hoanduthanhnu
Tác giả VW
-
Chương 85: Kẻ đứng đầu
Gần một tháng trời dốc toàn lực để khắc phục hậu quả từ những khế ước mà Ngụy Doãn để lại, thân thể Lý Uyển Như đã rơi vào trạng thái kiệt quệ. Những chuyến đi liên tục, những lần dâng hiến nhục thể vì lợi ích, tất cả khiến cô gần như kiệt sức.
Với một số thương hội từng có quan hệ từ trước, cô dễ dàng tận dụng ấn ký còn sót lại trong hợp đồng cũ. Chỉ cần khơi dậy dục vọng của họ, hợp đồng liền được gia hạn, việc thu nợ cũng tạm hoãn. Nhưng không phải thế lực nào cũng dễ thuyết phục như vậy. Những mối quan hệ ngầm mà Ngụy Doãn từng thiết lập đã buộc cô phải tìm đến những phương thức cứng rắn hơn. Từ việc điều động gần trăm dong binh dưới trướng chạy ngược xuôi lo liệu, cho đến việc tự mình đưa thân ra phục vụ từng người.
Lúc này, Lý Uyển Như đang ngồi trong căn phòng quen thuộc. Trước mặt là Ngụy Doãn, gương mặt hốc hác tiều tụy sau những ngày bị Liệp Sát Tông tra khảo tàn khốc. Cảnh tượng giờ đây hoàn toàn khác biệt với trước kia. Khi ấy, cô là kẻ quỳ rạp dưới chân, còn hắn ngồi cao rung đùi ra lệnh. Nhưng hiện tại, vị trí hai người đã bị đảo ngược.
Lý Uyển Như ngồi vững trên ghế, mang thân phận phó đoàn trưởng Thôn Thiên. Còn Ngụy Doãn thì đang quỳ rạp dưới sàn, cúi đầu im lặng. Bên cạnh hắn là Trình Thương, chấp sự từ tổng bộ vừa được điều về. Khí tức Địa cấp toát ra từ người hắn khiến không khí trong phòng trở nên nặng nề. So với Ngụy Doãn trước khi bị phế tu vi, Trình Thương còn mạnh hơn một bậc.
Hắn đứng trước mặt cô, nét mặt bình thản, hoàn toàn không để lộ bất kỳ bất mãn nào dù người ngồi trên cao chỉ là một Nhân cảnh. Trình Thương chậm rãi đưa tay lật ra một bản báo cáo, giọng đều đều vang lên:
“Ngụy Doãn tự ý cấu kết với các thương hội và dong binh đoàn bên ngoài, tham lam vơ vét tài nguyên, lộ rõ dã tâm mưu phản. Theo luật, lẽ ra phải xử tử. Lý Uyển Như đã tố cáo nhưng lại có ý muốn cầu xin tha mạng cho hắn, hành vi này được xem là bao che. Tuy nhiên, công lớn có thể chuộc lỗi. Không thưởng, cũng không phạt.”
Hắn dừng lại một chút, rồi tiếp lời:
“Lý Uyển Như đã xuất sắc ổn định cục diện Thôn Thiên đoàn, giữ vững uy tín và vị thế của đoàn trong mắt các thế lực bên ngoài. Tông môn không quan tâm cô dùng thủ đoạn gì, chỉ cần kết quả đạt được là đủ. Vì vậy, ban thưởng vũ khí, nội giáp phòng thân cùng tài nguyên tu hành. Đồng thời, chính thức bổ nhiệm cô làm phó đoàn trưởng Thôn Thiên đoàn, nhiệm kỳ ba năm.”
Hắn ngẩng đầu, liếc nhìn Ngụy Doãn đang im lặng cúi đầu, rồi nói tiếp:
“Ta, Trình Thương, chấp sự tổng bộ, được thuyên chuyển về Thôn Thiên đoàn để giám sát và đảm nhiệm vũ lực cấp cao. Có quyền tiếp nhận và thực thi các nhiệm vụ trọng yếu, đồng thời nắm giữ quyền chấp pháp trong đoàn.”
“Sau khi điều tra, tông môn đã thu hồi năm vạn điểm tích lũy mà Ngụy Doãn bí mật cất giấu. Trong đó, bốn vạn điểm được phân cho Thôn Thiên đoàn, dùng làm tài sản chung để khắc phục hậu quả và đền bù các khế ước tồn đọng.”
Dứt lời, Trình Thương đưa bản báo cáo cho Lý Uyển Như kiểm tra. Cô lật xem kỹ lưỡng, đọc đi đọc lại vài lần. Sau khi xác nhận không có sai sót, cô mới khẽ thở ra một hơi.
Chuỗi ngày vất vả tận dụng thân xác, đánh cược bằng danh dự và linh hồn cuối cùng cũng không vô ích. Giờ đây, cô đã thật sự nắm Thôn Thiên đoàn trong tay. Dù vẫn phải chịu sự giám sát từ tổng bộ Liệp Sát Tông, bị Trình Thương theo dõi từng bước, nhưng cô không mấy bận tâm. Cô đã tiến thêm một bước dài trong hành trình hiện thực hóa nguyện vọng trở về nhà.
Hơn thế nữa, thứ mà Lý Uyển Như gặt hái được trong tháng ngày lăn lộn kia không chỉ là chiếc ghế phó đoàn trưởng. Trong quá trình tự mình tiếp xúc với các thế lực, cô đã âm thầm để lại ấn ký trên thân thể những người đứng đầu thương hội, từ từ thao túng dục vọng, khống chế ý chí của họ.
Lúc này, thế lực của cô không còn gói gọn trong nội bộ Thôn Thiên đoàn. Nó đã bắt đầu vươn ra ngoài, len lỏi vào những tầng lớp cao hơn. Một ngày nào đó, những người tưởng chừng nắm quyền sẽ phát hiện họ từ lâu đã bị cô dắt mũi, trở thành quân cờ phục vụ cho mưu đồ lớn hơn nhiều lần.
…
Ngụy Doãn hiện tại không còn là phó đoàn trưởng, cũng chẳng phải thủ lĩnh oai phong điều binh khiển tướng như trước. Chức danh mới của hắn trong Thôn Thiên đoàn là “người phụ trách điều phối nội bộ cấp ba”, nghe qua tưởng quan trọng, thực chất chỉ là một con mọt sổ sách, chuyên phụ trách kiểm kê kho hàng, thống kê tài nguyên hao hụt, rà soát phân phối vật tư cho từng đội dong binh xuất phát, và tiếp nhận các bảng báo cáo công vụ trước khi giao lại cho người phê duyệt cuối cùng… chính là Lý Uyển Như.
Mỗi ngày, hắn phải dậy trước cả khi trời sáng, chạy qua từng kho dự trữ, từng khu vực hậu cần, xác nhận từng kiện hàng, từng túi tài nguyên, thậm chí cả số lượng nước ngọt cho mỗi đơn vị rời đoàn. Dong binh cấp thấp nhìn thấy hắn cũng chẳng còn chào hỏi, cùng lắm là gật đầu lấy lệ, còn không thì giả vờ không thấy. Trong ánh mắt bọn chúng, cái tên "Ngụy chấp sự" giờ đã hóa thành “Tên thủ kho mặt dày chưa chết”.
Hắn từng đứng trên cao, ra lệnh cho hàng trăm người, vậy mà bây giờ… chỉ có thể ghi chép, giao nộp, và cúi đầu.
Mỗi khi bước vào đại sảnh trình báo, hắn phải quỳ một gối bên dưới bục lệnh. Phía trên là Lý Uyển Như trong bộ trường bào đơn giản nhưng uy nghi, ánh mắt cô lướt qua hắn như nhìn một khối đá vô tri. Mỗi khi cô phẩy tay bảo hắn "đọc báo cáo", Ngụy Doãn đều phải nghiến răng, cố giữ giọng bình ổn.
Càng ngày, sự tức giận càng gặm nhấm hắn. Có lúc, hắn siết chặt cán bút đến mức móng tay rớm máu. Trong đầu hắn không ít lần hiện lên cảnh bóp cổ Lý Uyển Như, xé toạc vẻ mặt điềm nhiên đó, bắt cô quỳ xuống, trả lại từng mệnh lệnh, từng nụ cười châm biếm.
Nhưng hắn không dám. Bởi chỉ cần một hành vi bất kính, Trình Thương, vị chấp sự từ tổng bộ đang giám sát hắn, có thể khiến hắn vĩnh viễn mất đi tư cách sống. Không ai trong Liệp Sát Tông tha cho một kẻ làm phản rồi còn có tâm tái phạm.
Có lần, khi hắn cúi đầu dâng lên báo cáo phân bổ tài nguyên, ánh mắt lướt ngang thấy đôi chân Lý Uyển Như thong thả gác lên bàn, lộ ra cả vùng kín bên trong, chân trần trắng trẻo, vắt chéo nhẹ nhàng, khiến hắn nghẹn lại. Đôi chân mà hắn từng bắt cô quỳ dưới, giờ đang đạp lên tôn nghiêm của hắn từng chút một.
Hắn nghiến răng, sống trong vũng lầy danh dự vỡ nát, không thể vùng lên, không thể chết đi, chỉ có thể tiếp tục… làm việc như một cái máy. Một tên phản đồ bị xích bằng quyền lực, bị trói bởi ánh nhìn khinh bỉ của người từng là nô lệ.
Lý Uyển Như phất tay với Ngụy Doãn, như sai khiển một con thú nhỏ:
“Lại đây, liếm.”
Giọng cô nhẹ như gió thoảng, nhưng mệnh lệnh vang lên không chút do dự. Ngón tay cô chỉ thẳng vào đôi chân trần đang gác trên bàn, đường cong nơi mắt cá và bàn chân uốn lượn như một lời thách thức im lặng.
Ngụy Doãn vẫn quỳ một gối dưới sàn, nhưng ánh mắt hắn lạnh tanh, không hề có ý phục tùng. Hắn nghiến răng đứng dậy, xoay người như muốn rời đi, không buồn nhìn lại người phụ nữ phía sau. Trong lồng ngực hắn, cơn phẫn nộ cuộn trào như sóng dữ. Ả điếm này, kẻ từng bị hắn giẫm dưới chân, nay lại ngồi vắt vẻo ra lệnh cho hắn như một con chó. Nếu có thể, hắn muốn ngay lập tức quay lại, đập nát mặt ả bằng chính tay mình.
Lý Uyển Như thấy vậy, nhếch mép cười duyên. Cô không phải loại ma đầu ác độc, thậm chí trái ngược hoàn toàn, bản thân cô chưa từng giết người, chưa từng gây hại cho người khác, có chăng chỉ dùng dục vọng để kiếm lợi cho bản thân mà thôi. Tính ra thì đối phương cũng đâu có lỗ, họ cũng cảm thấy sung sướng khi cưỡi trên cơ thể phong vận đấy đà này mà.
Một tiếng tách vang lên, Ngụy Doãn chợt thất oàn thân nóng bừng như bị lửa đốt, từng sợi cơ trong người hắn giật nảy lên, hạ thân lập tức căng cứng đến đau nhói. Hắn rít qua kẽ răng, cố ép mình bình tĩnh, nhưng thứ bản năng đàn ông đang trỗi dậy nhanh chóng cuốn sạch lý trí. Hắn quay người, lao về phía cô như con thú bị bỏ đói lâu ngày, mắt đỏ hoe, miệng khô khốc. Cô vẫn ngồi yên, tay phải nhẹ nhàng giữ tư thế búng tay vừa rồi, ánh mắt thản nhiên như đang trêu chọc cơn vật vã của một kẻ nghiện.
Hắn nhào tới, tưởng chừng sẽ tóm lấy cô.
Nhưng ngay lúc đó, một cú đá mạnh mẽ giáng thẳng vào ngực hắn, không cần đà, không cần vung tay. Chỉ một cú tung chân đơn giản, gọn gàng, đủ sức khiến thân thể Địa cấp của hắn bay ngược ra sau, đập mạnh vào tường rồi rơi xuống nền đá như một bao tải rách nát.
Cô không cần tránh, cũng chẳng cần phòng bị. Toàn thân cô, từng thớ cơ đều được tôi luyện bằng lượng nguyên khí mà người khác truyền vào suốt những tháng ngày sống như công cụ. Dù tu vi vẫn dừng ở Nhân cảnh tầng bảy, nhưng thân thể cô dẻo dai và cứng rắn đến mức đủ để chịu đựng va chạm với một Địa cấp tầng ba bị phế tu vi mà không hề hấn gì.
Cường độ thân thể của Lý Uyển Như tuyệt đối mạnh hơn cả một Địa cấp tầng ba như Ngụy Doãn, với cơ thể mạnh mẽ này, cô hoàn toàn có thể chống đỡ trước một Địa cấp mới đột phá khi hắn dùng nguyên khí. Tất nhiên là chỉ chống đỡ thôi, chứ đánh lâu dài thì cô vẫn bị đả bại, bóp chết một cách khó khăn hơn so với đám Nhân cảnh bình thường.
Ngụy Doãn lần nữa lảo đảo đứng dậy, dục vọng vẫn điên cuồng quấy phá, thôi thúc hắn lao tới trước mặt Lý Uyển Như. Thế nhưng chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ cảm giác hừng hực ấy chợt tan biến, như có kẻ hung hăng dội một thau nước lạnh vào tâm trí. Hắn khựng lại, thân thể cứng đờ, ánh mắt ngơ ngác như vừa tỉnh mộng, trong lòng trào lên một cơn giận dữ nghẹn ngào vì chính sự thất thố của mình.
Lý Uyển Như chẳng nói gì, chỉ khẽ nghiêng đầu, một tay khẽ xoay, một lần nữa chọc phá cảm quan nơi hắn. Dục hỏa lại bùng lên, thiêu đốt toàn thân Ngụy Doãn. Chỉ là, chưa kịp được giải thoát, cảm giác ấy lại rơi xuống đáy sâu. Cứ thế lặp đi lặp lại, như một loại tra tấn âm thầm mà thấm tận xương tủy.
Hắn nghiến răng, toàn thân run rẩy vì bất lực, còn nàng thì thong thả dựa người vào ghế, nhếch khóe môi, giọng nói mơn trớn như rót vào tai hắn:
“Sao rồi, chủ nhân cao quý của ta. Muốn Uyển nô giúp một tay không?”
Sự nhục nhã khiến Ngụy Doãn toàn thân cứng đờ. Hắn là ai chứ? Đường đường là một Địa cấp chấp sự, từng nắm sinh tử trong tay bao người. Nay lại bị một nữ nhân từng là nô lệ chà đạp lòng kiêu ngạo, ép vào thế quẫn bách chẳng khác gì súc sinh bị dắt mũi. Dù vậy, hắn vẫn cắn chặt răng, gồng mình chống đỡ, không chịu hạ giọng.
Nhưng Lý Uyển Như chẳng vội, chỉ nhẹ nhàng điều khiển từng làn sóng cảm xúc trong hắn, như chơi một khúc nhạc dài với dây cung căng tận cùng. Đến khi thân thể không chịu nổi nữa, đầu gối Ngụy Doãn khuỵu xuống, hắn gục trước chân nàng, giọng nghẹn lại:
“Xin ngươi... Lý Uyển Như... tha cho ta...”
Nàng cười, cười không ngớt, như thể bao uất ức, bao giày vò chồng chất suốt bốn năm qua bỗng tìm được lối thoát. Giọt nước mắt chảy dài trên gò má, rơi xuống nền đá lạnh. Đây là lần đầu tiên nàng thực sự cảm nhận được thế nào là nắm quyền trong tay.
Thế nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được lâu. Khi tiếng cười dứt, bên trong nàng chỉ còn trơ lại một sự trống rỗng vô cùng, như thể sau khi báo thù xong, thứ còn lại chỉ là dư âm nhạt nhòa của những gì đã mất mãi mãi.
Trong căn phòng của phó đoàn trưởng Thôn Thiên đoàn, ánh sáng từ trận pháp hắt lên gương mặt tinh xảo của Lý Uyển Như, cô tựa người vào thành bàn, mông tròn áp lên cạnh bàn tọa lên tràng cảnh khá kích thích. Đôi tay khoanh trước ngực, ép đôi vú to biến dạng sau lớp áo trên người.
Đôi chân thon dài cùng cặp đùi trắng ngần lấp ló sau tà áo, thi thoảng lộ ra cả nội y bên trong, đã thấm đẫm dâm thủy vì dục vọng phản chiếu từ Ngụy Doãn lên người cô.
Hắn quỳ trước người Lý Uyển Như, hai hàm răng nghiến chặt, mắt đỏ rực nhìn lên cô. Toàn thân hắn căng cứng, dương vật cương lên đau đớn dưới lớp áo rách rưới, nhưng hắn không dám động đậy.
Sự nhục nhã khiến Ngụy Doãn run lên, cơ thể cứng đờ như tượng đá. Hắn cắn chặt răng, cố giữ chút kiêu ngạo cuối cùng, nhưng ánh mắt cô, như một con rắn độc, quấn chặt lấy tâm trí hắn.
Lý Uyển Như khẽ nâng một chân, ngón chân thon dài lướt nhẹ qua môi hắn, móng chân đỏ rực cọ sát vào cằm hắn, để lại một cảm giác nóng rát. “Liếm đi,” cô ra lệnh, giọng trầm đục, đầy uy quyền.
“Liếm chân ta, Ngụy Doãn. Hay ngươi muốn ta gọi đám thủ hạ vào, để chúng xem chấp sự cao quý giờ ra sao?”
Ngụy Doãn gầm gừ, nhưng cơ thể hắn phản bội ý chí. Hắn cúi đầu, môi run rẩy chạm vào mu bàn chân cô, lưỡi liếm nhẹ lên làn da mịn màng, cảm nhận vị mặn của mồ hôi hòa lẫn với hương thơm dâm dục từ cơ thể cô. Lý Uyển Như cười khẽ, tiếng cười như chuông bạc, nhưng đầy chế giễu. Cô nhấc chân, ngón chân cái lướt qua môi hắn, ép hắn ngậm lấy, lưỡi hắn quấn quanh từng ngón chân, nước dãi rỉ ra khóe miệng, chảy xuống cằm.
“Tốt lắm,” Lý Uyển Như thì thầm, “ngươi liếm giỏi hơn ta tưởng, chủ nhân của ta.”
Cô khẽ động chân, bàn chân thon dài trượt xuống, cọ sát vào ngực hắn, rồi từ từ lướt xuống dưới, chạm vào dương vật cương cứng của hắn qua lớp vải mỏng. Ngụy Doãn rên lên, giọng nghẹn ngào, cơ thể run rẩy vì khoái lạc xen lẫn nhục nhã.
“Ngươi… Lý Uyển Như… đừng…”
Hắn gầm gừ, nhưng cô chỉ cười lớn, bàn chân linh hoạt ma sát mạnh hơn, ngón chân kẹp chặt lấy đầu khấc qua lớp vải, khiến hắn cong người, rên lớn:
“Ư… hư… dừng lại…!”
Dâm thủy từ âm hộ cô, dù chưa lộ ra, nhưng mùi hương dâm dục lan tỏa, khiến hắn càng điên cuồng.
Lý Uyển Như không dừng, bàn chân cô tiếp tục ma sát, lúc nhanh lúc chậm, như đang chơi một trò chơi tàn nhẫn. Cô nghiêng người, ngón chân cái cọ sát lên đầu khấc, cảm nhận chất dịch rỉ ra từ dương vật hắn, thấm ướt lớp vải.
“Ngươi muốn ta à?” Cô thì thầm, giọng ngọt như mật, nhưng ánh mắt lạnh lùng.
“Muốn chạm vào Uyển nô, đúng không? Tiếc thay, ngươi không xứng.”
Lý Uyển Như nhấn mạnh chân, ma sát mạnh hơn, khiến hắn rên rỉ không ngừng, cơ thể co giật. Tinh dịch nóng hổi bắn ra, thấm đẫm lớp vải, chảy xuống nền đá, lấp lánh dưới ánh đuốc. Hắn gục xuống, thở hổn hển, khuôn mặt đỏ rực vì nhục nhã.
Lý Uyển Như cười không ngớt, tiếng cười như lưỡi dao sắc, cắt nát chút kiêu ngạo còn sót lại của hắn. Cô rút chân về, đặt lên bục, để lộ âm hộ lấp lánh dâm thủy dưới lớp lụa mỏng, nhưng không cho hắn chạm vào.
“Ngụy Doãn, ngươi từng giày vò ta bốn năm. Giờ thì sao? Quỳ dưới chân ta, liếm như chó, và vẫn không được chạm vào ta.”
Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má cô, nhưng không phải vì đau đớn, mà vì khoái trá khi nắm quyền lực tuyệt đối. Cô đứng dậy, lụa đen tung bay, bước qua hắn như bước qua một con thú bại trận. Đi ra khỏi căn phòng, để lại Ngụy Doãn đang thở hồng hộc, bàn tay nắm chặt lại buông ra, đôi mắt đỏ rực vì căm phẫn lại toát lên nét mê đắm lạ thường
Với một số thương hội từng có quan hệ từ trước, cô dễ dàng tận dụng ấn ký còn sót lại trong hợp đồng cũ. Chỉ cần khơi dậy dục vọng của họ, hợp đồng liền được gia hạn, việc thu nợ cũng tạm hoãn. Nhưng không phải thế lực nào cũng dễ thuyết phục như vậy. Những mối quan hệ ngầm mà Ngụy Doãn từng thiết lập đã buộc cô phải tìm đến những phương thức cứng rắn hơn. Từ việc điều động gần trăm dong binh dưới trướng chạy ngược xuôi lo liệu, cho đến việc tự mình đưa thân ra phục vụ từng người.
Lúc này, Lý Uyển Như đang ngồi trong căn phòng quen thuộc. Trước mặt là Ngụy Doãn, gương mặt hốc hác tiều tụy sau những ngày bị Liệp Sát Tông tra khảo tàn khốc. Cảnh tượng giờ đây hoàn toàn khác biệt với trước kia. Khi ấy, cô là kẻ quỳ rạp dưới chân, còn hắn ngồi cao rung đùi ra lệnh. Nhưng hiện tại, vị trí hai người đã bị đảo ngược.
Lý Uyển Như ngồi vững trên ghế, mang thân phận phó đoàn trưởng Thôn Thiên. Còn Ngụy Doãn thì đang quỳ rạp dưới sàn, cúi đầu im lặng. Bên cạnh hắn là Trình Thương, chấp sự từ tổng bộ vừa được điều về. Khí tức Địa cấp toát ra từ người hắn khiến không khí trong phòng trở nên nặng nề. So với Ngụy Doãn trước khi bị phế tu vi, Trình Thương còn mạnh hơn một bậc.
Hắn đứng trước mặt cô, nét mặt bình thản, hoàn toàn không để lộ bất kỳ bất mãn nào dù người ngồi trên cao chỉ là một Nhân cảnh. Trình Thương chậm rãi đưa tay lật ra một bản báo cáo, giọng đều đều vang lên:
“Ngụy Doãn tự ý cấu kết với các thương hội và dong binh đoàn bên ngoài, tham lam vơ vét tài nguyên, lộ rõ dã tâm mưu phản. Theo luật, lẽ ra phải xử tử. Lý Uyển Như đã tố cáo nhưng lại có ý muốn cầu xin tha mạng cho hắn, hành vi này được xem là bao che. Tuy nhiên, công lớn có thể chuộc lỗi. Không thưởng, cũng không phạt.”
Hắn dừng lại một chút, rồi tiếp lời:
“Lý Uyển Như đã xuất sắc ổn định cục diện Thôn Thiên đoàn, giữ vững uy tín và vị thế của đoàn trong mắt các thế lực bên ngoài. Tông môn không quan tâm cô dùng thủ đoạn gì, chỉ cần kết quả đạt được là đủ. Vì vậy, ban thưởng vũ khí, nội giáp phòng thân cùng tài nguyên tu hành. Đồng thời, chính thức bổ nhiệm cô làm phó đoàn trưởng Thôn Thiên đoàn, nhiệm kỳ ba năm.”
Hắn ngẩng đầu, liếc nhìn Ngụy Doãn đang im lặng cúi đầu, rồi nói tiếp:
“Ta, Trình Thương, chấp sự tổng bộ, được thuyên chuyển về Thôn Thiên đoàn để giám sát và đảm nhiệm vũ lực cấp cao. Có quyền tiếp nhận và thực thi các nhiệm vụ trọng yếu, đồng thời nắm giữ quyền chấp pháp trong đoàn.”
“Sau khi điều tra, tông môn đã thu hồi năm vạn điểm tích lũy mà Ngụy Doãn bí mật cất giấu. Trong đó, bốn vạn điểm được phân cho Thôn Thiên đoàn, dùng làm tài sản chung để khắc phục hậu quả và đền bù các khế ước tồn đọng.”
Dứt lời, Trình Thương đưa bản báo cáo cho Lý Uyển Như kiểm tra. Cô lật xem kỹ lưỡng, đọc đi đọc lại vài lần. Sau khi xác nhận không có sai sót, cô mới khẽ thở ra một hơi.
Chuỗi ngày vất vả tận dụng thân xác, đánh cược bằng danh dự và linh hồn cuối cùng cũng không vô ích. Giờ đây, cô đã thật sự nắm Thôn Thiên đoàn trong tay. Dù vẫn phải chịu sự giám sát từ tổng bộ Liệp Sát Tông, bị Trình Thương theo dõi từng bước, nhưng cô không mấy bận tâm. Cô đã tiến thêm một bước dài trong hành trình hiện thực hóa nguyện vọng trở về nhà.
Hơn thế nữa, thứ mà Lý Uyển Như gặt hái được trong tháng ngày lăn lộn kia không chỉ là chiếc ghế phó đoàn trưởng. Trong quá trình tự mình tiếp xúc với các thế lực, cô đã âm thầm để lại ấn ký trên thân thể những người đứng đầu thương hội, từ từ thao túng dục vọng, khống chế ý chí của họ.
Lúc này, thế lực của cô không còn gói gọn trong nội bộ Thôn Thiên đoàn. Nó đã bắt đầu vươn ra ngoài, len lỏi vào những tầng lớp cao hơn. Một ngày nào đó, những người tưởng chừng nắm quyền sẽ phát hiện họ từ lâu đã bị cô dắt mũi, trở thành quân cờ phục vụ cho mưu đồ lớn hơn nhiều lần.
…
Ngụy Doãn hiện tại không còn là phó đoàn trưởng, cũng chẳng phải thủ lĩnh oai phong điều binh khiển tướng như trước. Chức danh mới của hắn trong Thôn Thiên đoàn là “người phụ trách điều phối nội bộ cấp ba”, nghe qua tưởng quan trọng, thực chất chỉ là một con mọt sổ sách, chuyên phụ trách kiểm kê kho hàng, thống kê tài nguyên hao hụt, rà soát phân phối vật tư cho từng đội dong binh xuất phát, và tiếp nhận các bảng báo cáo công vụ trước khi giao lại cho người phê duyệt cuối cùng… chính là Lý Uyển Như.
Mỗi ngày, hắn phải dậy trước cả khi trời sáng, chạy qua từng kho dự trữ, từng khu vực hậu cần, xác nhận từng kiện hàng, từng túi tài nguyên, thậm chí cả số lượng nước ngọt cho mỗi đơn vị rời đoàn. Dong binh cấp thấp nhìn thấy hắn cũng chẳng còn chào hỏi, cùng lắm là gật đầu lấy lệ, còn không thì giả vờ không thấy. Trong ánh mắt bọn chúng, cái tên "Ngụy chấp sự" giờ đã hóa thành “Tên thủ kho mặt dày chưa chết”.
Hắn từng đứng trên cao, ra lệnh cho hàng trăm người, vậy mà bây giờ… chỉ có thể ghi chép, giao nộp, và cúi đầu.
Mỗi khi bước vào đại sảnh trình báo, hắn phải quỳ một gối bên dưới bục lệnh. Phía trên là Lý Uyển Như trong bộ trường bào đơn giản nhưng uy nghi, ánh mắt cô lướt qua hắn như nhìn một khối đá vô tri. Mỗi khi cô phẩy tay bảo hắn "đọc báo cáo", Ngụy Doãn đều phải nghiến răng, cố giữ giọng bình ổn.
Càng ngày, sự tức giận càng gặm nhấm hắn. Có lúc, hắn siết chặt cán bút đến mức móng tay rớm máu. Trong đầu hắn không ít lần hiện lên cảnh bóp cổ Lý Uyển Như, xé toạc vẻ mặt điềm nhiên đó, bắt cô quỳ xuống, trả lại từng mệnh lệnh, từng nụ cười châm biếm.
Nhưng hắn không dám. Bởi chỉ cần một hành vi bất kính, Trình Thương, vị chấp sự từ tổng bộ đang giám sát hắn, có thể khiến hắn vĩnh viễn mất đi tư cách sống. Không ai trong Liệp Sát Tông tha cho một kẻ làm phản rồi còn có tâm tái phạm.
Có lần, khi hắn cúi đầu dâng lên báo cáo phân bổ tài nguyên, ánh mắt lướt ngang thấy đôi chân Lý Uyển Như thong thả gác lên bàn, lộ ra cả vùng kín bên trong, chân trần trắng trẻo, vắt chéo nhẹ nhàng, khiến hắn nghẹn lại. Đôi chân mà hắn từng bắt cô quỳ dưới, giờ đang đạp lên tôn nghiêm của hắn từng chút một.
Hắn nghiến răng, sống trong vũng lầy danh dự vỡ nát, không thể vùng lên, không thể chết đi, chỉ có thể tiếp tục… làm việc như một cái máy. Một tên phản đồ bị xích bằng quyền lực, bị trói bởi ánh nhìn khinh bỉ của người từng là nô lệ.
Lý Uyển Như phất tay với Ngụy Doãn, như sai khiển một con thú nhỏ:
“Lại đây, liếm.”
Giọng cô nhẹ như gió thoảng, nhưng mệnh lệnh vang lên không chút do dự. Ngón tay cô chỉ thẳng vào đôi chân trần đang gác trên bàn, đường cong nơi mắt cá và bàn chân uốn lượn như một lời thách thức im lặng.
Ngụy Doãn vẫn quỳ một gối dưới sàn, nhưng ánh mắt hắn lạnh tanh, không hề có ý phục tùng. Hắn nghiến răng đứng dậy, xoay người như muốn rời đi, không buồn nhìn lại người phụ nữ phía sau. Trong lồng ngực hắn, cơn phẫn nộ cuộn trào như sóng dữ. Ả điếm này, kẻ từng bị hắn giẫm dưới chân, nay lại ngồi vắt vẻo ra lệnh cho hắn như một con chó. Nếu có thể, hắn muốn ngay lập tức quay lại, đập nát mặt ả bằng chính tay mình.
Lý Uyển Như thấy vậy, nhếch mép cười duyên. Cô không phải loại ma đầu ác độc, thậm chí trái ngược hoàn toàn, bản thân cô chưa từng giết người, chưa từng gây hại cho người khác, có chăng chỉ dùng dục vọng để kiếm lợi cho bản thân mà thôi. Tính ra thì đối phương cũng đâu có lỗ, họ cũng cảm thấy sung sướng khi cưỡi trên cơ thể phong vận đấy đà này mà.
Một tiếng tách vang lên, Ngụy Doãn chợt thất oàn thân nóng bừng như bị lửa đốt, từng sợi cơ trong người hắn giật nảy lên, hạ thân lập tức căng cứng đến đau nhói. Hắn rít qua kẽ răng, cố ép mình bình tĩnh, nhưng thứ bản năng đàn ông đang trỗi dậy nhanh chóng cuốn sạch lý trí. Hắn quay người, lao về phía cô như con thú bị bỏ đói lâu ngày, mắt đỏ hoe, miệng khô khốc. Cô vẫn ngồi yên, tay phải nhẹ nhàng giữ tư thế búng tay vừa rồi, ánh mắt thản nhiên như đang trêu chọc cơn vật vã của một kẻ nghiện.
Hắn nhào tới, tưởng chừng sẽ tóm lấy cô.
Nhưng ngay lúc đó, một cú đá mạnh mẽ giáng thẳng vào ngực hắn, không cần đà, không cần vung tay. Chỉ một cú tung chân đơn giản, gọn gàng, đủ sức khiến thân thể Địa cấp của hắn bay ngược ra sau, đập mạnh vào tường rồi rơi xuống nền đá như một bao tải rách nát.
Cô không cần tránh, cũng chẳng cần phòng bị. Toàn thân cô, từng thớ cơ đều được tôi luyện bằng lượng nguyên khí mà người khác truyền vào suốt những tháng ngày sống như công cụ. Dù tu vi vẫn dừng ở Nhân cảnh tầng bảy, nhưng thân thể cô dẻo dai và cứng rắn đến mức đủ để chịu đựng va chạm với một Địa cấp tầng ba bị phế tu vi mà không hề hấn gì.
Cường độ thân thể của Lý Uyển Như tuyệt đối mạnh hơn cả một Địa cấp tầng ba như Ngụy Doãn, với cơ thể mạnh mẽ này, cô hoàn toàn có thể chống đỡ trước một Địa cấp mới đột phá khi hắn dùng nguyên khí. Tất nhiên là chỉ chống đỡ thôi, chứ đánh lâu dài thì cô vẫn bị đả bại, bóp chết một cách khó khăn hơn so với đám Nhân cảnh bình thường.
Ngụy Doãn lần nữa lảo đảo đứng dậy, dục vọng vẫn điên cuồng quấy phá, thôi thúc hắn lao tới trước mặt Lý Uyển Như. Thế nhưng chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ cảm giác hừng hực ấy chợt tan biến, như có kẻ hung hăng dội một thau nước lạnh vào tâm trí. Hắn khựng lại, thân thể cứng đờ, ánh mắt ngơ ngác như vừa tỉnh mộng, trong lòng trào lên một cơn giận dữ nghẹn ngào vì chính sự thất thố của mình.
Lý Uyển Như chẳng nói gì, chỉ khẽ nghiêng đầu, một tay khẽ xoay, một lần nữa chọc phá cảm quan nơi hắn. Dục hỏa lại bùng lên, thiêu đốt toàn thân Ngụy Doãn. Chỉ là, chưa kịp được giải thoát, cảm giác ấy lại rơi xuống đáy sâu. Cứ thế lặp đi lặp lại, như một loại tra tấn âm thầm mà thấm tận xương tủy.
Hắn nghiến răng, toàn thân run rẩy vì bất lực, còn nàng thì thong thả dựa người vào ghế, nhếch khóe môi, giọng nói mơn trớn như rót vào tai hắn:
“Sao rồi, chủ nhân cao quý của ta. Muốn Uyển nô giúp một tay không?”
Sự nhục nhã khiến Ngụy Doãn toàn thân cứng đờ. Hắn là ai chứ? Đường đường là một Địa cấp chấp sự, từng nắm sinh tử trong tay bao người. Nay lại bị một nữ nhân từng là nô lệ chà đạp lòng kiêu ngạo, ép vào thế quẫn bách chẳng khác gì súc sinh bị dắt mũi. Dù vậy, hắn vẫn cắn chặt răng, gồng mình chống đỡ, không chịu hạ giọng.
Nhưng Lý Uyển Như chẳng vội, chỉ nhẹ nhàng điều khiển từng làn sóng cảm xúc trong hắn, như chơi một khúc nhạc dài với dây cung căng tận cùng. Đến khi thân thể không chịu nổi nữa, đầu gối Ngụy Doãn khuỵu xuống, hắn gục trước chân nàng, giọng nghẹn lại:
“Xin ngươi... Lý Uyển Như... tha cho ta...”
Nàng cười, cười không ngớt, như thể bao uất ức, bao giày vò chồng chất suốt bốn năm qua bỗng tìm được lối thoát. Giọt nước mắt chảy dài trên gò má, rơi xuống nền đá lạnh. Đây là lần đầu tiên nàng thực sự cảm nhận được thế nào là nắm quyền trong tay.
Thế nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được lâu. Khi tiếng cười dứt, bên trong nàng chỉ còn trơ lại một sự trống rỗng vô cùng, như thể sau khi báo thù xong, thứ còn lại chỉ là dư âm nhạt nhòa của những gì đã mất mãi mãi.
Trong căn phòng của phó đoàn trưởng Thôn Thiên đoàn, ánh sáng từ trận pháp hắt lên gương mặt tinh xảo của Lý Uyển Như, cô tựa người vào thành bàn, mông tròn áp lên cạnh bàn tọa lên tràng cảnh khá kích thích. Đôi tay khoanh trước ngực, ép đôi vú to biến dạng sau lớp áo trên người.
Đôi chân thon dài cùng cặp đùi trắng ngần lấp ló sau tà áo, thi thoảng lộ ra cả nội y bên trong, đã thấm đẫm dâm thủy vì dục vọng phản chiếu từ Ngụy Doãn lên người cô.
Hắn quỳ trước người Lý Uyển Như, hai hàm răng nghiến chặt, mắt đỏ rực nhìn lên cô. Toàn thân hắn căng cứng, dương vật cương lên đau đớn dưới lớp áo rách rưới, nhưng hắn không dám động đậy.
Sự nhục nhã khiến Ngụy Doãn run lên, cơ thể cứng đờ như tượng đá. Hắn cắn chặt răng, cố giữ chút kiêu ngạo cuối cùng, nhưng ánh mắt cô, như một con rắn độc, quấn chặt lấy tâm trí hắn.
Lý Uyển Như khẽ nâng một chân, ngón chân thon dài lướt nhẹ qua môi hắn, móng chân đỏ rực cọ sát vào cằm hắn, để lại một cảm giác nóng rát. “Liếm đi,” cô ra lệnh, giọng trầm đục, đầy uy quyền.
“Liếm chân ta, Ngụy Doãn. Hay ngươi muốn ta gọi đám thủ hạ vào, để chúng xem chấp sự cao quý giờ ra sao?”
Ngụy Doãn gầm gừ, nhưng cơ thể hắn phản bội ý chí. Hắn cúi đầu, môi run rẩy chạm vào mu bàn chân cô, lưỡi liếm nhẹ lên làn da mịn màng, cảm nhận vị mặn của mồ hôi hòa lẫn với hương thơm dâm dục từ cơ thể cô. Lý Uyển Như cười khẽ, tiếng cười như chuông bạc, nhưng đầy chế giễu. Cô nhấc chân, ngón chân cái lướt qua môi hắn, ép hắn ngậm lấy, lưỡi hắn quấn quanh từng ngón chân, nước dãi rỉ ra khóe miệng, chảy xuống cằm.
“Tốt lắm,” Lý Uyển Như thì thầm, “ngươi liếm giỏi hơn ta tưởng, chủ nhân của ta.”
Cô khẽ động chân, bàn chân thon dài trượt xuống, cọ sát vào ngực hắn, rồi từ từ lướt xuống dưới, chạm vào dương vật cương cứng của hắn qua lớp vải mỏng. Ngụy Doãn rên lên, giọng nghẹn ngào, cơ thể run rẩy vì khoái lạc xen lẫn nhục nhã.
“Ngươi… Lý Uyển Như… đừng…”
Hắn gầm gừ, nhưng cô chỉ cười lớn, bàn chân linh hoạt ma sát mạnh hơn, ngón chân kẹp chặt lấy đầu khấc qua lớp vải, khiến hắn cong người, rên lớn:
“Ư… hư… dừng lại…!”
Dâm thủy từ âm hộ cô, dù chưa lộ ra, nhưng mùi hương dâm dục lan tỏa, khiến hắn càng điên cuồng.
Lý Uyển Như không dừng, bàn chân cô tiếp tục ma sát, lúc nhanh lúc chậm, như đang chơi một trò chơi tàn nhẫn. Cô nghiêng người, ngón chân cái cọ sát lên đầu khấc, cảm nhận chất dịch rỉ ra từ dương vật hắn, thấm ướt lớp vải.
“Ngươi muốn ta à?” Cô thì thầm, giọng ngọt như mật, nhưng ánh mắt lạnh lùng.
“Muốn chạm vào Uyển nô, đúng không? Tiếc thay, ngươi không xứng.”
Lý Uyển Như nhấn mạnh chân, ma sát mạnh hơn, khiến hắn rên rỉ không ngừng, cơ thể co giật. Tinh dịch nóng hổi bắn ra, thấm đẫm lớp vải, chảy xuống nền đá, lấp lánh dưới ánh đuốc. Hắn gục xuống, thở hổn hển, khuôn mặt đỏ rực vì nhục nhã.
Lý Uyển Như cười không ngớt, tiếng cười như lưỡi dao sắc, cắt nát chút kiêu ngạo còn sót lại của hắn. Cô rút chân về, đặt lên bục, để lộ âm hộ lấp lánh dâm thủy dưới lớp lụa mỏng, nhưng không cho hắn chạm vào.
“Ngụy Doãn, ngươi từng giày vò ta bốn năm. Giờ thì sao? Quỳ dưới chân ta, liếm như chó, và vẫn không được chạm vào ta.”
Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má cô, nhưng không phải vì đau đớn, mà vì khoái trá khi nắm quyền lực tuyệt đối. Cô đứng dậy, lụa đen tung bay, bước qua hắn như bước qua một con thú bại trận. Đi ra khỏi căn phòng, để lại Ngụy Doãn đang thở hồng hộc, bàn tay nắm chặt lại buông ra, đôi mắt đỏ rực vì căm phẫn lại toát lên nét mê đắm lạ thường
Bình luận facebook