• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Huyền Thiên Hồn Tôn (2 Viewers)

  • Chương 511-515

Chương 511: Cấm chế thần bí (2)

Hiện tại trong động nham thạch phía trên, nhân loại và yêu thú đã chiến đấu đạt tới tình trạng cực kỳ nguy cấp.

Từ thực lực chỉnh thể, yêu thú trước mắt còn vượt qua nhân loại, nhưng đám người Chúc Thiên Lam hội trưởng lúc này không ngừng bố trí đại trận.

Xích Viêm ba đại Huyền thú cường đại nhưng không thể làm gì trận pháp của nhân loại, song phương lúc này lâm vào cục diện bế tắc.

- Không có nghĩ tới bảo vật tại nơi này chính là Thất Thải Hoa Liên trong truyền thuyết, đây chính là bảo vật thất giai ah, một khi ăn vào, căn bản không cần luyện chế cũng có thể giúp võ giả dưới lục giai vô điều kiện tấn cấp một giai, sư huynh, chúng ta làm gì bây giờ?

Tại khu vực hẻo lánh của hang động, ba người Dạ Phồn Tinh hưng phấn không thôi, bọn chúng khẩn trương nhìn nhân tộc và yêu tộc đánh nhau.

- Thất Thải Hoa Liên sao?

Loan Hồng cau mày, hắn nhìn chằm chằm vào Thất Thải Hoa Liên nhưng không biết đang suy nghĩ cái gì.

- Sư huynh.

Đám người Dạ Phồn Tinh không nhịn được nhắc nhở.

Loan Hồng lúc này mới thanh tỉnh và lẩm bẩm:

- Không đúng.

- Sư huynh, ngươi nói cái gì?

- Ta nói không đúng.

Đôi mắt Loan Hồng bắn ra hào quang lăng lệ ác liệt.

- Thất Thải Hoa Liên chính là linh dược nghịch thiên nhưng khí tức của nó hoàn toàn tập trung vào phương diện tính mạng và huyền lực, gốc Thất Thải Hoa Liên này lại tỏa ra năng lượng hỏa hệ nồng đậm như thế, hơn nữa hình thành năng lượng hỏa diễm đốt cháy võ giả tới gần nó, đây chính là điểm không bình thường.

Loan Hồng vừa nói như vậy, ba người Dạ Phồn Tinh cũng cau mày suy nghĩ.

Bọn họ tới từ đại tông môn, bọn họ hiểu nhiều hơn đám người Chúc Thiên Lam.

c trước Loan Hồng chưa nói thì bọn họ không phát hiện, vừa nói như vậy liền phát hiện không đúng, gốc Thất Thải Hoa Liên phát ra khí tức hỏa hệ quá nồng đậm.

- Khí tức hỏa diễm thập phần nồng đậm, lúc trước chúng ta chưa đi vào trong hang động còn tưởng rằng dị bảo là địa hỏa nào đó...

Chu Lương không tự kìm hãm được nói ra.

Trong đầu Loan Hồng có linh quang xuất hiện.

Địa hỏa?

- Đúng, ta biết rõ vì cái gì Thất Thải Hoa Liên không đúng rồi, lực lượng hỏa diễm của nó quá nồng đậm, tuyệt đối thuộc về cấp bậc dị hỏa.

- Hẳn là phía dưới dung nham còn có địa hỏa tồn tại hay sao?

So với Thất Thải Hoa Liên, tầm quan trọng của địa hỏa cao hơn nhiều lắm.

- Ba người các ngươi ở lại nơi này nhìn chằm chằm vào Thất Thải Hoa Liên, lực lượng hỏa diễm còn ở dưới lòng đất, ta đi xuống mặt đất điều tra.

Loan Hồng dứt lời liền biến mất tại chỗ.

Tế đàn trong lòng đất, Diệp Huyền đang tìm cách phá cấm chế.

Hắn mới lần đầu tiên nhìn thấy cấm chế như vậy, bởi vậy lúc trước có phá giải huyền phù, hiện tại hắn biết rõ cấm chế được bố trí như thế nào.

Nếu như biết rõ ràng điểm ấy, chẳng những trợ giúp hắn phá giải cấm chế rất tốt, tạo nghệ trận pháp của hắn về sau sẽ có tăng tiến.

Diệp Huyền vận chuyển huyền khí do Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết sinh ra nên cực kỳ mẫn cảm, hơn nữa bản thân hắn là trận pháp đại sư cực kỳ cường đại, tuy huyền thức còn kém xa nhưng trải qua phân tích một thời gian ngắn, rốt cục hắn cũng phát hiện ra điểm bất thường của cấm chế.

Tuy cấm chế này không giống cấm chế bình thường nhưng bất cứ cấm chế gì cũng cần năng lượng duy trì, đều cần kết cấu chèo chống, Diệp Huyền từ góc độ này đã phân tích ra tình huống của cấm chế.

Hao phí chừng nửa canh giờ, rốt cuộc Diệp Huyền tìm ra cách phá giải cấm chế.

Oanh!

Cấm chế vừa vỡ, lực lượng hỏa diễm đáng sợ từ trong cấm chế bùng nổ và bao phủ Diệp Huyền vào trong.

Dùng cường độ thân thể Diệp Huyền, chỉ trong nháy mắt áo bào bên ngoài thân thể của hắn đã hóa thành tro tàn, đồng thời thân thể cũng bị thiêu đốt.

- Lực lượng hỏa diễm cực kỳ đáng sợ.

Mặc dù Diệp Huyền mới là Địa Vũ Sư tam trọng nhưng tu luyện Cửu Chuyển Thánh Thể cho nên cường độ thân thể của hắn vượt xa Thiên Vũ Sư bình thường, chỉ có thân thể như vậy mới có thể kiên trì không bị đốt thành tro tàn khi đối mặt với lực lượng vô tận dung hỏa phát ra tự nhiên.

Diệp Huyền bất chấp khiếp sợ, hắn vội vàng dùng hồn thúc bắt đầu luyện hóa vô tận dung hỏa.

- Ngươi là ai?

- Nhân loại hèn mọn, không ngờ muốn thu phục ta?

Bên trong vô tận dung hỏa sinh ra chấn động mơ hồ, hiển nhiên là ý chí của vô tận dung hỏa mới sinh.

Ngay sau khi ý chí truyền tin tức đã có lực lượng đáng sợ ập tới.

Đùng đùng đùng đùng...

Mặt ngoài thân thể Diệp Huyền đã bị đốt trọi, huyết nhục sắp bị đốt thành hư vô.

Diệp Huyền bất động thanh sắc, nhanh chóng ném một tâận bàn ra ngoài, đại lượng trận bàn vây quanh người hắn và ngăn cách lực lượng hỏa diễm.

Sau khi biết rõ có khả năng là thiên hỏa, hai ngày qua Diệp Huyền đã làm không ít chuẩn bị, chuyên môn luyện chế rất nhiều trận pháp và tâận bàn có thể ngăn cách lực lượng hỏa diễm.

Có những trận pháp này gia trì, lực lượng hỏa diễm tiến vào thân thể Diệp Huyền cũng bị yếu đi một nửa.

Nắm lấy thời cơ, Diệp Huyền lúc này toàn lực phóng thích hồn thức bản thân điên cuồng khắc vào trung tâm của vô tận dung hỏa.

- Nhân loại, ngươi dám khắc khí tức của ngươi vào trong ta, không, ngươi còn luyện hóa ta? Ngươi làm như thế nào?

Lúc trước vô tận dung hỏa tiến công phản kích Diệp Huyền nhưng chỉ là vô thức, ý thức mơ hồ của nó vẫn thả đại bộ phận tinh lực vào Thất Thải Hoa Liên, chuẩn bị dựa vào Thất Thải Hoa Liên hấp thu huyền lực của yêu thú và nhân loại ở bên ngoài.

Hiện tại phát hiện Diệp Huyền có thể luyện hóa chính mình cho nên nó vô cùng kinh hoàng, đồng thời dùng đại bộ phận tinh lực ngăn cản Diệp Huyền.

Rầm rầm rầm!

Lúc trước còn có đại bộ phận trận bàn ngăn cách hỏa diễm của vô tận dung hỏa, hiện tại chúng không ngừng nổ tung, đồng thời còn có khí tức mạnh hơn trước gấp vài lần bao phủ lên người Diệp Huyền.

Thân thể Diệp Huyền lúc này đã cháy đen, hơn nữa còn lan vào trong thân thể.

Trong nội tâm Diệp Huyền vô cùng hoảng hốt, tiếp tục như vậy căn bản không đợi hắn luyện hóa vô tận dung hỏa thì hắn đã bị đốt thành tro bụi.

Dưới tình thế cấp bách, rốt cuộc Diệp Huyền bất chấp chuyện khác, lập tức thúc dục tánh mạng vũ hồn của mình.

Tánh mạng vũ hồn vừa xuất hiện, sinh mệnh lực cường đại lưu chuyển trong thân thể Diệp Huyền, nhanh chóng tu bổ thân thể của hắn.

Một bên là hỏa diễm không ngừng thiêu đốt, một bên là khí tức sinh mệnh không ngừng chữa trị.

Da thịt, cơ bắp, thậm chí xương cốt không ngừng bị phá hủy và khôi phục, từ đó làm cho Diệp Huyền đứng giữa bờ vực sống và chết, tư vị khó chịu trong đó không thể dùng lời lẽ biểu đạt thành lời.
Chương 512: Đột phá ngoài ý muốn

nh mạng vũ hồn không ngừng phát ra lực lượng sinh mệnh, thân thể Diệp Huyền dần dần khôi phục sinh cơ,nội tâm của hắn cũng thở ra một hơi, sau khi hơi phục hồi tinh thần thì hắn càng tăng lực lượng luyện hóa vô tận dung hỏa.

Bởi vì hắn biết rõ chỉ có triệt để luyện hóa vô tận dung hỏa mới có thể an toàn chân chính.

Không nghĩ tới Diệp Huyền gia tăng lực lượng luyện hóa càng làm vô tận dung hỏa gia tăng lực lượng phản kháng.

Diệp Huyền vừa mới thở ra một hơi liền cảm thấy không đúng, thân thể của mình hiện tại chữa trị tốt, vô tận dung hỏa càng mạnh hơn nữa, lực lượng hỏa diễm lại thiêu đốt toàn thân hắn.

Diệp Huyền vội vàng thúc dục tánh mạng vũ hồn phóng xuất thêm khí tức sinh mệnh, thân thể vừa được chữa tốt lại bị thiêu đốt, sau khi trải qua vài lần như thế, Diệp Huyền lập tức phát hiện vấn đề.

Đó chính là tánh mạng vũ hồn hêện tại chỉ mới là nhất tinh, sau khi hắn tiêu hao điên cuồng, tánh mạng chi lực trong vũ hồn sẽ khô cạn, trái lại uy lực của vô tận dung hỏa càng ngày càng mạnh.

Tiếp tục như vậy muốn không bao lâu, lực lượng trong tánh mạng vũ hồn của hắn sẽ tiêu hao gần như không còn, mà chính hắn cũng sẽ bị vô tận dung hỏa thiêu đốt tan thành mây khói.

Nghĩ vậy Diệp Huyền lập tức xuất ra đại lương linh dược và huyền thạch trong trữ vật giới chỉ, hắn không ngừng bổ sung huyền khí trong cơ thể.

Đồng thời hắn nhanh chóng khắc từng đạo trận văn, đồng thời luyện hóa vô tận dung hỏa và bố trí từng đạo cấm chế.

Trong những cấm chế này dung hợp một ít cảm ngộ vừa rồi của hắn.

Cho dù làm ra nhiều cố gắng như thế nhưng Diệp Huyền vẫn phát hiện thân thể của mình đang đi về hướng sụp đổ.

Diệp Huyền lúc này cười khổ một tiếng, thời điểm này hắn mới biết thực lực của mình hiện giờ, cho dù thiên hỏa vừa sinh ra linh trí không lâu cũng không phải hắn hêện tại có thể tùy ý luyện hóa.

Đã đi tới một bước này, hắn cũng không có đường quay về.

Hoặc là hắn luyện hóa vô tận dung hỏa.

Hoặc là hắn sẽ bị vô tận dung hỏa thiêu đốt thành tro tàn, cũng không có khả năng thứ ba.

Nghĩ vậy, Diệp Huyền lập tức cắn răng và gào to.

- Cửu Chuyển Thánh Thể!

- Vô Tương Hồn Quyết!

- Cửu Chuyển Ngạo Thế Quyết!

- Luyện hóa cho ta!

Diệp Huyền quát một tiếng, triệt để phóng thích tiềm lực của bản thân, điên cuồng áp chế vô tận dung hỏa.

Ông ông ông ông!

Trong thân thể Diệp Huyền xuất hiện từng đạo cấm chế giam cầm thiên hỏa, đây chính là kết quả hắn nỗ lực không ngừng.

Vô tận dung hỏa cũng ý thức được hiện tại chính là thời khắc mấu chốt, hỏa diễm nó bộc phát càng ngày càng mạnh và và chạm với lực lượng của Diệp Huyền.

Oanh!

Thiên hỏa nóng bỏng chôn vùi tất ca.r

Đùng đùng đùng đùng...

Thân thể Diệp Huyền lúc này đang bốc cháy dữ dội.

- Chẳng lẽ phải thất bại sao?

Nội tâm Diệp Huyền thở dài một hơi thật sâu.

Thiên hỏa quả nhiên không hổ là hỏa diễm chí cường trong thiên địa, độ khó khi luyện hóa không phải địa hỏa có thể so sánh được.

Bởi vì có độ khó cao như thế càng kích thích tính cách kiên cường trong nội tâm Diệp Huyền.

- Ta cũng không tin Diệp Huyền ta kiếp trước tung hoành hoàn vũ, bắt đầu lại ở kiếp này phải chết trong khi luyện hóa thiên hỏa.

- Cho dù chết cũng không cho phép ngươi sống khá giả.

- Phá cho ta!

Gầm lên giận dữ, Diệp Huyền như người điên giãy dụa trước khi chết.

Oanh!

Diệp Huyền cảm giác thân thể của mình có thứ gì đó bị đánh phá, lực lượng kinh người bộc phát, đồng thời rót một tia lực lượng vào trong tính mạng vũ hồn, thân thể của hắn đang khôi phục với tốc độ cực kỳ kinh người.

Thân thể của hắn bị thiêu đốt tới thời khắc mấu chốt.

Hấp thu và phục dụng đại lượng linh dược, đan dược và huyền thạch, hắn đột phá Địa Vũ Sư tam trọng đến tứ giai Thiên Vũ Sư, đồng thời thân thể không ngừng khôi phục, Cửu Chuyển Thánh Thể của hắn từ nhị chuyển cũng bước vào tam chuyển.

Thời khắc mấu chốt lại sinh ra dị biến làm cho Diệp Huyền có cảm giác tuyệt xử phùng sanh, huyền khí trong cơ thể của hắn nhanh chóng chuyển hóa thành huyền lực, hồn lực cũng bước vào tứ phẩm hậu kỳ.

Hồn lực vừa tăng lên, Diệp Huyền mừng rỡ không nhỏ, hắn lập tức gia tăng cường độ hồn lực, toàn lực bao phủ vô tận dung hỏa, thúc dục toàn bộ hồn thức luyện hóa hỏa diễm.

Diệp Huyền vừa rồi bị áp đảo toàn diện, hiện tại hắn hơi chiếm được thượng phong.

Cảm nhận được thực lực và hồn thức của Diệp Huyền tăng vọt, vô tận dung hỏa cảm giác được nguy cơ tới gần, nó cũng không hề dây dưa với Diệp Huyền, lúc nãy Diệp Huyền giải trừ cấm chế, nó muốn thoát khỏi hồn thức của Diệp Huyền trói buộc và chạy ra khỏi nơi này.

Diệp Huyền sẽ không cho phép vô tận dung hỏa được như nguyện, hắn hao phí lớn nhiều tinh lực như thế, ăn khổ cũng không ít thì làm sao cho phép vô tận dung hỏa bỏ trốn được chứ.

Vô tận dung hỏa đào tẩu cũng làm Diệp Huyền tìm được cơ hội phản kích, hồn phù trong thân thể sinh ra khí tức hồn lực, thần linh đồng thị vận chuyển thật nhanh, Diệp Huyền nhanh chóng khắc một hồn ấn vào trong vô tận dung hỏa.

y vô tận dung hỏa có được ý thức nhất định nhưng ý thức của nó còn thập phần thô thiển, so với Diệp Huyền tiến công kinh nghiệm phong phú nên nó đã thất thủ.

Nửa canh giờ sau liền thở hồng hộc, toàn thân Diệp Huyền đổ mồ hôi đầm đìa, hắn đã luyện hóa vô tận dung hỏa.

Diệp Huyền lập tức cảm giác mình sinh ra liên hệ thập phần hòa hợp với vô tận dung hỏa, vô tận dung hỏa vô cùng cuồng bạo, hiện tại nó như hóa thân của mình, có cảm giác sử dụng dễ dàng như tay chân bản thân.

Vào lúc Diệp Huyền chuẩn bị nghiên cứu vô tận dung hỏa nhiều hơn một chút, trong cảm giác của hắn có phát hiện khác thường.

Có người đến!

Thời điểm này Diệp Huyền bất chấp điều tra là kẻ nào phát hiện nơi này, hắn trực tiếp thu vô tận dung hỏa vào trong mi tâm bản thân, ngay sau đó hắn cũng thống khoái thu rễ cây Thất Thải Hoa Liên, đồng thời thân thể chui vào trong hang động do xuyên sơn giáp đào từ trước, hắn muốn rời khỏi nơi này thật nhanh.

Lúc rời khỏi nơi này, Diệp Huyền cũng phát ra một tin tức động thủ với Tiểu Tử Điêu.

Trong hang động dung nham phía trên.

Sau khi mất đi vô tận dung hỏa gia trì, khí tức hỏa diễm của Thất Thải Hoa Liên lập tức hạ thấp rất nhiều.

Nham thạch nóng chảy trong hồ cũng có dấu hiệu đông cứng.

Hiện tượng này cũng bị yêu thú và nhân loại đang đánh nhau phát hêện ra.

Chẳng lẽ Thất Thải Hoa Liên có thể ngắt lấy?

Thời điểm này yêu thú và võ giả nhân loại không có động thủ, tất cả đang xem động tĩnh.

Ngay lúc này bọn họ ngây người.

Bá!

Một đạo hào quang màu tím lập tức phóng tới chỗ Thất Thải Hoa Liên, chính là Tiểu Tử Điêu.
Chương 513: Chuyển dời mục tiêu (1)

- Không tốt, Thất Thải Hoa Liên có thể ngắt lấy.

- Nhanh!

- Tiểu chút chít màu tím kia tới từ nơi nào? Quá giảo hoạt, ngăn nó lại.

Trong lúc nhất thời có tiếng gầm vang lên, mặc kệ võ giả nhân loại hay yêu thú đều không có tâm tư đánh nhau, cả đám điên cuồng lao về phía Thất Thải Hoa Liên.

Răng rắc!

Tiểu Tử Điêu có tay nhỏ nhưng tốc độ lại cực nhanh, chỉ trong nháy mắt nó đã hái đi ba đóa trong bảy đóa hoa sen..

Thời điểm nó muốn ngắt lấy đóa thứ tư.

- Cút ngay!

Huyền thú Hắc Minh đuổi tới đầu tiên, trong tiếng rống giận dữ nó vỗ vào người Tiểu Tử Điêu, đồng thời lại vung trảo nhiếp hoa sen ở gần mình.

Sau lưng Hắc Minh là hai Huyền thú ngũ giai Xích Viêm và Bạch Tượng cũng nổi giận đùng đùng, đại lượng yêu thú ngũ giai cùng với Võ Tông nhân loại đều giết tới gần, đôi mắt bọn họ đỏ bừng.

Tiểu Tử Điêu trào phúng cười cười, ngay sau đó thân thể của nó chấn động và hư không tiêu thất, ngay sau đó nó xuất hiện trên móng vuốt của Hắc Minh và hái đóa hoa sen thứ tư.

Vào lúc nó hái xong, Tiểu Tử Điêu còn đá mạnh một cước, nó đá một đóa hoa sen bay ra bên ngoài.

Phương hướng nó dá chính là đám người Phương Ngôn Ngữ và Khô Trần.

Ba!

Một đóa hoa sen đến tay, Đông Phương Ngôn Ngữ và Khô Trần đều giật mình.

Cho dù thế nào bọn họ cũng không ngờ dễ dàng đạt được một đóa sen như thế, vận khí như vậy cũng quá tốt rồi.

- Con chồn nhỏ kia rất quen thuộc, tại sao giống con của Diệp Huyền thế?

Đông Phương Ngôn Ngữ và Khô Trần đều nhìn thấy Tiểu Tử Điêu của Diệp Huyền, thần sắc bọn họ giật mình, chợt liếc nhau sauđoó không do dự lui về phía sau.

Bảy đóa hoa sen cũng chỉ có bảy đóa, hiện tại bị ngắt đi năm đóa, lúc này cũng chỉ còn lại hai đóa mà thôi.

Lưu Vân quốc có thể có được một đóa đã là chuyện ngoài ý muốn, hai người đều là người ý chí kiên định, lập tức biết rõ thấy tốt thì lấy, tạm thời lánh phong mang.

- Ngươi!

Hắc Minh Huyền thú nhìn thấy cảnh này, nó lập tức giận tím mặt, ngay sau đó nó gào thét với Tiểu Tử Điêu.

Bá!

Tiểu Tử Điêu cười xùy một tiếng, thân thể của nó hư không tiêu thất và biến mất không thấy đâu nữa.

Lúc này hai đóa hoa sen còn lại cũng sắp bị ngắt lấy, bất chấp phẫn nộ, Hắc Minh lập tức lao thẳng về phía hai đóa sen cuối cùng.

Ầm ầm!

Một trận đại chiến diễn ra, đối mặt với Thất Thải Hoa Liên có thể vô điều kiện tăng một đẳng cấp cho người khác, tất cả mọi người và yêu thú đều điên cuồng ra tay với nhau.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục, đại lượng yêu thú cấp thấp và võ giả nhân loại vẫn lạc tại chỗ.

- Đệ tử Lưu Vân quốc, tất cả đều lui về phía sau cho ta.

- Đệ tử Thiên Kim quốc lui lại.

- Đệ tử Thạch Chân quốc không được gia nhập chiến đoàn.

Từng tiếng rống giận vang lên, hội trưởng hồn sư tháp các quốc gia nhìn thấy đệ tử dưới trướng không ngừng vẫn lạc, bọn họ lập tức gào to.

Trong đại chiến lớn như thế, đệ tử thiên tài tam giai Địa Vũ Sư hoàn toàn không có chút tác dụng gì, gia nhập chiến đoàn chính là tìm chết.

Những đệ tử này mặc dù vô cùng đỏ mắt với Thất Thải Hoa Liên nhưng khi đối mặt với tràng diện khủng bố như thế cũng bất đắc dĩ thở dài, liên tục lui về phía sau.

Bọn họ cũng không có bỏ qua hi vọng cuối cùng, ngược lại tìm kiếm tung tích của Tiểu Tử Điêu.

Lúc trước Tiểu Tử Điêu cướp đi bốn đóa hoa sen, nếu có thể tìm được nó còn thuận lợi hơn tranh đoạt hai đóa hoa sen kia.

- Ha ha!

Trong hang động dung nham, dù sao thế lực yêu thú mạnh hơn so với nhân loại, Hắc Minh cười như điên, trong tình huống liều mạng tổn thương nó đã ngắt lấy một trong hai đóa hoa sen cuối cùng.

- Thất Thải Hoa Liên chỉ còn một đóa mà thôi.

- Còn có một đóa, đáng chết.

- Mọi người không nên lưu thủ.

Chính mình tân tân khổ khổ cố gắng lâu như vậy nhưng không đoạt được một đóa hoa sen, đám người Tả Nhất Minh tức giận gào thét, rốt cuộc bất chấp giữ lại liền thi triển át chủ bài của mình.

Ầm ầm!

Các loại huyền binh, hồn binh, thậm chí huyền bảo xuất hiện trong hang động, điên cuồng nghiền áp đội ngũ yêu thú.

Đám ngườiTả Nhất Minh lúc này toàn lực bộc phát, đội ngũ yêu thú bị đánh ra khe hở, một đóa Thất Thải Hoa Liên cuối cùng xuất hiện trước mặt đám người Tả Nhất Minh.

- Nhân loại đáng giận.

Hắc Minh đạt được một đóa Thất Thải Hoa Liên, Xích Viêm và Bạch Tượng lại không có đạt được, hai đại Huyền thú lòng nóng như lửa đốt, vội vàng triệu hoán yêu thú dưới trướng tấn công liều chết.

- Các vị, ra tay ngăn cản đám yêu thú này, nếu không chống được một kích của bọn chúng, tất cả chúng ta sẽ chết tổn thương thảm trọng.

- Tả Nhất Minh nói đúng, ngăn cản bọn chúng.

Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa vội vàng gào thét, trong mắt của bọn họ xuất hiện hào quang giảo hoạt.

- Ngăn cản bọn chúng.

Nhìn thấy uy thế đám yêu thú tiến công, sắc mặt Chúc Thiên Lam biến hóa, hắn lập tức nhắc nhở mọi người, dẫn đầu đội ngũ đứng ở phía trước.

Ở chỗ này, số lượng yêu thú và thực lực cũng vượt qua võ giả nhân loại, nếu vì Thất Thải Hoa Liên mà mọi người phân tán xa nhau, nhiều yêu thú ngũ giai trùng kích hung hãn không sợ chết như thế sẽ có rất nhiều người vẫn lạc.

Thân là luyện hồn sư mạnh nhất trong liên minh mười ba nước, Chúc Thiên Lam tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ chuyện đó xảy ra.

Thậm chí đám người Đông Phương Ngôn Ngữ và Khô Trần đã rút lui cũng đứng ở phía sau trợ trận.

Oanh!

Hai đại quân không ngừng đối kháng lẫn nhau.

Bá!

Vào thời khắc mấu chốt, hai người Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa đang đứng ở vị trí đầu cũng rút lui về phía sau.

Thiếu đi hai Võ Tông ngăn cản, thực lực võ giả nhân loại giảm nhiều, ẩn ẩn có xu thế bị phá tan.

- Tả Nhất Minh, Hứa Tín Hoa, hai người các ngươi làm gì!

Chúc Thiên Lam và các cường giả khác tức giận gào to.

- Chúng ta hái Thất Thải Hoa Liên xuống, bởi như vậy mọi người cố gắng những ngày qua mới có ý nghĩa, tuyệt đối không thể để đóa hoa sen cuối cùng rơi vào trong tay của Huyền thú.

Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa nói chuyện đường hoàng, đồng thời điên cuồng lao về phía Thất Thải Hoa Liên, trong nội tâm lại âm thầm đắc ý, đám ngu ngốc này chỉ biết ngăn cản yêu thú, vừa vặn thay ta cản đám yêu thú kia, tranh thủ thời gian cho ta.

Chúc Thiên Lam và những người khác cực kỳ tức giận, hai gia hỏa này lợi dụng mình ngăn cản yêu thú, bản thân bọn chúng đi hái Thất Thải Hoa Liên, quả thực vô sỉ đến cực điểm.

Sưu sưu!

Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa đồng thời đi tới trước đóa Thất Thải Hoa Liên, bọn họ nhìn nhau, trong bắn ra hàn quang.
Chương 514: Chuyển dời mục tiêu (2)

Tả Nhất Minh hội trưởng, Thất Thải Hoa Liên chỉ còn lại một đóa, nếu không chúng ta cùng nhau ra tay, ai hái Thất Thải Hoa Liên trước thì của ai.

- Đồng ý.

Hai người vừa dứt lời, Hứa Tín Hoa đưa ra đề nghị không có đi ngắt lấy Thất Thải Hoa Liên, ngược lại đột nhiên hắn đánh một chưởng về phía Tả Nhất Minh.

làm cho Hứa Tín Hoa không nghĩ tới là, vào lúc hắn ra tay Tả Nhất Minh cũng đánh một chưởng vào ngực của hắn.

Oanh, hai người lúc này cùng bay ra ngoài, miệng bọn họ phun máu tươi.

- Thì ra ngươi sớm có ý định độc chiếm.

- Hừ, hai ta cũng như nhau.

Trong nháy mắt vừa rồi hai người cùng đánh chủ ý giống nhau, hiển nhiên muốn trọng thương đối phương sau đó mình đạt được ưu thế.

Hừ lạnh một tiếng, hai người bất chấp lau máu tươi trên miệng, lúc này cùng lao về phía Thất Thải Hoa Liên.

Lúc hai người sắp chạm tới Thất Thải Hoa Liên, đột nhiên có một đạo hào quang bay qua, lập tức ngắt lấy Thất Thải Hoa Liên trước mặt hai người.

Cái gì?

Hai người chấn động, căn bản không có ngờ tới kết cục sẽ như thế này, vội vàng quay đầu nhìn sang, người ngắt lấy Thất Thải Hoa Liên chính là đệ tử thiên tài Đông Thăng quốc Dạ Phồn Tinh.

Bên cạnh Dạ Phồn Tinh còn có Chu Lương và Bạch Khởi.

Ba người tới đây khi nào?

Sắc mặt Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa vô cùng khó coi, không nghĩ tới hai người bọn họ tân tân khổ khổ tính toán lại làm mai mối cho kẻ khác.

Trong nháy mắt vừa rồi, sắc mặt Tả Nhất Minh khôi phục bình thường, hắn cười nhạt nói:

- Dạ Phồn Tinh, ngươi làm không tệ, thay Đông Thăng quốc ta cướp được một đóa Thất Thải Hoa Liên. Rất tốt, sau khi về vương quốc, ta nhất định phải hảo hảo ban thưởng cho ngươi, hiện tại ngươi giao Thất Thải Hoa Liên cho ta đi.

ả Nhất Minh vừa nói lời này, lúc này Dạ Phồn Tinh chậm rãi đi ra.

- Thật có lỗi, Tả Nhất Minh hội trưởng, Thất Thải Hoa Liên đã bị ta giữ lại.

Dạ Phồn Tinh căn bản không quan tâm tới Tả Nhất Minh, trực tiếp thu Thất Thải Hoa Liên vào trong trữ vật giới chỉ.

Ánh mắt Tả Nhất Minh trầm xuống, sắc mặt khó coi tới cực điểm:

- Dạ Phồn Tinh, ngươi có ý gì, không cho ngươi thu là vì tốt cho ngươi, Thất Thải Hoa Liên thập phần quan trọng, người nơi này đều nhìn chằm chằm vào nó, lưu trên người của ngươi không an toàn.

- Của ngươi là của ngươi, ta chỉ bảo đảm thay ngươi mà thôi, sau khi ra khỏi phù quang bí cảnh tự nhiên sẽ trả lại cho ngươi.

- Chẳng lẽ ngươi còn không tin được ta sao?

Tả Nhất Minh không ngừng tới gần, không nhanh không chậm nói vài câu.

- Dạ Phồn Tinh, Tả Nhất Minh hội trưởng nói không sai, dùng thực lực của ngươi, Thất Thải Hoa Liên ở lại trên người của ngươi vô cùng không an toàn, thậm chí còn khả năng có họa sát thân, không bằng giao ra trước đi.

Hứa Tín Hoa cũng lên tiếng, dám người Dạ Phồn Tinh vây quanh phía sau bọn họ.

- Đa tạ hảo ý của hai vị, tuy thực lực tại hạ không được nhưng cũng có nắm chắc lưu lại một đóa Thất Thải Hoa Liên.

- Nói như vậy các ngươi cho rằng ăn chắc Thất Thải Hoa Liên hay sao?

Sắc mặt Tả Nhất Minh trầm xuống.

Dạ Phồn Tinh kinh ngạc cười cười:

- Tả Nhất Minh hội trưởng, ta nhớ trước kia ngươi đã từng nói, bảo vật ở nơi này đạt được là của ai đấy.

Ánh mắt Tả Nhất Minh trầm xuống, trong nội tâm hắn sinh ra một tia sát cơ.

Hắn đúng là nói qua lời này, chẳng qua khi đó là lúc ở bên ngoài hang động, khi đó Dạ Phồn Tinh căn bản không có trong đội ngũ thì làm sao biết chuyện này?

Hắn lập tức hiểu ra, thì ra cả quá trình diễn ra, Đông Thăng quốc Dạ Phồn Tinh vẫn ẩn nấp ở ngoài, hắn không có xuất hiện mà thôi, thẳng đến cuối cùng mới xuất hiện trước mặt cướp đi Thất Thải Hoa Liên thuộc về mình.

Kẻ này đúng là bạch nhãn lang.

Trong nội tâm Tả Nhất Minh sinh ra sát cơ, hắn lườm Hứa Tín Hoa bên cạnh, sau khi đạt được Tả Nhất Minh ám chỉ, đột nhiên Hứa Tín Hoa ra tay, mục tiêu trực chỉ Thất Thải Hoa Liên trong tay Dạ Phồn Tinh.

- Hứa Tín Hoa hội trưởng, ngươi làm cái gì, vì một đóa Thất Thải Hoa Liên mà dám động thủ với đệ tử Đông Thăng quốc, dừng tay cho ta.

Tả Nhất Minh nhìn thấy liền vui mừng, hắn rống lớn sau đó lao về phía Hứa Tín Hoa, nhìn như đang ngăn cản, kì thực lực chú ý của hắn tập trung vào Thất Thải Hoa Liên của Dạ Phồn Tinh.

- Hừ.

Dạ Phồn Tinh cười lạnh một tiếng, hắn đã sớm có chuẩn bị, vào lúc Hứa Tín Hoa động thủ thì hắn lui nhanh về phía sau, đồng thời hắn ném một đạo hào quang màu đen ra xa, chỉ nghe tiếng nổ vang lên, ánh lửa ngập trời bụi mù tung tóe, Dạ Phồn Tinh đã rời khỏi phạm vi công kích của hai người.

- Dùng thân phận hội trưởng hồn sư tháp của quốc gia lại cướp đoạt đồ vật trong tay tiểu bối như ta, hai người thật sự làm luyện hồn sư mất hết mặt mũi.

- Ngươi muốn chết.

Trong mắt Hứa Tín Hoa bắn ra sát cơ đáng sợ.

Một đóa Thất Thải Hoa Liên cuối cùng bị đoạt đi, đám người Chúc Thiên Lam đang chém giết với yêu thú cũng dừng lại.

Tất cả Huyền thú và yêu thú nhanh chóng chặn đường đám người Dạ Phồn Tinh.

- Nhân loại, giao Thất Thải Hoa Liên ra đây.

Xích Viêm và Bạch Tượng gào thét, ánh mắt sâm lãnh.

Dạ Phồn Tinh cười một tiếng:

- Huyền thú các ngươi đúng là ngu xuẩn, tuy chúng ta đạt được một đóa Thất Thải Hoa Liên, cho dù giết chúng ta thì các ngươi cũng không thể phân phối một đóa thế này, ngược lại con chồn tím nhỏ vừa rồi một mình cướp đoạt bốn đóa hoa sen, vì sao các ngươi không đuổi theo nó lại đối phó chúng ta, không nên mất dưa hấu lại nhặt hạt vừng chứ?

- Nếu như là ta, ta sẽ đi tìm con chồn nhỏ kia, bốn đóa Thất Thải Hoa Liên, chỉ sợ phân cho không ít người đấy.

Dạ Phồn Tinh nói lời này làm mấy Huyền thú giật mình.

- Hội trưởng, nơi này có một huyệt động.

- Trong huyệt động còn có lực lượng hỏa hệ tỏa ra khắp nơi.

- Còn nhìn gì nữa, dưới rễ cây Thất Thải Hoa Liên có một cửa động, trong truyền thuyết rễ cây của Thất Thải Hoa Liên sẽ không ở cùng nơi với hoa sen, chẳng lẽ dưới cửa động là rễ cây?

- Rễ cây Thất Thải Hoa Liên không nghịch thiên bằng hoa sen của nó nhưng là cũng là linh dược thất giai.

- Bản thân Thất Thải Hoa Liên không có thuộc tính hỏa hệ, chẳng lẽ phía dưới có bảo vật hỏa hệ?

- Chẳng lẽ là địa hỏa?

Không ít võ giả truy tìm tung tích Tiểu Tử Điêu lập tức phát hiện cửa động của xuyên sơn giáp.

Sau khi cảm nhận lưc lượng của hỏa diễm, người có kiến thức rộng rãi lập tức phát hiện không đúng.

Dị động ở đây hấp dẫn ba con Huyền thú.
Chương 515: Vu oan giá họa (1)

Lúc này mặc kệ võ giả nhân loại hay đám Huyền thú đều liên tục tìm kiếm dưới mặt đất.

Lúc này trong động nham thạch sâu dưới đất.

Một bóng người đứng trên tế đàn nơi Diệp Huyền thu phục vô dụng dung hỏa.

Người này chính là Loan Hồng phát hiện mánh khóe của thiên hỏa.

- Khí tức hỏa diễm thật nồng đậm, tại đây không lâu có lẽ có hỏa diễm thập phần khủng bố, xem cường độ của hỏa diễm lưu lại, ngọn lửa kia ít nhất cũng là cấp bậc địa hỏa.

Cảm nhận được khí tức hỏa diễm trên tế đàn, vẻ mặt của Loan Hồng khiếp sợ.

Hắn lại nhìn sang lỗ thủng do rễ cây Thất Thải Hoa Liên lưu lại.

- Khí tức sinh mệnh này nồng đậm như thế, nơi này hẳn là vị trí rễ Thất Thải Hoa Liên ah.

Vẻ mặt Loan Hồng vừa sợ vừa giận.

- Rốt cuộc là ai, là ai tới trước ta một bước, vậy mà lấy đia hỏa và rễ cây Thất Thải Hoa Liên đi, rốt cuộc là kẻ nào/

Loan Hồng trong cơn giận dữ tức giận suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi.

Trong cảm giác của hắn hiện tại, hắn tân tân khổ khổ hao hết tinh lực tìm kiếm bảo tàng, trải qua thiên tân vạn khổ rốt cuộc tìm được bảo rương nhưng sau đó phát hiện bảo vật trong bảo rương đã bị người ta âấy đi, loại cảm giác này làm toàn thân của hắn run rẩy, suýt nữa hắn đứng không vững.

Trong lòng của hắn không cam lòng, hắn cẩn thận tìm kiếm trong hang động, ý đồ tìm được một ít dấu vết lưu lại.

Nhưng Diệp Huyền lúc rời đi đã thanh trừ tất cả dấu vết, cho nên Loan Hồng căn bản không tìm được manh mối có giá trị gì cả.

Đột nhiên trên mặt Loan Hồng có một dự cảm không tốt, lúc này hắn quay người muốn rời đi.

Không chờ hắn kịp rời đi, một tiếng nổ vang lên, một tầng nham thạch bị phá vỡ, một đám cường giả nhân loại và yêu thú liên tục xuất hiện trong hố sâu.

Vừa rồi Dạ Phồn Tinh nói cũng nhắc nhở mọi người.

Đặc biệt là kẻ tay không mà về như hai đại Huyền thú, trong nội tâm âm thầm suy tính, cho dù không chiếm được đóa hoa Thất Thải Hoa Liên nhưng đạt được rễ cây tại nơi này cũng không tồi.

Chờ thời điểm bọn họ đi vào trong hang động sâu dưới đất, lúc này bọn chúng chấn động.

- Nơi này thậm chí còn có tế đàn thần bí.

- Khí tức hỏa diễm thật nồng đậm, chẳng lẽ trong tế đàn có hỏa diễm cường đại nào đó?

- Ân? Các ngươi xem trên tế đàn có khí tức sinh mệnh nồng đậm như thế, nó hoàn toàn cùng loại với khí tức bổn nguyên của Thất Thải Hoa Liên, hẳn là rễ cây Thất Thải Hoa Liên ở nơi này.

- Ta nói vì sao trên Thất Thải Hoa Liên có lực lượng hỏa diễm nồng đậm như thế, thì ra rễ cây của nó thậm chí có hỏa diễm cường đại uẩn dưỡng, có thể làm cho nham thạch hóa thành dung nham, thai nghén ra Thất Thải Hoa Liên hỏa diễm tuyệt đối là cấp bậc địa hỏa.

- Đáng chết, nơi này còn có địa hỏa!

Vào lúc này tất cả Huyền thú, yêu thú cùng võ giả nhân loại đều khiếp sợ.

Cùng một thời gian, lực chú ý của bọn họ tập trung vào người duy nhất trong hang động.

Lúc này tất cả ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào người này.

- Loan Hồng?!

Trong đội ngũ nhân loại có tiếng nói ngạc nhiên vang lên.

- Hảo tiểu tử, nơi này chỉ có một mình ngươi, địa hỏa và rễ Thất Thải Hoa Liên còn đang ở trên người của ngươi ah.

Bất kể là võ giả nhân loại hay đám Huyền thú, ánh mắt bọn họ đều đỏ rực như máu.

Xong.

Trong nội tâm Loan Hồng hôi bại như tro tàn, vào lúc này hắn có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

- Sư huynh?

Trên mặt ba người Dạ Phồn Tinh lúc này mang theo đắng chát, dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ ra sư huynh đứng một mình tại nơi này.

Nếu ba người biết rõ mình nói ra nơi này sẽ bạo bạo lộ sư huynh trước mặt mọi người, bọn họ tuyệt đối không làm như vậy.

Nhưng hiện tại có hối hận cũng không kịp.

- Nhân loại, giao địa hỏa và rễ Thất Thải Hoa Liên ra đây.

Trong nháy mắt tất cả yêu thú bao quanh Loan Hồng, chúng nổi giận đùng đùng, thần sắc nóng bỏng.

Hảo tiểu tử, chúng ta tân tân khổ khổ dối chiến với yêu thú ở phía trên, liều chết liều sống, Loan Hồng lại ở đây vơ vét bảo vật và làm ngư ông đắc lợi.

Không chỉ có yêu thú, rất nhiều võ giả nhân loại cũng tức giận bất bình.

- Các ngươi tính sai, ta không thu được bảo vật gì cả, thời điểm ta tới nơi này thì bảo vật đã không còn.

Loan Hồng nhíu mày giải thích nói.

Hắn không phải là người dễ dàng cúi đầu nhận thua, hắn có tính cách vô cùng cao ngạo, rất nhiều chuyện chẳng muốn giải thích, hiện tại hắn không thể không giải thích, bởi vì hắn thật sự không muốn bị nhiều người vu khống như thế.

- Nhân loại, đừng vội nói xạo, nhanh chóng giao tất cả bảo vật ra đây.

- Nhân loại các ngươi vô cùng giảo hoạt, không giao bảo vật ra thì dừng mong có thể rời khỏi nơi này.

Rất nhiều Huyền thú liên tụcgào thét.

- Hừ, ta nói không có thì không có, Loan Hồng ta còn chưa tới mức lừa gạt các ngươi trong việc này, nếu như ta đạt được bảo vật, tại sao ta còn ở nơi này chờ các ngươi bắt được?

- Nhân loại, ngươi nghĩ rằng chúng ta ngu ngốc sao? Khí tức hỏa diễm phía trên biến mất không lâu, trong thời gian ngắn như thế, trừ ngươi còn có thể là ai? Về phần ngươi không chạy đi, nhất định là bởi vì ngươi muốn thu phục địa hỏa nên tiêu hao nhiều thời gian.

- Đúng thế, nhất định là như vậy.

ích Viêm thủ lĩnh quả nhiên thông minh, câu nói đầu tiên đã nói ra bản chất.

Sắc mặt Loan Hồng khó coi, những Huyền thú này quả thực ngốc nghếch, hết lần này tới lần khác hắn không thể phản bác.

Bá!

Loan Hồng trực tiếp lướt về phía đám người Chúc Thiên Lam.

- Nhân loại, muốn chạy đi đâu.

Mấy đại Huyền thú lập tức vây Loan Hồng vào giữa.

- Chúc Thiên Lam hội trưởng, các vị, mọi người đều là đệ tử liên minh mười ba nước, các ngươi sẽ không đứng ngoài quan sát chứ?

Loan Hồng mở miệng nói.

- Nhân loại, chuyện lúc trước chúng ta có thể bỏ qua nhưng người này không thể giao cho các ngươi, chúng ta cũng không muốn tánh mạng hắn, chỉ cần hắn giao địa hỏa và rễ Thất Thải Hoa Liên ra đây, chúng ta tuyệt đối không lấy mạng hắn.

Huyền thú Xích Viêm lúc này lên tiếng.

- Xích Viêm, tại sao ngươi bỏ qua đám người này?

Bạch Tượng lúc này nhanh chóng truyền âm, ngữ khí sâm lãnh, bọn chúng có sát ý trời sinh với nhân loại.

- Đám các ngươi thật ngu ngốc, đây chỉ là lời lừa gạt bọn chúng thôi, trước tiên phải lấy được bảo vật của tiểu tử này, về phần thả hay không thả đám người này sẽ nói sau.

Xích Viêm hừ lạnh nói một câu.

- Cao minh.

- Xích Viêm ngươi khi nào thông minh như vậy.

Hắc Minh và Bạch Tượng lúc này sợ hãi thán phục không nhỏ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom