hoanduthanhnu
Tác giả VW
-
Chương 83: Khó khăn của người đứng đầu
Sự kiện Ngụy Doãn bị phế tu vi, bị bắt điều tra bởi Liệp Sát Tông chẳng khác nào một tiếng sét giữa trời quang, lập tức gây chấn động toàn cục. Hắn là người đã trực tiếp ký kết và duy trì không dưới mười bảy hợp đồng vận chuyển, bảo tiêu và khai khoáng cho các thương hội lớn nhỏ ở khu vực Đông Lĩnh trấn, Thiết Dung thành và Kim Phong thành. Những bản hợp đồng này thường không được lưu tại tổng bộ Liệp Sát Tông, mà phần lớn đều do cá nhân Ngụy Doãn trực tiếp nắm giữ, hoặc được giao dịch kín dưới danh nghĩa riêng để rút phần chênh lệch hoa hồng.
Khi Ngụy Doãn ngã ngựa, không chỉ Thôn Thiên đoàn chấn động, mà các thương hội cũng lần lượt đổ xô đến đòi người, đòi hàng và quan trọng nhất: đòi bồi thường.
Tổng cộng có chín thương hội trung bình và ba thương hội lớn đứng ra tuyên bố chịu thiệt hại nặng vì những hợp đồng vận chuyển bị cắt ngang giữa chừng, khoáng sản chưa giao đủ, hoặc hàng hóa bị đánh tráo – tất cả đều liên quan đến Ngụy Doãn. Nghiêm trọng hơn, một số thương hội từng "bắt tay" ngầm với hắn nay cũng bị lôi ra ánh sáng, nên buộc phải tẩy trắng quan hệ, bằng cách chuyển toàn bộ trách nhiệm lên đầu Thôn Thiên đoàn.
Thương hội Bách Xuyên tuyên bố mất trắng lô khoáng sản trị giá một vạn điểm tích lũy. Phân hội Thiên Trạch bị chậm hợp đồng vận chuyển nửa tháng, làm chuỗi thương lưu đứt gãy, thiệt hại uy tín nghiêm trọng. Thương đoàn Huyền Lạc đòi kiện lên tổng bộ Liệp Sát Tông, yêu cầu giải thể Thôn Thiên đoàn và thanh lý toàn bộ tài sản để bồi hoàn.
Áp lực từ những bên này đè nặng lên uy tín của Liệp Sát Tông và buộc phân bộ phía bắc phải phản hồi trong vòng một tháng, nếu không sẽ đối mặt nguy cơ bị tẩy chay toàn diện khỏi các hoạt động thương vụ trong khu vực.
Ngoài thiệt hại từ các thương hội, năm dong binh đoàn phụ thuộc, vốn dựa vào Thôn Thiên làm trung gian nhận nhiệm vụ, cũng bị gián đoạn chuỗi công việc, khiến họ rơi vào tình trạng nửa chết nửa sống. Họ mất khoản ứng trước, mất nhân lực trong các nhiệm vụ bị hủy ngang, và giờ cũng đang ngấp nghé rút khỏi mạng lưới liên kết nếu Thôn Thiên không nhanh chóng đưa ra lời giải thích chính đáng hoặc biện pháp khôi phục hoạt động.
Tổng cộng ước tính tổn thất trực tiếp của Thôn Thiên đoàn sau khi Ngụy Doãn bị phế đã lên đến hơn mười vạn điểm tích lũy, chưa kể uy tín đang tuột dốc không phanh.
Trong hoàn cảnh ấy, Lý Uyển Như, tân nhiệm phó đoàn, được tạm giao quyền điều hành nội vụ, nhưng không có thực quyền trấn áp bằng vũ lực, bởi người quản lý chiến lực là Trình Thương vẫn chưa đến. Trước mặt nàng là các thương hội, các đoàn dong binh, các khoản nợ hợp đồng, và phía sau là đôi mắt âm trầm dò xét của chính các chấp sự trong phân bộ tông môn.
Cô không được phép thất bại, bên Liệp Sát tông đã đưa ra một đề nghị hấp dẫn, nếu như cô có thể trấn an được dư luận kia, dùng tài nguyên ít nhất để đạt được lợi thế tốt nhất thì Thôn Thiên đoàn sẽ toàn quyền do Lý Uyển Như quyết định. Trình Thương dù là Địa cấp cũng sẽ trở thành tay sai dưới trướng của cô.
Lý Uyển Như biết rõ, trong tay mình giờ chỉ còn hai thứ giá trị thật sự để giữ đoàn: cơ thể và sự nhiệt huyết của đám dong binh dưới trướng. Nhưng cơ thể không phải chỉ là thứ để chịu đựng; nó còn là công cụ đàm phán, thứ tài sản bồi thường uy tín mà cô sẵn sàng dùng để trấn an những phe nhóm từng móc nối với Ngụy Doãn.
Phần lớn các hợp đồng đều bị mã hóa bằng thủ pháp cá nhân của Ngụy Doãn, một loại ký hiệu mật không ai ngoài hắn có thể giải mã. Những bản thô chỉ là bản sao sơ lược, không đủ để thương hội yên tâm tiếp tục giao dịch.
Mục tiêu của Lý Uyển Như rất rõ ràng: khiến họ ngưng lời đồn đại, tạm hoãn các khoản thanh toán, và đừng vội kiện cáo hay phản công. Cô cần mua thời gian, thời gian để đám dong binh có thể nhận các nhiệm vụ đã bỏ lỡ để có cơ hội đền bù.
Trước hết, cô cần trấn an các thế lực có nguy hiểm lớn nhất, tiếp đó mới đến các thế lực lớn bị ràng buộc hợp đồng phức tạp, như vậy cô có thể câu kéo đủ thời gian, chờ Liệp Sát tông móc tất cả tài sản được Ngụy Doãn giấu kín ra ngoài.
…
Đêm khuya, con hẻm tối tăm dẫn đến phủ đệ của Lưu Hắc Phong, một thương nhân khét tiếng trong Đông Lĩnh trấn, kẻ từng bị Ngụy Doãn lừa một món nợ khổng lồ. Hắn là tên đầu kiên có thể ra tay hạ bệ Thôn Thiên đoàn.
Ngọn gió lạnh thổi qua, nhưng không thể làm dịu đi không khí ngột ngạt trong căn phòng đá lạnh lẽo, nơi Lý Uyển Như đang quỳ trên sàn. Cô hoàn toàn trần truồng, cơ thể trắng nõn phơi bày dưới ánh sáng lập lòe của ngọn đuốc treo tường. Cặp vú căng mọng, đầu nhũ đỏ hồng cương cứng vì cái lạnh và sự kích thích, rung lên mỗi khi cô thở gấp. Âm hộ cô, hồng hào và ướt át, lấp lánh dâm thủy, chảy thành dòng nhỏ xuống sàn đá, tạo thành một vũng nhỏ phản chiếu ánh lửa.
Lý Uyển Như quỳ thẳng, hai tay chống xuống sàn, đầu hơi cúi nhưng ánh mắt sắc lạnh, nhìn thẳng vào Lưu Hắc Phong, gã đàn ông to lớn ngồi trên ghế gỗ chạm trổ, ánh mắt thèm khát xen lẫn hằn học. Cô cất giọng, âm thanh mềm mại nhưng đầy mưu mô:
“Ngụy Doãn gây họa, nhưng ta đến đây để chuộc lỗi. Thôn Thiên đoàn không đang khủng hoảng, ta không thể trả nợ đúng hạn cho ngài. Chỉ xin dùng tấm thân này để ngài giãn nợ vài ngày. Ta cam kết sẽ thanh toán toàn bộ hợp đồng sớm nhất có thể.”
Lưu Hắc Phong cười lớn, tiếng cười vang vọng trong căn phòng đá, đầy vẻ khinh miệt nhưng không giấu được dục vọng bùng cháy trong mắt.
“Con điếm dâm đãng!”
Hắn gầm lên, đứng dậy, để lộ cơ thể lực lưỡng và dương vật cương cứng, dài ngoằng, gân nổi cuồn cuộn, đầu khấc bóng loáng vì chất dịch rỉ ra.
“Mày nghĩ quỳ đây khoe lồn là đủ để trả món nợ cả ngàn điểm tích lũy à? Tao sẽ khiến mày biết thế nào là trừng phạt!”
Hắn bước tới, giật mạnh tóc cô, kéo đầu cô ngửa ra sau, buộc cô nhìn thẳng vào mặt hắn. Lý Uyển Như không kháng cự, môi cô cong lên thành một nụ cười dâm đãng, ánh mắt vẫn kiêu ngạo như muốn thách thức. Cô thì thầm, giọng mềm mại nhưng đầy quyến rũ:
“Ngài cứ làm đi, ta là nô lệ cũ của Ngụy Doãn, nay là đồ chơi của ngài. Ngài muốn làm bất cứ thứ gì đều được.”
Cô cố ý dạng chân rộng hơn, để lộ âm hộ ướt át, dâm thủy chảy xuống sàn, mùi hương dâm dục lan tỏa khiến Lưu Hắc Phong thở gấp.
Không chờ thêm, hắn tát mạnh vào mặt cô, tiếng “chát” vang lên, để lại vết đỏ trên má cô. Lý Uyển Như rên lên, tiếng rên dâm mỹ, kéo dài, “Ư… hư…!” như một con thú bị kích thích. Dâm thủy từ âm hộ cô bắn ra, lấp lánh trên sàn, khiến hắn càng thêm điên cuồng. Hắn đẩy cô ngã xuống, lưng đập mạnh xuống sàn đá lạnh, hai tay bị hắn giữ chặt trên đầu.
Dương vật hắn, đỏ rực và nóng hổi, chà sát lên âm hộ cô, đầu khấc lướt qua mép lồn ướt nhẹp, khiến cô cong người rên rỉ:
“A… ngài… vào đi ... Ah... ah... Uyển nô muốn ... Ah... ah... dương vật của ngài…!”
“Con điếm!” Lưu Hắc Phong gầm gừ, đâm thẳng dương vật vào, một cú thúc mạnh khiến âm hộ cô co bóp, dâm thủy bắn tung tóe, chảy thành dòng xuống mông cô. Tiếng “phạch phạch” của da thịt va chạm vang vọng, hòa lẫn với tiếng rên dâm loạn của Lý Uyển Như, lúc cao vút như mèo hoang, lúc trầm đục như đang nén chặt khoái lạc. Cơ thể cô rung lên theo từng cú thúc, ngực nảy nở dữ dội, đầu nhũ đỏ rực đung đưa, mời gọi.
“A… hư… sâu nữa…!”
Hắn không dừng lại, tay bóp mạnh một bên ngực cô, ngón tay xoắn lấy đầu nhũ, kéo mạnh khiến cô hét lên, tiếng rên vừa đau đớn vừa khoái lạc:
“Ư… ngài… đừng dừng…!”
Dâm thủy tuôn ra như suối, ướt đẫm cả sàn, mùi dâm dục tràn ngập căn phòng. Lưu Hắc Phong cúi xuống, cắn mạnh vào cổ cô, để lại dấu răng đỏ rực, rồi liếm một đường dài xuống ngực, ngậm lấy đầu nhũ, mút mạnh như muốn nuốt chửng. Cô rên lớn hơn, cơ thể cong lên, hông nhấp nhô đáp lại, như muốn nuốt trọn dương vật hắn vào sâu hơn.
“Nhìn mày kìa, phó đoàn trưởng mà như con điếm lề đường!”
Hắn cười gằn, tay tát mạnh vào mông cô, tạo tiếng “chát” vang dội. Hắn rút dương vật ra, để lộ âm hộ cô đỏ hồng, sưng mọng, dâm thủy chảy thành dòng, lấp lánh dưới ánh đuốc. Hắn nhổ nước bọt lên ngực cô, rồi xoa mạnh, khiến cô rên lên nghẹn ngào:
“Ưm… hư… ngài… làm gì cũng được… Người ... Ah... ah... ta là phó đoàn ... Ah... ah... nhưng cũng là con điếm ... Ah... ah... của ngài!”
Ánh mắt cô, dù mờ đi vì khoái lạc, vẫn giữ lại vài phần sắc bén, như đang tính toán từng bước.
Hắn kéo cô dậy, buộc cô quỳ lại, rồi nhét dương vật vào miệng cô, không chút thương tiếc. Lý Uyển Như ngậm lấy, lưỡi cô quấn quanh đầu khấc, liếm sạch chất dịch, tiếng “chụt chụt” hòa lẫn với tiếng rên nghẹn trong cổ họng.
Nước dãi rỉ ra khóe môi cô, chảy xuống cằm, lấp lánh trên làn da trắng ngần. Hắn nắm tóc cô, kéo mạnh, thúc sâu vào miệng cô, khiến cô ho sặc nhưng vẫn không ngừng liếm, như muốn chứng minh cô sẵn sàng làm bất cứ điều gì để cứu Thôn Thiên đoàn.
Lưu Hắc Phong, thỏa mãn nhưng vẫn đầy hằn học, kéo cô đứng dậy, đẩy cô áp mặt vào tường đá lạnh. Hắn đâm vào từ phía sau, dương vật lại xâm nhập âm hộ cô, mỗi cú thúc khiến cô rên lớn:
“A… hư… ngài… đụ chết ... Ah... ah... ta mất…!”
Dâm thủy bắn ra tung tóe, chảy thành vũng dưới chân cô, trong khi ngực cô ép chặt vào tường, đầu nhũ cọ sát vào đá thô ráp, tạo thêm cảm giác đau đớn xen lẫn khoái lạc. Cô rên không ngừng, tiếng rên dâm loạn vang vọng, như muốn cả phủ đệ này nghe thấy sự phục tùng của cô.
Nhưng trong đầu Lý Uyển Như, mỗi tiếng rên, mỗi giọt dâm thủy, đều là một sợi dây trói chặt Lưu Hắc Phong. Cô biết, hắn càng làm nhục cô, càng đắm mình trong nhục dục, thì càng khó có thể lật mặt Thôn Thiên đoàn. Chỉ cần có thể nắm được dục vọng của hắn, nguy cơ của Thôn Thiên đoàn sẽ giảm đi đáng kể.
Sau hàng giờ bị dày vò, khi Lưu Hắc Phong cuối cùng cũng phóng ra, tinh dịch nóng hổi bắn đầy lên ngực và bụng cô, Lý Uyển Như ngã xuống sàn, thở hổn hển, cơ thể ướt đẫm dâm thủy và mồ hôi. Cô ngẩng đầu, mỉm cười dâm đãng nhưng đầy mưu mô:
“Ngài Lưu… đã hài lòng chưa? Thôn Thiên đoàn sẽ trả nợ, chỉ cần ngài giãn nợ cho chúng ta, bất cứ khi nào ngài muốn ta đều có mặt.”
Lý Uyển Như, cơ thể vẫn còn run rẩy sau màn “trừng phạt” trong căn phòng đá của Lưu Hắc Phong, bị hắn lôi đi ngay trong đêm. Tinh dịch và dâm thủy vẫn dính đầy trên ngực và đùi cô, lấp lánh dưới ánh trăng khi hắn kéo cô qua con hẻm tối tăm đến đại sảnh thương hội Thiên Phong.
Cô vẫn trần truồng, chỉ được khoác tạm một tấm vải mỏng, rách rưới, không đủ để che đi cặp gò bồng căng mọng hay âm hộ ướt át, đỏ hồng vì bị hành hạ. Mái tóc đen xõa tung, dính bết mồ hôi, nhưng ánh mắt cô vẫn sắc lạnh, đầy mưu mô, như thể cô đã dự tính được mọi chuyện.
Lưu Hắc Phong đẩy mạnh cô vào giữa đại sảnh thương hội, nơi hơn hai chục gã nhân viên, từ thủ vệ, thư ký, đến đám tay sai của hắn, đã tụ tập, ánh mắt sáng rực vì dục vọng khi nhìn thấy cô. Đại sảnh, vốn là nơi bàn bạc thương vụ, giờ ngập trong không khí dâm dục, với những ngọn đuốc treo tường hắt ánh sáng đỏ rực lên cơ thể trần truồng của Lý Uyển Như. Âm hộ cô, sưng mọng và ướt đẫm, lấp lánh dâm thủy, chảy thành dòng xuống đùi, tạo thành một vũng nhỏ trên sàn đá. Đầu nhũ đỏ hồng, cương cứng, rung lên mỗi khi cô thở gấp, như mời gọi đám đàn ông đang thèm khát.
“Các ngươi!” Lưu Hắc Phong gầm lên, đứng trên bục cao, chỉ tay vào Lý Uyển Như.
“Con điếm này là phó đoàn trưởng Thôn Thiên, nhưng cũng là kẻ chịu trách nhiệm cho món nợ của Ngụy Doãn. Một mình tao chơi nó không đủ để bù tổn thất của thương hội! Đêm nay, nó sẽ là bồn chứa tinh của các ngươi, để đổi lấy việc ta hoãn nợ cho Thôn Thiên đoàn. Xong đêm nay, nó sẽ biết thế nào là cái giá của sự lừa đảo!”
Đám nhân viên cười ầm lên, tiếng cười tục tĩu hòa lẫn với những lời chửi bới dâm đãng.
“Con điếm ngon thế này mà cũng dám lừa hội ta à?”
Một gã thủ vệ to lớn, mặt đầy sẹo, gầm gừ, tay đã cởi quần, để lộ dương vật cương cứng, dài ngoằng, gân nổi cuồn cuộn, đầu khấc bóng loáng. Những gã khác, từ thư ký gầy gò đến đám tay sai lực lưỡng, cũng lần lượt cởi bỏ quần áo, dương vật đủ kích cỡ, đỏ rực và dựng đứng, như sẵn sàng lao vào.
Lý Uyển Như, dù đứng trần truồng giữa đám đông, vẫn giữ vẻ mặt bất cần. Cô quỳ xuống, hai tay chống sàn, ngẩng đầu nhìn Lưu Hắc Phong với nụ cười dâm đãng vô cùng.
“Ngài Lưu, nếu thương hội muốn bồi thường, ta sẵn sàng,”
Cô nói, giọng khàn khàn, đầy khiêu khích.
“Cứ để bọn họ chơi ta, miễn là Thôn Thiên đoàn được yên.”
Cô dạng chân rộng hơn, để lộ âm hộ ướt át, dâm thủy chảy ròng ròng, lấp lánh dưới ánh đuốc, như một lời mời gọi không thể cưỡng lại.
Gã thủ vệ mặt sẹo bước tới đầu tiên, nắm tóc cô, kéo mạnh để cô ngửa mặt lên.
“Mày thích làm điếm lắm đúng không?”
Hắn gầm gừ, nhét dương vật vào miệng cô không chút thương tiếc. Lý Uyển Như ngậm lấy, lưỡi cô quấn quanh đầu khấc, liếm sạch chất dịch, tiếng “chụt chụt” vang lên dâm dục, hòa lẫn với tiếng rên nghẹn ngào trong cổ họng.
“Ưm… ưm…!” Nước dãi rỉ ra khóe môi, chảy xuống cằm, lấp lánh trên làn da trắng ngần. Cô rên lớn, tiếng rên dâm mỹ, kéo dài, như muốn kích thích cả đám đông.
Chợt, hắn đẩy mạnh dương vật vào sâu bên trong họng của Lý Uyển Như, khiến cô run lên, nước mắt ứa ra vì ngạt thở nhưng đôi tay rắn chắc của hắn ghì chặt đầu cô, bắt cô cảm nhận hết con khó chịu khi cổ họng bị nén chặt và mũi chạm vào chùm lông nhăn nhúm của hắn
Cùng lúc, một gã thư ký gầy gò, mắt sáng rực, leo lên sau lưng cô, hai tay bấu chặt cặp mông tròn lẳn, móng tay cắm sâu vào da thịt. Hắn đâm dương vật vào âm hộ cô, một cú thúc mạnh khiến dâm thủy bắn tung tóe, chảy thành dòng xuống sàn.
“Đụ mẹ, con điếm này ướt như lũ!”
Hắn hét lên, tay tát mạnh vào mông cô, tạo tiếng “chát” vang dội. Lý Uyển Như rên lớn, tiếng rên cao vút:
“A… hư… mạnh nữa… các ngài…!”
Cơ thể cô rung lên theo từng cú thúc, ngực nảy nở dữ dội, đầu nhũ đỏ rực đung đưa, mời gọi những bàn tay khác.
Một gã tay sai khác, cơ bắp cuồn cuộn, tiến tới, ngậm lấy một bên đầu nhũ, cắn mạnh khiến cô cong người, rên lên một tiếng dâm loạn.
“Ư… hư… cắn nữa ... Ah... ah... ngài làm ... Ah... ah... Uyển nô đau…!”
Dâm thủy tuôn ra như suối, ướt đẫm cả sàn, mùi dâm dục tràn ngập đại sảnh. Gã thứ tư, một tên thủ vệ trẻ, tay cầm roi da, quất nhẹ lên đùi cô, để lại những vết đỏ rực, khiến cô hét lên, tiếng rên vừa đau đớn vừa khoái lạc. Âm hộ cô co bóp mạnh hơn, dâm thủy bắn ra mỗi khi gã thư ký thúc vào, tạo tiếng “phạch phạch” dâm dục.
Đám nhân viên còn lại, không kìm nổi, chen nhau lao vào. Một gã béo lùn, dương vật ngắn nhưng dày, chen vào, đẩy gã thư ký ra để chiếm lấy âm hộ cô, đâm mạnh khiến cô rên lớn, “A… hư… sâu quá…!” Tinh dịch từ gã thủ vệ mặt sẹo bắn đầy lên mặt cô, nóng hổi và dính nhớp, chảy xuống cổ và ngực cô, hòa lẫn với nước dãi và dâm thủy. Cô liếm môi, nhấm nháp chút tinh dịch vương vãi mà chẳng lộ biểu cảm gì đặc biệt.
Lưu Hắc Phong, đứng trên bục, nhìn cảnh tượng với nụ cười thỏa mãn nhưng không hiểu sao hắn có chút bất an. Hắn không thể biết, dù đám nhân viên đang biến Lý Uyển Như thành “bồn chứa tinh”, cô vẫn đang thao túng tất cả.
Mỗi tiếng rên dâm loạn của cô, “Ư… hư… đụ ta đi…!” mỗi giọt dâm thủy chảy ra, đều là một sợi dây trói chặt thương hội vào kế hoạch của cô. Cô bị làm nhục, bị đâm xuyên từ cả hai đầu, tinh dịch và dâm thủy bắn tung tóe khắp sàn, nhưng ánh mắt cô vẫn kiêu ngạo, như một nữ vương đang diễn một vở kịch nhục dục.
Đám nhân viên, điên cuồng vì dục vọng, thay nhau hành hạ Lý Uyển Như. Một gã nhét dương vật vào miệng cô, một gã khác đâm vào âm hộ, trong khi hai gã khác sờ soạng ngực và đùi cô, ngón tay lùa vào hậu môn khiến cô rên lên nghẹn ngào, “Ưm… hư…!” Tinh dịch bắn đầy lên người cô, từ mặt xuống ngực, xuống bụng, hòa lẫn với dâm thủy ướt đẫm, tạo thành một thứ hỗn hợp dâm dục lấp lánh dưới ánh đuốc. Đại sảnh ngập trong tiếng rên, tiếng chửi bới tục tĩu, và tiếng da thịt va chạm, như một buổi tiệc nhục dục điên loạn.
Sau hàng giờ, khi đám nhân viên đã kiệt sức, Lý Uyển Như nằm gục trên sàn, cơ thể ướt đẫm tinh dịch, dâm thủy, và mồ hôi. Cô thở hổn hển, tóc dính bết, nhưng môi vẫn nở nụ cười dâm đãng.
Tách một tiếng búng tay vang lên, đám nhân viên như thể con rối, dương vật lần nữa cương cứng trở lại. Cuộc giao hoan này, bây giờ chính thức đổi chủ.
Khi Ngụy Doãn ngã ngựa, không chỉ Thôn Thiên đoàn chấn động, mà các thương hội cũng lần lượt đổ xô đến đòi người, đòi hàng và quan trọng nhất: đòi bồi thường.
Tổng cộng có chín thương hội trung bình và ba thương hội lớn đứng ra tuyên bố chịu thiệt hại nặng vì những hợp đồng vận chuyển bị cắt ngang giữa chừng, khoáng sản chưa giao đủ, hoặc hàng hóa bị đánh tráo – tất cả đều liên quan đến Ngụy Doãn. Nghiêm trọng hơn, một số thương hội từng "bắt tay" ngầm với hắn nay cũng bị lôi ra ánh sáng, nên buộc phải tẩy trắng quan hệ, bằng cách chuyển toàn bộ trách nhiệm lên đầu Thôn Thiên đoàn.
Thương hội Bách Xuyên tuyên bố mất trắng lô khoáng sản trị giá một vạn điểm tích lũy. Phân hội Thiên Trạch bị chậm hợp đồng vận chuyển nửa tháng, làm chuỗi thương lưu đứt gãy, thiệt hại uy tín nghiêm trọng. Thương đoàn Huyền Lạc đòi kiện lên tổng bộ Liệp Sát Tông, yêu cầu giải thể Thôn Thiên đoàn và thanh lý toàn bộ tài sản để bồi hoàn.
Áp lực từ những bên này đè nặng lên uy tín của Liệp Sát Tông và buộc phân bộ phía bắc phải phản hồi trong vòng một tháng, nếu không sẽ đối mặt nguy cơ bị tẩy chay toàn diện khỏi các hoạt động thương vụ trong khu vực.
Ngoài thiệt hại từ các thương hội, năm dong binh đoàn phụ thuộc, vốn dựa vào Thôn Thiên làm trung gian nhận nhiệm vụ, cũng bị gián đoạn chuỗi công việc, khiến họ rơi vào tình trạng nửa chết nửa sống. Họ mất khoản ứng trước, mất nhân lực trong các nhiệm vụ bị hủy ngang, và giờ cũng đang ngấp nghé rút khỏi mạng lưới liên kết nếu Thôn Thiên không nhanh chóng đưa ra lời giải thích chính đáng hoặc biện pháp khôi phục hoạt động.
Tổng cộng ước tính tổn thất trực tiếp của Thôn Thiên đoàn sau khi Ngụy Doãn bị phế đã lên đến hơn mười vạn điểm tích lũy, chưa kể uy tín đang tuột dốc không phanh.
Trong hoàn cảnh ấy, Lý Uyển Như, tân nhiệm phó đoàn, được tạm giao quyền điều hành nội vụ, nhưng không có thực quyền trấn áp bằng vũ lực, bởi người quản lý chiến lực là Trình Thương vẫn chưa đến. Trước mặt nàng là các thương hội, các đoàn dong binh, các khoản nợ hợp đồng, và phía sau là đôi mắt âm trầm dò xét của chính các chấp sự trong phân bộ tông môn.
Cô không được phép thất bại, bên Liệp Sát tông đã đưa ra một đề nghị hấp dẫn, nếu như cô có thể trấn an được dư luận kia, dùng tài nguyên ít nhất để đạt được lợi thế tốt nhất thì Thôn Thiên đoàn sẽ toàn quyền do Lý Uyển Như quyết định. Trình Thương dù là Địa cấp cũng sẽ trở thành tay sai dưới trướng của cô.
Lý Uyển Như biết rõ, trong tay mình giờ chỉ còn hai thứ giá trị thật sự để giữ đoàn: cơ thể và sự nhiệt huyết của đám dong binh dưới trướng. Nhưng cơ thể không phải chỉ là thứ để chịu đựng; nó còn là công cụ đàm phán, thứ tài sản bồi thường uy tín mà cô sẵn sàng dùng để trấn an những phe nhóm từng móc nối với Ngụy Doãn.
Phần lớn các hợp đồng đều bị mã hóa bằng thủ pháp cá nhân của Ngụy Doãn, một loại ký hiệu mật không ai ngoài hắn có thể giải mã. Những bản thô chỉ là bản sao sơ lược, không đủ để thương hội yên tâm tiếp tục giao dịch.
Mục tiêu của Lý Uyển Như rất rõ ràng: khiến họ ngưng lời đồn đại, tạm hoãn các khoản thanh toán, và đừng vội kiện cáo hay phản công. Cô cần mua thời gian, thời gian để đám dong binh có thể nhận các nhiệm vụ đã bỏ lỡ để có cơ hội đền bù.
Trước hết, cô cần trấn an các thế lực có nguy hiểm lớn nhất, tiếp đó mới đến các thế lực lớn bị ràng buộc hợp đồng phức tạp, như vậy cô có thể câu kéo đủ thời gian, chờ Liệp Sát tông móc tất cả tài sản được Ngụy Doãn giấu kín ra ngoài.
…
Đêm khuya, con hẻm tối tăm dẫn đến phủ đệ của Lưu Hắc Phong, một thương nhân khét tiếng trong Đông Lĩnh trấn, kẻ từng bị Ngụy Doãn lừa một món nợ khổng lồ. Hắn là tên đầu kiên có thể ra tay hạ bệ Thôn Thiên đoàn.
Ngọn gió lạnh thổi qua, nhưng không thể làm dịu đi không khí ngột ngạt trong căn phòng đá lạnh lẽo, nơi Lý Uyển Như đang quỳ trên sàn. Cô hoàn toàn trần truồng, cơ thể trắng nõn phơi bày dưới ánh sáng lập lòe của ngọn đuốc treo tường. Cặp vú căng mọng, đầu nhũ đỏ hồng cương cứng vì cái lạnh và sự kích thích, rung lên mỗi khi cô thở gấp. Âm hộ cô, hồng hào và ướt át, lấp lánh dâm thủy, chảy thành dòng nhỏ xuống sàn đá, tạo thành một vũng nhỏ phản chiếu ánh lửa.
Lý Uyển Như quỳ thẳng, hai tay chống xuống sàn, đầu hơi cúi nhưng ánh mắt sắc lạnh, nhìn thẳng vào Lưu Hắc Phong, gã đàn ông to lớn ngồi trên ghế gỗ chạm trổ, ánh mắt thèm khát xen lẫn hằn học. Cô cất giọng, âm thanh mềm mại nhưng đầy mưu mô:
“Ngụy Doãn gây họa, nhưng ta đến đây để chuộc lỗi. Thôn Thiên đoàn không đang khủng hoảng, ta không thể trả nợ đúng hạn cho ngài. Chỉ xin dùng tấm thân này để ngài giãn nợ vài ngày. Ta cam kết sẽ thanh toán toàn bộ hợp đồng sớm nhất có thể.”
Lưu Hắc Phong cười lớn, tiếng cười vang vọng trong căn phòng đá, đầy vẻ khinh miệt nhưng không giấu được dục vọng bùng cháy trong mắt.
“Con điếm dâm đãng!”
Hắn gầm lên, đứng dậy, để lộ cơ thể lực lưỡng và dương vật cương cứng, dài ngoằng, gân nổi cuồn cuộn, đầu khấc bóng loáng vì chất dịch rỉ ra.
“Mày nghĩ quỳ đây khoe lồn là đủ để trả món nợ cả ngàn điểm tích lũy à? Tao sẽ khiến mày biết thế nào là trừng phạt!”
Hắn bước tới, giật mạnh tóc cô, kéo đầu cô ngửa ra sau, buộc cô nhìn thẳng vào mặt hắn. Lý Uyển Như không kháng cự, môi cô cong lên thành một nụ cười dâm đãng, ánh mắt vẫn kiêu ngạo như muốn thách thức. Cô thì thầm, giọng mềm mại nhưng đầy quyến rũ:
“Ngài cứ làm đi, ta là nô lệ cũ của Ngụy Doãn, nay là đồ chơi của ngài. Ngài muốn làm bất cứ thứ gì đều được.”
Cô cố ý dạng chân rộng hơn, để lộ âm hộ ướt át, dâm thủy chảy xuống sàn, mùi hương dâm dục lan tỏa khiến Lưu Hắc Phong thở gấp.
Không chờ thêm, hắn tát mạnh vào mặt cô, tiếng “chát” vang lên, để lại vết đỏ trên má cô. Lý Uyển Như rên lên, tiếng rên dâm mỹ, kéo dài, “Ư… hư…!” như một con thú bị kích thích. Dâm thủy từ âm hộ cô bắn ra, lấp lánh trên sàn, khiến hắn càng thêm điên cuồng. Hắn đẩy cô ngã xuống, lưng đập mạnh xuống sàn đá lạnh, hai tay bị hắn giữ chặt trên đầu.
Dương vật hắn, đỏ rực và nóng hổi, chà sát lên âm hộ cô, đầu khấc lướt qua mép lồn ướt nhẹp, khiến cô cong người rên rỉ:
“A… ngài… vào đi ... Ah... ah... Uyển nô muốn ... Ah... ah... dương vật của ngài…!”
“Con điếm!” Lưu Hắc Phong gầm gừ, đâm thẳng dương vật vào, một cú thúc mạnh khiến âm hộ cô co bóp, dâm thủy bắn tung tóe, chảy thành dòng xuống mông cô. Tiếng “phạch phạch” của da thịt va chạm vang vọng, hòa lẫn với tiếng rên dâm loạn của Lý Uyển Như, lúc cao vút như mèo hoang, lúc trầm đục như đang nén chặt khoái lạc. Cơ thể cô rung lên theo từng cú thúc, ngực nảy nở dữ dội, đầu nhũ đỏ rực đung đưa, mời gọi.
“A… hư… sâu nữa…!”
Hắn không dừng lại, tay bóp mạnh một bên ngực cô, ngón tay xoắn lấy đầu nhũ, kéo mạnh khiến cô hét lên, tiếng rên vừa đau đớn vừa khoái lạc:
“Ư… ngài… đừng dừng…!”
Dâm thủy tuôn ra như suối, ướt đẫm cả sàn, mùi dâm dục tràn ngập căn phòng. Lưu Hắc Phong cúi xuống, cắn mạnh vào cổ cô, để lại dấu răng đỏ rực, rồi liếm một đường dài xuống ngực, ngậm lấy đầu nhũ, mút mạnh như muốn nuốt chửng. Cô rên lớn hơn, cơ thể cong lên, hông nhấp nhô đáp lại, như muốn nuốt trọn dương vật hắn vào sâu hơn.
“Nhìn mày kìa, phó đoàn trưởng mà như con điếm lề đường!”
Hắn cười gằn, tay tát mạnh vào mông cô, tạo tiếng “chát” vang dội. Hắn rút dương vật ra, để lộ âm hộ cô đỏ hồng, sưng mọng, dâm thủy chảy thành dòng, lấp lánh dưới ánh đuốc. Hắn nhổ nước bọt lên ngực cô, rồi xoa mạnh, khiến cô rên lên nghẹn ngào:
“Ưm… hư… ngài… làm gì cũng được… Người ... Ah... ah... ta là phó đoàn ... Ah... ah... nhưng cũng là con điếm ... Ah... ah... của ngài!”
Ánh mắt cô, dù mờ đi vì khoái lạc, vẫn giữ lại vài phần sắc bén, như đang tính toán từng bước.
Hắn kéo cô dậy, buộc cô quỳ lại, rồi nhét dương vật vào miệng cô, không chút thương tiếc. Lý Uyển Như ngậm lấy, lưỡi cô quấn quanh đầu khấc, liếm sạch chất dịch, tiếng “chụt chụt” hòa lẫn với tiếng rên nghẹn trong cổ họng.
Nước dãi rỉ ra khóe môi cô, chảy xuống cằm, lấp lánh trên làn da trắng ngần. Hắn nắm tóc cô, kéo mạnh, thúc sâu vào miệng cô, khiến cô ho sặc nhưng vẫn không ngừng liếm, như muốn chứng minh cô sẵn sàng làm bất cứ điều gì để cứu Thôn Thiên đoàn.
Lưu Hắc Phong, thỏa mãn nhưng vẫn đầy hằn học, kéo cô đứng dậy, đẩy cô áp mặt vào tường đá lạnh. Hắn đâm vào từ phía sau, dương vật lại xâm nhập âm hộ cô, mỗi cú thúc khiến cô rên lớn:
“A… hư… ngài… đụ chết ... Ah... ah... ta mất…!”
Dâm thủy bắn ra tung tóe, chảy thành vũng dưới chân cô, trong khi ngực cô ép chặt vào tường, đầu nhũ cọ sát vào đá thô ráp, tạo thêm cảm giác đau đớn xen lẫn khoái lạc. Cô rên không ngừng, tiếng rên dâm loạn vang vọng, như muốn cả phủ đệ này nghe thấy sự phục tùng của cô.
Nhưng trong đầu Lý Uyển Như, mỗi tiếng rên, mỗi giọt dâm thủy, đều là một sợi dây trói chặt Lưu Hắc Phong. Cô biết, hắn càng làm nhục cô, càng đắm mình trong nhục dục, thì càng khó có thể lật mặt Thôn Thiên đoàn. Chỉ cần có thể nắm được dục vọng của hắn, nguy cơ của Thôn Thiên đoàn sẽ giảm đi đáng kể.
Sau hàng giờ bị dày vò, khi Lưu Hắc Phong cuối cùng cũng phóng ra, tinh dịch nóng hổi bắn đầy lên ngực và bụng cô, Lý Uyển Như ngã xuống sàn, thở hổn hển, cơ thể ướt đẫm dâm thủy và mồ hôi. Cô ngẩng đầu, mỉm cười dâm đãng nhưng đầy mưu mô:
“Ngài Lưu… đã hài lòng chưa? Thôn Thiên đoàn sẽ trả nợ, chỉ cần ngài giãn nợ cho chúng ta, bất cứ khi nào ngài muốn ta đều có mặt.”
Lý Uyển Như, cơ thể vẫn còn run rẩy sau màn “trừng phạt” trong căn phòng đá của Lưu Hắc Phong, bị hắn lôi đi ngay trong đêm. Tinh dịch và dâm thủy vẫn dính đầy trên ngực và đùi cô, lấp lánh dưới ánh trăng khi hắn kéo cô qua con hẻm tối tăm đến đại sảnh thương hội Thiên Phong.
Cô vẫn trần truồng, chỉ được khoác tạm một tấm vải mỏng, rách rưới, không đủ để che đi cặp gò bồng căng mọng hay âm hộ ướt át, đỏ hồng vì bị hành hạ. Mái tóc đen xõa tung, dính bết mồ hôi, nhưng ánh mắt cô vẫn sắc lạnh, đầy mưu mô, như thể cô đã dự tính được mọi chuyện.
Lưu Hắc Phong đẩy mạnh cô vào giữa đại sảnh thương hội, nơi hơn hai chục gã nhân viên, từ thủ vệ, thư ký, đến đám tay sai của hắn, đã tụ tập, ánh mắt sáng rực vì dục vọng khi nhìn thấy cô. Đại sảnh, vốn là nơi bàn bạc thương vụ, giờ ngập trong không khí dâm dục, với những ngọn đuốc treo tường hắt ánh sáng đỏ rực lên cơ thể trần truồng của Lý Uyển Như. Âm hộ cô, sưng mọng và ướt đẫm, lấp lánh dâm thủy, chảy thành dòng xuống đùi, tạo thành một vũng nhỏ trên sàn đá. Đầu nhũ đỏ hồng, cương cứng, rung lên mỗi khi cô thở gấp, như mời gọi đám đàn ông đang thèm khát.
“Các ngươi!” Lưu Hắc Phong gầm lên, đứng trên bục cao, chỉ tay vào Lý Uyển Như.
“Con điếm này là phó đoàn trưởng Thôn Thiên, nhưng cũng là kẻ chịu trách nhiệm cho món nợ của Ngụy Doãn. Một mình tao chơi nó không đủ để bù tổn thất của thương hội! Đêm nay, nó sẽ là bồn chứa tinh của các ngươi, để đổi lấy việc ta hoãn nợ cho Thôn Thiên đoàn. Xong đêm nay, nó sẽ biết thế nào là cái giá của sự lừa đảo!”
Đám nhân viên cười ầm lên, tiếng cười tục tĩu hòa lẫn với những lời chửi bới dâm đãng.
“Con điếm ngon thế này mà cũng dám lừa hội ta à?”
Một gã thủ vệ to lớn, mặt đầy sẹo, gầm gừ, tay đã cởi quần, để lộ dương vật cương cứng, dài ngoằng, gân nổi cuồn cuộn, đầu khấc bóng loáng. Những gã khác, từ thư ký gầy gò đến đám tay sai lực lưỡng, cũng lần lượt cởi bỏ quần áo, dương vật đủ kích cỡ, đỏ rực và dựng đứng, như sẵn sàng lao vào.
Lý Uyển Như, dù đứng trần truồng giữa đám đông, vẫn giữ vẻ mặt bất cần. Cô quỳ xuống, hai tay chống sàn, ngẩng đầu nhìn Lưu Hắc Phong với nụ cười dâm đãng vô cùng.
“Ngài Lưu, nếu thương hội muốn bồi thường, ta sẵn sàng,”
Cô nói, giọng khàn khàn, đầy khiêu khích.
“Cứ để bọn họ chơi ta, miễn là Thôn Thiên đoàn được yên.”
Cô dạng chân rộng hơn, để lộ âm hộ ướt át, dâm thủy chảy ròng ròng, lấp lánh dưới ánh đuốc, như một lời mời gọi không thể cưỡng lại.
Gã thủ vệ mặt sẹo bước tới đầu tiên, nắm tóc cô, kéo mạnh để cô ngửa mặt lên.
“Mày thích làm điếm lắm đúng không?”
Hắn gầm gừ, nhét dương vật vào miệng cô không chút thương tiếc. Lý Uyển Như ngậm lấy, lưỡi cô quấn quanh đầu khấc, liếm sạch chất dịch, tiếng “chụt chụt” vang lên dâm dục, hòa lẫn với tiếng rên nghẹn ngào trong cổ họng.
“Ưm… ưm…!” Nước dãi rỉ ra khóe môi, chảy xuống cằm, lấp lánh trên làn da trắng ngần. Cô rên lớn, tiếng rên dâm mỹ, kéo dài, như muốn kích thích cả đám đông.
Chợt, hắn đẩy mạnh dương vật vào sâu bên trong họng của Lý Uyển Như, khiến cô run lên, nước mắt ứa ra vì ngạt thở nhưng đôi tay rắn chắc của hắn ghì chặt đầu cô, bắt cô cảm nhận hết con khó chịu khi cổ họng bị nén chặt và mũi chạm vào chùm lông nhăn nhúm của hắn
Cùng lúc, một gã thư ký gầy gò, mắt sáng rực, leo lên sau lưng cô, hai tay bấu chặt cặp mông tròn lẳn, móng tay cắm sâu vào da thịt. Hắn đâm dương vật vào âm hộ cô, một cú thúc mạnh khiến dâm thủy bắn tung tóe, chảy thành dòng xuống sàn.
“Đụ mẹ, con điếm này ướt như lũ!”
Hắn hét lên, tay tát mạnh vào mông cô, tạo tiếng “chát” vang dội. Lý Uyển Như rên lớn, tiếng rên cao vút:
“A… hư… mạnh nữa… các ngài…!”
Cơ thể cô rung lên theo từng cú thúc, ngực nảy nở dữ dội, đầu nhũ đỏ rực đung đưa, mời gọi những bàn tay khác.
Một gã tay sai khác, cơ bắp cuồn cuộn, tiến tới, ngậm lấy một bên đầu nhũ, cắn mạnh khiến cô cong người, rên lên một tiếng dâm loạn.
“Ư… hư… cắn nữa ... Ah... ah... ngài làm ... Ah... ah... Uyển nô đau…!”
Dâm thủy tuôn ra như suối, ướt đẫm cả sàn, mùi dâm dục tràn ngập đại sảnh. Gã thứ tư, một tên thủ vệ trẻ, tay cầm roi da, quất nhẹ lên đùi cô, để lại những vết đỏ rực, khiến cô hét lên, tiếng rên vừa đau đớn vừa khoái lạc. Âm hộ cô co bóp mạnh hơn, dâm thủy bắn ra mỗi khi gã thư ký thúc vào, tạo tiếng “phạch phạch” dâm dục.
Đám nhân viên còn lại, không kìm nổi, chen nhau lao vào. Một gã béo lùn, dương vật ngắn nhưng dày, chen vào, đẩy gã thư ký ra để chiếm lấy âm hộ cô, đâm mạnh khiến cô rên lớn, “A… hư… sâu quá…!” Tinh dịch từ gã thủ vệ mặt sẹo bắn đầy lên mặt cô, nóng hổi và dính nhớp, chảy xuống cổ và ngực cô, hòa lẫn với nước dãi và dâm thủy. Cô liếm môi, nhấm nháp chút tinh dịch vương vãi mà chẳng lộ biểu cảm gì đặc biệt.
Lưu Hắc Phong, đứng trên bục, nhìn cảnh tượng với nụ cười thỏa mãn nhưng không hiểu sao hắn có chút bất an. Hắn không thể biết, dù đám nhân viên đang biến Lý Uyển Như thành “bồn chứa tinh”, cô vẫn đang thao túng tất cả.
Mỗi tiếng rên dâm loạn của cô, “Ư… hư… đụ ta đi…!” mỗi giọt dâm thủy chảy ra, đều là một sợi dây trói chặt thương hội vào kế hoạch của cô. Cô bị làm nhục, bị đâm xuyên từ cả hai đầu, tinh dịch và dâm thủy bắn tung tóe khắp sàn, nhưng ánh mắt cô vẫn kiêu ngạo, như một nữ vương đang diễn một vở kịch nhục dục.
Đám nhân viên, điên cuồng vì dục vọng, thay nhau hành hạ Lý Uyển Như. Một gã nhét dương vật vào miệng cô, một gã khác đâm vào âm hộ, trong khi hai gã khác sờ soạng ngực và đùi cô, ngón tay lùa vào hậu môn khiến cô rên lên nghẹn ngào, “Ưm… hư…!” Tinh dịch bắn đầy lên người cô, từ mặt xuống ngực, xuống bụng, hòa lẫn với dâm thủy ướt đẫm, tạo thành một thứ hỗn hợp dâm dục lấp lánh dưới ánh đuốc. Đại sảnh ngập trong tiếng rên, tiếng chửi bới tục tĩu, và tiếng da thịt va chạm, như một buổi tiệc nhục dục điên loạn.
Sau hàng giờ, khi đám nhân viên đã kiệt sức, Lý Uyển Như nằm gục trên sàn, cơ thể ướt đẫm tinh dịch, dâm thủy, và mồ hôi. Cô thở hổn hển, tóc dính bết, nhưng môi vẫn nở nụ cười dâm đãng.
Tách một tiếng búng tay vang lên, đám nhân viên như thể con rối, dương vật lần nữa cương cứng trở lại. Cuộc giao hoan này, bây giờ chính thức đổi chủ.
Bình luận facebook