• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Cuồng long vượt ngục

  • Chương 276-280

Chương 276: Đánh thắng cổ võ giả

Vừa động là tĩnh!

Khoảnh khắc hai người va chạm, cả tứ phương đều chấn động!

Sau đợt va chạm, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh.

Một lát sau, những người ở hiện trường mới dần hồi hồn từ trong cơn hoảng sợ.

“Trời ạ… Cảm giác vừa rồi giống như là tận thế vậy! Khủng bố quá đi!”

“Đây chính là cổ võ trong truyền thuyết hả? Uy lực của một chưởng ghê gớm quá đi!”

“Cậu trai trẻ họ Diệp kia còn sống không?”

Mọi người sôi nổi nhìn về phía Diệp Lâm với vẻ quan tâm.

Diệp Lâm của lúc này giống như là tượng băng, cả người đều bị đóng băng, không nhúc nhích một chút nào.

“Sư phụ?” Thấy tình hình như vậy, Hoa Quốc Đống cực kì lo lắng, không biết sư phụ có còn cứu được hay không?

“Không xong rồi! Long Vương bị đông cứng rồi!” Hoàng Tiềm sốt ruột đến mức đi loanh quanh tại chỗ: “Rã đông thế nào đây?”

Hàn Anh thấy vậy cũng nhìn cha mình xin giúp đỡ: “Cha mau cứu Diệp Lâm đi! Nghĩ cách đi cha!”

“Ơ…” Đây là lần đầu tiên Hàn Sơn Hà gặp được loại tình huống này, trong nhất thời không biết nên làm như thế nào.

Ông nhìn về phía Ngũ Phù Sênh, vừa định nhờ ông ta giúp đỡ thì…

Lách cách!

Lớp băng trên người Diệp Lâm rơi xuống từng khối một giống như là tuyết lở.

Sau đó, Diệp Lâm vung vẫy tay, giũ bỏ một thân lạnh lẽo, thành công thoát khỏi trạng thái đóng băng.

Mọi người thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

“Sư phụ, anh không sao chứ?” Hoa Quốc Đống vừa mừng vừa sợ, hỏi với vẻ lo lắng.

“Có bị thương chỗ nào không?” Hoàng Tiềm quan tâm hỏi.

“Không sao!” Diệp Lâm lạnh nhạt lắc đầu: “Một chút tài mọn thôi.”

Đóng băng ở mức độ này không thể làm anh bị thương được.

Người ta nói là con la hay là con ngựa, cứ kéo ra chạy là biết.

Sau một chiêu đầu tiên, Diệp Lâm cho rằng Ngũ Phù Sênh chỉ có thế mà thôi.

Tuy rằng ông ta mạnh hơn hai tên cổ võ giả nhà họ Tần và nhà họ Ninh, nhưng mà cũng không mạnh hơn bao nhiêu.

Đương nhiên, Ngũ Phù Sênh chỉ là một tên sứ giả liên lạc nhỏ nhoi của núi Trường Bạch, chính là một tên chạy chân với giới người thường không chút nổi bật trong hệ thống cổ võ núi Trường Bạch.

Có điều, cổ võ giả núi Trường Bạch nắm giữ khí hàn băng rất mạnh, gây ra ấn tượng rất sâu đậm với Diệp Lâm.

Có nghĩa là cao thủ ở cấp bậc cao hơn, khi ra chiêu sẽ có hiệu quả khủng bố hơn nữa.

Bên kia, Ngũ Phù Sênh thấy Diệp Lâm phá vỡ lớp băng của mình mà không hề bị thương thì lập tức lộ vẻ hoảng sợ.

“Nhãi… nhãi ranh… hay lắm!” Ngũ Phù Sênh lắp bắp, trong long vô cùng hoảng sợ.

“Một chiêu xong rồi!” Hàn Sơn Hà nhắc nhở: “Mời ông thực hiện lời hứa!”

Hàn Sơn Hà sợ Ngũ Phù Sênh tiếp tục ra tay lấy mạng Diệp Lâm, lại không biết rằng hiện giờ Ngũ Phù Sênh có muốn làm vậy thì cũng không có sức.

“Được rồi!” Ngũ Phù Sênh nặng nề mà gật đầu, nói: “Hôm nay dừng ở đây đi. Tạm biệt!”

Dứt lời, Ngũ Phù Sênh quay người, bước nhanh ra khỏi hiện trường.

Cho đến khi tới vùng ngoại ô vắng vẻ, Ngũ Phù Sênh mới dần bước chậm lại, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, cánh tay phải đỡ một quyền lúc nãy của Diệp Lâm, lúc này gãy răng rắc, buông thõng xuống một bên.

“Con mẹ nó!”

Ngũ Phù Sênh nhìn cánh tay gãy của mình, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, trong mắt là vẻ khó có thể tin nổi.

“Rốt cuộc thằng nhãi kia là quái vật gì vậy?”

“Một quyền của cậu ta chấn ngược lại, khiến cánh tay mình gãy nát!”

Nếu không phải tự mình cảm nhận thì có đánh chết ông ta cũng không tin rằng mình sẽ trở nên chật vật thế này trong trận chiến ngày hôm nay.

May mà Hàn Sơn Hà nhúng tay, xem như giúp mình một lần, nếu không thì mình sẽ thua khi chính thức đánh với Diệp Lâm.

Mình tốt xấu gì cũng là cổ võ giả, thế mà lại đánh không lại một thằng nhãi thế giới người thường, nếu bị truyền ra ngoài thì mình làm gì còn chỗ đứng trong núi Trường Bạch nữa.

“Nguy hiểm thật!”

Ngũ Phù Sênh hô to nguy hiểm thật, suýt chút nữa thua thê thảm, làm tổn hại danh tiếng của núi Trường Bạch.

“Thằng nhãi họ Diệp kia không phải là người bình thường!”

“Mình phải nhanh chóng quay về báo lên trên mới được!”

Ngũ Phù Sênh không dám lề mề, kéo cánh tay bị gãy, chật vật chạy về núi Trường Bạch.

Lúc đi được nửa đường…

“Tiểu Ngũ Tử, ông bị chó rượt hả? Chạy nhanh như vậy làm gì?”

Có hai người đột nhiên đi ra.

Một người cao hơn hai mét, vai rộng eo tròn, râu quai nón, lông mày như chổi, môi dày, mặc áo lông chồn, đội mũ da, vai vác chùy gai, cực kị uy phong, tràn đầy sát khí.

Một người là nữ, xinh đẹp quyến rũ, duyên dáng thướt tha, mặc bộ sườn xám dù trời đang rét lạnh, cả người tỏa ra mùi hương quyến rũ, giơ tay nhấc chân bươm bướm vờn quanh.

“Tam đương gia!” Ngũ Phù Sênh dập đầu.

Người đàn ông kia thấy Ngũ Phù Sênh dáng vẻ chật vật, cánh tay bị thương thì hỏi: “Cánh tay ông bị sao vậy? Trật khớp hả?”

“Tam đương gia, ngài phải trả thù thay tôi đấy!”

Ngũ Phù Sênh vừa xấu hổ giận dữ vừa ấm ức kể lại mọi chuyện mới vừa xảy ra cho tam đương gia nghe.

“Cái gì?” Nghe vậy, gã cực kì giận dữ, vung chùy gai lên, phất ngang cả tòa núi non, suýt nữa gây ra tuyết lở.

“Cái quái gì vậy? Nhãi ranh ở đâu ra mà dám lên mặt với núi Trường Bạch chúng ta?”

“Một chùy gai của tôi thôi là đủ nện chết thằng nhãi kia rồi!”

Dứt lời, gã kéo Ngũ Phù Sênh lên, bảo ông ta dẫn đường đi giết Diệp Lâm cho được.
Chương 277: Quay lại nhà họ Trương

Thấy tam đương gia thật sự nổi giận, lập tức phải đi giết người ngay, Ngũ Phù Sênh vội vàng nói thêm: “Tam đương gia, còn một chuyện tôi quên nói nữa.”

“Bên nhà họ Trương không chỉ có thằng nhãi họ Diệp, mà còn có Hàn Sơn Hà – chiến thần Thanh Châu nữa. Hơn nữa, Hàn Sơn Hà vẫn luôn bảo vệ thằng nhãi kia.”

Cái gì?

Có mặt Hàn Sơn Hà – chiến thần Thanh Châu nữa hả?

Nghe vậy, đôi nam nữ cùng nhìn nhau.

Tuy rằng trong lòng người đàn ông không phục, nhưng ngoài mặt vẫn có vẻ do dự, không còn dứt khoát quyết đoán như lúc nãy nữa.

Người phụ nữ thấy vậy liền khéo léo mà hóa giải xấu hổ: “Nếu có Hàn chiến thần nữa thì chúng ta nể mặt Hàn chiến thần một lần đi, ai bảo ông ta là chiến thần bảo vệ Đại Hạ cơ chứ? Cổ võ giả chúng ta cũng có tình yêu đất nước, cố gắng đừng trở thành kẻ địch với bọn họ!”

Nghe vậy, người đàn ông thuận thế bước xuống bậc thang: “Phu nhân nói đúng lắm, cần thiết phải nể mặt một lần. Không phải là vì chúng ta sợ bọn họ, mà là vì chúng ta kính trọng chức nghiệp của bọn họ.”

Ngũ Phù Sênh vội vàng gật đầu đáp vâng. Ông ta sợ vì mình mà dẫn tới một đại chiến khu của Đại Hạ và núi Trường Bạch khai chiến với nhau, cái loại hậu quả này không ai gánh nổi.

“Khụ khụ!” Người đàn ông tằng hắng một tiếng, nói: “Tuy rằng chúng ta nể mặt Hàn chiến thần, nhưng mà tuyệt đối không thể tha cho thằng nhãi họ Diệp kia!”

“Tiểu Ngũ Tử, ông phái người đi theo dõi cậu ta đi, chờ lúc nào đó cậu ta ra khỏi Phụng Thiên thì lại đánh nhau cũng không muộn.”

“Vâng!” Ngũ Phù Sênh nhận lệnh đi làm.

Cùng lúc đó, tại nhà họ Trương.

Diệp Lâm đỡ được một chiêu của Ngũ Phù Sênh, thành công đánh lui kẻ địch, lập tức trở thành một ngôi sao sáng chói lóa.

Mọi người vừa cảm thấy vui mừng lại vừa cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng dù sao thì hiện giờ mọi người đều đã công nhận thực lực của anh, vì anh đã lần lượt giết chết cao thủ nhà họ Trương và Tọa Sơn Điêu.

“Cậu Diệp đúng là anh hùng thiếu niên mà!”

“Tuổi còn trẻ mà đã đánh đổ được ngọn núi lớn Tọa Sơn Điêu, thật sự là khó lường được tương lai nha!”

Đối mặt với sự tâng bốc và khen ngợi của mọi người, Diệp Lâm không tỏ ý kiến gì cả, chỉ mỉm cười đáp trả.

“Đi về trước rồi nói sau!” Diệp Lâm lên tiếng.

Rốt cuộc thì chuyện giữa mình và nhà họ Trương còn chưa kết thúc.

“Đúng đúng đúng, quay lại nhà họ Trương trước đi!”

“Hôm nay nhà họ Trương chúng tôi mời khách, phải chiêu đãi Diệp tiên sinh thật tốt mới được!”

“Hôm nay có Hàn chiến thần và Diệp tiên sinh đến nhà họ Trương chúng tôi, thật sự là khiến chúng tôi rất vinh hạnh!”

Đa số người ở hiện trường đều là người nhà họ Trương. Bọn họ đã sớm khâm phục Diệp Lâm, coi Diệp Lâm là khách quý trong nhà.

Rất nhanh sau đó, đám người về tới nhà họ Trương.

Lúc này, gia chủ Trương Văn Viễn đang lục tung khắp nhà, thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy trốn.

Kết quả ông ta còn chưa kịp chạy thì đã thấy Diệp Lâm chiến thắng trở về cùng với đám người trong tộc.

“Các người…” Trương Văn Viễn sửng sốt.

Bởi vì người dẫn đầu, ngoài Diệp Lâm ra thì còn có một người đàn ông trung niên mặc quân trang, khí thế hơn người.

“Ông… ông là…” Trương Văn Viễn cảm thấy ông ta quen quen.

“Gia chủ, ông ấy chính là Hàn chiến thần!” Có người vội vàng giới thiệu.

“Ơ?” Trương Văn Viễn hô lên một tiếng: “Hóa ra là Hàn chiến thần Thanh Châu, ngại quá khi không tiếp đón từ xa!”

Trương Văn Viễn vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, khi thấy chiến thần Thanh Châu sánh bước cùng Diệp Lâm.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Ha ha, gia chủ Trương, làm phiền rồi.” Hàn Sơn Hà cười chào hỏi.

“Không dám, không dám…” Trương Văn Viễn liên tục khom người nói không dám.

Ông ta không kịp nghĩ nhiều. Trong nhà có nhân vật lớn, ông ta là chủ một nhà, cần phải tự mình tiếp đãi.

Sau đó, một bàn tiệc phong phú được dọn lên.

Nhà họ Trương bỗng chốc giăng đèn kết hoa, cực kì náo nhiệt, giống như là đang trong một bữa tiệc chúc mừng.

Lúc này, Trương Văn Viễn cũng nghe người ta nói hết mọi chuyện vừa xảy ra ở bên ngoài… Diệp Lâm dùng thực lực của bản thân đánh chết Tọa Sơn Điêu và đỡ được một chiêu của cổ võ giả núi Trường Bạch, thậm chí ngay cả Hàn chiến thần cũng đứng về phía Diệp Lâm.

“Có chuyện lạ như thế nữa hả?” Trương Văn Viễn ngầm cảm thán, không dám nhìn thẳng vào Diệp Lâm nữa: “Tên họ Diệp kia là quái vật phương nào vậy? Ngay cả cổ võ giả núi Trường Bạch cũng không làm gì được cậu ta?”

Chuyện đã tới mức này rồi, Trương Văn Viễn cực kì hối hận.

Sớm biết như thế thì lúc nãy ông ta không nên thu dọn đồ đạc, mà nên bỏ chạy luôn.

Bây giờ dù có muốn bỏ chạy cũng không kịp nữa rồi.

Trương Văn Viễn đành phải căng da đầu đi tiếp khách, không dám chậm trễ một chút nào.

Trong bữa tiệc, mọi người sôi nổi kính rượu với Diệp Lâm để tỏ vẻ kính trọng, đồng thời khen ngợi công lao vĩ đại giết kẻ hại dân khi làm chết Tọa Sơn Điêu.

Bọn họ rõ ràng là đẩy Diệp Lâm lên vị trí anh hùng của Phụng Thiên.

Nghe vậy, Đoạn Tử Du cảm thấy chua xót, còn có một chút ghen ghét.

Vốn dĩ diệt cướp là công việc thuộc trách nhiệm của Doanh Châu bọn họ. Kết quả là Tọa Sơn Điêu bị người ngoài đánh chết, công lao bị người ngoài đoạt hết, và mình lại trở thành phông nền.

Điều khiến Đoạn Tử Du khó chịu hơn là hai cha con nhà họ Hàn đều rất thân thiết với Diệp Lâm.

Hàn Sơn Hà thậm chí còn mời Diệp Lâm: “Có hứng thú đến Thanh Châu phát triển hay không?”

“Một thân bản lĩnh của cậu, chỉ có khi vào quân đội mới có không gian phát huy. Hơn nữa, khi cậu vào quân Thanh Châu của tôi rồi, đám cổ võ giả núi Trường Bạch kia sẽ không dám động vào cậu nữa.”
Chương 278: Lời mời của chiến thần

Hàn Sơn Hà ngỏ lời mời Diệp Lâm, hiển nhiên là có ý định đào tạo anh.

Mọi người xung quanh lại tỏ ra ghen tị.

“Được Hàn chiến thần nhìn trúng đúng là may mắn!”

"Sức mạnh của cậu Diệp thực sự có đủ tư cách để vào trại chiến thần. Nói không chừng còn có thể được đào tạo thành thế hệ chiến thần tiếp theo!"

"Tôi nghĩ cậu Diệp tuy còn trẻ nhưng đã để lộ ra cốt cách của một chiến thần. Trại Thanh Châu là doanh trại xếp hạng cao trong chín chiến khu, cũng là một nơi tốt! Cậu Diệp phải nắm bắt cơ hội này!"

"Nào, nào, chúng ta cùng kính cậu Diệp một ly, hy vọng cậu có thể sớm trở thành chiến thần!"

Hoa Quốc Đống nhìn thấy như vậy, không ngờ sư phụ của mình lại được chiến thần Thanh Châu coi trọng và đưa vào quân đội?

Tuy có chút không nỡ nhưng anh ta cũng cảm thấy với năng lực của sư phụ thì phải nhập ngũ thì mới có cơ hội phát triển được.

"Haha! Không ngờ rằng Long Vương của chúng ta sau này còn có thể trở thành chiến thần!" Hoàng Tiềm cũng mừng cho Diệp Lâm, như thể từ một tên cướp được chuyển sang làm quan vậy.

Trương Văn Viễn thậm chí còn sốc hơn.

Nếu như Diệp Lâm thật sự được chiến thần tuyển chọn, tiến vào doanh trại Thanh Châu, theo thời gian được quan tiến chức, vậy thì anh sẽ không còn là người mà nhà họ Trương có thể động vào nữa.

Bây giờ, Trương Văn Viễn cảm thấy rất hối hận, thầm nghĩ tại sao phải chọc đến Diệp Lâm làm gì cơ chứ?

Không phải chỉ là một đứa con trai đã chết sao? Như vậy có đáng không?

Con trai đã chết thì vẫn có thể sinh đứa khác.

Nhưng nếu xúc phạm chiến thần tương lai thì nguy cơ cao sẽ bị tán gia bại sản!

Đoàn Tử Du thấy vậy, càng thêm hoảng sợ.

Anh ta đã coi Diệp Lâm như một tình địch.

Nếu như Diệp Lâm thật sự tiến vào doanh trại Thanh Châu, sớm tối ở cùng với Hàn Anh, lâu ngày sinh tình, chẳng phải anh ta sẽ không bao giờ có cơ hội hay sao?

"Doanh Châu chúng tôi cũng đang thiếu nhân tài." Lúc này, Đoàn Tử Du quyết định lùi lại một bước, đưa ra lời mời: “Nếu anh Diệp có hứng thú thì có thể ở lại đây, cha tôi chắc chắn sẽ tập trung bồi dưỡng anh."

Đối mặt với lời mời từ hai trại chiến thần, mọi người xung quanh đều tò mò, tự hỏi Diệp Lâm sẽ đưa ra lựa chọn nào.

"Cảm ơn lòng tốt của hai người."

Diệp Lâm mỉm cười từ chối.

"Tôi đã có ý định khác rồi, xin lỗi không thể nghe theo hai người được."

“Ồ?” Hàn Sơn Hà giật mình, tò mò hỏi: “Anh Diệp, anh có nơi nào tốt hơn để đi à?”

Diệp Lâm từ chối như vậy, chẳng lẽ là vì có người đã giành trước?

"A, tôi biết rồi!" Lúc này, Hàn Anh chợt cắt ngang: “Anh Diệp muốn tới Ung Châu!"

Hàn Anh nhớ tới lần đầu gặp mặt, Diệp Lâm đã hỏi mình về chuyện của Ung Châu.

"Xem ra, anh Diệp muốn tham gia cuộc tuyển chọn chiến thần Ung Châu tháng sau!"

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người tại hiện trường lại lần nữa chấn động.

Chiến thần Ung Châu?

Mọi người chợt hiểu ra, chẳng trách Diệp Lâm lại từ chối chiến thần Thanh Châu, còn nói mình đã có ý định khác?

Thì ra anh muốn bước cao hơn, trực tiếp trở thành chiến thần!

Như mọi người đã biết, trong chín chiến khu ở Đại Hạ, bây giờ chỉ có Ung Châu là không có thủ lĩnh, vị trí chiến thần cũng bị bỏ trống.

"Hóa ra cậu muốn tranh đoạt vị trí chiến thần Ung Châu?"

Nghe được lời này, Hàn Sơn Hà đột nhiên hiểu ra, vẻ mặt ngạc nhiên.

Không ngờ Diệp Lâm lại có dã tâm cao như vậy.

Ông ta tự thấy mình thật nông cạn.

Nếu có người có thể trở thành chiến thần ở Ung Châu, đồng nghĩa với việc ngang hàng với ông ta, vậy tại sao phải cần đến sự hỗ trợ của ông ta cơ chứ?

"Khẩu khí lớn thật!" Đoàn Tử Du nghe vậy, vừa ngạc nhiên vừa khinh thường: "Ung Châu là thành trì quân sự, nhân tài vô số kể. Anh vừa không có địa vị, vừa không có chiến công thì làm sao mà tranh giành được?"

"Hơn nữa, anh cũng không phải là quân lính trong Bộ Quốc phòng, tháng sau cũng không có tư cách tham gia trận chiến tranh chức chiến thần ở Ung Châu!"

Điều Đoàn Tử Du nói không sai.

Nếu muốn tham gia bất kỳ cuộc thi nào ở chiến khu, ít nhất phải đăng ký với Bộ Quốc phòng và trở thành quân nhân chính thức mới được.

Hơn nữa, trận chiến tranh vị trí chiến thần không phải trận so tài bình thường, không những phải ở trong quân đội, mà phải có thêm các tiêu chí khác như chiến công hay lai lịch.

Suy cho cùng, việc chọn ra một chiến thống lĩnh quân đội của một châu đâu có phải trò đùa?

Mặc dù thực lực của Diệp Lâm ai cũng rõ ràng, nhưng để tham gia ứng tuyển chức chiến thần, chỉ thực lực thôi là chưa đủ.

"Ừm... Đây quả thực là một vấn đề!" Hàn Sơn Hà cũng gật đầu: “Mặc dù cậu có thực lực để cạnh tranh với những cao thủ ở Ung Châu, nhưng không có gì trong tay, cậu vẫn không đủ tư cách để tham gia cạnh tranh chức chiến thần."

"Đúng vậy!" Hàn Anh cũng đột nhiên hiểu ra, cảm thấy hơi áy náy: "Xin lỗi anh, anh Diệp, lần trước quên nói cho anh biết những chuyện này."

"Không sao!" Diệp Lâm khẽ lắc đầu.

Sư phụ thứ tư của anh là chiến thần Ung Châu tiền nhiệm, anh lại là đệ tử thân cận của ông ấy. Nếu vậy mà cũng không đủ tư cách thì những người khác cũng sẽ không có tư cách tranh tài.

“Hay là như vậy đi!” Hàn Sơn Hà dừng một chút rồi nói: “Nếu cậu thật sự có ý định tham gia thì tôi có thể giúp cậu viết thư giới thiệu, chứng minh cho cậu.”

"Cậu hãy cầm thư của tôi đến doanh trại Ung Châu, có lẽ họ có thể phá lệ, để cậu thi đấu."

Đoàn Tử Du nghe xong bèn sửng sốt: "Chú Hàn, chú... Chú muốn làm người bảo lãnh cho anh ta sao? Việc này không phải quá mạo hiểm ư? Nếu anh ta xảy ra chuyện gì, chú cũng sẽ bị liên lụy!"

Suy cho cùng, cuộc chiến tranh chức chiến thần đâu chỉ là trò chơi trẻ con?

Nếu người được tiến cử có nhân cách không tốt hoặc là gián điệp của kẻ thù, một khi được phép lên nắm quyền, chẳng phải sẽ gặp rắc rối sao?

Lúc đó, ngay cả người tiến cử cũng sẽ bị liên lụy.

"Ha ha!" Hàn Sơn Hà thản nhiên cười nói: “Không sao cả, tôi tin tưởng cậu Diệp, chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót đâu."

Hàn Sơn Hà luôn cảm kích việc Diệp Lâm cứu vợ mình, nhưng ông ta lại không có gì báo đáp. Hôm nay, thấy Diệp Lâm có muốn tranh giành vị trí chiến thần Ung Châu, ông ta cũng muốn giúp đỡ phần nào.

Diệp Lâm vốn muốn từ chối, nhưng Hàn Sơn Hà nhất quyết đòi viết.

"Đưa cho tôi một cây bút!"

Ngay lập tức, nhà họ Trương đã chuẩn bị giấy bút cho Hàn Sơn Hà.

Hàn Sơn Hà vội vàng viết thư giới thiệu.

"Chữ chú đẹp quá!" Đoàn Tử Du nhanh chóng nắm bắt được cơ hội, không ngừng khen ngợi.

"Ồ? Tử Du, cậu thấy chữ của tôi đẹp ở đâu vậy?" Hàn Sơn Hà cười hỏi.

"Dạ...." Đoàn Tử Du bị câu hỏi này chặn họng. Anh ta chỉ muốn nịnh nọt một tí thôi, chứ đâu có biết gì về thư pháp, đương nhiên cũng không thể giải thích được tại sao.

"Hàn chiến thần quanh năm ở quân đội mà vẫn có thể viết thư pháp gọn gàng như vậy. Tuy rằng chúng tôi không hiểu, nhưng chữ viết của ngài thật sự rất đẹp, rất hiếm có!" Những người khác cũng thi nhau khen ngợi.

Hàn Anh cười nói: “Cha tôi thường xuyên luyện thư pháp trong doanh trại, nói rằng nó có thể rèn luyện tâm tính. Vậy nên ông ấy đã mời rất nhiều đại sư của hiệp hội thư pháp đến dạy.”

Hàn Sơn Hà bình thản mỉm cười, rất hài lòng với chữ viết của mình, nhưng vẫn khiêm tốn nói: “Để mọi người chê cười rồi.”

Nói xong, Hàn Sơn Hà cầm mảnh giấy đưa vào tay Diệp Lâm.

Diệp Lâm nhìn kỹ hơn và mỉm cười: "Thư pháp của Hàn chiến thần là sự kết hợp giữa Liễu Thể của Liễu Công Quyền và Nhan Thể của Nhan Chân Khanh. Có thể nói là trong cái cũ có cái mới, tự hình thành bút pháp của riêng mình!”

Hàn Sơn Hà nghe được lời này, lập tức ngạc nhiên, không khỏi vui vẻ nói: "Cậu Diệp, cậu cũng biết thư pháp sao?"
Chương 279: Thanh Châu Ca

Diệp Lâm chỉ tùy ý nhận xét vài câu về chữ viết của Hàn Sơn Hà.

Mọi người có mặt lập tức sững sờ.

Hàn Sơn Hà lại nhìn Diệp Lâm như thể gặp được tri kỷ.

Mọi người vừa ngạc nhiên vừa bối rối, không ngờ Diệp Lâm lại biết thư pháp.

"Một chút thôi!" Diệp Lâm bình tĩnh nói.

Diệp Lâm không dám nói mình biết nhiều về thư pháp, nhưng nếu anh tự nhận là người đứng thứ hai thì chỉ có vị sư phụ thứ ba mươi lăm trong ngục giam số 0 mới dám tự nhận là người thứ nhất thôi.

Diệp Lâm đã học được thư pháp thần kỳ từ vị sư phụ đó.

Kể từ khi bắt đầu viết thư pháp, những dòng chữ khắc con dấu nhỏ ở thời Tần Hán cho đến chữ viết ở các triều đại Tùy, Đường, Diệp Lâm đều nắm rõ.

Nhìn thoáng qua có thể thấy thư pháp của Hàn Sơn Hà là sự kết hợp giữa Nhan Thể và Liễu Thể, tự tạo thành một phong cách riêng.

"Anh Diệp, anh giỏi quá." Hàn Anh cũng ngạc nhiên nói: "Tôi nhớ rằng một trong hai nhà thư pháp bậc thầy được cha tôi mời đến, một người tự xưng là hậu duệ của nhà họ Liễu, người còn cũng nói mình là người thừa kế của Nhan Chân Khanh."

“Chữ viết của cha tôi quả thực bị ảnh hưởng bởi hai vị đại sư này nên mới có kiểu dáng như bây giờ.”

Hàn Sơn Hà cũng khen ngợi: “Từ chữ viết của tôi mà có thể thấy được lai lịch trong đó, cậu Diệp chắc hẳn phải là bậc chuyên gia.”

Đoàn Tử Du nghe được lời này thì sửng sốt, thầm nghĩ: “Thật hay giả vậy? Tên nhóc này có thực sự hiểu sao, hay là anh ta chỉ đang khoác lác để che mắt mọi người?”

Nghĩ vậy, Đoàn Tử Du lập tức phản bác lại: " Nhan Chân Khanh và Liễu Công Quyền là hai nhà thư pháp vĩ đại, ngay cả học sinh tiểu học cũng biết đến họ."

Ý của anh ta là những gì Diệp Lâm nói có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.

Tuy nhiên, lúc này, Hàn Sơn Hà lại vô cùng hưng phấn, tự mình mài mực, nói với Diệp Lâm: "Nào, cậu thử viết mấy chữ cho mọi người xem xem!"

Ngày thường hiếm khi gặp được một người đam mê thư pháp, Hàn Sơn Hà coi Diệp Lâm như tri kỉ, đích thân mời anh đến viết thư pháp.

Diệp Lâm không thể từ chối, đành phải viết nhanh vài chữ.

Dưới con mắt của mọi người, chỉ bằng vài nét bút, anh đã chép lại xong lá thư giới thiệu do chính Hàn Sơn hà viết, không sai một chữ.

Trong tiếng reo hò hoan hô của mọi người, Diệp Lâm chậm rãi đặt bút giấy xuống, bình tĩnh mỉm cười: “Để mọi người chê cười rồi.”

"Cái này?"

Mọi người đều choáng váng.

Họ cố gắng “tìm lỗi” và so sánh qua lại hai bên.

Kết quả hoàn toàn giống nhau!

"Giống, thực sự giống hệt! Tuyệt quá!"

"Giống như vừa photo ra vậy!"

“Không ngờ anh Diệp là người văn võ song toàn!”

Mọi người đều thốt lên ngạc nhiên.

Đoạn Tử Ngọc càng thêm sửng sốt, không ngờ Diệp Lâm chỉ vẽ mấy nét đã viết được chữ giống hệt như Hàn Sơn Hà.

Khóe miệng Đoàn Tử Du giật giật, cảm thấy mọi mặt đều thua kém đối phương.

"Ái chà!"

"Cậu Diệp, đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đánh chết voi!"

Hàn Sơn Hà nhìn bức thư pháp Diệp Lâm viết giống hệt bức thư pháp của mình, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa cảm thán.

"Tôi thực sự ngày càng thích cậu rồi đấy!"

"Nếu như không phải cậu muốn tranh đoạt vị trí chiến thần Ung Châu, thì hôm nay, dù thế nào tôi cũng sẽ đưa cậu trở về doanh Thanh Châu, để cậu tiếp quản công việc của tôi, làm con rể tương lai của tôi!"

"Cha! Cha đang nói gì vậy?" Hàn Anh giả vờ làm nũng, đánh cha mình một cái.

Nhưng một đôi mắt đẹp lại chăm chú nhìn Diệp Lâm, trong mắt tràn đầy tán thưởng.

Hiếm hoi mới gặp được một chàng trai văn võ song toàn, cô gái nào mà không ngưỡng mộ cơ chứ?

Nghe xong lời này, Đoàn Tử Du càng tuyệt vọng hơn, như thể vừa mới thất tình, trái tim quặn thắt.

"Ha ha!" Hàn Sơn Hà bật cười, lại trải ra một tờ giấy mới rồi nói: "Nào, nào, cậu viết một tờ khác đi. Lần này đừng bắt chước thư pháp của tôi, cứ dùng thư pháp của chính cậu mà viết."

"Tôi viết cho cậu thư giới thiệu, cậu cũng có thể tặng lại cho tôi một bức thư pháp! Nếu sau này cậu trở thành một nhà thư pháp nổi tiếng, như vậy bức thư pháp này sẽ là gia bảo của nhà họ Hàn chúng tôi, ha ha!"

"Được!" Diệp Lâm lập tức đồng ý, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Hàn chiến thần, ông là người Thanh Châu, vậy tôi sẽ viết tặng ông bài "Thanh Châu Ca"!"

“Thanh Châu Ca” là tác phẩm của Ngô Bân, một nhà thơ thời nhà Minh sáng tác.

Thành Thanh Châu uy vũ khắp bốn phương, cờ bay phấp phới trên trời cao…

Diệp Lâm hạ bút viết.

Mọi người cũng chăm chú nhìn theo Diệp Lâm, miệng đọc từng chữ, hết lời khen ngợi.

Cuối cùng, Diệp Lâm viết: “Gió lạnh cuốn hoa mai rơi xuống, thổi đi bông tuyết trên tóc người.”

Hàn Sơn Hà vuốt vuốt mái tóc hoa râm của mình, hai mắt hơi đỏ lên.

"Thơ hay!"

"Chữ đẹp!"

"Đúng là một kì tài, văn võ song toàn!"

Diệp Lâm đặt bút xuống, giơ tờ giấy lên: "Một bản "Thanh Châu Ca" tặng cho chiến thần Thanh Châu!"

Hàn Sơn Hà trịnh trọng nhận lấy bức thư pháp, xem lại vài lần, thấy kỹ thuật thư pháp này tốt hơn mình gấp mười lần, càng thêm phần khâm phục Diệp Lâm.

"Cậu Diệp, không ngờ Hàn Sơn Hà tôi đã hơn năm mươi tuổi lại gặp được một tri kỉ như cậu, đúng là tuyệt vời!"

"Nếu cậu không chê, hôm nay chúng ta hãy kết nghĩa làm huynh đệ đi?"
Chương 280: Mỗi người một cách gọi

Hàn Sơn Hà vô cùng hào hứng, nhất quyết kéo Diệp Lâm kết nghĩa huynh đệ.

Mọi người đều sửng sốt, không biết phải làm gì.

"Cha! Cha làm gì vậy?"

Lúc này, Hàn Anh thực sự tức giận.

Không phải ông ấy vừa nói là đang tìm con rể ư?

Sao bây giờ lại trở thành anh em kết nghĩa rồi?

Vậy rốt cuộc hai người là cha vợ con rể hay là anh em đây?

Nên phân vai vế như thế nào?

Lúc này, những người khác cũng lên tiếng giải vây, cười nói: “Hàn chiến thần say rồi.”

“Tôi không say!” Hàn Sơn Hà rất nghiêm túc, quan trọng hơn là ông ta không muốn bỏ lỡ những tài năng trẻ như Diệp Lâm: "Mặc dù tôi lớn hơn cậu một chút, nhưng dù sao cũng là chiến thần một phương, tôi gọi cậu một tiếng đàn em cũng không xúc phạm cậu, đúng chứ?"

"Nếu cậu không đồng ý tức đang coi thường tôi!"

Nhìn thấy Hàn Sơn Hà chân thành như vậy, Diệp Lâm cũng không nỡ từ chối, làm mất mặt chiến thần.

"Được rồi, nếu Hàn chiến thần đã coi trọng tôi, vậy tôi sẽ sẽ nghe theo, từ nay chúng ta trở thành anh em kết nghĩa, ông chính là đại ca của tôi!"

Nói xong, Diệp Lâm chắp tay nói: “Hàn đại ca!"

"Haha! Diệp lão đệ!" Hàn Sơn Hà vỗ vỗ Diệp Lâm bả vai, bật cười vui vẻ.

"Chúc mừng chú Hàn kết nghĩa thành công!"

Lúc này, Đoàn Tử Du là người đầu tiên nhảy ra bày tỏ sự ủng hộ.

Nếu họ trở thành anh em, vậy chẳng phải cơ hội của anh ta đã đến rồi sao?

"Chúc mừng Hàn chiến thần, chúc mừng cậu Diệp!"

Thấy hai người họ thực sự muốn trở thành anh em kết nghĩa, tất cả đều gửi lời chúc mừng.

Đồng thời, họ cũng tin rằng Diệp Lâm may mắn làm thân được với Hàn chiến thần, tương lai sẽ vô cùng xán lạn.

Hàn Anh ở một bên tỏ ra chán nản.

Sau này cô ấy sẽ đối mặt với Diệp Lâm như thế nào? Bây giờ cô ấy bỗng chốc đã biến thành người bề dưới rồi!

"Không sao!" Hàn Sơn Hà cũng không phải là người bảo thủ, cười nói: "Mỗi người một cách gọi, cha và Diệp Lâm là anh em, con và Diệp Lâm cũng có thể là anh em, hoặc có thể là vợ chồng, tất cả đều không thành vấn đề."

Đoàn Tử Du nghe vậy, nụ cười đột nhiên cứng đờ, dần dần lộ ra vẻ mặt còn khó coi hơn là đang khóc, mộng tưởng của anh ta lại thành công cốc rồi.

Ngay lập tức, mọi người trong họ Trương vội vàng bày bàn thờ và hương lên.

Diệp Lâm và Hàn Sơn Hà tuyên thệ và bái lạy ngay tại chỗ.

Phạch, phạch, phạch!

Vừa tuyên thệ xong, bên ngoài đã nghe thấy tiếng trực thăng gầm rú.

Ngay sau đó, Hàn Sơn Hà cũng nhận được điện thoại giục trở về, Đoàn chiến thần của Doanh Châu vẫn đang đợi ông ta.

“Diệp lão đệ, hôm nay tôi còn có công vụ, phải đi trước." Hàn Sơn Hà nắm tay Diệp Lâm đi ra ngoài: “Cậu thật sự không muốn cùng tôi trở về Thanh Châu sao?"

"Không được, Hàn đại ca, tôi cũng có việc riêng phải xử lý, ngày khác tôi sẽ tới Thanh Châu thăm ông sau." Diệp Lâm nói.

"Được!" Hàn Sơn Hà cũng không ép buộc, trịnh trọng nói lời tạm biệt với Diệp Lâm: “Vậy thì anh em chúng ta tạm biệt ở đây, hẹn gặp lại vào ngày khác, bảo trọng nhé!"

"Hàn đại ca, bảo trọng!" Diệp Lâm cũng chắp tay nói lời tạm biệt.

Trước khi lên máy bay, Hàn Sơn Hà quay người nói: “Tháng sau tôi sẽ đích thân đến cổ vũ cho cậu trong trận chiến ở Ung Châu!”

Ngay sau đó, Hàn Anh cũng tạm biệt Diệp Lâm, vẫy tay rồi lên trực thăng.

Cuối cùng, Đoàn Tử Du gật đầu với Diệp Lâm rồi đi lên trực thăng mà không nói gì.

Đồng thời, trong lòng anh ta thầm lập lời thề, sẽ nỗ lực trở thành chiến thần càng sớm càng tốt và kết hôn với Hàn Anh.

Đường đường là con trai của chiến thần, không thể lép vế trước người bình thường như Diệp Lâm được!

Sau khi hai cha con nhà họ Hàn rời đi.

Diệp Lâm lại trở lại đại sảnh nhà họ Trương, mọi người thi nhau khen ngợi anh, coi anh như khách quý.

Suy cho cùng, bây giờ Diệp Lâm đã không còn như trước nữa. Anh không chỉ là một anh hùng mạnh mẽ có thể giết được Tọa Sơn Điêu mà còn là một người trẻ tuổi tài năng có thể kết nghĩa với Hàn chiến thần.

Ngay cả nhà họ Trương cũng không dám coi thường.

"Sao không thấy chủ của các người đâu?"

Diệp Lâm trở về chỗ ngồi, phát hiện Trương Văn Viễn đã mất tích.

Vì thế, anh lạnh lùng nói: "Khách còn chưa đi hết, sao chủ nhà đã đi trước rồi?"

"Ở bên này!" Vừa nói, Hoàng Tam Gia vừa dùng sức kéo Trương Văn Viễn lại: "Cậu Diệp, gia chủ nhà họ Trương vừa rồi muốn chạy trốn, nhưng bị tôi bắt được!"

Trương Văn Viễn bị bắt quay lại, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng, đồng thời thầm nguyền rủa mười tám đời tổ tiên họ Hoàng, thề rằng khi nào quay lại sẽ chặt xác của tên Hoàng Tam Gia này ra thành trăm mảnh.

Nhưng bây giờ, ông ta chỉ là một con cá đang nằm trên thớt mà thôi.

Trương Văn Viễn đành phải phải quỳ xuống, cầu xin Diệp Lâm.

“Trước đây đã đắc tội, là do tôi có mắt như mù, mong cậu Diệp khoan dung độ lượng, tha cho tôi một mạng.”

“Tôi sẵn sàng tặng một nửa tài sản của nhà họ Trương cho cậu.”

Trương Văn Viễn đã chuẩn bị trao một nửa tài sản của gia đình để đổi lấy sự tha thứ của Diệp Lâm.

"Một nửa tài sản của gia tộc?" Diệp Lâm mỉm cười: “Đó là cái giá trước khi tôi ra tay!"

"Cái... Cái gì?" Nghe được lời này, sắc mặt Trương Văn Viễn chợt thay, không ngờ Diệp Lâm lại nâng giá?

Nhưng ông ta không có tư cách để mặc cả.

Chỉ có thể run rẩy hỏi: "Vậy... Bây giờ cậu Diệp muốn bao nhiêu?"

"Toàn bộ!" Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Bây giờ, tôi muốn toàn bộ nhà họ Trương các người!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng long vượt ngục
Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom