• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hoan Du Thánh Nữ

  • Chương 71: Quyến rũ

Lý Uyển Như lặng lẽ trở về căn phòng sát vách nơi ở của Ngụy Doãn. Ban ngày, khi hắn bận rộn với công vụ trong đoàn hoặc tiếp kiến các chấp sự tông môn, cô sẽ ở lại đây nghỉ ngơi, hoặc ra ngoài đảm nhận các công việc tạp vụ nếu thiếu người. Đến đêm, cô lại theo hắn trở về phòng ngủ, tiếp tục thực hiện bổn phận cố định của một nô lệ thân cận, trừ phi được ban thưởng như đêm trước.
Cô ngồi xếp bằng trên tấm đệm mỏng, thân thể yểu điệu chìm sâu trong bóng tối của căn phòng kín vô cùng ngột ngạt, ẩm thấp. Không một tiếng động thừa thãi, Lý Uyển Như âm thầm vận chuyển Hoan Du Thánh Điển, bắt đầu hấp thụ tinh hoa nguyên khí của tinh dịch vẫn còn lưu lại trong tử cung từ Phùng Sâm, cùng lượng lớn mà cô đã chủ động nuốt xuống từ Ngụy Doãn.
Khí tức trong cơ thể cô dần sôi lên. Khi nội thị, cô nhận thấy nguyên khí đã căng đầy nơi đan điền, luồng lưu chuyển đều đặn và mạnh mẽ một cách đáng ngờ.
“Tu vi chỉ mới đạt Nhân cảnh tầng năm, nhưng cơ thể lại có cảm giác cứng cáp hơn một bậc,” cô trầm ngâm, ánh mắt hờ hững. “Là do phương pháp luyện thể từ các tầng trước sao?”
Đối với kẻ không có đan điền, tu vi Nhân cảnh tầng bảy gần như là giới hạn tuyệt đối. Muốn mạnh hơn nữa, chỉ còn cách khổ luyện thân thể, phục dụng đan dược, hoặc chấp nhận bị ép dùng tà pháp. Nhưng với người sở hữu đan điền, tu luyện lại đơn giản hơn nhiều, chỉ cần tích lũy nguyên khí là đủ vượt tầng. Sự khác biệt giữa hai loại người này lớn như trời với vực.
Thế nhưng, cô không giống cả hai.
Bên trong cơ thể cô, tử cung đã được cải tạo thành một dạng đan điền dị chủng. Không ai biết điều đó, và cũng không được phép biết. Một sơ suất nhỏ sẽ khiến cô trở thành mục tiêu thí nghiệm, hoặc bị tiêu diệt ngay lập tức.
“Hiện tại không thể để lộ việc ta có đan điền tử cung. Ta vẫn phải là kẻ bị cho là không có hy vọng tiến giai Địa cấp.”
“Phải làm chậm tốc độ tu luyện lại. Từ giờ đến ba, bốn năm sau mới đạt tầng bảy… như vậy là hợp lý nhất.”
Cô thầm tính toán. Chỉ khi thoát khỏi sự kiểm soát của Ngụy Doãn, cô mới dám thực sự phát huy toàn bộ tiềm năng. Còn hiện tại, tốt nhất là làm một nô lệ vô dụng ngoan ngoãn.
Sau giờ nghỉ ngắn, Lý Uyển Như được dẫn đến phòng học trận pháp quen thuộc, một gian phòng nhỏ được quét dọn sơ sài, bốn vách là vôi cũ mốc meo, giữa phòng đặt một bàn đá phủ kín các bản thảo trận đồ. Đây là nơi cô thường phải ngồi vào vài buổi mỗi tuần, theo đúng mệnh lệnh của Ngụy Doãn.
Trận pháp sư quá hiếm hoi, một dong binh đoàn thông thường chẳng có lấy một trận pháp sư cũng là chuyện thường tình. Vậy nên dù Thôn Thiên đoàn là đoàn đội lớn nhất Đông Lĩnh trấn thì căn phòng lưu trữ tài liệu trận pháp cũng rất hiếm người đặt chân vào.
Ngụy Doãn luôn nhấn mạnh: “Một công cụ tốt thì phải biết phát huy ưu điểm. Trận pháp là thế mạnh của ngươi, dù là nô lệ thì cũng phải giữ được chút giá trị.”
Với hắn, cô là một món hàng có tài năng đặc biệt, và hắn không muốn để năng lực ấy bị hoang phí. Thế nên, dù biết rõ trước đây Lý Uyển Như chỉ là một vỏ xác trống rỗng vô hồn, mỗi tuần vẫn đều đặn ra lệnh cô phải ngồi học một mình.
Trước đây, những giờ như thế này chẳng khác gì ngồi yên bất động, mắt nhìn mà đầu không nghĩ, tay cầm mà lòng trống rỗng. Nhưng hôm nay, một Lý Uyển Như mới sinh ra khiến nơi đây có chút gì đó khác đi.
Lý Uyển Như ngồi vào bàn, tay lật từng trang tài liệu. Trận văn, cơ chế dẫn lực, cách xếp nguyên thạch, các dạng sơ đồ cơ bản… chỉ mới đọc thoáng qua, từng mảnh kiến thức như tự động khớp nối trong đầu cô, hoàn toàn không cần suy nghĩ.
“...Trận pháp Che giấu sơ cấp, thiết lập bằng ba điểm tụ khí… nhưng nếu đổi vị trí trung tâm theo dạng tam giác lệch, sẽ tăng hiệu quả che giấu lên một phần mười.”
Ý niệm đó không đến từ việc “học”, mà giống như kí ức được đánh thức.
Từng trận đồ, từng nguyên lý vận hành trận văn, từng phương pháp giải trận, tất cả không còn xa lạ như trước. Chúng như ăn sâu vào xương tủy, khắc vào linh hồn, chỉ cần nhìn liền biết, chỉ cần chạm liền nhớ.
Cô không khỏi siết nhẹ mép tài liệu trong tay. Không biểu hiện gì ra ngoài, chỉ lặng lẽ tiếp tục lật qua từng trang như một nô lệ ngoan ngoãn.
“Ký ức kiếp trước? Tìm mọi cách nhưng chẳng thể nào nhớ được quá nhiều, thì ra cần tiếp xúc với thứ mà bản thân quen thuộc nhất?”
Trong lòng khẽ dậy sóng, nhưng gương mặt vẫn lạnh băng, vô cảm như thường lệ. Cô biết, bất cứ dấu hiệu khác lạ nào cũng có thể bị Ngụy Doãn hoặc những kẻ khác để ý.
“Không sao. Cứ tiếp tục giả ngu... Cứ để những mảnh vỡ kia tự tìm về.”
Bên ngoài phòng, trời đã ngả chiều, ánh nắng xiên qua cửa sổ, vẽ thành một ô sáng mờ nhạt trên sàn. Cô vẫn ngồi đó, đọc tài liệu, không học mà giống như đang nhớ lại.

Buổi học kéo dài đến tận tối. Ánh chiều đã tắt hẳn khi Lý Uyển Như rời khỏi phòng trận pháp, tay vẫn cầm chồng bản ghi chép mà Ngụy Doãn bắt nàng phải đọc.
Cả buổi chiều, cô đọc hết từng trang, nghiên cứu từng chi tiết. Những mảng kiến thức như phản xạ tự nhiên vẫn lần lượt hiện lên, nhưng ngoại trừ khả năng mô phỏng và diễn giải trận pháp, nàng không nhớ lại được bất cứ điều gì liên quan đến ký ức kiếp trước cả.
Thở khẽ một hơi, Lý Uyển Như lặng lẽ quay về căn phòng nô lệ chật hẹp của mình. Đáng lý, đêm nay là đêm phục vụ Ngụy Doãn như lệ thường. Nhưng gã lại có việc bận, rời khỏi phân bộ từ chiều, để lại lời nhắn: “Không cần phục vụ tối nay.”
Cánh cửa sân sau khẽ vang lên tiếng bước chân. Trong ánh sáng lờ mờ của trụ đèn, một bóng người vừa rẽ qua hành lang.
Lý Uyển Như vừa ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải kẻ đó, Phùng Sâm.
Hắn cũng sửng người. Một thoáng sau, ánh mắt gã đảo nhanh từ gương mặt cô xuống chiếc cổ trắng ngần, bờ vai lặng lẽ dưới lớp áo thô. Một kẻ vốn chẳng ham muốn nữ sắc giờ đây lại dùng ánh mắt quét trên cơ thể mê người trước mặt.
Lý Uyển Như khẽ cúi đầu, tiếp tục bước qua như không thấy. Nhưng khi vai hai người lướt qua nhau trong không gian chật hẹp, ngón tay cô lặng lẽ sượt nhẹ qua tay áo hắn, một cái chạm thoáng qua, như vô tình. Nhưng chỉ vậy, chỉ cần một động tác, cô đã dẫn dặt dục vọng của hắn thành công.
Phùng Sâm khựng lại. Hắn lúng túng che đi hạ thân cương cứng, cúi gầm đầu bước nhanh đi khỏi.
Giây sau đó, Lý Uyển Như đột nhiên dừng bước nhẹ nhàng quay đầu, chậm rãi nhìn hắn. Không có biểu cảm gì rõ ràng, chỉ một cái nhìn thản nhiên, im lặng, nhưng ánh mắt ấy ẩm ướt và trống rỗng, như thể đang mời gọi mà không biết mình đang mời gọi điều gì.
Phùng Sâm gần như không thở nổi trong khoảnh khắc ấy.
“Ngài muốn không?” Lý Uyển Như hỏi, bằng giọng nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến huyết khí toàn thân gã bốc lên nóng rực.
Hắn không trả lời. Chỉ đứng yên nhìn cô, rồi quay đầu đi. Nhưng khi cô xoay lưng một lần nữa, chậm rãi rời bước, tiếng chân của gã lại nối theo sau, không nói gì. Đôi môi như cánh hoa khẽ mở thì thầm:
“Nếu ngài muốn, đêm nay ta sẽ phục vụ ngài.”
Nói đoạn, Lý Uyển Như bước đi, khuôn mặt vẫn lãnh đạm như thể chẳng có bất cứ khác lạ nào.
Nhìn theo bờ mông tròn lắc lư của ả nô lệ, dục vọng trong lòng Phùng Sâm càng dâng cao hơn, nhẹ nhàng bước chân theo sau cô, đi tới căn phòng nô lệ mà Ngụy Doãn ban cho.
Lý Uyển Như vừa đẩy cửa phòng bước vào, Phùng Sâm liền như một con sói đói, ôm ghì lấy vòng eo mành khảnh của cô từ phía sau.
Dưới ánh đèn sáng mờ ảo trong căn phòng chật hẹp, hơi thở của Phùng Sâm nóng rực phả vào gáy Lý Uyển Như. Hắn siết chặt vòng eo cô, đôi bàn tay thô ráp luồn xuống, bấu mạnh vào cặp mông căng tròn, như muốn xé toạc lớp vải mỏng manh che phủ. Cô khẽ rùng mình, nhưng không kháng cự, chỉ khẽ nghiêng đầu, để mái tóc đen dài trượt xuống vai, lộ ra cần cổ trắng ngần như ngọc. Cái nghiêng đầu ấy, dù lặng lẽ, lại như đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang cháy rừng rực trong lòng hắn.
“Ngươi… mẹ kiếp, ngươi biết cách làm ta điên lên, đúng không?” – Phùng Sâm gầm gừ, giọng khàn đặc, môi hắn gần như chạm vào vành tai cô, hơi thở nóng bỏng phả ra từng nhịp gấp gáp. Hắn xoay người cô lại, mạnh bạo, khiến cô đối diện với ánh mắt đỏ rực đầy dục vọng của hắn. Lý Uyển Như không đáp, chỉ khẽ cắn môi dưới, đôi mắt ướt át nhìn hắn, vừa ngây thơ vừa như đang thách thức.
Cô nâng tay, chậm rãi cởi dây áo ngoài, để nó trượt xuống sàn, lộ ra lớp áo lót mỏng dính ôm sát lấy đường cong cơ thể. Bộ ngực đầy đặn của cô phập phồng theo nhịp thở, như muốn xé toạc lớp vải. Phùng Sâm nuốt khan, đôi tay hắn không kiềm được mà vươn tới, bóp mạnh lấy ngực cô qua lớp áo. Một tiếng rên khẽ thoát ra từ môi Lý Uyển Như, không rõ là đau hay sướng, nhưng âm thanh ấy khiến hạ thân hắn căng cứng đến đau nhức.
“Đồ yêu tinh…” – hắn lẩm bẩm, kéo mạnh áo lót của cô xuống, để bộ ngực trần trề trồi ra trước mắt. Hắn cúi xuống, ngậm lấy một bên nhũ hoa, mút mạnh như muốn nuốt chửng. Lý Uyển Như ngửa đầu ra sau, tay bấu chặt vào vai hắn, móng tay cắm sâu vào da thịt. Cô không kêu lớn, chỉ để những tiếng rên khe khẽ thoát ra, nhưng mỗi âm thanh đều như một mũi tên bắn thẳng vào dục vọng của hắn.
Phùng Sâm đẩy cô ngã xuống chiếc giường gỗ cũ kỹ, tiếng gỗ kẽo kẹt vang lên trong căn phòng tĩnh lặng. Hắn quỳ giữa hai chân cô, xé toạc lớp váy cuối cùng, để lộ cặp đùi trắng muốt và nơi bí mật đang ướt át. Hắn nhe răng cười, ánh mắt như sói đói nhìn con mồi. “Ngươi muốn phục vụ ta, hả? Vậy để ta xem ngươi ‘phục vụ’ thế nào.”
Lý Uyển Như không đáp, chỉ khẽ dạng chân rộng hơn, ánh mắt vẫn giữ vẻ thản nhiên đầy mê hoặc. Nhưng khi ngón tay thô bạo của hắn chạm vào nơi nhạy cảm nhất, cô khẽ run lên, môi mím chặt để kìm một tiếng rên. Phùng Sâm cười lớn, ngón tay hắn bắt đầu chuyển động, chậm rãi nhưng đầy chủ đích, khiến cô không thể kìm được mà cong người lên, hơi thở dồn dập.
“... Ah... ah... “
Hắn thì thầm, cởi bỏ thắt lưng, để lộ dương vật đã căng cứng từ lâu. Hắn đè lên người cô, không cho cô thời gian chuẩn bị, mà thúc mạnh vào bên trong. Lý Uyển Như bật ra một tiếng kêu, nửa đau đớn nửa khoái lạc, đôi tay cô bấu chặt vào lưng hắn, để lại những vết cào đỏ rực.
Căn phòng giờ đây chỉ còn tiếng thở hổn hển, tiếng da thịt va chạm, và những âm thanh dâm dục không thể kìm nén. Phùng Sâm như một con thú, mỗi cú thúc đều mạnh bạo, như muốn trút hết dục vọng bấy lâu. Còn Lý Uyển Như, dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng ban đầu, cơ thể cô lại phản bội, hòa nhịp cùng hắn trong cơn cuồng loạn.
Lý Uyển Như khẽ cười, giọng run rẩy, thổi một hơi ấm vào bên tai của Phùng Sâm:
“Nếu ngài thích… ta sẽ cho ngài nhiều hơn.”
Nói rồi, cô siết chặt chân quanh hông hắn, kéo hắn sâu hơn vào trong, khiến Phùng Sâm rên lên như một con thú bị kích thích đến cực điểm.
Đêm ấy, sau khi lên đến cao trào lần thứ ba, Phùng Sâm ngã gục xuống thân thể cô như bị rút hết sinh lực. Trong lúc hắn thở dốc, ánh mắt rối loạn, cô khẽ đưa tay vuốt dọc sống lưng hắn, một cái vuốt dịu dàng, vô cảm và hoàn toàn máy móc, nhưng lại khiến hắn run rẩy.
Hắn không ngủ được suốt đêm. Đầu óc trống rỗng, tim đập dồn dập không dứt.
“Chỉ là… thỏa mãn dục vọng thôi. Là ta khống chế cô ta…”
Nhưng chính Phùng Sâm cũng không dám nhìn thẳng vào ý nghĩ đó. Bởi thứ hắn cảm thấy không phải là sự chiếm hữu, mà là như thể bản thân bị dẫn dắt.
(Mấy cảnh lặp lại đơn điệu quá thì tớ tả nhanh chứ không tả kỹ nhẽ, lười qué :v)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tần Hoan
  • Nguyệt Lộc
Chưởng Hoan
  • Đông Thiên Đích Liễu Diệp
[Zhihu] Hợp Hoan
  • Hạc Cửu (鶴九)
Chương 7 END
Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan full
  • Bán Song Tà Nguyệt

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom