• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Huyền Thiên Hồn Tôn (4 Viewers)

  • Chương 536-540

Chương536: Bắc Đẩu Thất Tinh trận pháp (1)

Hắn và Khô Trần liếc nhau, trong nội tâm nghi hoặc không thôi, tuy Diệp Huyền đã cứu Hạ Thất Tịch nhưng Chúc Thiên Lam dầu gì cũng là đệ nhất luyện hồn sư của Thiên Kim quốc, sao lại có bộ dạng này?

Hắn hứa hẹn như thế cũng không phải bất cứ kẻ nào cũng có thể nhận được.

Chúc Thiên Lam trừng mắt:

- Đông Phương Ngôn Ngữ, ta là người như thế sao?

Trừ Chúc Thiên Lam ra, tất cả mọi người không biết, sở dĩ Chúc Thiên Lam có thể trở thành đệ nhất luyện hồn sư liên minh mười ba nước hoàn toàn là nhờ một cường giả của Hạ gia ẩn cư dạy bảo, chẳng những Chúc Thiên Lam, sở dĩ đệ nhất cao thủ Thiên Kim quốc Tề Hiền có thể đột phá đến lục giai Vũ Tôn là vì được cường giả của Hạ gia dạy bảo mà ra.

Cho nên người không biết đều cho rằng Thiên Kim quốc sở dĩ có thể trở thành đê nhất vương quốc trong liên minh mười ba nước hoàn toàn là vì Chúc Thiên Lam và Tề Hiền, chỉ có chính bọn họ mới biết rõ tất cả là nhờ vào Hạ gia.

Tên trưởng lão kia còn muốn quát lớn, sau khi nhìn thấy Chúc Thiên Lam hội trưởng và Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng có bộ dạng như vậy, những lời mắng chửi định nói cũng nuốt trở về.

Hắn không nói lời nào không có nghĩa không người nào dám nói chuyện, một giọng nói lạnh lùng từ đằng xa truyền tới.

- Chúc Thiên Lam hội trưởng, hiện tại chúng ta đang ở thời khắc mấu chốt phá giải trân pháp, những đệ tử kia tiến vào nơi này có phải quá phận hay không?

- Không phải bảo đám đệ tử các ngươi chờ ở bên ngoài hay sao? Ai cho phép các ngươi vào nơi này, lui ra ngoài cho ta.

Hai giọng nói một trước một sau từ trong hạp cốc truyền ra ngoài.

Đám người Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn sang, hai người nói chuyện chính là Đông Thăng quốc Tả Nhất Minh hội trưởng và Hỏa Ô quốc Hứa Tín Hoa hội trưởng.

Trước kia bọn họ tranh đoạt Thất Thải Hoa Liên nhưng không đạt được cái gì, trong nội tâm tự nhiên nghẹn một bụng lửa giận.

Đông Phương Ngôn Ngữ cau mày:

- Hai vị nói lời này là quá mức rồi, những đệ tử nàyđều là tương lao của liên minh mười ba nước chúng ta, ở lại chỗ này quan sát một chút sẽ có ít cho bọn họ phát triển trong tương lai sau này.

Tính tình của Khô Trần lại càng thối, trực tiếp cười lạnh nói:

- Muốn đi ra ngoài phải là dệ tử Đông Thăng quốc và Hỏa Ô quốc đi ra ngoài, đệ tử Lưu Vân quốc chúng ta ở lại đây.

Hiện tại Diệp Huyền đã đến, Khô Trần sẽ không đuổi Diệp Huyền ra ngoài.

Chúc Thiên Lam cũng không có khả năng nhìn Hạ Thất Tịch thoát khỏi ánh mắt của mình, hắn nói:

- Nếu các đệ tử đã tới thì lưu lại đi.

Một ít hội trưởng các tiểu vương quốc cũng lên tiếng.

Thấy thế Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa chỉ hừ lạnh một tiếng, sắc mặt tái nhợt.

Rất nhanh, đám người Chúc Thiên Lam lại đi lên tế đàn và tiếp tục nghiên cứu trận pháp.

Thời điểm bọn họ nghiên cứu trận pháp, Diệp Huyền cũng cẩn thận đánh giá toàn bộ hạp cốc.

Diệp Huyền có nhãn lực cỡ nào, hắn cẩn thận quan sát cấm chế trong hạp cốc và nhìn rõ ràng tất cả.

Đây là...

Diệp Huyền lập tức phát hiện cấm chế trong hạp cốc rất giống cấm chế phong ấn thiên hỏa, là trận pháp xuất xứ từ một lưu phái.

Làm cho hắn giật mình là, trình độ phức tạp của cấm chế còn mạnh hơn cấm chế vô tận dung hỏa rất nhiều, căn bản không phải cùng cấp bậc.

Chẳng lẽ là cùng một người lưu lại? Trong đầu hắn nhớ tới cấm chế trong hang đá, vì phong ấn thiên hỏa nên lưu lại cấm chế, có phải nơi này người đó muốn phong ấn cái gì đó, mà thứ hắn phong ấn là cái gì?

Trong nội tâm Diệp Huyền xuất hiện nhiều ý niệm trong đầu, lúc này hắn quan sát cẩn thận và phát hiện một việc cực kỳ đáng sợ.

Ngay từ đầu hắn cho rằng sở dĩ cấm chế trong hạp cốc bị phá nhất định là bởi vì trải qua năm tháng ăn mòn, cấm chế dần dần mất đi lực lượng, ai biết nhìn kỹ căn bản không phải như thế.

Sở dĩ cấm chế bị phá căn bản là có ngoại lực bộc phát từ bên trong, trực tiếp phá vỡ cấm chế tại nơi này, cho nên phong cấm mới bị hủy diệt..

Rốt cuộc là thứ gì lao ra khỏi cấm chế? Chẳng lẽ cũng là đồ vật cùng loại với thiên hỏa?

Trong đầu Diệp Huyền xuất hiện đầy nghi vấn.

- Ha ha, vất vả lâu như vậy rốt cuộc cũng phá được trận pháp.

Đúng lúc này ở trung ương tế đàn có tiếng cười to vang lên, ngay sau đó hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Chỉ thấy trên tế đàn phía trước xuất hiện bảy đạo hào quang chói mắt, bảy đạo hào quang liên kết với nhau và tỏa ra khí tức nồng đậm tới cực điểm.

Thì ra là Bắc Đấu Thất Tinh trận pháp, Diệp Huyền xem xét hào quang bảy màu và xác định đây là Bắc Đấu Thất Tinh trận pháp, Bắc Đấu Thất Tinh trận pháp là một loại truyền tống trận cao cấp, nó có thể định vị cực kỳ chính xác.

Nhưng là đồng dạng, Bắc Đấu Thất Tinh trận pháp thiết trí độ khó cũng thập phần độ cao, nói như vậy, chỉ có bát giai đã ngoài trận pháp đại sư mới có thể thiết trí, coi như là tại đại lục chí cao Huyền Vực bên trong, có thể thiết trí Bắc Đấu Thất Tinh trận pháp trận pháp đại sư cũng là có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Đương nhiên thiết trí nhớ cũng cực khó, cũng không có nghĩa khởi động khó khăn, biện pháp khởi động Bắc Đấu Thất Tinh trận pháp rất đơn giản, chỉ cần đưa huyền lực vào trong là có thể khởi động.

Cường độ của huyền lực thường thường căn cứ vào khoảng cách truyền tống mà quyết định, loại này xuất hiện trong bí cảnh, nói như vậy truyền tống không quá xa.

Bắc Đấu Thất Tinh trận pháp còn có một hạn chế cực lớn, đó là trong mỗi cột sáng truyền tống không vượt qua ba người, bảy đạo hào quang chỉ có thể truyền tống hai mươi mốt người.

Bởi vì Bắc Đấu Thất Tinh trận pháp có đặc tính lớn nhất là định vị chính xác, một khi vượt qua số người hạn chế sẽ có khả năng định vị thất bại, cả trận pháp không thể khởi động.

Quả nhiên, sau khi dò xét hào quang bảy màu một lúc, một gã trưởng lão tinh thông trận pháp lên tiếng:

- Trận pháp này hẳn là Bắc Đấu Thất Tinh trận pháp trong truyền thuyết, cần bảy tên cường giả cùng nhau rót huyền lực vào mới có thể khơi động, hơn nữa mỗi một cột sáng truyền tống không thể vượt qua ba người, bởi như vậy bảy cột sáng có thể truyền tống hai mươi mốt người.

Nói đến đây trưởng lão lại nhìn sang người trên tế đàn.

Ở nơi này cường giả cấp bậc trưởng lão tới ba mươi người, nếu như tăng thêm đệ tử, như vậy chí ít có hơn trăm người, số lượng như thế quá lớn, hiển nhiên căn bản không đủ truyền tống.

- Hai mươi mốt người sao?
Chương537: Bắc Đẩu Thất Tinh trận pháp (2)

Tả Nhất Minh hội trưởng cười lạnh, nói:

- Còn không phải rất đơn giản, đã có nhân số hạn chế, như vậy tất cả bằng vào tài năng, ta tin tưởng điểm này có lẽ không ai không đồng ý a? Chỉ cần ngươi có đầy đủ thực lực, mặc kệ ngươi là hội trưởng, trưởng lão, cho dù là đệ tử cũng có tư cách tiến vào truyền tống trận, thế nào?

Trong nội tâm Tả Nhất Minh không có lo lắng, dùng thực lực và thân phận của hắn và sẽ có một vị trí trong hai mươi mốt người.

- Chủ ý này không tệ, ta đồng ý.

Hỏa Ô quốc Hứa Tín Hoa hội trưởng cũng lên tiếng, sau khi nói xong hắn đi vào một cột sáng.

- Truyền tống trận này Hỏa Ô quốc chúng ta muốn.

Nói xong hắn còn dẫn hai tên phó hội trưởng hồn sư tháp Hỏa Ô quốc đi vào truyền tống trận.

- Ha ha.

Tả Nhất Minh thấy Hứa Tín Hoa đi vào đầu tiên thì hắn cười ha ha, cũng lập tức đi lên chiếm một truyền tống trận,

- Nếu như vậy truyền tống trận này Đông Thăng quốc ta muốn.

Dứt lời hắn nhìn đội ngũ Đông Thăng sau đó gọi một tên trưởng lão tới, rồi sau đó ánh mắt giống như đang tìm kiếm cái gì đó.

Luận thực lực hắn mạn nhất trong Đông Thăng quốc, nếu bình thường hắn sẽ gọi Lý Hạc hai đại phó hội trưởng đi cùng, chỉ có điều hiện tại Lý Hạc không có mặt, hắn cũng chỉ có thể gọi một trưởng lão tứ giai đỉnh phong thay thế.

Cũng không ai biết phía sau truyền tống trận là cái gì, cho nên thời điểm chọn lựa nhân thủ tự nhiên phải chọn người mạnh nhất.

Hứa Tín Hoa và Tả Nhất Minh chọn lựa truyền tống trận xong, các cường giả khác nhìn nhau, hội trưởng Thạch Chân quốc, Thiên Kim quốc và Lưu Vân quốc đều chiếm cứ một truyền tống trận, đồng thời cũng phân biệt gọi cường giả vương quốc đi cùng mình.

Tuy nhân phẩm Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa không được tốt lắm nhưng phương pháp chiếm cứ truyền tống trận không có sai lầm.

Kể từ đó bảy truyền tống trận đã bị chiếm lấy năm cái, chỉ còn lại hai cái cuối cùng.

Trong mắt hội trưởng các vương quốc còn lại tỏa sáng nhìn chằm chằm vào.

Bọn họ muốn tranh đoạt vị trí cũng chỉ có thể tranh đoạt hai vị trí này.

- Diệp Huyền, ngươi ở bên ngoài chờ một lát, có lẽ chúng ta sẽ ra ngoài nhanh thôi, nếu như ra không được, chính ngươi chú ý an toàn.

Trong truyền tống trận, Đông Phương Ngôn Ngữ và Khô Trần truyền âm tới.

Ba vị trí của Lưu Vân quốc phân biệt cho Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, Khô Trần và Hà Chân phó hội trưởng, dù sao trong cả đội ngũ Lưu Vân quốc cũng chỉ có ba người bọn họ mạnh nhất.

Về phần Diệp Huyền, mặc dù đám người Khô Trần bội phục tạo nghệ luyện hồn học của hắn nhưng bọn họ không biết rõ thực lực Diệp Huyền mạnh bao nhiêu, nghĩ đến Diệp Huyền mới mười bảy tuổi cũng không có khả năng mạnh bao nhiêu, nhiều lắm là Địa Vũ Sư tam trọng, bởi vậy cho nên bị bài trừ ra ngoài.

Vào lúc này các đại vương quốc trên cơ bản đã tiến vào truyền tống trận, thực lực thấp nhất là Thiên Vũ Sư đỉnh phong, cũng không có đệ tử truyền tống vào trong.

Sau khi do ưự một lúc, Vô Thương quốc Thải Tín hội trưởng và Mục Chấn quốc Cát Lợi Huy hội trưởng đồng thời bước ra một bước, muốn chiếm cứ hai truyền tống trận còn lại.

Đúng lúc này ——

- Ha ha ha, ta nói như thế nào không thấy nhiều người như thế, thì ra đều tụ tập tại đây, chậc chậc, đây là Bắc Đấu Thất Tinh trận pháp trong truyền thuyết nha, chẳng lẽ phía sau trận pháp là di tích cường đại? Đã như thế chúng ta việc đáng làm vẫn phải làm là chiếm cứ một truyền tống trận.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, tiếng cười to cao ngạo cười từ đằng xa truyền tới, ngay sau đó bốn đạo nhân ảnh nhanh chóng bay tới và xuất hiện trên tế đàn.

- Là các ngươi.

- Bốn người các ngươi còn dám xuất hiện tại nơi này?

- Bọn chúng tới từ nơi nào?

Nhìn thấy bốn người này, trong đám người lập tức sinh ra tiếng nói xôn xao, đặc biệt trong mắt đám người Tả Nhất Minh còn bắn ra hào quang đáng sợ.

Người tới chính là bốn người Loan Hồng.

- Chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của liên minh mười ba nước sao? Chẳng lẽ không có tố chất?

Loan Hồng cười nhạt nhìn bốn phía, đối mặt ánh mắt mang theo sát khí của nhiều cường giả nhìn chằm chằm vào mình, trên mặt hắn vẫn bất động, phong thái nhẹ nhàng.

- Các ngươi còn dám xuất hiện tại nơi này? Dạ Phồn Tinh, giao Thất Thải Hoa Liên ra đây.

Tả Nhất Minh đi ra khỏi truyền tống trận, ánh mắt lạnh như băng nói một câu, sát cơ đậm đặc như biển bộc phát bao phủ bốn người Loan Hồng.

Dạ Phồn Tinh hoàn toàn không sợ, hắn bị khí cơ của Tả Nhất Minh áp chế nhưn vẫn nói chuyện bình thản:

- Tả Nhất Minh hội trưởng, chẳng lẽ ngươi đối đãi với đệ tử Đông Thăng quốc như vậy sao?

- Tiểu tử, không nên giả vờ với ta, bốn người các ngươi căn bản không phải thành viên liên minh mười ba nước, hạn các ngươi trong mười giây phải giao Thất Thải Hoa Liên ra đây, sau đó cút ra khỏi nơi này, bằng không đừng trách lão phu không khách khí.

Tả Nhất Minh lạnh giọng nói.

- Hừ, đến liên minh mười ba nước giương oai, thật sự cho rằng liên minh mười ba nước dễ khi dễ hay sao, ngoan ngoãn giao trữ vật giới chỉ ra đây sau đó cút.

Hứa Tín Hoa cười lạnh nói một câu, tham lam trong ánh mắt không chút che giấu.

Trên thực tế đám người bọn họ sớm có suy đoán thân phận của mấy người Loan Hồng, bởi vì vẫn lợi dụng lẫn nhau, sau khi trải qua chuyện Thất Thải Hoa Liên cho nên đã vạch mặt không còn sót lại cái gì.

Dưới áp bách cường đại như thế, Loan Hồng vẫn cười nhạt không quan tâm, trong đôi mắt còn mang theo thần thái xem thường tất cả, hắn cười nói:

- Mấy vị đúng là hoả nhãn kim tinh ah, đã biết rõ chúng ta không phải người của liên minh mười ba nước, các ngươi nói đúng, bốn người chúng ta không phải người liên minh mười ba nước, chúng ta là đệ tử hạch tâm Huyền Cơ Tông tại Mộng Cảnh bình nguyên, các ngươi có đảm lượng thì tới đi.

Loan Hồng coi rẻ nhìn mọi người chung quanh, thần sắc cao cao tại thượng này làm nội tâm của mọi người vô cùng phẫn nộ.

Xoạt!

Đệ tử liên minh mười ba nước phía dưới xôn xao.

- Đám người Loan Hồng vậy mà không phải đệ tử liên minh mười ba nước chúng ta.

- Bọn chúng tới từ Mộng Cảnh bình nguyên.

- Nghe nói Mộng Cảnh bình nguyên có vô số cường giả, diện tích lãnh thổ còn bao la hơn liên minh mười ba nước chúng ta gấp mấy chục hơn trăm lần, khó trách thiên phú bọn chúng đáng sợ như vậy.

- Như vậy xem ra bốn người này tới từ Huyền Cơ Tông, cũng là tông môn cường đại trên Mộng Cảnh bình nguyên, Ahhh, một tông môn lại có nhiều đệ tử thiên tài như thế, đúng là đáng sợ mà.

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người không ngừng nghị luận với nhau.
Chương538: Ta muốn (1)

Ngay cả đám người Tả Nhất Minh đều ngạc nhiên không nhỏ, không ngờ rằng đám người Loan Hồng lại có thân phận như thế.

Những người khác trong liên minh mười ba nước còn không rõ Huyền Cơ Tông đáng sợ, thân là hội truongr hồn sư tháp của năm đại vương quốc thì làm sao không biết rõ ràng, Huyền Cơ Tông là một tông môn cực kỳ cường đại trên Mộng Cảnh bình nguyên, luận thực lực căn bản không phải liên minh mười ba nước có thể đối kháng, nếu giết đệ tử hạch tâm của bọn họ tại nơi này, nếu như lọt vào trong tai Huyền Cơ Tông, như vậy tất cả mọi người sẽ không xong.

- Như thế nào? Không dám sao?

Loan Hồng khinh thường cười cười:

- Có tin hôm nay các ngươi đụng một ngón tay của ta, ngày mai vương quốc các ngươi sẽ bị Huyền Cơ Tông san thành bình địa.

- Một đám phế vật.

- Ha ha ha, gia hỏa cuồng vọng vô tri gia.

Mấy người Dạ Phồn Tinh, Bạch Khởi cười lớn.

Bọn họ căn bản không tin tưởng chính mình báo ra lai lịch thì đám người Tả Nhất Minh sẽ động tới bọn họ, tuy Huyền Cơ Tông không phải tông môn đỉnh cấp trên đại lục Thiên Huyền nhưng có thể xưng là đỉnh cấp trong Mộng Cảnh bình nguyên, so với liên minh mười ba nước còn mạnh hơn nhiều lắm.

Quả nhiên sau khi bọn họ báo tên tông môn, đám người Tả Nhất Minh lập tức lộ ra thần thái kiêng kị, trong nội tâm đám người Loan Hồng càng đắc ý.

Đám người Tả Nhất Minh vốn chuẩn bị động thủ bắt đám người Loan Hồng, sau khi nghe lai lịch của Loan Hồng thi bọn họ không dám động thủ.

- Hừ, Huyền Cơ Tông thì như thế nào, các ngươi là đệ tử Huyền Cơ Tông lại đi vào liên minh mười ba nước hoành hành, chẳng lẽ thật cho rằng liên minh mười ba nước chúng ta dễ khi dễ sao?

Ngược lại Chúc Thiên Lam đại sư kiên định đi tới, hắn mở miệng quát lớn, xem bộ dáng của hắn hiển nhiên căn bản không xem uy hiếp của đám người Loan Hồng đặt trong lòng.

Loan Hồng nhướng mày:

- Thì ra là Chúc Thiên Lam đại sư, hừ, luyện hồn sư tứ phẩm đỉnh phong sao? Cái gì đệ nhất luyện hồn sư, quả thực buồn cười, thực lực của ngươi có thể hung hăng càn qâấy tại nơi nhỏ như liên minh mười ba nước thôi, bên trong Huyền Cơ Tông, người giống như ngươi có thể nắm một bó to.

Loan Hồng nói chuyện mang theo thần thái xem thường.

Vẻ mặt Chúc Thiên Lam bình thản, thản nhiên nói:

- Mặc kệ thực lực của ta như thế nào, liên minh mười ba nước chúng ta cũng không phải bất cứ kẻ nào cũng có thể giương oai, đúng thế, Huyền Cơ Tông các ngươi rất mạnh nhưng căn cứ vào quy định do Huyền Vực ban bố, các tông môn cường đại có thể giao phong với nhau nhưng quyết không thể không có lý do tiến hành khi nhục, cướp đoạt các thế lực nhỏ yếu, bây giờ các ngươi không tuân theo quy định trước, Huyền Cơ Tông cũng không dám tới liên minh mười ba nước hoành hành.

Chúc Thiên Lam nói thế, ánh mắt đám người Tả Nhất Minh tỏa sáng.

Căn cứ vào pháp lệnh hòa bình do Huyền Vực tuyên bố trên đại lục, bất cứ khu vực nào đều có rất nhiều thế lực cạnh tranh chinh chiến với nhau nhưng quyết không thể không có lý do xâm lược thế lực nhỏ yếu.

Liên minh mười ba nước và Mộng Cảnh bình nguyên là hai khu vực hoàn toàn khác nhau, nếu Huyền Cơ Tông không có lý do ra tay với liên minh mười ba nước, một khi truyền vào Huyền Vực, Huyền Cơ Tông sẽ gặp phải trừng phạt vô cùng nghiêm khắc.

Đám người Tả Nhất Minh cho rằng tìm được lý do, lúc này lập tức hung hăng càn quấy ép bức.

- Tiểu tử, Chúc Thiên Lam hội trưởng nói đúng, là các ngươi không tuân theo quy định trước, bắt lấy các ngươi, Huyền Cơ Tông căn bản không thể nói cái gì.

- Đúng vậy, bây giờ ta hoài nghi các ngươi tới liên minh mười ba nước chúng ta là chuẩn bị gây bất lợi cho liên minh mười ba nước, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, giao ra toàn bộ bảo vật.

- Yên tâm đi, xem mặt mũi các ngươi là đệ tử Huyền Cơ Tông cho nên chúng ta cũng không giết các ngươi, tuy tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói còn có thể bớt nỗi khổ da thịt.

Sắc mặt Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa vô cùng dữ tợn, bọn họ quát lớn, sau đó không nói hai lời lập tức tấn công đám người Loan Hồng, trong nội tâm âm thầm đắc ý, nếu chính mình có thể bắt đám người Loan Hồng trước, cái kia Thất Thải Hoa Liên khẳng định sẽ nằm trong tay bọn họ.

Vẻ mặt đám người Loan Hồng biến thành âm trầm, không nghĩ tới sau khi mình báo lai lịch ra, đám người Tả Nhất Minh còn dám động thủ, lúc này mấy người đã sớm có phòng bị, nhìn thấy hai người Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa tấn công, bốn người càng cười lạnh không thôi.

- Chỉ là ngũ giai Võ Tông cũng muốn bắt mấy người chúng ta? Quả thực là chê cười.

Tiếng nói trào phúng vang vọng sơn cốc, chỉ thấy bốn người Loan Hồng nhanh chóng đứng thành hình tứ giác, một đạo hào quang vô hình bao phủ quanh bốn người, trong đó đứng trước nhất là Loan Hồng, trên người hắn sinh ra khí tức huyền lực khủng bố, hắn xuất ra một chưởng trước mắt bao người ngăn cản công kích của Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa.

Ầm ầm ầm...

Tiếng nổ lớn vang vọng khắp sơn cốc, Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa đồng thời bay ngược ra sau, đạp đạp đạp, hai người lùi lại hơn mười bước mới miễn cưỡng ổn định thân thể, khí huyết trong người sôi trào,. sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

- Nngươi là ngũ giai Võ Tông?

- Làm sao có thể?

Sau khi hạ xuống, hai người đồng thời hoảng sợ lên tiếng, sắc mặt đỏ bừng như đít khỉ, hận không thể tìm kẽ đất chui xuống giấu mặt đi.

Đường đường hội trưởng hồn sư tháp hai đại vương quốc lại không làm gì được một đám đệ tử trẻ tuổi, tin tức truyền đi bọn họ làm gì còn mặt mũi gặp người.

Vừa suy nghĩ tới tận đây, hai người liếc nhau, trong mắt sinh ra sát cơ nồng đậm, đồng thời trong tay xuất hiện hắc cổ và đoản nhận, hai món bảo vật tỏa ra khí tức khủng bố tới cực điểm.

Nhìn tâấy hai người xuất bảo vật ra ngoài muốn tấn công, vẻ mặt đám người Loan Hồng trào phúng càng lớn hơn trước, khinh thường nói:

- Muốn so bảo vật? Đám người các ngươi chỉ là nhân vật của một nơi man hoang mà thôi, làm sao có thể so sánh với Huyền Cơ Tông chúng ta?

Ông ông ông ông ông!

Vừa dứt lời, trên tay mấy người Loan Hồng cùng xuất hiện mấy tấm phù lục, những phù lục này hoặc bá đạo, hoặc lăng lệ ác liệt, chúng tỏa ra khí tức cường đại tới cực điểm.

Ngũ giai phù lục?

Nhìn thấy những phù lục kia, sắc mặt tất cả mọi người ở nơi này bêến hóa, huyền khí lập tức bao phủ phù lục cực kỳ nồng đậm, tuyệt đối là bảo vật ngoài ngũ giai, trong liên minh mười ba nước cũng chỉ có thiên tài đỉnh cấp nhất mới có, không nghĩ tới mấy người Loan Hồng lại có mấy tấm trong tay, lúc này có rất nhiều người âm thầm ngạc nhiên.
Chương539: Ta muốn (2)

Dù sao phù lục không giống với bảo vật khác, nó là tiêu hao phẩm dùng một lần, cho dù trên đại lục Thiên Huyền cũng chỉ có những thế lực lớn mới bỏ được những phù lục như vậy ban cho đệ tử.

- Có những phù lục này, tăng thêm thực lực chúng ta liên thủ, giết chết một trong các ngươi không thành vấn đề ah.

Loan Hồng cười lạnh nhìn mọi người, đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa, hiển nhiên chỉ cần hai người có hành động gì sẽ phải thừa nhận một kích lôi đình của bọn họ.

Hai người Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa lúc này đứng im tại chỗ.

Đáng chết, tại sao trên người tiểu tử này có nhiều bảo vạt như thế?

Hai người lâm vào tình trạng tiến thối lưỡng nan.

Cách đó không xa, thần sắc Chúc Thiên Lam vô cùng ngưng rọng, thực lực bốn người Loan Hồng đã vượt xa bọn họ dự đoán.

Đặc biệt là Loan Hồng, thời điểm tranh đoạt Thất Thải Hoa Liên hắn chỉ là một tứ giai Thiên Vũ Sư, lại trong thời gian không tới nửa tháng đối phương cũng đã đột phá đến ngũ giai Võ Tông cảnh.

Tứ giai Thiên Vũ Sư và ngũ giai Võ Tông nhìn vẻ ngoài chỉ kém một giai nhưng đối với đám người Chúc Thiên Lam mà nói là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, dù sao bọn họ đều là hội trưởng hồn sư tháp các đại vương quốc cũng chỉ là ngũ giai Võ Tông mà thôi.

Gia hỏa này phục dụng một đóa Thất Thải Hoa Liên?

Đột nhiên Chúc Thiên Lam nghĩ đến một khả năng, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời cũng sợ hãi thán phục đám người Loan Hồng quyết đoán.

Biết rõ chính mình trở thành công địch cho nên trực tiếp phục dụng Thất Thải Hoa Liên, chẳng những tăng thực lực của mình lên, càng làm cho mọi người hiểu trên người hắn không có bảo vật đi chăng nữa, thủ pháp của hắn vô cùng tàn nhẫn quả quyết.

Quả nhiên thời điểm Chúc Thiên Lam suy đoán, Loan Hồng cười lạnh nói:

- Ta biết rõ các ngươi động thủ với ta là vì cái gì,, còn không phải là vì đóa Thất Thải Hoa Liên hay sao, rất đáng tiếc, Thất Thải Hoa Liên đã bị chúng ta phục dụng, chậc chậc, Thất Thải Hoa Liên không hổ là linh dược nghịch thiên, chỉ có một đóa đã giúp bốn người chúng ta thăng một cấp, ha ha, thật không uổng công chúng ta phí nhiều tinh lực như thế.

Lúc trước Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa cũng nghĩ tới khả năng này cho nên sau khi nghe Loan Hồng nói chuyện, hai người hối hận đến nỗi muốn tự sát tại chỗ, nếu như sớm biết đối phương không có Thất Thải Hoa Liên, chính mình dù thế nào cũng không có khả năng xông lên đầu tiên.

- Như thế nào đây? Các ngươi còn chuẩn bị ra tay sao?

Loan Hồng nhìn thấy vẻ mặt do dự của mọi người liền cười lạnh, nói:

- Nếu như các ngươi muốn động thủ, bốn người chúng ta phụng bồi, nhưng ta khuyên các ngươi một câu, âất cả các ngươi liên thủ có thể bắt được chúng ta nhưng ta tin tưởng trong các ngươi nhất định sẽ vẫn lạc một phần ba, không tin các ngươi cứ thử xem.

Bốn người Loan Hồng đứng trên tế đàn, trong khoảng thời gian ngắn không có ai nhúc nhích.

Đám người Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa biết rõ Thất Thải Hoa Liên không còn, căn bản không có tâm tư bắt đối phương, mà Chúc Thiên Lam cân nhắc là bắt bốn người vẫn lạc không ít đệ tử có đáng giá hay không?

Hắn biết rõ Loan Hồng nói chuyện tuyệt đối không phải chuyện giật gân.

Nhìn thấy Chúc Thiên Lam và đám người Tả Nhất Minh đều không nói gì, Loan Hồng lập tức đã biết rõ kế sách của mình thành công, hắn cười nhạt lấy đi vào một đạo cột sáng phía trước, nói:

- Truyền tống trận này chúng ta muốn.

Dứt lời Loan Hồng và Dạ Phồn Tinh và Bạch Khởi cùng đi vào một cột sáng.

- Chu Lương, ngươi lưu ở bên ngoài, ta tin tưởng trong những kẻ còn lại không người nào dám khiêu chiến uy nghiêm của Huyền Cơ Tông chúng ta.

Thần sắc đám người Tả Nhất Minh biến hóa nhưng không ai nói gì.

Vào lúc mọi người đang suy nghĩ, hiện tại là thời điểm tranh đoạt truyền tống trận.

Sau khi bị đám người Loan Hồng đoạt một truyền tống trận, bảy truyền tống trận chỉ còn một cái.

Một cái truyền tống trận không đủ chia, hội trưởng hồn sư tháp các tiểu vương quốc âm trầm, nội tâm đã có quyết định.

Sáu tòa truyền tống trận trước không phải năm đại vương quốc thì chính là Huyền Cơ Tông Loan Hồng, bọn họ căn bản không có tư cách khiêu chiến, như vậy chỉ có thể tranh giành truyền tống trận cuối cùng.

Nơi này nhiều người như thế, thực lực của bọn họ có thể chiếm được sao?

Nội tâm của những người còn lại không ngừng cân nhắc.

Diệp Huyền nhìn thấy truyền tống trận cuối cùng, hắn biết rõ nếu như hắn không đứng ra, như vậy truyền tống trận cuối cùng sẽ bị đoạt đi.

Hắn không chờ người khác lên tiếng hoặc có hành động, trực tiếp dùng tốc độ nhanh nhất lướt tới truyền tống trận cuối cùng, ngay sau đó mở miệng nói:

- Truyền tống trận này là của ta.

Diệp Huyền hành động như thế làm tất cả mọi người ngây người.

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Diệp Huyền, nơi này cón có nhiều hội trưởng hồn sư tháp không có đứng ra, hắn là một đệ tử chưa tới hai mươi tuổi lại dám nói truyền tống trận là của hắn. Hắn xem tình huống như thế nào?

- Diệp Huyền, ngươi làm cái gì vậy?

Ngay cả Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng và Khô Trần phó hội trưởng cũng sững sốt, lập tức lên tiếng hỏi rõ.

Lưu Vân quốc bọn họ đã chiếm cứ một truyền tống trận, nếu Diệp Huyền lại chiếm một chẳng phải là biến thành hai, bởi như vậy nhất định sẽ chọc nhiều người tức giận.

Khô Trần biết rõ hội trưởng các vương quốc còn lại tuyệt đối không cho phép đệ tử như Diệp Huyền có thể chêếm cứ một truyền tống trận.

Quả nhiên những hội trưởng hồn sư tháp đồng thời đưa mắt nhìn sang đám người Đông Phương Ngôn Ngữ.

Bọn họ xem ra Diệp Huyền làm như thế tuyệt đối là đám người Đông Phương Ngôn Ngữ đã bàn giao từ trước, Lưu Vân quốc chuẩn bị chêếm cứ hai tòa truyền tống trận với bọn họ..

Tả Nhất Minh lập tức cười lạnh và nói:

- Đông Phương Ngôn Ngữ, Lưu Vân quốc các người đúng là lòng dạ hiểm độc, đã chiếm cứ một truyền tống trận không tính, lại còn bảo đệ tử chiếm tòa thứ hai, hừ hừ, thật sự là ý định tốt ah.

- Đúng vậy, Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, bảo đệ tử của ngươi xuống đi, nếu không chỉ sợ sẽ chọc nhiều ngời tức giận đấy.

- Diệp Huyền sẽ không cho rằng mình đạt được chức quán quân phù quang đại hội là trở thành một nhân vật sao?

Các loại âm thanh trào phúng vang lên, tất cả mọi người cười lạnh nhìn Diệp Huyền.

Nếu như không phải xem Diệp Huyền là quán quân phù quang đại hội quán quân, lại là đệ tử Lưu Vân quốc, chỉ sợ không ít luyện hồn sư các thế lực khác xông lên đánh hắn một trận.&
Chương540: Toàn lực ra tay

Đối mặt ánh mắt của mọi người, trong nội tâm Khô Trần suy nghĩ sau đó hắn bước ra khỏi truyền tống trận, mở miệng nói:

- Diệp Huyền, ngươi xuống đây đi, nếu như ngươi muốn tiến vào di tích, ta lưu vị trí cho ngươi.

- Khô Trần ngươi...

- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, không cần phải nói, tuổi của ta lớn như thế, cơ hội như thế nên giao cho người trẻ tuổi cũng chưa chắc không phải một chuyện xấu, hơn nữa với thực lực và thiên phú của Diệp Huyền, chắc hẳn sau khi tiến vào di tích sẽ không kéo chân sau mọi người. Diệp Huyền, ngươi xuống đây đi.

- Được rồi, Khô Trần, ngươi lên đây đi, không bằng nên giao vị trí của ta cho Diệp Huyền đi.

Trên truyền tống trận, Hà Chân phó hội trưởng do dự sau đó hắn lên tiếng.

Luận thực lực hắn là người yếu nhất trong ba người Lưu Vân quốc, cấp bậc luyện hồn sư cũng chỉ là tam phẩm đỉnh phong, muốn nói nhường chỗ thì hắn là người thích hợp nhất.

Hơn nữa Hà Chân sớm nghe nói sở dĩ Khô Trần có thể đột phá tứ phẩm cũng là bởi vì có Diệp Huyền trợ giúp. Hắn rất muốn đánh tốt quan hệ với Diệp Huyền, hiện tại không phải là cơ hội rất tốt sao, tuy mất đi cơ hội tiến vào trong di tích nhưng so với đột phá tứ phẩm mà nói ngược lại cũng không phải là chuyện xấu.

Nhiều luyện hồn sư của các vương quốc khác sững sờ nhìn đám người Khô Trần, bọn họ ngẩn người, thầm nghĩ luyện hồn sư Lưu Vân quốc đã xảy ra chuyện gì, vậy mà nhường cơ hội đi vào di tích cho một đệ tử, di tích này trước kia không có phát hiện ra, ai biết bên trong có bảo vật kinh thiên hay không, nhường cơ hội cho một đệ tử, đầu óc của bọn họ có vấn đề hay sao?

Mà những đệ tử các vương quốc còn lại vô cùng hâm mộ, Khô Trần và Hà Chấn đại công vô tư, so ra luyện hồn sư của vương quốc bọn họ kém hơn quá nhiều.

Đối mặt với hảo ý của hai người, Diệp Huyền không do dự cự tuyệt ngay lập tức.

- Khô Trần phó hội trưởng, Hà Chấn phó hội trưởng, các ngươi đều trở về đi, ta sẽ ở truyền tống trận này mà không phải truyền tống trận các ngươi, lúc trước không phải nó rồii sao, bằng thực lực nói chuyện, chỉ chiếm một truyền tống trận mà thôi, tin tưởng Diệp Huyền ta vẫn có thực lực này.

Diệp Huyền nói ra lời này làm tất cả mọi người ngây người.

Hung hăng càn quấy, quá kiêu ngạo, nơi này còn có nhiều hội trưởng hồn sư tháp các vương quốc không mở miệng, Diệp Huyền lại dám nói mình có đủ thực lực chiếm cứ truyền tống trận, tiểu tử này là đồ ngốc hay bị điên rồi? Hắn thật sự không biết trời cao đất rộng.

Tất cả mọi người nhìn Diệp Huyền như người điên, cảm thấy đầu óc của hắn hỏng rồi.

Ba người Loan Hồng chiếm cứ truyền tống trận cũng nhìn sang tất cả, trong mắt tỏa ra hàn quang sâm lãnh, trong nội tâm bọn họ rất hi vọng Diệp Huyền có thể tiến vào trong di tích, bởi như vậy, vào trong di tích có thể biết được tiểu tử này có cướp được địa hỏa hay không.

- Diệp Huyền, ngươi nhnah đi xuống đi.

Vân Ngạo Tuyết lúc này cũng lo lắng nên kêu gọi Diệp Huyền đi xuống, tuy Diệp Huyền nghịch thiên nhưng hiện tại có nhiều hội trưởng hồn sư tháp tại nơi này, hắn làm sao có thể chiếm cứ một truyền tống trận chứ?

Trong đám người,cũng cũng chỉ có Hạ Thất Tịch là ôm tin tưởng nhất định với Diệp Huyền, thực lực Diệp Huyền mạnh thế nào thì nàng biết rõ, ngay cả Đông Thăng quốc Lý Hạc phó hội trưởng cũng chết trong tay Diệp Huyền, nói không chừng hắn thật sự có hi vọng chiếm cứ truyền tống trận.

- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, nếu Diệp Huyền không muốn xuống thì thôi đi, như vậy chúng ta cũng không nói nhiều, toàn bộ bằng thực lực nói chuyện.

Mục Chấn quốc Cát Lợi Huy cau mày, trực tiếp đi về phía truyền tống trận.

Trong lòng của hắn rất không kiên nhẫn, cứ tiếp tục như vậy thì biết tới khi nào mới truyền tống đây, hiện tại Diệp Huyền không muốn xuống, lại còn nói ra những lời ngông cuồng như vậy, Cát Lợi Huy cũng lười nói nhảm nhiều, trực tiếp kéo Diệp Huyền xuống là được.

Cát Lợi Huy hành động như thế làm rất nhiều luyện hồn sư hưng phấn không nhỏ, đây là tiết tấu sắp động thủ ah, nghĩ lại cũng phải, ngươi một đệ tử còn dám chiếm cứ truyền tống trận mà các luyện hồn sư uy tín lâu năm cũng khó chiếm lấy, nếu như bọn họ có thể nhịn, như vậy những hội trưởng hồn sư tháp nơi đây không cần lăn lộn trong liên minh mười ba nước nữa.

- Diệp Huyền tiểu hữu, đắc tội.

Xem mặt mũi đám người Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, Cát Lợi Huy đi lên tế đàn liền chắp tay với Diệp Huyền, lúc này hắn dùng bàn tay tấn công về phía Diệp Huyền.

Một trảo của hắn nhìn như đơn giản nhưng kì thực ngón tay ẩn chứa lực lượng cực kỳ cường đại, hành động vừa rồi của hắn là cố ý để đám người Đông Phương Ngôn Ngữ nhìn, trên thực tế hắn tức giận muốn giáo huấn Diệp Huyền thật hung ác.

Cực lớn tay trảo, lập tức tựu đi tới Diệp Huyền trước mặt.

Diệp Huyền lạnh lùng cười cười, hắn làm sao không nhìn ra ý của Cát Lợi Huy, trong nội tâm của hắn sinh ra một tia chán ghét, từ hành động của gia hỏa này, có thể nói hắn là tiểu nhân còn không đủ.

Trong nội tâm nghĩ như vậy, Diệp Huyền lập tức thúc dục huyền lực trong cơ thể, hắn lật tay đánh ra một chưởng.

Bởi vì một trảo của Cát Lợi Huy không có thi triển toàn bộ thực lực, chờ hắn tiếp xúc với một chưởng của Diệp Huyền thì nội tâm chấn động không nhỏ, lực lượng cường đại tới mức hắn không chống nổi bộc phát, hắn lúc này muốn thúc dục huyền lực nhưng đã không kịp nữa rồi.

Oanh oanh, Cát Lợi Huy bị một chưởng của Diệp Huyền đánh lui về phía sau vài bước, hắn lui tới phạm vi truyền tống trận mới có thể dừng lại.

Những người chung quanh nhìn thấy cảnh tượng này liền sững sốt đường đường hội trưởng hồn sư tháp Mục Chấn quốc lại bị một đệ tử đánh bay, đây là tình huống như thế nào?

Sắc mặt Cát Lợi Huy đỏ bừng lên, trong mắt hiện hắn mang theo một tia ảo não vô cùng đáng sợ.

- Hảo tiểu tử, là ta xem thường ngươi, lui ra ngoài cho ta.

Áp chế lửa giận trong lòng, Cát Lợi Huy không còn giữ lại chút nào, lúc này quyền phong lăng lệ ác liệt bộc phát, trên quyền của hắn có từng đạo huyền lực lưu chuyển tạo thành quyền phong quét qua bốn phía, quyền phong bao phủ Diệp Huyền bên trong truyền tống trận.

- Phong Thần quyền —— tịch quyển thiên hạ!

Người chung quanh nhìn thấy cảnh này liền lắc đầu, mỗi người đều nhìn ra Cát Lợi Huy đã tức giận thật sự, thậm chí hắn đã thi triển Phong Thần quyền.

Phong Thần quyền là quyền pháp Địa phẩm mạnh nhất trong Mục Chấn quốc, uy lực vô cùng, một là hội trưởng hồn sư tháp, một là đệ tử chưa tới hai mươi tuổi, Cát Lợi Huy thi triển sát chiêu như thế, nhìn từ góc độ nào thì Cát Lợi Huy đã thua rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom