hoanduthanhnu
Tác giả VW
-
Chương 76: Bốn năm sau
Ta là Trần Tự. Gia nhập Thôn Thiên dong binh đoàn đến nay đã gần tám năm. Từ một tên tạp dịch không ai đoái hoài, chỉ biết cắm đầu khuân vác, quét dọn, rửa giáp và hầu hạ đám đội viên, ta bắt đầu con đường tu luyện của mình trong âm thầm, từng bước, từng bước một. Không có chỗ dựa, không có sư phụ, càng không có tài nguyên, ta chỉ có một thứ duy nhất: ý chí không chịu thua.
Thời gian trôi đi, bằng chính nắm đấm và đôi chân đầy máu, ta từ từ trèo lên. Giờ đây, ta đã đạt đến Nhân cảnh tầng bảy, được bổ nhiệm làm đội phó phân đội mười một – phân đội chiến đấu tinh nhuệ nhất trong toàn đoàn. Đội trưởng của ta là một tu giả Nhân cảnh tầng tám, trong khi sáu đội viên còn lại đều đã vượt qua tầng sáu. Mỗi lần ra tay đều như sấm vang chớp giật, không ai là kẻ yếu.
Tu luyện ở Nhân cảnh tầng năm trở xuống thật ra vẫn còn là trò chơi thể lực. Cứ luyện thể không ngừng, rèn tâm chí không ngơi, ai rồi cũng có thể tiến bộ. Nhưng đến khi bước qua tầng sáu Luyện Khí Huyết, và tầng bảy Luyện Kinh Mạch, mọi thứ thay đổi. Đây là hai cánh cửa chắn ngang con đường của mọi kẻ phàm tục. Không có tài nguyên, không có kỹ pháp phù hợp, người tu hành chỉ biết đứng nhìn người khác vượt lên, còn bản thân thì mãi giậm chân trong vô vọng.
Với ta, quá trình ấy chỉ mất hai năm. Từ tầng năm vượt thẳng lên tầng bảy, thành tích này trong giới dong binh đủ để khiến không ít người phải nhìn ta bằng ánh mắt khác. Trong khi đó, những kẻ như La Đại, bạn chí cốt của ta, người từng có tu vi cao hơn ta, lại dậm chân suốt mấy năm trời mà chỉ nhích được một tầng. Vì sao ư? Vì đầu óc chúng đã sớm bị thân thể của Lý Uyển Như làm cho mê muội.
Ta đã thấy không ít dong binh đem toàn bộ điểm tích lũy của mình chỉ để đổi lấy một đêm với nàng. Không đan dược, không luyện thể chỉ có sự đắm chìm vào thứ dục vọng nóng bỏng trên chiếc giường nhỏ trong hậu viện. Đáng lẽ ở độ tuổi hai mươi lăm, bọn chúng đã có thể bước vào tầng bảy. Vậy mà vì một nữ nhân, tất cả đều tụt lại phía sau.
Ta không ngu. Trần Tự này không bao giờ phí điểm tích lũy vào những thứ phù phiếm. Thực lực mới là con đường duy nhất để một kẻ xuất thân thấp hèn như ta có thể sống sót. Ai đem máu và mồ hôi của mình dâng lên giường mỹ nữ, sớm muộn gì cũng sẽ nằm lại dưới gót giày của kẻ khác.
Lý Uyển Như quả thật đẹp, không thể chối cãi. Nàng có một loại phong vận dịu dàng và nguy hiểm, như một đóa hoa mọc trên đỉnh vách đá, khiến kẻ khác không tự chủ được mà muốn với tay hái lấy, dù biết có thể rơi tan xác. Nhưng cái giá mà Ngụy Doãn đại nhân đặt ra cho một đêm với nàng là năm mươi điểm tích lũy, trực tiếp gấp mười lần những nô lệ khác trong đoàn. Một con số khiến người ta có chút choáng váng.
Năm mươi điểm đó có thể mua được dược liệu quý, đổi lấy một lần cơ hội đột phá, hay có thể đổi được một vài thứ bảo hộ cho bản thân trước nhiệm vụ khó khăn. Vậy mà có kẻ vẫn đem đổi lấy mấy canh giờ mây mưa vô nghĩa. Tắt đèn rồi thì ai chẳng như ai? Nếu chỉ vì vài tiếng rên rỉ mà đánh mất cơ hội tiến thân, thì thứ mất đi không chỉ là điểm tích lũy mà là cả tương lai.
…
Dong binh đoàn Thôn Thiên được chia thành nhiều phân đội với chức năng riêng biệt. Trong số đó, năm phân đội chủ chiến mang mã số từ 11 đến 15 là lực lượng tinh nhuệ nhất. Đây là những đội quân chuyên tiếp nhận các nhiệm vụ cấp cao, luôn đóng vai trò chủ lực trong những cuộc thảo phạt đẫm máu, thể hiện rõ uy thế và thực lực của đoàn.
Kế đến là các phân đội dự bị, được đánh số từ 21 đến 24. Những đội này quy tụ phần lớn dong binh trẻ tuổi, ít kinh nghiệm nhưng lòng hiếu thắng mãnh liệt. Họ thường đảm nhận các nhiệm vụ vừa và nhẹ để rèn giũa kỹ năng, đôi lúc sẽ được cử tham chiến cùng phân đội chủ lực để quan sát và học hỏi phương pháp chiến đấu ở đẳng cấp cao hơn.
Cuối cùng là các phân đội hậu cần, chuyên trách việc thu thập tin tức, huấn luyện tân binh, quản lý tài chính cũng như xử lý mọi sổ sách và vấn đề đối ngoại. Nhờ sự phân chia rõ ràng, đoàn dong binh từng hỗn tạp này đã từng bước trở thành một bộ máy có trật tự và quy củ.
Từng là một nô lệ hèn mọn bị mặc sức chà đạp, sau hơn bốn năm dưới trướng Ngụy Doãn, cô đã leo lên vị trí mà bất kỳ dong binh nào cũng phải ngước nhìn. Với trí tuệ sắc bén và sự phục tùng tuyệt đối, cô trở thành phụ tá đắc lực nhất bên cạnh vị phó đoàn trưởng, gánh vác phần lớn trách nhiệm từ nội trị cho tới ngoại giao. Trong mắt đa số thành viên Thôn Thiên, ban ngày cô là người có quyền lực chỉ sau hai người: Ngụy Doãn và vị đoàn trưởng thần bí chưa từng lộ mặt.
Nhưng màn đêm buông xuống lại là một câu chuyện khác.
Chỉ với năm mươi điểm tích lũy, kẻ sở hữu số điểm ấy có thể mua lấy một đêm cùng cô. Khi ấy, Lý Uyển Như sẽ không còn là cánh tay phải của phó đoàn trưởng, không còn là nữ nhân đầy quyền uy hay trận pháp sư đại tài nữa. Cô sẽ trở thành thứ đồ chơi ngoan ngoãn, sẵn sàng quỳ mọp xuống phục vụ từng kẻ có điểm trong tay, bất kể họ là ai, bất kể họ muốn điều gì. Một nô lệ hoàn hảo, chỉ biết phục tùng, không bao giờ phản kháng và chưa từng làm phật lòng bất cứ ai từng bỏ điểm ra mua ả.
Ngụy Doãn không phải kẻ dễ dàng giao quyền cho người khác, đặc biệt là trong những chuyện liên quan đến đối ngoại và đàm phán. Thế nhưng trong suốt ba năm gần đây, cái tên Lý Uyển Như dần trở thành lựa chọn duy nhất mà hắn có thể tin tưởng giao phó. Không chỉ vì sự trung thành tuyệt đối, mà còn bởi vì cô thực sự xứng đáng. Mỗi lần ra tay, cô đều khiến người khác không thể bắt bẻ dù chỉ một chữ. Giao thiệp, điều phối, chi phối thế cục hay thậm chí là dẫn dắt thế lực, cô làm tất cả với một sự chính xác lạnh lùng, không chút dao động.
Lần này, cô được cử đến thành Kim Phong để gặp mặt đại biểu của dong binh đoàn Cự Vân – một thế lực đang trên đà mở rộng, có xu hướng muốn liên minh với Thôn Thiên. Ngụy Doãn dù không đích thân đi, nhưng lại cho phép cô đại diện hoàn toàn, không cần xin chỉ thị. Với người khác, đây là một sự sủng ái chưa từng có. Với cô, đây là kết quả xứng đáng sau bốn năm tận tụy, trung thành và không ngừng thể hiện giá trị.
Phân đội 11 nhận nhiệm vụ hộ tống. Dưới sự chỉ huy của đội trưởng Phùng Sâm và đội phó Trần Tự, đội hình gồm bảy người hộ tống cô rời khỏi đại bản doanh, hành trình kéo dài ba ngày ba đêm qua những tuyến đường ít người lui tới.
Dọc đường đi, dù vẫn đang trong công vụ nhưng thân phận là một nữ nô, Lý Uyển Như vẫn phục vụ dưới thân của Phùng Sâm. Cách thức để có được cô là tiêu hao điểm tích lũy và lập công trong nhiệm vụ, mà hiển nhiên người lập công lớn nhất trong chuyến hộ tống phải là vị đội trưởng đã chết mê chết mệt cơ thể của cô.
Luật là luật, Ngụy Doãn ban hành quy tắc khiến cho Lý Uyển Như phải chấp nhận quy tắc ấy. Còn tất nhiên là do bản tính dâm đãng hay do là người có nguyên tắc thì chỉ cô mới hiểu.
Khi tới trước cửa của một căn biệt phủ, cả đoàn được một nhóm người tiếp đón. Lý Uyển Như vừa bước xuống xe ngựa, một nha hoàn trẻ tuổi lập tức bước tới, cung kính hành lễ rồi chìa tay đỡ lấy cô. Cô gái tên là Tiểu Thược, tuổi chỉ vừa đôi mươi, ăn mặc chỉnh tề nhưng ánh mắt mang theo vẻ căng thẳng không thể che giấu.
"Thưa Lý cô nương, xin đi lối này. Mọi người sẽ nghỉ ngơi ở nội viên, chấp sự sẽ tới thương thảo sau đó."
Lý Uyển Như nhẹ nhàng đưa tay, để cho Tiểu Thược dìu mình. Đôi tay cô mảnh khảnh, trắng muốt như ngọc, không hề có dấu vết chai sần hay dấu tích của năm tháng luyện tập, sắp xếp tài liệu và điều phối chiến sự. Cô khoác lên người một bộ trường sam màu xám tro viền đen, không cầu kỳ nhưng toát ra sự trầm tĩnh khó cưỡng.
Gương mặt cô đã không còn là dung nhan xinh đẹp nhưng u uất của một nữ nô năm xưa mang theo thứ vẻ đẹp mềm mại, non nớt và thiếu sức sống từng khiến người ta muốn giẫm đạp. Giờ đây, sau bốn năm lăn lộn trong quyền mưu và nhục nhã, Lý Uyển Như mang một loại phong vận khác hẳn, phong vận của một nữ nhân trưởng thành đã hiểu rõ giá trị của nhan sắc, biết dùng nó như lưỡi dao sắc bén, lúc thì mê hoặc, khi thì sát thương.
Ngũ quan cô vẫn tinh tế như được chạm khắc từ băng tuyết, sống mũi cao, cánh môi mỏng, và đôi mắt dài hơi xếch đuôi, ánh lên tia sắc lạnh dưới hàng mi cong. Nhưng cái khí sắc của cô nay đã khác. Là cái ngạo nghễ lặng lẽ của kẻ biết mình có quyền. Là cái lạnh lùng khiến người đối diện vô thức thấy tim đập chậm lại. Làn da trắng như sứ, dưới ánh nắng càng nổi bật nước da không tì vết, cổ cao, xương quai xanh ẩn hiện qua cổ áo gọn ghẽ.
Mái tóc đen mượt được búi gọn bằng một cây trâm bạc khắc hình khổng tước, từng sợi đều được chải kỹ đến mức không lộn ra một cọng. Đôi môi đỏ như son, không cười mà vẫn quyến rũ, khẽ mím lại như chứa đầy ẩn ý không thể đoán. Cô không cần nhìn ai, nhưng mỗi bước chân đều khiến người khác không dám ngẩng đầu nhìn thẳng. Thứ khí thế ấy không phải ai cũng có, đặc biệt là khi cô từng là một nô lệ bị dày vò đến độ không còn biết phản kháng.
Lý Uyển Như bây giờ, không chỉ là đẹp, mà là một vẻ đẹp biết cắn ngược, biết thao túng, biết điều khiển lòng người bằng ánh mắt và dáng đi. Tất cả đều biết, Lý Uyển Như hiện tại đã là người có quyền hành gần như cao nhất trong Thôn Thiên, là đại diện của Ngụy Doãn, thậm chí, trong nhiều việc, còn là người trực tiếp đưa ra quyết định. Chính điều đó đã xây dựng nên một khí chất xuất thần nhưng không kém phần quyến rũ.
Khí chất tỏa ra khiến người xung quanh không ai dám nghĩ cô từng là một nô lệ. Và càng không ai dám tin, người phụ nữ đang bước đi kia, đêm qua vẫn còn quỳ rạp dưới chân Phùng Sâm, rên rỉ trong bóng tối. Thâm chí ngay bây giờ, trong tử cung của cô cũng tràn đầy một bụng tinh dịch.
Lý Uyển Như thấy người tiếp đón chỉ có một ả nha hoàn và vài gã hạ nhân, mày liễu khẽ nhíu nhưng ngay lập tức khôi phục sắc mặt, tựa như không có gì xảy ra. Mặc dù là tới họp mặt đàm phán, nhưng thân phận của cô chỉ là một nô lệ nên chưa thể gây được tiếng vang cho những kẻ khác. Cự Vân cử một nha hoàn ra tiếp đón cũng có thể hiểu được.
Lý Uyển Như quả thực chẳng để tâm đến điều này, mục đích của chuyến đi này là kết liên minh nhưng kỳ thực là Thôn Thiên đoàn muốn mượn tuyến đường di chuyển của Cự Vân, quả thực là nằm ở thế dưới trên bàn đàm phán. Nhưng chỉ cần có cơ hội tiếp xúc với kẻ đảm nhiệm quá trình đàm phán thì Lý Uyển Như tin rằng mình có thể đảo ngược vị thế của hai bên.
Sau khi vượt qua cổng lớn của nội viện Cự Vân, nha hoàn Tiểu Thược dẫn đám người Lý Uyển Như qua hành lang uốn khúc, đi vào khu khách xá dành riêng cho người ngoại lai được mời vào phủ. Phong cảnh thanh nhã, tường sơn trắng, mái ngói xám rêu, gió thổi mang theo mùi cỏ thuốc thoang thoảng. Gian phòng dành cho cô nằm ở góc tây, cách xa các dãy phòng của đám dong binh khác, đủ kín đáo nhưng không đến mức bị cô lập.
Nha hoàn cúi đầu dẫn vào trong, sau đó lui ra không nói thêm lời nào. Lý Uyển Như vừa kịp ngồi xuống ghế chưa nóng, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân nặng nề.
Cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên vai rộng lưng thẳng tiến vào. Tóc đã điểm sương, mặt có râu quai nón ngắn, khí tức ngưng thực. Hắn mặc trường sam xanh thẫm, ngực thêu ký hiệu ba vầng mây đan xen, biểu tượng của chấp sự Cự Vân.
“Lý cô nương, Khương mỗ là người phụ trách tiếp đãi lần này. Lúc đến không nghênh đón từ ngoài, trong lòng quả thực hổ thẹn.”
Hắn cười, ánh mắt bình thản, giọng trầm mà không quá khách khí.
“Mấy hôm nay trong phủ sự vụ rối rắm, trưởng lão đang chuẩn bị cho việc kiểm nghiệm năng lực dong binh đầu năm, nên Khương mỗ cũng bị cuốn vào. Có điều yến tiệc chính sẽ tổ chức vào ngày mai, đêm nay nếu cô nương không phiền, mong được mời dùng chén rượu đàm đạo tại Bách Hoa Lâu, xem như thay lời chào hỏi.”
Lý Uyển Như cùng hai người Phùng Sâm, Trần Tự đứng dậy chào hỏi. Tay nâng bên váy, hơi cúi người đáp lễ. Đôi mắt cô không né tránh, nhưng cũng chẳng tỏ ra quá nhiệt tình.
“Khương chấp sự khách khí rồi. Nếu rảnh, ta sẽ đi.”
“Tốt, vậy không quấy rầy cô nương nghỉ ngơi nữa. Gặp lại sau.”
Nói xong, Khương chấp sự cười cười, xoay người rời đi, bước chân nhanh gọn không nhiễm chút bụi trần. Cánh cửa gỗ khép lại sau lưng hắn, trong phòng chỉ còn lại tiếng gió nhẹ lùa qua khe cửa sổ.
Lý Uyển Như lặng lẽ quay về phía bàn, rót cho mình chén trà. Nói với hai người giữ nhiệm vụ hộ tống mình:
“Được rồi, hai người đi nghỉ ngơi đi, đêm nay chúng ta xuất phát. Các huynh đệ khác cũng mau chóng nghỉ ngơi và canh gác cẩn thận , trong địa bàn của người khác cần hết sức cảnh giác.”
Thời gian trôi đi, bằng chính nắm đấm và đôi chân đầy máu, ta từ từ trèo lên. Giờ đây, ta đã đạt đến Nhân cảnh tầng bảy, được bổ nhiệm làm đội phó phân đội mười một – phân đội chiến đấu tinh nhuệ nhất trong toàn đoàn. Đội trưởng của ta là một tu giả Nhân cảnh tầng tám, trong khi sáu đội viên còn lại đều đã vượt qua tầng sáu. Mỗi lần ra tay đều như sấm vang chớp giật, không ai là kẻ yếu.
Tu luyện ở Nhân cảnh tầng năm trở xuống thật ra vẫn còn là trò chơi thể lực. Cứ luyện thể không ngừng, rèn tâm chí không ngơi, ai rồi cũng có thể tiến bộ. Nhưng đến khi bước qua tầng sáu Luyện Khí Huyết, và tầng bảy Luyện Kinh Mạch, mọi thứ thay đổi. Đây là hai cánh cửa chắn ngang con đường của mọi kẻ phàm tục. Không có tài nguyên, không có kỹ pháp phù hợp, người tu hành chỉ biết đứng nhìn người khác vượt lên, còn bản thân thì mãi giậm chân trong vô vọng.
Với ta, quá trình ấy chỉ mất hai năm. Từ tầng năm vượt thẳng lên tầng bảy, thành tích này trong giới dong binh đủ để khiến không ít người phải nhìn ta bằng ánh mắt khác. Trong khi đó, những kẻ như La Đại, bạn chí cốt của ta, người từng có tu vi cao hơn ta, lại dậm chân suốt mấy năm trời mà chỉ nhích được một tầng. Vì sao ư? Vì đầu óc chúng đã sớm bị thân thể của Lý Uyển Như làm cho mê muội.
Ta đã thấy không ít dong binh đem toàn bộ điểm tích lũy của mình chỉ để đổi lấy một đêm với nàng. Không đan dược, không luyện thể chỉ có sự đắm chìm vào thứ dục vọng nóng bỏng trên chiếc giường nhỏ trong hậu viện. Đáng lẽ ở độ tuổi hai mươi lăm, bọn chúng đã có thể bước vào tầng bảy. Vậy mà vì một nữ nhân, tất cả đều tụt lại phía sau.
Ta không ngu. Trần Tự này không bao giờ phí điểm tích lũy vào những thứ phù phiếm. Thực lực mới là con đường duy nhất để một kẻ xuất thân thấp hèn như ta có thể sống sót. Ai đem máu và mồ hôi của mình dâng lên giường mỹ nữ, sớm muộn gì cũng sẽ nằm lại dưới gót giày của kẻ khác.
Lý Uyển Như quả thật đẹp, không thể chối cãi. Nàng có một loại phong vận dịu dàng và nguy hiểm, như một đóa hoa mọc trên đỉnh vách đá, khiến kẻ khác không tự chủ được mà muốn với tay hái lấy, dù biết có thể rơi tan xác. Nhưng cái giá mà Ngụy Doãn đại nhân đặt ra cho một đêm với nàng là năm mươi điểm tích lũy, trực tiếp gấp mười lần những nô lệ khác trong đoàn. Một con số khiến người ta có chút choáng váng.
Năm mươi điểm đó có thể mua được dược liệu quý, đổi lấy một lần cơ hội đột phá, hay có thể đổi được một vài thứ bảo hộ cho bản thân trước nhiệm vụ khó khăn. Vậy mà có kẻ vẫn đem đổi lấy mấy canh giờ mây mưa vô nghĩa. Tắt đèn rồi thì ai chẳng như ai? Nếu chỉ vì vài tiếng rên rỉ mà đánh mất cơ hội tiến thân, thì thứ mất đi không chỉ là điểm tích lũy mà là cả tương lai.
…
Dong binh đoàn Thôn Thiên được chia thành nhiều phân đội với chức năng riêng biệt. Trong số đó, năm phân đội chủ chiến mang mã số từ 11 đến 15 là lực lượng tinh nhuệ nhất. Đây là những đội quân chuyên tiếp nhận các nhiệm vụ cấp cao, luôn đóng vai trò chủ lực trong những cuộc thảo phạt đẫm máu, thể hiện rõ uy thế và thực lực của đoàn.
Kế đến là các phân đội dự bị, được đánh số từ 21 đến 24. Những đội này quy tụ phần lớn dong binh trẻ tuổi, ít kinh nghiệm nhưng lòng hiếu thắng mãnh liệt. Họ thường đảm nhận các nhiệm vụ vừa và nhẹ để rèn giũa kỹ năng, đôi lúc sẽ được cử tham chiến cùng phân đội chủ lực để quan sát và học hỏi phương pháp chiến đấu ở đẳng cấp cao hơn.
Cuối cùng là các phân đội hậu cần, chuyên trách việc thu thập tin tức, huấn luyện tân binh, quản lý tài chính cũng như xử lý mọi sổ sách và vấn đề đối ngoại. Nhờ sự phân chia rõ ràng, đoàn dong binh từng hỗn tạp này đã từng bước trở thành một bộ máy có trật tự và quy củ.
Từng là một nô lệ hèn mọn bị mặc sức chà đạp, sau hơn bốn năm dưới trướng Ngụy Doãn, cô đã leo lên vị trí mà bất kỳ dong binh nào cũng phải ngước nhìn. Với trí tuệ sắc bén và sự phục tùng tuyệt đối, cô trở thành phụ tá đắc lực nhất bên cạnh vị phó đoàn trưởng, gánh vác phần lớn trách nhiệm từ nội trị cho tới ngoại giao. Trong mắt đa số thành viên Thôn Thiên, ban ngày cô là người có quyền lực chỉ sau hai người: Ngụy Doãn và vị đoàn trưởng thần bí chưa từng lộ mặt.
Nhưng màn đêm buông xuống lại là một câu chuyện khác.
Chỉ với năm mươi điểm tích lũy, kẻ sở hữu số điểm ấy có thể mua lấy một đêm cùng cô. Khi ấy, Lý Uyển Như sẽ không còn là cánh tay phải của phó đoàn trưởng, không còn là nữ nhân đầy quyền uy hay trận pháp sư đại tài nữa. Cô sẽ trở thành thứ đồ chơi ngoan ngoãn, sẵn sàng quỳ mọp xuống phục vụ từng kẻ có điểm trong tay, bất kể họ là ai, bất kể họ muốn điều gì. Một nô lệ hoàn hảo, chỉ biết phục tùng, không bao giờ phản kháng và chưa từng làm phật lòng bất cứ ai từng bỏ điểm ra mua ả.
Ngụy Doãn không phải kẻ dễ dàng giao quyền cho người khác, đặc biệt là trong những chuyện liên quan đến đối ngoại và đàm phán. Thế nhưng trong suốt ba năm gần đây, cái tên Lý Uyển Như dần trở thành lựa chọn duy nhất mà hắn có thể tin tưởng giao phó. Không chỉ vì sự trung thành tuyệt đối, mà còn bởi vì cô thực sự xứng đáng. Mỗi lần ra tay, cô đều khiến người khác không thể bắt bẻ dù chỉ một chữ. Giao thiệp, điều phối, chi phối thế cục hay thậm chí là dẫn dắt thế lực, cô làm tất cả với một sự chính xác lạnh lùng, không chút dao động.
Lần này, cô được cử đến thành Kim Phong để gặp mặt đại biểu của dong binh đoàn Cự Vân – một thế lực đang trên đà mở rộng, có xu hướng muốn liên minh với Thôn Thiên. Ngụy Doãn dù không đích thân đi, nhưng lại cho phép cô đại diện hoàn toàn, không cần xin chỉ thị. Với người khác, đây là một sự sủng ái chưa từng có. Với cô, đây là kết quả xứng đáng sau bốn năm tận tụy, trung thành và không ngừng thể hiện giá trị.
Phân đội 11 nhận nhiệm vụ hộ tống. Dưới sự chỉ huy của đội trưởng Phùng Sâm và đội phó Trần Tự, đội hình gồm bảy người hộ tống cô rời khỏi đại bản doanh, hành trình kéo dài ba ngày ba đêm qua những tuyến đường ít người lui tới.
Dọc đường đi, dù vẫn đang trong công vụ nhưng thân phận là một nữ nô, Lý Uyển Như vẫn phục vụ dưới thân của Phùng Sâm. Cách thức để có được cô là tiêu hao điểm tích lũy và lập công trong nhiệm vụ, mà hiển nhiên người lập công lớn nhất trong chuyến hộ tống phải là vị đội trưởng đã chết mê chết mệt cơ thể của cô.
Luật là luật, Ngụy Doãn ban hành quy tắc khiến cho Lý Uyển Như phải chấp nhận quy tắc ấy. Còn tất nhiên là do bản tính dâm đãng hay do là người có nguyên tắc thì chỉ cô mới hiểu.
Khi tới trước cửa của một căn biệt phủ, cả đoàn được một nhóm người tiếp đón. Lý Uyển Như vừa bước xuống xe ngựa, một nha hoàn trẻ tuổi lập tức bước tới, cung kính hành lễ rồi chìa tay đỡ lấy cô. Cô gái tên là Tiểu Thược, tuổi chỉ vừa đôi mươi, ăn mặc chỉnh tề nhưng ánh mắt mang theo vẻ căng thẳng không thể che giấu.
"Thưa Lý cô nương, xin đi lối này. Mọi người sẽ nghỉ ngơi ở nội viên, chấp sự sẽ tới thương thảo sau đó."
Lý Uyển Như nhẹ nhàng đưa tay, để cho Tiểu Thược dìu mình. Đôi tay cô mảnh khảnh, trắng muốt như ngọc, không hề có dấu vết chai sần hay dấu tích của năm tháng luyện tập, sắp xếp tài liệu và điều phối chiến sự. Cô khoác lên người một bộ trường sam màu xám tro viền đen, không cầu kỳ nhưng toát ra sự trầm tĩnh khó cưỡng.
Gương mặt cô đã không còn là dung nhan xinh đẹp nhưng u uất của một nữ nô năm xưa mang theo thứ vẻ đẹp mềm mại, non nớt và thiếu sức sống từng khiến người ta muốn giẫm đạp. Giờ đây, sau bốn năm lăn lộn trong quyền mưu và nhục nhã, Lý Uyển Như mang một loại phong vận khác hẳn, phong vận của một nữ nhân trưởng thành đã hiểu rõ giá trị của nhan sắc, biết dùng nó như lưỡi dao sắc bén, lúc thì mê hoặc, khi thì sát thương.
Ngũ quan cô vẫn tinh tế như được chạm khắc từ băng tuyết, sống mũi cao, cánh môi mỏng, và đôi mắt dài hơi xếch đuôi, ánh lên tia sắc lạnh dưới hàng mi cong. Nhưng cái khí sắc của cô nay đã khác. Là cái ngạo nghễ lặng lẽ của kẻ biết mình có quyền. Là cái lạnh lùng khiến người đối diện vô thức thấy tim đập chậm lại. Làn da trắng như sứ, dưới ánh nắng càng nổi bật nước da không tì vết, cổ cao, xương quai xanh ẩn hiện qua cổ áo gọn ghẽ.
Mái tóc đen mượt được búi gọn bằng một cây trâm bạc khắc hình khổng tước, từng sợi đều được chải kỹ đến mức không lộn ra một cọng. Đôi môi đỏ như son, không cười mà vẫn quyến rũ, khẽ mím lại như chứa đầy ẩn ý không thể đoán. Cô không cần nhìn ai, nhưng mỗi bước chân đều khiến người khác không dám ngẩng đầu nhìn thẳng. Thứ khí thế ấy không phải ai cũng có, đặc biệt là khi cô từng là một nô lệ bị dày vò đến độ không còn biết phản kháng.
Lý Uyển Như bây giờ, không chỉ là đẹp, mà là một vẻ đẹp biết cắn ngược, biết thao túng, biết điều khiển lòng người bằng ánh mắt và dáng đi. Tất cả đều biết, Lý Uyển Như hiện tại đã là người có quyền hành gần như cao nhất trong Thôn Thiên, là đại diện của Ngụy Doãn, thậm chí, trong nhiều việc, còn là người trực tiếp đưa ra quyết định. Chính điều đó đã xây dựng nên một khí chất xuất thần nhưng không kém phần quyến rũ.
Khí chất tỏa ra khiến người xung quanh không ai dám nghĩ cô từng là một nô lệ. Và càng không ai dám tin, người phụ nữ đang bước đi kia, đêm qua vẫn còn quỳ rạp dưới chân Phùng Sâm, rên rỉ trong bóng tối. Thâm chí ngay bây giờ, trong tử cung của cô cũng tràn đầy một bụng tinh dịch.
Lý Uyển Như thấy người tiếp đón chỉ có một ả nha hoàn và vài gã hạ nhân, mày liễu khẽ nhíu nhưng ngay lập tức khôi phục sắc mặt, tựa như không có gì xảy ra. Mặc dù là tới họp mặt đàm phán, nhưng thân phận của cô chỉ là một nô lệ nên chưa thể gây được tiếng vang cho những kẻ khác. Cự Vân cử một nha hoàn ra tiếp đón cũng có thể hiểu được.
Lý Uyển Như quả thực chẳng để tâm đến điều này, mục đích của chuyến đi này là kết liên minh nhưng kỳ thực là Thôn Thiên đoàn muốn mượn tuyến đường di chuyển của Cự Vân, quả thực là nằm ở thế dưới trên bàn đàm phán. Nhưng chỉ cần có cơ hội tiếp xúc với kẻ đảm nhiệm quá trình đàm phán thì Lý Uyển Như tin rằng mình có thể đảo ngược vị thế của hai bên.
Sau khi vượt qua cổng lớn của nội viện Cự Vân, nha hoàn Tiểu Thược dẫn đám người Lý Uyển Như qua hành lang uốn khúc, đi vào khu khách xá dành riêng cho người ngoại lai được mời vào phủ. Phong cảnh thanh nhã, tường sơn trắng, mái ngói xám rêu, gió thổi mang theo mùi cỏ thuốc thoang thoảng. Gian phòng dành cho cô nằm ở góc tây, cách xa các dãy phòng của đám dong binh khác, đủ kín đáo nhưng không đến mức bị cô lập.
Nha hoàn cúi đầu dẫn vào trong, sau đó lui ra không nói thêm lời nào. Lý Uyển Như vừa kịp ngồi xuống ghế chưa nóng, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân nặng nề.
Cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên vai rộng lưng thẳng tiến vào. Tóc đã điểm sương, mặt có râu quai nón ngắn, khí tức ngưng thực. Hắn mặc trường sam xanh thẫm, ngực thêu ký hiệu ba vầng mây đan xen, biểu tượng của chấp sự Cự Vân.
“Lý cô nương, Khương mỗ là người phụ trách tiếp đãi lần này. Lúc đến không nghênh đón từ ngoài, trong lòng quả thực hổ thẹn.”
Hắn cười, ánh mắt bình thản, giọng trầm mà không quá khách khí.
“Mấy hôm nay trong phủ sự vụ rối rắm, trưởng lão đang chuẩn bị cho việc kiểm nghiệm năng lực dong binh đầu năm, nên Khương mỗ cũng bị cuốn vào. Có điều yến tiệc chính sẽ tổ chức vào ngày mai, đêm nay nếu cô nương không phiền, mong được mời dùng chén rượu đàm đạo tại Bách Hoa Lâu, xem như thay lời chào hỏi.”
Lý Uyển Như cùng hai người Phùng Sâm, Trần Tự đứng dậy chào hỏi. Tay nâng bên váy, hơi cúi người đáp lễ. Đôi mắt cô không né tránh, nhưng cũng chẳng tỏ ra quá nhiệt tình.
“Khương chấp sự khách khí rồi. Nếu rảnh, ta sẽ đi.”
“Tốt, vậy không quấy rầy cô nương nghỉ ngơi nữa. Gặp lại sau.”
Nói xong, Khương chấp sự cười cười, xoay người rời đi, bước chân nhanh gọn không nhiễm chút bụi trần. Cánh cửa gỗ khép lại sau lưng hắn, trong phòng chỉ còn lại tiếng gió nhẹ lùa qua khe cửa sổ.
Lý Uyển Như lặng lẽ quay về phía bàn, rót cho mình chén trà. Nói với hai người giữ nhiệm vụ hộ tống mình:
“Được rồi, hai người đi nghỉ ngơi đi, đêm nay chúng ta xuất phát. Các huynh đệ khác cũng mau chóng nghỉ ngơi và canh gác cẩn thận , trong địa bàn của người khác cần hết sức cảnh giác.”
Bình luận facebook