-
Chương 696-670
Chương696: Cũng tạm được
Diệp Huyền mở thần linh đồng thị ra, huyền thức ngũ phẩm đỉnh phong của mình dung nhập vào trong huyền thức của mọi người.
Sau một lát hắn đã hiểu rõ huyền thức của mọi người rành mạch.
Không thể không nói nội tình của La gia vẫn có một ít, đúng như La Mẫn gia chủ đã nói, La Tường đạt tới ngũ phẩm đỉnh phong, trừ việc đó ra, luyện dược sư tứ phẩm có gần mười người, luyện dược sư tam phẩm hơn ba mươi người, còn có hơn trăm tên luyện dược sư nhị phẩm.
Thực lực như vậy còn mạnh hơn luyện dược sư cả Lưu Vân quốc một ít, đặt trong nơi như Hạo Thiên đế quốc cũng chỉ có thể xem là thế lực tam lưu.
- Diệp thiếu, thực lực chúng ta thế nào, có thể lọt vào pháp nhãn của ngươi hay không?
Rất nhiều luyện dược sư trong phòng đều khẩn trương nhìn Diệp Huyền, sợ hắn không hài lòng tức giận phẩy tay áo bỏ đi.
- Cũng tạm được, miễn cưỡng coi như cũng được.
Diệp Huyền gật đầu nói.
Mọi người liên tục thở phào một hơi, lúc này chán nản ngồi xuống nhưng trên mặt tươi cười như hoa.
Cũng tạm được, miễn cưỡng coi như cũng được, hai cách nói không có ca ngợi nhưng đổi lại người khác nói bọn họ như vậy đã sớm bị thóa mạ không thương tiếc, nhưng Diệp Huyền nói như vậy, tảng đá lớn trong lòng bọn họ cũng rơi xuống.
Ít nhất trong nội tâm Diệp thiếu bọn họ “Coi như cũng được.
- La Mẫn gia chủ, ta nhớ La gia các ngươi luyện chế hẳn là phân công ah, không biết phụ trách luyện chế Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan hạch tâm là những người nào? Giới thiệu cho ta nhận biết một chút.
Đột nhiên Diệp Huyền nói ra.
La Mẫn không biết Diệp Huyền vì cái gì hỏi như vậy nhưng hắn vội vàng giải thích.
- Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan là đan dược trọng yếu của La gia chúng ta, người phụ trách chủ yếu là La Tường, trừ hắn ra còn có năm tên luyện dược đại sư tứ phẩm tham gia vào trong đó.
La Mẫn cũng điểm ra năm người.
Năm người bị điểm tên hưng phấn dứng ra, bộ dạng ưỡn ngực ngẩng đầu giống như tiếp nhận khen thưởng.
- Ân.
Diệp Huyền gật gật đầu, ánh của hắn nhìn lên thân ba người.
- Ba vị đại sư này, không biết các ngươi phụ trách cái gì trong dược phường.
Mọi người liên tục quay đầu nhìn sang, chỉ thấy ba tên luyện dược sư không chút thu hút, dường như là luyện dược sư tam phẩm trong dược phường, tới đây cũng một thời gian ngắn.
Một người trong đó mọi người tương đối quen thuộc, hắn là người hiền lành trong dược phường, đã công tác tại dược phường năm sáu năm, niên kỷ cũng có hơn sáu mươi, tất cả mọi người xưng hắn là Tề lão.
Còn có hai người hẳn là năm trước mới gia nhập vào, tính cách hai người này hơi lạ cho nên mọi người trong khoảng thời gian ngắn không muốn biết tên hai người bọn họ.
Tề lão kích động đi tới và nói:
- Diệp thiếu, lão phu Tề Tam, là luyện dược sư tam pâẩm, ta phụ trách xét duyệt và luyện chế đan dược.
Hai người khác là luyện dược sư trung niên, bọn họ nhìn nhau, trong ánh mắt lộ ra thần thái khẩn trương, cả hai chắp tay nói:
- Diệp thiếu, hai chúng ta phụ trách luyện chế Ngưng Huyết đan của dược phường và con đường cung ứng trao đổi.
Diệp Huyền lộ ra thần thái bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- Khó trách, như vậy xem ra Tề Tam ngươi phụ trách hẳn là xét duyệt Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan, mà hai người này phụ trách con đường cung ứng...
- Ah...
Sắc mặt ba người thay đổi.
Những luyện dược sư khác trong phòng đều khó hiểu nhìn sang, không biết Diệp Huyền nói thế có ý gì.
Trước mắt bao người, Tề lão cười khổ một tiếng, mở miệng nói ra:
- Diệp thiếu nói giỡn, Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan là cơ mật hạch tâm của gia tộc, đều là La Tường đại sư tự mình xét duyệt,một luyện dược sư tam phẩm như ta làm sao có thể tiếp xúc.
Hai tên luyện dược sư trung niên hần sắc càng khẩn trương, ngượng ngập vừa cười vừa nói:
- Tề lão nói đúng, Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan đều là do La Tường đại sư tự mình phụ trách, hai chúng ta nào có tư cách ah.
Ánh mắt Diệp Huyền lập tức phát lạnh, cười lạnh nói:
- Nếu các ngươi không tiếp xúc thì không ai có tư cách, như vậy tại sao trên người của ngươi có khí tức linh dược của hai loại đan dược kia?
Xoạt!
Toàn trường lập tức xôn xao, kể cả La Mẫn và La Tường và những ngời khác đều nhìn sang ba người, ánh mắt biến thành lăng lệ ác liệt.
- Ta... Chúng ta, không có ah...
Hai gã luyện dược sư trung niên bối rối phản bác, ánh mắt cũng hơi lập loè.
Mà Tề lão thì sững sờ một lúc, chợt cười khổ:
- Diệp thiếu, lời này của ngươi nghiêm trọng, nguyên vật liệu Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan là cái gì thì lão phu không rõ, cũng chưa sờ quà, nếu quả thật có chuyện đó cũng là lão phu trong lúc vô tình xét duyệt có nhiễm qua.
- Diệp thiếu, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ ba người này có vấn đề?
La Mẫn âm thầm truyền âm cho Diệp Huyền, nội tâm của hắn cực kỳ khó hiểu, tuy hắn dẫn Diệp thiếu đi xem Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan nhưng không có nói cho hắn biết tài liệu của đan dược, Diệp thiếu làm sao biết được tài liệu trong đó
Hoặc là nói Diệp thiếu chỉ hoài nghi ba người sau đó lừa gạt bọn họ.
La Tường cũng nghi hoặc truyền âm cho La Mẫn:
- Gia chủ, chẳng lẽ ngươi nói tài liệu Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan cho Diệp thiếu biết?
La Mẫn lắc đầu, nghi ngờ nói:
- Ta căn bản không có ah.
Thấy ba người phủ nhận, đột nhiên Diệp Huyền cười nhạt và nói:
- Ah, nói như vậy chẳng lẽ là ta tính sai?
- Nhất định là như vậy.
Hai gã tluyện dược sư trung niên thở ra một hơi.
Diệp Huyền gật gật đầu, chậc chậc cười nói:
- Vậy cho dù ta tính sai nhưng ta lại khó hiểu, hai người các ngươi rõ ràng là luyện dược sư tứ phẩm, vì sao lại giả thành luyện dược sư tam phẩm chứ?
- Cái gì? Hai người này là luyện dược sư tứ phẩm?
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người.
- Làm sao ngươi biết...
Hai gã luyện dược sư trung niên khiếp sợ thốt ra, sau khi nói xong mới cảm thấy không đúng, trong mắt bối rối lại xuất hiện, lắp bắp nói:
- Hai người chúng ta vài ngày trước mới đột phá tứ pâẩm, còn chưa tới bẩm báo...
Nếu như lúc này La Mẫn còn không biết hai người này có vấn đề thì hắn làm gia chủ trên thân chó.
- Người đâu, bắt hai người này lại.
Hắn gầm lên một tiếng, lập tức có vài tên luyện dược sư long tinh hổ mãnh nhào tới.
Hai người kia vận dụng huyền lực bộc phát muốn chạy trốn khỏi nơi này, ở nơi này thì làm sao chạy thoát, sau một lát đã bị trói lại.
- La Mẫn gia chủ, ngươi làm cái gì vậy?
- Hai người chúng ta là ký kết hiệp nghị luyện dược sư với La gia, cũng không phải là bán mình cho các ngươi, La gia các ngươi có tư cách gì giam giữ chúng ta?
Chương697: Chân Ngôn Đan (1)
- Chúng ta cần một giải thích.
Hai gã luyện dược sư liên tục gầm lên.
- Ha ha, lát nữa ta cho các ngươi giải thích.
Diệp Huyền xùy cười một tiếng, chợt nhìn về phía Tề lão:
- Ngươi bây giờ có cần giải thích với ta hay không
Tề lão bộ dáng ngây thơ, hắn sợ hãi nơm nớp lo sợ nói:
- Lão hủ nghe không hiểu Diệp thiếu nói gì.
- Còn giả vờ?
Diệp Huyền híp mắt thản nhiên nói:
- Ngươi là một luyện dược sư ngũ phẩm giả thành luyện dược sư tam phẩm lâu như thế không mệt sao?
- Cái gì?
Mọi người càng chấn động không nhỏ, liên tục nhìn về phía Tề lão: Tề lão dĩ nhiên là luyện dược sư ngũ pâẩm, không có khả năng ah, hắn làm trong dược phường sáu năm, nếu như là luyện dược sư ngũ phẩm sẽ không ai biết sao?
Huống chi hắn là luyện dược sư ngũ phẩm, có cần thiết lưu lại La gia làm luyện dược sư tam phẩm, hắn còn làm nhiều năm như vậy sao?
- Diệp thiếu, có phải người lầm hay không?
La Mẫn và La Tường đều khó có thể tin nói ra.
- Có lầm hay không cứ bắt hắn lại là biết.
Diệp Huyền cười lạnh nói.
La Mẫn và La Tường lập tức như lâm đại địch, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tề lão.
- Không cần gia chủ cùng La Tường đại sư động thủ.
Trên mặt trung thực Tề lão xuất hiện một tia giận dữ, nghĩa chính ngôn từ nói:
- Diệp thiếu, lão hủ kính nể tạo nghệ luyện dược học của ngươi nhưng lão hủ chỉ là một luyện dược sư tam phẩm, hôm nay tự trói ở đây, nếu như lát nữa Diệp thiếu không cho ta lời giải thích, ta chết cũng không nhắm mắt.
Nói xong ở trước mặt bao người, Tề lão lại không phản kháng và bị trói.
Bộ dạng vô cùng căm phẫn làm nội tâm mọi người đang nói thầm, có phải Diệp thiếu lầm hay không?
Diệp Huyền liếc hắn một cái, hắn cười ha ha không nói gì, hắn đi tới trước mặt hai luyện dược sư trung niên và nói:
- Các ngươi không phải cần giải thích sao, ta hiện tại cho các ngươi gairi thích.
Vừa dứt lời, đột nhiên trong tay Diệp Huyền xuất hiện bốn viên đan dược, cho mỗi người ăn hai viên.
- Ngươi muốn làm gì?
Hai người thống khổ giãy dụa, qua một lúc bọn họ bình tĩnh lại, ánh mắt mê ly giống như mất hồn.
- Hiện tại ta hỏi các ngươi trả lời, hai người các ngươi là gia tộc nào phái tới?
Diệp Huyền lạnh lùng hỏi.
Hai người trăm miệng một lời:
- Khúc gia!
Xoạt!
Cả gian phòng lập tức xôn xao, mọi người khó tin nhìn canh này, Diệp thiếu cho hai người kia ăn đan dược gì, lúc này mới mấy giây mà hai người biến thành bộ dáng như vậy.
Cả đại sảnh ầm ĩ, hai người kia không cảm nhận được chút nào, ánh mắt ngây ngốc.
- Khúc gia bảo các ngươi tới đây làm gì?
- Khúc gia bỏa chúng ta tiềm phục tại La gia, vận chuyển tình báo cho bọn họ, hơn nữa ăn cắp bí phương Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan.
- Các ngươi trộm được chưa?
- Đạt được tài liệu Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan nhưng không có phương pháp luyện chế, Khúc gia bảo chúng ta tiếp tục ẩn nấp.
Cứ như vậy Diệp Huyền một hỏi một đáp, hai người nhanh chóng nói ra tất cả nghi vấn.
Lúc này săc smawtj La Mẫn và La Tường tái nhợt, sát cơ bắn ra bốn phía.
La Mẫn phẫn nộ, là Khúc gia phái nằm vùng vào gia tộc ăn cắp bí phương của gia tộc mình, mà La Tường tức giận chính là hai gia hỏa này ẩn nấp đã hai năm, thậm chí cũng đã ăn cắp được tài liệu, bản thân mình hoàn toàn không biết gì cả.
Sau khi hỏi một phen, đột nhiên Diệp Huyền lại điểm một cái:
- Ngươi... Ngươi đã làm gì chúng ta? Vì cái gì vừa rồi ngươi có thể khống chế tư duy của chúng ta?
Hai người tỉnh táo lại, trong mắt xuất hiện thần thái sợ hãi.
Vừa rồi bọn họ nhìn rõ mọi thứ trước mắt, cũng nghe được câu hỏi diệp Huyền rõ ràng, bọn họ rõ ràng không muốn nói ra đáp án nhưng không thể khống chế ý thức của mình.
Hai người cũng là luyện dược sư tứ phẩm, chưa từng nghe nói qua trên đời có đan dược như vậy, chuyện vượt qua lẽ thường như thế làm nội tâm bọn họ sợ hãi không nhỏ.
- Hiện tại đến phiên ngươi.
Diệp Huyền đi tới trước mặt Tề lão.
Vẻ mặt Tề Tam cực kỳ đáng chát, đôi mắt không còn đục ngầu như lúc trước, ngược lại là tinh mang lập loè:
- Ngươi có thể nói cho ta biết hay không, ngươi lúc trước cho bọn họ phục dụng đan dược có phải là đan dược thượng cổ trong truyền thuyết —— Chân Ngôn Đan?
- Ngươi là một luyện dược sư tam phẩm mà kiến thức không tồi a?
Diệp Huyền chê cười nói một câu.
- Không ngờ là Chân Ngôn Đan, lão hủ còn tưởng rằng loại đan dược này tồn tại trong truyền thuyets.
Tề lão nghe xong rung động nói một câu.
- Nếu ngươi nghe nói qua Chân Ngôn Đan, như vậy cũng nên biết hiệu quả của nó.
Diệp Huyền lúc này cầm hai viên đan dược.
- Không cần cho ta ăn, ta nói.
Tề lão khổ sở nói:
- Ta là luyện dược sư của Mộ Dung gia, tới nơi này cũng là vi bí phương Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan, ta khác với hai tên đồ đần kia, ta chẳng những biết rõ tài liệu Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan, ta cũng thăm dò ra phương pháp luyện chế hai loại đan dược này.
Nói đến đây trên mặt Tề Tam đắng chát càng lớn.
- Vốn ngày mai ta cũng đã chuẩn bị rời khỏi La gia, không nghĩ tới hôm nay bị ngươi đánh lên.
- Cái gì, Tề lão là người của Mộ Dung gia?
- Khó mà tin nổi, Tề lão gần đây nhân duyên rất tốt, không nghĩ tới hắn lại làm ra chuyện này.
- Hắn biết cả bí phương Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan.
Đám người lập tức xôn xao, so sánh với hai người kia, Tề lão có thời gian ở lại trong La dài nhất, quan hệ với mọi người cũng tốt nhất, mọi người dù thế nào cũng không ngờ Tề lão lại là người Mộ Dung gia phái tới nằm vùng.
- Nói như vậy, Tần gia có Hồi Quang Đan và Trừ Chướng Đan là Mộ Dung gia đưa cho bọn chúng?
La Mẫn lạnh lùng nói, trong ánh mắt bắn ra hung quang.
Tề lão lắc lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết, lúc trước ta tiếp nhận mệnh lệnh chính là thăm dò bí phương Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan, ta đã đắc thủ hai loại đan dược này từ năm năm trước, hơn nữa giao cho Mộ Dung gia, về phần Tần gia có đan dược là Mộ Dung gia giao cho hay không thì ta cũng không rõ ràng, theo ta được biết, Mộ Dung gia và Tần gia có hợp tác trong bóng tối.
- Tốt cho một Mộ Dung gia.
La Mẫn cắn răng, tròng mắt như nứt ra.
Tề lão đã gia nhập La gia sáu năm trước, khi đó chính là thời điểm La gia và Khúc gia dần dần kịch liệt với nhau, La Mẫn thật không ngờ từ khi đó Mộ Dung gia cũng đã biết đan phương của La gia, đã có suy nghĩ vứt bỏ bọn họ.
Chương698: Chân Ngôn Đan (2)
- Diệp thiếu, các ngươi muốn biết ta đều nói, hiện tại tha ta ra được chứ?
Tề lão lắc đầu nói ra:
- Kỳ thật lão hủ cũng không muốn là địch với các ngươi, ta từng nhận ân tình của Mộ Dung gia, bọn họ phân phó, ta không thể không đi làm.
- Thả ngươi đi, ngươi cảm thấy có thể sao?
La Mẫn gia chủ phẫn nộ nói ra, trong mắt bắn ra sát cơ hận không thể giết Tề lão ngay lập tức.
Cũng bởi vì hắn mà đan dược tổ truyền La gia mới luân lạc ra ngoài, cũng tạo thành tổn thất không thể đo lường được.
Tề lão thở dài nói:
- La Mẫn gia chủ, ta biết rõ ngươi rất hận ta, nhưng ngươi có thể giết ta được sao? Quên nói cho ngươi biết, vừa rồi Diệp thiếu nói đúng, lão hủ kỳ thật không phải là luyện dược sư tam phẩm, ta là luyện dược sư ngũ phẩm có đăng ký tại luyện dược sư hiệp hội đế đô.
- Nếu ngươi dám động tới ta, Mộ Dung gia nhất định sẽ chọc chuyện này tới luyện dược sư hiệp hội, đến lúc đó La gia các ngươi có bối cảnh lớn hơn nữa cũng khó trốn diệt vong.
- Dù sao lão phu cũng chỉ là luyện dược sư ký kết hiệp ước với La gia các ngươi, chỉ là quan hệ khế ước, không có quan hệ chủ tớ, các ngươi căn bản không có tư cách xử trí lão phu.
La Mẫn nghe nói như thế sắc mặt cứng đờ, đôi mắt đỏ bừng gần như phun ra lửa.
- Đúng, chúng ta là luyện dược sư đăng ký tại luyện dược sư hiệp hội, và các ngươi chẳng qua chỉ là quan hệ khế ước, các ngươi căn bản không có tư cách xử trí chúng ta, nếu dám giết chúng ta, một khi bị luyện dược sư hiệp hội điều tra ra, các ngươi chết chắc rồi.
Hai gã luyện dược sư trung niên khác hiện tại kích động lên tiếng.
- Hai người các ngươi cũng muốn học lão hủ?
Tề lão khinh thường nhìn hai người, nói:
- Lão hủ chính là luyện dược sư ngũ phẩm, là trung thượng tầng của luyện dược sư hiệp hội, hai người các ngươi chỉ là luyện dược sư tứ phẩm, luyện dược sư hiệp hội cũng không coi trọng cỡ nào, nhưng lão hủ xảy ra chuyện gì, một khi Mộ Dung gia báo cáo luyện dược sư hiệp hội, La gia tất nhiên sẽ lâm vào trong vòng xoáy nguy cơ.
Tuy Tề lão bị trói tại đó nhưng thần sắc của hắn không có kinh hoàng.
Sắc mặt La Mẫn càng thêm khó coi.
Với tư cách một đan dược thế gia, hắn làm sao không rõ Tề lão nói không phải là chuyện giật gân.
Tề lão cũng không phải là luyện dược sư do La gia bồi dưỡng ra, mà là mời từ bên ngoài đến, cũng chỉ có quan hệ khế ước với La gia mà thôi.
Trên đại lục, luyện dược sư địa vị tôn quý, nếu La gia bọn họ một mình xử tử luyện dược sư, một khi bị thẩm tra sẽ hài cốt không còn.
Luyện dược sư hiệp hội chính là tổ chức khổng lồ nhất trên đại lục, luyện dược sư hiệp hội tại đế đô, đừng nói La gia, cho dù là Luyện Khí Phường cũng hoàn toàn không dám đắc tội.
- Các ngươi ăn cắp đan phương La gia chúng ta, có lý nào lại như vậy? Cho dù đi tới luyện dược sư hiệp hội, các ngươi cũng không có gì để nói.
La Tường cũng tức giận không nhẹ, hắn lạnh lùng nói.
- Vậy thì giao chúng ta cho luyện dược sư hiệp hội đi.
Hai gã luyện dược sư trung niên lập tức kêu to, bọn họ biết rõ ở lại La gia cũng chỉ có con đường chết, nhưng đi luyện dược sư hiệp hội tối đa cũng chỉ bị tước đoạt huy chương luyện dược sư mà thôi, hơn nữa còn phải qua thẩm tra.
Chuyện bọn họ ăn cắp đan dược của La gia căn bản không có chứng cớ, rất có thể đến cuối cùng chỉ là cảnh cáo.
Nội tâm La Mẫn lúc này vô cùng xoắn xuýt, hắn hận không thể đánh chết ba người tại chỗ, nhưng hắn biết rõ chính mình căn bản không thể làm như vậy.
Thời khắc mấu chốt hắn chỉ có thể nhìn sang Diệp Huyền xin giúp đỡ
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng:
- La gia chủ, luyện dược sư có thân phận tôn quý, không thể tùy tiện đánh chết, nếu như vậy thả hai người này ra đi, bằng không sau này luyện dược sư hiệp hội truy cứu, chúng ta cũng không dễ làm.
Mọi người nghe được Diệp Huyền nói thế liền sững sốt.
Mà La Mẫn và La Tường cũng trợn mắt há hốc mồm.
- Ha ha, Diệp thiếu nói đúng, không hổ là đại sư, biết rõ tác phong của luyện dược sư hiệp hội.
- Sớm biết như vậy còn không bằng làm sớm, làm trái tim nhỏ bé của chúng ta nhảy loạn không ngừng.
Hai gã luyện dược sư trung niên lập tức hưng phấn nói ra, dương dương đắc ý.
- La Mẫn gia chủ, ngươi còn không mở trói cho hai vị này?
Diệp Huyền thấy La Mẫn bất động liền mở miệng nhắc nhở, La Mẫn lúc này mới cắn răng thả hai người ra.
Lúc này Diệp Huyền đi tơi trước mặt Tề lão sau đó vừa cười vừa nói:
- Còn vị luyện dược sư ngũ pâẩm này, La gia càng không thể đắc tội, cũng nên mở trói.
Ba!
Đột nhiên hắn điểm vào ngực của Tề lão, Tề lão không tự chủ há miệng ra, trong ánh mắt hoảng sợ của hắn, Diệp Huyền cong ngón tay búng ra, một viên đan dược màu đen bay vào trong miệng của hắn.
Sau khi làm xong tất cả, Diệp Huyền mới thoải mái nhàn nhã cởi bỏ dây thừng của Tề lão.
- Ngươi, ngươi cho ta ăn cái gì?
Tề lão được thả ra, hắn kinh sợ nói:
- Ah, không có gì, các hạ đã biết thượng cổ Chân Ngôn Đan, như vậy không biết có từng nghe qua Thất Thải Độc Tâm Đan chưa?
- Thất Thải Độc Tâm Đan?
Tề lão nghi ngờ nói ra, hiển nhiên chưa từng nghe nói qua loại đan dược này, sắc mặt của hắn biến thành khó coi.
Hai tên luyện dược sư trung niên vốn vội vàng muốn rời đi, sau khi nhìn thấy điểm này liền dừng bước.
Lúc trước Diệp Huyền cho bọn họ ăn hai viên đan dược, có một viên giống như đúc viên Diệp Huyền đưa cho Tề lão ăn.
Tuy mấy người chưa nghe qua Thất Thải Độc Tân Đan là đan dược gì nhưng nghe qua danh tự cũng biết đó là độc đan lợi hại.
Ba người vội vàng tập trung tâm thần quan sát thân thể của mình, sau khi xem xét ba người giật mình, trong huyền thức của ba người, trái tim bọn họ có bảy màu giống như nấm độc.
- Hi!
Ba người không tự chủ hít khí lạnh không thôi.
Một người trong đó lập tức kinh hãi nói:
- Thất Thải Độc Tâm Đan là cái gì? Ngươi lại dám độc hại chúng ta?
Cho bọn họ ăn độc đan thì thả bọn họ ra ngoài có gì khác nhau chứ?
Sắc mặt Tề lão hết sức khó coi, âm trầm nói:
- Diệp thiếu, lão hủ bội phục thực lực ngươi, hành vi hạ độc của ngươi bị luyện dược sư hiệp hội thẩm tra, biết rõ có hậu quả gì hay không, chỉ cần ba người chúng ta đi lyện dược sư hiệp hội nói ra việc này, La gia cũng sẽ gặp tai hoạ ngập đầu.
- Đúng thế, nhanh chóng giải độc cho chúng ta, nếu không La gia các ngươi sắp không may.
Chương699: Thu phục Tề lão (1)
- Chỉ cần giải độc cho chúng ta, chúng ta sẽ xem như chuyện ngày hôm nay không phát sinh, nếu không chúng ta nhất định sẽ đi luyện dược sư hiệp hội tố giác các ngươi.
Hai người khác cũng giận dữ hét lên.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng nói:
- Cho dù các ngươi đi luyện dược sư hiệp hội cáo tốt, tố cáo chúng ta hạ độc cũng phải có chứng cứ. Ah, đúng rồi, quên nói cho các ngươi một sự kiện, Thất Thải Độc Tâm Đan cũng giống như Chân Ngôn Đan, đều thuộc về đan dược thượng cổ, mà Thất Thải Độc Tâm Đan có một ăặc điểm, sau khi trúng độc cũng chỉ có bản thân mới có thể nhìn thấy dị trạng, người khác tuyệt đối không cách nào tìm kiếm, cho dù là luyện dược sư Vương cấp thất giai cũng như thế, nếu các ngươi không tin có thể tự tìm kiếm cho nhau.
Cái gì? Người khác không thể tìm kiếm?
Ba người Tề lão bán tín bán nghi, lúc này ba người nhanh chóng tụ tập cùng với nhau, bọn họ điều tra lẫn nhau, sắc mặt càng ngày càng kém.
Trong cảm giác của bọn họ, cho dù là điều tra ai cũng không phát hiện trúng độc, thời điêm điều tra mình lại phát hiện trái tim của mình biến thành bảy màu rất rõ ràng.
Loại hiện tượng này làm ba người sợ hãi không thôi.
Diệp Huyền cười nhạt và nói:
- Có lẽ ba người các ngươi cũng phát hiện ta nói sự thật, nói thật, ba người các ngươi phải cảm tạ ta, ta có một đống lớn đan dược, Thất Thải Độc Tâm Đan chỉ là một loại trong đó, nó do bảy loại tài liệu lục giai có độc tính luyện thành, phối hợp với thân phận luyện dược sư của các ngươi, cũng không tính bôi nhọ, trọng yếu nhất là, Thất Thải Độc Tâm Đan sẽ bộc phát vào ba tháng sau, sau ba tháng thì các ngươi đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, người khác tuyệt đối không nhìn ra dấu vết.
- Được rồi, nói nhiều như vậy, miệng cũng hơi khát, ba người các ngươi đi đi.
Diệp Huyền phất phất tay, bộ dạng tiễn khách.
Ba người Tề lão lại như bị sét đánh, bước chân không thể bước đi.
Vừa bước ra ngoài đại biểu bọn họ còn ba tháng ủuổi thọ.
Mọi người lúc này vô cùng rung động nhìn sang Diệp Huyền, Diệp thiếu quả thực là thần, có thể luyện ra độc dược như thế, đây quả thực là muốn mạng người ah.
Trong lúc nhất thời, không khí yên tĩnh làm người ta cảm thấy sợ.
Sắc mặt Tề lão không ngừng biến hóa, sau một lát hắn thở dài một hơi.
- Diệp thiếu, lão hủ phục, nói đi, ngươi chuẩn bị xử trí chúng ta như thế nào?
Rốt cuộc Tề lão hiểu được, Diệp thiếu căn bản không phải bọn họ có thể đối kháng, dùng tạo nghệ luyện dược học của Diệp thiếu, giết chết bọn họ giống như chơi đùa, khó trách hắn lúc trước căn bản không đặt ban thân mình trong lòng.
- Tề lão, chẳng lẽ thật không có biện pháp sao?
Hai gã luyện dược sư trung niên khác âm thầm lo lắng truyền âm nói.
Tề lão lắc đầu:
- Độc dược bực này thần hồ kỳ kỹ, lão hủ chìm đắm luyện dược chi đạo gần năm mươi năm, ta chưa bao giờ nghe nói qua loại độc đan có thể che đậy huyền thức của người khác, chỉ cho phép người trúng độc cảm ứng được, thật đáng sợ...
- Chẳng lẽ luyện dược sư lục phẩm cũng không được?
- Lục phẩm? A, lão hủ cách lục phẩm một bước ngắn, lão phu thân chí không phát hiện ra chút dị thường nào trên người hai ngươi, cho dù là luyện dược sư lục phẩm thật sự tới có thể điều tra ra tình huống thì làm thế nào? Có thể phát hiện trúng độc và có thể giải độc kém xa nhau vạn dặm, khả năng bọn họ có thể giải độc thấp tới đáng thương, hoặc là hai người các ngươi có thể mời luyện dược sư Vương cấp thất giai có lẽ còn có một chút khả năng.
Tề lão nói xong, hắn lắc đầu im lặng, căn cứ Diệp thiếu nói lúc trước, chỉ sợ luyện dược sư Vương cấp thất pâẩm cũng khó giải độc này.
Lúc trước hai tên trung niên luyện dược sư còn hung hăng càn quấy đắc ý lại biến thành sắp khóc, sớm biết như vậy có khác gì giết mình, chính mình rõ ràng còn ngốc núc ních cho rằng có luyện dược sư hiệp hội che chở sẽ không có việc gì.
- Diệp thiếu, Diệp thiếu ah, tại hạ trên có mẹ già, dưới có con thơ, không muốn chết ah.
- Diệp thiếu, ta vừa lấy kiều thê thứ ba mươi tám, còn chưa hưởng dụng thật tố, ta quỳ xuống cầu ngài ah.
- Chúng ta cũng bị Khúc gia che mắt mới làm ra chuyện hồ đồ này, xem phân thượng ta có mẹ già tám mươi, con thơ ba tuổi mà tha cho ta một mạng.
- Đúng vậy, đều là Khúc gia đáng chết, trời đánh, chúng ta cũng chỉ làm thuê cho bọn chúng, không phải bổn ý như thế ah, nếu không như vậy, chỉ cần Diệp thiếu ngài thả tiểu nhân một con đường sống, ta nhất định sẽ hai tay dâng kiều thê thứ ba mươi tám.
Hai gã luyện dược sư trung niên quỳ xuống và gào khóc.
Trước mặt tử vong, không ai có thể bảo trì bình tĩnh như thường.
- Diệp thiếu, ngươi cứ nói đi, cần chúng ta làm cái gì, dùng năng lực của ngươi sẽ không cần đan dược, muốn chúng ta chết bất đắc kỳ tử cũng dễ dàng, lãng phí đan dược trân quý như thế trên người chúng ta, chỉ sợ được không bù mất a.
Ánh mắt Tề lão thâm thúy nhìn Diệp Huyền và nói ra.
- Xem như các ngươi thông minh, ba người các ngươi đi theo ta, La gia chủ, La Tường đại sư, các ngươi cũng tới.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng.
Đúng thế, hắn có thể dễ dàng giết chết ba người Tề lão thần không biết quỷ không hay, thậm chí có thể làm cho người ta không thể hoài nghi La gia.
Hắn cho Tề lão ăn độc dược là có mục đích.
Lúc này sáu người nhanh chóng đi vào một gian phòng nhỏ, chỉ để lại một đám luyện dược sư đang ngây ngốc bên ngàoi.
Trong phòng nhỏ.
- Cái gì? Diệp thiếu, ngươi muốn chúng ta thay ngươi giám thị Khúc gia và Thái Thượng trưởng lão Huyền Cơ Tông?
Hai gã luyện dược sư trung niên sợ hãi nói.
- Như thế nào, khó khăn? Khó khăn các ngươi có thể không làm, hiện tại có thể đi ra ngoài, chính mình đóng cửa, không tiễn.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
- Không đúng vậy a, Diệp thiếu.
Hai người sắp khóc.
- Khúc gia thật sự có một tên Thái Thượng trưởng lão Huyền Cơ Tông, tuy người này là Vũ Vương thất giai, hai chúng ta căn bản không có tư cách gặp được.
- Đúng vậy a, tuy chúng ta là luyện dược sư được Khúc gia bồi dưỡng nhưng không phải nhân vật trọng yếu của Khúc gia, rất nhiều chuyện chúng ta căn bản không tiếp xúc được, bằng không cũng không bị phái tới nơi này nằm vùng La.
Trong lòng hai người sợ hãi đến cực điểm, bảo bọn họ giám thị Thái Thượng trưởng lão Huyền Cơ Tông, không phải muốn bọn họ tìm chết sao?
- Ta cũng không phải các ngươi báo tất cả hành động của hắn cho ta biết, các ngươi chỉ cần thăm dò động tĩnh Khúc gia là được.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
Cuối cùng hai người vẫn đáp ứng yêu cầu của Diệp Huyền, không có biện pháp, không đáp ứng không được ah.
Chương700: Thu phục Tề lão
Mà Tề lão càng chủ động, không chờ Diệp Huyền hỏi thăm, hắn cũng nói từng tình huống mà hắn biết trong Mộ Dung gia cho hắn nghe.
Mộ Dung gia, biểu hiện ra đi lại tương đối gần với ngũ hoàng tử, nhưng bọn họ vẫn duy trì khoảng cách, làm sinh ý thập phần phức tạp, có tiếp xúc với các thứ khác nhau, sức ảnh hưởng trong đế đô vô cùng to lớn.
Nghe nói Mộ Dung gia có lai vãng với hồn sư tháp của đế đô, nhưng chỉ là nghe đồn, Tề lão không quá hiểu rõ.
- Tề lão, ngươi nói tất cả chuyện Mộ Dung gia ra như vậy, không sợ về sau Mộ Dung gia tìm làm phiền ngươi?
Diệp Huyền giống như cười mà không phải cười hỏi một câu.
- Diệp thiếu, sở dĩ ta nghe theo Mộ Dung gia đến nằm vùng tại La gia nhưng không có hiệu trung với Mộ Dung gia, mà là năm đó lão hủ đã từng được đại ân của Mộ Dung gia, nhân tình này không thể không trả, hiện tại lão hủ cũng sớm giao đan phương Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan cho Mộ Dung gia, có thể nói phần ân tình này đã trả hết, lão hủ và Mộ Dung gia không liên quan với nhau.
Tề lão thành khẩn nói:
- Tạo nghệ của Diệp thiếu, tại hạ thân sinh hiếm thấy, chỉ cần Diệp thiếu có thể dạy ta tri thức luyện dược học, cho dù bảo ta gia nhập La gia cũng chưa hẳn không thể, huống chi tính mạng tại hạ hiện tại còn nằm trên tay Diệp thiếu đấy.
Tề lão rất rõ ràng, muốn mạng sống thì phải hoàn toàn dựa theo Diệp Huyền nói mà làm, cho nên hắn cũng không có lề mề, huống chi Diệp Huyền thể hiện tạo nghệ luyện đan lúc trước cũng làm hắn rung động
Không nói chuyện khác, chỉ bằng việc mình tiếp xúc vói tài liệu Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan vài ngày trước, lại dễ dàng nhìn phá cảnh giới luyện đan của mình không phải luyện dược sư lục phẩm có thể làm được.
Nếu như La gia thực nhận được Diệp thiếu trợ giúp tiến vào thị trường đan dược đế đô, Tề lão hoàn toàn cảm thấy tiền đồ La gia sáng lạn.
Trọng yếu nhất là, Diệp Huyền có danh khí không thể bảo là không lớn, hắn có quan hệ với Luyện Khí Phường Lục Ly đại sư làm vô số người suy đoán, Tề lão cũng có nghe thấy.
Đối mặt thiếu niên như vậy, nếu như đối đãi với hắn như người bình thường, như vậy đến lúc đó chết không biết chết thế nào.
Diệp Huyền lại hỏi một ít tin tức, Tề lão tri vô bất ngôn (không biết không nói), ngôn vô bất tẫn (biết gì nói nấy).
Từ trong miệng Tề lão, Diệp Huyền cũng có hiểu biết sâu hơn về thị trường đan dược đế đô.
Nhìn thấy ba người Tề lão vậy mà ngoan ngoãn thần phục Diệp thiếu, La Mẫn mừng rỡ không thôi.
Sau khi biết rõ Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan là Tề lão tiết lộ ra ngoài, ngay từ đầu hắn có tâm đánh chết Tề lão cũng có.
Hắn cũng hiểu, cho dù đánh chết ba người này, đan phương La gia cũng không trở lại, thậm chí còn mang tai họa ngập trời cho La gia.
Lúc trước ở bên ngoài, La Mẫn không thể giết ba người Tề lão, muốn thả củng không xong.
Không nghĩ tới Diệp thiếu xuất mã chưa tới vài phút đã thu phục ba người.
Nếu La gia lại có thêm luyện dược sư cấp bậc La Tường và hai tên luyện dược sư tứ phẩm, trong nội tâm La Mẫn vô cùng hưng phấn.
Việc này có thể xem là nhân họa đắc phúc.
Sau khi giải quyết xong chuyện nằm vùng, Diệp Huyền một mình tìm gian phòng suy nghĩ.
Trải qua tìm hiểu thị trường đan dược đế đô, cùng với Tề lão, La Tường giảng thuật, Diệp Huyền cũng hiểu rõ thị trường đan dược đế đô.
Trong đế đô, bất kể là đan dược cấp thấp hay cấp trung hoặc cấp cao đều thập phần to lớn.
Trong đó sức cạnh tranh của dan dược cấp thấp quá lớn, bởi vậy lợi nhuận cũng không cao.
Mà đan được cấp cao hàm lượng kỹ thuật cao, không phải mỗi một nhà đều có thể có.
Bởi vậy tiến hành phân chia thị trường, trọng yếu nhất chính là đan dược cấp trung.
Đan dược cấp trung chính là đan dược tam phẩm tới ngũ phẩm, đây cũng là phân khúc thu nhập cao nhất, nhu cầu lượng lớn nhất.
Nếu như nói danh tiếng cao, đan dược ở cấp trung sẽ dễ dàng thu tiền tài nhất, bất cứ loại đan dược tinh phẩm nào ra mắt thị trường đều có thể tạo thành oanh động và nổi tiếng.
Thực lực dược phường cả La gia hiển nhiên còn không thể sản xuất đan dược cao cấp, như vậy Diệp Huyền cũng chỉ có thể bắt đầu ngay từ đầu.
Đây cũng là thị trường lợi nhuận cao nhất, cực kỳ có tính phát triển.
Chỉ cần La gia có thể đứng vững ử thị trường này, xua đuổi Khúc gia, chiếm cứ định mức của Tần gia, hơn nữa có Diệp Huyền bồi dưỡng, không qua mấy năm Hạo Thiên đế quốc đế đô nhất định sẽ xuất hiện một hào phú.
Bởi vậy ánh mắt Diệp Huyền bắt đầu nhìn vào thị trường đan dược trung cấp.
Chỉ thị trường đế đô đã có định mức cố định như thùng sắt, Diệp Huyền muốn sát nhập vào bằng cách đả kích Tần gia và Khúc gia là tuyệt độ không được, bởi vậy trừ chuyện đó ra hắn phải có thị trường đặc sắc.
Chỉ có như vậy mới có thể trong thời gian ngắn nhất giúp La gia phát triển nhanh chóng.
Nghĩ tới đây Diệp Huyền lâm vào trong suy nghĩ.
Trong đầu của hắn, các loại đan phương vô cùng nhiều, đan dược thượng cổ, đan dược kỳ lạ nhiều vô số kể.
Nhưng muốn tìm được thứ phù hợp với đế đô Hạo Thiên đế quốc cần phải hao phí một phen công phu.
Đầu tiên là đan dược tấn cấp, rất đơn giản, Tần gia có vài loại bán rất nóng bỏng, hắn đẩy ra vài loại đan dược là có thể áp chế nó.
Giống như đan dược ban đầu ở thành Lam Nguyệt, trực tiếp đánh đan dược cự đầu Vương gia của thành Lam Nguyệt vào tình trạng vạn kiếp bất phục.
Đây chỉ là vì đả kích Tần gia.
Trừ chuyện đó ra hắn còn muốn Khúc gia đóng cửa.
Thị trường đan dược của Khúc gia cũng giống như La gia, tất cả đều sinh tồn trong khe hẹp, lợi nhuận lớn nhất của bọn họ, trừ một loại đan dược tấn cấp hơi đặc sắc ra, còn có một loại đan dược chữa thương trong phạm vi nhỏ cũng thập phần không tồi.
Hai chủng đan dược này chính mục tiêu đả kích trọng điểm của Diệp Huyền.
Sau khi đẩy ra vài loại dan dược này, cũng không thể khiến cho thị trường toàn diện oanh động, tạo thành thanh thế còn chưa đủ đại.
Diệp Huyền không có nhiều thời gian như vậy, hắn không thể cứ ở lại Hạo Thiên đế quốc đế đô, cho nên hắn cần La gia quật khởi trong thời gian ngắn.
Cho nên trừ chuyện này ra, hắn còn phải đẩy ra một loại đan dược làm cho cả đế đô điên cuồng trong thời gian ngắn, có thể trợ giúp La gia tiến vào cao tầng đan dược.
Mà loại đan dược này vẫn không thể ảnh hưởng tới ba đan dược cự đầu khác.
Dù sao La gia còn nhỏ yếu, toàn diện chống lại Tần gia đã là hành vi rất hung hăng càn quấy, nếu như cũng đắc tội cả đan dược cự đầu khác, như vậy La gia cũng không có khả năng lưu lại đế đô.&
Diệp Huyền mở thần linh đồng thị ra, huyền thức ngũ phẩm đỉnh phong của mình dung nhập vào trong huyền thức của mọi người.
Sau một lát hắn đã hiểu rõ huyền thức của mọi người rành mạch.
Không thể không nói nội tình của La gia vẫn có một ít, đúng như La Mẫn gia chủ đã nói, La Tường đạt tới ngũ phẩm đỉnh phong, trừ việc đó ra, luyện dược sư tứ phẩm có gần mười người, luyện dược sư tam phẩm hơn ba mươi người, còn có hơn trăm tên luyện dược sư nhị phẩm.
Thực lực như vậy còn mạnh hơn luyện dược sư cả Lưu Vân quốc một ít, đặt trong nơi như Hạo Thiên đế quốc cũng chỉ có thể xem là thế lực tam lưu.
- Diệp thiếu, thực lực chúng ta thế nào, có thể lọt vào pháp nhãn của ngươi hay không?
Rất nhiều luyện dược sư trong phòng đều khẩn trương nhìn Diệp Huyền, sợ hắn không hài lòng tức giận phẩy tay áo bỏ đi.
- Cũng tạm được, miễn cưỡng coi như cũng được.
Diệp Huyền gật đầu nói.
Mọi người liên tục thở phào một hơi, lúc này chán nản ngồi xuống nhưng trên mặt tươi cười như hoa.
Cũng tạm được, miễn cưỡng coi như cũng được, hai cách nói không có ca ngợi nhưng đổi lại người khác nói bọn họ như vậy đã sớm bị thóa mạ không thương tiếc, nhưng Diệp Huyền nói như vậy, tảng đá lớn trong lòng bọn họ cũng rơi xuống.
Ít nhất trong nội tâm Diệp thiếu bọn họ “Coi như cũng được.
- La Mẫn gia chủ, ta nhớ La gia các ngươi luyện chế hẳn là phân công ah, không biết phụ trách luyện chế Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan hạch tâm là những người nào? Giới thiệu cho ta nhận biết một chút.
Đột nhiên Diệp Huyền nói ra.
La Mẫn không biết Diệp Huyền vì cái gì hỏi như vậy nhưng hắn vội vàng giải thích.
- Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan là đan dược trọng yếu của La gia chúng ta, người phụ trách chủ yếu là La Tường, trừ hắn ra còn có năm tên luyện dược đại sư tứ phẩm tham gia vào trong đó.
La Mẫn cũng điểm ra năm người.
Năm người bị điểm tên hưng phấn dứng ra, bộ dạng ưỡn ngực ngẩng đầu giống như tiếp nhận khen thưởng.
- Ân.
Diệp Huyền gật gật đầu, ánh của hắn nhìn lên thân ba người.
- Ba vị đại sư này, không biết các ngươi phụ trách cái gì trong dược phường.
Mọi người liên tục quay đầu nhìn sang, chỉ thấy ba tên luyện dược sư không chút thu hút, dường như là luyện dược sư tam phẩm trong dược phường, tới đây cũng một thời gian ngắn.
Một người trong đó mọi người tương đối quen thuộc, hắn là người hiền lành trong dược phường, đã công tác tại dược phường năm sáu năm, niên kỷ cũng có hơn sáu mươi, tất cả mọi người xưng hắn là Tề lão.
Còn có hai người hẳn là năm trước mới gia nhập vào, tính cách hai người này hơi lạ cho nên mọi người trong khoảng thời gian ngắn không muốn biết tên hai người bọn họ.
Tề lão kích động đi tới và nói:
- Diệp thiếu, lão phu Tề Tam, là luyện dược sư tam pâẩm, ta phụ trách xét duyệt và luyện chế đan dược.
Hai người khác là luyện dược sư trung niên, bọn họ nhìn nhau, trong ánh mắt lộ ra thần thái khẩn trương, cả hai chắp tay nói:
- Diệp thiếu, hai chúng ta phụ trách luyện chế Ngưng Huyết đan của dược phường và con đường cung ứng trao đổi.
Diệp Huyền lộ ra thần thái bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- Khó trách, như vậy xem ra Tề Tam ngươi phụ trách hẳn là xét duyệt Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan, mà hai người này phụ trách con đường cung ứng...
- Ah...
Sắc mặt ba người thay đổi.
Những luyện dược sư khác trong phòng đều khó hiểu nhìn sang, không biết Diệp Huyền nói thế có ý gì.
Trước mắt bao người, Tề lão cười khổ một tiếng, mở miệng nói ra:
- Diệp thiếu nói giỡn, Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan là cơ mật hạch tâm của gia tộc, đều là La Tường đại sư tự mình xét duyệt,một luyện dược sư tam phẩm như ta làm sao có thể tiếp xúc.
Hai tên luyện dược sư trung niên hần sắc càng khẩn trương, ngượng ngập vừa cười vừa nói:
- Tề lão nói đúng, Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan đều là do La Tường đại sư tự mình phụ trách, hai chúng ta nào có tư cách ah.
Ánh mắt Diệp Huyền lập tức phát lạnh, cười lạnh nói:
- Nếu các ngươi không tiếp xúc thì không ai có tư cách, như vậy tại sao trên người của ngươi có khí tức linh dược của hai loại đan dược kia?
Xoạt!
Toàn trường lập tức xôn xao, kể cả La Mẫn và La Tường và những ngời khác đều nhìn sang ba người, ánh mắt biến thành lăng lệ ác liệt.
- Ta... Chúng ta, không có ah...
Hai gã luyện dược sư trung niên bối rối phản bác, ánh mắt cũng hơi lập loè.
Mà Tề lão thì sững sờ một lúc, chợt cười khổ:
- Diệp thiếu, lời này của ngươi nghiêm trọng, nguyên vật liệu Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan là cái gì thì lão phu không rõ, cũng chưa sờ quà, nếu quả thật có chuyện đó cũng là lão phu trong lúc vô tình xét duyệt có nhiễm qua.
- Diệp thiếu, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ ba người này có vấn đề?
La Mẫn âm thầm truyền âm cho Diệp Huyền, nội tâm của hắn cực kỳ khó hiểu, tuy hắn dẫn Diệp thiếu đi xem Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan nhưng không có nói cho hắn biết tài liệu của đan dược, Diệp thiếu làm sao biết được tài liệu trong đó
Hoặc là nói Diệp thiếu chỉ hoài nghi ba người sau đó lừa gạt bọn họ.
La Tường cũng nghi hoặc truyền âm cho La Mẫn:
- Gia chủ, chẳng lẽ ngươi nói tài liệu Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan cho Diệp thiếu biết?
La Mẫn lắc đầu, nghi ngờ nói:
- Ta căn bản không có ah.
Thấy ba người phủ nhận, đột nhiên Diệp Huyền cười nhạt và nói:
- Ah, nói như vậy chẳng lẽ là ta tính sai?
- Nhất định là như vậy.
Hai gã tluyện dược sư trung niên thở ra một hơi.
Diệp Huyền gật gật đầu, chậc chậc cười nói:
- Vậy cho dù ta tính sai nhưng ta lại khó hiểu, hai người các ngươi rõ ràng là luyện dược sư tứ phẩm, vì sao lại giả thành luyện dược sư tam phẩm chứ?
- Cái gì? Hai người này là luyện dược sư tứ phẩm?
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người.
- Làm sao ngươi biết...
Hai gã luyện dược sư trung niên khiếp sợ thốt ra, sau khi nói xong mới cảm thấy không đúng, trong mắt bối rối lại xuất hiện, lắp bắp nói:
- Hai người chúng ta vài ngày trước mới đột phá tứ pâẩm, còn chưa tới bẩm báo...
Nếu như lúc này La Mẫn còn không biết hai người này có vấn đề thì hắn làm gia chủ trên thân chó.
- Người đâu, bắt hai người này lại.
Hắn gầm lên một tiếng, lập tức có vài tên luyện dược sư long tinh hổ mãnh nhào tới.
Hai người kia vận dụng huyền lực bộc phát muốn chạy trốn khỏi nơi này, ở nơi này thì làm sao chạy thoát, sau một lát đã bị trói lại.
- La Mẫn gia chủ, ngươi làm cái gì vậy?
- Hai người chúng ta là ký kết hiệp nghị luyện dược sư với La gia, cũng không phải là bán mình cho các ngươi, La gia các ngươi có tư cách gì giam giữ chúng ta?
Chương697: Chân Ngôn Đan (1)
- Chúng ta cần một giải thích.
Hai gã luyện dược sư liên tục gầm lên.
- Ha ha, lát nữa ta cho các ngươi giải thích.
Diệp Huyền xùy cười một tiếng, chợt nhìn về phía Tề lão:
- Ngươi bây giờ có cần giải thích với ta hay không
Tề lão bộ dáng ngây thơ, hắn sợ hãi nơm nớp lo sợ nói:
- Lão hủ nghe không hiểu Diệp thiếu nói gì.
- Còn giả vờ?
Diệp Huyền híp mắt thản nhiên nói:
- Ngươi là một luyện dược sư ngũ phẩm giả thành luyện dược sư tam phẩm lâu như thế không mệt sao?
- Cái gì?
Mọi người càng chấn động không nhỏ, liên tục nhìn về phía Tề lão: Tề lão dĩ nhiên là luyện dược sư ngũ pâẩm, không có khả năng ah, hắn làm trong dược phường sáu năm, nếu như là luyện dược sư ngũ phẩm sẽ không ai biết sao?
Huống chi hắn là luyện dược sư ngũ phẩm, có cần thiết lưu lại La gia làm luyện dược sư tam phẩm, hắn còn làm nhiều năm như vậy sao?
- Diệp thiếu, có phải người lầm hay không?
La Mẫn và La Tường đều khó có thể tin nói ra.
- Có lầm hay không cứ bắt hắn lại là biết.
Diệp Huyền cười lạnh nói.
La Mẫn và La Tường lập tức như lâm đại địch, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tề lão.
- Không cần gia chủ cùng La Tường đại sư động thủ.
Trên mặt trung thực Tề lão xuất hiện một tia giận dữ, nghĩa chính ngôn từ nói:
- Diệp thiếu, lão hủ kính nể tạo nghệ luyện dược học của ngươi nhưng lão hủ chỉ là một luyện dược sư tam phẩm, hôm nay tự trói ở đây, nếu như lát nữa Diệp thiếu không cho ta lời giải thích, ta chết cũng không nhắm mắt.
Nói xong ở trước mặt bao người, Tề lão lại không phản kháng và bị trói.
Bộ dạng vô cùng căm phẫn làm nội tâm mọi người đang nói thầm, có phải Diệp thiếu lầm hay không?
Diệp Huyền liếc hắn một cái, hắn cười ha ha không nói gì, hắn đi tới trước mặt hai luyện dược sư trung niên và nói:
- Các ngươi không phải cần giải thích sao, ta hiện tại cho các ngươi gairi thích.
Vừa dứt lời, đột nhiên trong tay Diệp Huyền xuất hiện bốn viên đan dược, cho mỗi người ăn hai viên.
- Ngươi muốn làm gì?
Hai người thống khổ giãy dụa, qua một lúc bọn họ bình tĩnh lại, ánh mắt mê ly giống như mất hồn.
- Hiện tại ta hỏi các ngươi trả lời, hai người các ngươi là gia tộc nào phái tới?
Diệp Huyền lạnh lùng hỏi.
Hai người trăm miệng một lời:
- Khúc gia!
Xoạt!
Cả gian phòng lập tức xôn xao, mọi người khó tin nhìn canh này, Diệp thiếu cho hai người kia ăn đan dược gì, lúc này mới mấy giây mà hai người biến thành bộ dáng như vậy.
Cả đại sảnh ầm ĩ, hai người kia không cảm nhận được chút nào, ánh mắt ngây ngốc.
- Khúc gia bảo các ngươi tới đây làm gì?
- Khúc gia bỏa chúng ta tiềm phục tại La gia, vận chuyển tình báo cho bọn họ, hơn nữa ăn cắp bí phương Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan.
- Các ngươi trộm được chưa?
- Đạt được tài liệu Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan nhưng không có phương pháp luyện chế, Khúc gia bảo chúng ta tiếp tục ẩn nấp.
Cứ như vậy Diệp Huyền một hỏi một đáp, hai người nhanh chóng nói ra tất cả nghi vấn.
Lúc này săc smawtj La Mẫn và La Tường tái nhợt, sát cơ bắn ra bốn phía.
La Mẫn phẫn nộ, là Khúc gia phái nằm vùng vào gia tộc ăn cắp bí phương của gia tộc mình, mà La Tường tức giận chính là hai gia hỏa này ẩn nấp đã hai năm, thậm chí cũng đã ăn cắp được tài liệu, bản thân mình hoàn toàn không biết gì cả.
Sau khi hỏi một phen, đột nhiên Diệp Huyền lại điểm một cái:
- Ngươi... Ngươi đã làm gì chúng ta? Vì cái gì vừa rồi ngươi có thể khống chế tư duy của chúng ta?
Hai người tỉnh táo lại, trong mắt xuất hiện thần thái sợ hãi.
Vừa rồi bọn họ nhìn rõ mọi thứ trước mắt, cũng nghe được câu hỏi diệp Huyền rõ ràng, bọn họ rõ ràng không muốn nói ra đáp án nhưng không thể khống chế ý thức của mình.
Hai người cũng là luyện dược sư tứ phẩm, chưa từng nghe nói qua trên đời có đan dược như vậy, chuyện vượt qua lẽ thường như thế làm nội tâm bọn họ sợ hãi không nhỏ.
- Hiện tại đến phiên ngươi.
Diệp Huyền đi tới trước mặt Tề lão.
Vẻ mặt Tề Tam cực kỳ đáng chát, đôi mắt không còn đục ngầu như lúc trước, ngược lại là tinh mang lập loè:
- Ngươi có thể nói cho ta biết hay không, ngươi lúc trước cho bọn họ phục dụng đan dược có phải là đan dược thượng cổ trong truyền thuyết —— Chân Ngôn Đan?
- Ngươi là một luyện dược sư tam phẩm mà kiến thức không tồi a?
Diệp Huyền chê cười nói một câu.
- Không ngờ là Chân Ngôn Đan, lão hủ còn tưởng rằng loại đan dược này tồn tại trong truyền thuyets.
Tề lão nghe xong rung động nói một câu.
- Nếu ngươi nghe nói qua Chân Ngôn Đan, như vậy cũng nên biết hiệu quả của nó.
Diệp Huyền lúc này cầm hai viên đan dược.
- Không cần cho ta ăn, ta nói.
Tề lão khổ sở nói:
- Ta là luyện dược sư của Mộ Dung gia, tới nơi này cũng là vi bí phương Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan, ta khác với hai tên đồ đần kia, ta chẳng những biết rõ tài liệu Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan, ta cũng thăm dò ra phương pháp luyện chế hai loại đan dược này.
Nói đến đây trên mặt Tề Tam đắng chát càng lớn.
- Vốn ngày mai ta cũng đã chuẩn bị rời khỏi La gia, không nghĩ tới hôm nay bị ngươi đánh lên.
- Cái gì, Tề lão là người của Mộ Dung gia?
- Khó mà tin nổi, Tề lão gần đây nhân duyên rất tốt, không nghĩ tới hắn lại làm ra chuyện này.
- Hắn biết cả bí phương Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan.
Đám người lập tức xôn xao, so sánh với hai người kia, Tề lão có thời gian ở lại trong La dài nhất, quan hệ với mọi người cũng tốt nhất, mọi người dù thế nào cũng không ngờ Tề lão lại là người Mộ Dung gia phái tới nằm vùng.
- Nói như vậy, Tần gia có Hồi Quang Đan và Trừ Chướng Đan là Mộ Dung gia đưa cho bọn chúng?
La Mẫn lạnh lùng nói, trong ánh mắt bắn ra hung quang.
Tề lão lắc lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết, lúc trước ta tiếp nhận mệnh lệnh chính là thăm dò bí phương Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan, ta đã đắc thủ hai loại đan dược này từ năm năm trước, hơn nữa giao cho Mộ Dung gia, về phần Tần gia có đan dược là Mộ Dung gia giao cho hay không thì ta cũng không rõ ràng, theo ta được biết, Mộ Dung gia và Tần gia có hợp tác trong bóng tối.
- Tốt cho một Mộ Dung gia.
La Mẫn cắn răng, tròng mắt như nứt ra.
Tề lão đã gia nhập La gia sáu năm trước, khi đó chính là thời điểm La gia và Khúc gia dần dần kịch liệt với nhau, La Mẫn thật không ngờ từ khi đó Mộ Dung gia cũng đã biết đan phương của La gia, đã có suy nghĩ vứt bỏ bọn họ.
Chương698: Chân Ngôn Đan (2)
- Diệp thiếu, các ngươi muốn biết ta đều nói, hiện tại tha ta ra được chứ?
Tề lão lắc đầu nói ra:
- Kỳ thật lão hủ cũng không muốn là địch với các ngươi, ta từng nhận ân tình của Mộ Dung gia, bọn họ phân phó, ta không thể không đi làm.
- Thả ngươi đi, ngươi cảm thấy có thể sao?
La Mẫn gia chủ phẫn nộ nói ra, trong mắt bắn ra sát cơ hận không thể giết Tề lão ngay lập tức.
Cũng bởi vì hắn mà đan dược tổ truyền La gia mới luân lạc ra ngoài, cũng tạo thành tổn thất không thể đo lường được.
Tề lão thở dài nói:
- La Mẫn gia chủ, ta biết rõ ngươi rất hận ta, nhưng ngươi có thể giết ta được sao? Quên nói cho ngươi biết, vừa rồi Diệp thiếu nói đúng, lão hủ kỳ thật không phải là luyện dược sư tam phẩm, ta là luyện dược sư ngũ phẩm có đăng ký tại luyện dược sư hiệp hội đế đô.
- Nếu ngươi dám động tới ta, Mộ Dung gia nhất định sẽ chọc chuyện này tới luyện dược sư hiệp hội, đến lúc đó La gia các ngươi có bối cảnh lớn hơn nữa cũng khó trốn diệt vong.
- Dù sao lão phu cũng chỉ là luyện dược sư ký kết hiệp ước với La gia các ngươi, chỉ là quan hệ khế ước, không có quan hệ chủ tớ, các ngươi căn bản không có tư cách xử trí lão phu.
La Mẫn nghe nói như thế sắc mặt cứng đờ, đôi mắt đỏ bừng gần như phun ra lửa.
- Đúng, chúng ta là luyện dược sư đăng ký tại luyện dược sư hiệp hội, và các ngươi chẳng qua chỉ là quan hệ khế ước, các ngươi căn bản không có tư cách xử trí chúng ta, nếu dám giết chúng ta, một khi bị luyện dược sư hiệp hội điều tra ra, các ngươi chết chắc rồi.
Hai gã luyện dược sư trung niên khác hiện tại kích động lên tiếng.
- Hai người các ngươi cũng muốn học lão hủ?
Tề lão khinh thường nhìn hai người, nói:
- Lão hủ chính là luyện dược sư ngũ phẩm, là trung thượng tầng của luyện dược sư hiệp hội, hai người các ngươi chỉ là luyện dược sư tứ phẩm, luyện dược sư hiệp hội cũng không coi trọng cỡ nào, nhưng lão hủ xảy ra chuyện gì, một khi Mộ Dung gia báo cáo luyện dược sư hiệp hội, La gia tất nhiên sẽ lâm vào trong vòng xoáy nguy cơ.
Tuy Tề lão bị trói tại đó nhưng thần sắc của hắn không có kinh hoàng.
Sắc mặt La Mẫn càng thêm khó coi.
Với tư cách một đan dược thế gia, hắn làm sao không rõ Tề lão nói không phải là chuyện giật gân.
Tề lão cũng không phải là luyện dược sư do La gia bồi dưỡng ra, mà là mời từ bên ngoài đến, cũng chỉ có quan hệ khế ước với La gia mà thôi.
Trên đại lục, luyện dược sư địa vị tôn quý, nếu La gia bọn họ một mình xử tử luyện dược sư, một khi bị thẩm tra sẽ hài cốt không còn.
Luyện dược sư hiệp hội chính là tổ chức khổng lồ nhất trên đại lục, luyện dược sư hiệp hội tại đế đô, đừng nói La gia, cho dù là Luyện Khí Phường cũng hoàn toàn không dám đắc tội.
- Các ngươi ăn cắp đan phương La gia chúng ta, có lý nào lại như vậy? Cho dù đi tới luyện dược sư hiệp hội, các ngươi cũng không có gì để nói.
La Tường cũng tức giận không nhẹ, hắn lạnh lùng nói.
- Vậy thì giao chúng ta cho luyện dược sư hiệp hội đi.
Hai gã luyện dược sư trung niên lập tức kêu to, bọn họ biết rõ ở lại La gia cũng chỉ có con đường chết, nhưng đi luyện dược sư hiệp hội tối đa cũng chỉ bị tước đoạt huy chương luyện dược sư mà thôi, hơn nữa còn phải qua thẩm tra.
Chuyện bọn họ ăn cắp đan dược của La gia căn bản không có chứng cớ, rất có thể đến cuối cùng chỉ là cảnh cáo.
Nội tâm La Mẫn lúc này vô cùng xoắn xuýt, hắn hận không thể đánh chết ba người tại chỗ, nhưng hắn biết rõ chính mình căn bản không thể làm như vậy.
Thời khắc mấu chốt hắn chỉ có thể nhìn sang Diệp Huyền xin giúp đỡ
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng:
- La gia chủ, luyện dược sư có thân phận tôn quý, không thể tùy tiện đánh chết, nếu như vậy thả hai người này ra đi, bằng không sau này luyện dược sư hiệp hội truy cứu, chúng ta cũng không dễ làm.
Mọi người nghe được Diệp Huyền nói thế liền sững sốt.
Mà La Mẫn và La Tường cũng trợn mắt há hốc mồm.
- Ha ha, Diệp thiếu nói đúng, không hổ là đại sư, biết rõ tác phong của luyện dược sư hiệp hội.
- Sớm biết như vậy còn không bằng làm sớm, làm trái tim nhỏ bé của chúng ta nhảy loạn không ngừng.
Hai gã luyện dược sư trung niên lập tức hưng phấn nói ra, dương dương đắc ý.
- La Mẫn gia chủ, ngươi còn không mở trói cho hai vị này?
Diệp Huyền thấy La Mẫn bất động liền mở miệng nhắc nhở, La Mẫn lúc này mới cắn răng thả hai người ra.
Lúc này Diệp Huyền đi tơi trước mặt Tề lão sau đó vừa cười vừa nói:
- Còn vị luyện dược sư ngũ pâẩm này, La gia càng không thể đắc tội, cũng nên mở trói.
Ba!
Đột nhiên hắn điểm vào ngực của Tề lão, Tề lão không tự chủ há miệng ra, trong ánh mắt hoảng sợ của hắn, Diệp Huyền cong ngón tay búng ra, một viên đan dược màu đen bay vào trong miệng của hắn.
Sau khi làm xong tất cả, Diệp Huyền mới thoải mái nhàn nhã cởi bỏ dây thừng của Tề lão.
- Ngươi, ngươi cho ta ăn cái gì?
Tề lão được thả ra, hắn kinh sợ nói:
- Ah, không có gì, các hạ đã biết thượng cổ Chân Ngôn Đan, như vậy không biết có từng nghe qua Thất Thải Độc Tâm Đan chưa?
- Thất Thải Độc Tâm Đan?
Tề lão nghi ngờ nói ra, hiển nhiên chưa từng nghe nói qua loại đan dược này, sắc mặt của hắn biến thành khó coi.
Hai tên luyện dược sư trung niên vốn vội vàng muốn rời đi, sau khi nhìn thấy điểm này liền dừng bước.
Lúc trước Diệp Huyền cho bọn họ ăn hai viên đan dược, có một viên giống như đúc viên Diệp Huyền đưa cho Tề lão ăn.
Tuy mấy người chưa nghe qua Thất Thải Độc Tân Đan là đan dược gì nhưng nghe qua danh tự cũng biết đó là độc đan lợi hại.
Ba người vội vàng tập trung tâm thần quan sát thân thể của mình, sau khi xem xét ba người giật mình, trong huyền thức của ba người, trái tim bọn họ có bảy màu giống như nấm độc.
- Hi!
Ba người không tự chủ hít khí lạnh không thôi.
Một người trong đó lập tức kinh hãi nói:
- Thất Thải Độc Tâm Đan là cái gì? Ngươi lại dám độc hại chúng ta?
Cho bọn họ ăn độc đan thì thả bọn họ ra ngoài có gì khác nhau chứ?
Sắc mặt Tề lão hết sức khó coi, âm trầm nói:
- Diệp thiếu, lão hủ bội phục thực lực ngươi, hành vi hạ độc của ngươi bị luyện dược sư hiệp hội thẩm tra, biết rõ có hậu quả gì hay không, chỉ cần ba người chúng ta đi lyện dược sư hiệp hội nói ra việc này, La gia cũng sẽ gặp tai hoạ ngập đầu.
- Đúng thế, nhanh chóng giải độc cho chúng ta, nếu không La gia các ngươi sắp không may.
Chương699: Thu phục Tề lão (1)
- Chỉ cần giải độc cho chúng ta, chúng ta sẽ xem như chuyện ngày hôm nay không phát sinh, nếu không chúng ta nhất định sẽ đi luyện dược sư hiệp hội tố giác các ngươi.
Hai người khác cũng giận dữ hét lên.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng nói:
- Cho dù các ngươi đi luyện dược sư hiệp hội cáo tốt, tố cáo chúng ta hạ độc cũng phải có chứng cứ. Ah, đúng rồi, quên nói cho các ngươi một sự kiện, Thất Thải Độc Tâm Đan cũng giống như Chân Ngôn Đan, đều thuộc về đan dược thượng cổ, mà Thất Thải Độc Tâm Đan có một ăặc điểm, sau khi trúng độc cũng chỉ có bản thân mới có thể nhìn thấy dị trạng, người khác tuyệt đối không cách nào tìm kiếm, cho dù là luyện dược sư Vương cấp thất giai cũng như thế, nếu các ngươi không tin có thể tự tìm kiếm cho nhau.
Cái gì? Người khác không thể tìm kiếm?
Ba người Tề lão bán tín bán nghi, lúc này ba người nhanh chóng tụ tập cùng với nhau, bọn họ điều tra lẫn nhau, sắc mặt càng ngày càng kém.
Trong cảm giác của bọn họ, cho dù là điều tra ai cũng không phát hiện trúng độc, thời điêm điều tra mình lại phát hiện trái tim của mình biến thành bảy màu rất rõ ràng.
Loại hiện tượng này làm ba người sợ hãi không thôi.
Diệp Huyền cười nhạt và nói:
- Có lẽ ba người các ngươi cũng phát hiện ta nói sự thật, nói thật, ba người các ngươi phải cảm tạ ta, ta có một đống lớn đan dược, Thất Thải Độc Tâm Đan chỉ là một loại trong đó, nó do bảy loại tài liệu lục giai có độc tính luyện thành, phối hợp với thân phận luyện dược sư của các ngươi, cũng không tính bôi nhọ, trọng yếu nhất là, Thất Thải Độc Tâm Đan sẽ bộc phát vào ba tháng sau, sau ba tháng thì các ngươi đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, người khác tuyệt đối không nhìn ra dấu vết.
- Được rồi, nói nhiều như vậy, miệng cũng hơi khát, ba người các ngươi đi đi.
Diệp Huyền phất phất tay, bộ dạng tiễn khách.
Ba người Tề lão lại như bị sét đánh, bước chân không thể bước đi.
Vừa bước ra ngoài đại biểu bọn họ còn ba tháng ủuổi thọ.
Mọi người lúc này vô cùng rung động nhìn sang Diệp Huyền, Diệp thiếu quả thực là thần, có thể luyện ra độc dược như thế, đây quả thực là muốn mạng người ah.
Trong lúc nhất thời, không khí yên tĩnh làm người ta cảm thấy sợ.
Sắc mặt Tề lão không ngừng biến hóa, sau một lát hắn thở dài một hơi.
- Diệp thiếu, lão hủ phục, nói đi, ngươi chuẩn bị xử trí chúng ta như thế nào?
Rốt cuộc Tề lão hiểu được, Diệp thiếu căn bản không phải bọn họ có thể đối kháng, dùng tạo nghệ luyện dược học của Diệp thiếu, giết chết bọn họ giống như chơi đùa, khó trách hắn lúc trước căn bản không đặt ban thân mình trong lòng.
- Tề lão, chẳng lẽ thật không có biện pháp sao?
Hai gã luyện dược sư trung niên khác âm thầm lo lắng truyền âm nói.
Tề lão lắc đầu:
- Độc dược bực này thần hồ kỳ kỹ, lão hủ chìm đắm luyện dược chi đạo gần năm mươi năm, ta chưa bao giờ nghe nói qua loại độc đan có thể che đậy huyền thức của người khác, chỉ cho phép người trúng độc cảm ứng được, thật đáng sợ...
- Chẳng lẽ luyện dược sư lục phẩm cũng không được?
- Lục phẩm? A, lão hủ cách lục phẩm một bước ngắn, lão phu thân chí không phát hiện ra chút dị thường nào trên người hai ngươi, cho dù là luyện dược sư lục phẩm thật sự tới có thể điều tra ra tình huống thì làm thế nào? Có thể phát hiện trúng độc và có thể giải độc kém xa nhau vạn dặm, khả năng bọn họ có thể giải độc thấp tới đáng thương, hoặc là hai người các ngươi có thể mời luyện dược sư Vương cấp thất giai có lẽ còn có một chút khả năng.
Tề lão nói xong, hắn lắc đầu im lặng, căn cứ Diệp thiếu nói lúc trước, chỉ sợ luyện dược sư Vương cấp thất pâẩm cũng khó giải độc này.
Lúc trước hai tên trung niên luyện dược sư còn hung hăng càn quấy đắc ý lại biến thành sắp khóc, sớm biết như vậy có khác gì giết mình, chính mình rõ ràng còn ngốc núc ních cho rằng có luyện dược sư hiệp hội che chở sẽ không có việc gì.
- Diệp thiếu, Diệp thiếu ah, tại hạ trên có mẹ già, dưới có con thơ, không muốn chết ah.
- Diệp thiếu, ta vừa lấy kiều thê thứ ba mươi tám, còn chưa hưởng dụng thật tố, ta quỳ xuống cầu ngài ah.
- Chúng ta cũng bị Khúc gia che mắt mới làm ra chuyện hồ đồ này, xem phân thượng ta có mẹ già tám mươi, con thơ ba tuổi mà tha cho ta một mạng.
- Đúng vậy, đều là Khúc gia đáng chết, trời đánh, chúng ta cũng chỉ làm thuê cho bọn chúng, không phải bổn ý như thế ah, nếu không như vậy, chỉ cần Diệp thiếu ngài thả tiểu nhân một con đường sống, ta nhất định sẽ hai tay dâng kiều thê thứ ba mươi tám.
Hai gã luyện dược sư trung niên quỳ xuống và gào khóc.
Trước mặt tử vong, không ai có thể bảo trì bình tĩnh như thường.
- Diệp thiếu, ngươi cứ nói đi, cần chúng ta làm cái gì, dùng năng lực của ngươi sẽ không cần đan dược, muốn chúng ta chết bất đắc kỳ tử cũng dễ dàng, lãng phí đan dược trân quý như thế trên người chúng ta, chỉ sợ được không bù mất a.
Ánh mắt Tề lão thâm thúy nhìn Diệp Huyền và nói ra.
- Xem như các ngươi thông minh, ba người các ngươi đi theo ta, La gia chủ, La Tường đại sư, các ngươi cũng tới.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng.
Đúng thế, hắn có thể dễ dàng giết chết ba người Tề lão thần không biết quỷ không hay, thậm chí có thể làm cho người ta không thể hoài nghi La gia.
Hắn cho Tề lão ăn độc dược là có mục đích.
Lúc này sáu người nhanh chóng đi vào một gian phòng nhỏ, chỉ để lại một đám luyện dược sư đang ngây ngốc bên ngàoi.
Trong phòng nhỏ.
- Cái gì? Diệp thiếu, ngươi muốn chúng ta thay ngươi giám thị Khúc gia và Thái Thượng trưởng lão Huyền Cơ Tông?
Hai gã luyện dược sư trung niên sợ hãi nói.
- Như thế nào, khó khăn? Khó khăn các ngươi có thể không làm, hiện tại có thể đi ra ngoài, chính mình đóng cửa, không tiễn.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
- Không đúng vậy a, Diệp thiếu.
Hai người sắp khóc.
- Khúc gia thật sự có một tên Thái Thượng trưởng lão Huyền Cơ Tông, tuy người này là Vũ Vương thất giai, hai chúng ta căn bản không có tư cách gặp được.
- Đúng vậy a, tuy chúng ta là luyện dược sư được Khúc gia bồi dưỡng nhưng không phải nhân vật trọng yếu của Khúc gia, rất nhiều chuyện chúng ta căn bản không tiếp xúc được, bằng không cũng không bị phái tới nơi này nằm vùng La.
Trong lòng hai người sợ hãi đến cực điểm, bảo bọn họ giám thị Thái Thượng trưởng lão Huyền Cơ Tông, không phải muốn bọn họ tìm chết sao?
- Ta cũng không phải các ngươi báo tất cả hành động của hắn cho ta biết, các ngươi chỉ cần thăm dò động tĩnh Khúc gia là được.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
Cuối cùng hai người vẫn đáp ứng yêu cầu của Diệp Huyền, không có biện pháp, không đáp ứng không được ah.
Chương700: Thu phục Tề lão
Mà Tề lão càng chủ động, không chờ Diệp Huyền hỏi thăm, hắn cũng nói từng tình huống mà hắn biết trong Mộ Dung gia cho hắn nghe.
Mộ Dung gia, biểu hiện ra đi lại tương đối gần với ngũ hoàng tử, nhưng bọn họ vẫn duy trì khoảng cách, làm sinh ý thập phần phức tạp, có tiếp xúc với các thứ khác nhau, sức ảnh hưởng trong đế đô vô cùng to lớn.
Nghe nói Mộ Dung gia có lai vãng với hồn sư tháp của đế đô, nhưng chỉ là nghe đồn, Tề lão không quá hiểu rõ.
- Tề lão, ngươi nói tất cả chuyện Mộ Dung gia ra như vậy, không sợ về sau Mộ Dung gia tìm làm phiền ngươi?
Diệp Huyền giống như cười mà không phải cười hỏi một câu.
- Diệp thiếu, sở dĩ ta nghe theo Mộ Dung gia đến nằm vùng tại La gia nhưng không có hiệu trung với Mộ Dung gia, mà là năm đó lão hủ đã từng được đại ân của Mộ Dung gia, nhân tình này không thể không trả, hiện tại lão hủ cũng sớm giao đan phương Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan cho Mộ Dung gia, có thể nói phần ân tình này đã trả hết, lão hủ và Mộ Dung gia không liên quan với nhau.
Tề lão thành khẩn nói:
- Tạo nghệ của Diệp thiếu, tại hạ thân sinh hiếm thấy, chỉ cần Diệp thiếu có thể dạy ta tri thức luyện dược học, cho dù bảo ta gia nhập La gia cũng chưa hẳn không thể, huống chi tính mạng tại hạ hiện tại còn nằm trên tay Diệp thiếu đấy.
Tề lão rất rõ ràng, muốn mạng sống thì phải hoàn toàn dựa theo Diệp Huyền nói mà làm, cho nên hắn cũng không có lề mề, huống chi Diệp Huyền thể hiện tạo nghệ luyện đan lúc trước cũng làm hắn rung động
Không nói chuyện khác, chỉ bằng việc mình tiếp xúc vói tài liệu Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan vài ngày trước, lại dễ dàng nhìn phá cảnh giới luyện đan của mình không phải luyện dược sư lục phẩm có thể làm được.
Nếu như La gia thực nhận được Diệp thiếu trợ giúp tiến vào thị trường đan dược đế đô, Tề lão hoàn toàn cảm thấy tiền đồ La gia sáng lạn.
Trọng yếu nhất là, Diệp Huyền có danh khí không thể bảo là không lớn, hắn có quan hệ với Luyện Khí Phường Lục Ly đại sư làm vô số người suy đoán, Tề lão cũng có nghe thấy.
Đối mặt thiếu niên như vậy, nếu như đối đãi với hắn như người bình thường, như vậy đến lúc đó chết không biết chết thế nào.
Diệp Huyền lại hỏi một ít tin tức, Tề lão tri vô bất ngôn (không biết không nói), ngôn vô bất tẫn (biết gì nói nấy).
Từ trong miệng Tề lão, Diệp Huyền cũng có hiểu biết sâu hơn về thị trường đan dược đế đô.
Nhìn thấy ba người Tề lão vậy mà ngoan ngoãn thần phục Diệp thiếu, La Mẫn mừng rỡ không thôi.
Sau khi biết rõ Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan là Tề lão tiết lộ ra ngoài, ngay từ đầu hắn có tâm đánh chết Tề lão cũng có.
Hắn cũng hiểu, cho dù đánh chết ba người này, đan phương La gia cũng không trở lại, thậm chí còn mang tai họa ngập trời cho La gia.
Lúc trước ở bên ngoài, La Mẫn không thể giết ba người Tề lão, muốn thả củng không xong.
Không nghĩ tới Diệp thiếu xuất mã chưa tới vài phút đã thu phục ba người.
Nếu La gia lại có thêm luyện dược sư cấp bậc La Tường và hai tên luyện dược sư tứ phẩm, trong nội tâm La Mẫn vô cùng hưng phấn.
Việc này có thể xem là nhân họa đắc phúc.
Sau khi giải quyết xong chuyện nằm vùng, Diệp Huyền một mình tìm gian phòng suy nghĩ.
Trải qua tìm hiểu thị trường đan dược đế đô, cùng với Tề lão, La Tường giảng thuật, Diệp Huyền cũng hiểu rõ thị trường đan dược đế đô.
Trong đế đô, bất kể là đan dược cấp thấp hay cấp trung hoặc cấp cao đều thập phần to lớn.
Trong đó sức cạnh tranh của dan dược cấp thấp quá lớn, bởi vậy lợi nhuận cũng không cao.
Mà đan được cấp cao hàm lượng kỹ thuật cao, không phải mỗi một nhà đều có thể có.
Bởi vậy tiến hành phân chia thị trường, trọng yếu nhất chính là đan dược cấp trung.
Đan dược cấp trung chính là đan dược tam phẩm tới ngũ phẩm, đây cũng là phân khúc thu nhập cao nhất, nhu cầu lượng lớn nhất.
Nếu như nói danh tiếng cao, đan dược ở cấp trung sẽ dễ dàng thu tiền tài nhất, bất cứ loại đan dược tinh phẩm nào ra mắt thị trường đều có thể tạo thành oanh động và nổi tiếng.
Thực lực dược phường cả La gia hiển nhiên còn không thể sản xuất đan dược cao cấp, như vậy Diệp Huyền cũng chỉ có thể bắt đầu ngay từ đầu.
Đây cũng là thị trường lợi nhuận cao nhất, cực kỳ có tính phát triển.
Chỉ cần La gia có thể đứng vững ử thị trường này, xua đuổi Khúc gia, chiếm cứ định mức của Tần gia, hơn nữa có Diệp Huyền bồi dưỡng, không qua mấy năm Hạo Thiên đế quốc đế đô nhất định sẽ xuất hiện một hào phú.
Bởi vậy ánh mắt Diệp Huyền bắt đầu nhìn vào thị trường đan dược trung cấp.
Chỉ thị trường đế đô đã có định mức cố định như thùng sắt, Diệp Huyền muốn sát nhập vào bằng cách đả kích Tần gia và Khúc gia là tuyệt độ không được, bởi vậy trừ chuyện đó ra hắn phải có thị trường đặc sắc.
Chỉ có như vậy mới có thể trong thời gian ngắn nhất giúp La gia phát triển nhanh chóng.
Nghĩ tới đây Diệp Huyền lâm vào trong suy nghĩ.
Trong đầu của hắn, các loại đan phương vô cùng nhiều, đan dược thượng cổ, đan dược kỳ lạ nhiều vô số kể.
Nhưng muốn tìm được thứ phù hợp với đế đô Hạo Thiên đế quốc cần phải hao phí một phen công phu.
Đầu tiên là đan dược tấn cấp, rất đơn giản, Tần gia có vài loại bán rất nóng bỏng, hắn đẩy ra vài loại đan dược là có thể áp chế nó.
Giống như đan dược ban đầu ở thành Lam Nguyệt, trực tiếp đánh đan dược cự đầu Vương gia của thành Lam Nguyệt vào tình trạng vạn kiếp bất phục.
Đây chỉ là vì đả kích Tần gia.
Trừ chuyện đó ra hắn còn muốn Khúc gia đóng cửa.
Thị trường đan dược của Khúc gia cũng giống như La gia, tất cả đều sinh tồn trong khe hẹp, lợi nhuận lớn nhất của bọn họ, trừ một loại đan dược tấn cấp hơi đặc sắc ra, còn có một loại đan dược chữa thương trong phạm vi nhỏ cũng thập phần không tồi.
Hai chủng đan dược này chính mục tiêu đả kích trọng điểm của Diệp Huyền.
Sau khi đẩy ra vài loại dan dược này, cũng không thể khiến cho thị trường toàn diện oanh động, tạo thành thanh thế còn chưa đủ đại.
Diệp Huyền không có nhiều thời gian như vậy, hắn không thể cứ ở lại Hạo Thiên đế quốc đế đô, cho nên hắn cần La gia quật khởi trong thời gian ngắn.
Cho nên trừ chuyện này ra, hắn còn phải đẩy ra một loại đan dược làm cho cả đế đô điên cuồng trong thời gian ngắn, có thể trợ giúp La gia tiến vào cao tầng đan dược.
Mà loại đan dược này vẫn không thể ảnh hưởng tới ba đan dược cự đầu khác.
Dù sao La gia còn nhỏ yếu, toàn diện chống lại Tần gia đã là hành vi rất hung hăng càn quấy, nếu như cũng đắc tội cả đan dược cự đầu khác, như vậy La gia cũng không có khả năng lưu lại đế đô.&
Bình luận facebook