hoanduthanhnu
Tác giả VW
-
Chương 77:Gặp lại người quen
Đêm đã khuya, ánh đèn lồng đỏ rực chiếu rọi khắp đại lầu Bách Hoa, khiến nơi đây tràn ngập không khí mê hoặc và huyễn hoặc. Một số nơi phong lưu thường vẫn sử dụng các loại đèn lồng xưa cũ mà không dùng đến trận pháp chiếu sáng, hiển nhiên là để tăng thêm tính kích thích của khách hàng.
Sảnh chính rực rỡ ánh đèn, nhạc vũ trầm bổng không dứt. Tuy nhiên, nơi thật sự quyết định số mệnh của kẻ quyền quý lại không phải dưới sàn diễn, mà là những gian phòng riêng lầu trên, nơi cửa kính một chiều cho phép nhìn xuống mọi thứ mà không bị bất kỳ ánh mắt nào dòm ngó ngược lại.
Trong một gian phòng như thế, Lý Uyển Như lặng lẽ ngồi trên ghế gỗ khảm ngọc, lưng thẳng tắp, ánh mắt lạnh mà sâu. Đối diện là Khương chấp sự, người đã tự mình đến đón nàng, nói là “một bữa rượu để kết giao thêm vài phần hữu hảo”.
Hai người Trần Tự và Phùng Sâm đang đứng ngoài cổng Bách Hoa Lầu, cùng với một vài người của Khương chấp sự. Dù không thể theo vào trong, cả hai vẫn tỏ ra bình thản, không hề lo lắng về sự an toàn của cô.
Khương chấp sự, theo như báo cáo là một người không có tu vi, hoàn toàn là phàm nhân. Xét về thực lực cá nhân, hắn căn bản không thể đe dọa được một tu sĩ Nhân cảnh tầng bảy như Lý Uyển Như.
Trong nội bộ Cự Vân, Khương chấp sự lại là một nhân vật đặc biệt có trọng lượng. Hắn không dựa vào sức mạnh, mà nổi danh nhờ khả năng xử lý tình huống và tài đàm phán sắc sảo. Dù không bước chân vào giới tu hành, năng lực điều phối và giao thiệp của hắn lại được toàn bộ cao tầng Cự Vân công nhận. Nhiều lần, chính hắn là người đại diện Cự Vân tham gia các cuộc đàm phán quan trọng và lần nào cũng mang về kết quả có lợi vượt mong đợi.
Một kẻ không cần sức mạnh mà vẫn khiến các thế lực lớn phải dè chừng, đó mới là điểm khiến người ta không thể xem thường Khương chấp sự.
Trong căn phòng cấp cao, Lý Uyển Như và Khương chấp sự đối mặt nhau, chào hỏi những câu xã giao quen thuộc.
“Giới thiệu lại, tại hạ là Khương Trung, xin mời Lý cô nương một ly rượu bày tỏ lòng ngưỡng mộ của ta. Được gặp mặt, quả nhiên Lý cô nương xinh đẹp, quyến rũ như lời đồn.”
Khương Trung nói với giọng nói lễ độ, thêm khí chất có phần khiêm nhường khiến người ta có thiện cảm vô cùng. Tay hắn nâng ly rượu lên ngỏ ý mời.
Lý Uyển Như đáp lại với nụ cười quyến rũ, cầm ly chạm ly vang lên một tiếng keng thanh thúy. Trả lời hắn với vài câu xã giao nhàm chán.
Sau vài lời chào hỏi ban đầu, Khương Trung liền dò hỏi với giọng điệu hết sức tự nhiên, như thể đó là một câu bông đùa vậy:
“Cô nương tìm đến Cự Vân này, không biết là có ý gì?”
Lý Uyển Như nâng ly rượu nhấp môi, lưỡi nhỏ liếm nhẹ mép miệng, dung vài thủ thuật trong Hoan Du Thánh Điển thăm dò thái độ của Khương chấp sự:
“Không thể giấu Khương chấp sự được gì. Quả thực chúng ta muốn mượn một tuyến đường trung chuyển mà Cự Vân đang kiểm soát. Nó nằm sâu trong lãnh địa quý đoàn, nhưng nếu dùng được sẽ tránh khỏi bảy tám phần nguy hiểm.”
Khương Trung nheo mắt, tay đưa lên xoa xoa cằm lởm chởm râu của hắn:
“Đường ngầm dưới chân Tuyết Bích sơn?”
“Ngụy Doãn thống lĩnh tin rằng chỉ cần vài ngày là đủ để đi qua. Nhưng… muốn mượn đường, tất nhiên phải có lý do để quý đoàn mở lời.”
Lý Uyển Như giọng điệu mềm mỏng, cũng ngừng lại các động tác quyến rũ kia khi nhận ra tên Khương Trung này không phải kẻ đơn giản, hắn như thể miễn dịch với hành động của cô. Dấu ấn dục vọng dưới hạ thân của cô chẳng thể cảm nhận được một chút ham muốn nào từ phía của hắn cả.
Khương chấp sự ngả lưng, tựa vào thành ghế, tay lắc nhẹ ly rượu, mắt không nhìn người đối diện mà nhìn phía sàn diễn đang có chút thay đổi tiết mục.
“Tuyến đường ấy chúng ta mất rất nhiều thời gian và công sức mới có thể đạt được. Thôn Thiên đoàn muốn mượn không phải không thể, chỉ là cần một chút điều kiện…”
Lý Uyển Như liếc mắt, không giấu suy nghĩ trong lòng:
“Điều kiện?”
Khương chấp sự không đáp lại, chỉ thưởng thức ly rượu trong tay. Lý Uyển Như cũng không dò hỏi nữa, cô hiểu ý của hắn chính là đợi cuộc đàm phán này mai mới đưa ra điều kiện.
Chỉ là, mục đích của chuyến gặp mặt này của cô không đơn giản thế, tuyệt nhiên không thể về tay không được, phải gặt hái chút lợi thế thì việc đàm phán ngày mai mới có kết quả tốt đẹp.
Tiết mục trên sàn diễn đã chuẩn bị hoàn tất, chỉ thấy ở đó dựng một chiếc cột lớn cỡ cánh tay, không rõ để làm gì. Nhưng vài kẻ bắt đàu huýt sáo, đi kèm cùng vài nụ cười khả ố khiến Lý Uyển Như biết rằng tiết mục này có vẻ không phải bình thường. Ngay cả vị Khương chấp sự cũng đưa ánh mắt dõi theo sàn diễn như chờ đợi.
Đèn sân khấu vụt tắt, bóng tối nuốt chửng khán phòng, chỉ còn tiếng nhạc trầm thấp, như nhịp tim chậm rãi nhưng đầy kích thích.
Một tia sáng đỏ rực bùng lên, chiếu thẳng vào trung tâm sân khấu, nơi cô nàng vũ nữ bí ẩn xuất hiện. Chiếc khăn mỏng che nửa khuôn mặt phía dưới khẽ lay động, để lộ đôi mắt to tròn, lấp lánh như hai viên ngọc hắc diệu, vừa quyến rũ vừa bí hiểm.
Bộ vũ phục mỏng tang ôm sát cơ thể, ánh sáng xuyên qua lớp vải, phô bày những đường cong hoàn mỹ, không một mảnh vải lót bên trong, mỗi chuyển động đều như một lời mời gọi đầy cám dỗ. Đám đông gầm lên, tiếng vỗ tay xen lẫn những lời thì thầm thô tục.
Tiếng nhạc trở nên dồn dập, cô nàng bắt đầu chuyển động, bước chân nhẹ nhàng như mèo, uyển chuyển quấn quanh chiếc cột. Đôi tay thon dài vuốt ve cột thép, như thể truyền vào nó hơi ấm từ cơ thể. Nàng xoay người, mái tóc dài tung bay, chiếc khăn che mặt trượt xuống một chút, để lộ khóe môi cong cong đầy ý cười.
Mỗi động tác đều được tính toán hoàn hảo: lúc chậm rãi, trêu ngươi, lúc mạnh mẽ, dứt khoát, khiến khán giả không thể rời mắt. Nàng bám cột, thân hình uốn cong như một con rắn, trượt xuống rồi lại leo lên, ánh sáng đỏ chuyển sang tím, tôn lên làn da trắng ngần, khiến cả khán phòng như bùng nổ trong sự kích động. Từng tiếng hịt thở mạnh khi các bộ vị mẫn cảm lộ ra, bầu vú không quá to nhưng cảm giác cực kỳ vừa tay, mông căng tròng lắc lư theo từng động tác. Âm hộ lún phún long được cắt tỉa gọn gàng như thể đang mời gọi đám khách nhân noi đây vậy.
Chỉ là, thân ảnh này thực sự tạo cảm giác rất quen thuộc đối với Lý Uyển Như, cố gắng lục lọi lại trí nhớ của mình. Cô cuối cùng cũng xác định được vũ nữ đang múa cột kia lại chính là Trương Nhị, người đáng lẽ đang có một cuộc sống vui vẻ, sung túc bên trượng phu và con của hai người.
Tiết mục đạt cao trào, Trương Nhị nhảy lên, đôi chân thon dài quấn chặt cột, cả người xoay tròn trong không trung, mái tóc như dải lụa đen tung bay. Đám đông gào thét, tiếng vỗ tay át cả nhạc. Khi nàng hạ xuống, đứng lặng giữa sân khấu, mồ hôi lấp lánh trên da, ánh sáng mờ đi, chỉ còn một vệt sáng trắng nhạt bao lấy cơ thể nàng, như một lời thách thức cuối cùng.
Dưới ánh đèn đỏ lờ mờ, không khí trong căn phòng đặc quánh mùi rượu, mồ hôi và dục vọng sục sôi. Đám đông gào thét, tiếng huýt sáo, đập bàn vang lên như sấm, át cả tiếng nhạc dồn dập. Gã đàn ông áo gấm đỏ, nụ cười nham nhở lộ hàm răng vàng khè, bước ra giữa sân khấu, giơ tay như muốn khuấy động thêm sự điên cuồng.
“Thưa quý vị, tiết mục đêm nay chưa thể kết thúc như vậy được!”
Hắn gào lên, giọng khàn khàn đầy kích động.
“Cô nàng này, chỉ với 10 điểm tích lũy, quý vị có thể tùy ý chơi đùa nàng thỏa sức trên sàn diễn này, còn chần chờ gì nữa, cơ hội được địt một cực phẩm như vậy không phải lúc nào cũng có đâu. Và đặc biệt là nàng còn là một Nhân cảnh tầng bảy, tuyệt đối có thể chịu đựng sự giày vò cả đêm!”
Đám đông bùng nổ, tiếng la ó như xé toạc không gian, ánh mắt hau háu đổ dồn về phía vũ nữ nằm trên tấm thảm đỏ giữa sân khấu.
Cuộc trả giá nhanh chóng được diễn ra, chỉ thoáng chốc đã có gần chục người đăng ký rồi. Có kẻ là dong binh kiếm điểm tích lũy từ việc làm nhiệm vụ, cũng có kẻ là thương gia, hay thế gia công tử, trực tiếp dùng tiền đổi điểm để tiêu xài thoải mái.
Trương Nhị nằm đó, trên tấm thảm đỏ, đôi mắt trống rỗng nhưng cơ thể toát ra sức hút chết người. Lớp vải mỏng manh ôm sát lấy những đường cong hoàn hảo, làn da trắng ngần lấp ló dưới ánh sáng chập chờn, như một lời mời gọi không thể cưỡng lại. Nàng không phản kháng, không di chuyển, chỉ nằm yên, chân khẽ dang ra, tay kéo váy mỏng lộ ra âm hộ có phần hơi thâm sau khi trải qua sinh nở, sẵn sàng đón nhận mọi thứ. Đám đông không thể rời mắt, hơi thở họ nặng nề, ánh mắt như muốn nuốt chửng nàng.
Gã béo phì loạng choạng bước lên, áo ngoài đã cởi toẹt từ lúc nào, để lộ lớp mỡ rung rinh dưới ánh đèn. Hắn cười khùng khục, đôi mắt đục ngầu vì rượu và dục vọng, miệng lẩm bẩm:
“Mẹ kiếp, nhìn mà xem, con hàng thế này!”
Hắn quỳ xuống bên nàng, đôi tay thô bạo xé toạc lớp vải mỏng, để lộ cặp ngực căng tròn, đầu nhũ hơi thâm dựng đứng, run rẩy dưới ánh sáng đỏ. Hắn không chờ đợi, bàn tay to lớn bóp mạnh lấy một bên ngực, ngón cái và ngón trỏ véo mạnh đầu vú, kéo dài ra như muốn thử độ đàn hồi.
Trương Nhị khẽ rên lên, một âm thanh mềm mại, đầy kích thích, và bất ngờ, một dòng sữa trắng đục rỉ ra từ đầu nhũ, chảy chậm xuống làn da trắng ngần, lấp lánh dưới ánh đèn.
“Ôi mẹ ơi, còn có cả sữa!”
Gã béo gào lên, mắt sáng rực, đám đông gầm lên theo, tiếng la hét như muốn làm nổ tung căn phòng.
Hắn cúi xuống, miệng ngậm lấy đầu nhũ, mút mạnh, tiếng chụt chụt vang lên rõ mồn một, trong khi tay kia tiếp tục bóp nặn bên ngực còn lại, khiến vài giọt sữa nữa rỉ ra, chảy thành vệt trên bụng nàng. Nàng rên rỉ, tiếng rên kéo dài, không phải đau đớn mà như một bài hát nhục cảm:
“Ư… ưm… mạnh ... Ah... ah... nữa đi…”
Giọng Trương Nhị nhỏ, nhưng đầy khiêu khích, như thể đang mời gọi gã béo đi xa hơn. Hắn ngẩng lên, miệng ướt nhẹp, nụ cười nham nhở:
“Con điếm, mày thích thế này đúng không?”
Hắn tát nhẹ lên má nàng, rồi đánh mạnh xuống cặp mông tròn trịa, tiếng “chát” vang lên, để lại dấu đỏ in hằn trên làn da mịn màng. Nàng khẽ cong người, mông hếch lên một chút, như thể đón nhận và tận hưởng sự thô bạo.
Gã béo cởi quần, để lộ dương vật căng cứng, to bè, đầu đỏ ửng, mạch máu nổi rõ dưới lớp da. Hắn gầm gừ, không chút nhẹ nhàng, đẩy hai chân nàng dang rộng, để lộ âm hộ ướt át, lấp lánh dưới ánh đèn, môi ngoài hồng hào, môi trong hé mở như mời gọi.
“Mẹ kiếp, ướt thế này rồi!”
Hắn cười lớn, ngón tay thô bạo luồn xuống, chà xát mạnh, khiến Trương Nhị càng rên to hơn.
“A… ưm… nhanh lên… xin ... Ah... ah... ngài mau địt ... Ah... ah... ta.”
Tiếng rên của nàng như đổ thêm dầu vào lửa, đám đông gào rú, một vài gã đã bắt đầu cởi áo, sốt ruột chờ đến lượt.
Hắn không chờ thêm, cầm dương vật, chà đầu vào âm hộ nàng, trơn tuột vì sự ướt át, rồi đâm mạnh một cái, lút cán. Nàng hét lên, nhưng không phải đau, mà là một tiếng rên đầy khoái lạc.
“A… mạnh nữa ... Ah... ah... !”
Cơ thể Trương Nhị uốn cong, ngực rung lên theo từng cú thúc, dòng sữa vẫn rỉ ra từ đầu nhũ, chảy xuống bụng, lấp lánh như ngọc trai. Gã béo nắc liên hồi, mỗi cú thúc như muốn xé toạc nàng ra, tiếng da thịt va chạm “bạch bạch” hòa cùng tiếng rên rỉ của nàng, lúc thì kéo dài, “Ư… ưm… sâu nữa…”, lúc thì ngắt quãng, “A… a… mạnh lên!”
Hắn vừa nắc vừa bóp ngực, véo nhũ, mỗi lần véo lại khiến sữa bắn ra, rơi cả xuống tấm thảm đỏ.
“Chặt vãi!” Hắn gào lên, mồ hôi túa ra, mặt đỏ như muốn nổ tung.
Hắn đổi tư thế, kéo Trương Nhị ngồi dậy, đè nàng áp vào cây cột giữa sân khấu, một chân nàng bị nhấc lên, để lộ âm hộ ướt át, đỏ ửng vì bị nắc liên tục. Hắn đâm vào từ phía sau, tay đánh mạnh vào mông, mỗi cú “chát” vang lên hòa cùng tiếng rên của nàng:
“Ư… mạnh nữa… đừng dừng ... Ah... ah... lại”
Nàng bấu chặt vào cột, cơ thể run rẩy, nhưng ánh mắt mơ màng, đôi môi hé mở, như thể đang chìm trong một cơn sóng khoái lạc. Đám đông như phát điên, tiếng hò hét át cả nhạc:
“Nắc mạnh vào! Phá nó đi!”
Gã béo càng hăng, tay bóp ngực Trương Nhị mạnh hơn, sữa chảy thành dòng, rơi xuống sàn, trong khi dương vật hắn ra vào không ngừng, mỗi cú thúc khiến âm hộ nàng co bóp, ướt át đến mức phát ra tiếng nhóp nhép. Nàng rên to hơn:
“A… sắp… Ưm ... Ah... ah... sắp ra rồi…”
Giọng nàng lạc đi, cơ thể run lên từng đợt, như thể đang đạt đỉnh.
Gã béo gầm lên: “Mẹ kiếp, tao cũng ra đây!”
Hắn thúc mạnh vài cú cuối, rồi đổ sụp xuống, thở hổn hển, dương vật ướt nhẹp, cơ thể run rẩy vì kiệt sức. Nàng vẫn áp vào cột, hơi thở dồn dập, sữa vẫn rỉ ra từ ngực, âm hộ ướt át lấp lánh dưới ánh đèn, sẵn sàng cho gã tiếp theo.
Đám đông bùng nổ, tiếng gào thét như muốn phá nát căn phòng. Trương Nhị nằm xuống lại, ánh mắt vẫn mơ màng, cơ thể lấp lánh mồ hôi và sữa, như một nữ thần nhục dục, cam chịu nhưng đầy kiêu hãnh, chờ đợi những gã tiếp theo trong hơn chục tên đã ra giá.
Cảnh tượng dâm dục của Trương Nhị bên dưới sảnh tiếp tục diễn ra. Song, tại một gian phòng phía trên cao, một màn kịch còn ngấm ngầm thiêu đốt hơn đang diễn ra.
Lý Uyển Như ngồi vắt ngang trên người Khương Trung, thân thể trần trụi dính sát lấy hắn. Âm hộ của cô như đóa hoa ướt át siết chặt lấy dương vật, không ngừng nhấp nhô theo nhịp, ướt át và nóng rực. Mỗi chuyển động đều tinh tế, đều có mục đích.
Lợi dụng lúc hắn đang thưởng thức cảnh múa cột của Trương Nhị, cô lặng lẽ vận chuyển bí thuật Mê Hoặc, thi triển thuần thục đến mức không ai có thể nhận ra. Đây là con bài tủ mà cô đã dùng nhiều lần trong các cuộc đàm phán, một bí pháp của Hoan Du Thánh Điển, nhẹ nhàng khống chế tâm trí đối phương, khiến hắn phải sinh ra ham muốn đối với bản thân. Khi khoái cảm đạt đến đỉnh điểm mà lý trí mờ đi, lời nói và điều kiện sẽ rất dễ dàng bị chi phối.
Khương Trung không có tu vi, chỉ là một người thường được rèn luyện qua thương trường. Nhưng trước một kẻ tu luyện Hoan Du Thánh Điển như cô, hắn chẳng khác nào con cừu non bị lột da từng lớp bằng khoái lạc.
Khi mọi chuyện kết thúc, thân thể hắn đổ sập xuống đệm, dương vật mềm nhũn, mồ hôi chảy dài hai bên thái dương. Lý Uyển Như cúi xuống, thì thầm vài lời hứa hẹn ngọt ngào vào tai hắn, nhẹ như hơi thở, nhưng đủ để gieo mầm ảo tưởng. Chỉ cần hắn còn ham muốn, thì trên bàn đàm phán ngày mai, cán cân sẽ nghiêng về phía cô.
Sảnh chính rực rỡ ánh đèn, nhạc vũ trầm bổng không dứt. Tuy nhiên, nơi thật sự quyết định số mệnh của kẻ quyền quý lại không phải dưới sàn diễn, mà là những gian phòng riêng lầu trên, nơi cửa kính một chiều cho phép nhìn xuống mọi thứ mà không bị bất kỳ ánh mắt nào dòm ngó ngược lại.
Trong một gian phòng như thế, Lý Uyển Như lặng lẽ ngồi trên ghế gỗ khảm ngọc, lưng thẳng tắp, ánh mắt lạnh mà sâu. Đối diện là Khương chấp sự, người đã tự mình đến đón nàng, nói là “một bữa rượu để kết giao thêm vài phần hữu hảo”.
Hai người Trần Tự và Phùng Sâm đang đứng ngoài cổng Bách Hoa Lầu, cùng với một vài người của Khương chấp sự. Dù không thể theo vào trong, cả hai vẫn tỏ ra bình thản, không hề lo lắng về sự an toàn của cô.
Khương chấp sự, theo như báo cáo là một người không có tu vi, hoàn toàn là phàm nhân. Xét về thực lực cá nhân, hắn căn bản không thể đe dọa được một tu sĩ Nhân cảnh tầng bảy như Lý Uyển Như.
Trong nội bộ Cự Vân, Khương chấp sự lại là một nhân vật đặc biệt có trọng lượng. Hắn không dựa vào sức mạnh, mà nổi danh nhờ khả năng xử lý tình huống và tài đàm phán sắc sảo. Dù không bước chân vào giới tu hành, năng lực điều phối và giao thiệp của hắn lại được toàn bộ cao tầng Cự Vân công nhận. Nhiều lần, chính hắn là người đại diện Cự Vân tham gia các cuộc đàm phán quan trọng và lần nào cũng mang về kết quả có lợi vượt mong đợi.
Một kẻ không cần sức mạnh mà vẫn khiến các thế lực lớn phải dè chừng, đó mới là điểm khiến người ta không thể xem thường Khương chấp sự.
Trong căn phòng cấp cao, Lý Uyển Như và Khương chấp sự đối mặt nhau, chào hỏi những câu xã giao quen thuộc.
“Giới thiệu lại, tại hạ là Khương Trung, xin mời Lý cô nương một ly rượu bày tỏ lòng ngưỡng mộ của ta. Được gặp mặt, quả nhiên Lý cô nương xinh đẹp, quyến rũ như lời đồn.”
Khương Trung nói với giọng nói lễ độ, thêm khí chất có phần khiêm nhường khiến người ta có thiện cảm vô cùng. Tay hắn nâng ly rượu lên ngỏ ý mời.
Lý Uyển Như đáp lại với nụ cười quyến rũ, cầm ly chạm ly vang lên một tiếng keng thanh thúy. Trả lời hắn với vài câu xã giao nhàm chán.
Sau vài lời chào hỏi ban đầu, Khương Trung liền dò hỏi với giọng điệu hết sức tự nhiên, như thể đó là một câu bông đùa vậy:
“Cô nương tìm đến Cự Vân này, không biết là có ý gì?”
Lý Uyển Như nâng ly rượu nhấp môi, lưỡi nhỏ liếm nhẹ mép miệng, dung vài thủ thuật trong Hoan Du Thánh Điển thăm dò thái độ của Khương chấp sự:
“Không thể giấu Khương chấp sự được gì. Quả thực chúng ta muốn mượn một tuyến đường trung chuyển mà Cự Vân đang kiểm soát. Nó nằm sâu trong lãnh địa quý đoàn, nhưng nếu dùng được sẽ tránh khỏi bảy tám phần nguy hiểm.”
Khương Trung nheo mắt, tay đưa lên xoa xoa cằm lởm chởm râu của hắn:
“Đường ngầm dưới chân Tuyết Bích sơn?”
“Ngụy Doãn thống lĩnh tin rằng chỉ cần vài ngày là đủ để đi qua. Nhưng… muốn mượn đường, tất nhiên phải có lý do để quý đoàn mở lời.”
Lý Uyển Như giọng điệu mềm mỏng, cũng ngừng lại các động tác quyến rũ kia khi nhận ra tên Khương Trung này không phải kẻ đơn giản, hắn như thể miễn dịch với hành động của cô. Dấu ấn dục vọng dưới hạ thân của cô chẳng thể cảm nhận được một chút ham muốn nào từ phía của hắn cả.
Khương chấp sự ngả lưng, tựa vào thành ghế, tay lắc nhẹ ly rượu, mắt không nhìn người đối diện mà nhìn phía sàn diễn đang có chút thay đổi tiết mục.
“Tuyến đường ấy chúng ta mất rất nhiều thời gian và công sức mới có thể đạt được. Thôn Thiên đoàn muốn mượn không phải không thể, chỉ là cần một chút điều kiện…”
Lý Uyển Như liếc mắt, không giấu suy nghĩ trong lòng:
“Điều kiện?”
Khương chấp sự không đáp lại, chỉ thưởng thức ly rượu trong tay. Lý Uyển Như cũng không dò hỏi nữa, cô hiểu ý của hắn chính là đợi cuộc đàm phán này mai mới đưa ra điều kiện.
Chỉ là, mục đích của chuyến gặp mặt này của cô không đơn giản thế, tuyệt nhiên không thể về tay không được, phải gặt hái chút lợi thế thì việc đàm phán ngày mai mới có kết quả tốt đẹp.
Tiết mục trên sàn diễn đã chuẩn bị hoàn tất, chỉ thấy ở đó dựng một chiếc cột lớn cỡ cánh tay, không rõ để làm gì. Nhưng vài kẻ bắt đàu huýt sáo, đi kèm cùng vài nụ cười khả ố khiến Lý Uyển Như biết rằng tiết mục này có vẻ không phải bình thường. Ngay cả vị Khương chấp sự cũng đưa ánh mắt dõi theo sàn diễn như chờ đợi.
Đèn sân khấu vụt tắt, bóng tối nuốt chửng khán phòng, chỉ còn tiếng nhạc trầm thấp, như nhịp tim chậm rãi nhưng đầy kích thích.
Một tia sáng đỏ rực bùng lên, chiếu thẳng vào trung tâm sân khấu, nơi cô nàng vũ nữ bí ẩn xuất hiện. Chiếc khăn mỏng che nửa khuôn mặt phía dưới khẽ lay động, để lộ đôi mắt to tròn, lấp lánh như hai viên ngọc hắc diệu, vừa quyến rũ vừa bí hiểm.
Bộ vũ phục mỏng tang ôm sát cơ thể, ánh sáng xuyên qua lớp vải, phô bày những đường cong hoàn mỹ, không một mảnh vải lót bên trong, mỗi chuyển động đều như một lời mời gọi đầy cám dỗ. Đám đông gầm lên, tiếng vỗ tay xen lẫn những lời thì thầm thô tục.
Tiếng nhạc trở nên dồn dập, cô nàng bắt đầu chuyển động, bước chân nhẹ nhàng như mèo, uyển chuyển quấn quanh chiếc cột. Đôi tay thon dài vuốt ve cột thép, như thể truyền vào nó hơi ấm từ cơ thể. Nàng xoay người, mái tóc dài tung bay, chiếc khăn che mặt trượt xuống một chút, để lộ khóe môi cong cong đầy ý cười.
Mỗi động tác đều được tính toán hoàn hảo: lúc chậm rãi, trêu ngươi, lúc mạnh mẽ, dứt khoát, khiến khán giả không thể rời mắt. Nàng bám cột, thân hình uốn cong như một con rắn, trượt xuống rồi lại leo lên, ánh sáng đỏ chuyển sang tím, tôn lên làn da trắng ngần, khiến cả khán phòng như bùng nổ trong sự kích động. Từng tiếng hịt thở mạnh khi các bộ vị mẫn cảm lộ ra, bầu vú không quá to nhưng cảm giác cực kỳ vừa tay, mông căng tròng lắc lư theo từng động tác. Âm hộ lún phún long được cắt tỉa gọn gàng như thể đang mời gọi đám khách nhân noi đây vậy.
Chỉ là, thân ảnh này thực sự tạo cảm giác rất quen thuộc đối với Lý Uyển Như, cố gắng lục lọi lại trí nhớ của mình. Cô cuối cùng cũng xác định được vũ nữ đang múa cột kia lại chính là Trương Nhị, người đáng lẽ đang có một cuộc sống vui vẻ, sung túc bên trượng phu và con của hai người.
Tiết mục đạt cao trào, Trương Nhị nhảy lên, đôi chân thon dài quấn chặt cột, cả người xoay tròn trong không trung, mái tóc như dải lụa đen tung bay. Đám đông gào thét, tiếng vỗ tay át cả nhạc. Khi nàng hạ xuống, đứng lặng giữa sân khấu, mồ hôi lấp lánh trên da, ánh sáng mờ đi, chỉ còn một vệt sáng trắng nhạt bao lấy cơ thể nàng, như một lời thách thức cuối cùng.
Dưới ánh đèn đỏ lờ mờ, không khí trong căn phòng đặc quánh mùi rượu, mồ hôi và dục vọng sục sôi. Đám đông gào thét, tiếng huýt sáo, đập bàn vang lên như sấm, át cả tiếng nhạc dồn dập. Gã đàn ông áo gấm đỏ, nụ cười nham nhở lộ hàm răng vàng khè, bước ra giữa sân khấu, giơ tay như muốn khuấy động thêm sự điên cuồng.
“Thưa quý vị, tiết mục đêm nay chưa thể kết thúc như vậy được!”
Hắn gào lên, giọng khàn khàn đầy kích động.
“Cô nàng này, chỉ với 10 điểm tích lũy, quý vị có thể tùy ý chơi đùa nàng thỏa sức trên sàn diễn này, còn chần chờ gì nữa, cơ hội được địt một cực phẩm như vậy không phải lúc nào cũng có đâu. Và đặc biệt là nàng còn là một Nhân cảnh tầng bảy, tuyệt đối có thể chịu đựng sự giày vò cả đêm!”
Đám đông bùng nổ, tiếng la ó như xé toạc không gian, ánh mắt hau háu đổ dồn về phía vũ nữ nằm trên tấm thảm đỏ giữa sân khấu.
Cuộc trả giá nhanh chóng được diễn ra, chỉ thoáng chốc đã có gần chục người đăng ký rồi. Có kẻ là dong binh kiếm điểm tích lũy từ việc làm nhiệm vụ, cũng có kẻ là thương gia, hay thế gia công tử, trực tiếp dùng tiền đổi điểm để tiêu xài thoải mái.
Trương Nhị nằm đó, trên tấm thảm đỏ, đôi mắt trống rỗng nhưng cơ thể toát ra sức hút chết người. Lớp vải mỏng manh ôm sát lấy những đường cong hoàn hảo, làn da trắng ngần lấp ló dưới ánh sáng chập chờn, như một lời mời gọi không thể cưỡng lại. Nàng không phản kháng, không di chuyển, chỉ nằm yên, chân khẽ dang ra, tay kéo váy mỏng lộ ra âm hộ có phần hơi thâm sau khi trải qua sinh nở, sẵn sàng đón nhận mọi thứ. Đám đông không thể rời mắt, hơi thở họ nặng nề, ánh mắt như muốn nuốt chửng nàng.
Gã béo phì loạng choạng bước lên, áo ngoài đã cởi toẹt từ lúc nào, để lộ lớp mỡ rung rinh dưới ánh đèn. Hắn cười khùng khục, đôi mắt đục ngầu vì rượu và dục vọng, miệng lẩm bẩm:
“Mẹ kiếp, nhìn mà xem, con hàng thế này!”
Hắn quỳ xuống bên nàng, đôi tay thô bạo xé toạc lớp vải mỏng, để lộ cặp ngực căng tròn, đầu nhũ hơi thâm dựng đứng, run rẩy dưới ánh sáng đỏ. Hắn không chờ đợi, bàn tay to lớn bóp mạnh lấy một bên ngực, ngón cái và ngón trỏ véo mạnh đầu vú, kéo dài ra như muốn thử độ đàn hồi.
Trương Nhị khẽ rên lên, một âm thanh mềm mại, đầy kích thích, và bất ngờ, một dòng sữa trắng đục rỉ ra từ đầu nhũ, chảy chậm xuống làn da trắng ngần, lấp lánh dưới ánh đèn.
“Ôi mẹ ơi, còn có cả sữa!”
Gã béo gào lên, mắt sáng rực, đám đông gầm lên theo, tiếng la hét như muốn làm nổ tung căn phòng.
Hắn cúi xuống, miệng ngậm lấy đầu nhũ, mút mạnh, tiếng chụt chụt vang lên rõ mồn một, trong khi tay kia tiếp tục bóp nặn bên ngực còn lại, khiến vài giọt sữa nữa rỉ ra, chảy thành vệt trên bụng nàng. Nàng rên rỉ, tiếng rên kéo dài, không phải đau đớn mà như một bài hát nhục cảm:
“Ư… ưm… mạnh ... Ah... ah... nữa đi…”
Giọng Trương Nhị nhỏ, nhưng đầy khiêu khích, như thể đang mời gọi gã béo đi xa hơn. Hắn ngẩng lên, miệng ướt nhẹp, nụ cười nham nhở:
“Con điếm, mày thích thế này đúng không?”
Hắn tát nhẹ lên má nàng, rồi đánh mạnh xuống cặp mông tròn trịa, tiếng “chát” vang lên, để lại dấu đỏ in hằn trên làn da mịn màng. Nàng khẽ cong người, mông hếch lên một chút, như thể đón nhận và tận hưởng sự thô bạo.
Gã béo cởi quần, để lộ dương vật căng cứng, to bè, đầu đỏ ửng, mạch máu nổi rõ dưới lớp da. Hắn gầm gừ, không chút nhẹ nhàng, đẩy hai chân nàng dang rộng, để lộ âm hộ ướt át, lấp lánh dưới ánh đèn, môi ngoài hồng hào, môi trong hé mở như mời gọi.
“Mẹ kiếp, ướt thế này rồi!”
Hắn cười lớn, ngón tay thô bạo luồn xuống, chà xát mạnh, khiến Trương Nhị càng rên to hơn.
“A… ưm… nhanh lên… xin ... Ah... ah... ngài mau địt ... Ah... ah... ta.”
Tiếng rên của nàng như đổ thêm dầu vào lửa, đám đông gào rú, một vài gã đã bắt đầu cởi áo, sốt ruột chờ đến lượt.
Hắn không chờ thêm, cầm dương vật, chà đầu vào âm hộ nàng, trơn tuột vì sự ướt át, rồi đâm mạnh một cái, lút cán. Nàng hét lên, nhưng không phải đau, mà là một tiếng rên đầy khoái lạc.
“A… mạnh nữa ... Ah... ah... !”
Cơ thể Trương Nhị uốn cong, ngực rung lên theo từng cú thúc, dòng sữa vẫn rỉ ra từ đầu nhũ, chảy xuống bụng, lấp lánh như ngọc trai. Gã béo nắc liên hồi, mỗi cú thúc như muốn xé toạc nàng ra, tiếng da thịt va chạm “bạch bạch” hòa cùng tiếng rên rỉ của nàng, lúc thì kéo dài, “Ư… ưm… sâu nữa…”, lúc thì ngắt quãng, “A… a… mạnh lên!”
Hắn vừa nắc vừa bóp ngực, véo nhũ, mỗi lần véo lại khiến sữa bắn ra, rơi cả xuống tấm thảm đỏ.
“Chặt vãi!” Hắn gào lên, mồ hôi túa ra, mặt đỏ như muốn nổ tung.
Hắn đổi tư thế, kéo Trương Nhị ngồi dậy, đè nàng áp vào cây cột giữa sân khấu, một chân nàng bị nhấc lên, để lộ âm hộ ướt át, đỏ ửng vì bị nắc liên tục. Hắn đâm vào từ phía sau, tay đánh mạnh vào mông, mỗi cú “chát” vang lên hòa cùng tiếng rên của nàng:
“Ư… mạnh nữa… đừng dừng ... Ah... ah... lại”
Nàng bấu chặt vào cột, cơ thể run rẩy, nhưng ánh mắt mơ màng, đôi môi hé mở, như thể đang chìm trong một cơn sóng khoái lạc. Đám đông như phát điên, tiếng hò hét át cả nhạc:
“Nắc mạnh vào! Phá nó đi!”
Gã béo càng hăng, tay bóp ngực Trương Nhị mạnh hơn, sữa chảy thành dòng, rơi xuống sàn, trong khi dương vật hắn ra vào không ngừng, mỗi cú thúc khiến âm hộ nàng co bóp, ướt át đến mức phát ra tiếng nhóp nhép. Nàng rên to hơn:
“A… sắp… Ưm ... Ah... ah... sắp ra rồi…”
Giọng nàng lạc đi, cơ thể run lên từng đợt, như thể đang đạt đỉnh.
Gã béo gầm lên: “Mẹ kiếp, tao cũng ra đây!”
Hắn thúc mạnh vài cú cuối, rồi đổ sụp xuống, thở hổn hển, dương vật ướt nhẹp, cơ thể run rẩy vì kiệt sức. Nàng vẫn áp vào cột, hơi thở dồn dập, sữa vẫn rỉ ra từ ngực, âm hộ ướt át lấp lánh dưới ánh đèn, sẵn sàng cho gã tiếp theo.
Đám đông bùng nổ, tiếng gào thét như muốn phá nát căn phòng. Trương Nhị nằm xuống lại, ánh mắt vẫn mơ màng, cơ thể lấp lánh mồ hôi và sữa, như một nữ thần nhục dục, cam chịu nhưng đầy kiêu hãnh, chờ đợi những gã tiếp theo trong hơn chục tên đã ra giá.
Cảnh tượng dâm dục của Trương Nhị bên dưới sảnh tiếp tục diễn ra. Song, tại một gian phòng phía trên cao, một màn kịch còn ngấm ngầm thiêu đốt hơn đang diễn ra.
Lý Uyển Như ngồi vắt ngang trên người Khương Trung, thân thể trần trụi dính sát lấy hắn. Âm hộ của cô như đóa hoa ướt át siết chặt lấy dương vật, không ngừng nhấp nhô theo nhịp, ướt át và nóng rực. Mỗi chuyển động đều tinh tế, đều có mục đích.
Lợi dụng lúc hắn đang thưởng thức cảnh múa cột của Trương Nhị, cô lặng lẽ vận chuyển bí thuật Mê Hoặc, thi triển thuần thục đến mức không ai có thể nhận ra. Đây là con bài tủ mà cô đã dùng nhiều lần trong các cuộc đàm phán, một bí pháp của Hoan Du Thánh Điển, nhẹ nhàng khống chế tâm trí đối phương, khiến hắn phải sinh ra ham muốn đối với bản thân. Khi khoái cảm đạt đến đỉnh điểm mà lý trí mờ đi, lời nói và điều kiện sẽ rất dễ dàng bị chi phối.
Khương Trung không có tu vi, chỉ là một người thường được rèn luyện qua thương trường. Nhưng trước một kẻ tu luyện Hoan Du Thánh Điển như cô, hắn chẳng khác nào con cừu non bị lột da từng lớp bằng khoái lạc.
Khi mọi chuyện kết thúc, thân thể hắn đổ sập xuống đệm, dương vật mềm nhũn, mồ hôi chảy dài hai bên thái dương. Lý Uyển Như cúi xuống, thì thầm vài lời hứa hẹn ngọt ngào vào tai hắn, nhẹ như hơi thở, nhưng đủ để gieo mầm ảo tưởng. Chỉ cần hắn còn ham muốn, thì trên bàn đàm phán ngày mai, cán cân sẽ nghiêng về phía cô.
Bình luận facebook