• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Ma Đế Nghịch Thần (2 Viewers)

  • Chương 236-240

Chương 236: Linh nhũ

Linh Nhũ Chi Tuyền, một loại dịch thủy có vô vàn công dụng phi phàm, là chất đại bổ cho tu hành giả cảnh giới Hiển Hóa, đây chính là phần thưởng cho những người vượt qua được vùng hiểm địa cuối cùng.

Tại một sơn cốc u tĩnh, nguyên khí dày đặc, có một hồ linh tuyền không ngừng bốc lên những làn sương khói óng ánh tinh quang, nước dưới hồ chính là Linh nhũ chi tuyền. Giữa hồ có một nam tử thanh niên tuổi chừng mười tám đôi mươi, còn ai ngoài Diệt Chúng Sinh, một trong năm kẻ sống sót tại bí cảnh này.

Sau khi truyền tống rời khỏi cửa ải thứ ba, tất cả các tu hành giả sẽ có một tháng được ngâm mình trong Linh nhũ chi tuyền chân quý, đây là một cơ duyên to lớn. Sau một tháng, tức ba tháng kể từ khi bí cảnh xuất thế, những người còn sống sót sẽ được chọn một trong hai hướng đi.

Một là tiếp tục tiến lên, đến với quá trình leo tháp gian nan cùng nguy hiểm, nhưng phần thưởng càng thêm hấp dẫn. Hai là dừng lại, sẽ được truyền tống tới một mật thất có nguyên khí nồng đậm để tu luyện, vào tháng cuối trước khi bí cảnh đóng lại họ sẽ được đưa ra ngoài.

Thời gian để suy nghĩ xem nên tiếp tục hay dừng lại, chính là một tháng ngâm mình tại chi tuyền này. Loại linh dịch có khả năng tinh lọc chất độc, củng cố căn cơ, bạo tăng tu vi, hỗ trợ phá vỡ bình cảnh, chữa lành mọi nội thương nghiêm trọng, là phi thường chân quý, vậy nên Linh nhũ chi tuyền mới được để làm phần thưởng khi vượt qua ải cuối cùng.

Linh dịch này vô cùng hiệu quả, chỉ ngâm mình trong đó ba ngày mà thân thể A Diệt đã lành lặn hoàn toàn, không còn chút ám thương nào, trạng thái bản thân phi thường khỏe khoắn. Sau nửa tháng lực bổn nguyên tại trung kỳ đã được đẩy lên tới viên mãn, tốc độ này còn nhanh gấp mười mấy lần khi hắn tu luyện bằng cách uống vô số đan dược quý.

Còn nửa tháng được ngâm mình tại đây để cơ thể nhận thêm nhiều chỗ tốt, A Diệt sắc mặt trịnh trọng như chuẩn bị làm một việc trọng đại. Ma Quân như biết hắn đang muốn làm gì liền lên tiếng: “Bình cảnh giữa trung kỳ và hậu kỳ rất khó vượt qua, hơn nữa ngươi chỉ mới vừa đạt tới viên mãn trung kỳ, không cần quá hấp tấp như vậy đâu.”

A Diệt vẻ mặt lộ rõ sự quyết tâm đáp: “Giờ này chắc chắn tên khốn Bạch Trình đã tiến lên hậu kỳ rồi, nếu ta còn ở trung kỳ sẽ rất khó đấu lại hắn, sắp tới trong quá trình leo tháp nếu gặp lại hắn, khả năng cao hắn sẽ động thủ đó, vậy nên ta cần tấn cấp.”

Những kẻ cực kỳ ưu tú, hơn nữa còn sở hữu Linh nguyên mạch như Bạch Trình sẽ rất khó đối phó. Hiện tại A Diệt có thể tự tin đánh bại đám Hiển Hóa cảnh hậu kỳ tầm thường, nhưng đấu với Bạch Trình khi mới chỉ trung kỳ, cũng chưa biết hươu chết về tay ai đâu. Thời gian trước khi ở trên chiến trường, nghe nói đã có rất nhiều tà sĩ hậu kỳ chết trên tay hắn rồi.

Nếu Bạch Trình tấn thăng hậu kỳ Hiển Hóa cảnh, chắc chắn thực lực không thua gì mấy gã đỉnh phong mạnh mẽ, lúc đó A Diệt muốn gϊếŧ hắn khó vạn phần. Cách tốt nhất để khắc phục tình huống đó, chính là bản thân họ Diệt cũng tấn thăng lên hậu kỳ, chỉ có điều chuyện này không phải dễ.

Sau vài canh giờ củng cố vững chắc, nâng cao tinh thần, A Diệt liền lấy ra hơn hai mươi viên Phá Ách đan, cùng một vài vật phẩm hỗ trợ tấn cấp mà thời gian qua sưu tập được. Hiện tại hắn có thêm sự hỗ trợ của Linh nhũ chi tuyền, tỷ lệ thành công tăng lên rất nhiều, bằng mọi giá hắn sẽ cố gắng vượt qua cái rào cản cực kỳ vững chắc này.

“Gần mười năm trước đạt tới trung kỳ, nay đã có thể chạm mốc viên mãn rồi, phá vỡ bình cảnh một lần nữa, tiến thẳng lên hậu kỳ thôi nào!” Nê hoàn cung đầy ắp lực bổn nguyên bên trong nguyên cầu bắt đầu giao động, quanh thân A Diệt bạo phát luồng nguyên lực lục sắc mạnh mẽ, bắt đầu tiến tới quá trình trùng kích bình cảnh.

Tại bốn khu vực khác có quang cảnh giống hệt nơi đây, mỗi nơi đều có một người đang bận bịu với mục đích của mình, tất cả đều đang tu luyện giữa hồ linh dịch chân quý.

Gần một tháng trôi qua kể từ khi vùng hiểm địa thứ ba kết thúc, tại một hồ Linh nhũ chi tuyền, thân ảnh thiếu nữ xinh đẹp với da thịt trắng nõn nhẹ nhàng bước lên khỏi hồ, thân thể núi non trập trùng cùng đường con lả lướt, lúc này đang bạo phát nguyên lực hùng hậu.

“Sau khi thi triển Kỷ Băng Hà, đáng lẽ ra ta sẽ bị chì trệ tu vi mấy chục năm, may nhờ có Linh nhũ chi tuyền thanh lọc ám thương đó đi, hơn nữa còn giúp ta có thêm nắm chắc tiến lên hậu kỳ.” Liễu Băng Nghi vui vẻ cảm nhận sự cường đại trong nguyên lực mình, đạt tới hậu kỳ giúp nàng càng thêm tự tin khi chuẩn bị đi tới thử thách leo tháp.

Một nơi khác, mặt nền quanh hồ linh tuyền bốc cháy dữ dội, trên trần cao có vô số luồng lôi quang đánh xuống, một tràng cảnh hết sức khói lửa. Lơ lửng giữa hồ, chính là thân ảnh Bạch Trình, luồng nguyên lực hai màu bộc phát từ thân thể hắn bất ngờ đã đạt tới cấp bậc hậu kỳ!

Về phía tà sĩ, gã trung niên sau một tháng ngâm mình trong vật đại bổ ấy, tu vi đình trệ đã lâu nay bất ngờ tinh tiến, nội thương từ xưa đến gần đây đều được xóa sạch, khiến ông ta sảng khoái cười lớn. Nữ tà sĩ Ôn Anh Mị tu vi đã đứng tại cực hạn ở cảnh giới hiện giờ, mà bình cảnh đột phá không phải loại linh nhũ này có đủ đẳng cấp hỗ trợ, nên ả chỉ đơn giản mượn nó để điều trị nội thương trước giờ mà thôi.

Một tháng sử dụng Linh nhũ chi tuyền chính thức kết thúc, Cận Thiên tháp đã đưa ra hai sự lựa chọn cho năm tu hành giả ở cấp độ Hiển Hóa. Kết quả là chỉ có gã tà sĩ trung niên chọn dừng lại, yên ổn tu luyện trong mật thất đợi ngày rời khỏi đây. Còn bốn kẻ khác, ai nấy đều ngập tràn chiến ý, hướng tới sự lực chọn đi tiếp, đến với thử thách leo tháp gian nan.

Bạch y sạch sẽ Diệt Chúng Sinh tiến tới tòa tháp cao lớn, trên tay cầm một củ trông giống nhân sâm, đang từ từ ăn nó, ánh mắt nhìn tới tòa tháp ngập tràn chiến ý, những vẫn không giấu nổi vài tia thất vọng.

“Đâu phải tự nhiên mà phần lớn nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh đều chết già khi tu vi ở trung kỳ, bình cảnh giữa trung kỳ lên hậu kỳ cực kỳ lớn, đã thế ngươi còn sở hữu cái nguyên mạch chó má nữa, thất bại cũng không ngoài dự kiến của ta.” Tiếng nói Ma Quân vang lên, hắn đang muốn giúp tên khốn cứng đầu này bớt buồn bã.

Nửa tháng trước, sau khi phục dụng toàn bộ đan dược cùng vật phẩm hỗ trợ tấn cấp, A Diệt đã mạnh mẽ tiến vào quá trình trùng kích bình cảnh. Nhưng quả thực cái vách ngăn này quá vững chắc, sau mười ngày hắn đã cảm giác sự vô lực, nên đành phải dừng lại trùng kích.

Cũng may còn có vài ngày ngâm mình trong linh nhũ để củng cố lại tu vi lung lay, hơn nữa hắn đã chuẩn bị sẵn nhiều loại dược liệu giúp củng cố lực bổn nguyên sau khi tấn cấp thất bại, mới khiến tu vi giữ vững ở trung kỳ viên mãn mà không bị tụt sâu xuống.

Ma Quân vì biết trước tên đần này sẽ thất bại, nên luyện chế sẵn mấy mai Ngưng Bổn hoàn, giúp hắn không giữ lại di chứng gì về sau. Giờ tuy vẫn phải điều độ dùng thuốc hằng ngày, nhưng coi như tu vi đã vững chắc, không vì tấn cấp thất bại mà ảnh hưởng căn cơ.

Thân ảnh hắn chả mấy chốc tiến nhập vào tòa tháp nguy nga, bắt đầu quá trình leo tháp gian nan, leo đến tầng càng cao phần thưởng sẽ càng phong phú.

“Tầng 1 tháp thí luyện, thử thách quần công, tu hành giả phải đối đầu với một ngàn ma thú do nội tháp thả ra, tiêu diệt sạch bọn chúng hoặc sống sót qua mười tuần trà sẽ coi như thông qua.

Thí luyện bắt đầu!”

Trên bình nguyên rộng thênh thang, chỉ có cỏ và đất, một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn dáng đứng thẳng tắp, chống nạnh chờ đợi thử thách tại tầng 1 diễn ra. Khi tiếng nói của khí linh tháp thí luyện cấp Bỉ Ngạn vừa dứt, mặt đất liền kịch liệt rung lên, vô số tiếng rống giận bạo phát, trước mắt nàng là hàng trăm đầu ma thú thất giai đang điên cuồng lao tới.

“Đến đây hết đi, ba vùng hiểm địa vừa qua chẳng có chút tính khiêu chiến nào, mong rằng trong cái tháp này có thứ giúp ta chơi vui vẻ.” Tọa Thanh Loan với đôi mắt to tròn tràn ngập chiến ý, giơ lên hai nắm đấm nhỏ nhắn xông tới đón đầu bầy thú, thân ảnh hài đồng mảnh khảnh đối đầu trực diện với bầy mãnh thú khổng lồ, trông không cân xứng một chút nào.

Rậm rạp đao quang gào thét bay ra chém phăng thân thể của rất nhiều ma thú, Diệt Chúng Sinh với thanh chiến đao khát huyết nhảy thẳng vào giữa lòng địch, lưỡi đao điên cuồng vũ động uống máu bầy súc sinh to xác.

Đợt công kích đầu, chỉ có trăm đầu ma thú tứ giai được thả ra, loại cấp bậc này A Diệt có thể đối phó mà không khiến bản thân bị thương. Hơn nữa hắn lúc này đang rất cần thực chiến để càng thêm vững chắc tu vi, sau này trùng kích bình cảnh sẽ tăng thêm chút tỷ lệ thành công.

“Tới đi, ta phải càng thêm vững chắc căn cơ, không thể dậm chân trước bình cảnh mãi như thế này được. Sớm thôi, ta sẽ tiếp tục trùng kích bình cảnh!”
Chương 237: Vấn tâm

Chỉ sau thời gian vài chén trà nhỏ, trăm ma thú lượt đầu còn chưa ngã xuống phân nửa, thì tiếp tục bầy ma thú số lượng hàng trăm nữa lại xuất hiện, hung hăng lao đến muốn tiêu diệt nhân loại duy nhất tại bình nguyên này.

Cứ thế cho tới tuần trà thứ năm, khi ma thú thả ra đã là tu vi ngũ giai, thì Diệt Chúng Sinh bắt đầu chuyển sang giữ mạng chứ không phải chém gϊếŧ nữa. Hắn bày ra rất nhiều pháp trận tạm bợ, chấn áp vây khốn rất nhiều ma thú, bản thân thì cấp tốc phi hành tránh khỏi sự vây công của mấy chục đầu phi cầm ngũ giai.

Nói là đối đầu mấy trăm ma thú, nhưng thực chất mỗi một đợt công kích chỉ vỏn vẹn vài đầu mà thôi, vì thân thể lũ này quá to, chen lẫn nhau chằng chịt, không thể cùng lúc hàng trăm con tung công kích tới thân ảnh nhỏ bé của nhân loại được. Chứ nếu cả bầy thú có thể hợp kích, thì cho dù nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh cũng phải trọng thương chứ đừng nói là Hiển Hóa cảnh.

Tiếng gầm dữ tợn vang lên khắp vùng không gian rộng lớn này, cứ mỗi chốc trôi qua là lại có một bầy ma thú mới xuất hiện, nhiều giống loài hơn, thực lực càng thêm khó lường. Đến tuần trà thứ chín, cũng là lúc lượt ma thú cuối cùng xuất hiện, không ngoài dự đoán ma thú lần này được thả ra đều mang tu vi lục giai.

A Diệt bấy giờ đã diệt sát không dưới trăm đầu ma thú, phần lớn là tứ giai, bản thân vừa cấp tốc phi hành vừa tung ra công kích, bảo cụ bay nhảy khắp nơi, vô số cành đình bích xuất hiện vây công bầy thú.

Tuần trà cuối cùng, A Diệt không thể tránh khỏi bị thương, có khá nhiều lục giai ma thú thuần tốc độ, thậm chí có con còn bay nhanh hơn hắn. Khiến hắn từ vừa chạy vừa đánh chuyển hẳn qua né tránh và phòng ngự, cố gắng trụ qua khoảng thời gian cuối cùng tại tầng một này.

Có lẽ vì đã trải qua trận tử thủ trước thú triều cường đại hơn lúc này gấp vô số lần, nên hiện tại hắn không thấy thử thách tại tầng này có gì khó khăn. Mười tuần trà chẳng mấy chốc đã trôi qua, thân ảnh hắn chợt lóe liền bị đưa đến một vùng không gian u tĩnh, trông cách bày trí như kho cất chứa bảo cụ.

Nhìn mấy dòng chữ ghi trên vách tường, A Diệt đã biết cách chọn phần thưởng tại nơi đây. Hắn liền đi tới gần luồng sáng nhàn nhạt lớn nhất tại nơi này, bên trong có rất nhiều bảo cụ và bảo vật trôi nổi, chúng mang rất nhiều hình dạng cùng màu sắc khác nhau.

Vì hắn thuộc cấp độ Hiển Hóa, nên những món vật phẩm trong luồng hào quang đều thuộc Huyền giai, nhưng bên ngoài không thể cảm ứng được khí tức phát ra trên mỗi món đồ, nên không thể biết được đâu là hạ phẩm và đâu là thượng phẩm.

Mỗi tu hành giả được truyền tống tới đây chỉ được lấy duy nhất một món, lấy được bảo vật cấp độ nào thì tùy vào vận may của kẻ đó. A Diệt lúc này đã thò tay vào bên trong luồng sáng, đôi mắt ngắm nghía xem nên lấy loại vật phẩm nào, chỉ mong không phải Huyền giai hạ phẩm.

“Tốt nhất nên lấy bảo cụ tăng tốc độ phi hành để sau này chạy trốn được nhanh hơn, hoặc lấy một món bảo vật giữ mạng nào đó.” Nghĩ vậy, hắn liền đưa tay tới những món vật phẩm trông giống bảo cụ loại tốc độ, sờ nắn một hồi cuối cùng kéo ra một hạt châu nhỏ màu trắng ngọc.

Hạt Ảnh Châu, bảo cụ thân pháp, Huyền giai thượng phẩm, có tác dụng kéo thân thể chủ nhân thuấn ảnh tới vị trí của hạt châu, thời gian hồi chiêu chỉ mất nửa nén nhang. Đọc xong công dụng của bảo cụ khi thông tin được truyền vào đại não, A Diệt sắc mặt vui vẻ cất hạt châu đi, có thêm thứ này hắn lại có được một thủ đoạn không tệ nữa.

Sau đó hắn được truyền tống tới một gian mật thất có nguyên khí nồng đậm, nghe khí linh trong tháp nói rằng sẽ có một ngày hồi sức tại đây, đúng giờ này ngày mai sẽ đưa hắn tới tầng thứ hai của tháp thí luyện.

A Diệt liền ngồi xuống đàm tọa, bắt đầu tiến nhập quá trình khôi phục nguyên lực, vì nguyên khí nơi đây phi thường nồng đậm, đã giúp hắn không cần dùng tới nguyên thạch để hỗ trợ khôi phục.

...............

“Tầng 2 tháp thí luyện, thử thách vấn tâm, tu hành giả phải vượt qua huyễn cảnh do nội tháp tạo ra, thí luyện bắt đầu!”

Ngày hôm sau Diệt Chúng Sinh được đưa tới một gian thạch điện đen tối, sau khi thanh âm khí linh kết thúc, nơi đây như hóa thành một mảnh hư vô. Có duy nhất một đốm sáng nhỏ tại vùng không gian tối đen này, hắn phải đi tới đó, thoát khỏi huyễn cảnh càng nhanh càng tốt.

Thân thể hắn như của phàm nhân, lúc này chỉ biết bước từng bước tới điểm quang mang duy nhất, không biết làm cách nào khác. Nhìn thấy đốm sáng phía trước không xa, nhưng A Diệt đã đi rất lâu rồi vẫn không thể tới gần, hắn ước tính cũng đã qua hơn một canh giờ rồi, vậy mà bản thân vẫn bị vây khốn tại đây.

Bấy giờ, thử thách sức chịu đựng mới chính thức bắt đầu, hai tay hai chân hắn đột nhiên bị gông xiềng khóa lại, phải vừa di chuyển vừa kéo theo mấy đạo gông xiềng này. Trên đường đi ngày càng chông gai, con đường như có vô số côn trùng độc hại, dùng miệng cắn xé lòng bàn chân hắn, những đạo xiềng xích đã nóng lên đỏ lừ khiến cổ tay cổ chân hắn bầm tím.

Ác hỏa bốc lên, thiêu nóng con đường phía trước, những hạt mưa kim loại như phi châm, liên tục rơi xuống thân thể hắn, đến giờ A Diệt không biết đây có phải huyễn cảnh không nữa, hay là thực tại. Nhưng hắn không hề dừng lại, bước từng bước vững chắc tới phía cuối con đường, dù cho thân thể đau đớn tột cùng.

Hắn không biết mình đã chảy bao nhiêu máu, nơi này quá tối, mà hắn mất đi hoàn toàn năng lực của tu hành giả, nên không còn cảm ứng được thân thể mình nữa. Hắn chỉ biết phải cố chịu đựng mà vững bước tiến về phía trước, đây chỉ là huyễn ảo thôi, bản thân hắn thực sự không bị làm sao đâu.

Trong lúc hắn đang phải trải qua đau đớn, thì hai bên đường chợt bừng lên những ánh sáng kì ảo, rất nhiều mỹ nhân xuất hiện, bày ra thân thể khiêu gợi mời gọi hắn. A Diệt nhắm mắt lại tiếp tục tiến về phía trước, bỏ những thanh âm ôn nhu mị hoặc ngoài tai, tiếp tục chịu đựng đau đớn.

“Sao chàng phải chịu đựng đau đớn như vậy, mau tới đây với bọn thϊếp nào, chúng ta sẽ khiến chàng sung sướиɠ lên tận trời xanh.” Trước những ánh mắt như nhìn tình lang của đám mỹ nhân, tên thanh niên kéo theo gông cuồng xiềng xích tiếp tục bước đi hướng đến điểm quang mang phía trước, không một lần ngoảnh lại.

Sau những mỹ nhân chính là những người thân, những kẻ thù, những người từng bị hắn gϊếŧ, lần lượt xuất hiện ở hai bên đường, không tiếc lời lôi kéo hắn, không muốn hắn chịu khổ tiến bước nữa.

“Diệt Chúng Sinh, khi xưa ngươi chỉ là một tên phàm nhân hèn mọn, dám dùng mưu hèn kế bẩn để ám sát ta, nay ngươi có dám đường đường chính chính đấu với ta một trận hay không, tên tiểu nhân bỉ ổi kia!” Một tên thanh niên với bộ giáp đỏ trên thân, sắc mắt phẫn nộ quát tháo với A Diệt, tên này họ Lâm, chính là nguyên sĩ đầu tiên chết trong tay họ Diệt.

“Diệt thúc, thực ra Vân nhi rất yêu thúc, thúc không quan tâm Vân nhi sao?” Thanh âm mềm mại mị hoặc vang lên, từ một thiếu nữ xinh xắn kiều diễm, với thân thể xích͙ ɭõa hấp dẫn, chính là Vân Chi.

Họ Diệt bỏ qua hết thảy, từng bước vững chắc tiến lên, cho dù bàn chân bị vô số côn trùng cắn đốt, cổ tay cổ chân đau đớn vì bị bỏng, đầu và vai thì bị kim châm, nhưng hắn vẫn không dừng lại.

Luồng sáng đã ngày một lớn hơn, có lẽ hắn sắp đi tới cuối con đường, sắp thoát khỏi huyễn cảnh này rồi. Nhưng lúc này đến bản thân hắn còn không rõ đây có là huyễn cảnh không nữa, vì thời gian dài phải chịu đựng cơn đau tra tấn, đầu óc hắn đã mơ hồ rồi.

Đi thêm một đoạn, tại ven đường có một lão già xa lạ, đang nhàn nhã ngồi tựa lưng trên ghế, thưởng thức tách trà trong tay, bên cạnh còn có một bàn cờ và một cái ghế trống. Khi thấy thân ảnh A Diệt từ từ bước qua, lão giờ với gương mặt ôn hòa hiền hậu, nhàn nhạt lên tiếng khuyên nhủ.

“Chàng trai trẻ, sao phải khổ như vậy? Sao không giống như lão phu, một đời phàm nhân phiêu diêu tự tại, hồi trẻ kiếm đủ tiền giờ chỉ việc an nhàn hưởng tuổi già, vô lo vô nghĩ, không cần phải chịu đựng đau khổ.”

“Tu hành làm gì? Để rồi phải chịu đựng bao đau đớn, phải luôn chém gϊếŧ trong sinh tử, phải không ngừng đặt bản thân vào những nơi nguy hiểm.”

Nghe vậy thân ảnh tàn tạ đang cố lết đi bỗng nhiên dừng lại, liếc mắt nhìn tới phía lão già đang thảnh thơi thưởng thức tách trà trong tay, từ sau khi tiến tới thử thách đây là lần đầu tiên hắn mở miệng, thanh âm đã rất khàn rồi.

“Không tu hành, ngươi sống sáu mươi năm đã đến ngưỡng cửa tử. Tu hành, càng lên cao ngươi sẽ càng trường thọ, thậm chí sánh ngang đất trời.”

“Không tu hành, cả đời ngươi đi được mấy nơi, một năm liệu đã vượt qua được một dãy sơn mạch lớn? Tu hành, một bước ngươi lên tận trời cao, có thể phi thiên độn địa, nay ở biên giới mai ở hoàng đô.”

“Không tu hành, ngươi chỉ là con kiến mặc cho kẻ khác chà đạp, nếu có giặc đến nhà ngươi chỉ biết vô lực đón nhận cái chết. Tu hành, ngươi sẽ có thực lực tiêu diệt hết thảy hiểm nguy tìm tới, không sợ trăm binh ngàn mã.”

Thanh âm hắn quát lớn lên: “Không tu hành, người thân của ngươi bị kẻ khác đưa đi, ngươi chỉ biết vô lực đứng nhìn mà thôi, một mình ngấu nghiến cảm giác vô dụng mỗi đêm! Chỉ có tu hành, ngươi mới có thể tìm lại được họ, mới có đủ sức mạnh và vị thế để chiếm được sự công nhận của những tồn tại cao thượng, gặp lại được người thân duy nhất của mình!”

“Ta chẳng cần an nhàn hay bình yên, thứ ta cần là thực lực, là sức mạnh, ta muốn bản thân mạnh nhiều hơn nữa, nhiều hơn thật nhiều, càng mạnh càng tốt!”

Tiếng quát lớn của hắn khiến không gian xao động, nguyên lực bị đè nén trong thân thể tức thì bạo phát, đánh tan xiềng xích trên thân, thổi báy hết thảy cảnh vật xung quanh!

Thanh âm khí linh của thí luyện tháp tức thì vang lên: “Thông qua tầng 2 thí luyện, dịch chuyển tới không gian nhận phần thưởng.”
Chương 238: Vượt tầng

Ngồi xếp bằng trong mật thất, A Diệt đã bình định lại tâm tình, sau khi tâm trí chịu tra tấn từ huyễn cảnh tại tầng thứ hai. Mở mắt ra, hắn thở dài một hơi nhẹ nhõm, khảo nhiệm tại tầng vừa rồi không phải vô vị, nó đã khiến hắn có thêm cảm ngộ về tương quan tu hành lộ, giúp ích cải thiện phần áo nghĩa liên quan.

Nhớ lại trước đây, sau khi nghe giảng đạo từ trưởng lão bổn môn, hắn mới có thêm nhiều cảm ngộ thông suốt, thành công tấn cấp trung kỳ. Giờ nghĩ lại sự gấp gáp của bản thân vài ngày trước, hắn không khỏi thầm mắng ngu dốt, tại sao lúc đó bản thân mình lại vội vã như vậy.

Một khi đứng tại những cảnh giới thoát phàm, mỗi một lần tấn cấp đều rất gian nan, phải có đủ tích lũy và cảm ngộ, như vậy mới có khả năng thành công cao được. Hắn xem ra sau khi bản thân vượt qua toàn bộ các tầng tháp thí luyện, có lẽ mới đủ tích lũy về cả mặt căn cơ lẫn áo nghĩa để trùng kích bình cảnh.

“Kẻ địch đạt tới hậu kỳ thì sao chứ, ta tự tin vào bản thân ta, hiện tại nếu gặp mặt, ta vẫn có thể chiến thắng. Vậy nên không cần phải vội vã tiến vào giai đoạn trùng kích bình cảnh làm gì cả, Hiển Hóa cảnh trung kỳ viên mãn cũng đủ sức gϊếŧ tên khốn Bạch Trình rồi.” Tự tin nói một hồi, hắn liền đứng dậy chuẩn bị tinh thần để đến với tầng ba thí luyện.

Một tay phất nhẹ, thu lấy khối thiết thạch to bằng đầu người đang trôi nổi bên cạnh, đây chính là phần thưởng hắn chọn lấy sau khi vượt qua tầng 2 thí luyện tháp. Khối đá đen ánh bạc đó tên là Thiết Tinh, một loại nguyên liệu hiếm dùng để luyện chế hoặc cường luyện bảo cụ, vốn ban đầu A Diệt không định chọn nó, nhưng vì nghe Ma Quân mách bảo nên hắn mới chọn.

Chả mấy chốc thân ảnh hắn lóe lên sau đó biến mất vô ảnh vô tung, nháy mắt sau đã thấy bản thân xuất hiện trên một quảng trường lớn, xung quang trống trải chẳng có một thứ gì.

“Tầng 3 tháp thí luyện, thử thách thượng sự, tu hành giả phải phá giải một trăm cửa ải trong lĩnh vực mà bản thân am hiểu nhất, ở đây ngươi thuộc pháp trận sư, vì vậy sẽ có một trăm tòa pháp trận để ngươi phá giải, độ khó mỗi trận pháp sẽ tăng dần. Thí luyện bắt đầu!”

Trên quảng trường tức thì hiển lộ ra ba cỗ pháp trận khá lớn, mỗi tòa thuộc một loại công kích khác nhau, hướng tới thân ảnh họ Diệt mà tấn công. Bạch y thanh niên nhảy lên cao tránh khỏi ba luồng công kích khác nguyên tố, tay phất mạnh bắn ra mười mấy cây trận kỳ, một tay bắt pháp quyết bắt đầu phá giải ba tòa pháp trận này.

Cứ thế, từng tòa xuất hiện rồi chẳng bao lâu sau lại bị hóa giải, qua nửa nén nhang đã giải quyết được phân nửa thử thách. Nhưng từ pháp trận thứ 50 trở đi thì thời gian A Diệt cần để phá giải cao hơn rất nhiều, vì những tòa trận pháp đó đã thuộc cấp độ pháp trận thượng sư, không thua kém hắn là bao.

Trời đất quay cuồng, trên trời sét giật sấm rung, từng luồng thiên lôi đánh xuống quảng trường, khiến thân ảnh nhân loại nhỏ bé phải chật vật tránh né. A Diệt vừa không ngừng tránh né công kích tìm tới, vừa phải điều chỉnh trận bàn trong tay, sau khi ăn hơn mười đạo thiên lôi oanh kích trúng người thì hắn mới phá giải được tòa pháp trận thứ 79 này.

Từ tòa pháp trận thứ 80, đã là năng lực cực hạn của pháp trận thượng sư rồi, chính là cấp độ của hắn lúc này. Không ngoài dự đoán, họ Diệt ngày càng chật vật, nhiều lúc máu văng tung tóe, phải sử dụng khôi ít nguyên phù đẳng cấp cao mới có thể tạm thời phòng ngự.

Thử thách này không có thời gian chỉ định, một là phá giải toàn bộ pháp trận để thông qua tầng 3, hai là bị uy năng của những trận pháp này gϊếŧ chết, vạn kiếp bất phục.

Sau hơn một ngày, lúc này A Diệt đang trốn trong bảo cụ chuông vàng, bên ngoài còn có thêm chục lớp quang tráo phòng ngự, mạnh mẽ chống cự trước vô số đòn công kích cường đại, uy lực không khác gì chục tên nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh đỉnh phong đang hợp kích.

“Hoàn thành!” Hắn vui vẻ thốt lên, trận bàn trong tay đã tinh chuẩn xong, lập tức 36 tòa pháp trận của hắn được thôi động, phá hủy gốc rễ của những pháp trận lớn trên sân, thành công hóa giải trận pháp thứ 99.

Lúc này toàn bộ quảng trường chấn động, tòa pháp trận cuối cùng đã xuất hiện, kết giới khổng lồ bao phủ toàn bộ vùng không gian này, mọi uy năng mà pháp trận có đều được thôi động.

Thân ảnh A Diệt bị lực chấn áp ép gục xuống mặt nền, thần thức hắn đang không ngừng bị lôi kéo vào huyễn cảnh, xung quanh có vô số đòn công kích nhắm thẳng đến hắn mà hung hăng lao tới.

Tòa đại trận này là thành quả của pháp trận đại sư, cấp bậc ngang hàng với nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh, cực kỳ khó phá giải. Nguyên ngày hôm đó, A Diệt như bị tra tấn chết đi sống lại, vừa phải chịu đựng đau đớn, vừa phải vắt óc suy tính cách phá giải.

.......................

Trong mật thất tĩnh mịch, một thân ảnh máu me be bét thình lình xuất hiện, nằm liệt trên nền, máu tươi vẫn không ngừng chảy. Tuy đau đớn nhưng họ Diệt rất vui mừng, sau một tuần hắn đã phá giải được tòa đại trận thứ 100 đó, thành công thông qua tầng 3, có được phần thưởng giá trị cực cao.

Lần này hắn có những mười ngày để khôi phục, với nguyên lực mộc thuộc tính cùng nhiều đan dược hỗ trợ, nhiêu đó thời gian đủ để hắn khôi phục toàn bộ thương thế rồi.

Mắt nhìn đống điển tịch trước mặt là phần thưởng thông qua tầng 3, A Diệt vẫn rất vui sướиɠ, đây chính là điển tịch về lĩnh vực pháp trận đại sư, thứ sẽ giúp trình độ trận pháp của hắn tiến đi được rất xa.

Vật giúp hắn có được thành tựu trên lĩnh vực pháp trận như hiện tại, chính là truyền thừa của một vị pháp trận đại sư. Ông ta có tu vi Hiển Hóa cảnh đỉnh phong, dựa vào pháp trận hoàn toàn có thể chiến vượt cấp, trình độ trên phương diện này của ông ta hoàn toàn thuộc cấp đại sư.

Nhưng dựa vào truyền thừa ấy, cao nhất cũng chỉ giúp ích đến trình độ tân tấn pháp trận đại sư mà thôi, muốn đi được xa hơn phải tự mày mò hoặc kiếm điển tịch cao cấp hơn. Đống điển tịch trước mặt, đúng là thứ rất quan trọng với hắn, mà giá trị của chúng cũng rất cao, có lẽ ngang với một món bảo cụ Địa giai.

Không lâu sau khi A Diệt khôi phục hoàn toàn, hắn liền được truyền tống tới đứng trên một đài tỉ thí. Thanh âm khí linh lại vang lên: Tầng 4 tháp thí luyện, thử thách bản ngã, tu hành giả phải chiến thắng chính bản thân mình. Thí luyện bắt đầu!”

Xuất hiện trước mặt hắn không xa là một tên thanh niên khuôn mặt bình thường, thân mang bạch y không quá bắt mắt, bộ dáng thong dong, chính là Diệt Chúng Sinh. Tên đó mỉm cười nhìn A Diệt, nạp giới lóe sáng liền đem ra thanh Phệ Huyết chiến đao, bộ dáng như thể muốn giao đấu một trận.

“A ha, có những hai ngươi, nhân hai sự ngu dốt.” Thanh âm Ma Quân vang lên khiến A Diệt càng thêm khó chịu, nhưng rồi hắn cũng phải xuất ra chiến đao, chuẩn bị chiến đấu.

Tiếng binh khí va chạm vang lên, hai gã A Diệt lao tới giao thủ, không ngừng công kích lẫn nhau, chiêu thức cùng thủ đoạn hoàn toàn như một. Bản thân họ Diệt rất bất ngờ vì thí luyện tháp có thể tạo ra một thể phân thân giống hệt hắt, không có điểm gì là không giống cả, thủ đoạn của thế lực cổ đại quả là không thể đo lường.

Ngay khi hắn chém được một nhát lên đối phương, thì sau lưng cũng đã âm thầm bị dán một tấm phù bạo, ầm một tiếng thân thể hắn đã đen thui, lớp nguyên lực hộ thể yếu đi rất nhiều. Hắn tức giận lẩm bẩm: “Tên khốn này nhiều thủ đoạn đấy, chính diện chiến đấu không chịu, chỉ lăm le dùng mưu hèn kế bẩn thôi.”

“Vì tính hắn giống hệt ngươi mà, mà bản thân ngươi có bao giờ là chính nhân quân tử đâu.” Ma Quân kinh thường nói lên, trong mắt hắn thì hai kẻ này hoàn toàn cùng một giuộc.

A Diệt từ chối cho ý kiến, bản thân hắn cũng đang nhằm sơ hở của đối phương để dùng thủ đoạn đây, chứ chính diện chiến đấu hoàn toàn ngang sức, không thể phân thắng bại được. Cứ thế, hai gã ngụy quân tử đấu đá suốt nửa canh giờ, tên kia vừa chỉ huy khôi lỗi đánh lén A Diệt thành công một cái, thì cũng bị họ Diệt chưởng khống cành cây thọc vào sau lưng.

Giao thủ với chính mình trong thời gian dài như vậy, A Diệt đã phát hiện ra bản chất thực để có thể đánh bại đối phương. Hắn vui mừng thốt lên: “Ta hiểu rồi, tên này có thực lực ngang bằng ta khi ta mới tới tầng 4 này, tức là nếu ta mạnh lên mỗi thời mỗi khắc, thì hiện tại ta đã mạnh hơn chính bản thân mình vào nửa canh giờ trước.”

“Cũng không quá xuẩn, vậy ngươi sẽ dùng thực lực cao hơn chút ít đấy để chiến thắng bằng cách nào?” Ma Quân hỏi dò, bản thân y đã nhận ra điều này từ lâu.

A Diệt cười khẩy: “Đâu cần đau đầu như vậy chứ, tòa tháp này chỉ có thể bắt trước nguyên lực và năng lực của nguyên sĩ hoặc tà sĩ, chứ chưa từng phát hiện ra ma lực thuần túy trong người ta. Hơn nữa nơi đây không có người ngoài, chủ nhân bí cảnh này thì không biết chết từ đời nào rồi, giờ đây ta có thể tự do hoán đổi!”

Tức thì thân thể hắn bạo phát ma lực mãnh liệt, mái tóc bạc bay phất phới, gương mặt nham hiểm xuất hiện, vèo cái liền lao tới tấn công kẻ địch. Tên đó hoàn toàn không thể bắt trước hình thái biến đổi của A Diệt, lúc này chỉ biết bị động đỡ đòn, ngày càng yếu hơn trước những thế công như bão tát mưa xa của tên ma tu này.

“Đi chết đi Diệt Chúng Sinh! Sâm La Lôi Quyền!” A Diệt lao tới tung ra một quyền chứa ma lực cường đại, Thôn Ma Mãng đã cường hóa sức mạnh lên nắm đấm của hắn, dáng thẳng giữa ngực đối phương.

Tiếng oanh long long vang lên một hồi, không lâu sau A Diệt đã từ không gian nhận thưởng trở về mật thất, nghỉ ngơi để chuẩn bị tiến tới với tầng thí luyện cuối cùng.
Chương 239: Song hùng

“Tầng 5 tháp thí luyện, cũng là tầng thí luyện cuối cùng của cấp Hiển Hóa, thử thách tranh bảo, tu hành giả phải tránh khỏi sự uy hϊếp đến từ vô số quỷ ảnh để thu thập bảo vật và tìm lối thoát, tầng này chỉ có một không gian chung nên tất cả các thí sinh còn sống sót đến giờ đều có thể gặp nhau. Thí luyện bắt đầu!”

Diệt Chúng Sinh được chuyển tống tới một nơi rộng lớn như ở bên trong hang động, ngoại trừ thần thức bị áp chế nặng nề ra, nơi đây không còn cấm chế nào khác, có thể tự do thi triển mọi thủ đoạn.

Vùng không gian rộng thênh thang không thấy điểm cuối, A Diệt phi hành rời xa khỏi vị trí ban đầu hơn dặm rồi nhưng vẫn trông thấy nơi đây là một mảng rộng mênh mông. Hắn bất chợt chú ý đến một hướng vì nơi đó có vài đốm sáng bay với tốc độ rất nhanh, cố cảm ứng kĩ liền phát hiện trong mỗi luồng quang mang là một món đồ vật.

“Tranh bảo ý là bắt lấy những đốm sáng đó sao, được đấy chứ.” A Diệt chân đạp Thoi Độn Thiên cấp tốc truy đuổi theo một luồng sáng, vì thần niệm bị áp chế nặng nề nên hắn không thể cảm ứng rõ trong điểm sáng có gì được, nhưng chắc chắn là chân bảo không sai.

Luồng quang mang không những tốc độ bay cực kỳ nhanh, mà còn rất linh hoạt biến hướng khó lường, phải qua vài tuần trà A Diệt mới tiếp cận được, nhưng khi hắn giơ tay lên định chộp lấy thì một món đồ trong nạp giới bỗng nổi lên dị động!

Thân ảnh hắn vội nghiêng người, tránh khỏi trảo thủ của một quỷ ảnh hắc ám mờ ảo, chúng chính là những kẻ can ngăn không cho tu hành giả tầm bảo, hơn nữa sau khi tụ tập số lượng lớn sẽ có thể uy hϊếp tới tính mạng của bọn họ.

Mắt thấy quỷ ảnh lao tới phía mình, A Diệt xuất ra chiến đao công kích nó liên tục, qua hơn mười chiêu hắn đã nhận ra sự khó khăn trong việc triệt hạ đầu quỷ ảnh này. Thực lực của quỷ ảnh không quá mạnh, chỉ là mỗi khi bị tiêu diệt chúng liền hóa thành những làn khói rồi ngưng tụ thân thể lại, tuy sau mỗi lần ngưng tụ thì sinh mệnh lực có giảm đi nhưng không đáng kể.

“Phải gϊếŧ bao nhiêu lần thì đám này mới chết hoàn toàn đây?” A Diệt vừa truy đuổi theo một luồng sáng, vừa vung đao chém gϊếŧ những quỷ ảnh lao tới phía mình. Nơi đây cực kỳ rộng lớn, hắn phi hành tốc độ cao trong thời gian dài rồi vẫn chưa thấy điểm tận cùng, quỷ ảnh thì ngày một nhiều hơn, tuy sức uy hϊếp chưa quá lớn nhưng gây cản trở rất khó chịu.

“Phải rồi, sao ta xuẩn như vậy chứ.” A Diệt như nhớ ra gì đó, liền lấy từ nạp giới ra một bức họa nhỏ, có vẽ hình một hỏa điểu đẹp đẽ, bức tranh này chính là thứ đã nổi lên dị động khi lần đầu A Diệt bị quỷ ảnh tấn công. Hắn liền giơ bức tranh về phía đám quỷ ảnh, tức thì họa hình phát quang, không lâu sau đầu hỏa điểu đã bay từ trong bức họa ra ngoại giới, hót lên thanh thúy.

Hỏa điểu bay theo ngay bên cạnh A Diệt, hắn có thể nhận thấy đám quỷ ảnh nổi lên kiêng kị, nhưng vẫn có vài đầu phóng tới phía hắn mà công kích. Chiến đao tiếp tục vũ động, rậm rạp đao quang chém tan vô số quỷ ảnh không biết điều. Lúc này hỏa điểu liền hành động, bay tới hút lấy toàn bộ luồng khí đen khi quỷ ảnh bị đánh tan, không cho chúng ngưng tụ lại nữa.

Trông thấy tràng cảnh vừa rồi, A Diệt mới hiểu ra tại sao bức họa này lại là phần thưởng khi thông qua tầng 4, thì ra nó là khắc tinh của đám quỷ ảnh tại tầng 5 này, có nó thì không sợ quỷ ảnh hồi sinh lại nữa.

Một đường truy đuổi theo đốm sáng trong thời gian dài, cứ có quỷ ảnh lao tới liền bị ăn mấy đạo đao quang rồi tan biến, đầu hỏa điểu nhanh chóng phóng lên hút sạch đống hắc khói. Ước chừng thời gian một bữa cơm A Diệt mới lần đầu tiên chạm vào được quang điểm, nhưng chuyện không đơn giản như vậy, hắn bất ngờ bị quang điểm kéo đi không thể làm gì hơn.

Giữa vùng không gian u tĩnh, một đạo hào quang bay vọt qua với tốc độ cực nhanh, trên luồng sáng đó còn có một thân ảnh đang cố bám víu, dùng mọi cách để phá tan luồng quang tráo bảo hộ bên ngoài điểm sáng. Đến khi hắn không ngừng dùng bảo cụ đυ.c khoét thời gian dài, mới có thể khiến lớp bảo hộ tiêu biến, chính thức lấy được thứ bên trong quang điểm.

Rơi bịch xuống nền, hắn liền giơ lên thứ vừa tóm được trong quang điểm, chỉ thấy đây là một quyển trục phát ra quang mang thanh sắc nhàn nhạt. Hắn không chần chừ liền mở quyển trục ra xem thử, sau đó lên tiếng: “Bí pháp Thanh Đồng luyện thể. Đây là một môn sở học giúp nhục thể tu hành giả cứng rắn hơn thì phải.”

“Bí pháp luyện thể thường rất thưa thớt hơn nữa giá trị cũng cao, Thanh Đồng luyện thể này còn được Cận Thiên điện cất giữ, chắc chắn là một môn sở học không tầm thường.” Ma Quân liền lên tiếng, xem ra hắn biết khá nhiều về mấy loại bí pháp dạng như này. A Diệt liền cất quyển trục vào nạp giới, rồi tiếp tục hành trình truy bắt quang điểm.

Chừng nửa ngày trôi qua, hắn đã bắt được tổng cộng bốn quang điểm, số lượng ít như vậy không những vì quang điểm bay nhanh khó bắt, mà lũ quỷ ảnh hắn gặp phải ngày càng động và mạnh hơn. Lúc này hắn không biết bản thân mình ở nơi nào nữa, phi hành cả nửa ngày vẫn chỉ thấy ở trong một hang động không có điểm cuối, chỉ có nền và trần đá thôi.

“A Diệt! Mau đuổi theo lục sắc quang điểm phía bên phải ngươi, ta cảm ứng được trong đó có giao động dược tài rất chân quý!” Nghe cộng sự nói vậy, họ Diệt không chậm trễ liền cấp tốc đuổi theo một luồng sáng lục sắc, tốc độ bay không kém những quang điểm khác.

Truy đuổi chốc lát thì hắn đã tiếp cận được, khi chuẩn bị vung đao phá vỡ lớp quang tráo bên ngoài điểm sáng, thì bất ngờ bị một đòn công kích cực mạnh tìm tới. Cảm ứng được giao động mạnh mẽ, hắn biết đây không phải công kích của đám quỷ ảnh, liền xoay người lại toàn lực chống đỡ.

“Keeng!” Trước mắt hắn là một thanh phi đao chứa lôi quang rậm rạp, sấm sét vang rền, oành một tiếng thân ảnh hắn bị đẩy văng đi xa, sau đó lại tiếp tục đuổi theo quang điểm. A Diệt nghiến răng, mắt tràn lên sát khí, cách hắn không xa cũng có một thân ảnh bạch y đang cấp tốc truy đuổi theo lục sắc quang điểm ấy, kẻ kia không ai khác chính là Bạch Trình.

“Quả nhiên đã tiến giai hậu kỳ!” Cảm ứng được tu vi của đối phương, A Diệt mặt có chút căng thẳng lên tiếng, tuy từng đoán trước được tình huống này nhưng đến khi chính thức xác nhận, vẫn khiến hắn cảm thấy khó nuốt trôi.

Hai người ngựa không dừng vó truy đuổi theo quang điểm đáng chú ý phía trước, trên đường bị không ít quỷ ảnh lao tới công kích, nhưng tất cả đều bị tiêu diệt sạch. Bay theo bên người Bạch Trình là một đầu hỏa khuyển, nó có năng lực hệt như hỏa điểu của A Diệt, xem ra đều là phần thưởng nhận được khi thông qua tầng 4.

Cuối cùng họ cũng thoát khỏi nơi mênh mông không điểm cuối, lúc này trước mắt họ có vô số đường hầm thông đạo rộng lớn, tuy không biết mỗi một đường sẽ thông tới nơi nào, nhưng cả hai đều chọn bay theo hướng quang điểm.

Bảo cụ phi hành dưới chân Bạch Trình thuộc Huyền giai thượng phẩm, tuy tốc độ kém hơn Thoi Độn Thiên của A Diệt, nhưng bù lại nhờ nguyên lực lôi thuộc tính, nên tốc độ phi hành cả hai ngang bằng nhau. Hai người vừa truy đuổi quang điểm vừa tung ra công kích tới phía đối phương, chỉ là hiện tại việc quan trọng nhất vẫn là bắt được quang điểm.

Sau một hồi phi hành, điểm sáng đã bay tới tận cùng của lối thông đạo này, trước mặt chỉ còn vách đá cứng rắn mà thôi, đây là đường cụt. Quang điểm liền bay ngược lại, vừa hay hai gã nam tử bạch y đã đón đầu, một hồi tranh đoạt bảo vật nổi lên, hôm nay tại nơi này chắc chắn một người sẽ phải ở lại đây vĩnh viễn.

Dư uy từ trận chiến của hai người khiến toàn bộ quỷ ảnh tại khu vực này bị đánh tan, hỏa điểu cùng hỏa khuyển hưng phấn làm nhiệm vụ của mình, mặc kệ chủ nhân đang đấu đá lẫn nhau.

Chục cây trận kỳ tạo ra những bức tường vô hình, cản trở lại quang điểm đang bay loạn, A Diệt phất cây cờ lớn trong tay, chỉ huy giao long tử sắc đuổi theo ngoạm lấy luồng sáng ấy. Bạch Trình sao có thể để hắn dễ dàng đắc thủ, y tạo ra một đầu giao long xanh sẫm từ lôi quang, cùng một đầu cự mãng từ hỏa diễm, lao lên tranh đoạt khối quang điểm.

Lửa thiêu sét giật, rừng cây đơm trồi nảy lộc, hóa cả khu vực này thành một màu xanh tươi, chống lại hỏa diễm cùng thiên lôi, đối chọi gay gắt. Hai thân ảnh điên cuồng giao tranh, thanh âm cuồng tiếu của họ Bạch vang lên: “Haha, ngươi dùng cây cối để chống lại lửa, đầu óc có bị vấn đề không vậy?”

“Thực vật do thiên nhiên hình thành, đâu phải loại lửa tầm thường ngưng tụ từ nguyên lực của ngươi có thể thiêu đốt.” A Diệt cứng rắn đáp lời, thi triển thần thông công kích đối phương, một phần thần niệm chỉ huy khôi lỗi cùng tử sắc giao long bắt lấy quang điểm.

Không lâu sau A Diệt ngoài ý muốn bắt được lục sắc quang điểm, bất ngờ là Bạch Trình không hề phá rỗi can ngăn nữa, nhưng nghĩ thoáng qua hắn liền hiểu ra lý do tên đó lại không ngăn cản. Cả hai người đều nổi lên ý muốn gϊếŧ đối phương, mà theo ý nghĩ của tên họ Bạch đó, sau khi gϊếŧ được A Diệt thì tất cả đồ trong giới chỉ của hắn đều thuộc về y, nên lúc này cần gì phải ngăn cản chứ.

Chuyện quang điểm đã giải quyết, giờ là thời khắc để hai kẻ này giải quyết lẫn nhau, qua ngày hôm nay, sẽ chỉ còn một người có thể rời khỏi nơi này!
Chương 240: Quyết chiến

Những quỷ ảnh đang nối đuôi nhau bay thành đàn tới khu vực nổi lên giao động, nhưng chưa kịp tới quá gần đã bị những luồng dư uy phát tán ra đánh tan thân thể. Hai luồng sáng đỏ cam lập tức bay tới đám hắc khói, chính là hỏa điểu cùng hỏa khuyển, chúng tranh nhau hút lấy thân thể đã bị đánh tan của bầy quỷ ảnh.

Tại khu vực nổi lên bạo động mãnh liệt ấy, chính là hai gã thanh niên thân mang bạch y ác chiến với nhau. Một thân ảnh bay vọt lên cao, từ dưới mảnh rừng rậm rạp có vô số phi kiếm truy đuổi theo sau, kết quả đều bị kẻ phía trên dùng thuẫn bài ngăn chặn lại.

Sau khi ngăn chặn công kích của đối phương, Bạch Trình mỗi bên tay đều cầm một thanh bán nguyệt đao, hung hăng ra đòn thả xuống phía dưới chằng chịt đao quang. Một chiếc chuông vàng hung hăng phóng lên, ngăn chặn đao quang điên cuồng lao tới, A Diệt bay lên theo ngay phía sau chiếc chuông, ngay khi công kích của họ Bạch qua đi hắn liền bứt tốc tới gần.

“Hỏa Lôi Luân Trảm!” Bạch Trình biết đối phương lao tới gần là muốn tung ra công kích mạnh mẽ, nên hắn liền xuất thủ trước. Hai thanh đao bán nguyệt hợp lại thành một lưỡi đao hình vòng cung, trảm một cái liền phóng ra luân quang nhị sắc xoay trồn mãnh liệt.

“Thùy Thiên Viễn Mạt!” Đường đao nguyên kỹ của A Diệt mạnh mẽ ngăn cản thế công của đối phướng, luân đao hai màu phía trước xoay chuyển đến cực hạn liền phát bạo, đẩy văng hắn ra một khoảng cách không ngắn.

Hai người âm trầm đứng im bất động mắt nhìn thẳng tới đối phương, Bạch Trình trừng mắt hung hăng lên tiếng: “Con người sinh ra đã như thế nào thì hãy cứ chư thế, nên biết cách chấp nhận số phận, đừng cố gắng trèo cao làm gì, kẻo ngã rất đau đó. Một tên phế mạch như ngươi nên biết thân biết phận làm một gã nguyên sĩ cấp thấp, muốn đối đầu với thiên tài đích thực quả là rất ngu dốt!”

“Ồ, vậy mà có thiên tài nào đó chật vật đấu cả trăm chiêu với kẻ phế mạch này còn không chiếm nổi chút thượng phong cơ đấy, ngươi thấy có nực cười không?” A Diệt thản nhiên đáp lại, ngữ khí bình đạm không có vẻ gì là tức giận dù bị đối phương chế giễu.

Hai thân ảnh chợt động đã lao tới giao thủ cận chiến với nhau, Bạch Trình tràn ngập sát khí ra chiêu ngày càng nặng hơn. “Sinh ra là kẻ hèn mọn thì nên chấp nhận cả đời làm kẻ hèn đi, ta rất ghét loại người sinh ra đã thuộc tầng lớp rác rưởi, vậy mà còn muốn trèo cao, muốn đối đầu với cả con của trời, thiên kiêu sở hữu Linh nguyên mạch, kẻ được thiên chọn.”

Tử sắc giao long không biết xuất hiện lúc nào, từ trên cao bất ngờ lao vọt xuống nhắm thẳng đỉnh đầu họ Bạch. Hắn ta không hoảng nhanh chóng xuất ra một chiếc quạt giấy xoay nhanh trên đầu, tạo ra một vòng quang tráo mạnh mẽ chống đỡ. A Diệt từ phía trước liền bồi thêm một đòn: “Để ta xem con của trời như ngươi có gì đặc biệt hơn người thường.”

Lưỡi đao khát huyết xuyên thủng qua lớp quang tráo, khi tiến tới trước ngực Bạch Trình liền bị hộ giáp của hắn ta cản lại, không thể đâm thêm. Họ Bạch tức thì lui lại tạo khoảng cách, hai tay nhanh chóng kết ấn, nguyên lực vội vã hội tụ lại trong lòng bàn tay hắn. Thấy vậy A Diệt liền bắt quyết theo, ấn pháp không hề khác gì đối phương, sau đó cùng lúc tung ra một chưởng.

“Tọa Sơn Đại Chưởng Ấn!”

Hai cự chưởng gào thét vỗ mạnh vào nhau, tạo ra luồng sóng xung kích bắn ra khắp bốn phương tám hướng. A Diệt không kịp thở lấy hơi vì bất ngờ bị một trường mây liên tiếp vụt tới, khiến hắn phải toàn lực chú ý né tránh.

“Haha, để ta cho ngươi thấy uy năng thực sự của bảo cụ Địa gia nhé.” Bạch Trình chưởng khống một cây trường mây lấp lánh ánh quang, đây chính là vẩt phẩm giá trị nhất hắn kiếm được trong bí cảnh này, xem ra thời gian gần đây mới vừa tế luyện nhận chủ được.

Khác với bảo cụ cận chiến có rất ít thần thông, bảo cụ dạng công kích tầm xa có nhiều chiêu thức rất khó đối phó. Trường mây dựa vào nguyên lực song thuộc tính của họ Bạch, điên cuồng triển khai rất nhiều loại hình công kích khó chịu, khiến A Diệt vất vả chống cự.

Vừa cố chống lại huyễn cảnh xâm nhập tới ý thức, đã thấy lôi lang phóng tới trước mặt, A Diệt vội vàng tế ra đồng xu hóa lớn chặn lại, tức thì ảo ảnh nổi lên xung quanh, theo sau là vô số trường mây quất tới từ tứ phía.

Họ Diệt liền giơ tay lên thúc động năng lực của luân đao trong tay mình, những luồng sóng năng lượng giao động khiến ảo ảnh tan biến, sau đó luân đao cấp tốc bay đi đánh tan từng cú roi quật. Trông thấy hai món bảo cụ A Diệt vừa dùng để chống lại chiêu thức cảu mình, Bạch Trình có chút trầm ngâm.

A Diệt cười khẩy lên tiếng: “Xu Khải Thuẫn và Xích Luân Phong, hai món bảo cụ này không tệ đâu, có thể chống lại được thần thông từ bảo cụ Địa giai trong tay ngươi, ta quả là nên cảm ơn chủ nhân của hai món đồ này.”

Nghe hắn khoái chí nói vậy, Bạch Trình trợn mắt vì đã nhận ra lai lịch của hai món bảo cụ kia, chẳng phải chúng là bảo cụ của Bạch Hóa Nguyên và Bạch Thế Vinh sao. “Thì ra hai người họ chết dưới tay ngươi, tội của tên hèn mọn ngươi ngày càng lớn rồi, con kiến mà dám chống lại trời, ai cho ngươi lá gan đó!”

“Cái tư tưởng của ngươi khiến ta buồn nốn quá, tốt nhất nên chết đi!” A Diệt lao tới tiếp tục tung ra rậm rạp công kích, Bạch Trình cứng rắn chống đỡ, sau đó cả hai lại giao thủ từ trên cao xuống dưới thấp, không đâu không là chiến trường của họ. “Đã là cóc thì đừng cố trở thành thiên nga, đã là đũa mốc đừng mơ mộng đặt mâm vàng, ngươi sao có thể đấu lại ta chứ!”

Ảo ảnh từ trường mây buông xuống, lần này đã bị Nhãn Huyễn Ảnh vừa được A Diệt tế ra ngăn cản lại, tuy cấp bậc không bằng trường mây, nhưng xét về ảo ảnh thì con mắt này chắc chắn chiếm phần hơn. Lục Hoàng kiếm cũng xuất hiện, hóa thành sáu hư ảnh bay loạn trên cao, ngăn cản những cú quất roi dáng xuống.

Thời gian trôi qua, hai thân ảnh vẫn truy đuổi công kích lẫn nhau, tiếng nguyên lực cuồng bạo va chạm vang lên đinh tai nhức óc, tam sắc năng lượng giao động khắp mảnh thông đạo rộng lớn này.

Xét về bảo cụ thì A Diệt có nhiều hơn đối phương, nhưng trong trận chiến này những bảo cụ Huyền giai trung phẩm trở xuống hầu như không mấy tác dụng. Trận pháp cũng không ăn thua, nếu cho hắn đủ thời gian để dựng nên đại trận hoàn chỉnh thì gϊếŧ Bạch Trình không khó, nhưng hiện tại vừa đánh vừa kết hợp với những pháp trận tạm bợ hoàn toàn vô dụng.

Nguyên lực hỏa lôi của Bạch Trình phi thường cuồng bạo về mặt công kích, hơn nữa công pháp hắn tu luyện cũng thuộc dạng tứ phẩm đỉnh, nên nguyên lực phát ra chứa sức mạnh không thể xem thường.

May mắn A Diệt sau thời gian ngâm mình cảm ngộ tại Linh nhũ chi tuyền, và cường hóa áo nghĩa tại tầng vấn tâm, thì Đình Bích quyết đã được đẩy nhanh quá trình tu luyện, giờ đã chính thức đại thành tầng cuối cùng, khiến nguyên lực của hắn ẩn chứa nguyên tố cường đại. Nhờ vậy đối đầu với nguyên lực chứa hai thuộc tính của một gã hậu kỳ vẫn có thể cứng đối cứng.

A Diệt dùng Khát Huyết Tuyệt Trảm công kích đối phương, họ Bạch không chịu yếu thế liền thi triển một loại thần thông công kích của vũ khí chính trên tay mình. Tuy đôi bán nguyệt đao của y chỉ là đỉnh cao Huyền giai thượng phẩm, nhưng kết hợp lại rồi dựa vào uy lực từ nguyên lực hùng hậu của họ Bạch, khiến tuyệt chiêu xuất ra có thể chống lại thần thông Địa giai vũ khí.

Bản thân họ Diệt có rất nhiều thần thông cùng thủ đoạn, nhưng đấu với một gã Hiển Hóa cảnh hậu kỳ có thực lực cực mạnh, hầu như tất cả mấy thứ đó đều vô dụng. Bạch Trình cũng không vui vẻ hơn là bao, vì một kẻ hắn luôn xem thường lúc này lại có thể đánh ngang tay hắn trong thời gian dài, đã thế tên này mới chỉ có tu vi trung kỳ mà thôi.

Mấy trăm chiêu nữa trôi qua, kẻ nào cũng có nhiều thương tích trên thân, thân ảnh Bạch Trình lui lại, trước ngực có một vết chém lớn, lúc này đột nhiên mọc lên những đóa hoa hấp huyết. Nở rộ cực điểm, những đóa hoa hóa thành luồng huyết tinh bay trở về thân thể A Diệt, họ Diệt vừa rồi bị trúng phải ám kình lôi điện, thân thể tàn tạ nhờ vào thần thông này mới giúp thương thế đẩy nhanh khôi phục.

Hai tên điên này nhanh chóng bỏ vào miệng cả nắm đan dược khôi phục cấp cao, sau đó tiếp tục lao lên điên cuồng đâm chém. Qua thời gian dài giao thủ, A Diệt biết tên khốn này đã thi triển ra hết mọi chiêu thức nổi danh của bản thân, mà nhiều người biết tới. Giờ trừ bỏ trường mây Địa giai ra, thì chỉ còn số ít thủ đoạn kiếm được trong bí cảnh này là hắn chưa dùng tới mà thôi.

Bản thân A Diệt cũng như vậy, hắn vẫn còn át chủ bài chưa để lộ ra nhưng cũng chưa chắc gϊếŧ nổi đối phương, tốt nhất nên chờ đợi cơ hội. Đây là trận chiến khó khăn nhất của hắn từ khi tu hành đến giờ, tên khốn trước mắt cũng là đối thủ khó chơi nhất.

Gã Huyền Cơ tuy thực lực cũng rất mạnh mẽ, nhưng so với tu vi hậu kỳ của Bạch Trình lúc này vẫn còn kém một mảng, hơn nữa tính khí tên họ Bạch này nhìn như dễ nóng nảy nhưng lại rất biết giữ bình tĩnh trong giao đấu, khó để lộ sơ hở.

“Số phận ngươi sinh ra định sẵn phải ở tầng đáy rồi, dám chống lại con của trời, tội này đáng chết!” Bạch Trình y phục trắng tinh giờ đã nhuộm đỏ, sắc mặt phẫn nộ thi triển sát chiêu, bán nguyệt đao bạo phát khí thế sắc bén, thân ảnh kéo theo luồng sức mạnh nhị sắc bắn tới đối phương.

“Những kẻ chấp nhận số phận, thuận theo ý chỉ của kẻ khác sẽ chẳng thể có thành tựu cao được, ngươi cũng thế mà thôi tên con hoang tự nhận thiên tử à.” Luân quang lục sắc sau lưng bành trướng, lưỡi đao bao phủ nguyên lực cường đại, thân ảnh không chậm trễ vọt lên đối đầu trực diện thế công của đối phương.

“Ngũ Đao Đại Hợp - Ánh Vận Chi Long!”

“Thường Dạ Song Nguyệt – Luân Phách Tai Oa!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom