• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Long Đế Bất Diệt (5 Viewers)

  • Chương 5041-5045

Chương 5041 Mọi sự đã chuẩn bị
Bối Luân nghĩ nghĩ, nói: - Ta nghĩ hắn tuyệt đối bày trận ở Trùng Minh Sơn, sau khi giải cứu một đám con tin, hắn sẽ mang con tin rời đi, nếu không hắn căn bản không dám đổi thành. - Chuyện này hợp lý! Trên mặt Bối Huyền lộ tươi cười, nói: - Còn muốn trốn, có phải nghĩ quá nhiều rồi không? Ngươi tự mình đi một chuyến, triệu tập mười đại viên mãn, đi Trùng Minh Sơn bố trí Tỏa Thiên Đại Trận, khóa lại không gian phạm vi trăm vạn dặm đó cho ta. Lúc hắn muốn chạy, lại phát hiện không truyền tống được, ha ha ha! - Được! Trên mặt Bối Luân cũng lộ tươi cười, Lục Ly ám độ trần thương, bọn họ sẽ lừa gạt, tiến hành đường lang bộ thiền. Tỏa Thiên Đại Trận này rất khó bố trí, cần mấy đại viên mãn mới có thể liên thủ bố trí, cho nên người biết đến không nhiều. Tỏa Thiên Đại Trận lợi dụng nguyên khí thiên địa, phong ấn mạnh mẽ một vùng khu vực, không gian đều phong ấn, muốn truyền tống rời đi tự nhiên không được. - Tộc vương! Bối Luân nghĩ nghĩ, hỏi: - Hắn nói trao đổi sau một tháng, người muốn đi qua không? - Ừm! Bối Huyền gật đầu nói: - Ta đã lâu không lộ diện rồi, chiến lực cũng khôi phục tương đối, đến lúc đó ta cũng qua đó, ổn định quân tâm. Bối Luân hơi gật đầu, lui ra ngoài. Thân thể Bối Huyền bị hủy, còn có trận chiến Bắc Vương Thành lần trước, khiến uy danh hắn hao tổn nhiều. Nếu không phải Đông Cảnh mười chào một đám đại viên mãn, còn có mấy người bọn Kim Nghiêm, lần này Bối gia tổn thất nhiều đại viên mãn như vậy, sợ đã sớm không trấn áp được đại tộc Bắc Cảnh. Bối Luân bắt đầu đưa tin, để bọn Kim Nghiêm bí mật hành động, còn có tìm đến đại viên mãn Đông Cảnh. Hắn nghĩ nghĩ cũng triệu tập mấy người đến đại viên mãn Bắc Cảnh, lần này hắn không muốn xảy ra ngoài ý muốn gì. Bắc Vương Thành, ẩn núp thám báo của thế lực lớn bốn phía, đối thoại giữa hắn và Lục Ly có lẽ bị người có tâm nghe được, hành động lần này cũng bị truyền đi? Đến lúc đó chuyện Trùng Minh Sơn sẽ khiến các thế lực lớn khắp nơi chú ý, có lẽ hiện tại còn có thám báo xông đến bên đó? Lần này vốn có mười đại viên mãn, Bối Luân lại triệu tập mười ba người, cộng thêm Bối Huyền hắn, số lượng đại viên mãn đạt đến mười lăm người. Hắn còn triệu tập cường giả sắp đại viên mãn đi cửa ra vào Đông Cảnh Tiên Vực. Lỡ như Lục Ly chạy thoát, cũng có thể phong tỏa cửa ra vào, Lục Ly ở Tiên Vực vẫn dễ truy tung hơn. - Tương đối rồi! Sau khi bận rộn hơn mười ngày, Bối Luân báo cáo với Bối Huyền, lặng lẽ mang theo con tin truyền tống đi. Hắn phải đi gặp đại viên mãn trước, thương nghị chuyện bố trí Tỏa Thiên Đại Trận, hắn để Bối Huyền đến đây trễ hơn mười ngày là được. Hắn truyền tống đi đại thành gần Trùng Min Sơn, sau khi tiến vào đại thành, lập tức ẩn thân, đi thẳng lên một tòa núi lớn bên ngoài. Trong núi lớn này có một sơn động, hắn tiến vào sơn động, cảm ứng hơi thở mười mấy võ giả bên trong, đại viên mãn hắn triệu tập đều đến rồi. - Bối Luân đại nhân! Một đám đại viên mãn vội vàng bao vây, Bối Luân truyền âm nói: - Đều đừng hiển lộ ra thân hình, Lục Ly có thiên nhãn, chúng ta không hiện ra thân hình, hắn sẽ không phát hiện được! Những đại viên mãn này không hiển lộ ra thân hình, Bối Luân đi vào, dặn dò bọn họ một phen. Kim Nghiêm ở ngay bên trong, hắn có hơi kkhông kiên nhẫn nói: - Bối Luân đại nhân, ngươi cũng quá cẩn thận rồi? Nếu biết Lục Ly ở Trùng Minh Sơn, chúng ta trực tiếp giết qua đó là được rồi? Nhiều đại viên mãn như vậy, Lục Ly còn có thể phi thiên độn địa hay sao? Giết chết hắn thật dễ dàng! - Ha hả! Một đại viên mãn Bắc Cảnh cười lạnh: - Kim Nghiêm ngươi rất lợi hại sao, bổn tọa nếu không nhớ lầm, Tử Kim Sơn là bị Lục Ly bổ ra? - Tạo Vũ, ngươi muốn chết? - Kim Nghiêm, chỉ bằng ngươi? - Được rồi... Sắc mặt Bối Luân trầm xuống, khiển trách: - Việc này liên quan đến Chủ Thần Khí thiên nhãn, có thể cẩn thận thì cẩn thận. Qua một thời gian, Cảnh Vương sẽ xuất quan, tự mình đến đây tọa trấn. Nếu bỏ lỡ chuyện của Cảnh Vương, các ngươi tự mình lo hậu quả. Đều nâng dậy tinh thần, dựa theo nơi ta phân chia hành động, lặng lẽ bố trí Tỏa Thiên Đại Trận. Đều phải chú ý... toàn bộ không hiển lộ thân hình, nếu không bị Lục Ly phát hiện, để hắn chạy, Cảnh Vương tuyệt đối sẽ tức giận. Bối Luân cẩn thận giảng giải, đám đại viên mãn đều nhớ kỹ, đều tự tiềm ẩn. Bối Luân đến đại thành gần đó, một đám thám báo báo lên tình báo tra xét được. Bọn họ đã phát hiện thân ảnh của Lục Ly, xác định Lục Ly ở ngay trong Trùng Minh Sơn, Bọn họ cũng phát hiện Trùng Minh Sơn bố rất nhiều thần văn, phi thường phức tạp, nơi nơi đều là thần văn. Những thám báo này đều không dám đi lên. Bằng không vừa đi lên sẽ bị Lục Ly phát hiện, cũng có thể bị thần văn oanh sát. - Không sao cả! Bối Luân cũng không để ý, bố trí nhiều thần văn hơn thì có ý nghĩa gì? Chỉ cần thiên nhãn vào tay, những thần văn này có thể dễ dàng nổ nát. Tỏa Thiên Đại Trận này bố trí rồi, Lục Ly sẽ không truyền tống được, đó là một con chuột sa mưa, muốn giết làm sao cũng có thể giết. Để thám báo chú ý chặt chẽ tình huống của Lục Ly. Hắn bắt đầu âm thầm liên thủ với mười mấy đại viên mãn bố trí Tỏa Thiên Đại Trận. Thời điểm bố trí Tỏa Thiên Đại Trận này, không có động tĩnh gì, một khi khởi động động tĩnh sẽ thật dọa người. Thời điểm bố trí, Lục Ly không sợ Lục Ly sẽ phát hiện. Ha hả! Trong Trùng Minh Sơn, Lục Ly ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, dưới thân đều là thần văn, rất nhiều thần văn sáng lên hào quang, bắt đầu khởi động. Hắn vẫn lợi dụng thiên nhãn tra xét tình huống, khi hắn phát hiện phía Bắc Cảnh có ít nhất mười mấy đại viên mãn không thấy bóng dáng, hắn không chỉ không kinh hoảng, ngược lại nội tâm mừng thầm. Cơ hội lần này phi thường khó có được, đến đây nhiều đại viên mãn như vậy, một lưới bắt gọn, nếu không sau này hắn bị một đám đại viên mãn đuổi giết sẽ thật phiền phức, cũng sẽ không dễ dàng như vậy. Với thực lực hiện tại của hắn, muốn đuổi giết một đại viên mãn rất khó.
Chương 5042 Làm việc theo kế hoạch
Hắn biết xung quanh đây có rất nhiều đại viên mãn. Những đại viên mãn này không xằng bậy. Đương nhiên vì dự phòng đại viên mãn đánh lén, hắn đã sớm mở ra một ít thần văn. Đại viên mãn đánh lén, thần văn cũng có thể chống đỡ một lát, không đến mức nháy mắt bị chém giết. - Phải xem Bối Huyền đến hay không? Hiện tại Lục Ly cũng chỉ còn lại một suy xét, nếu Bối Huyền không đến, vậy có hơi phiền phức. Giết nhiều thêm đại viên mãn hơn nữa, đều lớn bằng uy lực chém giết một Bối Huyền. Nếu có thể chém giết Bối Huyền và một đám đại viên mãn, trận chiến này có thể kinh sợ cả Tiên Vực. - Bối Huyền đến đây rồi! Sau hơn mười ngày, Lục Ly phát hiện Bối Huyền phóng ra từ trong tòa thành ngầm, trên mặt hắn lộ ra tươi cười, xem ra Bối Huyền vẫn không nhịn được, hoặc là không yên tâm, quyết định tự mình đến một chuyến. Bối Huyền đến đây, Lục Ly an tâm rồi, nếu không hắn phải đi một chuyến đến Bắc Vương Thành. Hơn nữa bên này nhiều đại viên mãn như vậy bị đánh chết, Bối Huyền có thể lập tức tiềm tàng, muốn ở Bắc Cảnh rộng lớn tìm đại viên mãn, khó khăn thế nào? Huyết Linh Nhi đã bố trí thành công thần văn pháp trận, bên này bố trí mấy pháp trận siêu cấp, còn bố trí một vài pháp trận nhỏ. Giờ đây, Tiểu Bạch ở ngay trong pháp trận, tiểu pháp trận này còn mạnh hơn đại pháp trận. Cho dù mấy đại viên mãn oanh kích cùng nhau cũng có thể chống đỡ một thời gian. Lục Ly không ở trong pháp trận, hắn cố ý đứng bên ngoài để nhận sự tin tưởng của Bối gia, cũng để mình biến thành con mồi, hấp dẫn đại viên mãn Bối gia lại đây. Hiện tại hiệu quả rất không tệ, Bắc Cảnh đến đây ít nhất mười mấy đại viên mãn, tuy toàn bộ đều tiềm ẩn, nhưng Lực Ly nắm chắc tám thành bọn họ đến đây. Sau một ngày, Bối Huyền truyền tống đến đây, Bối Luân bên này và thành chủ bên ngày sớm đã lại đây nghênh đón. Bối Luân vẫn tiềm ẩn, Bối Huyền vừa đến đây đã lập tức tiềm ẩn. Được thành chủ dẫn đường tiến vào trong mật thất, bởi vì Lục Ly có thiên nhãn, cho nên cho dù tới mật thất, bọn họ cũng không hiển lộ ra thân hình. - Đều an bài xong rồi? Bối Huyền truyền âm lại đây, Bối Luân gật đầu nói: - Tỏa Thiên Đại Trận đã bố trí xong rồi, tất cả đại viên mãn đã đến rồi, những thám báo này triệu tập đến số lượng mấy vạn, phạm vi hàng tỉ dặm đều phong tỏa. - Phía Lục Ly có dị thường hay không? Bối Huyền dò hỏi. - Vẫn luôn ở Trùng Minh Sơn! Bối Luân giải thích: - Hắn bố trí rất nhiều thần văn, còn là thần văn phi thường cường đại, nhóm thám báo căn bản không thể đi lên, cũng không dám tùy ý tra xét, sợ bứt dây động rừng, chỉ có thể xác định hắn vẫn luôn bố trí cái gì. - Bố trí, ha hả! Bối Huyền cười nói: - Chờ thiên nhãn vào tay, lập tức mở ra Tỏa Thiên Đại Trận, cho dù hắn bố trí mọi cách cũng vô dụng, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ta. Được rồi, làm việc theo kế hoạch của ngươi, ta sẽ âm thầm quan sát, khi cần phải ra tay. - Dạ! Bối Luân tiếp tục chuẩn bị, bởi vì cách thời gian Lục Ly ước định chỉ còn hai ngày. Hắn phải bảo đảm vạn vô nhất thất, gần đây đến nhiều đại tộc thám báo như vậy, các cảnh Tiên Vực đều có, lần này nếu để Lục Ly chạy thoát, Bối gia vốn đã không còn nhiều uy nghiêm, giờ đây sẽ hoàn toàn mất đi, cũng biến thành chê cười của cả Tiên Vực. Vị trí của vua Bắc Cảnh cũng không xong. Thời gian hai ngày nhoáng một cái đã trôi qua, Bối Luân dần hiện ra thân hình. Hắn triệu tập đến đây mười cường giả sắp đại viên mãn, sau đó trong không gian nội khí sáng lên hào quang, phóng ra đám người Vẫn đại nhân, Vũ Hoàng, Vũ Dương... Đám người Vẫn đại nhân đều đã tỉnh lại, thân thể khôi phục tương đối, chỉ là thần đan toàn bộ chấn nát, thân thể bị phong ấn, giờ đây ngã trên mặt, chật vật không chịu nổi. - Vù! Thân mình Bối Luân chớp động, bay đến một đám võ giả, những võ giả này gồm đám Vẫn đại nhân còn đang hôn mê. Bối Luân vung tay lên, mấy trưởng lão lần lượt lấy ra không gian thần khí, cất đám võ giả vào. Bối Luân bàn giao: - Bối Ninh, lời dặn lúc trước của ta ngươi nhớ kỹ rồi chứ? Thiên nhãn vào tay, không thể thả toàn bộ đám con tin này, nếu Lục Ly không đồng ý, vậy giết từ từ! - Đã biết, đại trưởng lão! Một lão giả gật đầu, sau đó vung tay lên, mang theo chín trưởng lão ra khỏi thành, rất nhanh đến Trùng Minh Sơn. Bọn họ nghênh ngang bay qua, hấp dẫn không ít thám báo chú ý. Nhóm thám báo này đều hai mắt sáng ngời, xem ra trao đổi con tin sắp bắt đầu. Bối Luân tiềm ẩn rời đi, đi chủ trì Tỏa Thiên Đại Trận. Bối Huyền cũng đi ra, lặng lẽ tiềm hành trong Trùng Minh Sơn. hắn muốn tận mắt nhìn thấy Lục Ly chết, nếu có cơ hội, hắn phải bộc lộ tài năng, chứng minh chiến lực của hắn đã khôi phục, uy hiếp tất cả đại viên mãn Bắc Cảnh. Đối với Lục Ly, hắn không quá để ý, một Thánh Hoàng nho nhỏ mà thôi, người đệ nhất dưới đại viên mãn? Trong mắt hắn chỉ là trò cười, dưới đại viên mãn đều là con kiến, Lục Ly nhiều nhất chỉ là một con kiến hơi cường đại mà thôi. Bối Huyền rất nhanh đến phía dưới Trùng Minh Sơn, sắc trời có hơi hôn ám, Trùng Minh Sơn ồn ào không ngừng, phía xa có thể nghe thấy tiếng kêu vang của vô số côn trùng, đan xen vào nhau, giống như bài nhạc tuyệt vời. Bối Huyền đứng dưới chân núi, không dám tìm hiểu thần niệm, hắn nhờ vào cảm ứng giữa thiên địa, cảm ứng tình huống Trùng Minh Sơn. Hắn cảm ứng thử, rất nhanh nội tâm khẽ động! Bởi vì hắn cảm ứng được Trùng Minh Sơn có hai khí tức, trong đó còn có tiên thú, hơn nữa... hắn dường như hơi quen thuộc! - Thôn Thiên Thú! Trên mặt Bối Huyền lộ sắc mặt vui mừng, lại cảm ứng thử, hắn thập phần xác định đây là hơi thở của Thôn Thiên Thú. Hơi thở của Thôn Thiên Thú thật độc đáo, cả Tiên Vực chỉ có hai, một đã chết, hiện tại một con còn lại không cần đoán cũng biết là Lục Tiểu Bạch. - Xem ra, sau khi Lục Tiểu Bạch đào tẩu đã đi tìm Lục Ly. Lục Ly lại ngu ngốc mang theo Thôn Thiên Thú bên người? Ha ha ha, một tiễn trúng hai con nhạn!
Chương 5043 Tuyết bay
Bối Huyền thiếu chút nữa muốn ngửa mặt lên trời cười lớn. Lục Tiểu Bạch là họa lớn trong lòng hắn, hắn vẫn luôn lo lắng Tiểu Bạch sẽ tiềm ẩn mấy ngàn mấy vạn năm, chờ Lục Tiểu Bạch đột phá cảnh giới đại viên mãn, người đầu tiên muốn giết chính là hắn. Hơi thở Lục Tiểu Bạch hiện giờ kém một chút, rõ ràng chưa đột phá đại viên mãn. Bốn phương tám hướng đều là đại viên mãn, bọn họ đến đây mười lăm đại viên mãn, Lục Tiểu Bạch và Lục Ly chạy đằng trời. - Nếu không... trực tiếp mở Tỏa Thiên Đại Trận? Trong đầu Bối Huyền, một ý niệm hiện lên, nếu hiện tại mở ra, bọn họ mạnh mẽ giết đến, đánh chết Lục Ly và Lục Tiểu Bạch, thiên nhãn vẫn thuộc về hắn. Hắn lo lắng, quyết định ổn thỏa một chút, lỡ như Lục Ly chó cùng rứt giậu thì sao? Nhưng hắn thật ra không sợ chiến lực của Lục Ly, chỉ sợ Lục Ly phá hủy thiên nhãn. Chủ Thần Khí này hắn trọng dụng, hắn biết một vài di tích Chủ Thần, nhưng không cách nào đi vào. Nếu có thiên nhãn, vậy có thể tra xét tình huống bên trong, vậy khả năng đi vào sẽ lớn hơn. Hắn ngừng thở, bắt buộc mình tỉnh táo lại, mặt khác hắn tìm Bối Luân, nói với hắn Tiểu Bạch ở trên núi, để bọn họ ổn định trước mới giành thiên nhãn vào tay. Sau khi tới tay, lập tức mở ra Tỏa Thiên Đại Trận, đến lúc đó lại giết chết Tiểu Bạch và Lục Ly. Bối Ninh mang theo chín trưởng lão bay đến đỉnh núi, trôi nổi trên không trung. Bối Ninh mở miệng nói: - Tại hạ, Thập trưởng lão Bối gia Bối Ninh, phụng mệnh tiến đến trao đổi con tin! - Lui xuống đi! Lục Ly vẫy tay, màn hào quang phía dưới lộ ra một cái lỗ, mười trưởng lão bay vụt đến, đại trận tự động khép lại, mười trưởng lão rơi vào trong đại trận. Tiểu Bạch không hiện ra, một mình Lục Ly đứng trong đại trận, lạnh lùng nhìn mười trưởng lão. - Lục Ly! Không gian thần khí thoáng hiện lên trong tay Bối Ninh, sau đó Vẫn đại nhân xuất hiện, bị Bối Ninh nhéo vào tay. Bối Ninh nói: - Con tin chúng ta mang đến rồi, thiên nhãn đâu? Vù! Một quả cầu thủy tinh và một bản đồ xuất hiện trong ta yLục Ly. Thần văn trên cầu thủy tinh và bản đồ đều phi thường phức tạp, chất liệu cũng cao cấp, vừa thấy đã biết không phải hàng giả. Bối Ninh và mấy trưởng lão nhìn kỹ mấy lần, nói: - Trao đổi đi. - Trước thả người, không có điều kiện khác! Lục Ly lạnh lùng nói: - Toàn bộ thả ra, dù sao ta cũng không chạy thoát, không thả người, ta sẽ hủy diệt thiên nhãn, ai cũng không chiếm được. Sắc mặt Bối Ninh trầm xuống, Bối Luận đã dặn hắn, nhiều nhất thả một nửa, sau khi Lục Ly giao ra thiên nhãn, lại thả một nửa, nếu không tình nguyện giết mấy người. Trong tay Bối Ninh xuất hiện một thanh chiến đao, đặt lên cổ Vẫn đại nhân, hắn trầm giọng nói: - Lục Ly, ngươi cho là ta không dám giết người sao? Nếu tiếp tục như vậy, vậy không có biện pháp tiếp tục thảo luận nữa! - Vậy ngươi giết đi! Lục Ly lạnh lùng cười nói: - Ngươi dám giết một người, ta lập tức hủy diệt thiên nhãn, tuyệt không nuốt lời. Dù sao người không thả được, ở trên tay các ngươi cũng chỉ có đường chết, có gì khác biệt? Bối Ninh chần chờ, Bối Luân coi trọng Chủ Thần Khí thế nào, hắn biết rõ ràng. Nếu tiếp tục như vậy, lỡ như Chủ Thần Khí thật sự bị hủy diệt, vậy hắn sẽ chịu tội thật lớn. Hắn trầm ngâm một lát, nói: - Ta trước thả một nửa, ngươi đưa ta một kiện, thiên nhãn không phải có hai kiện sao? - Thả trước đi! Vẻ mặt Lục Ly không chút thay đổi, Bối Ninh cắn chặt răng, vung tay lên: - Trước thả bao nhiêu? - Vù! Không gian thần khí mấy trưởng lão sáng lên, Loan Tịch, Li tiểu thư, Vũ Dương, Mạc Thiên Thiên được thả ra, mấy trưởng lão kia tùy tay vứt người ra. Lục Ly bắt lấy đám người đầu tiên, sau đó đưa vào trong tiểu trận. Tiểu Bạch lấy ra Đông Vương Tháp, thu đám người Mạc Thiên Thiên vào trong Đông Vương Tháp. - Được rồi chứ! Bối Ninh không có biểu cảm gì, tổng cộng chín người, đã thả bốn người, còn lại năm người, đã tương đương một nửa rồi, hắn nhìn thủy tinh cầu trong tay Lục Ly, nói: - Trước vứt cầu thủy tinh ra đây! - Không được! Lục Ly thật quyết đoán nói: - Tiếp tục thả người, thả toàn bộ người ra, ta lập tức đưa bảo vật. Ta biết các ngươi có đại viên mãn đến đây, có lẽ giờ đây đang ở ngoài núi? Không có thiên nhãn này, ta sẽ bị tập sát ngay, ta không ngốc như vậy! Bối Ninh nổi giận, hắn giơ chiến đao trong tay lên, nói; - Vậy ngươi khinh thường chúng ta úng não sao? Ta biết ngươi bố trí tế đàn truyền tống, nếu thả toàn bộ ra, sau đó ngươi tiến vào truyền tống tế đàn rồi sao? Chúng ta không phải không được cái gì sao? Lục Ly kỳ thật hiện tại rất muốn trực tiếp vận dụng hàn khí đóng băng bọn Bối Ninh, đoạt lấy con tin. Nhưng hắn sợ bứt dây động rừng, dọa chạy đám đại viên mãn này, khiến bọn họ cảnh giác, cũng sợ con tin xảy ra gì ngoài ý muốn. Hắn chỉ có thể cứng khí nói: - Nếu ngươi không có biện pháp làm chủ, vậy hỏi đại trưởng lão nhà ngươi, hỏi tộc vương nhà ngươi. Chuyển cáo một câu cho bọn hắn, thả toàn bộ con tin ra, ta sẽ ở lại. Chỉ cần truyền tống bọn họ rời đi, thiên nhãn ta sẽ cho các ngươi, ta cầm cũng không có tác dụng gì! Bối Ninh trở nên chần chờ, cuối cùng thần niệm quét ra ngoài, truyền lời của Lục Ly cho một thám báo, để thám báo kia chuyển đạt cho Bối Luân. Kỳ thật Bối Luân và Bối Huyền đều ở gần Trùng Minh Sơn. Tuy bọn họ không tìm hiểu thần niệm, nhưng nhờ vào liên hệ của thiên địa có thể mơ hồ nghe thấy trò chuyện bên trong. Bối Huyền chần chờ, hắn hoài nghi... Lục ly rất có thể sau khi đổi đám con tin này, để Lục Tiểu Bạch mang theo con tin rời đi, sau đó hắn lưu lại ngăn cản mọi người. Thiên nhãn hắn hẳn sẽ lưu lại, nếu không không ai chạy thoát được. Nói như vậy... Lục Tiểu Bạch có thể truyền tống rời khỏi trước thời gian, đến lúc đó muốn đuổi giết sẽ tốn khí lực rất lớn. Vấn đề không thả con tin, Lục Ly thật có thể hủy diệt thiên nhãn, đã không còn thiên nhãn, hắn làm sao đi vào di tích Chủ Thần tìm kiếm Chủ Thần Khí còn lại? - Tộc vương! Bối Luân đột nhiên truyền âm nói: - Trong linh hồn Vẫn lão quỷ và những con tin, ta động tay động chân, có thể cảm giác bọn họ đi về, nếu không... thả con tin ra trước? - Vậy thì thả!
Chương 5044 Tuyết bay (2)
Bối Huyền không chần chờ, truyền âm nói: - Một khi thiên nhãn vào tay, lập tức đánh chết Lục Ly, sau đó toàn lực đuổi giết Lục Tiểu Bạch! - Được! Bối Luyên truyền âm, Bối Ninh thu được mệnh lệnh, hắn lạnh mắt nhìn Lục Ly vài lần, nói: - Lục Ly, ngươi tốt nhất đừng đùa giỡn, nếu không những người này, cho dù chạy thoát, chúng ta cũng sẽ tìm được từng người, giết chết toàn bộ! Thả người! Bọn Vẫn đại nhân và Vũ Hoàng đều được thả ra, Lục Ly kiểm tra bọn họ một phen, sau khi thấy không có vấn đề gì lớn, vứt vào trong tiểu trận. Tiểu Bạch thu bọn Vẫn đại nhân vào trong Đông Vương Tháp. Thân mình Lục Ly chợt lóe, tiến vào trong tiểu trận. Hắn nhếch miệng cười, thu Tiểu Bạch vào trong không gian thần khí, sau đó tiến vào trong pháp giới. Vù! Cùng lúc đó, cả Trùng Minh Sơn hơi chấn động, sau đó sáng lên hồng quang tận trời, mặt đất cũng bốc lên hàn khí, còn có một thanh trường kiếm phóng ra, đâm thẳng vào đám Bối Ninh. Đây là pháp trận Huyết Linh Nhi tìm hiểu, năm đó hay dùng pháp trận này bao vây Cương Nhạc. A! Pháp trận này Huyết Linh Nhi thay đổi một phen, uy lực lớn hơn vài phần. Bọn Bối Ninh đều là cường giả sắp đại viên mãn, sao có thể chịu nổi? Tốc độ bọn họ giảm đi, muốn tránh công kích của trường kiếm phi thường khó khăn, rất nhanh sẽ chết đi bốn người. - Muốn chết! Bối Huyền vẫn cảm ứng tình huống nơi này, hắn nhất thời giận tím mặt, nói: - Mở ra Tỏa Thiên Đại Trận, sau đó toàn bộ động thủ phá trận, giết Lục Ly! Vù! Phong vân bốn phương tám hướng bắt đầu khởi động, một vùng sương mù đen rất nhanh ngưng kết ở không trung, linh khí thiên địa bốn phương tám hướng điên cuồng vọt đến, không gian trong phạm vi trăm dặm chấn động kịch liệt. Toàn bộ rất nhanh bị sương mù đen bao phủ, nơi này giống như biến thành một ma ngục khôn cùng, một không gian bị phong ấn. Rầm rầm rầm rầm! Bọn Bối Luân điên cuồng công kích đại trận thần văn của Trùng Minh Sơn, sát chiêu khủng bố mang theo khí tức rung động lòng người đột nhiên oanh kích lên thần trận, mười mấy đại viên mãn oanh kích với nhau, cấp độ lực công kích này có thể tưởng tượng. Bốn phía ẩn núp rất nhiều thám báo, có Bắc Cảnh, cũng có cảnh còn lại, sau khi đại viên mãn công kích, toàn bộ sợ tới mức lui về phía sau. Công kích của đại viên mãn này bá đạo như vậy, nếu bọn họ bị dư âm công kích đụng phải, vậy cũng sẽ bị tan xương nát thịt. Rầm rầm rầm! Tuy thần văn của Huyết Linh Nhi có bước tiến rất nhanh, đại trận bên ngoài vẫn không kiên trì lâu lắm, nhưng sau một nén nhang, hào quang thần văn bạo liệt, đáng tiếc bọn Bối Ninh bên trong đã sớm bị giảo sát, biến thành thi thể cụt chân tay đầy đất. Trong đại trận còn có một tiểu trận, pháp trận này mạnh hơn nhiều đại trận, giờ đây, hồng quang tiểu trận lóng lánh, hồng vụ xoay cuồng bên trong, thần niệm không tra xét được, cũng không biết bên trong có cái gì. “Phù phù phù!” Bọn Bối Luân bay vụt lên, đứng sừng sững ngoài tiểu trận. Bối Luân dẫn đầu công kích, cuồng oanh lạm tạc khắp nơi. Vừa rồi bọn họ không cảm nhận được dao động không gian khi truyền tống, nói rõ Lục Ly vẫn còn trong tiểu trận này, Lục Ly không thể chạy thoát. Bối Huyền lặng lẽ bay tới, vẫn tiếp tục tiềm ẩn, đứng sừng sững bên cạnh đại viên mãn, đại viên mãn còn lại đều cảm giác được hắn, công kích càng thêm bá đạo. Bối Huyền chắp tay sau lưng, nhìn tiểu trận cường đại, đôi mắt lóe lên, nội tâm hắn hơi kinh nghi bất định. Bởi vì cũng không có dao động không gian gì, Lục Ly hẳn không truyền tống rời đi. Một khi đã như vậy, Lục Ly làm vậy có ý nghĩa gì? Hắn tránh trong tiểu trận làm gì? Chẳng lẽ hắn muốn dựa vào thần văn ngăn trở bọn họ? Hoặc dựa vào thần văn oanh sát bọn họ? Đây cũng không khỏi quá ngây thơ rồi? “Rầm rầm rầm!” Tiểu trận này không kiên trì lâu lắm, chỉ nửa canh giờ, tiểu trận đã bạo liệt, mặt đất bên trong bởi vì không có thần văn pháp trận bảo hộ, bị công kích đến đất rung núi chuyển, bụi mù cuồn cuộn. Đám cường giả quét ra thần niệm, lại phát hiện trong tiểu trận không có cái gì, Lục Ly giống như biến mất khỏi nhân gian. - Đi đâu rồi? Một đám đại viên mãn kinh nghi, thần niệm tìm kiếm Lục Ly khắp nơi. Ngay lúc này, trong bụi mù dần hiện ra một đôi tay, hàn khí cuồn cuộn trên đôi tay kia, nhưng hàn khí lại tiêu thất trong hư không. Sau đó trong hư không ngàn dặm đột nhiên có trận tuyết lớn rơi xuống. - Tuyết rơi rồi! - Mau xem thử, chỗ Trùng Minh Sơn tuyết rơi thật rồi! Trận tuyết thật lớn! - Không đúng, sao ta cảm thấy lạnh như vậy? Nơi mấy vạn dặm ngoài Trùng Minh Sơn, ẩn núp vô số thám báo, còn có võ giả ở xung quanh đến vây xem. Bọn họ nhìn thấy một đám đại viên mãn cuồng oanh lạm tạc Trùng Minh Sơn, phía Trùng Minh Sơn rơi xuống trận tuyết trắng thật lớn, còn phi thường nồng đậm, hơn nữa nhiệt độ giảm xuống cực kỳ khủng bố. Bọn họ cảm giác đông lạnh đến tận xương tủy. - Chuyện này... Hơi thở tiếp theo, bọn họ nhìn thấy một cảnh tượng càng khủng bố, nơi gần Trùng Minh Sơn bị bông tuyết bao phủ đột nhiên kết băng, cả Trùng Minh Sơn đều biến mất, biến thành một tòa băng sơn thật lớn. Đại viên mãn cũng biến mất, bao phủ trong tòa băng sơn. Hơn nữa không gian ngoài băng sơn còn nhanh chóng bị đông lại, băng sơn lớn lên. Rắc rắc rắc! Nhóm thám báo xung quanh cảm thấy nhiệt độ xung quanh bọn họ giảm xuống nhiều, rất nhiều võ giả lạnh đến cả người run rẩy, răng năng cầm cập. Bọn họ không dám dừng lại, rất nhanh lui về sau, nếu con không lui, bọn họ đều phải bị đông chết. Một đám thám báo đều lui ra sau mười vạn dặm, còn cảm thấy phi thường lạnh, nhưng có thể chịu nổi. Bọn họ kinh nghi bất định nhìn tòa băng sơn xa xa, không rõ ràng lắm đã xảy ra chuyện gì. Nhất là nhóm thám báo của Bắc Cảnh, còn có một vài trưởng lão của Bối gia, đều rất kinh nghi. Bởi vì trong mười mấy đại viên mãn này, không có một ai hệ băng, cũng không nghe nói qua ai có thần thông cường đại hệ băng. Pháp tắc băng tuyết kia là ai phóng thích ra? Vì sao nhiều đại viên mãn như vậy cũng không có động tĩnh gì? Khoảng cách quá xa, thần niệm của bọn họ đều không thể tra xét, tình huống nơi đó cũng không biết.
Chương 5045 Băng sơn
Nhiều đại viên mãn như vậy, vì sao không chấn vỡ tầng băng? Bọn họ ở bên trong làm cái gì? Pháp tắc băng tuyết này là ai phóng thích? Cảm giác uy lực thật lớn! Ít nhất cường giả sắp đại viên mãn không phóng thích được pháp tắc băng tuyết cường đại như vậy, vậy chỉ có thể là đại viên mãn! Suy tính như vậy, nhiều thám báo bên ngoài đều biến sắc... giống như có một đại viên mãn thần bí nào đang công kích bọn Bối Huyền, một đại viên mãn chiến mười đại viên mãn? Càng suy tính, nhóm thám báo và võ giả Bắc Cảnh bên ngoài càng cảm thấy hoảng. Chủ yếu là bọn Bối Huyền không có động tĩnh gì. Mười mấy đại viên mãn không phải đều bị đóng băng rồi chứ? Sẽ không phải xảy ra chuyện lớn gì? Không chỉ có thám báo bên ngoài cảm thấy hoảng loạn, mười lăm đại viên mãn trong Trùng Minh Sơn cũng thật hoảng! Bởi vì... bọn họ quả thật đều bị đóng băng! Thân thể bọn họ không thể động đây, hơn nữa thân thể rất nhanh bị thương. Linh hồn bọn họ cũng bị tổn thương do giá rét, loại tình huống này thật là trước nay chưa từng có. Khiến bọn họ khiếp sợ chính là công kích là do Lục Ly phóng thích. Thân hình Lục Ly dần hiện ra, còn có Đông Vương Tháp ở bên người hắn. Hắn mang theo Đông Vương Tháp, chạy không ngừng, không ngừng đánh ra hàn khí, khiến nhiệt độ xung quanh bọn họ càng thấp hơn vài lần, khiến bọn họ càng bị đông cứng, khiến thương thế của bọn họ càng thêm nghiêm trọng. - Sao có thể? Trong mắt Kim Nghiêm, Cương Ngạc, Đồng Huấn đều tỏa ra không dám tin. Bọn họ có vận khí không tồi trong đại chiến lần trước, đều sống sót, đương nhiên chuyện này cũng nhờ bọn họ hèn nhát... Bọn họ thật hiểu biết Lục Ly, đặc biệt là Cương Nhạc, Đồng Huấn. Lục Ly là bọn họ nhìn thấy trưởng thành từng bước. Lúc này mới bao lâu không gặp? Có thể đóng băng đại viên mãn rồi? Còn là một lúc đóng băng mười lăm đại viên mãn! - Linh hồn công kích, phóng thích linh hồn công kích! Bối Huyền truyền tin cho đám võ giả, đều là đại viên mãn, ít nhiều cũng hiểu linh hồn công kích, linh hồn công kích của mấy đại viên mãn này cũng không tệ lắm. Thân thể bọn họ không động đậy, nhưng công kích linh hồn vẫn có thể phóng thích. Chỉ cần Lục Ly bị chấn vỡ linh hồn, vậy bọn họ có thể giảm bớt mệt nhọc. Lập tức một đám cường giả đều phóng thích công kích linh hồn. Thân mình Lục Ly chợt lóe, tiến vào Đông Vương Tháp. Trong Đông Vương Tháp có một đám võ giả, bọn Vẫn đại nhân còn đang hôn mê. Trong Đông Vương Tháp thật rộng mở, mấy chục người ngồi không vấn đề gì. Tháp này là chí bảo do Đông Vương tế luyện nhiều năm. Đây vốn dùng để Tiểu Bạch bảo mệnh, phòng ngự mạnh mẽ đến cực điểm, linh hồn công kích căn bản không thể xuyên thấu. Nơi này ngăn cách hàn khí, Tiểu Bạch không chút ảnh hưởng. Thần niệm của hắn tra xét tình huống bên ngoài, kích động đến mức thân mình run rẩy. Chờ sau khi Lục Ly tiến vào, hắn khẩn trương cầm tay Lục Ly nói: - Lão đại, thế nào rồi? Đám đại viên mãn đông chết chưa? Thần niệm Lục Ly quét qua bên ngoài, tra xét một trận, nói: - Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là không thành vấn đề. Hiện tại phải xem gần đó có đại viên mãn ẩn núp hay không. Nếu không có đại viên mãn tìm cách cứu viện, vậy sẽ không có vấn đề! Tiểu Bạch hơi gật đầu, thần niệm nhìn quét bên ngoài liên tục, bên ngoài, rất nhiều đều là kẻ thù giết cha của hắn. Có thể đánh chết đám cường giả này, phụ thân trên trời có linh thiêng, có thể ngủ yên. Thần niệm Lục Ly dò xét ra ngoài, chủ yếu là tra xét tình huống xung quanh Trùng Minh Sơn, chỉ cần không có đại viên mãn cứu viện, bọn Bối Huyền có thể dễ dàng bị giết chết. Đương nhiên, cho dù đại viên mãn đến cứu viện, nếu Lục Ly phát hiện trước, vậy vẫn có thể đóng băng, đến bao nhiêu đại viên mãn hắn cũng không sợ. Thời gian rất nhanh trôi qua, rất nhanh là một nén nhang trôi qua, thân thể tất cả đại viên mãn đều tổn thương do giá rét, có tổn thương thật nghiêm trọng, mạch máu bạo liệt, lục phủ ngũ tạng văng tung tóe, nguyên lực không thể dùng, linh hồn cũng bị tổn thương do giá rét. Bối Huyền triệu tập căn nguyên thần lực bao phủ linh hồn, đồng thời truyền âm nói: - Đều dùng căn nguyên thần lực bảo vệ linh hồn, không cần quản thân thể, mặt khác nghĩ biện pháp để võ giả xung quanh nghĩ cách cứu viện chúng ta! Toàn bộ đại viên mãn đều không cử động, Lục Ly tiến vào Đông Vương Tháp, công kích linh hồn không có hiệu quả, nguyên lực của bọn họ bị đông cứng, không làm được gì, chỉ có thể trông cậy vào võ giả bên ngoài cứu viện. Nếu không có võ giả nghĩ cách cứu viện, nhiều nhất nửa canh giờ, bọn họ đều phải chết. Đương nhiên, còn có một biện pháp, đó là linh hồn chạy trốn, giống vua Nam Cảnh năm đó. Linh hồn mười mấy đại viên mãn trốn đi, Lục Ly có thể chấn sát bao nhiêu? Không đến bước cuối cùng, bọn cường giả sẽ không làm vậy, bởi vì nếu linh hồn thoát ra, vậy sẽ thật yếu ớt, cường giả sắp đại viên mãn còn có thể chấn sát bọn họ. Nhất là Bối Huyền, liên tục xây dựng hai lần thân thể, có ảnh hưởng rất lớn chiến lực của hắn. Thần niệm bọn họ nhìn quét xung quanh, gần đó vừa mới có mấy trưởng lão sắp đại viên mãn chạy đến, những trưởng lão này cũng lo lắng Bối Huyền và Bối Luân, lo lắng bọn họ gặp chuyện không may, mạo hiểm đến đây. Bối Huyền vội vàng truyền âm cho mấy trưởng lão, để bọn họ tiến công băng sơn, giải cứu bọn họ ra. Những trưởng lão này hơi sợ hãi, bởi vì nếu đến gần Trùng Minh Sơn, hàn khí kia rất khủng bố, bọn họ đều chịu không nổi. Hơn nữa tầng băng này thật dày, có thể tùy ý phá vỡ sao? Chỉ là tộc vương hạ lệnh như vậy, bọn họ có thể làm gì? Chỉ có thể liều mạng oanh kích, oanh kích băng sơn từ xa. Rầm rầm rầm! Mấy trưởng lão cuồng oanh lạm tạc, bọn họ vừa oanh kích, phát hiện có chút tác dụng, băng sơn vỡ ra từng khối. Tuy tốc độ vỡ hơi chậm, nhưng công kích liên tục, vẫn có thể phá vỡ tất cả băng sơn. - Mau, hỗ trợ! Tất cả võ giả Bắc Cảnh hỗ trợ oanh kích băng sơn! Mấy cường giả sắp đại viên mãn rống to, thám báo xa xa chống chịu hàn khí khủng bố, cắn răng vọt lại, muốn phá vỡ băng sơn này, cứu bọn Bối Huyền ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom