• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hoan Du Thánh Nữ

  • Chương 74: Yến hội

Tửu lâu Thanh Long chìm trong ánh sáng vàng rực từ những ngọn đèn lồng treo cao, khói rượu mịt mù quyện cùng hương thơm nồng nàn của các món sơn hào hải vị. Tiếng đàn tỳ bà lướt nhẹ, réo rắt như gió sớm, hòa cùng tiếng cười nói sảng khoái của đám đoàn trưởng dong binh, những kẻ máu mặt nhất Đông Lĩnh trấn. Bầu không khí yến hội đã đến hồi cao trào, chén rượu đầy tràn, lời nói cởi mở, nhưng dưới vẻ hòa hảo ngoài mặt là những toan tính sắc lạnh không ai nói ra.
Ngụy Doãn ngồi ở vị trí chủ tọa, lưng ngả ra sau, chiếc áo choàng lông thú đắt tiền trễ xuống vai, để lộ lồng ngực rắn rỏi bên dưới lớp áo lụa đen. Hắn nhấp một ngụm rượu, ánh mắt sắc như dao lướt qua đám đông, dừng lại ở Hà Bằng – gã trung niên áo choàng đen ngồi bên phải. Hà Bằng, đoàn trưởng Lưu Vân đoàn, một tu giả địa cấp với đôi mắt sáng như điện, đang lặng lẽ nhấp rượu, nhưng ánh mắt không giấu được sự dò xét mỗi khi liếc về phía Ngụy Doãn.
Ngụy Doãn khẽ vỗ tay, âm thanh lanh lảnh cắt ngang tiếng cười nói. Cả sảnh đường khựng lại trong khoảnh khắc, rồi từ phía sau tấm màn lụa đỏ, một đoàn nữ nô lệ bước ra, trong đó dường như nổi bất nhất chính là nữ nô thân cận của Ngụy Doãn, Lý Uyển Như. Cô như một đóa hoa độc nở trong bóng tối, thân hình uyển chuyển, mái tóc đen dài buông rủ, lấp lánh dưới ánh đèn.
Bộ váy lụa mỏng màu đỏ cô mặc dường như được dệt từ tơ trời, mỏng đến mức gần như trong suốt, ôm sát từng đường cong cơ thể. Không một mảnh đồ lót nào che chắn, khiến làn da trắng ngần, bầu ngực căng đầy, và cả những đường nét nhạy cảm bên dưới lớp vải đều lộ rõ, như một lời mời gọi không lời.
Mỗi bước đi của cô khiến lớp lụa rung động, ánh sáng xuyên qua, phô bày cơ thể cô như một tác phẩm nghệ thuật dâm mỹ, khiến không ít gã đàn ông trong sảnh nuốt khan, ánh mắt dán chặt. Nhưng cũng ngay lập tức cất đi ánh mắt vì những nữ nô khác lần lượt đến các bàn tiệc, phụng bồi bọn hắn uống rượu.
Mặc dù các nữ nô lệ này đều khó sánh bằng nét quyến rũ hay sự xinh đẹp của Lý Uyển Như, nhưng đều là hàng tuyển chọn loại một của Ngụy Doãn nên tuyệt đối đều là các vưu vật mê người, các đoàn trưởng dong binh đoàn khác vô cùng hài lòng với sự tận tâm của vị cầm quyền Thôn Thiên đoàn này.
“Uyển Như, đến rót rượu cho Hà đoàn trưởng,”
Ngụy Doãn ra lệnh, giọng trầm thấp nhưng đầy uy quyền, như thể đang sai khiến một món đồ chơi quý giá. Hắn nhếch môi, ánh mắt thoáng qua cô với sự tự hào của một kẻ sở hữu.
Lý Uyển Như cúi đầu, nhu thuận trả lời:
“Uyển nô tuân lệnh chủ nhân.”
Giọng cô mềm mại, ngọt ngào như mật, nhưng ánh mắt cụp xuống lại mang một vẻ ngoan ngoãn đầy toan tính. Cô bước đến bên Hà Bằng, đôi chân trần khẽ lướt trên sàn gỗ, mỗi bước đi khiến lớp váy lụa mỏng dính vào da thịt, để lộ rõ hơn những đường cong chết người. Cô nâng bình rượu ngọc, chậm rãi rót vào chén của Hà Bằng, động tác uyển chuyển như múa. Hương son phấn thoảng qua, hòa quyện với mùi cơ thể cô, khiến không khí quanh gã như đặc quánh lại.
Hà Bằng nhướng mày, ánh mắt lướt từ chén rượu lên cơ thể cô, dừng lại lâu hơn ở nơi lớp vải mỏng không thể che giấu.
“Đẹp đấy,” hắn cười, giọng trầm khàn, ngón tay thô ráp khẽ nâng cằm cô lên, buộc cô ngẩng mặt. Đôi môi đỏ mọng của Lý Uyển Như khẽ hé, đôi mắt long lanh như phủ một lớp sương, vừa ngoan ngoãn, vừa như đang thách thức.
“Không ngờ Ngụy huynh có thể thuần hóa được một mỹ nhân thế này.”
“Chỉ là một nô lệ mà thôi.”
Ngụy Doãn nhấp thêm ngụm rượu, ánh mắt không rời khỏi Hà Bằng, như đang cân nhắc từng phản ứng của gã.
“Chỉ cần có thứ xứng đáng, ta không keo kiệt.”
Hà Bằng đặt chén rượu xuống, tiếng chén chạm bàn vang lên khô khốc. Hắn nghiêng người, ánh mắt tham lam lướt từ vai xuống eo Lý Uyển Như, nơi lớp vải mỏng dính chặt, phô bày cặp mông tròn trịa và cả vùng nhạy cảm giữa hai đùi.
“Nếu ta muốn mượn nàng vài hôm thì sao?”
Hắn nói, giọng đầy khiêu khích, như thể đang thử thách giới hạn của Ngụy Doãn.
Sảnh đường khựng lại một nhịp. Tiếng đàn tỳ bà vẫn lướt, nhưng tiếng cười nói đã nhỏ đi, mọi ánh mắt đều kín đáo liếc về phía hai gã đàn ông quyền lực. Họ giả vờ không nghe, nhưng ai cũng biết, lời vừa rồi không chỉ là một câu nói đùa.
Ngụy Doãn không vội đáp. Hắn nghiêng đầu, ánh mắt sắc lạnh quét qua Lý Uyển Như. Cô vẫn đứng yên, đôi tay nâng bình rượu, ánh mắt cụp xuống, nhưng khóe môi khẽ cong lên một đường cong tinh tế, như thể cô đang tận hưởng khoảnh khắc này. Hắn nhíu mày, cảm giác có gì đó khác lạ trong ánh mắt cô hôm nay, sáng hơn, táo bạo hơn, như một con mèo hoang đang ẩn mình chờ thời cơ.
“Uyển Như là món đồ chơi ta ưa thích.”
Ngụy Doãn cuối cùng lên tiếng, giọng đanh thép, không chút khách sáo.
“Không thể đem tặng như mấy con nô khác được.”
Hắn ngừng lại, rồi rướn người về phía trước, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm.
“Nhưng nếu Lưu Vân đoàn có món gì khiến ta hài lòng, ví như một tuyến giao thương độc quyền, vài đầu mối hàng hóa quý, hay cho ta mượn một phân đội ám sát cấp tốc… thì ta cũng có thể cân nhắc.”
Hà Bằng bật cười, tiếng cười vang vọng, sảng khoái nhưng không giấu được sự thèm khát. “Ngươi đúng là vẫn như xưa, cái gì cũng phải trao đổi.”
“Không trao đổi,” Ngụy Doãn nhướng mày, nụ cười lạnh lùng, “thì dễ tổn hại tình cảm.”
“Nếu ngươi sẵn lòng trao đổi, đừng nói mượn vài ngày, cho dù để nàng phụng bồi ngươi vài tháng thì ta cũng tuyệt nhiên không ý kiến.”
Lý Uyển Như vẫn im lặng, ánh mắt không rời mặt đất, nhưng trong lòng cô, từng lời nói của hai gã đàn ông đều được ghi khắc. Cô rót thêm rượu cho Hà Bằng, lần này cố ý để ngón tay lướt nhẹ qua cổ tay hắn, động tác mềm mại như gió thoảng qua cỏ, nhưng đủ để khiến gã khựng lại, hơi thở nặng nề hơn. Lớp vải mỏng trên người cô khẽ rung lên khi cô cúi xuống, để lộ rõ hơn những đường nét cơ thể, như một lời mời gọi không lời.
Hà Bằng siết chặt chén rượu, ánh mắt giờ đây không còn giấu được ngọn lửa dục vọng. Hắn nhìn cô, rồi nhìn sang Ngụy Doãn, nụ cười trên môi gã mang theo một tia thách thức.
“Ta sẽ suy nghĩ về lời đề nghị của ngươi.”
Hắn nói, giọng trầm xuống.
“Nhưng ta e rằng món đồ chơi này… không hề đáng giá đến như vậy đâu.”
Lý Uyển Như cúi đầu sâu hơn, che giấu nụ cười kín đáo. Cô biết, trong ván cờ này, cô chỉ là một quân cờ chính trị, nhưng nếu có thể lợi dụng tốt, cô có thể trở thành một quân hậu quan trọng thay vì một quân tốt thí.
Hà Bằng nhấc chén, rượu trong tay sóng sánh như ánh mắt gã.
"Ngươi biết ta không thiếu gì, từ đầu mối hàng hóa, sát thủ cho đến đường buôn quý hiếm," hắn nói, giọng bình thản nhưng ẩn chứa sức ép.
"Chỉ là... nếu để Thôn Thiên các ngươi lãnh đạo nhận nhiệm vụ cấp 2 đầu tiên của năm, thì chuyện mượn nàng vài hôm, ta sẽ không từ chối."
Ngụy Doãn vẫn trầm mặc, nhưng ánh mắt lóe lên tia sáng tính toán. Đó là một cái giá không tệ. Danh nghĩa nhận nhiệm vụ cấp cao đầu tiên trong năm đủ khiến uy tín của Thôn Thiên vững vàng thêm một bậc trong giới dong binh. Mở ra một năm thuận lợi, đồng nghĩa với nhiều cơ hội lớn hơn. Nhiệm vụ cấp 2 cần đội ngũ có tới ba Địa cấp dẫn dắt, thông thường các dong binh đoàn sẽ hợp lực với nhau để tiếp nhận, đoàn nào làm lãnh đạo tuyệt đối sẽ hưởng lợi hơn về danh tiếng và uy tín.
Hắn gật đầu, rót rượu vào chén của mình rồi đặt xuống bàn một cách dứt khoát.
"Được. Vậy coi như giao dịch thành công."
Hà Bằng bật cười, đưa tay ôm lấy Lý Uyển Như đang đứng sau lưng mình, bàn tay không hề e dè vuốt nhẹ nơi eo thon.
"Yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi thiệt. Nếu nàng thực sự khiến ta hài lòng, ta không ngại ra cái giá lớn hơn để mượn nàng thêm một thời gian nữa."
Ngụy Doãn nhếch mép, nụ cười không rõ là đồng thuận hay khiêu khích.
"Chỉ cần đừng làm hỏng, muốn chơi bao lâu cũng không quan trọng."
Lý Uyển Như cúi đầu, không hề biểu lộ cảm xúc. Ánh mắt vẫn dán xuống nền đá hoa cương, tư thế chuẩn mực của một nô lệ được đem ra trao đổi. Nhưng bên dưới vẻ ngoan ngoãn ấy, từng lời nói của hai gã đàn ông đã in sâu trong tâm trí cô.
Hà Bằng khao khát sở hữu. Ngụy Doãn sẵn sàng đổi cô lấy lợi ích. Đây có lẽ là một bước đệm, đủ để khẳng định được giá trị của cơ thể này.

Yến hội dần khép lại. Trong đại sảnh, vài nhóm khách nhân đã bắt đầu rời đi, tay dắt theo những nữ nô bồi rượu mà Ngụy Doãn sắp xếp. Bóng người lác đác, tiếng cười nói nhỏ dần, nhường chỗ cho những cuộc truy hoan riêng tư phía sau cánh cửa đóng kín.
Hà Bằng sau một hồi đàm đạo ngắn với Ngụy Doãn cũng đứng dậy cáo từ. Trên môi vẫn giữ nụ cười đắc ý, tay vòng qua eo Lý Uyển Như, dẫn cô rời khỏi bàn tiệc.
Bàn tay thô lớn của hắn không hề khách khí, di chuyển chậm rãi trên đường cong mềm mại, thi thoảng lướt xuống, xoa nhẹ bờ mông căng tròn qua lớp váy mỏng. Lý Uyển Như không hề kháng cự, ngược lại còn nghiêng đầu cười duyên, ánh mắt long lanh như nước, như thể đang say mê người đàn ông bên cạnh.
Hai tay cô ôm lấy cánh tay rắn chắc của Hà Bằng, khéo léo kẹp giữa hai bầu ngực tròn đầy che chắn, nâng đỡ bởi lớp xiêm y mỏng manh. Tư thế chủ động, ánh nhìn ngọt ngào, từng bước theo sát hắn rẽ vào một căn phòng trống phía cuối dãy hành lang.
Phía sau cánh cửa ấy, một đêm triền miên sắp bắt đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tần Hoan
  • Nguyệt Lộc
Chưởng Hoan
  • Đông Thiên Đích Liễu Diệp
[Zhihu] Hợp Hoan
  • Hạc Cửu (鶴九)
Chương 7 END
Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan full
  • Bán Song Tà Nguyệt

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom