắt vẫn luôn vững tinh thần, tiếp tục chém gϊếŧ đám súc sinh ùn ùn vồ tới.

Thanh âm trầm trọng của Ma Quân vang lên trong đầu hắn: “Ngươi cứ cố gắng đi, đến khi cạn kiệt nguyên lực thì đừng ngại mà chuyển qua ma lực. Ta thấy đợi đến khi động quật mở ra, thì nơi đây cũng chưa chắc còn sống tới ba người, lúc đó ai cũng đã trọng thương ngươi gϊếŧ luôn là được.”

Nghe vậy A Diệt âm trầm đâm chém mà không nói gì, hắn biết đó là cách làm tốt nhất, chứ thực lực của hắn chỉ ở mức trung bình trong đám người, nếu lát nữa không dùng tới ma lực chắc chắn phải chết không nghi ngờ.

Tại hoàn cảnh sinh tử ấy, trong đầu bất kỳ kẻ nào còn sống đều đang tính toán xem tỷ lệ sống sót của mình, sau đó không ngần ngại mà dùng tới những con át chủ bài cường đại. Thời gian một bữa cơm trôi qua, chỉ còn có sáu người sống sót, Mặc Quân và một gã trung niên tà sĩ đã phải bỏ mạng, bên nguyên sĩ thì có nữ phụ trung niên và tên Bạch Ngạo, cả bốn kẻ này đều có trọng thương chưa khỏi.

Những kẻ sống sót cũng không lành lặn chút nào, ai nấy đều chỉ còn chút sức tàn. Tuy trong lòng vài người đang rất tức giận vì đồng bạn bị đám súc sinh này gϊếŧ, nhưng lúc này mạng của bản thân còn khó giữ, nên bọn họ chỉ biết im lặng tiếp tục chiến đấu.

Mắt thấy ma thú vẫn đông nghìn nghịt không rõ điểm cuối, mà bản thân đã sắp không trụ nổi, Liễu Băng Nghi rơi vào trầm tư, trong đầu bắt đầu đấu tranh, sau một hồi liền cắn răng lên tiếng: “Các vị, ta có thể thi triển ra một chiêu thức trên diện rộng, nắm chắc chín thành ngăn chặn được thú triều, nhưng cần ba tuần trà để chuẩn bị, trong thời gian đó ta phải được an toàn!”

Nghe lời nói này ai nấy đều chết lặng trong thoáng chốc, sau đó tất cả như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội vàng lên tiếng đồng ý bảo vệ nàng ta trong thời gian nàng tích tụ năng lượng. Không ai trách móc nàng tại sao tới lúc này mới nói ra, những chiêu thức bá đạo như thế mà Hiển Hóa cảnh có thể thi triển, chắc chắn hại địch mười thì cũng hại bản thân mình chín, không đến lúc cuối cùng thì ai muốn dùng tới chứ.

Lúc này thân ảnh kinh diễm đứng bất động tại chỗ, thân hình thẳng tắp, hai mắt nhắm nghiền, miệng đọc chú ngữ, hai bàn tay đan lại thành ấn pháp kì dị, bốn phía nổi lên đầy hơi lạnh. Xung quanh nàng đã có năm người khác che chở, dù ma thú từ hướng nào lao tới cũng đều bị diệt sát trong nháy mắt, bảo hộ thanh lãnh thiếu nữ trong ba tuần trà.

Ma thú vẫn đông nghịt không thấy điểm cuối, thời gian kết giới động quật tan biến còn hơn nửa nén nhang, khả năng cao không có một ai trụ nổi tới khi đó, nên lúc này tuyệt kỹ của Liễu Băng Nghi chính là cơ hội sống sót lớn nhất với bọn họ.

Một rồi hai tuần trà trôi qua, năm người đã sắp không chống đỡ nổi nữa, nếu như họ một mình điên cuồng xông pha chém gϊếŧ giữa bầy ma thú thì có lẽ sẽ trụ được lâu hơn, nhưng giờ phải bảo vệ một người khiến họ không thể rời vị trí được.

“Haha, Cái Mặc Phi ta một đời phiêu bạt, hai trăm năm kẹt tại Hiển Hóa cảnh đỉnh phong không thể tiến thêm, nay thọ nguyên sắp hết mới tính tiến vào bí cảnh liều một lần, nhưng giờ thất bại cũng không có gì hối tiếc. Chết thì có sao chứ? So với phàm nhân thì lão phu sống quá thọ rồi, bốn trăm năm tu hành, giờ là lúc lão phu kết thúc huy hoàng cuộc đời mình!”

Trước mắt những tu hành giả trẻ tuổi, lão già họ Cái lao lên không trung, thi triển bí pháp thiêu đốt sinh mệnh, thân thể đang dần bốc hơi, tạo ra những luồng năng lượng cuồng bạo bắn ra khắp bốn phương tám hướng, tàn sát vô vàn ma thú đang lao tới.

“Tu hành lộ muôn vàn chông gai, nửa đầu dạng rỡ nửa cuối loay hoay, bể khổ vãng lộ hồi vọng lại, thấu hiểu nhân sinh khóc chào đời.”

Nguyên một mảnh trống trải tràn đầy máu tươi, ước chừng một ngàn đầu ma thú bị diệt sát, giúp cho bốn người còn lại đang bảo vệ xung quanh họ Liễu có thời gian thở lấy hơi. Ánh mắt họ Diệt nhìn thân ảnh già nua đang tan biến dần giữa hư không, thầm cảm tạ lão ta đã giúp đỡ, sau đó cùng những người khác tiếp tục tung chiêu chống đỡ thú triều.

Nhưng dù cho có ngã xuống lượng lớn, thì ma thú vẫn vô cùng tận, khiến bốn người còn lại phải chật vật chống đỡ. Khi thời gian ba tuần trà sắp trôi qua, trong đầu A Diệt bất chợt nhận lời truyền âm của Băng Nghi: “Diệt sư đệ, lát nữa sau khi thi triển chiêu thức lớn mạnh này thì bản thân ta sẽ rơi vào trạng thái suy kiệt, mong lúc đó sư đệ chiếu cố ta.”

“Sư tỷ cứ yên tâm!” A Diệt biết lúc này không nên chần chừ, liền truyền âm đồng ý, chỉ cần nàng có thể ngăn lại toàn bộ thú triều, hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng an toàn.

Mái tóc Liễu Băng Nghi đã chuyển bạc, trên da thịt trắng nõn kể cả khuôn mặt, có những hoa văn lam sắc lấp lánh xuất hiện, hơi lạnh bao chùm khiến ai nấy đều cảm thấy lạnh buốt toàn thân!

Hàng mi cong dài nâng lên, đôi mắt thanh lãnh mở ra, xanh lam sáng ngời. Thân ảnh mềm mại bạo phát luồng nguyên lực lạnh thấu xương, khiến bốn người xung quanh phải phi hành ra xa tránh bị bỏng lạnh.

Ngọc thủ giơ lên cao, lập tức băng tuyết ngưng tụ lại thành một cây quyền trượng băng giá đẹp đẽ. Môi mọng hé mở, vô tận hàn khí trào ra, cái khí chất thanh lãnh nay càng lạnh lẽo hơn, chỉ thấy nàng dậm mạnh quyền trượng xuống, khiến vô số kết băng từ phía nàng bạo phát tuôn trào.

“Kỷ Băng Hà!”

Trước con mắt kinh hãi của những người còn lại, toàn bộ nơi đây hóa thành thế giới băng, trông không khác gì lục địa băng giá là vùng hiểm địa thứ hai. Hàn khí bức người, đóng băng tất cả mọi thứ, thú triều hiện giờ cũng chỉ là tượng băng điêu khổng lồ mà thôi.

Diệt Chúng Sinh, Bạch Trình, Ôn Anh Mị, trung niên tà sĩ, bốn thân ảnh phi hành lên tận trời cao, ánh mắt kinh hãi quét qua tận chân trời, vẫn chỉ thấy một màu trắng thanh, ngoài băng ra không còn thứ gì khác. Trời bắt đầu đổ tuyết, nơi đây như bước vào mùa đông lạnh, bầu không khí từ ác chiến biến thành tĩnh mịch, chỉ có một sự lạnh lẽo khó tan.

Phía dưới, Liễu Băng Nghi đã trở lại trạng thái bình thường, thân thể vô lực ngã xuống, A Diệt đã xuất hiện ngay bên cạnh đỡ lấy nàng. Mỉm cười lên tiếng: “Tỷ thật tuyệt vời, tỷ đã thành công ngăn chặn thú triều, giờ hãy an tâm nghỉ ngơi đi, sư đệ sẽ bảo vệ tỷ!”

Thiếu nữ cười nhạt, càng tôn thêm vẻ đẹp thanh khiết, sau đó ngất lịm, A Diệt trước ánh mắt căm ghét của Bạch Trình, bế nàng đến nằm giữa lâu đài băng, còn bản thân ngồi xếp bằng bên cạnh bắt đầu điều tức.

Ba người còn lại mỗi kẻ tới một góc vắng, ngồi xuống bắt đầu điều trị thương thế, cấp tốc khôi phục nguyên lực, trên nét mặt ai nấy vẫn còn kinh hãi trước tuyệt kỹ vừa rồi của Băng Nghi. Bạch Trình ngồi cách lâu đài băng không xa, hắn không muốn A Diệt nhân cơ hội chiếm tiện nghi từ họ Liễu, nên phải để mắt canh chừng.

Bình yên tới khi kết giới biến mất, tất cả mọi người vui mừng tiến vào bên trong, cảm ứng được có cấm chế không cho phép gây sát thương, ai cũng hiểu đã tới đúng nơi rồi. Truyền tống trận nằm tại khu vực trung tâm, năm người còn sống sót đảo mắt nhìn nhau, sau đó hai tà sĩ tiến vào để chuyển tống đi.

Liễu Băng Nghi giờ đã tỉnh, được A Diệt rìu lên truyền tống trận, bên kia còn có Bạch Trình cũng đi tới giúp đỡ. Sau đó nàng mỉm cười nhìn hai đồng môn rồi thân ảnh lóe lên, biến mất khỏi vùng hiểm địa này, trước khi đi còn hướng ánh mắt ôn nhu tới phía họ Diệt.

Nơi đây chỉ còn có hai người, cũng là kẻ địch không đội trời chung, họ liếc mắt nhìn nhau một hồi, không nói câu nào. A Diệt có thể cảm nhận rõ sự ghen ghét đố kị trong ánh mắt đối phương, hắn chỉ cười lạnh khıêυ khí©h.

Sau đó, hai thân ảnh còn lại cũng tiến vào truyền tống trận, lần lượt được đưa tới không gian khác, rời khỏi vùng hiểm địa tàn khốc này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom