hoanduthanhnu
Tác giả VW
-
Chương 75: Vật trao đổi
Cánh cửa gỗ nặng nề khép lại sau lưng Hà Bằng và Lý Uyển Như, tiếng chốt cửa vang lên khô khốc, cắt đứt những âm thanh còn sót lại từ yến hội. Căn phòng trống phía cuối hành lang tửu lâu Thanh Long chìm trong ánh sáng mờ ảo từ một ngọn đèn dầu treo trên tường, tỏa ra thứ ánh sáng vàng cam nhảy múa, chiếu lên những bức tường gỗ sẫm màu. Nội thất đơn sơ, chỉ có một chiếc giường lớn phủ chăn lụa đỏ, một bàn gỗ nhỏ với vài bình rượu còn sót lại, và một tấm thảm lông thú trải dưới sàn, nhưng không khí lại nặng trĩu mùi dục vọng, như thể căn phòng đã được chuẩn bị sẵn cho những cuộc truy hoan.
Hà Bằng, với thân hình cao lớn và cơ bắp rắn chắc, không mất một giây để kéo Lý Uyển Như vào lòng. Bàn tay thô ráp của hắn siết chặt eo cô, cảm nhận đường cong mềm mại qua lớp váy lụa mỏng manh, gần như trong suốt, không chút che chắn. Lớp vải hồng phấn dính chặt vào da thịt cô, để lộ rõ bầu ngực căng đầy, núm vú hồng hào lấp ló, và cả vùng hạ thân quyến rũ giữa hai đùi thon dài.
Hắn cúi xuống, hơi thở nóng rực phả vào gáy cô, một tay lướt xuống, bóp mạnh cặp mông tròn trịa, khiến cô khẽ run lên, nhưng vẫn không kháng cự. Ngược lại, Lý Uyển Như ngả người sát vào hắn, đôi tay mảnh mai ôm lấy cổ, ngón tay luồn vào mái tóc đen nhánh của gã, kéo nhẹ như một lời mời gọi.
“Ngươi thật sự là món quà đắt giá.”
Hà Bằng gầm gừ, giọng trầm khàn, đầy dục vọng. Bất chợt, hắn ném Lý Uyển Như xuống giường như một con thú săn mồi vứt chiến lợi phẩm, ánh mắt gã cháy bỏng, không chỉ là dục vọng mà còn là sự cuồng bạo của một kẻ nghiện kiểm soát.
“Con điếm, ngươi sẽ cầu xin ta dừng lại.”
Hắn gầm gừ, giọng khàn đục, bàn tay thô ráp giật phăng mảnh váy lụa mỏng manh còn sót lại trên người cô, để lộ cơ thể trần trụi, trắng ngần như ngọc, nhưng giờ đây lấp lánh mồ hôi và run rẩy dưới ánh mắt tàn bạo của hắn.
Lý Uyển Như nằm ngửa trên giường, mái tóc đen xõa tung, bết lại trên trán và gáy. Đôi mắt cô khép hờ, nhưng khóe môi cong lên một nụ cười mị hoặc, như thể cô đang chơi một ván cờ nguy hiểm.
Hắn không cho cô thời gian để thở. Hà Bằng trói hai cổ tay cô bằng một sợi dây thừng cũ lấy từ góc phòng, buộc chặt vào đầu giường, khiến ngực cô ưỡn lên, bầu ngực căng đầy rung động mỗi khi cô giãy giụa. Hắn cười khẩy, lôi từ túi áo một chiếc roi da ngắn, cán gỗ bóng loáng vì đã được dùng nhiều lần.
“Hãy xem ngươi chịu được bao lâu, tiểu yêu tinh.”
Hắn thì thầm, giọng đầy hứng thú bệnh hoạn.
Tiếng roi da quất xuống da thịt vang lên “chát… chát…” xen kẽ với tiếng rên rỉ đau đớn nhưng đầy kích thích của Lý Uyển Như. Hắn đánh mạnh vào đùi cô, để lại những vệt đỏ rực trên làn da trắng, rồi lướt roi lên bụng, ngực, mỗi nhát đều chính xác, như một kẻ đã quá quen với trò chơi hành hạ này.
Cô cắn môi, cố kìm tiếng hét, nhưng cơ thể lại phản bội, cong lên mỗi khi roi chạm vào, âm hộ ướt át lấp ló giữa hai đùi run rẩy. Dâm thủy rỉ ra càng lúc càng nhiều hưởng ứng theo từng lần roi da quất xuống.
“Hà… Hà đoàn trưởng… tha cho Uyển Như…”
Cô rên rỉ, giọng ngọt ngào nhưng ánh mắt lại lóe lên tia thách thức, như thể cô đang cố ý chọc giận hắn.
Dưới ánh đèn vàng cam mờ ảo, Hà Bằng cười khẩy, giọng trầm đục như vọng từ địa ngục. Hắn ném roi da sang góc, tiếng da chạm sàn vang khô khốc, rồi quỳ phịch xuống giữa hai chân Lý Uyển Như, đôi tay rắn như thép banh rộng cặp đùi trắng ngần, nâng lên gác phập lên vai.
Cơ thể cô run bần bật, đôi mắt long lanh ánh dục vọng. Hắn chẳng nhẹ nhàng, dương vật căng cứng, to lớn như cột đá, đẩy mạnh vào âm hộ của cô, ướt át đến mức phát ra tiếng ót một cái.
“... Ah... ah... “ Lý Uyển Như rên rỉ khi hạ thân mình bất giác bị nới rộng.
Từng cú nhấp chậm rãi nhưng tàn bạo, mỗi lần đâm sâu làm cơ thể cô giật nảy, ngực nảy lên theo nhịp, hơi thở đứt quãng. Tiếng da thịt va chạm “bạch… bạch…” hòa cùng tiếng gầm gừ khàn đặc của hắn và tiếng rên dâm mỹ của cô—lúc the thé như xé lụa, lúc trầm thấp, kéo dài như van xin.
“Dâm nữ, mày thích bị thế này lắm, đúng không?”
Hà Bằng gầm lên, mắt lóe ánh lửa dục vọng. Một tay bóp chặt bầu ngực căng tròn, ngón tay xoắn mạnh núm vú đỏ hồng, khiến cô cong người rên rỉ, đau xen khoái lạc. Tay kia siết cổ cô, ngón cái lướt nhẹ trên da mịn, vừa đủ để cô cảm nhận sức mạnh áp đảo, như con thú dưới móng vuốt kẻ săn mồi.
Lý Uyển Như không đáp, chỉ rên to hơn, tiếng rên như bản nhạc dâm loạn, lúc cao vút như chim lạc lối, lúc trầm đục, ngắt quãng mỗi khi hắn nhấp sâu. Móng tay cô cào cấu dây thừng trói cổ tay, vệt đỏ rực in trên da trắng muốt. Mồ hôi tuôn đầm đìa, lấp lánh chảy dọc cơ thể, hòa với nước lồn ướt át tràn ra từ nơi hai cơ thể quấn quýt, lấp loáng dưới ánh đèn.
Hà Bằng cúi xuống, răng cắn vào vai , dấu răng đỏ tươi như khắc dấu chiếm hữu. Hắn liếm láp da mịn, tham lam như dã thú, lưỡi lướt qua từng giọt mồ hôi, vị mặn thấm đẫm. Tay giật mạnh tóc cô, kéo đầu ngửa ra, buộc cô nhìn vào mắt hắn rực cháy. Rồi hắn chiếm môi cô, nụ hôn thô bạo, lưỡi xâm lấn, nuốt trọn mọi tiếng rên—từ kêu the thé đến nghẹn ngào, như muốn cướp cả hơi thở cô.
“... Ah... ah... Ưm … ưm…”
Tiếng rên ngắt quãng của Lý Uyển Như, vừa đau đớn, vừa khoái lạc càng kích thích con thú trong người của Hà Bằng, hắn coi cô như một món đồ chơi, không ngừng đẩy mông hết sức, tàn phá cơ thể của con nô lệ hắn phải mất giá cao thu được.
Căn phòng rung chuyển theo nhịp nhấp cuồng loạn, từng cú đẩy như sóng đánh, mạnh mẽ, không khoan nhượng, khiến Lý Uyển Như uốn éo, cơ thể cong như dây cung. Bình rượu trên bàn bị va đổ, lăn xuống sàn, vỡ tan, rượu đỏ tràn lênh láng, mùi cay nồng hòa vào không khí ngập dục vọng.
Quần áo vương vãi—mảnh váy lụa rách tươm, áo choàng đen quăng bừa, giày da lăn lóc dưới gầm giường. Tiếng rên của Lý Uyển Như dồn dập, từ ngắt quãng thành kêu dài, cao vút, hòa với tiếng gầm gừ trầm đục của Hà Bằng, như bản giao hưởng dục vọng thiêu đốt không gian.
…
Sau khi Hà Bằng đưa Lý Uyển Như về bản doanh Lưu Vân đoàn, hắn biến tòa biệt viện kiên cố ở ngoại ô Đông Lĩnh trấn thành sân chơi cho những ham muốn thú tính của mình. Trong ba ngày liên tiếp, hắn trói buộc, hành hạ và thống trị Lý Uyển Như bằng mọi cách có thể tưởng tượng. Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc là Lý Uyển Như không chỉ chấp nhận mà còn nhiệt tình hưởng ứng, chủ động tham gia, biến những trò chơi bạo dâm thô bạo thành một cuộc truy hoan đầy kích thích mà cả hai cùng tận hưởng.
Ngày thứ nhất, Hà Bằng dẫn Lý Uyển Như xuống một căn phòng ngầm, nơi ánh sáng từ ngọn đuốc chiếu lên dây thừng, xích sắt và một chiếc roi da dài. Hắn trói cô chặt vào bàn gỗ, hai tay bị kéo căng, hai chân banh rộng và khóa lại. Cơ thể trần truồng của cô phô bày trước mắt hắn, nhưng ánh mắt Lý Uyển Như không hề sợ hãi mà sáng lên sự chờ đợi.
Hắn vung roi da, tiếng vút gió sắc lạnh vang lên trước khi roi quất xuống mông cô, để lại vệt đỏ rực. Lý Uyển Như khẽ rên, giọng ngọt ngào:
“Hà đoàn trưởng… mạnh hơn chút nữa đi, Uyển nô muốn cảm nhận thêm!”
Cô cong người, ưỡn mông lên như mời gọi. Hà Bằng nhếch môi cười, quất liên tục lên lưng, đùi và cả vùng giữa hai chân cô. Mỗi nhát roi vang lên, Lý Uyển Như lại rên rỉ dâm đãng,
“Ah… sướng quá… tiếp đi, đừng dừng!”
Cơ thể cô rung lên theo từng nhát roi, âm hộ ướt át lấp lánh dưới ánh đuốc.
“Con yêu tinh dâm đãng, mày thích thật sao?”
Hà Bằng gầm gừ, ném roi xuống, tiến tới cởi quần và để lộ dương vật cương cứng. Hắn đâm mạnh vào cô từ phía sau, mỗi cú thúc như muốn xé toạc cơ thể cô. Lý Uyển Như hét lên trong khoái lạc:
“Mạnh nữa đi… chủ nhân địt chết Uyển nô đi ... Ah... ah...!”
Tiếng da thịt va chạm hòa cùng tiếng rên rỉ của cả hai, căn phòng ngập trong không khí truy hoan điên cuồng.
Ngày thứ hai, Hà Bằng muốn thử sức chịu đựng của Lý Uyển Như với những dụng cụ mới. Hắn trói cô đứng thẳng, hai tay treo lên trần nhà, cơ thể lơ lửng. Hắn lấy cặp kẹp vú kim loại, kẹp chặt vào hai núm vú nhạy cảm của cô. Lý Uyển Như rên lên, nhưng lập tức mỉm cười quyến rũ:
“Đau quá… nhưng Uyển Như thích lắm, Hà đoàn trưởng làm nữa đi!”
Cô ưỡn ngực ra, như muốn hắn siết chặt hơn.
Hà Bằng cười lớn, lấy một chiếc dương vật giả rung động mạnh, thứ đồ chơi khắc đầy trận văn, một thiết kế mới của Thiết Dung thành, đẩy sâu vào âm hộ cô.
“Thử cái này đi, con hồ ly!”
Hắn bật chế độ rung mạnh nhất. Lý Uyển Như rên rỉ không kiểm soát, cơ thể giật lên từng đợt.
“Ah… sướng quá… Uyển nô không chịu nổi ... Ah... ah... chủ nhân… đừng dừng, làm mạnh ... Ah... ah... hơn nữa!”
Nước mắt trào ra vì kích thích, nhưng nụ cười trên môi cô vẫn rạng rỡ. Hắn nhét thêm một chiếc dương vật giả nhỏ hơn vào hậu môn cô, khiến cô hét lên.
“Hà đoàn trưởng… tuyệt quá… Uyển Như muốn nhiều hơn!”
Cơ thể cô run rẩy trong khoái cảm, hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác khoái lạc khi âm hộ và hậu môn đều bị nong rộng.
Sau đó, hắn thả cô xuống, buộc cô quỳ gối, tay xích ra sau lưng. Hắn nắm tóc cô, ép cô ngậm lấy dương vật của mình. Lý Uyển Như không chút kháng cự, lưỡi cô lướt dọc theo chiều dài, mắt nhìn lên đầy thách thức.
“Uyển Như sẽ làm người sướng điên lên…”
Cô ngậm sâu, chủ động di chuyển đầu nhanh hơn, họng co bóp khiến Hà Bằng gầm gừ khoái lạc.
“Mày đúng là con yêu tinh!”
Hắn thúc mạnh vào miệng cô, nhưng Lý Uyển Như chỉ cười, tiếp tục phục vụ hắn với sự nhiệt tình không hề giảm.
Ngày thứ ba, Hà Bằng quyết định nâng trò chơi thống trị lên một tầm cao mới, tàn bạo và dâm loạn hơn bao giờ hết. Hắn muốn không chỉ sở hữu Lý Uyển Như mà còn phô bày quyền lực của mình trước toàn bộ Lưu Vân đoàn. Thay vì giữ cô cho riêng mình, hắn tuyên bố rằng cả đoàn, hơn năm mươi gã dong binh lực lưỡng, thô kệch, sẽ được phép "thưởng thức" cô, như một cách để củng cố lòng trung thành của họ và thỏa mãn thú tính của chính hắn.
Hà Bằng buộc Lý Uyển Như mặc một bộ đồ da bó sát, nhưng lần này còn táo bạo hơn: những lỗ hổng trên bộ đồ để lộ hoàn toàn bầu ngực căng đầy, núm vú đỏ hồng, và cả vùng hạ thân ướt át, không chút che chắn. Hắn trói tay cô ra sau lưng bằng dây thừng, cổ đeo một vòng da gắn xích sắt, rồi dẫn cô đi qua hành lang chính của bản doanh Lưu Vân đoàn. Hơn năm mươi gã dong binh, từ những tên lính mới cơ bắp cuồn cuộn đến những lão tướng đầy sẹo chiến trận, đứng dọc hai bên, mắt hau háu nhìn cơ thể cô. Tiếng cười nhạo, lời bình phẩm thô tục vang lên:
“Nhìn con yêu tinh này kìa, chắc chịu được cả đoàn!”
Dục vọng từ quá nhiều người đã khiến cho Lý Uyển Như chẳng thể kiềm chế được dấu ấn nữa, toàn bộ dục vọng sâu thẳm nhất trong đám dong binh phản chiếu lên người của cô khiến thần trí cô gần như sụp đổ, chẳng còn suy nghĩ gì ngoài việc ngửa âm hộ ra cho đám người kia thỏa sức chơi đùa. Cô ngẩng cao, ánh mắt kiêu hãnh, khóe môi cong lên nụ cười quyến rũ.
“Các người nghĩ mình đủ sức làm Uyển nô thỏa mãn sao?”
Lời nói táo bạo của cô khiến vài gã sững sờ, còn Hà Bằng cười lớn, bàn tay siết chặt dây xích, kéo cô về phía đại sảnh.
Đại sảnh của Lưu Vân đoàn được biến thành một đấu trường dâm loạn. Một chiếc bàn gỗ lớn được đặt giữa phòng, xung quanh là hơn năm mươi gã đàn ông, áo quần xộc xệch, mắt đỏ ngầu dục vọng. Hà Bằng đẩy Lý Uyển Như lên bàn, xích hai cổ tay và cổ chân cô vào bốn góc, khiến cơ thể cô banh rộng, hoàn toàn phơi bày. Ngọn đuốc trên tường chiếu ánh sáng đỏ rực lên làn da trắng ngần đầy vết roi và dấu tay từ những ngày trước.
“Hôm nay, cả Lưu Vân đoàn sẽ được thưởng thức món quà này!” s
Hà Bằng tuyên bố, giọng vang vọng, tay cầm roi da ngắn quất mạnh lên mông cô, tiếng “chát” khô khốc vang lên. Lý Uyển Như rên rỉ trong bất giác, thần trí nửa tỉnh nửa mê khiến cô chẳng phân biệt được gì nữa, cảm giác còn lại của cơ thể nóng hầm hập là được lấp đầy tất cả các lỗ trên cơ thể mà thôi.
Hà Bằng ra hiệu, và đám dong binh lao vào như bầy thú hoang. Một gã to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, là người đầu tiên tiến tới. Hắn cởi quần, để lộ dương vật cương cứng, rồi đâm mạnh vào âm hộ ướt át của Lý Uyển Như, khiến cô hét lên trong khoái lạc.
“Ah… mạnh nữa đi!”
Tiếng da thịt va chạm “bạch… bạch…” vang lên dồn dập, hòa cùng tiếng gầm gừ của gã và tiếng rên rỉ dâm đãng của cô. Cô không kháng cự, ngược lại còn đẩy hông lên đáp ứng, cơ thể rung lên theo từng nhịp thúc.
Một gã khác, không chờ đợi, nắm tóc cô, kéo đầu cô về phía mình, ép cô ngậm lấy dương vật của hắn. Lý Uyển Như lướt lưỡi điêu luyện, mắt trắng dã, ngậm mút dương vật hắn như là bản năng chứ chẳng còn suy nghĩ tỉnh táo nữa rồi.
Hà Bằng đứng một bên, tay cầm roi da, thỉnh thoảng quất vào đùi hoặc ngực cô để tăng thêm kích thích.
“Con điếm dâm đãng, mày phục vụ tốt đấy!”
Hắn cười lớn, nhưng ánh mắt không giấu được sự ngạc nhiên trước sự nhiệt tình của cô. Lý Uyển Như, dù bị trói chặt và bị hơn năm mươi gã thay nhau hành hạ, vẫn không hề tỏ ra yếu đuối. Cô rên rỉ, hét lên trong khoái lạc mỗi khi một gã mới thay phiên tiến vào, tay cô bấu chặt dây xích, móng tay cào lên gỗ, nhưng ánh mắt mị hoặc câu dẫn, như thể cô đang tận hưởng từng khoảnh khắc.
Một gã khác lôi ra một chiếc dương vật giả rung động, đẩy sâu vào hậu môn cô trong khi một tên khác tiếp tục thúc vào âm hộ cô. Lý Uyển Như cong người, hét lên:
“Sướng quá… làm nữa đi, Uyển nô, ... Ah... ah... sướng…!”
Cơ thể cô run rẩy dữ dội, mồ hôi chảy dài, hòa cùng thứ chất lỏng ướt át tràn ra từ nơi hai cơ thể giao nhau. Đám dong binh, như bị kích thích bởi sự hưởng ứng của cô, càng thêm hung hãn.
Một tên tát nhẹ lên bầu vú no tròn của cô, khiến chúng rung lên mang theo dấu tay đỏ, nhưng Lý Uyển Như dường như chẳng cảm thấy khó chịu, ngược lại rên rỉ không ngừng dù cổ họng bị một căn dương vật nhét sâu vào. Không ngừng kích thích và các lỗ huyệt bị xâm nhập, ả nô lệ đạt tới cao trào bao nhiêu lần cũng khó mà đếm được, chỉ biết giờ đây trong đầu ả chỉ có dương vật và tinh dịch là mục tiêu duy nhất.
“... Ah... ah... Ưm…”
Dưới cơn rên rỉ không ngừng, cùng cảm giác kích thích của tràng cảnh dâm dục và sự táo bạo của cô khiến cả đám dong binh gầm lên, lao vào như bầy sói đói.
…
Vài ngày sau, cơ thể Lý Uyển Như đầy vết roi, vết hằn và dấu tay. Cả dong binh đoàn Lưu Vân đều hưởng dụng qua cơ thể này ít nhất một lần, lưu luyến không muốn rời khi cô được đưa về Thôn Thiên đoàn.
Lý Uyển Như sau khi khống chế được dục vọng của đám dong binh, thần trí cô rốt cuộc cũng thanh tỉnh trở lại, may mắn không hoàn toàn trầm luân vào dục vọng, nếu không cô sẽ trở thành một con búp bê chỉ nghĩ đến việc làm tình mất.
Dẫu có chút hung hiểm, nhưng lượng nguyên khí cô hấp thu được từ tinh dịch của đấm dong binh tu vi đều từ Nhân cảnh tầng bốn đến tầng bảy thì thực sự chất lượng, vượt xa so với hấp thụ bằng phương pháp truyền thống thông qua nguyên khí thiên địa.
Kết thúc việc làm vật phẩm giao dịch, Lý Uyển Như lần nữa quỳ gối trước Ngụy Doãn trong căn phòng của hắn. Hắn thấy cơ thể của Lý Uyển Như đầy vết thương cùng các vết bầm tím, và cái mùi ngai ngái của tinh dịch và dâm thủy tràn đầy trên người cô khiến hắn có chút khó chịu.
Ngụy Doãn liền ném ra một lọ thuốc trị thương, ra lệnh cho một nha hoàn chăm sóc cho cô. Trong lòng, một tia bất mãn khó giấu đang âm ỉ, không phải vì thương tiếc, mà vì cảm giác món đồ quý bị người khác dùng quá tay.
Hà Bằng, với thân hình cao lớn và cơ bắp rắn chắc, không mất một giây để kéo Lý Uyển Như vào lòng. Bàn tay thô ráp của hắn siết chặt eo cô, cảm nhận đường cong mềm mại qua lớp váy lụa mỏng manh, gần như trong suốt, không chút che chắn. Lớp vải hồng phấn dính chặt vào da thịt cô, để lộ rõ bầu ngực căng đầy, núm vú hồng hào lấp ló, và cả vùng hạ thân quyến rũ giữa hai đùi thon dài.
Hắn cúi xuống, hơi thở nóng rực phả vào gáy cô, một tay lướt xuống, bóp mạnh cặp mông tròn trịa, khiến cô khẽ run lên, nhưng vẫn không kháng cự. Ngược lại, Lý Uyển Như ngả người sát vào hắn, đôi tay mảnh mai ôm lấy cổ, ngón tay luồn vào mái tóc đen nhánh của gã, kéo nhẹ như một lời mời gọi.
“Ngươi thật sự là món quà đắt giá.”
Hà Bằng gầm gừ, giọng trầm khàn, đầy dục vọng. Bất chợt, hắn ném Lý Uyển Như xuống giường như một con thú săn mồi vứt chiến lợi phẩm, ánh mắt gã cháy bỏng, không chỉ là dục vọng mà còn là sự cuồng bạo của một kẻ nghiện kiểm soát.
“Con điếm, ngươi sẽ cầu xin ta dừng lại.”
Hắn gầm gừ, giọng khàn đục, bàn tay thô ráp giật phăng mảnh váy lụa mỏng manh còn sót lại trên người cô, để lộ cơ thể trần trụi, trắng ngần như ngọc, nhưng giờ đây lấp lánh mồ hôi và run rẩy dưới ánh mắt tàn bạo của hắn.
Lý Uyển Như nằm ngửa trên giường, mái tóc đen xõa tung, bết lại trên trán và gáy. Đôi mắt cô khép hờ, nhưng khóe môi cong lên một nụ cười mị hoặc, như thể cô đang chơi một ván cờ nguy hiểm.
Hắn không cho cô thời gian để thở. Hà Bằng trói hai cổ tay cô bằng một sợi dây thừng cũ lấy từ góc phòng, buộc chặt vào đầu giường, khiến ngực cô ưỡn lên, bầu ngực căng đầy rung động mỗi khi cô giãy giụa. Hắn cười khẩy, lôi từ túi áo một chiếc roi da ngắn, cán gỗ bóng loáng vì đã được dùng nhiều lần.
“Hãy xem ngươi chịu được bao lâu, tiểu yêu tinh.”
Hắn thì thầm, giọng đầy hứng thú bệnh hoạn.
Tiếng roi da quất xuống da thịt vang lên “chát… chát…” xen kẽ với tiếng rên rỉ đau đớn nhưng đầy kích thích của Lý Uyển Như. Hắn đánh mạnh vào đùi cô, để lại những vệt đỏ rực trên làn da trắng, rồi lướt roi lên bụng, ngực, mỗi nhát đều chính xác, như một kẻ đã quá quen với trò chơi hành hạ này.
Cô cắn môi, cố kìm tiếng hét, nhưng cơ thể lại phản bội, cong lên mỗi khi roi chạm vào, âm hộ ướt át lấp ló giữa hai đùi run rẩy. Dâm thủy rỉ ra càng lúc càng nhiều hưởng ứng theo từng lần roi da quất xuống.
“Hà… Hà đoàn trưởng… tha cho Uyển Như…”
Cô rên rỉ, giọng ngọt ngào nhưng ánh mắt lại lóe lên tia thách thức, như thể cô đang cố ý chọc giận hắn.
Dưới ánh đèn vàng cam mờ ảo, Hà Bằng cười khẩy, giọng trầm đục như vọng từ địa ngục. Hắn ném roi da sang góc, tiếng da chạm sàn vang khô khốc, rồi quỳ phịch xuống giữa hai chân Lý Uyển Như, đôi tay rắn như thép banh rộng cặp đùi trắng ngần, nâng lên gác phập lên vai.
Cơ thể cô run bần bật, đôi mắt long lanh ánh dục vọng. Hắn chẳng nhẹ nhàng, dương vật căng cứng, to lớn như cột đá, đẩy mạnh vào âm hộ của cô, ướt át đến mức phát ra tiếng ót một cái.
“... Ah... ah... “ Lý Uyển Như rên rỉ khi hạ thân mình bất giác bị nới rộng.
Từng cú nhấp chậm rãi nhưng tàn bạo, mỗi lần đâm sâu làm cơ thể cô giật nảy, ngực nảy lên theo nhịp, hơi thở đứt quãng. Tiếng da thịt va chạm “bạch… bạch…” hòa cùng tiếng gầm gừ khàn đặc của hắn và tiếng rên dâm mỹ của cô—lúc the thé như xé lụa, lúc trầm thấp, kéo dài như van xin.
“Dâm nữ, mày thích bị thế này lắm, đúng không?”
Hà Bằng gầm lên, mắt lóe ánh lửa dục vọng. Một tay bóp chặt bầu ngực căng tròn, ngón tay xoắn mạnh núm vú đỏ hồng, khiến cô cong người rên rỉ, đau xen khoái lạc. Tay kia siết cổ cô, ngón cái lướt nhẹ trên da mịn, vừa đủ để cô cảm nhận sức mạnh áp đảo, như con thú dưới móng vuốt kẻ săn mồi.
Lý Uyển Như không đáp, chỉ rên to hơn, tiếng rên như bản nhạc dâm loạn, lúc cao vút như chim lạc lối, lúc trầm đục, ngắt quãng mỗi khi hắn nhấp sâu. Móng tay cô cào cấu dây thừng trói cổ tay, vệt đỏ rực in trên da trắng muốt. Mồ hôi tuôn đầm đìa, lấp lánh chảy dọc cơ thể, hòa với nước lồn ướt át tràn ra từ nơi hai cơ thể quấn quýt, lấp loáng dưới ánh đèn.
Hà Bằng cúi xuống, răng cắn vào vai , dấu răng đỏ tươi như khắc dấu chiếm hữu. Hắn liếm láp da mịn, tham lam như dã thú, lưỡi lướt qua từng giọt mồ hôi, vị mặn thấm đẫm. Tay giật mạnh tóc cô, kéo đầu ngửa ra, buộc cô nhìn vào mắt hắn rực cháy. Rồi hắn chiếm môi cô, nụ hôn thô bạo, lưỡi xâm lấn, nuốt trọn mọi tiếng rên—từ kêu the thé đến nghẹn ngào, như muốn cướp cả hơi thở cô.
“... Ah... ah... Ưm … ưm…”
Tiếng rên ngắt quãng của Lý Uyển Như, vừa đau đớn, vừa khoái lạc càng kích thích con thú trong người của Hà Bằng, hắn coi cô như một món đồ chơi, không ngừng đẩy mông hết sức, tàn phá cơ thể của con nô lệ hắn phải mất giá cao thu được.
Căn phòng rung chuyển theo nhịp nhấp cuồng loạn, từng cú đẩy như sóng đánh, mạnh mẽ, không khoan nhượng, khiến Lý Uyển Như uốn éo, cơ thể cong như dây cung. Bình rượu trên bàn bị va đổ, lăn xuống sàn, vỡ tan, rượu đỏ tràn lênh láng, mùi cay nồng hòa vào không khí ngập dục vọng.
Quần áo vương vãi—mảnh váy lụa rách tươm, áo choàng đen quăng bừa, giày da lăn lóc dưới gầm giường. Tiếng rên của Lý Uyển Như dồn dập, từ ngắt quãng thành kêu dài, cao vút, hòa với tiếng gầm gừ trầm đục của Hà Bằng, như bản giao hưởng dục vọng thiêu đốt không gian.
…
Sau khi Hà Bằng đưa Lý Uyển Như về bản doanh Lưu Vân đoàn, hắn biến tòa biệt viện kiên cố ở ngoại ô Đông Lĩnh trấn thành sân chơi cho những ham muốn thú tính của mình. Trong ba ngày liên tiếp, hắn trói buộc, hành hạ và thống trị Lý Uyển Như bằng mọi cách có thể tưởng tượng. Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc là Lý Uyển Như không chỉ chấp nhận mà còn nhiệt tình hưởng ứng, chủ động tham gia, biến những trò chơi bạo dâm thô bạo thành một cuộc truy hoan đầy kích thích mà cả hai cùng tận hưởng.
Ngày thứ nhất, Hà Bằng dẫn Lý Uyển Như xuống một căn phòng ngầm, nơi ánh sáng từ ngọn đuốc chiếu lên dây thừng, xích sắt và một chiếc roi da dài. Hắn trói cô chặt vào bàn gỗ, hai tay bị kéo căng, hai chân banh rộng và khóa lại. Cơ thể trần truồng của cô phô bày trước mắt hắn, nhưng ánh mắt Lý Uyển Như không hề sợ hãi mà sáng lên sự chờ đợi.
Hắn vung roi da, tiếng vút gió sắc lạnh vang lên trước khi roi quất xuống mông cô, để lại vệt đỏ rực. Lý Uyển Như khẽ rên, giọng ngọt ngào:
“Hà đoàn trưởng… mạnh hơn chút nữa đi, Uyển nô muốn cảm nhận thêm!”
Cô cong người, ưỡn mông lên như mời gọi. Hà Bằng nhếch môi cười, quất liên tục lên lưng, đùi và cả vùng giữa hai chân cô. Mỗi nhát roi vang lên, Lý Uyển Như lại rên rỉ dâm đãng,
“Ah… sướng quá… tiếp đi, đừng dừng!”
Cơ thể cô rung lên theo từng nhát roi, âm hộ ướt át lấp lánh dưới ánh đuốc.
“Con yêu tinh dâm đãng, mày thích thật sao?”
Hà Bằng gầm gừ, ném roi xuống, tiến tới cởi quần và để lộ dương vật cương cứng. Hắn đâm mạnh vào cô từ phía sau, mỗi cú thúc như muốn xé toạc cơ thể cô. Lý Uyển Như hét lên trong khoái lạc:
“Mạnh nữa đi… chủ nhân địt chết Uyển nô đi ... Ah... ah...!”
Tiếng da thịt va chạm hòa cùng tiếng rên rỉ của cả hai, căn phòng ngập trong không khí truy hoan điên cuồng.
Ngày thứ hai, Hà Bằng muốn thử sức chịu đựng của Lý Uyển Như với những dụng cụ mới. Hắn trói cô đứng thẳng, hai tay treo lên trần nhà, cơ thể lơ lửng. Hắn lấy cặp kẹp vú kim loại, kẹp chặt vào hai núm vú nhạy cảm của cô. Lý Uyển Như rên lên, nhưng lập tức mỉm cười quyến rũ:
“Đau quá… nhưng Uyển Như thích lắm, Hà đoàn trưởng làm nữa đi!”
Cô ưỡn ngực ra, như muốn hắn siết chặt hơn.
Hà Bằng cười lớn, lấy một chiếc dương vật giả rung động mạnh, thứ đồ chơi khắc đầy trận văn, một thiết kế mới của Thiết Dung thành, đẩy sâu vào âm hộ cô.
“Thử cái này đi, con hồ ly!”
Hắn bật chế độ rung mạnh nhất. Lý Uyển Như rên rỉ không kiểm soát, cơ thể giật lên từng đợt.
“Ah… sướng quá… Uyển nô không chịu nổi ... Ah... ah... chủ nhân… đừng dừng, làm mạnh ... Ah... ah... hơn nữa!”
Nước mắt trào ra vì kích thích, nhưng nụ cười trên môi cô vẫn rạng rỡ. Hắn nhét thêm một chiếc dương vật giả nhỏ hơn vào hậu môn cô, khiến cô hét lên.
“Hà đoàn trưởng… tuyệt quá… Uyển Như muốn nhiều hơn!”
Cơ thể cô run rẩy trong khoái cảm, hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác khoái lạc khi âm hộ và hậu môn đều bị nong rộng.
Sau đó, hắn thả cô xuống, buộc cô quỳ gối, tay xích ra sau lưng. Hắn nắm tóc cô, ép cô ngậm lấy dương vật của mình. Lý Uyển Như không chút kháng cự, lưỡi cô lướt dọc theo chiều dài, mắt nhìn lên đầy thách thức.
“Uyển Như sẽ làm người sướng điên lên…”
Cô ngậm sâu, chủ động di chuyển đầu nhanh hơn, họng co bóp khiến Hà Bằng gầm gừ khoái lạc.
“Mày đúng là con yêu tinh!”
Hắn thúc mạnh vào miệng cô, nhưng Lý Uyển Như chỉ cười, tiếp tục phục vụ hắn với sự nhiệt tình không hề giảm.
Ngày thứ ba, Hà Bằng quyết định nâng trò chơi thống trị lên một tầm cao mới, tàn bạo và dâm loạn hơn bao giờ hết. Hắn muốn không chỉ sở hữu Lý Uyển Như mà còn phô bày quyền lực của mình trước toàn bộ Lưu Vân đoàn. Thay vì giữ cô cho riêng mình, hắn tuyên bố rằng cả đoàn, hơn năm mươi gã dong binh lực lưỡng, thô kệch, sẽ được phép "thưởng thức" cô, như một cách để củng cố lòng trung thành của họ và thỏa mãn thú tính của chính hắn.
Hà Bằng buộc Lý Uyển Như mặc một bộ đồ da bó sát, nhưng lần này còn táo bạo hơn: những lỗ hổng trên bộ đồ để lộ hoàn toàn bầu ngực căng đầy, núm vú đỏ hồng, và cả vùng hạ thân ướt át, không chút che chắn. Hắn trói tay cô ra sau lưng bằng dây thừng, cổ đeo một vòng da gắn xích sắt, rồi dẫn cô đi qua hành lang chính của bản doanh Lưu Vân đoàn. Hơn năm mươi gã dong binh, từ những tên lính mới cơ bắp cuồn cuộn đến những lão tướng đầy sẹo chiến trận, đứng dọc hai bên, mắt hau háu nhìn cơ thể cô. Tiếng cười nhạo, lời bình phẩm thô tục vang lên:
“Nhìn con yêu tinh này kìa, chắc chịu được cả đoàn!”
Dục vọng từ quá nhiều người đã khiến cho Lý Uyển Như chẳng thể kiềm chế được dấu ấn nữa, toàn bộ dục vọng sâu thẳm nhất trong đám dong binh phản chiếu lên người của cô khiến thần trí cô gần như sụp đổ, chẳng còn suy nghĩ gì ngoài việc ngửa âm hộ ra cho đám người kia thỏa sức chơi đùa. Cô ngẩng cao, ánh mắt kiêu hãnh, khóe môi cong lên nụ cười quyến rũ.
“Các người nghĩ mình đủ sức làm Uyển nô thỏa mãn sao?”
Lời nói táo bạo của cô khiến vài gã sững sờ, còn Hà Bằng cười lớn, bàn tay siết chặt dây xích, kéo cô về phía đại sảnh.
Đại sảnh của Lưu Vân đoàn được biến thành một đấu trường dâm loạn. Một chiếc bàn gỗ lớn được đặt giữa phòng, xung quanh là hơn năm mươi gã đàn ông, áo quần xộc xệch, mắt đỏ ngầu dục vọng. Hà Bằng đẩy Lý Uyển Như lên bàn, xích hai cổ tay và cổ chân cô vào bốn góc, khiến cơ thể cô banh rộng, hoàn toàn phơi bày. Ngọn đuốc trên tường chiếu ánh sáng đỏ rực lên làn da trắng ngần đầy vết roi và dấu tay từ những ngày trước.
“Hôm nay, cả Lưu Vân đoàn sẽ được thưởng thức món quà này!” s
Hà Bằng tuyên bố, giọng vang vọng, tay cầm roi da ngắn quất mạnh lên mông cô, tiếng “chát” khô khốc vang lên. Lý Uyển Như rên rỉ trong bất giác, thần trí nửa tỉnh nửa mê khiến cô chẳng phân biệt được gì nữa, cảm giác còn lại của cơ thể nóng hầm hập là được lấp đầy tất cả các lỗ trên cơ thể mà thôi.
Hà Bằng ra hiệu, và đám dong binh lao vào như bầy thú hoang. Một gã to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, là người đầu tiên tiến tới. Hắn cởi quần, để lộ dương vật cương cứng, rồi đâm mạnh vào âm hộ ướt át của Lý Uyển Như, khiến cô hét lên trong khoái lạc.
“Ah… mạnh nữa đi!”
Tiếng da thịt va chạm “bạch… bạch…” vang lên dồn dập, hòa cùng tiếng gầm gừ của gã và tiếng rên rỉ dâm đãng của cô. Cô không kháng cự, ngược lại còn đẩy hông lên đáp ứng, cơ thể rung lên theo từng nhịp thúc.
Một gã khác, không chờ đợi, nắm tóc cô, kéo đầu cô về phía mình, ép cô ngậm lấy dương vật của hắn. Lý Uyển Như lướt lưỡi điêu luyện, mắt trắng dã, ngậm mút dương vật hắn như là bản năng chứ chẳng còn suy nghĩ tỉnh táo nữa rồi.
Hà Bằng đứng một bên, tay cầm roi da, thỉnh thoảng quất vào đùi hoặc ngực cô để tăng thêm kích thích.
“Con điếm dâm đãng, mày phục vụ tốt đấy!”
Hắn cười lớn, nhưng ánh mắt không giấu được sự ngạc nhiên trước sự nhiệt tình của cô. Lý Uyển Như, dù bị trói chặt và bị hơn năm mươi gã thay nhau hành hạ, vẫn không hề tỏ ra yếu đuối. Cô rên rỉ, hét lên trong khoái lạc mỗi khi một gã mới thay phiên tiến vào, tay cô bấu chặt dây xích, móng tay cào lên gỗ, nhưng ánh mắt mị hoặc câu dẫn, như thể cô đang tận hưởng từng khoảnh khắc.
Một gã khác lôi ra một chiếc dương vật giả rung động, đẩy sâu vào hậu môn cô trong khi một tên khác tiếp tục thúc vào âm hộ cô. Lý Uyển Như cong người, hét lên:
“Sướng quá… làm nữa đi, Uyển nô, ... Ah... ah... sướng…!”
Cơ thể cô run rẩy dữ dội, mồ hôi chảy dài, hòa cùng thứ chất lỏng ướt át tràn ra từ nơi hai cơ thể giao nhau. Đám dong binh, như bị kích thích bởi sự hưởng ứng của cô, càng thêm hung hãn.
Một tên tát nhẹ lên bầu vú no tròn của cô, khiến chúng rung lên mang theo dấu tay đỏ, nhưng Lý Uyển Như dường như chẳng cảm thấy khó chịu, ngược lại rên rỉ không ngừng dù cổ họng bị một căn dương vật nhét sâu vào. Không ngừng kích thích và các lỗ huyệt bị xâm nhập, ả nô lệ đạt tới cao trào bao nhiêu lần cũng khó mà đếm được, chỉ biết giờ đây trong đầu ả chỉ có dương vật và tinh dịch là mục tiêu duy nhất.
“... Ah... ah... Ưm…”
Dưới cơn rên rỉ không ngừng, cùng cảm giác kích thích của tràng cảnh dâm dục và sự táo bạo của cô khiến cả đám dong binh gầm lên, lao vào như bầy sói đói.
…
Vài ngày sau, cơ thể Lý Uyển Như đầy vết roi, vết hằn và dấu tay. Cả dong binh đoàn Lưu Vân đều hưởng dụng qua cơ thể này ít nhất một lần, lưu luyến không muốn rời khi cô được đưa về Thôn Thiên đoàn.
Lý Uyển Như sau khi khống chế được dục vọng của đám dong binh, thần trí cô rốt cuộc cũng thanh tỉnh trở lại, may mắn không hoàn toàn trầm luân vào dục vọng, nếu không cô sẽ trở thành một con búp bê chỉ nghĩ đến việc làm tình mất.
Dẫu có chút hung hiểm, nhưng lượng nguyên khí cô hấp thu được từ tinh dịch của đấm dong binh tu vi đều từ Nhân cảnh tầng bốn đến tầng bảy thì thực sự chất lượng, vượt xa so với hấp thụ bằng phương pháp truyền thống thông qua nguyên khí thiên địa.
Kết thúc việc làm vật phẩm giao dịch, Lý Uyển Như lần nữa quỳ gối trước Ngụy Doãn trong căn phòng của hắn. Hắn thấy cơ thể của Lý Uyển Như đầy vết thương cùng các vết bầm tím, và cái mùi ngai ngái của tinh dịch và dâm thủy tràn đầy trên người cô khiến hắn có chút khó chịu.
Ngụy Doãn liền ném ra một lọ thuốc trị thương, ra lệnh cho một nha hoàn chăm sóc cho cô. Trong lòng, một tia bất mãn khó giấu đang âm ỉ, không phải vì thương tiếc, mà vì cảm giác món đồ quý bị người khác dùng quá tay.
Bình luận facebook