• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Long Đế Bất Diệt (4 Viewers)

  • Chương 4116-4120

Chương 4116 Đi về nơi nào
Rầm rầm rầm rầm! Lục Ly chống chịu mấy chục luồng công kích, rất nhiều vảy giáp bị vỡ nát, trên người có mấy vết bật vảy chảy máu không ngừng. Cũng may bậc đá thứ bảy không nguy hiểm, có điều trọng lực càng lớn hơn, cả người Lục Ly nằm úp sấp, không thể động đậy giống như một con chó đã chết. Qua thời gian một nén nhang, hắn mới lấy một viên đan dược ra dùng, sau đó tiếp tục nhắm mắt chữa thương. Trong lòng hắn rất cay đắng, xem ra Ung Hoàng Kích này không lấy được rồi, hiện giờ mới đến bậc đá thứ bảy, còn mười một bậc đá nữa, ai biết phía trên sẽ có gì? “Đi thôi, đi thôi!” Lục Ly nghĩ tới nghĩ lui, quyết định rời đi. Ung Hoàng Kích này là chí bảo nhưng không thuộc về hắn. Hoặc nên nói với thực lực của hắn thì không lấy được, phỏng chừng Ung Hoàng cũng đã cân nhắc, chiến kích thần binh của hắn sao có thể truyền cho một Đế Cấp? “Đi thôi!” Lục Ly chữa thương trong chốc lát, mau chóng nhào xuống bên dưới, lần này dù tốc độ nhanh nhưng cũng chịu mười luồng công kích. Hắn không kịp nghỉ ngơi, một đường lăn lộn xuống, rơi thẳng xuống bậc đá. Huyết Linh Nhi hóa thành một luồng sáng đỏ bay tới, phóng về phía tế đàn truyền tống, Lục Ly cũng tiến vào trong tế đàn truyền tống ngay. Hắn liếc nhìn đại môn phía xa, lại nhìn lên Ung Hoàng Kích trên đài cao, cắn răng ra lệnh: - Mở tế đàn truyền tống, chúng ta rời khỏi đây! - Hả? Chờ trong giây lát không thấy tế đàn truyền tống lóe sáng như trong dự liệu của hắn, Lục Ly kinh ngạc nhìn xuống bên dưới, Huyết Linh Nhi truyền âm tới: “Không hay rồi, chủ nhân. Là ta sơ sót, tế này có ẩn giấu phong ấn thần văn. Muốn mở ra thì phải phá thần văn trước, ít nhất phải cần hai ba canh giờ. - Xong đời! Lục Ly sắc mặt tái ngắt, đã qua lâu như vậy, phỏng chừng đại môn bên kia sắp bị phá, đám Ngao Việt sẽ lập tức vào đây, vào thời điểm mấu chốt Huyết Linh Nhi lại phạm một sai lầm nghiêm trọng? Kỳ thực không thể trách Huyết Linh Nhi, chủ yếu là vì thời gian quá gấp gáp, Huyết Linh Nhi không kịp thăm dò tỉ mỉ, mà phong ấn thần văn kia lại bị ẩn đi, ban đầu không thăm dò tới, mãi đến lúc mở ra mới phát hiện có phong ấn thần văn. Huyết Linh Nhi vừa nói chỉ có thể kéo dài ba canh giờ, hiện giờ đã trôi qua quá một canh giờ, mà phong ấn ở đây cần phải mất hai, ba canh giờ mới mở ra được, cho nên chắc chắn không kịp. Lục Ly ép buộc bản thân phải tỉnh táo, nhận thấy hiện giờ chỉ có hai con đường, một là để Thánh Sơn lớn lên che lấp tế đàn truyền tống, sau đó để Huyết Linh Nhi phá giải thần văn. Nếu vậy hắn buộc phải dựa vào Thánh Sơn để đứng vững trong hai ba canh giờ. Chỉ cần trong hai, ba canh giờ này Thánh Sơn không bị nổ tung thì hắn sẽ có cơ hội chạy thoát. Có cơ hội chạy thoát không nghĩa là sẽ an toàn tuyệt đối. Bởi vì kẻ địch cũng sẽ truyền tống theo ngay, lại tiếp tục truy sát. Một con đường khác chính là đi dọc theo hành lang, rõ ràng hành lang này cũng là một lối ra, có điều không biết sẽ đi về nơi nào, ai biết bên trong có nguy hiểm gì hay chăng. Theo lẽ thường, đây là nơi đặt di hài của mộ chủ, chắc hẳn đã là nơi tận cùng rồi, nhưng tại sao vẫn còn thông đạo? Thông đạo này sẽ dẫn tới nơi nào? Chẳng lẽ bên trong còn có một tôn mộ hay sao? Lục Ly suy nghĩ, truyền âm hỏi: “Huyết Linh Nhi, hành lang này có thần văn không? Hành lang này đi về nơi nào?” “Hành lang không có thần văn!” Huyết Linh Nhi đáp lại: “Còn đi về đâu thì ta không biết, ta không có thời gian tra xét.” “Bây giờ thử thăm dò xem sao.” Lục Ly phất tay, có khả năng hành lang này cũng là một lối ra thì sao? Ngộ nhỡ bên trong cũng có tế đàn truyền tống? Bảo vật thì Lục Ly không nghĩ đến, bảo vật mạnh nhất đều nằm ở đây. Cũng bởi vì nơi này có ba món bảo vật mạnh nhất, đợi tới khi truy binh phía sau xông vào, có lẽ sẽ tranh cướp bảo vật, không có thời gian để ý đến hắn, hắn có thể ung dung trốn thoát từ hành lang này. Huyết Linh Nhi nhanh chóng đi tới hành lang, sau một nén nhang thì trở về, truyền âm nói: “Chủ nhân, hành lang này rất dài, có thần văn, có điều là ảo cảnh. Ảo cảnh này cũng rất mạnh, ta chỉ tùy ý thăm dò đôi chút.” “Ảo cảnh?” Lục Ly hơi chấn động, vốn dĩ nơi này có một hành lang đã là quá kỳ dị, trong hành lang còn có ảo cảnh? Chuyện này khiến hắn vô cùng ngạc nhiên, đồng thời cũng rất nghi hoặc. Hắn từng bước vào rất nhiều mộ địa, chẳng hạn Long Đế mộ, Nguyệt Thần mộ, Côn Hoàng lăng,... Theo lẽ thường đại điện đặt mộ chủ mộ địa đều là khu vực hạch tâm. Khu vực hạch tâm thường sẽ không có thông đạo, bởi lẽ bảo vật quan trọng nhất đều nằm ở đây, nếu có cửa thì cũng sẽ là cửa ra. Thế mà nơi này lại dựng một hành lang, đồng thời trong hành lang còn có ảo cảnh? Không khiến người khác cảm thấy kỳ quái sao được. “Đi!” Lục Ly không phải người thiếu quyết đoán, hắn không chắc chắn vào phòng ngự của Thánh Sơn, bởi vì Ngao Việt rất mạnh, Ngao Khí còn tinh thông thần văn, thậm chí mạnh hơn Huyết Linh Nhi một chút. Nếu để hắn phá vỡ thần văn của Thánh Sơn, Lục Ly quả thật sẽ bị bóp chết dễ dàng như đám sâu kiến. Nơi này có ba món bảo vật, hơn nữa còn là chí bảo, truy binh phía sau đuổi tới thì chắc chắn sẽ tìm cách đoạt bảo vật trước tiên chứ không phải men theo hành lang đuổi bắt hắn. Vụt! Thánh Sơn hóa thành luồng sáng bay vào trong hành lang, bay được trăm trượng Lục Ly phát hiện bên trong có sương đen cuồn cuộn, Thánh Sơn vừa bay vào đã bị sương đen nuốt chửng. Tiến vào trong sương đen được ba nén nhang, cửa trong đại điện lặng lẽ bị mở ra, sau đó ba bóng người vọt vào. Ngao Việt xông lên trước tiên, Cẩu An theo sát phía sau, Ngao Khí đi sau cùng. Ba cường giả này vừa vào đã tìm kiếm bóng dáng của Lục Ly, khi không phát hiện ra Lục Ly, ánh mắt bọn hắn đã bị quan tài cổ này thu hút, cuối cùng cả ba đều dán chặt vào Ung Hoàng kích. - A... Ánh mắt ba cường giả đều trở nên cực kỳ nóng bỏng, lúc này thậm chí đã quên mất Lục Ly, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào Ung Hoàng kích, giống như sói đói nhìn chằm chằm vào một con dê nhỏ.
Chương 4117 Đi về nơi nào
Lúc này Ngao Việt đã nghĩ tới chuyện phóng lên đài cao bắt lấy Ung Hoàng Kích, có điều hắn vẫn dằn lòng xuống. Bởi lẽ hắn thấy trên bậc thang đá có vết máu, hơn nữa còn có vảy giáp bị đánh bật ra. - Ồ? Ngao Việt nhìn theo huyết dịch, phát hiện huyết dịch nhỏ xuống một đường dẫn đến tế đàn truyền tống bên kia, hắn thét lên: - Tiểu tử kia muốn lấy Ung Hoàng Kích, không lấy được đã truyền tống đi mất? Ngao Khí nhìn lướt qua, gật đầu nói: - Có thể, Ngao Việt trưởng lão có muốn đuổi theo hay chăng? Nếu để hắn chạy mất thì Đỉnh Hoàng chắc chắn sẽ rất bất mãn. Mục đích của Ngao Khí rất rõ ràng, chính là xúi giục Ngao Việt đuổi theo Lục Ly, sau đó hắn nghĩ cách lấy được Ung Hoàng Kích. Đỉnh Hoàng chỉ sai hắn phối hợp với Ngao Việt đi bắt Lục Ly, hiện giờ Lục Ly đã rời khỏi Ung Hoàng mộ. Hắn rất mạnh về phương diện thần văn, có điều sức chiến đấu kém hơi đôi chút, lúc này nhìn thấy Ung Hoàng Kích đương nhiên cũng động lòng. - Đúng vậy! Cẩu An cũng phụ họa một câu: - Ngao Việt nguyên lão, tiểu tử kia mới chạy trốn chưa được bao lâu, hơn nữa còn bị thương, hiện giờ đuổi theo sẽ rất dễ. Các ngươi đuổi theo, ta xem xét đài cao bên này. Vèo! Nói xong, Cẩu An hóa thành một luồng thanh phong phóng về phía Ung Hoàng Kích. Lần này hắn chỉ tới đây giúp đỡ một tay, tuy rằng Lục Ly giết chết một vài Thiên Cẩu tộc, có điều đây chỉ là thù nhỏ, không phải oán lớn, đương nhiên không đủ sức hấp dẫn bằng Ung Hoàng Kích. - Hả? Ánh mắt Ngao Việt trở nên lạnh lẽo, trong mắt nổi lên sát ý, suýt nữa đã ra tay với Cẩu An. Trong suy nghĩ của Ngao Việt, Ung Hoàng Kích chính là của hắn, hiện giờ Cẩu An như đang đoạt miếng ngon trước mặt hắn, hắn không giận sao được? Hắn định xông lên đoạt lấy Ung Hoàng Kích thì Ngao Khí bỗng truyền âm tới: “Ngao Việt nguyên lão chớ gấp, hắn không lên được. Ta phát hiện thần văn trên đài cao vô cùng mạnh mẽ, hắn không lên được!” “Ngộ nhỡ hắn lên được thì sao?” Ngao Việt truyền âm tới, “Ngộ nhỡ Ung Hoàng Kích bị hắn đoạt được thì sao? Không nên xem nhẹ như thế!” “Lấy được thì sẽ giết hắn!” Ngao Khí hừ hừ hai tiếng đáp: “Ở đây thần không biết quỷ không hay, giết chết Cẩu An trong nháy mắt, Thiên Cẩu tộc không có bằng chứng thì dám nói gì? Hơn nữa chúng ta có thể vu hại rằng hắn muốn cướp giật Ung Hoàng Kích mà chúng ta lấy được...” “Được!” Ngao Việt khẽ vuốt cằm, sau đó truyền âm nói: “Ngao Khí, ngươi đuổi theo tên nhân tộc rác rưởi kia, Ung Hoàng Kích này ta chắc chắn sẽ đoạt được!” “Nếu ta đuổi theo thì người chắc chắn không lấy được Ung Hoàng Kích!” Ngao Khí lắc đầu nói: “Đài cao này có ít nhất bốn loại thần văn, Ung Hoàng sẽ không để người khác lấy được thân binh của hắn một cách dễ dàng, buộc phải phá giải thần văn mới có thể đi tới. Chắc chắn thần văn ở đây sẽ tác động lên toàn bộ mộ khu, ta đoán chừng... Ngươi cũng không thể chống được.” Ngao Khí nói rất thẳng thắn, Ngao Việt không thể phản bác lại, quả thực hắn cũng lo lắng chuyện này, ngộ nhỡ không lấy được thì hắn phải làm sao? Lúc này sự chú ý của Ngao Việt và Ngao Khí đều bị Ung Hoàng Kích hấp dẫn, đã không còn để ý đến Lục Ly nữa. Không bắt được Lục Ly thì Đỉnh Hoàng sẽ giận dữ, nhưng giận dữ thì làm được gì? Chẳng lẽ Đỉnh Hoàng sẽ giết bọn hắn sao? Không truy sát Lục Ly cũng không sao, nhiều nhất là bị mắng vài câu mà thôi. Còn nếu lấy được Ung Hoàng Kích? Thực lực của bọn hắn sẽ tăng mạnh, đặc biết nếu Ngao Việt lấy được Ung Hoàng Kích thì hắn sẽ xếp mười vị trí đầu của Xích Long tộc. Đến khi ấy uy danh sẽ tăng vọt trên khắp Thiên Hoang Tinh Vực, được lợi nhiều vô số. “Vậy trước tiên cứ chờ xem sao!” Ngao Việt đã nắm chắc chủ ý, truyền âm nói: “Nếu Cẩu An lấy được Ung Hoàng Kích thì chúng ta cùng nhau tru diệt hắn. Còn nếu không lấy được thì chúng ta sẽ hợp lực lấy Ung Hoàng Kích, sau đó người cứ ra điều kiện, ta chỉ muốn lấy Ung Hoàng Kích.” Vụt! Trong đại điện có rất nhiều cột đá lúc trước, một đoàn người vọt vào từ đại môn, đứng đầu chính là Ly tiểu thư. Đám Ly tiểu thư cả đoạn đường đều chạy gấp rút, trên đường đi các nàng đều không cần phá giải thần văn, lại có nhiều cường giả như vậy nên dễ dàng tới được đây. Chỉ là có rất nhiều cường giả bị phân tán trong mê cung, cho nên hiện giờ cũng chỉ có hơn mười Thánh Hoàng tiến vào đây. Phá giải được mê cung là do có Ly tiểu thư, Ly tiểu thư được Phu Tổ đưa một món chí bảo. Cũng nhờ vào món chí bảo này mà nàng mới tìm được đường ra. - Nơi này đã từng xảy ra chiến đấu! Một Thánh Hoàng vừa tiến vào, lướt qua một vòng đã phát giác ra. - Ở đây đã chết một cường giả! Đám Ly tiểu thư cũng hơi gật đầu: - Quả thực đã chết một Thánh Hoàng, hơn nữa còn chết rất thảm. Mọi người nên cẩn thận, nơi này rất nguy hiểm! Cả đám cường giả khuôn mặt ai nấy đều trở nên nghiêm trọng. Thánh Hoành bình thường rất khó đánh giết, chớ nói chi Ngao Việt còn là cường giả nổi danh. Có Ngao Việt ở cạnh mà vẫn bị chết một Thánh Hoàng? Hơn nữa còn bị chết thảm hại như vậy, chúng cường giả đương nhiên không thể không thận trọng. - Ta kiểm tra tình hình xem sao! Ký hiệu hình thoi trên mi tâm Ly tiểu thư phát sáng, sau đó trong mắt xuất hiện rất nhiều hình ảnh. Thoáng chốc nàng đã kinh hãi, không dám tin lẩm nhẩm. - Là tên nhân tộc kia giết chết Ngao Vận. - Sao lại như thế được! Rất nhiều cường giả kinh ngạc, Lục Ly chỉ là Đế Cấp, trong mắt cường giả ở đây chỉ là đám sâu kiến. Thế mà hiện giờ Ly tiểu thư nói một con sâu kiến lại hại chết một con cự long? Chuyện này không khiến người khác hoài nghi sao được. - Đi thôi, có điều từng người một đi qua! Ly tiểu thư phất tay nói: - Ta cảm ứng được hơi thở của bọn họ, rời đi cũng chưa lâu. Rất có thể bọn họ đang ở trước chúng ta một hai đại điện. Mọi người nhớ kỹ, chỉ đi qua từng người một, nếu đi nhiều thì uy lực thần văn sẽ tăng lên gấp bội! Vụt! Ly tiểu thư xông lên trước, có thể sức chiến đấu của nàng không quá mạnh nhưng chắc chắn trên người nàng có nhiều bảo vật nhất. Bởi lẽ nàng là một hậu bối mà Phu Tổ vô cùng yêu thích, cũng là một hậu bối vô cùng coi trọng, đương nhiên không thể để cho nàng xảy ra chuyện.
Chương 4118 Trục xuất khỏi tộc
Rầm rầm rầm rầm! Ly tiểu thư phóng đi rất mạnh mẽ, trên người xuất hiện một chiến giáp màu lửa đỏ. Đây là chiến giáp mà Phu Tổ tự tay luyện chế cho nàng, còn khắc lên mấy pháp tắc chân ý phòng ngự cường đại, khiến sức phòng ngự của chiến giáp được nâng lên vô cùng lớn. Ly tiểu thư xông qua liên tục bảy tám quan, trên người một có lấy một chỗ thương tích, có điều phía sau bị chấn thương, lúc nàng xông tới thì chỉ vương lại máu trên khóe miệng, sức phòng ngự mạnh đến đáng sợ. Vèo! Phía sau có hai cường giả Hoang tộc xông đến, hai người này bị thương nặng hơn so với Ly tiểu thư. Ly tiểu thư không vội vàng tiến vào đại môn mà chờ đợi các cường giả phía sau lần lượt vào hết. Mười mấy cường giả đều rất mạnh, chỉ có hai người không chống đỡ được phải lùi lại. - Không chờ bọn họ, đi thôi! Ly tiểu thư dẫn đầu bước vào đại môn, đại môn này đã bị đóng kín. Có điều Ly tiểu thư chỉ đẩy nhẹ một cái đã mở ra. Ở đại môn này Ngao Khí không kịp mở lại thần văn bên trong, thế nên đám Ly tiểu thư mới dễ dàng bước vào. - Hửm? Bên trong, Ngao Việt cùng Ngao Khí vẫn đang đứng dưới đài cao, chờ đợi Cẩu An lấy được Ung Hoàng Kích hoặc là rút lui xuống. Mà lúc này Cẩu An mới chỉ bò lên được bậc đá thứ mười bốn. Ba cường giả phát hiện phía sau xuất hiện từng luồng hơi thở mạnh mẽ, lập tức quay đầu nhìn ra, khi thấy mười mấy cường giả Thánh Hoàng thì gương mặt đại biến. - Hoang tộc? Ly tiểu thư! Đặc biệt là khi nhìn thấy Ly tiểu thư, sắc mặt Ngao Việt càng thêm mất tự nhiên. Ly tiểu thư cùng hai Thánh Hoàng không quá mạnh, nhưng các nàng đều là Hoang tộc. Đặc biệt Ly tiểu thư có thân phận tôn quý, nếu kẻ nào dám giết nàng thì Hoang tộc chắc chắn sẽ nổi giận, có thể diệt cả Xích Long tộc cũng nên... - Ung Hoàng Kích! Đám Thánh Hoàng tiến vào không để mắt tới đám Ngao Việt, tất cả đều bị Ung Hoàng Kích thu hút sự chú ý. Ngoại trừ Ly tiểu thư thì các Thánh Hoàng còn lại ánh mắt đều trở nên nóng rực, đây chính là một trong nhưng thánh binh mạnh nhất trong thiên hạ. Ngao Việt chuyển động con ngươi vài vòng, khi nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của đám Thánh Hoàng kia, nội tâm hắn hơi động, lập tức truyền âm cho Ngao Khí cùng Cẩu An: “Chúng ta lùi lại, không cần tranh đoạt Ung Hoàng Kích, nếu không sẽ trở thành mục tiêu bị đánh giết, trước tiên cứ lùi qua một bên.” “Không đoạt?” Ngao Khí có hơi không nỡ, hắn truyền âm nói: “Đám Thành Hoàng này không tính là mạnh, nếu chúng ta liều mạng thì vẫn có cơ hội.” “Không có cơ hội!” Ngao Việt lắc đầu, truyền âm tới: “Ba Thánh Hoàng của Hoang tộc đều ở đây, trừ phi chúng ta giết chết các nàng, nếu không sẽ không có cơ hội. Không phải chúng ta không tranh đoạt, mà là trước tiên cứ im lặng quan sát, để mười mấy Thánh Hoàng này tranh đoạt xem sao.” “Đã hiểu!” Ngao Khí đã hiểu ra, mười mấy Thánh Hoàng này không cùng một chủng tộc, tuy rằng đều là Lưỡng Nghi Giới nhưng vẫn không phải là một, để cho bọn chúng cắn nhau một hồi, lát nữa sẽ đục nước béo cò. Ngao Khí dẫn Ngao Việt lùi sang một bên. Cẩu An lại không nỡ, hắn đã đi xa như vậy, sao thể có lùi xuống được,chỉ cần lấy được Ung Hoàng Kích thì hắn có thể nghĩ cách chạy thoát. Ly tiểu thư có để ý đến Ngao Việt cùng Ngao Khí rút lui, các Thánh Hoàng còn lại cũng giật mình bừng tỉnh, một Thánh Hoàng liền kêu lên: - Ngao Việt, Cẩu An, hai tộc các ngươi có ý gì? Nơi này chính là Lưỡng Nghi Giới, các ngươi nhiễm nhiên vi phạm quy ước đi vào, há chẳng phải không coi Hoang tộc bọn ta ra gì sao? Ung Hoàng mộ đặt ở Lưỡng Nghi Giới, vậy nên bảo vật trong này đều thuộc về bọn ta. Các ngươi dám cướp giật thì chính là đối địch với tất cả chủng tộc bọn ta. Thánh Hoàng này rất biết cách ăn nói, kéo Hoang tộc xuống nước. Sau đó lại nói bảo vật nơi này thuộc về chủng tộc ở Lưỡng Nghi Giới, ý rằng Hoang tộc cũng không được tranh cướp, nói qua nói lại cũng chỉ muốn Ung Hoàng Kích. - Ha ha! Ngao Việt cười nhạt đáp lại: - Chúng ta không đến cướp bảo vật, mà là đuổi giết một kẻ thù. Ung Hoàng Kích để cho các ngươi, Xích Long tộc chúng ta tuyệt đối không cướp đoạt bất kỳ một bảo vật nào. Sau chuyện này tộc bọn ta sẽ cho các ngươi một giải thích rõ ràng. Ngao Việt cũng là người thông minh, qua một hồi đã biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, cũng là thể hiện bản thân không muốn tranh cướp Ung Hoàng Kích. - Cẩu An, ngươi còn không đi xuống? Một đám Thánh Hoàng đều đưa mắt nhìn Cẩu An, bởi vì hắn còn đang bò lên trên. Cẩu An lại hoàn toàn không để ý tới, liều mạng bò lên trên. Thánh Hoàng kia nhất thời giận dữ, chắp tay với Ly tiểu thư nói: - Ly tiểu thư, ngài cũng nhìn thấy rồi đấy. Đây không phải là chúng ta muốn gây sự, mà là Cẩu An này khinh người quá đáng, nếu hắn còn không dừng lại thì chúng ta buộc phải ra tay. Khuôn mặt tươi cười của Ly tiểu thư cũng trở nên u ám. Nàng đại diện cho Hoang tộc đến đây, hiện giờ Cẩu An này không coi nàng ra gì, cũng có nghĩa là coi thường Hoang tộc, chuyện này sao có thể khiến nàng không giận? Nàng dừng một lát, trong tay xuất hiện một miếng lệnh bài, trên đó viết một chữ “Hoang” lớn, giọng nói êm ái của nàng vang lên: - Cẩu An nguyên lão, ta đại diện cho Hoang tộc tới đây, mong ngươi lập tức rút lui, bằng không... Ta sẽ không ngăn cản được bọn họ đâu, đến lúc ấy Thiên Cẩu tộc các ngươi cũng chịu liên lụy. - Ha ha ha! Cẩu An liều mạng lại bò thêm được hai bậc đá, hiện giờ đã leo đến bậc đá thứ mười sáu, chỉ chút nữa thôi là tới, sao hắn có thể từ bỏ đây? Hắn cười lớn vài tiếng đáp lại: - Cẩu An ta đã sớm bị trục xuất ra khỏi Thiên Cẩu tộc, hiện giờ không còn chút dính dáng nào với Thiên Cẩu tộc. Dù sao ta cũng không còn là Thiên Cẩu tộc, sao còn không thể tiến vào Lưỡng Nghi Giới? Thánh binh có linh, người có đức lấy được, các ngươi muốn cướp thì cứ nói, cớ gì phải giả mù sa mưa? - Muốn chết! Một Thánh Hoàng nhịn không được phóng lên đài cao, mười mấy Thánh Hoàng còn lại đương nhiên không cam lòng yếu thế cũng phóng theo, vẫn chưa tới gần đã phóng thích công kích đánh tới Cẩu An.
Chương 4119 Không còn kiêng kỵ
- Ôi... Ly tiểu thư khẽ thở dài nhưng không ngăn cản, cũng không nói gì. Cẩu An không biết liêm sỉ, còn nói bản thân không phải Thiên Cẩu tộc thì nàng còn nói được gì? Cẩu An tự tìm cái chết, vậy cũng không trách được nàng. Nàng đã sớm lấy ra ấn thạch, ghi chép những chuyện vừa xảy ra. Sau chuyện này dù cho Thiên Cẩu tộc đại náo thì nàng lấy ra ấn thạch, Thiên Cẩu tộc còn có thể nói được gì. Công kích của đám Thánh Hoàng đánh lên phía trên đài cao, Cẩu An sắc mặt đại biến, đang chuẩn bị hết khả năng để phòng ngự và né tránh thì lúc ấy trên đài cao đột nhiên lóe lên một tia sáng, sau đó một lồng sáng xuất hiện bao bọc lấy đài cao. Rầm rầm rầm rầm! Hơn mười luồng công kích mạnh mẽ đánh lên thần văn, thần văn rung động dữ dội, toàn bộ đại điện sáng lòa, tựa hồ toàn bộ nơi này đều chấn động. - Thần văn của đài cao nối liền với đại trận thần văn của toàn bộ mộ địa! Cả đám cường giả đều hơi biến sắc, bởi lẽ tuy rằng lồng sáng kia chấn động dữ dội nhưng không có xu hướng bị phá vỡ. Nếu bằng này cường giả cùng nhau công kích đều không phá được, vậy thì sẽ không có khả năng giết chết Cẩu An, chỉ đành lên trên đài cao công kích hắn mà thôi. Mấu chốt đó là Cẩu An không phải kẻ yếu, lúc này không thể đứng thẳng trên đài cao, chỉ có thể bò lên một như con chó tầm thường. Sức chiến đấu của bọn họ không mạnh hơn Cẩu An là bao, cho nên bọn họ cũng chỉ đành bò lên. Bọn họ ở bên dưới đài cao, Cẩu An ở trên đài cao. Bọn họ không thể công kích được Cẩu An, đợi đến khi bọn họ bò lên đến nửa, phỏng chừng Cẩu An đã lấy được Ung Hoàng Kích rồi. - Tiến lên! Một Thánh Hoàng thét lên một tiếng, dẫn đầu phóng lên, lên đến bậc đá đầu tiên mà cơ thể hắn đã run rẩy, suýt nữa quỳ xuống. Nhưng mà Thánh Hoàng có sức chiến đấu không tệ lắm, miễn cưỡng chống cự, nhanh chóng phóng lên bậc đá thứ hai. Mấy Thánh Hoàng phía sau lập tức đi theo, khi hai Thánh Hoàng cùng đồng thời bước lên bậc đá đầu tiên, hai kẻ này lập tức bị trọng lực mạnh mẽ trấn áp cùng lúc không tài nào nhích lên. Một Thánh Hoàng lập tức gầm lên: - Buộc phải lên từng người một, không được tiến lên đồng thời, nếu không uy lực của thần văn sẽ chồng chất. Một trong hai Thánh Hoàng lùi xuống, trọng lực quả nhiên suy giảm, đám Thánh Hoàng chỉ đành leo lên phía trên từng người một, tổng cộng có sáu Thánh Hoàng mạnh mẽ tiến lên, những Thánh Hoàng còn lại thì xông lên hai đài cao khác. Trong hai đài cao còn lại, một cái có chiến giáp đẹp đẽ, đây chính là Ung Hoàng Giáp nổi danh, là thần khí phòng ngự cao cấp nhất. Một cái khác có nhẫn không gian gọi là Ung Hoàng Giới, chiếc nhẫn này là thần khí phòng ngự linh hồn, đều là chí bảo làm nên tên tuổi của Ung Hoàng. Ung Hoàng Kích là mạnh nhất, cũng là thứ mà tất cả Thánh Hoàng đều mơ tưởng. Nhưng tòa đài cao này chỉ có thể leo lên từng người một, phía trước đã có nhiều Thánh Hoàng leo lên như vậy, các Thánh Hoàng phía sau còn theo lên làm gì? Tính ăn hôi sao? “Ngao Việt!” Ngao Khí có chút nóng lòng, có nhiều Thánh Hoàng đi tới như vậy, chắc chắn sẽ lấy được Ung Hoàng Kích, đến khi ấy chuyện này sẽ phiền phức. Hai thánh binh còn lại cũng vô cùng mạnh mẽ, hiện giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác đoạt mất. “Không nên gấp gáp!” Vào lúc này Ngao Việt vẫn rất bình tĩnh, hắn truyền âm nói: “Cục diện không loạn thì chúng ta không có bất kỳ cơ hội nào. Nếu làm xằng bậy, không những sẽ xảy ra chuyện mà còn có khả năng liên lụy tới bộ tộc. Cứ chờ xem, tìm được cơ hội thích hợp sẽ ra tay hành động. Hơn nữa không phải ngươi nói phía trên có thần văn rất mạnh hay sao? Chắc gì bọn chúng đã lấy được?” “Chờ xem sao!” Ngao Việt khẽ thở dài, vào lúc này hai đại cường giả đã không còn để tâm đến Lục Ly, thậm chí bọn hắn còn quên mất Lục Ly, một lòng nhìn chằm chằm vào Ung Hoàng Kích. ... Lúc này Lục Ly đang ở trong hành lang. Hành lang này có bày huyễn trận rất cường đại, Lục Ly khống chế Thánh Sơn bay về phía trước. Có điều hắn cảm thấy hành lang này như vô cùng vô tận, vĩnh viễn không thể đến được điểm cuối. Đáng lẽ hành lang thẳng như này, hơn nữa cũng không lớn thì cho dù bên trong có ảo trận mạnh hơn nữa, nhưng chỉ cần bay về phía trước thì chắc chắn tới được đích, bởi vì phi hành theo hướng khác chắc chắn sẽ gặp vách tường ngăn cản. Nếu bay về phía sau thì chỉ có thể bay về đại điện lúc trước. Thần văn ở hành lang này vô cùng thần kỳ, cho dù Lục Ly thôi động Đại Đạo Chi Ngân để cảm ứng cũng chỉ cảm thấy nơi này là một mảng hư không vô tận, nơi này không có gì cả, chỉ đen tối đến dọa người. Hơn nữa Lục Ly thử bay sang phải trái nhưng không đụng trúng vách tường hành lang, có cảm giác nơi này là một mảng hư không, hắn đánh mất phương hướng, lạc lối ở bên trong hư không vô tận. Bay đằng đẵng một canh giờ, Lục Ly dừng lại. Về sau tốc độ của Thánh Sơn càng nhanh, phi hành với tốc độ lâu như vậy e rằng đã qua mấy thiên vạn dặm, cho nên hắn tuyệt đối không nên bay thẳng. “Huyết Linh Nhi, đi thăm dò!” Lục Ly dừng lại, bay tiếp về phía trước không phải là cách, chi bằng để Huyết Linh Nhi đi ra phá giải thần văn. Bằng không cứ tiếp tục thế này, không biết ngày tháng nào mới có thể ra ngoài được. Huyết Linh Nhi đi ra thăm dò, lát sau truyền âm về: “Chủ nhân, chúng ta vẫn đang ở trong hành lang, hơn nữa chưa đi về phía trước được bao xa, có vẻ mới đi được mấy dặm. Huyễn trận ở đây quá thần kỳ, quả thực ảo diệu như thần.” Lục Ly gật đầu, đây đúng là ảo diệu như thần, hắn khống chế Thánh Sơn phi hành thẳng tắp, bản thân hắn cảm thấy đã bay được ít nhất mấy thiên vạn dặm, hiện giờ phát hiện chỉ được mấy dặm? Chuyện này như đùa. “Lẽ nào ở đây có thần văn không gian và thời gian?” Lục Ly nghĩ tới một khả năng, trừ phi có thần văn như vậy nếu không thì hoàn toàn không thể giải thích được. Bởi lẽ Thánh Sơn là vật chết, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Lục Ly, đồng nghĩa với việc chỉ có thể bay thẳng về phía trước.
Chương 4120 Không phá giải được
Thần văn ở đây quá mạnh mẽ, phỏng chừng để Huyết Linh Nhi thăm dò cũng mất rất lâu. Hiện giờ phía sau không có truy bình, đoán chừng đám Ngao Việt đang nghĩ cách lấy được Ung Hoàng Kích, cho nên Lục Ly không nóng lòng. Lục Ly ngồi xếp bằng dưới một tàng cây thần kỳ, hắn tiếp tục tham ngộ Ẩn Thuật, nếu có thể đại thành Ẩn Thuật thì dù có truy binh đuổi theo phía sau, Lục Ly cũng không e ngại. Huyết Linh Nhi dò xét trong thời gian một nén nhang, nàng truyền âm tới: “Chủ nhân, thần văn nơi này quá mức phức tạp, ta cần thăm dò ít nhất nửa tháng.” “Được, ngươi thăm dò đi!” Lục Ly hơi nhướng mày, hiện giờ hắn cũng không còn cách, chỉ có thể chờ ở đây. Hi vọng đám Ngao Việt không lấy được Ung Hoàng Kích dễ dàng, kéo dài một thời gian là tốt rồi. Đại điện phía sau quả thực xuất hiện một vài tình huống vi diệu. Sau khi Cẩu An lên được bậc đá thứ mười bảy thì đột nhiên bất động, bởi lẽ hắn ta cảm ứng được nguy cơ trí mạng. Lại đi lên một bậc nữa, chỉ cần đi lên được một cách bình an thì đã có thể leo lên trên đài cao, lấy được Ung Hoàng Kích. Nhưng vào thời khắc này Cẩu An lại không dám cử động. Hắn phát hiện ra, ở đài cao này cứ mỗi sáu bậc đá sẽ có thần văn công kích. Bậc thứ sáu, bậc thứ mười hai, bậc thứ mười tám đều có, hơn nữa lần sau còn nguy hiểm hơn lần trước. Thiên Cẩu tộc là thám báo tốt nhất, đương nhiên khả năng nhận biết nguy cơ vô cùng lợi hại. Cẩu An cảm thấy nếu như hắn tiếp tục đi lên thì nếu không chết cũng trọng thương. Sáu Thánh Hoàng phía sau không ngừng leo lên, người nhanh nhất đã đến được bậc đá thứ mười ba, con người Cẩu An chuyển động, trên người mơ hồ đã tỏa ra sát cơ. Thánh Hoàng phía dưới không dễ công kích hắn, nhưng hắn lại có thể dễ dàng công kích bọn chúng. Hắn đã nói bị trục xuất ra khỏi Thiên Cẩu tộc, đã không còn vướng bận chuyện gì, vậy sao còn phải kiêng kỵ. Chỉ cần lấy được Ung Hoàng Kích thì sức chiến đấu của hắn sẽ tăng vọt, mai danh ẩn tích một vài năm, chờ đến khi sức chiến đấu tăng lên đáng kể thì hắn có thể vinh quang trở về Thiên Cẩu tộc. Cẩu An không động đậy, vẫn luôn nghỉ ngơi chữa thương, chờ tới khi Thánh Hoàng phía sau leo tới bậc thứ mười lăm, Cẩu An quay xuống Thánh Hoàng phía dưới nói: - Nếu còn lên tiếp, đừng trách lão phu không khách khí! Lời của Cẩu An sao có thể dọa được Thánh Hoàng phía sau, nếu chỉ một câu nói đã dọa sợ bọn họ, vậy thì đám này đã không cần bò lên đài cao rồi. Sau khi Thánh Hoàng kia xông lên được bậc đá thứ mười sáu, Cẩu An đã ra tay không chút do dự. Trong tay hắn sáng lên ánh hào quang màu vàng sậm, sau đó từng luồng chỉ phong bay tới. Những chỉ phong này rất mạnh, Thánh Hoàng bên dưới hoàn toàn không thể hành động, chỉ đành cứng đầu chống đỡ. Trong nháy mắt luồng chỉ phong này đã đánh trúng Thánh Hoàng kia, tạo thành vài cái lỗ trên người hắn. Bịch bịch bịch! Sau đó Cẩu An phóng thích từng đại thủ chưởng đập xuống Thánh Hoàng kia, hơn nữa không phải đập hắn lăn xuống, mà là đập hắn bay thẳng xuống dưới. Ọc! Thánh Hoàng kia há miệng phun ra một ngụm máu, hắn lồm cồm bò dậy, sau đó giận dữ nhìn Cẩu An nói: - Cẩu An, ta và ngươi không đội trời chung, không đội trời chung! Cẩu An cười gằn lên vài tiếng, đáp lại: - Ngươi lên đây, chỉ cần ngươi giết được ta thì Cẩu An ta tuyệt đối không hai lời. Thánh Hoàng đi lên phía sau sắc mặt rất khó coi, Thánh Hoàng lên đầu tiên có sức chiến đấu không hề kém, thế mà Cẩu An dễ dàng đánh bay xuống dưới, hơn nữa còn bị thương hết sức nghiêm trọng. Bọn họ còn lên xuống làm gì, không phải là để bị đánh bay xuống đất hay sao? Đài cao này có địa thế quá thuận lợi, công kích từ bên ngoài đã có thần văn ngăn cản, mà bọn hắn ở bên dưới đài cao lại bị chèn ép, muốn thả công kích để đánh bại Cẩu An là rất khó. Còn Cẩu An từ trên cao nhìn xuống, thả công kích từ bên trên có thể đánh trúng bọn hắn dễ như ăn cháo. Hơn nữa bọn hắn chỉ được tiến lên từng người một, như vậy tất cả Thánh Hoàng đều không phải đối thủ của Cẩu An. - Thả công kích linh hồn! Có một Thánh Hoàng gầm lên, năm Thánh Hoàng này bừng tỉnh. Ba Thánh Hoàng trong đó có hiểu biết chút ít về công kích linh hồn, ba người này vội vàng phóng thích công kích linh hồn khóa chặt lấy Cẩu An. Đáng tiếc công kích linh hồn của ba người này không quá mạnh, bị Cẩu An chặn lại dễ dàng. - Thử dùng pháp bảo oanh tạc xem sao! Một Thánh Hoàng hô lên, hai Thánh Hoàng trong đó phóng thích pháp bảo, nhưng lúc trước Thánh Sơn của Lục Ly còn bị đè ép dễ dàng, những pháp bảo được thả ra ngoài này cũng bị trọng lực đè ép không thể nhúc nhích. - Hay! Cẩu An hoàn toàn yên tâm, chỉ cần Thánh Hoàng phía dưới không lên được thì hắn có đủ thời gian nghĩ cách đi lên đài cao. Hắn có thời gian bởi vì hắn cảm thấy Thánh Hoàng vô hạn đến gần Đại Viên Mãn không thể tiến vào đây, Ung Hoàng cũng không thể để bọn họ tiến vào. Để loại cường giả cấp độ này đi vào thì toàn bộ Ung Hoàng mộ sẽ thành đống đổ nát, đến khi ấy đám Ly tiểu thư cũng sẽ chết, ai dám mạo hiểm? Chỉ cần không có Thánh Hoàng vô hạn đến gần Đại Viên Mãn tiến vào đây, thì hắn chính là người vô địch nhất trên đài cao này, ai có thể giết được hắn? Cho nên Ung Hoàng Kích chắc chắn sẽ là của hắn! Trong lòng Cẩu An vô cùng quyết tâm, những Thánh Hoàng còn lại rất khó xử, không nên làm thế nào mới tốt. Phía trên không lên tới, phía dưới không làm gì được hắn, chỉ đành trơ mắt nhìn Cẩu An lấy được Ung Hoàng Kích. Có mấy Thánh Hoàng liếc nhìn Ly tiểu thư cùng hai trưởng lão Hoang tộc khác, ánh mắt cầu xin giúp đỡ, nhưng Ly tiểu thư lại lắc đầu nói: - Cẩu An có nói đã rời khỏi Thiên Cẩu tộc, cho nên chuyện này ta không tiện nhúng tay. Sau này ta sẽ báo cáo chuyện này lên bộ tộc, hiện giờ chuyện tranh đoạt bảo vật ta sẽ mặc kệ, các ngươi tự dựa vào bản lĩnh của mình đi. - Được rồi! Mấy Thánh Hoàng kia bất đắc dĩ thở dài, chỉ đành tự mình nghĩ cách. Ngao Khí bên kia cũng thấy hơi nóng lòng, ánh mắt tìm đến Ngao Việt. Ngao Việt không hề gấp gáp, từ tốn nói:
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom