-
Chương 271-275
Chương 271: Giết
Cái gì?
Người thì có thể mang đi, nhưng mạng thì phải giữ lại?
Vậy chẳng phải là bảo bọn họ mang một thi thể đi về hay sao?
Chắc Diệp Lâm là người đầu tiên dám nói năng như thế với cổ võ giả!
Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều rất hoảng hốt.
“Có khi nào anh ta điên rồi không? Dám nói năng như thế với cổ võ giả núi Trường Bạch?”
“Chẳng lẽ anh ta không biết cổ võ giả mang ý nghĩa gì hả? Cổ võ không thể chịu nhục! Đừng nói anh ta chỉ là người thường, cho dù là thống đốc phủ Phụng Thiên còn ở đây thì cũng không dám làm càn với cổ võ như thế!”
“Ha ha, anh ta cho rằng đánh thắng được Tọa Sơn Điêu là có tư cách lên mặt với cổ võ giả? Đúng là không biết tự lượng sức mình!”
Mọi người đều cảm thấy tiếc nuối trước sự kiêu ngạo và vô tri của Diệp Lâm.
Vốn dĩ đánh thắng Tọa Sơn Điêu đã là được cả danh lẫn lợi rồi, cần gì phải gây chuyện với cổ võ giả chứ?
Chẳng phải là tự tìm điều không vui cho mình hay sao?
“Long Vương, thôi bỏ đi!” Hoàng Tiềm vội vàng lên tiếng ngăn cản, sợ Diệp Lâm nói ra gì đó khó nghe hơn, rồi chọc giận cổ võ giả núi Trường Bạch, vậy thì sẽ mất nhiều hơn được.
“Đúng vậy, sư phụ.” Hoa Quốc Đống nuốt nước bọt, nói: “Để bọn họ dẫn người đi đi. Dù sao lần này chúng ta tới đây là để tính sổ với nhà họ Trương, lại nói chúng ta và Tọa Sơn Điêu không có ân oán gì cả.”
Lúc này, ngay cả Hàn Anh cũng đi lên hòa giải: “Hành động diệt cướp dừng ở đây. Diệp tiên sinh, chúng ta thu tay lại đi, nể mặt vị cổ võ giả này một lần.”
Hàn Anh biết nếu tiếp tục tranh cãi thì bên chịu thiệt sẽ là bọn họ.
Người bình thường có tư cách gì để nói đạo lý với cổ võ giả?
“Thức thời mới là thông minh. Thôi bỏ đi!” Đoạn Tử Du cũng nói.
Thấy vậy, Tọa Sơn Điêu cười lạnh thành tiếng: “Nhãi ranh, mày dám không nể mặt cổ võ giả núi Trường Bạch, đúng là tìm chết!”
“Tao đứng ở ngay đây, xem mày có dám động đến tao không?”
Tọa Sơn Điêu chống nạnh, đứng ở một bên phía sau Ngũ Phù Sênh, dáng vẻ cáo mượn oai hùm. Anh ta chắc chắn rằng Diệp Lâm chỉ nói cho mạnh miệng thôi, chứ không dám thật sự ra tay.
Cho Diệp Lâm mười lá gan thì Diệp Lâm cũng không dám giết người ngay trước mặt cổ võ giả.
Giờ phút này, Ngũ Phù Sênh lạnh lùng cười nói: “Mày chưa đủ bản lĩnh giết người ngay trước mặt tao đâu!”
Lúc này, cho dù người khác khuyên nhủ thế nào, uy hiếp ra sao, thì Diệp Lâm vẫn cứ giữ vững ý định của mình.
“Hôm nay tôi chắc chắn sẽ lấy mạng của Tọa Sơn Điêu.”
Vừa dứt lời, kiếm trong tay Diệp Lâm chợt bay thẳng về phía Tọa Sơn Điêu.
“Hít hà!!!”
Thấy vậy, mọi người đều giật nảy mình lên.
Không ai dám tin rằng Diệp Lâm thế mà lại ra tay thật sự?
Dám giết người ngay trước mặt cổ võ giả?
Không muốn sống nữa hả?
“Sư phụ!” Hoa Quốc Đống hô lên, mở to mắt ra nhìn.
“Đừng… đừng ra tay mà… Long Vương!” Hoàng Tiềm cảm thấy không ổn rồi.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.
Kiếm của Diệp Lâm vừa nhanh vừa sắc bén.
Lúc người khác thấy rõ chiêu thức thì kiếm đã kề sát bên cổ họng Tọa Sơn Điêu rồi.
“A!”
Thấy vậy, Tọa Sơn Điêu sợ tới mức ngây người ra, nhìn về phía Diệp Lâm bằng ánh mắt như nhìn kẻ điên.
Anh ta thầm nghĩ thằng nhãi này điên rồi sao, dám ra tay thật hả?
Không chịu dừng đúng không?
“Ngũ đại nhân, cứu tôi với!”
Tọa Sơn Điêu đang bị thương nặng, lại còn không đề phòng, tất nhiên là khó tránh được một kiếm kia.
Thấy vậy, Ngũ Phù Sênh lạnh giọng quát: “Hay lắm, mày dám ra tay thật hả?”
“Mày coi cổ võ giả núi Trường Bạch bọn tao là không khí hả?”
Bị Diệp Lâm ngó lơ, Ngũ Phù Sênh tức điên lên, quát lớn một tiếng, trên người tỏa ra khí lạnh.
Ngay sau đó, Ngũ Phù Sênh vung đôi tay lên, hàng vạn cơn gió tuyết chợt ngưng tụ, tạo thành một kết giới băng lạnh che trước mặt Tọa Sơn Điêu.
Keng!
Một tiếng nặng nề vang lên.
Kiếm của Diệp Lâm dừng ở giữa không trung. Một lớp sương lạnh mỏng phủ lên trên thân kiếm.
“Kiếm tốt!” Ngũ Phù Sênh khen một tiếng.
Bất cứ loại vũ khí nào khi đâm vào sương lạnh do mình tạo thành, đều sẽ giống như thủy tinh cứ rơi là vỡ.
Vậy mà kiếm trong tay Diệp Lâm lại chỉ bị phủ một lớp sương lạnh mỏng, cứng rắn không vỡ.
Cho dù là ở giới cổ võ của bọn họ, kiếm của Diệp Lâm cũng là vũ khí tốt khiến người ta thèm muốn.
Đồng thời, Ngũ Phù Sênh cũng cảm thấy kiếm trong tay Diệp Lâm quen quen, dường như là đã gặp ở đâu rồi.
“Ha ha!” Thấy vậy, Tọa Sơn Điêu lại trở nên đắc ý: “Lại đây, giết tao đi! Sao lại dừng kiếm giữa không trung, không tiếp tục đánh nữa?”
“Hay là để tao đi lên một bước?”
“Ha ha, để tao xem là mày lợi hại hay là vì cổ võ giả này lợi hại?”
Một kiếm bị chặn thì tiếp tục một kiếm khác.
“Kiếm Ý Vô Tẫn… phá!”
Diệp Lâm hét to lên, vung kiếm trong tay lần nữa.
Giờ phút này, một thanh kiếm khổng lồ lướt nhanh trong không trung, giống như là một con tàu chiến hạm, mênh mông cuồn cuộn, nghiền áp những nơi nó đi qua.
Kiếm khí tung bay, thanh kiếm dường như xuyên thủng sông băng.
Kết giới băng lạnh do Ngũ Phù Sênh chế tạo đột nhiên tan vỡ.
Kiếm khí tiếp tục đâm thẳng về phía Tọa Sơn Điêu.
“Ơ?” Ngũ Phù Sênh cảm thấy kiếm khí nghiêm nghị, khiến hô hấp của mình có trong khoảnh khắc bị ngừng lại.
Nguy hiểm!
Một suy nghĩ chợt lướt qua.
Nếu để ông ta đỡ thì ông ta cũng không thể đỡ được uy lực một kiếm kia, nói gì đến Tọa Sơn Điêu.
“Chạy đi!”
Ngũ Phù Sênh không định đối đầu với một kiếm kia. Ông ta quay người đánh một chưởng về phía Tọa Sơn Điêu, rồi ra lệnh cho Tọa Sơn Điêu mau chạy đi.
Ở trong mắt Ngũ Phù Sênh, có Tọa Sơn Điêu ở đây chẳng khác gì kéo chân sau, khiến ông ta có chút vướng chân vướng tay.
Chờ ông ta đuổi Tọa Sơn Điêu đi rồi, ông ta sẽ tự mình lên đánh người trẻ tuổi không biết sống chết kia.
“A!” Tọa Sơn Điêu hô lên một tiếng, người đã bị đẩy ra xa mấy thước: “Vâng vâng vâng…”
Anh ta không dám cãi lại lời nói của Ngũ Phù Sênh, quay đầu liền bỏ chạy, chỉ chớp mắt đã chạy ra hơn trăm mét.
“Muốn chạy hả?”
Thấy vậy, Diệp Lâm không có đuổi theo, bởi vì Ngũ Phù Sênh đang cản anh lại.
Anh búng tay ra.
Một viên Định Hải Châu bay thẳng về phía Tọa Sơn Điêu.
Thấy vậy, Ngũ Phù Sênh giật mình, vội vàng vung tay lên đóng băng một viên.
Ngay sau đó, viên thứ hai, viên thứ ba… liên tục bay ra.
Ngũ Phù Sênh không ngờ Diệp Lâm lại có nhiều pháp khí lợi hại như thế.
Không ổn rồi!
Lúc ông ta cảm thấy không ổn, định ra tay nữa thì đã không kịp rồi.
Ngũ Phù Sênh quay đầu lại nhìn về phía Tọa Sơn Điêu.
Tọa Sơn Điêu đang chạy như bay, không biết rằng tử vong đang lặng lẽ đến.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Mấy viên Định Hải Châu cùng nhau nổ tung, lập tức nổ Tọa Sơn Điêu tan tành thành mảnh, chết ngay tại chỗ.
Chương 272: Giết người đoạt thú
Một màn Tọa Sơn Điêu bị nổ tan tành hiện ra trước mắt mọi người, khiến mọi người đều ồ lên.
“Rốt cuộc là sao thế này? Sao Tọa Sơn Điêu như là đột nhiên bị dẫm mìn rồi nổ tung vậy?”
“Chẳng lẽ là do thằng nhãi họ Diệp kia làm? Nhưng mà không thấy anh ta ném mìn?”
“Tọa Sơn Điêu xui xẻo thật đấy! Chẳng lẽ đây là kiếp nạn vốn có trong đời của anh ta? Có điều cũng coi như là trừng phạt đúng tội! Đáng đời lắm!”
Mọi người không thấy rõ Diệp Lâm ra tay như thế nào nên vừa giật mình vừa sợ hãi. Đồng thời, bọn họ cho rằng cái chết thảm thiết của Tọa Sơn Điêu là trừng phạt đúng tội.
“Sư phụ… giệt Tọa Sơn Điêu thật rồi hả?”
“Còn là giết ngay trước mặt vị cổ võ giả núi Trường Bạch kia nữa!”
“Đúng là không thể tin nổi!”
Đám người Hoa Quốc Đống xem đến sửng sốt. Có điều, bọn họ còn có chút lo lắng khi Diệp Lâm đã đắc tội với cổ võ giả núi Trường Bạch rồi, bây giờ phải làm sao để kết thúc chuyện này đây?
Cùng lúc đó, Hoàng Tam Gia đã thuận lợi đi cứu nhà họ Liễu và nhà họ Bạch.
Hai nhà nghe tin nên chạy tới hiện trường xem chiến.
Lúc vừa được cứu xong, hai nhà còn không dám tin chuyện Diệp Lâm đuổi giết Tọa Sơn Điêu.
Bây giờ, sau khi tận mắt nhìn thấy, hai nhà đều lộ ra vẻ mặt chấn động.
“Tên bị nổ kia… là Tọa Sơn Điêu hả?”
“Diệp Lâm có thể dễ dàng giết chết Tọa Sơn Điêu. Thế mà lần trước chúng ta hợp tác đối phó Diệp Lâm, có thể tồn tại trở về, đúng là cực kì may mắn!”
“Xem ra lần này… nhà họ Trương gây chuyện sai người rồi.”
Có điều, khi nhìn đến Ngũ Phù Sênh, Hoàng Tam Gia lập tức thay đổi sắc mặt. Hoàng Tam Gia nhận ra trang phục đặc biệt của Ngũ Phù Sênh đại biểu cho cổ võ giả núi Trường Bạch.
Lúc Hoàng Bì Tử trong cơ thể Hoàng Tam Gia chưa có linh trí, Hoàng Tam Gia thường đi qua lại trên núi Trường Bạch, tất nhiên cũng biết cổ võ giả xuất quỷ nhập thần khu vực núi Trường Bạch.
“Là… là cổ võ giả núi Trường Bạch?”
Hoàng Tam Gia chợt nhớ đến chuyện Tọa Sơn Điêu có liên quan đến cổ võ giả núi Trường Bạch.
Thế mà Diệp Lâm lại đánh chết Tọa Sơn Điêu ngay trước mặt tên cổ võ giả kia!
“Lần này… Diệp tiên sinh gặp phiền phức lớn rồi.”
Quả nhiên!
Khi thấy Tọa Sơn Điêu bị đánh chết ngay trước mặt mình, mà mình không thể ngăn cản được, Ngũ Phù Sênh cực kì giận dữ.
Ông ta giận dữ không phải vì Tọa Sơn Điêu chết, mà giận dữ vì mình không thể khống chế được sự sống chết của Tọa Sơn Điêu.
Rõ ràng là ông ta đã nói sẽ giữ mạng của Tọa Sơn Điêu. Kết quả là ngay trước mặt mình, ngay trước mặt bao người, đối phương đánh chết Tọa Sơn Điêu.
Làm vậy có khác gì vả mặt tại trận Ngũ Phù Sênh chứ?
Vả mặt Ngũ Phù Sênh chính là khiêu khích thế lực cổ võ núi Trường Bạch.
Không thể tha thứ được!
“Nhãi ranh, mày tìm chết!” Ngũ Phù Sênh giận tím mặt.
Một luồng uy áp khủng bố khó diễn tả thành lời và một cơn gió lạnh thổi đến, khiến mọi người xung quanh không nhịn được rùng mình, run bần bật.
“Ngũ… đại nhân…”
“Cứu… cứu tôi với…”
Lúc này, Tọa Sơn Điêu bị ba viên Định Hải Châu nổ hết tứ chi, chỉ còn dư nửa người, thế mà lại tỉnh dậy trong làn sóng lạnh thấu xương.
Anh ta giãy giụa trên mắt đất, cầu cứu với Ngũ Phù Sênh.
Có điều, Ngũ Phù Sênh không nhìn anh ta một cái nào.
Ai cũng biết rằng Tọa Sơn Điêu chỉ là hồi quang phản chiếu, hết cách cứu chữa rồi.
Thấy vậy, Diệp Lâm hơi sửng sốt, không ngờ Tọa Sơn Điêu sống dai như vậy, ba viên pháp khí nổ quanh người anh ta, mà anh ta vẫn còn chưa chết hẳn.
Có điều, Diệp Lâm lắc đầu, như là cảm nhận được gì đó.
Ngũ Phù Sênh vừa định ra tay thì… ầm ầm ầm…
Trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một cơn chấn động, thanh thế to lớn giống như là động đất.
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Ngay sau đó, một tiếng rít chói tai vang lên.
Một con quái vật khổng lồ chui lên từ dưới nền đất, xốc bay thân thể và tứ chi của Tọa Sơn Điêu lên trên không trung, rồi há miệng ra nuốt hết vào trong bụng.
Tọa Sơn Điêu sở trường hút tinh huyết hại người, chắc là dù có nằm mơ cũng không ngờ có ngày mình sẽ chết theo cách này.
Không còn xương tốt, rơi vào miệng rắn!
Nhìn thấy con rắn khổng lồ kia, mọi người đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Nhất là người nhà họ Liễu sở trường nuôi rắn, chưa từng thấy một con quái vật lớn như thế.
“Là Tiên Nhi!”
Lúc này, trong đám người nhà họ Liễu, một thiếu nữ mặc đồ tím buộc tóc đuôi ngựa hô lên.
Bởi vì ngày ngày làm bạn với rắn thần, cho nên cô nhìn một cái là nhận ra ngay con rắn khổng lồ khủng bố kia chính là rắn thần mà nhà họ Liễu bọn họ từng cung phụng.
Thiếu nữ kia là Liễu Như Yên. Cô từng tốt bụng nhắc nhở Diệp Lâm phải cẩn thận bốn đại gia tộc đuổi giết, còn từng chào tạm biệt với rắn thần.
“Nó… nó là rắn thần đại nhân?”
“Sao nhìn không giống… nó lớn hơn ít nhất là gấp đôi…”
Người nhà họ Liễu không dám tin rằng con rắn khổng lồ trước mắt chính là con rắn thần mà gia tộc bọn họ từng cung phụng.
Thay đổi nhiều quá đi!
Giờ phút này, con rắn khổng lồ ngạo nghễ nhìn đám người dưới mặt đất từ trên cao, giống như là nhìn con kiến.
Chỉ khi nhìn tới Liễu Như Yên, trong đôi mắt tàn nhẫn của nó mới có vẻ dịu dàng.
So với trước đây ở nhà họ Liễu, nó đã hoàn toàn thay đổi, thân hình to lên ít nhất là gấp đôi.
Rốt cuộc thì ngày nào Diệp Lâm cũng cho nó ăn đan dược và thiên tài địa bảo, vậy nên hiệu quả lột xác rất rõ ràng.
“Ồ, cuối cùng cũng tới rồi hả?” Diệp Lâm lạnh nhạt nói: “Xem ra tốc độ độn đất của mày còn rất chậm, theo không kịp máy bay nữa.”
Lúc đi, Diệp Lâm định mang theo con rắn khổng lồ.
Chỉ là không có bất cứ phương tiện giao thông nào chở được nó.
Vậy nên Diệp Lâm bảo nó đi một mình, dùng phương pháp độn đất, độn từ Yến Kinh đến Phụng Thiên.
Có điều, nó tới chậm hơn so với dự đoán của anh.
“Nó… nó là linh thú hả?”
Lúc này, Ngũ Phù Sênh ngạc nhiên mà nhìn về phía con rắn khổng lồ, thậm chí quên mất đánh nhau với Diệp Lâm.
Cái loại linh thú khổng lồ này rất hiếm thấy.
Nếu ông ta có thể bắt nó đi núi Trường Bạch, luyện hóa thành xà linh giữ núi, thì chắc chắn là sẽ lập công lớn.
Chuyện này còn có giá trị hơn cả chuyện cứu Tọa Sơn Điêu nữa.
“Nhãi ranh, con linh thú này là do mày nuôi hả?” Ngũ Phù Sênh tò mò hỏi.
“Đúng vậy!” Diệp Lâm nói: “Tôi là chủ nhân của nó!”
“Hay lắm… nuôi rất tốt!” Ngũ Phù Sênh vừa lòng gật đầu, trong lòng lập tức nảy lên ý định giết người đoạt thú: “Sau này nó là của núi Trường Bạch bọn tao!”
“Nhãi ranh, đi chết đi!”
Chương 273: Chiến thần đến
Ngũ Phù Sênh định đánh chết Diệp Lâm để làm linh thú không còn chủ và mình sẽ dễ dàng thu phục hơn.
Chứ nếu để một người một thú hợp tác với nhau thì có khi mình sẽ rất khó để thắng được.
Vậy nên, Ngũ Phù Sênh quyết định ra tay trước.
Ngay lúc này… ong ong ong…
Trên đầu có tiếng nổ ran.
Một chiếc máy bay trực thăng giống như diều hâu quay quanh hiện trường trên không trung.
Ngay sau đó, trên máy bay trực thăng truyền đến tiếng loa ầm ĩ.
“Đợi đã!”
Còn chưa dứt lời, một bóng đen nhảy từ trên trời xuống.
Vậy mà lại có người nhảy trực tiếp từ trên máy bay trực thăng cách đất hàng trăm mét xuống dưới đất.
“Trời ạ! Có người nhảy máy bay!”
“Làm cái gì vậy? Tự sát hả?”
“Mọi người mau tránh ra! Đừng để máu văng trúng!”
Mọi người sôi nổi tránh né, thầm nghĩ là có người nhảy máy bay tự sát.
Ngay cả Ngũ Phù Sênh cũng hoảng sợ ngẩng đầu lên. Ông ta chưa từng thấy ai nhảy máy bay tự sát hết.
“Ơ?” Còn Diệp Lâm thì sửng sốt khi nhìn thoáng qua bóng dáng đang rơi thẳng xuống đất. Anh lập tức nhận ra rằng người kia đã dồn hết lực lượng xuống hai chân, người kia không phải tự sát, mà là một vị tông sư võ đạo mạnh mẽ.
Ầm!
Một tiếng ầm vang lên.
Người kia rơi thẳng xuống đất bằng hai chân, nện ra một hố sâu rộng, vô số khe rãnh sâu mấy mét lan tràn xung quanh.
“Trời ạ!”
Hiện trường vang lên tiếng cảm thán liên tục.
“Tôi không nhìn lầm đấy chứ? Ông ta nhảy từ trên máy bay trực thăng xuống, thế mà vẫn có thể bình yên đứng tại chỗ? Khó tin quá đi!”
Bọn họ chưa từng gặp loại tình huống không thể tưởng tượng nổi này, vậy nên ai cũng trợn to mắt ra nhìn, trợn to đến mức suýt rơi tròng mắt ra ngoài luôn vậy.
Ông mặc quân phục, khí thế như hổ. Sau khi rơi xuống đất, ông nhìn về phía Diệp Lâm trước, lạnh nhạt gật đầu một cái, rồi quay sang nhìn Ngũ Phù Sênh.
“Ông… ông là chiến thần Thanh Châu?” Ngũ Phù Sênh hô lên.
Ngũ Phù Sênh nhìn một cái là nhận ra ông là Hàn Sơn Hà, chiến thần Thanh Châu, một trong chín đại chiến thần của Đại Hạ.
“Cha!” Hàn Anh đứng bên cạnh kích động gọi to.
Thật ra thì từ khoảnh khắc cha nhảy xuống máy bay, cô đã mơ hồ nhận ra bóng dáng cha, chỉ là không dám tin rằng cha lại dùng cái cách lỗ mãng như vậy lên sân khấu.
“Ha ha, đúng vậy!” Hàn Sơn Hà cười cười: “Tôi chính là chiến thần Thanh Châu!”
Bởi vì nóng lòng ngăn cản trận chiến ban nãy, cho nên ông mới bất đắc dĩ lựa chọn nhảy máy bay.
Rốt cuộc thì có khi chỉ cần chậm một giây thôi là Ngũ Phù Sênh đã ra tay rồi.
Ồ!
Xung quanh lại vang lên tiếng ồ ngạc nhiên.
Không ngờ ông ấy chính là chiến thần Thanh Châu nổi danh cả nước!
“Thảo nào dám nhảy xuống máy bay! Hóa ra là chiến thần Thanh Châu, một trong chín đại chiến thần!”
“Không chỉ có cổ võ giả núi Trường Bạch, mà còn có chiến thần Thanh Châu nữa. Hôm nay nơi đây tụ tập đông vui ghê, đúng là khiến cho chúng ta mở rộng tầm mắt!”
“Không biết giữa chiến thần Doanh Châu chúng ta và chiến thần Thanh Châu thì ai mạnh hơn đây?”
Mọi người bàn tán xôn xao.
Nghe thấy mọi người lấy cha mình ra so sánh, con trai chiến thần Doanh Châu là Đoạn Tử Du hừ nhẹ một tiếng, thầm nghĩ: Đương nhiên là cha tôi mạnh hơn rồi!
Có điều, lúc nãy chiến thần Thanh Châu là Hàn Sơn Hà nhảy từ trên máy bay trực thăng cách mặt đất hàng trăm mét xuống đất, thật sự khiến mọi người ở đây đều rất sốc.
Ngay cả Đoạn Tử Du cũng thầm hỏi không biết cha mình có làm được như vậy hay không?
Thấy vậy, Ngũ Phù Sênh không thể không nể mặt vài phần, rốt cuộc thì người trước mắt chính là chiến lực đứng đầu Đại Hạ, thực lực không hề kém với đám cổ võ giả bọn họ.
“Không biết Hàn chiến thần đến đây là có gì chỉ bảo?” Ngũ Phù Sênh ôm quyền, bình tĩnh hỏi.
“Tôi tới đây để ngăn cản hai vị đánh nhau.” Hàn Sơn Hà nói thẳng ý muốn của mình.
“Vì sao vậy?” Ngũ Phù Sênh tuy đã đoán được nhưng vẫn cảm thấy khó hiểu: “Các người quen nhau hả?”
Hàn Sơn Hà gật đầu: “Cậu trai trẻ họ Diệp này có ơn với tôi, vậy nên xin cao nhân núi Trường Bạch giơ cao đánh khẽ, đừng khó xử cậu ấy nữa.”
“Khó xử cậu ta?” Ngũ Phù Sênh cười lạnh một tiếng: “Thằng nhãi kia giết người của núi Trường Bạch chúng tôi ngay trước mặt tôi. Bây giờ tôi ra tay dạy dỗ cậu ta một trận, sao có thể gọi là khó xử?”
Nghe vậy, Hàn Sơn Hà trầm giọng nói: “Có phải người chết là Tọa Sơn Điêu hay không? Anh ta vốn dĩ là đối tượng vây giết vào hôm nay của chúng tôi!”
“Nếu không có cậu Diệp ra tay thì hai đại chiến thần chúng tôi cũng sẽ giết anh ta!”
“Cậu ấy chẳng qua là giết người thay chúng tôi mà thôi. Chẳng lẽ nếu tôi đánh chết Tọa Sơn Điêu thì đám cổ võ giả núi Trường Bạch các người sẽ không bỏ qua cho tôi, muốn ra tay dạy tôi một bài học hay sao?”
Về chuyện của Tọa Sơn Điêu, núi Trường Bạch bọn họ vốn dĩ không chiếm lý. Bây giờ nghe Hàn Sơn Hà chất vấn như thế, trong nhất thời Ngũ Phù Sênh không còn lời gì để nói.
Cuối cùng, Ngũ Phù Sênh kéo cái đạo lý muôn đời kia ra: “Chẳng lẽ Hàn chiến thần đã quên câu cổ võ không thể chịu nhục hay sao?”
“Cổ võ không thể chịu nhục, còn người Đại Hạ chúng tôi thì có thể chịu nhục, các người muốn giết là giết hả?”
Hàn Sơn Hà lớn giọng hơn nữa, nghiêm túc mà chất vấn.
“Tọa Sơn Điêu tội ác chồng chất, đôi tay dính đầy máu tươi, người dân vô tội chết trong tay anh ta không tám trăm thì cũng một nghìn, đã tới mức trời đất không dung rồi!”
“Hôm nay chúng tôi chỉ giết một người của núi Trường Bạch mà các người đã không chịu nổi rồi. Vậy số nợ máu trên tay Tọa Sơn Điêu thì sao? Núi Trường Bạch các người định ăn nói thế nào với chúng tôi?”
“Tôn trọng lúc nào cũng là lẫn nhau!”
Chương 274: Đánh tới cùng
Lời nói của Hàn Sơn Hà vang dội lại hùng hồn, lập tức khiến mọi người ở đây reo hò ủng hộ.
“Hàn chiến thần nói có lý lắm!”
“Thiên hạ khổ với cổ võ giả lâu rồi!”
“Chúng tôi không hề dám gây chuyện với cổ võ giả! Là cổ võ giả vẫn luôn ức hiếp chúng tôi!”
“Tọa Sơn Điêu tội ác chồng chất, chết chưa hết tội, xin Hàn chiến thần đòi lại công lý cho chúng tôi!”
Trong nhất thời, Ngũ Phù Sênh trở thành mục tiêu chỉ trích, kêu đánh kêu giết của mọi người.
Có chiến thần chống lưng, mọi người không còn nhiều sợ hãi với cổ võ giả nữa, vậy nên có gan nói ra một vài lời nói thật lòng.
“Theo ý của Hàn chiến thần thì chuyện này nên giải quyết thế nào?” Ngũ Phù Sênh hỏi.
“Cậu Diệp có công diệt cướp, không hề có bất cứ sai lầm nào.” Hàn Sơn Hà nói: “Oan có đầu, nợ có chủ. Đầu sỏ tội ác Tọa Sơn Điêu đã chết rồi, tôi hy vọng hai bên chúng ta có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, chuyện này dừng ở đây đi.”
Hàn Sơn Hà không muốn gây ra mâu thuẫn lớn với đám cổ võ giả. Giữ được Diệp Lâm, hai bên bắt tay làm hòa là kết quả tốt nhất.
Ngũ Phù Sênh nghĩ nghĩ rồi nói: “Được rồi, hôm nay tôi nể mặt Hàn chiến thần, chuyện này coi như xong, không truy cứu trách nhiệm của thằng nhãi kia nữa. Có điều…”
Nói đến đây, Ngũ Phù Sênh đổi giọng nói tiếp: “Tôi có thể tha cho cậu ta. Nhưng mà không thể coi như không có chuyện cậu ta giết người được, nếu không tôi biết ăn nói thế nào với bên trên?”
“Ông muốn cái gì?” Thấy đối phương bắt đầu nói điều kiện, Hàn Sơn Hà cẩn thận hỏi.
Nếu đối phương ra giá trên trời thì ông sẽ không đồng ý.
“Tôi muốn lấy con rắn kia làm bồi thường!” Ngũ Phù Sênh hỏi: “Một con súc vật đổi một mạng người, rất công bằng, đúng không?”
Cái gì?
Nghe vậy, Hàn Sơn Hà giật nảy mình, không ngờ đối phương lại ra điều kiện như thế!
Lúc nãy rơi xuống đất, ông cũng nhìn thấy con rắn khổng lồ kia, và rất bất ngờ khi thế gian này lại có một con quái vật khổng lồ như thế.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi đám tông sư núi Trường Bạch lại muốn đoạt lấy nó.
Hàn Sơn Hà quay đầu định hỏi ý kiến Diệp Lâm.
“Nằm mơ đi!”
Không đợi Hàn Sơn Hà hỏi, Diệp Lâm đã kiên quyết mà từ chối yêu cầu của Ngũ Phù Sênh.
“Tọa Sơn Điêu đáng chết! Dựa vào cái gì mà đòi dùng thú cưng của tôi đi đền mạng cho anh ta? Ông đừng mong mang nó đi!”
Nghe vậy, Ngũ Phù Sênh cười lạnh ra tiếng: “Hàn chiến thần, ông thấy rồi đấy, tôi đã nhường một bước rồi, là thằng nhãi này không biết điều!”
“Nếu mày không nỡ dùng con súc vật kia đền mạnh, thì lấy mạng của mày đi đền mạng đi!”
Ầm!
Khí lạnh quanh thân Ngũ Phù Sênh bùng nổ.
Thấy ông ta lại muốn ra tay, Hàn Sơn Hà vội vàng khuyên nhủ: “Dừng tay!”
“Điều kiện của ông có chút làm khó người khác. Hay là ông đổi điều kiện khác đi?”
“Chỉ cần chúng tôi có thể làm được, chúng tôi nhất định sẽ dốc sức làm.”
Ngũ Phù Sênh vẫn cứ đòi con linh thú kia, từ đầu đến cuối không hề thay đổi ý định.
“Tôi chỉ cần con rắn kia thôi!”
“Nếu không đồng ý thì tôi tự mình đoạt!”
Rít!
Con rắn kia dường như cũng cảm nhận được bên dưới đang cãi nhau về vấn đề sở hữu chính mình.
Nó rít lên một tiếng, trợn mắt trừng Ngũ Phù Sênh, rồi lượn quanh người Diệp Lâm, chuẩn bị cùng chủ nhân hợp tác đánh kẻ địch.
“Vậy thì đánh đi!” Diệp Lâm không chút sợ hãi.
Cổ võ giả núi Trường Bạch cũng là người. Với cái loại người này, Diệp Lâm đã từng giết hai người.
Hôm nay anh cũng không ngại giết thêm một người.
Thấy hòa giải thất bại, hai bên sắp lao vào đánh nhau…
“Nếu đã vậy…”
Lúc này, Hàn Sơn Hà bước lên từng bước một, một luồng áp lực vô hình lan tràn về phía Ngũ Phù Sênh.
Thấy vậy, Ngũ Phù Sênh giật mình lùi ra sau, thầm nghĩ: Không hổ là chiến thần Đại Hạ, thực lực không hề thua kém cổ võ giả bọn họ!
“Chẳng lẽ Hàn chiến thần muốn hợp tác với thằng nhãi kia đánh với tôi hả?” Ngũ Phù Sênh hỏi.
Nếu hai người họ hợp tác với nhau, lại thêm con rắn khổng lồ kia, thì dù là Ngũ Phù Sênh cũng không nắm chắc phần thắng.
“Không phải!” Hàn Sơn Hà lắc đầu: “Nếu ông không đồng ý thì để tôi tự mình hỏi lại ý kiến của ông vậy!”
Cái gì?
Nghe vậy, hiện trường vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
Hàn chiến thần thế mà lại định tự mình so chiêu với cổ võ giả núi Trường Bạch!
“Trời ạ! Hàn chiến thần muốn đánh nhau với cổ võ giả núi Trường Bạch! Đây chính là đại chiến thế kỷ sao hỏa đâm trái đất đấy!”
“Không biết Hàn chiến thần có thắng hay không? Tôi ủng hộ Hàn chiến thần!”
“Nói nhiều, chúng ta không phải cổ võ giả, tất nhiên là phải ủng hộ chiến thần Đại Hạ vẫn luôn bảo vệ chúng ta rồi!”
“Hàn chiến thần, cố lên!”
Hàn Anh thấy cha mình sắp tự mình ra tay thì không nhịn được có chút căng thẳng.
Tuy rằng cô biết rõ cha rất mạnh, nhưng mà đối thủ lần này của cha chính là cổ võ giả thần bí khó lường!
“Hầy… Nếu cha tôi cũng ở đây và hợp tác với chú Trần thì phần thắng sẽ lớn hơn nữa.” Đoạn Tử Du phân tích.
Có điều, Hàn Anh bất đắc dĩ lắc đầu: “Với tính tình của cha tôi, ông ấy tuyệt đối sẽ không lựa chọn hai đánh một.”
“Hàn chiến thần, ông thật sự muốn đánh nhau với tôi sao?” Ngũ Phù Sênh cũng không muốn xé rách mặt với chiến thần.
“Không phải là tôi muốn đánh nhau, mà là ông muốn đánh nhau!” Hàn Sơn Hà sửa đúng lời nói: “Ông không chịu nhường bước, tôi đành phải tự mình ra tay thôi!”
“Tôi là chiến thần Đại Hạ, bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân, vốn là trách nhiệm của tôi!”
“Nếu ông cứ đòi đánh thì tôi sẽ đánh tới cùng với ông!”
Chương 275: Một chiêu xóa sạch ơn thù
Ngay sau đó, không khí ở hiện trường đột nhiên cứng lại, trở nên vô cùng căng thẳng.
Thời gian dường như dừng lại ngay giây phút này.
Một người là cổ võ giả núi Trường Bạch.
Một người là chiến thần Thanh Châu, một trong chín chiến thần của Đại Hạ.
Hai cao thủ hàng đầu sắp đánh nhau, khiến mọi người xung quanh vừa phấn khích lại vừa căng thẳng.
Hai hổ tranh chấp, một sẽ bị thương!
Lúc này, thấy Hàn Sơn Hà ra mặt bảo vệ mình, thậm chí bất chấp tất cả mà ra tay với cổ võ giả, Diệp Lâm rất là biết ơn.
Rốt cuộc thì có người bình thường nào dám cãi lại cổ võ giả? Huống chi là đánh nhau với cổ võ giả!
Có điều, biết ơn thì biết ơn, nhưng Diệp Lâm cũng cho rằng không cần phải như thế.
Bởi vì bản thân anh có thể đối phó với tên cổ võ giả trước mặt.
Lúc Diệp Lâm định lên tiếng bảo để mình ra tay thì…
“Ha ha!” Ngũ Phù Sênh dẫn đầu cười gượng, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
“Được rồi, nếu Hàn chiến thần đã nói vậy thì tôi đây nể mặt ông một lần.”
“Mọi người biến chiến tranh thành tơ lụa dừng tay tại đây, được không?”
Nghe vậy, mọi người đều rất ngạc nhiên.
Không ngờ cổ võ giả núi Trường Bạch lại chủ động nhường bước!
Ngay sau đó, mọi người sôi nổi khen ngợi.
“Vậy mới đúng chứ!”
“Có phong độ cao thủ rồi đấy!”
“Không hổ là cổ võ núi Trường Bạch, khoan hồng độ lượng, khâm phục khâm phục!”
Hàn Sơn Hà nghe vậy thì vừa mừng vừa sợ, không ngờ đối phương lại chịu thay đổi thái độ.
“Cảm ơn!” Hàn Sơn Hà ôm quyền.
“Đừng vội cảm ơn!” Ngũ Phù Sênh khoát tay, nói: “Tôi có thể không truy cứu chuyện giết người, cũng có thể tha cho thằng nhãi kia, thậm chí là không bắt thú cưng của cậu ta. Nhưng mà tôi có một điều kiện!”
Cái gì?
Điều kiện gì nữa?
Nghe vậy, không khí ở hiện trường lập tức trở nên áp lực.
Không biết Ngũ Phù Sênh lại đưa ra điều kiện khắc nghiệt gì nữa đây?
Xem ra là không muốn để yên đây mà!
“Muốn đánh thì đánh, không đánh thì cút, nói nhiều như thế làm gì?” Lúc này, Diệp Lâm có chút khó chịu với cái tính lề mề của đối phương.
Hàn Sơn Hà vội vàng ra hiệu cho Diệp Lâm đừng sốt ruột, hỏi: “Điều kiện gì?”
Ngũ Phù Sênh hừ lạnh một tiếng, cực kì khó chịu với thái độ của Diệp Lâm.
“Hàn chiến thần, ông cũng thấy rồi đấy, thằng nhãi này năm lần bảy lượt khinh thường tôi, không coi núi Trường Bạch chúng tôi ra gì. Nếu cứ vậy mà bỏ qua thì chẳng phải là cổ võ giả núi Trường Bạch chúng tôi sợ cậu ta hay sao? Một khi tôi nhường bước, chẳng phải là khắp thiên hạ sẽ khinh bỉ chúng tôi hay sao?”
Nghe vậy, mọi người sôi nổi đáp: “Không dám không dám!”
“Ai dám khinh bỉ cổ võ giả các người chứ!”
“Đúng vậy, chúng tôi tuyệt đối không dám!”
Ngũ Phù Sênh hừ lạnh một tiếng, nói: “Các người ngoài miệng nói không dám, chứ trong lòng thì lại dám, đừng tưởng rằng tôi không biết các người đang nghĩ gì!”
“Tóm lại, tôi cần phải đòi lại một chút mặt mũi, nếu không khi quay về núi Trường Bạch, tôi biết ăn nói thế nào với bên trên?”
Hàn Sơn Hà hỏi tiếp: “Ông muốn cái gì? Đòi mặt mũi thế nào?”
“Một chiêu!” Ngũ Phù Sênh giơ một ngón tay lên, hùng hổ nói: “Tôi chỉ ra một chiêu phát tiết buồn bực trong lòng, sau đó liền xóa bỏ toàn bộ!”
“Được!” Hàn Sơn Hà đáp: “Tôi sẽ tiếp một chiêu của ông!”
Ngũ Phù Sênh lắc đầu: “Không phải ông, mà là cậu ta!”
Dứt lời, Ngũ Phù Sênh chỉ về phía Diệp Lâm: “Tôi muốn thằng nhãi này tiếp một chiêu của tôi!”
Cái gì?
Nghe vậy, Hàn Sơn Hà giật mình, mọi người xung quanh cũng bừng tỉnh.
Nói đến nói đi, đối phương vẫn không chịu tha cho Diệp Lâm.
Tuy nói chỉ có một chiêu, nhưng nếu dốc sức đánh ra thì một chiêu cũng đủ rồi.
Ăn một chiêu của cổ võ giả núi Trường Bạch, dù không chết thì cũng sẽ tàn phế.
“Ơ kìa…” Hàn Sơn Hà do dự.
“Sao hả?” Ngũ Phù Sênh lạnh lùng nói: “Tôi đã từ đánh nhau bình thường, nhường một bước thành ra một chiêu, các người còn chưa vừa lòng hay sao? Rốt cuộc là ai đang được một tấc lại muốn tiến một thước?”
“Hay là để tôi quỳ xuống dập đầu với các người cho rồi?”
Hàn Sơn Hà cười xấu hổ, nói: “Không dám!”
“Một chiêu đúng không?” Lúc này, Diệp Lâm nói: “Một chiêu cũng được, mười chiêu cũng không sao, lên đi!”
Nghe Diệp Lâm nói vậy, mọi người xung quanh đều chấn động.
Đã lúc nào rồi mà còn dám lên mặt với cổ võ giả núi Trường Bạch nữa hả?
Nếu thật sự chọc giận đối phương, thì ngay cả Hàn chiến thần cũng không bảo vệ được anh đâu!
“Ha ha!” Ngũ Phù Sênh cười lạnh nói: “Hàn chiến thần, nếu thằng nhãi này đồng ý rồi thì ông hãy tránh ra đi!”
“Đây là trận đấu giữa tôi và cậu ta! Một chiêu xóa sạch ơn thù!”
Hàn Sơn Hà lùi lại bên cạnh Diệp Lâm, hỏi: “Cậu nắm chắc không? Cảm thấy ổn chứ?”
Thật ra thì Hàn Sơn Hà đang định nói dời một chiêu này sang vài năm sau.
Rốt cuộc thì ở trong mắt ông, với thực lực và tiềm lực của Diệp Lâm, cho anh vào quân đội rèn luyện ba bốn năm là có thể ngang tài ngang sức với đám cổ võ giả.
Tóm lại là sẽ nắm chắc phần thắng hơn là đấu ngay bây giờ.
“Yên tâm đi!” Diệp Lâm nói: “Cảm ơn Hàn chiến thần. Tôi nhận ý tốt của ông!”
“Nếu đối phương nhắm ngay tôi, thì cứ giao cho tôi tự giải quyết đi!”
Hàn Sơn Hà gật đầu: “Vậy cũng được.”
Diệp Lâm đã nói vậy rồi, Hàn Sơn Hà cũng tôn trọng sự lựa chọn của Diệp Lâm.
Dù sao thì có mình ở đây, nếu đối phương thật sự muốn giết chết Diệp Lâm thì mình cũng có thể kịp thời ra tay ngăn cản.
“Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ cậu.” Hàn Sơn Hà đứng sau lưng Diệp Lâm, nhỏ giọng truyền âm.
Nghe vậy, Diệp Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục đi lên phía trước.
“Lên đi!” Diệp Lâm chắp tay đứng thẳng, dường như là đang dùng tư thế bề trên tiếp thu khiêu chiến của bề dưới: “Ra chiêu đi!”
Thấy vậy, trong mắt Ngũ Phù Sênh hiện lên vẻ tàn nhẫn.
“Nhãi ranh, là tự mày tìm đường chết!”
Ông ta không định lấy mạng Diệp Lâm, chỉ cần đánh cho tàn phế là được.
Rốt cuộc thì bọn họ có thể giết người thường trong thế giới bình thường bất cứ lúc nào mình muốn, không cần thiết phải giết người ngay mặt chiến thần Đại Hạ, khiến cho cả hai bên đều không vui.
Có điều, bây giờ xem ra là nếu không giết cậu ta thì khó quên được mối hận trong lòng.
“Xem chiêu!”
Ngũ Phù Sênh hét lớn một tiếng, dốc hết sức lực đánh ra một chiêu.
Ngay khoảnh khắc này, gió to gào thét xung quanh, nhiệt độ không khí giảm mạnh.
Một chưởng của Ngũ Phù Sênh dường như mang theo sóng lạnh vô tận, đóng băng tất cả mọi thứ xung quanh.
“Hay lắm!” Diệp Lâm hô to lên, rất là thích thú khi được so chiêu với cao thủ.
Anh dùng long quyền giống như ngọn lửa phun trào lao về phía đối phương.
Diệp Lâm ngũ hành thuộc hỏa, vừa lúc hợp với quyền pháp mang tính ngũ hành, giống như đốt cháy ngọn lửa, thiêu rụi mọi thứ.
Lửa có thể hòa tan băng. Chỉ là băng thuộc nước, cũng là một loại khắc chế lửa.
Chỉ trong khoảnh khắc…
Một người dùng long quyền, thế lửa ngập trời, đốt cháy tất cả.
Một người dùng hàn chưởng, khí lạnh bùng nổ, đóng băng vạn dặm.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên.
Giây phút quyền chưởng va chạm vào nhau, giống như sao hỏa đâm trái đất, làn sóng không khí lan tràn, thổi bay mọi thứ xung quanh, cỏ cây khô héo, mặt đất rạn nứt.
Ngay sau đó, cả người Diệp Lâm giống như là bị đóng băng, toàn thân bao phủ một lớp băng dày lạnh lẽo.
Còn Ngũ Phù Sênh thì lùi ra liên tục mấy chục bước mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Có điều, khí huyết trong cơ thể dâng trào, sông cuộn biển gầm, toàn thân nóng bừng, cực kì khó chịu.
Cái gì?
Người thì có thể mang đi, nhưng mạng thì phải giữ lại?
Vậy chẳng phải là bảo bọn họ mang một thi thể đi về hay sao?
Chắc Diệp Lâm là người đầu tiên dám nói năng như thế với cổ võ giả!
Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều rất hoảng hốt.
“Có khi nào anh ta điên rồi không? Dám nói năng như thế với cổ võ giả núi Trường Bạch?”
“Chẳng lẽ anh ta không biết cổ võ giả mang ý nghĩa gì hả? Cổ võ không thể chịu nhục! Đừng nói anh ta chỉ là người thường, cho dù là thống đốc phủ Phụng Thiên còn ở đây thì cũng không dám làm càn với cổ võ như thế!”
“Ha ha, anh ta cho rằng đánh thắng được Tọa Sơn Điêu là có tư cách lên mặt với cổ võ giả? Đúng là không biết tự lượng sức mình!”
Mọi người đều cảm thấy tiếc nuối trước sự kiêu ngạo và vô tri của Diệp Lâm.
Vốn dĩ đánh thắng Tọa Sơn Điêu đã là được cả danh lẫn lợi rồi, cần gì phải gây chuyện với cổ võ giả chứ?
Chẳng phải là tự tìm điều không vui cho mình hay sao?
“Long Vương, thôi bỏ đi!” Hoàng Tiềm vội vàng lên tiếng ngăn cản, sợ Diệp Lâm nói ra gì đó khó nghe hơn, rồi chọc giận cổ võ giả núi Trường Bạch, vậy thì sẽ mất nhiều hơn được.
“Đúng vậy, sư phụ.” Hoa Quốc Đống nuốt nước bọt, nói: “Để bọn họ dẫn người đi đi. Dù sao lần này chúng ta tới đây là để tính sổ với nhà họ Trương, lại nói chúng ta và Tọa Sơn Điêu không có ân oán gì cả.”
Lúc này, ngay cả Hàn Anh cũng đi lên hòa giải: “Hành động diệt cướp dừng ở đây. Diệp tiên sinh, chúng ta thu tay lại đi, nể mặt vị cổ võ giả này một lần.”
Hàn Anh biết nếu tiếp tục tranh cãi thì bên chịu thiệt sẽ là bọn họ.
Người bình thường có tư cách gì để nói đạo lý với cổ võ giả?
“Thức thời mới là thông minh. Thôi bỏ đi!” Đoạn Tử Du cũng nói.
Thấy vậy, Tọa Sơn Điêu cười lạnh thành tiếng: “Nhãi ranh, mày dám không nể mặt cổ võ giả núi Trường Bạch, đúng là tìm chết!”
“Tao đứng ở ngay đây, xem mày có dám động đến tao không?”
Tọa Sơn Điêu chống nạnh, đứng ở một bên phía sau Ngũ Phù Sênh, dáng vẻ cáo mượn oai hùm. Anh ta chắc chắn rằng Diệp Lâm chỉ nói cho mạnh miệng thôi, chứ không dám thật sự ra tay.
Cho Diệp Lâm mười lá gan thì Diệp Lâm cũng không dám giết người ngay trước mặt cổ võ giả.
Giờ phút này, Ngũ Phù Sênh lạnh lùng cười nói: “Mày chưa đủ bản lĩnh giết người ngay trước mặt tao đâu!”
Lúc này, cho dù người khác khuyên nhủ thế nào, uy hiếp ra sao, thì Diệp Lâm vẫn cứ giữ vững ý định của mình.
“Hôm nay tôi chắc chắn sẽ lấy mạng của Tọa Sơn Điêu.”
Vừa dứt lời, kiếm trong tay Diệp Lâm chợt bay thẳng về phía Tọa Sơn Điêu.
“Hít hà!!!”
Thấy vậy, mọi người đều giật nảy mình lên.
Không ai dám tin rằng Diệp Lâm thế mà lại ra tay thật sự?
Dám giết người ngay trước mặt cổ võ giả?
Không muốn sống nữa hả?
“Sư phụ!” Hoa Quốc Đống hô lên, mở to mắt ra nhìn.
“Đừng… đừng ra tay mà… Long Vương!” Hoàng Tiềm cảm thấy không ổn rồi.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.
Kiếm của Diệp Lâm vừa nhanh vừa sắc bén.
Lúc người khác thấy rõ chiêu thức thì kiếm đã kề sát bên cổ họng Tọa Sơn Điêu rồi.
“A!”
Thấy vậy, Tọa Sơn Điêu sợ tới mức ngây người ra, nhìn về phía Diệp Lâm bằng ánh mắt như nhìn kẻ điên.
Anh ta thầm nghĩ thằng nhãi này điên rồi sao, dám ra tay thật hả?
Không chịu dừng đúng không?
“Ngũ đại nhân, cứu tôi với!”
Tọa Sơn Điêu đang bị thương nặng, lại còn không đề phòng, tất nhiên là khó tránh được một kiếm kia.
Thấy vậy, Ngũ Phù Sênh lạnh giọng quát: “Hay lắm, mày dám ra tay thật hả?”
“Mày coi cổ võ giả núi Trường Bạch bọn tao là không khí hả?”
Bị Diệp Lâm ngó lơ, Ngũ Phù Sênh tức điên lên, quát lớn một tiếng, trên người tỏa ra khí lạnh.
Ngay sau đó, Ngũ Phù Sênh vung đôi tay lên, hàng vạn cơn gió tuyết chợt ngưng tụ, tạo thành một kết giới băng lạnh che trước mặt Tọa Sơn Điêu.
Keng!
Một tiếng nặng nề vang lên.
Kiếm của Diệp Lâm dừng ở giữa không trung. Một lớp sương lạnh mỏng phủ lên trên thân kiếm.
“Kiếm tốt!” Ngũ Phù Sênh khen một tiếng.
Bất cứ loại vũ khí nào khi đâm vào sương lạnh do mình tạo thành, đều sẽ giống như thủy tinh cứ rơi là vỡ.
Vậy mà kiếm trong tay Diệp Lâm lại chỉ bị phủ một lớp sương lạnh mỏng, cứng rắn không vỡ.
Cho dù là ở giới cổ võ của bọn họ, kiếm của Diệp Lâm cũng là vũ khí tốt khiến người ta thèm muốn.
Đồng thời, Ngũ Phù Sênh cũng cảm thấy kiếm trong tay Diệp Lâm quen quen, dường như là đã gặp ở đâu rồi.
“Ha ha!” Thấy vậy, Tọa Sơn Điêu lại trở nên đắc ý: “Lại đây, giết tao đi! Sao lại dừng kiếm giữa không trung, không tiếp tục đánh nữa?”
“Hay là để tao đi lên một bước?”
“Ha ha, để tao xem là mày lợi hại hay là vì cổ võ giả này lợi hại?”
Một kiếm bị chặn thì tiếp tục một kiếm khác.
“Kiếm Ý Vô Tẫn… phá!”
Diệp Lâm hét to lên, vung kiếm trong tay lần nữa.
Giờ phút này, một thanh kiếm khổng lồ lướt nhanh trong không trung, giống như là một con tàu chiến hạm, mênh mông cuồn cuộn, nghiền áp những nơi nó đi qua.
Kiếm khí tung bay, thanh kiếm dường như xuyên thủng sông băng.
Kết giới băng lạnh do Ngũ Phù Sênh chế tạo đột nhiên tan vỡ.
Kiếm khí tiếp tục đâm thẳng về phía Tọa Sơn Điêu.
“Ơ?” Ngũ Phù Sênh cảm thấy kiếm khí nghiêm nghị, khiến hô hấp của mình có trong khoảnh khắc bị ngừng lại.
Nguy hiểm!
Một suy nghĩ chợt lướt qua.
Nếu để ông ta đỡ thì ông ta cũng không thể đỡ được uy lực một kiếm kia, nói gì đến Tọa Sơn Điêu.
“Chạy đi!”
Ngũ Phù Sênh không định đối đầu với một kiếm kia. Ông ta quay người đánh một chưởng về phía Tọa Sơn Điêu, rồi ra lệnh cho Tọa Sơn Điêu mau chạy đi.
Ở trong mắt Ngũ Phù Sênh, có Tọa Sơn Điêu ở đây chẳng khác gì kéo chân sau, khiến ông ta có chút vướng chân vướng tay.
Chờ ông ta đuổi Tọa Sơn Điêu đi rồi, ông ta sẽ tự mình lên đánh người trẻ tuổi không biết sống chết kia.
“A!” Tọa Sơn Điêu hô lên một tiếng, người đã bị đẩy ra xa mấy thước: “Vâng vâng vâng…”
Anh ta không dám cãi lại lời nói của Ngũ Phù Sênh, quay đầu liền bỏ chạy, chỉ chớp mắt đã chạy ra hơn trăm mét.
“Muốn chạy hả?”
Thấy vậy, Diệp Lâm không có đuổi theo, bởi vì Ngũ Phù Sênh đang cản anh lại.
Anh búng tay ra.
Một viên Định Hải Châu bay thẳng về phía Tọa Sơn Điêu.
Thấy vậy, Ngũ Phù Sênh giật mình, vội vàng vung tay lên đóng băng một viên.
Ngay sau đó, viên thứ hai, viên thứ ba… liên tục bay ra.
Ngũ Phù Sênh không ngờ Diệp Lâm lại có nhiều pháp khí lợi hại như thế.
Không ổn rồi!
Lúc ông ta cảm thấy không ổn, định ra tay nữa thì đã không kịp rồi.
Ngũ Phù Sênh quay đầu lại nhìn về phía Tọa Sơn Điêu.
Tọa Sơn Điêu đang chạy như bay, không biết rằng tử vong đang lặng lẽ đến.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Mấy viên Định Hải Châu cùng nhau nổ tung, lập tức nổ Tọa Sơn Điêu tan tành thành mảnh, chết ngay tại chỗ.
Chương 272: Giết người đoạt thú
Một màn Tọa Sơn Điêu bị nổ tan tành hiện ra trước mắt mọi người, khiến mọi người đều ồ lên.
“Rốt cuộc là sao thế này? Sao Tọa Sơn Điêu như là đột nhiên bị dẫm mìn rồi nổ tung vậy?”
“Chẳng lẽ là do thằng nhãi họ Diệp kia làm? Nhưng mà không thấy anh ta ném mìn?”
“Tọa Sơn Điêu xui xẻo thật đấy! Chẳng lẽ đây là kiếp nạn vốn có trong đời của anh ta? Có điều cũng coi như là trừng phạt đúng tội! Đáng đời lắm!”
Mọi người không thấy rõ Diệp Lâm ra tay như thế nào nên vừa giật mình vừa sợ hãi. Đồng thời, bọn họ cho rằng cái chết thảm thiết của Tọa Sơn Điêu là trừng phạt đúng tội.
“Sư phụ… giệt Tọa Sơn Điêu thật rồi hả?”
“Còn là giết ngay trước mặt vị cổ võ giả núi Trường Bạch kia nữa!”
“Đúng là không thể tin nổi!”
Đám người Hoa Quốc Đống xem đến sửng sốt. Có điều, bọn họ còn có chút lo lắng khi Diệp Lâm đã đắc tội với cổ võ giả núi Trường Bạch rồi, bây giờ phải làm sao để kết thúc chuyện này đây?
Cùng lúc đó, Hoàng Tam Gia đã thuận lợi đi cứu nhà họ Liễu và nhà họ Bạch.
Hai nhà nghe tin nên chạy tới hiện trường xem chiến.
Lúc vừa được cứu xong, hai nhà còn không dám tin chuyện Diệp Lâm đuổi giết Tọa Sơn Điêu.
Bây giờ, sau khi tận mắt nhìn thấy, hai nhà đều lộ ra vẻ mặt chấn động.
“Tên bị nổ kia… là Tọa Sơn Điêu hả?”
“Diệp Lâm có thể dễ dàng giết chết Tọa Sơn Điêu. Thế mà lần trước chúng ta hợp tác đối phó Diệp Lâm, có thể tồn tại trở về, đúng là cực kì may mắn!”
“Xem ra lần này… nhà họ Trương gây chuyện sai người rồi.”
Có điều, khi nhìn đến Ngũ Phù Sênh, Hoàng Tam Gia lập tức thay đổi sắc mặt. Hoàng Tam Gia nhận ra trang phục đặc biệt của Ngũ Phù Sênh đại biểu cho cổ võ giả núi Trường Bạch.
Lúc Hoàng Bì Tử trong cơ thể Hoàng Tam Gia chưa có linh trí, Hoàng Tam Gia thường đi qua lại trên núi Trường Bạch, tất nhiên cũng biết cổ võ giả xuất quỷ nhập thần khu vực núi Trường Bạch.
“Là… là cổ võ giả núi Trường Bạch?”
Hoàng Tam Gia chợt nhớ đến chuyện Tọa Sơn Điêu có liên quan đến cổ võ giả núi Trường Bạch.
Thế mà Diệp Lâm lại đánh chết Tọa Sơn Điêu ngay trước mặt tên cổ võ giả kia!
“Lần này… Diệp tiên sinh gặp phiền phức lớn rồi.”
Quả nhiên!
Khi thấy Tọa Sơn Điêu bị đánh chết ngay trước mặt mình, mà mình không thể ngăn cản được, Ngũ Phù Sênh cực kì giận dữ.
Ông ta giận dữ không phải vì Tọa Sơn Điêu chết, mà giận dữ vì mình không thể khống chế được sự sống chết của Tọa Sơn Điêu.
Rõ ràng là ông ta đã nói sẽ giữ mạng của Tọa Sơn Điêu. Kết quả là ngay trước mặt mình, ngay trước mặt bao người, đối phương đánh chết Tọa Sơn Điêu.
Làm vậy có khác gì vả mặt tại trận Ngũ Phù Sênh chứ?
Vả mặt Ngũ Phù Sênh chính là khiêu khích thế lực cổ võ núi Trường Bạch.
Không thể tha thứ được!
“Nhãi ranh, mày tìm chết!” Ngũ Phù Sênh giận tím mặt.
Một luồng uy áp khủng bố khó diễn tả thành lời và một cơn gió lạnh thổi đến, khiến mọi người xung quanh không nhịn được rùng mình, run bần bật.
“Ngũ… đại nhân…”
“Cứu… cứu tôi với…”
Lúc này, Tọa Sơn Điêu bị ba viên Định Hải Châu nổ hết tứ chi, chỉ còn dư nửa người, thế mà lại tỉnh dậy trong làn sóng lạnh thấu xương.
Anh ta giãy giụa trên mắt đất, cầu cứu với Ngũ Phù Sênh.
Có điều, Ngũ Phù Sênh không nhìn anh ta một cái nào.
Ai cũng biết rằng Tọa Sơn Điêu chỉ là hồi quang phản chiếu, hết cách cứu chữa rồi.
Thấy vậy, Diệp Lâm hơi sửng sốt, không ngờ Tọa Sơn Điêu sống dai như vậy, ba viên pháp khí nổ quanh người anh ta, mà anh ta vẫn còn chưa chết hẳn.
Có điều, Diệp Lâm lắc đầu, như là cảm nhận được gì đó.
Ngũ Phù Sênh vừa định ra tay thì… ầm ầm ầm…
Trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một cơn chấn động, thanh thế to lớn giống như là động đất.
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Ngay sau đó, một tiếng rít chói tai vang lên.
Một con quái vật khổng lồ chui lên từ dưới nền đất, xốc bay thân thể và tứ chi của Tọa Sơn Điêu lên trên không trung, rồi há miệng ra nuốt hết vào trong bụng.
Tọa Sơn Điêu sở trường hút tinh huyết hại người, chắc là dù có nằm mơ cũng không ngờ có ngày mình sẽ chết theo cách này.
Không còn xương tốt, rơi vào miệng rắn!
Nhìn thấy con rắn khổng lồ kia, mọi người đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Nhất là người nhà họ Liễu sở trường nuôi rắn, chưa từng thấy một con quái vật lớn như thế.
“Là Tiên Nhi!”
Lúc này, trong đám người nhà họ Liễu, một thiếu nữ mặc đồ tím buộc tóc đuôi ngựa hô lên.
Bởi vì ngày ngày làm bạn với rắn thần, cho nên cô nhìn một cái là nhận ra ngay con rắn khổng lồ khủng bố kia chính là rắn thần mà nhà họ Liễu bọn họ từng cung phụng.
Thiếu nữ kia là Liễu Như Yên. Cô từng tốt bụng nhắc nhở Diệp Lâm phải cẩn thận bốn đại gia tộc đuổi giết, còn từng chào tạm biệt với rắn thần.
“Nó… nó là rắn thần đại nhân?”
“Sao nhìn không giống… nó lớn hơn ít nhất là gấp đôi…”
Người nhà họ Liễu không dám tin rằng con rắn khổng lồ trước mắt chính là con rắn thần mà gia tộc bọn họ từng cung phụng.
Thay đổi nhiều quá đi!
Giờ phút này, con rắn khổng lồ ngạo nghễ nhìn đám người dưới mặt đất từ trên cao, giống như là nhìn con kiến.
Chỉ khi nhìn tới Liễu Như Yên, trong đôi mắt tàn nhẫn của nó mới có vẻ dịu dàng.
So với trước đây ở nhà họ Liễu, nó đã hoàn toàn thay đổi, thân hình to lên ít nhất là gấp đôi.
Rốt cuộc thì ngày nào Diệp Lâm cũng cho nó ăn đan dược và thiên tài địa bảo, vậy nên hiệu quả lột xác rất rõ ràng.
“Ồ, cuối cùng cũng tới rồi hả?” Diệp Lâm lạnh nhạt nói: “Xem ra tốc độ độn đất của mày còn rất chậm, theo không kịp máy bay nữa.”
Lúc đi, Diệp Lâm định mang theo con rắn khổng lồ.
Chỉ là không có bất cứ phương tiện giao thông nào chở được nó.
Vậy nên Diệp Lâm bảo nó đi một mình, dùng phương pháp độn đất, độn từ Yến Kinh đến Phụng Thiên.
Có điều, nó tới chậm hơn so với dự đoán của anh.
“Nó… nó là linh thú hả?”
Lúc này, Ngũ Phù Sênh ngạc nhiên mà nhìn về phía con rắn khổng lồ, thậm chí quên mất đánh nhau với Diệp Lâm.
Cái loại linh thú khổng lồ này rất hiếm thấy.
Nếu ông ta có thể bắt nó đi núi Trường Bạch, luyện hóa thành xà linh giữ núi, thì chắc chắn là sẽ lập công lớn.
Chuyện này còn có giá trị hơn cả chuyện cứu Tọa Sơn Điêu nữa.
“Nhãi ranh, con linh thú này là do mày nuôi hả?” Ngũ Phù Sênh tò mò hỏi.
“Đúng vậy!” Diệp Lâm nói: “Tôi là chủ nhân của nó!”
“Hay lắm… nuôi rất tốt!” Ngũ Phù Sênh vừa lòng gật đầu, trong lòng lập tức nảy lên ý định giết người đoạt thú: “Sau này nó là của núi Trường Bạch bọn tao!”
“Nhãi ranh, đi chết đi!”
Chương 273: Chiến thần đến
Ngũ Phù Sênh định đánh chết Diệp Lâm để làm linh thú không còn chủ và mình sẽ dễ dàng thu phục hơn.
Chứ nếu để một người một thú hợp tác với nhau thì có khi mình sẽ rất khó để thắng được.
Vậy nên, Ngũ Phù Sênh quyết định ra tay trước.
Ngay lúc này… ong ong ong…
Trên đầu có tiếng nổ ran.
Một chiếc máy bay trực thăng giống như diều hâu quay quanh hiện trường trên không trung.
Ngay sau đó, trên máy bay trực thăng truyền đến tiếng loa ầm ĩ.
“Đợi đã!”
Còn chưa dứt lời, một bóng đen nhảy từ trên trời xuống.
Vậy mà lại có người nhảy trực tiếp từ trên máy bay trực thăng cách đất hàng trăm mét xuống dưới đất.
“Trời ạ! Có người nhảy máy bay!”
“Làm cái gì vậy? Tự sát hả?”
“Mọi người mau tránh ra! Đừng để máu văng trúng!”
Mọi người sôi nổi tránh né, thầm nghĩ là có người nhảy máy bay tự sát.
Ngay cả Ngũ Phù Sênh cũng hoảng sợ ngẩng đầu lên. Ông ta chưa từng thấy ai nhảy máy bay tự sát hết.
“Ơ?” Còn Diệp Lâm thì sửng sốt khi nhìn thoáng qua bóng dáng đang rơi thẳng xuống đất. Anh lập tức nhận ra rằng người kia đã dồn hết lực lượng xuống hai chân, người kia không phải tự sát, mà là một vị tông sư võ đạo mạnh mẽ.
Ầm!
Một tiếng ầm vang lên.
Người kia rơi thẳng xuống đất bằng hai chân, nện ra một hố sâu rộng, vô số khe rãnh sâu mấy mét lan tràn xung quanh.
“Trời ạ!”
Hiện trường vang lên tiếng cảm thán liên tục.
“Tôi không nhìn lầm đấy chứ? Ông ta nhảy từ trên máy bay trực thăng xuống, thế mà vẫn có thể bình yên đứng tại chỗ? Khó tin quá đi!”
Bọn họ chưa từng gặp loại tình huống không thể tưởng tượng nổi này, vậy nên ai cũng trợn to mắt ra nhìn, trợn to đến mức suýt rơi tròng mắt ra ngoài luôn vậy.
Ông mặc quân phục, khí thế như hổ. Sau khi rơi xuống đất, ông nhìn về phía Diệp Lâm trước, lạnh nhạt gật đầu một cái, rồi quay sang nhìn Ngũ Phù Sênh.
“Ông… ông là chiến thần Thanh Châu?” Ngũ Phù Sênh hô lên.
Ngũ Phù Sênh nhìn một cái là nhận ra ông là Hàn Sơn Hà, chiến thần Thanh Châu, một trong chín đại chiến thần của Đại Hạ.
“Cha!” Hàn Anh đứng bên cạnh kích động gọi to.
Thật ra thì từ khoảnh khắc cha nhảy xuống máy bay, cô đã mơ hồ nhận ra bóng dáng cha, chỉ là không dám tin rằng cha lại dùng cái cách lỗ mãng như vậy lên sân khấu.
“Ha ha, đúng vậy!” Hàn Sơn Hà cười cười: “Tôi chính là chiến thần Thanh Châu!”
Bởi vì nóng lòng ngăn cản trận chiến ban nãy, cho nên ông mới bất đắc dĩ lựa chọn nhảy máy bay.
Rốt cuộc thì có khi chỉ cần chậm một giây thôi là Ngũ Phù Sênh đã ra tay rồi.
Ồ!
Xung quanh lại vang lên tiếng ồ ngạc nhiên.
Không ngờ ông ấy chính là chiến thần Thanh Châu nổi danh cả nước!
“Thảo nào dám nhảy xuống máy bay! Hóa ra là chiến thần Thanh Châu, một trong chín đại chiến thần!”
“Không chỉ có cổ võ giả núi Trường Bạch, mà còn có chiến thần Thanh Châu nữa. Hôm nay nơi đây tụ tập đông vui ghê, đúng là khiến cho chúng ta mở rộng tầm mắt!”
“Không biết giữa chiến thần Doanh Châu chúng ta và chiến thần Thanh Châu thì ai mạnh hơn đây?”
Mọi người bàn tán xôn xao.
Nghe thấy mọi người lấy cha mình ra so sánh, con trai chiến thần Doanh Châu là Đoạn Tử Du hừ nhẹ một tiếng, thầm nghĩ: Đương nhiên là cha tôi mạnh hơn rồi!
Có điều, lúc nãy chiến thần Thanh Châu là Hàn Sơn Hà nhảy từ trên máy bay trực thăng cách mặt đất hàng trăm mét xuống đất, thật sự khiến mọi người ở đây đều rất sốc.
Ngay cả Đoạn Tử Du cũng thầm hỏi không biết cha mình có làm được như vậy hay không?
Thấy vậy, Ngũ Phù Sênh không thể không nể mặt vài phần, rốt cuộc thì người trước mắt chính là chiến lực đứng đầu Đại Hạ, thực lực không hề kém với đám cổ võ giả bọn họ.
“Không biết Hàn chiến thần đến đây là có gì chỉ bảo?” Ngũ Phù Sênh ôm quyền, bình tĩnh hỏi.
“Tôi tới đây để ngăn cản hai vị đánh nhau.” Hàn Sơn Hà nói thẳng ý muốn của mình.
“Vì sao vậy?” Ngũ Phù Sênh tuy đã đoán được nhưng vẫn cảm thấy khó hiểu: “Các người quen nhau hả?”
Hàn Sơn Hà gật đầu: “Cậu trai trẻ họ Diệp này có ơn với tôi, vậy nên xin cao nhân núi Trường Bạch giơ cao đánh khẽ, đừng khó xử cậu ấy nữa.”
“Khó xử cậu ta?” Ngũ Phù Sênh cười lạnh một tiếng: “Thằng nhãi kia giết người của núi Trường Bạch chúng tôi ngay trước mặt tôi. Bây giờ tôi ra tay dạy dỗ cậu ta một trận, sao có thể gọi là khó xử?”
Nghe vậy, Hàn Sơn Hà trầm giọng nói: “Có phải người chết là Tọa Sơn Điêu hay không? Anh ta vốn dĩ là đối tượng vây giết vào hôm nay của chúng tôi!”
“Nếu không có cậu Diệp ra tay thì hai đại chiến thần chúng tôi cũng sẽ giết anh ta!”
“Cậu ấy chẳng qua là giết người thay chúng tôi mà thôi. Chẳng lẽ nếu tôi đánh chết Tọa Sơn Điêu thì đám cổ võ giả núi Trường Bạch các người sẽ không bỏ qua cho tôi, muốn ra tay dạy tôi một bài học hay sao?”
Về chuyện của Tọa Sơn Điêu, núi Trường Bạch bọn họ vốn dĩ không chiếm lý. Bây giờ nghe Hàn Sơn Hà chất vấn như thế, trong nhất thời Ngũ Phù Sênh không còn lời gì để nói.
Cuối cùng, Ngũ Phù Sênh kéo cái đạo lý muôn đời kia ra: “Chẳng lẽ Hàn chiến thần đã quên câu cổ võ không thể chịu nhục hay sao?”
“Cổ võ không thể chịu nhục, còn người Đại Hạ chúng tôi thì có thể chịu nhục, các người muốn giết là giết hả?”
Hàn Sơn Hà lớn giọng hơn nữa, nghiêm túc mà chất vấn.
“Tọa Sơn Điêu tội ác chồng chất, đôi tay dính đầy máu tươi, người dân vô tội chết trong tay anh ta không tám trăm thì cũng một nghìn, đã tới mức trời đất không dung rồi!”
“Hôm nay chúng tôi chỉ giết một người của núi Trường Bạch mà các người đã không chịu nổi rồi. Vậy số nợ máu trên tay Tọa Sơn Điêu thì sao? Núi Trường Bạch các người định ăn nói thế nào với chúng tôi?”
“Tôn trọng lúc nào cũng là lẫn nhau!”
Chương 274: Đánh tới cùng
Lời nói của Hàn Sơn Hà vang dội lại hùng hồn, lập tức khiến mọi người ở đây reo hò ủng hộ.
“Hàn chiến thần nói có lý lắm!”
“Thiên hạ khổ với cổ võ giả lâu rồi!”
“Chúng tôi không hề dám gây chuyện với cổ võ giả! Là cổ võ giả vẫn luôn ức hiếp chúng tôi!”
“Tọa Sơn Điêu tội ác chồng chất, chết chưa hết tội, xin Hàn chiến thần đòi lại công lý cho chúng tôi!”
Trong nhất thời, Ngũ Phù Sênh trở thành mục tiêu chỉ trích, kêu đánh kêu giết của mọi người.
Có chiến thần chống lưng, mọi người không còn nhiều sợ hãi với cổ võ giả nữa, vậy nên có gan nói ra một vài lời nói thật lòng.
“Theo ý của Hàn chiến thần thì chuyện này nên giải quyết thế nào?” Ngũ Phù Sênh hỏi.
“Cậu Diệp có công diệt cướp, không hề có bất cứ sai lầm nào.” Hàn Sơn Hà nói: “Oan có đầu, nợ có chủ. Đầu sỏ tội ác Tọa Sơn Điêu đã chết rồi, tôi hy vọng hai bên chúng ta có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, chuyện này dừng ở đây đi.”
Hàn Sơn Hà không muốn gây ra mâu thuẫn lớn với đám cổ võ giả. Giữ được Diệp Lâm, hai bên bắt tay làm hòa là kết quả tốt nhất.
Ngũ Phù Sênh nghĩ nghĩ rồi nói: “Được rồi, hôm nay tôi nể mặt Hàn chiến thần, chuyện này coi như xong, không truy cứu trách nhiệm của thằng nhãi kia nữa. Có điều…”
Nói đến đây, Ngũ Phù Sênh đổi giọng nói tiếp: “Tôi có thể tha cho cậu ta. Nhưng mà không thể coi như không có chuyện cậu ta giết người được, nếu không tôi biết ăn nói thế nào với bên trên?”
“Ông muốn cái gì?” Thấy đối phương bắt đầu nói điều kiện, Hàn Sơn Hà cẩn thận hỏi.
Nếu đối phương ra giá trên trời thì ông sẽ không đồng ý.
“Tôi muốn lấy con rắn kia làm bồi thường!” Ngũ Phù Sênh hỏi: “Một con súc vật đổi một mạng người, rất công bằng, đúng không?”
Cái gì?
Nghe vậy, Hàn Sơn Hà giật nảy mình, không ngờ đối phương lại ra điều kiện như thế!
Lúc nãy rơi xuống đất, ông cũng nhìn thấy con rắn khổng lồ kia, và rất bất ngờ khi thế gian này lại có một con quái vật khổng lồ như thế.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi đám tông sư núi Trường Bạch lại muốn đoạt lấy nó.
Hàn Sơn Hà quay đầu định hỏi ý kiến Diệp Lâm.
“Nằm mơ đi!”
Không đợi Hàn Sơn Hà hỏi, Diệp Lâm đã kiên quyết mà từ chối yêu cầu của Ngũ Phù Sênh.
“Tọa Sơn Điêu đáng chết! Dựa vào cái gì mà đòi dùng thú cưng của tôi đi đền mạng cho anh ta? Ông đừng mong mang nó đi!”
Nghe vậy, Ngũ Phù Sênh cười lạnh ra tiếng: “Hàn chiến thần, ông thấy rồi đấy, tôi đã nhường một bước rồi, là thằng nhãi này không biết điều!”
“Nếu mày không nỡ dùng con súc vật kia đền mạnh, thì lấy mạng của mày đi đền mạng đi!”
Ầm!
Khí lạnh quanh thân Ngũ Phù Sênh bùng nổ.
Thấy ông ta lại muốn ra tay, Hàn Sơn Hà vội vàng khuyên nhủ: “Dừng tay!”
“Điều kiện của ông có chút làm khó người khác. Hay là ông đổi điều kiện khác đi?”
“Chỉ cần chúng tôi có thể làm được, chúng tôi nhất định sẽ dốc sức làm.”
Ngũ Phù Sênh vẫn cứ đòi con linh thú kia, từ đầu đến cuối không hề thay đổi ý định.
“Tôi chỉ cần con rắn kia thôi!”
“Nếu không đồng ý thì tôi tự mình đoạt!”
Rít!
Con rắn kia dường như cũng cảm nhận được bên dưới đang cãi nhau về vấn đề sở hữu chính mình.
Nó rít lên một tiếng, trợn mắt trừng Ngũ Phù Sênh, rồi lượn quanh người Diệp Lâm, chuẩn bị cùng chủ nhân hợp tác đánh kẻ địch.
“Vậy thì đánh đi!” Diệp Lâm không chút sợ hãi.
Cổ võ giả núi Trường Bạch cũng là người. Với cái loại người này, Diệp Lâm đã từng giết hai người.
Hôm nay anh cũng không ngại giết thêm một người.
Thấy hòa giải thất bại, hai bên sắp lao vào đánh nhau…
“Nếu đã vậy…”
Lúc này, Hàn Sơn Hà bước lên từng bước một, một luồng áp lực vô hình lan tràn về phía Ngũ Phù Sênh.
Thấy vậy, Ngũ Phù Sênh giật mình lùi ra sau, thầm nghĩ: Không hổ là chiến thần Đại Hạ, thực lực không hề thua kém cổ võ giả bọn họ!
“Chẳng lẽ Hàn chiến thần muốn hợp tác với thằng nhãi kia đánh với tôi hả?” Ngũ Phù Sênh hỏi.
Nếu hai người họ hợp tác với nhau, lại thêm con rắn khổng lồ kia, thì dù là Ngũ Phù Sênh cũng không nắm chắc phần thắng.
“Không phải!” Hàn Sơn Hà lắc đầu: “Nếu ông không đồng ý thì để tôi tự mình hỏi lại ý kiến của ông vậy!”
Cái gì?
Nghe vậy, hiện trường vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
Hàn chiến thần thế mà lại định tự mình so chiêu với cổ võ giả núi Trường Bạch!
“Trời ạ! Hàn chiến thần muốn đánh nhau với cổ võ giả núi Trường Bạch! Đây chính là đại chiến thế kỷ sao hỏa đâm trái đất đấy!”
“Không biết Hàn chiến thần có thắng hay không? Tôi ủng hộ Hàn chiến thần!”
“Nói nhiều, chúng ta không phải cổ võ giả, tất nhiên là phải ủng hộ chiến thần Đại Hạ vẫn luôn bảo vệ chúng ta rồi!”
“Hàn chiến thần, cố lên!”
Hàn Anh thấy cha mình sắp tự mình ra tay thì không nhịn được có chút căng thẳng.
Tuy rằng cô biết rõ cha rất mạnh, nhưng mà đối thủ lần này của cha chính là cổ võ giả thần bí khó lường!
“Hầy… Nếu cha tôi cũng ở đây và hợp tác với chú Trần thì phần thắng sẽ lớn hơn nữa.” Đoạn Tử Du phân tích.
Có điều, Hàn Anh bất đắc dĩ lắc đầu: “Với tính tình của cha tôi, ông ấy tuyệt đối sẽ không lựa chọn hai đánh một.”
“Hàn chiến thần, ông thật sự muốn đánh nhau với tôi sao?” Ngũ Phù Sênh cũng không muốn xé rách mặt với chiến thần.
“Không phải là tôi muốn đánh nhau, mà là ông muốn đánh nhau!” Hàn Sơn Hà sửa đúng lời nói: “Ông không chịu nhường bước, tôi đành phải tự mình ra tay thôi!”
“Tôi là chiến thần Đại Hạ, bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân, vốn là trách nhiệm của tôi!”
“Nếu ông cứ đòi đánh thì tôi sẽ đánh tới cùng với ông!”
Chương 275: Một chiêu xóa sạch ơn thù
Ngay sau đó, không khí ở hiện trường đột nhiên cứng lại, trở nên vô cùng căng thẳng.
Thời gian dường như dừng lại ngay giây phút này.
Một người là cổ võ giả núi Trường Bạch.
Một người là chiến thần Thanh Châu, một trong chín chiến thần của Đại Hạ.
Hai cao thủ hàng đầu sắp đánh nhau, khiến mọi người xung quanh vừa phấn khích lại vừa căng thẳng.
Hai hổ tranh chấp, một sẽ bị thương!
Lúc này, thấy Hàn Sơn Hà ra mặt bảo vệ mình, thậm chí bất chấp tất cả mà ra tay với cổ võ giả, Diệp Lâm rất là biết ơn.
Rốt cuộc thì có người bình thường nào dám cãi lại cổ võ giả? Huống chi là đánh nhau với cổ võ giả!
Có điều, biết ơn thì biết ơn, nhưng Diệp Lâm cũng cho rằng không cần phải như thế.
Bởi vì bản thân anh có thể đối phó với tên cổ võ giả trước mặt.
Lúc Diệp Lâm định lên tiếng bảo để mình ra tay thì…
“Ha ha!” Ngũ Phù Sênh dẫn đầu cười gượng, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
“Được rồi, nếu Hàn chiến thần đã nói vậy thì tôi đây nể mặt ông một lần.”
“Mọi người biến chiến tranh thành tơ lụa dừng tay tại đây, được không?”
Nghe vậy, mọi người đều rất ngạc nhiên.
Không ngờ cổ võ giả núi Trường Bạch lại chủ động nhường bước!
Ngay sau đó, mọi người sôi nổi khen ngợi.
“Vậy mới đúng chứ!”
“Có phong độ cao thủ rồi đấy!”
“Không hổ là cổ võ núi Trường Bạch, khoan hồng độ lượng, khâm phục khâm phục!”
Hàn Sơn Hà nghe vậy thì vừa mừng vừa sợ, không ngờ đối phương lại chịu thay đổi thái độ.
“Cảm ơn!” Hàn Sơn Hà ôm quyền.
“Đừng vội cảm ơn!” Ngũ Phù Sênh khoát tay, nói: “Tôi có thể không truy cứu chuyện giết người, cũng có thể tha cho thằng nhãi kia, thậm chí là không bắt thú cưng của cậu ta. Nhưng mà tôi có một điều kiện!”
Cái gì?
Điều kiện gì nữa?
Nghe vậy, không khí ở hiện trường lập tức trở nên áp lực.
Không biết Ngũ Phù Sênh lại đưa ra điều kiện khắc nghiệt gì nữa đây?
Xem ra là không muốn để yên đây mà!
“Muốn đánh thì đánh, không đánh thì cút, nói nhiều như thế làm gì?” Lúc này, Diệp Lâm có chút khó chịu với cái tính lề mề của đối phương.
Hàn Sơn Hà vội vàng ra hiệu cho Diệp Lâm đừng sốt ruột, hỏi: “Điều kiện gì?”
Ngũ Phù Sênh hừ lạnh một tiếng, cực kì khó chịu với thái độ của Diệp Lâm.
“Hàn chiến thần, ông cũng thấy rồi đấy, thằng nhãi này năm lần bảy lượt khinh thường tôi, không coi núi Trường Bạch chúng tôi ra gì. Nếu cứ vậy mà bỏ qua thì chẳng phải là cổ võ giả núi Trường Bạch chúng tôi sợ cậu ta hay sao? Một khi tôi nhường bước, chẳng phải là khắp thiên hạ sẽ khinh bỉ chúng tôi hay sao?”
Nghe vậy, mọi người sôi nổi đáp: “Không dám không dám!”
“Ai dám khinh bỉ cổ võ giả các người chứ!”
“Đúng vậy, chúng tôi tuyệt đối không dám!”
Ngũ Phù Sênh hừ lạnh một tiếng, nói: “Các người ngoài miệng nói không dám, chứ trong lòng thì lại dám, đừng tưởng rằng tôi không biết các người đang nghĩ gì!”
“Tóm lại, tôi cần phải đòi lại một chút mặt mũi, nếu không khi quay về núi Trường Bạch, tôi biết ăn nói thế nào với bên trên?”
Hàn Sơn Hà hỏi tiếp: “Ông muốn cái gì? Đòi mặt mũi thế nào?”
“Một chiêu!” Ngũ Phù Sênh giơ một ngón tay lên, hùng hổ nói: “Tôi chỉ ra một chiêu phát tiết buồn bực trong lòng, sau đó liền xóa bỏ toàn bộ!”
“Được!” Hàn Sơn Hà đáp: “Tôi sẽ tiếp một chiêu của ông!”
Ngũ Phù Sênh lắc đầu: “Không phải ông, mà là cậu ta!”
Dứt lời, Ngũ Phù Sênh chỉ về phía Diệp Lâm: “Tôi muốn thằng nhãi này tiếp một chiêu của tôi!”
Cái gì?
Nghe vậy, Hàn Sơn Hà giật mình, mọi người xung quanh cũng bừng tỉnh.
Nói đến nói đi, đối phương vẫn không chịu tha cho Diệp Lâm.
Tuy nói chỉ có một chiêu, nhưng nếu dốc sức đánh ra thì một chiêu cũng đủ rồi.
Ăn một chiêu của cổ võ giả núi Trường Bạch, dù không chết thì cũng sẽ tàn phế.
“Ơ kìa…” Hàn Sơn Hà do dự.
“Sao hả?” Ngũ Phù Sênh lạnh lùng nói: “Tôi đã từ đánh nhau bình thường, nhường một bước thành ra một chiêu, các người còn chưa vừa lòng hay sao? Rốt cuộc là ai đang được một tấc lại muốn tiến một thước?”
“Hay là để tôi quỳ xuống dập đầu với các người cho rồi?”
Hàn Sơn Hà cười xấu hổ, nói: “Không dám!”
“Một chiêu đúng không?” Lúc này, Diệp Lâm nói: “Một chiêu cũng được, mười chiêu cũng không sao, lên đi!”
Nghe Diệp Lâm nói vậy, mọi người xung quanh đều chấn động.
Đã lúc nào rồi mà còn dám lên mặt với cổ võ giả núi Trường Bạch nữa hả?
Nếu thật sự chọc giận đối phương, thì ngay cả Hàn chiến thần cũng không bảo vệ được anh đâu!
“Ha ha!” Ngũ Phù Sênh cười lạnh nói: “Hàn chiến thần, nếu thằng nhãi này đồng ý rồi thì ông hãy tránh ra đi!”
“Đây là trận đấu giữa tôi và cậu ta! Một chiêu xóa sạch ơn thù!”
Hàn Sơn Hà lùi lại bên cạnh Diệp Lâm, hỏi: “Cậu nắm chắc không? Cảm thấy ổn chứ?”
Thật ra thì Hàn Sơn Hà đang định nói dời một chiêu này sang vài năm sau.
Rốt cuộc thì ở trong mắt ông, với thực lực và tiềm lực của Diệp Lâm, cho anh vào quân đội rèn luyện ba bốn năm là có thể ngang tài ngang sức với đám cổ võ giả.
Tóm lại là sẽ nắm chắc phần thắng hơn là đấu ngay bây giờ.
“Yên tâm đi!” Diệp Lâm nói: “Cảm ơn Hàn chiến thần. Tôi nhận ý tốt của ông!”
“Nếu đối phương nhắm ngay tôi, thì cứ giao cho tôi tự giải quyết đi!”
Hàn Sơn Hà gật đầu: “Vậy cũng được.”
Diệp Lâm đã nói vậy rồi, Hàn Sơn Hà cũng tôn trọng sự lựa chọn của Diệp Lâm.
Dù sao thì có mình ở đây, nếu đối phương thật sự muốn giết chết Diệp Lâm thì mình cũng có thể kịp thời ra tay ngăn cản.
“Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ cậu.” Hàn Sơn Hà đứng sau lưng Diệp Lâm, nhỏ giọng truyền âm.
Nghe vậy, Diệp Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục đi lên phía trước.
“Lên đi!” Diệp Lâm chắp tay đứng thẳng, dường như là đang dùng tư thế bề trên tiếp thu khiêu chiến của bề dưới: “Ra chiêu đi!”
Thấy vậy, trong mắt Ngũ Phù Sênh hiện lên vẻ tàn nhẫn.
“Nhãi ranh, là tự mày tìm đường chết!”
Ông ta không định lấy mạng Diệp Lâm, chỉ cần đánh cho tàn phế là được.
Rốt cuộc thì bọn họ có thể giết người thường trong thế giới bình thường bất cứ lúc nào mình muốn, không cần thiết phải giết người ngay mặt chiến thần Đại Hạ, khiến cho cả hai bên đều không vui.
Có điều, bây giờ xem ra là nếu không giết cậu ta thì khó quên được mối hận trong lòng.
“Xem chiêu!”
Ngũ Phù Sênh hét lớn một tiếng, dốc hết sức lực đánh ra một chiêu.
Ngay khoảnh khắc này, gió to gào thét xung quanh, nhiệt độ không khí giảm mạnh.
Một chưởng của Ngũ Phù Sênh dường như mang theo sóng lạnh vô tận, đóng băng tất cả mọi thứ xung quanh.
“Hay lắm!” Diệp Lâm hô to lên, rất là thích thú khi được so chiêu với cao thủ.
Anh dùng long quyền giống như ngọn lửa phun trào lao về phía đối phương.
Diệp Lâm ngũ hành thuộc hỏa, vừa lúc hợp với quyền pháp mang tính ngũ hành, giống như đốt cháy ngọn lửa, thiêu rụi mọi thứ.
Lửa có thể hòa tan băng. Chỉ là băng thuộc nước, cũng là một loại khắc chế lửa.
Chỉ trong khoảnh khắc…
Một người dùng long quyền, thế lửa ngập trời, đốt cháy tất cả.
Một người dùng hàn chưởng, khí lạnh bùng nổ, đóng băng vạn dặm.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên.
Giây phút quyền chưởng va chạm vào nhau, giống như sao hỏa đâm trái đất, làn sóng không khí lan tràn, thổi bay mọi thứ xung quanh, cỏ cây khô héo, mặt đất rạn nứt.
Ngay sau đó, cả người Diệp Lâm giống như là bị đóng băng, toàn thân bao phủ một lớp băng dày lạnh lẽo.
Còn Ngũ Phù Sênh thì lùi ra liên tục mấy chục bước mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Có điều, khí huyết trong cơ thể dâng trào, sông cuộn biển gầm, toàn thân nóng bừng, cực kì khó chịu.
Bình luận facebook