hoanduthanhnu
Tác giả VW
-
Chương 80: Đoàn trưởng
Hoàn cảnh của Trương Nhị thực sự vô cùng éo le. Lý Uyển Như biết rõ điều đó, nhưng lại chẳng thể dang tay cứu giúp. Dù hiện tại mang danh phụ tá đắc lực của Ngụy Doãn, trên thực tế cô cũng chỉ là một món đồ biết đi, không có quyền định đoạt bất kỳ thứ gì.
Ngay cả khi có dong binh cấp dưới trả tới 50 tích lũy chỉ để được qua đêm với cô, thì số điểm ấy cũng chẳng hề chảy về tay cô. Tất cả đều được chuyển thẳng vào túi của Ngụy Doãn, kẻ chủ nhân chính thức của cô như một món lợi lãi từ hàng hóa đắt giá.
Điểm tích lũy dưới danh nghĩa của Lý Uyển Như vẫn là con số không tròn trĩnh, cô chẳng có gì ngoài thân thể và ý chí đang bị xiềng xích cả.
Thế nhưng, bảo cô nghèo thì cũng không đúng. Bên trong thân xác đã bị ép làm công cụ ấy, linh hồn của Hoan đã bắt đầu khôi phục từng chút một, và cùng với Uyển Như lặng lẽ rà soát lại toàn bộ tài sản năm xưa còn sót lại trước khi nàng bị vây giết. Kết quả ban đầu khiến người ta chỉ biết cười khổ. Tất cả những điểm tích lũy và tài vật của Hoan đều đã bị các lão công và tiểu tình nhân thu sạch.
Nhớ lại chuyện đó, Lý Uyển Như từng bật cười trong thầm lặng, không rõ vì giễu cợt hay thương hại, nhất là khi Hoan vẫn luôn miệng bảo rằng tình cảm giữa nàng và các nam nhân đó rất tốt đẹp, rằng họ từng yêu thương và bảo vệ nàng vô điều kiện.
Thật may, số phận không lấy đi mọi thứ. Trong một tài khoản mà Hoan từng sử dụng khi còn trẻ, vẫn còn giữ lại được một chút dư dả mà kẻ khác chưa kịp phát hiện. Cụ thể, bên trong ấy có 2 điểm tích lũy bậc ba, 54 điểm bậc hai và 1500 tích lũy bậc một.
Với hệ số quy đổi thông thường, mỗi bậc sau gấp một trăm lần bậc trước, thì toàn bộ số đó tương đương với 26900 điểm tích lũy bậc một. Một con số không hề nhỏ. Trong thế giới của dong binh, đó là một khoản tài phú đủ để đổi lấy một thân phận mới, một ngôi nhà yên bình, hoặc thậm chí mua đứt một dong binh đoàn hạng chót.
Nếu có thể tùy ý sử dụng, thì Lý Uyển Như đã chẳng cần toan tính gì nhiều. Chỉ cần một cái búng tay là toàn bộ khoản nợ trói buộc Trương Nhị cả đời kia sẽ tan biến như khói, thậm chí còn có thể chuộc cả mẹ con nàng ra khỏi Bách Hoa Lâu.
Nhưng đáng tiếc, mọi thứ không hề đơn giản. Nếu cô liều lĩnh chuyển khoản hoặc tạo ra bất kỳ biến động ở thân phận dong binh của mình liên quan tới số điểm ấy, hệ thống giám sát của hội sẽ ngay lập tức phát hiện ra dấu hiệu bất thường. Khi đó, điều tra là điều chắc chắn, và một thân phận nô lệ như Lý Uyển Như không có tư cách phản biện. Cô sẽ bị còng đầu, bị tra khảo, bị ép khai ra nguồn gốc dòng tiền. Và nếu thật sự truy đến tận gốc, cái tên “Hoan” kia sẽ bị lật lên, như vậy quá mức nguy hiểm với linh hồn đang trú ngụ nơi cơ thể cô và nguy hiểm cả bản thân của Lý Uyển Như.
Cô từng nghĩ đến cách vòng qua hệ thống: quy đổi điểm tích lũy ấy thành hiện vật như đan dược, binh khí, nguyên liệu, sau đó ngụy trang tất cả thành chiến lợi phẩm thu được từ các nhiệm vụ. Chỉ cần khai báo đúng quy trình, bất kỳ người nào cũng có thể tuyên bố sở hữu vật phẩm sau truy quét. Đó là kẽ hở duy nhất, cũng là con đường hợp pháp hóa dòng tiền bất minh.
Thế nhưng, ngay cả kế hoạch đó cũng bị gác lại. Ngụy Doãn không phải kẻ ngu. Mọi hoạt động của Lý Uyển Như hiện tại đều nằm trong sự giám sát chặt chẽ của hắn. Nếu cô tự dưng xuất hiện với một món bảo vật hay dược liệu quý giá, chắc chắn sẽ gây nghi ngờ. Hắn có thể không tra xét bằng pháp lý, nhưng chỉ cần một câu hỏi mang tính chất thử lòng là đủ khiến mọi nỗ lực bại lộ. Một khi Ngụy Doãn bắt đầu nghi ngờ, tất cả sẽ kết thúc.
Chính vì thế, dù trong tay có cả một kho báu, Lý Uyển Như vẫn không dám động vào. Cô sống như một con kiến gặm nhấm chiếc bánh lớn bị bọc kín trong hũ thủy tinh, chỉ có thể ngắm mà không thể chạm. Cô không thiếu tiền, nhưng lại nghèo hơn bất kỳ kẻ nào trong dong binh đoàn. Cô có sức mạnh, nhưng lại phải cam chịu yếu đuối để không gây chú ý. Và ngay cả khi thấy Trương Nhị rơi vào vũng bùn tuyệt vọng, cô cũng chỉ có thể đứng ngoài nhìn, không dám đưa tay kéo lên.
Cô biết, nếu bản thân đi sai một bước, không chỉ Trương Nhị, mà cả chính cô cũng sẽ bị cuốn vào cơn lũ nhấn chìm.
Lý Uyển Như không thể ở lại lâu. Trời đã khuya, và nếu chậm trễ thêm nữa, rất có thể Phùng Sâm hoặc ai đó trong đội sẽ bắt đầu nghi ngờ. Dù là nhiệm vụ hộ tống nhưng kỳ thực cũng chính là giám sát, bản thân Lý Uyển Như vẫn chỉ là một nô lệ, không có quyền hành rời khỏi đội ngũ mà không xin phép. Dẫu cho thân phận của cô có chút đặc thù nhưng luật là luật, Thôn Thiên đoàn nổi tiếng là luật lệ cực kỳ khắt khe.
Nhìn Trương Nhị đang ngồi cúi đầu dưới ánh đèn tù mù, khuông mặt thanh tú và đôi mắt to giờ đây đỏ au, Lý Uyển Như khẽ thở dài. Cô không thể cho nàng một ân huệ công khai. Không thể chuộc nợ giúp nàng, cũng không thể dùng dòng tiền ngầm để rót vào ví kỹ nữ này một cách trực tiếp.
Nhưng có những con đường vòng, vẫn có thể đi được. Từ trong người, Lý Uyển Như rút ra một mảnh hợp đồng giấy đã được chuẩn bị sẵn. Bắt đầu ghi thông tin tuyển dụng Trương Nhị làm nhân viên thu thập tin tức và hỗ trợ hậu cần cho Thôn Thiên dong binh đoàn, lương tháng là 50 tích lũy. Danh nghĩa là hậu cần, nhưng thực chất là thu thập thông tin nội bộ từ quán rượu, thanh lâu, có thể thông qua các kỹ nữ khác, cũng có thể dựa vào khách nhân để nắm lấy các thông tin có ích.
Cô đặt mảnh hợp đồng xuống trước mặt Trương Nhị.
“Đây là một hợp đồng chính thức, được Thôn Thiên phê chuẩn. Muội không cần làm gì ngoài việc ghi lại các tin đồn, lời thì thầm, và những chuyện mờ ám nghe được trong khu của muội hay lúc tiếp khách. Mỗi tháng sẽ có người đến lấy báo cáo, và đưa điểm tích lũy.”
Trương Nhị ngẩng đầu, ánh mắt vẫn ngờ vực, nhưng trong đáy mắt đã le lói một chút ánh sáng.
Lý Uyển Như chợt nói:
“Có vẻ Khương chấp sự của Cự Vân ưa thích muội, hắn không có tu vi nhưng lại đảm nhiệm chức vụ khá cao. Nếu có thể gây ấn tượng với hắn, có khi... sẽ là bước ngoặt cho cuộc đời muội.”
Cô không nói thêm. Trương Nhị lặng lẽ cầm lấy bút, ký vào góc giấy run rẩy.
Chuyện đến đó là đủ. Lý Uyển Như không ngoảnh đầu lại, rời đi giữa đêm như một cơn gió thoảng. Đây là những điều mà một kẻ như cô có thể làm được để giúp đỡ Trương Nhị, bởi lẽ cái thân phận nô lệ này cũng chẳng tốt đẹp hơn kỹ nữ như nàng cả.
…
Cuộc đàm phán vào ngày hôm sau diễn ra suôn sẻ đến mức gần như không có gì đáng để ghi vào sổ. Sau khi bị Lý Uyển Như ngấm ngầm khống chế, Khương Trung tỏ ra hợp tác ngoài mong đợi. Hắn vui vẻ chấp thuận các điều khoản từ phía Thôn Thiên đoàn, một phần vì đã được chuẩn bị tâm lý, phần còn lại là vì hắn hiểu rõ cán cân đã nghiêng về phía nào.
Về phần Lý Uyển Như, cô không có ý định ép giá hay giành thêm lợi ích. Mục tiêu trước mắt là hoàn thành nhiệm vụ, bảo đảm đoàn hàng được bàn giao suôn sẻ và rút lui an toàn. Thêm thắt vài lợi ích lặt vặt chẳng khác nào làm rối thế cục vốn đã ổn định.
Bữa tiệc thiết đãi sau buổi đàm phán được tổ chức đúng nghi thức, không quá xa hoa nhưng đủ lễ nghĩa. Trái với lo lắng ban đầu của Lý Uyển Như, thân phận nô lệ của cô không hề trở thành cái cớ để gây khó dễ. Trái lại, đám người Cự Vân tỏ ra cực kỳ khách khí, thậm chí có phần kính trọng khi nhắc đến những gì cô đã làm được trong thời gian làm nô lệ. Ấn tượng ban đầu về thế lực này trong lòng cô vì thế cũng có đôi phần thay đổi.
Khi những nghi thức cuối cùng khép lại, trời đã ngả về chiều. Không ai tiễn chân, không kèn trống, chỉ có một cỗ xe ngựa rời khỏi cổng thành Kim Phong, lặng lẽ đi về hướng Đông Lĩnh trấn. Bên trong, Lý Uyển Như ngồi dựa lưng vào thành xe, ánh mắt nhìn ra khoảng trời xám tro phía xa.
Mọi thứ lại quay về quỹ đạo cũ. Một lần nữa, cô trở lại với thân phận nô lệ quen thuộc, trở lại vai trò công cụ dưới trướng của Ngụy Doãn và Thôn Thiên đoàn. Nhiệm vụ tương tự cô làm quá nhiều lần rồi, chỉ khác là chuyến này cô có cơ hội gặp lại Trương Nhị mà thôi.
Bầu trời Đông Lĩnh chìm trong tầng tầng mây đen vần vũ. Gió hè ẩm ướt thổi lồng lộng, cuốn theo hơi nước từ những cơn mưa dai dẳng, mang cái lạnh âm u len lỏi khắp nơi.
Trong sảnh chính của bản doanh Thôn Thiên, ánh sáng vàng ấm từ trận pháp soi rõ từng ngóc ngách. Trên những bàn dài chất đầy thịt thú và rượu mạnh, tiếng cười nói vang lên rộn rã. Ly rượu chạm nhau leng keng, xen lẫn tiếng đùa giỡn thô lỗ của đám dong binh đang chìm trong men say. Nô lệ và tạp dịch lui tới không ngơi tay, thay rượu châm trà, thỉnh thoảng còn bị kéo vào những trò vui không tên.
Tiệc rượu kiểu này vốn không hiếm. Ngụy Doãn hiểu rõ, muốn đám người thô lỗ này làm việc cho ra hồn, thì không thể thiếu rượu thịt và sự buông thả. Chỉ cần cho chúng ăn no, chơi đủ, thì mạng sống kẻ khác cũng có thể gán lên bàn.
Cửa lớn sảnh được đẩy ra, khiến luồng gió lạnh ùa vào. Lý Uyển Như cùng đám người phân đội 11 bước vào, bùn đất còn vương trên gấu áo. Họ tiến thẳng đến chiếc bàn lớn giữa sảnh nơi Ngụy Doãn đang ngồi.
Khi cô bước vào, sảnh cũng im lặng đi đôi phần, những ánh mắt dõi theo từng bộ vị mẫn cảm của cô lắc lư khi di chuyển không giấu vẻ ham muốn. Nhưng ngay lập tức dục vọng trong mắt chúng biến mất, cúi đầu như thể chưa có gì xảy ra.
Các thành viên đội 11 đồng loạt khom người chào vị phó đoàn, còn Lý Uyển Như, với thân phận nô lệ, lập tức quỳ rạp xuống giữa sảnh. Hai tay cô áp sát mặt đất, trán chạm tay, giọng nói trong trẻo vang lên giữa tiếng gió rít bên ngoài.
“Báo cáo chủ nhân, nhiệm vụ mượn đường Cự Vân đoàn đã hoàn tất. Mọi thỏa thuận đều được thực hiện đúng như chỉ thị của ngài.”
Ngụy Doãn ngồi tựa hẳn vào chiếc ghế bọc da đen bóng, một tay cầm ly rượu sóng sánh màu máu, mắt nheo lại lười biếng như thể chẳng hứng thú với bất kỳ điều gì. Nhưng hắn nghe thấy mọi thứ. Không một cử động, không một tiếng thở nào trong đại sảnh qua được ánh mắt ấy.
Hắn hơi cúi đầu, ánh mắt liếc qua Lý Uyển Như như nhìn một con thú trung thành vừa hoàn thành trò diễn.
“Tốt. Có ngươi làm việc, ta rất yên tâm. Lại đây, để chủ nhân ban thưởng.”
Lý Uyển Như không do dự, khẽ “vâng” một tiếng rồi đứng dậy, bước về phía hắn. Cô ngồi lên đùi hắn một cách ngoan ngoãn, như đã quá quen với hành động này từ rất lâu. Cử chỉ mềm mại, dáng vẻ thuần phục của cô khiến không ít người xung quanh liếc nhìn rồi cúi gằm xuống.
Ngụy Doãn nở nụ cười hài lòng, bàn tay vòng qua eo cô, siết nhẹ như đánh dấu quyền sở hữu. Tay còn lại nâng ly rượu, nhấp một ngụm, vừa thưởng rượu vừa thưởng người. Lý Uyển Như an tĩnh trong vòng tay hắn, hơi thở nóng rực truyền qua làn da mỏng khiến mặt cô nhuộm chút ửng hồng.
Bỗng nhiên, một luồng áp lực nặng nề như từ cửu thiên giáng xuống. Không một lời báo trước, ly rượu trong tay Ngụy Doãn vỡ tan. Rượu bắn lên mu bàn tay hắn, ánh đèn chao đảo như bị một cơn gió vô hình quét qua.
Không ai kịp phản ứng, cửa lớn mở rộng lần nữa. Một bóng người bước vào trong tĩnh lặng tuyệt đối. Không ai thấy hắn từ đâu đến, chỉ biết hắn đã ở đó.
Mái tóc bạc dài cột gọn sau lưng, áo choàng đen thẫm phủ dài đến mắt cá, không vướng hạt bụi nào. Khí thế hắn mang theo tựa cuồng phong, mỗi bước chân như đè ép không gian, khiến mọi người chỉ có thể cúi đầu bản năng mà không dám thở mạnh.
Một kẻ bước ra từ trong truyền thuyết, mang theo sự lạnh lẽo không phải của gió đêm mà của quyền lực tuyệt đối. Phía sau hắn là vài gã mặc áo bào màu tro, sắc mặt cực kỳ nghiêm nghị, ánh mắt sâu thẳm như thể nhìn thấu được nhân tâm.
Kẻ vừa bước vào có gương mặt khá trẻ, chừng ba mươi tuổi. Dáng người cao ráo, diện mạo anh tuấn dị thường. Đường nét khuôn mặt sắc sảo với cằm vuông, mũi cao thẳng, làn da trắng mịn nhưng không mang chút vẻ yếu đuối như đám thư sinh. Trái lại, nơi ánh mắt hắn ánh lên thứ tà dị mơ hồ, như thể cất giấu một con quỷ đang mỉm cười bên dưới vẻ ngoài điềm đạm ấy.
Ánh mắt hắn đảo qua toàn trường, quét từ những bàn tiệc đầy rượu thịt đến đám dong binh đang say sưa chè chén. Sau cùng dừng lại ở Ngụy Doãn, kẻ đang ngồi chễm chệ giữa đại sảnh, tay ôm mỹ nhân, mặt mũi còn chưa hết kinh ngạc.
“Chậc chậc… Không ngờ Ngụy Doãn đại nhân lại có thể an nhàn đến mức này. Thật khiến ta phải bội phục.”
Giọng hắn trầm ấm, dễ nghe đến mức có thể ru người vào giấc mộng. Nhưng chẳng ai trong sảnh dám thả lỏng. Chỉ một câu nói, không mang chút tức giận, không có lời đe dọa, thế mà lại tạo nên áp lực như có một ngọn núi đè lên lòng ngực. Tất cả đều cảm nhận được, kẻ này không giống ai từng gặp.
Ngụy Doãn giật mình hoàn hồn, sắc mặt thoáng tái. Hắn lập tức đẩy Lý Uyển Như khỏi người, tay mạnh mẽ ấn đầu cô xuống sàn, buộc cô quỳ rạp. Còn bản thân thì rời ghế, cúi gập người, giọng cung kính:
“Thuộc hạ bái kiến đoàn trưởng.”
Cảnh tượng ấy khiến không khí trong đại sảnh hoàn toàn thay đổi. Những tiếng bàn tán xì xào dấy lên như sóng vỗ, rồi nhanh chóng lặng xuống trong một cơn chấn động. Đám dong binh vốn đang cao giọng cười đùa nay đồng loạt đứng dậy, ôm quyền cúi đầu. Trong khoảnh khắc, cả sảnh chìm trong sự nghiêm cẩn hiếm thấy.
“Bái kiến đoàn trưởng!”
Ngay cả khi có dong binh cấp dưới trả tới 50 tích lũy chỉ để được qua đêm với cô, thì số điểm ấy cũng chẳng hề chảy về tay cô. Tất cả đều được chuyển thẳng vào túi của Ngụy Doãn, kẻ chủ nhân chính thức của cô như một món lợi lãi từ hàng hóa đắt giá.
Điểm tích lũy dưới danh nghĩa của Lý Uyển Như vẫn là con số không tròn trĩnh, cô chẳng có gì ngoài thân thể và ý chí đang bị xiềng xích cả.
Thế nhưng, bảo cô nghèo thì cũng không đúng. Bên trong thân xác đã bị ép làm công cụ ấy, linh hồn của Hoan đã bắt đầu khôi phục từng chút một, và cùng với Uyển Như lặng lẽ rà soát lại toàn bộ tài sản năm xưa còn sót lại trước khi nàng bị vây giết. Kết quả ban đầu khiến người ta chỉ biết cười khổ. Tất cả những điểm tích lũy và tài vật của Hoan đều đã bị các lão công và tiểu tình nhân thu sạch.
Nhớ lại chuyện đó, Lý Uyển Như từng bật cười trong thầm lặng, không rõ vì giễu cợt hay thương hại, nhất là khi Hoan vẫn luôn miệng bảo rằng tình cảm giữa nàng và các nam nhân đó rất tốt đẹp, rằng họ từng yêu thương và bảo vệ nàng vô điều kiện.
Thật may, số phận không lấy đi mọi thứ. Trong một tài khoản mà Hoan từng sử dụng khi còn trẻ, vẫn còn giữ lại được một chút dư dả mà kẻ khác chưa kịp phát hiện. Cụ thể, bên trong ấy có 2 điểm tích lũy bậc ba, 54 điểm bậc hai và 1500 tích lũy bậc một.
Với hệ số quy đổi thông thường, mỗi bậc sau gấp một trăm lần bậc trước, thì toàn bộ số đó tương đương với 26900 điểm tích lũy bậc một. Một con số không hề nhỏ. Trong thế giới của dong binh, đó là một khoản tài phú đủ để đổi lấy một thân phận mới, một ngôi nhà yên bình, hoặc thậm chí mua đứt một dong binh đoàn hạng chót.
Nếu có thể tùy ý sử dụng, thì Lý Uyển Như đã chẳng cần toan tính gì nhiều. Chỉ cần một cái búng tay là toàn bộ khoản nợ trói buộc Trương Nhị cả đời kia sẽ tan biến như khói, thậm chí còn có thể chuộc cả mẹ con nàng ra khỏi Bách Hoa Lâu.
Nhưng đáng tiếc, mọi thứ không hề đơn giản. Nếu cô liều lĩnh chuyển khoản hoặc tạo ra bất kỳ biến động ở thân phận dong binh của mình liên quan tới số điểm ấy, hệ thống giám sát của hội sẽ ngay lập tức phát hiện ra dấu hiệu bất thường. Khi đó, điều tra là điều chắc chắn, và một thân phận nô lệ như Lý Uyển Như không có tư cách phản biện. Cô sẽ bị còng đầu, bị tra khảo, bị ép khai ra nguồn gốc dòng tiền. Và nếu thật sự truy đến tận gốc, cái tên “Hoan” kia sẽ bị lật lên, như vậy quá mức nguy hiểm với linh hồn đang trú ngụ nơi cơ thể cô và nguy hiểm cả bản thân của Lý Uyển Như.
Cô từng nghĩ đến cách vòng qua hệ thống: quy đổi điểm tích lũy ấy thành hiện vật như đan dược, binh khí, nguyên liệu, sau đó ngụy trang tất cả thành chiến lợi phẩm thu được từ các nhiệm vụ. Chỉ cần khai báo đúng quy trình, bất kỳ người nào cũng có thể tuyên bố sở hữu vật phẩm sau truy quét. Đó là kẽ hở duy nhất, cũng là con đường hợp pháp hóa dòng tiền bất minh.
Thế nhưng, ngay cả kế hoạch đó cũng bị gác lại. Ngụy Doãn không phải kẻ ngu. Mọi hoạt động của Lý Uyển Như hiện tại đều nằm trong sự giám sát chặt chẽ của hắn. Nếu cô tự dưng xuất hiện với một món bảo vật hay dược liệu quý giá, chắc chắn sẽ gây nghi ngờ. Hắn có thể không tra xét bằng pháp lý, nhưng chỉ cần một câu hỏi mang tính chất thử lòng là đủ khiến mọi nỗ lực bại lộ. Một khi Ngụy Doãn bắt đầu nghi ngờ, tất cả sẽ kết thúc.
Chính vì thế, dù trong tay có cả một kho báu, Lý Uyển Như vẫn không dám động vào. Cô sống như một con kiến gặm nhấm chiếc bánh lớn bị bọc kín trong hũ thủy tinh, chỉ có thể ngắm mà không thể chạm. Cô không thiếu tiền, nhưng lại nghèo hơn bất kỳ kẻ nào trong dong binh đoàn. Cô có sức mạnh, nhưng lại phải cam chịu yếu đuối để không gây chú ý. Và ngay cả khi thấy Trương Nhị rơi vào vũng bùn tuyệt vọng, cô cũng chỉ có thể đứng ngoài nhìn, không dám đưa tay kéo lên.
Cô biết, nếu bản thân đi sai một bước, không chỉ Trương Nhị, mà cả chính cô cũng sẽ bị cuốn vào cơn lũ nhấn chìm.
Lý Uyển Như không thể ở lại lâu. Trời đã khuya, và nếu chậm trễ thêm nữa, rất có thể Phùng Sâm hoặc ai đó trong đội sẽ bắt đầu nghi ngờ. Dù là nhiệm vụ hộ tống nhưng kỳ thực cũng chính là giám sát, bản thân Lý Uyển Như vẫn chỉ là một nô lệ, không có quyền hành rời khỏi đội ngũ mà không xin phép. Dẫu cho thân phận của cô có chút đặc thù nhưng luật là luật, Thôn Thiên đoàn nổi tiếng là luật lệ cực kỳ khắt khe.
Nhìn Trương Nhị đang ngồi cúi đầu dưới ánh đèn tù mù, khuông mặt thanh tú và đôi mắt to giờ đây đỏ au, Lý Uyển Như khẽ thở dài. Cô không thể cho nàng một ân huệ công khai. Không thể chuộc nợ giúp nàng, cũng không thể dùng dòng tiền ngầm để rót vào ví kỹ nữ này một cách trực tiếp.
Nhưng có những con đường vòng, vẫn có thể đi được. Từ trong người, Lý Uyển Như rút ra một mảnh hợp đồng giấy đã được chuẩn bị sẵn. Bắt đầu ghi thông tin tuyển dụng Trương Nhị làm nhân viên thu thập tin tức và hỗ trợ hậu cần cho Thôn Thiên dong binh đoàn, lương tháng là 50 tích lũy. Danh nghĩa là hậu cần, nhưng thực chất là thu thập thông tin nội bộ từ quán rượu, thanh lâu, có thể thông qua các kỹ nữ khác, cũng có thể dựa vào khách nhân để nắm lấy các thông tin có ích.
Cô đặt mảnh hợp đồng xuống trước mặt Trương Nhị.
“Đây là một hợp đồng chính thức, được Thôn Thiên phê chuẩn. Muội không cần làm gì ngoài việc ghi lại các tin đồn, lời thì thầm, và những chuyện mờ ám nghe được trong khu của muội hay lúc tiếp khách. Mỗi tháng sẽ có người đến lấy báo cáo, và đưa điểm tích lũy.”
Trương Nhị ngẩng đầu, ánh mắt vẫn ngờ vực, nhưng trong đáy mắt đã le lói một chút ánh sáng.
Lý Uyển Như chợt nói:
“Có vẻ Khương chấp sự của Cự Vân ưa thích muội, hắn không có tu vi nhưng lại đảm nhiệm chức vụ khá cao. Nếu có thể gây ấn tượng với hắn, có khi... sẽ là bước ngoặt cho cuộc đời muội.”
Cô không nói thêm. Trương Nhị lặng lẽ cầm lấy bút, ký vào góc giấy run rẩy.
Chuyện đến đó là đủ. Lý Uyển Như không ngoảnh đầu lại, rời đi giữa đêm như một cơn gió thoảng. Đây là những điều mà một kẻ như cô có thể làm được để giúp đỡ Trương Nhị, bởi lẽ cái thân phận nô lệ này cũng chẳng tốt đẹp hơn kỹ nữ như nàng cả.
…
Cuộc đàm phán vào ngày hôm sau diễn ra suôn sẻ đến mức gần như không có gì đáng để ghi vào sổ. Sau khi bị Lý Uyển Như ngấm ngầm khống chế, Khương Trung tỏ ra hợp tác ngoài mong đợi. Hắn vui vẻ chấp thuận các điều khoản từ phía Thôn Thiên đoàn, một phần vì đã được chuẩn bị tâm lý, phần còn lại là vì hắn hiểu rõ cán cân đã nghiêng về phía nào.
Về phần Lý Uyển Như, cô không có ý định ép giá hay giành thêm lợi ích. Mục tiêu trước mắt là hoàn thành nhiệm vụ, bảo đảm đoàn hàng được bàn giao suôn sẻ và rút lui an toàn. Thêm thắt vài lợi ích lặt vặt chẳng khác nào làm rối thế cục vốn đã ổn định.
Bữa tiệc thiết đãi sau buổi đàm phán được tổ chức đúng nghi thức, không quá xa hoa nhưng đủ lễ nghĩa. Trái với lo lắng ban đầu của Lý Uyển Như, thân phận nô lệ của cô không hề trở thành cái cớ để gây khó dễ. Trái lại, đám người Cự Vân tỏ ra cực kỳ khách khí, thậm chí có phần kính trọng khi nhắc đến những gì cô đã làm được trong thời gian làm nô lệ. Ấn tượng ban đầu về thế lực này trong lòng cô vì thế cũng có đôi phần thay đổi.
Khi những nghi thức cuối cùng khép lại, trời đã ngả về chiều. Không ai tiễn chân, không kèn trống, chỉ có một cỗ xe ngựa rời khỏi cổng thành Kim Phong, lặng lẽ đi về hướng Đông Lĩnh trấn. Bên trong, Lý Uyển Như ngồi dựa lưng vào thành xe, ánh mắt nhìn ra khoảng trời xám tro phía xa.
Mọi thứ lại quay về quỹ đạo cũ. Một lần nữa, cô trở lại với thân phận nô lệ quen thuộc, trở lại vai trò công cụ dưới trướng của Ngụy Doãn và Thôn Thiên đoàn. Nhiệm vụ tương tự cô làm quá nhiều lần rồi, chỉ khác là chuyến này cô có cơ hội gặp lại Trương Nhị mà thôi.
Bầu trời Đông Lĩnh chìm trong tầng tầng mây đen vần vũ. Gió hè ẩm ướt thổi lồng lộng, cuốn theo hơi nước từ những cơn mưa dai dẳng, mang cái lạnh âm u len lỏi khắp nơi.
Trong sảnh chính của bản doanh Thôn Thiên, ánh sáng vàng ấm từ trận pháp soi rõ từng ngóc ngách. Trên những bàn dài chất đầy thịt thú và rượu mạnh, tiếng cười nói vang lên rộn rã. Ly rượu chạm nhau leng keng, xen lẫn tiếng đùa giỡn thô lỗ của đám dong binh đang chìm trong men say. Nô lệ và tạp dịch lui tới không ngơi tay, thay rượu châm trà, thỉnh thoảng còn bị kéo vào những trò vui không tên.
Tiệc rượu kiểu này vốn không hiếm. Ngụy Doãn hiểu rõ, muốn đám người thô lỗ này làm việc cho ra hồn, thì không thể thiếu rượu thịt và sự buông thả. Chỉ cần cho chúng ăn no, chơi đủ, thì mạng sống kẻ khác cũng có thể gán lên bàn.
Cửa lớn sảnh được đẩy ra, khiến luồng gió lạnh ùa vào. Lý Uyển Như cùng đám người phân đội 11 bước vào, bùn đất còn vương trên gấu áo. Họ tiến thẳng đến chiếc bàn lớn giữa sảnh nơi Ngụy Doãn đang ngồi.
Khi cô bước vào, sảnh cũng im lặng đi đôi phần, những ánh mắt dõi theo từng bộ vị mẫn cảm của cô lắc lư khi di chuyển không giấu vẻ ham muốn. Nhưng ngay lập tức dục vọng trong mắt chúng biến mất, cúi đầu như thể chưa có gì xảy ra.
Các thành viên đội 11 đồng loạt khom người chào vị phó đoàn, còn Lý Uyển Như, với thân phận nô lệ, lập tức quỳ rạp xuống giữa sảnh. Hai tay cô áp sát mặt đất, trán chạm tay, giọng nói trong trẻo vang lên giữa tiếng gió rít bên ngoài.
“Báo cáo chủ nhân, nhiệm vụ mượn đường Cự Vân đoàn đã hoàn tất. Mọi thỏa thuận đều được thực hiện đúng như chỉ thị của ngài.”
Ngụy Doãn ngồi tựa hẳn vào chiếc ghế bọc da đen bóng, một tay cầm ly rượu sóng sánh màu máu, mắt nheo lại lười biếng như thể chẳng hứng thú với bất kỳ điều gì. Nhưng hắn nghe thấy mọi thứ. Không một cử động, không một tiếng thở nào trong đại sảnh qua được ánh mắt ấy.
Hắn hơi cúi đầu, ánh mắt liếc qua Lý Uyển Như như nhìn một con thú trung thành vừa hoàn thành trò diễn.
“Tốt. Có ngươi làm việc, ta rất yên tâm. Lại đây, để chủ nhân ban thưởng.”
Lý Uyển Như không do dự, khẽ “vâng” một tiếng rồi đứng dậy, bước về phía hắn. Cô ngồi lên đùi hắn một cách ngoan ngoãn, như đã quá quen với hành động này từ rất lâu. Cử chỉ mềm mại, dáng vẻ thuần phục của cô khiến không ít người xung quanh liếc nhìn rồi cúi gằm xuống.
Ngụy Doãn nở nụ cười hài lòng, bàn tay vòng qua eo cô, siết nhẹ như đánh dấu quyền sở hữu. Tay còn lại nâng ly rượu, nhấp một ngụm, vừa thưởng rượu vừa thưởng người. Lý Uyển Như an tĩnh trong vòng tay hắn, hơi thở nóng rực truyền qua làn da mỏng khiến mặt cô nhuộm chút ửng hồng.
Bỗng nhiên, một luồng áp lực nặng nề như từ cửu thiên giáng xuống. Không một lời báo trước, ly rượu trong tay Ngụy Doãn vỡ tan. Rượu bắn lên mu bàn tay hắn, ánh đèn chao đảo như bị một cơn gió vô hình quét qua.
Không ai kịp phản ứng, cửa lớn mở rộng lần nữa. Một bóng người bước vào trong tĩnh lặng tuyệt đối. Không ai thấy hắn từ đâu đến, chỉ biết hắn đã ở đó.
Mái tóc bạc dài cột gọn sau lưng, áo choàng đen thẫm phủ dài đến mắt cá, không vướng hạt bụi nào. Khí thế hắn mang theo tựa cuồng phong, mỗi bước chân như đè ép không gian, khiến mọi người chỉ có thể cúi đầu bản năng mà không dám thở mạnh.
Một kẻ bước ra từ trong truyền thuyết, mang theo sự lạnh lẽo không phải của gió đêm mà của quyền lực tuyệt đối. Phía sau hắn là vài gã mặc áo bào màu tro, sắc mặt cực kỳ nghiêm nghị, ánh mắt sâu thẳm như thể nhìn thấu được nhân tâm.
Kẻ vừa bước vào có gương mặt khá trẻ, chừng ba mươi tuổi. Dáng người cao ráo, diện mạo anh tuấn dị thường. Đường nét khuôn mặt sắc sảo với cằm vuông, mũi cao thẳng, làn da trắng mịn nhưng không mang chút vẻ yếu đuối như đám thư sinh. Trái lại, nơi ánh mắt hắn ánh lên thứ tà dị mơ hồ, như thể cất giấu một con quỷ đang mỉm cười bên dưới vẻ ngoài điềm đạm ấy.
Ánh mắt hắn đảo qua toàn trường, quét từ những bàn tiệc đầy rượu thịt đến đám dong binh đang say sưa chè chén. Sau cùng dừng lại ở Ngụy Doãn, kẻ đang ngồi chễm chệ giữa đại sảnh, tay ôm mỹ nhân, mặt mũi còn chưa hết kinh ngạc.
“Chậc chậc… Không ngờ Ngụy Doãn đại nhân lại có thể an nhàn đến mức này. Thật khiến ta phải bội phục.”
Giọng hắn trầm ấm, dễ nghe đến mức có thể ru người vào giấc mộng. Nhưng chẳng ai trong sảnh dám thả lỏng. Chỉ một câu nói, không mang chút tức giận, không có lời đe dọa, thế mà lại tạo nên áp lực như có một ngọn núi đè lên lòng ngực. Tất cả đều cảm nhận được, kẻ này không giống ai từng gặp.
Ngụy Doãn giật mình hoàn hồn, sắc mặt thoáng tái. Hắn lập tức đẩy Lý Uyển Như khỏi người, tay mạnh mẽ ấn đầu cô xuống sàn, buộc cô quỳ rạp. Còn bản thân thì rời ghế, cúi gập người, giọng cung kính:
“Thuộc hạ bái kiến đoàn trưởng.”
Cảnh tượng ấy khiến không khí trong đại sảnh hoàn toàn thay đổi. Những tiếng bàn tán xì xào dấy lên như sóng vỗ, rồi nhanh chóng lặng xuống trong một cơn chấn động. Đám dong binh vốn đang cao giọng cười đùa nay đồng loạt đứng dậy, ôm quyền cúi đầu. Trong khoảnh khắc, cả sảnh chìm trong sự nghiêm cẩn hiếm thấy.
“Bái kiến đoàn trưởng!”
Bình luận facebook