• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-257

Chương 258: Có thù báo thù, có oán báo oán




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
70475.png

Xem ảnh 2
70475_2.png
Có điều, nghĩ đến chuyện tạm thời vẫn không thể ép đối phương quá, hắn nhanh chóng thu lại ý cười, khôi phục vẻ nghiêm túc.



“Cho dù thế nào, vẫn cảm ơn cậu hôm nay đã đến đây.” Nhìn vẻ mặt Phó Cẩm Hành rất chân thành, cho nên Minh Duệ Viễn cũng không tiếp tục truy cứu nữa.



“Đừng tự mình đa tình, tôi làm vậy cũng không phải là vì anh.” Cậu ta bĩu môi, lộ ra vẻ mặt trẻ con hờn dỗi.



“Xem ra, hình như chuyện tôi không phải cha cậu khiến cậu thất vọng lắm nhỉ.” Phó Cẩm Hành không nhịn được mà trêu cậu ta



“Bớt nói linh tinh đi!” Minh Duệ Viễn lười phải tiếp tục tổn hơi thừa lời với hắn, chỉ cái cốc không, “Cốc cô ca lạnh này coi như anh trả ơn tôi đi



Anh cứ xem như hôm nay tôi chưa từng đến đây, tốt nhất đừng nói với ai!” Cậu ta ném lại hai câu, nghênh ngang rời khỏi phòng làm việc của Phó Cẩm Hành.



Thấy cậu ta định đi, Lạc Tuyết khách sáo tiễn Minh Duệ Viễn vào thang máy.



Khoảnh khắc đi ra khỏi Phó Thị, vẻ bỡn cợt đời trên mặt Minh Duệ Viễn biến mất, hiện lên sự tàn nhẫn.



Cậu ta quay đầu lại nhìn tòa kiến trúc hùng vĩ rộng lớn này, đáy mắt thoáng qua sự độc ác



Nếu như ngay cả Phó Cẩm Hành cũng lừa được, có phải mình có thể lựa phần lớn người trên thế giới không? Có lẽ, ở trong mắt Phó Cẩm Hành, mình chỉ là một thằng nhóc dễ kiêu ngạo giận dỗi.



Như vậy là tốt nhất.



Không bị kẻ địch coi trọng, không bị kẻ địch đề phòng mới có nhiều cơ hội làm chuyện mình muốn làm hơn



Nghĩ vậy, cuối cùng trên mặt Minh Duệ Viễn mới xuất hiện nụ cười phát ra từ nội tâm



Đợi Minh Duệ Viễn rời đi, Phó Cẩm Hành gọi Lạc Tuyết đến, bảo cô dọn cốc đi.



“Người vừa nãy là...”



Lạc Tuyết vẫn không rõ thân phận của Minh Duệ Viễn, cô cảm thấy tò mò, một thiếu niên rõ ràng còn chưa trưởng thành mà lại tự cao tự đại đến vậy.



“Em trai của Minh Duệ Tư, cậu hai của Tập đoàn Minh Thị” Phó Cẩm Hành lời ít ý nhiều trả lời



“Chẳng trách.” Lạc Tuyết hiểu ra, gật đầu



“Chẳng trách cái gì?” Phó Cẩm Hành ngẩng đầu lên nhìn cô.



Lạc Tuyết cười: “Tuổi không lớn mà kiểu cách thì không nhỉ, hóa ra là cậu hai của Tập đoàn Minh Thị.”



Bây giờ đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Phó Thị chính là tập đoàn Minh Thị không tiếng tăm này, trên dưới công ty không ai là không biết sự thật này



Huống hồ Lạc Tuyết là trợ lý của Phó Cẩm Hành, chuyện cô biết còn nhiều hơn người khác.



“Anh Phó, vậy tôi đi ra ngoài trước.” Lạc Tuyết thu dọn đồ đạc, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại



Phó Cẩm Hành đứng dậy, đi đến trước cửa sổ sát đất



Hắn nhìn ra bên ngoài, im lặng đến xuất thần



Không thể không nói lời Minh Duệ Viễn vừa nói rất kích thích Phó Cẩm Hành.



Thật ra ngay mấy hôm trước, hắn vô tình phát hiện ra bí mật trên bao cao su.



Nhưng phản ứng đầu tiên của Phó Cẩm Hành là có lẽ Hà Tư Ca muốn sinh con, lại sợ mình không đồng ý, cho nên mới lén động tay động chân



Trong chuyện sinh con, hắn là đàn ông, hắn sẽ tôn trọng ý muốn của cô.



Cô muốn sinh, vậy thì sinh, cô không muốn sinh, vậy thì không sinh.



Cho nên, mặc dù Phó Cẩm Hành cảm thấy hết sức kinh ngạc, nhưng hắn cũng không vạch trần.



Không ngờ, Hà Tư Ca cũng nghĩ như vậy



Mà rõ ràng bọn họ đã bị người ta gài bẫy rồi



Chuyện này nói dễ không dễ, nói khó ngược lại cũng không khó, nếu Minh Duệ Tư có lòng muốn bày trận, đương nhiên “hắn” có năng lực làm được.



Mình đã xem thường đối thủ rồi..



Nếu như kế hoạch tiếp theo của Minh Duệ Tư là nhân cơ hội làm Hà Tư Ca sẩy thai, vậy thì thứ “hắn” làm tổn thương không chỉ là cơ thể, mà còn là cả tinh thần.



Không có chuyện gì tàn khốc hơn chuyện để một người mẹ mất đi đứa con của mình



Rất rõ ràng, Minh Duệ Tư đã dùng chuyện mà năm đó Mai Lan làm với cô ta để trả thù và trút hết lên Hà Tư Ca



Dù sao, Mai Lan đã ngần này tuổi rồi, bà ta cũng chẳng thể mang thai nữa.



Nhất thời, Phó Cẩm Hành lâm vào căm phẫn trước giờ chưa từng có.



Mẹ ruột và vợ, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt



Chuyện năm đó là Mai Lan sai, bây giờ lại muốn Hà Tư Ca trả giá thay, thế này quá không công bằng



Phó Cẩm Hành quay người, cầm điện thoại lên, bấm số của Hà Tư Ca.



“Đang làm gì thế?” Hắn dịu giọng hỏi, không nghe ra được bất cứ điều gì khác thường



“Em vừa tải một phần mềm chuyên dụng cho thời kỳ thai nghén, cảm thấy rất thú vị nên đang nghiên cứu.”



Hà Tư Ca có người trên sô pha, trong lòng ôm một cái gối in hình hoạt hình rất to



Trước đây, khi mang thai Tân Tân, cô thật sự rất vất vả, không biết lần mang thai này có như vậy không, vậy nên cô muốn mình có thể thoải mái chút.



Vừa nghĩ đến việc sắp đón một sinh mạng nhỏ đáng yêu, Hà Tư Ca liền cảm thấy trái tim như mềm ra, vô cùng mong đợi



“Gửi cho anh đi, có thời gian anh sẽ nghiên cứu, cùng em học tập.” Phó Cẩm Hành cười nói



Hai người lại nói chuyện mấy câu, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.



Có điều, vừa kết thúc cuộc nói chuyện với Hà Tư Ca, Phó Cẩm Hành liền tăng thêm người đặc biệt phụ trách an toàn của cô.



Hắn không có cách nào một ngày hai mươi bốn tiếng canh giữ bên cạnh Hà Tư Ca, làm vậy căn bản không thực tế



Nhưng Minh Duệ Tư lại đang chờ cơ hội hành động, điều này làm Phó Cẩm Hành đứng ngồi không yên.



Hắn đứng dậy, đi tìm Lạc Tuyết: “Tôi đi ra ngoài một chuyến, lùi hết mọi lịch, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.” Nói xong, Phó Cẩm Hành rời khỏi công ty.



Hẳn lái xe đến trung tâm điều dưỡng thần kinh, đi tìm Mai Lan.



Cổ Lan luôn giống như ở nhà, cẩn thận hầu hạ Mai Lan, vả lại mọi người đều biết bà ta là mẹ của Phó Cẩm Hành, bình thường thái độ cũng rất khách sáo



Cho nên, Mai Lan sống ở đây rất không tệ



“Hôm nay con đến tìm mẹ muốn mẹ làm một chuyện.” Phó Cẩm Hành vừa nói, vừa đưa giấy và bút đã chuẩn bị từ trước ra



“Mẹ về người đàn ông mà mẹ nói đó ra, cố gắng sao cho giống ông ta nhất.” Mai Lan ngẩn ra: “Người đàn ông nào?” Phó Cẩm Hành cười lạnh nói: “Đương nhiên là người đàn ông trăm phương ngàn kế muốn tìm mẹ báo thù đó, còn có người thứ hai à?”



Bà ta run lên, nửa ngày cũng không chịu động tay.



Thấy bà ta không nhúc nhích, Phó Cẩm Hành dứt khoát đặt đồ lên bàn,



“Mẹ..



mẹ không biết vẽ..



mẹ không vẽ ra được...” Mai Lan run giọng nói



“Mẹ có thể không biết vẽ, tốt nhất mẹ vĩnh viễn đừng để con biết ông ta trông như thế nào, cao bao nhiêu, có bề ngoài đặc trưng thế nào



Như vậy thì cho dù ông ta xuất hiện ở trước mặt con, con cũng không nhận ra, vậy là có thể để ông ta trót lọt đến tìm mẹ tính sổ” Phó Cẩm Hành nói ngay không khách sáo



Mấy câu nói này, cuối cùng cũng có tác dụng



Chỉ thấy Mai Lan há miệng run rẩy cầm bút lên, vạch mấy đường cong cong lên giấy, giống như một con giun



Bà ta thật sự không có thiên phú hội họa gì, vẽ mấy đường, rốt cuộc vẫn phải từ bỏ



“Mẹ không vẽ được, mẹ dùng ngôn ngữ miêu tả vậy.” Mai Lan bất đắc dĩ nói



Bà ta ném bút đi, nói từ dáng người đến tướng mạo cho Phó Cẩm Hành nghe



Hắn nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng truy hỏi mấy câu.



“Mẹ có nhớ ông ta có điểm gì đặc trưng không?”



Nghe hồi lâu, Phó Cẩm Hành chỉ có một đường nét đại khái trong đầu



Nhưng muốn nhận ra một người căn bản không biết trồng như thế nào trong biển người mênh mông là điều khó khăn biết bao



Mai Lan gật đầu, lại có chút lúng túng: “Trên đùi ông ấy có một cái bớt hình tròn.” Nơi riêng tư như vậy, không thể nào tùy tiện để lộ ra



Nói vậy chẳng khác gì không nói.



Phó Cẩm Hành âm thầm ghi nhớ, nhưng vẫn không nhịn được oán trách: Ai sẽ tùy tiện cởi quần để cho người khác kiểm tra có bớt hay không chứ?”



Mai Lan oán trách: Nhưng mà trừ cái này ra, mẹ thật sự không nhớ nổi rốt cuộc ông ấy có cái gì đặc trưng nữa!” Nói ra cũng lạ, đã qua nhiều năm như vậy rồi mà thỉnh thoảng bà ta vẫn sẽ nhớ đến cái người oan gia đó



Nhưng đành chịu vì không biết có phải quá lâu rồi, đến nỗi Mai Lan cũng sắp không nhớ nổi người đàn ông này rốt cuộc trông như thế nào rồi.



“Ý mẹ nói là ông ta không hề đặc biệt, phải không?”



Phó Cẩm Hành suy tính trong lòng.



“Nói như vậy cũng đúng.” Mai Lan cũng như có điều suy nghĩ, gật đầu



Có một kiểu người, bọn họ sẽ cố gắng che giấu thân phận thật của mình, hơn nữa bề ngoài hết sức bình thường, chỉ mong dung hòa vào trong đám người, không bị người khác để ý đến



Nói không chừng ông ta chính là người như vậy



Phó Cẩm Hành nói với cô Lan: “Gần đây có người nào hoặc là chuyện nào kỳ lạ không cô?”



Cô Lan không hiểu gì: “Không có.”



Hắn đứng dậy, dặn dò: “Tất cả phải cẩn thận, đừng rời khỏi nơi này.” Thấy Phó Cẩm Hành định đi, Mai Lan cuống lên, vội vàng đuổi theo: “Rốt cuộc lúc nào mẹ mới có thể về nhà? Cái nơi quỷ quái này thật sự rất tệ! Mẹ muốn về nhà...”



Phó Cẩm Hành lập tức dừng bước, sắc mặt u ám mở miệng: “Nếu mẹ không muốn chết thì ở lại đây cho con!”



Có lẽ là giọng điệu hắn quá đáng sợ, Mai Lan sợ đến nỗi không dám nói thêm một chữ



Đợi Phó Cẩm Hành đi rồi, Mai Lan vội vàng vỗ ngực, dặn dò cô Lan, “Không được không được, em phải uống trà lạnh giảm cơn giận mới được! Chị mau đi mua đi!” Cô Lan chỉ đành cầm ví tiền đến nhà hàng dưới tầng mua trà lạnh



Bà vừa đi đã có người gõ cửa



“Bà Phó, đo huyết áp.” Y tá hổ lên ngoài cửa



Mai Lan chỉ đành lẩm bẩm đi đến cửa,mở cửa phòng ra.



Trừ y tá ra, trước mặt còn có thêm một bác sĩ nam mặc áo dài trắng, đeo khẩu trang



Mai Lan cho bọn họ đi vào, tò mò hỏi: “Người này là...” Y tá vừa đặt dụng cụ đo huyết áp lên bàn, vừa trả lời: “À, quên giới thiệu với bác, đây là bác sĩ mới đến chỗ chúng ta, anh ấy cùng tôi đi chào mọi người.” Mai Lan giơ tay ra, y tá nắm lấy cổ tay bà ta, cười quỷ dị.



Ngay sau đó, trước mắt Mai Lan tối sầm.



Hình ảnh cuối cùng là bác sĩ nam trước mặt chậm rãi tháo khẩu trang xuống..



Đời cô Lan mua trà lạnh xong, trở về phòng thì phát hiện không thấy Mai Lan đâu cả



Tất cả mọi thứ đều vẫn nguyên trạng thái ban đầu, trong phòng không có dấu vết vật lộn đánh nhau, nên cô Lan tưởng là Mai Lan xuống tầng tản bộ



Đợi mãi, đến lúc bà không sao gọi được điện thoại cho Mai Lan, sắc trời cũng dần tối, lúc này cô Lan mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề



Bà tìm hết tầng trên tầng dưới một vòng, lại đi hỏi y tá trực ban, nhưng mọi người đều nói không nhìn thấy Mai Lan



Cô Lan hoảng sợ, vội vàng gọi điện thoại cho Phó Cẩm Hành



Phó Cẩm Hành vẫn đang trên đường về nhà, vừa nghe thấy có thể Mai Lan đã mất tích, hắn không chút nghĩ ngợi, lập tức quay lại



Trở lại trung tâm điều dưỡng thần kinh, kiểm tra một vòng, Phó Cẩm Hành nói với giọng chắc nịch: “Nhất định là ông ta!” Cô Lan đề nghị đi kiểm tra camera



“Vô dụng thôi, nếu ông ta dám xuất hiện ở nơi này, nhất định đã chuẩn bị chu đáo rồi, camera cũng sẽ không có bất cứ sơ hở nào.” Phó Cẩm Hành lắc đầu.



Nhưng dường như Cô Lan không tin, vẫn đi kiểm tra một lần.



Quả nhiên y như lời Phó Cẩm Hành nói, không thu hoạch được gì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom