• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Ma Đế Nghịch Thần

  • Chương 411-415

Chương 411: Cường chiến

Một thành trì cổ xưa tọa lạc giữa núi rừng, phạm vi nội thành rộng chừng năm dặm, kiến trúc trong thành cổ kính kì dị, có nhiều tòa nhà cao chọc trời, hiện tại chỉ là một di tích cổ bị bỏ hoang.

Tên thanh niên trong trạng thái tàng hình bay tới nơi đây, đảo mắt quan sát những kiến trúc lạ mắt, nghi hoặc lên tiếng: “Tại trung tâm phúc địa không ngờ lại có thành trì, rất có thể tâm nhãn nằm tại nơi này, nhanh chóng tìm kiếm thôi.”

Nói rồi hắn bay vọt vào trong thành, cẩn thận dò xét từng ngõ ngách trong mỗi tòa kiến trúc lớn, tranh thủ hai kẻ khác đang giao tranh mà ngư ông đắc lợi. Dư uy động trời thi thoảng cũng lan tới thành trì, khiến một vài tòa kiến trúc lâu đời lung lay, tường thành có dấu hiệu rạn nứt, rất có thể sẽ sụp đổ trong thời gian tới.

Giữa không trung cách thành trì mười mấy dặm, hai thân ảnh gắt gao giao thủ, mỗi quyền mỗi cước tung ra đều khiến không gian ba động, nguyên khí hỗn loạn. Thanh âm va chạm công kích vang lên không ngớt, một bên lôi đình cuồng mãnh, thiên lôi rậm rạp, một bên hắc ám vô tận, âm u bao phủ chiến trường.

Một đợt oanh kích mạnh mẽ phát sinh, hai bóng người như diều đứt dây bắn ngược ra sau, hung hăng đâm thủng hai ngọn núi lớn mới có thể dừng lại. Một ngọn núi rung chấn, thân ảnh Lôi Động Võ hùng hổ bắn lên tận trời cao, trong tay xuất hiện cây kỳ lớn họa hình rồng bay, mạnh mẽ phất khiến sấm sét hội tụ.

Một đầu lôi long to lớn thành hình, gầm thét lao tới ngọn núi tên thây khô đâm phải, ngay khi tới gần ngọn núi đầu lôi long đã bị hàng loạt hư ảnh ma hồn công kích, nhân cơ hội đó thây khô Mộc Nhất Đại lao vọt về phía đối thủ. Gã nam tử cường tráng mặt không đổi sắc, tay còn lại giơ lên rồi ném ra một thanh phi đao hình tia chớp, lập tức vô vàn phi đao xuất hiện.

Mắt thấy hàng ngàn phi đao kéo theo lực lượng pháp tắc bắn tới phía mình, họ Mộc thây khô không khỏi nghiến răng lẩm bẩm: “Tên khốn này sao có lắm bảo cụ Địa giai thế?”

“Thuẫn Tráng Hồn!” Rất nhiều ma hồn từ lòng bàn tay thây khô trào ra, hội tụ lại tạo thành một tấm thuẫn lớn mặt quỷ, cứng rắn đón đỡ hàng ngàn phi đao phô thiên cái địa bắn tới. Đầu lôi long lúc này đã đánh tan toàn bộ hư ảnh ma hồn, nó liền điên cuồng lao tới sau lưng đối phương, khiến thây khô Mộc Nhất Đại lâm vào thế khó.

“Xem ngươi chạy đi đâu.” Lôi Động Võ đắc ý lên tiếng, trước mặt xuất hiện một hạt châu xanh sẫm, tức thì kích phát uy năng, điều động thiên lôi khắp bầu trời đồng loạt trút xuống đối phương.

Trong tình cảnh bị ba luồng công kích mạnh mẽ lao tới từ ba hướng khác nhau, thây khô đành dùng tới lực lượng thượng vị tích góp được trong thân thể mình, để có thể lật ngược tình thế.

Ma lực gào thét bạo khởi, một luồng lực lượng phát tán ra từ thân thể thây khô, khiến Lôi Động Võ ở phía xa chấn kinh bất ngờ. Luồng khí đen quanh thân Mộc Nhất Đại hóa thành ba luồng hào quang bay về ba hướng, đồng loạt ngăn cản ba thế công dữ dội của đối phương, bất ngờ có thể thành công giải quyết toàn bộ.

Hàng ngàn phi đao ánh chớp từ phía trước bắn tới, bị luồng khí đen hóa thành một cự chưởng khổng lồ vỗ bay toàn bộ. Đầu lôi long lao tới từ phía sau, bị hắc khí hóa thành những sợi gông cuồng xiềng xích to lớn trói chặt lại. Vô vàn thiên lôi từ trời cao giáng xuống, bị hắc khí hóa thành một cái miệng lớn nuốt chửng toàn bộ, không xảy ra chút thanh âm phát bạo nào.

Thây khô chả mấy chốc đã bay tới lân cận đối phương, móng tay trên song thủ dài ra rồi bốc lên hắc khí, hung tàn tung vuốt chưởng lên mặt đối thủ. Lôi Động Võ gặp nguy không hoảng, điện xà quanh thân dồn về phía trước, khiến công kích của thây khô bị cản lại trong thời gian ngắn, gã ta nhanh chóng phóng thích bảo cụ bản mệnh, một đường đao chém ngang qua mặt thây khô!

“Tiểu bối ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy.” Thây khô phi tiếu lên tiếng, vết chém ngang giữa mặt rất nhanh đã lành lại, đồng thời thủ vuốt đã phá tan lớp lôi điện hộ thể, hung hăng đâm tới thân thể đối phương. Họ Lôi lập tức giơ ngang lưỡi thanh đại đao trước người, đỡ lại oanh kích sắc bén vừa lúc áp sát, thân thể bị kình khí đẩy mạnh ra sau.

Lảo đảo một hồi mới có thể ổn định được thân hình, sắc mặt họ Lôi trở nên khó coi, trong lòng thầm nghĩ: “Hắn ta có thể sử dụng chút năng lượng của Hư Linh cảnh, chẳng lẽ cỗ thây khô này là thi thể của mộc linh thượng vị sao? Nếu đúng thực như vậy thì tên này không dễ xơi như ta nghĩ...”

Đầu suy tư nhưng bên ngoài gã vẫn tập trung đón đỡ công kích cuồng bạo của thây khô, có thêm luồng hắc khí hộ thân, thực lực kẻ này càng mạnh hơn vài phần, dần dồn Lôi Động Võ xuống thế khó. May mắn cho họ Lôi vì đối thủ của hắn không có bất kỳ món bảo cụ vừa tay nào, nếu không hắn đã sớm bị ép xuống thế hạ phong.

Hai bên vẫn điên cuồng giao đấu dù thời gian không ngừng trôi qua, vừa chiến chúng vừa âm thầm dò xét xung quanh, nhưng không phát hiện bất kỳ sự tồn tại của kẻ nào khác, dù vậy họ vẫn đề cao cảnh giác tránh lâm vào tình huống nhận phải một kích bất ngờ.

Đại đao trong tay Lôi Động Võ liên tục chém ra những công kích sắc bén mạnh bạo, lực lượng lôi đình trên lưỡi đao cuồng mãnh kinh thiên, hô phong hoán vũ. Thây khô càng không phải đèn cạn dầu, xuất ra thế công hiểm hóc, vuốt chưởng ẩn chứa lực lượng hắc ám nguy hiểm, khiến gió nổi mây phun, tinh đào hải lãng.

“Nếm thử nguyên kỹ đao pháp của ta đi tên xác khô.” Lôi Động Võ quát lớn, pháp tắc lôi đình dũng mãnh uy nghiêm, như lôi tề hiển thế, chém ra sáu luồng lôi đao mang sức sát thương cực lớn. Đối đầu với lục đao chính là hư ảnh một đầu cự ma khổng lồ, do hàng vạn ma hồn hợp thành, tiếng quỷ khóc ma gào vang lên rung trời, càn quấy lao tới đao lôi.

“Lục Hợp Cuồng Lôi Đao!”

“U Hồn Ma Công!”

“Ầm!” Trần đá lung lay như muốn sập xuống, tường bốn phía cũng không khỏi chấn động, tên thanh niên tuấn mỹ đang nhắm mắt nhập định liền giật mình trừng mắt, hắn cảm ứng thoáng qua nơi xa rồi nói: “Hai kẻ này đã đánh tới mức độ kinh khủng như thế rồi, xem ra trận chiến sắp đến hồi kết.”

Hiện tại A Diệt đang đứng trong một thạch điện lớn, trước mặt có một trụ đá cổ khắc họa những hoa văn kì dị, đang phát ra quang mang chói lòa, đây chính là tâm nhãn của cả phúc địa.

Tuần trà trước hắn đã tìm tới nơi đây, khi vừa phát hiện tâm nhãn thì chiếc chìa khóa trong giới chỉ hắn đột nhiên phát ra giao động lạ, lấy chìa khóa ra đặt lên trụ đá A Diệt liền nhận được một luồng ý niệm truyền thẳng vào não hải. Nội dung ý niệm nói rằng hắn có đủ tư cách để tiến hành nhận chủ phúc địa, phát sinh kinh hỷ này khiến hắn cùng Ma Quân vui mừng không thôi.

Nhưng quá trình nhận chủ đã bị gián đoạn, vì dư uy từ trận chiến của Lôi Đông Võ cùng gã thây khô. Nhận chủ bắt buộc phải ở trong trạng thái yên tĩnh, không gian xung quanh không được phép phát ra bất kỳ động tĩnh lớn nào, như vậy mới có thể thành công.

“Xem ra phải giải quyết hai tên đó trước mới tiến hành nhận chủ được. Chán thật đấy, nếu có thể nhận chủ phúc địa trước, thì với lợi thế chủ nhà ta có thể tiêu diệt bọn chúng dễ dàng hơn.” Vừa lẩm bẩm hắn vừa bay ra khỏi thạch điện, âm thầm tới gần phạm vi chiến trường của hai người còn lại trong phúc địa, hiện tại bọn chúng đã đánh tới lân cận thành trì này.

“Tính ra hai tên này cũng đã giao thủ qua thời gian một bữa cơm rồi, Bỉ Ngạn cảnh cao giai mà tranh đấu lâu như vậy chỉ có thể là sinh tử chiến, nếu ngươi tìm cơ hội tốt để ra tay chắc chắn sẽ đại công cáo thành, làm ít hưởng nhiều.” Ma Quân nói lên suy tính, bày mưu tính kế giúp hắn có thể gϊếŧ được cả hai kẻ này.

A Diệt vừa nghe Ma Quân nói vừa quan sát tình hình chiến cục, trước mắt hắn cách vài dặm có một hư ảnh long tượng khổng lồ, cái vòi to thải ra vô số hắc khí có khả năng ăn mòn mọi thứ, một thân ảnh từ trong khu vực ngập tràn hắc khí chật vật bay ra, kẻ đó chính là Lôi Động Võ.

Họ Lôi lau đi vệt máu khóe miệng, nhìn thanh phi đao đã rỉ sét trong tay, sắc mặt càng thêm giận dữ quát: “Dám hủy Vạn Chớp phi đao của ta, hôm nay ngươi nhất định phải dùng mạng để trả!”

Nói đoạn, tay hắn giơ ra phía trước thu hồi về cây kỳ lớn cùng hạt châu nhỏ, đầu long lôi đang bị hắc khí bao quanh, không ngừng ăn mòn thân thể, lúc này được chủ nhân triệt tiêu, thanh thản biến mất. Thiên lôi từ hạt châu triệu hoán, đang điên cuồng oanh kích lên thân long tượng nhưng chẳng mấy tác dụng, giờ cũng được triệt tiêu.

A Diệt từ xa dán mắt lên từng vật phẩm bay về tay gã nam tử cường tráng, liếʍ môi nói: “Thằng cha này nhiều đồ chơi thật đấy.”

Họ Lôi làm vậy để nguyên lực của bản thân không phải phân tán ra cho nhiều bảo cụ nữa, hắn dồn lượng lớn nguyên lực trong người, cung cấp cho một tấm nguyên phù kẹp giữa hai ngón tay. Chưa dừng lại ở đó, gã ta cắn đầu lưỡi phun một giọt tinh huyết lên tấm phù, khiến bề mặt phù lục có thêm một kí hiệu huyết sắc.

Tấm phù tức thì tản mát ra khí tức cường đại, khiến gã thây khô đang đứng trên đầu long tượng, cùng với A Diệt ẩn thân phía xa, đều trợn mắt kinh ngạc.

“Là phù lục ẩn chứa thần thông đẳng cấp Hư Linh cảnh! Không ổn rồi...” Trong đầu thây khô lóe lên một ý nghĩ khiến hắn lạnh sống lưng, chân lập tức dậm mạnh, thân ảnh như phi tiễn rời khỏi dây cung bắn vọt đến phía đối phương, muốn ngăn quá trình tích tụ năng lượng khiến Lôi Động Võ thôi phát tấm phù thất bại.

“Haha muộn rồi tên khốn, được chết dưới át chủ bài của ta, tên thổ dân xác khô ngươi nên cảm thấy vinh hạnh!” Họ Lôi cười gằn, sau đó há miệng gầm lớn, giơ nhanh cánh tay đang kẹp tấm phù lên phía trước, trực diện đối đầu với tên thây khô vừa bắn tới trước mặt.

Tấm phù phát ra quang mang chói lọi, tiếng thiên lôi vang rền khắp bên trong phúc địa, không gian có dấu hiệu rạn nứt, sóng xung kích tràn lan khắp bốn phương tám hướng. Từ vị trí đơn thủ của Lôi Động Võ bạo khởi rậm rạp lôi quang huyết sắc, một mũi tiễn đỏ như máu rạch không phi độn, kéo theo huyết lôi ngập trời, công kích thẳng hướng thây khô.

“Huyết Lôi Hư Linh Tiễn!”
Chương 412: Sát lôi

Vùng không gian bên trong phúc địa rung chấn dữ dội, thiên lôi huyết sắc rạch phá ngang trời, đạo huyết quang phi độn với tốc độ không thể trông thấy bắn thẳng tới gã thây khô. Trước công kích cường đại khiến thương khung dậy sóng ấy, thây khô Mộc Nhất Đại chỉ kịp giơ chéo song thủ lên che chắn trước mặt, đồng thời vận toàn bộ hắc khí bảo vệ phía trước thân thể.

Phi tiễn kéo theo huyết lôi gào thét xuyên qua thân ảnh thây khô, ngay cả hắc khí cũng trong nháy mắt bị đυ.c thủng, giữa cổ thây khô xuất hiện lỗ máu lớn, lực lượng lôi đình bám tại vết thủng liền truyền đi công kích khắp thân thể gã.

Thây khô tức thì lảo đảo giữa không trung, há lớn miệng gào lên đau đớn, Lôi Động Võ sắc mặt tái nhợt vì thôi động nguyên phù thượng vị, nhưng gã không để tâm mà nhân cơ hội phóng nhanh tới đối thủ. Sấm sét bạo phát trên đại đao, gã nam tử lưng hùm vai gấu hung hăng trảm xuống một đòn tất sát, khiến thây khô phải cố nhịn đau giơ hai tay lên chống đỡ.

Đao quang quét qua, máu tươi hôi thối tóe ra, hai cánh tay khô gầy rời khỏi thân thể, mỗi tay văng đi một ngả. Lực lượng huyết lôi đã tàn phá nội thể thây khô rất nặng, khiến cỗ mộc thể này yếu ớt vô cùng, ma hồn trong thây khô bàng hoàng hoang mang, sâu trong đáy lòng nổi lên cảm giác sẽ phải chết ở nơi này.

Lôi Động Võ không ngừng vung đao công kích đối phương, thời điểm này là lúc thây khô yếu ớt nhất, tất nhiên gã sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Tâm thần họ Lôi đã bớt cảnh giác xung quanh hơn, gã thấy bản thân đã dùng tới sát chiêu, dồn thây khô vào chỗ chết, vậy mà vẫn chẳng có bất kỳ kẻ nào xuất hiện cứu nguy, chứng tỏ nơi đây khả năng cao chỉ có gã và thây khô trước mặt.

Thực lực khá tương đồng như hai kẻ này nếu nổi lên xung đột ở ngoại giới, chắc chắn sẽ bỏ đi sau một hồi giao thủ, vì rất khó có thể tiêu diệt được đối phương nếu không chịu bỏ ra cái giá lớn. Nhưng trong phúc địa này là không gian riêng biệt, cả hai sẽ bị nhốt tại đây thời gian dài, cộng thêm hiềm khích vì tranh đoạt lợi ích, nên đã nổ ra sinh tử chiến.

Hiện tại họ Lôi đã dùng tới thủ đoạn cực kỳ chân quý là nguyên phù thượng vị, hắn chắc chắn sẽ lấy mạng của thây khô để bù đắp thiệt hại ấy, lúc này thế công càng thêm cuồng bạo. Dù thân thể đã từng đạt tới cảnh giới cao thượng, thì lúc này thây khô vẫn bị đại đao của một gã Bỉ Ngạn cảnh trảm cụt các bộ phận, thân thể gần như mất đi toàn bộ sức lực.

Tên thanh niên ẩn thân quan chiến vẫn còn vương nét kinh hoàng trên khuôn mặt, hắn thầm kêu may mắn khi bản thân mình không ngu xuẩn, nhảy ra khiêu chiến Lôi Động Võ. Kẻ đứng đầu một thế lực lớn mấy trăm năm sao có thể tầm thường chứ, thủ đoạn chắc chắn phải rất cường đại, vừa rồi chính mắt hắn đã chứng kiến nội tình đáng sợ đó.

Tâm thần A Diệt bình tĩnh lại, rồi tập trung hướng tới nhất cử nhất động của họ Lôi, một khi gã ta không đề phòng hắn sẽ xuất tùy bất ý nhất kích tất sát. Trước mắt hắn, thây khô đã bị chia năm xẻ bảy, một ma hồn từ trong não hải thây khô hốt hoảng chui ra, vội vã bay tới lối vào phúc địa muốn tìm cách rời đi.

“Hừ, âm hồn bất tán.” Họ Lôi quát lạnh, cánh tay giơ tới phía ma hồn rồi lập tức nắm lại, trong thiên địa liền nổi lên lực lượng lôi đình pháp tắc. Ma hồn kinh hãi gầm thét, sau đó lên tiếng cầu xin, vì xung quanh có vô số thiên lôi đánh tới, loại công kích của pháp tắc chí dương chí cường này khắc chế triệt để ma hồn.

Nghe thanh âm cầu xin muốn đầu hàng của ma hồn, Lôi Động Võ có chút tâm động nhưng cũng chỉ biết cười khổ trong lòng, vì hiện tại bản thân gã đã rất mệt, không thể thúc ép lực lượng pháp tắc được nữa, đòn đã đánh ra không thể thu lại. Tiếng quỷ khóc ma gào vang lên rồi im bặt, ma hồn đã bị trăm đạo thiên lôi thanh tẩy sạch sẽ, từ nay trên thế gian này không còn Mộc Nhất Đại nữa.

Gã nam tử cường tráng lúc này mới có thời gian hít thở bình thường, ném vào miệng vài viên đan dược, bộ dáng của gã hiện tại chật vật vô cùng. Nguyên lực đại giảm, toàn thân mệt mỏi, trên thân không ít thương tích, huyết khí tổn hao vì thôi động nguyên phù, trong trạng thái yếu ớt này mà vẫn chẳng thấy có kẻ tập kích khiến độ đề phòng càng giảm thêm.

Bầu trời nãy giờ không hiểu sao trở nên âm u, lúc này đã có những hạt mưa đầu tiên rơi xuống, chỉ qua chốc lát đã trở thành một trận mưa không nhỏ. Hiện tượng này khiến họ Lôi cùng tên thanh niên đang ẩn thân khá bất ngờ, không nghĩ thây khô được tạo thành từ thi thể thượng vị giả đã chết, hiện tại chết thêm lần nữa mà vẫn có thể gây ra chút dị tượng thiên khóc.

Thân ảnh họ Lôi đáp xuống ngay cạnh đống bộ phận của thây khô, đây là thân thể của thượng vị giả mộc linh, có thể coi là một loại tiên tài tốt, thu lấy toàn bộ cũng xem như không quá lỗ so với cái giá bỏ ra là một bảo cụ Địa giai cùng một tấm nguyên phù thượng vị.

Khi hắn ta nâng bộ thây khô lên trước mặt để xem xét, thì cũng là lúc kẻ đã ẩn thân lâu nay hành động, một kích sét đánh không kịp bưng tai được triển khai. Mười hai đạo tinh quang tử sắc đột ngột xuất hiện, phá không bắn tới phía họ Lôi, khoảng cách ngàn trượng trong nháy mắt thu hẹp, giữa mười hai tinh quang tức thì phóng thích một đạo ám kim.

Lôi Động Võ tổn hao tinh lực sau trận chiến vừa rồi rất nhiều, nên tất nhiên không phóng thích thần thức. Bấy giờ xung quanh luôn không có động tĩnh nên độ đề phòng của gã cũng đã giảm đi đáng kể. Hướng tinh quang công kích lại là trước mặt gã, hiện tại đã bị cỗ thây khô che mất tạo thành điểm mù, đến khi gã phát hiện nguy hiểm thì đã muộn.

Phi châm ám kim Ngũ Tam phá toái hư không, đâm xuyên qua bộ phận thây khô rồi thẳng hướng mi tâm Động Võ. Với tốc độ mắt thường không thể theo kịp, đạo ám kim đã thành công đâm thủng lớp lôi điện hộ thể, bắn xuyên qua đầu họ Lôi, để lại giữa trán gã một lỗ máu nhỏ, thân ảnh gã lập tức lảo đảo lùi về phía sau.

Mười hai đạo kim ti tử sắc cũng đã bay tới, đồng loạt đâm xuyên qua những vùng hiểm yếu của đối phương, sau đó toàn bộ hội tụ lại phía sau gã ta, hiện ra thân ảnh tên thanh niên tuấn mỹ. Trong tay xuất hiện chiến đao, A Diệt toàn lực trảm xuống một đòn cường đại, lập tức chém dọc giữa thân thể kẻ trước mặt, khiến thân ảnh gã ta gần như bị tách đôi.

Dưới liên hoàn công kích chí mạng này, A Diệt tự tin Lôi Động Võ chắc chắn không thể sống sót, đến não hải cùng đóa bổn nguyên bỉ ngạn cũng đã bị hắn trảm thành đôi. Nhưng dị biến phát sinh, bổn nguyên lôi đình từ trong thân ảnh trước mặt bỗng dưng bạo phát, oanh tạc khắp bốn phương tám hướng, khiến tên thanh niên phải bật lùi ra xa tránh đầu sóng ngọn gió.

“Bí thuật: Đoạn Chi Thế Mạng!”

Vừa đáp xuống tường thành, A Diệt liền hướng ánh mắt tới phía đối phương, tức thì trợn tròn đồng tử vì thân ảnh đang phát ra lôi đình lúc này đã lành lặn. Cánh tay trái của Lôi Động Võ tự động cụt mất, máu tươi trào ra xối xả, nhưng bù lại mọi thương thế chí mạng trên thân gã ta đã biến mất hoàn toàn!

Dán tấm phù cầm máu lên vết cụt tại vai trái, sau đó ánh mắt cay độc hướng tới kẻ vừa ra tay, thanh âm đầy sát khí vang lên: “Khá lắm, ngươi một mực ẩn thân khiến ngay cả ta cũng không thể phát hiện, chờ đợi thời điểm ta sơ suất nhất, liền tung ra liên hoàn sát chiêu khiến ta không kịp trở tay, đảm lượng của ngươi rất khá!”

“Vυ"t!” A Diệt ngay lập tức lao tới muốn tiếp tục công kích đối phương, hắn thấy cho dù giữ được mạng thì tên này cũng đã suy yếu hơn nhiều rồi, phải nhân cơ hội ra tay. Từ dưới mắt đất có vô số cọc trúc trồi lên khiến họ Lôi phải di chuyển né tránh, trên trời lại xuất hiện không ít cánh cửa động thiên, trút xuống hàng loạt phi kiếm kim trúc, dồn đối thủ vào thế khó.

Gã nam tử chỉ còn một tay trong người đau nhức nhưng ngoài mặt không hề đổi sắc, chân gã dậm mạnh xuống phát ra kình khí đánh gãy vô số cọc trúc. Cánh tay phải đầy cơ bắp nhấc lên đại đao, vần vũ hoán phong, chống đỡ toàn bộ phi kiếm ập xuống.

Trước mặt họ Lôi lại xuất hiện hạt châu đang nổi lên giao động lôi đình, lập tức nhiều đạo thiên lôi bổ xuống thân ảnh A Diệt đang trên đường lao tới đối thủ. Khóe miệng tên thanh niên cười lạnh, chiến đao trong tay lập tức bò lên cánh tay hắn rồi di chuyển tới sau lưng, hóa thành một cặp hắc dực, hắc lôi nổi lên giúp tốc độ của hắn tăng vọt.

“Là ngươi!” Họ Lôi trừng mắt quát lớn, hắn đã nhận ra kẻ trước mắt, chính là tên ma tu hắn ghét cay ghét đắng, đã bị hắn ban lệnh truy nã gần mười năm qua. Luồng hắc lôi phóng tới cận thân đối thủ, song dực lập tức tung ra hai luồng đao quang mang theo sức sát thương cường đại.

Mắt thấy hai đạo đao quang hắc lôi gào thét ập tới, Lôi Động Võ liền thôi động đại đao, bổ ra hai đòn đánh trả. Nhưng uy lực từ công kích của đối phương khiến họ Lôi lảo đảo lùi về sau, trong lòng hắn không khỏi kinh hãi, dù hiện tại hắn có yếu hơn trạng thái bình thường, cũng không tới mức một tên Bỉ Ngạn cảnh đại thành có thể chiếm thế thượng phong.

Thanh niên đối diện bấy giờ đã chuyển đổi sang nguyên lực, hắn ta thừa cơ truy kích, tung ra đòn Huyết Bạo Trảm, quang mang huyết tinh gào thét xông tới đối phương. Đại đao trong tay biến mất, thay vào đó là cây cờ lớn, Lôi Động Võ tức thì phất mạnh, trước mặt lập tức xuất hiện đầu lôi long cứng rắn chống đỡ huyết đao oanh kích.

A Diệt vẫn hung hăng lao lên truy kích, những đòn công kích tung ra hết sức cường đại khiến đối phương phải cả kinh, đầu lôi long cũng sắp bị đánh tan. Lôi Động Võ vừa thối lui vừa suy tính trong đầu: “Tên này không hiểu sao lại có chiến lực mạnh như thế, cứ theo đà này thì ta thua mất, tổn hao tại trận chiến lần trước quá lớn khiến ta không thể tự thân chiến đấu tiếp được!”

Đột nhiên họ Lôi gầm lên khiến thân thể bạo phát rậm rạp lôi quang, A Diệt cũng phải tránh xa vì lôi đình này có lực công kích quá mạnh, hơn nữa hắn sợ đối phương tự bạo muốn cá chết lưới rách.

Kẻ đối diện tràn ngập sát khí như dã thú bị dồn vào đường cùng, đôi mắt đỏ ké nhìn thẳng A Diệt rồi gằn giọng lên tiếng: “Không ngờ tên khốn ngươi có thể ép ta đến bước này, phải chấp nhận tổn hao thọ nguyên để thi triển thần thông mạnh nhất!”

Nghe đến đây A Diệt không thể chậm trễ hơn nữa, hắn không ngờ Lôi Động Võ vẫn còn chiêu thức lợi hại chưa thi triển, thân ảnh hóa thành mười hai đạo tinh điểm phóng nhanh tới đối phương. Đơn thủ họ Lôi nhanh chóng bấm quyết, còn phun một giọt tinh huyết lên ngón tay, khiến giao động quanh thân gã càng thêm mạnh, lôi đình phát ra ngày càng tăng.

Đầu lôi long toàn lực ngăn cản những luồng tử quang, không để chúng tiếp cận chủ nhân, thiên lôi từ trời cao cũng giáng xuống hỗ trợ ngăn cản. Trận giằng co này đã chấn tan không ít kiến trúc trong thành, lầu các đổ tan, tường thành đổ sập, mặt đường nứt toác.

“Tam Tướng Lôi Tề!”

Theo tiếng quát của Lôi Động Võ, sấm sét quanh thân hắn chia ra thành ba đạo lôi quang, bay tới bao vây A Diệt vào giữa, mỗi một luồng lôi quang hóa thành một thân ảnh. Tên thanh niên thần sắc trở nên trịnh trọng, vì bao quanh hắn lúc này là ba gã lôi tướng giáp phục uy nghiêm, vũ khí trong tay tản mát khí tức sát lực cường đại.

Gã nam tử một tay liền ngồi xếp bằng trên nóc một tòa thạch điện, tập trung nhập định điều trị thương thế, tự tin giao lại chiến trường cho ba vị lôi tướng. Nhất tướng tay cầm trường thương, công kích mạnh mẽ. Nhị tướng lôi vuốt khó phòng, tốc độ đáng sợ. Tam tướng cự phủ phát uy, lực đạo kinh khủng.

Cả ba hướng tới tên thanh niên đứng ở giữa mà đồng loạt tung ra công kích, khiến sấm sét gào thét rung trời, gió nổi mây phun, thành trì sụp đổ.
Chương 413: Tam công

Dưới bầu trời mưa dông, kinh chiến diễn ra gay cấn tại thành trì cổ xưa, lúc này đã có phân nửa kiến trúc trong thành trở thành phế tích, vì dư uy từ những đợt giao thủ quá kinh khủng. Hai luồng lôi quang di chuyển với tốc độ cực kỳ nhanh, lượn lách qua chân những kiến trúc nguy nga, một cự phủ từ trên cao bổ xuống tức thì đập sập một tòa nhà chọc trời.

Luồng hắc lôi chạy phía trước tránh được công kích từ cự phủ, di chuyển lượn lách khiến lôi quang xanh sẫm phía sau không thể bắt kịp. Đột nhiên tại đoạn đường phía trước xuất hiện một thân ảnh, chính là Lôi Nhất Tướng, hắn không ngừng đâm trường thương phóng thích công kích, hư ảnh lôi kích gào thét bắn ra đón đầu hắc lôi lao tới.

Thân ảnh tên thanh niên hiện ra, song dực dang rộng phóng thích hàng trăm lông vũ kéo theo lôi quang đen ánh đỏ, hùng hổ va chạm với lôi kích đối phương. Luồng lôi quang phía sau vừa lúc phóng tới, hiện ra Lôi Nhị Tướng cùng với vuốt chưởng phát ra lôi cuồng nộ, A Diệt tức thì xoay người lại dùng bảo cụ cốt vuốt của bản thân để chống đỡ thế công.

Mới giao thủ qua hai đòn mà lưỡi cốt vuốt trên tay A Diệt đã có dấu hiệu nứt gãy, hắn không hề cảm thấy ngoài ý muốn, vì đây chỉ là bảo cụ Huyền giai. Đột nhiên một cái bóng lớn phủ tối nơi họ Diệt đang đứng, thì ra là Lôi Tam Tướng ở trên cao, hai tay cầm chặt cự phủ đang hung hăng nện xuống.

“Ầm!” Cự phủ đập ra một cái hố lớn giữa mặt đường lát đá, nhưng không có thân ảnh nào dưới đó cả, mười hai luồng sáng tử sắc từ dưới hố bay tản ra khắp bốn phương tám hướng. Ba gã lôi tướng đảo mắt nhìn xung quanh, vì bấy giờ có mười hai phân ảnh của đối thủ xuất hiện, không rõ đâu mới là bản thể.

“Ảnh Đao Thập Nhị Trảm!” Tất cả phân ảnh A Diệt quát lên rồi vung đao, hàng loạt luồng đao quang gào thét phóng tới ba kẻ đứng tại trung tâm, thấy thế ba gã lôi tướng liền thi triển thần thông chống đỡ, không kẻ nào đứng im chịu trận.

“Bán Nguyệt Thương!” Lôi Nhất Tướng quét ngang trường thương thành hình bán nguyệt, lập tức đánh tan sáu luồng đao quang từ hướng đông nam phóng tới. Lôi Tam Tướng nện mạnh cự phủ xuống nền, tạo ra một luồng sóng xung kích lôi điện chấn tan sáu đạo đao quang còn lại tại hướng tây bắc. “Lôi Phủ Phán Quyết.”

Lôi Nhị Tướng nhảy lên cao rồi xoay nhanh một vòng giữa không trung, hàng loạt luồng vuốt lôi bắn đi khắp tứ phía, oanh kích liên tục lên những phân ảnh của A Diệt. Qua một hơi thở Lôi Nhất Tướng liền nhìn ra huyền cơ, hắn phóng thẳng trường thương tới một địa phương, lập tức khiến bản thể A Diệt phải hiện hình vung đao chống đỡ.

Toàn thân Lôi Tam Tướng bạo phát sấm sét, như một cỗ lôi xa phóng thẳng tới A Diệt khiến mặt đất dậy sóng, nhưng tốc độ của tên trâu bò này đâu thể nhanh bằng họ Diệt. Đôi cánh sau lưng lại xuất hiện, vỗ mạnh một cái đã biến mất tại vị trí cũ, khiến thân ảnh lôi xa không có mục tiêu liền chạy một mạch rồi đâm sập tòa nhà lớn.

Tên thanh niên không khỏi bất ngờ khi thấy những thứ rơi ra từ trong tòa nhà bị sập này, chúng đều là các tài liệu luyện khí chân quý, có vật đã sớm tuyệt tích từ lâu, giá trị cực kỳ cao. Theo A Diệt thấy khu vực này trong thành có thể là nơi cất chứa tài nguyên, và sự thật đúng là như thế, trong những ngôi nhà bị sập kế tiếp đều có những kì chân dị bảo quý hiếm.

Muốn chiếm những vật phẩm chân quý đó A Diệt cần tiêu diệt những kẻ có mặt tại đây, nhưng ba gã lôi tướng hết sức khó xơi. Bọn chúng ai nấy đều có tu vi Bỉ Ngạn cảnh đỉnh phong, kĩ năng chiến đấu điêu luyện, phối hợp nhịp nhàng, hơn nữa có thể thi triển tuyệt chiêu chứ không phải chỉ biết đánh thường.

Chiến đấu vẫn tiếp diễn, A Diệt nhất thời không thể hạ gục ba tên này vì chúng phối hợp lẫn nhau quá xảo diệu, trong lòng hắn nghĩ thầm: “Nếu không vận dụng những thủ đoạn mạnh hơn, chắc chắn không thể hạ được bọn chúng. Liều thôi, nếu để họ Lôi có thời gian khôi phục thì thế cục sẽ xấu hơn rất nhiều.”

Ngay khi tách xa khỏi ba lôi tướng, A Diệt liền lấy ra khối cầu Cường Bạo Châu, không hề chậm trễ mà thôi động, lập tức nguyên lực trong người tụt xuống còn một thành. Một bộ giáp có đường nét hoa mỹ, tản mát uy thế đáng sợ, trang bị lên thân tên thanh niên, khiến khí tức hắn ta tăng lên không thua kém gì ba gã lôi tướng.

Chuyển đổi qua ma lực để năng lượng tràn đầy, A Diệt liền quay đầu bỏ chạy khiến ba gã lôi tướng không khỏi bất ngờ, vừa rồi thấy hắn hùng hổ như vậy tưởng muốn lao lên đánh nhau cơ chứ.

Bốn thân ảnh truy đuổi nhau tới con sông lớn nhất trong thành, giao tranh tiếp tục nổ ra. Lôi Nhất Tướng liên tục đâm thương cú nào cũng cực kỳ hiểm hóc, Lôi Nhị Tướng như một sát thủ luôn thừa cơ đối thủ sơ hở liền ra đòn công kích, Lôi Tam Tướng lực đạo kinh khủng mỗi một lần ra tay đều khiến mặt đất chấn động.

Cho dù tu vi cơ bản của A Diệt được bộ giáp tăng lên một tiểu cảnh giới, cũng không thể giúp hắn chiếm ưu thế trước ba đối thủ này, chỉ có thể giúp hắn không bị yếu thế mà thôi. Bốn thân ảnh giao phong từ trên trời xuống dưới mặt đất, rồi dần lẫn xuống dưới sông, khiến dòng sông lớn như muốn đứt khúc.

“Ngay lúc này!” A Diệt nắm bắt thời cơ, khi ba gã lôi tướng đều chìm sâu người giữa dòng sông, hắn liền xuất ra hai đầu Hàn Tủy Tằm, chỉ huy bọn chúng kết băng dòng sông này. Hai tiểu gia hỏa siêng năng làm theo mệnh lệnh, liên tục phun ra hàn khí, chỉ sau chén trà nhỏ đã khiến một đoạn sông dài trăm trượng đông cứng lại.

A Diệt liền thôi phát một tấm phù lục trong tay, đây là Định Địa Phù, có khả năng định hình mọi vật chết trong thời gian ngắn. Với thực lực của ba lôi tướng thì thở mạnh một cái cũng có thể khiến dòng sông băng này nát vụn, nhưng hiện tại bị định địa phù ảnh hưởng, nên nhất thời ba kẻ đó không thể thoát đi được, bị đông kết cố định giữa sông băng.

“Giờ thì các ngươi không thể tránh được rồi, Đại La Ác Ma Chỉ...” Thân ảnh Diệt Chúng Sinh bay lên cao, Cang Tráo Luân đã xoay tròn trên đầu ngón tay hắn, giao động ma lực nổi lên dữ dội, đây là lần đầu tiên hắn thi triển ma kỹ này với tu vi đại viên mãn. Hư ảnh ác ma khổng lồ đã xuất hiện che phủ cả bầu trời, ánh mắt thâm sâu cao thượng hờ hững nhìn xuống ba kẻ phía dưới.

“Nhị Chỉ: Toái Thiên Địa!”

Hai ngón tay to như tòa sơn phong ấn xuống muốn đánh nát cả thiên địa, mặt băng đã bị phù lục cố định cũng không chịu nổi nứt toác ra, ba gã lôi tướng khϊếp sợ cố giãy giụa nhưng không thể thoát đi nổi.

Lôi Động Võ đang điều tức trị thương ở phía xa cũng phải mở mắt quan sát, chấn kinh trước một đòn công kích đầy uy năng này, tâm càng đề cao A Diệt hơn.

Vụ nổ bạo khởi, nhấc lên khí đào hải lãng, gió nổi mây phun, khí tức dữ dội như lôi tề của ba gã lôi tướng hiện tại sụt giảm nghiêm trọng, thân ảnh vẫn đang bị chôn vùi trong uy năng ma kỹ.

Tên thanh niên không thừa cơ bồi thêm công kích ba gã lôi tướng, thân ảnh hóa thành đạo hắc lôi nhanh như thiểm điện bắn tới địa phương Lôi Động Võ đang điều tức. Gã ta luôn chú ý đến chiến cục nơi này, nên khi thấy A Diệt bay tới, gã liền đứng bật dậy vung tay huyễn hóa ra vô số lôi chùy công kích kẻ địch.

Diệt thần ma lôi nén lại thành hàng ngàn phi đao hắc ám, hung hăng lao lên đối bính trực diện với lôi chùy, hai đợt công kích như bão tát mưa sa khiến những kiến trúc quanh đây không tránh khỏi sụp đổ. Tên thanh niên vẫn nhất phi trùng thiên, bay dích dắc tránh khỏi công kích, chả mấy chốc đã tới lân cận đối thủ.

Mắt thấy hàng loạt đạo thiên lôi đen đỏ từ phía đối phương bắn tới trước mặt, trên mi tâm họ Lôi liền hiện ra ấn ký tia chớp, gã giơ tay muốn cưỡng ép điều động những hắc lôi này. Bất ngờ xảy ra, những đạo ma lôi không hề bị ảnh hưởng vẫn oanh kích thẳng lên thân ảnh gã cường tráng, khiến gương mặt gã hoảng loạn liên tục bật lùi về sau.

“Hừ, năng lực pháp tắc của ngươi chỉ có thể thao túng các loại lôi đình tại nhân giới mà thôi, sao có thể ảnh hưởng đến dị lôi tới từ ma giới cơ chứ!” A Diệt cười lạnh nghĩ thầm, hắn sẽ không nói cho đối phương biết nguồn gốc ma lôi trong tay mình, lúc này hắn đã truy kích tới gần kẻ địch, liền không ngừng vung cánh trảm ra lôi đao.

Lôi Động Võ vẫn chưa trở thành nỏ mạnh hết đà, với chút thời gian mà ba vị lôi tướng câu kéo, gã đã khôi phục được không ít nguyên lực. Lúc này đại đao trong tay hô phong hoán vũ, đánh tan mọi đòn công kích của đối phương, thân pháp lôi điện cực kỳ nhanh khiến A Diệt cũng khó đuổi kịp.

Từ xa có tiếng xé gió kéo tới, còn ai ngoài ba tên lôi tướng, bấy giờ trên thân cả ba đều có không ít thương tích, giáp phục tả tơi, khí tức suy yếu, nhưng vẫn hùng dũng lao lên không sợ chết.

Thấy vậy A Diệt liền bắt pháp quyết, dùng nốt số ma lực trong người, thi triển ma thuật triệu hoán vô số thi quỷ cùng cốt nhân cầm cung tên. Đám sinh linh ma quỷ này ngay khi ngoi lên khỏi mặt đất, liền nhanh chóng hội tụ lại một điểm, hóa thành một đại ma khổng lồ, song quyền vung tứ phía, điên cuồng dây dưa với ba lôi tướng.

Bộ giáp trên thân A Diệt tự động tách ra rồi vỡ tan, vì thời gian sử dụng đã hết, hắn cũng nhanh chóng chuyển qua trạng thái nguyên tu, vì ma lực đã cạn kiệt. Trong tay xuất hiện một lá cây kim sắc tản mát quang mang nhu hòa, đây là Kim Mộc Diệp kì chân đầu tiên A Diệt lấy được khi tới mộc giới này, có công dụng làm đầy năng lượng tức thì.

Nuốt Kim Mộc Diệp xuống cuống họng, chỉ qua vài hơi thở, một thành nguyên lực trong người hắn đã nâng lên mười thành, khí tức phát ra cực kỳ sung túc. Lôi Động Võ trông thấy cũng phải nuốt nước bọt, trước đó điều tức trị thương gã cũng dùng qua một vài vật quý, nhưng không một loại nào có tác dụng lớn như Kim Mộc Diệp của A Diệt.

Thân ảnh họ Diệt lóe lên tử quang rồi tiêu tan, mười hai đạo kim ti lại xuất hiện rồi đuổi theo họ Lôi, vì thân pháp của gã ta quá nhanh nên A Diệt chỉ biết dùng cách này để truy kích. Phía sau phát ra thanh âm chiến đấu không nhỏ, đầu đại ma cường mãnh giằng co với ba lôi tướng, không để bọn chúng thoát ra tới hỗ trợ Lôi Động Võ.

Thực lực đại ma không thua kém gì A Diệt khi còn mặc giáp Cường Bạo Châu, hiện tại đánh với ba lôi tướng đã suy yếu rất nhiều, tốc độ bị giảm đi đáng kể, tất nhiên sẽ cầm cự được lâu. Tranh thủ chút thời gian ít ỏi này, A Diệt không ngừng đuổi theo công kích họ Lôi, gã ta như cáo già vừa đánh trả vừa bỏ chạy, rất khó đối phó.

Trong tòa phúc địa, tại khu vực thành trì sắp hoàn toàn thành phế tích, trận chiến vẫn tiếp diễn, lợi thế tạm thời nằm trong tay tên thanh niên Diệt Chúng Sinh. Nhưng tình cảnh hiện tại nếu còn kéo dài, thì kết cục chiến thắng thuộc về ai vẫn còn là ẩn số.
Chương 414: Quyết tử

“Lộng Ảnh!”

“Lôi Cấm Thành.”

Mười hai thân ảnh tay cầm chiến đao lao vọt tới gã nam tử cường tráng bị vây tại trung tâm, hung hăng tung ra liên hoàn công kích. Nhưng tất cả những đòn đánh này đều bị hư ảnh một thành trì xanh sẫm chống đỡ, Lôi Động Võ đứng ở bên trong không hề hấn gì, nhưng sắc mặt gã cũng chẳng còn bao nhiêu huyết khí, vì bản thân phải luôn chiến đấu trong thời gian dài.

Ngay khi hư ảnh lôi thành biến mất, tên thanh niên Diệt Chúng Sinh liền vung chiến đao toàn lực công kích đối thủ, khiến họ Lôi phải nhanh nhạy giơ đại đao đón đỡ. Hai bên giao thủ qua vài chục chiêu, Lôi Động Võ vì tránh nhanh một đòn hiểm hóc mà mất trọng tâm lảo đảo lui về phía sau, A Diệt thừa thắng xông lên muốn trảm đối phương thêm một đòn.

Đột nhiên khóe miệng họ Lôi nở nụ cười âm hiểm, vạt áo đang tung bay bỗng dưng bắn ra một đạo ám châm, tốc độ cực kỳ nhanh khiến A Diệt không kịp trở tay. Vì khoảng cách giữa hai bên rất gần, hơn nữa họ Diệt còn đang trên đà lao tới phía đối thủ, nên ám châm bắn ra đã lập tức đâm vào luồng nguyên lực hộ thể như vảy rồng quanh thân hắn, chả mấy chốc đã xuyên thủng.

A Diệt vẫn nhất quyết vung đao công kích chứ không hề thu về phòng ngự, mặc kệ ám châm đâm trúng giữa bụng khiến máu tươi trào ra. Một đao quét ngang, lập tức để lại vết chém lớn trước ngực đối thủ. Cả hai đều không kẻ nào chịu thua kẻ nào, một khi bản thân chịu thiệt trong chiêu giao thủ, thì chiêu sau chắc chắn phải trả lại gấp bội.

Mày liễu khẽ cau, A Diệt cảm ứng được đầu đại ma do bản thân triệu hồi không thể tồn tại thêm được nữa, y đã cạn kiệt năng lượng rồi. Thân ảnh khổng lồ tiêu tan, lập tức ba luồng lôi quang cấp tốc phóng tới khu vực này, chính là ba gã lôi tướng đã mình đầy thương tích, có tên cụt tay cụt chân, nếu đại ma có thể tồn tại lâu hơn thì chắc chắn ba tên này khó sống rồi.

Ba lôi tướng cũng biết bản thân không còn tồn tại được lâu, khi bay tới phụ cận khu vực A Diệt cùng Động Võ đang giao chiến, chúng liền bộc phát toàn bộ số nguyên lực còn lại, thi triển tuyệt chiêu công kích nhắm tới kẻ địch.

“Ba đòn công kích nguy hiểm sau lưng kia, ngươi đã có giải pháp chưa?” Thanh âm Ma Quân vang lên trong đầu, nghe vậy A Diệt dùng tiếng lòng đáp: “Tất nhiên ta đã chuẩn bị rồi. Sau một khoảng thời gian nghiên cứu, ta đã có thể thi triển Huyễn Ảnh Ký Gửi lên nhiều mục tiêu khác nhau, chắc chắn mỗi tên sẽ tự thân xuất ra một chiêu thức tách biệt!”

Thấy ba lôi tướng đang tích nộ chuẩn bị tung chiêu thức mạnh tới đối phương, Lôi Động Võ trong lòng vui mừng, bản thân liền thi triển nguyên kỹ, muốn cùng ba lôi tướng phía sau A Diệt dáng cho hắn một đòn cực mạnh.

Thân ảnh tên thanh niên tiêu biến rồi huyễn hóa ra mười hai phân ảnh, ba trong số đó được bản thể yểm ma thuật lên người, có thể mang một phần sức mạnh cùng tư duy của bản thể. Ba phân ảnh A Diệt liền xoay người lại phóng đi đón đầu ba gã lôi tướng, chín phân ảnh còn lại đồng loạt bắn tới phía Lôi Động Võ, chín thanh chiến đao bạo phát quang mang sát lực.

Chiến trường cách đó không xa, ba gã lôi tướng bị chặn đường, không còn cách nào chúng chỉ có thể sử dụng sức mạnh đã tích tụ được, công kích lên ba phân ảnh trước mặt. Ba tên này cũng không yếu thế, đều đồng loạt thi triển nguyên kỹ, một tên đao phong như gió rít, một tên bốc hỏa trên vũ khí, một tên dùng tới lôi quang, cả ba đồng thanh quát lên: “Tam Du Vũ...”

“Giao Lôi Thương!” Quanh thân Lôi Nhất Tướng xuất hiện hư ảnh đầu giao long có phần miệng dài như lưỡi trường thương, sấm sét nổi lên mãnh liệt, hùng dũng lao tới phân ảnh A Diệt. Trên lưỡi đao của phân ảnh đó đang bạo phát lôi quang đa sắc, thế như sét đánh từ trên cao hùng hổ bổ xuống, khí tức mãnh liệt. “Lôi Đình Kiếp!”

“Vuốt Phong Báo!” Lôi Nhị Tướng thân pháp như gió thoảng, tốc độ cực kỳ nhanh, giống một đầu báo săn đang tiếp cận con mồi, sau đó hung hăng vung vuốt chưởng công kích. Đối diện hắn là một phân ảnh di chuyển cũng nhanh không kém, công kích vô thanh vô tức, chỉ để lại trên đường thảm thực vật đa sắc, khí thế sắc bén. “Truy Phong Đao!”

“Cuồng Ngưu Nộ!” Hư ảnh cự ngưu mình đầy lôi quang xuất hiện, thế không thể ngăn cản lao một mạch tới kẻ trước mắt, Lôi Tam Tướng muốn húc chết mục tiêu. Phân ảnh đứng trước mặt cự ngưu vung lên chiến đao bốc đầy hỏa diễm đa sắc, khiến cả khu vực này nóng lên trông thấy, lưỡi đao tung trảm bạo phát diễm viêm hỏa. “Hỏa Diệt Thế!”

Sáu đại nguyên kỹ va chạm nhấc lên vụ nổ như sóng cuộn biển gầm, khí lãng tràn lan muốn san bằng thành trì bán phế tích này, dư uy chấn tan vô số tòa nhà còn nguyên vẹn. Khi sóng khí lan tới vùng chiến trường còn lại, thì nơi đây cũng vừa lúc tung ra tuyệt chiêu công kích đối phương.

“Phong Thiểm – Lôi Đao Trảm!”

“Cửu Trọng Ảnh Đao!”

Cuồng phong hòa tan phế tích, san bằng một khu vực rộng lớn, luồng đao quang tràn đầy sấm sét như nanh vuốt tử thần, gào thét lao tới chín phân ảnh đối diện. Chín lưỡi đao mãnh liệt tràn ra sức mạnh kim lục sắc cường đại, thế như chẻ tre tung ra đao quang, ảnh đao liên tiếp phóng thích quần công lôi đao đáng sợ trước mặt.

Những luồng tuyệt kỹ điên cuồng triệt tiêu lẫn nhau, uy năng không thể tưởng tượng, như bão tát mưa sa, cuốn bay mọi thứ xung quanh. Chiến trường phía xa đã không còn một bóng người, ba gã lôi tướng đã bị tiêu diệt, ba phân ảnh A Diệt cũng vì nhận phải xung kích lớn mà tiêu tan, bảo cụ Tứ Cửu tạm thời không thể dùng tiếp, hơn nữa còn khiến bản thể bị phản vệ.

Bản thể A Diệt xuất hiện, miệng hộc máu tươi, nhưng vẫn hung hăng phóng tới đối phương, vung đao không ngừng công kích. Ba lôi tướng được triệu hoán nhờ thọ nguyên cùng tinh huyết của bản thân, vừa rồi bị tiêu diệt cũng khiến họ Lôi trúng phải phản vệ, lúc này dù đau vẫn phải vung đao đón đỡ thế công của họ Diệt.

Hai người thương thế không nhẹ, nhưng không ngừng nghỉ mà vẫn điên cuồng ác chiến, dù trên thân ngày càng có thêm nhiều vết chém, họ vẫn không biết mệt nhất quyết ra đòn. Chiến đao cùng đại đao va chạm lần thứ mấy vạn rồi vô tình tuột khỏi tay, cả hai đâm sập một tòa nhà nữa, nhưng lần này vật rơi ra từ tòa nhà đó đã thành công thu hút ánh mắt của hai người.

“Nguyên thạch tuyệt phẩm!” Con ngươi cả hai trợn lớn, nhìn mấy chục khối nguyên thạch to như đầu người rơi vãi tràn lan dưới bãi đá vụn, đây chính là nguyên thạch có đẳng cấp cao nhất. Tuyệt phẩm nguyên thạch chính là tiền tệ thông dụng của Hư Linh cảnh, năng lượng trong mỗi viên cực kỳ dồi dào, đối với Bỉ Ngạn cảnh là báu vật vô giá.

Lòng tham của hai người càng tăng cao, nếu sở hữu mấy chục khối nguyên thạch tuyệt phẩm này, họ sẽ bước thêm một đoạn dài trên tu hành lộ, không một bảo vật nào có thể sánh bằng.

Nhân lúc ánh mắt đối thủ vẫn còn đang liếc tới đống nguyên thạch, Lôi Động Võ liền lao lên dí mạnh hạt châu trong tay tới người hắn, liền thu hút vô vàn thiên lôi trên trời cao giáng xuống. Trong tay A Diệt xuất hiện một tiểu tháp, hóa thành hình thái trường kích, lập tức đâm tới ngực họ Lôi, sấm sét trên trường kích truyền tới oanh tạc khắp người gã ta.

“Đây là... Tụ Lôi Tháp! Thì ra tên khốn ngươi chính là hung thủ gϊếŧ hại Lôi Dũng, mau đền mạng đi tên khốn kiếp!” Lôi Động Võ gầm lớn, sát khí trào ra như muốn hóa thành thực chất, mặc kệ vết thương lớn trước ngực, điên cuồng lao lên công kích đối phương. A Diệt cũng phải tung quyền đối đầu, hoa văn luyện thể hiện lên rậm rạp trên thân hai người, cả hai hung mãnh cận chiến.

“Lôi Vuốt Hạc!”

“Trúc Long Trảo!”

Song trảo đâm mạnh vào nhau, khí đào hải lãng càn quét khắp nơi, cả hai lảo đảo lùi ra sau rồi lại điên cuồng lao tới tiếp tục đấm đá, nguyên lực trong người cả hai đều đã chạm đáy.

Họ Lôi hồi phục chưa kịp đầy đủ đã phải đấu với họ Diệt, vừa rồi đã thi triển nhiều thần thông nên tất nhiên cạn kiệt. Khi đám phân ảnh A Diệt thi triển bốn loại nguyên kỹ khác biệt, đã khiến nguyên lực của hắn tiêu hao nặng nề, vừa rồi dùng thêm vài chiêu tất nhiên cũng đã không còn bao nhiêu.

Hiện tại cả hai dùng số nguyên lực ít ỏi trong người, bao bọc lên thân thể, cường hóa thêm sát thương cho nắm đấm cùng chân cước. Đến cả bảo cụ bản mệnh họ cũng không dùng, vì vũ khí tiêu hao nguyên lực nhiều hơn, hai người tung ra liên hoàn thủ rồi lại vung cước, đánh đến hai mắt đỏ ké.

A Diệt nhận phải một đạp giữa ngực lập tức ngã ngửa về sau, thấy đối phương xông tới hắn liền lăn sang một bên tránh bị bồi thêm một đòn, đồng thời hai chân quét một đường vòng cung đập mạnh lên chân họ Lôi, khiến gã ngã nhào về phía trước như chó đớp cứt.

Tên thanh niên liền đứng dậy rồi lao tới sau lưng kẻ địch tựa hổ vồ mồi, Lôi Động Võ liền xoay nhanh người lại tung ngay một chém khiến máu tươi trào ra. Bàn tay văng đi xa, A Diệt đau đớn lảo đảo lui lại, cánh tay phải của hắn đã mất đi bàn tay, máu tươi trào ra như đê vỡ.

“Đây là một mảnh vỡ từ lưỡi kiếm có phẩm chất Thiên giai bảo cụ, ta đã vô tình kiếm được từ xưa. Với độ sắc bén của thứ này, cho dù cường độ nhục thân ngươi cường hãn đến đâu cũng phải đổ máu, hahaha!” Họ Lôi cười lớn, thân ảnh nhào tới tên thanh niên khiến hắn ngã ngửa xuống đất, còn bản thân gã thì ngồi phía trên, tay cầm mảnh lưỡi kiếm hung hăng đâm xuống.

Bàn tay còn lại của A Diệt tức thì giơ lên chống đỡ, mãnh vỡ đâm thủng giữa lòng bàn tay trái họ Diệt, nhưng cũng vì thế mà bị chặn lại. Lôi Động Võ chỉ có một tay, lúc này gầm lên, ra sức ép mảnh vỡ xuống cổ đối phương, tay trái A Diệt lại càng căng cứng ngăn cản.

Ánh mắt cả hai nổi lên đầy tia máu, sát khí đậm đặc, đột nhiên dưới đáy mắt Diệt Chúng Sinh lóe lên tinh quang. Hắn liền giơ cánh tay không còn bàn tay lên trước miệng, hung hăng cắn chặt răng lên phần bị chém, rồi xé thịt của bản thân mình xuống, để lộ ra xương cánh tay dính đầy máu.

“Chết đi tên khốn!” Cánh tay lộ ra xương trắng đâm thẳng lên yết hầu đối phương, hắn dùng xương cánh tay của mình như một lưỡi kiếm, hành động bất ngờ khiến họ Lôi không kịp phản ứng, ngay lập tức bị xương tay A Diệt đâm thủng cổ họng.

Vì dồn nhiều lực lên cánh tay phải để đâm thủng cổ đối phương, nên cánh tay trái có chút giảm lực, liền bị họ Lôi đẩy mạnh xuống, khiến mảnh vỡ lưỡi kiếm đồng dạng đâm thủng cổ A Diệt. Cả hai gầm lên như dã thú đang dùng chút hơi tàn còn sót lại để kéo theo kẻ địch, cổ của cả hai càng bị đối phương đâm sâu hơn nữa, máu đã tràn ra nhuộm đỏ một mảng lớn.

Ấn ký tia chớp trên mi tâm họ Lôi lập lòe, dường như muốn dùng chút pháp tắc lôi đình cuối cùng để hạ sát kẻ trước mặt. Nhưng con ngươi gã lại trợn to, vì trong xương cánh tay A Diệt có một luồng lực lượng pháp tắc tràn vào trong thân thể mình, đang không ngừng thôn phệ huyết nhục!

“Đây là pháp tắc tử vong... Tại sao trong người ngươi lại có pháp tắc tử vong?” Lôi Động Võ hốt hoảng gằn giọng hỏi, đáp lại gã là nụ cười châm chọc của A Diệt, hàm răng nhuộm đỏ như kẻ điên liều chết. Cả hai đều đã chênh vênh trước bờ vực tử vong, khí tức sinh mệnh trập trờn, nhưng tựa hồ cứ theo đà này thì họ Lôi sẽ đi trước.

“Tên khốn, chết cùng ta đi!” Sắc mặt Động Võ vặn vẹo, cay độc nói từng chữ, bổn nguyên bỉ ngạn tại đan điền bắt đầu rạn nứt, muốn tự bạo bản thân kéo theo kẻ địch. A Diệt bị gã đè phía dưới, tay trái đang bị mảnh vỡ lưỡi kiếm găm chặt lên cổ, tay phải đã cắm sâu vào yết hầu đối phương, nhất thời không thể thoát đi được, chỉ biết nằm tại chỗ nhìn đối thủ phát bạo.

“Đùng!”
Chương 415: Đại bảo

Trong động quật tĩnh mịch, hơn trăm tòa trận pháp đang hoạt động hết năng xuất, với mục đích nới rộng lỗ thủng trên cánh cửa phúc địa, tăng thêm suất tiến nhập vào bên trong. Sắc mặt của lão già Phong Lập Sơn cùng thiếu phụ Lôi Như Yên lộ ra sự phấn chấn, một tuần trà nữa thôi một trong số họ có thể tiến vào bên trong, cùng sơn chủ kề vai sát cánh chống lại kẻ địch.

Đột nhiên dị biến xảy ra, cánh cửa phúc địa bất ngờ rung lên nhè nhẹ rồi chả mấy chốc biến mất vô ảnh vô tung, những luồng quang mang từ pháp trận không còn mục tiêu liền chiếu loạn khắp nơi, khiến họ Phong vội vàng ra tay ổn định lại.

Sắc mặt ai nấy trở nên chấn kinh, không hiểu sao cánh cửa phúc địa lại đột nhiên biến mất, hiện tại nơi đây hoàn toàn như một động quật bình thường. Lôi Như Yên cảm thấy bất an liền quay sang hỏi lão già bên cạnh: “Phong trưởng lão có biết tại sao cửa phúc địa lại biến mất không? Sơn chủ ở trong đó thì như thế nào?”

Lão già nghe câu hỏi này có chút suy tư rồi trả lời: “Ta thấy trường hợp lớn nhất là phúc địa này đã nhận chủ thành công, khi còn là phúc địa vô chủ thì cánh cửa tiến vào mới bị chúng ta dễ dàng phát hiện, hiện giờ đã có chủ nhân tất nhiên độ bảo mật sẽ cao hơn, nếu chủ nhân ra lệnh ẩn nặc thì chắc chắn tòa phúc địa sẽ biến mất không còn để lại dấu vết gì như vừa rồi!”

“Có nghĩa là phúc địa này vừa có chủ nhân mới, vậy người đó liệu có phải là sơn chủ không?” Nữ tử họ Lôi lại càng quan tâm chuyện này hơn, tiếp tục hỏi.

Trầm ngâm chốc lát lão già mới đáp: “Khả năng cao là như vậy, thực lực của sơn chủ rất mạnh, hai kẻ thần bí tiến vào cùng ngài ấy sao có thể so sánh chứ. Có lẽ vì lần đầu nắm trong tay phúc địa, nên sơn chủ chưa thể chưởng khống phúc địa theo ý muốn, hoặc cũng có thể trong đó có không ít vật phẩm không tiện để chúng ta thấy, nên tạm thời ngài ấy chưa cho chúng ta vào.”

“Không sao, chúng ta cứ chờ ở đây, có lẽ lát nữa cha ta sẽ mở cửa ngay thôi.” Lôi Như Yên mỉm cười nói, nàng rất vui khi nghĩ tới cha mình có trong tay một tòa phúc địa, điều này sẽ giúp thế lực Phong Lôi Sơn nâng cao nội tình lên tầng thứ cao hơn.

Cả đám trưởng lão Phong Lôi Sơn vẫn tọa chấn tại khu vực này, chờ đợi cánh cửa phúc địa xuất hiện trở lại, rồi mở rộng chào đón bọn họ tiến vào bên trong. Không một ai hay biết sơn chủ cao cao tại thượng trong mắt họ đã chết, vì điều này rất không khả thi, chỉ cần không phải tồn tại thượng vị, thì chẳng có kẻ nào đủ sức gϊếŧ chết được ông ta cả.

Bên trong phúc địa ngăn cách hoàn toàn với ngoại giới, nên vật phẩm theo dõi sinh mệnh của Lôi Động Võ vẫn còn nguyên vẹn dù sự thật là gã đã chết, chỉ khi cánh cửa phúc địa mở ra thì những vật đó mới nhận được thông tin rồi vỡ vụn.

Thành trì hoang tàn tại trung tâm phúc địa, trong một gian thạch điện đã mất đi trần nhà, trụ đá cổ đang phát ra hào quang rực rỡ, đại biểu quá trình nhận chủ hoàn tất. Tên thanh niên tuấn mỹ ngồi xếp bằng cách đó không xa mở mắt ra, thở mạnh ra một hơi trọng khí, mỉm cười lên tiếng: “Thành công, từ giờ tòa phúc địa này thuộc về ta, di sản thượng vị đều là của ta!”

Nói rồi hắn giơ bàn tay phải lên nắm vào rồi lại mở ra, chỉ qua nửa nén nhang mà huyết nhục đã tái tạo lại hoàn toàn, điều này chủ yếu dựa vào nội tại trong công pháp Trúc Long Quyết, cùng với lượng nguyên khí thiên địa dồi dào bên trong phúc địa này.

Nạp giới lóe sáng, trên bàn tay hắn liền xuất hiện mảnh vỡ lưỡi kiếm sắc bén sáng lóa, nhìn vào thứ này A Diệt không khỏi cảm thán: “Mảnh vỡ này cực kỳ cứng, ta toàn lực công kích mà không thể để lại chút dấu vết trầy xước nào. Không biết phải ác chiến tới mức độ thảm liệt nào, mới có thể đánh gãy tan được lưỡi kiếm có cường độ cứng rắn như thế này!”

Hắn không cảm thấy lạ khi họ Lôi vô tình nhặt được thứ sắc bén như thế này, chắc chắn đã có hai tồn tại cực mạnh ác chiến với nhau, sau đó vũ khí của một người bị hủy, mảnh vỡ văng đi khắp nơi, vị đó cũng chẳng quan tâm mà tiếp tục chiến đấu, dẫn tới Lôi Động Võ may mắn nhặt được một mảnh vỡ.

Như con người ăn cơm mà vô tình làm rơi một hạt cơm xuống đất, người đó sẽ chẳng để tâm tới hạt cơm đó nữa, nhưng đối với con kiến thì hạt cơm này là kho báu, đủ nuôi sống nó một thời gian dài. Lôi Động Võ và cả A Diệt đều giống như con kiến đấy, coi mảnh vỡ này là bảo vật, dùng làm át chủ bài, với độ sắc bén của nó không có thứ gì thuộc đẳng cấp hạ vị có thể kháng lại.

Thu mảnh vỡ vào giới chỉ, họ Diệt lại lấy ra hai món bảo cụ Địa giai, là một hạt châu xanh sẫm cùng một cây kỳ họa hình rồng bay uốn lượn. Bảo cụ Địa giai hạ phẩm Tụ Lôi Châu và Địa giai trung phẩm Lôi Long Kỳ, đây là hai món bảo cụ còn nguyên vẹn của Lôi Động Võ, những thứ khác đều đã bị hủy.

Cầm hai bảo cụ này trong tay, A Diệt liền nhớ lại tràng cảnh ngập tràn nguy cơ trước đó, thời khắc Lôi Động Võ chuẩn bị tự bạo, muốn kéo cả hai cùng chết, đồng thời hủy diệt hết thảy bảo vật trong phúc địa này.

..............

“Tên khốn, chết cùng ta đi!” Gã nam tử cường tráng gằn giọng nói từng chữ, tại đan điền bắt đầu nổi lên giao động năng lượng hỗn loạn, khiến tên thanh niên bị đè phía dưới cật lực giãy giụa. Trong thời khắc tưởng chừng như hắn đã vô vọng, chấp nhận sự thật là cả hai cùng chết, thì bỗng nhiên biến cố xảy ra khiến Lôi Động Võ phẫn nộ cùng không cam lòng.

“Dung huyết ấn, hiện!”

Ba huyết khiếu tức thì hiện ra trước ngực Diệt Chúng Sinh, sức lực của hắn ngay lập tức được tăng thêm chín thành, gần như gấp đôi. Hắn ta gầm lớn, bàn tay trái bị mảnh vỡ lưỡi kiếm găm chặt lên cổ mạnh mẽ đẩy lên, chả mấy chốc hất tay của họ Lôi ra, rồi cầm chặt mảnh vỡ đâm thẳng giữa bụng gã.

Ngay khi đưa được tay mình vào vùng đan điền đối phương, A Diệt liền nhanh nhóng tìm tới nơi đóa bổn nguyên bỉ ngạn đang chuẩn bị phát bạo, rồi hung hăng bóp chặt, khiến bỉ ngạn nát tan. Vì chưa tích tụ đủ năng lượng, nên khi bị bóp nát đóa bỉ ngạn chỉ có thể tạo ra một vụ nổ nhỏ, không rộng quá phạm vi một trượng.

Huyết nhục của Lôi Động Võ bắn văng khắp nơi, khiến khu vực này bị phủ lên trên một lớp thịt nghiền, máu tươi lênh láng, tử khí bốc lên. Gã ta chẳng thể ngờ rằng một kẻ chỉ có tu vi Bỉ Ngạn cảnh tiểu thành, gã không thèm để vào trong mắt vào lần gặp đầu tiên, vậy mà chưa đầy mười năm sau đã có thể tự tay gϊếŧ chết bản thân gã.

A Diệt cũng chẳng còn sức đứng dậy, vô lực nằm ngửa tại chỗ, toàn thân đau nhức tê dại, hơi thở gấp gáp, nhưng lại cuồng tiếu cười lớn, vì kẻ đứng tại đỉnh cao trong cảnh giới này lâu năm cũng phải chết trong tay hắn, chứng minh thực lực của hắn đã tiến thêm rất nhiều.

Trở lại thời điểm hiện tại, sau khi A Diệt ra lệnh cho phúc địa tiến vào trạng thái ẩn nặc, hắn liền đi tuần một vòng trong thành trì đổ nát, thu thập vô số vật phẩm chân quý quanh đây. Phải nói gia tài Mộc Nhất Đại để lại không hề ít, hoặc có thể là đối với gã ta không nhiều nhưng đối với A Diệt lại rất nhiều.

Có một số vật phẩm A Diệt còn không biết là gì, chỉ có thể để tìm hiểu sau, một vài vật là thứ trong danh sách Ma Quân cần hắn thu thập, lần này có được khiến tên đó vui hớn hở. Thứ tên thanh niên coi trọng nhất tất nhiên là nguyên thạch tuyệt phẩm, vật bị các tồn tại thượng vị lũng đoạn, giá trị không đơn giản chỉ là một khối đá chứa nguyên khí tinh thuần.

Hiện giờ trở thành chủ nhân phúc địa, trong đầu hắn đã có hình ảnh toàn bộ khu vực trong nơi này, chỉ cần hắn muốn đi tới nơi nào, lập tức sẽ có một cơn gió nhẹ cuốn tới nơi đó, tốc độ cực kỳ nhanh. Theo Ma Quân nói thì tòa phúc địa này thuộc loại hạ đẳng, hơn nữa vì bị bỏ hoang quá lâu nên đã xuống cấp rất nhiều, chỉ rộng chừng tám mươi dặm.

Tắt đi năng lực áp chế thần thức, thần niệm của hắn liền có thể bao quát toàn bộ nơi này, giúp hắn cảm ứng rõ ràng hơn những nơi ẩn chứa huyền cơ. A Diệt cùng Ma Quân mất hơn một ngày mới có thể tìm tòi kĩ càng hết nội tình phúc địa, thu hoạch cực lớn, đủ tài nguyên cho hắn ẩn tu trong thời gian dài.

Đám khôi lỗi đã dựng lên một cung điện trên bãi phế tích thành trì, hiện tại A Diệt ngồi ở bên trong, mắt nhìn vô vàn vật phẩm trôi nổi trong đại sảnh, mở miệng lên tiếng: “Có lẽ ta phải bế quan hai mươi đến ba mươi năm mới có thể tiêu hóa hết đống tài nguyên này, chuyển hóa chúng thành thực lực của bản thân.”

Ma Quân lên tiếng: “Thời điểm tới ngươi càng điệu thấp càng tốt, khi trở lại nhân giới hãy bế quan tu luyện, vừa có thể gia tăng tu vi, vừa tránh đi sự dò xét của các tồn tại thượng vị.”

Gật đầu, hắn đáp: “Còn mười tháng nữa mới đến thời hạn cần rời khỏi mộc giới này, trong khoảng thời gian này ta cứ tu luyện bên trong phúc địa, khôi thục thương thế đồng thời tranh thủ tìm hiểu những vật phẩm chưa biết công dụng.”

Hắn chẳng quan tâm đám trưởng lão Phong Lôi Sơn đang canh tại bên ngoài, với khả năng ẩn nặc của phúc địa đã có chủ, tồn tại hạ vị hoàn toàn không có năng lực tìm ra. Hắn bắt đầu bế quan tu hành tại cung điện, sử dụng vô số vật phẩm có tiền cũng khó mua, đồng thời tiếp tục tìm hiểu về pháp tắc.

Nạp giới của Lôi Động Võ nằm trong tay hắn, mọi kinh nghiệm tu hành của gã ta đều đã được A Diệt tiếp thu. Những vật phẩm trong giới chỉ này đều có giá trị kinh người, cho dù không lấy được tòa phúc địa thì đối với A Diệt đã rất có lãi, vì gia tài của họ Lôi còn nhiều hơn cả hắn, tất nhiên không tính tới vật nghịch thiên như Thiên hồ lô.

Bên trong phúc địa trời quang mây tạnh, không khí trong lành, ánh nắng từ thái dương chiếu xuống ấm áp đại địa. Hai đầu Hàn Tủy Tằm vui vẻ chơi đùa cùng nhau tại ven sông, cách đó không xa có vô vàn linh dược tuyệt phẩm được A Diệt trồng xuống, làm thức ăn cho hai tiểu gia hỏa này.

Bản thân A Diệt luôn tiềm tu bên trong cung điện, thời gian dài trôi qua vẫn chẳng có dấu hiện muốn xuất quan, cứ mặc cho trời chuyển đêm rồi lại sáng, ngày nào cũng như ngày nào, trong phúc địa luôn là một bầu không khí yên bình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom