• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Ma Đế Nghịch Thần (1 Viewer)

  • Chương 226-230

Chương 226: Khởi tháp

Trên một quần thể những dãy núi nguy nga dài liên miên, là nơi tọa lạc của một thế lực ẩn danh tại Tà Quốc, có tên là Tà Mị Cung. Nước chảy dưới khe đá kêu róc rách, mây mù lượn lờ bao phủ đỉnh núi, cung điện, lầu các, mọc san sát khắp mọi nơi. Tại nội phủ, có vố số thị nữ tấp nập đi lại, mỗi người một công việc, điều đặc biệt nô bộc nơi đây tất cả đều là nữ tử.

Bên trong một đại sảnh rộng lớn xa hoa, nam tử cực kỳ anh tuấn Huyền Thiên Mệnh, cũng là cung chủ Tà Mị Cung này, y ngồi trên ghế chủ vị, trước mắt chính là nữ tử tuyệt diễm Huyền Ngọc.

Thiên Mệnh mỉm cười ôn hòa nói: “Ngọc nhi con làm rất tốt đấy, mới bế quan thử trùng kích bình cảnh lần đầu tiên, vậy mà đã thành công tấn cấp Hiển Hóa cảnh hậu kỳ rồi, quả nhiên là nữ nhi của ta haha.”

“Tất cả đều nhờ ơn chỉ điểm cũng như vô số tài nguyên mà hiền phụ ban tặng, đồ nhi vô cùng cảm kích.” Huyền Ngọc ôm quyền cung kính đáp, tuy hiện tại biết người trước mặt là cha mình, và cũng cảm nhận được tình thương từ người, nhưng trong lòng nàng ta vẫn không thể tự nhiên như đối với người thân thuộc được.

Tám năm kể từ khi bị đưa tới nơi đây, bộ dáng nàng không mấy thay đổi, vẫn là dung nhan tú lệ ấy, thân thể đầy đặn mềm mại động lòng người. Bộ ngực cao vυ"t gần như ngoại cỡ như muốn phá áo mà ra, nét mặt luôn lạnh tanh nay đã có chút phần phấn sắc.

Khi hai cha con họ đang vui vẻ trò chuyện với nhau, thì cửa lớn của đại sảnh mở ra, một nam tử trẻ tuổi chậm rãi bước vào, khuôn mặt người này có tới bảy phần giống Huyền Thiên Mệnh, chỉ là không được anh tuấn bằng mà thôi. Người vừa tới chính là Huyền Cơ, con trai độc nhất của Huyền Thiên Mệnh, thiếu chủ Tà Mị Cung, đệ tử ưu tú nhất Ảo Ma tông.

Huyền Ngọc nhìn tới thân ảnh đang bước gần về phía này, nàng biết đây chính là vị đệ đệ cùng cha khác mẹ với mình, một kẻ có tư chất cực cao, cũng không kém phần đáng sợ. Thiên Mệnh khi thấy Huyền Cơ bước vào thì sắc mặt liền trở nên lạnh lùng, không nói thêm một câu gì, im lặng nhìn hắn.

Huyền Cơ khẽ liếc qua Huyền Ngọc, sau đó cúi người ôm quyền hướng về phía người ngồi trên ghế chủ tọa, dõng dạc lên tiếng: “Bẩm, toàn bộ những kẻ có lệnh bài Cận Thiên đều đã tiến nhập bí cảnh, trong đó phe tà sĩ quốc gia chúng ta có 32 người, 5 kẻ cảnh giới Bỉ Ngạn, số còn lại là Hiển Hóa cảnh.”

“Ta biết rồi, giờ không cần theo dõi nơi đó nữa, đợi mười hai tháng sau hãy phái người đến đó dò xét tình hình.” Huyền Thiên Mệnh lạnh nhạt nói, sau đó phất phất tay, ý bảo Huyền Cơ lui ra, vẻ mặt y lộ rõ sự mất hứng.

Huyền Cơ chủ trừ chốc lát, sau đó tiếp tục lên tiếng, ngữ khí đã thay đổi, giọng điệu không phải cấp dưới báo cáo với cấp trên nữa, mà là một người con nói với cha của mình. “Phụ thân, con đã tấn cấp tới hậu kỳ Hiển Hóa cảnh rồi... con đã làm được điều mà rất nhiều thiên tài không làm được khi ở độ tuổi này!”

Huyền Thiên Mệnh cao cao phía trên, liếc mắt nhìn xuống hắn một cái rồi tùy ý đáp: “Ta cảm ứng được từ lâu rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì ngươi mau lui ra đi.”

Tên nam tử phía dưới cảm thấy không cam tâm, ánh mắt sắc bén nhìn Huyền Ngọc một thời gian dài, sau đó lại quay lên nhìn kẻ cao thượng phía trên, bất bình trách vấn: “Tại sao cô ta tấn cấp thì người khen ngợi không dứt, trong khi con tấn cấp thì người chẳng thèm quan tâm? Cô ta tuổi còn lớn hơn con, đã thế còn phải tiêu tốn rất nhiều tài nguyên của người mới có thể thành công...”

“Ta nói ngươi cút ra ngoài không nghe rõ à?” Huyền Thiên Mệnh có chút giận dữ quát lên. Tiếng quát khiến Huyền Cơ sững người, Huyền Ngọc đang đứng ngoan ngoãn bên cạnh cha thì giật mình một cái, cảm giác sợ hãi trong lòng.

Sững sờ hồi lâu, Huyền Cơ cười lớn lên, cười mà như khóc, đứng thẳng dậy nói: “Haha ông quả thực là người cha tốt, từ trước tới giờ tôi luôn cố gắng làm đủ mọi thứ chỉ vì để được ông công nhận, được nghe một lời khen ngợi từ ông, nhưng dù cho cố thế nào cũng chẳng được gì.

..Tôi chưa từng dùng đến một chút tài nguyên có sẵn trong Tà Mị Cung này, tất cả tài nguyên có được đều do vất vả kiếm tại những vùng hiểm địa, chưa một lần cần ông giúp đỡ, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng lọt nổi vào mắt ông. Ngược lại đứa con rơi của ông với ả tiện nhân nào đó ở quốc gia thù địch, ông lại nâng như nâng trứng, trông chẳng ra sao mà ông không tiếc lời khen ngợi!”

“Câm miệng!” Huyền Thiên Mệnh quát lớn, một luồng cự lực đè ép thân thể Huyền Cơ quỳ gục xuống nền, máu tươi hộc ra miệng, tiếng xương gãy vụn không ngừng vang lên. Nhưng Huyền Cơ vẫn cười điên dại, hàm răng nhuộm máu đỏ tươi trông rất kinh người, mặt sàn phía dưới mặt hắn có cả máu lẫn nước mắt rơi xuống như mưa.

“Cố gắng bao nhiêu cuối cùng thì nhận lại được cái gì chứ, trong mắt tồn tại thượng vị cao cao tại thượng ấy ta vẫn mãi là một con sâu kiến mà thôi, chỉ là một thứ bỏ đi không nên tồn tại trên cõi đời, một sự ràng buộc bị ghét bỏ.”

Năm mươi năm qua, hắn như người vô hình sống trong cung điện xa hoa này, trong mắt đám thị nữ nô bộc thì hắn là kẻ cao thượng, như trong mắt chủ nhân nơi đây thì hắn là rác rưởi. Người hắn luôn ngước lên ấy chỉ quan tâm tới một nữ tử ở nơi xa xôi, cùng đứa con riêng của ông ta và ả đàn bà đó, còn đứa con trai đường đường chính chính là hắn thì lại trở thành cái gai trong mắt y.

Năm xưa y phải kế thừa vị trí cung chủ Tà Mị Cung được truyền lại từ sư phụ, rồi bị bắt buộc phải thành thân với con gái của sư phụ, như vậy mới không phụ lòng của người đã nuôi dạy mình. Sau đó Huyền Cơ được sinh ra, hắn là thiếu chủ được vô số người tôn kính, nhưng sự thật thì rất trái ngược, hắn chưa bao giờ biết tình yêu thương của cha mẹ là như thế nào.

Mẫu thân hắn bỏ mạng trong một trận đại chiến với nguyên sĩ Phần Quốc, lúc đó hắn chưa đầy một tuổi. Cha hắn lại như được đại xá, không bị gò bó bởi vợ của mình, hơn nữa cũng coi như đã làm tốt chức trách mà năm xưa sư phụ giao cho, nên bấy giờ không thèm quan tâm đến đứa con trai mà y luôn trướng mắt.

“Trời sinh Du, sao còn sinh Lượng? Đã có Huyền Cơ ta, sao còn tồn tại Huyền Ngọc chiếm được toàn bộ tình thương của phụ thân? Nếu được quyền chọn lựa, ta thà sinh ra trong một gia đình phàm nhân, còn hơn làm cái thiếu chủ hư danh này.”

Chua chát để lại một câu, Huyền Cơ ôm theo đầy rẫy vết thương trên người, khập khiễng lết ra khỏi đại sảnh, không quan tâm hai kẻ ở bên trong nữa.

Huyền Thiên Mệnh đang im lặng nhắm mắt, lúc này hờ hững lên tiếng: “Chỉ biết tự cho mình là tài giỏi, vài năm trước ta có nghe nói ngươi bại dưới tay một gã đồng giai vô danh, vậy mà vẫn có thể nói bản thân đã vượt qua vô số thiên tài sao?”

Nghe câu nói này, Huyền Cơ vừa đi đến cánh cửa lớn liền sững người. Thiên Mệnh tiếp tục nói: “Vài tháng nữa cao tầng Tà Quốc sẽ có hành động trọng đại đối với các đại thế gia tại Phần Quốc, trong đó cũng có một phần nhỏ cần ngươi góp sức, tới lúc đó đừng có làm mất mặt ta!”

Lời vừa dứt, một luồng lực đẩy thân thể tàn tạ của Huyền Cơ ra khỏi cửa, máu huyết của hắn rơi vãi trong đại sảnh cũng bị đẩy bay ra theo, sau đó cánh cửa lớn đóng rầm lại.

Huyền Ngọc nhìn theo bóng lưng đệ đệ mình khi cánh cửa khép lại, trong lòng trầm xuống. Giờ nàng mới biết tên kia trước giờ sống thiếu khuyết tình thương như thế nào, cố gắng tu luyện cũng chỉ vì muốn nhận được một lời công nhận từ cha. Nàng cũng không vì những lời nói vừa rồi của hắn mà tức giận, vì đối với nàng mẫu thân có là tiện nhân hay không cũng chẳng liên quan đến mình.

Nói về người thân nhất và cũng là người nàng yêu mến nhất, chỉ có một mình Toạ Thanh Loan mà thôi. Sư phụ cũng như nghĩa mẫu đã nuôi dạy nàng từ nhỏ, mặc dù cách dạy dỗ không được bình thường cho lắm.

Ở bên ngoài hành lang rộng lớn xa hoa, Huyền Cơ nghĩ tới lời nói của phụ thân mà căm giận, nắm đấm siết chặt, nghiến răng lẩm bẩm: “Bạch Trình, lần tới ta sẽ đánh bại ngươi để trả mối nhục này, đợi sau khi ngươi rời khỏi bí cảnh, chắc chắn ta sẽ tới tìm ngươi!”

...................

Bên trong bí cảnh Cận Thiên lúc này, trên đại sảnh rộng thênh thang, toàn bộ mọi người đều đang giương ánh mắt tới phía trung tâm, vì nơi đó có một hư ảnh lão già xuất hiện. Lão già mặc y phục lam bạch cao quý, đôi con ngươi chứa đầy tinh quang, tay vuốt chòm râu, miệng mấp máy lên tiếng, thanh âm vang vọng toàn bộ đại sảnh.

“Kiểm tra thực lực đệ tử tuyệt thế của lam tháp chuẩn bị bắt đầu, tất cả các ngươi sẽ phải vượt qua ba vùng hiểm địa lớn, qua được mỗi vùng sẽ có rất nhiều phần thưởng hấp dẫn. Sau đó sẽ phải leo lên từng tầng tháp, tất nhiên cũng sẽ có vô số phần thưởng. Kì ngộ luôn đi đôi với nguy hiểm, có rất nhiều hiểm nguy chết người tại những bài kiểm tra.

..Hỡi các đệ tử ưu tú nhất của Cận Thiên Điện, hãy thể hiện bản lĩnh của mình đi nào, những kẻ có thể vượt qua được các vùng hiểm địa, sẽ trở thành đệ tử hạt giống của chúng ta!”

Đây là một loại hư ảnh thuật và lưu âm thuật được để tại nơi đây, cứ mỗi khi bí cảnh xuất thế rồi đưa kẻ có lệnh bài tiến nhập, thì luôn có hình ảnh lão già này xuất hiện nói mấy lời vừa rồi.

Xung quanh đại sảnh có vô số thông đạo xuất hiện, mọi người bắt đầu nhảy vào từng đường thông đạo, mỗi thông đạo có người nhảy qua liền tức thì biến mất, tránh xảy ra trường hợp hai người xuất hiện cùng một điểm.

“Diệt sư đệ hãy bảo trọng nhé, ta đi trước đây.” Thiếu nữ xinh đẹp Liễu Băng Nghi chào tạm biệt hắn, sau đó liền nhảy qua một thông đạo, biến mất vô ảnh vô tung. Mắt nhìn vô số thân ảnh biến mất, Diệt Chúng Sinh nắm chặt bàn tay, chiến khí sục sôi trong lòng, sẵn sàng vượt qua mọi gian nan thử thách.

Hắn không chần chừ liền nhảy tới một thông đạo xuất hiện ngay bên cạnh mình, thân ảnh tức thì tiêu biến. Hắn tiến đi với mục đích kiếm được đại cơ duyên đề thăng thực lực, muốn bản thân mạnh lên nhanh nhất có thể, ôm theo hy vọng tiến được xa hơn trên tu hành lộ, tới được gần với vị trí của người đó.

Hồi 3: Loạn lạc. Đã hết!

Lời tác giả:Tiếp tục ủng hộ tác phẩm để tiếp sức giúp mình viết thêm nhiều chương mới nhé.
Chương 227: Sa mạc

Sa mạc nóng nực rộng mênh mông không thấy điểm cuối, tại vùng hoang mạc này, không có gì ngoài sự nóng bức gay gắt, và sự hiểm nguy đến từ loài ma thú cát.

Một thân ảnh nam tử trẻ tuổi chậm rãi tiến từng bước cẩn thận, thân mang bộ y phục mỏng đã bị mồ hôi thấm ướt, lộ ra từng thớ cơ bắp hoàn mỹ. Người này không ai ngoài Diệt Chúng Sinh, hiện tại đang cố vượt qua vùng hiểm địa đầu tiên trong Cận Thiên tháp, nơi đây có cấm chế phi hành nên hắn chỉ còn cách đi bộ.

Chưa đi được bao lâu đã có năm đầu thằng lằn to lớn từ dưới lòng cát ngoi lên, chúng nhe răng nhếch miệng gầm gừ đe dọa, sau đó lao tới phía thân ảnh nhân loại duy nhất tại nơi này. A Diệt trông thấy liền ngán ngẩm, vì từ lúc theo đường thông đạo truyền tống tới đây, hắn đã tiêu diệt không biết bao nhiêu đầu súc sinh này rồi.

Lục Hoàng kiếm được xuất ra, vừa bắn đến gần đám thằng lằn liền hóa thành sáu hư ảnh phi kiếm, chém ngang chém dọc một hồi đã diệt sát hoàn toàn năm ma thú kia. Những sinh vật sống trong cát tại nơi này, thực lực chủ yếu là nhất giai tới tam giai ma thú, tứ giai trở lên cũng có nhưng rất hiếm gặp.

Qua một canh giờ kể từ khi bị chuyển tống tới đây, hắn mới di chuyển cách xa vị trí ban đầu chừng ba mươi dặm, nếu có thể phi hành thì chưa đến ba tuần trà đã tiến xa hơn nhiều rồi. Nơi này cực kỳ rộng lớn, họ Diệt chỉ biết tại vị trí khi hắn xuất hiện, đã có một câu nói vang lên trong đầu rằng hãy tiến thẳng tới phía nam, nghe vậy hắn liền làm theo.

Nơi này cũng có phân ngày đêm, ban đêm phi thường lạnh lẽo, nhưng hắn là nguyên sĩ chứ không phải phàm nhân nên cũng chỉ cảm thấy mát người mà thôi. Giữa đêm hắn mới gặp một trở ngại coi là có chút khó nhằn, vì phía trước có một bầy thằn lằn đang tập chung, con thủ lĩnh là ngũ giai ma thú, đi đường vòng sẽ mất rất nhiều thời gian nên hắn quyết định đâm thẳng.

Ma thú ngũ giai ngang với Hiển Hóa cảnh trung kỳ, đối với A Diệt thì không khó để tiêu diệt, nhưng đám thằn lằn cấp thấp có số lượng không phải ít, muốn diệt sạch chắc chắn mất không ít sức. Điều đáng ngại nhất chính là nếu có oanh động lớn, rất có thể sẽ thu hút đám ma thú từ phương xa chạy tới, có khi trong số đó còn có ác thú cao giai.

Thân ảnh A Diệt thế như chẻ tre càn quét quần thể thằn lằn, tay phải cầm chiến đao quét ngang bầy thú, tay trái không ngừng phất cây cờ lớn, chỉ huy tử sắc giao long tiêu diệt những đầu ở xa. Nửa bữa cơm sau nơi đây đã không còn một bóng thằn lằn, người thanh niên cường tráng tiếp tục bước đi giữa sa mạc mệnh mông, mắt nhìn hướng nam thẳng tiến.

Cũng là vùng sa mạc ấy nhưng ở một khoảng không gian khác, thân ảnh nữ hài chừng mười hai tuổi, nhỏ nhắn xinh xắn đang nhảy chân xáo trên sa mạc. Vì thân thể quá nhẹ, nên mỗi bước đi của nàng không hề bị lún xuống dưới mặt cát, khiến tốc độ di chuyển phi thường nhanh.

Thân ảnh nhỏ bé ấy đi đến nơi nào là khu vực đó nổi lên những tiếng động lớn, thu hút rất nhiều ma thú sa mạc chạy tới. Chả mấy chốc Thanh Loan đã kéo theo thi thể to lớn của một đầu thằn lằn thất giai, dạo bước giữa hoang mạc, để lại phía sau một vệt cát lún thật sâu.

Những nơi khác cũng như vậy, các tu hành giả đều đang gắng sức vượt qua hoang mạc này, tìm kiếm cánh cửa đi tới vùng hiểm địa thứ hai. Qua ngày đầu tiên, chỉ có hai gia hỏa xấu số gặp phải ma thú quá sức với bản thân, bất đắc dĩ phải bỏ mạng. Những kẻ còn lại đều hướng tới vị trí trung tâm sa mạc, mỗi bước đi đều rất cẩn thận, tránh khỏi mọi nguy cơ đang rình rập.

Quay lại với tên thanh niên họ Diệt, lúc này hắn đang chật vật bò lên từ một hố cát lớn, vừa rồi hắn đã bị quấn xuống vùng cát lún, thiếu chút nữa là bị chôn vùi dưới đó rồi. Giờ hắn mới hiểu nguy cơ không phải chỉ tới từ riêng ma thú sinh sống tại nơi đây, mà còn có nguy hiểm tiềm ẩn ở trong tự nhiên, ở khắp mọi nơi trên phiến sa mạc này.

Như để chứng thực suy nghĩ của hắn là đúng, chả bao lâu sau có một cơn bão cát cực lớn kéo tới, thổi bay hết thảy mọi thứ trên vùng hoang mạc này. Trên bãi cát vàng bằng phẳng, chẳng có bất kỳ điểm vững chắc nào để họ Diệt có thể bám vào, khiến thân thể hắn sắp bị thổi bay theo dòng bão cát.

Chiếc chuông lớn màu ám kim lung lay mạnh mẽ, chả mấy chốc đã không chịu nổi sức gió lốc, trước khi nó bị thổi bay A Diệt trốn ở bên trong đã kịp thu lại vào nạp giới. Hắn hiển hóa ra vô số cành đình bích mọc trên sa mạc, chống chọi lại bão cát, bản thân mình thì trốn ở tận cùng phía dưới những gốc cây.

Một hồi lâu sau cơn bão mới qua đi, để lại nơi đây là tên thanh niên cùng một cọng cây còn sót lại. Thần thức phát tán ra xung quanh, không phát hiện ra có gì nguy hiểm, A Diệt liền ngồi xếp bằng tại chỗ khôi phục nguyên lực. Về phần thần thức, tại nơi đây uy năng bị giảm xuống chỉ còn một phần mười, bình thường hắn có thể dò xét xung quanh phạm vi tám dặm, nhưng giờ đây còn không tới một dặm.

Khôi phục xong hắn lại một đường hướng tới phương nam, càng tiến sâu càng gặp nhiều loài ma thú sa mạc kì dị. Có trăn khổng lồ, có bò cạp chứa kịch độc, có lạc đà quỷ quái, dị trùng nguy hiểm, loại nào cũng đều khó đối phó cả, khiến họ Diệt nhận phải không ít thương tích.

Ngày thứ ba trên sa mạc, A Diệt vội vã chạy trốn khỏi một bầy bò tót số lượng lên tới ba mươi đầu, tu vi từ tứ giai tới lục giai. Chạy được một quãng đường dài, hắn trông thấy phía xa có một tòa lâu đài băng đã bị phủ đầy cát, lâu đài không quá lớn, chỉ cao chừng mười trượng, toàn bộ đều được đông kết từ băng nguyên chất.

“Sao lại là nàng?” Khi đến gần hơn hắn mới trông thấy rõ, đứng tại trên đỉnh tòa lâu đài chính là thiếu nữ tuyệt sắc Liễu Băng Nghi, khiến hắn không khỏi thầm kêu thế giới nhỏ bé. Nhưng hắn cũng không còn sự lựa chọn, cách tốt nhất bây giờ là đến nương nhờ tòa lâu đài kia, sẽ có một chỗ an toàn để hắn thi triển thủ đoạn cố thủ, chứ đứng trên sa mạc trống trải chẳng an toàn chút nào.

Diễm lệ thiếu nữ đang tạo ra vô số cọc băng, hung hăng bắn xuống bầy thằn lằn đang muốn công phá lâu đài ở phía dưới, lúc này thần thức của nàng đã cảm ứng được sự tồn tại của A Diệt. Vài luồng đao quang lướt tới, phanh thây lũ thằn lằn ra thành nhiều khúc, cường tráng nam tử nhảy thẳng lên trên sân thượng của lâu đài, rồi tiếp tục tung chiêu xuống phía dưới.

Sau khi dọn sạch đám thằn lằn, hắn xoay người lại hướng lên phía trên đỉnh lâu đài, bày ra bộ mặt áy náy, ôm quyền nói: “Xin lỗi vì đã làm phiền Liễu sư tỷ, sư đệ chỉ là nhất thời bị ma thú truy đuổi mà không tìm được chỗ trốn, nên bất đắc dĩ phải tới đây phiền tới sư tỷ một lúc.”

Xinh đẹp thiếu nữ khẽ cười, khiến A Diệt đang nhìn thẳng không khỏi ngẩn ngơ, bờ môi anh đào hé mở lên tiếng: “Không có phiền đâu, dù sao vừa rồi sư đệ cũng đã giúp ta dọn dẹp đám súc sinh phía dưới mà, hơn nữa hai ta cũng không phải chỗ xa lạ nên không cần khách sáo như vậy đâu.”

Lúc này đám bò tót đã ầm ầm chạy ngang qua phía dưới tòa lâu đài, chúng như đám súc sinh vô tri không có đầu óc, chỉ biết tấn công hết thảy những sinh linh xuất hiện trong tầm nhìn. A Diệt trông thấy bầy xuẩn thú đó chạy qua thì không khỏi thở phào, vui vẻ cúi đầu nói lời cảm ơn với nữ tử thanh lãnh trước mắt.

Sau một khoảng thời gian nghỉ ngơi hồi sức, hai thân ảnh tiếp tục tiến tới phương hướng trung tâm hoang mạc, một nam một nữ trẻ tuổi không hề mệt mỏi sánh bước cùng tiến. Biết rằng có hai người sẽ ứng phó được tốt hơn mỗi khi gặp nguy hiểm, nhưng trong lòng A Diệt thật sự không muốn đi cùng nữ nhân này một chút nào.

Hồng nhan thì họa thủy, người thu hút sự chú ý như nàng ta, hắn đi theo chỉ có gánh tội oan. Hơn nữa trước giờ hắn thường hợp tác với kẻ yếu hơn mình, nay đi cùng kẻ có thực lực mạnh hơn, cảm giác không thể kiểm soát mọi thứ, khiến hắn không an tâm.

Thiếu nữ bên cạnh bộ mặt khi bình thường rất là lạnh nhạt, cái khí chất thanh lãnh luôn bao quanh, nhưng mỗi khi quay đầu sang nói chuyện với hắn, lại có khí sắc rất thân thiện, khiến hắn không khỏi được sủng mà sợ. A Diệt quyết định sau khi đi tới cuối chặng đường trên sa mạc này, hắn sẽ tách thật xa khỏi nàng ta, thoát khỏi cái cảm giác lo lắng này.

Điều hắn lo ngại cũng không có thừa, sáng sớm ngày thứ bốn, đã có một gã tà sĩ để mắt tới họ Liễu, mà A Diệt đi cùng nàng ta nên tất nhiên sẽ bị giận chó đánh mèo. Tên đó có tu vi Hiển Hóa cảnh đỉnh phong, là một trong những kẻ mạnh mẽ nhất đợt tiến nhập bí cảnh này, hắn tên Mặc Quân, đệ tử ưu tú tại Ảo Ma tông.

Tên đó đã trên trăm tuổi, nhưng bề ngoài chỉ chừng 30 mà thôi, khuôn mặt cũng có phần anh tuấn, nhưng nhiều hơn là vẻ nham hiểm xảo trá. Tuy biết rằng hai gã đệ tử Tọa Sơn tông kia không phải Hiển Hóa cảnh trung kỳ bình thường, nhưng hắn vẫn rất tự tin vào thực lực của bản thân, hơn nữa tâm hắn đã bị dung nhan của Liễu Băng Nghi câu kéo từ lâu rồi.

Ác chiến diễn ra, A Diệt và Băng Nghi đều bung toàn lực để đối chọi với gã tà sĩ nham hiểm này, hai người thực lực thật sự chẳng hề thua kém gì hậu kỳ Hiển Hóa cảnh, nên cũng không lo ngại đối phương.

Tiếng quỷ khóc ma gào vang lên chói tai, xen lẫn phía đối diện là những luồng đao mang mạnh mẽ, cùng vô số cây cối xanh tươi xuất hiện giữa sa mạc. Băng điêu đủ mọi hình thù xuất hiện với số lượng không nhỏ, đối chọi gay gắt với luồng lực lượng âm tà, biến một khu vực hoang mạc trở thành phế tích.
Chương 228: Long thú

Vệt đen bắn đi với tốc độ rất nhanh, lóe lên vài cái đã thấy ở cuối chân trời, đến thì nhanh mà khi đi cũng nhanh không kém. Hai đệ tử Tọa Sơn tông âm trầm nhìn theo thân ảnh chật vật phía chân trời đó, A Diệt thì thào: “Tốc độ phi địa nhanh thật, xem ra hắn phải trả giá không nhỏ để thi triển ra loại thân pháp bá đạo này.”

“Hừ, nếu không chạy nhanh thì chỉ có đường chết, tất nhiên hắn sẽ chọn thi triển bí thuật rồi, thà hao tổn thọ nguyên còn hơn chết ngay lập tức.” Liễu Băng Nghi lạnh lẽo nói một câu, sau đó tiếp tục hướng phương năm mà bước đi, nơi đây vừa xảy ra trận chiến lớn, tốt nhất không nên ở lại lâu.

A Diệt tiêu hao không ít nguyên lực, trên thân cũng có một vài vết thương, nhưng nhiêu đây có thể vừa di chuyển vừa khôi phục, không làm chậm tiến độ. Nhìn theo bóng lưng quyến rũ với những đường cong lả lướt phía trước, hắn không khỏi thầm than đáng sợ với thực lực của mỹ nhân này.

Vừa rồi trong trận chiến với tên Mặc Quân kia, A Diệt có thể thấy rõ nếu một chọi một thì bản thân không phải đối thủ của gã ta, vậy mà họ Liễu này thì khác, mỗi đòn công kích đều áp đảo kẻ địch. Cuối cùng vì suýt chết dưới những chiêu thức đáng sợ của thiếu nữ, mới khiến gã họ Mặc hoảng sợ mà thi triển bí thuật bỏ chạy.

Hai người cứ đi như vậy cho tới ngày thứ bảy, khoảng thời gian qua cũng gặp phải không ít hiểm nguy, chỉ là đều trong mức độ có thể thong dong đối phó. Cũng từng từ xa trông thấy kẻ khác một vài lần, hai bên nước sông không phạm nước giếng. Tuy mê muội dung mạo họ Liễu, nhưng bọn họ cũng biết thời điểm này không thích hợp để đến gần làm quen.

Cửa ải khó nhất tại vùng hiểm địa này đã xuất hiện, đối diện hai người là một đầu Thổ Long Thú, đỉnh cao lục giai ma thú. Nếu là loài ma thú thông thường thì tu vi này không là gì so với hai người họ, nhưng đây là một con thú có chữ Long trong tên, mà cứ liên quan tới rồng thì tất nhiên thuộc loài thú thần thoại, loại ma thú này có chiến lực cao hơn đồng giai rất nhiều.

Hiện tại bọn họ đã tiến tới gần khu vực trung tâm, bao quanh nơi đây sẽ là địa bàn của những đầu ma thú đáng sợ nhất, bất kì kẻ nào dù có ở phương hướng nào đi tới, đều sẽ chạm trán một đầu ma thú khó nhằn như thế này.

Thổ Long Thú có hình dạng như một giao long lớn, với lớp vảy giống như được bùn đất đắp lên, có thể độn thổ dưới lớp cát, độn tốc cực kỳ nhanh. Khí lạnh bốc lên, mấy tòa lâu đài băng giá xuất hiện, Liễu Băng Nghi đứng trên một tòa lâu đài, một khi phát hiện vùng cát nào nhô lên liền điểm chỉ tới đó, xuất ra vô số tiễn băng sát thương cao.

Diệt Chúng Sinh hiển hóa ra vô số rễ cây lớn, chỉ huy chúng chui rúc dưới lòng cát, truy tìm đầu súc sinh kia, ép nó ngoi lên mặt cát để dễ tấn công hơn. Trong tay hắn phất phẩy cây cờ tím, hư ảnh tử sắc giao long bay lượn ngay trên mặt cát, một khi có thứ gì nhô lên sẽ lập tức công kích.

Sau một hồi giằng co, đầu rồng đất đã ngoi lên khỏi lòng cát, liền nhận phải công kích như vũ bão của hai nhân loại trước mặt. Nhục thể đầu súc sinh này cứng rắn dị thường, bị giao long cùng vô số tiễn băng oanh kích lên thân, chỉ thấy khẽ lung lay chứ không hề có thương tích gì.

Thổ Long Thú há cái miệng lớn như chậu máu, gầm thét một tiếng liền bắn ra những đường đạn cát. Mắt thấy tốc độ bay của đạn cát rất nhanh, còn cảm ứng được lực lượng khϊếp đảm, khiến hai người không dám chủ quan liền thi triển thủ đoạn phòng ngự đẳng cấp cao.

“Trường Băng Thuẫn.” Tấm thuẫn hoa mỹ có họa tiết đẹp đẽ che chắn trước thân ảnh mềm mại, trải qua vài cú đạn cát oanh kích mới bị nứt ra chút ít, cơ hồ có thể chịu thêm chục phát bắn nữa.

“Bích Trồi Đơm Lan.” Rất nhiều cành đình bích xuất hiện, mỗi lần một viên đạn cát oanh kích tới chỉ khiến gãy đi một vài cành, thân thể A Diệt trốn tại sâu phía sau tạm thời an toàn.

Loạt đạn qua đi, đầu súc sinh kia lại chui xuống lòng cát, tiếp tục dùng độn thổ thuật để lẩn trốn, tìm cơ hội ngoi lên công kích bất ngờ. Phía trên bề mặt, những tòa lâu đài băng đã vỡ vụn, nhưng lại có một đóa sen băng lớn xuất hiện, Băng Nghi và A DIệt đang đứng trên đó, nhắm mắt tập trung cảm ứng vị trí của đầu giun đất này.

“Chỗ này!” Cả hai người đồng thời thốt lên, tức thì bộc phát nguyên lực, thi triển thần thông hướng tới vị trí mà họ cho rằng Thổ Long Thú ở đó. A Diệt trong lòng không khỏi bất ngờ, khi thấy mỹ nhân bên cạnh có thể phát hiện giống như mình, điều này chứng tỏ thần thức của nàng ta không hề kém hắn, trong khi thần thức của hắn cao hơn đồng giai rất nhiều.

Lưỡi đao bốc lên khí đỏ, A Diệt vung mạnh bổ ra một luồng đao quang huyết sắc, đâm thẳng xuống bãi cát vàng, chả mấy chốc đã đánh lên thân thể ma thú đang lẩn trốn dưới đó. Thổ Long Thú thình lình ngoi lên, tuy chỉ thương tích nhẹ nhưng bị phát hiện chỗ trốn khiến nó hoảng hốt.

“Băng Phượng!” Ngọc thủ nâng lên khẽ điểm, một đầu phượng hoàng bằng băng ngưng tụ, gầm thét lao đến đâm thẳng giữa bụng rồng đất, khiến đầu ma thú đó ngã nhào, đã có máu tươi chảy ra!

Hai tấm nguyên phù cùng lúc được hai người ném tới, bạo phát uy năng khiến đầu rồng đất đau đớn gầm lên, thân thể dài chục trượng giãy giụa không ngừng, khiến cho bụi bay cát chạy.

Hai thân ảnh chợt lóe đã xuất hiện ngay phía trên bụng của Thổ Long Thú, bụng của súc sinh này là vùng duy nhất không có lớp vảy đất cứng, có thể coi là điểm yếu của nó. Trường kích cùng chiến đao đâm thẳng xuống, luồng nguyên lực lam lục mạnh bạo cấp tốc xé tan lớp da ma thú, đâm sâu trong da thịt.

Cơn gió thổi qua kéo theo luồng cát bụi, biển cát vàng trải dài mệnh mông, những dấu chân chả mấy chốc bị vùi lấp, hai thân ảnh một nam một nữ tiếp tục tiến bước không ngừng nghỉ. Trong tay mỗi người đều cầm một viên nguyên thạch thượng phẩm, vừa đi vừa hấp thu nguyên khí để khôi phục, bỏ lại phía sau là một thi thể to lớn của ma thú họ rồng.

Tại trung tâm vùng hoang mạc mênh mông này, có một tòa lâu đài cổ to lớn được xây từ gạch cát, đứng sừng sững không biết bao nhiêu năm tại nơi đây. Ở giữa đại sảnh bên trong lâu đài cổ ấy, có một truyền tống trận, chính là lối đi duy nhất giúp các tu hành giả rời khỏi nơi này.

Nghe nói sau mười ngày mở ra thì nơi này sẽ đóng lại trăm năm, đến lúc đó những ai không thể tới được tòa lâu đài cổ này, chắc chắn phải chôn thây bên trong vùng hoang mạc. Giữa đêm ngày thứ bảy, Diệt Chúng Sinh và Liễu Băng Nghi với thân ảnh phủ bụi cát đã đi tới được nơi đây.

Bên trong lâu đài là tuyệt đối an toàn, hai người cũng không vội tiến vào truyền tống trận, dù sao cũng không chắc chắn bên kia có gì. Họ nhảy lên những tầng cao bên trong lâu đài, tìm một chỗ bí mật rồi bắt đầu đàm tọa, khôi phục toàn bộ nguyên lực tiêu hao, cùng thương thế sau những ngày vừa qua.

Đến giữa ngày hôm sau, đã có thêm vài người tới đây rồi bước vào truyền tống trận, thuận lợi được đưa đi nơi khác. Họ Diệt cùng họ Liễu cũng đã đưa trạng thái bản thân tới đỉnh phong, tinh thần sảng khoái thoải mái, nhìn nhau gật đầu rồi từng người bước vào truyền tống trận, lần lượt rời đi.

“Vùng hiểm địa thứ nhất đã thông qua, ngươi sẽ được đưa tới không gian nhận thưởng, giá trị phần thưởng dựa vào cơ duyên, chúc ngươi may mắn.”

Thanh âm vang lên trong đầu vừa dứt, A Diệt đã cảm thấy thân thể không còn trong trạng thái bay bổng nữa, hắn liền mở mắt ra, đã thấy mình đứng trong một gian phòng lớn, có toàn gương phản chiếu.

Thân ảnh hắn bước tới đâu đều có vô số hình ảnh bản thân mình hiện ra ở xung quanh, khiến hắn không khỏi khó chịu, cái bản mặt bình thường của hắn thì có gì đáng xem chứ. Tìm kiếm một hồi cũng chẳng thấy phần thưởng ở đâu, nơi đây ngoài gương ra thì chẳng có gì khác cả.

Khi liếc nhìn trông thấy khuôn mặt mình phản chiếu trong gương, hắn liền tiến lại gần xem xét kĩ càng, sau một hồi thì nhíu mày gọi Ma Quân. Một lúc sau lười biếng thanh âm mới chậm rãi vang lên: “Sao? Lúc ở cạnh người đẹp thì không thấy nói với ta một câu nào, giờ người đẹp đi rồi mới nhớ tới ta à?”

“Bớt nói nhảm, ngươi xem tại sao mặt ta lại khá khác so với ngày xưa như thế, chẳng lẽ đây chính là tác dụng phụ khi tu luyện Hỗn Ma quyết mà ngươi nói?” A Diệt nghiêm túc lên tiếng.

Dung mạo hắn đúng thật có khác đi chút, nếu là người khác nhìn vào sẽ không phát hiện ra, nhưng bản thân hắn thì hắn rất rõ, so với hơn chục năm trước đổ đi thì rõ ràng đã khác. Có lẽ điểm biến đổi nhỏ này chỉ có Ma Quân luôn bên cạnh hắn là nhận ra, những người khác kể cả Vân Chi và Dược Trọng Bình cũng không hề phát hiện.

“Thì hồi trước khi ngươi chuẩn bị tu luyện Hỗn Ma quyết ta có nhắc qua rồi đấy thôi, dung mạo chắc chắn sẽ bị thay đổi. Nhưng ngươi yên tâm, thay đổi thế nào đi nữa thì vẫn giữ lại nét nhận dạng thôi, không sợ sau này kẻ khác nhận không ra đâu. Lúc đó ta nhớ ngươi có nói miễn bộ mặt không bị biến thành ma quỷ là được, giờ quay ra trách vấn cái gì?”

Nghe Ma Quân nói vậy, A Diệt mới bình tĩnh lại, đúng thật hồi đó hắn từng nói vậy, khi ấy hắn nghĩ bản thân không bị biến thành hình dạng người không ra người, ma không ra ma, là có thể chấp nhận được. Hai mươi năm không hề gì, hắn tưởng bản thân không bị biến đổi, nào ngờ nay có thời gian soi gương kĩ càng, mới phát hiện mặt mình đã có thay đổi.

Soi mói mặt mình trước gương một hồi hắn liền bỏ qua, tiếp tục tìm kiếm bảo vật, dù sao điểm thay đổi khá nhỏ ấy chưa ảnh hưởng gì tới hắn. “Cũng chỉ là chân mày bớt rậm, mắt thì trông nham hiểm hơn chút mà thôi, không sao cả.”
Chương 229: Băng giá

Trên một quảng trường rộng lớn, có không ít nhân ảnh hoặc đứng hoặc ngồi ở khắp mọi nơi, lúc này một lối thông đạo hiện lên, thu hút ánh mắt của vài người gần đó. Bạch y thanh niên Diệt Chúng Sinh chậm rãi bước ra, mắt liền đảo qua xung quanh một lượt, hắn đếm sơ cũng thấy có chừng năm mươi người tại quảng trường này rồi.

Quang cảnh nơi này như một vùng thế ngoại đào nguyên, bao quanh quảng trường chính là vô tận núi non, sông nước, không khí trong lành, hoa tươi cảnh đẹp. Chỉ là nơi đây có cấm chế, không ai có thể rời khỏi phạm vi quảng trường, hơn nữa có áp bách khiến nguyên sĩ không thể gây ra được công kích sát thương lớn, ngay cả thần thức cũng bị áp chế rất nặng.

Họ Diệt tùy ý đi tới một góc vắng người, ngồi xếp bằng đàm tọa, nhắm mắt lại không để ý xung quanh. Đợi ngày thứ mười qua đi, vùng hiểm địa sa mạc hoàn toàn đóng lại, lúc đó vùng hiểm địa thứ hai sẽ mở ra, việc hắn cần làm lúc này là chờ đợi, bảo toàn trạng thái bản thân ở đỉnh phong.

Một góc ở phía xa, thiếu nữ Liễu Băng Nghi lúc này đang đứng trò chuyện với Bạch Trình, thực chất là khi vừa thấy nàng xuất hiện, tên đó đã chủ động đi tới chào hỏi. Hai người đó đôi khi liếc nhìn về phía này, chỉ là không tiện tới làm phiền mà thôi, tuy nhắm mắt nhưng A Diệt vẫn có thể cảm ứng rõ ánh mắt thù địch của tên khốn họ Bạch ấy, khi hướng ánh mắt tới đây.

Lần này Bạch Trình còn có một tên đi cùng, hắn ta bề ngoài chỉ chừng hai mươi, dung mạo cũng tương đối khá, là người của Bạch gia nhưng không phải đệ tử Tọa Sơn tông. Có lẽ trong gia tộc hắn ta cùng Bạch Trình là huynh đệ trong cùng một nhánh, nên mới được Bạch Trình bảo hộ như vậy, tu vi của kẻ đó chỉ là Hiển Hóa cảnh sơ kỳ, thuộc hàng kém nhất tại đây.

Mười ngày bất giác đã qua, sau A Diệt còn có thêm vài người thành công vượt qua thử thách thứ nhất. Ban đầu có hơn tám mươi người, nay chỉ còn gần sáu mươi, mới là vùng hiểm địa đầu tiên đã lấy đi tính mạng của hơn hai mươi tu hành giả mạnh mẽ rồi.

Thanh âm của lão già chủ trì lại vang lên trên toàn bộ quảng trường: “Hỡi những đệ tử tài năng đã thành công vượt qua vòng đầu tiên, các ngươi chắc chắn đã nhận được phần thưởng rồi nhỉ, giờ hãy sẵn sàng để tiến tới thử thách tiếp theo, vùng hiểm địa thứ hai!”

Vô số thông đạo chuyển tống thình lình xuất hiện trên quảng trường, đã có không ít kẻ vội vàng, vừa thấy thông đạo xuất hiện liền nhảy vào bên trong. A Diệt lúc này mới vừa đứng dậy, chậm rãi tiến tới một thông đạo ở ngay bên cạnh, trước khi đi hắn còn liếc nhìn sang phía hai đồng môn bản tông một cái.

Thiếu nữ xinh đẹp Liễu Băng Nghi nhìn hắn rồi cười nhạt gật nhẹ đầu, hắn cũng không chậm trễ liền gật đầu đáp lại, sau đó tiến vào thông đạo.

Vùng hiểm địa thứ hai, đại lục băng, một vùng đất cực kỳ lạnh lẽo, độ lạnh giá tại nơi này ngay cả tu hành giả Hiển Hóa cảnh nếu không có thủ đoạn giữ ấm, chắc chắn cũng phải bị đóng băng!

Vừa đặt chân xuống nơi đây, A Diệt đã cảm thấy toàn thân lạnh buốt, hơn nữa mặt nền là băng, nên di chuyển cực kỳ khó, rất dễ trơn trượt. “Vùng đầu tiên thì cực nóng, giờ vùng thứ hai là cực lạnh, Cận Thiên tháp này quả là biết tạo thử thách độc đáo.”

Hắn liền lấy ra một khối thủy tinh cầu bóng như gương, có thể phản chiếu rất rõ quang cảnh xung quanh. Niệm chú ngữ một hồi, thủy tinh cầu lập tức bay lên lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, không ngừng thả xuống thân thể những hào quang li ti, lúc này A Diệt mới cảm thấy bớt lạnh phần nào.

Đây là một món bảo vật đặc thù, có khả năng chống lạnh, giá trị rất cao. Nó chính là phần thưởng khi hắn vượt qua được thử thách đầu tiên, hồi ở trong gian phòng toàn gương phản chiếu, hắn đã rất vất vả mới có thể tìm thấy, vì căn bản thứ này cũng phản chiếu giống như gương, rất khó phát hiện.

Khoác lên thân bộ áo bào ấm áp, sau đó còn kèm thêm tấm áo choàng Bài Độc Cố Y, món bảo cụ này tuy tác dụng chính là miễn nhiễm độc, nhưng lớp quang tráo kháng độc nó tạo ra bao bọc trên thân, cũng có thể chống lạnh phần nào. Sau khi thân thể không còn cảm thấy quá lạnh, hắn bắt đầu lên đường, cẩn thận bước từng bước về phía trước.

Thanh âm đi về hướng bắc vang lên trong đầu từ trước, A Diệt xuất hiện tại rìa phía nam đại lục băng, nên muốn đến vùng trung tâm tất nhiên phải tiến thẳng hướng bắc. Qua một ngày đường hắn chỉ gặp phải nguy hiểm từ những vùng băng tan do thiên nhiên tạo thành mà thôi, chưa phát hiện ra bất cứ đầu ma thú nào, khiến hắn cảm thấy có gì đó không đúng.

Nỗi nghi hoặc ngày càng lớn, trong lòng ai nấy đều có một cỗ bất an vô danh, đặc biệt là những người có được tình báo rất chi tiết về nơi đây, càng thêm lo lắng. Hiện tại đã đến ngày thứ năm, chỉ còn mười lăm ngày nữa là nơi đây đóng lại, nhưng nguy hiểm mà các tu hành giả gặp phải chỉ có lát đát những hố băng mà thôi, hoàn toàn không thấy sinh vật khác.

Diệt Chúng Sinh lúc này đang lén lút theo sau một gã tà sĩ, tên đó có tu vi hậu kỳ, nếu gặp phải nguy hiểm bất ngờ vẫn có thể ứng đối được, giúp cho họ Diệt có thêm thời gian chuẩn bị. Hắn đứng trên Thoi Độn Thiên luôn thi triển năng lực tàng hình, tuy không thể phi hành nhưng lướt trên mặt băng là không thành vấn đề, rất thích hợp để âm thầm bám đuôi kẻ khác.

A Diệt chưa muốn động thủ với người phía trước, kế bên gã ta có một thanh phi kiếm bốc lửa, có khả năng kháng lạnh rất tốt. Điều trọng yếu là món bảo cụ đó thuộc sở hữu của một gã đệ tử Thiên Kiếm các, cũng mang tu vi hậu kỳ, có thể gϊếŧ được tên đó để đoạt bảo, chắc chắn thằng cha trước mắt này không tầm thường.

“Tốt nhất vẫn là bám theo sau hắn ta, một nơi hiểm địa không thể nào không có ma thú được, chắc chắn đây chỉ là bình yên trước cơn bão lớn mà thôi, tất cả hãy để tên đó hứng chịu trước đi.” Vừa đi vừa lẩm bẩm, A Diệt vẫn đề cao quan sát hết thảy xung quanh. Ma Quân đã tiến vào trạng thái tu luyện, nhưng một khi có biến lớn, y sẽ thức giấc để hỗ trợ hắn.

Trái ngược với tốc độ chậm chạp, cẩn thận tiến từng bước của đa phần mọi người, mỹ nhân Liễu Băng Nghi thân ảnh di chuyển như thiểm điện, tốc độ vượt xa âm thanh. Năng lực của nàng càng ở những nơi có nhiều băng tuyết sẽ càng tăng cao, ở nơi đây nàng như cá gặp nước, thực lực tăng lên một mảng lớn, cơ hồ có thể xưng vô địch trong cùng đại cảnh giới.

Tiếng rống giận dữ vang lên chói tai, khiến sắc mặt xinh xắn của Liễu Băng Nghi trở nên khó coi. Ngay ngày đầu tiến nhập vùng hiểm địa thứ hai này, nàng đã đi tới vùng ven trung tâm đại lục băng, lần đầu tiên trông thấy ma thú, cũng là lúc nàng hoảng sợ không thôi.

“Tại sao toàn bộ ma thú sinh sống ở khắp nơi trên phiến băng địa này, lại tập chung toàn bộ ở vùng trung tâm chứ? Như vậy thì lấy đâu ra đường cho những kẻ khác vượt qua!”

Điều này cũng xảy ra tại vùng không gian cao hơn, trước mặt thân ảnh nữ hài nhỏ nhắn, là đầy rẫy ma thú hung dữ, yếu nhất cũng đạt tới lục giai ma thú, thất giai số lượng càng không ít. Tọa Thanh Loan lẩm bẩm: “Đợt này đám thú có gì đó không đúng, mong rằng tiểu đồ đệ của ta sẽ có thể vượt qua được, đừng khiến ta phải kiếm thêm đệ tử mới.”

Đồ đệ của nàng ta lúc này đang trợn tròn mắt kinh hãi, trán đổ đầy mồ hôi, vì kẻ hắn bám đuôi theo đã lìa đời, hơn nữa còn bằng cái cách không thể nào đau đớn hơn. Vừa rồi khi tiến tới khu vực này, không biết từ đâu nhảy ra mấy đầu cự viên lông trắng, cả đám đều có tu vi lục giai, chả mấy chốc đã chế trụ được tên tà sĩ đó.

Thân thể hắn ta bị mấy đầu bạch viên tranh giành lẫn nhau, kéo căng ra chẳng khác nào chịu hình phạt ngũ mã phanh thây, chả mấy chốc như miếng bách bị xé thành từng mẩu nhỏ. Cái đầu thì bị nhai như trái dưa hấu, óc cùng máu tươi tràn ra từ trong khoang miệng nhìn mà rợn người, các bộ phận khác cũng đều đã nằm yên trong bụng bầy ác thú kia.

Họ Diệt đang ẩn mình nhờ Thoi Độn Thiên, nhưng vẫn không khỏi lo sợ phải dán thêm một tấm liễm khí phù cao cấp lên thân. Đám súc sinh phía trước có khả năng độn thổ dưới lớp tuyết dày, một khi đi qua mà để chúng phát hiện, chắc chắn chết không nghi ngờ.

“Sau hơn mười ngày thuận lợi không gặp bất kỳ trở ngại gì, giờ đã chính thức chạm trán thử thách đích thực, chỉ là cái thử thách này không khỏi quá khó đi.” A Diệt cười khổ, hắn biết nơi này đã coi như gần vùng trung tâm lục địa băng rồi, thế nên chắc chắn có ma thú chấn thủ, nhưng không ngờ lại đông đảo và mạnh mẽ tới vậy.

Qua một phen suy tư, hắn liền phất tay lấy ra mấy chục đầu khôi lỗi thú, mấy năm qua hắn đã chế tác ra số lượng lớn khôi lỗi, nay chính là lúc dùng đến chúng. Dán tốc hành phù lên thân mỗi một đầu, sau đó ra lệnh cho bọn chúng đồng loạt hành động, dẫn dụ bầy bạch viên đuổi theo mình.

Không ngoài dự đoán, đám ma thú sống tại vùng băng tuyết này, tuy thực lực rất mạnh mẽ nhưng đầu óc lại đơn giản, cả đám chia ra truy đuổi theo những đầu khôi lỗi thú của A Diệt. Điều làm hắn bất ngờ rồi không khỏi thở phào, chính là quanh đây còn rất nhiều bạch viên khác, chỉ là ban nãy tên tà sĩ kia không đủ dụ hoặc để bọn chúng xuất hiện nhiều mà thôi.

Thoáng chốc, năm chục đầu khôi lỗi thú đã chạy tán loạn hướng tới phương xa, chừng ba mươi cự viên lông trắng điên cuồng đuổi theo bọn chúng, biến con đường trước mặt thẳng tới hướng bắc trở nên an toàn.
Chương 230: Gây thù

Trên một khu vực băng giá rộng lớn, có rất nhiều thân ảnh hung thú chạy trốn, nhìn kỹ sẽ thấy toàn bộ đều là khôi lỗi, việc chúng cần làm chỉ có chạy thật nhanh. Xa phía sau đám khôi lỗi thú, có những đầu ma thú to lớn hung dữ đuổi theo, những ác thú hung tợn này là các loài ma thú sống tại vùng băng tuyết.

Không một ai phát hiện được, có một nguyên sĩ đang ẩn mình di chuyển từ từ trên mặt tuyết, toàn bộ ma thú cư ngụ tại lân cận đều đã truy đuổi đám khôi lỗi. Kẻ này không ai ngoài Diệt Chúng Sinh, suốt chặng đường kể từ khi tiến nhập vùng trung tâm đại địa này, đã luôn bí mật thả ra khôi lỗi, để dẫn dụ ma thú rời xa khỏi đoạn đường bản thân cần đi qua.

Những khôi lỗi hắn chế tác số lượng lớn, tài liệu chỉ ở mức khá, nên rất dễ bị phá hủy, nhưng dựa vào ưu thế tốc độ cùng số lượng, đã thành công câu kéo được vô số ma thú ẩn tại xung quanh nơi này.

Lần lượt từng tin tức khôi lỗi bị phá hủy truyền vào đại não, khiến hắn không khỏi đau lòng: “Hơn trăm đầu khôi lỗi đã bị hủy hoại, giá trị của chúng có thể sánh bằng một món bảo cụ Huyền giai hạ phẩm loại hiếm rồi.”

Lần này hắn đem theo năm trăm đầu khôi lỗi làm từ tài liệu loại khá, nay đã thả ra phân nửa, tuy lúc thả ra hắn đã lên tinh thần rằng chúng sẽ có khả năng bị phá hủy toàn bộ, nhưng đến khi nhận được tin tức thật sự vẫn không khỏi đau lòng tiếc của.

Một đường âm thầm di chuyển thuận lợi, sau hơn một ngày nữa trôi qua thần thức của hắn đã phát hiện ra cung điện băng cổ xưa hùng vĩ, nằm tại trung tâm đại địa này. A Diệt chỉ còn cách cung điện đó gần một dặm, chừng ba trăm trượng, nếu cứ di chuyển với tốc độ này thì một bữa cơm nữa sẽ tới nơi.

“Ầm!” Hai thân ảnh nam tử không rõ mặt mũi đang cấp tốc chạy trốn rất nhanh trên mặt băng trơn trượt, phía sau họ không xa là một đầu lam sắc cự giải đang điên cuồng truy đuổi. Hai tên khốn đó luôn hướng tới những nơi xuất hiện khôi lỗi thú của A Diệt, muốn nhờ bọn chúng câu lại chút thời gian để hai tên kia đào tẩu.

Cự giải đi đến đâu là nơi đó tuyết bay băng chạy, cái càng to lớn vung ra một cái liền đánh tan nát hoàn toàn khôi lỗi thú, không chút chậm nhịp nào. Mắt thấy cảnh tượng này tại phía trước, A Diệt đang chậm rãi tiến lên liền cả kinh dừng lại, cật lực thu liễm khí tức hết mức có thể.

Cự giải to lớn với sức lực đáng sợ đó, chính là thất giai ma thú hàng thật giá thật, không phải cấp độ mà hắn có thể trêu vào nổi.

Nhân loại Hiển Hóa cảnh sơ kỳ cực mạnh, có nhiều thủ đoạn, hoàn toàn có thể diệt sát ngũ giai ma thú. Tương tự trung kỳ cực mạnh cũng có thể diệt sát lục giai ma thú, tại nơi này không ít kẻ làm được điều đó. Nhưng dù cho có mười gã hậu kỳ cực mạnh, đủ mọi thủ đoạn, cũng chưa chắc đánh lại một đầu ma thú thất giai, vì căn bản đó là chênh lệch đại cảnh giới.

Thất giai bên ma thú là tu vi ngang với nhân loại Bỉ Ngạn cảnh, dù cho không có trí khôn cùng nhiều vật phẩm hỗ trợ như loài người, thì loại động vật đẳng cấp này cũng không phải đám Hiển Hóa cảnh như bọn hắn có thể chọc tới. Hai tên đần độn kia rước phải đại họa này chỉ có thể coi là xui xẻo, đã thế nơi đây còn không thể phi hành, tỉ lệ tử vong lên tới mười thành.

Đợi cự giải đuổi theo hai tên khốn đó đi xa, A Diệt mới lau đi mồ hôi lạnh, rồi tiếp tục chậm rãi di chuyển về phía trước, hiện giờ hắn còn cách cung điện chỉ chừng trăm trượng mà thôi. Mỗi lần có cơn gió thổi qua, hắn lại co ro thân thể lại, lạnh run rẩy cả người, nhưng vẫn không ngừng tiến lên.

“Trùng hợp tới vậy sao?” Họ Diệt thốt lên trong lòng, vì ngay phía trước tại lối vào cung điện, tên Mặc Quân cùng ba gã tà sĩ khác, đang gắng gượng đối chọi với một đầu ma thú thất giai. Đó là một con gấu tuyết, có thân thể béo múp to lớn, nửa thân sau đã che đậy hoàn toàn cửa vào cung điện, khiến bốn tên tu hành giải Tà Quốc phải chật vật đối phó.

Cung điện này nguy nga to lớn, đỉnh cao đâm xuyên qua tầng mây, có tổng cộng bốn lối dẫn vào bên trong, được chia đều đặn ở mỗi hướng đông tây nam bắc một cửa. Chỉ là để có thể tiến sang cửa ở hướng khác cần đi đoạn đường không ngắn, mà khả năng cao lối vào khác cũng có ma thú thủ hộ, nên mấy tên này mới quyết định chiến đấu một phen.

Với thực lực của bọn chúng, để bảo trụ tính mạng trước một đầu ma thú không di chuyển là không thành vấn đề, chúng đơn giản chỉ muốn đánh lui con gấu đó nhích ra khỏi lối vào cung điện, chứ không nghĩ đến chuyện có thể diệt sát được nó, đó căn bản là nằm mơ.

Đầu gấu tuyết ngồi im tại chỗ không hề di chuyển mảy may, nó đơn giản chỉ vung hai chân trước để tấn công bốn con kiến trước mặt, đôi khi há cái miệng lớn bắn ra những khối cầu tuyết gây kết băng. Bốn gã tà sĩ có hai trung kỳ và hai hậu kỳ, chúng đều sở hữu thân pháp di chuyển rất nhanh nên không dễ trúng đòn, cả đám không ngừng công kích để tạo một lối đi.

A Diệt trốn sau một tảng băng lớn quan sát, thần thức âm thầm dò xét khắp mọi nơi, hắn đã cảm ứng được chiến đấu tại ba lối vào ở những hướng khác, quả nhiên nơi nào cũng bị ma thú chặn lại cửa.

Đáng chú ý nhất là lối vào tại cửa phía nam, mặt bên kia cung điện, có gần mười tên nguyên sĩ đang chiến đấu với ma thú. Mà kẻ cầm đầu đám người đó chính là Bạch Trình, cả đám đang vất vả ác chiến, vì khoảng cách quá xa nên thần thức của hắn không thể cảm ứng rõ được bên nào đang chiếm lợi thế.

Vô số cầu tuyết từ miệng gấu trắng bắn ra, một gã tà sĩ chậm nhịp đã không thể né tránh toàn bộ, thân trúng phải một viên cầu. Toàn thân hắn ta tức thì đông cứng, bên ngoài có một lớp băng bao phủ, trở thành một tượng băng đúng nghĩa, một khi băng vỡ chắc chắn hắn phải chết.

Ba gã đồng bạn sắc mặt liền trở nên khó coi, nhưng họ cũng chẳng thể giúp được gì, tên đó coi như đã ra đi mãi mãi. Chúng càng điên cuồng thi triển những thần thông có lực sát thương mạnh mẽ hơn, oanh kích lên thân thể mập mạp của gấu tuyết, khiến nó cảm thấy đau đớn gầm gừ.

Vài chục đầu khôi lỗi được âm thầm thả ra, từ một hướng khác chạy tới giúp ba tên tà sĩ công kích gấu tuyết. Tuy đám khôi lỗi chẳng thể gây ra thương tích cho thất giai ma thú, nhưng gây khó chịu có thừa, khiến gấu trắng giận dữ như muốn đứng dậy.

Ba tên tà sĩ kia tuy không rõ đám khôi lỗi là của kẻ nào phái tới, nhưng trước mắt lại cảm thấy vui mừng vì có thể giúp bọn chúng gây khó chịu cho súc sinh này.

Hai bên cứ thế tiếp tục giằng co một hồi, cuối cùng đầu gấu tuyết cũng hết chịu đựng được, nó đứng thẳng bốn chân lên rồi tức thì phóng tới phía ba tên tà sĩ cùng bầy khôi lỗi. Thân thể nó mập mạp nhưng tốc độ lại không chậm chút nào, lóe cái đã thấy tiếp cận vị trí đám người rồi dẫm nát mấy đầu khôi lỗi đứng hàng đầu tiên.

Ba tà sĩ cùng mấy chục đầu khôi lỗi nhanh chóng xoay người bỏ chạy, ngay phía sau chính là thân thể to lớn trắng tinh của gấu tuyết, mỗi một bước chạy đều dẫm nát mấy cỗ khôi lỗi thú. Đợi đầu súc sinh to xác kia rời xa lối vào cung điện, ba vệt đen tức thì vòng lại phóng nhanh tới cửa lớn, muốn nhân lúc gấu tuyết đang phát tiết với đám khôi lỗi, thì bản thân sẽ tiến nhập cung điện.

Nhưng có kẻ còn hành động nhanh hơn ba tên kia, một vệt bạch mang vụt cái đã tới ngay trước lối vào cung điện, hiện ra là một gã thanh niên nam tử dung mạo bình thường. Ngay khi vừa nhìn rõ khuôn mặt hắn, tên Mặc Quân đang cật lực chạy tới liền cả kinh thốt lên: “Là ngươi...”

“Phải, là ta.” Khóe miệng A Diệt nổi lên ý cười, đáp lại một câu rồi vung tay bắn ra chục tấm phù bạo, còn bản thân hắn thì tiến nhập cung điện, vào trong phạm vi có cấm chế bảo vệ.

“Bùm bùm!” Phù bạo đồng loạt phát nổ, ba gã tà sĩ nhất thời không thể lao đến lối vào cung điện được, nếu còn cố tiến thêm chắc chắn sẽ bị nổ chết. Mà cùng lúc A Diệt bắt đầu hành động, hắn đã cho đám khôi lỗi ngưng hoạt động, giúp đầu gấu tuyết có thể dễ dàng nghiền nát toàn bộ. Khi phù bạo từ tay hắn bay ra, cũng là lúc súc sinh kia quay đầu đuổi theo ba tên tà sĩ.

“Không kịp rồi, nếu súc sinh kia đuổi tới cả ba chúng ta chắc chắn phải chết!” Quát lớn lên, sau đó Mặc Quân không chần chừ liền xông thẳng tới phía đống phù bạo đang liên tiếp phát nổ, vận dụng thủ đoạn phòng ngự lên cao nhất có thể. Hai tên khác cũng không còn cách nào, nghiến răng chạy theo sau họ Mặc, cả ba thân ảnh dần mờ đi sau đám khói lửa.

A Diệt lúc này đã đứng trên truyền tống trận nằm ở trung tâm đại sảnh cung điện, ánh mắt hắn nhìn tới cửa lớn nơi mình tiến vào, liền thấy hai thân ảnh tàn tạ xuất hiện. Mặc Quân cùng một gã tà sĩ hậu kỳ Hiển Hóa cảnh, bộ dạng nửa sống nửa chết, ánh mắt chứa đầy sát khí nhìn thẳng họ Diệt.

“Tiếc quá, vậy mà chỉ có thể giải quyết một tên, hai người các ngươi xem như may mắn.” A Diệt thở dài lên tiếng, nhưng hắn cũng không động thủ, vì trong đây có cấm chế không thể gây ra công kích có sát thương.

Trước hai ánh mắt cay nghiệt như muốn ăn tươi nuốt sống mình, khóe miệng Diệt Chúng Sinh tùy ý nhếch lên, đôi mắt mang vẻ thách thức cùng châm chọc, tay giơ lên làm động tác chào tạm biệt, truyền tống trận phát sáng đem hắn rời đi khỏi vùng không gian này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom