-
Chương 531-535
Chương531: Long Tâm Ngọc (1)
Hắn không có đi ra ngoài, tiếp tục nấp trong bụi cỏ nhưng lại dùng uy áp của thôn phệ vũ hồn lên tiếng.
- Bảo ta tha cho ngươi? Hừ, vì sao ngươi ra tay với thủ hạ của bổn đại nhân?
Ngữ khí của Diệp Huyền mang theo vài phần tức giận, uy áp của thôn phệ vũ hồn hàng lâm bao phủ toàn thân nham thạch cự mãng.
Sắc mặt nham thạch cự mãng biến hóa, thân là Huyền thú ngũ giai, đối diện với uy áp đáng sợ như thế, thậm chí nó có cảm giác hít thở không thông, cảm giác hôn mê làm nội tâm nó sợ hãi không chịu nổi.
Uy áp như thế, hơn nữa xóa đi hồn niệm của Kim Lân đại nhân, dễ dàng khống chế giáp long, Thiểm Điện Báo và Phi Thiên ưng, đối phương tuyệt đối là tồn tại cùng tầng thứ với Kim Lân đại nhân, rất có thể là một con Huyền thú yêu vương.
- Không phải, đại nhân, tiểu nhân không dám mạo phạm đại nhân, bởi vì giáp long trước kia chính là thủ hạ của Kim Lân đại nhân, đại nhân ngươi cướp lấy thủ hạ của Kim Lân đại nhân, Kim Lân đại nhân mới ra lệnh bảo ta đi mang giáp long trở về..
- Yêu vương đại nhân, tha mạng, tha mạng ah.
Nghĩ đến đối phương rất có thể là một đầu Huyền thú yêu vương thì nham thạch cự mãng lập tức sợ tới mức mất hồn mất vía, không ngớt lời xin khoan dung.
Nó có chút nghĩ mãi mà không rõ, vì cái gì lại xuất hiện một con yêu vương, rốt cuộc gia hỏa này có địa vị gì?
Những vấn đề này nó có nghĩ phá đầu cũng không nghĩ thông suốt, buồn cười trước kia nó còn một lòng muốn bắt giáp long trở về, nếu như nó biết rõ chính mình lẫn vào giữa hai con yêu vương tranh đấu, một lần nữa cho nó một trăm lá gan cũng không dám.
Trong nội tâm Diệp Huyền khẽ động, thì ra những yêu thú này dĩ nhiên là thủ hạ của một yêu vương, khó trách hồn niệm trong đầu giáp long cường đại như thế.
Đối với yêu vương, Diệp Huyền cũng không xa lạ gì, chỉ có yêu thú và Huyền thú ngoài thất giai mới có thể xưng yêu vương, đặc biệt là Huyền thú, đạt tới thất giai Vương cấp thì có thể hóa thành hình người hành tẩu đại lục.
Không nghĩ tới nham thạch cự mãng xem mình thành một yêu vương.
- Bổn vương tung hoành phiến núi rừng này, mới mặc kệ giáp long là thủ hạ của Kim Lân hay Ngân Lân, bổn vương vừa ý nó, tất nhiên sẽ thu phục nó.
Ngữ khí của Diệp Huyền thập phần bá đạo nói ra, hắn giả vờ giống như đúc.
- Đúng, đúng, yêu vương đại nhân tha mạng, là tiểu nhân lỗ mãng.
Nham thạch cự mãng hoảng sợ lên tiếng.
- Ngươi đi đi, ngươi nói Kim Lân kia ở nơi nào? Bổn vương có rảnh, nhất định sẽ đi gặp nó.
- Đa tạ yêu vương đại nhân tha mạng, Kim Lân đại nhân ở Thiên Phong sơn cách nơi này sáu ngàn dặm!
Sau khi nham thạch cự mãng nói xong, toàn thân của nó mềm yếu bò đi thật nhanh.
Trong nội tâm của nó thề, sau này tuyệt đối không dám lẫn vào tranh đấu giữa yêu vương với nhau.
Ầm ầm!
Không chờ nham thạch cự mãng bò đi rất xa.
Trấn nguyên thạch lơ lửng trên đỉnh đầu, đột nhiên uy áp bao phủ nham thạch cự mãng nhưng không kịp phản ứng, đầu của nó bị nện nhão nhẹt.
Nếu như nó cố tình đề phòng có lẽ còn có thể kiên trì một lát, dưới khí tức Diệp Huyền bao phủ đã dọa nó phá gan, hơn nữa Diệp Huyền cho nó rời đi nên tâm thần của nó lập tức buông lỏng cho nên mới bị Diệp Huyền thừa cơ chui vào chỗ trống.
Rống rống!
Đại Địa Chi Hùng lập tức gào thét thảm thiết.
Diệp Huyền đi ra khỏi lùm cây, bắt chước làm như cũ, Đại Địa Chi Hùng cũng bị hắn thu phục.
Đại Địa Chi Hùng, Phi Thiên ưng, Thiểm Điện Báo đều là yêu vương, thôn phệ vũ hồn của Diệp Huyền có thể thu phục chúng nhưng nham thạch cự mãng là Huyền thú, Diệp Huyền cũng chỉ có thể giết nó.
Trừ nguyên nhân này ra, Diệp Huyền cũng muốn đánh chết nham thạch cự mãng.
Nham thạch cự mãng là Huyền thú ngũ giai Thổ hệ, vừa vặn đối ứng với đại địa vũ hồn, khó mà gặp được một con Huyền thú ngũ giai Thổ hệ, Diệp Huyền tự nhiên sẽ không bỏ mặc nó rời đo.
Lúc này thôn phệ vũ hồn hấp thu hồn niệm của nham thạch cự mãng, Diệp Huyền lại đào hồn tinh ngũ giai trong người nham thạch cự mãng, lúc này khoanh chân hấp thu.
Hai canh giờ sau.
Ông!
Trên đỉnh đầu Diệp Huyền, đại địa vũ hồn xuất hiện, lực lượng kinh khủng bao phủ tất cả, ba đạo tinh hoàn màu vàng lưu chuyển trên đại địa vũ hồn.
Lại là một tinh hoàn cực hạn.
Lúc trước Diệp Huyền hấp thu hồn tinh tứ giai của Địa Long, từ đó đại địa vũ hồn đột phá nhị tinh và hắn tấn cấp Vũ Sư, hôm nay Diệp Huyền đạt tới tứ giai Thiên Vũ Sư, hấp thu hồn tinh ngũ giai lại không có một chút áp lực nào cả.
Nếu như có võ giả khác trên đại lục nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chỉ sợ sẽ khiếp sợ tột đỉnh.
Đứng dậy, Diệp Huyền hơi ngạc nhiên.
- Ồ, hồn tinh nham thạch cự mãng này cho ta một đạo hồn kỹ.
Tinh hoàn ba màu kia tỏa sáng, ngay sau đó tiếng ken két vang lên, trên người Diệp Huyền xuất hiện một tầng nham thạch hộ giáp, hắn như biến thành thạch đầu nhân nhưng hành động không bị ảnh hưởng.
- Đây là áo giáp nham thạch?
Diệp Huyền âm thầm kinh hỉ.
Thời điểm hấp thu hồn tinh Huyền thú, võ giả có tỷ lệ nhất định đạt được một kỹ năng của Huyền thú, trước kia hấp thu hồn tinh Địa Long, Diệp Huyền cũng không có đạt được kỹ năng gì, không nghĩ tới hấp thu nham thạch cự mãng lại thu được một hồn kỹ.
Phải biết rằng võ giả thông qua hấp thu hồn tinh đạt được hồn kỹ với xác suất thập phần thấp.
Thí nghiệm cường độ thân thể, Diệp Huyền lập tức được ra kết luận.
- Nham thạch áo giáp, tuy không thể tăng cường lực lượng của ta nhưng lại gia tăng phòng ngự thân thể, trong thời gian ngắn đã tăng lên gấp đôi, kết hợp Cửu Chuyển Thánh Thể, cường độ thân thể của hắn sánh ngang ngũ giai Võ Tông tam trọng, hơn nữa còn mạnh hơn một ít.
Diệp Huyền cũng không có vì thế mà quên hết tất cả.
Lại cho giáp long phục dụng mấy viên thuốc chữa thương, Diệp Huyền phân phó mấy đại yêu thú hành tẩu ở phụ cận, đồng thời hắn nhìn thi thể nham thạch cự mãng trên mặt đất, sắc mặt ngưng trọng.
Không nghĩ tới trong phù quang bí cảnh còn có một đầu yêu vương.
Trong nội tâm Diệp Huyền nặng nề, hắn biết rõ yêu vương cường đại cỡ nàođây chính là tồn tại tương đương với thất giai Vũ Vương của nhân loại, tuy thôn phệ vũ hồn của Diệp Huyền cường đạ, nhưng dù sao chỉ mới tam tinh, lừa gạt huyền thú ngũ giai xem như cũng được, một khi gặp được yêu vương, tuyệt đối là hữu tử vô sinh.
May mắn cái gọi là Kim Lân yêu vương còn cách nơi này một khoảng cách nhất định.
Trở lại khu vực lúc trước.
Hạ Thất Tịch lúc này đang lo lắng đứng ở đó.
Chương532: Long Tâm Ngọc (2)
- Diệp Huyền, ngươi đi đâu vậy? Không có sao chứ?
Nhìn thấy Diệp Huyền tới, Hạ Thất Tịch lập tức khẩn trương hỏi thăm, đồng thời cũng dò xét Diệp Huyền xem hắn có bị thương hay không.
Vừa rồi Diệp Huyền đột nhiên rời đi, nàng không biết phát sinh cái gì cho nên trong nội tâm rất lo lắng, đặc biệtnghe được tiếng yêu thú gào thét ở đằng xa càng làm cho nàng khẩn trương, hận không thể lập tức đi xem xảy ra chuyện gì.
Nàng lại biết rõ, đừng nói thực lực của nàng hiện tại chưa khôi phục, cho khôi đi tới cũng chỉ làm Diệp Huyền thêm phiền toái mà thôi, bởi vậy chỉ có thể cố hiếu kỳ và lo lắng chờ đợi tại nơi này.
- Ta không sao, đi thôi.
Diệp Huyền không có giải thích thêm, kể từ khi biết phù quang bí cảnh có yêu vương thì Diệp Huyền càng lưu tâm chung quanh.
Hiện tại ở Thiên Phong sơn cách Diệp Huyền mấy ngàn dặm.
Rống!
Trong sơn động, đồng tử màu vàng lại mở ra, nó tức giận gào thét.
Rầm rầm rầm!
Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang lên, một Huyền thú toàn thân lân giáp màu vàng, nó có vốn vó, trên đầu có kim giáp, đôi mắt cũng màu vàng, nó chẳng khác gì thần thú Kỳ Lân Huyền thú, đôi mắt màu vàng bắn ra lửa giận ngập trời nhìn về phương hướng của Diệp Huyền.
Dưới khí tức của nó, một ít Huyền thú và yêu thú chung quanh hoảng sợ lạnh run và quỳ xuống đất.
- Gia hỏa đáng chết, cướp đi giáp long của ta không tính, không ngờ còn cướp đi ba thủ hạ khác của ta, chẳng lẽ thật cho rằng Kim Lân ta dễ khi dễ sao?
Kim Lân yêu vương tức giận gào thét, lúc Diệp Huyền cướp đi ba đại yêu thú thì Kim Lân đã biết được tin tức, liên hệ giữa nó và Phi Thiên ưng, Thiểm Điện Báo và Đại Địa Chi Hùng bị gián đoạn, hồn niệm trong thân thể ba con yêu thú cũng bị Diệp Huyền thôn phệ không còn.
Không chỉ như thế, con Huyền thú bị đánh chết chính là thủ hạ đắc lực của nó.
Căn cứ hồn niệm nham thạch cự mãng truyền về cho nó, cướp đi thủ hạ của Kim Lân chính là cường giả cấp yêu vương!
Nó có phần không rõ vì cái gì nơi này lại xuất hiện một cường giả yêu vương cướp đi thủ hạ của mình như thế, căn cứ hiểu biết của nó về phù quang bí cảnh, việc này không có khả năng xảy ra.
- Gia hỏa đáng chết, cho dù là yêu vương cũng dám khiêu khích Kim Lân ta, mặc kệ ngươi có thực lực gì, địa vị gì, đắc tội Kim Lân ta thì phải chuẩn bị thừa nhận lửa giận của ta.
Gào thét một tiếng, Kim Lân lập tức hạ đạt mệnh lệnh đình chỉ truy kích Huyền thú kia, bởi vì nó biết rõ đối mặt một yêu vương cường đại, đám thủ hạ của nó đi tới cũng chỉ chịu chết mà thôi.
Sau khi ra lệnh một tiếng, thân thể màu vàng của Kim Lân lăng không bay lên, nó hóa thành đạo hào quang màu vàng bay về hướng nham thạch cự mãng tử vong.
Lúc này ——
Diệp Huyền và Hạ Thất Tịch đang tiến nhanh trong núi rừng.
Sau khi an dưỡng thời gian dài như thế, thương thế trên người Hạ Thất Tịch cũng khôi phục bảy tám phần.
Qua chừng một canh giờ sau, đột nhiên Hạ Thất nhảy tới một cây đại thụ bên cạnh, nàng vô cùng hưng phấn lên tiếng:
- Diệp Huyền, ta nghĩ tới ta tìm được Chúc Thiên Lam hội trưởng rồi.
Diệp Huyền nhìn thấy trên đại thụ có lưu lại ký hiệu mờ mịt, nó tỏa ra hồn lực chấn động kỳ quái thì hắn lập tức biết rõ đây là ám hiệu do Thiên Kim quốc định ra trước khi tiến vào phù quang bí cảnh.
Nghĩ tới đây Diệp Huyền lập tức bảo Hạ Thất Tịch dẫn đường.
Tuy Hạ Thất Tịch đã khôi phục thương thế nhưng bảo nàng đi một mình cũng không phải biện pháp tốt, hắn đành phải đi tìm đội ngũ Thiên Kim quốc sau đó một mình hắn sẽ rời đi.
Nửa canh giờ sau, đám người Diệp Huyền đi vào một sơn cốc.
- Hạ Thất Tịch sư tỷ, ngươi không có việc gì, thật sự là quá tốt.
Trong sơn cốc có một đám đệ tử Thiên Kim quốc, sau khi nhìn thấy Hạ Thất Tịch thì đám người Từ Bác Minh đầu lĩnh bước nhanh tới gần.
- Hạ Thất Tịch sư tỷ, ta vừa mới nghe nói ngươi và đám người Kim Điền bị yêu thú đuổi giết trong núi rừng cách đây không lâu, chúng ta đang chuẩn bị thông tri hội trưởng nhờ hắn đi cứu ngươi, không nghĩ tới ngươi đã trở lại, ngươi không sao chớ? Đám Kim Điển đâu rồi?
Từ Bác Minh vừa đi lên đã khẩn trương hỏi thăm, biểu hiện đã buông được gánh nặng xuống.
- Ta không sao nhưng Kim Điển bọn họ...
Hạ Thất Tịch thở dài.
Sắc mặt đám người Từ Bác Minh tối sầm lại, cũng là biết rõ có lẽ đã xảy ra chuyện bất hạnh.
- Sư tỷ, trong phù quang bí cảnh nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, đây là chuyện không có biện pháp, ngươi cũng không cần quá tự trách, ngươi còn sống là tốt rồi.
Thời điểm bọn họ trao đổi với nhau, đám người Diệp Huyền cũng dò xét cả sơn cốc, trong sơn cốc này có không ít đệ tử đang tụ tập, trừ người Thiên Kim quốc ra, đệ tử mấy vương quốc khác cũng không ít, Lưu Vân quốc tự nhiên cũng có đệ tử ở chỗ này.
- Chẳng lẽ trong sơn cốc này có đồ vật đặc thù hay sao?
Diệp Huyền âm thầm suy đoán, đi vào phù quang bí cảnh, thời gian của mỗi người vô cùng trân quý, sẽ rất ít tụ tập cùng một chỗ, tụ tập với nhau hoặc là có chuyện gì đó, hoặc là gặp được đại địch, hoặc là có bảo vật giống như Thất Thải Hoa Liên trước kia.
- Sư tỷ, tại sao ngươi lại đi chung với Lưu Vân quốc Diệp Huyền?
Sau khi trao đổi một phen Từ Bác Minh nhìn sang Diệp Huyền, hắn thập phần cảnh giác.
- Từ Bác Minh, không được vô lễ, Diệp Huyền là ân nhân cứu mạng ta, nếu như không có hắn thì ta đã táng thân trong miệng yêu thú.
Hạ Thất Tịch mở miệng nói.
- Thì ra là như thế.
Từ Bác Minh chắp tay với Diệp Huyền:
- Diệp Huyền huynh đệ, vừa rồi thực xin lỗi.
Tuy hắn nói như vậy nhưng trong mắt vẫn có một tia hoài nghi và kiêng kị Diệp Huyền.
Diệp Huyền tự nhiên sẽ không để ý tới thái độ của đám người Từ Bác Minh, lúc này nói:
- Hạ Thất Tịch, nếu ngươi đã tụ hợp với đệ tử Thiên Kim quốc thì ta cũng cáo từ rời đi.
Nói xong Diệp Huyền quay người rời đi.
- Diệp Huyền.
Hạ Thất Tịch vội vàng nói.
- Có việc gì thế?
Diệp Huyền quay người hỏi.
- Không có việc gì.
Trong mắt Hạ Thất Tịch sinh ra một tia hào quang kiên định, nàng xuất ra một khối ngọc bội trong người đưa tới trước mặt Diệp Huyền:
- Diệp Huyền, đây là một khối ngọc bội của Hạ gia chúng ta, có thể ân cần săn sóc thân thể, cám ơn ngươi trợ giúp.
Diệp Huyền vừa muốn cự tuyệt, ánh mắt hắn nhìn sang khối ngọc bội và sững sốt.
Ngọc bội kia có màu xanh lam, phía trên có một đạo khí lưu hình rồng đang lưu chuyển và tỏa ra khí tức thâm thúy xa hoa.
- Long Tâm Ngọc, Hạ gia?
Chương533: Tự tìm đường chết (1)
Diệp Huyền kinh ngạc nhìn sang Hạ Thất Tịch, trong mắt hắn bắn ra một tia hào quang, hắn nói:
- Ta không thể tiếp nhận ngọc bội của ngươi.
- Vì cái gì?
Hạ Thất Tịch lập tức gấp gáp.
- Sư tỷ, ngọc bội kia của ngươi hẳn là ngọc bội gia truyền của gia tộc ah? Ngọc bội kia có thể ôn nhuận huyền mạch, tăng độ tinh khiết của hồn lực, tăng tốc độ tu hành hồn lực, sao ngươi có thể giao cho người khác.
Không chờ Diệp Huyền mở miệng, Từ Bác Minh lập tức cao giọng nói, ánh mắt của hắn bất thiện.
Hạ Thất Tịch là đệ nhất thiên tài của Thiên Kim quốc, cũng là người của Hạ gia thập phần cường đại trong Thiên Kim quốc, thân phận cao quý, bởi vậy Hạ Thất Tịch gần như chính là đối tượng được tất cả đệ tử thiên tài trong Thiên Kim quốc theo đuổi.
Từ Bác Minh tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Từ rất sớm trơớc kia, Từ Bác Minh đã sớm thập phần thưởng thức Hạ Thất Tịch, Từ gia của hắn cũng là gia tộc đỉnh cấp trong Thiên Kim quốc nhưng so sánh với Hạ gia còn có chênh lệch không nhỏ, trừ việc đó ra, Hạ Thất Tịch có thiên phú siêu phàm cũng làm Từ Bác Minh tự ti không thôi.
Hôm nay nhìn thấy Diệp Huyền là quán quân phù quang đại hội lại đi cùng với Hạ Thất Tịch sư tỷ tới nơi này, trong nội tâm Từ Bác Minh lập tức sinh ra cảnh giác, hắn nhìn thấy sư tỷ lại giao ngọc bội gia truyền của Hạ gia cho Diệp Huyền, trong nội tâm Từ Bác Minh lập tức sinh ra địch ý rất mạnh.
Ngọc bội Hạ gia được truyền lưu thập phần huyền diệu trong Thiên Kim quốc, nghe nói có thể ôn nhuận huyết mạch, tăng lên năng lực tu vi vu hồn, sư tôn của Từ Bác Minh từng may mắn tiếp xúc một khối ngọc bội Hạ gia, sau khi trở về cũng khen không dứt miệng.
Chỉ có điều ngọc bội Hạ gia tổng cộng cũng chỉ có bốn khối mà thôi, trên cơ bản chỉ có nhân vật trọng yếu của Hạ gia mới có thể có được một khối.
Hôm nay nhìn thấy Hạ Thất Tịch lại muốn giao ngọc bội cho Diệp Huyền, Từ Bác Minh lập tức sốt ruột.
- Chuyện của ta cần ngươi quản hay sao?
Hạ Thất Tịch lạnh lùng nói một câu.
- Không phải, sư tỷ...
- Được rồi, các ngươi không nên nhao nhao, ta không thể tiếp nhận ngọc bội kia, cáo từ.
Diệp Huyền cau mày, hắn không muốn tiếp tục ở lại nơi này, sau khi Hạ Thất Tịch lấy ngọc bội ra, hắn càng có suy đoán hoàn toàn mới về thân phận của Hạ Thất Tịch.
- Hừ, coi như ngươi thức thời.
Từ Bác Minh thở ra một hơi.
- Làm càn, còn không mau lui xuống cho ta.
Rốt cuộc Hạ Thất Tịch đã tức giận, Diệp Huyền là ân nhân cứu mạng nàng, hiện tại Từ Bác Minh lại nói thế với Diệp Huyền, trong nội tâm của nàng vô cùng tức giận.
Từ Bác Minh nghe thấy Hạ Thất Tịch vì Diệp Huyền lại quát lớn hắn, trong nội tâm hắn sinh ra tà khí, hắn cười lạnh nói:
- Sư tỷ, ta Từ Bác Minh ta từ trước tới nay vô cùng nghe theo ngươi, lúc nào ngỗ nghịch lời của ngươi, lúc này ta phải đứng ra.
- Diệp Huyền có thiên phú luyện hồn học mạnh hơn ta rất nhiều nhưng dù sao hắn chưa tới hai mươi tuổi, thực lực của hắn mạnh bao nhiêu chứ? Ta không biết hắn làm sao cứu được ngươi nhưng ngươi cũng không nên bị lừa gạt.
- Hiện tại có một ít người thiết trí bố cục, ngươi rất khó phân biệt thật giả, ngươi nên chú ý mới đúng.
- Nghe lời này dường như năng lực nhìn người của ngươi rất mạnh, chẳng lẽ ta là mù lòa sao, việc như vậy cũng không nhìn ra?
Hạ Thất Tịch lạnh lùng hỏi lại một câu, nếu như không phải Từ Bác Minh là đệ tử Thiên Kim quốc, với tính cách của nàng chắc chắn sẽ dạy đối phương một bài học.
Tuy nàng biết rõ tu vi võ đạo của Từ Bác Minh rất mạnh, cũng đột phá tứ giai Thiên Vũ Sư, Hạ Thất Tịch xem ra nếu thật động thủ, Từ Bác Minh sẽ bị Diệp Huyền miểu sát ngay lập tức.
Không nói Từ Bác Minh, cho dù rất nhiều trưởng lão Thiên Kim quốc có thể chống lại Diệp Huyền sao? Diệp Huyền cường đại thế nào thì nàng tận mắt nhìn thấy, không thể dùng hai chữ thiên tài hình dung hắn.
Từ Bác Minh thấy Hạ Thất Tịch không có phản bác nhưng trong ánh mắt sinh ra thần thái không cho là đúng. Nội tâm hắn chấn động, hắn lúc này đi tới trơớc mặt Diệp Huyền.
- Diệp Huyền, ta không biết ngươi dùng biện pháp gì làm cho sư tỷ tin tưởng ngươi như vậy nhưng Từ Bác Minh ta không tin ngươi thực cứu sư tỷ của ta, có bản lĩnh thì đọ sức với ta một chút, nếu ngươi có thể thắng, về sau Từ Bác Minh ta gặp được ngươi sẽ không nói nhảm nửa câu.
Diệp Huyền đi vào trong sơn cốc liền phát hiện rất nhiều tuyển thủ các vương quốc đang tụ tập tại nơi này, trong nội tâm hắn vẫn nghi hoặc nơi này đã xảy ra chuyện gì, cho nên một lòng muốn trở lại đội ngũ Lưu Vân quốc cẩn thận hỏi thăm tình hình, không nghĩ tới Từ Bác Minh từ bắt đầu tới bây giờ vẫn dây dưa với hắn, trong lòng của hắn lập tức khó chịu.
Chính mình có không năng lực cứu Hạ Thất Tịch hay không liên quan gì tới hắn, thực lực của mình mạnh hay yếu thì liên quan tới gì hắn ta sao?
Cho nên Diệp Huyền căn bản mặc kệ Từ Bác Minh khiêu khích.
Thấy Diệp Huyền căn bản không có ý ra tay, Từ Bác Minh cười lạnh càng tăng lên rất nhiều, trong nội tâm càng thêm xác định Diệp Huyền hẳn dùng thủ đoạn gì đó lừa gạt Hạ Thất Tịch, hắn bước nhanh tới trước mặt Diệp Huyền và nói:
- Như thế nào? Đường đường quán quân phù quang đại hội lại không có dũng khí luận bàn với ta hay sao?
Diệp Huyền lạnh lùng nhìn hắn và nói:
- Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, ta dựa vào cái gì phải luận bàn với ngươi, cút cho ta!
Từ Bác Minh nghe Diệp Huyền nói thế liền sững sờ, hắn quát lớn:
- Tiểu tử, ta vốn chỉ muốn kiểm tra thực lực của ngươi mà thôi, không nghĩ tới ngươi còn dám nói chuyện với ta như vậy, hiện tại không chỉ kiểm tra đơn giản như thế đâu,.
Vừa dứt lời, Từ Bác Minh không chờ Diệp Huyền mở miệng, đột nhiên hắn đấm ra một quyền.
Hắn sợ Hạ Thất Tịch sư tỷ phản đối, cho nên hắn xuất quyền rất nhanh, trên quyền còn có huyền lực kluuw chuyển, nó giống như mãnh long quá giang, uy thế kinh người bộc phát dữ dội.
Hắn muốn cho Diệp Huyền một giáo huấn, hắn cho rằng một quyền của nó có thể dnadhs Diệp Huyền ngã xuống đất, thậm chí đánh thổ huyết.
Trên thực tế khi Diệp Huyền mang theo Hạ Thất Tịch xuất hiện trong sơn cốc thì tất cả tuyển thủ các vương quốc đều chú ý tới tình huống tại nơi này nhưng không có ai lên tiếng mà thôi, hiện tại nhìn thấy Từ Bác Minh lại động thủ với Diệp Huyền, cả đám kinh hãi, đặc biệt là đệ tử Lưu Vân quốc vốn chỉ chú ý, hiện tại bọn họ đều bay tới đây.
Chương534: Tự tìm đường chết (2)
Đặc biệt là Vân Ngạo Tuyết trong đội ngũ, kỳ thật nàng đã sớm chú ý đến Diệp Huyền, nàng chỉ yên lặng nhìn sang mà thôi, lúc này nhìn thấy Từ Bác Minh đánh ra một quyền kinh khủng thì nội tâm nàng vừa sợ vừa giận.
Nàng biết rõ Từ Bác Minh lợi hại, cả Thiên Kim quốc chỉ có hai đệ tử thiên tài đột phá đến Thiên Vũ Sư, thực lực cường đại, nếu như sớm biết đối phương ra tay với Diệp Huyền thì nàng lúc trước chắc chắn sẽ không đứng nhìn, mà là sớm xông lên.
Không giống với đệ tử Lưu Vân quốc lo lắng và khẩn trương, một đám đệ tử Thiên Kim quốc lúc này vô cùng hưng phấn, đối với việc Diệp Huyền đi chung với Hạ Thất Tịch sư tỷ, nội tâm không ít người khó chịu, hiện tại Từ Bác Minh sư huynh lại công nhiên động thủ với Diệp Huyền, nội tâm của bọn họ hưng phấn phải biết.
Dám đi chung với Hạ Thất Tịch sư tỷ, hừ, nên nếm thử thiết quyền của đệ tử Thiên Kim quốc lợi hại.
Nhưng làm cho bọn họ kỳ quái là, Hạ Thất Tịch sư tỷ lúc trước vô cùng khẩn trương nhìn Diệp Huyền, lúc này nàng lại đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Diệp Huyền cảm nhận uy thế phô thiên cái địa, một quyền kia mang theo cuồng phong quét qua, huyền lực phong tỏa không gian chung quanh, hắn đã biết rõ Từ Bác Minh đã dùng toàn lực, đối phương muốn giáo huấn hắn thật thảm, ánh mắt của hắn lạnh buốt và đấm ra một quyền.
Muốn so quyền với ta? Nội tâm Từ Bác Minh lúc này cười lớn, một quyền của hắn dung nhập toàn bộ huyền lực tứ giai nhất trọng trong đó, về phần chiêu thức nhìn như đơn giản nhưng đó là công pháp Địa Phẩm thượng đẳng, trong phạm vi liên minh mười ba nước thì công pháp như vậy đã là nghịch thiên nhất.
Đừng nói Diệp Huyền chỉ là thiên tài chưa đủ hai mươi tuổi, cho dù là Thiên Vũ Sư uy tín lâu năm tiếp một quyền của hắn cũng phải ăn thiệt thòi, Từ Bác Minh đã có thể tưởng tượng ra tình cảnh Diệp Huyền thống khổ đau đớn nằm trên mặt đất..
Trong nội tâm nghĩ như vậy, nắm đấm của Từ Bác Minh lập tức va chạm với một quyền của Diệp Huyền giữa không trung.
Trong nháy mắt hai quyền va chạm với nhau, sắc mặt Từ Bác Minh lập tức biến hóa, khóe miệng cười lạnh biến mất, hai mắt của hắn xuất hiện một tia thần thái hoảng sợ.
Trong nắm đấm của Diệp Huyền lại ẩn chứa lực lượng hắn không thể tưởng tượng nổi, hắn cảm thấy một quyền này có thể làm mình bị thương.
Không tốt!
Hắn muốn lui về phía sau, ý đồ làm tan biến lực lượng một quyền đánh tới, không chờ hắn kịp phản ứng đã có lực lượng khủng bố đánh thẳng vào nắm đấm, hai tiếng nổ ầm ầm vang lên, hai quyền va chạm vào nhau.
Ầm ầm ầm!
Trước mặt bao người, Từ Bác Minh như con diều đứt dây bay ra xa, trong miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi, hắn ngã xuống mặt đất, muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu chật vật.
Hắn thống khổ ôm lấy cánh tay phải, thần sắc vặn vẹo, cả cánh tay phải đã hoàn toàn đứt rời trước một kích của Diệp Huyền.
Hiện tại mọi người nơi này không ngừng hít khí lạnh, sau đó bọn họ cực kỳ khiếp sợ nhìn thẳng Diệp Huyền, bọn họ đã tới đây một thời gian ngắn, bọn họ cũng hiểu rõ thực lực của các đệ tử các quốc gia.
Luận thực lực, Từ Bác Minh đạt tới tứ giai nhất trọng tuyệt đối là nhân vật bài danh top năm trong mười ba nước, cho dù là những trưởng lão thế hệ trước tiếp một quyền của Từ Bác Minh cũng không phải chuyện đơn giản.
Không nghĩ tới bây giờ Diệp Huyền chỉ đánh một chiêu đã đánh Từ Bác Minh bay ra ngoài, hơn nữa trọng thương ngã xuống đất.
Diệp Huyền lắc lắc cổ tay giống nư đang vẫy tro bụi trên tay, hắn lạnh lùng nhìn về phía trước.
- Mặt hàng như ngươi cũng muốn kiểm tra thực lực của ta? Hôm nay không phải xem mặt mũi của Hạ Thất Tịch thì không phải cánh tay đứt rời đơn giản như vậy đâu.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, lúc này nhìn Diệp Huyền lên tiếng dạy dỗ Từ Bác Minh nhưng trong lòng không có chút bất mãn nào, ngược lại tất cả đều thương cảm nhìn Từ Bác Minh.
Diệp Huyền nói không phải không có đạo lý, nếu như ở bên ngoài có một tên đệ tử yếu ớt dám tới trước mặt và khiêu khích bọn họ, chỉ sợ không phải trừng phạt đứt cánh tay như thế đâu.
Nhưng mà Từ Bác Minh nói như thế nào cũng là tứ giai Thiên Vũ Sư, Diệp Huyền đã mạnh tới mức này, một quyền đánhTừ Bác Minh trọng thương như chó chết? Trong lòng mọi người nghĩ mãi mà không rõ.
- Ta biết ngay một tên đệ tử bình thường căn bản không làm gì được hắn.
Vân Ngạo Tuyết dừng bước lại, nàng tươi cười tự nhiên và đi lên phía trước.
Nàng đi vài bước tới trước mặt Diệp Huyền, nàng mỉm cười với Diệp Huyền.
- Diệp Huyền, ngươi không sao chớ.
- Vân Ngạo Tuyết lão sư.
Diệp Huyền kinh hỉ cười nói:
- Ta làm sao có chuyện gì chứ.
Sau khi đi vào phù quang bí cảnh, Diệp Huyền vẫn không có tin tức của Vân Ngạo Tuyết cho nên nội tâm có phần lo lắng, hiện tại nhìn thấy Vân Ngạo Tuyết lão sư bình yên vô sự cho nên Diệp Huyền cũng an tâm.
- Đúng rồi, Vân Ngạo Tuyết lão sư, tại sao nơi này tụ tập nhiều người như thế?
Diệp Huyền mở miệng hỏi.
- Trở về rồi nói sau.
Vân Ngạo Tuyết không có trực tiếp trả lời.
Diệp Huyền gật đầu với Hạ Thất Tịch, sau đó hai người rời đi với ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, hắn và Vân Ngạo Tuyết trở lại nơi của Lưu Vân Quốc.
- Trong nữ nhân tiến vào phù quang bí cảnh lần này, Thiên Kim quốc Hạ Thất Tịch và Lưu Vân quốc Vân Ngạo Tuyết là hai nữ nhân đẹp nhất, không nghĩ tới đều có quan hệ với Diệp Huyền.
- Chậc chậc, Diệp Huyền quả thực rất có phúc khí, tại sao ta không có đào hoa như thế chứ?
- Hừ, người ta là quán quân phù quang đại hội, thực lực lại mạnh như thế, được nữ thần ưu ái cũng là chuyện bình thường, nếu như ngươi có thưc lực như vậy, chắc chắn sẽ có mỹ nữ vây quanh lấy ngươi.
- Ai, thật sự là người so với người thật là tức chết mà.
Rất nhiều nam đệ tử thiên tài ở nơi này đều có cảm giác như thế, đều than thở ông trời bất công.
Diệp Huyền đi chung quanh bắt chuyện với các đệ tử Lưu Vân quốc khác sau đó mới đi tới trước mặt Vân Ngạo Tuyết.
- Vân Ngạo Tuyết lão sư, hiện tại có thể nói cho ta biết vì sao tại nơi này có nhiều người như thế không?
- Vân Ngạo Tuyết lão sư, ta có già như vậy sao? Về sau không cho phép ngươi gọi ta là lão sư.
Đột nhiên Vân Ngạo Tuyết tức giận nói một câu.
Diệp Huyền đầu đầy mồ hôi lạnh, không biết vì cái gì Vân Ngạo Tuyết lại đột nhiên trở mặt như thế, hắn nói:
- Không goi lão sư thì gọi là cái gì?
- Tùy ngươi gọi thế nào, dù sao không thể gọi ta là lão sư.
Chương535: Di tích viễn cổ
- Ta có thể gọi ngươi là Ngạo Tuyết không?
Diệp Huyền giống như cười mà không phải cười hỏi một câu.
- Vì cái gì không thể, ân, Ngạo Tuyết nghe không tồi.
Vân Ngạo Tuyết gật đầu nói.
- Sau này ta gọi ngươi là Ngạo Tuyết a.
Diệp Huyền cười nói.
- Hừ, như vậy còn không sai biệt lắm.
Vân Ngạo Tuyết lập tức lộ ra lúm đồng tiền, xinh đẹp động lòng người.
Lòng dạ đàn bà thật sự khó hiểu ah. Lúc trước bộ dạng còn nổi giận đùng đùng, hiện tại lại vẻ mặt tươi cười.
Nhìn sang gương mặt tươi cười của Vân Ngạo Tuyết, Diệp Huyền lúc này không hiểu ra làm sao.
- Ngươi là đồ đần.
Nhìn thấy Diệp Huyền bộ dạng không hiểu thế nào, trong nội tâm Vân Ngạo Tuyết tức giận không có chỗ đánh, lúc này lại nhìn Hạ Thất Tịch nơi xa, hừ lạnh nói:
- Ta ở trong phù quang bí cảnh thời gian dài như vậy nhưng không có gặp ngươi, thì ra ngươi đi chung với Thiên Kim quốc Hạ Thất Tịch ah, xem thái độ của Hạ Thất Tịch đối với ngươi, hẳn là hai người các ngươi có gì đó với nhau đúng không?
Diệp Huyền im lặng đến cực điểm, Vân Ngạo Tuyết lão sư hôm nay quá bát quái ah.
Cũng may Vân Ngạo Tuyết không có dây dưa vấn đề này bao lâu, biết rõ trong nội tâm Diệp Huyền chú ý cái gì và nói sang chuyện khác.
- Nhiều người chúng ta tụ tập tại nơi này, là vì trong phù quang bí cảnh phát hiện di tích thượng cổ.
Di tích?
Trong nội tâm Diệp Huyền chấn động, trong một bí cảnh bản thân có sinh ra linh dược, kỳ thật cũng không phải bên là bảo vật giá trị nhất trong bí cảnh.
Sở dĩ bí cảnh có các loại linh dược hoàn toàn là là do bí cảnh giấu trong hư không, căn bản không có tung tích nhân loại hoạt động, tự nhiên có thể sinh trưởng rất nhiều.
Trong bí cảnh còn sót lại di tích thượng cổ mới thật sự là bảo vật.
Nhưng bất cứ bí cảnh nào, bên trong di tích thường thường sẽ bị tìm kiếm đầu tiên, bởi vậy kẻ đến sau không tìm được thứ gì tốt.
Tại tiến vào phù quang bí cảnh trước khi, Diệp Huyền sưu tầm qua này phù quang bí cảnh trong di tích tư liệu, lại không có phát hiện bất luận cái gì tư liệu lịch sử, cho nên tại tiến vào này phù quang bí cảnh về sau, Diệp Huyền cũng một mực tại sưu tầm bên trong di tích tung tích.
Hôm nay nghe được di tích ở gần đây, ánh mắt Diệp Huyền sáng lên.
- Ngươi nói di tích ở nơi này?
Diệp Huyền lập tức lên tiếng hỏi và dò xét bốn phía, hắn tu luyện Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết là đạt được trong di tích cường đại, nếu như có thể tìm được di tích trong phù quang bí cảnh, nói không chừng sẽ có bảo vật gì đó.
Vân Ngạo Tuyết lắc đầu:
- Không đúng, trong sơn cốc này có một di tích trận đài, có thể trực tiếp truyền tống vào trong di tích, hiện tại đám người Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng đang nghiên cứu trận đài, đám đệ tử chúng ta chỉ có thể đứng ở bên ngoài.
Trong sơn cốc?
Diệp Huyền gật gật đầu, hắn không nói hai lời liền đi vào trong sơn cốc.
Quả nhiên trong sơn cốc có một góc cua, nơi đó có thông dạo dài hẹp, sơnhai bên sơn cốc là vách núi bao phủ toàn bộ thông đạo bên trong, từ đó làm người ta biết rõ thông đạo không phải tự nhiên hình thành.
Diệp Huyền vừa định đi vào thông đạo, một tên đệ tử không nhịn được và lên tiếng nhắc nhở.
- Hội trưởng bọn họ đã nói không có bọn họ cho phép, những đệ tử chúng ta không thể tùy tiện đi vào.
Bước chân của Diệp Huyền dừng lại, sau đó lạnh lùng lên tiếng.
Vân Ngạo Tuyết tự nhiên theo sát sau lưng i Diệp Huyền.
Hạ Thất Tịch lúc này mới thăm dò trong sơn cốc đã xảy ra chuyện gì, nàng giống như Diệp Huyền, đều không do dự đi vào trong sơn cốc.
Thấy Diệp Huyền và Hạ Thất Tịch đều tiến vào thông đạo, đệ tử khác đưa mắt nhìn theo, bọn họ hiếu kỳ đi vào.
Lúc trước bọn họ chờ ở nơi này chỉ vì hội trưởng và các trưởng lão mệnh lệnh không được vào, hiện tại đã có người đánh vỡ quy định cho nên bọn họ cũng không hề cố kỵ.
Diệp Huyền tự nhiên sẽ không quản những người khác làm như thế nào, hắn đi thẳng về phía trước và đi vào cuối thông đạo.
Hiện ra trước mặt hắn chính là một hạp cốc lớn, trong hạp cốc có một tế đàn thật lớn nằm tại nơi đó, chung quanh tế đàn đã có hơn ba mươi tên cường giả cấp bậc trưởng lão đang tụ tập ở nơi này nghiên cứu cái gì đó.
Diệp Huyền cũng nhìn ra trận pháp trên tế đàn đáng sợ cỡ nào, hắn đi vào trong hạp cốc liền phát hiện cả hạp cốc bị cấm chê to lớn bao phủ, hiện tại cấm chế đã bị đánh vỡ mới xuất hiện tế đàn, hơn nữa căn cứ dấu vết đánh vỡ âấm chế hẳn là chuyện cách đây thật lâu.
- Không phải bảo đám đệ tử các ngươi ở bên ngoài hay sao, ai cho các ngươi tiến vào.
Đám người Diệp Huyền vừa xuất hiện trong hạp cốc, những trưởng lão ở nơi này nhìn thấy các đệ tử đi vào thì quát lớn.
Đám người liên tục đưa mắt nhìn sang Diệp Huyền và Hạ Thất Tịch.
- Diệp Huyền.
- Hạ Thất Tịch.
Không chỉ có tiếng gào to của tên trưởng lão kia, còn có vài tiếng kêu kinh hỉ xuất hiện, chỉ thấy ở vị trí trung ương có vài đạo thân ảnh liên tục xuất hiện trước mặt Diệp Huyền và Hạ Thất Tịch, chính là Lưu Vân quốc Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, Khô Trần phó hội trưởng cùng với Thiên Kim quốc Chúc Thiên Lam hội trưởng.
- Ha ha, Huyền thiếu, ta biết ngay ngươi không có việc gì.
Khô Trần vẻ mặt tươi cười đi tới, hắn vỗ vỗ vai của Diệp Huyền.
Sau khi tiến vào phù quang bí cảnh, Khô Trần vẫn không phát hiện tung tích của Diệp Huyền, nói không lo lắng là không thể nào nhưng hắn có tin tưởng thật lớn vào Diệp Huyền, tin tưởng hắn sẽ không dễ dàng vẫn lạc, hiện tại quả là thế.
- Đến là tốt rồi.
Đông Phương Ngôn Ngữ cũng mỉm cười nói một câu.
Bên cạnh, Chúc Thiên Lam hội trưởng cũng quan tâm hỏi thăm Hạ Thất Tịch, nghe nói Hạ Thất Tịch tao ngộ trong phù quang bí cảnh thì hắn vừa sợ vừa giận, khi nghe Diệp Huyền đã cứu Hạ Thất Tịch thì Chúc Thiên Lam lập tức đi tới trước mặt Diệp Huyền và chắp tay nói:
- Diệp Huyền, nghe nói ngươi cứu Thất Tịch, đa tạ.
- Chúc Thiên Lam hội trưởng khách khí.
Diệp Huyền cười cười.
- Không phải khách khí, nếu như không nhờ có ngươi, Thất Tịch xảy ra chuyện gì chỉ sợ ta sẽ tự trách rất nhiều, không nói chuyện này, Diệp Huyền, về sau ngươi chính là bằng hữu của Thiên Kim quốc, có yêu cầu gì cũng có thể tới tìm ta, chỉ cần Chúc Thiên Lam ta có thể giải quyết tuyệt đối không đứng nhìn.
Chúc Thiên Lam nói chuyện hào sảng.
- Chúc Thiên Lam, ngươi nói ra những lời này, đến lúc đó ngươi cũng đừng không nhận nợ.
Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng cười nói.
Hắn không có đi ra ngoài, tiếp tục nấp trong bụi cỏ nhưng lại dùng uy áp của thôn phệ vũ hồn lên tiếng.
- Bảo ta tha cho ngươi? Hừ, vì sao ngươi ra tay với thủ hạ của bổn đại nhân?
Ngữ khí của Diệp Huyền mang theo vài phần tức giận, uy áp của thôn phệ vũ hồn hàng lâm bao phủ toàn thân nham thạch cự mãng.
Sắc mặt nham thạch cự mãng biến hóa, thân là Huyền thú ngũ giai, đối diện với uy áp đáng sợ như thế, thậm chí nó có cảm giác hít thở không thông, cảm giác hôn mê làm nội tâm nó sợ hãi không chịu nổi.
Uy áp như thế, hơn nữa xóa đi hồn niệm của Kim Lân đại nhân, dễ dàng khống chế giáp long, Thiểm Điện Báo và Phi Thiên ưng, đối phương tuyệt đối là tồn tại cùng tầng thứ với Kim Lân đại nhân, rất có thể là một con Huyền thú yêu vương.
- Không phải, đại nhân, tiểu nhân không dám mạo phạm đại nhân, bởi vì giáp long trước kia chính là thủ hạ của Kim Lân đại nhân, đại nhân ngươi cướp lấy thủ hạ của Kim Lân đại nhân, Kim Lân đại nhân mới ra lệnh bảo ta đi mang giáp long trở về..
- Yêu vương đại nhân, tha mạng, tha mạng ah.
Nghĩ đến đối phương rất có thể là một đầu Huyền thú yêu vương thì nham thạch cự mãng lập tức sợ tới mức mất hồn mất vía, không ngớt lời xin khoan dung.
Nó có chút nghĩ mãi mà không rõ, vì cái gì lại xuất hiện một con yêu vương, rốt cuộc gia hỏa này có địa vị gì?
Những vấn đề này nó có nghĩ phá đầu cũng không nghĩ thông suốt, buồn cười trước kia nó còn một lòng muốn bắt giáp long trở về, nếu như nó biết rõ chính mình lẫn vào giữa hai con yêu vương tranh đấu, một lần nữa cho nó một trăm lá gan cũng không dám.
Trong nội tâm Diệp Huyền khẽ động, thì ra những yêu thú này dĩ nhiên là thủ hạ của một yêu vương, khó trách hồn niệm trong đầu giáp long cường đại như thế.
Đối với yêu vương, Diệp Huyền cũng không xa lạ gì, chỉ có yêu thú và Huyền thú ngoài thất giai mới có thể xưng yêu vương, đặc biệt là Huyền thú, đạt tới thất giai Vương cấp thì có thể hóa thành hình người hành tẩu đại lục.
Không nghĩ tới nham thạch cự mãng xem mình thành một yêu vương.
- Bổn vương tung hoành phiến núi rừng này, mới mặc kệ giáp long là thủ hạ của Kim Lân hay Ngân Lân, bổn vương vừa ý nó, tất nhiên sẽ thu phục nó.
Ngữ khí của Diệp Huyền thập phần bá đạo nói ra, hắn giả vờ giống như đúc.
- Đúng, đúng, yêu vương đại nhân tha mạng, là tiểu nhân lỗ mãng.
Nham thạch cự mãng hoảng sợ lên tiếng.
- Ngươi đi đi, ngươi nói Kim Lân kia ở nơi nào? Bổn vương có rảnh, nhất định sẽ đi gặp nó.
- Đa tạ yêu vương đại nhân tha mạng, Kim Lân đại nhân ở Thiên Phong sơn cách nơi này sáu ngàn dặm!
Sau khi nham thạch cự mãng nói xong, toàn thân của nó mềm yếu bò đi thật nhanh.
Trong nội tâm của nó thề, sau này tuyệt đối không dám lẫn vào tranh đấu giữa yêu vương với nhau.
Ầm ầm!
Không chờ nham thạch cự mãng bò đi rất xa.
Trấn nguyên thạch lơ lửng trên đỉnh đầu, đột nhiên uy áp bao phủ nham thạch cự mãng nhưng không kịp phản ứng, đầu của nó bị nện nhão nhẹt.
Nếu như nó cố tình đề phòng có lẽ còn có thể kiên trì một lát, dưới khí tức Diệp Huyền bao phủ đã dọa nó phá gan, hơn nữa Diệp Huyền cho nó rời đi nên tâm thần của nó lập tức buông lỏng cho nên mới bị Diệp Huyền thừa cơ chui vào chỗ trống.
Rống rống!
Đại Địa Chi Hùng lập tức gào thét thảm thiết.
Diệp Huyền đi ra khỏi lùm cây, bắt chước làm như cũ, Đại Địa Chi Hùng cũng bị hắn thu phục.
Đại Địa Chi Hùng, Phi Thiên ưng, Thiểm Điện Báo đều là yêu vương, thôn phệ vũ hồn của Diệp Huyền có thể thu phục chúng nhưng nham thạch cự mãng là Huyền thú, Diệp Huyền cũng chỉ có thể giết nó.
Trừ nguyên nhân này ra, Diệp Huyền cũng muốn đánh chết nham thạch cự mãng.
Nham thạch cự mãng là Huyền thú ngũ giai Thổ hệ, vừa vặn đối ứng với đại địa vũ hồn, khó mà gặp được một con Huyền thú ngũ giai Thổ hệ, Diệp Huyền tự nhiên sẽ không bỏ mặc nó rời đo.
Lúc này thôn phệ vũ hồn hấp thu hồn niệm của nham thạch cự mãng, Diệp Huyền lại đào hồn tinh ngũ giai trong người nham thạch cự mãng, lúc này khoanh chân hấp thu.
Hai canh giờ sau.
Ông!
Trên đỉnh đầu Diệp Huyền, đại địa vũ hồn xuất hiện, lực lượng kinh khủng bao phủ tất cả, ba đạo tinh hoàn màu vàng lưu chuyển trên đại địa vũ hồn.
Lại là một tinh hoàn cực hạn.
Lúc trước Diệp Huyền hấp thu hồn tinh tứ giai của Địa Long, từ đó đại địa vũ hồn đột phá nhị tinh và hắn tấn cấp Vũ Sư, hôm nay Diệp Huyền đạt tới tứ giai Thiên Vũ Sư, hấp thu hồn tinh ngũ giai lại không có một chút áp lực nào cả.
Nếu như có võ giả khác trên đại lục nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chỉ sợ sẽ khiếp sợ tột đỉnh.
Đứng dậy, Diệp Huyền hơi ngạc nhiên.
- Ồ, hồn tinh nham thạch cự mãng này cho ta một đạo hồn kỹ.
Tinh hoàn ba màu kia tỏa sáng, ngay sau đó tiếng ken két vang lên, trên người Diệp Huyền xuất hiện một tầng nham thạch hộ giáp, hắn như biến thành thạch đầu nhân nhưng hành động không bị ảnh hưởng.
- Đây là áo giáp nham thạch?
Diệp Huyền âm thầm kinh hỉ.
Thời điểm hấp thu hồn tinh Huyền thú, võ giả có tỷ lệ nhất định đạt được một kỹ năng của Huyền thú, trước kia hấp thu hồn tinh Địa Long, Diệp Huyền cũng không có đạt được kỹ năng gì, không nghĩ tới hấp thu nham thạch cự mãng lại thu được một hồn kỹ.
Phải biết rằng võ giả thông qua hấp thu hồn tinh đạt được hồn kỹ với xác suất thập phần thấp.
Thí nghiệm cường độ thân thể, Diệp Huyền lập tức được ra kết luận.
- Nham thạch áo giáp, tuy không thể tăng cường lực lượng của ta nhưng lại gia tăng phòng ngự thân thể, trong thời gian ngắn đã tăng lên gấp đôi, kết hợp Cửu Chuyển Thánh Thể, cường độ thân thể của hắn sánh ngang ngũ giai Võ Tông tam trọng, hơn nữa còn mạnh hơn một ít.
Diệp Huyền cũng không có vì thế mà quên hết tất cả.
Lại cho giáp long phục dụng mấy viên thuốc chữa thương, Diệp Huyền phân phó mấy đại yêu thú hành tẩu ở phụ cận, đồng thời hắn nhìn thi thể nham thạch cự mãng trên mặt đất, sắc mặt ngưng trọng.
Không nghĩ tới trong phù quang bí cảnh còn có một đầu yêu vương.
Trong nội tâm Diệp Huyền nặng nề, hắn biết rõ yêu vương cường đại cỡ nàođây chính là tồn tại tương đương với thất giai Vũ Vương của nhân loại, tuy thôn phệ vũ hồn của Diệp Huyền cường đạ, nhưng dù sao chỉ mới tam tinh, lừa gạt huyền thú ngũ giai xem như cũng được, một khi gặp được yêu vương, tuyệt đối là hữu tử vô sinh.
May mắn cái gọi là Kim Lân yêu vương còn cách nơi này một khoảng cách nhất định.
Trở lại khu vực lúc trước.
Hạ Thất Tịch lúc này đang lo lắng đứng ở đó.
Chương532: Long Tâm Ngọc (2)
- Diệp Huyền, ngươi đi đâu vậy? Không có sao chứ?
Nhìn thấy Diệp Huyền tới, Hạ Thất Tịch lập tức khẩn trương hỏi thăm, đồng thời cũng dò xét Diệp Huyền xem hắn có bị thương hay không.
Vừa rồi Diệp Huyền đột nhiên rời đi, nàng không biết phát sinh cái gì cho nên trong nội tâm rất lo lắng, đặc biệtnghe được tiếng yêu thú gào thét ở đằng xa càng làm cho nàng khẩn trương, hận không thể lập tức đi xem xảy ra chuyện gì.
Nàng lại biết rõ, đừng nói thực lực của nàng hiện tại chưa khôi phục, cho khôi đi tới cũng chỉ làm Diệp Huyền thêm phiền toái mà thôi, bởi vậy chỉ có thể cố hiếu kỳ và lo lắng chờ đợi tại nơi này.
- Ta không sao, đi thôi.
Diệp Huyền không có giải thích thêm, kể từ khi biết phù quang bí cảnh có yêu vương thì Diệp Huyền càng lưu tâm chung quanh.
Hiện tại ở Thiên Phong sơn cách Diệp Huyền mấy ngàn dặm.
Rống!
Trong sơn động, đồng tử màu vàng lại mở ra, nó tức giận gào thét.
Rầm rầm rầm!
Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang lên, một Huyền thú toàn thân lân giáp màu vàng, nó có vốn vó, trên đầu có kim giáp, đôi mắt cũng màu vàng, nó chẳng khác gì thần thú Kỳ Lân Huyền thú, đôi mắt màu vàng bắn ra lửa giận ngập trời nhìn về phương hướng của Diệp Huyền.
Dưới khí tức của nó, một ít Huyền thú và yêu thú chung quanh hoảng sợ lạnh run và quỳ xuống đất.
- Gia hỏa đáng chết, cướp đi giáp long của ta không tính, không ngờ còn cướp đi ba thủ hạ khác của ta, chẳng lẽ thật cho rằng Kim Lân ta dễ khi dễ sao?
Kim Lân yêu vương tức giận gào thét, lúc Diệp Huyền cướp đi ba đại yêu thú thì Kim Lân đã biết được tin tức, liên hệ giữa nó và Phi Thiên ưng, Thiểm Điện Báo và Đại Địa Chi Hùng bị gián đoạn, hồn niệm trong thân thể ba con yêu thú cũng bị Diệp Huyền thôn phệ không còn.
Không chỉ như thế, con Huyền thú bị đánh chết chính là thủ hạ đắc lực của nó.
Căn cứ hồn niệm nham thạch cự mãng truyền về cho nó, cướp đi thủ hạ của Kim Lân chính là cường giả cấp yêu vương!
Nó có phần không rõ vì cái gì nơi này lại xuất hiện một cường giả yêu vương cướp đi thủ hạ của mình như thế, căn cứ hiểu biết của nó về phù quang bí cảnh, việc này không có khả năng xảy ra.
- Gia hỏa đáng chết, cho dù là yêu vương cũng dám khiêu khích Kim Lân ta, mặc kệ ngươi có thực lực gì, địa vị gì, đắc tội Kim Lân ta thì phải chuẩn bị thừa nhận lửa giận của ta.
Gào thét một tiếng, Kim Lân lập tức hạ đạt mệnh lệnh đình chỉ truy kích Huyền thú kia, bởi vì nó biết rõ đối mặt một yêu vương cường đại, đám thủ hạ của nó đi tới cũng chỉ chịu chết mà thôi.
Sau khi ra lệnh một tiếng, thân thể màu vàng của Kim Lân lăng không bay lên, nó hóa thành đạo hào quang màu vàng bay về hướng nham thạch cự mãng tử vong.
Lúc này ——
Diệp Huyền và Hạ Thất Tịch đang tiến nhanh trong núi rừng.
Sau khi an dưỡng thời gian dài như thế, thương thế trên người Hạ Thất Tịch cũng khôi phục bảy tám phần.
Qua chừng một canh giờ sau, đột nhiên Hạ Thất nhảy tới một cây đại thụ bên cạnh, nàng vô cùng hưng phấn lên tiếng:
- Diệp Huyền, ta nghĩ tới ta tìm được Chúc Thiên Lam hội trưởng rồi.
Diệp Huyền nhìn thấy trên đại thụ có lưu lại ký hiệu mờ mịt, nó tỏa ra hồn lực chấn động kỳ quái thì hắn lập tức biết rõ đây là ám hiệu do Thiên Kim quốc định ra trước khi tiến vào phù quang bí cảnh.
Nghĩ tới đây Diệp Huyền lập tức bảo Hạ Thất Tịch dẫn đường.
Tuy Hạ Thất Tịch đã khôi phục thương thế nhưng bảo nàng đi một mình cũng không phải biện pháp tốt, hắn đành phải đi tìm đội ngũ Thiên Kim quốc sau đó một mình hắn sẽ rời đi.
Nửa canh giờ sau, đám người Diệp Huyền đi vào một sơn cốc.
- Hạ Thất Tịch sư tỷ, ngươi không có việc gì, thật sự là quá tốt.
Trong sơn cốc có một đám đệ tử Thiên Kim quốc, sau khi nhìn thấy Hạ Thất Tịch thì đám người Từ Bác Minh đầu lĩnh bước nhanh tới gần.
- Hạ Thất Tịch sư tỷ, ta vừa mới nghe nói ngươi và đám người Kim Điền bị yêu thú đuổi giết trong núi rừng cách đây không lâu, chúng ta đang chuẩn bị thông tri hội trưởng nhờ hắn đi cứu ngươi, không nghĩ tới ngươi đã trở lại, ngươi không sao chớ? Đám Kim Điển đâu rồi?
Từ Bác Minh vừa đi lên đã khẩn trương hỏi thăm, biểu hiện đã buông được gánh nặng xuống.
- Ta không sao nhưng Kim Điển bọn họ...
Hạ Thất Tịch thở dài.
Sắc mặt đám người Từ Bác Minh tối sầm lại, cũng là biết rõ có lẽ đã xảy ra chuyện bất hạnh.
- Sư tỷ, trong phù quang bí cảnh nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, đây là chuyện không có biện pháp, ngươi cũng không cần quá tự trách, ngươi còn sống là tốt rồi.
Thời điểm bọn họ trao đổi với nhau, đám người Diệp Huyền cũng dò xét cả sơn cốc, trong sơn cốc này có không ít đệ tử đang tụ tập, trừ người Thiên Kim quốc ra, đệ tử mấy vương quốc khác cũng không ít, Lưu Vân quốc tự nhiên cũng có đệ tử ở chỗ này.
- Chẳng lẽ trong sơn cốc này có đồ vật đặc thù hay sao?
Diệp Huyền âm thầm suy đoán, đi vào phù quang bí cảnh, thời gian của mỗi người vô cùng trân quý, sẽ rất ít tụ tập cùng một chỗ, tụ tập với nhau hoặc là có chuyện gì đó, hoặc là gặp được đại địch, hoặc là có bảo vật giống như Thất Thải Hoa Liên trước kia.
- Sư tỷ, tại sao ngươi lại đi chung với Lưu Vân quốc Diệp Huyền?
Sau khi trao đổi một phen Từ Bác Minh nhìn sang Diệp Huyền, hắn thập phần cảnh giác.
- Từ Bác Minh, không được vô lễ, Diệp Huyền là ân nhân cứu mạng ta, nếu như không có hắn thì ta đã táng thân trong miệng yêu thú.
Hạ Thất Tịch mở miệng nói.
- Thì ra là như thế.
Từ Bác Minh chắp tay với Diệp Huyền:
- Diệp Huyền huynh đệ, vừa rồi thực xin lỗi.
Tuy hắn nói như vậy nhưng trong mắt vẫn có một tia hoài nghi và kiêng kị Diệp Huyền.
Diệp Huyền tự nhiên sẽ không để ý tới thái độ của đám người Từ Bác Minh, lúc này nói:
- Hạ Thất Tịch, nếu ngươi đã tụ hợp với đệ tử Thiên Kim quốc thì ta cũng cáo từ rời đi.
Nói xong Diệp Huyền quay người rời đi.
- Diệp Huyền.
Hạ Thất Tịch vội vàng nói.
- Có việc gì thế?
Diệp Huyền quay người hỏi.
- Không có việc gì.
Trong mắt Hạ Thất Tịch sinh ra một tia hào quang kiên định, nàng xuất ra một khối ngọc bội trong người đưa tới trước mặt Diệp Huyền:
- Diệp Huyền, đây là một khối ngọc bội của Hạ gia chúng ta, có thể ân cần săn sóc thân thể, cám ơn ngươi trợ giúp.
Diệp Huyền vừa muốn cự tuyệt, ánh mắt hắn nhìn sang khối ngọc bội và sững sốt.
Ngọc bội kia có màu xanh lam, phía trên có một đạo khí lưu hình rồng đang lưu chuyển và tỏa ra khí tức thâm thúy xa hoa.
- Long Tâm Ngọc, Hạ gia?
Chương533: Tự tìm đường chết (1)
Diệp Huyền kinh ngạc nhìn sang Hạ Thất Tịch, trong mắt hắn bắn ra một tia hào quang, hắn nói:
- Ta không thể tiếp nhận ngọc bội của ngươi.
- Vì cái gì?
Hạ Thất Tịch lập tức gấp gáp.
- Sư tỷ, ngọc bội kia của ngươi hẳn là ngọc bội gia truyền của gia tộc ah? Ngọc bội kia có thể ôn nhuận huyền mạch, tăng độ tinh khiết của hồn lực, tăng tốc độ tu hành hồn lực, sao ngươi có thể giao cho người khác.
Không chờ Diệp Huyền mở miệng, Từ Bác Minh lập tức cao giọng nói, ánh mắt của hắn bất thiện.
Hạ Thất Tịch là đệ nhất thiên tài của Thiên Kim quốc, cũng là người của Hạ gia thập phần cường đại trong Thiên Kim quốc, thân phận cao quý, bởi vậy Hạ Thất Tịch gần như chính là đối tượng được tất cả đệ tử thiên tài trong Thiên Kim quốc theo đuổi.
Từ Bác Minh tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Từ rất sớm trơớc kia, Từ Bác Minh đã sớm thập phần thưởng thức Hạ Thất Tịch, Từ gia của hắn cũng là gia tộc đỉnh cấp trong Thiên Kim quốc nhưng so sánh với Hạ gia còn có chênh lệch không nhỏ, trừ việc đó ra, Hạ Thất Tịch có thiên phú siêu phàm cũng làm Từ Bác Minh tự ti không thôi.
Hôm nay nhìn thấy Diệp Huyền là quán quân phù quang đại hội lại đi cùng với Hạ Thất Tịch sư tỷ tới nơi này, trong nội tâm Từ Bác Minh lập tức sinh ra cảnh giác, hắn nhìn thấy sư tỷ lại giao ngọc bội gia truyền của Hạ gia cho Diệp Huyền, trong nội tâm Từ Bác Minh lập tức sinh ra địch ý rất mạnh.
Ngọc bội Hạ gia được truyền lưu thập phần huyền diệu trong Thiên Kim quốc, nghe nói có thể ôn nhuận huyết mạch, tăng lên năng lực tu vi vu hồn, sư tôn của Từ Bác Minh từng may mắn tiếp xúc một khối ngọc bội Hạ gia, sau khi trở về cũng khen không dứt miệng.
Chỉ có điều ngọc bội Hạ gia tổng cộng cũng chỉ có bốn khối mà thôi, trên cơ bản chỉ có nhân vật trọng yếu của Hạ gia mới có thể có được một khối.
Hôm nay nhìn thấy Hạ Thất Tịch lại muốn giao ngọc bội cho Diệp Huyền, Từ Bác Minh lập tức sốt ruột.
- Chuyện của ta cần ngươi quản hay sao?
Hạ Thất Tịch lạnh lùng nói một câu.
- Không phải, sư tỷ...
- Được rồi, các ngươi không nên nhao nhao, ta không thể tiếp nhận ngọc bội kia, cáo từ.
Diệp Huyền cau mày, hắn không muốn tiếp tục ở lại nơi này, sau khi Hạ Thất Tịch lấy ngọc bội ra, hắn càng có suy đoán hoàn toàn mới về thân phận của Hạ Thất Tịch.
- Hừ, coi như ngươi thức thời.
Từ Bác Minh thở ra một hơi.
- Làm càn, còn không mau lui xuống cho ta.
Rốt cuộc Hạ Thất Tịch đã tức giận, Diệp Huyền là ân nhân cứu mạng nàng, hiện tại Từ Bác Minh lại nói thế với Diệp Huyền, trong nội tâm của nàng vô cùng tức giận.
Từ Bác Minh nghe thấy Hạ Thất Tịch vì Diệp Huyền lại quát lớn hắn, trong nội tâm hắn sinh ra tà khí, hắn cười lạnh nói:
- Sư tỷ, ta Từ Bác Minh ta từ trước tới nay vô cùng nghe theo ngươi, lúc nào ngỗ nghịch lời của ngươi, lúc này ta phải đứng ra.
- Diệp Huyền có thiên phú luyện hồn học mạnh hơn ta rất nhiều nhưng dù sao hắn chưa tới hai mươi tuổi, thực lực của hắn mạnh bao nhiêu chứ? Ta không biết hắn làm sao cứu được ngươi nhưng ngươi cũng không nên bị lừa gạt.
- Hiện tại có một ít người thiết trí bố cục, ngươi rất khó phân biệt thật giả, ngươi nên chú ý mới đúng.
- Nghe lời này dường như năng lực nhìn người của ngươi rất mạnh, chẳng lẽ ta là mù lòa sao, việc như vậy cũng không nhìn ra?
Hạ Thất Tịch lạnh lùng hỏi lại một câu, nếu như không phải Từ Bác Minh là đệ tử Thiên Kim quốc, với tính cách của nàng chắc chắn sẽ dạy đối phương một bài học.
Tuy nàng biết rõ tu vi võ đạo của Từ Bác Minh rất mạnh, cũng đột phá tứ giai Thiên Vũ Sư, Hạ Thất Tịch xem ra nếu thật động thủ, Từ Bác Minh sẽ bị Diệp Huyền miểu sát ngay lập tức.
Không nói Từ Bác Minh, cho dù rất nhiều trưởng lão Thiên Kim quốc có thể chống lại Diệp Huyền sao? Diệp Huyền cường đại thế nào thì nàng tận mắt nhìn thấy, không thể dùng hai chữ thiên tài hình dung hắn.
Từ Bác Minh thấy Hạ Thất Tịch không có phản bác nhưng trong ánh mắt sinh ra thần thái không cho là đúng. Nội tâm hắn chấn động, hắn lúc này đi tới trơớc mặt Diệp Huyền.
- Diệp Huyền, ta không biết ngươi dùng biện pháp gì làm cho sư tỷ tin tưởng ngươi như vậy nhưng Từ Bác Minh ta không tin ngươi thực cứu sư tỷ của ta, có bản lĩnh thì đọ sức với ta một chút, nếu ngươi có thể thắng, về sau Từ Bác Minh ta gặp được ngươi sẽ không nói nhảm nửa câu.
Diệp Huyền đi vào trong sơn cốc liền phát hiện rất nhiều tuyển thủ các vương quốc đang tụ tập tại nơi này, trong nội tâm hắn vẫn nghi hoặc nơi này đã xảy ra chuyện gì, cho nên một lòng muốn trở lại đội ngũ Lưu Vân quốc cẩn thận hỏi thăm tình hình, không nghĩ tới Từ Bác Minh từ bắt đầu tới bây giờ vẫn dây dưa với hắn, trong lòng của hắn lập tức khó chịu.
Chính mình có không năng lực cứu Hạ Thất Tịch hay không liên quan gì tới hắn, thực lực của mình mạnh hay yếu thì liên quan tới gì hắn ta sao?
Cho nên Diệp Huyền căn bản mặc kệ Từ Bác Minh khiêu khích.
Thấy Diệp Huyền căn bản không có ý ra tay, Từ Bác Minh cười lạnh càng tăng lên rất nhiều, trong nội tâm càng thêm xác định Diệp Huyền hẳn dùng thủ đoạn gì đó lừa gạt Hạ Thất Tịch, hắn bước nhanh tới trước mặt Diệp Huyền và nói:
- Như thế nào? Đường đường quán quân phù quang đại hội lại không có dũng khí luận bàn với ta hay sao?
Diệp Huyền lạnh lùng nhìn hắn và nói:
- Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, ta dựa vào cái gì phải luận bàn với ngươi, cút cho ta!
Từ Bác Minh nghe Diệp Huyền nói thế liền sững sờ, hắn quát lớn:
- Tiểu tử, ta vốn chỉ muốn kiểm tra thực lực của ngươi mà thôi, không nghĩ tới ngươi còn dám nói chuyện với ta như vậy, hiện tại không chỉ kiểm tra đơn giản như thế đâu,.
Vừa dứt lời, Từ Bác Minh không chờ Diệp Huyền mở miệng, đột nhiên hắn đấm ra một quyền.
Hắn sợ Hạ Thất Tịch sư tỷ phản đối, cho nên hắn xuất quyền rất nhanh, trên quyền còn có huyền lực kluuw chuyển, nó giống như mãnh long quá giang, uy thế kinh người bộc phát dữ dội.
Hắn muốn cho Diệp Huyền một giáo huấn, hắn cho rằng một quyền của nó có thể dnadhs Diệp Huyền ngã xuống đất, thậm chí đánh thổ huyết.
Trên thực tế khi Diệp Huyền mang theo Hạ Thất Tịch xuất hiện trong sơn cốc thì tất cả tuyển thủ các vương quốc đều chú ý tới tình huống tại nơi này nhưng không có ai lên tiếng mà thôi, hiện tại nhìn thấy Từ Bác Minh lại động thủ với Diệp Huyền, cả đám kinh hãi, đặc biệt là đệ tử Lưu Vân quốc vốn chỉ chú ý, hiện tại bọn họ đều bay tới đây.
Chương534: Tự tìm đường chết (2)
Đặc biệt là Vân Ngạo Tuyết trong đội ngũ, kỳ thật nàng đã sớm chú ý đến Diệp Huyền, nàng chỉ yên lặng nhìn sang mà thôi, lúc này nhìn thấy Từ Bác Minh đánh ra một quyền kinh khủng thì nội tâm nàng vừa sợ vừa giận.
Nàng biết rõ Từ Bác Minh lợi hại, cả Thiên Kim quốc chỉ có hai đệ tử thiên tài đột phá đến Thiên Vũ Sư, thực lực cường đại, nếu như sớm biết đối phương ra tay với Diệp Huyền thì nàng lúc trước chắc chắn sẽ không đứng nhìn, mà là sớm xông lên.
Không giống với đệ tử Lưu Vân quốc lo lắng và khẩn trương, một đám đệ tử Thiên Kim quốc lúc này vô cùng hưng phấn, đối với việc Diệp Huyền đi chung với Hạ Thất Tịch sư tỷ, nội tâm không ít người khó chịu, hiện tại Từ Bác Minh sư huynh lại công nhiên động thủ với Diệp Huyền, nội tâm của bọn họ hưng phấn phải biết.
Dám đi chung với Hạ Thất Tịch sư tỷ, hừ, nên nếm thử thiết quyền của đệ tử Thiên Kim quốc lợi hại.
Nhưng làm cho bọn họ kỳ quái là, Hạ Thất Tịch sư tỷ lúc trước vô cùng khẩn trương nhìn Diệp Huyền, lúc này nàng lại đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Diệp Huyền cảm nhận uy thế phô thiên cái địa, một quyền kia mang theo cuồng phong quét qua, huyền lực phong tỏa không gian chung quanh, hắn đã biết rõ Từ Bác Minh đã dùng toàn lực, đối phương muốn giáo huấn hắn thật thảm, ánh mắt của hắn lạnh buốt và đấm ra một quyền.
Muốn so quyền với ta? Nội tâm Từ Bác Minh lúc này cười lớn, một quyền của hắn dung nhập toàn bộ huyền lực tứ giai nhất trọng trong đó, về phần chiêu thức nhìn như đơn giản nhưng đó là công pháp Địa Phẩm thượng đẳng, trong phạm vi liên minh mười ba nước thì công pháp như vậy đã là nghịch thiên nhất.
Đừng nói Diệp Huyền chỉ là thiên tài chưa đủ hai mươi tuổi, cho dù là Thiên Vũ Sư uy tín lâu năm tiếp một quyền của hắn cũng phải ăn thiệt thòi, Từ Bác Minh đã có thể tưởng tượng ra tình cảnh Diệp Huyền thống khổ đau đớn nằm trên mặt đất..
Trong nội tâm nghĩ như vậy, nắm đấm của Từ Bác Minh lập tức va chạm với một quyền của Diệp Huyền giữa không trung.
Trong nháy mắt hai quyền va chạm với nhau, sắc mặt Từ Bác Minh lập tức biến hóa, khóe miệng cười lạnh biến mất, hai mắt của hắn xuất hiện một tia thần thái hoảng sợ.
Trong nắm đấm của Diệp Huyền lại ẩn chứa lực lượng hắn không thể tưởng tượng nổi, hắn cảm thấy một quyền này có thể làm mình bị thương.
Không tốt!
Hắn muốn lui về phía sau, ý đồ làm tan biến lực lượng một quyền đánh tới, không chờ hắn kịp phản ứng đã có lực lượng khủng bố đánh thẳng vào nắm đấm, hai tiếng nổ ầm ầm vang lên, hai quyền va chạm vào nhau.
Ầm ầm ầm!
Trước mặt bao người, Từ Bác Minh như con diều đứt dây bay ra xa, trong miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi, hắn ngã xuống mặt đất, muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu chật vật.
Hắn thống khổ ôm lấy cánh tay phải, thần sắc vặn vẹo, cả cánh tay phải đã hoàn toàn đứt rời trước một kích của Diệp Huyền.
Hiện tại mọi người nơi này không ngừng hít khí lạnh, sau đó bọn họ cực kỳ khiếp sợ nhìn thẳng Diệp Huyền, bọn họ đã tới đây một thời gian ngắn, bọn họ cũng hiểu rõ thực lực của các đệ tử các quốc gia.
Luận thực lực, Từ Bác Minh đạt tới tứ giai nhất trọng tuyệt đối là nhân vật bài danh top năm trong mười ba nước, cho dù là những trưởng lão thế hệ trước tiếp một quyền của Từ Bác Minh cũng không phải chuyện đơn giản.
Không nghĩ tới bây giờ Diệp Huyền chỉ đánh một chiêu đã đánh Từ Bác Minh bay ra ngoài, hơn nữa trọng thương ngã xuống đất.
Diệp Huyền lắc lắc cổ tay giống nư đang vẫy tro bụi trên tay, hắn lạnh lùng nhìn về phía trước.
- Mặt hàng như ngươi cũng muốn kiểm tra thực lực của ta? Hôm nay không phải xem mặt mũi của Hạ Thất Tịch thì không phải cánh tay đứt rời đơn giản như vậy đâu.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, lúc này nhìn Diệp Huyền lên tiếng dạy dỗ Từ Bác Minh nhưng trong lòng không có chút bất mãn nào, ngược lại tất cả đều thương cảm nhìn Từ Bác Minh.
Diệp Huyền nói không phải không có đạo lý, nếu như ở bên ngoài có một tên đệ tử yếu ớt dám tới trước mặt và khiêu khích bọn họ, chỉ sợ không phải trừng phạt đứt cánh tay như thế đâu.
Nhưng mà Từ Bác Minh nói như thế nào cũng là tứ giai Thiên Vũ Sư, Diệp Huyền đã mạnh tới mức này, một quyền đánhTừ Bác Minh trọng thương như chó chết? Trong lòng mọi người nghĩ mãi mà không rõ.
- Ta biết ngay một tên đệ tử bình thường căn bản không làm gì được hắn.
Vân Ngạo Tuyết dừng bước lại, nàng tươi cười tự nhiên và đi lên phía trước.
Nàng đi vài bước tới trước mặt Diệp Huyền, nàng mỉm cười với Diệp Huyền.
- Diệp Huyền, ngươi không sao chớ.
- Vân Ngạo Tuyết lão sư.
Diệp Huyền kinh hỉ cười nói:
- Ta làm sao có chuyện gì chứ.
Sau khi đi vào phù quang bí cảnh, Diệp Huyền vẫn không có tin tức của Vân Ngạo Tuyết cho nên nội tâm có phần lo lắng, hiện tại nhìn thấy Vân Ngạo Tuyết lão sư bình yên vô sự cho nên Diệp Huyền cũng an tâm.
- Đúng rồi, Vân Ngạo Tuyết lão sư, tại sao nơi này tụ tập nhiều người như thế?
Diệp Huyền mở miệng hỏi.
- Trở về rồi nói sau.
Vân Ngạo Tuyết không có trực tiếp trả lời.
Diệp Huyền gật đầu với Hạ Thất Tịch, sau đó hai người rời đi với ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, hắn và Vân Ngạo Tuyết trở lại nơi của Lưu Vân Quốc.
- Trong nữ nhân tiến vào phù quang bí cảnh lần này, Thiên Kim quốc Hạ Thất Tịch và Lưu Vân quốc Vân Ngạo Tuyết là hai nữ nhân đẹp nhất, không nghĩ tới đều có quan hệ với Diệp Huyền.
- Chậc chậc, Diệp Huyền quả thực rất có phúc khí, tại sao ta không có đào hoa như thế chứ?
- Hừ, người ta là quán quân phù quang đại hội, thực lực lại mạnh như thế, được nữ thần ưu ái cũng là chuyện bình thường, nếu như ngươi có thưc lực như vậy, chắc chắn sẽ có mỹ nữ vây quanh lấy ngươi.
- Ai, thật sự là người so với người thật là tức chết mà.
Rất nhiều nam đệ tử thiên tài ở nơi này đều có cảm giác như thế, đều than thở ông trời bất công.
Diệp Huyền đi chung quanh bắt chuyện với các đệ tử Lưu Vân quốc khác sau đó mới đi tới trước mặt Vân Ngạo Tuyết.
- Vân Ngạo Tuyết lão sư, hiện tại có thể nói cho ta biết vì sao tại nơi này có nhiều người như thế không?
- Vân Ngạo Tuyết lão sư, ta có già như vậy sao? Về sau không cho phép ngươi gọi ta là lão sư.
Đột nhiên Vân Ngạo Tuyết tức giận nói một câu.
Diệp Huyền đầu đầy mồ hôi lạnh, không biết vì cái gì Vân Ngạo Tuyết lại đột nhiên trở mặt như thế, hắn nói:
- Không goi lão sư thì gọi là cái gì?
- Tùy ngươi gọi thế nào, dù sao không thể gọi ta là lão sư.
Chương535: Di tích viễn cổ
- Ta có thể gọi ngươi là Ngạo Tuyết không?
Diệp Huyền giống như cười mà không phải cười hỏi một câu.
- Vì cái gì không thể, ân, Ngạo Tuyết nghe không tồi.
Vân Ngạo Tuyết gật đầu nói.
- Sau này ta gọi ngươi là Ngạo Tuyết a.
Diệp Huyền cười nói.
- Hừ, như vậy còn không sai biệt lắm.
Vân Ngạo Tuyết lập tức lộ ra lúm đồng tiền, xinh đẹp động lòng người.
Lòng dạ đàn bà thật sự khó hiểu ah. Lúc trước bộ dạng còn nổi giận đùng đùng, hiện tại lại vẻ mặt tươi cười.
Nhìn sang gương mặt tươi cười của Vân Ngạo Tuyết, Diệp Huyền lúc này không hiểu ra làm sao.
- Ngươi là đồ đần.
Nhìn thấy Diệp Huyền bộ dạng không hiểu thế nào, trong nội tâm Vân Ngạo Tuyết tức giận không có chỗ đánh, lúc này lại nhìn Hạ Thất Tịch nơi xa, hừ lạnh nói:
- Ta ở trong phù quang bí cảnh thời gian dài như vậy nhưng không có gặp ngươi, thì ra ngươi đi chung với Thiên Kim quốc Hạ Thất Tịch ah, xem thái độ của Hạ Thất Tịch đối với ngươi, hẳn là hai người các ngươi có gì đó với nhau đúng không?
Diệp Huyền im lặng đến cực điểm, Vân Ngạo Tuyết lão sư hôm nay quá bát quái ah.
Cũng may Vân Ngạo Tuyết không có dây dưa vấn đề này bao lâu, biết rõ trong nội tâm Diệp Huyền chú ý cái gì và nói sang chuyện khác.
- Nhiều người chúng ta tụ tập tại nơi này, là vì trong phù quang bí cảnh phát hiện di tích thượng cổ.
Di tích?
Trong nội tâm Diệp Huyền chấn động, trong một bí cảnh bản thân có sinh ra linh dược, kỳ thật cũng không phải bên là bảo vật giá trị nhất trong bí cảnh.
Sở dĩ bí cảnh có các loại linh dược hoàn toàn là là do bí cảnh giấu trong hư không, căn bản không có tung tích nhân loại hoạt động, tự nhiên có thể sinh trưởng rất nhiều.
Trong bí cảnh còn sót lại di tích thượng cổ mới thật sự là bảo vật.
Nhưng bất cứ bí cảnh nào, bên trong di tích thường thường sẽ bị tìm kiếm đầu tiên, bởi vậy kẻ đến sau không tìm được thứ gì tốt.
Tại tiến vào phù quang bí cảnh trước khi, Diệp Huyền sưu tầm qua này phù quang bí cảnh trong di tích tư liệu, lại không có phát hiện bất luận cái gì tư liệu lịch sử, cho nên tại tiến vào này phù quang bí cảnh về sau, Diệp Huyền cũng một mực tại sưu tầm bên trong di tích tung tích.
Hôm nay nghe được di tích ở gần đây, ánh mắt Diệp Huyền sáng lên.
- Ngươi nói di tích ở nơi này?
Diệp Huyền lập tức lên tiếng hỏi và dò xét bốn phía, hắn tu luyện Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết là đạt được trong di tích cường đại, nếu như có thể tìm được di tích trong phù quang bí cảnh, nói không chừng sẽ có bảo vật gì đó.
Vân Ngạo Tuyết lắc đầu:
- Không đúng, trong sơn cốc này có một di tích trận đài, có thể trực tiếp truyền tống vào trong di tích, hiện tại đám người Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng đang nghiên cứu trận đài, đám đệ tử chúng ta chỉ có thể đứng ở bên ngoài.
Trong sơn cốc?
Diệp Huyền gật gật đầu, hắn không nói hai lời liền đi vào trong sơn cốc.
Quả nhiên trong sơn cốc có một góc cua, nơi đó có thông dạo dài hẹp, sơnhai bên sơn cốc là vách núi bao phủ toàn bộ thông đạo bên trong, từ đó làm người ta biết rõ thông đạo không phải tự nhiên hình thành.
Diệp Huyền vừa định đi vào thông đạo, một tên đệ tử không nhịn được và lên tiếng nhắc nhở.
- Hội trưởng bọn họ đã nói không có bọn họ cho phép, những đệ tử chúng ta không thể tùy tiện đi vào.
Bước chân của Diệp Huyền dừng lại, sau đó lạnh lùng lên tiếng.
Vân Ngạo Tuyết tự nhiên theo sát sau lưng i Diệp Huyền.
Hạ Thất Tịch lúc này mới thăm dò trong sơn cốc đã xảy ra chuyện gì, nàng giống như Diệp Huyền, đều không do dự đi vào trong sơn cốc.
Thấy Diệp Huyền và Hạ Thất Tịch đều tiến vào thông đạo, đệ tử khác đưa mắt nhìn theo, bọn họ hiếu kỳ đi vào.
Lúc trước bọn họ chờ ở nơi này chỉ vì hội trưởng và các trưởng lão mệnh lệnh không được vào, hiện tại đã có người đánh vỡ quy định cho nên bọn họ cũng không hề cố kỵ.
Diệp Huyền tự nhiên sẽ không quản những người khác làm như thế nào, hắn đi thẳng về phía trước và đi vào cuối thông đạo.
Hiện ra trước mặt hắn chính là một hạp cốc lớn, trong hạp cốc có một tế đàn thật lớn nằm tại nơi đó, chung quanh tế đàn đã có hơn ba mươi tên cường giả cấp bậc trưởng lão đang tụ tập ở nơi này nghiên cứu cái gì đó.
Diệp Huyền cũng nhìn ra trận pháp trên tế đàn đáng sợ cỡ nào, hắn đi vào trong hạp cốc liền phát hiện cả hạp cốc bị cấm chê to lớn bao phủ, hiện tại cấm chế đã bị đánh vỡ mới xuất hiện tế đàn, hơn nữa căn cứ dấu vết đánh vỡ âấm chế hẳn là chuyện cách đây thật lâu.
- Không phải bảo đám đệ tử các ngươi ở bên ngoài hay sao, ai cho các ngươi tiến vào.
Đám người Diệp Huyền vừa xuất hiện trong hạp cốc, những trưởng lão ở nơi này nhìn thấy các đệ tử đi vào thì quát lớn.
Đám người liên tục đưa mắt nhìn sang Diệp Huyền và Hạ Thất Tịch.
- Diệp Huyền.
- Hạ Thất Tịch.
Không chỉ có tiếng gào to của tên trưởng lão kia, còn có vài tiếng kêu kinh hỉ xuất hiện, chỉ thấy ở vị trí trung ương có vài đạo thân ảnh liên tục xuất hiện trước mặt Diệp Huyền và Hạ Thất Tịch, chính là Lưu Vân quốc Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, Khô Trần phó hội trưởng cùng với Thiên Kim quốc Chúc Thiên Lam hội trưởng.
- Ha ha, Huyền thiếu, ta biết ngay ngươi không có việc gì.
Khô Trần vẻ mặt tươi cười đi tới, hắn vỗ vỗ vai của Diệp Huyền.
Sau khi tiến vào phù quang bí cảnh, Khô Trần vẫn không phát hiện tung tích của Diệp Huyền, nói không lo lắng là không thể nào nhưng hắn có tin tưởng thật lớn vào Diệp Huyền, tin tưởng hắn sẽ không dễ dàng vẫn lạc, hiện tại quả là thế.
- Đến là tốt rồi.
Đông Phương Ngôn Ngữ cũng mỉm cười nói một câu.
Bên cạnh, Chúc Thiên Lam hội trưởng cũng quan tâm hỏi thăm Hạ Thất Tịch, nghe nói Hạ Thất Tịch tao ngộ trong phù quang bí cảnh thì hắn vừa sợ vừa giận, khi nghe Diệp Huyền đã cứu Hạ Thất Tịch thì Chúc Thiên Lam lập tức đi tới trước mặt Diệp Huyền và chắp tay nói:
- Diệp Huyền, nghe nói ngươi cứu Thất Tịch, đa tạ.
- Chúc Thiên Lam hội trưởng khách khí.
Diệp Huyền cười cười.
- Không phải khách khí, nếu như không nhờ có ngươi, Thất Tịch xảy ra chuyện gì chỉ sợ ta sẽ tự trách rất nhiều, không nói chuyện này, Diệp Huyền, về sau ngươi chính là bằng hữu của Thiên Kim quốc, có yêu cầu gì cũng có thể tới tìm ta, chỉ cần Chúc Thiên Lam ta có thể giải quyết tuyệt đối không đứng nhìn.
Chúc Thiên Lam nói chuyện hào sảng.
- Chúc Thiên Lam, ngươi nói ra những lời này, đến lúc đó ngươi cũng đừng không nhận nợ.
Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng cười nói.
Bình luận facebook