• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hoan Du Thánh Nữ

  • Chương 92: Loạn

Lý Uyển Như cảm thấy vết thương trên mặt mình đang có chút tê dại, hiển nhiên thanh đao kia có tẩm độc, hành động kéo dài thời gian của mấy kẻ kia là để chờ đợi độc tính phát tác, khi cô gục xuống thì sẽ trở thành tràng cảnh năm đánh một, tuyệt đối dễ dàng hơn thêm một kẻ như cô chống đỡ.

Không cho đối phương cơ hội phản ứng, Lý Uyển Như đạp chân, cả cơ thể như tên bắn lao về phía một tên nam nhân dáng người không lớn, cô cảm giác được tên này dễ đối phó nhất nên mới chọn hắn để tấn công.

Nhưng bọn chúng không ngu. Vừa thấy cô hành động, cả năm đồng loạt ra tay. Gã gầy gò lập tức nhảy lùi, thoát ra khỏi vùng sát thương. Lý Uyển Như hụt một nhịp, dao găm chỉ sượt qua không khí.

Một kẻ khác nhân cơ hội Lý Uyển Như chưa kịp thu lực, tung một quyền hướng về hông của cô. Cô dâm mạnh chân, trụ vững, cơ thể uốn cong hết mức ra phía sau, đầu gần như chạm đất. Cơ thể dẻo dai và phản ứng nhanh nhạy đã giúp Lý Uyển Như né được một kích trí mạng.

Lúc này, tên gầy gò rút kiếm, phản công lại cú đâm hụt của cô ban nãy, trường kiếm xé gió, mang hơi thở tử vong chém xuống, mục tiêu chính là phần bụng đang lộ ra của Lý Uyển Như.

Cảm nhận được sát khí, cô chống một tay xuống đất, mượn lực đẩy cả người lên không trung, hoàn toàn thoát ra khỏi hai tên nam nhân vây công.

Hai kẻ đó nhếch mép cười tà dị, dường như việc đẩy Lý Uyển Như lên không trung chính là mục tiêu của chúng. Cô lúc này mới nhận ra rằng bản thân không thể chuyển hướng được, chắc chắn sẽ rơi vào thanh kiếm đang đợi sẵn, sẻ bị nó đâm xuyên qua bụng.

Tử vong cận kề nhưng Lý Uyển Như bình tĩnh đến lạ, cảm giác chiến đấu sục sôi trở lại, tầm mắt cô thoáng hơn, tai nghe rõ hơn từng tiếng động nhỏ, từng bộ phận trên cơ thể như thiêu đốt, như thể linh hồn vừa được tháo bỏ xiềng xích.

“Mị Hoặc.”

Cánh môi thơm của cô gãi đang lơ lửng trên không trung khẽ mở, lập tức hai tên bên dưới như bị dính bùa pháp, ngẩn ngơ ngắm nhìn lấy cơ thể yêu kiều, hạ thân bất giác cương cứng, dựng đứng cả lên.

Mị Hoặc của Hoan Du Thánh Điển, Lý Uyển Như đã dùng nó đến mức lô hỏa thuần thanh, ngay lập tức khơi dậy lên dục vọng nguyên thủy nhất của hai gã nam nhân.

Không bỏ lỡ cơ hội, Lý Uyển Như vung thanh dao găm, quẹt qua cổ tên nam tử gầy gò khiến máu bắn lên thành cột, nhuộm đỏ cả khoảng không. Chưa dừng lại, cô tung một chân đá vào tên còn lại, mượn lực nhảy ra phía ngoài vòng vây như một cánh én chao lượn.

Nam tử gầy chưa chết hẳn, tay ôm lấy cổ mình, cơ thể đổ rạp xuống, rên rỉ không thành tiếng bởi cổ họng đã bị cắt đứt.

Tên còn lại choàng tỉnh trong cơn mê loạn, hắn thấy đồng bọn đã gục trước đó, sắc mặt lập tức trở lên nghiêm trọng, phi người đánh ra hàng loạt quyền như vũ bão, ép Lý Uyển Như phải lùi bước, cố gắng chống đỡ.

Cô đã giả quyết được một tên nhưng sức mạnh của tên còn lại mạnh hơn cả một người trui rèn cơn thể bằng nguyên khí, hiển nhiên hắn đã đạt tới Nhân cảnh tầng tám.

Cô vung dao phòng thủ, nhưng gã kia phản ứng cực nhanh, lách mình né tránh từng nhát chém hiểm hóc như thể đã luyện qua vô số trận sinh tử. Hai tay hắn không ngừng tung ra những đòn đánh cực kỳ chuẩn xác, nhắm vào điểm yếu trên cơ thể cô, vai, hông, cổ, bụng từng cú đều mang theo lực đạo muốn nghiền xương nát thịt.

Mỗi lần va chạm, cánh tay Lý Uyển Như như muốn tê liệt. Cô cắn chặt răng, mồ hôi túa ra trên trán, sắc mặt tái đi từng chút.

Không phải Lý Uyển Như không muốn dùng Mị Hoặc lần nữa, mà là không thể.

Đan điền tử cung là một cấu trúc đặc thù, vô cùng vững chắc và bên bỉ, nhưng liên kết với kinh mạch lại cực kỳ yếu. Nếu muốn điều động nguyên khí từ nơi đó để thi triển võ kỹ như Mị Hoặc, cô cần chuẩn bị trước một khoảng thời gian, ít nhất vài hơi thở để dẫn khí từ từ.

Trong trạng thái bị áp chế, vừa phải chống đỡ quyền cước như mưa rơi từ một kẻ mạnh Nhân cảnh tầng tám, cô căn bản không có cơ hội phân tâm.

Chỉ cần sơ suất một lần, không những Mị Hoặc thi triển thất bại, mà thân thể cô có thể bị đánh bay ngay lập tức dưới trọng quyền của đối thủ.

Tên nam nhân kia sắc mặt lạnh tanh, mỗi một quyền đánh ra đều mang theo tiếng rít gió như xé rách không khí, lực đạo cực kỳ trầm trọng. Lý Uyển Như dù né tránh linh hoạt, cũng không tránh khỏi bị dư kình ép cho lùi liên tục, từng bước một bị đẩy sát mép trận chiến.

Lồng ngực cô bắt đầu nóng rát, hơi thở rối loạn, bàn tay cầm dao đã hơi run lên. Không chỉ vì áp lực mà tên Nhân cảnh tầng tám đem đến, mà là cảm giác khó chịu khi lần đầu giết người, đồng thời cả độc dược phát tác, không ngừng lan trong cơ thể cô.



Cùng lúc đó, cách đó vài trượng, trái ngược với Lý Uyển Như đang ra sức chống đỡ, Lâm Vũ lại vô cùng thong dong.

Một tay vác đại đao, tay còn lại thong thả khoác sau lưng, Lâm Vũ đối diện với ba kẻ địch, một nam hai nữ. Bọn chúng không hề yếu, đồng thời đạt tới Nhân cảnh tầng bảy, phối hợp cực kỳ ăn ý. Nhưng đứng trước hắn, cả ba lại như ba đứa trẻ múa rìu qua mắt thợ.

Vút!

Đại đao trong tay hắn nhẹ nhàng vung lên, đao khí gào rít xé tan một đợt công kích đang ập tới. Lâm Vũ không thèm né, cũng không thèm chặn từng đòn, hắn thẳng thắn chém gãy đường tấn công của ba người bằng một chiêu duy nhất.

“Chậm.” Hắn nhàn nhạt nói, thân hình hơi nghiêng.

Một luồng quyền phong quét qua sát mặt, tưởng như trúng vào hắn nhưng lại hụt trong gang tấc. Ngay sau đó, xoẹt, lưỡi đao rộng bản bổ xuống như sấm giáng, khiến nữ tu tóc rối phải nhảy lùi liên tục.

“Tiểu tử này...”

Tên nam nhân cắn răng, vứt đi thanh đao đã mẻ vì va chạm kinh khủng với Lâm Vũ, hắn rút ra hai thanh đoản kiếm, lần nữa sẵn sàng chiến đấu.

Lâm Vũ liếc nhìn chiến trường bên Lý Uyển Như, thấy cô đang khó khăn chống đỡ, đôi mắt nghiêm nghị trở lại, không muốn luyện tập thêm với đám người này nữa.

Hắn xông đến như tên bắn, hai tay cầm chuôi đao, bổ xuống một kích không hề hoa mỹ, chỉ thuần túy chứa sức mạnh toàn thân của một Nhân cảnh tầng bảy đã rèn luyện vô số lần.

Sức mạnh kinh khủng ập đến với tốc độ cực nhanh, gã nam nhân biết mình không thể né tránh, trụ vững chân dùng hai thanh đoản kiếm cố gắng chống đỡ. Cùng là Nhân cảnh tầng bảy, hắn không tin đối phương dùng man lực có thể đánh bại mình nhanh chóng.

Ầm!

Nam nhân gập người như con tôm, bay thẳng ra sau, thân thể quét qua bụi cát như hòn đá ném vào mặt hồ, máu phun thành vệt đỏ dài giữa không trung. Giữa ngực hắn là vết chém dài, lộ ra cả nội tạng bên trong, hai tay vẫn nắm chặt hai thanh đoản kiếm bị chém gãy. Nặm vật xuống, hoàn toàn bất động.

Hai nữ tu sắc mặt đại biến, không dám tiến lên nữa.

Lâm Vũ vung vẩy thanh đao dài như đang phẩy bụi:

“Yếu quá… Cứ ngỡ các ngươi sẽ mạnh cơ chứ!”

Lâm Vũ đang định xoay người ứng cứu Lý Uyển Như thì mặt đất đột ngột rung lên dữ dội. Cồn cát dưới chân như sống dậy, trồi sụt liên tục, khiến mấy tên đang giao chiến đều phải khựng lại một nhịp.

Kinh nghiệm sinh tử rèn từ trăm trận, giác quan của Lâm Vũ lập tức phát tín hiệu nguy hiểm. Hắn không do dự, phi thân một cái đã đến cạnh Lý Uyển Như, đại đao xoay ngang như một bức tường thép, ép tên Nhân cảnh tầng tám phải thu tay, vội vàng lùi lại.

Ngay khoảnh khắc ấy, một tiếng rít quái dị xé toạc không gian, kéo theo một sinh vật khổng lồ phá đất lao lên.

Một con trùng dài hơn một trượng, toàn thân phủ giáp màu nâu đỏ, không có mắt, không có mũi, chỉ có một cái miệng đỏ lòm như chậu máu đang há rộng, bên trong là vô số răng nhọn mọc lệch lạc, như xương trắng bị bẻ cong từng đoạn.

Hai nữ tu đứng gần đó chưa kịp phản ứng đã trở thành mục tiêu. Một trong số đó là nữ tử mái tóc rối bời, chính là người đã ra tay hạ độc Lý Uyển Như, bị con trùng cắn đứt đôi trong nháy mắt. Máu và nội tạng văng tung tóe, phần thân trên còn giãy giụa bị nuốt sống trong tiếng rít ồm ồm khiến cả bãi cát như đông cứng lại vì sợ hãi.

“Nguyên trùng sa địa!” Tên Nhân cảnh tầng tám rít lên, sắc mặt đại biến. “Chạy!”

Chưa dứt câu, hàng loạt tiếng “soạt soạt” nổi lên bốn phía, từng cồn cát đồng loạt rung động, như thể bên dưới là một bầy sinh vật đang bò, bị thu hút bởi tiếng đao kiếm chém gió và mùi máu tanh ngập trời.

Giữa lúc hỗn loạn, Lý Uyển Như khẽ run rẩy. Cơ thể cô mềm nhũn, ánh mắt mờ dần, khí sắc tái nhợt hẳn đi. Độc tính sau khi kích thích giao chiến đã bắt đầu phát tác triệt để,, máu huyết nghịch lưu, đầu óc choáng váng, ý thức cô vụt tắt như ngọn đèn cạn dầu.

“Khốn kiếp!”

Lâm Vũ nghiến răng, một tay đỡ lấy cô gái đang ngất lịm, tay còn lại vác đại đao, ánh mắt lóe lên tia sát khí rồi thu lại rất nhanh. Hắn không tiếp tục đánh vì ở lại chỉ có con đường chết. Mỗi con trùng này đều không hề yếu, Nhân cảnh tầng bảy cũng bị nó giết trong nháy mắt, cho dù hắn có mạnh hơn bình thường thì cũng chỉ làm mối cho đám trùng mà thôi.

Mang theo Lý Uyển Như, Lâm Vũ vận toàn lực, xuyên qua khe hở giữa những cồn cát đang nứt ra, thân ảnh như tia chớp lao vào vùng cát thấp, tìm đường đào thoát.

Phía sau, tiếng gào thét, tiếng cát lún, tiếng côn trùng bò rào rào như thủy triều kéo đến.

Lâm Vũ nghiến răng đỡ lấy Lý Uyển Như đang ngất lịm trong lòng. Mạch đập của cô yếu ớt, hơi thở đứt quãng, sắc môi tái nhợt. Độc tính đang ăn mòn cơ thể cô từng khắc. Nhưng lúc này, cứu người không phải chuyện gấp nhất.

Mặt đất rung chuyển dữ dội hơn hẳn, như thể cả bí cảnh đang sống dậy. Những tiếng “soạt soạt” lan rộng ra tứ phía, không còn là một điểm đơn lẻ, mà là hàng trăm, hàng nghìn điểm nứt vỡ cồn cát đang cùng lúc phát ra âm thanh tương tự. Lâm Vũ ngẩng đầu lên, nhìn về xa xa…

Cát bụi cuộn thành từng cột lốc, từng sinh vật khổng lồ liên tục phá đất trồi lên, phần lớn là trùng, nhưng xen kẽ trong đó có những loài mà hắn chưa từng thấy: nhện cát, thú hình rết, những đoạn xúc tu cắm ngược từ trong lòng đất…

Không chỉ nơi họ đang đứng. Ở bốn phương tám hướng, những cột sáng màu máu bắn lên từ xa, đó là nơi những nhóm khác đang giao chiến. Có thể là người của các thế lực, cũng có thể là đám tán tu, tất cả đều bị ép vào trận chiến không thể tránh.

Một tia chớp lóe lên trong đầu Lâm Vũ đây không phải ngẫu nhiên. Dường như có một thứ gì đó khiến tất cả đám trùng đang ngủ say đồng loạt thức giấc, điên cuồng săn giết sinh mệnh sống.

“Là dị biến?”

Một câu nói bật ra khỏi miệng hắn trong vô thức, ánh mắt trầm xuống.

Khu vực sa mạc này đã xảy ra dị biến trên diện rộng, quần trùng đồng loạt phá đất, cắt đứt mọi con đường lùi lại. Chúng như một bức tường sống, bao phủ toàn bộ ngoại vi, ép tất cả những ai còn sống chỉ có một lựa chọn duy nhất: Tiến vào vùng lõi, trung tâm bí cảnh.

Không còn thời gian suy nghĩ. Lâm Vũ cắn răng, móc ra một bình thuốc chống độc, một tay cậy miệng Lý Uyển Như ra, một tay dốc toàn bộ chất lỏng trong bình vào. Sau đó hắn quấn chặt cô sau lưng bằng dây da mang theo, rồi phi thân chạy như điên về phía trước, khu vực địa hình đồi núi có phần hoang sơ và âm u khó tả.

Phía sau, những tiếng gào thét dần bị nuốt chửng bởi tiếng rào rào của vạn trùng phá cát, từng đợt khí tanh mốc tràn lên từ lòng đất, bao trùm cả một mảng trời đỏ như máu.

Không chỉ khu vực sa mạc, các khu vực như tuyết lạnh, rừng rậm hay biển nước đều xuất hiện dị tượng, đám trùng điên cuồng săn giết nhân loại, khắp nơi đều là xác người và trùng không nguyên vẹn, đi kèm với mùi máu tanh tưởi, chẳng khác nào địa ngục trần gian.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tần Hoan
  • Nguyệt Lộc
Chưởng Hoan
  • Đông Thiên Đích Liễu Diệp
[Zhihu] Hợp Hoan
  • Hạc Cửu (鶴九)
Chương 7 END
Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan full
  • Bán Song Tà Nguyệt

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom