• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Ma Đế Nghịch Thần (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 1: Hai huynh muội

Đôi chân trần của hắn bám đầy bụi đất, đang bước đi trên con đường đất nhỏ giữa đồi núi dốc đứng, tuy đôi chân đã mỏi rã rời, nhưng hắn dường như không để ý tới mà vẫn cười rất tươi. Trên tay hắn cầm một bọc lá cùng với vài đồng xu màu ánh đồng, đôi mắt chớp chớp đếm từng đồng xu, miệng cười không khép vào nổi.

Hắn ta họ Diệt, tên Chúng Sinh. Cái tên này của hắn là năm xưa khi cha hắn trong một cơn phẫn nộ đã đặt cho, vì cái tên khá khó nghe nên mỗi khi ra ngoài hắn thường gọi mình là A Diệt.

A Diệt là một cậu thiếu niên có thân hình cao lớn nhưng khá gầy, nước da ngăm đen, khuôn mặt bình thường, nhìn bề ngoài chắc chẳng ai nghĩ ra hắn ta mới 14 tuổi. Trên thân hắn mặc một bộ y phục bằng lông thú đã rách khá nhiều chỗ, lấm tấm có thể thấy những vết úa vàng thành màu cháo lòng, nhìn không ra hình dạng ban đầu.

Chả mấy chốc A Diệt đã đi lên đến đỉnh dốc, trên này là một vùng đồi núi rộng lớn, cây cối xanh tươi, không khí trong lành. Ở cuối con đường đất là một căn nhà nhỏ rất thô xơ, ngôi nhà gỗ tre, được lợp bằng lá cọ, tường thì dùng rơm trộn với bùn đất mà đắp lên, A Diệt vui vẻ xách theo bọc lá đi vào trong nhà.

Ngay khi hắn bước đến trước cửa, liền có một giọng nói vui vẻ vang lên: “A ca ca đã về rồi.”

Cùng với giọng nói đó là thân ảnh một nữ hài đáng yêu từ trong nhà chạy ra, ôm chầm lấy A Diệt. Hắn vui vẻ cười lên, rồi đưa tay xoa đầu nữ hài, sau đó giơ bọc lá ra rồi lên tiếng nói: “Ngân nhi, trong này chính là màn thầu nhân thịt mà muội thích ăn nhất đó, mau lấy về mở ra đi, đợi ca ca rửa tay chân xong thì chúng ta ăn trưa nhé.”

“Vâng ạ.” Nữ hài vui mừng cầm lấy bọc lá rồi đáp lời A Diệt, sau đó nàng chạy vào trong nhà, dọn đồ trên chiếc giường tre, rồi bưng bát canh lên và phấn khích mở bọc lá ra.

A Diệt ra trước nhà, đi đến múc nước từ chiếc chum cổ ra để rửa mặt và chân tay, sau đó vào trong nhà, cất mấy đồng xu vào túi của một cái áo cũ nát treo đầu giường, rồi mới quay ra ngồi ăn trưa với tiểu muội của mình.

Tiểu muội của hắn tên là Ngân Dạ, năm xưa khi nàng ấy còn là một đứa trẻ sơ sinh, cha mẹ của A Diệt nhặt được, trên người nàng ta lúc đó chẳng có thứ gì ngoài một chiếc dây truyền đeo trên cổ. Chiếc dây truyền đó rất là đẹp, phía dưới có treo một miếng ngọc bội, mặt sau được khắc hai chữ Ngân Dạ, vì vậy cha mẹ A Diệt mới đặt tên của nàng theo chữ trên miếng ngọc.

Hai huynh muội ngồi đối diện với nhau trên chiếc giường tre đã mục nát không ít, trước mặt họ là hai bát canh rau do Ngân Dạ nấu, bên cạnh còn có hai chiếc màn thầu một lớn một nhỏ. A Diệt cầm lấy chiếc màn thầu lớn, rồi đưa cho Ngân Dạ, nói: “Đây chính là màn thầu nhân thịt heo mà muội thích ăn nhất đó, hôm nay ca ca đã mua được cho muội rồi nhé.”

Ngân Dạ vui mừng cầm lấy cái màn thầu từ tay A Diệt, rồi xé đôi ra, lộ ra bên trong là những thớ thịt băm và hành khô trông rất ngon miệng. Nàng ta giơ tay ra đưa một nửa chiếc màn thầu cho hắn rồi nói: “Ca ca cũng cầm lấy một phần để ăn đi.”

“Không cần cho ca ca đâu, muội hãy ăn hết đi ta có cái của mình rồi.” Nói đoạn, A Diệt cầm lấy chiếc màn thầu nhỏ còn lại lên, rồi cắn ăn ngấu nghiến trông rất ngon miệng.

Nhìn vào bên trong chiếc bánh mà A Diệt đang ăn chẳng có chút nhân nào, Ngân Dạ âm thầm đau lòng, nhưng không dám nói thêm điều gì nữa, từ trước tới giờ nàng rất nghe lời ca ca của mình.

Từ khi cha mẹ mất, mọi việc trong nhà đều do A Diệt một mình gánh vác, Ngân Dạ chẳng thể giúp được gì, nên nàng cũng không dám cãi lời ca ca khiến huynh ấy mệt mỏi hơn.

Chỉ trong thoáng chốc, A Diệt đã ăn hết chiếc màn thầu của mình, rồi cầm bát canh lên uống một hơi cạn sạch. Dùng bữa xong hắn ta dựa lưng vào vách tường nghỉ ngơi, rồi cười nói: “Tay nghề của muội ngày càng tiến bộ hơn đó, canh hôm nay rất ngon.”

“Đa tạ lời khen của ca ca, muội sẽ cố gắng nấu ngon hơn nữa.” Ngân Dạ đang xé ăn từng miếng màn thầu nhỏ, liền vui vẻ đáp lời.

Nhìn tiểu muội của mình ăn uống ngon lành như lúc này, A Diệt cảm thấy một ngày đi làm mệt mỏi thật đáng, chỉ cần Ngân Dạ khỏe mạnh, thì hắn có phải làm việc vất vả đến đâu cũng được.

Ngân Dạ năm nay đã 13 tuổi, nhưng thân hình nàng nhỏ nhắn hơn những người đồng trang lứa nhiều, bất quá những chỗ cần lớn thì vẫn đang phát triển không ngừng. Mái tóc màu thanh bạc tết bím lại hai bên, trên gương mặt tinh xảo đáng yêu, cặp mắt to tròn, miệng đang nhai màn thầu khiến hai má căng phồng ra như hai cái bánh bao, khiến cho người ta chỉ muốn nhéo lấy.

Nàng mặc một bộ đồ màu trắng và xanh nhạt sạch sẽ, rất hợp với dáng vẻ hồn nhiên tinh khiết của mình, chỉ là làn da nàng trắng bệch không có chút huyết hồng nào. Đây là do một căn bệnh bẩm sinh kì quái của Ngân Dạ, cứ cách một khoảng thời gian thì nàng lại bị một trận đau đớn hành hạ không thôi. Dù đã được A Diệt cho uống qua nhiều loại thuốc, nhưng chẳng hề giảm bệnh đi chút nào.

Chính vì căn bệnh này mà sức khỏe của Ngân Dạ vẫn luôn rất yếu, hình thể nàng cũng nhỏ hơn bình thường dù được ăn uống đầy đủ. Hiện giờ cha mẹ đều đã mất, A Diệt là người ra ngoài kiếm tiền nuôi cả hai huynh muội, Ngân Dạ chỉ có thể ở nhà trồng vài cây rau, và nấu canh chờ ca ca đi làm về.

Cuộc sống tuy khắc khổ nhưng A Diệt không hề nản chí chút nào, hắn đang giành dụm tiền với mong muốn có thể nhờ được một vị đại y có trình độ cao, đến chữa khỏi bệnh cho Ngân Dạ.

Trông thấy vẻ mặt của A Diệt, Ngân Dạ tò mò hỏi: “Sao hôm nay ca ca có vẻ vui hơn mọi ngày thế?”

A Diệt xoa đầu Ngân Dạ rồi mỉm cười đáp: “Vì hôm nay ca ca được ông chủ tại chỗ làm thưởng thêm tiền, do ta đã chăm chỉ làm việc suốt một tháng qua mà không nghỉ ngày nào cả. Số tiền mà ca ca giành dụm đã sắp đủ để đi cầu Dược đại y xem bệnh cho muội rồi đó!”

Ngân Dạ nghe vậy xúc động nói: “Ca ca không cần phải gắng sức như vậy vì muội đâu, căn bệnh này đã theo muội từ nhỏ nên muội đã chịu đựng quen rồi, ca ca đừng vì muội mà để cho bản thân mình chịu khổ quá.”

“Muội cứ yên tâm, không cần lo lắng gì cả, ca ca muội rất khỏe đó, không có việc gì khiến ta cảm thấy khổ đâu. Căn bệnh quái ác đã bám theo muội suốt 13 năm qua, sẽ có một ngày ca ca đá bay nó đi!”

“Cưa cưa ~~~”

Ngân Dạ lao vào ôm trầm lấy A Diệt, hắn cũng nâng hai tay lên ôm tiểu muội của mình.

“Phụ mẫu mất sớm, hiện giờ chỉ còn hai huynh muội chúng ta thôi, vậy nên chúng ta phải tự chăm sóc tốt cho bản thân và quan tâm tới người còn lại. Thêm nữa là phải luôn lạc quan, sống thật tốt lên mới được. Chúng ta còn trẻ, ai biết sau này sẽ xảy ra biến hóa gì!”

.............

Đầu giờ chiều, A Diệt chuẩn bị xuống núi, đi đến chỗ làm thuê của mình, hai huynh muội họ đang vẫy tay chào tạm biệt đối phương, hẹn tối gặp lại. Đúng lúc này thì dị biến phát sinh!

Đột nhiên vùng không gian nơi đây như ngưng kết lại, những cơn gió thoang thoảng và những tiếng chim hót đã hoàn toàn biến mất!

Cả A Diệt và Ngân Dạ đều phát hiện ra hiện tượng kì dị này, Ngân Dạ hoang mang lo sợ, liền chạy tới chỗ A Diệt ôm lấy cánh tay hắn. Hai huynh muội ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thì đều trợn mắt kinh hãi, biến sắc, vì cảnh tượng mà họ đang trông thấy.

Một vầng hào quang lóe lên, tức thì có một đầu cự điểu thình lình xuất hiện, đầu phi cầm khổng lồ bao phủ cả một mảng rừng, đôi cánh nó dang rộng dài hơn chục trượng. Cự điểu khổng lồ không giống như sinh vật sống thực sự, mà như được ngưng tụ ra từ một loại sức mạnh huyền bí nào đó, toàn thân nó có màu xanh bạc, không ngừng tỏa ra quang mang sặc sỡ.

Cự điểu ngẩng đầu lên cao, hót lên một hồi âm thanh thánh thót vang vọng núi rừng, hai huynh muội phía dưới sợ hãi ôm trầm lấy nhau. A Diệt ôm chặt tiểu muội trong lòng mình, không muốn muội ấy bị đầu quái điểu đáng sợ này gây tổn thương.

Con ngươi A Diệt co rút lại, vì hắn trông thấy thấp thoáng một bóng người đang đứng trên đầu cự điểu khổng lồ!

“Đó... là ai vậy?”

Ngân Dạ nghe thấy ca ca mình lẩm bẩm như vậy liền cảm thấy tò mò, nàng cố nén sợ hãi rồi từ từ ló đầu ra ngẩng lên nhìn, đôi mắt ngây thơ trợn trừng khi trông thấy thân ảnh một người thần bí, đang đứng ngạo nghễ trên đầu cự điểu.

“Người đứng trên đó là một vị thần linh sao ca ca?”

“...Huynh cũng không rõ nữa.”

Khi hai huynh muội A Diệt còn đang xì xào to nhỏ với nhau, thì thân hình đầu cự điểu lóe sáng rồi biến mất, lúc này thân ảnh kẻ đứng trên đầu phi cầm ban nãy đã hiện ra rõ ràng trước mắt hai người.

Đây là một người đàn ông trung niên chừng 40 tuổi, mái tóc nửa đen nửa bạc, ánh mắt sắc bén, mày rậm, khuôn mặt anh tuấn. Trên thân ông ta mặc một bộ trường bào màu ngân bạc trông hết sức sang trọng và xa hoa, hai tay chắp ra phía sau, thần sắc ông ta phát ra khí thế không giận mà uy.

Điều khiến cho hai huynh muội A Diệt cảm thấy khó tin nhất, chính là sau lưng người đàn ông trung niên này có một đôi cánh xanh bạc rất đẹp! Xung quanh đôi cánh phát ra quang mang ngân sắc, nhìn qua sẽ thấy đôi cánh này giống như đôi cánh của đầu cự điểu khi đã thu nhỏ lại vậy!

Đôi cánh sau lưng vỗ nhẹ, thân hình trung niên nhân hạ dần xuống đến gần chỗ hai huynh muội đang đứng, cách khoảng vài trượng mới dừng lại. Ánh mắt ông ta đảo nhanh qua người A Diệt rồi không quan tâm hắn ta nữa, ông ta đưa mắt chăm chú nhìn ngắm đánh giá Ngân Dạ, khóe miệng dần lộ ra ý cười, ánh mắt không giấu nổi sự vui sướиɠ.

A Diệt trông thấy biểu hiện trên gương mặt người thần bí trước mắt thì không khỏi lo sợ, chỉ nhìn qua thôi thì đến kẻ ngu cũng hiểu ra là tên thần bí kia đã có ý đồ với Ngân Dạ rồi.

Đúng lúc này thì một tiếng cười to lớn vang vọng lên, trung niên nhân đang phi thường cao hứng ngẩng đầu lên trời cười to, sau một hồi mới dừng lại. Ông hưng phấn lẩm bẩm:

“Sau bao nhiêu năm khổ tâm lao lực, cuối cùng ta cũng đã tìm ra truyền nhân có huyết mạch kích phát cao quý nhất vương tộc ta rồi haha!”

Trung niên nhân nhìn thẳng tới Ngân Dạ, ánh mắt lộ ra sự nhu hòa rồi chậm rãi mở miệng nói:

“Tiểu Dạ, mau theo ta trở về nào!”
Chương 2: Chia lìa

Nghe lời nói này của trung niên nhân, cả hai huynh muội đều bất ngờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngân Dạ vẫn e sợ đang trốn sau lưng A Diệt, chỉ dám ló đầu ra nhìn người đàn ông thần bí phía trước. Họ Diệt lúc này trong đầu là một đống hỗn loạn, hắn ta không hiểu nổi chuyện vừa phát sinh là như thế nào nữa.

Trông thấy bộ dáng sợ hãi khó hiểu của Ngân Dạ, trung niên nhân mỉm cười ôn hòa nói tiếp: “Tiểu Dạ, con chính là tộc nhân của gia tộc Vương quyền ta! Vì một số lí do mà khi mới sinh ra chưa bao lâu con đã bị thất lạc đến tận đây, hiện giờ ta tới là để đón con trở về gia tộc!”

Hai huynh muội lại bất ngờ cả kinh thêm một lần nữa, nhưng Ngân Dạ vẫn không tin nổi những gì mà trung niên nhân vừa nói ra, nàng vẫn e sợ trốn ở phía sau ca ca mình. A Diệt hít sâu một hơi rồi lấy hết dũng khí mở miệng hỏi:

“Không biết tiền bối là cao nhân phương nào, sao lại tới đây muốn đưa Ngân nhi đi? Lại còn biết cả tên của muội ấy?”

Nghe câu hỏi của hắn, sắc mặt trung niên nhân uy nghiêm trở lại, không còn vẻ nhu hòa nữa, ông ta nhìn về phía hắn với vẻ khó hiểu. A Diệt như hiểu ra vội thêm lời: “À... muội ấy tên là Ngân Dạ, tên này chính là năm xưa mẫu thân đặt cho muội ấy, không biết tại sao tiền bối lại gọi muội ấy là tiểu Dạ?”

Vừa nói A Diệt vừa kéo Ngân Dạ lên phía trước rồi ôm lại, Ngân Dạ cũng ngoan ngoãn ở trong lòng ca ca mình dùng ánh mắt to tròn nhìn về phía trung niên nhân, lộ ra vẻ e sợ pha chút tò mò.

“Haha không ngờ cũng có người thông minh biết đặt tên cho nha đầu này theo tên trên miếng ngọc bội đấy.” Nói đoạn, trung niên nhân chỉ ngón tay tới phía Ngân Dạ rồi tiếp tục: “Nha đầu đó chính là truyền nhân có huyết mạch tinh thuần trong vương tộc ta nên sẽ được để từ ‘Dạ’ trong tên, vì vậy ta mới gọi nàng là tiểu Dạ.”

A Diệt sắc mặt khó coi hỏi: “Nếu thực sự là vậy thì tiền bối định đưa Ngân nhi đi thật sao?”

Trung niên nhân đưa ánh mắt sắc bén nhìn tới A Diệt, khiến hắn cảm thấy không rét mà run, ông ta hừ lạnh:

“Thân phận tiểu Dạ cao quý như thế nào chứ, tất nhiên là ta phải đưa về vương tộc ngay rồi, sao có thể để nàng ở nơi bẩn thỉu này thêm được nữa.

Hơn nữa ‘Tiên nguyên mạch’ trong người nha đầu đó vì suốt bao năm nay không được tẩy lễ khiến cho nó đã trở thành bệnh mạch, đủ sức gây tổn hại đến sức khỏe và căn cơ của nàng rồi! Nếu không sớm điều trị thì sẽ nguy hại đến tính mạng đó!”

A Diệt nghe vậy như hiểu ra liền thốt lên: “Thì ra căn bệnh kì quái, đã hành hạ Ngân nhi suốt bao năm qua chính là do thứ gọi là bệnh mạch gây ra sao?”

Trung niên nhân mất kiên nhẫn đáp: “Đúng thế, Tiên nguyên mạch tuy thần kì nhưng khi còn nhỏ phải cần được tẩy lễ và gột rửa thường xuyên mới lớn mạnh được. Nếu cứ để tiểu Dạ ở nơi khỉ ho cò gáy này thì nhiều lắm cũng chỉ 2 năm nữa là nàng ấy sẽ mất mạng!”

Ông ta phất nhẹ tay, lập tức có một luồng kình khí ôn nhu quấn lấy thân thể Ngân Dạ, từ trong lòng A Diệt bay về phía trung niên nhân. Họ Diệt ban đầu có chút bất ngờ nhưng hắn không hề ngăn cản lại, mặc cho Ngân Dạ đang giãy giụa gọi ca ca. Hắn hiểu rõ nếu những lời người thần bí trước mắt nói là thật, thì điều tốt nhất lúc này chính là để nàng đi theo ông ta!

Với thần thông của người thần bí trước mắt muốn gϊếŧ hắn rồi bắt Ngân Dạ đi dễ như trở bàn tay, cần gì phải bịa ra một câu chuyện hư cấu cơ chứ, vậy nên chắc chắn những gì ông ta nói là sự thật.

Căn bệnh của Ngân Dạ rất kì quái, đến những đại phu có danh tiếng cao xung quanh đây đều bó tay, bấy giờ A Diệt mới biết căn bản đó không phải thứ mà phàm nhân có thể chữa lành được. Nếu thân phận thật sự của Ngân Dạ cao quý đến thế, và có thể được chữa lành hoàn toàn căn bệnh quái ác đó, thì A Diệt chấp nhận để tiểu muội rời xa mình mà đi theo thần bí nhân trước mặt.

Thân thể Ngân Dạ lúc này đã đứng ngay bên cạnh trung niên nhân, xung quanh người nàng có một luồng khí ôn nhu ngăn cản lại, không cho nàng thoát ra ngoài được. Trung niên nhân nhu hòa quan sát từ trên xuống dưới Ngân Dạ rồi vui vẻ nói:

“Đúng thật là Tiên nguyên mạch, hơn nữa còn có cả thể chất bất phàm, sau này con chắc chắn sẽ trở thành cường giả danh chấn tứ phương, giúp vương tộc ta vươn lên đến đỉnh cao. Việc con vượt qua ta bây giờ cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi tiểu Dạ à, ta phải mau đưa con trở về ra mắt tộc nhân mới được!”

Nghe vậy lòng A Diệt thắt lại, đau như bị dao cắt, nhưng ngoài mặt hắn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, mà nhìn về phía tiểu muội của mình rồi mỉm cười gật đầu chào tạm biệt. Sắc mặt Ngân Dạ hết sức khó coi, nàng vội vàng quỳ xuống cầu xin trung niên nhân cho ca ca của nàng đi cùng.

“Tiền bối người làm ơn hãy đưa ca ca ta đi cùng với ạ, huynh ấy là người nuôi nấng vãn bối suốt bao năm qua, nếu không có huynh ấy thì vãn bối đã không còn sống nổi đến ngày hôm nay rồi!”

Trung niên nhân nghe vậy nghiêm giọng đáp: “Nói bậy, con có Tiên nguyên mạch trong người, nếu không được ăn hoặc gặp nguy hiểm mà kiệt sức, thì thân thể sẽ tự hóa thành thạch trứng để ngủ đông chờ ngày tái khởi, chứ sẽ chẳng thể chết được. Mà hắn ta chỉ là một tên phàm nhân thổ dân bẩn thỉu, sao có thể đem về theo làm vấy bẩn vương tộc ta được!”

“Vậy... vậy tiền bối hãy giúp ca ca trở thành tu hành giả giống như tiền bối, rồi cho huynh ấy đi cùng được chứ..?”

Ông ta phất tay nâng thân thể Ngân Dạ đứng lên rồi lắc lắc đầu đáp: “Nguyên mạch trong người hắn thuộc loại ‘hạ phẩm’, là tầng thấp kém nhất nên muốn trở thành tu hành giả gần như không thể! Mà nếu hắn ta có thể trở thành tu hành giả thì cũng chỉ ở tầng thứ dưới đáy, vẫn không đủ tư cách để được bước chân vào vương tộc ta làm một tên nô bậc!”

Ngân Dạ lúc này muốn phát khóc, ngay khi cô định mở miệng cầu xin thêm, thì lại nghe thấy tiếng nói của A Diệt vang lên.

“Ngân nhi, muội hãy ngoan ngoãn trở về gia tộc theo vị tiền bối kia đi, chỉ cần căn bệnh trong người muội được chữa khỏi, và từ giờ muội được sống một cuộc sống no đủ, không cần lo về chuyện thiếu thốn thức ăn như khi ở cùng huynh là huynh đã an tâm và mãn nguyện lắm rồi!”

“Nhưng mà~~~...” Ngân Dạ bỗng nhiên bật khóc rồi không nói lên lời được nữa, chân mày trung niên nhân nghe những lời A Diệt nói thì mới dãn ra, gương mặt trở nên ôn hòa hơn vài phần. Ban nãy ông ta còn cho rằng họ Diệt sẽ mặt dày dựa vào tình cảm của Ngân Dạ mà đòi đi theo cho bằng được, không ngờ hắn ta lại biết suy nghĩ cho tiểu muội như vậy.

“Ngân nhi, đừng khóc nữa, hãy đi theo vị tiền bối này hảo hảo tu luyện cho tốt, mai sau trở thành cường giả cái thế vang danh thiên hạ. Huynh cũng nhất định sẽ cố gắng tìm tòi, rèn luyện, để trở thành một tu hành giả. Sẽ có ngày huynh đạt đến cấp bậc có thể đường đường chính chính tới gặp mặt và nhận là ca ca của muội!”

Trông tiểu muội khóc nức nở A Diệt cảm thấy đau lòng kinh khủng, nên hắn mới thốt ra những lời này, giờ nghĩ lại những gì mình vừa nói ra, bản thân hắn còn cảm thấy không thể tin nổi.

“Cưa cưa~~~” Ngân Dạ nghe những lời ca ca nói mới nín khóc lại được vài phần, tuy nàng cũng nghĩ là những gì A Diệt vừa hứa rất khó thực hiện được, nhưng nàng còn nhỏ nên chưa thể biết rằng điều ca ca vừa nói gần như là bất khả thi chứ không phải rất khó!

Trung niên nhân thấy Ngân Dạ ngừng khóc rồi có vẻ như nghe lời hơn thì mỉm cười, ông ta cũng không nghĩ những gì A Diệt nói là lời hứa thực sự, mà chỉ là cách để dỗ tiểu Dạ mà thôi. Ông nhìn tới phía họ Diệt rồi nghiêm nghị nói:

“Nể tình bao năm qua ngươi đã quan tâm chăm sóc cho tiểu Dạ, nên ta sẽ không tính toán đến việc ngươi dám gọi nàng ấy là muội muội của mình! Hơn nữa ta còn cho ngươi chút chỗ tốt coi như là thù lao về những việc ngươi đã làm cho tiểu Dạ.”

Ông ta phất tay một cái, lập tức từ trong hư không xuất hiện một cái túi vải to, rơi xuống ngay phía trước chỗ A Diệt đang đứng. Hắn nghe và nhìn thấy những hành động này của đối phương thì nhíu mày rồi kiên định đáp:

“Vãn bối chung sống với Ngân nhi bao năm qua đã xem muội ấy là muội muội ruột thịt của mình từ tận đáy lòng. Chăm sóc cho Ngân nhi khỏe mạnh là mong muốn xuất phát từ trong tâm của vãn bối, chứ không phải vì để được nhận thù lao hậu hĩnh gì cả. Kính xin tiền bối ngài không nên cắt đứt mối quan hệ huynh muội giữa vãn bối với Ngân nhi, còn những thứ trong cái túi này thì vãn bối không cần!”

Nghe vậy trung niên nhân nghiêm mặt lại, định nổi giận lên thì bị Ngân Dạ ôm cánh tay lại, nhìn ông với ánh mắt đáng thương cầu khẩn: “Xin tiền bối hạ hỏa đừng làm khó ca ca, huynh ấy sẽ mãi mãi là ca ca của vãn bối!”

Trung niên nhân thở dài rồi đưa tay lên xoa đầu Ngân Dạ, sau đó nghiêm mặt nhìn xuống phía A Diệt nói: “Ngươi muốn nói thế nào thì nói, dù sao từ giờ trở đi ngươi cũng chưa chắc gặp lại nổi tiểu Dạ một lần nào nữa. Với cái tuổi thọ ngắn ngủi chỉ sống được gần trăm năm như đám phàm nhân các ngươi thì, hắc hắc chớp mắt đã qua thôi!”

Dứt lời, ông ta không để cho hai huynh muội nói thêm một lời nào với nhau nữa, phất tay một cái thân ảnh hai người chợt lóe liền xuất hiện trên không trung.

Một tiếng hót thanh thúy vang lên, đầu cự điểu khổng lồ lại xuất hiện, trên đầu nó là trung niên nhân và Ngân Dạ đang đứng. Đôi cánh cự điểu vỗ mạnh, thân hình khổng lồ hóa thành luồng hào quang phô thiên cái địa, phá không bay đi để lại một đám khói bụi mù mịt.

A Diệt giương mắt lên nhìn đối diện với ánh mắt đau thương rưng rưng nước mắt của Ngân Dạ, liền kiên định lại rồi tự nhủ trong lòng:

“Muội cứ yên tâm mà trở về nơi muội thuộc về đi, sẽ có một ngày ca ca đạt tới mức độ trở thành cường giả cái thế, rồi xuất hiện trước mặt muội một lần nữa!”
Chương 3: Nguyên mạch

Thân hình A Diệt vẫn si ngốc đứng im tại chỗ cho đến tận chiều tà, ánh mắt hắn cứ mãi nhìn tới hướng chân trời nơi thân ảnh đầu cự điểu biến mất. Lúc này hắn mới bừng tỉnh rồi chậm rãi ngồi xuống nền đất suy nghĩ đủ thứ, sau một hồi hắn mới đứng dậy, cầm lấy cái túi vải rồi bước đi vào trong nhà.

Hồi nãy hắn có nói rằng hắn không cần những thứ trong cái túi này, nhưng trung niên nhân kia cũng chẳng cho hắn được nhận là ca ca của Ngân Dạ nữa, vậy thì lúc này hắn cũng chả ngu gì mà vứt cái túi đi.

Hắn vẫn mong muốn một ngày nào đó có thể gặp lại được tiểu muội của mình, dù biết rõ rằng điều này vô cùng khó, nhưng khó đến đâu cũng phải thử, hắn sẽ không bỏ sót bất kì thứ gì có thể giúp ích được cho mình kể cả cái túi này.

Vào đến bên trong nhìn căn nhà trống vắng hắn có chút nghẹn ngào, rồi cố nén lại sau đó bước lên giường ngồi. Từ một gia đình tuy khốn khó nhưng bốn người vẫn luôn có một cuộc sống hết sức vui vẻ hạnh phúc, đến giờ chỉ còn bơ vơ một mình hắn với nỗi uất ức phẫn hận trong lòng.

Nhắm mắt lại cố bình tĩnh tâm tình, sau đó hắn mới mở mắt ra rồi kéo lấy cái túi vải, mở ra xem bên trong có những gì. Vừa mở cái túi ra thì đôi mắt A Diệt đã trợn trắng vì đập vào mắt hắn là cả một đống thỏi bạc, không phải đồng xu mà là thỏi bạc!

Hắn kinh hỉ cầm vài thỏi lên quan sát rồi cắn thử, cả đời hắn chưa bao giờ trông thấy nhiều bạc như vậy, lần hắn nhìn thấy nhiều tiền nhất cũng chỉ có vài thỏi nhỏ trong túi của ông chủ tại chỗ làm mà thôi.

Kích động một hồi thì hắn mới phát hiện ngoài số thỏi bạc lớn này ra, còn có thêm ba cuốn sách đang nằm dưới đáy túi.

Hắn liền lấy ra đọc qua thử, tuy hoàn cảnh gia đình hết sức khó khăn, nhưng từ nhỏ A Diệt và cả Ngân Dạ đều được mẫu thân dạy cho biết đọc và biết viết. Chỉ là từ khi phụ mẫu mất, A Diệt phải chăm chỉ làm việc kiếm tiền để nuôi cả hai huynh muội, nên lúc này trở lại đọc chữ cảm thấy có chút không quen.

Cuốn sách đầu tiên cũng là cuốn mỏng nhất, là điển tịch giới thiệu và lí giải khái quát về tu hành giả hay còn gọi là Nguyên sĩ. Từ ngữ này năm xưa hắn và tiểu muội đã từng nghe cha kể qua, hắn biết trên thế giới này có những kẻ hơn người, bước trên con đường tu hành trở thành một Nguyên sĩ chân chính.

Nghe nói những Nguyên sĩ cấp cao có sức mạnh thông thiên không tưởng, trước kia A Diệt còn không tin lắm, cho đến ngày hôm nay khi nhìn thấy trung niên nhân thần bí kia thì hắn mới tin đó là sự thật. Nhưng số lượng Nguyên sĩ rất ít, nhất là đạt đến mức được gọi là cường giả thì càng ít hơn.

Lúc trước A Diệt đã từng trông thấy có vài nguyên sĩ xuất hiện tại Hồng trấn, là trấn lớn nhất vùng địa thành này. Những người đó đều được người khác ngưỡng mộ và kính sợ, không một ai dám đắc tội với họ, kể cả quan lại cũng không dám.

Nguyên sĩ sử dụng ‘nguyên lực’ để chiến đấu, nhờ thứ sức mạnh đó mà họ có thể tạo ra những đòn công kích rất cường đại, vượt xa khả năng một người phàm có thể làm được. Một nguyên sĩ phổ thông, đã có thể một mình tiêu diệt được cả đội quân có mấy trăm binh lính, vì vậy nguyên sĩ rất được coi trọng dù ở bất cứ đâu đi chăng nữa.

“Tu hành giả, nguyên sĩ, nhất định sẽ có một ngày ta trở thành nguyên sĩ chân chính, bước đi trên con đường cường giả!”

Đọc sơ qua vài trang đầu của cuốn sách, A Diệt đã cảm thấy hào hứng vô cùng. Hắn liền lấy cuốn thứ hai giở ra xem, phát hiện đây là sách giới thiệu về khá nhiều các loại thảo dược, dược liệu và đan dược trong giới tu hành.

Từ nửa sau là hướng dẫn cách gieo trồng và thu hoạch những loại dược liệu quý, sau nữa còn có cách điều chế một số loại thuốc thông dụng. Cuốn sách này đọc qua hắn chẳng hiểu gì cho lắm nên quết định bỏ qua.

Cầm trên tay cuốn sách thứ ba cũng là cuốn dày nhất, A Diệt bất ngờ vì đây là một bộ công pháp nhập môn cho những người mới bắt đầu bước trên con đường tu hành. Cuốn công pháp này trên bìa được đánh giá là một loại công pháp thông thường, nhưng A Diệt chắc chắn rằng nếu đem ra chợ bán sẽ kiếm được cái giá trên trời.

A Diệt vui mừng tột độ vì không ngờ gã trung niên nhân trông khó ưa đó, lại cho mình nhiều thứ tốt như vậy. Kì thực những thứ này trong mắt ông ta chỉ là một bãi rác, khi nói rằng cho họ Diệt chút đồ tốt, ông ta đã thi triển thần thông của mình cấp tốc thu thập mấy thứ này ở đâu đó rồi đưa cho hắn.

Không phải là ông ta tiếc của mà thực sự là những thứ trên người ông ta rất chân quý, nếu tùy tiện đưa cho A Diệt chỉ đem đến họa sát thân cho hắn. Họ Diệt hoàn toàn không biết điều này, hắn đang vui vẻ cất đống bạc đi, trong đầu suy nghĩ làm thế nào để sử dụng số tiền này một cách tối ưu nhất, giúp hắn trở thành nguyên sĩ sớm nhất có thể.

Buổi tối, A Diệt hái những cây rau tại vườn của Ngân Dạ về ăn sống, rồi chăm chú đọc cuốn sách về nguyên sĩ và cách thức tu luyện. Đọc đến một trang hắn mới hiểu ra tại sao chiều nay trung niên nhân lại nói Nguyên mạch của hắn là hạ phẩm gì đó, rồi còn nói như chắc chắn rằng cả đời hắn chỉ có thể ở dưới đáy xã hội mà thôi.

Trang sách này có kể chi tiết về các phẩm cấp Nguyên mạch. Nguyên mạch là thứ có trong bất kì sinh vật sống nào, muốn tu hành để trở thành một nguyên sĩ thì cần phải có nguyên mạch. Nguyên mạch được chia thành ba loại chính, trong đó loại thông thường và cũng là đại trà nhất tên là Nhân nguyên mạch.

Đọc đến đây sắc mặt A Diệt khó coi, cảm xúc cũng trở nên buồn chán, vì Nhân nguyên mạch được chia ra ba phẩm cấp, trong đó Nguyên mạch trong người hắn thuộc ‘hạ phẩm’ là loại thấp kém nhất!

Những người có Nhân nguyên mạch hạ phẩm đa số đều là người phàm, muốn tu hành để trở thành nguyên sĩ là vô cùng khó. Hơn nữa dù có thể trở thành nguyên sĩ, thì cả đời cũng sẽ dậm chân tại cấp bậc đầu tiên.

Vì vậy trong giới nguyên sĩ gần như không có Nhân nguyên mạch hạ phẩm. Trung phẩm chính là phẩm cấp đại trà nhất trong các nguyên sĩ, vì hạ phẩm thường là phàm nhân, nên trung phẩm mới chiếm vị trí nền của các tu hành giả.

Nhân nguyên mạch thượng phẩm là phẩm cấp khá hiếm và cũng là cao cấp trong giới tu hành, những kẻ sở hữu nguyên mạch thượng phẩm trong người, thường sẽ được bồi dưỡng để trở thành một nguyên sĩ mạnh mẽ.

Trên Nhân nguyên mạch là Linh nguyên mạch, những kẻ có trong mình nguyên mạch này sẽ tu luyện rất nhanh, khi trở thành nguyên sĩ sẽ có thêm một thần thông đặc biệt. Ai sở hữu loại nguyên mạch này đều sẽ trở thành thiên tài được các tông phái tu hành lớn săn đón.

Nguyên mạch cao cấp nhất, quý hiếm nhất, chính là Tiên nguyên mạch, một loại nguyên mạch trong truyền thuyết, nghe nói là có trong mình dòng máu của thần tiên!

“Tiên nguyên mạch... Ngân nhi...” A Diệt vừa thì thầm vừa nhớ đến hình ảnh tiểu muội dễ thương của mình.

Những người sở hữu Tiên nguyên mạch sẽ tu luyện cực kì nhanh, đột phá lên cấp khá là dễ dàng. Họ cũng sẽ có thêm các loại thần thông đặc biệt khi trở thành nguyên sĩ chính thức.

Nhưng thứ làm kẻ khác ngưỡng mộ nhất chính là khi đạt đến một thực lực nhất định, họ sẽ có một loại năng lực thông thiên trong truyền thuyết, hết sức bá đạo có thể uy danh thập phương.

Tiên nguyên mạch cực kì hiếm, cả thế gian chưa chắc có quá 10 người sở hữu loại nguyên mạch này, vì vậy trong gia tộc nào xuất hiện tộc nhân sở hữu Tiên nguyên mạch, thì gia tộc đó sẽ dốc lòng bảo hộ và bồi dưỡng cho đến khi lớn mạnh!

A Diệt an tâm tuyệt đối vì Ngân Dạ sở hữu Tiên nguyên mạch, trở về gia tộc chắc chắn sẽ được chăm sóc rất tốt. Giờ đây hắn ta có thể an tâm mà tập trung vào việc tu hành, sớm ngày trở thành một nguyên sĩ chân chính.

Từ sáng hôm sau A Diệt bắt đầu học bộ công pháp nhập môn để trở thành tu hành giả, đồng thời chăm chỉ nghiên cứu các loại dược liệu, có thể đẩy nhanh quá trình tu luyện của mình.

Cuộc hành trình để trở thành tu hành giả của Diệt Chúng Sinh chính thức bắt đầu.
Chương 4: Bước đầu tu hành

Để có thể tu luyện trở thành một Nguyên sĩ chân chính, cần phải trải qua ba giai đoạn được gọi là Tam Nan.

Nhất trọng nan: Cảm ứng. Là tu luyện cảm ứng thiên địa linh khí trong không gian xung quanh mình, hiểu rõ tất cả các thuộc tính nguyên khí và nâng cao các giác quan. Cảm giác được rõ ràng mọi sự vật xung quanh mình dù không cần phải dùng mắt nhìn, cảm nhận được sự sống của mọi sinh vật, thực vật.

Nhị trọng nan: Cường bá. Cường hóa thân thể rắn chắc khỏe mạnh hơn gấp nhiều lần, cấu trúc lại mọi tế bào bên trong cơ thể, để có thể quán trú nguyên khí ngoài thiên địa vào bên trong. Cơ thể ở giai đoạn này sẽ mạnh mẽ như một con mãnh thú, có độ bền, tốc độ và sức mạnh cực kì cao.

Tam trọng nan: Hấp thu. Không ngừng hấp thu nguyên khí tại thế giới bên ngoài vào bên trong cơ thể, để chúng đồng hóa lại với nhau giúp bản thân sớm ngày điều động được nguyên khí. Khi hấp thu nguyên khí tới mức độ viên mãn, sẽ có thể luyện hóa những năng lượng đó, biến chúng thành Nguyên Cầu cư ngụ tại đan điền trong cơ thể. Lúc đó ta sẽ trở thành một Nguyên sĩ chân chính!

Ba bước trên tương ứng với cường hóa thần phách, nhục thân, nguyên lực. Chỉ khi hoàn thành ba bước này mới có tư cách đột phá, trở thành nguyên sĩ.

Bộ công pháp nhập môn tu hành mà A Diệt đang học, tên là Phi Vân Quyết, có 10 tầng. Ba tầng đầu là cảm ứng, ba tầng kế là cường bá, ba tầng trên nữa là hấp thu, tầng cuối cùng là quá trình luyện hóa nguyên khí thành Nguyên Cầu. Một khi luyện hóa nguyên khí tạo ra được Nguyên Cầu, trở thành một nguyên sĩ chân chính thì cũng coi như đại thành bộ công pháp này.

Đọc qua toàn bộ cuốn công pháp một lượt, A Diệt lẩm bẩm: “Phi Vân... có nghĩa là luyện xong sẽ chạy nhanh như mây bay, hay là có thể di chuyển trên mây?”

Từ sáng sớm A Diệt đã khoanh chân ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn gần nhà, hai tay hắn ấn các pháp quyết giống như hình vẽ trong bộ công pháp, rồi nhắm mắt lại thử cảm ứng mọi thứ xung quanh mình.

Tiếng chim hót, gió thổi, cành cây đung đưa cứ vang lên không ngừng, ngoài ra hắn chẳng nghe thấy hay cảm nhận được một thứ gì nữa. À, hắn có cảm nhận được bản thân mình đã bị vài phát muỗi đốt. Cứ ngồi như vậy vài canh giờ, cho đến khi gần trưa thì A Diệt mới mở mắt ra rồi cố gắng đứng dậy, lúc này hai chân hắn đã tê dại.

“Chết tiệt, tại sao chẳng cảm nhận được chút nguyên khí nào như trong sách ghi hết vậy?”

Vò đầu bứt tai một hồi, hắn liền lấy ra cuốn sách đầu tiên, đọc qua những trang hướng dẫn cho những người mới bắt đầu sơ nhập nhất nan cảm ứng.

“Ra là vậy, xem ra phải xuống núi một chuyến rồi.”

Giữa trưa, A Diệt đem theo một túi nhỏ đựng đầy bạc giấu trong áo, đi xuống núi rồi đến An Thanh trấn. Đây là trấn gần với nhà của hắn nhất, nơi mà hắn đi vác thóc thuê để kiếm tiền cũng ở trong trấn này. Nhưng tất nhiên họ Diệt sẽ không đến nơi làm việc hằng ngày, vì chiều qua hắn đã nghỉ mà không báo trước, nên giờ mà đến chắc chắn sẽ bị chửi lớn một trận, hơn nữa lúc này hắn cũng không thiếu tiền.

Giờ đây, trong đầu A Diệt chỉ toàn nghĩ những biện pháp giúp bản thân mình sơ nhập được vào kì cảm ứng nhanh nhất có thể. Hắn đã tìm hiểu và biết được để có thể sơ nhập tốt hơn vào kì cảm ứng, và có thể tu luyện nhanh hơn thì cần có ngoại vật hỗ trợ. Ngoại vật ở đây chính là các loại dược liệu, đan dược và khoáng sản giúp đẩy nhanh tu vi.

Nghiên cứu một hồi qua cuốn sách ghi chú dược liệu, hắn đã kiếm được tên vài phương thuốc có hiệu quả với mình, mà dược liệu thì có thể kiếm được tại An Thanh trấn này. An Thanh trấn là một trấn thuộc hàng trung bình khá, trong cả vùng địa thành Khởi Hoang khổng lồ này, khu chợ lớn nhất trong trấn rất là phồn hoa, người người đi lại tấp nập, mặt hàng gì cũng có. (địa thành = tỉnh)

A Diệt đi đến khu phường thị An Thanh này, tìm kiếm những loại dược liệu trong các phương thuốc. Những loại dược liệu dùng trong giai đoạn Tam Nan vẫn chưa phải là các thảo dược quá cao siêu, nên vẫn có thể tìm được trong phường thị của phàm nhân, chỉ là giá sẽ rất đắt đỏ.

Hắn tìm qua một vòng tất cả các phường thuốc trong chợ, đã thu được kha khá dược liệu cao cấp và các cây giống thảo dược.

Khi trời sầm tối thì hắn cũng đã trên đường trở về, A Diệt khéo léo di chuyển trong các ngõ ngách của trấn để ít bị kẻ khác chú ý đến, hơn nữa y phục hắn rách rưới nên người ta cũng chẳng thèm để ý. Những tên giang hồ hay cướp vặt và chấn lột kẻ khác cũng chẳng thèm nhìn A Diệt lấy một cái, vì chúng biết hắn là một tên nghèo kiếp xác hay đi vác thóc tại vùng ngoại ô trấn.

Nhờ vào vỏ bọc xơ xác bên ngoài, A Diệt thuận lợi đem đống kì chân dị dược ra khỏi An Thanh trấn, chạy nhanh lên núi trở về nhà. Trước đó khi hắn cầm một số tiền lớn đi vào trong những phường thuốc mua dược liệu quý, đã bị khá nhiều người nghi ngờ, vì với vẻ ngoài rách nát của hắn tại sao lại có nhiều bạc như vậy.

A Diệt đã rất nhanh trí nói rằng ông chủ hắn nhờ đi mua, nên mới có thể yên ổn thu mua dược liệu và cây con tại đó. Mọi người sau khi nghe hắn giải thích cũng không truy cứu gì nữa, vì nhìn thế nào cũng chẳng thấy A Diệt giống với một tên sở hữu rất nhiều tiền. Mà nếu hắn tự nhiên có một mớ tiền thật thì lại chạy đi mua dược liệu làm cái gì.

A Diệt rất cẩn thận trong từng bước di chuyển và hành động của mình tại phường thị, vì hắn hiểu rõ nếu để lộ ra nửa điểm phong thanh rằng hắn có cả một túi bạc lớn, thì sẽ dẫn tới họa sát thân. Căn nhà nhỏ của hắn nằm trên sườn một ngọn núi cao, nơi đây cũng chẳng có thú hiếm hay kì thảo gì nên rất ít người đi lên, vì vậy chỉ cần trở về nhà thì hắn sẽ an toàn.

Bầu trời tối đen, những vì sao tỏa ra ánh sáng lấp lánh, không khí thanh tĩnh chầm lặng. A Diệt đứng trong nhà mặc lên người bộ y phục mới mua, đã rất lâu rồi hắn chưa được mặc bộ đồ mới như này. Sau đó hắn cầm sách nghiên cứu cách phối chế và đun nấu những loại dược liệu đã mua được, để có thể sử dụng giúp bản thân mình tiến triển nhanh hơn.

Buổi sáng hắn ra vườn trồng những cây giống thảo dược, rồi uống dịch thuốc mà đêm qua mình điều chế ra. Những dịch thuốc mà đêm qua hắn đun nấu ra được đều đã đổ vào trong những chiếc bình, nhìn qua cũng phải hơn 30 chiếc. Mỗi ngày hắn sẽ uống một bình rồi ngồi xếp bằng cảm ứng nguyên khí xung quanh mình.

Cho đến tận chiều tối thì A Diệt mới mở mắt đứng dậy, gương mặt lộ rõ sự vui vẻ, hiển nhiên hắn đã thành công cảm ứng được thiên địa nguyên khí xung quanh. Tuy lúc này hắn mới chỉ cảm nhận được chút da lông mà thôi, nhưng điều này vẫn khiến hắn rất vui mừng, miệng cười không thôi.

Bữa tối hôm đó A Diệt ăn uống rất ngon miệng, không cảm ứng được thì đáng lo, chứ nếu đã cảm ứng được thì hắn tin chắc rằng mình sẽ có thể luyện thành công bộ công pháp này, và trở thành nguyên sĩ chân chính.

Từ đó ngày qua ngày, A Diệt liên tục phục dụng dịch thuốc mà mình điều chế ra, rồi nhảy lên tảng đá lớn ngồi xếp bằng cảm ứng vạn vật trong thế gian. Thời gian rảnh hắn sẽ tưới nước và chăm sóc vườn thảo dược trước nhà. Hắn cũng đã mua rất nhiều lương thực dự trữ nên không cần phải lo việc thiếu thức ăn, bản thân hắn còn nhịn ăn giỏi nên cũng không tiêu tốn quá nhiều tiền cho việc ăn uống.

Ngày nào cũng như ngày nào, thân ảnh cường tráng với làn da ngăm đen, đầu tóc rối bời, đang ngồi xếp bằng trên tảng đá đó. Đã rất lâu rồi hắn không đi làm, không phải vì hắn đã có nhiều ngân lượng mà là vì hắn không có thời gian. Muốn có thể tu luyện kì cảm ứng này với tốc độ nhanh nhất, thì phải liên tục tĩnh tọa nhập tâm trọng định cả ngày, mới có thể thu được kết quả tốt nhất.

Thời gian cứ thế trôi qua, A Diệt vẫn luôn chăm chỉ tu hành, mỗi khi dùng hết dịch thuốc hắn lại bỏ ra một buổi để xuống núi, tới An Thanh trấn thu thập những dược liệu quý tại phường thị nơi đó. Cũng không phải lúc nào cũng thuận lợi, đã có vài lần hắn bị đám giang hồ chặn đường chấn lột!

A Diệt tuy khỏe mạnh trâu bò vì luôn phải làm việc nặng nhọc, nhưng lại chưa từng trải qua những trận ẩu đả nào, cũng chưa từng học qua miếng võ nào, nên dễ dàng bị lũ du côn tẩn cho tơi tả.

Cũng may họ Diệt đã tính trước đến điều này, nên khi tới An Thanh trấn hắn sẽ thuê tạm một căn khách điếm nhỏ trong tửu lâu để nghỉ chân, nhưng thực ra là để cất bạc tại đó. Mỗi lần đến tìm mua dược liệu tại một phường dược nào đó, thì hắn chỉ đem theo một lượng tiền nhất định mà thôi, nên khi bị lũ côn đồ chấn lột hắn cũng chỉ mất đi một, hai thỏi bạc.

Sau khi thu mua được đầy đủ dược liệu và thảo dược, A Diệt sẽ đợi trời tối rồi lặng lẽ đi trong những con hẻm nhỏ ra khỏi trấn rồi trở về nhà. Trở về lại theo sự chỉ dẫn trong sách mà điều chế, đun nấu dược liệu, rồi phục dụng sau đó tiếp tục quá trình tu luyện tĩnh mịch của mình.

Bất giác đã qua một năm, Diệt Chúng Sinh nay đã 15 tuổi. Khuôn mặt hắn trở nên trưởng thành và nghiêm nghị hơn, thân hình cũng cao lớn hơn. Hắn đứng dậy trên tảng đá lớn, nơi mà hắn đã ngồi cho nhẵn cả mặt trên, miệng hắn mỉm cười, ánh mắt hưng phấn kích động, lẩm bẩm:

“Cuối cùng cũng đã luyện đến viên mãn tầng 3 trong Phi Vân Quyết rồi!”
Chương 5: Săn thú

Trong cơ thể nhân loại từ khi mới sinh ra đã có nguyên mạch ẩn sâu trong người, chúng sẽ kích phát và hiển lộ ra dần trong cơ thể, khi con người đạt tới chừng 10 tuổi.

Cách để kiểm tra xem nguyên mạch trong người ai đó thuộc phẩm cấp nào, chính là dùng một Nguyên sĩ đến bắt mạch. Nếu thực lực nguyên sĩ đó cao cường, thì chỉ cần đơn giản liếc qua cái đã nhìn ra, như khi trung niên nhân dễ dàng nhìn ra phẩm cấp nguyên mạch trong người A Diệt chỉ với một ánh mắt.

Một cách khác chính là dùng những loại bảo cụ đặc thù, chuyên dụng để kiểm tra nguyên mạch, loại bảo cụ này thường được những gia tộc nguyên sĩ, hay các môn phái tu hành sử dụng phổ biến. Một khi phát hiện người sở hữu nguyên mạch cao cấp, thì kẻ đó sẽ được hết lòng săn đón và bồi dưỡng như thiên tài, mai sau trở thành cường giả cái thế.

Trong các gia tộc nguyên sĩ và tông môn tu hành, thì đệ tử nội tông thường đã được bồi dưỡng từ nhỏ, họ sẽ được huấn luyện võ thuật và cách sử dụng các loại bảo cụ. Linh tài kì chân, đan dược quý giá để bồi dưỡng thân thể sẽ luôn được phục dụng thường xuyên. Khi đạt đến 10 tuổi nguyên mạch thức tỉnh, sẽ ngay lập tức tiến vào giai đoạn Tam Nan, sớm ngày trở thành nguyên sĩ.

Thường những ai chỉ mất 1 năm mà đã hoàn thành xong quá trình Tam Nan, sẽ được coi là thiên tài thực sự, tương lai rộng mở. Dưới 1 năm thì khỏi nói, chắc chắn là tuyệt thế thiên tài, trở thành cường giả chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Hai năm hoàn thành kì Tam Nan đã là tốc độ kha khá được xem như không tệ rồi, còn hơn 2 năm thì sẽ được đánh giá là bình thường. Nếu mất 3 năm mới xong quá trình này, sẽ bị coi là tư chất kém!

Trên 3 năm mà vẫn không thể vượt qua được kì Tam Nan, để trở thành nguyên sĩ chân chính, thì sẽ bị coi là phế vật cả đời chỉ có thể làm phàm nhân.

Vì nếu quá gần 40 tháng, tức 3 năm 3 tháng 3 ngày mà vẫn bị kẹt trong giai đoạn Tam Nan, thì cơ thể sẽ dần yếu đi và thoát khí! Lúc đó sức lực của những kẻ này thậm chí còn không bằng một người bình thường, xứng đáng với hai chữ phế vật.

Đây là lí do chính khiến những kẻ có trong người Nhân nguyên mạch hạ phẩm, không dám bước lên con đường tu hành. Đến cả người sở hữu trung phẩm Nhân nguyên mạch, muốn vượt qua kì Tam Nan trong thời gian 40 tháng đó cũng rất khó, chứ đừng nói là ‘hạ phẩm’ như họ.

Hơn nữa tài nguyên để có thể cung cấp trong quá trình Tam Nan không phải là ít. Ngoài cần một bộ công pháp sơ nhập tốt ra, còn cần có một nơi nguyên khí dày đặc để tu luyện. Cái quan trọng nhất là cần thêm rất nhiều dược liệu và đan dược, để phụ trợ trong quá trình này.

Rất ít kẻ sở hữu Nhân nguyên mạch hạ phẩm, dám bước lên con đường tu hành, cố gắng tu luyện như A Diệt. Vì nếu là người có gia cảnh bình thường, thì chắc chắn sẽ không đáp ứng nổi tài nguyên cần để tu luyện. Mà nếu là con cháu sinh ra trong gia tộc nguyên sĩ, hay các môn phái lớn, cũng sẽ bị miệt thị coi thường và không được cung cấp tài nguyên tu luyện, thậm chí là bị trục xuất đi!

Cho dù những kẻ sở hữu Nhân nguyên mạch hạ phẩm có thể vượt qua được kì Tam Nan, trở thành Nguyên sĩ đích thực đi chăng nữa, thì cũng chẳng có được tốt lành gì. Vì ngoài tu hành chậm ra những người này còn đột phá cảnh giới vô cùng khó khăn, gần như là không thể đột phá dù cho có nốc đầy đan dược đi chăng nữa.

Cả đời họ sẽ dậm chân tại một cảnh giới, là cấp độ ở dưới đáy trong giới nguyên sĩ, họ chỉ có thể làm đệ tử cấp thấp hoặc lính canh hạ cấp trong các thế lực mà thôi. Tầng lớp này so với phàm nhân cũng chẳng khác là bao, thậm chí nếu là người phàm thì họ còn không cần phải cực nhọc tu luyện.

Khi đọc qua những chuyện này trong cuốn sách, A Diệt cảm khái không thôi, con đường tu hành gian nan vất vả, nhưng ngoài sự cố gắng thì cũng cần có sự may mắn. Nếu chẳng may sinh ra với nguyên mạch cấp thấp thì đã bị định sẵn là phế vật rồi, chẳng thể làm nên chuyện lớn gì.

Bản thân hắn không cho rằng như vậy, hắn tin chỉ cần mình cố gắng, dốc sức tu luyện thì sẽ có ngày vượt qua được cửa ải này, trở thành nguyên sĩ chân chính. Hắn muốn sau này có thể gặp lại được tiểu muội của mình, mà ngay cả cửa ải đầu tiên này cũng không vượt qua nổi, thì làm gì có tư cách nghĩ tới điều đó chứ.

“Nhân nguyên mạch thượng phẩm cũng thế, Linh nguyên mạch cũng được, thậm chí là Tiên nguyên mạch cũng chẳng sao.

Các ngươi có thiên phú và sự may mắn hơn ta, nhưng ta có ý trí kiên cường hơn các ngươi. Các ngươi 1 năm vượt qua Tam Nan này, thì ta cũng sẽ vượt qua trong 3 năm. Miễn là có thể vượt qua được, rồi không ngừng tiến lên phía trước thì dù có khó khăn thế nào ta cũng sẽ cố gắng!”

Trong quá trình tu luyện khắc khổ, A Diệt luôn kiên định như thế, vì vậy qua tròn 1 năm hắn đã luyện tới viên mãn tầng thứ 3 trong bộ công pháp Phi Vân Quyết. Tức hắn đã vượt qua được nhất trọng nan kì cảm ứng, có thể trùng kích tới nhị trọng nan kì cường bá!

Qua một năm, vườn trồng dị thảo trước nhà của A Diệt đã sinh sôi nảy nở sắp đến lúc có thể thu hoạch. Đây đều là những thảo dược giúp ích trong kì Cường bá và Hấp thu, có được những dược liệu này sẽ giúp giảm bớt phần nào chi phí, trong việc mua tài nguyên tu luyện.

Khi rảnh A Diệt cũng sẽ đi săn thú rừng, vừa rèn luyện thân thể vừa đỡ tốn tiền mua lương thực. Mới qua được trọng nan đầu tiên mà số bạc cực nhiều đó, hắn đã tiêu đi gần phân nửa, tất cả đều là để mua dược liệu quý giá giúp cho quá trình tu luyện, vì vậy giờ đây hắn phải tìm cách để tiết kiệm ngân lượng lại.

Cũng may xung quanh vùng núi nơi đây, tại những vách núi hay hẻm, đầm lầy, cũng có không ít dược liệu, chỉ là đều thuộc loại phẩm cấp không cao. Ít ra thì từ giờ hắn chỉ mất tiền trong việc mua vài loại dược liệu chính mà tại vườn không có thôi, còn các loại tá dược phụ trợ và thức ăn hằng ngày, hắn đã tự kiếm được trong rừng.

.........

A Diệt lúc này đang đứng bất động trên một cành cây, nhắm mắt như đang cảm ứng thứ gì đó. Trong tay hắn cầm một cây giáo dài có đầu nhọn sắc bén, ánh nắng chiếu xuống len lỏi qua những tán lá soi đến ngọn giáo, sáng lên quang mang ánh bạc.

Đúng lúc này bỗng có một đầu diều hâu lớn bay ngang qua, như muốn đậu xuống một tán lá cây gần đây! Ngay khi diều hâu sắp phát hiện ra thân ảnh của A Diệt, thì hắn đã đâm nhanh ngọn giáo tới phía nó.

Phản xạ của diều hâu vô cùng nhanh, nó vỗ mạnh đôi cánh nghiêng thân thể qua một bên thoát được một kiếp. Ngọn giáo đâm xuyên qua cánh trái của đầu diều hâu khiến nó kêu lên đau đớn.

Diều hâu linh hoạt cố gắng đập cánh bay lảo đảo đi xa, thân ảnh A Diệt bám theo ngay phía sau, luôn chú ý đến đường bay của nó. Hắn cảm ứng qua chút, rồi móc trong túi ra một viên đá nhỏ, ném đến một bên khiến cho diều hâu hoảng sợ mà bay đi hướng ngược lại.

“Tốt, nó đã chuyển qua bay ngược hướng gió, tốc độ chắc chắn giảm đi không ít, cứ bám theo đợi nó đau đớn rồi sức cùng lực kiệt là được.”

Sau một hồi đầu diều hâu đã thấm mệt, cánh trái nó bị thương nặng không thể bay được lên cao, nên vẫn bị A Diệt bám theo không dứt.

Phía sau, họ Diệt cảm ứng được có vài mạng nhện rất to, giăng qua những cành cây phía trước thì không khỏi mỉm cười. Đầu diều hâu bất cẩn bay xuyên qua mấy cái mạng nhện, khiến tơ nhện dính đầy trên cánh, nó lảo đảo loạng choạng lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.

Cảm nhận thấy đôi cánh diều hâu vỗ trật nhịp, khiến cho tốc độ nó chậm lại, đồng thời bị lệch hướng. A Diệt quát lên: “Ngay lúc này!”

Hắn phi mạnh cây giáo dài tới hướng mà đầu diều hâu sắp lao xuống, mũi giáo chuẩn xác đâm trúng giữa cổ con diều hâu, rồi xuyên qua ghim chặt cả thân thể nó trên gốc cây! A Diệt vui vẻ đi tới rút mũi giáo ra, cầm chân diều hâu xách đi ra bờ hồ chế biến.

Những ngày gần đây hắn luôn đi săn theo cách này, vừa để kiếm được thức ăn nuôi sống bản thân, vừa để nâng cao khả năng cảm ứng và rèn luyện thân thể. Hắn sắp bước vào kì Cường bá, nên cần phải chuẩn bị một thân thể thật khỏe mạnh, mới có thể thuận lợi hơn trong việc tu luyện được.

Buổi trưa, sau khi đã ăn uống no nê, A Diệt không hề nghỉ ngơi mà tiếp tục ngồi xếp bằng cạnh đống lửa, thần thức hắn đang cảm ứng mọi loại sóng khí xung quanh nơi này.

Khi đã vượt qua được kì Cảm ứng, thần thức của hắn cường đại hơn trước rất nhiều. Hắn đã có thể cảm nhận được tất cả các loại khí trong thiên địa, dựa vào đó mà phán đoán vị trí, hay biết trước hướng cử động của kẻ khác, dù cho không cần dùng mắt nhìn.

Hắn còn có thể nghe thấy những âm thanh rất nhỏ do côn trùng tạo ra, hoặc những âm thanh phát ra cách mình hơn trăm trượng. Ngoài ra hắn còn cảm thấy đầu óc mình như thông minh hơn, rất dễ học thuộc mọi thứ khi đã luyện qua nhất trọng nan.

“Nhanh bắt lấy nó, đừng để con ả đó chạy mất!”

A Diệt mở bừng mắt ra vì nghe thấy tiếng hô hào đuổi gϊếŧ từ một nơi khá xa, hắn đứng dậy nhanh chóng thu dọn đồ đạc, rồi cấp tốc di chuyển tới nơi mà hắn đã cảm ứng được luồng âm thanh đó.

Không phải A Diệt muốn làm người hùng hành hiệp trượng nghĩa cứu người gặp nạn, mà hắn chỉ đơn giản là tò mò mà thôi. Phải biết lúc này hắn đang đi rèn luyện bản thân trên một ngọn núi cực kì hoang vu hẻo lánh, hơn nữa còn có nhiều thú dữ, ấy thế mà sao lại có một nhóm người cũng xuất hiện tại đây cơ chứ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom