Chương 231: Cô gái yêu nghiệt
"Đường Thị sao rồi?"
Diệp Phàm nhíu mày.
"Sở Thị ra tay với Đường Thị!"
Đường Sở Sở nói với sắc mặt nặng nề.
Diệp Phàm nghe vậy, ánh mắt chợt đóng băng, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
"Hiện giờ Đường Thị ra sao? Có thể chống đỡ được không?"
Diệp Phàm trầm giọng hỏi.
"Mặc dù Đường Thị phát triển rất nhanh nhờ có đan Trú Nhan, nhưng so với Sở Thị thì vẫn là khác biệt giữa sông và biển. Nếu lần này Sở Thị thật sự muốn hủy diệt Đường Thị, thì Đường Thị hoàn toàn không có sức đánh trả!
Nét mặt Đường Sở Sở vô cùng khó coi.
"Chủ tịch, vậy chẳng phải là Đường Thị sắp toang rồi sao?"
Tôn Tiểu Tiểu nghe thấy Đường Sở Sở nói vậy, mặt lập tức biến sắc, giọng nói tràn đầy khó tin.
"Yên tâm đi, Đường Thị không toang được đâu."
Diệp Phàm gằn giọng nói.
Hắn biết Đường Thị là vật báu trong lòng Đường Sở Sở, đương nhiên hắn sẽ không để cho Đường Sở Sở tiêu tùng.
Nhưng hiện tại Diệp Phàm không thể trực tiếp hủy diệt Sở Thị, chỉ có thể tìm một thế lực ngang tầm Sở Thị cứu giúp Đường Thị mới được.
"Long Quốc còn ai có thể đối đầu với Sở Thị?"
Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở và hỏi.
"Ở Long Quốc, thế lực có thể đối đầu với Sở Thị chỉ có thương hội Thiên Long!"
Đường Sở Sở trả lời.
"Thương hội Thiên Long!"
Trong mắt Diệp Phàm lóe lên tia sáng, hắn lập tức gọi vào một dãy số.
"Alo!"
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một lão giả, người này chính là Nhan lão của thương hội Thiên Long.
Hồi trước, sau khi Nhan lão ra tay giết em trai của Hứa Thế Thiên, ông ta đã cho Diệp Phàm một số điện thoại và bảo rằng nếu hắn có việc gì thì có thể liên lạc với ông ta.
Vừa hay lần này hắn có việc dùng tới!
"Là tôi!"
Diệp Phàm thẳng thắn nói.
"Diệp công tử tìm tôi vì chuyện của tập đoàn Đường Thị sao?"
Nhan Hòa lên tiếng, hiển nhiên ông ta đã đoán được mục đích Diệp Phàm gọi cuộc điện thoại này.
"Ông đã biết thì tôi không cần nhiều lời nữa. Ông có thể giúp tôi chuyện này không? Nếu ông giúp được, coi như tôi nợ ông một ân tình."
Diệp Phàm nói ngay.
"Diệp công tử đã mở lời, lão phu há lại không giúp?"
"Cậu yên tâm, tập đoàn Đường Thị sẽ không sao đâu!"
Nhan Hòa mỉm cười trả lời.
"Cảm ơn ông!"
Diệp Phàm hờ hững nói xong liền cúp máy.
"Anh Tiểu Phàm, lẽ nào anh tìm thương hội Thiên Long giúp Đường Thị đối phó với Sở Thị?"
Lúc này, Đường Sở Sở kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.
"Đúng vậy!"
Diệp Phàm gật đầu.
Sau đó, hắn dặn dò Hồng Diệp và Hướng Khôn một hồi rồi cùng Đường Sở Sở đi máy bay về Thiên Hải.
Mà mười phút trước.
Tập đoàn Sở Thị đứng đầu Long Quốc đột nhiên ra tay với Đường Thị, điên cuồng chèn ép thị trường chứng khoán của tập đoàn Đường Thị.
Đối mặt với sự chèn ép của Sở Thị, làm sao Đường Thị có thể chống đỡ được.
Chưa đầy mười phút, giá cổ phiếu của Đường Thị đã giảm mạnh, giá trị vốn hóa thị trường bốc hơi phân nửa, dẫn tới cả Đường Thị rơi vào khủng hoảng.
Giới kinh doanh Long Quốc cũng chấn động vì chuyện này!
Đây là lần đầu tiên Sở Thị ra tay với một tập đoàn như vậy.
Rốt cuộc Tập đoàn Đường Thị đã đắc tội Sở Thị như thế nào?
Chẳng lẽ là Sở Thị coi trọng đan Trú Nhan của Đường Thị, muốn có được nó nên mới ra tay?
Nhất thời thế lực khắp nơi đều bàn tán xôn xao!
Nhưng chắc chắn là lần này Sở Thị ra tay đã gây ra một cơn bão lớn!
Tập đoàn Đường Thị bị vây trong cơn bão này tựa như một con thuyền nhỏ có thể bị lật úp bất cứ lúc nào!
Tuy nhiên, vào lúc mọi người đều cho rằng Đường Thị - ngôi sao mới trong giới kinh doanh Long Quốc sắp bị hủy diệt, đột nhiên một tin tức giật gân hơn được lan truyền.
Thương hội Thiên Long bất ngờ ra tay hỗ trợ Đường Thị chống lại sự chèn chép của Sở Thị.
Có sự giúp đỡ của thương hội Thiên Long, giá cổ phiếu giảm liên tục của Đường Thị đã nhanh chóng ổn định.
Thậm chí bởi vì có dòng tiền khổng lồ của thương hội Thiên Long rót vào, cho nên giá cổ phiếu của Đường Thị vốn đang giảm mạnh giờ bắt đầu tăng lên, khôi phục giá trị vốn hóa thị trường lúc trước!
Kết quả này khiến mọi người chấn động!
Thương hội Thiên Long và Sở Thị là hai gã khổng lồ trong giới kinh doanh Long Quốc, nắm giữ nền toàn bộ kinh tế của Long Quốc. Có thể nói trong hai thế lực này, thế lực nào giậm chân cũng có thể khiến nền kinh tế Long Quốc rung chuyển và sụp đổ!
Nhưng ngoài việc cạnh tranh một số sản nghiệp riêng ra, giữa hai thế lực này chưa từng có thù sâu oán nặng nào.
Lần này vì Đường Thị mà hai gã khổng lồ Sở Thị và thương hội Thiên Long lại triển khai đối đầu trực diện, đây là điều không ai ngờ tới!
Nhất thời, không chỉ người trong giới kinh doanh Long Quốc, mà các thế lực trên khắp Long Quốc, thậm chí cả phía chính phủ cũng bắt đầu chú ý đến trận đại chiến thương nghiệp này!
Trụ sở chính Sở Thị ở Đế Đô.
Trong một văn phòng ở tầng cao nhất có một dãy cửa sổ sát sàn, đứng ở đây có thể quan sát toàn cảnh Đế Đô, có cảm giác núi non nhỏ bé trong tầm mắt!
Lúc này, một cô gái mặc vest trắng, vóc dáng cao ráo hoàn mỹ, chân đi giày cao gót đang đứng bên cửa sổ sát sàn.
Tiếng gõ cửa văn phòng vang lên.
"Vào đi!"
Cô gái cất lời, giọng nói trong trẻo êm tai.
Cửa phòng làm việc mở ra.
Một cô gái mặc đồ công sở dẫn một người đàn ông mặc vest, tóc lưa thưa, thân hình mập mạp, khoảng chừng năm sáu mươi tuổi đi vào.
"Thưa chủ tịch, sếp Hải đến rồi!"
Cô gái này cung kính gọi cô gái mặc vest trắng kia.
"Chủ tịch, cô tìm tôi có chuyện gì sao?"
Người đàn ông lên tiếng. Ông ta chính là Hải Tứ Phương, bác cả của Hải Hướng Đông, cũng là một thành viên trong hội đồng quản trị của Sở Thị.
Sau đó, cô gái mặc vest trắng xoay người lại, lộ ra một gương mặt tuyệt mỹ.
Cô gái này có đôi mắt đen như ngọc thạch, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, rạng rỡ sáng ngời.
Quan trọng nhất là cô gái này không hề trang điểm, hoàn toàn là mặt mộc không son phấn, làn da nhẵn mịn như mỡ, trắng trẻo như tuyết.
Mái tóc dài đen nhánh được búi cao sau đầu, mang lại cảm giác chị đại chững chạc. Nhưng trên người cô tỏa ra khí chất lạnh lùng bức người một cách tự nhiên, mang lại cho người ta cảm giác cao ngoài tầm với, khiến người ta không dám mạo phạm!
Cô chính là yêu nghiệt Sở Cửu Ca của Sở Thị, người làm cho Sở Thị nhanh chóng lọt vào top 10 thế giới chỉ trong chưa đầy mười năm!
Ở Đế Đô có vô số truyền thuyết về Sở Cửu Ca, nhưng mỗi khi nhắc đến cô, ngoại trừ ca ngợi nhan sắc tuyệt mỹ ra, mọi người không thể không nói một câu: cô gái này đúng là yêu nghiệt!
Dù sao một cô gái tốn thời gian chưa đầy mười năm để tạo dựng nên một tập đoàn sánh ngang với thương hội Thiên Long, thậm chí cả các tài phiệt đỉnh cấp nước ngoài, một cô gái như vậy đủ để đảm nhận hai chữ "yêu nghiệt"!
Đương nhiên hai chữ "yêu nghiệt" này không chỉ miêu tả thiên phú kinh doanh của Sở Cửu Ca yêu nghiệt, mà còn nói lên các phương diện khác cũng cực kỳ yêu nghiệt!
Nói chung là trong mắt vô số người, Sở Cửu Ca chính là một truyền kỳ.
Sự yêu nghiệt của cô đáng sợ đến nỗi khiến vô số con em nhà quyền quý và các nhân vật tai to mặt lớn đều phải dừng bước khi nhìn thấy cô, không dám đến gần!
"Hải Tứ Phương, chuyện đối phó với Đường Thị ngày hôm nay là do ông sắp xếp phải không?"
Sở Cửu Ca nhẹ nhàng cất lời.
"Đúng vậy!"
Hải Tứ Phương trả lời.
"Ai cho phép ông tự ý sử dụng sức mạnh của Sở Thị để đối phó với thế lực khác?"
Sở Cửu Ca lạnh nhạt nói, giọng điệu vẫn bình tĩnh nhưng tạo cho người ta cảm giác áp lực cực mạnh.
Hải Tứ Phương khẽ run lên, nói: "Thưa chủ tịch, chủ tịch Đường Thị và bạn trai của cô đã hại chết người Hải gia, cho nên tôi..."
"Cho nên ông sử dụng sức mạnh của Sở Thị để giúp mình báo thù?"
"Ông cảm thấy Sở Thị đổi sang họ Hải rồi à?"
Sở Cửu Ca chất vấn.
"Tôi không có ý này, tôi chỉ..."
"Lạc Yên, thông báo cho toàn bộ công ty, bắt đầu từ bây giờ Hải Tứ Phương bị bãi nhiệm tất cả các chức vụ, ông ta không còn là thành viên hội đồng quản trị của Sở Thị nữa. Còn cổ phần trong tay ông ta, công ty sẽ mua lại hết!"
Sở Cửu Ca nói với cô gái mặc đồ công sở kia.
"Vâng, thưa chủ tịch."
Cô gái kia gật đầu.
Hải Tứ Phương nghe xong, mặt lập tức biến sắc, trông vô cùng khó coi. Ông ta nhìn Sở Cửu Ca đăm đăm: "Chủ tịch, cô không thể đối xử với tôi như vậy! Dù gì tôi cũng là nguyên lão trong công ty, hơn nữa còn sở hữu cổ phần của Sở Thị, sao cô có thể làm như vậy chứ? Vả lại, tôi sẽ không bán cổ phần trong tay, cô không có quyền bãi bỏ thân phận thành viên hội đồng quản trị của tôi. Tôi muốn tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị!"
"Ông đang đe dọa tôi đấy à?"
Sở Cửu Ca nhìn chằm chằm Hải Tứ Phương, trên người phát ra khí thế đáng sợ, trấn áp đối phương.
Chương 232: Tát một phát chết tươi
Phụt!
Hải Tứ Phương bị khí thế mạnh mẽ của Sở Cửu Ca trấn áp, quỳ xuống đất hộc máu.
"Thuộc hạ không dám!"
Trán đổ mồ hôi lạnh, Hải Tứ Phương vội vàng nói.
"Lôi ra ngoài!"
Sở Cửu Ca lạnh lùng ra lệnh, sau đó xoay người đi.
Cô gái mặc đồ công sở lập tức bước đến, túm lấy cơ thể nặng một trăm cân của Hải Tứ Phương rồi kéo ra ngoài.
Sở Cửu Ca đứng trước cửa sổ sát sàn, đôi mắt đẹp lấp lóe, không biết đang nghĩ gì.
Mười phút sau, Sở Thị đăng thông báo, nói rằng tất cả hành vi nhắm tới Đường Thị trước đó đều là hành động cá nhân của một thành viên ban giám đốc Sở Thị, không liên quan gì đến Sở Thị. Hiện tại đối phương đã bị Sở Thị sa thải, Sở Thị sẽ gánh chịu mọi tổn thất đã gây ra cho Đường Thị.
Bài thông báo này xuất hiện lại dẫn đến cuộc bàn luận xôn xao.
Mọi người không ngờ đến kết quả này.
Coi bộ Sở Thị chịu thua rồi?
Với tính cách của vị kia trong Sở Thị, sao lại chịu thua chứ?
Nhưng bất kể thế nào, cơn bão này rốt cuộc cũng kết thúc rồi!
Đường Thị may mắn sống sót!
Nhưng bởi vì sóng gió lần này mà danh tiếng của Đường Thị càng thêm vang dội.
Dù sao cũng chỉ có Đường Thị là có thể khiến cho hai gã khổng lồ giới kinh doanh Long Quốc là thương hội Thiên Long và Sở Thị cùng ra tay.
Nhất thời giá cổ phiếu của Đường Thị tăng vèo vèo, đạt đến một đỉnh điểm mới!
Sự chèn ép của Sở Thị lần này chẳng những không hủy diệt Đường Thị, mà trái lại còn làm cho tổng thể Đường Thị đạt đến một tầm cao mới, có thể nói là trong họa có phúc!
Sau khi Đường Sở Sở xuống máy bay và biết được tin tức về Đường Thị, cuối cùng nỗi lo lắng trong lòng cô mới tan biến.
"Anh Tiểu Phàm, cảm ơn anh!"
Đường Sở Sở kích động ôm chầm lấy Diệp Phàm, hôn lên mặt hắn một cái.
"Giữa chúng ta còn nói cảm ơn gì chứ!"
Diệp Phàm mỉm cười.
Sau đó, Đường Sở Sở và Tôn Tiểu Tiểu đến Đường Thị, U Ảnh âm thầm đi theo bảo vệ.
Diệp Phàm vốn định về biệt thự nhưng đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, bèn tới Bách Hoa Lâu ở Thiên Hải.
Hôm nay Bách Hoa Lâu cực kỳ yên tĩnh, không có lấy một vị khách.
Không đúng, phải nói là có một vị khách.
Vị khách này là một người đàn ông thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, mái tóc dài màu xám, tướng chuột, mày mày lấm lét, bộ dạng gian tà, khiến người ta ớn lạnh!
Lúc này ông ta đang ôm Xuân Mai, một tay vuốt ve gương mặt nhẵn bóng của cô. Trong mắt Xuân Mai tràn đầy vẻ chán ghét và giận dữ, nhưng cô không thể nhúc nhích.
Ba cô gái Hạ Trúc, Thu Cúc, Đông Mai và những người khác của Bách Hoa Lâu đều bị thương, nằm sõng soài dưới đất.
"Gái ở Bách Hoa Lâu đẹp thật đấy, nếu biết sớm thì mình tôi nên đến từ lâu!"
"Ha ha ha!"
Người đàn ông này cười to, vẻ mặt gian ác.
"Tên khốn này, mày dám làm loạn, thiếu chủ tuyệt đối sẽ không tha cho mày đâu!"
Đông Mai mắng người đàn ông này.
"Thiếu chủ?"
"Các cô còn có thiếu chủ hả? Bảo cậu ta đến đây, tôi đảm bảo sẽ tát cậu ta một phát chết tươi."
Người đàn ông này bật cười khinh bỉ, nhìn Xuân Lan và nói: "Người đẹp à, hôm nay bắt đầu từ cô nhé!"
"Ông muốn tát ai một phát chết tươi cơ?"
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên ngoài Bách Hoa Lâu.
Diệp Phàm với gương mặt lạnh lùng đi vào.
"Thiếu chủ!"
Đám Hạ Trúc thấy Diệp Phàm xuất hiện như nhìn thấy cứu tinh, rối rít gọi to.
"Mày chính là thiếu chủ của bọn họ?"
"Nhìn như thằng yếu nhớt ấy, à không, phải là trai bao mới đúng!"
"Ha ha ha!"
Người đàn ông này nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt mỉa mai.
"Vừa rồi ông nói là muốn tát tôi một phát chết tươi?"
Diệp Phàm đi về phía người đàn ông.
"Nhãi ranh, được chết trong tay Lãng Đãng công tử - một trong thập đại ác nhân của Ác Nhân Cốc - coi như là vinh hạnh của mày đấy!"
Người đàn ông trâng tráo nói.
"Ác Nhân cốc?"
Diệp Phàm nghe thấy cái tên này thì nhíu mày.
Hắn không ngờ mình lại gặp phải người của Ác Nhân Cốc, hơn nữa còn là một trong thập đại ác nhân.
Tuy nhiên, khi Diệp Phàm nghe thấy mấy chữ cuối trong câu nói của đối phương, hắn cạn lời luôn: "Lãng Đãng Công Tử, ông á?"
Thằng cha này đúng là dám khoe!
Chỉ với bộ dạng này mà cũng dám tự xưng là công tử!
"Ông đúng là không biết xấu hổ!"
Diệp Phàm lạnh lùng hừ mũi.
"Tự tìm đường chết!"
Người đàn ông kia hừ lạnh, thả Xuân Lan ra, phóng tới chỗ Diệp Phàm.
Ông ta vung một chưởng về phía Diệp Phàm.
Người đàn ông này vừa ra tay đã bộc phát thực lực cực kỳ đáng sợ, thực lực toàn thân đã bước vào Địa Cảnh, hơn nữa còn là cao thủ Địa Cảnh tầng bốn trở lên!
Bốp!
Đối mặt với người này, Diệp Phàm cũng tung ra một chưởng.
Chưởng này của hắn ra sau mà tới trước, tát vào mặt đối phương.
Theo một tiếng bạt tai vang lên, người đàn ông này bị tát bay.
Bộp!
Sau đó, ông ta đập mạnh vào một mặt tường của Bách Hoa Lâu.
Cả người ông ta khảm vào trong tường, có gỡ cũng không gỡ xuống được.
Người này tắt thở chết luôn, thậm chí không kịp giãy giụa!
Lãng Đãng Công Tử, một trong thập đại cái ác nhân của Ác Nhân Cốc cứ thế bị Diệp Phàm tát một phát chết tươi!
"Các cô không sao chứ?"
Diệp Phàm bước đến nhìn mấy người Xuân Lan, lên tiếng hỏi han.
"Thưa thiếu chủ, chúng tôi không sao!"
Đám Xuân Lan nhao nhao trả lời.
"Sao người của Ác Nhân Cốc lại xuất hiện ở Thiên Hải?"
Diệp Phàm nhìn thi thể của Lãng Đãng Công Tử, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
"Các cô đi điều tra Ác Nhân Cốc, hôm nào tìm thời gian tiêu diệt lũ ác ôn này cũng coi như làm việc tốt!"
Diệp Phàm lạnh lùng hừ mũi.
Nếu có người biết Diệp Phàm dự định tiêu diệt Ác Nhân Cốc, thì e là sẽ sợ hết hồn.
Dù sao Ác Nhân Cốc cũng là một nơi cực kỳ nguy hiểm ở Long Quốc, tập trung vô số kẻ xấu trong thiên hạ, ngay cả chính phủ Long quốc và các thế lực giới Võ đạo cũng không làm gì được, sao có thể nói diệt là diệt được?
Đương nhiên đối với Diệp Phàm mà nói, Ác Nhân Cốc gì đó dám động đến hắn thì hắn vẫn tiêu diệt như thường!
Tiếp đó, Diệp Phàm lấy ra mấy tâm pháp và công thức điều chế thuốc đặc biệt đưa cho Xuân Lan, bảo họ tu luyện và tắm thuốc.
Thiên phú của bốn cô gái Xuân Lan đều tốt, nếu tăng cường bồi dưỡng thì tương lai sẽ trở thành cao thủ hàng đầu chân chính!
Thoắt cái màn đêm đã buông xuống.
Trong khu biệt thự, Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở đã về đến nhà, kinh ngạc hỏi: "Người thân của em tới rồi á?"
"Vâng ạ. Hai cậu và một dì đều tới rồi. Tối nay cha em đặt phòng VIP ở nhà hàng Thiên Hải, bảo chúng ta đến dự."
Đường Sở Sở trả lời.
"Không đi có được không?"
Diệp Phàm bất đắc dĩ nói.
Đối mặt với mẹ vợ Dương Ngọc Lan, hắn đã đủ nhức đầu rồi. Bây giờ còn phải gặp mấy anh em nhà bà ta, nghĩ thôi cũng thấy nhức hết cả đầu!
"Nếu anh Tiểu Phàm không muốn đi thì em sẽ nói với cha là anh có việc bận không tới được."
Đường Sở Sở đáp.
"Thôi, anh vẫn nên đi thì hơn, kẻo mẹ em lại ghét anh hơn!"
Diệp Phàm nói.
"Xin lỗi anh Tiểu Phàm vì để anh phải chịu ấm ức!"
Đường Sở Sở mủi lòng.
"Cô bé ngốc, có gì ấm ức đâu!"
Diệp Phàm xoa đầu Đường Sở Sở, khẽ mỉm cười.
Hai người đi thẳng tới nhà hàng Thiên Hải.
Trong Thiên Hải, một bóng người lặng lẽ đi trên đường, lẩm bẩm một mình: "Con trai của Diệp Thiên Long, hi vọng cậu không khiến tôi thất vọng!"
Chương 233: Tát một phát chết tươi
Phụt!
Hải Tứ Phương bị khí thế mạnh mẽ của Sở Cửu Ca trấn áp, quỳ xuống đất hộc máu.
"Thuộc hạ không dám!"
Trán đổ mồ hôi lạnh, Hải Tứ Phương vội vàng nói.
"Lôi ra ngoài!"
Sở Cửu Ca lạnh lùng ra lệnh, sau đó xoay người đi.
Cô gái mặc đồ công sở lập tức bước đến, túm lấy cơ thể nặng một trăm cân của Hải Tứ Phương rồi kéo ra ngoài.
Sở Cửu Ca đứng trước cửa sổ sát sàn, đôi mắt đẹp lấp lóe, không biết đang nghĩ gì.
Mười phút sau, Sở Thị đăng thông báo, nói rằng tất cả hành vi nhắm tới Đường Thị trước đó đều là hành động cá nhân của một thành viên ban giám đốc Sở Thị, không liên quan gì đến Sở Thị. Hiện tại đối phương đã bị Sở Thị sa thải, Sở Thị sẽ gánh chịu mọi tổn thất đã gây ra cho Đường Thị.
Bài thông báo này xuất hiện lại dẫn đến cuộc bàn luận xôn xao.
Mọi người không ngờ đến kết quả này.
Coi bộ Sở Thị chịu thua rồi?
Với tính cách của vị kia trong Sở Thị, sao lại chịu thua chứ?
Nhưng bất kể thế nào, cơn bão này rốt cuộc cũng kết thúc rồi!
Đường Thị may mắn sống sót!
Nhưng bởi vì sóng gió lần này mà danh tiếng của Đường Thị càng thêm vang dội.
Dù sao cũng chỉ có Đường Thị là có thể khiến cho hai gã khổng lồ giới kinh doanh Long Quốc là thương hội Thiên Long và Sở Thị cùng ra tay.
Nhất thời giá cổ phiếu của Đường Thị tăng vèo vèo, đạt đến một đỉnh điểm mới!
Sự chèn ép của Sở Thị lần này chẳng những không hủy diệt Đường Thị, mà trái lại còn làm cho tổng thể Đường Thị đạt đến một tầm cao mới, có thể nói là trong họa có phúc!
Sau khi Đường Sở Sở xuống máy bay và biết được tin tức về Đường Thị, cuối cùng nỗi lo lắng trong lòng cô mới tan biến.
"Anh Tiểu Phàm, cảm ơn anh!"
Đường Sở Sở kích động ôm chầm lấy Diệp Phàm, hôn lên mặt hắn một cái.
"Giữa chúng ta còn nói cảm ơn gì chứ!"
Diệp Phàm mỉm cười.
Sau đó, Đường Sở Sở và Tôn Tiểu Tiểu đến Đường Thị, U Ảnh âm thầm đi theo bảo vệ.
Diệp Phàm vốn định về biệt thự nhưng đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, bèn tới Bách Hoa Lâu ở Thiên Hải.
Hôm nay Bách Hoa Lâu cực kỳ yên tĩnh, không có lấy một vị khách.
Không đúng, phải nói là có một vị khách.
Vị khách này là một người đàn ông thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, mái tóc dài màu xám, tướng chuột, mày mày lấm lét, bộ dạng gian tà, khiến người ta ớn lạnh!
Lúc này ông ta đang ôm Xuân Mai, một tay vuốt ve gương mặt nhẵn bóng của cô. Trong mắt Xuân Mai tràn đầy vẻ chán ghét và giận dữ, nhưng cô không thể nhúc nhích.
Ba cô gái Hạ Trúc, Thu Cúc, Đông Mai và những người khác của Bách Hoa Lâu đều bị thương, nằm sõng soài dưới đất.
"Gái ở Bách Hoa Lâu đẹp thật đấy, nếu biết sớm thì mình tôi nên đến từ lâu!"
"Ha ha ha!"
Người đàn ông này cười to, vẻ mặt gian ác.
"Tên khốn này, mày dám làm loạn, thiếu chủ tuyệt đối sẽ không tha cho mày đâu!"
Đông Mai mắng người đàn ông này.
"Thiếu chủ?"
"Các cô còn có thiếu chủ hả? Bảo cậu ta đến đây, tôi đảm bảo sẽ tát cậu ta một phát chết tươi."
Người đàn ông này bật cười khinh bỉ, nhìn Xuân Lan và nói: "Người đẹp à, hôm nay bắt đầu từ cô nhé!"
"Ông muốn tát ai một phát chết tươi cơ?"
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên ngoài Bách Hoa Lâu.
Diệp Phàm với gương mặt lạnh lùng đi vào.
"Thiếu chủ!"
Đám Hạ Trúc thấy Diệp Phàm xuất hiện như nhìn thấy cứu tinh, rối rít gọi to.
"Mày chính là thiếu chủ của bọn họ?"
"Nhìn như thằng yếu nhớt ấy, à không, phải là trai bao mới đúng!"
"Ha ha ha!"
Người đàn ông này nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt mỉa mai.
"Vừa rồi ông nói là muốn tát tôi một phát chết tươi?"
Diệp Phàm đi về phía người đàn ông.
"Nhãi ranh, được chết trong tay Lãng Đãng công tử - một trong thập đại ác nhân của Ác Nhân Cốc - coi như là vinh hạnh của mày đấy!"
Người đàn ông trâng tráo nói.
"Ác Nhân cốc?"
Diệp Phàm nghe thấy cái tên này thì nhíu mày.
Hắn không ngờ mình lại gặp phải người của Ác Nhân Cốc, hơn nữa còn là một trong thập đại ác nhân.
Tuy nhiên, khi Diệp Phàm nghe thấy mấy chữ cuối trong câu nói của đối phương, hắn cạn lời luôn: "Lãng Đãng Công Tử, ông á?"
Thằng cha này đúng là dám khoe!
Chỉ với bộ dạng này mà cũng dám tự xưng là công tử!
"Ông đúng là không biết xấu hổ!"
Diệp Phàm lạnh lùng hừ mũi.
"Tự tìm đường chết!"
Người đàn ông kia hừ lạnh, thả Xuân Lan ra, phóng tới chỗ Diệp Phàm.
Ông ta vung một chưởng về phía Diệp Phàm.
Người đàn ông này vừa ra tay đã bộc phát thực lực cực kỳ đáng sợ, thực lực toàn thân đã bước vào Địa Cảnh, hơn nữa còn là cao thủ Địa Cảnh tầng bốn trở lên!
Bốp!
Đối mặt với người này, Diệp Phàm cũng tung ra một chưởng.
Chưởng này của hắn ra sau mà tới trước, tát vào mặt đối phương.
Theo một tiếng bạt tai vang lên, người đàn ông này bị tát bay.
Bộp!
Sau đó, ông ta đập mạnh vào một mặt tường của Bách Hoa Lâu.
Cả người ông ta khảm vào trong tường, có gỡ cũng không gỡ xuống được.
Người này tắt thở chết luôn, thậm chí không kịp giãy giụa!
Lãng Đãng Công Tử, một trong thập đại cái ác nhân của Ác Nhân Cốc cứ thế bị Diệp Phàm tát một phát chết tươi!
"Các cô không sao chứ?"
Diệp Phàm bước đến nhìn mấy người Xuân Lan, lên tiếng hỏi han.
"Thưa thiếu chủ, chúng tôi không sao!"
Đám Xuân Lan nhao nhao trả lời.
"Sao người của Ác Nhân Cốc lại xuất hiện ở Thiên Hải?"
Diệp Phàm nhìn thi thể của Lãng Đãng Công Tử, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
"Các cô đi điều tra Ác Nhân Cốc, hôm nào tìm thời gian tiêu diệt lũ ác ôn này cũng coi như làm việc tốt!"
Diệp Phàm lạnh lùng hừ mũi.
Nếu có người biết Diệp Phàm dự định tiêu diệt Ác Nhân Cốc, thì e là sẽ sợ hết hồn.
Dù sao Ác Nhân Cốc cũng là một nơi cực kỳ nguy hiểm ở Long Quốc, tập trung vô số kẻ xấu trong thiên hạ, ngay cả chính phủ Long quốc và các thế lực giới Võ đạo cũng không làm gì được, sao có thể nói diệt là diệt được?
Đương nhiên đối với Diệp Phàm mà nói, Ác Nhân Cốc gì đó dám động đến hắn thì hắn vẫn tiêu diệt như thường!
Tiếp đó, Diệp Phàm lấy ra mấy tâm pháp và công thức điều chế thuốc đặc biệt đưa cho Xuân Lan, bảo họ tu luyện và tắm thuốc.
Thiên phú của bốn cô gái Xuân Lan đều tốt, nếu tăng cường bồi dưỡng thì tương lai sẽ trở thành cao thủ hàng đầu chân chính!
Thoắt cái màn đêm đã buông xuống.
Trong khu biệt thự, Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở đã về đến nhà, kinh ngạc hỏi: "Người thân của em tới rồi á?"
"Vâng ạ. Hai cậu và một dì đều tới rồi. Tối nay cha em đặt phòng VIP ở nhà hàng Thiên Hải, bảo chúng ta đến dự."
Đường Sở Sở trả lời.
"Không đi có được không?"
Diệp Phàm bất đắc dĩ nói.
Đối mặt với mẹ vợ Dương Ngọc Lan, hắn đã đủ nhức đầu rồi. Bây giờ còn phải gặp mấy anh em nhà bà ta, nghĩ thôi cũng thấy nhức hết cả đầu!
"Nếu anh Tiểu Phàm không muốn đi thì em sẽ nói với cha là anh có việc bận không tới được."
Đường Sở Sở đáp.
"Thôi, anh vẫn nên đi thì hơn, kẻo mẹ em lại ghét anh hơn!"
Diệp Phàm nói.
"Xin lỗi anh Tiểu Phàm vì để anh phải chịu ấm ức!"
Đường Sở Sở mủi lòng.
"Cô bé ngốc, có gì ấm ức đâu!"
Diệp Phàm xoa đầu Đường Sở Sở, khẽ mỉm cười.
Hai người đi thẳng tới nhà hàng Thiên Hải.
Trong Thiên Hải, một bóng người lặng lẽ đi trên đường, lẩm bẩm một mình: "Con trai của Diệp Thiên Long, hi vọng cậu không khiến tôi thất vọng!"
Chương 234: Cô cảm thấy một tháng của mình đáng giá mười vạn sao?
Trong phòng bao tại một khách sạn lớn ở Thiên Hải.
Đường Chính Nhân và Dương Ngọc Lan ngồi trước một bàn ăn.
Đám người ngồi bên cạnh bọn họ chính là anh cả và anh hai, cả nhà cô em gái của Dương Ngọc Lan.
Trong đó còn có hai thanh niên mang dáng vẻ cà lơ phất phơ và một cô gái trang điểm xinh đẹp, ăn mặc đầy khêu gợi, đó là hai người anh họ và chị họ của của Đường Sở Sở.
Lúc này, cửa phòng bao bị mở ra, Diệp Phàm và Đường Sở Sở đi vào.
“Sở Sở, Tiểu Phàm tới rồi, mau ngồi đi!”
Đường Chính Nhân trực tiếp chào hỏi.
“Cả nhà chúng ta ăn cơm, con mang cậu ta tới đây làm gì?”
Dương Ngọc Lan vừa nhìn thấy Diệp Phàm liền bày ra vẻ mặt không vừa mắt.
“Là tôi bảo Tiểu Phàm tới, Tiểu Phàm là bạn trai Sở Sở, vừa dịp gặp hai bác và dì, đây cũng là việc nên làm!”
Đường Chính Nhân nói.
“Tôi không thừa nhận cậu ta là bạn trai Sở Sở!”
Dương Ngọc Lan lẩm bẩm.
“Chính Nhân à, cậu ta là bạn trai của Sở Sở à? Sao trông quen thế nhỉ?”
Lúc này, dì Dương Ngọc Quyên của Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, lên tiếng hỏi.
“Dì, dì từng gặp anh Tiểu Phàm ạ?”
Đường Sở Sở nhìn Dương Ngọc Quyên nói.
“A, dì nhớ tới, ngày hôm nay lúc dì đi ngang qua Bách Hoa Lâu, nhìn thấy có một thanh niên đi vào, hình như chính là cậu ấy!”
Dương Ngọc Quyên chỉ vào Diệp Phàm nói.
“Bách Hoa lâu, đó chẳng phải địa điểm ăn chơi nổi tiếng ở Long Quốc sao, không phải người nào cũng vào được đâu!”
Hai người anh họ của Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt hâm mộ.
Bộp!
Nghe như vậy, vẻ mặt của Dương Ngọc Lan trở nên vô cùng khó coi, bà ta đập mạnh xuống bàn, chỉ vào Diệp Phàm quát lớn:
“Thứ khốn nạn nhà cậu, lại còn dám đến những nơi như vậy, đúng là mất mặt!”
“Sở Sở con thấy chưa, người này căn bản không phải là người tốt.”
“Cậu ta ở cạnh con, đoán chừng chính là vì lừa gạt tiền, sau đó đi ra ngoài chơi đùa người phụ nữ khác.”
“Loại cặn bã vô dụng, còn làm loạn như vậy, con mau chia tay với cậu ta đi, mẹ không muốn nhìn thấy người này nữa!”
Lúc này, Dương Ngọc Lan vô cùng tức giận tức giận, sự chán ghét đối với Diệp Phàm lại tăng thêm.
“Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, anh Tiểu Phàm không phải loại người đó!”
Đường Sở Sở vội vàng giải thích.
“Vậy con để cho cậu ta trả lời, có phải cậu ta tới nơi đó không!”
Dương Ngọc Lan lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Tôi đã tới Bách Hoa Lâu!”
Diệp Phàm trực tiếp trả lời.
“Con xem, chính cậu ta cũng thừa nhận!”
Dương Ngọc Lan nói lớn.
“Nhưng mà chỉ là có việc đi xử lý, không làm chuyện khác, hơn nữa Bách Hoa Lâu cũng không phải nơi hưởng lạc gì, con gái ở đó đều bán nghệ không bán thân, các người suy nghĩ nhiều rồi!”
Diệp Phàm thản nhiên nói.
“Tên khốn khiếp nhà cậu còn không biết vô liêm sỉ mà nói ra những lời này, cậu đúng là cặn bã từ đầu đến đuôi!”
“Mau cút đi!”
Dương Ngọc Lan quát lớn.
“Mẹ, nếu mẹ bắt anh Tiểu Phàm đi, vậy con cũng đi!”
Đường Sở Sở lạnh lùng nói.
“Mọi người đừng nóng giận đừng nóng giận, khó khăn lắm cả nhà chúng ta mới cùng nhau ăn một bữa cơm, đừng làm cho không vui như vậy, việc này để sau hãy nói, ngồi xuống ăn cơm cái đã!”
“Đúng vậy, em ba, đừng nóng giận, khả năng đúng là hiểu lầm, ngồi xuống ăn cơm!”
Hai bác của Đường Sở Sở vội vàng đứng dậy nói.
Hừ!
Dương Ngọc Lan hừ lạnh một tiếng, ngồi nghiêng mặt sang một bên.
“Sở Sở, Tiểu Phàm kia, hai đứa cũng ngồi đi!”
“Hai người bác nhìn Đường Sở Sở và Diệp Phàm nói.”
Đường Sở Sở và Diệp Phàm trực tiếp ngồi xuống.
“Sở Sở à, cũng lâu rồi chúng ta không gặp, hôm nay bác cả mời cháu một ly!”
Bác cả Dương Thiên Sơn của Đường Sở Sở giơ chén rượu lên nói.
“Sở Sở, bác hai cũng mời cháu một chén!”
Bác hai Dương Thiên Phong cũng vội vàng giơ chén lên.
“Hai đứa, mau mời em họ một chén!”
Hai người bác mắng con trai mình.
“Sở Sở à, lâu rồi không gặp, dì nhớ con chết đi được, nào, để chị họ con mời con một ly!”
Dương Ngọc Quyên cũng nhiệt tình với Đường Sở Sở.
Lúc này, ba nhà thân thích có thể nói là rất nhiệt tình với Đường Sở Sở.
“Bác cả, bác hai, dì út, mọi người khách khí quá!”
“Người nên kính rượu là Sở Sở mới đúng!”
Đường Sở Sở cầm chén rượu đứng dậy nói.
Mỗi người đều uống một chén rồi lần lượt ngồi xuống.
“Sở Sở, bây giờ con chính là người có tiếng tăm trong giới kinh doanh ở Long Quốc, tập đoàn Đường thị cứu ra đan Trú Nhan, hiện tại đã trở thành bảo bối mà vô số người vung số tiền lớn cũng muốn có được, không biết con có thể cho chúng ta một viên hay không?”
Dương Thiên Sơn nhìn Đường Sở Sở mỉm cười nói.
“Đương nhiên có thể, cũng chỉ là mấy viên đan Trú Nhan mà thôi, mọi người muốn bao nhiêu cũng được!”
“Không đợi Đường Sở Sở trả lời, Dương Ngọc Lan đã trực tiếp đồng ý.”
“Ngọc Lan, vẫn là chị giỏi, sinh ra một đứa con gái lợi hại như Sở Sở, giành vinh quang cho nhà họ Dương chúng ta, không giống đứa con trai nhà em, hơn hai mươi tuổi rồi cũng không có lấy công việc đàng hoàng!”
“Sở Sở, công ty cháu còn thiếu người không? Tìm cho anh họ một công việc ở Đường thị, không cần phải tốt quá, bình thường thôi là được!”
Bác hai Dương Thiên Phong của Đường Sở Sở khen Dương Ngọc Lan, sau đó nhìn Đường Sở Sở hỏi.
“Không sai, Sở Sở, nếu công ty cháu có chức vị gì thì cũng sắp xếp cho anh họ đi, hiện tại nó làm việc ở công ty kia bán sống bán chết, một tháng chỉ kiếm được mấy nghìn, chút tiền đó chẳng làm được gì!”
Dương Thiên Sơn cũng lên tiếng.
“Đúng, còn có chị họ cháu, bây giờ con bé cũng chưa tìm được công việc phù hợp, chi bằng tới công ty cháu làm đi đi, dù sao chúng ta đều là người một nhà, dùng người nhà cũng yên tâm!”
Dương Ngọc Quyên lập tức nói.
“Con người của chị không thích ở công ty cả ngày, còn phải ra ngoài hẹn hò, sắp xếp cho chị công việc mỗi ngày chỉ cần làm mấy tiếng là được, nhưng mà tiền lương mười vạn trở lên, nếu không thì quá thấp, ngay cả túi xách hàng hiệu chị cũng không mua nổi!”
Chị họ ngạo nghễ nhìn Đường Sở Sở, giống như không phải đang xin người ta công việc mà là đang chỉ đạo cho người khác!
“Yêu cầu của anh cũng không cao, làm giám đốc hay quản lý cũng được!”
“Có bộ phận nào nhiều gái xinh không, để anh trông coi bọn họ!”
Hai người anh họ của Đường Sở Sở nhao nhao nói.
Đường Sở Sở nghe mấy người anh họ nói xong, vẻ mặt cô không tốt lắm.
“Chi bằng tặng luôn Đường thị cho mấy người đi, như vậy không phải là tốt hơn sao!”
Diệp Phàm khẽ cười.
“Nếu em họ đồng ý, tôi đây cũng không ngại!”
Người anh họ nhà bác cả không chút khách khí nói.
“Nói bậy bạ gì đó?”
Dương Ngọc Sơn trừng mắt nhìn con trai một cái, ông ta quay sang Đường Sở Sở ngượng ngùng cười: “Sở Sở đừng để ý, với cái đức hạnh này của anh họ cháu, cứ tùy tiện sắp xếp cho nó một công việc nhẹ nhàng, kiếm nhiều tiền là được!”
“Đúng vậy!”
“Sở Sở, chúng ta đều là người một nhà, cháu sẽ giúp đỡ chuyện này đúng không!”
Dương Thiên Phong mỉm cười nhìn Đường Sở Sở.
“Vừa muốn thoải mái lại muốn kiếm nhiều tiền, tôi đề nghị mấy người nên đi cướp ngân hàng!”
Diệp Phàm không hề khách khí.
Sau đó ánh mắt hắn nhìn về người chị họ của Đường Sở Sở: “Cô cảm thấy một tháng của mình đáng giá mười vạn sao? Muốn nằm không kiếm tiền, chi bằng tới hộp đêm làm gái thử xem!”
“Anh nói cái gì vậy?”
Lúc này người chị họ tức giận chỉ vào Diệp Phàm quát lên.
“Ranh con, mày có biết nói chuyện hay không?”
“Bọn tao đang nói chuyện với Sở Sở, mày là cái thá gì?”
Hai người anh họ của Đường Sở Sở khinh thường, trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
Vẻ mặt của hai bác và dì Đường Sở Sở cũng không tốt lắm.
“Ngọc Lan, xem ra nhà chị giàu rồi, xem thường họ hàng thân thích đúng không!”
Dương Thiên Sơn nhìn Dương Ngọc Lan hừ lạnh nói.
“Ngọc Lan, lúc trước chị chưa không gả vào nhà họ Đường, anh em chúng tôi đối xử với chị cũng không tệ.”
“Hôm nay, chẳng qua là để con gái chị tìm công việc giúp, lại bị con rể châm chọc như vậy, chẳng lẽ chị không định nói chút gì sao?”
Dương Thiên Phong cũng không vừa ý nói.
“Chị cả, em vẫn luôn rất kính trọng chị và anh rể, kết quả con rể của chị lại sỉ nhục con gái em như vậy, nếu hôm nay chị không cho em một câu trả lời, chị em chúng ta liền ân đoạn nghĩa tuyệt!”
Dương Ngọc Quyên trực tiếp hô lên.
“Anh cả, anh hai, em gái, mọi người bớt giận!”
Dương Ngọc Lan vội vàng nói, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàm: “Lập tức xin lỗi anh họ , chị họ Sở Sở!
“Tôi không nói sai, xin lỗi cái gì?”
Diệp Phàm không cho là đúng.
Cậu...
Lúc này Dương Ngọc Lan trừng mắt nhìn Diệp Phàm, vô cùng tức giận!
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa!”
“Bác cả, bác hai, dì út, vừa rồi anh Tiểu Phàm nói năng hơi xúc động, mọi người đừng để ý!”
“Cháu sẽ cho người đi sắp xếp công việc của hai anh họ và chị họ, ngày mai có thể tới Đường thị làm việc!”
Đường Sở Sở trực tiếp nói.
“Hừ, thế còn được!”
Dương Ngọc Quyên hừ lạnh.
Cứ như vậy, cả nhà Dương Ngọc Lan vừa ăn vừa trò chuyện, ngó lơ luôn Diệp Phàm.
Diệp Phàm cũng không để ý, tự mình dùng bữa.
Đường Sở Sở cũng nhìn ra không khí xấu hổ, ăn một lúc rồi dẫn Diệp Phàm đi trước.
“Ngọc Lan, thằng ranh này không xứng với Sở Sở, em nhất định không thể để bọn họ ở bên nhau!”
Diệp Phàm và Đường Sở Sở vừa rời đi, Dương Thiên Sơn đã quay sang nói với Dương Ngọc Lan.
“Đúng vậy, cậu ta không chỉ chơi gái ở bên ngoài, còn không xem chúng ta ra gì, người này không xứng!”
Dương Thiên Phong và Dương Ngọc Quyên đều nói xấu Diệp Phàm
“Em vốn không đồng ý để cậu ta ở cạnh Sở Sở, nếu không phải do con bé vẫn kiên trì, em đã đuổi cậu ta từ lâu rồi!”
“Ngay cả công việc đàng hoàng cậu ta cũng không có, phải dựa vào Sở Sở nhà chúng ta nuôi, giờ còn dám làm xằng bậy ở bên ngoài, đúng là thứ cặn bã vô dụng, em nhất định sẽ khiến cho người họ chia tay!”
Dương Ngọc Lan lạnh lùng nói.
“Ngọc Lan, thật ra Tiểu Phàm vẫn rất tốt, bà cũng không nên đi quấy rầy!”
Đường Chính Nhân khuyên nhủ.
“Tôi đang suy nghĩ cho hạnh phúc nửa đời sau của con gái chúng ta, ông cảm thấy cậu ta có tư cách làm con rể chúng ta sao?”
“Tôi thấy Sở Hà kia thích hợp hơn, vừa có tiền, dáng dấp cũng không tệ, ngày mai tôi đi tìm lão phu nhân xin số điện thoại của cậu ấy, liên hệ thử xem!”
Dương Ngọc Lan trừng mắt nhìn Đường Chính Nhân quát.
Bên ngoài.
Diệp Phàm lái xe đưa Đường Sở Sở về nhà.
“Anh Tiểu Phàm, ngại quá, đêm nay để anh phải oan ức rồi!”
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt áy náy nói.
“Chuyện này thì có gì mà oan ức!”
Diệp Phàm mỉm cười, nói: “Nhưng mà em thật sự muốn tuyển ba cái thức vô dụng kia vào công ty sao?”
“Em biết, nhưng dù sao cũng là anh họ, chị họ của em, hơn nữa hôm nay cả cậu và dì đều ở đây, em cũng không tiện từ chối, nếu không thì bọn họ sẽ nói em không có tình nghĩa, ngay cả mẹ em cũng sẽ bị tức chết!”
“Em bảo Tiểu Tiểu sắp xếp cho bọn họ một vị trí không quan trọng, coi như là nể mặt mẹ em đi!”
Đường Sở Sở thản nhiên nói.
“Em lương thiện quá đấy!”
Diệp Phàm đưa tay xoa đầu Đường Sở Sở, cưng chiều nói.
“Cẩn thận!”
Đột nhiên Đường Sở Sở thấy phía trước xe xuất hiện một bóng người, cô vội vàng hô lên.
Diệp Phàm đạp mạnh phanh xe, tiếng phanh gấp chói tai vang lên.
Chương 235: Cô cảm thấy một tháng của mình đáng giá mười vạn sao?
Trong phòng bao tại một khách sạn lớn ở Thiên Hải.
Đường Chính Nhân và Dương Ngọc Lan ngồi trước một bàn ăn.
Đám người ngồi bên cạnh bọn họ chính là anh cả và anh hai, cả nhà cô em gái của Dương Ngọc Lan.
Trong đó còn có hai thanh niên mang dáng vẻ cà lơ phất phơ và một cô gái trang điểm xinh đẹp, ăn mặc đầy khêu gợi, đó là hai người anh họ và chị họ của của Đường Sở Sở.
Lúc này, cửa phòng bao bị mở ra, Diệp Phàm và Đường Sở Sở đi vào.
“Sở Sở, Tiểu Phàm tới rồi, mau ngồi đi!”
Đường Chính Nhân trực tiếp chào hỏi.
“Cả nhà chúng ta ăn cơm, con mang cậu ta tới đây làm gì?”
Dương Ngọc Lan vừa nhìn thấy Diệp Phàm liền bày ra vẻ mặt không vừa mắt.
“Là tôi bảo Tiểu Phàm tới, Tiểu Phàm là bạn trai Sở Sở, vừa dịp gặp hai bác và dì, đây cũng là việc nên làm!”
Đường Chính Nhân nói.
“Tôi không thừa nhận cậu ta là bạn trai Sở Sở!”
Dương Ngọc Lan lẩm bẩm.
“Chính Nhân à, cậu ta là bạn trai của Sở Sở à? Sao trông quen thế nhỉ?”
Lúc này, dì Dương Ngọc Quyên của Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, lên tiếng hỏi.
“Dì, dì từng gặp anh Tiểu Phàm ạ?”
Đường Sở Sở nhìn Dương Ngọc Quyên nói.
“A, dì nhớ tới, ngày hôm nay lúc dì đi ngang qua Bách Hoa Lâu, nhìn thấy có một thanh niên đi vào, hình như chính là cậu ấy!”
Dương Ngọc Quyên chỉ vào Diệp Phàm nói.
“Bách Hoa lâu, đó chẳng phải địa điểm ăn chơi nổi tiếng ở Long Quốc sao, không phải người nào cũng vào được đâu!”
Hai người anh họ của Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt hâm mộ.
Bộp!
Nghe như vậy, vẻ mặt của Dương Ngọc Lan trở nên vô cùng khó coi, bà ta đập mạnh xuống bàn, chỉ vào Diệp Phàm quát lớn:
“Thứ khốn nạn nhà cậu, lại còn dám đến những nơi như vậy, đúng là mất mặt!”
“Sở Sở con thấy chưa, người này căn bản không phải là người tốt.”
“Cậu ta ở cạnh con, đoán chừng chính là vì lừa gạt tiền, sau đó đi ra ngoài chơi đùa người phụ nữ khác.”
“Loại cặn bã vô dụng, còn làm loạn như vậy, con mau chia tay với cậu ta đi, mẹ không muốn nhìn thấy người này nữa!”
Lúc này, Dương Ngọc Lan vô cùng tức giận tức giận, sự chán ghét đối với Diệp Phàm lại tăng thêm.
“Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, anh Tiểu Phàm không phải loại người đó!”
Đường Sở Sở vội vàng giải thích.
“Vậy con để cho cậu ta trả lời, có phải cậu ta tới nơi đó không!”
Dương Ngọc Lan lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Tôi đã tới Bách Hoa Lâu!”
Diệp Phàm trực tiếp trả lời.
“Con xem, chính cậu ta cũng thừa nhận!”
Dương Ngọc Lan nói lớn.
“Nhưng mà chỉ là có việc đi xử lý, không làm chuyện khác, hơn nữa Bách Hoa Lâu cũng không phải nơi hưởng lạc gì, con gái ở đó đều bán nghệ không bán thân, các người suy nghĩ nhiều rồi!”
Diệp Phàm thản nhiên nói.
“Tên khốn khiếp nhà cậu còn không biết vô liêm sỉ mà nói ra những lời này, cậu đúng là cặn bã từ đầu đến đuôi!”
“Mau cút đi!”
Dương Ngọc Lan quát lớn.
“Mẹ, nếu mẹ bắt anh Tiểu Phàm đi, vậy con cũng đi!”
Đường Sở Sở lạnh lùng nói.
“Mọi người đừng nóng giận đừng nóng giận, khó khăn lắm cả nhà chúng ta mới cùng nhau ăn một bữa cơm, đừng làm cho không vui như vậy, việc này để sau hãy nói, ngồi xuống ăn cơm cái đã!”
“Đúng vậy, em ba, đừng nóng giận, khả năng đúng là hiểu lầm, ngồi xuống ăn cơm!”
Hai bác của Đường Sở Sở vội vàng đứng dậy nói.
Hừ!
Dương Ngọc Lan hừ lạnh một tiếng, ngồi nghiêng mặt sang một bên.
“Sở Sở, Tiểu Phàm kia, hai đứa cũng ngồi đi!”
“Hai người bác nhìn Đường Sở Sở và Diệp Phàm nói.”
Đường Sở Sở và Diệp Phàm trực tiếp ngồi xuống.
“Sở Sở à, cũng lâu rồi chúng ta không gặp, hôm nay bác cả mời cháu một ly!”
Bác cả Dương Thiên Sơn của Đường Sở Sở giơ chén rượu lên nói.
“Sở Sở, bác hai cũng mời cháu một chén!”
Bác hai Dương Thiên Phong cũng vội vàng giơ chén lên.
“Hai đứa, mau mời em họ một chén!”
Hai người bác mắng con trai mình.
“Sở Sở à, lâu rồi không gặp, dì nhớ con chết đi được, nào, để chị họ con mời con một ly!”
Dương Ngọc Quyên cũng nhiệt tình với Đường Sở Sở.
Lúc này, ba nhà thân thích có thể nói là rất nhiệt tình với Đường Sở Sở.
“Bác cả, bác hai, dì út, mọi người khách khí quá!”
“Người nên kính rượu là Sở Sở mới đúng!”
Đường Sở Sở cầm chén rượu đứng dậy nói.
Mỗi người đều uống một chén rồi lần lượt ngồi xuống.
“Sở Sở, bây giờ con chính là người có tiếng tăm trong giới kinh doanh ở Long Quốc, tập đoàn Đường thị cứu ra đan Trú Nhan, hiện tại đã trở thành bảo bối mà vô số người vung số tiền lớn cũng muốn có được, không biết con có thể cho chúng ta một viên hay không?”
Dương Thiên Sơn nhìn Đường Sở Sở mỉm cười nói.
“Đương nhiên có thể, cũng chỉ là mấy viên đan Trú Nhan mà thôi, mọi người muốn bao nhiêu cũng được!”
“Không đợi Đường Sở Sở trả lời, Dương Ngọc Lan đã trực tiếp đồng ý.”
“Ngọc Lan, vẫn là chị giỏi, sinh ra một đứa con gái lợi hại như Sở Sở, giành vinh quang cho nhà họ Dương chúng ta, không giống đứa con trai nhà em, hơn hai mươi tuổi rồi cũng không có lấy công việc đàng hoàng!”
“Sở Sở, công ty cháu còn thiếu người không? Tìm cho anh họ một công việc ở Đường thị, không cần phải tốt quá, bình thường thôi là được!”
Bác hai Dương Thiên Phong của Đường Sở Sở khen Dương Ngọc Lan, sau đó nhìn Đường Sở Sở hỏi.
“Không sai, Sở Sở, nếu công ty cháu có chức vị gì thì cũng sắp xếp cho anh họ đi, hiện tại nó làm việc ở công ty kia bán sống bán chết, một tháng chỉ kiếm được mấy nghìn, chút tiền đó chẳng làm được gì!”
Dương Thiên Sơn cũng lên tiếng.
“Đúng, còn có chị họ cháu, bây giờ con bé cũng chưa tìm được công việc phù hợp, chi bằng tới công ty cháu làm đi đi, dù sao chúng ta đều là người một nhà, dùng người nhà cũng yên tâm!”
Dương Ngọc Quyên lập tức nói.
“Con người của chị không thích ở công ty cả ngày, còn phải ra ngoài hẹn hò, sắp xếp cho chị công việc mỗi ngày chỉ cần làm mấy tiếng là được, nhưng mà tiền lương mười vạn trở lên, nếu không thì quá thấp, ngay cả túi xách hàng hiệu chị cũng không mua nổi!”
Chị họ ngạo nghễ nhìn Đường Sở Sở, giống như không phải đang xin người ta công việc mà là đang chỉ đạo cho người khác!
“Yêu cầu của anh cũng không cao, làm giám đốc hay quản lý cũng được!”
“Có bộ phận nào nhiều gái xinh không, để anh trông coi bọn họ!”
Hai người anh họ của Đường Sở Sở nhao nhao nói.
Đường Sở Sở nghe mấy người anh họ nói xong, vẻ mặt cô không tốt lắm.
“Chi bằng tặng luôn Đường thị cho mấy người đi, như vậy không phải là tốt hơn sao!”
Diệp Phàm khẽ cười.
“Nếu em họ đồng ý, tôi đây cũng không ngại!”
Người anh họ nhà bác cả không chút khách khí nói.
“Nói bậy bạ gì đó?”
Dương Ngọc Sơn trừng mắt nhìn con trai một cái, ông ta quay sang Đường Sở Sở ngượng ngùng cười: “Sở Sở đừng để ý, với cái đức hạnh này của anh họ cháu, cứ tùy tiện sắp xếp cho nó một công việc nhẹ nhàng, kiếm nhiều tiền là được!”
“Đúng vậy!”
“Sở Sở, chúng ta đều là người một nhà, cháu sẽ giúp đỡ chuyện này đúng không!”
Dương Thiên Phong mỉm cười nhìn Đường Sở Sở.
“Vừa muốn thoải mái lại muốn kiếm nhiều tiền, tôi đề nghị mấy người nên đi cướp ngân hàng!”
Diệp Phàm không hề khách khí.
Sau đó ánh mắt hắn nhìn về người chị họ của Đường Sở Sở: “Cô cảm thấy một tháng của mình đáng giá mười vạn sao? Muốn nằm không kiếm tiền, chi bằng tới hộp đêm làm gái thử xem!”
“Anh nói cái gì vậy?”
Lúc này người chị họ tức giận chỉ vào Diệp Phàm quát lên.
“Ranh con, mày có biết nói chuyện hay không?”
“Bọn tao đang nói chuyện với Sở Sở, mày là cái thá gì?”
Hai người anh họ của Đường Sở Sở khinh thường, trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
Vẻ mặt của hai bác và dì Đường Sở Sở cũng không tốt lắm.
“Ngọc Lan, xem ra nhà chị giàu rồi, xem thường họ hàng thân thích đúng không!”
Dương Thiên Sơn nhìn Dương Ngọc Lan hừ lạnh nói.
“Ngọc Lan, lúc trước chị chưa không gả vào nhà họ Đường, anh em chúng tôi đối xử với chị cũng không tệ.”
“Hôm nay, chẳng qua là để con gái chị tìm công việc giúp, lại bị con rể châm chọc như vậy, chẳng lẽ chị không định nói chút gì sao?”
Dương Thiên Phong cũng không vừa ý nói.
“Chị cả, em vẫn luôn rất kính trọng chị và anh rể, kết quả con rể của chị lại sỉ nhục con gái em như vậy, nếu hôm nay chị không cho em một câu trả lời, chị em chúng ta liền ân đoạn nghĩa tuyệt!”
Dương Ngọc Quyên trực tiếp hô lên.
“Anh cả, anh hai, em gái, mọi người bớt giận!”
Dương Ngọc Lan vội vàng nói, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàm: “Lập tức xin lỗi anh họ , chị họ Sở Sở!
“Tôi không nói sai, xin lỗi cái gì?”
Diệp Phàm không cho là đúng.
Cậu...
Lúc này Dương Ngọc Lan trừng mắt nhìn Diệp Phàm, vô cùng tức giận!
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa!”
“Bác cả, bác hai, dì út, vừa rồi anh Tiểu Phàm nói năng hơi xúc động, mọi người đừng để ý!”
“Cháu sẽ cho người đi sắp xếp công việc của hai anh họ và chị họ, ngày mai có thể tới Đường thị làm việc!”
Đường Sở Sở trực tiếp nói.
“Hừ, thế còn được!”
Dương Ngọc Quyên hừ lạnh.
Cứ như vậy, cả nhà Dương Ngọc Lan vừa ăn vừa trò chuyện, ngó lơ luôn Diệp Phàm.
Diệp Phàm cũng không để ý, tự mình dùng bữa.
Đường Sở Sở cũng nhìn ra không khí xấu hổ, ăn một lúc rồi dẫn Diệp Phàm đi trước.
“Ngọc Lan, thằng ranh này không xứng với Sở Sở, em nhất định không thể để bọn họ ở bên nhau!”
Diệp Phàm và Đường Sở Sở vừa rời đi, Dương Thiên Sơn đã quay sang nói với Dương Ngọc Lan.
“Đúng vậy, cậu ta không chỉ chơi gái ở bên ngoài, còn không xem chúng ta ra gì, người này không xứng!”
Dương Thiên Phong và Dương Ngọc Quyên đều nói xấu Diệp Phàm
“Em vốn không đồng ý để cậu ta ở cạnh Sở Sở, nếu không phải do con bé vẫn kiên trì, em đã đuổi cậu ta từ lâu rồi!”
“Ngay cả công việc đàng hoàng cậu ta cũng không có, phải dựa vào Sở Sở nhà chúng ta nuôi, giờ còn dám làm xằng bậy ở bên ngoài, đúng là thứ cặn bã vô dụng, em nhất định sẽ khiến cho người họ chia tay!”
Dương Ngọc Lan lạnh lùng nói.
“Ngọc Lan, thật ra Tiểu Phàm vẫn rất tốt, bà cũng không nên đi quấy rầy!”
Đường Chính Nhân khuyên nhủ.
“Tôi đang suy nghĩ cho hạnh phúc nửa đời sau của con gái chúng ta, ông cảm thấy cậu ta có tư cách làm con rể chúng ta sao?”
“Tôi thấy Sở Hà kia thích hợp hơn, vừa có tiền, dáng dấp cũng không tệ, ngày mai tôi đi tìm lão phu nhân xin số điện thoại của cậu ấy, liên hệ thử xem!”
Dương Ngọc Lan trừng mắt nhìn Đường Chính Nhân quát.
Bên ngoài.
Diệp Phàm lái xe đưa Đường Sở Sở về nhà.
“Anh Tiểu Phàm, ngại quá, đêm nay để anh phải oan ức rồi!”
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt áy náy nói.
“Chuyện này thì có gì mà oan ức!”
Diệp Phàm mỉm cười, nói: “Nhưng mà em thật sự muốn tuyển ba cái thức vô dụng kia vào công ty sao?”
“Em biết, nhưng dù sao cũng là anh họ, chị họ của em, hơn nữa hôm nay cả cậu và dì đều ở đây, em cũng không tiện từ chối, nếu không thì bọn họ sẽ nói em không có tình nghĩa, ngay cả mẹ em cũng sẽ bị tức chết!”
“Em bảo Tiểu Tiểu sắp xếp cho bọn họ một vị trí không quan trọng, coi như là nể mặt mẹ em đi!”
Đường Sở Sở thản nhiên nói.
“Em lương thiện quá đấy!”
Diệp Phàm đưa tay xoa đầu Đường Sở Sở, cưng chiều nói.
“Cẩn thận!”
Đột nhiên Đường Sở Sở thấy phía trước xe xuất hiện một bóng người, cô vội vàng hô lên.
Diệp Phàm đạp mạnh phanh xe, tiếng phanh gấp chói tai vang lên.
"Đường Thị sao rồi?"
Diệp Phàm nhíu mày.
"Sở Thị ra tay với Đường Thị!"
Đường Sở Sở nói với sắc mặt nặng nề.
Diệp Phàm nghe vậy, ánh mắt chợt đóng băng, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
"Hiện giờ Đường Thị ra sao? Có thể chống đỡ được không?"
Diệp Phàm trầm giọng hỏi.
"Mặc dù Đường Thị phát triển rất nhanh nhờ có đan Trú Nhan, nhưng so với Sở Thị thì vẫn là khác biệt giữa sông và biển. Nếu lần này Sở Thị thật sự muốn hủy diệt Đường Thị, thì Đường Thị hoàn toàn không có sức đánh trả!
Nét mặt Đường Sở Sở vô cùng khó coi.
"Chủ tịch, vậy chẳng phải là Đường Thị sắp toang rồi sao?"
Tôn Tiểu Tiểu nghe thấy Đường Sở Sở nói vậy, mặt lập tức biến sắc, giọng nói tràn đầy khó tin.
"Yên tâm đi, Đường Thị không toang được đâu."
Diệp Phàm gằn giọng nói.
Hắn biết Đường Thị là vật báu trong lòng Đường Sở Sở, đương nhiên hắn sẽ không để cho Đường Sở Sở tiêu tùng.
Nhưng hiện tại Diệp Phàm không thể trực tiếp hủy diệt Sở Thị, chỉ có thể tìm một thế lực ngang tầm Sở Thị cứu giúp Đường Thị mới được.
"Long Quốc còn ai có thể đối đầu với Sở Thị?"
Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở và hỏi.
"Ở Long Quốc, thế lực có thể đối đầu với Sở Thị chỉ có thương hội Thiên Long!"
Đường Sở Sở trả lời.
"Thương hội Thiên Long!"
Trong mắt Diệp Phàm lóe lên tia sáng, hắn lập tức gọi vào một dãy số.
"Alo!"
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một lão giả, người này chính là Nhan lão của thương hội Thiên Long.
Hồi trước, sau khi Nhan lão ra tay giết em trai của Hứa Thế Thiên, ông ta đã cho Diệp Phàm một số điện thoại và bảo rằng nếu hắn có việc gì thì có thể liên lạc với ông ta.
Vừa hay lần này hắn có việc dùng tới!
"Là tôi!"
Diệp Phàm thẳng thắn nói.
"Diệp công tử tìm tôi vì chuyện của tập đoàn Đường Thị sao?"
Nhan Hòa lên tiếng, hiển nhiên ông ta đã đoán được mục đích Diệp Phàm gọi cuộc điện thoại này.
"Ông đã biết thì tôi không cần nhiều lời nữa. Ông có thể giúp tôi chuyện này không? Nếu ông giúp được, coi như tôi nợ ông một ân tình."
Diệp Phàm nói ngay.
"Diệp công tử đã mở lời, lão phu há lại không giúp?"
"Cậu yên tâm, tập đoàn Đường Thị sẽ không sao đâu!"
Nhan Hòa mỉm cười trả lời.
"Cảm ơn ông!"
Diệp Phàm hờ hững nói xong liền cúp máy.
"Anh Tiểu Phàm, lẽ nào anh tìm thương hội Thiên Long giúp Đường Thị đối phó với Sở Thị?"
Lúc này, Đường Sở Sở kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.
"Đúng vậy!"
Diệp Phàm gật đầu.
Sau đó, hắn dặn dò Hồng Diệp và Hướng Khôn một hồi rồi cùng Đường Sở Sở đi máy bay về Thiên Hải.
Mà mười phút trước.
Tập đoàn Sở Thị đứng đầu Long Quốc đột nhiên ra tay với Đường Thị, điên cuồng chèn ép thị trường chứng khoán của tập đoàn Đường Thị.
Đối mặt với sự chèn ép của Sở Thị, làm sao Đường Thị có thể chống đỡ được.
Chưa đầy mười phút, giá cổ phiếu của Đường Thị đã giảm mạnh, giá trị vốn hóa thị trường bốc hơi phân nửa, dẫn tới cả Đường Thị rơi vào khủng hoảng.
Giới kinh doanh Long Quốc cũng chấn động vì chuyện này!
Đây là lần đầu tiên Sở Thị ra tay với một tập đoàn như vậy.
Rốt cuộc Tập đoàn Đường Thị đã đắc tội Sở Thị như thế nào?
Chẳng lẽ là Sở Thị coi trọng đan Trú Nhan của Đường Thị, muốn có được nó nên mới ra tay?
Nhất thời thế lực khắp nơi đều bàn tán xôn xao!
Nhưng chắc chắn là lần này Sở Thị ra tay đã gây ra một cơn bão lớn!
Tập đoàn Đường Thị bị vây trong cơn bão này tựa như một con thuyền nhỏ có thể bị lật úp bất cứ lúc nào!
Tuy nhiên, vào lúc mọi người đều cho rằng Đường Thị - ngôi sao mới trong giới kinh doanh Long Quốc sắp bị hủy diệt, đột nhiên một tin tức giật gân hơn được lan truyền.
Thương hội Thiên Long bất ngờ ra tay hỗ trợ Đường Thị chống lại sự chèn chép của Sở Thị.
Có sự giúp đỡ của thương hội Thiên Long, giá cổ phiếu giảm liên tục của Đường Thị đã nhanh chóng ổn định.
Thậm chí bởi vì có dòng tiền khổng lồ của thương hội Thiên Long rót vào, cho nên giá cổ phiếu của Đường Thị vốn đang giảm mạnh giờ bắt đầu tăng lên, khôi phục giá trị vốn hóa thị trường lúc trước!
Kết quả này khiến mọi người chấn động!
Thương hội Thiên Long và Sở Thị là hai gã khổng lồ trong giới kinh doanh Long Quốc, nắm giữ nền toàn bộ kinh tế của Long Quốc. Có thể nói trong hai thế lực này, thế lực nào giậm chân cũng có thể khiến nền kinh tế Long Quốc rung chuyển và sụp đổ!
Nhưng ngoài việc cạnh tranh một số sản nghiệp riêng ra, giữa hai thế lực này chưa từng có thù sâu oán nặng nào.
Lần này vì Đường Thị mà hai gã khổng lồ Sở Thị và thương hội Thiên Long lại triển khai đối đầu trực diện, đây là điều không ai ngờ tới!
Nhất thời, không chỉ người trong giới kinh doanh Long Quốc, mà các thế lực trên khắp Long Quốc, thậm chí cả phía chính phủ cũng bắt đầu chú ý đến trận đại chiến thương nghiệp này!
Trụ sở chính Sở Thị ở Đế Đô.
Trong một văn phòng ở tầng cao nhất có một dãy cửa sổ sát sàn, đứng ở đây có thể quan sát toàn cảnh Đế Đô, có cảm giác núi non nhỏ bé trong tầm mắt!
Lúc này, một cô gái mặc vest trắng, vóc dáng cao ráo hoàn mỹ, chân đi giày cao gót đang đứng bên cửa sổ sát sàn.
Tiếng gõ cửa văn phòng vang lên.
"Vào đi!"
Cô gái cất lời, giọng nói trong trẻo êm tai.
Cửa phòng làm việc mở ra.
Một cô gái mặc đồ công sở dẫn một người đàn ông mặc vest, tóc lưa thưa, thân hình mập mạp, khoảng chừng năm sáu mươi tuổi đi vào.
"Thưa chủ tịch, sếp Hải đến rồi!"
Cô gái này cung kính gọi cô gái mặc vest trắng kia.
"Chủ tịch, cô tìm tôi có chuyện gì sao?"
Người đàn ông lên tiếng. Ông ta chính là Hải Tứ Phương, bác cả của Hải Hướng Đông, cũng là một thành viên trong hội đồng quản trị của Sở Thị.
Sau đó, cô gái mặc vest trắng xoay người lại, lộ ra một gương mặt tuyệt mỹ.
Cô gái này có đôi mắt đen như ngọc thạch, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, rạng rỡ sáng ngời.
Quan trọng nhất là cô gái này không hề trang điểm, hoàn toàn là mặt mộc không son phấn, làn da nhẵn mịn như mỡ, trắng trẻo như tuyết.
Mái tóc dài đen nhánh được búi cao sau đầu, mang lại cảm giác chị đại chững chạc. Nhưng trên người cô tỏa ra khí chất lạnh lùng bức người một cách tự nhiên, mang lại cho người ta cảm giác cao ngoài tầm với, khiến người ta không dám mạo phạm!
Cô chính là yêu nghiệt Sở Cửu Ca của Sở Thị, người làm cho Sở Thị nhanh chóng lọt vào top 10 thế giới chỉ trong chưa đầy mười năm!
Ở Đế Đô có vô số truyền thuyết về Sở Cửu Ca, nhưng mỗi khi nhắc đến cô, ngoại trừ ca ngợi nhan sắc tuyệt mỹ ra, mọi người không thể không nói một câu: cô gái này đúng là yêu nghiệt!
Dù sao một cô gái tốn thời gian chưa đầy mười năm để tạo dựng nên một tập đoàn sánh ngang với thương hội Thiên Long, thậm chí cả các tài phiệt đỉnh cấp nước ngoài, một cô gái như vậy đủ để đảm nhận hai chữ "yêu nghiệt"!
Đương nhiên hai chữ "yêu nghiệt" này không chỉ miêu tả thiên phú kinh doanh của Sở Cửu Ca yêu nghiệt, mà còn nói lên các phương diện khác cũng cực kỳ yêu nghiệt!
Nói chung là trong mắt vô số người, Sở Cửu Ca chính là một truyền kỳ.
Sự yêu nghiệt của cô đáng sợ đến nỗi khiến vô số con em nhà quyền quý và các nhân vật tai to mặt lớn đều phải dừng bước khi nhìn thấy cô, không dám đến gần!
"Hải Tứ Phương, chuyện đối phó với Đường Thị ngày hôm nay là do ông sắp xếp phải không?"
Sở Cửu Ca nhẹ nhàng cất lời.
"Đúng vậy!"
Hải Tứ Phương trả lời.
"Ai cho phép ông tự ý sử dụng sức mạnh của Sở Thị để đối phó với thế lực khác?"
Sở Cửu Ca lạnh nhạt nói, giọng điệu vẫn bình tĩnh nhưng tạo cho người ta cảm giác áp lực cực mạnh.
Hải Tứ Phương khẽ run lên, nói: "Thưa chủ tịch, chủ tịch Đường Thị và bạn trai của cô đã hại chết người Hải gia, cho nên tôi..."
"Cho nên ông sử dụng sức mạnh của Sở Thị để giúp mình báo thù?"
"Ông cảm thấy Sở Thị đổi sang họ Hải rồi à?"
Sở Cửu Ca chất vấn.
"Tôi không có ý này, tôi chỉ..."
"Lạc Yên, thông báo cho toàn bộ công ty, bắt đầu từ bây giờ Hải Tứ Phương bị bãi nhiệm tất cả các chức vụ, ông ta không còn là thành viên hội đồng quản trị của Sở Thị nữa. Còn cổ phần trong tay ông ta, công ty sẽ mua lại hết!"
Sở Cửu Ca nói với cô gái mặc đồ công sở kia.
"Vâng, thưa chủ tịch."
Cô gái kia gật đầu.
Hải Tứ Phương nghe xong, mặt lập tức biến sắc, trông vô cùng khó coi. Ông ta nhìn Sở Cửu Ca đăm đăm: "Chủ tịch, cô không thể đối xử với tôi như vậy! Dù gì tôi cũng là nguyên lão trong công ty, hơn nữa còn sở hữu cổ phần của Sở Thị, sao cô có thể làm như vậy chứ? Vả lại, tôi sẽ không bán cổ phần trong tay, cô không có quyền bãi bỏ thân phận thành viên hội đồng quản trị của tôi. Tôi muốn tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị!"
"Ông đang đe dọa tôi đấy à?"
Sở Cửu Ca nhìn chằm chằm Hải Tứ Phương, trên người phát ra khí thế đáng sợ, trấn áp đối phương.
Chương 232: Tát một phát chết tươi
Phụt!
Hải Tứ Phương bị khí thế mạnh mẽ của Sở Cửu Ca trấn áp, quỳ xuống đất hộc máu.
"Thuộc hạ không dám!"
Trán đổ mồ hôi lạnh, Hải Tứ Phương vội vàng nói.
"Lôi ra ngoài!"
Sở Cửu Ca lạnh lùng ra lệnh, sau đó xoay người đi.
Cô gái mặc đồ công sở lập tức bước đến, túm lấy cơ thể nặng một trăm cân của Hải Tứ Phương rồi kéo ra ngoài.
Sở Cửu Ca đứng trước cửa sổ sát sàn, đôi mắt đẹp lấp lóe, không biết đang nghĩ gì.
Mười phút sau, Sở Thị đăng thông báo, nói rằng tất cả hành vi nhắm tới Đường Thị trước đó đều là hành động cá nhân của một thành viên ban giám đốc Sở Thị, không liên quan gì đến Sở Thị. Hiện tại đối phương đã bị Sở Thị sa thải, Sở Thị sẽ gánh chịu mọi tổn thất đã gây ra cho Đường Thị.
Bài thông báo này xuất hiện lại dẫn đến cuộc bàn luận xôn xao.
Mọi người không ngờ đến kết quả này.
Coi bộ Sở Thị chịu thua rồi?
Với tính cách của vị kia trong Sở Thị, sao lại chịu thua chứ?
Nhưng bất kể thế nào, cơn bão này rốt cuộc cũng kết thúc rồi!
Đường Thị may mắn sống sót!
Nhưng bởi vì sóng gió lần này mà danh tiếng của Đường Thị càng thêm vang dội.
Dù sao cũng chỉ có Đường Thị là có thể khiến cho hai gã khổng lồ giới kinh doanh Long Quốc là thương hội Thiên Long và Sở Thị cùng ra tay.
Nhất thời giá cổ phiếu của Đường Thị tăng vèo vèo, đạt đến một đỉnh điểm mới!
Sự chèn ép của Sở Thị lần này chẳng những không hủy diệt Đường Thị, mà trái lại còn làm cho tổng thể Đường Thị đạt đến một tầm cao mới, có thể nói là trong họa có phúc!
Sau khi Đường Sở Sở xuống máy bay và biết được tin tức về Đường Thị, cuối cùng nỗi lo lắng trong lòng cô mới tan biến.
"Anh Tiểu Phàm, cảm ơn anh!"
Đường Sở Sở kích động ôm chầm lấy Diệp Phàm, hôn lên mặt hắn một cái.
"Giữa chúng ta còn nói cảm ơn gì chứ!"
Diệp Phàm mỉm cười.
Sau đó, Đường Sở Sở và Tôn Tiểu Tiểu đến Đường Thị, U Ảnh âm thầm đi theo bảo vệ.
Diệp Phàm vốn định về biệt thự nhưng đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, bèn tới Bách Hoa Lâu ở Thiên Hải.
Hôm nay Bách Hoa Lâu cực kỳ yên tĩnh, không có lấy một vị khách.
Không đúng, phải nói là có một vị khách.
Vị khách này là một người đàn ông thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, mái tóc dài màu xám, tướng chuột, mày mày lấm lét, bộ dạng gian tà, khiến người ta ớn lạnh!
Lúc này ông ta đang ôm Xuân Mai, một tay vuốt ve gương mặt nhẵn bóng của cô. Trong mắt Xuân Mai tràn đầy vẻ chán ghét và giận dữ, nhưng cô không thể nhúc nhích.
Ba cô gái Hạ Trúc, Thu Cúc, Đông Mai và những người khác của Bách Hoa Lâu đều bị thương, nằm sõng soài dưới đất.
"Gái ở Bách Hoa Lâu đẹp thật đấy, nếu biết sớm thì mình tôi nên đến từ lâu!"
"Ha ha ha!"
Người đàn ông này cười to, vẻ mặt gian ác.
"Tên khốn này, mày dám làm loạn, thiếu chủ tuyệt đối sẽ không tha cho mày đâu!"
Đông Mai mắng người đàn ông này.
"Thiếu chủ?"
"Các cô còn có thiếu chủ hả? Bảo cậu ta đến đây, tôi đảm bảo sẽ tát cậu ta một phát chết tươi."
Người đàn ông này bật cười khinh bỉ, nhìn Xuân Lan và nói: "Người đẹp à, hôm nay bắt đầu từ cô nhé!"
"Ông muốn tát ai một phát chết tươi cơ?"
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên ngoài Bách Hoa Lâu.
Diệp Phàm với gương mặt lạnh lùng đi vào.
"Thiếu chủ!"
Đám Hạ Trúc thấy Diệp Phàm xuất hiện như nhìn thấy cứu tinh, rối rít gọi to.
"Mày chính là thiếu chủ của bọn họ?"
"Nhìn như thằng yếu nhớt ấy, à không, phải là trai bao mới đúng!"
"Ha ha ha!"
Người đàn ông này nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt mỉa mai.
"Vừa rồi ông nói là muốn tát tôi một phát chết tươi?"
Diệp Phàm đi về phía người đàn ông.
"Nhãi ranh, được chết trong tay Lãng Đãng công tử - một trong thập đại ác nhân của Ác Nhân Cốc - coi như là vinh hạnh của mày đấy!"
Người đàn ông trâng tráo nói.
"Ác Nhân cốc?"
Diệp Phàm nghe thấy cái tên này thì nhíu mày.
Hắn không ngờ mình lại gặp phải người của Ác Nhân Cốc, hơn nữa còn là một trong thập đại ác nhân.
Tuy nhiên, khi Diệp Phàm nghe thấy mấy chữ cuối trong câu nói của đối phương, hắn cạn lời luôn: "Lãng Đãng Công Tử, ông á?"
Thằng cha này đúng là dám khoe!
Chỉ với bộ dạng này mà cũng dám tự xưng là công tử!
"Ông đúng là không biết xấu hổ!"
Diệp Phàm lạnh lùng hừ mũi.
"Tự tìm đường chết!"
Người đàn ông kia hừ lạnh, thả Xuân Lan ra, phóng tới chỗ Diệp Phàm.
Ông ta vung một chưởng về phía Diệp Phàm.
Người đàn ông này vừa ra tay đã bộc phát thực lực cực kỳ đáng sợ, thực lực toàn thân đã bước vào Địa Cảnh, hơn nữa còn là cao thủ Địa Cảnh tầng bốn trở lên!
Bốp!
Đối mặt với người này, Diệp Phàm cũng tung ra một chưởng.
Chưởng này của hắn ra sau mà tới trước, tát vào mặt đối phương.
Theo một tiếng bạt tai vang lên, người đàn ông này bị tát bay.
Bộp!
Sau đó, ông ta đập mạnh vào một mặt tường của Bách Hoa Lâu.
Cả người ông ta khảm vào trong tường, có gỡ cũng không gỡ xuống được.
Người này tắt thở chết luôn, thậm chí không kịp giãy giụa!
Lãng Đãng Công Tử, một trong thập đại cái ác nhân của Ác Nhân Cốc cứ thế bị Diệp Phàm tát một phát chết tươi!
"Các cô không sao chứ?"
Diệp Phàm bước đến nhìn mấy người Xuân Lan, lên tiếng hỏi han.
"Thưa thiếu chủ, chúng tôi không sao!"
Đám Xuân Lan nhao nhao trả lời.
"Sao người của Ác Nhân Cốc lại xuất hiện ở Thiên Hải?"
Diệp Phàm nhìn thi thể của Lãng Đãng Công Tử, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
"Các cô đi điều tra Ác Nhân Cốc, hôm nào tìm thời gian tiêu diệt lũ ác ôn này cũng coi như làm việc tốt!"
Diệp Phàm lạnh lùng hừ mũi.
Nếu có người biết Diệp Phàm dự định tiêu diệt Ác Nhân Cốc, thì e là sẽ sợ hết hồn.
Dù sao Ác Nhân Cốc cũng là một nơi cực kỳ nguy hiểm ở Long Quốc, tập trung vô số kẻ xấu trong thiên hạ, ngay cả chính phủ Long quốc và các thế lực giới Võ đạo cũng không làm gì được, sao có thể nói diệt là diệt được?
Đương nhiên đối với Diệp Phàm mà nói, Ác Nhân Cốc gì đó dám động đến hắn thì hắn vẫn tiêu diệt như thường!
Tiếp đó, Diệp Phàm lấy ra mấy tâm pháp và công thức điều chế thuốc đặc biệt đưa cho Xuân Lan, bảo họ tu luyện và tắm thuốc.
Thiên phú của bốn cô gái Xuân Lan đều tốt, nếu tăng cường bồi dưỡng thì tương lai sẽ trở thành cao thủ hàng đầu chân chính!
Thoắt cái màn đêm đã buông xuống.
Trong khu biệt thự, Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở đã về đến nhà, kinh ngạc hỏi: "Người thân của em tới rồi á?"
"Vâng ạ. Hai cậu và một dì đều tới rồi. Tối nay cha em đặt phòng VIP ở nhà hàng Thiên Hải, bảo chúng ta đến dự."
Đường Sở Sở trả lời.
"Không đi có được không?"
Diệp Phàm bất đắc dĩ nói.
Đối mặt với mẹ vợ Dương Ngọc Lan, hắn đã đủ nhức đầu rồi. Bây giờ còn phải gặp mấy anh em nhà bà ta, nghĩ thôi cũng thấy nhức hết cả đầu!
"Nếu anh Tiểu Phàm không muốn đi thì em sẽ nói với cha là anh có việc bận không tới được."
Đường Sở Sở đáp.
"Thôi, anh vẫn nên đi thì hơn, kẻo mẹ em lại ghét anh hơn!"
Diệp Phàm nói.
"Xin lỗi anh Tiểu Phàm vì để anh phải chịu ấm ức!"
Đường Sở Sở mủi lòng.
"Cô bé ngốc, có gì ấm ức đâu!"
Diệp Phàm xoa đầu Đường Sở Sở, khẽ mỉm cười.
Hai người đi thẳng tới nhà hàng Thiên Hải.
Trong Thiên Hải, một bóng người lặng lẽ đi trên đường, lẩm bẩm một mình: "Con trai của Diệp Thiên Long, hi vọng cậu không khiến tôi thất vọng!"
Chương 233: Tát một phát chết tươi
Phụt!
Hải Tứ Phương bị khí thế mạnh mẽ của Sở Cửu Ca trấn áp, quỳ xuống đất hộc máu.
"Thuộc hạ không dám!"
Trán đổ mồ hôi lạnh, Hải Tứ Phương vội vàng nói.
"Lôi ra ngoài!"
Sở Cửu Ca lạnh lùng ra lệnh, sau đó xoay người đi.
Cô gái mặc đồ công sở lập tức bước đến, túm lấy cơ thể nặng một trăm cân của Hải Tứ Phương rồi kéo ra ngoài.
Sở Cửu Ca đứng trước cửa sổ sát sàn, đôi mắt đẹp lấp lóe, không biết đang nghĩ gì.
Mười phút sau, Sở Thị đăng thông báo, nói rằng tất cả hành vi nhắm tới Đường Thị trước đó đều là hành động cá nhân của một thành viên ban giám đốc Sở Thị, không liên quan gì đến Sở Thị. Hiện tại đối phương đã bị Sở Thị sa thải, Sở Thị sẽ gánh chịu mọi tổn thất đã gây ra cho Đường Thị.
Bài thông báo này xuất hiện lại dẫn đến cuộc bàn luận xôn xao.
Mọi người không ngờ đến kết quả này.
Coi bộ Sở Thị chịu thua rồi?
Với tính cách của vị kia trong Sở Thị, sao lại chịu thua chứ?
Nhưng bất kể thế nào, cơn bão này rốt cuộc cũng kết thúc rồi!
Đường Thị may mắn sống sót!
Nhưng bởi vì sóng gió lần này mà danh tiếng của Đường Thị càng thêm vang dội.
Dù sao cũng chỉ có Đường Thị là có thể khiến cho hai gã khổng lồ giới kinh doanh Long Quốc là thương hội Thiên Long và Sở Thị cùng ra tay.
Nhất thời giá cổ phiếu của Đường Thị tăng vèo vèo, đạt đến một đỉnh điểm mới!
Sự chèn ép của Sở Thị lần này chẳng những không hủy diệt Đường Thị, mà trái lại còn làm cho tổng thể Đường Thị đạt đến một tầm cao mới, có thể nói là trong họa có phúc!
Sau khi Đường Sở Sở xuống máy bay và biết được tin tức về Đường Thị, cuối cùng nỗi lo lắng trong lòng cô mới tan biến.
"Anh Tiểu Phàm, cảm ơn anh!"
Đường Sở Sở kích động ôm chầm lấy Diệp Phàm, hôn lên mặt hắn một cái.
"Giữa chúng ta còn nói cảm ơn gì chứ!"
Diệp Phàm mỉm cười.
Sau đó, Đường Sở Sở và Tôn Tiểu Tiểu đến Đường Thị, U Ảnh âm thầm đi theo bảo vệ.
Diệp Phàm vốn định về biệt thự nhưng đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, bèn tới Bách Hoa Lâu ở Thiên Hải.
Hôm nay Bách Hoa Lâu cực kỳ yên tĩnh, không có lấy một vị khách.
Không đúng, phải nói là có một vị khách.
Vị khách này là một người đàn ông thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, mái tóc dài màu xám, tướng chuột, mày mày lấm lét, bộ dạng gian tà, khiến người ta ớn lạnh!
Lúc này ông ta đang ôm Xuân Mai, một tay vuốt ve gương mặt nhẵn bóng của cô. Trong mắt Xuân Mai tràn đầy vẻ chán ghét và giận dữ, nhưng cô không thể nhúc nhích.
Ba cô gái Hạ Trúc, Thu Cúc, Đông Mai và những người khác của Bách Hoa Lâu đều bị thương, nằm sõng soài dưới đất.
"Gái ở Bách Hoa Lâu đẹp thật đấy, nếu biết sớm thì mình tôi nên đến từ lâu!"
"Ha ha ha!"
Người đàn ông này cười to, vẻ mặt gian ác.
"Tên khốn này, mày dám làm loạn, thiếu chủ tuyệt đối sẽ không tha cho mày đâu!"
Đông Mai mắng người đàn ông này.
"Thiếu chủ?"
"Các cô còn có thiếu chủ hả? Bảo cậu ta đến đây, tôi đảm bảo sẽ tát cậu ta một phát chết tươi."
Người đàn ông này bật cười khinh bỉ, nhìn Xuân Lan và nói: "Người đẹp à, hôm nay bắt đầu từ cô nhé!"
"Ông muốn tát ai một phát chết tươi cơ?"
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên ngoài Bách Hoa Lâu.
Diệp Phàm với gương mặt lạnh lùng đi vào.
"Thiếu chủ!"
Đám Hạ Trúc thấy Diệp Phàm xuất hiện như nhìn thấy cứu tinh, rối rít gọi to.
"Mày chính là thiếu chủ của bọn họ?"
"Nhìn như thằng yếu nhớt ấy, à không, phải là trai bao mới đúng!"
"Ha ha ha!"
Người đàn ông này nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt mỉa mai.
"Vừa rồi ông nói là muốn tát tôi một phát chết tươi?"
Diệp Phàm đi về phía người đàn ông.
"Nhãi ranh, được chết trong tay Lãng Đãng công tử - một trong thập đại ác nhân của Ác Nhân Cốc - coi như là vinh hạnh của mày đấy!"
Người đàn ông trâng tráo nói.
"Ác Nhân cốc?"
Diệp Phàm nghe thấy cái tên này thì nhíu mày.
Hắn không ngờ mình lại gặp phải người của Ác Nhân Cốc, hơn nữa còn là một trong thập đại ác nhân.
Tuy nhiên, khi Diệp Phàm nghe thấy mấy chữ cuối trong câu nói của đối phương, hắn cạn lời luôn: "Lãng Đãng Công Tử, ông á?"
Thằng cha này đúng là dám khoe!
Chỉ với bộ dạng này mà cũng dám tự xưng là công tử!
"Ông đúng là không biết xấu hổ!"
Diệp Phàm lạnh lùng hừ mũi.
"Tự tìm đường chết!"
Người đàn ông kia hừ lạnh, thả Xuân Lan ra, phóng tới chỗ Diệp Phàm.
Ông ta vung một chưởng về phía Diệp Phàm.
Người đàn ông này vừa ra tay đã bộc phát thực lực cực kỳ đáng sợ, thực lực toàn thân đã bước vào Địa Cảnh, hơn nữa còn là cao thủ Địa Cảnh tầng bốn trở lên!
Bốp!
Đối mặt với người này, Diệp Phàm cũng tung ra một chưởng.
Chưởng này của hắn ra sau mà tới trước, tát vào mặt đối phương.
Theo một tiếng bạt tai vang lên, người đàn ông này bị tát bay.
Bộp!
Sau đó, ông ta đập mạnh vào một mặt tường của Bách Hoa Lâu.
Cả người ông ta khảm vào trong tường, có gỡ cũng không gỡ xuống được.
Người này tắt thở chết luôn, thậm chí không kịp giãy giụa!
Lãng Đãng Công Tử, một trong thập đại cái ác nhân của Ác Nhân Cốc cứ thế bị Diệp Phàm tát một phát chết tươi!
"Các cô không sao chứ?"
Diệp Phàm bước đến nhìn mấy người Xuân Lan, lên tiếng hỏi han.
"Thưa thiếu chủ, chúng tôi không sao!"
Đám Xuân Lan nhao nhao trả lời.
"Sao người của Ác Nhân Cốc lại xuất hiện ở Thiên Hải?"
Diệp Phàm nhìn thi thể của Lãng Đãng Công Tử, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
"Các cô đi điều tra Ác Nhân Cốc, hôm nào tìm thời gian tiêu diệt lũ ác ôn này cũng coi như làm việc tốt!"
Diệp Phàm lạnh lùng hừ mũi.
Nếu có người biết Diệp Phàm dự định tiêu diệt Ác Nhân Cốc, thì e là sẽ sợ hết hồn.
Dù sao Ác Nhân Cốc cũng là một nơi cực kỳ nguy hiểm ở Long Quốc, tập trung vô số kẻ xấu trong thiên hạ, ngay cả chính phủ Long quốc và các thế lực giới Võ đạo cũng không làm gì được, sao có thể nói diệt là diệt được?
Đương nhiên đối với Diệp Phàm mà nói, Ác Nhân Cốc gì đó dám động đến hắn thì hắn vẫn tiêu diệt như thường!
Tiếp đó, Diệp Phàm lấy ra mấy tâm pháp và công thức điều chế thuốc đặc biệt đưa cho Xuân Lan, bảo họ tu luyện và tắm thuốc.
Thiên phú của bốn cô gái Xuân Lan đều tốt, nếu tăng cường bồi dưỡng thì tương lai sẽ trở thành cao thủ hàng đầu chân chính!
Thoắt cái màn đêm đã buông xuống.
Trong khu biệt thự, Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở đã về đến nhà, kinh ngạc hỏi: "Người thân của em tới rồi á?"
"Vâng ạ. Hai cậu và một dì đều tới rồi. Tối nay cha em đặt phòng VIP ở nhà hàng Thiên Hải, bảo chúng ta đến dự."
Đường Sở Sở trả lời.
"Không đi có được không?"
Diệp Phàm bất đắc dĩ nói.
Đối mặt với mẹ vợ Dương Ngọc Lan, hắn đã đủ nhức đầu rồi. Bây giờ còn phải gặp mấy anh em nhà bà ta, nghĩ thôi cũng thấy nhức hết cả đầu!
"Nếu anh Tiểu Phàm không muốn đi thì em sẽ nói với cha là anh có việc bận không tới được."
Đường Sở Sở đáp.
"Thôi, anh vẫn nên đi thì hơn, kẻo mẹ em lại ghét anh hơn!"
Diệp Phàm nói.
"Xin lỗi anh Tiểu Phàm vì để anh phải chịu ấm ức!"
Đường Sở Sở mủi lòng.
"Cô bé ngốc, có gì ấm ức đâu!"
Diệp Phàm xoa đầu Đường Sở Sở, khẽ mỉm cười.
Hai người đi thẳng tới nhà hàng Thiên Hải.
Trong Thiên Hải, một bóng người lặng lẽ đi trên đường, lẩm bẩm một mình: "Con trai của Diệp Thiên Long, hi vọng cậu không khiến tôi thất vọng!"
Chương 234: Cô cảm thấy một tháng của mình đáng giá mười vạn sao?
Trong phòng bao tại một khách sạn lớn ở Thiên Hải.
Đường Chính Nhân và Dương Ngọc Lan ngồi trước một bàn ăn.
Đám người ngồi bên cạnh bọn họ chính là anh cả và anh hai, cả nhà cô em gái của Dương Ngọc Lan.
Trong đó còn có hai thanh niên mang dáng vẻ cà lơ phất phơ và một cô gái trang điểm xinh đẹp, ăn mặc đầy khêu gợi, đó là hai người anh họ và chị họ của của Đường Sở Sở.
Lúc này, cửa phòng bao bị mở ra, Diệp Phàm và Đường Sở Sở đi vào.
“Sở Sở, Tiểu Phàm tới rồi, mau ngồi đi!”
Đường Chính Nhân trực tiếp chào hỏi.
“Cả nhà chúng ta ăn cơm, con mang cậu ta tới đây làm gì?”
Dương Ngọc Lan vừa nhìn thấy Diệp Phàm liền bày ra vẻ mặt không vừa mắt.
“Là tôi bảo Tiểu Phàm tới, Tiểu Phàm là bạn trai Sở Sở, vừa dịp gặp hai bác và dì, đây cũng là việc nên làm!”
Đường Chính Nhân nói.
“Tôi không thừa nhận cậu ta là bạn trai Sở Sở!”
Dương Ngọc Lan lẩm bẩm.
“Chính Nhân à, cậu ta là bạn trai của Sở Sở à? Sao trông quen thế nhỉ?”
Lúc này, dì Dương Ngọc Quyên của Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, lên tiếng hỏi.
“Dì, dì từng gặp anh Tiểu Phàm ạ?”
Đường Sở Sở nhìn Dương Ngọc Quyên nói.
“A, dì nhớ tới, ngày hôm nay lúc dì đi ngang qua Bách Hoa Lâu, nhìn thấy có một thanh niên đi vào, hình như chính là cậu ấy!”
Dương Ngọc Quyên chỉ vào Diệp Phàm nói.
“Bách Hoa lâu, đó chẳng phải địa điểm ăn chơi nổi tiếng ở Long Quốc sao, không phải người nào cũng vào được đâu!”
Hai người anh họ của Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt hâm mộ.
Bộp!
Nghe như vậy, vẻ mặt của Dương Ngọc Lan trở nên vô cùng khó coi, bà ta đập mạnh xuống bàn, chỉ vào Diệp Phàm quát lớn:
“Thứ khốn nạn nhà cậu, lại còn dám đến những nơi như vậy, đúng là mất mặt!”
“Sở Sở con thấy chưa, người này căn bản không phải là người tốt.”
“Cậu ta ở cạnh con, đoán chừng chính là vì lừa gạt tiền, sau đó đi ra ngoài chơi đùa người phụ nữ khác.”
“Loại cặn bã vô dụng, còn làm loạn như vậy, con mau chia tay với cậu ta đi, mẹ không muốn nhìn thấy người này nữa!”
Lúc này, Dương Ngọc Lan vô cùng tức giận tức giận, sự chán ghét đối với Diệp Phàm lại tăng thêm.
“Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, anh Tiểu Phàm không phải loại người đó!”
Đường Sở Sở vội vàng giải thích.
“Vậy con để cho cậu ta trả lời, có phải cậu ta tới nơi đó không!”
Dương Ngọc Lan lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Tôi đã tới Bách Hoa Lâu!”
Diệp Phàm trực tiếp trả lời.
“Con xem, chính cậu ta cũng thừa nhận!”
Dương Ngọc Lan nói lớn.
“Nhưng mà chỉ là có việc đi xử lý, không làm chuyện khác, hơn nữa Bách Hoa Lâu cũng không phải nơi hưởng lạc gì, con gái ở đó đều bán nghệ không bán thân, các người suy nghĩ nhiều rồi!”
Diệp Phàm thản nhiên nói.
“Tên khốn khiếp nhà cậu còn không biết vô liêm sỉ mà nói ra những lời này, cậu đúng là cặn bã từ đầu đến đuôi!”
“Mau cút đi!”
Dương Ngọc Lan quát lớn.
“Mẹ, nếu mẹ bắt anh Tiểu Phàm đi, vậy con cũng đi!”
Đường Sở Sở lạnh lùng nói.
“Mọi người đừng nóng giận đừng nóng giận, khó khăn lắm cả nhà chúng ta mới cùng nhau ăn một bữa cơm, đừng làm cho không vui như vậy, việc này để sau hãy nói, ngồi xuống ăn cơm cái đã!”
“Đúng vậy, em ba, đừng nóng giận, khả năng đúng là hiểu lầm, ngồi xuống ăn cơm!”
Hai bác của Đường Sở Sở vội vàng đứng dậy nói.
Hừ!
Dương Ngọc Lan hừ lạnh một tiếng, ngồi nghiêng mặt sang một bên.
“Sở Sở, Tiểu Phàm kia, hai đứa cũng ngồi đi!”
“Hai người bác nhìn Đường Sở Sở và Diệp Phàm nói.”
Đường Sở Sở và Diệp Phàm trực tiếp ngồi xuống.
“Sở Sở à, cũng lâu rồi chúng ta không gặp, hôm nay bác cả mời cháu một ly!”
Bác cả Dương Thiên Sơn của Đường Sở Sở giơ chén rượu lên nói.
“Sở Sở, bác hai cũng mời cháu một chén!”
Bác hai Dương Thiên Phong cũng vội vàng giơ chén lên.
“Hai đứa, mau mời em họ một chén!”
Hai người bác mắng con trai mình.
“Sở Sở à, lâu rồi không gặp, dì nhớ con chết đi được, nào, để chị họ con mời con một ly!”
Dương Ngọc Quyên cũng nhiệt tình với Đường Sở Sở.
Lúc này, ba nhà thân thích có thể nói là rất nhiệt tình với Đường Sở Sở.
“Bác cả, bác hai, dì út, mọi người khách khí quá!”
“Người nên kính rượu là Sở Sở mới đúng!”
Đường Sở Sở cầm chén rượu đứng dậy nói.
Mỗi người đều uống một chén rồi lần lượt ngồi xuống.
“Sở Sở, bây giờ con chính là người có tiếng tăm trong giới kinh doanh ở Long Quốc, tập đoàn Đường thị cứu ra đan Trú Nhan, hiện tại đã trở thành bảo bối mà vô số người vung số tiền lớn cũng muốn có được, không biết con có thể cho chúng ta một viên hay không?”
Dương Thiên Sơn nhìn Đường Sở Sở mỉm cười nói.
“Đương nhiên có thể, cũng chỉ là mấy viên đan Trú Nhan mà thôi, mọi người muốn bao nhiêu cũng được!”
“Không đợi Đường Sở Sở trả lời, Dương Ngọc Lan đã trực tiếp đồng ý.”
“Ngọc Lan, vẫn là chị giỏi, sinh ra một đứa con gái lợi hại như Sở Sở, giành vinh quang cho nhà họ Dương chúng ta, không giống đứa con trai nhà em, hơn hai mươi tuổi rồi cũng không có lấy công việc đàng hoàng!”
“Sở Sở, công ty cháu còn thiếu người không? Tìm cho anh họ một công việc ở Đường thị, không cần phải tốt quá, bình thường thôi là được!”
Bác hai Dương Thiên Phong của Đường Sở Sở khen Dương Ngọc Lan, sau đó nhìn Đường Sở Sở hỏi.
“Không sai, Sở Sở, nếu công ty cháu có chức vị gì thì cũng sắp xếp cho anh họ đi, hiện tại nó làm việc ở công ty kia bán sống bán chết, một tháng chỉ kiếm được mấy nghìn, chút tiền đó chẳng làm được gì!”
Dương Thiên Sơn cũng lên tiếng.
“Đúng, còn có chị họ cháu, bây giờ con bé cũng chưa tìm được công việc phù hợp, chi bằng tới công ty cháu làm đi đi, dù sao chúng ta đều là người một nhà, dùng người nhà cũng yên tâm!”
Dương Ngọc Quyên lập tức nói.
“Con người của chị không thích ở công ty cả ngày, còn phải ra ngoài hẹn hò, sắp xếp cho chị công việc mỗi ngày chỉ cần làm mấy tiếng là được, nhưng mà tiền lương mười vạn trở lên, nếu không thì quá thấp, ngay cả túi xách hàng hiệu chị cũng không mua nổi!”
Chị họ ngạo nghễ nhìn Đường Sở Sở, giống như không phải đang xin người ta công việc mà là đang chỉ đạo cho người khác!
“Yêu cầu của anh cũng không cao, làm giám đốc hay quản lý cũng được!”
“Có bộ phận nào nhiều gái xinh không, để anh trông coi bọn họ!”
Hai người anh họ của Đường Sở Sở nhao nhao nói.
Đường Sở Sở nghe mấy người anh họ nói xong, vẻ mặt cô không tốt lắm.
“Chi bằng tặng luôn Đường thị cho mấy người đi, như vậy không phải là tốt hơn sao!”
Diệp Phàm khẽ cười.
“Nếu em họ đồng ý, tôi đây cũng không ngại!”
Người anh họ nhà bác cả không chút khách khí nói.
“Nói bậy bạ gì đó?”
Dương Ngọc Sơn trừng mắt nhìn con trai một cái, ông ta quay sang Đường Sở Sở ngượng ngùng cười: “Sở Sở đừng để ý, với cái đức hạnh này của anh họ cháu, cứ tùy tiện sắp xếp cho nó một công việc nhẹ nhàng, kiếm nhiều tiền là được!”
“Đúng vậy!”
“Sở Sở, chúng ta đều là người một nhà, cháu sẽ giúp đỡ chuyện này đúng không!”
Dương Thiên Phong mỉm cười nhìn Đường Sở Sở.
“Vừa muốn thoải mái lại muốn kiếm nhiều tiền, tôi đề nghị mấy người nên đi cướp ngân hàng!”
Diệp Phàm không hề khách khí.
Sau đó ánh mắt hắn nhìn về người chị họ của Đường Sở Sở: “Cô cảm thấy một tháng của mình đáng giá mười vạn sao? Muốn nằm không kiếm tiền, chi bằng tới hộp đêm làm gái thử xem!”
“Anh nói cái gì vậy?”
Lúc này người chị họ tức giận chỉ vào Diệp Phàm quát lên.
“Ranh con, mày có biết nói chuyện hay không?”
“Bọn tao đang nói chuyện với Sở Sở, mày là cái thá gì?”
Hai người anh họ của Đường Sở Sở khinh thường, trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
Vẻ mặt của hai bác và dì Đường Sở Sở cũng không tốt lắm.
“Ngọc Lan, xem ra nhà chị giàu rồi, xem thường họ hàng thân thích đúng không!”
Dương Thiên Sơn nhìn Dương Ngọc Lan hừ lạnh nói.
“Ngọc Lan, lúc trước chị chưa không gả vào nhà họ Đường, anh em chúng tôi đối xử với chị cũng không tệ.”
“Hôm nay, chẳng qua là để con gái chị tìm công việc giúp, lại bị con rể châm chọc như vậy, chẳng lẽ chị không định nói chút gì sao?”
Dương Thiên Phong cũng không vừa ý nói.
“Chị cả, em vẫn luôn rất kính trọng chị và anh rể, kết quả con rể của chị lại sỉ nhục con gái em như vậy, nếu hôm nay chị không cho em một câu trả lời, chị em chúng ta liền ân đoạn nghĩa tuyệt!”
Dương Ngọc Quyên trực tiếp hô lên.
“Anh cả, anh hai, em gái, mọi người bớt giận!”
Dương Ngọc Lan vội vàng nói, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàm: “Lập tức xin lỗi anh họ , chị họ Sở Sở!
“Tôi không nói sai, xin lỗi cái gì?”
Diệp Phàm không cho là đúng.
Cậu...
Lúc này Dương Ngọc Lan trừng mắt nhìn Diệp Phàm, vô cùng tức giận!
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa!”
“Bác cả, bác hai, dì út, vừa rồi anh Tiểu Phàm nói năng hơi xúc động, mọi người đừng để ý!”
“Cháu sẽ cho người đi sắp xếp công việc của hai anh họ và chị họ, ngày mai có thể tới Đường thị làm việc!”
Đường Sở Sở trực tiếp nói.
“Hừ, thế còn được!”
Dương Ngọc Quyên hừ lạnh.
Cứ như vậy, cả nhà Dương Ngọc Lan vừa ăn vừa trò chuyện, ngó lơ luôn Diệp Phàm.
Diệp Phàm cũng không để ý, tự mình dùng bữa.
Đường Sở Sở cũng nhìn ra không khí xấu hổ, ăn một lúc rồi dẫn Diệp Phàm đi trước.
“Ngọc Lan, thằng ranh này không xứng với Sở Sở, em nhất định không thể để bọn họ ở bên nhau!”
Diệp Phàm và Đường Sở Sở vừa rời đi, Dương Thiên Sơn đã quay sang nói với Dương Ngọc Lan.
“Đúng vậy, cậu ta không chỉ chơi gái ở bên ngoài, còn không xem chúng ta ra gì, người này không xứng!”
Dương Thiên Phong và Dương Ngọc Quyên đều nói xấu Diệp Phàm
“Em vốn không đồng ý để cậu ta ở cạnh Sở Sở, nếu không phải do con bé vẫn kiên trì, em đã đuổi cậu ta từ lâu rồi!”
“Ngay cả công việc đàng hoàng cậu ta cũng không có, phải dựa vào Sở Sở nhà chúng ta nuôi, giờ còn dám làm xằng bậy ở bên ngoài, đúng là thứ cặn bã vô dụng, em nhất định sẽ khiến cho người họ chia tay!”
Dương Ngọc Lan lạnh lùng nói.
“Ngọc Lan, thật ra Tiểu Phàm vẫn rất tốt, bà cũng không nên đi quấy rầy!”
Đường Chính Nhân khuyên nhủ.
“Tôi đang suy nghĩ cho hạnh phúc nửa đời sau của con gái chúng ta, ông cảm thấy cậu ta có tư cách làm con rể chúng ta sao?”
“Tôi thấy Sở Hà kia thích hợp hơn, vừa có tiền, dáng dấp cũng không tệ, ngày mai tôi đi tìm lão phu nhân xin số điện thoại của cậu ấy, liên hệ thử xem!”
Dương Ngọc Lan trừng mắt nhìn Đường Chính Nhân quát.
Bên ngoài.
Diệp Phàm lái xe đưa Đường Sở Sở về nhà.
“Anh Tiểu Phàm, ngại quá, đêm nay để anh phải oan ức rồi!”
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt áy náy nói.
“Chuyện này thì có gì mà oan ức!”
Diệp Phàm mỉm cười, nói: “Nhưng mà em thật sự muốn tuyển ba cái thức vô dụng kia vào công ty sao?”
“Em biết, nhưng dù sao cũng là anh họ, chị họ của em, hơn nữa hôm nay cả cậu và dì đều ở đây, em cũng không tiện từ chối, nếu không thì bọn họ sẽ nói em không có tình nghĩa, ngay cả mẹ em cũng sẽ bị tức chết!”
“Em bảo Tiểu Tiểu sắp xếp cho bọn họ một vị trí không quan trọng, coi như là nể mặt mẹ em đi!”
Đường Sở Sở thản nhiên nói.
“Em lương thiện quá đấy!”
Diệp Phàm đưa tay xoa đầu Đường Sở Sở, cưng chiều nói.
“Cẩn thận!”
Đột nhiên Đường Sở Sở thấy phía trước xe xuất hiện một bóng người, cô vội vàng hô lên.
Diệp Phàm đạp mạnh phanh xe, tiếng phanh gấp chói tai vang lên.
Chương 235: Cô cảm thấy một tháng của mình đáng giá mười vạn sao?
Trong phòng bao tại một khách sạn lớn ở Thiên Hải.
Đường Chính Nhân và Dương Ngọc Lan ngồi trước một bàn ăn.
Đám người ngồi bên cạnh bọn họ chính là anh cả và anh hai, cả nhà cô em gái của Dương Ngọc Lan.
Trong đó còn có hai thanh niên mang dáng vẻ cà lơ phất phơ và một cô gái trang điểm xinh đẹp, ăn mặc đầy khêu gợi, đó là hai người anh họ và chị họ của của Đường Sở Sở.
Lúc này, cửa phòng bao bị mở ra, Diệp Phàm và Đường Sở Sở đi vào.
“Sở Sở, Tiểu Phàm tới rồi, mau ngồi đi!”
Đường Chính Nhân trực tiếp chào hỏi.
“Cả nhà chúng ta ăn cơm, con mang cậu ta tới đây làm gì?”
Dương Ngọc Lan vừa nhìn thấy Diệp Phàm liền bày ra vẻ mặt không vừa mắt.
“Là tôi bảo Tiểu Phàm tới, Tiểu Phàm là bạn trai Sở Sở, vừa dịp gặp hai bác và dì, đây cũng là việc nên làm!”
Đường Chính Nhân nói.
“Tôi không thừa nhận cậu ta là bạn trai Sở Sở!”
Dương Ngọc Lan lẩm bẩm.
“Chính Nhân à, cậu ta là bạn trai của Sở Sở à? Sao trông quen thế nhỉ?”
Lúc này, dì Dương Ngọc Quyên của Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, lên tiếng hỏi.
“Dì, dì từng gặp anh Tiểu Phàm ạ?”
Đường Sở Sở nhìn Dương Ngọc Quyên nói.
“A, dì nhớ tới, ngày hôm nay lúc dì đi ngang qua Bách Hoa Lâu, nhìn thấy có một thanh niên đi vào, hình như chính là cậu ấy!”
Dương Ngọc Quyên chỉ vào Diệp Phàm nói.
“Bách Hoa lâu, đó chẳng phải địa điểm ăn chơi nổi tiếng ở Long Quốc sao, không phải người nào cũng vào được đâu!”
Hai người anh họ của Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt hâm mộ.
Bộp!
Nghe như vậy, vẻ mặt của Dương Ngọc Lan trở nên vô cùng khó coi, bà ta đập mạnh xuống bàn, chỉ vào Diệp Phàm quát lớn:
“Thứ khốn nạn nhà cậu, lại còn dám đến những nơi như vậy, đúng là mất mặt!”
“Sở Sở con thấy chưa, người này căn bản không phải là người tốt.”
“Cậu ta ở cạnh con, đoán chừng chính là vì lừa gạt tiền, sau đó đi ra ngoài chơi đùa người phụ nữ khác.”
“Loại cặn bã vô dụng, còn làm loạn như vậy, con mau chia tay với cậu ta đi, mẹ không muốn nhìn thấy người này nữa!”
Lúc này, Dương Ngọc Lan vô cùng tức giận tức giận, sự chán ghét đối với Diệp Phàm lại tăng thêm.
“Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, anh Tiểu Phàm không phải loại người đó!”
Đường Sở Sở vội vàng giải thích.
“Vậy con để cho cậu ta trả lời, có phải cậu ta tới nơi đó không!”
Dương Ngọc Lan lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Tôi đã tới Bách Hoa Lâu!”
Diệp Phàm trực tiếp trả lời.
“Con xem, chính cậu ta cũng thừa nhận!”
Dương Ngọc Lan nói lớn.
“Nhưng mà chỉ là có việc đi xử lý, không làm chuyện khác, hơn nữa Bách Hoa Lâu cũng không phải nơi hưởng lạc gì, con gái ở đó đều bán nghệ không bán thân, các người suy nghĩ nhiều rồi!”
Diệp Phàm thản nhiên nói.
“Tên khốn khiếp nhà cậu còn không biết vô liêm sỉ mà nói ra những lời này, cậu đúng là cặn bã từ đầu đến đuôi!”
“Mau cút đi!”
Dương Ngọc Lan quát lớn.
“Mẹ, nếu mẹ bắt anh Tiểu Phàm đi, vậy con cũng đi!”
Đường Sở Sở lạnh lùng nói.
“Mọi người đừng nóng giận đừng nóng giận, khó khăn lắm cả nhà chúng ta mới cùng nhau ăn một bữa cơm, đừng làm cho không vui như vậy, việc này để sau hãy nói, ngồi xuống ăn cơm cái đã!”
“Đúng vậy, em ba, đừng nóng giận, khả năng đúng là hiểu lầm, ngồi xuống ăn cơm!”
Hai bác của Đường Sở Sở vội vàng đứng dậy nói.
Hừ!
Dương Ngọc Lan hừ lạnh một tiếng, ngồi nghiêng mặt sang một bên.
“Sở Sở, Tiểu Phàm kia, hai đứa cũng ngồi đi!”
“Hai người bác nhìn Đường Sở Sở và Diệp Phàm nói.”
Đường Sở Sở và Diệp Phàm trực tiếp ngồi xuống.
“Sở Sở à, cũng lâu rồi chúng ta không gặp, hôm nay bác cả mời cháu một ly!”
Bác cả Dương Thiên Sơn của Đường Sở Sở giơ chén rượu lên nói.
“Sở Sở, bác hai cũng mời cháu một chén!”
Bác hai Dương Thiên Phong cũng vội vàng giơ chén lên.
“Hai đứa, mau mời em họ một chén!”
Hai người bác mắng con trai mình.
“Sở Sở à, lâu rồi không gặp, dì nhớ con chết đi được, nào, để chị họ con mời con một ly!”
Dương Ngọc Quyên cũng nhiệt tình với Đường Sở Sở.
Lúc này, ba nhà thân thích có thể nói là rất nhiệt tình với Đường Sở Sở.
“Bác cả, bác hai, dì út, mọi người khách khí quá!”
“Người nên kính rượu là Sở Sở mới đúng!”
Đường Sở Sở cầm chén rượu đứng dậy nói.
Mỗi người đều uống một chén rồi lần lượt ngồi xuống.
“Sở Sở, bây giờ con chính là người có tiếng tăm trong giới kinh doanh ở Long Quốc, tập đoàn Đường thị cứu ra đan Trú Nhan, hiện tại đã trở thành bảo bối mà vô số người vung số tiền lớn cũng muốn có được, không biết con có thể cho chúng ta một viên hay không?”
Dương Thiên Sơn nhìn Đường Sở Sở mỉm cười nói.
“Đương nhiên có thể, cũng chỉ là mấy viên đan Trú Nhan mà thôi, mọi người muốn bao nhiêu cũng được!”
“Không đợi Đường Sở Sở trả lời, Dương Ngọc Lan đã trực tiếp đồng ý.”
“Ngọc Lan, vẫn là chị giỏi, sinh ra một đứa con gái lợi hại như Sở Sở, giành vinh quang cho nhà họ Dương chúng ta, không giống đứa con trai nhà em, hơn hai mươi tuổi rồi cũng không có lấy công việc đàng hoàng!”
“Sở Sở, công ty cháu còn thiếu người không? Tìm cho anh họ một công việc ở Đường thị, không cần phải tốt quá, bình thường thôi là được!”
Bác hai Dương Thiên Phong của Đường Sở Sở khen Dương Ngọc Lan, sau đó nhìn Đường Sở Sở hỏi.
“Không sai, Sở Sở, nếu công ty cháu có chức vị gì thì cũng sắp xếp cho anh họ đi, hiện tại nó làm việc ở công ty kia bán sống bán chết, một tháng chỉ kiếm được mấy nghìn, chút tiền đó chẳng làm được gì!”
Dương Thiên Sơn cũng lên tiếng.
“Đúng, còn có chị họ cháu, bây giờ con bé cũng chưa tìm được công việc phù hợp, chi bằng tới công ty cháu làm đi đi, dù sao chúng ta đều là người một nhà, dùng người nhà cũng yên tâm!”
Dương Ngọc Quyên lập tức nói.
“Con người của chị không thích ở công ty cả ngày, còn phải ra ngoài hẹn hò, sắp xếp cho chị công việc mỗi ngày chỉ cần làm mấy tiếng là được, nhưng mà tiền lương mười vạn trở lên, nếu không thì quá thấp, ngay cả túi xách hàng hiệu chị cũng không mua nổi!”
Chị họ ngạo nghễ nhìn Đường Sở Sở, giống như không phải đang xin người ta công việc mà là đang chỉ đạo cho người khác!
“Yêu cầu của anh cũng không cao, làm giám đốc hay quản lý cũng được!”
“Có bộ phận nào nhiều gái xinh không, để anh trông coi bọn họ!”
Hai người anh họ của Đường Sở Sở nhao nhao nói.
Đường Sở Sở nghe mấy người anh họ nói xong, vẻ mặt cô không tốt lắm.
“Chi bằng tặng luôn Đường thị cho mấy người đi, như vậy không phải là tốt hơn sao!”
Diệp Phàm khẽ cười.
“Nếu em họ đồng ý, tôi đây cũng không ngại!”
Người anh họ nhà bác cả không chút khách khí nói.
“Nói bậy bạ gì đó?”
Dương Ngọc Sơn trừng mắt nhìn con trai một cái, ông ta quay sang Đường Sở Sở ngượng ngùng cười: “Sở Sở đừng để ý, với cái đức hạnh này của anh họ cháu, cứ tùy tiện sắp xếp cho nó một công việc nhẹ nhàng, kiếm nhiều tiền là được!”
“Đúng vậy!”
“Sở Sở, chúng ta đều là người một nhà, cháu sẽ giúp đỡ chuyện này đúng không!”
Dương Thiên Phong mỉm cười nhìn Đường Sở Sở.
“Vừa muốn thoải mái lại muốn kiếm nhiều tiền, tôi đề nghị mấy người nên đi cướp ngân hàng!”
Diệp Phàm không hề khách khí.
Sau đó ánh mắt hắn nhìn về người chị họ của Đường Sở Sở: “Cô cảm thấy một tháng của mình đáng giá mười vạn sao? Muốn nằm không kiếm tiền, chi bằng tới hộp đêm làm gái thử xem!”
“Anh nói cái gì vậy?”
Lúc này người chị họ tức giận chỉ vào Diệp Phàm quát lên.
“Ranh con, mày có biết nói chuyện hay không?”
“Bọn tao đang nói chuyện với Sở Sở, mày là cái thá gì?”
Hai người anh họ của Đường Sở Sở khinh thường, trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
Vẻ mặt của hai bác và dì Đường Sở Sở cũng không tốt lắm.
“Ngọc Lan, xem ra nhà chị giàu rồi, xem thường họ hàng thân thích đúng không!”
Dương Thiên Sơn nhìn Dương Ngọc Lan hừ lạnh nói.
“Ngọc Lan, lúc trước chị chưa không gả vào nhà họ Đường, anh em chúng tôi đối xử với chị cũng không tệ.”
“Hôm nay, chẳng qua là để con gái chị tìm công việc giúp, lại bị con rể châm chọc như vậy, chẳng lẽ chị không định nói chút gì sao?”
Dương Thiên Phong cũng không vừa ý nói.
“Chị cả, em vẫn luôn rất kính trọng chị và anh rể, kết quả con rể của chị lại sỉ nhục con gái em như vậy, nếu hôm nay chị không cho em một câu trả lời, chị em chúng ta liền ân đoạn nghĩa tuyệt!”
Dương Ngọc Quyên trực tiếp hô lên.
“Anh cả, anh hai, em gái, mọi người bớt giận!”
Dương Ngọc Lan vội vàng nói, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàm: “Lập tức xin lỗi anh họ , chị họ Sở Sở!
“Tôi không nói sai, xin lỗi cái gì?”
Diệp Phàm không cho là đúng.
Cậu...
Lúc này Dương Ngọc Lan trừng mắt nhìn Diệp Phàm, vô cùng tức giận!
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa!”
“Bác cả, bác hai, dì út, vừa rồi anh Tiểu Phàm nói năng hơi xúc động, mọi người đừng để ý!”
“Cháu sẽ cho người đi sắp xếp công việc của hai anh họ và chị họ, ngày mai có thể tới Đường thị làm việc!”
Đường Sở Sở trực tiếp nói.
“Hừ, thế còn được!”
Dương Ngọc Quyên hừ lạnh.
Cứ như vậy, cả nhà Dương Ngọc Lan vừa ăn vừa trò chuyện, ngó lơ luôn Diệp Phàm.
Diệp Phàm cũng không để ý, tự mình dùng bữa.
Đường Sở Sở cũng nhìn ra không khí xấu hổ, ăn một lúc rồi dẫn Diệp Phàm đi trước.
“Ngọc Lan, thằng ranh này không xứng với Sở Sở, em nhất định không thể để bọn họ ở bên nhau!”
Diệp Phàm và Đường Sở Sở vừa rời đi, Dương Thiên Sơn đã quay sang nói với Dương Ngọc Lan.
“Đúng vậy, cậu ta không chỉ chơi gái ở bên ngoài, còn không xem chúng ta ra gì, người này không xứng!”
Dương Thiên Phong và Dương Ngọc Quyên đều nói xấu Diệp Phàm
“Em vốn không đồng ý để cậu ta ở cạnh Sở Sở, nếu không phải do con bé vẫn kiên trì, em đã đuổi cậu ta từ lâu rồi!”
“Ngay cả công việc đàng hoàng cậu ta cũng không có, phải dựa vào Sở Sở nhà chúng ta nuôi, giờ còn dám làm xằng bậy ở bên ngoài, đúng là thứ cặn bã vô dụng, em nhất định sẽ khiến cho người họ chia tay!”
Dương Ngọc Lan lạnh lùng nói.
“Ngọc Lan, thật ra Tiểu Phàm vẫn rất tốt, bà cũng không nên đi quấy rầy!”
Đường Chính Nhân khuyên nhủ.
“Tôi đang suy nghĩ cho hạnh phúc nửa đời sau của con gái chúng ta, ông cảm thấy cậu ta có tư cách làm con rể chúng ta sao?”
“Tôi thấy Sở Hà kia thích hợp hơn, vừa có tiền, dáng dấp cũng không tệ, ngày mai tôi đi tìm lão phu nhân xin số điện thoại của cậu ấy, liên hệ thử xem!”
Dương Ngọc Lan trừng mắt nhìn Đường Chính Nhân quát.
Bên ngoài.
Diệp Phàm lái xe đưa Đường Sở Sở về nhà.
“Anh Tiểu Phàm, ngại quá, đêm nay để anh phải oan ức rồi!”
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt áy náy nói.
“Chuyện này thì có gì mà oan ức!”
Diệp Phàm mỉm cười, nói: “Nhưng mà em thật sự muốn tuyển ba cái thức vô dụng kia vào công ty sao?”
“Em biết, nhưng dù sao cũng là anh họ, chị họ của em, hơn nữa hôm nay cả cậu và dì đều ở đây, em cũng không tiện từ chối, nếu không thì bọn họ sẽ nói em không có tình nghĩa, ngay cả mẹ em cũng sẽ bị tức chết!”
“Em bảo Tiểu Tiểu sắp xếp cho bọn họ một vị trí không quan trọng, coi như là nể mặt mẹ em đi!”
Đường Sở Sở thản nhiên nói.
“Em lương thiện quá đấy!”
Diệp Phàm đưa tay xoa đầu Đường Sở Sở, cưng chiều nói.
“Cẩn thận!”
Đột nhiên Đường Sở Sở thấy phía trước xe xuất hiện một bóng người, cô vội vàng hô lên.
Diệp Phàm đạp mạnh phanh xe, tiếng phanh gấp chói tai vang lên.
Bình luận facebook