• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.one TỪ NGÀY 18/11

New Đệ Nhất Thần Vương

Chương 241: Diệp Phàm thật khinh người quá đáng

"Anh là ai?"

Khương Vân Hi nhìn đối phương, nghi hoặc nói.

"Âu Dương Mục là anh trai tôi, tôi là Âu Dương Bất Phàm!"

Âu Dương Bất Phàm lạnh nhạt nói.

Sắc mặt của Khương Vân Hi và Lý Tử Huyên thay đổi.

"Này, anh trai anh chết là do anh ta tự mình gây ra, liên quan gì đến Vân Hi của chúng tôi chứ?"

Lý Tử Huyên nhìn Âu Dương Bất Phàm nói.

Âu Dương Bất Phàm nhìn Lý Tử Huyên bằng ánh mắt sắc lạnh, bóp cổ cô, khiến cô hít thở không thông.

"Tử Huyên!"

"Anh... Anh không được làm tổn thương Tử Huyên, anh muốn gì thì cứ nhắm vào tôi!"

Khương Vân Hi biến sắc, vội hét lên với Âu Dương Bất Phàm.

"Gọi người đã giết anh trai tôi ra đây!"

Âu Dương Bất Phàm lạnh nhạt nói.

Mà Khương Vân Hi nghe Âu Dương Bất Phàm nói vậy, hơi do dự.

"Không muốn gọi? Vậy cô ta phải chết!"

Lúc này Âu Dương Bất Phàm lập tức siết chặt bàn tay đang siết cổ Lý Tử Huyên, sắc mặt Lý Tử Huyên nhanh chóng trở nên trắng bệch.

"Được, tôi gọi, anh đừng làm tổn thương Tử Huyên!"

Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Lý Tử Huyên, Khương Vân Hi vội lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Phàm.

"Alo?"

Diệp Phàm ở đầu dây bên kia đang ăn trưa với Đường Sở Sở, kết quả nhận được điện thoại của Khương Vân Hi, hắn nhướng mày.

"Được, tôi sẽ qua đó ngay!" Diệp Phàm nói.

"Sao vậy?" Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm.

"Anh có chuyện phải giải quyết, em ăn trước đi!" Diệp Phàm trực tiếp rời đi, đến nhà hàng Tây kia.

Đợi khi Diệp Phàm đến nhà hàng Tây, phát hiện ở đây vô cùng yên tĩnh, không có một bóng người. Hắn nhìn vào bên trong, cuối cùng cũng thấy Khương Vân Hi.

Khương Vân Hi và Lý Tử Huyên đang đứng đó, sắc mặt trắng bệch, cơ thể run rẩy. Trước mặt họ là Âu Dương Bất Phàm đang ăn thịt bò!

"Diệp thần y!" Thấy Diệp Phàm đến, Khương Vân Hi vội vàng kêu lên.

Âu Dương Bất Phàm đưa mắt về phía Diệp Phàm, ánh mắt lạnh lùng nói: "Anh chính là Diệp Phàm?"

"Cậu là em trai của Âu Dương Mục?" Diệp Phàm nhìn đối phương, nói thẳng.

"Đúng vậy, anh giết anh trai tôi, tôi sẽ báo thù cho anh ấy!" Âu Dương Bất Phàm ăn xong miếng thịt bò cuối cùng liền đứng dậy, trên người tỏa ra khí tức đáng sợ!

"Đây là bữa cơm cuối cùng của cậu rồi!" Diệp Phàm nhẹ nhàng nói. Lúc này Âu Dương Bất Phàm cầm lấy con dao, đâm thẳng về phía Diệp Phàm. Tốc độ của anh ta nhanh đến nỗi dao cũng biến thành một cái bóng.

Thực lực của anh ta rất mạnh, đã đạt tới Huyền Cảnh cửu trọng, trong số thế hệ trẻ mà Diệp Phàm gặp qua, hắn ta chỉ đứng sau thiếu chủ của Thiên Phạt.

Ha! Diệp Phàm vung tay lên, giật lấy con dao trong tay Âu Dương Bất Phàm, trước khi đối phương kịp phảm ứng, dao đã đâm vào cổ họng anh ta.

Khi máu từ cổ họng Âu Dương Bất Phàm bắn ra tung tóe, anh ta trừng to mắt nhìn Diệp Phàm, lộ ra vẻ không dám tin! Vừa rồi Diệp Phàm dùng tay không đoạt dao, tốc độ quả thực nhanh như chớp, không cho Âu Dương Bất Phàm cơ hội phản ứng.

Thậm chí trong mắt Khương Vân Hi và Lý Tử Huyên, từ lúc Âu Dương Bất Phàm tấn công đến lúc chết chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt đã kết thúc. Hai người trợn mắt há mồm, qua hồi lâu cũng không thể hồi phục lại!

"Thực lực không tệ, đáng tiếc quá tự tin!" Diệp Phàm bĩu môi. Hắn trực tiếp gọi điện thoại bảo Xuân Lan đến xử lý thi thể, đồng thời cảnh cáo nhà họ Âu Dương một chút.

"Còn dám đến làm phiền tôi thì nhà họ Âu Dương sẽ bị diệt tộc!" Đó là nguyên văn lời cảnh báo của Diệp Phàm dành cho nhà họ Âu Dương.

"Hai người không sao chứ?" Sau đó, Diệp Phàm nhìn Khương Vân Hi và Lý Tử Huyên.

"Không... Không sao, cảm ơn anh!" Khương Vân Hi phản ứng lại, nhìn Diệp Phàm nói.

"Anh lợi hại như vậy?" Mà Lý Tử Huyên như mở ra một thế giới mới, kinh ngạc nhìn Diệp Phàm. Bản thân cô cũng tập Taekwondo, thấy Diệp Phàm lợi hại như vậy, đương nhiên cũng bị sốc.

"Anh có thể nhận tôi làm đệ tử, dạy tôi võ được không?" Lý Tử Huyên nhìn Diệp Phàm nói.

Hả? Nghe vậy, Diệp Phàm đen mặt nhìn hai người họ: "Sao hai người lại thích làm đệ tử của người khác vậy, còn chỉ chọn đúng một người!"

"Anh nhận cả hai chúng tôi làm đồ đệ đi, Vân Hi theo anh học y, tôi theo anh học võ, vẹn toàn đôi bên, hơn nữa có hai đệ tử xinh đẹp như vậy là quá hời cho anh rồi!" Lý Tử Huyên vội vàng nói.

"Không hời!" "Tôi không nhận đệ tử!" Diệp Phàm lập tức từ chối rồi dứt khoát rời khỏi đó.

"Vân Hi, tớ quyết định rồi, tớ nhất định sẽ bái anh ta làm thầy!" Lý Tử Huyên bị Diệp Phàm lạnh lùng từ chối nhưng cũng không từ bỏ, hưng phấn nói.

Khương Vân Hi bất đắc dĩ nhìn người bạn thân của mình. Mà sau khi thi thể của Âu Dương Bất Phàm được đưa về nhà họ Âu Dương, nhà họ Âu Dương lại có một phen chấn động.

Đại thiếu gia vừa mới bị giết, bây giờ nhị thiếu gia cũng chết, vậy chẳng phải nhà họ Âu Dương sẽ đoạn tử tuyệt tôn sao?

"Bất Phàm!!!" Âu Dương Khắc nhìn thi thể của đứa con trai thứ, vẻ mặt đau khổ, đau lòng hét lên.

Mà sau khi nghe lời cảnh cáo của Diệp Phàm dành cho gia tộc, vẻ mặt Âu Dương Khắc càng dữ tợn hơn, giận dữ rống: "Diệp Phàm, thật khinh người quá đáng!"

Âu Dương Khắc tức giận hét xong phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp ngất đi. Lần này, gia tộc Âu Dương đại loạn.

Toàn bộ Đế Đô đều đang bàn tán về nhà họ Âu Dương, hai vị thiếu gia liên tiếp chết thảm, chuyện này chưa bao giờ xảy ra trong mười đại gia tộc ở Đế Đô!

Rốt cuộc là ai to gan như vậy, dám xuống tay với nhà họ Âu Dương, một trong mười đại gia tộc ở Đế Đô chứ?

Trong nháy mắt, màn đêm buông xuống! Đại học Thiên Hải lúc này rất sôi nổi.

Hàng nghìn học sinh vây quanh cổng trường. Bọn họ đều là fan hâm mộ, biết được Tô Nhược Tuyết sẽ tham gia lễ kỷ niệm nên mới đến đây từ sớm để đón Tô Nhược Tuyết.

Là ngôi sao thần tượng nổi tiếng hiện nay, lượng fan hâm mộ của Tô Nhược Tuyết vô cùng lớn, rất nhiều người ở Đại học Thiên Hải đều là fan của cô. Hiện giờ thần tượng đến, các fan đương nhiên rất kích động!

Cuối cùng, trước sự háo hức chờ đợi của mọi người, Tô Nhược Tuyết đã tới đại học Thiên Hải bằng chiếc xe thương vụ.

"Tô Nhược Tuyết! Tô Nhược Tuyết! Tô Nhược Tuyết!" Các học sinh có mặt lập tức phất cờ reo hò.

Đại học Thiên Hải phái rất nhiều bảo vệ để duy trì trật tự, nếu không sợ là những học sinh này đã lao lên xe.

Trong xe, Hồ Cầm nhìn Tô Nhược Tuyết: "Có phải em đồng ý đến tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường là vì Diệp Phàm kia không?"

"Người ta đã giúp em nhiều như vậy, chỉ đến tham gia một cái lễ kỷ niệm cũng không là gì!" Tô Nhược Tuyết nhẹ nhàng nói.

"Chị Hồ đừng lo, không phải cha đã cử một nhóm vệ sĩ đến sao? Huống chi anh ấy cũng ở đây, em xảy ra chuyện gì đã có anh ấy cứu em rồi!" Hồ Cầm lo lắng nói.

"Chị Hồ đừng lo, không phải cha đã cử một nhóm vệ sĩ đến sao? Huống chi anh ấy cũng ở đây, em xảy ra chuyện gì đã có anh ấy cứu em rồi!" Tô Nhược Tuyết nhẹ nhàng nói.

"Em có biết bây giờ em vẫn còn rất nguy hiểm không, không thích hợp xuất hiện ở nơi công cộng rộng lớn như vậy, lễ kỷ niệm đêm nay nhiều người như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?" Hồ Cầm lo lắng nói.

"Chị Hồ đừng lo, không phải cha đã cử một nhóm vệ sĩ đến sao? Huống chi anh ấy cũng ở đây, em xảy ra chuyện gì đã có anh ấy cứu em rồi!" Tô Nhược Tuyết nhẹ nhàng nói.

"Em đó, haiz." Thấy dáng vẻ này của Tô Nhược Tuyết, Hồ Cầm bất đắc dĩ thở dài.

Cùng lúc đó, Diệp Phàm và Đường Sở Sở, còn có A Cơ cũng đã đến đại học Thiên Hải.

"Người phụ nữ này nổi tiếng đến vậy sao?" Diệp Phàm nhìn cổng trường đông nghẹt người cùng với tiếng hò hét đinh tai nhức óc, không khỏi cảm thán nói.

"Anh Tiểu Phàm, e là cả nước chỉ có mình anh hỏi vậy thôi. Bây giờ Tô tiểu thư là ngôi sao hàng đầu Long Quốc, mọi người đều biết đến cô ấy!" Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm trêu chọc nói.

"Anh cũng không theo đuổi thần tượng." Diệp Phàm lầu bầu.

Bọn họ nhanh chóng vào trong trường, gặp được Trần Tiểu Manh.

"Chị họ, chị thật tốt. Em biết nếu chị ra mặt Tô Nhược Tuyết nhất định sẽ đến mà!" "Tô Nhược Tuyết đến, toàn bộ nam sinh trong trường đều phát điên rồi!" Trần Tiểu Manh ôm Đường Sở Sở cười nói.

"Chào anh Diệp!" Lúc này, Vương Băng Thanh - bạn thân của Trần Tiểu Manh nhìn thấy Diệp Phàm, lên tiếng chào hỏi.

"Chào, đã lâu không gặp!" Diệp Phàm nhẹ giọng nói.

"Chị họ, lễ kỷ niệm sắp bắt đầu rồi, mọi người mau vào chỗ ngồi đi. Em đã chọn cho hai người một chỗ ở hàng đầu, nhất định phải xem màn biểu diễn của em đó!" Trần Tiểu Manh cười hì hì nói.

"Em còn biết biểu diễn sao?" Diệp Phàm nghi hoặc nhìn Trần Tiểu Manh.

"Hừ, anh cũng đừng xem thường người khác, tôi sẽ cho anh thấy sự lợi hại của tôi!" Trần Tiểu Manh kiêu ngạo nói với Diệp Phàm.

Sau đó, Trần Tiểu Manh dẫn nhóm người Diệp Phàm đến nơi tổ chức lễ kỷ niệm.

Mà sau khi bọn họ rời đi, năm bóng người xuất hiện tại đây, chính là năm người xuất hiện ở ngã tư ban ngày.

"Người phụ nữ này quả thật xinh đẹp, coi như có chút tư cách là vợ của thiếu tộc trưởng!" Người đàn ông ở giữa trong số năm người lên tiếng.

"Vậy chúng ta có cần trực tiếp bắt người đi không?" Một người khác trong số năm người nói.

"Bây giờ nhiều người như vậy, chờ một chút đi, tránh gây phiền toái!" Người đàn ông ở giữa trầm giọng nói.

Mà ở một nơi nào đó của đại học Thiên Hải, có hai người mặc đồ đen đang đứng đó.

"Đã sắp xếp xong hết chưa?" Một người nói.

"Đã sắp xếp xong hết rồi, lần này nhất định sẽ bắt được người!" Một người khác nói.

"Nhớ kỹ, lần này không thể xảy ra sai sót gì nữa, phía trên đều đang chờ, vì vậy nhất định phải bắt được người phụ nữ đó!" Người đàn ông mặc đồ đen nói chuyện đầu tiên lạnh lùng hét lên.

"Yên tâm, lần này chúng ta mang người tới, cho dù nha đầu kia có cả quân đội bảo vệ cũng vô dụng!" Người đàn ông mặc đồ đen còn lại tự tin nói.

Cùng lúc đó, bên ngoài đại học Thiên Hải có rất nhiều người đang đi về phía đại học Thiên Hải, có khoảng mấy chục ngàn người, khiến người ta sợ hãi!

Họ đều là thành viên của các chi nhánh lớn của Thiên Phạt triệu tập, còn có một số cường giả của tổng bộ Thiên Phạt.

Mục tiêu tối nay của họ là đoạt lại thi thể của thiếu chủ, giết chết Diệp Phàm!
Chương 242: Mượn đao giết người!

Đại học Thiên Hải, trong khán phòng.

Hiện tại, ở đây có thể được coi là nơi người người tấp nập, giống như một địa điểm hòa nhạc vậy.

Toàn bộ khán phòng quy tụ hàng chục ngàn sinh viên của Đại học Thiên Hải.

Trong số đó, đa số bọn họ đều đến đây vì Tô Nhược Tuyết!

Diệp Phàm, Đường Sở Sở cùng với A Cơ được sắp xếp ngồi ở hàng ghế đầu tiên.

Chỉ có các lãnh đạo của trường học và một số người có quyền lực mới có tư cách ngồi ở hàng ghế này, ban đầu đám người Diệp Phàm cũng ngồi ở phía sau, thế nhưng Đường Sở Sở lại bị lãnh đạo của Đại học Thiên Hải nhận ra nên đã đặc biệt sắp xếp cho bọn họ ngồi ở hàng đầu tiên.

Tiếp theo, một nhóm giáo sư lãnh đạo trường học của Đại học Thiên Hải và một số quan chức nhà nước của Thiên Hải lần lượt lên sân khấu phát biểu cảm nghĩ chúc mừng trường học, sau đó là một loạt các buổi biểu diễn.

Những màn trình diễn này đều được chính các sinh viên của Đại học Thiên Hải tập luyện và trình diễn, một loạt các tiết mục như hát, nhảy và ngâm thơ.

Ngay sau đó, đến lượt Trần Tiểu Manh lên sân khấu.

Mà cô ấy không ngần ngại mặc một bộ trang phục nhảy rất gợi cảm, còn biểu diễn một điệu nhảy jazz gợi cảm và nóng bỏng trên sân khấu, gây ra một loạt tiếng reo hò và la hét trong khán phòng.

Ngay cả Diệp Phàm cũng không khỏi nhìn lâu hơn, hắn cảm thán nói: "Cô nhóc này còn biết cả nhảy cơ à, cũng có chút tài năng đấy chứ!"

"Tiểu Manh đúng là giỏi quá đi!"

Đường Sở Sở mỉm cười nói.

"Nhưng cô nhóc đó nhảy nhiệt tình như thế không sợ làm bộ đồ bị rách ra ư!"

Diệp Phàm trêu chọc.

"Anh Tiểu Phàm, có phải anh có ý muốn bộ đồ của Tiểu Manh bị rách đúng không?"

Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, chế nhạo nói.

"Sao có thể chứ, anh là người đàng hoàng mà!"

Diệp Phàm nghiêm túc nói.

Chẳng mấy chốc, điệu nhảy nóng bỏng của Trần Tiểu Manh kết thúc, cô ấy ném cho Diệp Phàm một cái liếc mắt trước khi rời khỏi sân khấu, như thể đang lấy le với Diệp Phàm.

Sau đó, các màn tiết mục tài năng khác luân phiên được trình diễn.

Trần Tiểu Manh thay quần áo xong và đi đến bên cạnh Diệp Phàm, thì thầm nói: "Thế nào? Tôi nhảy đẹp lắm đúng không?"

"Cũng bình thường thôi!"

Diệp Phàm bình luận.

"Cắt, đừng tưởng là tôi không biết, lúc tôi nhảy anh cứ nhìn chằm chằm đến nỗi tròng mắt sắp rơi ra đến nơi rồi!"

Trần Tiểu Manh khịt mũi kiêu ngạo nói.

"Tiểu Manh, không ngờ em còn biết cả nhảy đấy, quá tuyệt vời!"

Đường Sở Sở khen ngợi.

"Em chỉ mới học được mấy tháng thôi!"

Trần Tiểu Manh cười hì hì rồi ngồi xuống.

Chẳng mấy chốc đã trôi qua một khoảng thời gian:

"Thưa quý vị, người tiếp theo lên sân khấu biểu diễn chính là khách mời đặc biệt mà chúng tôi đã mời đến lễ kỷ niệm một trăm năm của Đại học Thiên Hải, tôi nói vậy mọi người có đoán được là ai chưa nào?"

Lúc này, người dẫn chương trình bước lên sân khấu và nói:

"Tô Nhược Tuyết!"

"Tô Nhược Tuyết!"

Ngay sau khi người dẫn chương trình phát biểu xong, dưới đài đã có những tiếng la hét sôi sục từ phía khán giả.

"Đúng vậy, người tiếp theo lên sân khấu chính là nữ thần quốc dân Tô Nhược Tuyết của chúng ta!"

"Cô Tô Nhược Tuyết, xin mời cô!"

Ngay sao đó, người dẫn chương trình trực tiếp nói.

Tiếp theo, Tô Nhược Tuyết bước ra trong chiếc váy dạ hội màu trắng, cô ăn mặc thuần khiết và xinh đẹp.

Đột nhiên, tiếng reo hò và la hét trong khán phòng càng trở nên mãnh liệt hơn, suýt chút nữa làm sụp đổ trần nhà của toàn bộ khán phòng!

"Xin chào mọi người, tôi là Tô Nhược Tuyết, tôi rất vui khi được đến tham dự lễ kỷ niệm một trăm năm của Đại học Thiên Hải, hôm nay tôi sẽ hát cho mọi người nghe một ca khúc đầu tiên của tôi - Ngắm Trăng!"

Tô Nhược Tuyết cầm lấy micro, mỉm cười nói.

Ánh đèn khán phòng mờ đi, tất cả ánh sáng đều tập trung trực tiếp vào Tô Nhược Tuyết khiến cô giống như một nàng tiên thực sự.

Ngay khi giọng hát ngọt ngào và truyền cảm của Tô Nhược Tuyết vang lên, cả khán phòng nhất thời yên tĩnh lại.

Giọng hát của Tô Nhược Tuyết quả thực rất nội lực, đã đạt tới trình độ của nghệ sĩ cao cấp thật sự, đồng thời cũng có thể cộng hưởng với mọi người, khiến người ta xúc động rơi vào ca từ ý cảnh trong lời bài hát.

"Cô ấy hát hay quá đi!"

Đường Sở Sở không khỏi vỗ tay tán thưởng.

"Đây chính là một bản tình ca đấy, không ngờ Tô Nhược Tuyết lại biểu diễn ở đây!"

Trần Tiểu Manh nói.

Nghe nói đây là một bản tình ca, Đường Sở Sở không khỏi dùng ánh mắt liếc nhìn Diệp Phàm.

"Em nhìn anh làm gì?"

Diệp Phàm khó hiểu hỏi.

"Anh Tiểu Phàm, sao em cứ cảm thấy bài hát của cô Tô là hát cho anh nghe vậy nhỉ, anh xem đi, ánh mắt của cô ấy cứ luôn liếc nhìn về phía này!"

Đường Sở Sở nói.

"Xem ra đúng là như vậy, ánh mắt của Tô Nhược Tuyết hình như cứ nhìn chằm chằm vào anh đấy!"

"Anh rể, không lý nào anh lại có mối quan hệ mập mờ với cô ấy đấy chứ!"

Trần Tiểu Manh cũng nhìn Tô Nhược Tuyết rồi lại nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm trực tiếp gõ lên đầu Trần Tiểu Manh rồi khịt mũi nói: "Đừng vu khống cho sự trong sạch của anh!"

"Chị họ của em cũng nói, tại sao anh không đánh chị ấy mà lại đánh em?"

Trần Tiểu Manh sờ sờ đầu mình, tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phàm.

"Sở Sở là vợ anh, làm sao anh có thể nỡ lòng đánh cô ấy được!"

Diệp Phàm lý lẽ hùng hồn nói.

"Anh..."

Đột nhiên, Trần Tiểu Manh tức giận đến mức hai má phồng lên, lồng ngực phập phồng lên xuống dữ dội, có thể nói là rất tức giận!

Lúc này, Tô Nhược Tuyết ở trên sân khấu đang xúc động hát bản tình ca này, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn Diệp Phàm.

Chậc chậc chậc!

Cảnh tượng này bị Hoa Thừa cách đó không xa chụp lại.

"Xem ra hai người này thật sự có mối quan hệ mập mờ gì đó!"

Hoa Thừa giễu cợt, nói với cấp dưới: "Gửi bức ảnh này cho Vân Thiệu đi!"

"Cậu chủ, cậu đang muốn mượn đao giết người đấy à!"

Người đàn ông đi bên cạnh Hoa Thừa mỉa mai nói.

"Thằng nhóc này có thể giết chết Âu Dương Mục thì đương nhiên cũng có chút năng lực, cần gì chúng ta phải đi đâm đầu vào nguy hiểm, chi bằng để người khác đi đối phó với hắn, chúng ta cứ ngồi hưởng ngư ông đắc lợi thôi!"

Hoa Thừa nhìn chăm chú vào Diệp Phàm, chế nhạo nói.

"Một khi Vân Thiệu để mắt tới thằng nhóc này, vậy thì hắn xong đời rồi!"

Người đàn ông kia nói.

"Tốt nhất là như thế!"

Hoa Thừa hừ lạnh nói.

Đúng lúc này, tất cả ánh đèn trong khán phòng đột nhiên vụt tắt, cả khán phòng tối om.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại bị cúp điện?"

"Tôi rất sợ bóng tối!"

Với sự cố mất điện đột ngột, khán phòng trở nên hỗn loạn và ồn ào.

Ngay sau đó, rất nhiều người đã bật đèn pin của điện thoại di động lên.

"Nhược Tuyết!"

Lúc này, Hồ Cầm cầm đèn pin điện thoại di động chiếu trên sân khấu nhưng không nhìn thấy Tô Nhược Tuyết đâu, sắc mặt cô ta thay đổi, hét lớn.

Chẳng mấy chốc, đèn đuốc trong khán phòng lại sáng lên, nhưng Tô Nhược Tuyết đã biến mất.

"Không hay rồi!"

Sắc mặt Đường Sở Sở thay đổi, cô kêu lên.

"Đi tìm cô chủ nhanh lên!"

Nhóm hộ vệ của nhà họ Tô thấy Tô Nhược Tuyết biến mất, sắc mặt lần lượt thay đổi, vội vàng hành động.

"Sao Tô Nhược Tuyết này lại biến mất?"

Trần Tiểu Manh nói với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Hay là cô ấy bị người ta bắt đi rồi, võ nghệ đúng là lợi hại, ngay cả mình cũng không hề nhận ra được!"

Ánh mắt Diệp Phàm loé lên tia sắc lạnh.

"Anh Tiểu Phàm, anh có thể đi tìm cô Tô không? Nếu có chuyện gì không may xảy ra với cô ấy thì rắc rối lớn rồi!"

Đường Sở Sở nói với Diệp Phàm.

"Hai em chờ ở đây đi!"

Diệp Phàm đứng dậy trực tiếp rời đi.

Trong chớp mắt, Diệp Phàm rời khỏi khán phòng, ánh mắt liếc nhìn xung quanh.

"Diệp thiếu đang tìm cô Tô kia sao?"

Lúc này, Mục Thần đến từ biệt thự nhà Mục xuất hiện ở đây nhìn Diệp Phàm.

"Anh có nhìn thấy cô ấy đâu không?"

Diệp Phàm nhìn Mục Thần và nói.

"Tôi tình cờ đi ngang qua thì nhìn thấy một người đàn ông cõng cô Tô đi về hướng đó!"

Mục Thần chỉ về một phương hướng rồi nói.

Diệp Phàm liếc mắt nhìn Mục Thần rồi đi thẳng về hướng đối phương chỉ.

Giờ phút này, ở một nơi nào đó bên ngoài Đại học Thiên Hải, một người mặc đồ đen xuất hiện ở đây và cõng theo Tô Nhược Tuyết đang ngất xỉu.

Người đàn ông bước đi cực nhanh và nhẹ nhàng, bước trên mặt đất mà không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

"Phong Ảnh, anh đúng là rất lợi hại, không ngờ anh lại đưa được người ra ngoài nhanh như thế, sớm biết như vậy tôi đã không sắp xếp nhiều người thế này rồi!"

Một người đàn ông mặc áo choàng đen nhìn người đàn ông mặc đồ đen và mỉm cười nói.

"Hộ vệ nhà họ Tô sắp đuổi tới rồi, chúng ta rút lui trước đi!"

Người mặc đồ đen trực tiếp nói.

"Được, rút lui!"

Người đàn ông mặc áo choàng đen hô lên.

"Các người muốn rút lui đi đâu?"

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng truyền đến.

Diệp Phàm xuất hiện trước mặt nhóm người này.

Nhóm người này nhìn Diệp Phàm, sắc mặt bọn họ lần lượt thay đổi.

"Cậu là người của nhà họ Tô?"

Người mặc đồ đen nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.

"Thả người xuống!"

Diệp Phàm lạnh lùng nói, sau đó đi về phía nhóm người.

"Giết hắn!"

Người đàn ông mặc áo choàng đen trực tiếp hét lên.

Lập tức, một đám người xông về phía Diệp Phàm, tất cả bọn họ đều là cao thủ Nhân Cảnh tầng năm trở lên.

Phập phập phập!

Diệp Phàm vung ra một thanh đoản kiếm màu đen, chém từng người một lao về phía hắn.

"Anh đưa người rút lui trước đi!"

Người đàn ông mặc áo bào đen hét lên với người mặc đồ đen đang khiêng Tô Nhược Tuyết.

Đám người mặc đồ đen khiêng Tô Nhược Tuyết trên vai và chuẩn bị sơ tán.

"Hôm nay mấy người không thể đi được rồi!"

Đột nhiên, một tiếng quát lớn lạnh lùng truyền đến.
Chương 243: Người đến từ Hoàng tộc!

Đúng lúc này, một nhóm người xuất hiện ở đây, đó chính là người của tiểu đội Long Hồn số 7, đội trưởng Hứa Càn mang theo một đám thành viên Long Hồn xuất hiện ở đây, trực tiếp giao chiến với nhóm người này.

Mặc dù có rất nhiều người đến bắt cóc Tô Nhược Tuyết, nhưng đã là người của Long Hồn, thực lực của bọn họ đương nhiên không tệ, bọn họ cầm vũ khí trong tay giết chết từng người một.

Người đàn ông mặc áo choàng đen công kích thẳng về phía Diệp Phàm, thực lực của hắn ta đã đạt tới Huyền Cảnh tầng chín.

Phập!

Diệp Phàm bước ra một bước, vung một kiếm.

Một vệt máu phun ra từ cổ họng của người đàn ông mặc áo choàng đen, hắn ta thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã ngã xuống đất rồi tắt thở!

Diệp Phàm đi đến trước người mặc đồ đen đang khiêng Tô Nhược Tuyết, lạnh lùng nói: "Thân pháp của ngươi cũng không tệ, thậm chí đến ta cũng không nhận ra được!"

Phong Ảnh liếc mắt nhìn Diệp Phàm, hắn vừa khiêng Tô Nhược Tuyết vừa khẽ động cơ thể tựa như sắp biến mất khỏi đây.

Thân thể Diệp Phàm như điện, chặn lại trước mặt đối phương: "Tôi đã để cho anh chạy trốn một lần, anh cho rằng còn có thể chạy thoát sao?"

Phong Ảnh nhìn chằm chằm hắn rồi thi triển ra một môn thân pháp, thân thể hoá thành làn gió mát, muốn chạy trốn lần nữa.

Nhưng cho dù hắn ta có trốn thoát như thế nào, Diệp Phàm vẫn đứng trước mặt hắn ta, giống như cái bóng của hắn ta, hoàn toàn không cắt đuôi được.

"Thân pháp của anh không tệ, nhưng thực lực của anh quá kém, hoàn toàn không thể phát huy ra uy lực thực sự của thân pháp này!"

Diệp Phàm nhìn Phong Ảnh rồi lắc đầu, nói: "Đặt người xuống rồi nói cho tôi biết thân phận và lai lịch của anh, vậy thì tôi có thể tha mạng cho anh!"

Lúc này, toàn bộ những người khác đã bị các thành viên của tiểu đội Long Hồn số 7 giết hết, bọn họ còn đang bao vây Phong Ảnh.

"Mấy người đừng tới đây, nếu không, tôi sẽ lập tức giết cô ta!"

Sắc mặt Phong Ảnh thay đổi, hắn ta đột nhiên bóp cổ Tô Nhược Tuyết.

Phập!

Chỉ là ngay lúc Phong Ảnh vừa nói xong, Diệp Phàm đã xuất hiện trước mặt đối phương, thanh đoản kiếm trong tay Diệp Phàm trực tiếp đâm vào cổ họng hắn ta.

Đôi mắt người đàn ông này mở to nhìn Diệp Phàm, sau đó buông Tô Nhược Tuyết ra rồi ngã xuống đất, Diệp Phàm đưa một tay ra bắt lấy Tô Nhược Tuyết.

"Đêm nay may mà nhờ có Diệp thiếu, nếu không cô Tô sẽ gặp nguy hiểm!"

Hứa Càn nhìn Diệp Phàm rồi nói.

"Các người đặc biệt tới đây là vì cô ấy sao?"

Diệp Phàm nhìn đối phương.

"Đúng vậy, ông cụ Tô đã liên lạc với Long Soái, nói cô Tô sẽ gặp nguy hiểm, cho nên Long Soái đã đặc biệt phái chúng tôi đến đây âm thầm bảo vệ cô Tô!"

Hứa Càn gật đầu.

"Rốt cuộc là ai lại muốn ra tay với cô gái này nhiều lần như thế?"

Diệp Phàm tò mò hỏi.

"Là người của Thiên Võng!"

"Thiên Võng? Bọn họ muốn bắt cô ấy để làm gì?"

Lúc này, Diệp Phàm có chút kinh ngạc khi nghe Hứa Càn nói vậy.

"Thiên Võng muốn bắt cô Tô là để khống chế ông cụ Tô, còn về tình huống cụ thể thì tôi không rõ lắm!"

Hứa Càn trầm giọng nói.

"Vậy mấy người xử lý thi thể của những người này đi!"

Diệp Phàm nói xong, sau đó ôm Tô Nhược Tuyết quay trở về Đại học Thiên Hải.

"Anh chàng này không phải là bạn trai của Chủ tịch Đường Thị kia sao? Tại sao lại đi âu yếm với cô Tô rồi?"

Hầu Tử tò mò hỏi.

"Hừ, tên tra nam chính cống!"

Người phụ nữ mặc áo đen với khuôn mặt lạnh lùng đang đứng trong tiểu đội Long Hồn số 7 khịt mũi hừ lạnh.

"Lãnh Nguyệt, đừng nói lung tung!"

Hứa Càn liếc mắt nhìn Lãnh Nguyệt rồi cảnh cáo.

"Suỵt, Lãnh Nguyệt, anh chàng này là người mà chúng ta không thể đắc tội được đâu!"

Hầu Tử vội vàng nhắc nhở.

"Anh sợ cái gì, hắn có thể giết chúng ta ư!"

Mà Lãnh Nguyệt kia vẫn hừ lạnh, kiêu ngạo nói.

Bên kia, Diệp Phàm ôm Tô Nhược Tuyết trở về Đại học Thiên Hải, cô cũng tỉnh táo lại.

"Tôi..."

Tô Nhược Tuyết tỉnh lại, thấy mình đang bị Diệp Phàm bế lên, sắc mặt tái nhợt, cô nói: "Tôi bị làm sao vậy?"

"Vừa rồi cô mới bị đánh ngất xỉu, suýt chút nữa bị bắt cóc đi rồi!"

Diệp Phàm nói thẳng.

"Là anh vừa cứu tôi?"

"Cảm ơn!"

Trên mặt Tô Nhược Tuyết nở nụ cười vui vẻ, sắc mặt hơi đỏ lên.

"Nhược Tuyết!"

Lúc này, đám người Hồ Cầm và Đường Sở Sở vội vàng đi tới.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy Diệp Phàm ôm Tô Nhược Tuyết theo kiểu công chúc, tất cả bọn họ đều sửng sốt.

"Nhược Tuyết, em không sao chứ?"

Hồ Cầm tiến lên hỏi.

Diệp Phàm đặt Tô Nhược Tuyết xuống, cô chỉnh trang lại quần áo một chút rồi nói: "Em không sao, vừa rồi em bị người ta bắt đi, chính là Diệp công tử đã cứu em đấy!"

"Cảm ơn!"

Hồ Cầm và đội trưởng đội hộ vệ của nhà họ Tô rối rít cảm ơn Diệp Phàm.

"Đừng cảm ơn tôi, hãy cảm ơn anh ấy đi, anh ấy đã nói cho tôi biết phương hướng, tôi mới có thể cứu được cô ấy!"

Diệp Phàm chỉ vào Mục Thần cách đó không xa mà nói.

"Diệp thiếu khách sáo quá rồi, tôi chỉ tình cờ nhìn thấy thôi, nếu không phải Diệp thiếu ra tay kịp thời, làm sao cô Tô có thể thoát khỏi nguy hiểm an toàn như thế!"

Mục Thần đi tới, mỉm cười nói.

"Anh là vị công tử ở Mục Vương phủ sao?"

Tô Nhược Tuyết nhìn Mục Thần, ngạc nhiên nói.

Bọn họ đều là con cháu của gia tộc quyền quý ở Đế Đô, cho nên trước đây cũng gặp nhau vài lần.

"Xin chào cô Tô!"

Mục Thần chào hỏi.

"Cảm ơn!"

Tô Nhược Tuyết nói.

Sau đó, đám người Diệp Phàm rời khỏi trường học, chuẩn bị trở về biệt thự.

Lúc này, có năm bóng người đi tới, ánh mắt của bọn họ nhìn chăm chú về phía Trần Tiểu Manh.

"Cô tên là Trần Tiểu Manh đúng không?"

Người đàn ông ở giữa năm người nói.

"Anh là ai?"

Trần Tiểu Manh nhìn năm người này, tò mò nói.

"Đi theo chúng tôi!"

Người đàn ông nhìn Trần Tiểu Manh rồi trực tiếp nói.

"Tôi thậm chí còn không biết các anh, tại sao tôi lại phải đi với các anh?"

Trần Tiểu Manh cau mày, trầm giọng nói.

"Chúng tôi là người của hoàng tộc họ Trần, mà cô chính là người thừa kế của nhà họ Trần, lần này chúng tôi nhận được lệnh đến đây để đưa cô trở về Hoàng tộc và kết hôn với Thiếu tộc trưởng!"

Người đàn ông nhìn Trần Tiểu Manh và nói.

Nghe vậy, Trần Tiểu Manh, Đường Sở Sở và Diệp Phàm đều sửng sốt!

"Cái gì mà Hoàng tộc họ Trần? Là cái quái gì thế? Tôi không biết các anh đang nói gì hết!"

Trần Tiểu Manh cau mày, mím môi.

"Chờ cô trở lại tộc thì sẽ biết rõ mọi chuyện thôi, dẫn đi!"

Người đàn ông lạnh lùng nói.

Ngay lập tức, bốn người còn lại đi về phía Trần Tiểu Manh.

Trần Tiểu Manh trốn ngay sau lưng Diệp Phàm.

"Cút đi!"

Diệp Phàm liếc mắt nhìn bốn người bọn họ, lạnh lùng nói.

Nghe được lời nói của Diệp Phàm, sắc mặt bốn người này tối sầm lại, bọn họ đột nhiên ra tay với Diệp Phàm.

Bọn họ vừa ra tay đã bộc phát ra thực lực vô cùng khủng bố.

Thực lực của bốn người này đều đã vượt qua Địa Cảnh.

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!

Diệp Phàm phất phất tay, một luồng sáng đen xuất hiện.

Trong phút chốc, một dòng máu từ trên cổ bốn người này phun ra, bọn họ che cổ, mở to mắt nhìn Diệp Phàm.

Ngay lập tức, bốn người bọn họ lần lượt ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.

Lúc này, sắc mặt người đàn ông còn lại thay đổi, hắn ta nhìn Diệp Phàm với ánh mắt lộ rõ vẻ khiếp sợ, hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Phàm, hỏi: "Anh là ai?"

"Tôi không quan tâm các người đến từ tộc nào, lập tức biến mất khỏi mắt tôi!"

Diệp Phàm thờ ơ nói.

"Muốn chết à!"

Vẻ mặt của người đàn ông trở nên lạnh lùng, sau đó trên người hắn ta bộc phát ra một cỗ uy lực cực kỳ khủng khiếp.

Hắn dùng một chưởng đập về phía Diệp Phàm.

Một chưởng này đánh ra, không khí trước mặt Diệp Phàm đều méo mó.

Diệp Phàm cầm đoản kiếm màu đen lại vung lên lần nữa, lập tức đâm xuyên qua ngực đối phương.

Đôi mắt của người đàn ông này mở to nhìn Diệp Phàm, lộ ra ánh mắt không thể tin nổi rồi ngã xuống đất.

"Bọn họ là ai thế?"

Trần Tiểu Manh nhìn những người này, nhíu mày hỏi.

"Bọn họ vừa nói mình là người của Hoàng tộc họ Trần, còn nói em là người của dòng dõi chi thứ của bọn họ, lẽ nào nhà họ Trần có liên quan gì đến Hoàng tộc họ Trần này sao?"

"Tiểu Manh, chi bằng em về hỏi cha em thử đi!"

Đường Sở Sở phân tích, sau đó nhìn Trần Tiểu Manh nói.

"Được!"

Trần Tiểu Manh gật đầu, sau đó gọi điện thoại cho cha cô ấy là Trần Thiên Nam, cô ấy kể lại chuyện xảy ra ở đây cho cha mình nghe.

"Hoàng tộc họ Trần!"

"Bọn họ đến tìm con ư?"

Khi Trần Thiên Nam nghe thấy những gì Trần Tiểu Manh nói, sắc mặt ông ấy thay đổi, sửng sốt hỏi lại.

"Đúng vậy, nhưng bọn họ đã bị anh rể giết chết rồi!"

"Cha, Hoàng tộc họ Trần này có liên quan gì đến nhà chúng ta không?"

Trần Tiểu Manh hỏi.

"Tiểu Manh, con không nên hỏi nhiều về chuyện này, sau này con cứ ở bên cạnh Diệp công tử, đừng đi đâu hết!"

Trần Thiên Nam nói với vẻ mặt nghiêm trọng.

Sau khi nói xong, ông ấy cúp điện thoại, vợ ông ấy là Đỗ Khanh lên tiếng nói: "Người của gia tộc đó đã đến tìm Tiểu Manh rồi sao?"

"Đúng vậy!"

"Nhưng những người bọn họ phái tới đều bị Diệp công tử giết chết rồi, Tiểu Manh vẫn chưa bị bắt đi!"

Trần Thiên Nam nói.

"Vậy tiếp theo phải làm sao đây? Tôi e là bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ đâu!"

"Dù gì Tiểu Manh cũng là nhất mạch của bọn họ, tại sao bọn họ còn phải bắt Tiểu Mạnh kết hôn với Thiếu tộc trưởng của Hoàng tộc họ Trần kia chứ?"

Giờ phút này, sắc mặt Đỗ Khanh vô cùng khó coi.

"Bọn họ vì muốn đảm bảo sự thuần khiết huyết thống của dòng dõi Hoàng tộc, cho nên mới yêu cầu con cháu dòng chính chỉ có thể tìm một nửa còn lại trong Hoàng tộc để kết hôn, mà đã là Thiếu tộc trưởng của Hoàng tộc họ Trần thì càng phải như vậy."

"Chỉ là bây giờ xem ra trong nội bộ Hoàng tộc họ Trần hình như không còn cô gái trẻ tuổi nào thích hợp để kết hôn với Thiếu tộc trưởng của Hoàng tộc họ Trần, cho nên bọn họ chỉ có thể chấp nhận những điều tốt nhất đó là tìm kiếm nhất mạch từ chi thứ, sau đó bọn họ đã chọn trúng Tiểu Manh!"

Trần Thiên Nam thở dài.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự muốn Tiểu Manh đi kết hôn với Thiếu tộc trưởng của Hoàng tộc họ Trần mà chúng ta chưa từng gặp bao giờ kia sao?"

"Tôi kiên quyết không đồng ý!"

Vẻ mặt Đỗ Khanh từ chối nói.

"Tôi cũng không muốn, nhưng trong mắt bọn họ, chúng ta chỉ là một vài con kiến, không hề có chút sức phản kháng nào."

"Bây giờ tôi chỉ có thể hy vọng Diệp công tử có thể bảo vệ Tiểu Manh, nếu không Tiểu Manh sẽ không thể thoát khỏi thảm họa này đâu!"

Trần Thiên Nam lắc đầu, bất lực nói.

Mà ở Thiên Hải, Trần Tiểu Manh gọi điện thoại cho cha mình xong thì nói: "Hình như cha em có biết chuyện gì đó nhưng ông ấy không nói cho em biết!"

"Bỏ đi, sao cũng được, về nhà thôi!"

Diệp Phàm thờ ơ nói.

Sau đó, đám người bọn họ trở về biệt thự.

Nhưng vừa về đến biệt thự, Diệp Phàm đã nhận được một cuộc điện thoại.

"Hai em nghỉ ngơi trước đi, anh phải đi ra ngoài một chuyến!"

Diệp Phàm nói một câu, sau đó rời khỏi biệt thự, đi đến một nơi ở phía đông quận Thiên Hải.
Chương 244: Cây cao đón gió!

Ở nơi nào đó ở khu Đông Thiên Hải, nơi này vô cùng hỗn độn, còn có một vài kiến trúc cũ kỹ, là khu vực chưa được khai phá.

Có một cây cổ thụ trồng trước một tòa kiến trúc, một thi thể bị treo trên cây này.

Người này chính là Thiên Tiêu, đệ tử của chủ nhân Thiên Phạt.

Sau một ngày phơi, thi thể của Thiên Tiêu đã bắt đầu bốc mùi.

Trong bóng đêm, một đội nhân mã xuất hiện, mấy vạn người của Thiên Phạt đi đến đây.

Khi bọn hắn nhìn thấy thi thể của Thiên Tiêu bị treo trên cây, sắc mặt thay đổi.

“Chết tiệt!”

Đám cao thủ Thiên Phạt tức giận gầm lên.

Sau khi chết, đệ tử của chủ nhân lại bị sỉ nhục như vậy, thực sự đang khiêu khích toàn bộ Thiên Phạt!

“Nhanh buông thiếu chủ xuống!”

Một cao thủ Thiên Phạt gầm lên.

Người của Thiên Phạt đang định hạ thi thể của Thiên Tiêu xuống.

Đúng lúc này, một đống người lao ra từ trong kiến trúc.

Người cầm đầu là đám người Xuân Lan và Khương Uyên, phía sau bọn họ là người của Bách Hoa Lâu và điện Long Vương.

Diệp Phàm cố ý cho người treo thi thể của Thiên Tiêu ở đây, còn chụp ảnh đăng lên Ám Võng, mục đích muốn Thiên Phạt tức giận, sau đó làm bọn họ kéo người đến rồi giết chết tất cả!

“Rất nhiều người đến!”

Xuân Lan lạnh nhạt nói.

“Chính các người đã treo thi thể của thiếu chủ ở đây?”

Một cao thủ Thiên Phạt tức giận nói.

“Là tôi cho người treo lên, có vấn đề gì không?”

Diệp Phàm đi đến.

“Thiếu chủ!”

Người của Bách Hoa Lâu và điện Long Vương nhìn thấy Diệp Phàm, cung kính kêu lên.

“Mày là con trai của Diệp Thiên Long?”

Cao thủ cầm đầu Thiên Phạt lạnh lùng nói.

“Giết!”

Diệp Phàm không muốn vô nghĩa với bọn họ, trực tiếp ra lệnh giết.

Phụt!

Diệp Phàm vung kiếm, cao thủ cầm đầu Thiên Phạt bị giết chết chỉ trong một kiếm.

Tiếp theo, người của điện Long Vương và Bách Hoa Lâu xông lên chém giết với người Thiên Phạt.

Diệp Phàm cầm đoản kiếm màu đen, hóa thân Tu La, điên cuồng giết người Thiên Phạt.

Diệp Phàm ra tay cực kỳ điên cuồng.

Chưa đến 10 phút, mấy vạn thành viên phân bộ Thiên Phạt bị giết hơn nửa, đám cao thủ tổng bộ Thiên Phạt đều chết dưới tay Diệp Phàm.

Đối mặt với Diệp Phàm, thành viên còn lại của Thiên Phạt đều muốn chạy trốn, nhưng lại bị điện Long Vương và Bách Hoa Lâu ngăn cản.

“Người Thiên Phạt đều đáng chết!”

Hai mắt đỏ đậm, tràn đầy sát ý, lạnh lùng quát.

Hắn xông lên tự tay giết chết đám người còn lại của Thiên Phạt.

Chỉ trong nháy mắt, máu chảy thành sông, thi thể chất chồng như núi.

Diệp Phàm giống như Tu La, đoản kiếm màu đen trong tay đang nhỏ máu, tản ra sát ý đáng sợ.

“Chụp lại ảnh của bọn họ đăng lên Ám Võng!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Rõ!”

Xuân Lan gật đầu.

Rất nhanh, một đống người xuất hiện gần đó.

Đám người này là người của sở tuần tra, sở giám sát và Long tổ, có khoảng mấy trăm cao thủ, tất cả đều là cao thủ từ Huyền cảnh nhất trọng trở nên, trong đó có không ít cao thủ Địa cảnh.

Khi người của ba tổ chức này đến hiện trường, nhìn thấy thi thể đầy đất, tất cả vô cùng chấn động.

Sau đó bọn họ nhìn về phía Diệp Phàm, nhíu mày.

“Là cậu giết bọn họ?”

Cao thủ cầm đầu Long tổ lạnh lùng hỏi.

“Ông là ai?”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Tôi là người của Long tổ!”

“Diệp Phàm, cậu tùy ý giết chóc như vậy đã tạo ra ảnh hưởng rất lớn với Long quốc, tôi vâng lệnh đến truy bắt cậu, nếu phản kháng, giết không cần hỏi tội!”

Cao thủ Long tổ lạnh lùng quát.

Ngay lập tức, tất cả cao thủ của sở tuần tra, sở giám sát và Long tổ cầm sẵn vũ khí, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

“Chỉ bằng mấy ngươi cũng muốn bắt tôi?”

Diệp Phàm khinh thường nói.

“Lên!”

Một giám sát của sở giám sát kêu lên.

Bốn cao thủ sở giám sát vọt lên, mỗi người bắn một phát súng, nhưng bọn họ không bắn ra viên đạn mà bắn ra một quả cầu.

Bốn quả cầu này va chạm với nhau trên đỉnh đầu của Diệp Phàm, nổ tung hóa thành một cái võng tơ vàng khổng lồ, bao trùm Diệp Phàm.

Chỉ trong nháy mắt, Diệp Phàm đã bị bao lại.

Bốn người kia mỗi người cầm một góc, quấn quanh Diệp Phàm.

Diệp Phàm bị chiếc võng tơ vàng này vây nhốt.

“Cái quỷ gì vậy?”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Chiếc võng này được chế tạo từ kim tơ tằm ngàn năm, cho dù cậu là cao thủ Địa cảnh cũng không thể tránh thoát, thứ này vô cùng quý hiếm, cậu là người đầu tiên được sử dụng nó!”

Một vị giám sát lạnh lùng nói.

“Vậy hả? Xem ra tôi rất vinh hạnh!”

Diệp Phàm nói.

“Diệp Phàm, bây giờ cậu đã là cá trong chậu, đừng hòng có suy nghĩ gì khác, ngoan ngoãn đi cùng chúng tôi!”

Một cao thủ Long tổ nói.

“Các người không thể mang cậu ta đi!”

Đột nhiên một tiếng nói trầm thấp vang lên.

Một người đàn ông trung niên mặc áo dài màu đen xuất hiện.

“Ông là ai?”

Cao thủ Long tổ kia lạnh nhạt hỏi.

“Long Hồn, Hắc Uyên!”

Người đàn ông kia nói.

“Ông chính là một trong chín Long Vệ của Long Hồn, Hắc Uyên!”

Cao thủ Long tổ kia biến sắc, khiếp sợ nói.

Cao thủ của sở giám sát và sở tuần tra nhìn thấy người đàn ông này cũng biến sắc.

Hắc Uyên chính là một trong chín Long Vệ của Long Hồn!

Hắc Uyên khủng bố hơn Thiết Thủ rất nhiều, trong chín Long Vệ, Hắc Uyên đứng top 3, là một cao thủ võ đạo chân chính!

“Hắc Uyên, sao ông lại ở đây? Long Soái sai ông đến?”

Vị cao thủ Long tổ kia nói.

“Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách nói chuyện với ta?”

Hắc Uyên lạnh nhạt nói, trên người tản ra uy áp vô hình.

Sắc mặt của vị cao thủ Long tổ kia thay đổi, cảm thấy hít thở không thông, những người khác cũng biến sắc.

“Lần này chúng tôi vâng lệnh của trưởng lão Nội Các đến truy nã tên hung đồ gây nguy hại cho Long quốc, nếu ông ngăn cản, tương đương trở thành kẻ địch với Nội Các, với toàn bộ triều đình!”

“Hắc Uyên, ông xác định ông và Long Hồn gánh vác được tội này sao? Đến lúc đó nếu bên trên hỏi tội, cho dù là Long Soái cũng không giữ nổi ông!”

Sắc mặt của cao thủ Long tổ này cực kỳ khó coi.

“Ngươi uy hiếp ta?”

Hắc Uyên lạnh nhạt nói, trên người tản ra hơi thở khủng bố!

“Này, mấy người nói xong chưa?”

Đột nhiên, Diệp Phàm lên tiếng.

Ầm!

Ngay sau đó, một tiếng gầm rú bộc phát ra từ trong cơ thể của Diệp Phàm, một kình khí vô hình tản ra.

Chiếc võng được làm từ kim tơ tằm ngàn năm bị chia năm xẻ bảy, hóa thành mảnh vụn!

Đám người Long tổ, sở giám sát, sở tuần tra đều sợ ngây người.

“Không thể nào?”

Sắc mặt của vị giám sát kia thay đổi, nói.

Cho dù là cao thủ Địa cảnh đứng đầu cũng không phá hủy được độ cứng rắn của chiếc võng kim tơ tằm này, sao tên này lại có thể dễ dàng phá hủy nó như vậy?

Không lẽ đối phương là cao thủ Thiên cảnh?

Không có khả năng!

Vị giám sát này lập tức loại bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.

Hai mươi mấy tuổi đã là cao thủ Thiên cảnh, tuyệt đối không có khả năng!

Chắc chắn người này đã dùng phương pháp đặc thù để phá hủy chiếc võng.

“Chỉ bằng chiếc võng này cũng muốn tôi bó tay chịu trói, các người khinh người quá rồi đấy!”

Diệp Phàm bĩu môi.

“Cho các ngươi ba giây biến mất trước mặt tôi, nếu không giết không tha!”

Sau đó Diệp Phàm lạnh lùng quát.

Diệp Phàm vừa dứt lời, tất cả cao thủ của Long tổ, sở giám sát, sở tuần tra đều biến sắc.

“Nhãi ranh, chờ đó cho tao!”

“Hôm nay nể mặt Hắc Uyên, tha cho mày một mạng!”

“Kiêu ngạo như vậy, đã vậy…”

“Thôi…”

Diệp Phàm đang định dạy cho đám người này một bài học, kết quả Hắc Uyên lên tiếng chặn lại.

“Ông muốn giúp bọn họ?” Diệp Phàm liếc nhìn Hắc Uyên.

“Nếu cậu xảy ra xung đột với bọn họ, hậu quả sẽ rất rắc rối, ngay cả chiến thần Thiên Sách cũng không cứu được cậu!”

Hắc Uyên nói.

“Hậu quả gì?”

Diệp Phàm không cho là đúng, nói.

“Mặc dù cậu rất mạnh, nhưng cậu thật sự không hiểu biết quốc gia này, núi cao còn có núi cao hơn, sau này vẫn nên khiêm tốn một chút, nhớ kỹ, cây cao đón gió!”

Hắc Uyên dặn dò Diệp Phàm, nói xong rời khỏi đây.

Nhưng Diệp Phàm không quá để ý lời dạy bảo của Hắc Uyên.

Ở trong lòng hắn, chỉ cần có đủ thực lực, mọi thứ đều vô nghĩa. Cây cao đón gió gì chứ, nếu cây này bị chặt, chỉ có thể chứng minh cây này không đủ to, không đủ mạnh!

Nhưng thực lực của hắn đủ mạnh!

Bởi vậy hắn không sợ gì cả!

Lúc này Xuân Lan nhận được một cuộc gọi, biến sắc, nói với Diệp Phàm: “Thiếu chủ, xảy ra chuyện rồi!”
Chương 245: Một mình đàn áp đoàn Thánh kỵ sĩ!

Thiên Hải, trên đường đi vào nội thành.

Lúc này một quân đoàn mặc khôi giáp, tay cầm trường mâu sắc bén xuất hiện trên đường.

Quân đoàn này có một vạn người, người cầm đầu là một người đàn ông tóc vàng mặc chiến giáp màu vàng, trong tay đang cầm trường kiếm màu vàng, uy phong khí phách, tản ra thánh uy vô hạn!

Bọn họ chính là đoàn Thánh kỵ sĩ của Thánh Điện!

Đoàn Thánh kỵ sĩ là một quân đoàn cực kỳ đáng sợ của Thánh Điện, có tên tuổi rất nổi ở phương Tây, sức chiến đấu mạnh, một quân đoàn đủ để quét sạch các nước!

Nhưng rất hiếm khi Thánh kỵ sĩ ra tay, trừ khi đối phó với Huyết tộc mới sử dụng quân đoàn này!

Lần này vì giết chết Thánh Nữ Huyết tộc, Thánh Điện đã phái đoàn Thánh kỵ sĩ này ra, xông vào Long quốc!

Tất nhiên chính phủ Long quốc biết chuyện đoàn Thánh kỵ sĩ tiến vào, nhưng không biết tại sao lại không ngăn cản.

Sau khi nhận được tin tức đoàn Thánh kỵ sĩ xuất hiện ở Thiên Hải, tổng đốc Thiên Hải vô cùng hoảng sợ.

Chiến bộ.

“Cái gì? Đoàn Thánh kỵ sĩ nhập cảnh vào Long quốc?”

“Tại sao bây giờ tôi mới biết?”

Long Chiến Thiên vỗ mạnh lên bàn, tức giận nói.

“Long Soái, có lẽ có người đã cố ý giấu tin tức!”

Quân Đao nói.

“Xem ra có vài người trong chiến bộ hơi đi quá giới hạn rồi, cũng dám làm xằng làm bậy dưới mí mắt của tôi!”

“Có vẻ phải rửa sạch đám sâu mọt kia rồi!”

Long Chiến Thiên lạnh lùng nói.

“Long Soái, có cần lập tức liên hệ với bên đóng quân chặn lại đoàn Thánh kỵ sĩ hay không?”

Quân Đao dò hỏi.

“Không cần, Thánh Điện đột nhiên phái đoàn Thánh kỵ sĩ đến Thiên Hải, khẳng định sắp có chuyện lớn xảy ra ở Thiên Hải. Tôi cảm thấy có lẽ có liên quan đến tên nhóc kia, cậu ta sẽ xử lý đoàn Thánh kỵ sĩ này giúp chúng ta.”

Long Chiến Thiên lạnh nhạt nói.

“Nhưng đoàn Thánh kỵ sĩ chính là quân đoàn đỉnh cấp số một số hai thế giới, một mình cậu ta có thể đối phó được sao?”

Quân Đao lo lắng nói.

“Hắc Uyên vừa báo tin, mấy vạn người của Thiên Phạt đã bị cậu ta tiêu diệt, ngay cả kim tơ tằm ngàn năm của sở giám sát cũng bị cậu ta phá hủy, một đoàn Thánh kỵ sĩ cỏn con sẽ không làm gì được cậu ta!”

Long Chiến Thiên nói.

“Cậu ta giết hết tất cả đám người được phái ra của Thiên Phạt?

Quân Đao nói: “Kim tơ tằm ngàn năm chính là vũ khí mà sở giám sát tiêu phí cực lớn mới chế tạo ra được, dùng để đối phó với võ giả, không phải bảo nếu không đạt đến Địa cảnh cửu trọng sẽ không thoát được hay sao? Sao cậu ta có thể phá hủy thứ này được?”

Quân Đao cực kỳ khiếp sợ.

“Thực lực của tên nhóc này vượt xa suy nghĩ của chúng ta!”

“Đám người Nội Các muốn đối phó với cậu ta, sợ rằng sẽ không dễ như vậy!”

Long Chiến Thiên lạnh lùng nói.

Ở Thiên Hải.

Đoàn Thánh kỵ sĩ xuất hiện, không khí ở hiện trường cô cùng áp lực.

“Nhớ kỹ mục đích lần này của chúng ta, bằng mọi giá phải giết chết Thánh Nữ Huyết tộc, nếu có kẻ giám ngăn cản, giết không tha!”

Người đàn ông cầm đầu đoàn Thánh kỵ sĩ lạnh lùng quát.

Hắn ta chính là một trong mười Thánh kỵ sĩ trưởng của đoàn Thánh kỵ sĩ, James.

Toàn bộ đoàn Thánh kỵ sĩ có 10 vạn người, nằm dưới sự chỉ huy của thống soái đoàn trưởng đoàn Thánh kỵ sĩ, phía dưới có mười Thánh kỵ sĩ trưởng, mỗi một người đều là cao thủ đỉnh cấp đứng top 10 của Hắc Bảng.

Lần này Thánh Điện muốn đoàn trưởng đoàn Thánh kỵ sĩ ra tay, nhưng đối phương đang bế quan nên đã phái James dẫn 1 vạn chiến sĩ của đoàn Thánh kỵ sĩ đi giết chết Thánh Nữ Huyết tộc!

“Mấy người là người Thánh Điện?”

Lúc này một giọng nói lạnh nhạt truyền đến.

Diệp Phàm xuất hiện, nhìn chằm chằm vào đoàn Thánh kỵ sĩ, phía sau hắn là đám người Xuân Lan.

Lúc trước Xuân Lan nhận được tình báo của Bách Hoa Lâu, biết được có một quân đoàn bước vào Thiên Hải nên đã lập tức báo cho Diệp Phàm.

“Mày là ai?’

James lạnh lùng hỏi.

“Cái tên cầm sách kinh thánh của Thánh Điện bọn mày bị tao giết!”

Diệp Phàm bĩu môi.

Sắc mặt của James lạnh xuống, nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Thì ra chính mày đã giết chết Thánh Sứ của Thánh Điện bọn tao!”

“Đúng vậy!”

Diệp Phàm thừa nhận.

Ầm!!!

Trên người James bộc phát ra uy áp vượt xa Địa cảnh.

Sau khi uy áp này xuất hiện, đám người Xuân Lan liên tục lùi về sau.

Người này quá mạnh, mạnh đến mức bọn họ không hề có năng lực chống đỡ.

“Không tệ, có chút bản lĩnh!”

Diệp Phàm cười nói.

Ầm!!!

Ngay sau đó đối phương chém một kiếm về phía Diệp Phàm.

Một kiếm này mang theo khí thế sắc bén, cắt đứt hư không.

Ngưng khí thành hình!

Chỉ có cao thủ đạt đến Bán Bộ Thiên cảnh mới có thể làm được!

Trên Địa cảnh cửu trọng chính là Bán Bộ Thiên cảnh!

Đạt đến trình độ này đã vượt ra khỏi phạm trù Địa cảnh, nhưng vẫn chưa chân chính bước vào Thiên cảnh, nhưng cũng đã cực kỳ đáng sợ.

Bước vào Bán Bộ Thiên cảnh có thể ngưng khí thành hình, chiêu thức thi triển ra có thể thành hình, ví dụ như ngưng tụ phóng ra lưỡi đao.

Tất nhiên nếu bước vào Thiên cảnh, lưỡi đao sẽ càng thêm khủng bố, ít nhất cũng cao mấy chục mét.

Nhưng muốn bước vào Thiên cảnh khó như lên trời, phải mất vài chục năm tu luyện hoặc có thiên phú siêu cấp mới có thể đột phá!

Cao thủ cấp bậc Thiên cảnh đều sẽ được các hào môn thế gia cung phụng tôn thờ!

Thậm chí một cao thủ Thiên cảnh có thể dễ dàng tiêu diệt một thế lực Hắc Ám dưới cấp SSS bất kỳ!

Nhưng cấp bậc này rất hiếm, rất nhiều cao thủ Địa cảnh mất cả đời cũng chỉ có thể dừng bước ở Bán Bộ Thiên cảnh, không thể đột phá lên Thiên cảnh!

Kỵ sĩ trưởng của đoàn Thánh kỵ sĩ này là một trong các cao thủ Bán Bộ Thiên cảnh.

Một kiếm của đối phương phóng ra mang theo khí thế vô biên!

Diệp Phàm cầm đoản kiếm màu đen, vung lên.

Chỉ trong nháy mắt, kiếm của James bị đoản kiếm màu đen phá hủy,

Vị kỵ sĩ trưởng này trừng to mắt, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt không thể tin được.

Với thực lực của hắn ta, cho dù đối mặt với cao thủ Thiên cảnh cũng có thể đánh một trận, nhưng bây giờ lại bị tên tiểu tử trẻ tuổi này đánh bại trong một chiêu, sao có thể?

Bộp!

Giây tiếp theo, James ngã bịch xuống đất, chết không nhắm mắt!

Một vạn chiến sĩ của đoàn Thánh kỵ sĩ mở to mắt, vô cùng chấn động.

Bọn họ không ngờ còn chưa ra tay, kỵ sĩ trưởng đã bị đánh bại.

Diệp Phàm nhìn về phía bọn họ, nói: “Cút hoặc chết!”

Nói xong, sát ý vô biên tản ra, lao thẳng về phía đám chiến sĩ đoàn Thánh kỵ sĩ này.

Lúc này một mình Diệp Phàm trấn áp quân đoàn mạnh nhất Thánh Điện, cực kỳ giống anh hùng thủ vững biên giới, không kẻ nào dám xâm phạm!

“Lui!”

Một thành viên đoàn Thánh kỵ sĩ lên tiếng.

Một vạn người lập tức lùi lại.

“Thiếu chủ quá lợi hại, nếu tôi đoán không nhầm, quân đoàn này là đoàn Thánh kỵ sĩ mạnh nhất của Thánh Điện, là một trong các quân đoàn mạnh nhất trên thế giới, không ngờ lại bị thiếu chủ dọa sợ!”

Xuân Lan khen ngợi.

“Vậy hả? Đoàn Thánh kỵ sĩ này cũng quá tệ, quá nhát gan!”

Diệp Phàm bĩu môi, khinh thường.

Lúc trước Lục sư phụ từng nói với hắn, một quân đoàn lợi hại chân chính là một quân đoàn không sợ gì cả, một mệnh lệnh có thể tử chiến đến cùng, ví dụ như quân Thiên Sách!

Có lẽ chiến lực của đoàn Thánh kỵ sĩ không kém, nhưng không có khí thế không sợ gì cả kia thì không được coi là quân đoàn đỉnh cấp!

Rất nhanh, một đêm trôi qua!

Sáng sớm hôm sau, thi thể của mấy vạn người Thiên Phạt bị chụp lại phát tán trên Ám Võng, còn kèm theo một câu: Chỉ cần là người Thiên Phạt, thấy một người giết một người, đến khi diệt sạch Thiên Phạt!

Ám Võng lại lần nữa chấn động.

Toàn bộ thế giới Hắc Ám lại sôi trào.

Đầu tiên là đệ tử của chủ nhân Thiên Phạt bị chém giết làm nhục, bây giờ lại là mấy vạn thành viên Thiên Phạt bị giết, còn kèm theo một câu khiêu khích!

Hành động này đang trực tiếp vả mặt Thiên Phạt, tổ chức cấp SSS!

Mười mấy năm trước, từ sau khi Sát Thần Tu La tiêu diệt tổ chức cấp SSS Dạ Sử, từ đó đến nay chưa từng có ai dám khiêu khích tổ chức cấp SSS cả!

Thiên Phạt là tổ chức đứng đầu thế giới Hắc Ám, không ngờ lần này lại bị khiêu khích vả mặt như vậy!

Các thế lực trên thế giới càng muốn biết một chuyện, rốt cuộc ai là người dám đối chọi với Thiên Phạt như vậy?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom