-
Chương 586-590
Chương586: Hắc Thạch thành
- Như vậy chỉ còn lại hai khả năng mà thôi.
- Thứ nhất, Cuồng Phong trưởng lão đạt được bảo vật từ liên minh mười ba nước, trong lúc vô tình bại lộ tin tức tại vô không lĩnh, từ đó bị thế lực vô không lĩnh vây giết.
- Thứ hai, một ít thế lực đối địch với Huyền Cơ Tông trên Mộng Cảnh bình nguyên phát hiện ra đám người Cuồng Phong trưởng lão tại vô không lĩnh, từ đó tiến hành vây giết bọn họ.
Bất kể là khả năng nào trong đó, chỉ cần đi vô không lĩnh là có thể điều tra dễ dàng.
- Đúng thế, bức họa hung thủ giết Cuồng Phong trưởng lão đã chế tác xong chưa?
Đường Chiêu lại hỏi.
Minh tâm chủng chẳng những có được công năng định vị khí tức hung thủ, còn có năng lực họa lại võ giả giết người.
Tên chấp sư cung kính nói:
- Bẩm tông chủ, đã chế tác xong.
Sau đó hắn đưa một bức tranh sơn dầu lớn bằng nửa người tới trước, chỉ thấy trên bức tranh sơn dầu là thân ảnh mơ hồ, nhìn ra được là nam nhân nhưng không thể nhìn rõ dung mạo, nó vô cùng mơ hồ.
Minh tâm chủng truyền bức họa thường thường cũng không thập phần rõ ràng.
- Làm sao nhìn giống thiếu niên?
- Đúng vậy, tuy không rõ dung mạo nhưng nhìn bộ dạng chỉ chừng hai mươi tuổi.
- Dường như còn nhỏ hơn hai mươi tuổi một ít.
- Làm sao có thể, Cuồng Phong trưởng lão chính là Vũ Tôn lục giai, một thiếu niên làm sao có thể giết chết hắn, cho dù thiên tài nghịch thiên của Lam Quang học viện cũng không thể làm được,
- Chẳng lẽ thiếu niên này không phải là hung thủ, chỉ là chủ mưu, cho nên Cuồng Phong trưởng lão mới phóng thích khí tức minh tâm chủng trên người của hắn?
Một đoàn trưởng lão nghị luận với nhau, bởi vì nhìn từ ngoài, người trong bức họa chỉ chừng hai mươi, chưa tới ba mươi.
- Khí tức minh tâm chủng truyền bức họa thường xuyên sẽ có một ít sai số, mang bức tranh từ vô không lĩnh truyền về, nhìn không ra tin tức gì, trọng yếu nhất chính là trắc minh thạch định vị.
- Tông chủ, chuyện này giao cho lão phu, lão phu nhất định sẽ điều tra rõ ràng rốt cuộc kẻ nào là hung thủ giết con của ta.
Hiện tại Cuồng Chiến hận không thể bay đến vô không lĩnh bắt hung thủ giết con mình và bầm thây vạn đoạn.
- Ta sẽ phái người cầm trắc minh thạch đi cùng với ngươi, chỉ cần đối phương nằm trong phạm vi của trắc minh thạch sẽ phát ra cảnh báo.
Đường Chiêu cười khổ một tiếng, hắn biết rõ tâm tình của Cuồng Chiến cho nên không có cự tuyệt.
Sưu sưu sưu!
Sau một lát có một chi đội ngũ cường đại rời khỏi Huyền Cơ Tông, đi tới vô không lĩnh xa xôi.
Vôp không lĩnh, trong hang động bên ngoài thành Hắc Thạch.
Diệp Huyền đang cẩn thận đánh giá cấm chế trên người Kim Lân.
Nếu như không phải đã từng phá giải vô tận dung hỏa và cấm chế truyền tống trận tại phong cấm chi địa, Diệp Huyền lần đầu tiên nhìn thấy cấm chế trên người Kim Lân tuyệt đối đầu váng mắt hoa.
Chính bởi vì rắc rối như thế, Diệp Huyền nhìn thấy cấm chế trên người Kim Lân cũng phải sợ hãi thán phục kết cấu của nó không thôi, có loại cảm giác không biết bắt đầu từ đâu.
Cấm chế trên người Kim Lân thật sự quá nhiều, rậm rạp chằng chịt, phong ấn mỗi bộ vị toàn thân của nó, từ huyết mạch đến thần thông, từ thần thông đến hồn niệm, so với cấm chế phong ấn vô tận dung hỏa mà nói, cấm chế trên người Kim Lân phức tạp hơn rất nhiều.
Tuy rất khó khăn nhưng dùng tạo nghệ kiếp trước của Diệp Huyền, hơn nữa hắn cũng hiểu biết về cấm chế này, hắn nhanh chóng tìm ra một ít đầu mối.
Một giờ sau, rốt cuộc Diệp Huyền cũng cởi bỏ hai đạo cấm chế trong rất nhiều cấm chế trên người Kim Lân.
- Được rồi, hai đạo cấm chế này hạn chế yêu nguyên của ngươi vận chuyển, sau khi giải trừ hai đạo cấm chế này trên người của ngươi, chắc hẳn ngươi có thể vận chuyển yêu nguyên dễ dàng hơn trước rất nhiều.
Diệp Huyền ra vẻ nhẹ nhõm.
Kỳ thật hai đạo cấm chế này cũng phí rất nhiều tinh lực vào cấm chế.
Đương nhiên cũng không phải nói hắn không thể tiếp tục giải trừ cấm chế, lúc này hắn cố ý giải trừ cấm chế của Kim Lân, mục đích là cho Kim Lân cơ hội, nói cho hắn biết chính mình có được năng lực giải trừ cấm chế.
Kim Lân vẫn ở bên cạnh hắn, chính vì giải trừ cấm chế, Diệp Huyền triển lộ một ít thực lực cũng làm nó càng trung tâm hơn.
Bất cứ yêu vương nào có trí tuệ cũng không tầm thường.
Huống chi Kim Lân không phải yêu vương bình thường, Diệp Huyền cũng rất khó chứng nhận hoàn toàn, về sau có thể bị nó nhìn ra cái gì đó.
Hấp dẫn có thể giải trừ cấm chế, Diệp Huyền nghĩ thầm:
- Cho dù về sau Kim Lân hiểu ra cái gì cũng sẽ ngoan ngoãn đi theo mình.
Hắn có thể tưởng tượng, một Yêu tộc cường đại, toàn thân cao thấp hoàn toàn bị phong ấn là cảm giác gì, nhìn như uy phong lẫm lẫm nhưng kỳ thật sống không bằng chết.
- Kết thúc?
Quả nhiên, nghe được Diệp Huyền nói thế làm Kim Lân há hốc mồm.
Cấm chế trên người nó không dưới mấy trăm cái, Diệp Huyền lúc này chỉ giải trừ hai đạo, cấm chế còn lại chờ tới khi nào?
- Như thế nào, ngươi không hài lòng?
- Không, không, ta làm sao không hài lòng với điện hạ chứ!
Kim Lân nhìn thấy Diệp Huyền không vui, nó ngượng ngùng nhưng không nói thêm cái gì.
Diệp Huyền thể hiện thủ đoạn đã làm nó hiểu rõ điện hạ thật có năng lực giải trừ cấm chế của nó, như vậy đã đủ rồi.
- Kế ngươi nên hóa thành hình người đi theo ta.
Minh tâm chủng, cắm rễ trong thân thể, mỗi lần Diệp Huyền thúc dục huyền lực sẽ bại lộ vị trí của mình.
Cho nên có thể không ra tay, Diệp Huyền sẽ tận lực không ra tay.
Bá!
Kim Lân hóa thành thanh niên tóc vàng, hắn đứng ngạo nghễ bên cạnh Diệp Huyền, bộ dạng cao điệu làm Diệp Huyền cảm thấy đau đầu.
Ba ba ba!
Diệp Huyền nhanh chóng đánh ra thủ quyết, đó là cấm chế nông cạn lưu lại trên người Kim Lân.
- Đạo cấm chế này sẽ thu liễm yêu nguyên và khí tức hồn niệm của ngươi thu liễm nhiều hơn, đến lúc đó cho dù nhân loại Vũ Vương thất giai gặp được ngươi cũng chưa chắc có thể nhìn ra ngươi là Huyền thú hóa hình.
Kim Lân vốn bị động tác của Diệp Huyền làm giật mình, hiện tại cẩn thận dò xét quả nhiên phát hiện khí tức Huyền thú của mình giảm xuống rất nhiều.
Thủ đoạn thật cao minh.
Càng làm cho Kim Lân khiếp sợ là, Diệp Huyền có thể đánh hạ cấm chế trong người nó dùng thủ pháp cùng loại với nhân loại lưu lại cấm chế trong người nó.
Lúc này nó lại rung động với thủ đoạn của Diệp Huyền.
Trong nội tâm Kim Lân vĩnh viễn không nhìn thấy sâu cạn trên người Diệp Huyền, thời điểm hắn cho rằng sắp nhìn thấy đáy liền phát hiện nó nhìn thấy chỉ là ảo giác mà thôi.
- Đi, chúng ta đi thành Hắc Thạch.
Bá bá!
Hai đạo thân ảnh rời khỏi hang động và đi tới thành Hắc Thạch.
Chương587: Tụ Bảo Hiên (1)
Thành Hắc Thạch, thập phần to lớn, nhìn từ xa nó như mô đất màu đen không có đặc biệt gì, sau khi đi tới gần sẽ phát hiện đó là thành trì to lớn, tường thành màu đen có dấu vết pha tạp, càng kể rõ lịch sử lâu dài của nó.
Cửa vào thành Hắc Thạch có vài tên hộ vệ đang thu phí.
Trong vô không lĩnh này, trừ chín đại thành trì ra, bất kỳ địa phương nào cũng không an toàn.
Đặc biệt là dã ngoại, trừ yêu thú hoành hành, càng có đạo phỉ qua lại, bởi vậy mỗi một tòa thành trì đều thu mỗi người năm mươi huyền tệ vào thành.
Sau khi đưa một trăm huyền tệ, Diệp Huyền và Kim Lân đi vào thành trì.
Nội thành và ngoại thành là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, vừa tiến vào trong thành trì, lúc này có tiếng người huyên náo vang lên liên tiếp, đại lượng võ giả đang đi lại trên đường, thành thị này vô cùng náo nhiệt.
- Khoai nướng vừa mê vừa say đay, một huyền tệ một củ.
- Băng hồ lô đường vừa lớn lại ngọt, không ngọt không trả tiền.
- Bánh bao mới ra lò, bánh bao đây, một huyền tệ hai cái.
Âm thanh rao hàng không ngừng vang lên khắp phố phường.
Kim Lân nhìn trái nhìn phải, hai mắt sáng lên, nghe mùi thơm khóe miệng chảy nước miếng không dứt.
Đặc biệt ngửi thấy mùi bánh bao thơm nên chân nó không nghe lời.
- Khách quan, mua hai cái bánh bao đi, chỉ cần một huyền tệ cam đoan da bánh mỏng mà mỡ nhiều.
Người bán bánh bao là lão giả lưng còng, nhìn thấy có khách hàng ngừng chân liền ra sức chào hàng.
- Điện hạ...
Kim Lân như người vô tội nhìn Diệp Huyền, ánh mắt khát vọng.
- Gói tất cả bánh bao của ngươi lại...
Diệp Huyền đi lên phía trước và nói.
- Được rồi.
Lão giả nhanh chóng gói tất cả bánh bao.
- Tất cả hai mươi mốt khối huyền tệ, chỉ lấy ngày hai mươi huyền tệ.
Diệp Huyền trực tiếp móc ra một tấm huyền phiếu một trăm huyền tệ giao cho hắn..
Huyền phiếu trên người Diệp Huyền là do Huyền Vực trao quyền bốn đại huyền hành phát hành, thông dụng cả đại lục.
Thành Hắc Thạch tự nhiên không ngoại lệ.
Nhìn thấy Diệp Huyền xuất ra một trăm huyền tệ, lão giả kia lập tức cười khổ nói:
- Khách quan, ta không có tiền lẻ ah.
- Không cần.
Diệp Huyền mỉm cười nói, lão giả này cũng rất không dễ dàng.
Kim Lân bên kia đã mở miệng ra ăn, hắn không ngừng ăn bánh bao, qua một lúc một nửa bánh bao đã tiến vào bụng nó, miệng phình ra, mỡ cũng chảy xuống khóe miệng.
- Ăăn ngon, ăn ngon thật!
Kim Lân vừa ăn vừa lẩm bẩm.
Diệp Huyền im lặng lắc đầu, quay người nói với Kim Lân:
- Ngươi đường đường một yêu vương, nhìn bộ dạng của ngươi như thế này giống như kẻ bị giam mấy trăm năm không được ăn uống, thật sự là hủy hình tượng!
Nói lại cũng phải, này Kim Lân bị giam trong phù quang bí cảnh không biết bao nhiêu năm, đừng nói bánh bao, cho dù cơm cũng ăn có cảm giác ngon đấy.
Nhìn bóng lưng đám người Diệp Huyền rời đi, lão giả bán bánh bao cầm đủ một trăm huyền tệ còn bộ dạng luống cuống tay chân.
Diệp Huyền có chút thở dài một hơi.
Trên thế giới này cũng không phải tất cả mọi người là võ giả, số lượng người bình thường càng khổng lồ.
Mà sinh hoạt chính là thứ đáng sợ nhất với bọn họ.
Diệp Huyền một đường đi về phía trung tâm thành Hắc Thạch.
Sau khi rời khỏi con phố quà vặt, Diệp Huyền lại đi tới một con đường khác.
Đường phố mới có rất nhiều cửa hàng nằm tại đây, chung quanh hai bên đường có vô số vật phẩm bày ra màu sắc rực rỡ, cái gì cần có đều có.
Các loại huyền binh, hộ giáp được đặt trong các cửa hàng, trừ chuyện đó ra, nơi này có bán không ít đan dược.
Ánh mắt Diệp Huyền đảo qua, đại đa số những thứ này rất bình thường, đều là một ít linh dược tam tứ giai, bán ra nhiều hơn so với liên minh mười ba nước và tốt hơn không ít, nhưng đối với Diệp Huyền mà nói, chúng không có chút tác dụng gì cả.
Nghe nói Vô Không Lĩnh thường xuyên xuất hiện một ít bảo vật, không biết trong thành Hắc Thạch có thứ tốt hay không.
Ánh mắt hắn đảo qua đường đi, có hai cửa hàng vàng son lộng lấy thu hút Diệp Huyền chú ý tới, hai cửa hàng này thập phần to lớn, chiếm cứ vị trí tốt nhất của con đường.
Nhưng mà dòng người hai cửa hàng này chênh lệch nhau không ít, trong đó một cửa hàng có dòng người ra vào không ít, một cửa hàng khác nhiều hơn những tiểu cửa hàng khác nhưng lại kém hơn cửa hàng đối diện rất nhiều.
Một cửa hàng tên là “Tụ Bảo Hiên “, mà cửa hàng ít người ra vào có tên Phẩm Bảo Các.
Diệp Huyền lập tức sinh ra hứng thú, hắn xem xét hai cửa hàng này chính là chiêu bài lớn trong thành Hắc Thạch, không biết bên trong có đồ vật làm hắn hứng thú hay không, Diệp Huyền quay đầu lại nói:
- Kim Lân, đi, chúng ta đi hai cửa hàng thuốc lớn kia.
Đi tới hai cửa hàng lớn kia, Diệp Huyền phát hiện phía dưới biển lớn của hai cửa hàng có mấy dòng chữ nhỏ, một nhà là thiên nhai thương hội, còn một nhà là thần hành thương hội.
Xem ra hai cửa hàng này chính là cửa hàng dưới trướng hai thương hội, cũng không biết thực lực hai thương hội này như thế nào.
Diệp Huyền chỉ quan tâm tới linh dược, mặc kệ bối cảnh của hai nhà.
- Vị khách quan kia, ngươi tới xem linh dược còn không bằng tới Phẩm Bảo Các chúng ta.
Diệp Huyền vừa tới trước cửa hai thương hội, một tên tiểu nhị của Phẩm Bảo Các đi tới.
Diệp Huyền cũng không biết hai cửa hàng như thế nào, đang chuẩn bị đi theo vào, từ trong Tụ Bảo Hiên có một tên tiểu nhị khác bước ra và nói:
- Vị khách quan kia, nếu ngài đi tới Phẩm Bảo Các nhất định sẽ thất vọng. Phẩm Bảo Các trước kia là nơi bán linh dược lớn nhất thành Hắc Thạch nhưng hiện tại sắp đóng cửa, bên trong linh dược thập phần thưa thớt, trái lại Tụ Bảo Hiên chúng ta hiện tại mới là nơi bán linh dược, đan dược và huyền binh lớn nhất thành Hắc Thạch, ngươi nghĩ muốn cái gì, cái gì cần có đều có, khách quan không bằng đến Tụ Bảo Hiên chúng ta, tuyệt đối sẽ có thu hoạch kinh người.
Tiểu nhị không ngừng giới thiệu, thần sắc ngạo nghễ, cực lực mời Diệp Huyền.
Nghe tiểu nhị giới thiệu, tiểu nhị Phẩm Bảo Các trướng đỏ cả mặt, không nói nên lời sau đó lặng lẽ lui về phía sau.
Xem ra gia hỏa này không phải nói xằng nói bậy.
Khó trách lưu lượng khách trong Phẩm Bảo Các ít như vậy, mà Tụ Bảo Hiên lại có khách ra vào không ít.
Diệp Huyền gật gật đầu, hắn đi theo tiểu nhị đi vào Tụ Bảo Hiên.
Tên tiểu nhị trước khi rời đi còn ngửa đầu nhìn tiểu nhị Phẩm Bảo các, thần thái hung hăng càn quấy.
Tuy Diệp Huyền không thích hành động của hắn nhưng không nói cái gì, hắn tới tìm bảo vật, tự nhiên nhà ai thực lực càng mạnh hơn nữa thì hắn đi nhà đó.
Diệp Huyền cất bước đi vào trong Tụ Bảo Hiên, diện tích tầng một cực lớn, mấy chục tiểu nhị đang bận rộn tại đây.&
Chương588: Tụ Bảo Hiên (2)
- Vị khách quan kia, tầng này chỉ bài một ít bảo vật tam giai, kể cả linh dược và đan dược dưới tam giai, còn có các loại huyền binh, hồn tinh... các chủng loại trên thị trường có chúng ta đều có, không biết khách quan ngươi cần gì, ta dẫn ngươi đi xem xem.
Diệp Huyền nói thẳng:
- Có cấp bậc cao hơn hay không?
Linh dược tam giai phẩm giai quá thấp, hắn căn bản không đặt vào trong mắt.
Lúc này đi vào phù quang bí cảnh lịch lãm rèn luyện, linh dược trên người Diệp Huyền tràn đầy mấy trữ vật giới chỉ.
Cái khác không nói, chỉ linh dược ngoài ngũ giai thì Diệp Huyền có hơn ngàn gốc, linh dược lục giai cũng có trên trăm gốc, về phần linh dược tam tứ giai nhiều vô số kể.
Số lượng linh dược khổng lồ như thế, đại đa số đều là Kim Lân phái thủ hạ thu thập, linh dược cao giai còn nhiều hơn cả liên minh mười ba nước đang có.
Bởi vậy tiểu nhị giới thiệu Diệp Huyền linh dược tam giai, Diệp Huyền không liếc mắt nhìn.
- Có, có, Tụ Bảo Hiên ta là linh dược các lớn nhất thành Hắc Thạch, cái gì đó không có, linh dược ngoài tam giai trên lầu hai, kính xin khách quan đi theo ta.
Tiểu nhị trong lòng biết là tới khách hàng lớn, vội vàng đem Diệp Huyền lĩnh bên trên lầu hai.
Lầu hai có phục vụ chuyên môn, tiểu nhị giao Diệp Huyền cho một nam tử trung niên, hắn vui sướng hài lòng xuống dưới.
Chỉ cần hắn tiến cửa khách tới thăm, Diệp Huyền mua sắm bất kỳ vật gì cũng có trích phần trăm cho hắn.
- Không biết hai vị khách quan muốn tìm cái gì?
Nam tử trung niên dò xét Diệp Huyền và Kim Lân, mỉm cười nói.
Hắn ở chỗ này đã thấy qua nhiều tam giáo cửu lưu, xem xét Diệp Huyền liền biết rõ Diệp Huyền đích thị là đệ tử thiên tài của thế lực lớn, khí têế hắn đứng ở nơi đó cũng không phải bất cứ kẻ nào cũng có thể phóng xuất ra được.
Loại đệ tử thiên tài này, mua bán đan dược, linh dược tốn hao tiền nhiều hơn võ giả khác gấp vài chục tới cả trăm lần.
Ngược lại thanh niên tóc vàng bên cạnh thiếu niên không biết lai lịch thế nào, nhìn hắn khí vũ hiên ngang, đôi mắt không ngừng nhìn loạn chung quanh, có cảm giác giống như nông dân vào thành.
- Nơi của ngươi có linh dược cao giai gì, dẫn ta xem một chút.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
Huyền binh và đan dược cái gì đó hắn căn bản không cần mua sắm.
- Mời đi theo ta.
Nam nhân trung niên dẫn Diệp Huyền tới trước một quầy, khách khí nói:
- NƠi này của chúng ta đều có linh dược trân quý ngoài tứ giai, giá cả đều là giá công khai, Tụ Bảo Các của thiên nhai thương hộichúng ta bán linh dược và mua linh dược đều là giá cả vừa phải, già trẻ không gạt.
- Nơi này có mua linh dược?
Diệp Huyền kinh ngạc hỏi, không nghĩ tới Tụ Bảo Hiên còn có nghiệp vụ này.
Trong trữ vật giới chỉ của Diệp Huyền có quá nhiều linh dược, rất nhiều linh dược hắn căn bản không dùng được, nếu như cửa hàng này ra giá hợp lý thì Diệp Huyền sẽ bán một ít.
- Không sai, Tụ Bảo Hiên thu mua các loại linh dược quý hiếm, đan dược, cửa hàng cũng có nghiệp vụ ủy thác, kỳ thật không chỉ Tụ Bảo Hiên chúng ta, các tiệm thuốc trong Vô Không Lĩnh đều có nghiệp vụ bán và mua linh dược.
Nam nhân trung niên giải thích, lông mày hơi nhíu lại.
Diệp Huyền không biết điều này, không phải là đệ tử tiểu gia tộc từ trong núi sâu đi ra đó chứ?
Nghĩ tới đây nam nhân trung niên cảm thấy có phần thất vọng, tiểu đệ tử gia tộc không có bao nhiêu sức mua, rất nhiều người đi vào linh dược các chỉ gia tăng kiến thức mà thôi.
Trên lầu hai hiện tại có không ít võ giả đang mua sắm linh dược, những người cũng là một đám quần là áo lụa trong thành.
Nhìn thấy Diệp Huyền và Kim Lân đi vào nơi này, tuyệt đại đa số người cũng chỉ lườm một cái và không để ý đến, nhưng bây giờ nghe được Diệp Huyền nói thế đám người này lập tức cười ha ha.
- Gia hỏa tới từ nơi nào, thậm chí không biết cả chuyện Tụ Bảo Hiên thu mua linh dược.
- Không phải là dế nhũi tới từ thâm sơn cùng cốc nào đó chứ? Vô Không Lĩnh chúng ta có cửa hàng nào không thu mua linh dược.
- Chậc chậc, ta ở trong thành Hắc Thạch lâu như vậy, lần đầu tiên nghe nói có người không biết Tụ Bảo Hiên có thể thu mua linh dược đấy.
Không ít người cao thấp dò xét Diệp Huyền, cười ha ha, cũng không che giấu lời nói của mình.
Nghe được những người này dùng ngữ điệu nhìn từ trên cao xuống, Diệp Huyền khẽ nhíu mày, tuy mới tới thành Hắc Thạch nên hắn không so đo với đám người này.
Ngược lại Kim Lân không hiểu ra sao, nghi ngờ nói:
- Điện hạ, bán linh dược là bị cười hay sao?
Kim Lân nói lời này càng làm đám người nơi đây buồn cười, ngay sau đó cười ra tiếng.
- Điện hạ? Thiếu niên này không phải là vương tử vương quốc đó chứ?
- Vô Không Lĩnh chúng ta cũng không có quốc gia, chẳng lẽ là đến từ liên minh mười ba nước đối diện Cổ Lan sơn mạch? Còn là tiểu công quốc?
- Có khả năng linh dược các của bọn chúng đều chỉ bán linh dược, không thu mua linh dược a, có lẽ linh dược của bọn chúng đều là tự trồng.
Một tên thanh niên mặc hoa phục cười to.
- Ha ha ha.
Lời nói của hắn làm mọi người chung quanh cười vang.
- Cổ Tam, ngươi lúc này nói không chừng gặp may mắn, không ngờ tiếp đãi một gã điện hạ, nói không chừng là điện hạ của tiểu vương quốc nào đó, muốn đem bán linh dược cả vương quốc cho ngươi đấy.
Thanh niên kia tiếp tục cười nói.
- Mạc thiếu gia gia nói giỡn.
Nam tử trung niên mang theo Diệp Huyền xấu hổ cười nói, thần sắc cũng có chút mất tự nhiên, quay đầu nói với Diệp Huyền:
- Không biết các hạ cần cái gì, là mua vào hay bán ra?
Nếu như sớm biết như vậy hắn khẳng định không muốn tiếp đãi Diệp Huyền, hiện tại đã tiếp đãi Diệp Huyền, Cổ Tam cũng bất động thanh sắc, trong giọng nói thiếu nhiệt tình hơn trước.
- Gốc linh dược này ngươi mua bao nhiêu tiền?
Diệp Huyền tiện tay xuất ra một cây linh dược trong trữ vật giới chỉ.
- Ồ, tiểu tử này còn bán linh dược ra ngoài.
- Cho ta xem xem là linh dược gì?
Một đám người không nhịn được liên tục nhìn sang, sau khi xem xét liền cười phun ra.
- Ha ha, lại là Hoàng Tinh Thảo tam giai!
Cổ Tam cau mày tim lặng, rồi sau đó thản nhiên nói:
- Khách quan, linh dược tam giai thuộc về linh dược cấp thấp, có thể mua được ở dưới lầu, lầu hai chỉ bán linh dược ngoài tứ giai.
- Ngươi mua thứ này bao nhiêu tiền?
- Thật có lỗi khách quan, lầu hai không giám định linh dược cấp thấp, cho nên muốn biết rõ giá cả kính xin đi xuống dưới lầu.
Cổ Tam thản nhiên nói.
Chương589: Quá kém (1)
Kỳ thật Cổ Tam biết giá cả thu mua Hoàng Tinh Thảo nhưng hắn đã mất đi hứng thú tiếp tục tiếp đãi Diệp Huyền, cho nên hắn ước gì Diệp Huyền đi xuống dưới.
- Ha ha, vị điện hạ này, linh dược cấp thấp nên đi xuống dưới lầu, lầu hai đều là linh dược cao giai, ngươi nên đi xuống đi.
- Nếu không ngươi xuất ra một ít linh dược cao giai, Cổ Tam có thể giám định linh dược cho ngươi một chút.
- Hắc hắc, ngươi chỉ nói đùa, tiểu tử này nói không chừng còn không có cả linh dược tứ giai đấy.
- Ha ha ha, hai lùa tới từ nơi nào, không hiểu quy củ gì cả.
Mọi người cười ha ha, trong giọng nói khinh miệt vô cùng rõ ràng.
Diệp Huyền nhíu mày, hắn có thể cảm giác được khách hàng lầu hai của Tụ Bảo Các, trên thân mỗi người đều mang theo ngạo khí.
Vô Không Lĩnh vô cùng hỗn loạn, tuy thừa thải bảo vật nhưng thường xuyên sẽ bị thế lực khác trong Mộng Cảnh bình nguyên xem thường, đặc biệt trong mắt dân chúng Hạo Thiên đế quốc to lớn thì nơi này chỉ là vùng đất man hoang mà thôi.
Cho nên một khi võ giả Vô Không Lĩnh đi ra ngoài đều bị kỳ thị, cái gọi là tự tôn không có biến thành tự ti, từ đó cũng dưỡng thành cái thói miệt thị người khác.
Tuy Diệp Huyền quần áo không kém nhưng thời điểm nói chuyện lại không phải khẩu âm lưu hành trong thế lực lớn trên Mộng Cảnh bình nguyên, bọn chúng là người Vô Không Lĩnh cho nên nghe ra, hơn nữa Diệp Huyền hỏi vấn đề lúc trước và chuyện linh dược, bọn họ tự nhiên cũng nhận định Diệp Huyền và Kim Lân chính là nhà quê tới từ tiểu vương quốc chung quanh, liền bắt đầu xa lánh Diệp Huyền và Kim Lân.
- Vô Không Lĩnh rất không tồi sao?
Trong nội tâm Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng, những người này mang ngạo khí trên người, trong mắt Diệp Huyền quả thực buồn cười.
Tên nam tử trung niên gọi là Cổ Tam nhìn thấy Diệp Huyền bị cười nhạo nhưng chỉ đứng ở bên cạnh nhìn, khóe miệng tươi cười không nói câu nào.
- Tụ Bảo Hiên các ngươi làm sinh ý như vậy sao?
Diệp Huyền lạnh lùng nhìn hắn.
Những khách hàng kia trào phúng cũng không đặt trong lòng Diệp Huyền, trên thế giới này luôn luôn có nhiều gia hỏa mắt chó nhìn người thấp, thậm chí Diệp Huyền mặc kệ bọn chúng.
Nhưng Cổ Tam thân là nhân viên phục vụ của Tụ Bảo Hiên lại có thái độ lãnh đạm như thế, từ đó làm cho Diệp Huyền thập phần khó chịu.
- Xảy ra chuyện gì?
Đúng vào lúc này có một lão giả mặc hoa phục đi tới, hắn nhìn thấy lầu hai hơi có vẻ hỗn loạn nên không vui.
Cổ Tam nhìn thấy lão giả này liền giật mình, hơi sợ hãi nói:
- Lưu quản sự, là như thế này...
Hắn cũng nói đơn giản chuyện lúc trước một chút.
- Vị khách nhân này muốn hỏi giá cả thu mua Hoàng Tinh Thảo tam giai, thuộc hạ bảo hắn đi xuống lầu một hơi thăm giá cả, hắn lại bất mãn với thuộc hạ.
- Ngươi đi xuống trước đi.
Lão giả lạnh lùng liếc hắn một cái, đã biết rõ chân tướng sự việc.
Hắn đặt ánh mắt nhìn Diệp Huyền, khẽ cười nói:
- Vị khách nhân này, kỳ thật linh dược dưới tam giai dưới lầu có thu mua, nếu khách nhân ngươi hỏi, như vậy lão phu báo một chút cũng không sao.
- Hoàng Tinh Thảo được Tụ Bảo Hiên thu mua bốn ngàn huyền tệ một cây, nếu như số lượng nhiều thì giá cả có thể thương lượng. Hôm nay khách nhân Tụ Bảo Hiên tương đối nhiều, lúc trước có gì đắc tội cũng xin khách nhân rộng lòng tha thứ.
Lưu quản sự này vừa nhìn là người làm ăn khôn khéo, chu đáo, chỉ một câu đã đẩy tất cả sang những khách nhân đang khiêu khích kia, hắn cũng không có biện pháp, nơi này xảy ra chuyện không quan hệ với Tụ Bảo Hiên, hơn nữa nói rõ quy củ Tụ Bảo Hiên, cũng chiếu cố cảm xúc của Diệp Huyền.
Diệp Huyền gật gật đầu, bốn ngàn huyền tệ một cây giá cả, chỉ có thể xem như tạm được, thuộc về giá cả thu mua bình thường, Hoàng Tinh Thảo của hắn tới từ từ phù quang bí cảnh, nó có dược lực dồi dào hơn so với Hoàng Tinh Thảo ở bên ngoài, giá tiền này sẽ thua thiệt hắn.
- Mang ta xem linh dược nơi này.
Giá cả như thế, Diệp Huyền sẽ không cầm linh dược của mình bán ra.
- Không biết khách nhân cần phẩm giai gì, linh dược công hiệu thế nào? Tác dụng ra sao?
Lưu quản sự rõ ràng lão đạo rất nhiều, hỏi vấn đề cũng rất chuyên nghiệp.
- Không hạn phẩm giai, không hạn công hiệu, phàm không phải linh dược thì ta không cần, nếu có ta cần, giá cả vừa phải, ta đều mua.
Diệp Huyền nói.
Trên người hắn có tiền đủ nhiều, chuẩn bị thêm một ít linh dược cũng không tệ, thậm chí Diệp Huyền có một ý định móc tất cả linh dược trân tàng của Tụ Bảo hiên.
Nghe được Diệp Huyền nói thế, nội tâm Lưu quản sự hơi rung động, Diệp Huyền lại còn muốn mua toàn bộ linh dược quý hiếm của Tụ Bảo Hiên, thiếu niên này biết rõ cần bao nhiêu tiền không? Cho rằng Tụ Bảo Hiên là tiệm bán thuốc nhị lưu tam lưu sao?
- Ha ha ha.
Diệp Huyền nói ra lời này làm đám người chung quanh không ngừng bật cười.
- Gia hỏa này muốn mua toàn bộ linh dược quý hiếm của Tụ Bảo Hiên? Hắn biết rõ giá trị bao nhiêu tiền không? Xem như thế gia hào môn thành Hắc Thạch cũng không dám nói ra lời như vậy.
Mọi người liên tục xem thường Diệp Huyền.
- Các vị khách nhân, nơi này là Tụ Bảo Hiên, hi vọng mọi người có thể bảo trì hoàn cảnh mua sắm hài lòng.
Lưu quản sự chắp tay nói với những khách nhân chung quanh.
- Dễ nói, dễ nói.
- Lưu quản sự đã mở miệng, chúng ta cũng nên thu liễm một ít ah.
Mấy người đang cười to cũng thu liễm, Lưu quản sự không chỉ là quản sự Tụ Bảo Hiên, hắn càng là cao tần thiên nhai thương hội, đám người bọn họ tiếp tục khiêu khích thì người ta sẽ không nể tình.
Lúc này bọn họ không ngừng cười to, hắn chê cười nhìn Diệp Huyền, khóe miệng mang theo nụ cười nghiền ngẫm.
Bọn họ thật muốn xem một chút, Diệp Huyền làm thế nào có thể thu mua toàn bộ linh dược quý hiếm của Tụ Bảo Hiên.
Ánh mắt mọi người, Lưu quản sự dẫn Diệp Huyền tới một quầy hàng, chỉ vào linh dược bên trong, nói:
- Nơi này là quầy hàng linh dược quý hiếm của Tụ Bảo Hiên chúng ta, bên trong tất cả đều là linh dược ngũ giai, các chủng loại đều có, không biết tiểu huynh đệ muốn luyện đan dược hay có công dụng khác?
- Điện hạ, thứ này cũng có thể xem như linh dược quý hiếm? Tại chỗ ta căn bản là rác rưởi, bổn vương... Ách, ta có đôi khi một ngày ăn hơn trăm gốc như thế.
Kim Lânhơi chán đến chết nói ra, nó không biết vì cái gì điện hạ đi tới tiệm thuốc này, Kim Lân không đặt linh dược nơi này vào trong mắt.
Nghe được Kim Lân nói thế, ánh mắt mọi người chấn động và nhìn lên người Kim Lân.
Chương590: Quá kém (2)
Gia hỏa này khoác lác tận trời a, một ngày ăn được trăm gốc, hắn cho rằng là cho heo ăn sao? Hơn nữa linh dược luôn luôn là sắc thuốc phục dụng và luyện đan, hoặc là dùng để luyện chế vũ hồn, làm gì có ai ăn trực tiếp?
Ánh mắt Lưu quản sự nhìn Kim Lân, sắc mặt cũng có chút khó coi.
Diệp Huyền mắt nhìn mọi người, chẳng muốn giải thích với bọn chúng, nhưng hắn biết rõ Kim Lân nói không phải nói đùa.
- Những linh dược ngũ giai này đa số tiệm thuốc đều có thể mua được, ta muốn một ít thứ mà tiệm thuốc khác không có, phẩm chất phải cao một chút, chỗ các ngươi có không?
Diệp Huyền nhìn đồ vật chung quanh, đều là một ít linh dược ngũ giai bình thường, không lọt vào mắt của hắn.
Hồn thức của hắn quét qua, hắn phát hiện trong các tủ phong bế nơi này hình như không có vật gì tốt, khí tức chấn động bên trong không phải yếu, có một nơi làm Diệp Huyền động tâm.
- Lưu quản sự, ngăn tủ tận cùng là linh dược gì?
Lưu quản sự liếc mắt nhìn Diệp Huyền, hắn không biết Diệp Huyền chuyên môn chọn những linh dược như thế, hắn vô tâm nói:
- Bên trong đều là linh dược cao giai thiên nhai thương hội tụ tập từ các nơi trong Mộng Cảnh bình nguyên tới nơi này, đều là linh dược ngoài lục giai, giá cả của chúng xa xỉ, ít nhất giá trị ngàn vạn huyền tệ, thậm chí có một ít linh dược không phải dùng huyền tệ là có thể mua, phải là huyền thạch và bảo vật mới có thể hối đoái, tiểu huynh đệ, ngươi xác định muốn mua sao?
Lưu quản sự híp mắt, trong nội tâm cân nhắc suy tính.
- Đều lấy ra cho ta xem.
Diệp Huyền nói.
Lưu quản sự thấy Diệp Huyền nghe được ngàn vạn huyền tệ không có chút biểu lộ nào, trong nội tâm cũng bồn chồn, không biết Diệp Huyền là thật chuẩn bị mua hay chỉ tới đây làm dáng.
Đã mở cửa buôn bán không có đạo lý không bán, liền mở ngăn tủ phong bế ra, lộ ra hơn mười gốc linh dược lục giai, chủng loại khác nhau, khí tức dược lực vô cùng nồng đậm.
Mộng Cảnh bình nguyên quả nhiên là Mộng Cảnh bình nguyên, Diệp Huyền lúc này gật gật đầu, linh dược lục giai, một tiệm thuốc trong thành trì tùy tiện xuất ra hơn mười gốc, nếu như tại liên minh mười ba nước, chỉ sợ chỉ có trong quốc khố năm đại vương quốc của liên minh mười ba nước mới có một ít.
Nhìn những linh dược này một lần, Diệp Huyền nhanh chóng phân biệt ra, nếu như là lúc trước, Diệp Huyền nhất định sẽ động tâm với số linh dược này, nhưng sau một chuyến phù quang bí cảnh, linh dược lực giai trên người Diệp Huyền có hơn trăm gốc, hơn nữa đều là tinh phẩm, những linh dược này không lọt vào trong mắt hắn.
Xem ra Tụ Bảo Hiên không có vật gì tốt.
Trên mặt Diệp Huyền lúc này có một ít thần sắc thất vọng.
- Những linh dược này không có chỗ dùng, Lưu quản sự, chẳng lẽ Tụ Bảo Hiên các ngươi không có linh dược tốt hơn sao?
Diệp Huyền không có kiên nhẫn, mở miệng nói.
- Ngươi còn ngại những linh dược nơi này kém?
Lưu quản sự dò xét Diệp Huyền, ngữ khí cũng khinh thường.
Hắn xem ra Diệp Huyền không có việc gì tới tìm việc, mua không nổi chính là mua không nổi, còn giả bộ như linh dược không tốt.
- Không phải kém mà là ta không cần.
Diệp Huyền lắc đầu, hắn là một gã luyện dược sư, trong mắt luyện dược sư vĩnh viễn không có linh dược kém, chỉ có linh dược không dùng được.
Lưu quản sự xùy cười một tiếng:
- Linh dược ngươi cần là linh dược Vương cấp thất giai hay sao?
Hắn nhìn sang Diệp Huyền, ngạo nghễ nói:
- Linh dược Vương cấp thất giai, Tụ Bảo Hiên cũng không phải là không có, không phải có tiền là mua được, không biết tiểu huynh đệ là gia tộc nhà ai.
- Có quan hệ gì tới gia tộc?
Diệp Huyền cau mày nói:
- Chẳng lẽ mua linh dược tại Tụ Bảo Hiên còn cần đăng ký gia tộc hay sao?
- Đương nhiên là có quan hệ, Tụ Bảo Hiên chúng ta lệ thuộc thiên nhai thương hội, linh dược tinh phẩm nhất cũng chỉ cung ứng cho khách quen mà thôi.
Lưu quản sự ngạo nghễ nói.
- Nếu như các hạ là người âấy đại gia tộc của Hạo Thiên đế quốc hoặc là mấy đại hào phú của Vô Không Lĩnh, chỉ cần xuất ra thân phận thì ta chính có thể đi thương hội tìm kiếm vì tiểu huynh đệ, nếu như không phải, vậy thật có lỗi, Tụ Bảo Hiên thành Hắc Thạch chúng ta sẽ xuất ra những linh dược.
Lưu quản sự một hơi nói nhiều như vậy nhưng cuối cùng lại nói:
- Nhưng ta tin tưởng, linh dược lục giai của Tụ Bảo Hiên chúng ta mặc kệ các hạ tới từ têế lực nào đều tuyệt đối xưng là trân pâẩm, không có đạo lý chướng mắt, trừ phi các hạ không phải thật tâm muốn mua.
Vốn ngay từ đầu Lưu quản sự còn chưa xác định Diệp Huyền là không muốn mua hay mua không nổi, nhưng hiện tại thấy Diệp Huyền chướng mắt linh dược lục cho nên lập tức tỉnh ngộ, thiếu niên trước mặt tuyệt đối là mua không nổi.
Hắn lấy ra linh dược lục giai tuy không phải là tinh phẩm nhất trong linh dược lục giai nhưng trong các thế lực lớn cũng không phải linh dược bình thường.
- Trân phẩm?
Kim Lân vẫn nhàm chán nhìn chung quanh nghe như thế liền liếc mắt nhìn sang, rồi sau đó khóe miệng co giật và nói:
- Những thứ này mà gọi là trân phẩm? Trừ gốc Tử Đằng Căn hương vị còn không tồi ra, những thứ còn lại có mùi vị quá kém, còn kém hơn cả bánh bao ta ăn lúc trước rất nhiều.
Kim Lân bĩu môi, những linh dược này đặt trong mắt nó tuyệt đối chỉ là thứ ngẫu nhiên chỉ ăn một hai phần.
Phốc phốc!
Kim Lân vừa nói như thế đám khách nhân chung quanh cười lớn, cười ha ha.
- Ha ha, Lưu quản sự, đây cũng không phải là chúng ta hủy đài của Tụ Bảo Hiên các ngươi ah, thật sự là người này nói quá khôi hài.
- Gia hỏa này cầm linh dược lục giai so sánh với hương vị bánh bao, đại ca, ngài biết khôi hài không?
- Nghe khẩu khí của hắn hình như nếm qua không ít linh dược, còn biết mùi vị Tử Đằng Căn không tồi, khoác lác cũng nên biết linh dược một chút.
Không ít khách nhân cười không ngậm miệng lại được, còn kém bò lăn trên mặt đất vài lần.
Linh dược lục giai, trong đó ẩn chứa dược lực kinh người, Vũ Tông ngũ giai trực tiếp phục dụng sẽ bạo thể mà chết, mà Vũ Tôn lục giai có thể miễn cưỡng thừa nhận mà thôi, hẳn tên thanh niên tóc vàng này là Vũ Tôn lục giai sao?
Huống chi trên đời này làm gì có người trực tiếp ăn linh dược?
Sắc mặt Lưu quản sự lúc này biến thành tái nhợt.
- Các hạ, mua bán không xả thân nghĩa tại, Tụ Bảo Hiên luôn buôn bán công bằng nhưng các hạ tới đây quấy rối cũng nên nhìn kỹ bảng hêệu thiên nhai thương hội của chúng ta, thiên nhai thương hội chúng ta là số một tại Mộng Cảnh bình nguyên, có hợp tác với mấy thế lực đỉnh cấp, dám giương oai ở nơi này, ta dám cam đoan, mặc kệ các hạ có địa vị gì cũng không ôm nổi.
Lưu quản sự đã xem Diệp Huyền tới quấy rối.&
- Như vậy chỉ còn lại hai khả năng mà thôi.
- Thứ nhất, Cuồng Phong trưởng lão đạt được bảo vật từ liên minh mười ba nước, trong lúc vô tình bại lộ tin tức tại vô không lĩnh, từ đó bị thế lực vô không lĩnh vây giết.
- Thứ hai, một ít thế lực đối địch với Huyền Cơ Tông trên Mộng Cảnh bình nguyên phát hiện ra đám người Cuồng Phong trưởng lão tại vô không lĩnh, từ đó tiến hành vây giết bọn họ.
Bất kể là khả năng nào trong đó, chỉ cần đi vô không lĩnh là có thể điều tra dễ dàng.
- Đúng thế, bức họa hung thủ giết Cuồng Phong trưởng lão đã chế tác xong chưa?
Đường Chiêu lại hỏi.
Minh tâm chủng chẳng những có được công năng định vị khí tức hung thủ, còn có năng lực họa lại võ giả giết người.
Tên chấp sư cung kính nói:
- Bẩm tông chủ, đã chế tác xong.
Sau đó hắn đưa một bức tranh sơn dầu lớn bằng nửa người tới trước, chỉ thấy trên bức tranh sơn dầu là thân ảnh mơ hồ, nhìn ra được là nam nhân nhưng không thể nhìn rõ dung mạo, nó vô cùng mơ hồ.
Minh tâm chủng truyền bức họa thường thường cũng không thập phần rõ ràng.
- Làm sao nhìn giống thiếu niên?
- Đúng vậy, tuy không rõ dung mạo nhưng nhìn bộ dạng chỉ chừng hai mươi tuổi.
- Dường như còn nhỏ hơn hai mươi tuổi một ít.
- Làm sao có thể, Cuồng Phong trưởng lão chính là Vũ Tôn lục giai, một thiếu niên làm sao có thể giết chết hắn, cho dù thiên tài nghịch thiên của Lam Quang học viện cũng không thể làm được,
- Chẳng lẽ thiếu niên này không phải là hung thủ, chỉ là chủ mưu, cho nên Cuồng Phong trưởng lão mới phóng thích khí tức minh tâm chủng trên người của hắn?
Một đoàn trưởng lão nghị luận với nhau, bởi vì nhìn từ ngoài, người trong bức họa chỉ chừng hai mươi, chưa tới ba mươi.
- Khí tức minh tâm chủng truyền bức họa thường xuyên sẽ có một ít sai số, mang bức tranh từ vô không lĩnh truyền về, nhìn không ra tin tức gì, trọng yếu nhất chính là trắc minh thạch định vị.
- Tông chủ, chuyện này giao cho lão phu, lão phu nhất định sẽ điều tra rõ ràng rốt cuộc kẻ nào là hung thủ giết con của ta.
Hiện tại Cuồng Chiến hận không thể bay đến vô không lĩnh bắt hung thủ giết con mình và bầm thây vạn đoạn.
- Ta sẽ phái người cầm trắc minh thạch đi cùng với ngươi, chỉ cần đối phương nằm trong phạm vi của trắc minh thạch sẽ phát ra cảnh báo.
Đường Chiêu cười khổ một tiếng, hắn biết rõ tâm tình của Cuồng Chiến cho nên không có cự tuyệt.
Sưu sưu sưu!
Sau một lát có một chi đội ngũ cường đại rời khỏi Huyền Cơ Tông, đi tới vô không lĩnh xa xôi.
Vôp không lĩnh, trong hang động bên ngoài thành Hắc Thạch.
Diệp Huyền đang cẩn thận đánh giá cấm chế trên người Kim Lân.
Nếu như không phải đã từng phá giải vô tận dung hỏa và cấm chế truyền tống trận tại phong cấm chi địa, Diệp Huyền lần đầu tiên nhìn thấy cấm chế trên người Kim Lân tuyệt đối đầu váng mắt hoa.
Chính bởi vì rắc rối như thế, Diệp Huyền nhìn thấy cấm chế trên người Kim Lân cũng phải sợ hãi thán phục kết cấu của nó không thôi, có loại cảm giác không biết bắt đầu từ đâu.
Cấm chế trên người Kim Lân thật sự quá nhiều, rậm rạp chằng chịt, phong ấn mỗi bộ vị toàn thân của nó, từ huyết mạch đến thần thông, từ thần thông đến hồn niệm, so với cấm chế phong ấn vô tận dung hỏa mà nói, cấm chế trên người Kim Lân phức tạp hơn rất nhiều.
Tuy rất khó khăn nhưng dùng tạo nghệ kiếp trước của Diệp Huyền, hơn nữa hắn cũng hiểu biết về cấm chế này, hắn nhanh chóng tìm ra một ít đầu mối.
Một giờ sau, rốt cuộc Diệp Huyền cũng cởi bỏ hai đạo cấm chế trong rất nhiều cấm chế trên người Kim Lân.
- Được rồi, hai đạo cấm chế này hạn chế yêu nguyên của ngươi vận chuyển, sau khi giải trừ hai đạo cấm chế này trên người của ngươi, chắc hẳn ngươi có thể vận chuyển yêu nguyên dễ dàng hơn trước rất nhiều.
Diệp Huyền ra vẻ nhẹ nhõm.
Kỳ thật hai đạo cấm chế này cũng phí rất nhiều tinh lực vào cấm chế.
Đương nhiên cũng không phải nói hắn không thể tiếp tục giải trừ cấm chế, lúc này hắn cố ý giải trừ cấm chế của Kim Lân, mục đích là cho Kim Lân cơ hội, nói cho hắn biết chính mình có được năng lực giải trừ cấm chế.
Kim Lân vẫn ở bên cạnh hắn, chính vì giải trừ cấm chế, Diệp Huyền triển lộ một ít thực lực cũng làm nó càng trung tâm hơn.
Bất cứ yêu vương nào có trí tuệ cũng không tầm thường.
Huống chi Kim Lân không phải yêu vương bình thường, Diệp Huyền cũng rất khó chứng nhận hoàn toàn, về sau có thể bị nó nhìn ra cái gì đó.
Hấp dẫn có thể giải trừ cấm chế, Diệp Huyền nghĩ thầm:
- Cho dù về sau Kim Lân hiểu ra cái gì cũng sẽ ngoan ngoãn đi theo mình.
Hắn có thể tưởng tượng, một Yêu tộc cường đại, toàn thân cao thấp hoàn toàn bị phong ấn là cảm giác gì, nhìn như uy phong lẫm lẫm nhưng kỳ thật sống không bằng chết.
- Kết thúc?
Quả nhiên, nghe được Diệp Huyền nói thế làm Kim Lân há hốc mồm.
Cấm chế trên người nó không dưới mấy trăm cái, Diệp Huyền lúc này chỉ giải trừ hai đạo, cấm chế còn lại chờ tới khi nào?
- Như thế nào, ngươi không hài lòng?
- Không, không, ta làm sao không hài lòng với điện hạ chứ!
Kim Lân nhìn thấy Diệp Huyền không vui, nó ngượng ngùng nhưng không nói thêm cái gì.
Diệp Huyền thể hiện thủ đoạn đã làm nó hiểu rõ điện hạ thật có năng lực giải trừ cấm chế của nó, như vậy đã đủ rồi.
- Kế ngươi nên hóa thành hình người đi theo ta.
Minh tâm chủng, cắm rễ trong thân thể, mỗi lần Diệp Huyền thúc dục huyền lực sẽ bại lộ vị trí của mình.
Cho nên có thể không ra tay, Diệp Huyền sẽ tận lực không ra tay.
Bá!
Kim Lân hóa thành thanh niên tóc vàng, hắn đứng ngạo nghễ bên cạnh Diệp Huyền, bộ dạng cao điệu làm Diệp Huyền cảm thấy đau đầu.
Ba ba ba!
Diệp Huyền nhanh chóng đánh ra thủ quyết, đó là cấm chế nông cạn lưu lại trên người Kim Lân.
- Đạo cấm chế này sẽ thu liễm yêu nguyên và khí tức hồn niệm của ngươi thu liễm nhiều hơn, đến lúc đó cho dù nhân loại Vũ Vương thất giai gặp được ngươi cũng chưa chắc có thể nhìn ra ngươi là Huyền thú hóa hình.
Kim Lân vốn bị động tác của Diệp Huyền làm giật mình, hiện tại cẩn thận dò xét quả nhiên phát hiện khí tức Huyền thú của mình giảm xuống rất nhiều.
Thủ đoạn thật cao minh.
Càng làm cho Kim Lân khiếp sợ là, Diệp Huyền có thể đánh hạ cấm chế trong người nó dùng thủ pháp cùng loại với nhân loại lưu lại cấm chế trong người nó.
Lúc này nó lại rung động với thủ đoạn của Diệp Huyền.
Trong nội tâm Kim Lân vĩnh viễn không nhìn thấy sâu cạn trên người Diệp Huyền, thời điểm hắn cho rằng sắp nhìn thấy đáy liền phát hiện nó nhìn thấy chỉ là ảo giác mà thôi.
- Đi, chúng ta đi thành Hắc Thạch.
Bá bá!
Hai đạo thân ảnh rời khỏi hang động và đi tới thành Hắc Thạch.
Chương587: Tụ Bảo Hiên (1)
Thành Hắc Thạch, thập phần to lớn, nhìn từ xa nó như mô đất màu đen không có đặc biệt gì, sau khi đi tới gần sẽ phát hiện đó là thành trì to lớn, tường thành màu đen có dấu vết pha tạp, càng kể rõ lịch sử lâu dài của nó.
Cửa vào thành Hắc Thạch có vài tên hộ vệ đang thu phí.
Trong vô không lĩnh này, trừ chín đại thành trì ra, bất kỳ địa phương nào cũng không an toàn.
Đặc biệt là dã ngoại, trừ yêu thú hoành hành, càng có đạo phỉ qua lại, bởi vậy mỗi một tòa thành trì đều thu mỗi người năm mươi huyền tệ vào thành.
Sau khi đưa một trăm huyền tệ, Diệp Huyền và Kim Lân đi vào thành trì.
Nội thành và ngoại thành là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, vừa tiến vào trong thành trì, lúc này có tiếng người huyên náo vang lên liên tiếp, đại lượng võ giả đang đi lại trên đường, thành thị này vô cùng náo nhiệt.
- Khoai nướng vừa mê vừa say đay, một huyền tệ một củ.
- Băng hồ lô đường vừa lớn lại ngọt, không ngọt không trả tiền.
- Bánh bao mới ra lò, bánh bao đây, một huyền tệ hai cái.
Âm thanh rao hàng không ngừng vang lên khắp phố phường.
Kim Lân nhìn trái nhìn phải, hai mắt sáng lên, nghe mùi thơm khóe miệng chảy nước miếng không dứt.
Đặc biệt ngửi thấy mùi bánh bao thơm nên chân nó không nghe lời.
- Khách quan, mua hai cái bánh bao đi, chỉ cần một huyền tệ cam đoan da bánh mỏng mà mỡ nhiều.
Người bán bánh bao là lão giả lưng còng, nhìn thấy có khách hàng ngừng chân liền ra sức chào hàng.
- Điện hạ...
Kim Lân như người vô tội nhìn Diệp Huyền, ánh mắt khát vọng.
- Gói tất cả bánh bao của ngươi lại...
Diệp Huyền đi lên phía trước và nói.
- Được rồi.
Lão giả nhanh chóng gói tất cả bánh bao.
- Tất cả hai mươi mốt khối huyền tệ, chỉ lấy ngày hai mươi huyền tệ.
Diệp Huyền trực tiếp móc ra một tấm huyền phiếu một trăm huyền tệ giao cho hắn..
Huyền phiếu trên người Diệp Huyền là do Huyền Vực trao quyền bốn đại huyền hành phát hành, thông dụng cả đại lục.
Thành Hắc Thạch tự nhiên không ngoại lệ.
Nhìn thấy Diệp Huyền xuất ra một trăm huyền tệ, lão giả kia lập tức cười khổ nói:
- Khách quan, ta không có tiền lẻ ah.
- Không cần.
Diệp Huyền mỉm cười nói, lão giả này cũng rất không dễ dàng.
Kim Lân bên kia đã mở miệng ra ăn, hắn không ngừng ăn bánh bao, qua một lúc một nửa bánh bao đã tiến vào bụng nó, miệng phình ra, mỡ cũng chảy xuống khóe miệng.
- Ăăn ngon, ăn ngon thật!
Kim Lân vừa ăn vừa lẩm bẩm.
Diệp Huyền im lặng lắc đầu, quay người nói với Kim Lân:
- Ngươi đường đường một yêu vương, nhìn bộ dạng của ngươi như thế này giống như kẻ bị giam mấy trăm năm không được ăn uống, thật sự là hủy hình tượng!
Nói lại cũng phải, này Kim Lân bị giam trong phù quang bí cảnh không biết bao nhiêu năm, đừng nói bánh bao, cho dù cơm cũng ăn có cảm giác ngon đấy.
Nhìn bóng lưng đám người Diệp Huyền rời đi, lão giả bán bánh bao cầm đủ một trăm huyền tệ còn bộ dạng luống cuống tay chân.
Diệp Huyền có chút thở dài một hơi.
Trên thế giới này cũng không phải tất cả mọi người là võ giả, số lượng người bình thường càng khổng lồ.
Mà sinh hoạt chính là thứ đáng sợ nhất với bọn họ.
Diệp Huyền một đường đi về phía trung tâm thành Hắc Thạch.
Sau khi rời khỏi con phố quà vặt, Diệp Huyền lại đi tới một con đường khác.
Đường phố mới có rất nhiều cửa hàng nằm tại đây, chung quanh hai bên đường có vô số vật phẩm bày ra màu sắc rực rỡ, cái gì cần có đều có.
Các loại huyền binh, hộ giáp được đặt trong các cửa hàng, trừ chuyện đó ra, nơi này có bán không ít đan dược.
Ánh mắt Diệp Huyền đảo qua, đại đa số những thứ này rất bình thường, đều là một ít linh dược tam tứ giai, bán ra nhiều hơn so với liên minh mười ba nước và tốt hơn không ít, nhưng đối với Diệp Huyền mà nói, chúng không có chút tác dụng gì cả.
Nghe nói Vô Không Lĩnh thường xuyên xuất hiện một ít bảo vật, không biết trong thành Hắc Thạch có thứ tốt hay không.
Ánh mắt hắn đảo qua đường đi, có hai cửa hàng vàng son lộng lấy thu hút Diệp Huyền chú ý tới, hai cửa hàng này thập phần to lớn, chiếm cứ vị trí tốt nhất của con đường.
Nhưng mà dòng người hai cửa hàng này chênh lệch nhau không ít, trong đó một cửa hàng có dòng người ra vào không ít, một cửa hàng khác nhiều hơn những tiểu cửa hàng khác nhưng lại kém hơn cửa hàng đối diện rất nhiều.
Một cửa hàng tên là “Tụ Bảo Hiên “, mà cửa hàng ít người ra vào có tên Phẩm Bảo Các.
Diệp Huyền lập tức sinh ra hứng thú, hắn xem xét hai cửa hàng này chính là chiêu bài lớn trong thành Hắc Thạch, không biết bên trong có đồ vật làm hắn hứng thú hay không, Diệp Huyền quay đầu lại nói:
- Kim Lân, đi, chúng ta đi hai cửa hàng thuốc lớn kia.
Đi tới hai cửa hàng lớn kia, Diệp Huyền phát hiện phía dưới biển lớn của hai cửa hàng có mấy dòng chữ nhỏ, một nhà là thiên nhai thương hội, còn một nhà là thần hành thương hội.
Xem ra hai cửa hàng này chính là cửa hàng dưới trướng hai thương hội, cũng không biết thực lực hai thương hội này như thế nào.
Diệp Huyền chỉ quan tâm tới linh dược, mặc kệ bối cảnh của hai nhà.
- Vị khách quan kia, ngươi tới xem linh dược còn không bằng tới Phẩm Bảo Các chúng ta.
Diệp Huyền vừa tới trước cửa hai thương hội, một tên tiểu nhị của Phẩm Bảo Các đi tới.
Diệp Huyền cũng không biết hai cửa hàng như thế nào, đang chuẩn bị đi theo vào, từ trong Tụ Bảo Hiên có một tên tiểu nhị khác bước ra và nói:
- Vị khách quan kia, nếu ngài đi tới Phẩm Bảo Các nhất định sẽ thất vọng. Phẩm Bảo Các trước kia là nơi bán linh dược lớn nhất thành Hắc Thạch nhưng hiện tại sắp đóng cửa, bên trong linh dược thập phần thưa thớt, trái lại Tụ Bảo Hiên chúng ta hiện tại mới là nơi bán linh dược, đan dược và huyền binh lớn nhất thành Hắc Thạch, ngươi nghĩ muốn cái gì, cái gì cần có đều có, khách quan không bằng đến Tụ Bảo Hiên chúng ta, tuyệt đối sẽ có thu hoạch kinh người.
Tiểu nhị không ngừng giới thiệu, thần sắc ngạo nghễ, cực lực mời Diệp Huyền.
Nghe tiểu nhị giới thiệu, tiểu nhị Phẩm Bảo Các trướng đỏ cả mặt, không nói nên lời sau đó lặng lẽ lui về phía sau.
Xem ra gia hỏa này không phải nói xằng nói bậy.
Khó trách lưu lượng khách trong Phẩm Bảo Các ít như vậy, mà Tụ Bảo Hiên lại có khách ra vào không ít.
Diệp Huyền gật gật đầu, hắn đi theo tiểu nhị đi vào Tụ Bảo Hiên.
Tên tiểu nhị trước khi rời đi còn ngửa đầu nhìn tiểu nhị Phẩm Bảo các, thần thái hung hăng càn quấy.
Tuy Diệp Huyền không thích hành động của hắn nhưng không nói cái gì, hắn tới tìm bảo vật, tự nhiên nhà ai thực lực càng mạnh hơn nữa thì hắn đi nhà đó.
Diệp Huyền cất bước đi vào trong Tụ Bảo Hiên, diện tích tầng một cực lớn, mấy chục tiểu nhị đang bận rộn tại đây.&
Chương588: Tụ Bảo Hiên (2)
- Vị khách quan kia, tầng này chỉ bài một ít bảo vật tam giai, kể cả linh dược và đan dược dưới tam giai, còn có các loại huyền binh, hồn tinh... các chủng loại trên thị trường có chúng ta đều có, không biết khách quan ngươi cần gì, ta dẫn ngươi đi xem xem.
Diệp Huyền nói thẳng:
- Có cấp bậc cao hơn hay không?
Linh dược tam giai phẩm giai quá thấp, hắn căn bản không đặt vào trong mắt.
Lúc này đi vào phù quang bí cảnh lịch lãm rèn luyện, linh dược trên người Diệp Huyền tràn đầy mấy trữ vật giới chỉ.
Cái khác không nói, chỉ linh dược ngoài ngũ giai thì Diệp Huyền có hơn ngàn gốc, linh dược lục giai cũng có trên trăm gốc, về phần linh dược tam tứ giai nhiều vô số kể.
Số lượng linh dược khổng lồ như thế, đại đa số đều là Kim Lân phái thủ hạ thu thập, linh dược cao giai còn nhiều hơn cả liên minh mười ba nước đang có.
Bởi vậy tiểu nhị giới thiệu Diệp Huyền linh dược tam giai, Diệp Huyền không liếc mắt nhìn.
- Có, có, Tụ Bảo Hiên ta là linh dược các lớn nhất thành Hắc Thạch, cái gì đó không có, linh dược ngoài tam giai trên lầu hai, kính xin khách quan đi theo ta.
Tiểu nhị trong lòng biết là tới khách hàng lớn, vội vàng đem Diệp Huyền lĩnh bên trên lầu hai.
Lầu hai có phục vụ chuyên môn, tiểu nhị giao Diệp Huyền cho một nam tử trung niên, hắn vui sướng hài lòng xuống dưới.
Chỉ cần hắn tiến cửa khách tới thăm, Diệp Huyền mua sắm bất kỳ vật gì cũng có trích phần trăm cho hắn.
- Không biết hai vị khách quan muốn tìm cái gì?
Nam tử trung niên dò xét Diệp Huyền và Kim Lân, mỉm cười nói.
Hắn ở chỗ này đã thấy qua nhiều tam giáo cửu lưu, xem xét Diệp Huyền liền biết rõ Diệp Huyền đích thị là đệ tử thiên tài của thế lực lớn, khí têế hắn đứng ở nơi đó cũng không phải bất cứ kẻ nào cũng có thể phóng xuất ra được.
Loại đệ tử thiên tài này, mua bán đan dược, linh dược tốn hao tiền nhiều hơn võ giả khác gấp vài chục tới cả trăm lần.
Ngược lại thanh niên tóc vàng bên cạnh thiếu niên không biết lai lịch thế nào, nhìn hắn khí vũ hiên ngang, đôi mắt không ngừng nhìn loạn chung quanh, có cảm giác giống như nông dân vào thành.
- Nơi của ngươi có linh dược cao giai gì, dẫn ta xem một chút.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
Huyền binh và đan dược cái gì đó hắn căn bản không cần mua sắm.
- Mời đi theo ta.
Nam nhân trung niên dẫn Diệp Huyền tới trước một quầy, khách khí nói:
- NƠi này của chúng ta đều có linh dược trân quý ngoài tứ giai, giá cả đều là giá công khai, Tụ Bảo Các của thiên nhai thương hộichúng ta bán linh dược và mua linh dược đều là giá cả vừa phải, già trẻ không gạt.
- Nơi này có mua linh dược?
Diệp Huyền kinh ngạc hỏi, không nghĩ tới Tụ Bảo Hiên còn có nghiệp vụ này.
Trong trữ vật giới chỉ của Diệp Huyền có quá nhiều linh dược, rất nhiều linh dược hắn căn bản không dùng được, nếu như cửa hàng này ra giá hợp lý thì Diệp Huyền sẽ bán một ít.
- Không sai, Tụ Bảo Hiên thu mua các loại linh dược quý hiếm, đan dược, cửa hàng cũng có nghiệp vụ ủy thác, kỳ thật không chỉ Tụ Bảo Hiên chúng ta, các tiệm thuốc trong Vô Không Lĩnh đều có nghiệp vụ bán và mua linh dược.
Nam nhân trung niên giải thích, lông mày hơi nhíu lại.
Diệp Huyền không biết điều này, không phải là đệ tử tiểu gia tộc từ trong núi sâu đi ra đó chứ?
Nghĩ tới đây nam nhân trung niên cảm thấy có phần thất vọng, tiểu đệ tử gia tộc không có bao nhiêu sức mua, rất nhiều người đi vào linh dược các chỉ gia tăng kiến thức mà thôi.
Trên lầu hai hiện tại có không ít võ giả đang mua sắm linh dược, những người cũng là một đám quần là áo lụa trong thành.
Nhìn thấy Diệp Huyền và Kim Lân đi vào nơi này, tuyệt đại đa số người cũng chỉ lườm một cái và không để ý đến, nhưng bây giờ nghe được Diệp Huyền nói thế đám người này lập tức cười ha ha.
- Gia hỏa tới từ nơi nào, thậm chí không biết cả chuyện Tụ Bảo Hiên thu mua linh dược.
- Không phải là dế nhũi tới từ thâm sơn cùng cốc nào đó chứ? Vô Không Lĩnh chúng ta có cửa hàng nào không thu mua linh dược.
- Chậc chậc, ta ở trong thành Hắc Thạch lâu như vậy, lần đầu tiên nghe nói có người không biết Tụ Bảo Hiên có thể thu mua linh dược đấy.
Không ít người cao thấp dò xét Diệp Huyền, cười ha ha, cũng không che giấu lời nói của mình.
Nghe được những người này dùng ngữ điệu nhìn từ trên cao xuống, Diệp Huyền khẽ nhíu mày, tuy mới tới thành Hắc Thạch nên hắn không so đo với đám người này.
Ngược lại Kim Lân không hiểu ra sao, nghi ngờ nói:
- Điện hạ, bán linh dược là bị cười hay sao?
Kim Lân nói lời này càng làm đám người nơi đây buồn cười, ngay sau đó cười ra tiếng.
- Điện hạ? Thiếu niên này không phải là vương tử vương quốc đó chứ?
- Vô Không Lĩnh chúng ta cũng không có quốc gia, chẳng lẽ là đến từ liên minh mười ba nước đối diện Cổ Lan sơn mạch? Còn là tiểu công quốc?
- Có khả năng linh dược các của bọn chúng đều chỉ bán linh dược, không thu mua linh dược a, có lẽ linh dược của bọn chúng đều là tự trồng.
Một tên thanh niên mặc hoa phục cười to.
- Ha ha ha.
Lời nói của hắn làm mọi người chung quanh cười vang.
- Cổ Tam, ngươi lúc này nói không chừng gặp may mắn, không ngờ tiếp đãi một gã điện hạ, nói không chừng là điện hạ của tiểu vương quốc nào đó, muốn đem bán linh dược cả vương quốc cho ngươi đấy.
Thanh niên kia tiếp tục cười nói.
- Mạc thiếu gia gia nói giỡn.
Nam tử trung niên mang theo Diệp Huyền xấu hổ cười nói, thần sắc cũng có chút mất tự nhiên, quay đầu nói với Diệp Huyền:
- Không biết các hạ cần cái gì, là mua vào hay bán ra?
Nếu như sớm biết như vậy hắn khẳng định không muốn tiếp đãi Diệp Huyền, hiện tại đã tiếp đãi Diệp Huyền, Cổ Tam cũng bất động thanh sắc, trong giọng nói thiếu nhiệt tình hơn trước.
- Gốc linh dược này ngươi mua bao nhiêu tiền?
Diệp Huyền tiện tay xuất ra một cây linh dược trong trữ vật giới chỉ.
- Ồ, tiểu tử này còn bán linh dược ra ngoài.
- Cho ta xem xem là linh dược gì?
Một đám người không nhịn được liên tục nhìn sang, sau khi xem xét liền cười phun ra.
- Ha ha, lại là Hoàng Tinh Thảo tam giai!
Cổ Tam cau mày tim lặng, rồi sau đó thản nhiên nói:
- Khách quan, linh dược tam giai thuộc về linh dược cấp thấp, có thể mua được ở dưới lầu, lầu hai chỉ bán linh dược ngoài tứ giai.
- Ngươi mua thứ này bao nhiêu tiền?
- Thật có lỗi khách quan, lầu hai không giám định linh dược cấp thấp, cho nên muốn biết rõ giá cả kính xin đi xuống dưới lầu.
Cổ Tam thản nhiên nói.
Chương589: Quá kém (1)
Kỳ thật Cổ Tam biết giá cả thu mua Hoàng Tinh Thảo nhưng hắn đã mất đi hứng thú tiếp tục tiếp đãi Diệp Huyền, cho nên hắn ước gì Diệp Huyền đi xuống dưới.
- Ha ha, vị điện hạ này, linh dược cấp thấp nên đi xuống dưới lầu, lầu hai đều là linh dược cao giai, ngươi nên đi xuống đi.
- Nếu không ngươi xuất ra một ít linh dược cao giai, Cổ Tam có thể giám định linh dược cho ngươi một chút.
- Hắc hắc, ngươi chỉ nói đùa, tiểu tử này nói không chừng còn không có cả linh dược tứ giai đấy.
- Ha ha ha, hai lùa tới từ nơi nào, không hiểu quy củ gì cả.
Mọi người cười ha ha, trong giọng nói khinh miệt vô cùng rõ ràng.
Diệp Huyền nhíu mày, hắn có thể cảm giác được khách hàng lầu hai của Tụ Bảo Các, trên thân mỗi người đều mang theo ngạo khí.
Vô Không Lĩnh vô cùng hỗn loạn, tuy thừa thải bảo vật nhưng thường xuyên sẽ bị thế lực khác trong Mộng Cảnh bình nguyên xem thường, đặc biệt trong mắt dân chúng Hạo Thiên đế quốc to lớn thì nơi này chỉ là vùng đất man hoang mà thôi.
Cho nên một khi võ giả Vô Không Lĩnh đi ra ngoài đều bị kỳ thị, cái gọi là tự tôn không có biến thành tự ti, từ đó cũng dưỡng thành cái thói miệt thị người khác.
Tuy Diệp Huyền quần áo không kém nhưng thời điểm nói chuyện lại không phải khẩu âm lưu hành trong thế lực lớn trên Mộng Cảnh bình nguyên, bọn chúng là người Vô Không Lĩnh cho nên nghe ra, hơn nữa Diệp Huyền hỏi vấn đề lúc trước và chuyện linh dược, bọn họ tự nhiên cũng nhận định Diệp Huyền và Kim Lân chính là nhà quê tới từ tiểu vương quốc chung quanh, liền bắt đầu xa lánh Diệp Huyền và Kim Lân.
- Vô Không Lĩnh rất không tồi sao?
Trong nội tâm Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng, những người này mang ngạo khí trên người, trong mắt Diệp Huyền quả thực buồn cười.
Tên nam tử trung niên gọi là Cổ Tam nhìn thấy Diệp Huyền bị cười nhạo nhưng chỉ đứng ở bên cạnh nhìn, khóe miệng tươi cười không nói câu nào.
- Tụ Bảo Hiên các ngươi làm sinh ý như vậy sao?
Diệp Huyền lạnh lùng nhìn hắn.
Những khách hàng kia trào phúng cũng không đặt trong lòng Diệp Huyền, trên thế giới này luôn luôn có nhiều gia hỏa mắt chó nhìn người thấp, thậm chí Diệp Huyền mặc kệ bọn chúng.
Nhưng Cổ Tam thân là nhân viên phục vụ của Tụ Bảo Hiên lại có thái độ lãnh đạm như thế, từ đó làm cho Diệp Huyền thập phần khó chịu.
- Xảy ra chuyện gì?
Đúng vào lúc này có một lão giả mặc hoa phục đi tới, hắn nhìn thấy lầu hai hơi có vẻ hỗn loạn nên không vui.
Cổ Tam nhìn thấy lão giả này liền giật mình, hơi sợ hãi nói:
- Lưu quản sự, là như thế này...
Hắn cũng nói đơn giản chuyện lúc trước một chút.
- Vị khách nhân này muốn hỏi giá cả thu mua Hoàng Tinh Thảo tam giai, thuộc hạ bảo hắn đi xuống lầu một hơi thăm giá cả, hắn lại bất mãn với thuộc hạ.
- Ngươi đi xuống trước đi.
Lão giả lạnh lùng liếc hắn một cái, đã biết rõ chân tướng sự việc.
Hắn đặt ánh mắt nhìn Diệp Huyền, khẽ cười nói:
- Vị khách nhân này, kỳ thật linh dược dưới tam giai dưới lầu có thu mua, nếu khách nhân ngươi hỏi, như vậy lão phu báo một chút cũng không sao.
- Hoàng Tinh Thảo được Tụ Bảo Hiên thu mua bốn ngàn huyền tệ một cây, nếu như số lượng nhiều thì giá cả có thể thương lượng. Hôm nay khách nhân Tụ Bảo Hiên tương đối nhiều, lúc trước có gì đắc tội cũng xin khách nhân rộng lòng tha thứ.
Lưu quản sự này vừa nhìn là người làm ăn khôn khéo, chu đáo, chỉ một câu đã đẩy tất cả sang những khách nhân đang khiêu khích kia, hắn cũng không có biện pháp, nơi này xảy ra chuyện không quan hệ với Tụ Bảo Hiên, hơn nữa nói rõ quy củ Tụ Bảo Hiên, cũng chiếu cố cảm xúc của Diệp Huyền.
Diệp Huyền gật gật đầu, bốn ngàn huyền tệ một cây giá cả, chỉ có thể xem như tạm được, thuộc về giá cả thu mua bình thường, Hoàng Tinh Thảo của hắn tới từ từ phù quang bí cảnh, nó có dược lực dồi dào hơn so với Hoàng Tinh Thảo ở bên ngoài, giá tiền này sẽ thua thiệt hắn.
- Mang ta xem linh dược nơi này.
Giá cả như thế, Diệp Huyền sẽ không cầm linh dược của mình bán ra.
- Không biết khách nhân cần phẩm giai gì, linh dược công hiệu thế nào? Tác dụng ra sao?
Lưu quản sự rõ ràng lão đạo rất nhiều, hỏi vấn đề cũng rất chuyên nghiệp.
- Không hạn phẩm giai, không hạn công hiệu, phàm không phải linh dược thì ta không cần, nếu có ta cần, giá cả vừa phải, ta đều mua.
Diệp Huyền nói.
Trên người hắn có tiền đủ nhiều, chuẩn bị thêm một ít linh dược cũng không tệ, thậm chí Diệp Huyền có một ý định móc tất cả linh dược trân tàng của Tụ Bảo hiên.
Nghe được Diệp Huyền nói thế, nội tâm Lưu quản sự hơi rung động, Diệp Huyền lại còn muốn mua toàn bộ linh dược quý hiếm của Tụ Bảo Hiên, thiếu niên này biết rõ cần bao nhiêu tiền không? Cho rằng Tụ Bảo Hiên là tiệm bán thuốc nhị lưu tam lưu sao?
- Ha ha ha.
Diệp Huyền nói ra lời này làm đám người chung quanh không ngừng bật cười.
- Gia hỏa này muốn mua toàn bộ linh dược quý hiếm của Tụ Bảo Hiên? Hắn biết rõ giá trị bao nhiêu tiền không? Xem như thế gia hào môn thành Hắc Thạch cũng không dám nói ra lời như vậy.
Mọi người liên tục xem thường Diệp Huyền.
- Các vị khách nhân, nơi này là Tụ Bảo Hiên, hi vọng mọi người có thể bảo trì hoàn cảnh mua sắm hài lòng.
Lưu quản sự chắp tay nói với những khách nhân chung quanh.
- Dễ nói, dễ nói.
- Lưu quản sự đã mở miệng, chúng ta cũng nên thu liễm một ít ah.
Mấy người đang cười to cũng thu liễm, Lưu quản sự không chỉ là quản sự Tụ Bảo Hiên, hắn càng là cao tần thiên nhai thương hội, đám người bọn họ tiếp tục khiêu khích thì người ta sẽ không nể tình.
Lúc này bọn họ không ngừng cười to, hắn chê cười nhìn Diệp Huyền, khóe miệng mang theo nụ cười nghiền ngẫm.
Bọn họ thật muốn xem một chút, Diệp Huyền làm thế nào có thể thu mua toàn bộ linh dược quý hiếm của Tụ Bảo Hiên.
Ánh mắt mọi người, Lưu quản sự dẫn Diệp Huyền tới một quầy hàng, chỉ vào linh dược bên trong, nói:
- Nơi này là quầy hàng linh dược quý hiếm của Tụ Bảo Hiên chúng ta, bên trong tất cả đều là linh dược ngũ giai, các chủng loại đều có, không biết tiểu huynh đệ muốn luyện đan dược hay có công dụng khác?
- Điện hạ, thứ này cũng có thể xem như linh dược quý hiếm? Tại chỗ ta căn bản là rác rưởi, bổn vương... Ách, ta có đôi khi một ngày ăn hơn trăm gốc như thế.
Kim Lânhơi chán đến chết nói ra, nó không biết vì cái gì điện hạ đi tới tiệm thuốc này, Kim Lân không đặt linh dược nơi này vào trong mắt.
Nghe được Kim Lân nói thế, ánh mắt mọi người chấn động và nhìn lên người Kim Lân.
Chương590: Quá kém (2)
Gia hỏa này khoác lác tận trời a, một ngày ăn được trăm gốc, hắn cho rằng là cho heo ăn sao? Hơn nữa linh dược luôn luôn là sắc thuốc phục dụng và luyện đan, hoặc là dùng để luyện chế vũ hồn, làm gì có ai ăn trực tiếp?
Ánh mắt Lưu quản sự nhìn Kim Lân, sắc mặt cũng có chút khó coi.
Diệp Huyền mắt nhìn mọi người, chẳng muốn giải thích với bọn chúng, nhưng hắn biết rõ Kim Lân nói không phải nói đùa.
- Những linh dược ngũ giai này đa số tiệm thuốc đều có thể mua được, ta muốn một ít thứ mà tiệm thuốc khác không có, phẩm chất phải cao một chút, chỗ các ngươi có không?
Diệp Huyền nhìn đồ vật chung quanh, đều là một ít linh dược ngũ giai bình thường, không lọt vào mắt của hắn.
Hồn thức của hắn quét qua, hắn phát hiện trong các tủ phong bế nơi này hình như không có vật gì tốt, khí tức chấn động bên trong không phải yếu, có một nơi làm Diệp Huyền động tâm.
- Lưu quản sự, ngăn tủ tận cùng là linh dược gì?
Lưu quản sự liếc mắt nhìn Diệp Huyền, hắn không biết Diệp Huyền chuyên môn chọn những linh dược như thế, hắn vô tâm nói:
- Bên trong đều là linh dược cao giai thiên nhai thương hội tụ tập từ các nơi trong Mộng Cảnh bình nguyên tới nơi này, đều là linh dược ngoài lục giai, giá cả của chúng xa xỉ, ít nhất giá trị ngàn vạn huyền tệ, thậm chí có một ít linh dược không phải dùng huyền tệ là có thể mua, phải là huyền thạch và bảo vật mới có thể hối đoái, tiểu huynh đệ, ngươi xác định muốn mua sao?
Lưu quản sự híp mắt, trong nội tâm cân nhắc suy tính.
- Đều lấy ra cho ta xem.
Diệp Huyền nói.
Lưu quản sự thấy Diệp Huyền nghe được ngàn vạn huyền tệ không có chút biểu lộ nào, trong nội tâm cũng bồn chồn, không biết Diệp Huyền là thật chuẩn bị mua hay chỉ tới đây làm dáng.
Đã mở cửa buôn bán không có đạo lý không bán, liền mở ngăn tủ phong bế ra, lộ ra hơn mười gốc linh dược lục giai, chủng loại khác nhau, khí tức dược lực vô cùng nồng đậm.
Mộng Cảnh bình nguyên quả nhiên là Mộng Cảnh bình nguyên, Diệp Huyền lúc này gật gật đầu, linh dược lục giai, một tiệm thuốc trong thành trì tùy tiện xuất ra hơn mười gốc, nếu như tại liên minh mười ba nước, chỉ sợ chỉ có trong quốc khố năm đại vương quốc của liên minh mười ba nước mới có một ít.
Nhìn những linh dược này một lần, Diệp Huyền nhanh chóng phân biệt ra, nếu như là lúc trước, Diệp Huyền nhất định sẽ động tâm với số linh dược này, nhưng sau một chuyến phù quang bí cảnh, linh dược lực giai trên người Diệp Huyền có hơn trăm gốc, hơn nữa đều là tinh phẩm, những linh dược này không lọt vào trong mắt hắn.
Xem ra Tụ Bảo Hiên không có vật gì tốt.
Trên mặt Diệp Huyền lúc này có một ít thần sắc thất vọng.
- Những linh dược này không có chỗ dùng, Lưu quản sự, chẳng lẽ Tụ Bảo Hiên các ngươi không có linh dược tốt hơn sao?
Diệp Huyền không có kiên nhẫn, mở miệng nói.
- Ngươi còn ngại những linh dược nơi này kém?
Lưu quản sự dò xét Diệp Huyền, ngữ khí cũng khinh thường.
Hắn xem ra Diệp Huyền không có việc gì tới tìm việc, mua không nổi chính là mua không nổi, còn giả bộ như linh dược không tốt.
- Không phải kém mà là ta không cần.
Diệp Huyền lắc đầu, hắn là một gã luyện dược sư, trong mắt luyện dược sư vĩnh viễn không có linh dược kém, chỉ có linh dược không dùng được.
Lưu quản sự xùy cười một tiếng:
- Linh dược ngươi cần là linh dược Vương cấp thất giai hay sao?
Hắn nhìn sang Diệp Huyền, ngạo nghễ nói:
- Linh dược Vương cấp thất giai, Tụ Bảo Hiên cũng không phải là không có, không phải có tiền là mua được, không biết tiểu huynh đệ là gia tộc nhà ai.
- Có quan hệ gì tới gia tộc?
Diệp Huyền cau mày nói:
- Chẳng lẽ mua linh dược tại Tụ Bảo Hiên còn cần đăng ký gia tộc hay sao?
- Đương nhiên là có quan hệ, Tụ Bảo Hiên chúng ta lệ thuộc thiên nhai thương hội, linh dược tinh phẩm nhất cũng chỉ cung ứng cho khách quen mà thôi.
Lưu quản sự ngạo nghễ nói.
- Nếu như các hạ là người âấy đại gia tộc của Hạo Thiên đế quốc hoặc là mấy đại hào phú của Vô Không Lĩnh, chỉ cần xuất ra thân phận thì ta chính có thể đi thương hội tìm kiếm vì tiểu huynh đệ, nếu như không phải, vậy thật có lỗi, Tụ Bảo Hiên thành Hắc Thạch chúng ta sẽ xuất ra những linh dược.
Lưu quản sự một hơi nói nhiều như vậy nhưng cuối cùng lại nói:
- Nhưng ta tin tưởng, linh dược lục giai của Tụ Bảo Hiên chúng ta mặc kệ các hạ tới từ têế lực nào đều tuyệt đối xưng là trân pâẩm, không có đạo lý chướng mắt, trừ phi các hạ không phải thật tâm muốn mua.
Vốn ngay từ đầu Lưu quản sự còn chưa xác định Diệp Huyền là không muốn mua hay mua không nổi, nhưng hiện tại thấy Diệp Huyền chướng mắt linh dược lục cho nên lập tức tỉnh ngộ, thiếu niên trước mặt tuyệt đối là mua không nổi.
Hắn lấy ra linh dược lục giai tuy không phải là tinh phẩm nhất trong linh dược lục giai nhưng trong các thế lực lớn cũng không phải linh dược bình thường.
- Trân phẩm?
Kim Lân vẫn nhàm chán nhìn chung quanh nghe như thế liền liếc mắt nhìn sang, rồi sau đó khóe miệng co giật và nói:
- Những thứ này mà gọi là trân phẩm? Trừ gốc Tử Đằng Căn hương vị còn không tồi ra, những thứ còn lại có mùi vị quá kém, còn kém hơn cả bánh bao ta ăn lúc trước rất nhiều.
Kim Lân bĩu môi, những linh dược này đặt trong mắt nó tuyệt đối chỉ là thứ ngẫu nhiên chỉ ăn một hai phần.
Phốc phốc!
Kim Lân vừa nói như thế đám khách nhân chung quanh cười lớn, cười ha ha.
- Ha ha, Lưu quản sự, đây cũng không phải là chúng ta hủy đài của Tụ Bảo Hiên các ngươi ah, thật sự là người này nói quá khôi hài.
- Gia hỏa này cầm linh dược lục giai so sánh với hương vị bánh bao, đại ca, ngài biết khôi hài không?
- Nghe khẩu khí của hắn hình như nếm qua không ít linh dược, còn biết mùi vị Tử Đằng Căn không tồi, khoác lác cũng nên biết linh dược một chút.
Không ít khách nhân cười không ngậm miệng lại được, còn kém bò lăn trên mặt đất vài lần.
Linh dược lục giai, trong đó ẩn chứa dược lực kinh người, Vũ Tông ngũ giai trực tiếp phục dụng sẽ bạo thể mà chết, mà Vũ Tôn lục giai có thể miễn cưỡng thừa nhận mà thôi, hẳn tên thanh niên tóc vàng này là Vũ Tôn lục giai sao?
Huống chi trên đời này làm gì có người trực tiếp ăn linh dược?
Sắc mặt Lưu quản sự lúc này biến thành tái nhợt.
- Các hạ, mua bán không xả thân nghĩa tại, Tụ Bảo Hiên luôn buôn bán công bằng nhưng các hạ tới đây quấy rối cũng nên nhìn kỹ bảng hêệu thiên nhai thương hội của chúng ta, thiên nhai thương hội chúng ta là số một tại Mộng Cảnh bình nguyên, có hợp tác với mấy thế lực đỉnh cấp, dám giương oai ở nơi này, ta dám cam đoan, mặc kệ các hạ có địa vị gì cũng không ôm nổi.
Lưu quản sự đã xem Diệp Huyền tới quấy rối.&
Bình luận facebook