Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-259
Chương 260: Tình yêu quái dị
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Ngậm cái miệng của chị lại.”
Tiêu Tụng thu hồi ánh mắt, lạnh lùng mắng một câu.
Nhận ra cậu ta thật sự tức giận, vẻ mặt Trương Tử Hân vội vã thay thành nhát gan hèn yếu, thậm chí có chút nịnh bợ: “Tôi chỉ đùa với cậu một chút...” “Vậy sao? Vậy cũng đùa với chị một chút, tối nay sẽ đưa chị về chỗ cũ, chị thấy thế nào?” Tiêu Tụng ngẩng đầu lên, uống cạn ly sâm banh, lại nhìn Trương Tử Hân.
Quả nhiên, câu nói này thành công làm cô ta biển sắc.
“Không...
không cần đâu.” Trương Tử Hân ấp úng nói.
“Biết sợ thì bớt động vào tôi đi.
Tôi còn thật sự đánh giá cao chị, tưởng là ít nhất chị cũng có chút giá trị với Phó Cẩm Hành mới đúng, ai ngờ, bây giờ ngay cả nhìn chị một cái, người ta cũng cảm thấy ghê tởm!” Tiếu Tụng chế giễu.
“Trước khi Hà Tư Ca chưa xuất hiện, cũng không phải như vậy, cậu đừng quên, tôi luôn là người ở bên anh ấy.
Ngoại trừ tôi ra, không thể tìm được người phụ nữ thứ hai!” Cô ta mở miệng giải thích.
Liên quan đến mối quan hệ giữa mình và Phó Cẩm Hành hồi đó, Trương Tử Hân không cho phép bất cứ kẻ nào bôi nhọ hay nghi ngờ.
“Đừng phí lời nữa, nếu chị còn không thể hiện chút bản lĩnh, tôi cũng không để chị lượn lờ trước mắt tôi nữa đâu!” Ném lại một câu, Tiêu Tụng nghênh ngang bỏ đi.
Trương Tử Hân cắn chặt môi, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Cô ta nhẫn nhịn quá lâu, đã sắp đến bờ vực sụp đổ rồi.
Không có tâm tình ở lại thêm nữa, Trương Tử Hân tìm một cái cớ, vội vàng rời đi.
Cô ta không cho tài xế và trợ lý đi theo định một mình lái xe đi hóng gió.
Kết quả, xe còn chưa ra khỏi hầm để xe đã bị một chiếc xe ép dừng lại ở cách lối ra không xa.
Trương Tử Hân giận dữ, trực tiếp xuống xe.
“Cô Trương.” Hai người đàn ông mặc âu phục màu đen kiểm tra thân phận một chút, một trái một phải kèm cô ta, ép cô ta lên chiếc xe kia.
“Mấy người là ai? Thả tôi ra!”
Trương Tử Hân hét chói tai, nhưng cũng không vô dụng.
“Cô đừng hét, tôi cũng là phụ nữ, tôi có thể làm gì có chứ?” Phùng Thiên Nhu ngẩng đầu lên, tháo kính đen xuống, quan sát Trương Tử Hân từ trên xuống dưới.
“Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc ở khoảng cách gần với đại minh tinh đấy, ha ha, cô và Hà Tư Ca quả thật có một số điểm tương đồng.
Cô nâng mũi đúng không, sống mũi hơi cao, không tự nhiên lắm.
Còn nữa, cằm cô cũng không tinh xảo bằng chị ta...” Phùng Thiên Nhu vừa nhìn, vừa bình phẩm từ đầu đến chân, căn bản không thèm quan tâm vẻ mặt càng lúc càng khó coi của Trương Tử Hân.
“Cô là ai, cô nói đủ chưa!” Trương Tư Hân bị ném vào cái ghế đối diện, phẫn nộ thấp giọng quát.
“Ồ, quên tự giới thiệu.
Tôi là Phùng Thiên Nhu, cô không biết tôi cũng không quan trọng, dù sao tôi cũng biết cô.
Nói chuyện chính trước, ông chủ tôi là một người đàn ông rất lợi hại, tiếc là anh ta không thích tôi, tôi định bắt cô đi thử xem, ngộ nhỡ anh ta thích cô thì cuộc sống tốt đẹp của cô đến rồi.” Phùng Thiên Nhu nói xong liền ném một tấm ảnh qua.
“Nhìn đi, rất đẹp trai, cô không thiệt thòi đâu.” Cô ta tặc lưỡi nói.
Trương Tử Hân theo bản năng nhìn bức ảnh, trên đó là góc mặt nghiêng của một người đàn ông.
Tuy chỉ là góc mặt nghiêng, nhưng cũng đủ là tim người ta đập thình thịch.
“Cô coi tôi là cái gì hả!” Có điều, Trương Tử Hân vẫn chán ghét vứt bức ảnh đi.
“Giả bộ thanh cao cái gì, tháng trước không phải cô còn đi theo một nhà sản xuất phim năm mươi mấy tuổi, bụng to vượt mặt, ngay cả thứ cái kia cũng không thấy đâu sao? Ngủ với ông chủ tôi, cô nên mừng thầm mới đúng.
Hơn nữa, tôi còn có thể giúp cô đối phó với người phụ nữ mà cô hận nhất.” Phùng Thiên Nhu chớp hàng mi dài, đột nhiên dịch lại gần Trương Tử Hân, hạ giọng.
Cơ thể Trương Tử Hân chấn động.
Xem ra, người phụ nữ kỳ lạ không biết ở đâu ra trước mặt này quả thật có chút bản lĩnh, cũng đã chuẩn bị trước, lập tức nắm được tâm lý của mình.
“Cô nói là...” Trương Tử Hân vẫn muốn xác định lại một chút, để tránh nghĩ sai.
“Hà Tư Ca, vợ của Phó Cẩm Hành” Phùng Thiên Nhu nói thẳng ra một cái tên, còn không quên bổ sung: “Mối thù của tôi và chị ta còn sâu đậm hơn thù của cô với chị ta, có muốn hợp tác hay không, cô tự suy nghĩ đi.” Đã nói đến thế rồi, Trương Tử Hân lại không phải kẻ ngốc, chắc chắn cô ta đã hiểu.
“Rốt cuộc cô là ai? Còn nữa, ông chủ của cô là ai?” Trương Tử Hân đã từng chịu thiệt lớn từ chỗ Tiêu Tụng, không dám lơ là nữa, vẫn nhìn Phùng Thiên Nhu với ánh mắt cảnh giác.
“Tôi nói rồi, những điều đó không quan trọng.
Cô Trương, chuyện của cô và Tiêu Tụng, tôi đã điều tra ra rồi, hợp tác với tôi tốt hơn với cùng hợp tác cậu ta.
Ít nhất, tôi sẽ không đối xử với cô như thế.
Chậc chậc, thật là không thương hoa tiếc ngọc gì cả, tôi cũng đau lòng lắm.” Phùng Thiên Nhu lại lấy ra mấy bức ảnh, ném cho Trương Tử Hân.
Đó là ảnh vài ngày trước, lúc Tiêu Tụng và Trương Tử Hân đứng ở trường quay nói chuyện, bị người khác chụp được.
“Tuy tôi dễ nói chuyện, nhưng cô đừng có lề mề.
Thời gian của ông chủ tôi rất quý giá, huống hồ, tôi cũng không nắm chắc nhất định có thể khiến anh ta hài lòng, nếu như cô làm lỡ dở thời gian của tôi, tôi sẽ không khách sáo như bây giờ nữa.”
Không đợi Trương Tử Hân nói gì, Phùng Thiên Nhu đột nhiên dịch đến trước mặt cô ta.
Khuôn mặt cô ta đột nhiên phóng to, dọa Trương Tử Hân giật mình.
“Hình như tôi cũng không có lựa chọn khác.” Trương Tử Hân cười khổ một tiếng.
Phùng Thiên Nhu trực tiếp dẫn Trương Tử Hân đi đến một câu lạc bộ tạo hình, biến đổi cô ta từ đầu đến đuôi.
Sau khi tạo hình, nhìn qua thì giống với Hà Tư Ca đến bảy tám phần.
“Không tệ, rất giống.” Phùng Thiên Nhu khoanh tay, kiểm tra thành quả.
“Bắt chước người khác có gì mà tức giận, bình thường có diễn những vai diễn kia, lúc đó chẳng phải cũng là sống cuộc đời của người khác sao?” Nhìn ra nội tâm Trương Tử Hân bài xích mãnh liệt, Phùng Thiên Nhu khinh thường nói.
“Trước giờ chỉ có người khác bắt chước tôi, từ lúc cô ta xuất hiện, tôi chỉ có thể trở thành cái bóng của cô ta, đổi lại là cô, cô cam tâm không?” Trương Tử Hân nhìn mình trong gương, oán hận nói.
“Không có gì là cam tâm hay không cam tâm cả, cuộc sống của tôi, đã sớm bị hủy rồi.” Phùng Thiên Nhu ngẩng đầu lên, nhìn về một nơi nào đó trong không trung, hoàn toàn không có tiêu cự.
Ai mà không có quá khứ chứ? Chỉ là có người thích gặp ai cũng nói, có người lại thích im miệng không nói mà thôi.
Trong lòng Trương Tử Hân nổi lên chút tò mò.
Nhưng cô ta đã không có lựa chọn nào khác.
“Ông chủ cô ở đâu?” Trương Tử Hân lạnh lùng hỏi.
“Bây giờ vẫn không thể nói cho cô biết được.” Phùng Thiên Nhu khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, thờ ơ trả lời.
“Ông chủ cô có vẻ rất bí ẩn nhỉ.” Trương Tử Hân oán trách, cô ta quay người, cúi đầu chỉnh lại quần áo trên người.
“Cô nói cũng đúng.
Bây giờ quả thật là anh ta không tiện gặp gặp.
Phó Cẩm Hành đang phải người nghe ngóng khắp nơi.
Có điều, cho dù hắn thông minh, cũng sẽ không ngờ người hắn muốn tìm lại ở ngay trước mắt mình.” Phùng Thiên Nhu cười ha ha.
Lúc không ai ngờ tới, Mộ Kính Nhất đã quay lại rồi.
Hơn nữa, hắn vẫn ở khách sạn trước kia.
Thậm chí vẫn cùng một căn phòng cũ.
Phá giải kỹ thuật nhận diện bằng mống mắt trong nước hiện nay, đối với Mộ Kính Nhất mà nói chỉ là chuyện đơn giản như ăn một bữa sáng.
Cho nên, hắn chỉ đeo một chiếc kính áp tròng đặc biệt, lại hóa trang đơn giản là đã thành công quay lại Trung Hải.
Nơi này khiến Mộ Kính Nhất vừa yêu vừa hận.
“Ông chủ cô sẽ không có sở thích đặc biệt gì chứ?” Trên đường đến khách sạn, Trương Tử Hân lo sợ bất an hỏi.
Phùng Thiên Nhu suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn nói thật: “Xin lỗi, tôi không biết, giữa tôi và ông chủ của tôi chưa từng tiếp xúc thân thể, tôi cũng không biết anh ta có sở thích gì ở phương diện đó.” “Anh ta thích Hà Tư Ca à?” Trương Tử Hân đoán, nhất định lại là một kẻ ái mộ Hà Tư Ca.
“Hình như cũng không phải.
Không thể nói rõ, tôi chỉ đánh cược một lần thôi.” Phùng Thiên Nhu mất kiên nhẫn, cô ta nhìn đồng hồ, giục tài xế lái xe nhanh hơn một chút.
“Tôi sẽ không lên đó, chỉ cần tối lộ diện, Phó Cẩm Hành sẽ biết.” Đợi xe dừng lại, cô ta nói với Trương Tử Hân.
“Đây là số phòng.” Phùng Thiên Nhu đọc một dãy số.
“Nếu như cô bị đuổi ra, thì nhanh chóng đi xuống, đi đến bãi đậu xe tìm tôi.
Nhớ kỹ, anh ta nói không cần chính là không cần, đừng cố dùng bất cứ chiến thuật chủ động nào, vì như thể cô sẽ chết rất thảm.” Cuối cùng, cô ta vẫn không quên nhắc nhở một câu.
“Cô đã thử rồi à?” Trương Tử Hân cau mày.
“Ha ha, nếu cô dùng giọng điệu này nói chuyện với ông chủ tôi, tôi đảm bảo cô sẽ không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai đây.
Phùng Thiên Nhu trực tiếp đẩy cửa xe ra.
Sau khi Trương Tử Hân xuống xe, cô ta bảo tài xế lái xe đến bãi đỗ xe phía sau khách sạn.
Kết quả, đợi nửa tiếng, Trương Tử Hân cũng không xuất hiện.
Phùng Thiên Nhu không nhịn được vừa mừng vừa sợ.
Chẳng lẽ, lần này mình thật sự thành công rồi à? Chỉ là vừa nghĩ đến Mộ Kính Nhất lại chấp nhận cổ ta, chứng minh trong lòng hắn có Hà Tư Ca, Phùng Thiên Nhu lập tức cảm thấy khó chịu.
“Đi thôi, đưa tôi về, không cần đợi nữa.” Cô ta nói với tài xế.
Trong phòng khách sạn.
Tất cả quần áo trên người Trương Tử Hân đều bị cởi ra, cô ta úp mặt xuống, nằm sấp trên thảm, tấm lưng trắng nõn toàn những lằn roi đỏ tươi.
Mộ Kính Nhất ngồi trên cái ghế xích đu bên cạnh, đang nhấm nháp rượu, một cái roi da đầy máu vứt bên chân hắn.
“Thích không?” Hắn híp mắt hỏi.
“Xin anh tha cho tôi, tôi thật sự không biết gì cả...
tôi cũng không biết anh là ai.” Trương Tử Hân yếu ớt cầu xin tha thứ.
Nếu như cô ta biết thứ chờ đợi mình chính là cảnh ngộ như thế, dù nói gì Trương Tử Hân cũng sẽ không đi vào căn phòng này.
Người đàn ông trước mặt này, căn bản là ác quỷ! Là ác quỷ đáng sợ hơn cả Tiêu Tụng! “Vậy sao? Tuy cô không biết cái gì, nhưng cô lại cố tình ăn vận thành dáng vẻ của cô ấy, khiến tôi rất khó mà tin nổi cô.” Mộ Kính Nhất quay đầu qua, giơ tay lên, đổ nửa ly rượu chưa uống lên lưng Trương Tử Hân.
Cô ta lập tức hét lên thảm thiết.
“Tôi ghét người khác suy đoán tâm tư của tôi.” Mộ Kính Nhất hờ hững giải thích.
Hắn cầm lấy điện thoại, bẩm một dãy số.
Điện thoại kết nối, Mộ Kính Nhất mở miệng nói: “Lăn qua đây.” Không lâu sau, chuông cửa vang lên.
Mộ Kính Nhất đưa mắt nhìn một cái, Trương Tử Hân đang nằm sấp trên đất chỉ có thể khó khăn đứng dậy, lảo đảo đi mở cửa.
Vẻ mặt Phùng Thiên Nhu trắng bệch đứng ở cửa.
Đến khi nhìn thấy Trương Tử Hân cả người toàn là máu, cô ta càng phát run.
Hai người phụ nữ một trước một sau đi tới trước mặt Mộ Kính Nhất.
Điểm tương đồng chính là trên mặt bọn họ đều tỏ vẻ sợ hãi.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

Tiêu Tụng thu hồi ánh mắt, lạnh lùng mắng một câu.
Nhận ra cậu ta thật sự tức giận, vẻ mặt Trương Tử Hân vội vã thay thành nhát gan hèn yếu, thậm chí có chút nịnh bợ: “Tôi chỉ đùa với cậu một chút...” “Vậy sao? Vậy cũng đùa với chị một chút, tối nay sẽ đưa chị về chỗ cũ, chị thấy thế nào?” Tiêu Tụng ngẩng đầu lên, uống cạn ly sâm banh, lại nhìn Trương Tử Hân.
Quả nhiên, câu nói này thành công làm cô ta biển sắc.
“Không...
không cần đâu.” Trương Tử Hân ấp úng nói.
“Biết sợ thì bớt động vào tôi đi.
Tôi còn thật sự đánh giá cao chị, tưởng là ít nhất chị cũng có chút giá trị với Phó Cẩm Hành mới đúng, ai ngờ, bây giờ ngay cả nhìn chị một cái, người ta cũng cảm thấy ghê tởm!” Tiếu Tụng chế giễu.
“Trước khi Hà Tư Ca chưa xuất hiện, cũng không phải như vậy, cậu đừng quên, tôi luôn là người ở bên anh ấy.
Ngoại trừ tôi ra, không thể tìm được người phụ nữ thứ hai!” Cô ta mở miệng giải thích.
Liên quan đến mối quan hệ giữa mình và Phó Cẩm Hành hồi đó, Trương Tử Hân không cho phép bất cứ kẻ nào bôi nhọ hay nghi ngờ.
“Đừng phí lời nữa, nếu chị còn không thể hiện chút bản lĩnh, tôi cũng không để chị lượn lờ trước mắt tôi nữa đâu!” Ném lại một câu, Tiêu Tụng nghênh ngang bỏ đi.
Trương Tử Hân cắn chặt môi, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Cô ta nhẫn nhịn quá lâu, đã sắp đến bờ vực sụp đổ rồi.
Không có tâm tình ở lại thêm nữa, Trương Tử Hân tìm một cái cớ, vội vàng rời đi.
Cô ta không cho tài xế và trợ lý đi theo định một mình lái xe đi hóng gió.
Kết quả, xe còn chưa ra khỏi hầm để xe đã bị một chiếc xe ép dừng lại ở cách lối ra không xa.
Trương Tử Hân giận dữ, trực tiếp xuống xe.
“Cô Trương.” Hai người đàn ông mặc âu phục màu đen kiểm tra thân phận một chút, một trái một phải kèm cô ta, ép cô ta lên chiếc xe kia.
“Mấy người là ai? Thả tôi ra!”
Trương Tử Hân hét chói tai, nhưng cũng không vô dụng.
“Cô đừng hét, tôi cũng là phụ nữ, tôi có thể làm gì có chứ?” Phùng Thiên Nhu ngẩng đầu lên, tháo kính đen xuống, quan sát Trương Tử Hân từ trên xuống dưới.
“Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc ở khoảng cách gần với đại minh tinh đấy, ha ha, cô và Hà Tư Ca quả thật có một số điểm tương đồng.
Cô nâng mũi đúng không, sống mũi hơi cao, không tự nhiên lắm.
Còn nữa, cằm cô cũng không tinh xảo bằng chị ta...” Phùng Thiên Nhu vừa nhìn, vừa bình phẩm từ đầu đến chân, căn bản không thèm quan tâm vẻ mặt càng lúc càng khó coi của Trương Tử Hân.
“Cô là ai, cô nói đủ chưa!” Trương Tư Hân bị ném vào cái ghế đối diện, phẫn nộ thấp giọng quát.
“Ồ, quên tự giới thiệu.
Tôi là Phùng Thiên Nhu, cô không biết tôi cũng không quan trọng, dù sao tôi cũng biết cô.
Nói chuyện chính trước, ông chủ tôi là một người đàn ông rất lợi hại, tiếc là anh ta không thích tôi, tôi định bắt cô đi thử xem, ngộ nhỡ anh ta thích cô thì cuộc sống tốt đẹp của cô đến rồi.” Phùng Thiên Nhu nói xong liền ném một tấm ảnh qua.
“Nhìn đi, rất đẹp trai, cô không thiệt thòi đâu.” Cô ta tặc lưỡi nói.
Trương Tử Hân theo bản năng nhìn bức ảnh, trên đó là góc mặt nghiêng của một người đàn ông.
Tuy chỉ là góc mặt nghiêng, nhưng cũng đủ là tim người ta đập thình thịch.
“Cô coi tôi là cái gì hả!” Có điều, Trương Tử Hân vẫn chán ghét vứt bức ảnh đi.
“Giả bộ thanh cao cái gì, tháng trước không phải cô còn đi theo một nhà sản xuất phim năm mươi mấy tuổi, bụng to vượt mặt, ngay cả thứ cái kia cũng không thấy đâu sao? Ngủ với ông chủ tôi, cô nên mừng thầm mới đúng.
Hơn nữa, tôi còn có thể giúp cô đối phó với người phụ nữ mà cô hận nhất.” Phùng Thiên Nhu chớp hàng mi dài, đột nhiên dịch lại gần Trương Tử Hân, hạ giọng.
Cơ thể Trương Tử Hân chấn động.
Xem ra, người phụ nữ kỳ lạ không biết ở đâu ra trước mặt này quả thật có chút bản lĩnh, cũng đã chuẩn bị trước, lập tức nắm được tâm lý của mình.
“Cô nói là...” Trương Tử Hân vẫn muốn xác định lại một chút, để tránh nghĩ sai.
“Hà Tư Ca, vợ của Phó Cẩm Hành” Phùng Thiên Nhu nói thẳng ra một cái tên, còn không quên bổ sung: “Mối thù của tôi và chị ta còn sâu đậm hơn thù của cô với chị ta, có muốn hợp tác hay không, cô tự suy nghĩ đi.” Đã nói đến thế rồi, Trương Tử Hân lại không phải kẻ ngốc, chắc chắn cô ta đã hiểu.
“Rốt cuộc cô là ai? Còn nữa, ông chủ của cô là ai?” Trương Tử Hân đã từng chịu thiệt lớn từ chỗ Tiêu Tụng, không dám lơ là nữa, vẫn nhìn Phùng Thiên Nhu với ánh mắt cảnh giác.
“Tôi nói rồi, những điều đó không quan trọng.
Cô Trương, chuyện của cô và Tiêu Tụng, tôi đã điều tra ra rồi, hợp tác với tôi tốt hơn với cùng hợp tác cậu ta.
Ít nhất, tôi sẽ không đối xử với cô như thế.
Chậc chậc, thật là không thương hoa tiếc ngọc gì cả, tôi cũng đau lòng lắm.” Phùng Thiên Nhu lại lấy ra mấy bức ảnh, ném cho Trương Tử Hân.
Đó là ảnh vài ngày trước, lúc Tiêu Tụng và Trương Tử Hân đứng ở trường quay nói chuyện, bị người khác chụp được.
“Tuy tôi dễ nói chuyện, nhưng cô đừng có lề mề.
Thời gian của ông chủ tôi rất quý giá, huống hồ, tôi cũng không nắm chắc nhất định có thể khiến anh ta hài lòng, nếu như cô làm lỡ dở thời gian của tôi, tôi sẽ không khách sáo như bây giờ nữa.”
Không đợi Trương Tử Hân nói gì, Phùng Thiên Nhu đột nhiên dịch đến trước mặt cô ta.
Khuôn mặt cô ta đột nhiên phóng to, dọa Trương Tử Hân giật mình.
“Hình như tôi cũng không có lựa chọn khác.” Trương Tử Hân cười khổ một tiếng.
Phùng Thiên Nhu trực tiếp dẫn Trương Tử Hân đi đến một câu lạc bộ tạo hình, biến đổi cô ta từ đầu đến đuôi.
Sau khi tạo hình, nhìn qua thì giống với Hà Tư Ca đến bảy tám phần.
“Không tệ, rất giống.” Phùng Thiên Nhu khoanh tay, kiểm tra thành quả.
“Bắt chước người khác có gì mà tức giận, bình thường có diễn những vai diễn kia, lúc đó chẳng phải cũng là sống cuộc đời của người khác sao?” Nhìn ra nội tâm Trương Tử Hân bài xích mãnh liệt, Phùng Thiên Nhu khinh thường nói.
“Trước giờ chỉ có người khác bắt chước tôi, từ lúc cô ta xuất hiện, tôi chỉ có thể trở thành cái bóng của cô ta, đổi lại là cô, cô cam tâm không?” Trương Tử Hân nhìn mình trong gương, oán hận nói.
“Không có gì là cam tâm hay không cam tâm cả, cuộc sống của tôi, đã sớm bị hủy rồi.” Phùng Thiên Nhu ngẩng đầu lên, nhìn về một nơi nào đó trong không trung, hoàn toàn không có tiêu cự.
Ai mà không có quá khứ chứ? Chỉ là có người thích gặp ai cũng nói, có người lại thích im miệng không nói mà thôi.
Trong lòng Trương Tử Hân nổi lên chút tò mò.
Nhưng cô ta đã không có lựa chọn nào khác.
“Ông chủ cô ở đâu?” Trương Tử Hân lạnh lùng hỏi.
“Bây giờ vẫn không thể nói cho cô biết được.” Phùng Thiên Nhu khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, thờ ơ trả lời.
“Ông chủ cô có vẻ rất bí ẩn nhỉ.” Trương Tử Hân oán trách, cô ta quay người, cúi đầu chỉnh lại quần áo trên người.
“Cô nói cũng đúng.
Bây giờ quả thật là anh ta không tiện gặp gặp.
Phó Cẩm Hành đang phải người nghe ngóng khắp nơi.
Có điều, cho dù hắn thông minh, cũng sẽ không ngờ người hắn muốn tìm lại ở ngay trước mắt mình.” Phùng Thiên Nhu cười ha ha.
Lúc không ai ngờ tới, Mộ Kính Nhất đã quay lại rồi.
Hơn nữa, hắn vẫn ở khách sạn trước kia.
Thậm chí vẫn cùng một căn phòng cũ.
Phá giải kỹ thuật nhận diện bằng mống mắt trong nước hiện nay, đối với Mộ Kính Nhất mà nói chỉ là chuyện đơn giản như ăn một bữa sáng.
Cho nên, hắn chỉ đeo một chiếc kính áp tròng đặc biệt, lại hóa trang đơn giản là đã thành công quay lại Trung Hải.
Nơi này khiến Mộ Kính Nhất vừa yêu vừa hận.
“Ông chủ cô sẽ không có sở thích đặc biệt gì chứ?” Trên đường đến khách sạn, Trương Tử Hân lo sợ bất an hỏi.
Phùng Thiên Nhu suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn nói thật: “Xin lỗi, tôi không biết, giữa tôi và ông chủ của tôi chưa từng tiếp xúc thân thể, tôi cũng không biết anh ta có sở thích gì ở phương diện đó.” “Anh ta thích Hà Tư Ca à?” Trương Tử Hân đoán, nhất định lại là một kẻ ái mộ Hà Tư Ca.
“Hình như cũng không phải.
Không thể nói rõ, tôi chỉ đánh cược một lần thôi.” Phùng Thiên Nhu mất kiên nhẫn, cô ta nhìn đồng hồ, giục tài xế lái xe nhanh hơn một chút.
“Tôi sẽ không lên đó, chỉ cần tối lộ diện, Phó Cẩm Hành sẽ biết.” Đợi xe dừng lại, cô ta nói với Trương Tử Hân.
“Đây là số phòng.” Phùng Thiên Nhu đọc một dãy số.
“Nếu như cô bị đuổi ra, thì nhanh chóng đi xuống, đi đến bãi đậu xe tìm tôi.
Nhớ kỹ, anh ta nói không cần chính là không cần, đừng cố dùng bất cứ chiến thuật chủ động nào, vì như thể cô sẽ chết rất thảm.” Cuối cùng, cô ta vẫn không quên nhắc nhở một câu.
“Cô đã thử rồi à?” Trương Tử Hân cau mày.
“Ha ha, nếu cô dùng giọng điệu này nói chuyện với ông chủ tôi, tôi đảm bảo cô sẽ không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai đây.
Phùng Thiên Nhu trực tiếp đẩy cửa xe ra.
Sau khi Trương Tử Hân xuống xe, cô ta bảo tài xế lái xe đến bãi đỗ xe phía sau khách sạn.
Kết quả, đợi nửa tiếng, Trương Tử Hân cũng không xuất hiện.
Phùng Thiên Nhu không nhịn được vừa mừng vừa sợ.
Chẳng lẽ, lần này mình thật sự thành công rồi à? Chỉ là vừa nghĩ đến Mộ Kính Nhất lại chấp nhận cổ ta, chứng minh trong lòng hắn có Hà Tư Ca, Phùng Thiên Nhu lập tức cảm thấy khó chịu.
“Đi thôi, đưa tôi về, không cần đợi nữa.” Cô ta nói với tài xế.
Trong phòng khách sạn.
Tất cả quần áo trên người Trương Tử Hân đều bị cởi ra, cô ta úp mặt xuống, nằm sấp trên thảm, tấm lưng trắng nõn toàn những lằn roi đỏ tươi.
Mộ Kính Nhất ngồi trên cái ghế xích đu bên cạnh, đang nhấm nháp rượu, một cái roi da đầy máu vứt bên chân hắn.
“Thích không?” Hắn híp mắt hỏi.
“Xin anh tha cho tôi, tôi thật sự không biết gì cả...
tôi cũng không biết anh là ai.” Trương Tử Hân yếu ớt cầu xin tha thứ.
Nếu như cô ta biết thứ chờ đợi mình chính là cảnh ngộ như thế, dù nói gì Trương Tử Hân cũng sẽ không đi vào căn phòng này.
Người đàn ông trước mặt này, căn bản là ác quỷ! Là ác quỷ đáng sợ hơn cả Tiêu Tụng! “Vậy sao? Tuy cô không biết cái gì, nhưng cô lại cố tình ăn vận thành dáng vẻ của cô ấy, khiến tôi rất khó mà tin nổi cô.” Mộ Kính Nhất quay đầu qua, giơ tay lên, đổ nửa ly rượu chưa uống lên lưng Trương Tử Hân.
Cô ta lập tức hét lên thảm thiết.
“Tôi ghét người khác suy đoán tâm tư của tôi.” Mộ Kính Nhất hờ hững giải thích.
Hắn cầm lấy điện thoại, bẩm một dãy số.
Điện thoại kết nối, Mộ Kính Nhất mở miệng nói: “Lăn qua đây.” Không lâu sau, chuông cửa vang lên.
Mộ Kính Nhất đưa mắt nhìn một cái, Trương Tử Hân đang nằm sấp trên đất chỉ có thể khó khăn đứng dậy, lảo đảo đi mở cửa.
Vẻ mặt Phùng Thiên Nhu trắng bệch đứng ở cửa.
Đến khi nhìn thấy Trương Tử Hân cả người toàn là máu, cô ta càng phát run.
Hai người phụ nữ một trước một sau đi tới trước mặt Mộ Kính Nhất.
Điểm tương đồng chính là trên mặt bọn họ đều tỏ vẻ sợ hãi.
Bình luận facebook