• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hoan Du Thánh Nữ

  • Chương 78: Thăm dò

Sau khi màn hoan lạc kết thúc, Lý Uyển Như chậm rãi mặc lại y phục. Ánh mắt cô vẫn bình tĩnh như thể vừa rồi chỉ là một cuộc trao đổi bàn bạc chứ không phải một trận giao hoan. Khương Trung nằm vật ra đệm, ánh mắt mơ màng đầy luyến tiếc, bàn tay vẫn vô thức vươn lên như muốn giữ lấy cô.

Cô khẽ cười, cúi người nói nhẹ:

"Đêm nay chỉ là món khai vị. Nếu ngày mai ngài có thể giúp Thôn Thiên hoàn thành con đường ấy, ta không ngại mời thêm vài món đặc sắc hơn."

Dứt lời, cô quay người bước ra khỏi gian phòng, bước chân thanh thoát nhưng mạnh mẽ. Khương Trung nằm lại, trong mắt tràn đầy si mê và nuối tiếc, như một con thiêu thân đã lỡ sa vào mạng nhện ngọt ngào.

Ra đến cửa lớn Bách Hoa Lâu, cô thấy Trần Tự và Phùng Sâm lập tức tiến lên. Cả hai đã đợi sẵn, vẻ mặt tuy không biểu lộ rõ nhưng ánh mắt vẫn dõi theo cô đầy lo lắng.

“Các ngươi về nghỉ trước đi.”

Lý Uyển Như ra lệnh, giọng thản nhiên.

Trần Tự nhíu mày:

“Nhưng thưa cô nương…”

“Ta còn chút việc riêng, không cần lo.”

Ánh mắt Lý Uyển Như lạnh đi một phần, lời nói tuy nhẹ nhưng đầy áp lực. Hai người nhìn nhau, sau cùng vẫn khom người lui xuống.

Chờ cho bóng họ khuất hẳn, cô không trở về, mà chậm rãi quay lại bước vào sảnh chính của Bách Hoa Lâu. Lần này, cô không lên lầu, mà chọn một góc khuất gần sát màn rèm, gọi một bình rượu nhẹ rồi ngồi lặng im. Từ vị trí ấy, cô có thể nhìn rõ sân khấu, nhìn rõ cảnh tượng dâm dục của ả vũ nữ Trương Nhị.

Dưới ánh đèn đỏ mờ ảo, không khí đặc quánh dục vọng, tiếng nhạc dồn dập hòa cùng tiếng la hét của đám đông. Vũ nữ nằm ngửa trên thảm đỏ, cơ thể ướt đẫm mồ hôi, sữa trắng rỉ ra từ cặp ngực căng tròn, âm hộ ướt át đỏ ửng, lấp lánh.

Gã mặt sẹo, cơ bắp cuồn cuộn, đang đè nàng, dương vật to dày ra vào liên hồi, mỗi cú thúc mạnh khiến nàng uốn cong người, tiếng rên rỉ thoát ra một cách vô lực:

“A… Ưm ... Ah... ah...!”

Hắn bóp ngực Trương Nhị, sữa bắn tung, tay còn lại tát mạnh lên mông, “chát” vang dội, để lại dấu đỏ. Nàng bấu chặt thảm, ánh mắt mơ màng, tận hưởng từng nhịp nắc bạo liệt, âm hộ co bóp chặt lấy hắn, tiếng “chụt chụt” hòa cùng rên rỉ.

“Ư… sướng quá…”

Bất ngờ, ba gã không kiên nhẫn, mắt đỏ ngầu, lao lên sân khấu, quần đã cởi sẵn.

“Mẹ kiếp, tao không chờ nữa!”

Một gã gầm, dương vật cứng ngắc. Gã mặt sẹo đang thúc dương vật vào âm hộ của Trương Nhị gào lên:

“Cút!”

Nhưng ả vũ nữ như muốn kết thúc nhanh quá trình này, mông hẩy lên, giọng khàn khàn, thì thầm:

“Cứ… làm đi…”

Đám đông gào rú điên cuồng. Gã thứ nhất, cao lêu nghêu, quỳ xuống, nhét dương vật vào miệng nàng, nàng mút lấy, lưỡi xoáy quanh, rên ư ử. Gã thứ hai, bụng phệ, đẩy chân nàng dang rộng, chen vào, đâm mạnh vào âm hộ cùng gã mặt sẹo, khiến nàng hét lên:

“A… đầy quá ... Ah... ah... Đau ... Ah... ah... quá!”

Hai dương vật cọ sát, ra vào không đồng nhịp, âm hộ Trương Nhị ướt nhẹp dâm thủy lẫn tinh dịch của người trước nhưng cùng lúc ngậm lấy hai căn dương vật thì vẫn trở lên căng chặt vô cùng. Gã thứ ba, tay xoa ngực, véo nhũ, sữa chảy thành dòng, hắn nhét ngón tay vào hậu môn nàng, khiến nàng run rẩy, tiếng rên càng lúc càng to. Bốn gã cùng hành sự, nàng uốn éo, rên rỉ không ngừng, cơ thể lấp lánh mồ hôi, ánh mắt mê đắm, như nữ thần nhục dục giữa cơn truy hoan.

Lý Uyển Như không rời mắt lấy một lần. Ánh mắt sâu thẳm chẳng để lộ suy nghĩ gì, nhưng trong đáy lòng lại gợn lên một cảm giác khó gọi thành tên, không thương hại, không căm ghét, chỉ có một thứ cảm giác sâu kín: “Làm thế nào một dong binh ưu tú như Trương Nhị lại rơi xuống được tận đáy này?”

Hơn một canh giờ trôi qua, cuộc truy hoan mới dừng lại. Trương Nhị lúc này không thể tự đi được, được hai nha hoàn dìu vào hậu viện nghỉ ngơi. Cả người nàng dính đấy tinh dịch, mồ hôi và cả sữa của chính nàng. Mỗi bước di chuyển tinh dịch đều chảy xuống bên đùi, khiến cho cảnh tượng càng thêm dâm mỹ.

Sau đó, Lý Uyển Như đứng dậy, bước vào trong hậu viện, lặng lẽ tìm cách tiếp cận Trương Nhị, muốn tìm hiểu ngọn nguồn lý do Trương Nhị lại xuất hiện nơi đây, làm công việc bẩn thỉu như vậy.

Cánh cửa hậu viện đóng kín, chỉ có một khe hở nhỏ rọi ánh sáng mờ nhạt ra ngoài. Hai gã hộ vệ đứng gác, vừa lười biếng vừa cảnh giác. Một tên ngậm cọng cỏ, tên còn lại cầm đèn lồng đưa qua lại như đang xua muỗi.

Tiếng guốc gõ nhẹ trên nền đá vang lên. Một nữ nhân khoác bộ xiêm y mỏng dính, chân trần, eo thon, yếm trễ quá nửa ngực xuất hiện như ảo ảnh trong bóng đêm. Mùi son phấn thơm nhẹ phả ra theo từng bước chân. Gương mặt được trang điểm khéo léo, vừa mang nét quyến rũ vừa có phần lười biếng thường thấy ở kỹ nữ làm đêm khuya.

Lý Uyển Như dừng trước cửa, tay ôm hờ lấy cổ áo, mắt nửa khép nửa mở như thể mới vừa bị khách hành hạ xong.

“Ai? Hậu viện không phận sự miễn vào.”

Tên hộ vệ ngậm cỏ quát lên, mắt vẫn liếc dọc cơ thể cô. Lý Uyển Như không đáp ngay. Cô nhích người lại gần, cố ý để ánh đèn chiếu rõ gương mặt kiều diễm. Đôi môi hồng hé mở, tay phải nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay cầm đèn của tên kia đặt lên bầu ngực căng tràn của mình, ánh mắt hơi mơ màng như thể say rượu, khẽ nghiêng đầu nũng nịu.

“Ngươi đoán xem... một kẻ thế này có phải kỹ nữ không?”

Tên hộ vệ giật mình, nhưng ngón tay không hề rút lại. Cảm giác mềm mại, nóng rực, nhịp tim phập phồng ngay trong tay khiến hắn thoáng ngây dại Lý. Uyển Như cười khẽ, tay trái kéo nhẹ vạt áo, bàn tay hộ vệ chưa kịp rút thì đã thấy đầu vú hồng hào phập phồng lộ rõ trong lớp vải trễ nải.

“Tú bà vừa điều ta từ Vạn Phương sang, tên là Uyển Nhi, bà bảo đêm nay có khách cũ cần dỗ. Mệt rã rời mà còn phải vòng đường sau… thật đáng ghét...”

Nói rồi cô xoay người, để lộ eo lưng trơn mịn và mảnh thẻ kỹ nữ bằng đồng chạm khắc hoa văn đeo ở hông. Tấm thẻ là vật mà bất cứ nữ nhân nào làm việc chính thức cho Bách Hoa Lâu đều được phát. Dĩ nhiên, đó là một món hàng mà cô đánh cắp được khi còn trong sảnh.

Tên hộ vệ nuốt khan một tiếng, ánh mắt lập tức dịu lại.

“Tú bà không báo… nhưng có thẻ thì chắc là thật. Người mới à?”

Lý Uyển Như làm bộ cáu kỉnh:

“Mới chiều nay đến đã bị gọi đi hầu khách, còn bị dọa kiểm tra này nọ. Các ngươi mà chậm trễ để khách đợi... lỡ đâu khách bất mãn thì ai chịu?”

Tên còn lại liếc nhìn đồng bọn, rồi khoát tay:

“Được rồi, vào đi.”

Lý Uyển Như nháy mắt, miệng cong cong, tay vô tình vuốt dọc thắt lưng một tên, cào nhẹ móng tay qua thắt lưng hắn một cái. Môi hồng hé mở:

“Đa tạ hai vị đại ca ~”

Nói đoạn, cô xoay người bước vào hậu viện, váy áo khẽ tung bay, từng bước đầy uốn éo. Hai tên hộ vệ ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng cô, một người vô thức liếm môi, còn người kia thì nuốt nước bọt đánh "ực" một tiếng.

Hậu viện Bách Hoa Lâu, trái ngược với sảnh chính đầy sắc hương trụy lạc, lại mang vẻ tĩnh lặng kỳ dị như một thế giới sau tấm màn nhung.

Lý Uyển Như bước chân vào, cánh cửa gỗ đóng lại phía sau lưng với một tiếng “cạch” nặng nề. Mùi phấn son tan dần, nhường chỗ cho mùi thuốc sắc, hương gỗ mục và tàn nhang phảng phất trong gió đêm. Những chiếc đèn lồng đỏ treo rải rác trên hành lang gỗ, ánh sáng mờ mờ ảo ảo in bóng cô kéo dài uốn lượn trên nền đá rêu trơn.

Hậu viện gồm hai dãy nhà song song, mái ngói rêu phong, cửa sổ đóng kín. Đây là khu vực dành cho vũ nữ và kỹ nữ nghỉ ngơi sau những cuộc tiếp khách. Nơi này cũng là chỗ điều dưỡng cho những người quá sức, thân thể tàn tạ vì khách nhân chơi đùa đến kiệt lực.

Tiếng thở dốc, rên rỉ hoặc ho khan vọng ra từ sau một vài cánh cửa, tạo nên thứ âm thanh ám muội và buồn bã đến rợn người. Thi thoảng có bóng người mặc áo ngủ mỏng lướt qua hành lang, đôi mắt trống rỗng, mái tóc rối tung, chẳng thèm nhìn ai.

Lý Uyển Như vẫn giữ dáng đi uyển chuyển, bước chân nhẹ như mèo, vừa đủ lẳng lơ, vừa đủ dè chừng. Cô ghé qua một căn phòng, lại nghe bên trong vọng ra tiếng rên nhỏ:

“Không… ta mệt rồi… hôm nay tiếp đủ rồi…”

Cô bỏ qua khi đây không giống giọng Trương Nhị, liền đi tiếp. Cuối dãy, nơi ít đèn sáng nhất, có một căn phòng hơi hé cửa, ánh sáng bên trong mờ mờ. Ngoài cửa treo một tấm thẻ gỗ nhỏ, viết nguệch ngoạc bằng mực đã nhòe: "Trương"

Lý Uyển Như khẽ gõ ba tiếng lên cánh cửa, một giọng nói thanh thúy cất lên:

“Mời vào, cửa không khóa.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tần Hoan
  • Nguyệt Lộc
Chưởng Hoan
  • Đông Thiên Đích Liễu Diệp
[Zhihu] Hợp Hoan
  • Hạc Cửu (鶴九)
Chương 7 END
Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan full
  • Bán Song Tà Nguyệt

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom