• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Huyền Thiên Hồn Tôn (1 Viewer)

  • Chương 516-520

Chương 516: Vu oan giá họa (2)

thấy Xích Viêm đánh chủ ý không tồi, bọn chúng mở miệng:

- Nhân loại, Xích Viêm nói chính là ý của chúng ta, chỉ cần tiểu tử kia giao bảo vật ở nơi này ra, Yêu tộc chúng ta sẽ bỏ qua chuyện cũ.

- Giao bảo vật ra đây.

Rất nhiều Huyền thú giận dữ hét lên.

Loan Hồng quay đầu nhìn về phía Chúc Thiên Lam, còn có hội trưởng hồn sư tháp Vô Thương quốc.

- Chúc Thiên Lam hội trưởng, Loan Hồng hắn dù gì cũng là người liên minh mười ba nước chúng ta cũng không nên thấy chết mà không cứu.

Vô Thương quốc hắn khó khăn lắm mới có thiên tài như thế xuất hiện, tự nhiên không bỏ được hắn chết ở nơi này.

- Người này là người liên minh mười ba nước sao? Ta cảm thấy cần phải xme lại đấy.

Hứa Tín Hoa cười lạnh một tiếng.

- Hứa Tín Hoa, ngươi nói lời này có ý gì?

- Chẳng lẽ ngươi còn không hiểu ý của ta sao?

Hứa Tín Hoa xùy cười một tiếng:

- Thái Tín, ngươi dám nói dùng thiên phú của ngươi có thể dạy ra thiên tài như Loan Hồng hay không? Nói thiệt cho ngươi biết, ngươi xem hắn thành đệ tử nhưng hắn chưa chắc xem ngươi như trưởng bối, Loan Hồng có thể xuất hiện ở chỗ này, hiển nhiên đã sớm ẩn nấp ở gần đó, hắn có thể đột nhiên hiện thân tại đây sao? Ngươi muốn cứu hắn ta không có ý kiến, ta phải nhắc nhở ngươi, cẩn thận cứu nhầm bạch nhãn lang, ngươi hỏi Tả Nhất Minh hội trưởng xem, có lẽ hắn là người thấm sâu và hiểu rõ nhất đấy.

- Hứa Tín Hoa, chuyện của Đông Thăng quốc chúng ta không cần ngươi quan tâm.

Sắc mặt Tả Nhất Minh khó coi, Dạ Phồn Tinh vừa tranh đoạt với hắn làm nội tâm của hắn tức giận không nhỏ, tới bây giờ hắn vẫn còn thấy đau.

mặt Chúc Thiên Lam hội trưởng lúc này do dự.

Kỳ thật bọn họ đã sớm nhìn ra bốn người Loan Hồng không đúng nhưng không nói rõ mà thôi, lại so sánh hành động của đối phương trong phù quang bí cảnh trung vừa rồi, cũng nói rõ bọn họ không cùng tâm tư với liên minh mười ba nước.

Hơn nữa biểu hiện của đám người Loan Hồng cũng làm nội tâm bọn họ tức giận.

Hắn tân tân khổ khổ dẫn đầu nhiều đệ tử liên minh chống cự yêu thú là vì muốn đạt được bảo vật.

Ai biết đám người Loan Hồng mai phục ở bên cạnh không làm chuyện gì, đến cuối cùng nhảy ra ngư ông đắc lợi, chuyện này đổi lại bất cứ kẻ nào cũng không thoải mái.

Hiện tại nếu buông tha đám người Loan Hồng, nội tâm Chúc Thiên Lam không đành lòng.

Thấy hắn do dự, những võ giả chung quanh lập tức lên tiếng:

- Chúc Thiên Lam hội trưởng, Loan Hồng này căn bản không cùng hành động với chúng ta, ngược lại thừa dịp chúng ta chém giết đi tới hang động này, một mình lấy đi tất cả bảo vật, hiện tại hắn chỉ muốn dẫn tai họa sang nơi khác, chúng ta tuyệt độ không đồng ý.

- Không sai, dựa vào cái gì chúng ta chém giết ở phía trước, chết tổn thương thảm trọng nhưng tay không quay về, ngược lại tiểu tử này một người kiếm được tiện nghi còn muốn chúng ta che chở.

- Chúc Thiên Lam hội trưởng, ta biết rõ trong lòng ngươi nhân từ nhưng nhân từ với hắn chính là tàn nhẫn với đám người chúng ta.

- Cho dù chúng ta nguyện ý cứu hắn, Chúc Thiên Lam hội trưởng ngươi có thể xác định chúng ta có thể ngăn cản nhiều Huyền thú và yêu thú điên cuồng tiến công hay không?

Rất nhiều võ giả lên tiếng cũng làm Chúc Thiên Lam quyết định.

Hắn thở dài,

- Loan Hồng, ngươi giao bảo vật đạt được ở đây ra đi, ta cam đoan những yêu thú này không đả thương ngươi.

- Ta thật không đạt được cái gì, nếu như ta thực sự có bảo vật, ta có thể ngoan ngoãn chờ ở nơi này sao?

Trong nội tâm Loan Hồng biệt khuất gần như sắp thổ huyết, hắn mắng to người chiếm được bảo vật, đối phương cướp sạch còn mình ở lại chịu đòn, hơn nữa còn không thể giải thích nên hắn tức giận không nhỏ.

Nghe Loan Hồng nói lời này, sắc mặt Chúc Thiên Lam cũng trầm xuống, trong nội tâm tức giận Loan Hồng tới lúc này còn giả vờ, hắn quát lớn:

- Nếu ngươi đã nói như thế thì ta không có biện pháp.

Vô Thương quốc Thái Tín hội trưởng há hốc mồm, dường như muốn nói cái gì nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể lắc đầu mà thôi.

Loan Hồng cũng biết đám người Chúc Thiên Lam châẩn bị vứt bỏ mình không quan tâm tới.

- Hừ, đám người liên minh mười ba nước đều là một đám phế vật, cũng không có một chút tác dụng gì.

Trong nội tâm Loan Hồng hừ lạnh một tiếng, hắn cũng lười xinđaám người Chúc Thiên Lam giúp đỡ, thân ảnh của hắn hóa thành tàn ảnh bị sương mù che chắn, hắn muốn thoát thân khỏi vòng vây của yêu thú.

- Tiểu tử, nếu để cho ngươi chạy thoát, ngày sau mặt mũi Yêu tộc đặt ở đâu?

Ba đại Huyền thú hừ lạnh một tiếng, lần này chúng tốn nhiều công sức như vậy, kết quả chỉ hái được một đóa Thất Thải Hoa Liên, trong lòng tức giận có thể nghĩ, nếu như còn để Loan Hồng chạy thoát, bọn chúng có thể tìm tảng đá đập đầu chết cho rồi.

Ầm ầm!

thân Xích Viêm tỏa ra khí tức hỏa diễm lăng lệ ác liệt, nó tát một cái về phía Loan Hồng, chưởng ảnh mang theo hào quang màu đỏ đánh lên người Loan Hồng, ngay sau đó trên người Loan Hồng có hào quang màu trắng xuất hiện.

Hào quang màu trắng như sương mù che chắn chung quanh, cũng không thấy có bao nhiêu uy lực, nhưng Xích Viêm vừa đánh vào sương mù màu trắng lại có cảm giác như đánh vào núi cao vạn trượng, rốt cuộc hắn không thể rung chuyển chút nào.

Bởi vì xuất hiện biến hóa bất ngờ làm cho tất cả yêu thú và võ giả nhân loại ở đây vô cùng ngạc nhiên.

Hảo tiểu tử, rốt cuộc gia hỏa có bảo vật thể là cái gì lại có thể ngăn cản một kích toàn lực của Huyền thú ngũ giai như vậy?

Trong ánh mắt của võ giả nhân loại tỏa sáng, ánh mắt đám người Tả Nhất Minh sinh ra hào quang tham lam không nhỏ.

Võ giả nhân loại là kinh diễm, đám Huyền thú Xích Viêm là tức giận.

Chúng có nhiều yêu thú như thế, nếu không thể ngăn cản một tên võ giả nhân loại thì sau này biết giấu mặt vào đâu?

Rống!

Xích Viêm tức giận gào to một tiếng, trong miệng của nó phun ra cột sáng màu đỏ, cột sáng như laser bắn thẳng về phía trước.

Chỉ nghe tiếng nổ lớn vang lên, hào quang màu trắng bao phủ thân thể Loan Hồng bị phá thành mảnh nhỏ và lộ ra bản thể của hán.

Lúc này đám Hắc Minh từ phía sau lao thẳng lên phía trước.

- Tiểu tử, chết đi cho ta.

Toàn thân Hắc Minh đen kịt, một gợn sóng màu đen chấn động vô hình và điên cuồng quét qua chung quanh, hóa thành một cây thương giống như đang thẩm phán, nó dính lên người Loan Hồng và nghe được tiếng nổ lớn vang lên, thân thể Loan Hồng lúc này chia năm xẻ bảy.

Ngay sau đó mọi người phát hiện Loan Hồng không có đổ máu.
Chương 517: Mọi người đều có mục đích riêng

ại là phù văn giả thân.

- Rốt cuộc trên người tiểu tử này có bao nhiêu bảo vật?

- Bắt lấy hắn, địa hỏa và rễ cây Thất Thải Hoa Liên nhất định đang ở trong tay của hắn.

Những Huyền thú chung quanh tức giận, chúng thao túng đám yêu thú điên cuồng xông lên phía trước, hoàn toàn không cần mạng.

Rầm rầm rầm!

Từng đạo hào quang cọ rửa qua người Loan Hồng giống như hạt mưa bảy màu văng khắp nơi.

Sắc mặt Loan Hồng khó coi, số lượng đám yêu thú nơi này quá nhiều nhưng hắn có không ít bảo vật, thực lực mạnh nhưng bị nhiều yêu thú vây công như thế làm hắn có phần luống cuống tay chân.

Bất đắc dĩ, hắn vội vàng nháy mắt với đám người Dạ Phồn Tinh.

- Đều là người liên minh mười ba nước, chẳng lẽ mọi người cứ khoanh tay đứng nhìn như thế sao? Tuy Dạ Phồn Tinh ta thực lực không được nhưng ta không nhìn nổi hành vi của các vị.

Đám người Dạ Phồn Tinh nhìn hắn Loan Hồng nháy mắt, lúc này đường hoàng quát to một tiếng sau đó nhanh chóng tụ tập với Loan Hồng.

Ông ông ông ông.

Từng đạo hào quang xuất hiện trên người của bọn họ, không ngờ tạo thành một đại trận, sương mù của đại trận ngăn cản đám Huyền thú yêu thú tiến công, bốn người lao ra khỏi hang động và nhanh chóng bay lên mặt đất.

- Đuổi theo!

Đám Xích Viêm làm sao cam tâm nhìn đám người Loan Hồng chạy thoát, bọn chúng liên tục đuổi theo ra ngoài.

- Thái Tín hội trưởng, thực lực của người ta rất mạnh nha, bảo vật còn nhiều như thế, chỉ sợ còn mạnh hơn ngươi không ít, làm gì cần ngươi đi lên bảo hộ chứ.

Tả Nhất Minh trào phúng cười cười.

Sắc mặt Thái Tín đỏ lên, cả buổi nói không ra lời.

Tả Nhất Minh nói không phải là không có đạo lý, vừa rồi đổi Loan Hồng thành hắn, chỉ sợ hội trưởng hồn sư tháp Vô Thương quốc đã sớm chết mười tám lần rồi.

- Mấy gia hỏa này tuyệt đối không phải người liên minh mười ba nước, đại trận do bọn chúng tạo thành vậy mà có thể lập tức ngăn cản nhiều yêu thú và Huyền thú ngũ giai tiến công, địa vị khẳng định không nhỏ.

Có võ giả rung động mở miệng nói ra.

Những võ giả khác cũng bừng tỉnh đại ngộ, đám người Loan Hồng và Dạ Phồn Tinh kết hợp với nhau tạo thành đại trận vô cùng cường đại, kết hợp với biểu hiên của bọn chúng trong phù quang đại hội, nếu như còn không hiểu trong đs có chuyện ẩn thì bọn họ cũng quá ngu rồi.

- Rốt cuộc bọn chúng là người nơi nào, tiềm phục vào liên minh mười ba nước chúng ta có mục đích gì?

- Chẳng lẽ là thiên tài của các thế lực đỉnh cấp trên đại lục?

Không ít người sinh ra bóng mờ, nếu như liên minh mười ba nước bị thế lực đỉnh cấp trên đại lục ngấp nghé như thế, như vậy tình cảnh bọn họ sau này sẽ nguy hiểm.

- Chúc Thiên Lam hội trưởng, xem ra liên minh mười ba nước chúng ta đang thời buổi rối loạn ah.

Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng ngưng trọng lên tiếng.

- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, ta xem ngươi nên quản tốt chính ngươi thì hơn, nếu Loan Hồng là thiên tài của thế lực bên ngoài tới, Diệp Huyền của Lưu Vân quốc các ngươi cũng không tốt hơn nơi nào.

Hứa Tín Hoa hội trưởng cười lạnh nói:

- Theo ta thấy nếu như ai nhìn thấy Diệp Huyền trong phù quang bí cảnh thì phải bắt hắn lại, hảo hảo hỏi hắn một chút hắn tiềm phục trong liên minh mười ba nước chúng ta là có mục đích gì.

Hắn nói ra lời này làm không ít người nhìn sang Đông Phương Ngôn Ngữ, đúng thế, Diệp Huyền biểu hiện trên phù quang đại hội lúc trước còn đáng sợ hơn cả Loan Hồng rất nhiều.

- Hứa Tín Hoa, ngươi ghen ghét thiên tài Lưu Vân quốc của ta thì cứ việc nói thẳng, làm gì dùng loại thủ đoạn dơ bẩn như thế.

Đông Phương Ngôn Ngữ chắp tay nói với mọi người.

- Các vị, ta không biết đám người Loan Hồng nhưng với Diệp Huyền thì ta có thể xác nhận hắn là đệ tử Lưu Vân quốc, phụ mẫucủa hắn, thân nhân, gia tộc đều ở trong Lưu Vân quốc, hắn từ nhỏ lớn lên tại Lưu Vân quốc, điểm này tuyệt đối không có sai lầm.

- Được rồi, mọi người cũng đều không nên suy đoán lung tung, nếu Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng nói như vậy, ta tin tưởng lai lịch Diệp Huyền nhất định rất trong sạch.

Chúc Thiên Lam hội trưởng thản nhiên nói.

- Diệp Huyền trong sạch hay không trong sạch thì ta không biết, ta rất ngạc nhiên Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng đạt được một đóa Thất Thải Hoa Liên chuẩn bị xử lý như thế nào?

Đột nhiên Tả Nhất Minh lên tiếng.

- Đúng thế, chúng ta nhiều người gian khổ nhiều ngày qua như thế, cuối cùng tất cả đều không công mà lui, chỉ có Đông Phương Ngôn Ngữ đạt được một đóa hoa sen, dường như việc này không công bằng.

Ánh mắt Hứa Tín Hoa lạnh lùng.

Nhìn thấy ánh mắt mọi người, Đông Phương Ngôn Ngữ cười lạnh, nói:

- Có gì mà không công bình, hoa sen là Lưu Vân Quốc đạt được, dĩ nhiên là thuộc về Lưu Vân Quốc, việc này đã nói ngay từ đầu, chẳng lẽ các ngươi muốn đổi ý sao? Nào có chuyện tốt như thế.

n nữa Tả Nhất Minh hội trưởng, trừ ta có được Thất Thải Hoa Liên ra, đệ tử Đông Thăng quốc Dạ Phồn Tinh của ngươi cũng nhận được đấy? Tại sao ngươi không tìm hắn mà tìm ta, không phải buồn cười sao. Hẳn ngươi cảm thấy Đông Phương Ngôn Ngữ ta dễ khi dễ hay sao?

- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng nói không sai, Tả Nhất Minh hội trưởng, hành vi của ngươi không phúc hậu rồi. Thất Thải Hoa Liên ta cũng muốn nhưng chuyện cường đoạt hoa sen của kẻ khác thì Vệ Quang ta làm không được, cũng gánh không nổi lời của ngươi.

Thạch Chân quốc Vệ Quang hội trưởng giao hảo với Đông Phương Ngôn Ngữ, tự nhiên sẽ đứng về phía hắn.

Người có suy nghĩ như thế chỉ là số ít, không ít người bị lời nói của Tả Nhất Minh câu dẫn suy nghĩ khác.

Tuy bọn họ cũng biết cho dù bảo Đông Phương Ngôn Ngữ giao hoa sen trong tay ra cũng không tới phiên bọn họ nhưng ít ra cũng cần một câu trả lời.

Trong lúc nhất thời ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lên người Chúc Thiên Lam.

- Ai đoạt được là của ai, chuyện này đã sớm nói rõ ngay từ đầu, cũng thương nghị xong.

Chúc Thiên Lam cau mày, hắn nói lời này làm mọi người bỏ đi nhớ thương.

- Nếu không còn bảo vật, như vậy chúng ta tiếp tục lưu lại nơi này cũng vô nghĩa, cáo từ.

Xem như không chiếm được chỗ tốt, Tả Nhất Minh cũng không nói nhảm, hắn quay người rời khỏi hang động.

- Cáo từ.

Hứa Tín Hoa chắp chắp tay, hắn nhanh chóng lao ra ngoài.

Nhìn thấy bộ dạng hai người vội vã như thế, lại nhìn phương hướng hai người rời đi, mọi người lập tức tỉnh ngộ, hai người này vừa ý bảo vật trên người đám người Loan Hồng và Dạ Phồn Tinh.

Nghĩ vậy ánh mắt không ít người sáng lên, liên tục cáo từ rời đi, trong khoảnh khắc người trong sơn động giảm đi một nửa.
Chương 518: Cường giả tông môn (1)

ại trong một hang động bên ngoài ngọn núi, Diệp Huyền đang ngồi tại nơi này.

Trên người hắn có hỏa diễm đỏ rực đang bốc cháy, sau đó chậm rãi thu liễm.

Hô!

Phun ra một ngụm trọc khí, vẻ mặt Diệp Huyền tươi cười sáng lạn.

- Cuối cùng cũng có thể khống chế vô tận dung hỏa hoàn toàn.

Khống chế thiên hỏa chẳng khác gì khống chế nhân sinh, nội tâm Diệp Huyền thoải mái không nói thành lời.

Hô!

Bỗng nhiên trong tay Diệp Huyền xuất hiện một đáo hỏa diễm, một khối nham thạch trước mặt lập tức bị hỏa diễm thiêu đốt thành dung nham nóng chảy.

Xèo...xèo!

Tiểu Tử Điêu xuất hiện trên bờ vai Diệp Huyền, trong đôi mắt tinh xảo của nó mang theo ngạc nhiên, hiển nhiên nó cực kỳ kinh ngạc khi phát hiện Diệp Huyền thu được thiên hỏa.

- Tiểu chút chít, đồ vật của ngươi đâu?

Diệp Huyền lấy này nâng Tiểu Tử Điêu lên, lắc lắc người của nó.

Phốc thông phốc thông.

Bốn đóa Thất Thải Hoa Liên đều rơi xuống.

Không ngờ đạt được bốn đoa.s

Diệp Huyền kinh ngạc.

Có thể cướp được nhiều đóa Thất Thải Hoa Liên trước nhiều cường giả và yêu thú như thế hoàn toàn vượt qua Diệp Huyền tưởng tượng.

Hắn xem ra Tiểu Tử Điêu có thể cướp được một đóa đã là nhiều.

Xèo...xèo!

Tiểu Tử Điêu lập tức vội vàng, nó giương nanh múa vuốt bảo hộ bốn đóa hoa sen dưới thân, bộ dạng sẽ dốc sức liều mạng.

m tiền, ăn của ta nhiều linh dược như thế, hiện tại cũng nên hồi báo một chút rồi.

- Như vậy đi, ta lấy hai đóa, hai đóa còn lại sẽ là của ngươi.

Diệp Huyền không chút khách khí. hắn cầm hai đóa Thất Thải Hoa Liên bỏ vào trong túi, Tiểu Tử Điêu tức giận trừng mắt dừng râu nhưng không thể làm gì.

- Thất Thải Hoa Liên thập phần trân quý, nếu cứ ăn sống như thế sẽ gia tăng thực lực nhưng kể từ đó lại quá mức lãng phí, không bằng thu lại, sau khi tìm đủ tài liệu lại luyện chế thành đan dược nói sau.

Diệp Huyền đạt được Thất Thải Hoa Liên, hắn không tùy tiện phục dụng mà là thu lại.

Hắn hiện tại đã đột phá tứ giai Thiên Vũ Sư, cảnh giới của hắn chưa vững chắc, nếu hắn Thất Thải Hoa Liên sẽ gia tăng thực lực lên nhưng thập phần không tốt với phát triển tương lai của hắn.

Huống chi đối với một gã luyện dược sư mà nói, trực tiếp phục dụng linh dược chính là cách làm lãng phí nhất.

Tiểu Tử Điêu không có suy nghĩ nhiều như thế, nó sợ Diệp Huyền tiếp tục cướp đoạt bảo vật của nó, trực tiếp cầm lấy một đóa hoa sen sau đó cắn Gặc... Gặc... Gặc.

Một đóa hoa sen bị nó cắn hai ba cái đã nuốt vào bụng.

Sau khi ăn tươi một đóa, nó còn cảm thấy chưa đủ lại muốn ăn đóa thứ hai vào miệng, cái miệng nhỏ nhắn của nó phình lên.

- Tiểu gia hỏa ngươi muốn chết sao?

Diệp Huyền ngạc nhiên không nhỏ, hắn muốn ngăn cản nhưng không kịp.

Oanh!

Dược lực khổng lồ bộc phát trong cơ thê Tiểu Tử Điêu.

Tiểu Tử Điêu mắt say lờ đờ mông lung giống như uống say, nó lắc lắc cái âầu vài cái sau đó nằm trên mặt đất ngủ ngáy khò khè.

- Tiểu gia hỏa này.

Diệp Huyền kinh ngạc, Thất Thải Hoa Liên chính là linh dược thất giai, dược hiệu kinh người, tuy võ giả bình thường có thể phục dụng nhưng phải cẩn thận từng li từng tí, nếu không rất dễ dàng làm dược tính quá mạnh bạo thể mà chết.

Tiểu Tử Điêu nuốt hai đóa nhưng không có chuyện gì xảy ra, từ đó làm cho Diệp Huyền kinh hãi không nhỏ.

- Bỏ đi, tiểu chút chít lai lịch cổ quái, ănThất Thải Hoa Liên không nổ chết cũng nằm trong dự lêệu.

Bá!

Vừa dứt lời, Diệp Huyền lao ra khỏi động quật và lập tức biến mất.

Hôm nay khoảng cách tiến vào phù quang bí cảnh chưa tới nửa tháng, còn hơn nửa tháng phù quang bí cảnh mới có thể đóng cửa, nơi này linh dược nằm khắp mặt đất, Diệp Huyền tự nhiên không muốn lãng phí thời gian.

Tại một khu vực loạn thạch cách vị trí Diệp Huyền mấy trăm dặm.

Oanh oanh!

Mấy đạo nhân ảnh chật vật rơi xuống, quần áo toàn thân nghiền nát, tóc mai tán loạn.

- Đáng chết, lúc này vì ngăn cản nhiều Huyền thú yêu thú tiến công, ta đã tiêu hao thất thất bát bát bảo vật mang ra khỏi tông môn.

- Những yêu thú kia quá hung ác, không ngờ không buông tha đuổi giết chúng ta, khá tốt sư huynh tu hành Hư Không Phiếu Miểu Quyết xuất quỷ nhập thần, từ đó mới có thể tránh né truy tung.

- Không nên chủ quan, khu rừng núi này chính là dịa bàn của yêu thú, qua một thời gian ngắn, chỉ sợ chúng ta sẽ không nhẹ nhõm đâu.

Sắc mặt bốn người Loan Hồng, Dạ Phồn Tinh, Bạch Khởi, Chu Lương khó coi, toàn thân đều là máu.

Bọn họ chạy trốn Yêu tộc đuổi giết, bọn họ không ngừng thi triển thủ đoạn, gần như đều sử dụng tất cả át chủ bài của bản thân.

Mặc dù như thế, mấy người cũng trọng thương, bộ dạng không chịu nổi.

- Khốn kiếp, vừa rồi chẳng những là yêu thú, còn có đám luyện hồn sư của liên minh mười ba nước ẩn nấp ở gần đó, nếu như không phải chúng ta phản ứng nhanh, chỉ sợ sẽ rơi vào trong tay của bọn chúng.

- Hừ, chúng ta đào tẩu bị đánh trúng một chiêu, nếu như không nhìn lầm thì đó chính là Tà Nhất Minh hội trưởng Đông Thăng quốc của Dạ Phồn Tinh sư huynh ah.

hỏa này ngấp nghé bảo vật trên người chúng ta, cũng may chúng ta phản ứng kịp thời, nhìn thấu gian kế của bọn chúng, cũng tổn thất mấy tấm phù văn trưởng lão ban cho, thật là đáng chết ah.

Trên mặt mấy người khác căm phẫn khó nén.

- Ha ha, cho dù chúng ta bị đuổi giết rất thảm, dùng nhiều bảo vật trưởng lão ban cho nhưng thu hoạch cũng không tồi.

Dạ Phồn Tinh ha ha cười cười.

Không nói chuyện khác, hắn chiếm được một đóa Thất Thải Hoa Liên cũng đủ chống đỡ tất cả bảo vật bị công phá trên đường đi, huống chi Loan Hồng sư huynh thu hoạch còn hơn hắn nhiều.

Nghe nói lời này, Chu Lương và Bạch Khởi cùng mỉm cười.

Chỉ có Loan Hồng không vui chút nào.

- Đúng rồi Loan Hồng sư huynh, ngươi đạt được là địa hỏa gì? Không bằng lấy ra cho chúng ta xem xét một chút.

- Đúng thế, ta nhìn khí tức hỏa diễm trong hang động thập phần mãnh liệt, chỉ sợ cho dù là địa hỏa cũng có thể là địa hỏa cường đại ah.

- Còn có rễ cây Thất Thải Hoa Liên, tuy phương diện gia tăng cấp bậc không bằng bản thể Thất Thải Hoa Liên nhưng phương diện trị liệu sinh mệnh lực có lẽ còn trên cả Thất Thải Hoa Liên.

Ba người Dạ Phồn Tinh không ngừng nghị luận sôi nổi, bọn họ dùng ánh mắt chờ mong nhìn Loan Hồng.

Sắc mặt Loan Hồng tái nhợt nói:

- Ta không đạt được bảo vật gì trong hang động cả.

- Cái gì?

Ba người Dạ Phồn Tinh vô cùng giật mình, sắc mặt của bọn họ khó nhìn.

- Loan Hồng sư huynh, chẳng lẽ ngươi không tin ba người chúng ta?

- Chúng ta chỉ muốn xem nó là địa hỏa gì, tuyệt đối sẽ không muốn đồ của sư huynh chút nào.

- Lời này lừa gjt đám người Chúc Thiên Lam còn có thể, sư huynh đệ chúng ta thì có gì phải giấu diếm?
Chương519: Cường giả tông môn (2)

Ba người Dạ Phồn Tinh càng nói, nội tâm Loan Hồng tức giận càng lớn, hắn cắn răng nói:

- Ta lừa gạt các ngươi làm gì, ta không đạt được bất cứ bảo vật gì trong hang động cả.

Ba người Dạ Phồn Tinh lúc này ngơ ngẩn, nhìn vẻ mặt của Loan Hồng không giống như đang nói láo.

- Nhưng thời điểm chúng ta đi vào trong hang động đúng là cảm nhận được khí tức của địa hỏa và rễ cây Thất Thải Hoa Liên mà?

- Các ngươi cảm giác không sai, thời điểm ta đi tới nơi đó, nơi đó đã không có cái gì, có người tới trước ta, tựu hắn đã lấy địa hỏa và rễ cây Thất Thải Hoa Liên, cuối cùng hết lần này tới lần khác tất cả mọi người tưởng rằng ta lấy, thật sự là đáng giận ah...

Loan Hồng đánh một chưởng vào khối đá lớn cao bằng nửa người, khối đá lập tức biến thành phấn vụn, trong đôi mắt bắn ra hung quang đáng sợ.

- Đây là chuyện không có khả năng, sư huynh, lúc chúng ta đến, Thất Thải Hoa Liên vừa mới thnfh thục không bao lâu, khí tức hỏa diễm chỉ mới biến mất trong chốc lát, có ai có thể dùng thời gia ngắn như thế luyện hóa địa hỏa thần bí như vậy được? Lúc ấy hội trưởng mấy đại vương quốc cũng đi cùng với chúng ta.

Đám người Dạ Phồn Tinh vẫn không tin tưởng.

Địa hỏa quá mức cường đại, căn bản không phải một người bình thường có thể tùy ý luyện hóa, bọn họ xem ra, trong phù quang bí cảnh chỉ có hội trưởng năm đại vương quốc mới có được thực lực như thế.

- Ta cũng cảm thấy kỳ quái, trừ hội trưởng năm đại vương quốc ra, còn có người nào có được thực lực như thế?

Loan Hồng ngưng trọng nói ra.

- Sư huynh, ngươi nói là Diệp Huyền?

Trong đầu đám người Dạ Phồn Tinh xuất hiện thân ảnh của Diệp Huyền.

- Đúng thế, chính là hắn, nếu như ta biết hắn cướp địa hỏa của ta, ta nhất định sẽ bầm thây hắn thành vạn đoạn.

Loan Hồng gào thét, trong mắt của hắn mang theo hàn quang đáng sợ.

Mặc dù không biết là ai cướp đoạt địa hỏa trong lòng đất, Loan Hồng vẫn nghĩ tới Diệp Huyền trơớc tiên, trong lòng hắn, Diệp Huyền trừ là người duy nhất trong năm đại vương quốc có khả năng vượt qua hắn nhưng không thể dùng thời gian ngắn như vậy luyện hóa địa hỏa.

- Sư huynh, hiện tại võ giả liên minh mười ba nước đang tìm kiếm chúng ta, Yêu tộc cũng không bỏ qua cho chúng ta, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Ba người Dạ Phồn Tinh nhìn sang Loan Hồng, Loan Hồng thực lực mạnh nhất cho nên là người tâm phúc của mọi người.

Nếu như không phải có Loan Hồng, lúc trước Yêu tộc và Tả Nhất Minh vây công, bằng vào ba người bọn họ đã sớm chết trong vây công.

Loan Hồng cười lạnh, khóe miệng của hắn cười một cách thản nhiên, nói:

- Các ngươi không cần lo lắng, phù quang bí cảnh bát ngát như thế, với thực lực của chúng ta, bọn chúng rất khó tìm ra chúng ta, huống chi trước khi đi vào phù quang bí cảnh, ta đã truyền tin tức về tông môn, chắc hẳn lúc này cao thủ tông môn đang trên đường tới đây.

- Cái gì liên minh mười ba nước, trước mặt tông môn chỉ là gà đất chó kiểng mà thôi.

- Hiện tại chúng ta cần làm chính là tìm kiếm Diệp Huyền.

Đôi mắt Loan Hồng bắn ra hào quang bạo ngược.

Thủy Vụ sơn mạch bên ngoài Phù quang bí cảnh.

Trong một khu vực rừng núi yêu thú hoành hành.

Mấy đạo nhân ảnh đang tiến vào khu vực sơn cốc vào phù quang bí cảnh.

Mấy người kia quần áo và trang sức vô cùng giống nhau, hiển nhiên đều tới từ một thế lực cường đại.

Rống!

Đột nhiên gầm lên giận dữ, Kiếm Xỉ Hổ ngũ giai lao ra khỏi rừng rậm, nó lao vào lão giả đầu lĩnh.

- Nghiệt súc, không có chút ánh mắt thì sống làm gì.

Tiếng quát sâm lãnh vang lên, lão giả đầu lĩnh gầm lên đầy bá đạo sau đó vung nắm đấm đấm nát đầu Kiếm Xỉ Hổ, máu tươi và óc trắng bắn ra tung tóe.

- Cuồng Phong trưởng lão, căn cứ theo tin tức Loan Hồng truyền về tông môn, có lẽ nơi mở phù quang bí cảnh nằm ở gần đây.

Một gã đại hán khôi ngô nhìn quanh và lên tiếng.

Tiếp tục đi tới hơn mười dặm, mấy người kia dừng bước, ánh mắt hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lên cầu vồng to lớn trên cao.

Cầu vồng phù quang bí cảnh xuất hiện trước mặt của bọn họ.

- Là bí cảnh cấp độ hoàn mỹ, kết hợp với hư không không tỳ vết, quả nhiên đúng như tin tức Loan Hồng truyền trở về, không phải bí cảnh bình thường có thể so sánh.

- Không nghĩ tới liên minh mười ba nước vắng vẻ thậm chí có bí cảnh cường đại như thế, xem khí tức cũng không kém gì một ít bí cảnh cường đại tại Mộng Cảnh bình nguyên của chúng ta.

- Khá tốt Huyền Cơ Tông xuất hiện phản đồ Lữ Hạo, nếu không có hắn thì chúng ta cũng không chú ý tới nơi vắng vẻ như liên minh mười ba nước.

- Dường như bí cảnh này đã xuất hiện mấy trăm năm, may mà không có thế lực khác trong Mộng Cảnh bình nguyên biết tới.

- Theo ta biết có lẽ có thế lực biết nhưng bọn họ không rõ ràng cho lắm, không biết bí cảnh mạnh bao nhiêu mà thôi.

- Ha ha, xem ra ông trời cũng giúp Huyền Cơ tông chúng ta, nếu chiếm lấy bí cảnh cường đại như thế này, Huyền Cơ tông chúng ta sẽ tăng lên một cấp độ trong trăm năm cũng không thành vấn đề.

- Đi!

Mấy người kích động mở miệng, sau đó hóa thành hào quang bay thẳng tới vị trí sơn cốc.

Trong sơn cốc, trừ các luyện hồn sư tiến vào phù quang bí cảnh như Diệp Huyền ra, bên ngoài còn có không ít luyện hồn sư đang ngồi ngòi bí cảnh, còn có không ít tồn tại đứng đầu các vương quốc.

- Không nghĩ tới trong sơn cốc còn có nhiều người đóng lại như vậy, không dễ làm.

Mấy người cau mày nói một câu.

Sở dĩ những cao thủ Huyền Cơ Tông do dự cũng không phải sợ hãi cao thủ trong liên minh mười ba nước ở nơi này, mà là trên đại lục có một điều lệnh, đó chính là nghiêm cấm thế lực cường đại đồ sát thế lực nhỏ yếu vô tội.

Tuy thực lực liên minh mười ba nước không được nhưng có thể đứng sừng sững không ngã là vì nguyên nhân này.

Nếu những cao thủ Huyền Cơ Tông ra tay trấn áp tất cả những cao thủ tại nơi đây, một khi tin tức truyền về Mộng Cảnh bình nguyên của tông môn bọn họ sẽ truyền vào trong chí cao vô thượng Huyền Vực.

Khi đó Huyền Cơ Tông của bọn họ sẽ bị trách phạt cực lớn.

Nghĩ vậy tên đại hán lúc trước nói:

- Cuồng Phong trưởng lão, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Nếu như muốn động thủ, như vậy cần phải chuẩn bị đồ sát sạch sẽ, hoặc là che dấu tốt thân phận không để tin tức lộ ra ngoài.

Ánh mắt lão giả đầu lĩnh nheo lại, nói:

- Nơi này có nhiều người trú đóng như thế, cũng không có tiến vào phù quang bí cảnh, như vậy rất có thể bí cảnh có hạn chế về thời gian và nhân số, chúng ta nên nghĩ biện pháp tiến vào phù quang bí cảnh để xác định mọi chuyện.
Chương520: Thực lực cường hãn (1)

Trên đại lục có rất nhiều bí cảnh sau khi mở ra sẽ có hạn chế nhất định.

Có bí cảnh chỉ mở ra đúng vào thời gian quy định, có bí cảnh chỉ có thể tiến vào bao nhiêu người, còn có bí cảnh hạn chế về tuổi, phải là thế hệ trẻ mới có thể tiến vào, cũng có bí cảnh thực lực đạt tới cấp bậc nào đó mới có thể đi vào.

Bởi vì thời điểm Loan Hồng truyền tin tức cũng không nói với bọn họ những chuyện này, từ đó nội tâm của bọn họ do dự.

- Chuyện này dễ thôi, thí nghiệm một chút là được, giao chuyện này cho ta làm đi.

Đại hán khôi ngô nghe nói như thế liền cười cởi mở, đồng thời hắn đoe mặt nạ lên và bay nhanh tới sơn cốc.

- Người nào?

Đại hán vừa xông vào phạm vi đóng quân của sơn cốc đã bị cao thủ đóng trong sơn cốc bắt được tung tích.

- Nơi này là phù quang bí cảnh của liên minh mười ba nước, các hạ là người vương quốc nào trong liên minh mười ba nước?

Sau khi đại hán đi tới nơi này liền gặp một tên tứ giai Thiên Vũ Sư đỉnh phong của Hỏa Ô quốc chặn lại, lúc này hắn lạnh lùng hỏi:

- Hắc hắc, ta là ai không trọng yếu, ta có vấn đề muốn hỏi ngươi.

Đại hán khôi ngô nhìn sang đám người chung quanh, hắn cười dữ tợn:

- Sau khi phù quang bí cảnh mở ra, chúng ta còn có thể đi không?

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Thiên Vũ Sư của Hỏa Ô quốc rút trường kiếm bên hông ra, cười lạnh nói:

- Gia hỏa giả thần giả quỷ, xem ta thu thập ngươi thế nào.

Hắn vừa dứt lời liền rút kiếm bổ mạnh về phía trước.

Những võ giả khác của Hỏa Ô quốc cũng tươi cười nhìn sang, gi hỏa kia là người nơi nào, dám giả vờ giả vịt trước mặt Trầm thống lĩnh không phỉa tự tìm đường chết sao, bọn họ cũng chờ mong Trầm thống lĩnh bắt được đối phương, tháo mặt nạ của hắn xuống xem gương mặt như thế nào.

Đại hán khôi ngô lắc đầu, hắn cười dữ tợn:

- Đây là ngươi đi tìm chết, vậy thì không nên trách ta.

Bàn tay của hắn vươn ra nắm lấy trường kiếm của Trầm thống lĩnh.

Gia hỏa này dám tay không bắt kiếm, quả thực là muốn chết.

Trong nội tâm Trầm thống lĩnh lúc này cười lạnh không thôi, trường kiếm không né không tránh chém vào lòng bàn tay của đối phương, sau một khắc ánh mắt của hắn lập tức biến hóa, bởi vì hắn phát hiện trường kiếm của mình giống như đâm vào viên đá cứng rắn, căn bản không thể tiến thêm máy may.

Điều này sao có thể?

Trong nội tâm Trầm Thống lĩnh hiện tại cực kỳ kinh hãi không nói thành lời, hắn thân là thân là tứ giai Thiên Vũ Sư đỉnh phong, uy lực một kích toàn lực của hắn mạnh bao nhiêu? Chỉ sợ ngay cả ngũ giai Võ Tông cũng không dám đón đở, không sợ bàn tay của mình bị chém đứt hay sao? Gia hỏa này có thể tay không bắt kiếm của hắn hơn nữa còn không bị thương.

Trong nội tâm Trầm thống lĩnh kinh hãi không nhỏ, hắn có cảm giác nguy cơ rất mạnh, hắn bất chấp do dự, tay phải nắm chuôi kiếm xoay ngang một cái, lúc này huyền lực lăng lệ ác liệt nổ vang muốn chém đứt bàn tay của đối phương.

Không chờ hắn sử dụng chiêu này, đại hán khôi ngô mang mặt nạ lập tức xuất hiện trước mặt hắn, sau đó Trầm thống lĩnh có cảm giác thân thể của mình bay đi như không có sức mạnh.

Cùng bay với hắn là một tên luyện hồn sư nhị phẩm không có tư cách tiến vào phù quang bí cảnh.

Hai người bị đại hán khôi ngô nắm trong tay và ném vào hào quang bảy màu của phù quang bí cảnh, hào quang bảy màu bao phủ thân thể của bọn họ, hai người hoảng sợ mở to mắt, thân thể bị hào quang bảy màu chiếu vào và nổ tung hóa thành hư vô.

- Quả nhiên không thể tiến vào bí cảnh.

Nam tử khôi ngô Huyền Cơ Tông thì thào tự nói.

Hắn ném hai người ra ngoài, một là võ giả, một người khác là luyện hồn sư, mục đích là muốn kiểm tra thử một chút.

Các võ giả và luyện hồn sư khác của Hỏa Ô quốc vô cùng hoảng sợ nhìn đại hán khôi ngô mang mặ nạ, vẻ mặt ngây ngốc và phẫn nộ nhưng không thể làm gì.

Ngay cả Trầm thống là cường giả tứ giai đỉnh phong cũng bị ném đi như ném con gà, bọn họ đi lên chỉ tìm cái chết, đối phương tuyệt đối là cao thủ cấp bậc ngoài Võ Tông.

- Người nào?

- Không ngờ dám tới liên minh mười ba nước giương oai.

Nơi này diễn ra chiến đấu lập tức kinh động cao thủ đứng đầu của các đại vương quốc, kể cả Lưu Vân quốc Sở Vân Phi các cao thủ đều xuất hiện tại nơi này.

- Đáng chết, ngươi dám giết người của Hỏa Ô quốc chúng ta, chết đi cho ta.

Đệ nhát cao thủ Hỏa Ô quốc Tưởng chính đi tới, hắn cảm ứng được có cường giả vương quốc mình vẫn lạc, hắn lập tức nổi giận xông tới.

- Hắc hắc, kinh động cao thủ đứng đầu liên minh mười ba nước, xem ra ta phải rút lui.

Đại hán khôi ngô cười dữ tợn một tiếng, hắn quay người và lui lại thật nhanh.

- Chạy đi đâu.

Tưởng Chính cầm một thanh cự phủ đầy hỏa diễm trong tay, hắn nhắm ngay đại hán khô ngô và bổ mạnh một cái, khí tức hỏa diễm khủng bố bao phủ tên đại hán khôi ngô, huyền lực khủng bố điên cuồng cắt vào thân thể đối phương.

Đại hán khôi ngô hừ lạnh một tiếng, hắn lật tay đánh ra một chưởng thật mạnh.

Oanh phanh!

Tưởng Chính khí thế như cầu vồng bị đánh bay ra ngoài, hai chân của hắn kéo lê trên mặt đất một khe rãnh dài vài chục trượng, ngay sau đó hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Đại hán khôi ngô cũng nhanh chóng chui vào trong khu rừng biến mất không thấy gì nữa.

Tất cả võ giả Hỏa Ô quốc đều khiếp sợ không nhỏ, vẻ mặt bọn họ hoảng sợ không nói thành lời, cho dù như thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới đại hán khôi ngô mang mặt nạ lại có thực lực khủng bố đáng sợ như vậy, ngay cả đệ nhất cao thủ Hỏa Ô quốc Tưởng Chính không thể ngăn cản nổi và bị đánh phun máu tươi.

Tưởng Chính nổi giận gầm lên một tiếng, sắc mặt đỏ lên xông vào trong rừng, hắn phát hiện không có tung tích của tên đại hán khôi ngô.

- Tưởng Chính, đã xảy ra chuyện gì?

Vào thời điểm này đệ nhất caot hủ Thiên Kim quốc Tề Hiền cầm đầu võ giả các quốc gia chạy tới nơi này, hắn lên tiếng hỏi thăm.

Lúc này có một người tiến lên nói rõ từ đầu tới cuối cho hắn nghe.

Mọi người nghe xong vẻ mặt vô cùng khó coi.

Bọn họ là người thông tuệ, tự nhiên cũng suy nghĩ rất nhiều khả năng diễn ra.

- Các vị, người vừa rồi hỏi những vấn đề kia, còn cố ý ném Trầm thống lĩnh Hỏa Ô quốc vào trong hào quang bảy màu tiến hành thí nghêệm, chỉ sợ không phải là người liên minh mười ba nước chúng ta.

Thạch Chân quốc Long Chiến ngưng trọng nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom