hoanduthanhnu
Tác giả VW
-
Chương 72: Quân cờ
Ngày hôm sau, Phùng Sâm tránh mặt Lý Uyển Như.
Hắn không nói lời nào, không để lại dấu vết, nhưng ánh mắt tránh né và bước chân vội vã đã phản bội hết thảy. Hắn tưởng rằng chỉ cần không gặp thì cảm giác ấy sẽ qua đi, rằng tất cả chỉ là một cơn bốc đồng mù quáng có thể bị lý trí dập tắt dễ dàng. Nhưng hắn đã đánh giá quá thấp dư âm của đêm đó. Nó không giống một sai lầm có thể bỏ lại sau lưng, mà giống như một chiếc móc nhọn móc vào sâu trong lòng, kéo giằng từng nhịp tim mỗi khi ký ức trỗi dậy.
Tối hôm đó, Phùng Sâm không đến. Nhưng khi nằm trong phòng, nghe tiếng gió lùa qua kẽ ngói, hắn lại nhớ đến làn da mịn lạnh, ánh mắt tối như nước sâu mà cô nhìn hắn bằng. Ngọn lửa không tên âm ỉ cháy trong ngực, thiêu đốt mọi suy nghĩ.
Đến khi vô tình đi ngang qua khu luyện võ, chỉ thấy bóng dáng thanh lệ kia đang lặng lẽ thu dọn sân viện, hay đơn giản bắt gặp Lý Uyển Như mỗi lúc báo cáo với Ngụy Doãn thì toàn thân hắn liền căng cứng, hệt như bị đốt lên trong khoảnh khắc. Dục vọng vốn mơ hồ nhưng chỉ cần tiếp xúc với ả nô lệ này thì hắn như thể trở thành một con sói đói, nếu không thể kìm nén sẽ trực tiếp vồ lấy cơ thể yểu điệu kia.
Phùng Sâm tự nhủ, chỉ một lần nữa thôi. Chỉ một lần nữa, rồi sẽ dứt.
Tối ngày thứ ba, cuối cùng hắn vẫn đến.
Lý Uyển Như không nói gì. Khi cánh cửa mở ra, gương mặt cô vẫn phẳng lặng như cũ, đôi mắt không buồn nhìn lên, chỉ nhẹ nhàng xoay người đi vào trong, để lại cho hắn một khoảng tối yên lặng nhưng đầy dụ dỗ.
Khi thân thể Phùng Sâm lao tới, như muốn đè nát khoảng trống giữa hai người, thì Lý Uyển Như đã xoay người từ trước đó. Tư thế của cô không phòng thủ, mà như đang đón nhận một nghi thức quen thuộc. Không một lời van xin, không một tiếng kháng cự, chỉ có sự mềm mại đến bất ngờ bao lấy từng động tác của hắn, khiến cho những cơn thô bạo trong hắn tan rã như cát bụi dưới nước.
Hắn siết chặt, cô lại mềm hơn. Hắn chậm rãi, cô lại nghẹn ngào xiết lấy như sợ lạc mất điều gì đó quan trọng. Từng cử chỉ của cô đều khiến hắn cảm giác rằng chính mình mới là kẻ được khao khát, được cần đến, được ban cho một vị trí mà hắn chưa từng có trước kia.
Đêm đó, trong cơn mê đắm kéo dài tưởng như không dứt, Phùng Sâm nghe thấy chính mình thì thầm lời nói mà cô từng nói vào tai hắn vào cái đêm trước đó:
“Nếu ngươi thích… ta sẽ cho ngươi nhiều hơn…”
Không biết từ lúc nào, câu nói ấy đã ăn sâu vào đầu Phùng Sâm, thành một lời hứa, một cam kết ám ảnh. Từ đêm thứ tư trở đi, hắn không còn chắc mình đến là vì dục vọng, hay vì cảm giác được trấn an, được tha thứ, được an ủi trong cái vòng tay dịu dàng mà im lặng đó. Hắn bắt đầu nghiện, không phải chỉ là cơ thể, mà là cơn nghiện kỳ lạ của một kẻ đang chết đuối giữa sa mạc, tìm được một giọt nước duy nhất giữa hoang mạc và lầm tưởng đó là cứu rỗi.
Mỗi lần rời khỏi cơ thể Lý Uyển Như, hắn đều có cảm giác như bị móc rỗng từ bên trong. Một sự trống trải lạnh lẽo khiến hắn quay cuồng vì bối rối. Cô nhìn hắn bằng ánh mắt không gợn sóng, không phản kháng, cũng không trách móc, nhưng chính vì thế mà hắn càng không thể dứt ra. Đó là một khoảng trống mời gọi, một hố sâu vô hình khiến hắn càng nhìn càng muốn nhảy xuống, dù không biết phía dưới là gì.
Ngày thứ năm, Phùng Sâm bắt đầu canh thời điểm Ngụy Doãn rời khỏi phân bộ, chỉ để có thể lẻn đến tìm cô trong những giờ vắng.
Cứ vậy, từ từ, chậm rãi, Phùng Sâm đã có một cảm giác giống như “nghiện” đối với Lý Uyển Như. Mỗi lần giao hoan đều đem lại một cảm xúc khó tả đối với hắn, chưa kể cảm giác cơ thể như được tái sinh, từng mảng da, thớ thịt như thể mạnh mẽ hơn, cường tráng hơn một chút vậy.
Phùng Sâm lại đến.
Bước chân cố tỏ ra dứt khoát, nhưng chỉ cần nghe một nhịp là cô đã biết, trong hắn đang hỗn loạn. Cửa vừa mở ra, Lý Uyển Như không nhìn hắn. Không hỏi, không nói, cũng không cười. Chỉ quay lưng bước vào trong, để lại khoảng trống đủ để hắn chui vào, đủ để thứ khao khát kia tự bò theo sau mà không cần kéo giữ.
Khi hắn lao đến, tưởng rằng mình đang chiếm đoạt, thì cô đã sẵn sàng trước cả hắn. Thân thể nghiêng về một góc thuận lợi, hơi thở khẽ đứt quãng không quá nhanh, cũng không quá chậm, vừa đủ để đánh lừa bản năng hắn rằng đó là dục vọng thật sự. Khi hắn mạnh bạo, cô mềm như nước. Khi hắn dịu dàng, cô lại quấn chặt lấy như sợ hãi phải buông. Mọi phản ứng đều được cô đo lường từng ly, và không một cái nào là thật cả.
Từng thay đổi trong ánh mắt hắn, từng nếp nhăn nơi khóe môi, từng cái run nhẹ trên đầu ngón tay khi hắn tưởng mình làm chủ. Lý Uyển Như ghi nhớ hết. Những kẻ như Phùng Sâm, tự tin, cục mịch, khát khao được công nhận nhưng luôn che giấu bằng vỏ bọc kiêu ngạo, là con mồi dễ dụ nhất.
Một tuần là đủ.
Chỉ cần một tuần để khiến hắn quên mất lý do ban đầu là gì. Hắn không chỉ đến vì dục vọng, mà còn là vì cảm giác được cô “cần đến”. Mỗi cái chạm, mỗi hơi thở gấp, Lý Uyển Như đều gợi cho hắn ảo giác rằng hắn là người duy nhất được bước vào cõi tối thẳm trong cô, một nơi cô cố tình giữ trống rỗng, để hắn tự tưởng tượng, tự vẽ vời, rồi tự rơi vào.
Sự yếu đuối trong hắn không nằm ở dục vọng, mà ở nhu cầu được xác nhận giá trị bản thân. Mỗi khi hắn rời khỏi phòng, ánh mắt hắn liếc nhìn cô như hỏi: “Ngươi sẽ nhớ ta chứ?” chỉ là cô luôn im lặng như một nô lệ ngoan ngoãn. Chính sự im lặng ấy khiến hắn phát điên, càng không chắc, hắn càng quay lại.
…
Cuối năm, khối lượng giấy tờ cùng việc thiết lập quan hệ với các dong binh đoàn khác khiến Ngụy Doãn không có lấy một ngày thảnh thơi. Những nhiệm vụ lớn đều đã hoàn tất, đoàn tạm thời không xuất chinh, cũng chẳng có thành viên nào lập công lớn đến mức được ban thưởng Lý Uyển Như như trước.
Lúc quay về bản doanh, hắn mới chợt nhớ: đã một tuần rồi chưa giải tỏa cho ả nô lệ. Với tư cách là chủ nhân, hắn luôn tự cho mình là người có trách nhiệm, mà một trong những trách nhiệm ấy, dĩ nhiên, là không được để nữ nô của mình rơi vào trạng thái “thiếu thốn”.
Đêm đó, sau một cuộc xã giao kéo dài với hai đoàn dong binh tại tửu quán ngoài thành, hắn trở về trong tình trạng nửa tỉnh nửa say. Ngụy Doãn vận dụng nguyên khí để ép sạch men rượu ra khỏi người, rồi hít một hơi gió lạnh cuối đông, thấy tâm trí mình tỉnh táo hẳn.
Tiền tài, quyền lực, rượu ngon và mỹ nhân, những thứ ấy là mục tiêu suốt đời của bất kỳ kẻ dong binh nào. Hắn cũng không ngoại lệ. Và đêm nay, dư vị cay nồng trong cổ họng cùng không khí náo nhiệt còn đọng lại trong đầu khiến hắn dâng lên một luồng kích thích khó nói. Hắn muốn đàn bà. Nhưng trong Thôn Thiên đoàn này, còn ai hợp với ham muốn của hắn hơn nữ nô trung thành, ngoan ngoãn, lại vô cùng xinh đẹp của hắn?
Chân bước chậm dọc theo hành lang tối, hắn không vội. Hắn thích cái cảm giác nắm quyền, thích cả việc người kia không hề biết mình sắp bị ghé thăm. Nhưng khi đến trước cánh cửa nhỏ nơi cô bị sắp xếp ở, một âm thanh bất chợt xuyên qua sự bình lặng.
Những tiếng nhóp nhép ẩm ướt vang lên đều đặn, hòa cùng tiếng thở dồn dập và những âm thanh rên rỉ khe khẽ phát ra từ một giọng nữ.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ khép hờ, một khe hẹp nhỏ để ánh đèn dầu bên trong len ra, trải một vệt sáng mờ mịt lên hành lang lạnh lẽo. Ngụy Doãn dừng chân. Bàn tay định đẩy cửa chững lại giữa không trung, đôi mắt hắn nheo lại, không vì ánh sáng mà vì những thanh âm vừa lướt qua tai.
Không cần bước thêm, hắn đã rõ chuyện gì đang diễn ra sau lớp gỗ mỏng ấy.
Từ bên trong vọng ra những tiếng nhịp nhàng, ẩm ướt, đứt quãng bởi tiếng thở gấp và âm thanh rên rỉ đầy nữ tính. Thứ âm thanh quen thuộc ấy, hắn từng nghe vô số lần từ chính miệng ả nô kia, nay lại vang lên vì một gã khác. Ngụy Doãn không mở cửa. Hắn chỉ nghiêng đầu, lặng lẽ dõi mắt nhìn qua khe hở, như một kẻ thợ săn đang quan sát con mồi rơi vào chiếc bẫy do chính tay mình cài.
Trong căn phòng nhỏ, ánh sáng đèn dầu lắc lư trên bức tường loang lổ, soi rõ hai thân thể đang quấn chặt lấy nhau trên chiếc giường gỗ đơn sơ. Phùng Sâm, một tên dong binh ít nói, nổi tiếng là kẻ khô khan chẳng thiết nữ sắc lại đang vùi đầu giữa đôi gò ngực trần của Lý Uyển Như, động tác không vội vã nhưng đầy chiếm hữu. Hắn ta ghì chặt cô xuống, còn nữ nô lệ… cô thì ngửa cổ, nhắm mắt, đôi môi hé mở phát ra những thanh âm mềm mại, gần như là rên rỉ. Đôi chân trắng mịn của cô quấn chặt lấy hông Phùng Sâm, mười đầu ngón tay bấu sâu vào lưng gã như sợ bị tuột khỏi cơn mê.
Tấm áo mỏng bị xé rách, vắt hờ trên mép giường. Chiếc ghế đổ nghiêng dưới sàn, giày dép lăn lóc trong tư thế của hai kẻ không còn khái niệm gì về thế giới xung quanh. Mùi mồ hôi, hơi rượu và dục vọng hòa quyện thành một tầng khí mờ nhạt, lơ lửng trong không khí, khiến cả gian phòng như một cái bẫy ngọt ngào dành riêng cho những kẻ lạc lối.
Ngụy Doãn không nói một lời. Không có tiếng quát tháo, không có lửa giận bùng lên như thường thấy khi hắn bắt gặp điều trái ý. Chỉ là cánh cửa khẽ khép lại sau lưng hắn, bóng tối và âm thanh bị chặn đứng bên trong lớp gỗ dày, để lại một hành lang trống vắng chỉ còn tiếng bước chân hắn vang khẽ trên nền đá lạnh.
Hắn bước đi, chậm rãi, ung dung, như thể chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng phản nghịch kia.
Nhưng trong đầu hắn, mọi mảnh suy nghĩ đang được xếp lại, từng mảnh một, sắc bén như lưỡi dao. Phùng Sâm… tên đó không phải kẻ dễ dao động. Hắn vốn chẳng mảy may bận tâm đến nữ sắc, lại có thể chủ động ve vãn một nô lệ? Không chỉ là dục vọng, mà là lưu luyến. Từ ánh mắt đến cách chạm vào cô, đều không giống thứ bản năng tầm thường.
Một con sói như Phùng Sâm đã bị Lý Uyển Như làm lay chuyển.
Ngụy Doãn khẽ nhếch môi. Trước đây, cô chỉ là công cụ. Một món đồ xinh đẹp nhưng trải qua huấn luyện nô lệ hà khắc khiến cô chẳng khác gì cái xác biết đi. Giờ đây thì khác. Cô biết cách quyến rũ. Biết cách thao túng dục vọng. Không chỉ nhận, mà còn cho. Và thứ cô cho, đủ khiến một kẻ vô dục cũng phải đắm chìm.
Nếu một Phùng Sâm còn dao động, thì những kẻ khác thì sao? Đám dong binh trẻ người non dạ, bọn đội viên háo sắc, thậm chí cả vài tên đội phó có dã tâm… chỉ cần cho họ nếm thử cô, đúng lúc, đúng cách, thì liệu còn ai dám trái lệnh hắn?
Ngụy Doãn cười khẽ. Nụ cười như gợn sóng lướt qua mặt hồ băng giá, thoáng qua nhưng lạnh đến tận xương.
Dục vọng là sợi xích vô hình. Mà cô, Lý Uyển Như, lại là chiếc khóa để buộc chặt tất cả bọn đàn ông trong đoàn này. Một nô lệ biết chủ động, biết thỏa mãn, lại không thể phản kháng… chính là công cụ trị quân hữu hiệu nhất.
Phùng Sâm đáng ngờ. Nhưng đáng ngờ hơn là cô. Nô lệ đã bị mài mòn cảm xúc, giờ lại biết hưởng thụ, biết mê đắm. Như vậy nghĩa là, cô đang từng bước giành lại bản thân.
Hắn biết rõ điều đó. Đáng ra nên tức giận. Nhưng trong lòng Ngụy Doãn lại dâng lên một tia mừng thầm. Một con cờ biết suy nghĩ luôn hữu dụng hơn một quân cờ chết. Khế ước vẫn còn, sợi xích vẫn giữ chặt, cô không thể phản.
Vậy thì…
“Nếu ngươi giỏi đến thế, vậy thì… hãy khiến cả đội này trung thành với ta. Ta sẽ không chỉ ban ngươi… cho bất kỳ ai lập công mà sẽ ban cho bất cừ ai có khả năng chi điểm tích lũy.”
Ngụy Doãn sắp xếp toàn bộ suy nghĩ, hắn đã nghĩ ra cách, một cách thức tuyệt vời để nắm trong tay mũi giáo của Liệp Sát tông là Thôn Thiên đoàn này. Hắn sẽ biến toàn bộ dong binh đoàn này thành vật trong túi của hắn, chỉ bằng một công cụ tuyệt vời: Lý Uyển Như.
Trước khi khuất sau hành lang đá, hắn khẽ lẩm bẩm, giọng nhẹ đến gần như thì thầm.
“Ngươi là con cừu ngoan của ta… đúng không, Uyển nô.”
Hắn không nói lời nào, không để lại dấu vết, nhưng ánh mắt tránh né và bước chân vội vã đã phản bội hết thảy. Hắn tưởng rằng chỉ cần không gặp thì cảm giác ấy sẽ qua đi, rằng tất cả chỉ là một cơn bốc đồng mù quáng có thể bị lý trí dập tắt dễ dàng. Nhưng hắn đã đánh giá quá thấp dư âm của đêm đó. Nó không giống một sai lầm có thể bỏ lại sau lưng, mà giống như một chiếc móc nhọn móc vào sâu trong lòng, kéo giằng từng nhịp tim mỗi khi ký ức trỗi dậy.
Tối hôm đó, Phùng Sâm không đến. Nhưng khi nằm trong phòng, nghe tiếng gió lùa qua kẽ ngói, hắn lại nhớ đến làn da mịn lạnh, ánh mắt tối như nước sâu mà cô nhìn hắn bằng. Ngọn lửa không tên âm ỉ cháy trong ngực, thiêu đốt mọi suy nghĩ.
Đến khi vô tình đi ngang qua khu luyện võ, chỉ thấy bóng dáng thanh lệ kia đang lặng lẽ thu dọn sân viện, hay đơn giản bắt gặp Lý Uyển Như mỗi lúc báo cáo với Ngụy Doãn thì toàn thân hắn liền căng cứng, hệt như bị đốt lên trong khoảnh khắc. Dục vọng vốn mơ hồ nhưng chỉ cần tiếp xúc với ả nô lệ này thì hắn như thể trở thành một con sói đói, nếu không thể kìm nén sẽ trực tiếp vồ lấy cơ thể yểu điệu kia.
Phùng Sâm tự nhủ, chỉ một lần nữa thôi. Chỉ một lần nữa, rồi sẽ dứt.
Tối ngày thứ ba, cuối cùng hắn vẫn đến.
Lý Uyển Như không nói gì. Khi cánh cửa mở ra, gương mặt cô vẫn phẳng lặng như cũ, đôi mắt không buồn nhìn lên, chỉ nhẹ nhàng xoay người đi vào trong, để lại cho hắn một khoảng tối yên lặng nhưng đầy dụ dỗ.
Khi thân thể Phùng Sâm lao tới, như muốn đè nát khoảng trống giữa hai người, thì Lý Uyển Như đã xoay người từ trước đó. Tư thế của cô không phòng thủ, mà như đang đón nhận một nghi thức quen thuộc. Không một lời van xin, không một tiếng kháng cự, chỉ có sự mềm mại đến bất ngờ bao lấy từng động tác của hắn, khiến cho những cơn thô bạo trong hắn tan rã như cát bụi dưới nước.
Hắn siết chặt, cô lại mềm hơn. Hắn chậm rãi, cô lại nghẹn ngào xiết lấy như sợ lạc mất điều gì đó quan trọng. Từng cử chỉ của cô đều khiến hắn cảm giác rằng chính mình mới là kẻ được khao khát, được cần đến, được ban cho một vị trí mà hắn chưa từng có trước kia.
Đêm đó, trong cơn mê đắm kéo dài tưởng như không dứt, Phùng Sâm nghe thấy chính mình thì thầm lời nói mà cô từng nói vào tai hắn vào cái đêm trước đó:
“Nếu ngươi thích… ta sẽ cho ngươi nhiều hơn…”
Không biết từ lúc nào, câu nói ấy đã ăn sâu vào đầu Phùng Sâm, thành một lời hứa, một cam kết ám ảnh. Từ đêm thứ tư trở đi, hắn không còn chắc mình đến là vì dục vọng, hay vì cảm giác được trấn an, được tha thứ, được an ủi trong cái vòng tay dịu dàng mà im lặng đó. Hắn bắt đầu nghiện, không phải chỉ là cơ thể, mà là cơn nghiện kỳ lạ của một kẻ đang chết đuối giữa sa mạc, tìm được một giọt nước duy nhất giữa hoang mạc và lầm tưởng đó là cứu rỗi.
Mỗi lần rời khỏi cơ thể Lý Uyển Như, hắn đều có cảm giác như bị móc rỗng từ bên trong. Một sự trống trải lạnh lẽo khiến hắn quay cuồng vì bối rối. Cô nhìn hắn bằng ánh mắt không gợn sóng, không phản kháng, cũng không trách móc, nhưng chính vì thế mà hắn càng không thể dứt ra. Đó là một khoảng trống mời gọi, một hố sâu vô hình khiến hắn càng nhìn càng muốn nhảy xuống, dù không biết phía dưới là gì.
Ngày thứ năm, Phùng Sâm bắt đầu canh thời điểm Ngụy Doãn rời khỏi phân bộ, chỉ để có thể lẻn đến tìm cô trong những giờ vắng.
Cứ vậy, từ từ, chậm rãi, Phùng Sâm đã có một cảm giác giống như “nghiện” đối với Lý Uyển Như. Mỗi lần giao hoan đều đem lại một cảm xúc khó tả đối với hắn, chưa kể cảm giác cơ thể như được tái sinh, từng mảng da, thớ thịt như thể mạnh mẽ hơn, cường tráng hơn một chút vậy.
Phùng Sâm lại đến.
Bước chân cố tỏ ra dứt khoát, nhưng chỉ cần nghe một nhịp là cô đã biết, trong hắn đang hỗn loạn. Cửa vừa mở ra, Lý Uyển Như không nhìn hắn. Không hỏi, không nói, cũng không cười. Chỉ quay lưng bước vào trong, để lại khoảng trống đủ để hắn chui vào, đủ để thứ khao khát kia tự bò theo sau mà không cần kéo giữ.
Khi hắn lao đến, tưởng rằng mình đang chiếm đoạt, thì cô đã sẵn sàng trước cả hắn. Thân thể nghiêng về một góc thuận lợi, hơi thở khẽ đứt quãng không quá nhanh, cũng không quá chậm, vừa đủ để đánh lừa bản năng hắn rằng đó là dục vọng thật sự. Khi hắn mạnh bạo, cô mềm như nước. Khi hắn dịu dàng, cô lại quấn chặt lấy như sợ hãi phải buông. Mọi phản ứng đều được cô đo lường từng ly, và không một cái nào là thật cả.
Từng thay đổi trong ánh mắt hắn, từng nếp nhăn nơi khóe môi, từng cái run nhẹ trên đầu ngón tay khi hắn tưởng mình làm chủ. Lý Uyển Như ghi nhớ hết. Những kẻ như Phùng Sâm, tự tin, cục mịch, khát khao được công nhận nhưng luôn che giấu bằng vỏ bọc kiêu ngạo, là con mồi dễ dụ nhất.
Một tuần là đủ.
Chỉ cần một tuần để khiến hắn quên mất lý do ban đầu là gì. Hắn không chỉ đến vì dục vọng, mà còn là vì cảm giác được cô “cần đến”. Mỗi cái chạm, mỗi hơi thở gấp, Lý Uyển Như đều gợi cho hắn ảo giác rằng hắn là người duy nhất được bước vào cõi tối thẳm trong cô, một nơi cô cố tình giữ trống rỗng, để hắn tự tưởng tượng, tự vẽ vời, rồi tự rơi vào.
Sự yếu đuối trong hắn không nằm ở dục vọng, mà ở nhu cầu được xác nhận giá trị bản thân. Mỗi khi hắn rời khỏi phòng, ánh mắt hắn liếc nhìn cô như hỏi: “Ngươi sẽ nhớ ta chứ?” chỉ là cô luôn im lặng như một nô lệ ngoan ngoãn. Chính sự im lặng ấy khiến hắn phát điên, càng không chắc, hắn càng quay lại.
…
Cuối năm, khối lượng giấy tờ cùng việc thiết lập quan hệ với các dong binh đoàn khác khiến Ngụy Doãn không có lấy một ngày thảnh thơi. Những nhiệm vụ lớn đều đã hoàn tất, đoàn tạm thời không xuất chinh, cũng chẳng có thành viên nào lập công lớn đến mức được ban thưởng Lý Uyển Như như trước.
Lúc quay về bản doanh, hắn mới chợt nhớ: đã một tuần rồi chưa giải tỏa cho ả nô lệ. Với tư cách là chủ nhân, hắn luôn tự cho mình là người có trách nhiệm, mà một trong những trách nhiệm ấy, dĩ nhiên, là không được để nữ nô của mình rơi vào trạng thái “thiếu thốn”.
Đêm đó, sau một cuộc xã giao kéo dài với hai đoàn dong binh tại tửu quán ngoài thành, hắn trở về trong tình trạng nửa tỉnh nửa say. Ngụy Doãn vận dụng nguyên khí để ép sạch men rượu ra khỏi người, rồi hít một hơi gió lạnh cuối đông, thấy tâm trí mình tỉnh táo hẳn.
Tiền tài, quyền lực, rượu ngon và mỹ nhân, những thứ ấy là mục tiêu suốt đời của bất kỳ kẻ dong binh nào. Hắn cũng không ngoại lệ. Và đêm nay, dư vị cay nồng trong cổ họng cùng không khí náo nhiệt còn đọng lại trong đầu khiến hắn dâng lên một luồng kích thích khó nói. Hắn muốn đàn bà. Nhưng trong Thôn Thiên đoàn này, còn ai hợp với ham muốn của hắn hơn nữ nô trung thành, ngoan ngoãn, lại vô cùng xinh đẹp của hắn?
Chân bước chậm dọc theo hành lang tối, hắn không vội. Hắn thích cái cảm giác nắm quyền, thích cả việc người kia không hề biết mình sắp bị ghé thăm. Nhưng khi đến trước cánh cửa nhỏ nơi cô bị sắp xếp ở, một âm thanh bất chợt xuyên qua sự bình lặng.
Những tiếng nhóp nhép ẩm ướt vang lên đều đặn, hòa cùng tiếng thở dồn dập và những âm thanh rên rỉ khe khẽ phát ra từ một giọng nữ.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ khép hờ, một khe hẹp nhỏ để ánh đèn dầu bên trong len ra, trải một vệt sáng mờ mịt lên hành lang lạnh lẽo. Ngụy Doãn dừng chân. Bàn tay định đẩy cửa chững lại giữa không trung, đôi mắt hắn nheo lại, không vì ánh sáng mà vì những thanh âm vừa lướt qua tai.
Không cần bước thêm, hắn đã rõ chuyện gì đang diễn ra sau lớp gỗ mỏng ấy.
Từ bên trong vọng ra những tiếng nhịp nhàng, ẩm ướt, đứt quãng bởi tiếng thở gấp và âm thanh rên rỉ đầy nữ tính. Thứ âm thanh quen thuộc ấy, hắn từng nghe vô số lần từ chính miệng ả nô kia, nay lại vang lên vì một gã khác. Ngụy Doãn không mở cửa. Hắn chỉ nghiêng đầu, lặng lẽ dõi mắt nhìn qua khe hở, như một kẻ thợ săn đang quan sát con mồi rơi vào chiếc bẫy do chính tay mình cài.
Trong căn phòng nhỏ, ánh sáng đèn dầu lắc lư trên bức tường loang lổ, soi rõ hai thân thể đang quấn chặt lấy nhau trên chiếc giường gỗ đơn sơ. Phùng Sâm, một tên dong binh ít nói, nổi tiếng là kẻ khô khan chẳng thiết nữ sắc lại đang vùi đầu giữa đôi gò ngực trần của Lý Uyển Như, động tác không vội vã nhưng đầy chiếm hữu. Hắn ta ghì chặt cô xuống, còn nữ nô lệ… cô thì ngửa cổ, nhắm mắt, đôi môi hé mở phát ra những thanh âm mềm mại, gần như là rên rỉ. Đôi chân trắng mịn của cô quấn chặt lấy hông Phùng Sâm, mười đầu ngón tay bấu sâu vào lưng gã như sợ bị tuột khỏi cơn mê.
Tấm áo mỏng bị xé rách, vắt hờ trên mép giường. Chiếc ghế đổ nghiêng dưới sàn, giày dép lăn lóc trong tư thế của hai kẻ không còn khái niệm gì về thế giới xung quanh. Mùi mồ hôi, hơi rượu và dục vọng hòa quyện thành một tầng khí mờ nhạt, lơ lửng trong không khí, khiến cả gian phòng như một cái bẫy ngọt ngào dành riêng cho những kẻ lạc lối.
Ngụy Doãn không nói một lời. Không có tiếng quát tháo, không có lửa giận bùng lên như thường thấy khi hắn bắt gặp điều trái ý. Chỉ là cánh cửa khẽ khép lại sau lưng hắn, bóng tối và âm thanh bị chặn đứng bên trong lớp gỗ dày, để lại một hành lang trống vắng chỉ còn tiếng bước chân hắn vang khẽ trên nền đá lạnh.
Hắn bước đi, chậm rãi, ung dung, như thể chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng phản nghịch kia.
Nhưng trong đầu hắn, mọi mảnh suy nghĩ đang được xếp lại, từng mảnh một, sắc bén như lưỡi dao. Phùng Sâm… tên đó không phải kẻ dễ dao động. Hắn vốn chẳng mảy may bận tâm đến nữ sắc, lại có thể chủ động ve vãn một nô lệ? Không chỉ là dục vọng, mà là lưu luyến. Từ ánh mắt đến cách chạm vào cô, đều không giống thứ bản năng tầm thường.
Một con sói như Phùng Sâm đã bị Lý Uyển Như làm lay chuyển.
Ngụy Doãn khẽ nhếch môi. Trước đây, cô chỉ là công cụ. Một món đồ xinh đẹp nhưng trải qua huấn luyện nô lệ hà khắc khiến cô chẳng khác gì cái xác biết đi. Giờ đây thì khác. Cô biết cách quyến rũ. Biết cách thao túng dục vọng. Không chỉ nhận, mà còn cho. Và thứ cô cho, đủ khiến một kẻ vô dục cũng phải đắm chìm.
Nếu một Phùng Sâm còn dao động, thì những kẻ khác thì sao? Đám dong binh trẻ người non dạ, bọn đội viên háo sắc, thậm chí cả vài tên đội phó có dã tâm… chỉ cần cho họ nếm thử cô, đúng lúc, đúng cách, thì liệu còn ai dám trái lệnh hắn?
Ngụy Doãn cười khẽ. Nụ cười như gợn sóng lướt qua mặt hồ băng giá, thoáng qua nhưng lạnh đến tận xương.
Dục vọng là sợi xích vô hình. Mà cô, Lý Uyển Như, lại là chiếc khóa để buộc chặt tất cả bọn đàn ông trong đoàn này. Một nô lệ biết chủ động, biết thỏa mãn, lại không thể phản kháng… chính là công cụ trị quân hữu hiệu nhất.
Phùng Sâm đáng ngờ. Nhưng đáng ngờ hơn là cô. Nô lệ đã bị mài mòn cảm xúc, giờ lại biết hưởng thụ, biết mê đắm. Như vậy nghĩa là, cô đang từng bước giành lại bản thân.
Hắn biết rõ điều đó. Đáng ra nên tức giận. Nhưng trong lòng Ngụy Doãn lại dâng lên một tia mừng thầm. Một con cờ biết suy nghĩ luôn hữu dụng hơn một quân cờ chết. Khế ước vẫn còn, sợi xích vẫn giữ chặt, cô không thể phản.
Vậy thì…
“Nếu ngươi giỏi đến thế, vậy thì… hãy khiến cả đội này trung thành với ta. Ta sẽ không chỉ ban ngươi… cho bất kỳ ai lập công mà sẽ ban cho bất cừ ai có khả năng chi điểm tích lũy.”
Ngụy Doãn sắp xếp toàn bộ suy nghĩ, hắn đã nghĩ ra cách, một cách thức tuyệt vời để nắm trong tay mũi giáo của Liệp Sát tông là Thôn Thiên đoàn này. Hắn sẽ biến toàn bộ dong binh đoàn này thành vật trong túi của hắn, chỉ bằng một công cụ tuyệt vời: Lý Uyển Như.
Trước khi khuất sau hành lang đá, hắn khẽ lẩm bẩm, giọng nhẹ đến gần như thì thầm.
“Ngươi là con cừu ngoan của ta… đúng không, Uyển nô.”
Bình luận facebook