-
Chương 1211-1215
Chương 1211: Sự đáng sợ của Diễm Huyền Kình
Sợ là không chỉ riêng bà, mà tất cả các quản lý của Chúng Sinh các đều cho rằng như vậy.
Bởi vì, lần gần nhất mà Diễm Huyền Kình thi triển Nguyên Diễn Hỏa của ông ta là hơn một trăm nghìn năm trước, lúc ấy, Nguyên Diễn Hỏa vẫn mới chỉ là ách hỏa trung phẩm mà thôi, trên thực tế thì ách hỏa trung phẩm đã mạnh lắm rồi, tại Chúng Sinh các, nó hoàn toàn không cần phải kiêng nể bất kỳ ai.
Nếu là ách hỏa trung phẩm còn có thể khơi dậy dũng khí khiêu chiến của đám người bà lão Hồng.
Nhưng bọn họ không thể ngờ tới được...
Má nó, mới có một trăm nghìn năm trôi qua thôi mà Nguyên Diễn Hỏa của Diễm Huyền Kình đã từ ách hỏa trung phẩm thăng cấp thành ách hỏa thượng phẩm rồi.
Điều này... điều này khiến cho bọn họ cảm thấy rất tuyệt vọng!
Đây quả là một cơn ác mộng!
Một khi đã đạt tới cấp bậc ách hỏa này, nếu muốn từ ách hỏa trung phẩm thăng cấp thành ách hỏa thượng phẩm thì độ khó ắt phải tăng lên gấp mười lần, thậm chí là cả mấy chục lần.
Khi đạt tới cấp bậc ách hỏa thì trong hầu hết các trường hợp, cho dù có dùng thời gian mười triệu năm hay vài tỷ năm đi chăng nữa thì cũng rất khó có thể thăng cấp thành công được.
Vậy mà mới chỉ dùng có một trăm nghìn năm thôi mà Nguyên Diễn Hỏa đã làm được điều đó rồi.
Giờ phút này, thậm chí, bà lão Hồng cũng đã quên mất cái chết thảm thương của cháu gái mình, trong đầu bà ta chỉ còn lại sự kinh ngạc tột độ.
"Như bà đã chứng kiến, lão phu quả thật đã gặp được kỳ ngộ, ngọn lửa này của lão phu đã thăng cấp rồi", Diễm Huyền Kình thản nhiên nói, ông ta nhếch mép, tỏ vẻ khinh thường: "Bà lão Hồng, bà sẽ không nghĩ rằng tất cả mọi người đều phế giống như bà chứ, suốt khoảng thời gian dài như vậy mà vẫn không có tiến bộ thêm được chút nào cả?"
Bà lão Hồng im lặng!
Cho dù trong lòng bà ta đang ngập tràn sự oán hận và không cam lòng.
Nhưng bà ta cũng bất đắc dĩ mà im lặng thật lâu.
Bà vốn dĩ không phải là đối thủ của Diễm Huyền Kình, bây giờ, bà lại càng không xứng là đối thủ của ông ta.
Bà ta còn có thể báo thù bằng cách nào nữa chứ?
Lúc này, đâu chỉ riêng bà lão Hồng im lặng, cả những kẻ đang lén lút quan sát vị Thái thượng trưởng lão này và đám người Các chủ đang ở bên trong Chúng Sinh các đều ngừng thở, có một sự rung động không thể tả bằng lời đang trỗi dậy trong lòng họ, lòng bọn họ đang rối bời, bọn họ không dám tin và cũng không thể chấp nhận được sự đáng sợ của Diễm Huyền Kình.
Trước đây, bọn họ vốn đã bị Diễm Huyền Kình bắt nạt, trước đây, Diễm Huyền Kình vốn đã không kiêng nể bất kỳ ai rồi, bây giờ thì hay rồi, sợ là ông ta sẽ tiếp tục đè đầu cưỡi cổ tất cả mọi người ở đây.
"Lão Diễm, tôi cầu xin ông! Ông có biết rằng cả cuộc đời của bà già này chỉ có một người thân duy nhất là con bé không! Lão Diễm, chỉ cần ông không ngăn cản tôi, để cho tôi đi giết kẻ thù, bà lão này có thể lập lời thề, từ nay về sau, không màng sống chết mà đi theo ông!", giọng của bà lão Hồng khàn khàn, trong giọng nói của bà ta có sự van xin, thân hình già nua của bà ta đang run lẩy bẩy, hận không thể quỳ gối dưới chân Diễm Huyền Kình.
"Đừng nói những lời vô nghĩa đó nữa, bà sẽ không chỉ mất đi một đứa cháu gái thôi đâu, ngay cả bà, lão phu cũng giết. Lại còn không màng sống chết mà đi theo lão phu à? Bà có xứng không? Bà lão Hồng à, bà và cháu gái của bà đúng là giống y hệt nhau, còn cho rằng bản thân mình là thiên hạ vô địch chắc", Diễm Huyền Kình không thèm nể mặt, nói: "Hơn nữa, cho dù lão phu có tránh sang một bên thì bà có chắc rằng bà sẽ giết được thằng nhóc họ Tô kia không? Đừng tự rước thêm nhục nữa, nhân lúc lão phu còn chưa ra tay với bà, bà hãy mau cút đi..."
Diễm Huyền Kình không phải là loại ngang ngược và cậy mạnh bình thường.
Nhìn dáng vẻ châm biếm người khác không nể nang ai của ông ta, chỉ còn kém một bước là chỉ thẳng vào mặt của bà lão Hồng mà buông lời sỉ nhục mà thôi.
Cả người bà lão Hồng run rẩy như đang bị sấm sét đánh trúng, khuôn mặt già nua của bà ta cắt không còn một giọt máu, vặn vẹo đến mức biến dạng, bà ta anhìn chăm chú vào ánh mắt của Diễm Huyền Kình, sau đó liếc Tô Minh một cái và xoay người rời đi.
"Ánh mắt của bà già này hơi đáng sợ, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, chỉ bằng ánh mắt lúc nãy của bà ta, mình cũng sẽ không để bà ta sống sót, nhất định phải tìm cơ hội giết chết mụ, nói cách khác, đám lão già này nhất định sẽ dùng mưu hèn kế bẩn đi hại thằng nhóc họ Tô kia, thật là làm người ta phải đau đầu mà", Diễm Huyền Kình nhìn theo bóng lưng của bà lão Hồng, trong lòng ông ta liền suy nghĩ như vậy.
Diễm Huyền Kình hận không thể ngay lập tức ra tay xử lý bà lão Hồng, nhưng thật đáng tiếc, bây giờ còn chưa thể làm như vậy được, tuy ở Chúng Sinh các, ông ta không cần phải kiêng dè bất kỳ ai nhưng cũng hoàn toàn không thể lấy một địch mười được, các vị Thái thượng trưởng lão của Chúng Sinh các cũng không hề đơn giản.
Giờ phút này, hình như tất cả Thái thượng trưởng lão đều đang tập trung ở một nơi nào đó để quan sát ông ta, nếu ông ta thật sự động đến bà lão Hồng thì tất cả những vị Thái thượng trưởng lão khác đều sẽ ra tay.
Trên thực tế, tất cả những vị Thái thượng trưởng lão khác của Chúng Sinh các đều đã cùng hợp tác với nhau để đối phó ông ta, bà lão Hồng chỉ là một trong số những người đó và bà ta còn có địa vị rất cao, những vị Thái thượng trưởng lão khác sẽ không để mất bà lão Hồng.
Hơn nữa, bây giờ, thằng nhóc họ Tô và con bé họ Mạc đều đang ở đây, nếu trận chiến này thật sự nổ ra thì phải làm cách nào để bảo vệ hai đứa nhóc này đây? Đến lúc đó, nếu ông ta không còn đủ sức lực để bảo vệ hai người bọn họ nữa, lỡ như hai đứa nhỏ bị đám người kia âm thầm giết hại thì phải làm sao đây?
Càng không nói đến chuyện, một khi trận chiến đã nổ ra rồi thì tương đương với việc Chúng Sinh các sẽ phải thay máu, nếu thật như vậy thì hành trình đến bí cảnh Chúng Sinh trong vài ngày tới ắt phải hủy bỏ, tổn thất này quá lớn, cho dù là thằng nhóc họ Tô hay là con bé họ Mạc này thì lần đến bí cảnh này có ý nghĩa cực kỳ quan trọng đối với chúng nó, không thể làm ảnh hưởng tới hai đứa được.
Cho nên, sau khi tính đi tính lại thì lần này, Diễm Huyền Kình không có ra xử lý bà lão Hồng, chỉ có thể chờ đợi cơ hội lần sau thôi.
Không thể không nói rằng mặc dù bên ngoài Diễm Huyền Kình trông có vẻ kiêu căng, ngạo mạn nhưng ông ta cũng không phải là một tên ngốc, không có não, suy nghĩ của ông ta vẫn rất sâu sắc, chẳng qua là lúc bình thường, trong hầu hết các tình huống, ông ta không cần phải suy nghĩ đến những chuyện như vậy, chỉ bằng thực lực tối cao của mình mặc sức tung hoành, nên trông ông ta mới có vẻ nóng nảy, không biết kiêng dè, không có đầu óc như vậy.
Chương 1212: Nhờ tiểu Vương Gia giết Tô Minh
Tô Minh đứng ở bên cạnh, ánh mắt của anh lóe lên một chút khác thường.
Trên thực tế, Tô Minh cũng bị ánh mắt cuối cùng trước lúc rời đi của bà lão Hồng làm cho kinh hãi, trong lòng anh cảm nhận được sự việc thật sự nghiêm trọng, anh cần phải cẩn thận hơn.
Một ngày bà lão Hồng còn chưa chết.
Là thêm một ngày anh phải sống trong lo lắng, cẩn thận.
"Phùng Giao, này thì ngứa tay, nếu như ông chịu đưa hai cái chìa khóa tuyệt phẩm kia cho hai đệ tử của tôi thì cái con nhóc Hồng Nhàn kia cũng sẽ không phải chết, ông lại còn thích giở quẻ khôn vặt, giờ thì hay rồi? Nếu tôi là bà lão Hồng thì tôi cũng sẽ không tha cho ông, việc này đều là do một tay ông dựng nên!", ngay sau đó, Diễm Huyền Kình liếc Đại Các chủ Phùng Giao, thản nhiên nói.
Ông ta vừa nói xong, Phùng Giao bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn.
Mặt ông ta cắt không còn một giọt máu.
Ông ta có lòng tốt, nhưng ông ta không thể ngờ tới được... kết quả lại biến thành như vậy.
Đúng vậy!
Bà lão Hồng có khả năng sẽ đổ hết tội gây nên cái chết cho cháu gái của bà ta lên đầu ông ta?
Dù sao đi chăng nữa thì bây giờ bà lão Hồng cũng không làm được gì kẻ đầu sỏ là Tô Minh, có Diễm Huyền Kình bảo vệ anh, bà lão Hồng chỉ có thể giương mắt đứng nhìn mà thôi, dưới tình huống như vậy, bà lão Hồng cần có một người để phát tiết sự phẫn nộ của mình, hay lắm... hình như người đó chính là ông ta.
Phùng Giao nín thở!
Ông ta thấy hối hận.
Thấy sợ hãi.
Ông ta không biết phải làm sao cả.
Cả người giống như thất hồn phách lạc.
Ông ta hận không thể ngay lập tức rời khỏi Chúng Sinh các, trốn đến một nền văn minh khác.
"Ha ha ha, thằng nhãi Tô, cô nhóc Mạc, đêm nay lão phu thể hiện không tồi chứ, đi, cùng lão phu quay về Diễm lâu, lão phu sắp xếp chỗ ở cho hai đứa", Diễm Huyền Kình tùy tiện hù dọa Phùng Giao một câu, thỏa mãn được thú vui của mình, ông ta hài lòng nhìn về phía Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn.
Thái thượng trưởng lão của Chúng Sinh các có địa vị cực cao, tất nhiên bọn họ có chỗ ở riêng, hơn nữa, còn rất rộng rãi và xa hoa.
Nói tới Diễm lâu, chỗ ở của Diễm Huyền Kình, đó là một khu kiến trúc do hơn một trăm tòa lầu các tạo thành.
Lúc bình thường có khoảng chừng mấy trăm đệ tử làm những việc lặt vặt như quét dọn và canh giữ Diễm lâu.
Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn đi theo Diễm Huyền Kình về Diễm lâu, bọn họ đã bị sự nguy nga tráng lệ của Diễm lâu làm cho chấn động, cả Diễm lâu tương đương với một cái thành phố nhỏ.
Diễm Huyền Kình sắp xếp cho Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn ở tại một tòa nhà đầy vẻ cổ kính, tách biệt với những tòa nhà khác ở trong Diễm lâu, ở đây có cả hòn non bộ và hồ sen, sau khi Diễm Huyền Kình rời đi, Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn tràn đầy hứng thú mà nương ánh trăng soi sáng, đi dạo quanh tòa nhà, ngắm nhìn những bông hoa, cây cỏ ở đây, nước chảy róc rách trên hòn non bộ, thậm chí bọn còn ngồi ở cái đình ở giữa hồ để ngắm trăng, sau đó, hai người bọn họ trở về phòng của mình, tuy rằng mối quan hệ giữa Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn chỉ còn cách một tầng giấy mỏng, thậm chí bọn họ đều đã quen với việc như nắm tay nhau cùng ngắm trăng, Tô Minh còn từng bạo gan hôn trộm đôi môi đỏ mọng của Mạc Thanh Nhạn nhưng cuối cùng bọn họ vẫn không ngủ chung trong một căn phòng, bọn họ lựa chọn hai căn phòng đối diện nhau ở trong tòa nhà.
Cùng lúc đó.
Ở trong một căn phòng tối tăm tại một tòa lầu các cổ kính bên trong vô vàn những khu kiến trúc khổng lồ của Chúng Sinh các, trong một cái linh trận tràn ngập linh khí Tiên Nguyên âm u đang vận chuyển, một bà lão đang điên cuồng và oán hận.
Dường như bà đang do dự.
Nhưng mà cũng chỉ do dự có một lát mà thôi.
Cuối cùng bà vẫn hạ quyết tâm.
Lòng oán hận đã chiếm lấy thế thượng phong.
Bà đi tìm một cái phù chú đưa tin cao cấp nhất.
Sau khi phù chú đưa tin bị xé rách, có một chiếc kính không gian ẩn chứa một lượng Tiên Nguyên hỗn loạn đang xoay tròn xuất hiện trước người bà lão Hồng.
Ngay sau đó.
Một bóng người như ẩn như hiện xuất hiện bên trong kính không gian.
"Bà lão Hồng, bà vậy mà lại chủ động truyền tin cho bản tọa? Có việc gì không?", bên trong kính không gian là hình ảnh của một người đàn ông tuổi trung niên, người đàn ông trung niên này trông có vẻ nho nhã nhưng cả người ông ta lại có một loại khí chất vương giả khiến người khác phải khiếp sợ, tuy rằng khí tức đã bị che giấu rất kĩ, nhưng vẫn làm cho người ta phải kinh hồn bạt vía.
Dù là bà lão Hồng cũng thở không đều, ở trong lòng bà có chút sợ hãi.
Nhưng bà lão Hồng vẫn nghiêm giọng, nói: "Lão sinh bái kiến Cửu Minh Tam Vương Gia".
Thì ra đối phương chính là người em trai thứ hai của hoàng đế vương triều Cửu Minh, cũng chính là Tam Vương Gia của vương triều Cửu Minh, ông ta có quyền cao chức trọng, được hoàng đế của vương triều Cửu Minh tin tưởng hết mực, không chỉ có như vậy, vị Tam Vương Gia của vương triều Cửu Minh này còn được xếp vào top năm vị cường giả siêu cấp.
Bà lão Hồng hít vào thật sâu, tiếp tục nói: "Lão sinh muốn nhờ tiểu Vương Gia tại vài ngày sau, trên hành trình đi bí cảnh Chúng Sinh, giết chết một người, tên là Tô Minh!"
Tiểu Vương Gia chính là công tử nhà Tam Vương Gia, anh ta là con trai một của Tam Vương gia, là thiếu niên thiên tài của vương triều Cửu Minh, cũng là một trong ba người được vương triều Cửu Minh phái đi tham dự bí cảnh Chúng Sinh.
"Ồ? Bản thân bà còn không thể xử lý được? Còn muốn nhờ Thương Nhi ra tay sao? Xem ra, việc này không đơn giản nhỉ", Tam Vương Gia vuốt râu, sâu trong ánh mắt ông ta toát ra vẻ kỳ dị.
"Đối phương là đệ tử của lão tạp chủng Diễm Huyền Kình, lão sinh không thể ra tay được", giọng của bà lão Hồng đã khàn khàn.
"Nếu là đệ tử của Diễm Huyền Kình thì nếu như con ta giết nó, chẳng phải là sẽ đắc tội với Diễm Huyền Kình hay sao?", Tam Vương Gia cười cười, bình tĩnh hỏi lại.
"Tam Vương Gia, Diễm Huyền Kình quả thật rất mạnh, lão sinh không thể sánh bằng ông ta, lão sinh không có thực lực và cũng không dám đắc tội Diễm Huyền Kình nhưng Diễm Huyền Kình ở trong mắt Tam Vương Gia và vương triều Cửu Minh cũng chẳng là cái thá gì cả! Huống chi, ở trong bí cảnh, sống chết có số! Nếu Tô Minh chết trong tay tiểu Vương Gia thì chỉ có thể trách năng lực của Tô Minh không bằng người khác mà thôi, có cho Diễm Huyền Kình một trăm lá gan thì lão ta cũng không dám bất mãn với người và tiểu Vương Gia!", lúc bà lão Hồng nói chuyện, bà vừa ca ngợi, vừa nịnh hót, lại vừa run rẩy, tự hạ thấp bản thân.
Chương 1213: Thông tin
"Cũng đúng", Tam Vương gia nhẹ gật đầu: "Tuy nhiên, ta có ích lợi gì?"
"Lão sinh có thể dâng lên một bộ đồ lục, ấn phẩm liên quan tới bí cảnh Chúng Sinh, chính là chí bảo trấn các của Chúng Sinh các, trên đó có ghi chú những tin tức liên quan đến bí cảnh Chúng Sinh mà Chúng Sinh các đã thăm dò được trong suốt mấy tỉ năm qua, còn có một vài phát hiện và ghi chép về bí cảnh Chúng Sinh do đích thân lão tổ đời đầu tiên của Chúng Sinh các chúng tôi", bà lão Hồng đông cứng nói, cũng là liều mạng. Bà ta nói đồ lục bí cảnh Chúng Sinh thật sự là chí bảo của Chúng Sinh các, ngay cả đệ tử chân truyền, đệ tử hạch tâm của Chúng Sinh các cũng không thể đề cập đến, không thể lật xem, chứ đừng nói là những người khác, thậm chí ngay cả Các chủ cũng không có tư cách liên quan đến, cũng hiếm có Thái Thượng trưởng lão có được tư cách này.
"Không đủ", Tam Vương gia thản nhiên nói.
Bà lão Hồng biến sắc, nhưng, sau một lát im lặng, bà ta cắn răng, khàn khàn nói: "Lão sinh lại thêm! Lão sinh thề với nền văn minh đại đạo, kể từ hôm nay, là người hộ đạo của Tiểu vương gia, là một con chó của Tam Vương gia, là một vị cung phụng bên ngoài vương triều Cửu Minh!"
Trong giọng nói của bà lão Hồng chỉ còn lại có điên cuồng, tròng mắt đỏ lên.
...
Ba ngày sau.
Sáng sớm.
"Thằng nhãi Tô, cô nhóc Mạc, đi theo lão phu tiến về cửa vào bí cảnh Chúng Sinh", giọng nói của Diễm Huyền Kình vang lên, xa xa truyền vào lỗ tai Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn.
"Thanh Nhạn, cái này cho cô", tay Tô Minh vừa lôi kéo Mạc Thanh Nhạn vừa đưa một chiếc nhẫn không gian cho Mạc Thanh Nhạn: "Chúng ta chưa từng đi vào bí cảnh Chúng Sinh, nếu sau khi tiến vào chúng ta có thể vẫn luôn ở cùng nhau thì dĩ nhiên là càng tốt, nếu bởi vì quy tắc hoặc ngoài ý muốn mà bị tách ra, vậy thì, một khi cô gặp phải nguy hiểm, ba đạo kiếm phù trong nhẫn không gian này có thể dùng để bảo vệ tính mạng".
Kiếm phù, thứ gọi là kiếm phù chỉ có chí cường giả kiếm đạo mới có thể chế tạo.
Tô Minh mãi đến gần đây mới miễn cưỡng có tư cách chế tạo kiếm phù, trong mỗi một đạo kiếm phù ẩn chứa một đạo kiếm mang công kích, đương nhiên vẫn kém hơn một kiếm toàn lực của đích thân Tô Minh tại hiện trường, tối đa chỉ có thể phát huy ra khoảng năm phần, nhưng cũng đủ đáng sợ.
Tô Minh rất chắc chắn, dù là năm phần lực công kích của một kiếm toàn lực của mình thì muốn chớp mắt giết chết một tu giả võ đạo chừng cảnh giới Hồng Mông tầng thứ bảy tám cũng như chơi, đủ để nháy mắt giết tất cả 300 đệ tử cùng tiến vào bí cảnh của Chúng Sinh các, ngoại trừ ba người của vương triều Cửu Minh kia.
Đương nhiên, kiếm phù không hề dễ chế tạo. Anh dùng trọn vẹn ba ngày mới chế tạo xong ba đạo kiếm phù.
Một mặt là vì lần đầu chế tạo nên tương đối mới lạ.
Một mặt khác, quá trình chế tạo kiếm phù thật sự phức tạp, đầu tiên phải có sự hiểu biết và ký kết đầy đủ với đạo phù ấn, sau đó phải có lý giải cực kỳ sâu sắc về kiếm đạo, còn phải có được kiếm nguyên kinh khủng đến khó có thể tưởng tượng làm cơ sở, quan trọng nhất nhất nhất là, kiếm phù muốn bảo tồn một đạo kiếm mang công kích thời gian dài trong phù ấn còn cần sinh mệnh lực nồng đậm tẩm bổ và sức mạnh không gian mạnh mẽ trói buộc cố định.
...
Dù thế nào, Tô Minh quả thật đã tiêu tốn rất nhiều sức lực và thời gian mới chế tạo thành công ba đạo kiếm phù này.
Đương nhiên, lợi ích của việc có thể tự chế tạo kiếm phù cũng rất kinh người, có thể nói, gần như giải quyết hết nỗi lo về sau của anh. Có thời gian anh sẽ chế tạo thêm một vài đạo nữa, để lại cho bố mẹ cùng Đạm Đài Vô Tình, Trần Chỉ Tình, Diệp Mộ Cẩn các cô ấy, có thể bảo hộ an toàn cho các cô.
Những năm gần đây, nói thật, bởi vì vấn đề tính cách, anh luôn thích không chết không ngừng, kẻ thù rất nhiều, anh không lo lắng cho mình mà lo lắng cho người phụ nữ và người thân của mình hơn.
Ý nghĩa lớn nhất của kiếm phù chính là ở chỗ này.
"Ừ được", Mạc Thanh Nhạn không khách sáo, nhận lấy nhẫn không gian, đáy lòng hơi ngọt ngào.
Hai người đi ra lầu các, Diễm Huyền Kình đã chờ ở bên ngoài.
"Thằng nhãi Tô, cô nhóc Mạc, hồi hộp không?", Diễm Huyền Kình trêu ghẹo: "Theo lão phu biết, ba người trẻ tuổi giành được ba danh ngạch cuối cùng tiến vào bí cảnh lần này của vương triều Cửu Minh đều không đơn giản, lão phu cũng rất vất vả mới thăm dò được tên họ và thông tin cơ bản của ba người này, hai người hãy ghi tạc đáy lòng".
"Trong ba người này, đầu tiên phải nói đến con trai độc nhất của Tam Vương gia vương triều Cửu Minh, cũng là hoàng tử có huyết thống dòng chính hoàng thất của vương triều Cửu Minh, tên là Minh Thương. Người này tuổi không lớn lắm, thậm chí còn chưa đến mười triệu tuổi, nhưng được mệnh danh là một trong tam đại yêu nghiệt của thế hệ trẻ trong vương triều Cửu Minh".
"Kẻ này cực mạnh! Mặc dù chỉ là cảnh giới Hồng Mông tầng thứ năm nhưng có tin tức chuẩn xác rằng hắn ta đã từng ung dung đánh chết tu giả võ đạo cảnh giới Hồng Mông tầng thứ chín đỉnh phong!"
"Trong âm thầm, kẻ này thậm chí có khả năng cực lớn sẽ bước lên vị trí Đế Vương đời tiếp theo của vương triều Cửu Minh, bởi vì mấy vị hoàng tử của đế vương đương nhiệm vương triều Cửu Minh cũng không quá ưu tú, so với Minh Thương thì có chênh lệch quá xa".
"Không chỉ thế, Minh Thương này hình như còn là người có trình độ kích hoạt huyết mạch cao nhất trong vòng một tỷ năm gần nhất của vương triều Cửu Minh, rất được mấy vị lão quái vật của hoàng thất vương triều Cửu Minh xem trọng!"
"Thằng nhãi Tô, nếu như con gặp phải Minh Thương thì nhất định phải thật cẩn thận, đương nhiên, có thể không gặp được là tốt nhất".
"Dù sao, mục đích lớn nhất khi tiến vào bí cảnh Chúng Sinh vẫn là những kỳ ngộ và bảo bối kia, không cần nhất thiết phải tranh đấu một mất một còn với Minh Thương!"
Chương 1214: Lời dặn dò của Diễm Huyền Kình
...
Tô Minh ghi tạc đáy lòng, nghiêm túc nhẹ gật đầu.
Ánh mắt sư tôn Diễm Huyền Kình tinh tường cỡ nào? Nếu ông ta trịnh trọng căn dặn thiên tài phải cẩn thận, còn là hoàng tử của nền văn minh cấp bảy cao nhất, Tô Minh tuyệt đối sẽ không tự đại, xem thường.
"Ngoài Minh Thương ra còn hai người khác, một người tên là Hoắc Lĩnh, một người tên là Hà Phác", Diễm Huyền Kình tiếp tục nói.
"Hai người này cũng cực kỳ ưu tú, dù sao, so với Hồng Nhàn, bọn họ ít nhất cũng mạnh hơn mười lần trở lên. Hai người này đều là cảnh giới Hồng Mông tầng thứ bảy, cũng có được thực lực chiến đấu vượt cấp. Hoắc Lĩnh là đích nữ của nhà họ Hoắc, quý tộc lâu đời của vương triều Cửu Minh, cũng là học sinh nội viện mạnh nhất của học viện võ đạo Hoàng Gia vương triều Cửu Minh, còn là đệ tử của viện trưởng học viện võ đạo Hoàng Gia, hiển nhiên không hề đơn giản. Hơn nữa, điều con phải chú ý đến Hoắc Lĩnh nhất là cô ta có được thiên phú không thể tưởng tượng tại đạo ẩn nấp, bởi vì nhà họ Hoắc vốn là thế gia ẩn nấp đứng đầu vương triều Cửu Minh. Trong số năm thế lực ám sát xếp hạng đầu vương triều Cửu Minh, có bốn cái là nhà họ Hoắc khống chế công khai hoặc khống chế âm thầm".
"Về phần Hà Phác, kẻ này có lai lịch rất thần bí, dù là lão phu cũng không điều tra được tin tức gì đặc biệt. Chỉ biết kẻ này là một tên điên chiến đấu, vô cùng hung ác, gã ta có rất nhiều trận chiến dựa vào thái độ không muốn sống mà thắng được, phương thức chiến đấu với người khác chính là liều mạng lại liều mạng".
...
...
Tô Minh cũng nhẹ gật đầu, đều ghi tạc đáy lòng.
"Đương nhiên, nhóc Tô, con cũng không cần sợ hãi. Lão phu cảm thấy, dù là ba người của vương triều Cửu Minh cũng không nhất định là đối thủ của con, trước mắt, con tuyệt đối là người yêu nghiệt nhất lão phu gặp được thậm chí nghe nói qua trong cả đời này. Chỉ nói đến thiên phú võ đạo, con là vô địch. Lão phu chờ mong thu hoạch lớn chỉ con mới có thể có bên trong bí cảnh Chúng Sinh", Diễm Huyền Kình lại khích lệ Tô Minh hai câu, nhìn sang Mạc Thanh Nhạn: "Cô nhóc Mạc, điều cô phải làm là lấy được Chúng Sinh tuyền trong bí cảnh, và còn sống nguyên vẹn ra khỏi bí cảnh".
Mạc Thanh Nhạn nặng nề gật đầu.
Sau đó, Diễm Huyền Kình không nói nữa...
Ông ta dẫn theo Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn đi về phía cửa vào bí cảnh Chúng Sinh.
Một khắc sau.
Phía sau núi Chúng Sinh các, giữa một mảnh linh khí hoá lỏng mênh mông, cảnh tượng trước mắt đột ngột trở nên rộng rãi sáng sủa, trong một mảnh không gian to như vậy trước mắt xuất hiện một cái sân nhìn không đến biên giới!
Trên sân, vết nứt loang lổ, khắp nơi đều là màu đỏ tươi, trong không khí tràn ngập sát khí, có rất nhiều cảnh tượng đổ nát và hài cốt chồng chất thành đống khắp nơi, còn có rất nhiều binh khí rơi lả tả.
Kể cả đủ loại độc chướng bập bềnh theo gió cũng không ngừng bay khắp sân vô biên vô tận.
"Nơi này là chiến trường cổ của Chúng Sinh các, vào thời kỳ thành lập ban đầu của Chúng Sinh các, nơi đây từng trải qua một lần ma vật ngoại vực xâm lấn, Chúng Sinh các suýt chút nữa bị diệt. Lúc ấy, kể cả cao tầng hay đệ tử Chúng Sinh các cũng chỉ còn một người trên trăm người, mà nơi này chính là di tích mà trận đại chiến kinh thế kia lưu lại. Ngàn tỉ năm qua, chiến trường này vẫn luôn được bảo tồn, mà lối vào bí cảnh Chúng Sinh vừa khéo cũng ở trên chiến trường này", Diễm Huyền Kình giải thích một câu, trong lời nói có vài phần hồi ức và thổn thức.
...
Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn kinh ngạc nhìn nhau, dường như qua lời nói hồi ức đầy tịch mịch của sư tôn lộ ra một sự thật - trận đại chiến này, năm đó ông đã trải qua.
"Chiến trường này rất lớn, hơn nữa, điều kỳ lạ là gần như mỗi giờ mỗi phút chiến trường này đều đang mở rộng, thời gian lâu rồi cũng không còn cảm giác có biên giới. Thằng nhãi Tô, cô nhóc Mạc, hai người theo sát ta, đừng đi lạc, bằng không, một khi mất phương hướng trên chiến trường cổ, hậu quả rất nghiêm trọng", Diễm Huyền Kình tiếp tục nói, ông ta di chuyển từng bước chân, đi trên chiến trường cổ.
Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn đi theo phía sau.
Không bao lâu.
Cấp bậc không gian và cảnh tượng của chiến trường cổ trước mắt không ngừng biến hóa, thời điểm Diễm Huyền Kình dừng lại, trước mắt đã xuất hiện đông nghìn nghịt người.
Ước chừng hơn triệu người tụ tập ở phía trước.
Cầm đầu đều là mấy ông lão cấp bậc lão quái vật, trong đó có người Tô Minh biết, như bà lão Hồng.
Chư vị Các chủ cũng đều ở, còn có đệ tử các loại.
Người đông nghìn nghịt.
Rất mênh mông và hùng vĩ.
...
Khi Tô Minh, Mạc Thanh Nhạn, Diễm Huyền Kình đến, trong chốc lát, tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía ba người.
Ánh mắt nhìn Diễm Huyền Kình là kính sợ, là e ngại!
Đồng loạt.
Dù là những lão quái vật cùng là Thái Thượng trưởng lão, khi bọn họ nhìn về phía Diễm Huyền Kình đều là không khắc chế được cảm giác e ngại.
Mà ánh mắt nhìn về phía Tô Minh cũng là nhìn chằm chằm thật sâu, dường như muốn nhìn thấu Tô Minh, chưa đến mười nghìn tuổi đã chớp mắt giết Hồng Nhàn. Ba ngày qua, Tô Minh cực có tiếng tăm bên trong Chúng Sinh các, thanh danh đặc biệt lớn, gần như ai ai cũng thảo luận. Giờ phút này Tô Minh ngang nhiên lộ diện, đương nhiên trở thành tiêu điểm.
"Đều đến rất sớm nhỉ!", Diễm Huyền Kình sang sảng cười.
"Diễm lão, đang chờ ông đó".
"Diễm lão đầu, chúc mừng".
"Diễm lão, ông thu được đệ tử tốt thật!"
...
Từng tiếng chào hỏi Diễm Huyền Kình vang lên.
Tô Minh nhìn trong mắt, cảm thán. Thế giới võ đạo thật thực tế.
Chương 1215: Lần đầu gặp mặt Minh Thương
Đúng như lời nói của sư tôn, ở Chúng Sinh các, sư tôn không được hoan nghênh, thậm chí khắp nơi đều là địch nhân, gần như bị cô lập.
Nhưng giờ phút này, chẳng phải có rất nhiều người hoặc thật lòng hoặc không thật lòng treo nụ cười trên mặt chào hỏi với sư tôn sao.
Đều bởi vì thực lực!
Có được ngọn lửa cấp bậc ách hỏa thượng phẩm, sư tôn đã mạnh đến mức khiến tất cả mọi người Chúng Sinh các dù trái lòng cũng phải nở nụ cười đối mặt!
Trong lúc đang cảm thán, Tô Minh đồng thời cảm nhận được ánh mắt mịt mờ của bà lão Hồng - oán độc.
Oán độc đến tận xương tủy.
Tô Minh không thèm để ý.
Người hận anh có rất nhiều, không thiếu một bà lão Hồng.
"Phùng Giao, ba người của vương triều Cửu Minh ở chỗ nào?", Diễm Huyền Kình tùy ý hỏi, Đại Các chủ đứng hàng thứ nhất trong số Các chủ, bề ngoài, mọi chuyện của Chúng Sinh các đều do Phùng Giao chủ trì.
"Thưa Diễm lão, sắp đến", Phùng Giao rất cung kính đáp.
"Nhóc Tô, cô nhóc Mạc, kia chính là lối vào bí cảnh Chúng Sinh, đợi ba người vương triều Cửu Minh cũng đến, hai đứa phải cùng đi vào cổng không gian màu đen kia. Nhớ kỹ, sau khi tiến vào cổng không gian, hai người sẽ cảm nhận được cảm giác mất trọng lượng mãnh liệt, cùng với cảm giác không gian đan xen biến hóa, nhưng đừng nên chống cự. Khoảng mười mấy hô hấp, hai người sẽ tiến vào bí cảnh Chúng Sinh", Diễm Huyền Kình không thèm để ý các cao tầng Chúng Sinh các khác, dù bây giờ có người tìm ông ta nói chuyện hòng cải thiện quan hệ hoặc lấy lòng, ông ta đều bỏ qua, ngược lại chỉ chỉ một cổng không gian hình tròn, quầng sáng nhộn nhạo, nói.
Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn nhìn qua.
"Đúng rồi, nếu hai đứa muốn ở cùng một chỗ sau khi tiến vào bí cảnh, vậy thì lúc tiến vào cổng không gian, tiện thể kéo tay nhau thật chặt, đừng buông ra", Diễm Huyền Kình lại nói.
Đúng lúc này.
Đột nhiên, hơn triệu người Chúng Sinh các yên lặng lại.
Cùng ngẩng đầu, nhìn lên giữa không trung chiến trường cổ.
"Đến", Diễm Huyền Kình nói, cũng nhìn lên không trung.
...
Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn cũng vậy.
Chỉ chốc lát sau, ba bóng dáng như ẩn như hiện xuất hiện trong mắt tất cả mọi người.
Lại nói tiếp, như di chuyển tức thời, ba người trẻ tuổi xuất hiện trước mắt mọi người.
"Bái kiến Phùng Các chủ, bái kiến Diễm lão, bái kiến bà lão Hồng, bái kiến Ngụy lão, bái kiến Vu lão", ba người mỉm cười, nhưng nụ cười kia là nụ cười cao cao tại thượng, hời hợt có lệ. Sau khi ba người xuất hiện, bọn họ chắp tay chào Phùng Giao, Diễm Huyền Kình và một vài người.
Diễm Huyền Kình nhẹ gật đầu.
Ngược lại là Phùng Giao, ông ta cảm thấy thụ sủng nhược kinh, bắt chuyện vài câu với ba người, trong lời nói mang vẻ tươi cười, thậm chí là lấy lòng.
Mà lúc này, hơn triệu người Chúng Sinh các đều biến sắc, thậm chí, sắc mặt một số người trong 300 đệ tử chắc chắn được tiến vào bí cảnh Chúng Sinh trở nên trắng bệch.
Ba người vương triều Cửu Minh còn mạnh hơn trong tưởng tượng của bọn họ!
Mạnh hơn rất nhiều.
Trong đầu không khỏi nhớ đến cái mà Hồng Nhàn gọi là phải đoàn kết, phải chia đội, phải đối đầu với ba người vương triều Cửu Minh. Hồng Nhàn cũng chết rồi, dù còn sống, thì cái gọi là hợp lực đối kháng ba người vương triều Cửu Minh cũng là trò cười đi?
...
Đối đầu thế nào?
Dùng não sao?
Tô Minh cũng nhìn thoáng qua ba người. Trong ba người có một cô gái, cô gái kia hiển nhiên là Hoắc Lĩnh. Dáng dấp khá xinh đẹp, khí chất cũng rất tốt, dáng người cao gầy, cho người ta cảm giác khí chất gợi cảm và cao ngạo không nói nên lời. Nhưng Hoắc Lĩnh không phải là người khiến Tô Minh chú ý.
Tô Minh chú ý đến chàng trai đứng ở vị trí chính giữa ba người, toàn thân cao quý bức người.
Cả người đối phương tràn ngập cảm giác cao quý hồn nhiên thiên thành, đứng ở đó, không hề cố ý, nhưng có cảm giác cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh.
Một bộ hoa phục màu tím, phối hợp với dung mạo anh tuấn và dáng người thẳng tắp, chỉ đứng đó cũng khiến người ta không thể xem nhẹ, một mình tạo thành một đạo phong cảnh.
"Huyết khí thật là nồng đậm", đáy lòng Tô Minh suy nghĩ. Anh chàng mặc hoa phục màu tím có cảnh giới Hồng Mông tầng thứ năm hiển nhiên chính là hoàng tử Minh Thương của vương triều Cửu Minh, cảm giác đầu tiên Minh Thương cho anh chính là huyết khí vô cùng dồi dào.
Dồi dào, nồng đậm hơn gấp mười lần tu giả võ đạo cảnh giới Hồng Mông tầng thứ bảy tám bình thường.
Huyết khí nồng đậm như vậy nói lên điều gì? Nói rõ sinh mệnh lực của Minh Thương cực mạnh!
"Đại khái là tu luyện bí pháp bất tử bất diệt hoặc tích huyết trùng sinh nào đó, muốn đánh bại thì còn có khả năng, muốn giết thì rất khó", Tô Minh cho đánh giá.
Mặt khác.
Anh còn ngửi được một tia khí tức thần hồn chập chờn vô cùng mịt mờ từ trên người Minh Thương.
"Dường như còn là một hồn tu", Tô Minh nhìn chăm chú vào Minh Thương, bảo rằng không khiếp sợ là giả.
Lúc này.
Minh Thương đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Tô Minh.
Rất hứng thú nhìn Tô Minh.
Hắn ta cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú của Tô Minh.
"Chưa đến mười nghìn tuổi đã đến cảnh giới bán bộ Hồng Minh, thú vị. Các hạ cũng muốn tiến vào bí cảnh sao?", Minh Thương đối diện với Tô Minh, cười hỏi, sâu trong đáy mắt là vẻ nghiền ngẫm và khinh thường. Hắn ta đã nhận ra Tô Minh, đúng, chưa đến mười nghìn tuổi, cảnh giới bán bộ Hồng Minh, vừa khéo phù hợp với thông tin về người mà hắn ta phải đánh chết tại bí cảnh trong miệng phụ vương, nếu không sai, kẻ này chính là Tô Minh, người hắn ta phải giết chết bên trong bí cảnh?
"Không sai", Tô Minh gật đầu. Minh Thương có thể cảm nhận được anh nhìn chăm chú cũng không ngoài ý muốn, người có thần hồn mạnh mẽ đều sẽ có cảm ứng.
Sợ là không chỉ riêng bà, mà tất cả các quản lý của Chúng Sinh các đều cho rằng như vậy.
Bởi vì, lần gần nhất mà Diễm Huyền Kình thi triển Nguyên Diễn Hỏa của ông ta là hơn một trăm nghìn năm trước, lúc ấy, Nguyên Diễn Hỏa vẫn mới chỉ là ách hỏa trung phẩm mà thôi, trên thực tế thì ách hỏa trung phẩm đã mạnh lắm rồi, tại Chúng Sinh các, nó hoàn toàn không cần phải kiêng nể bất kỳ ai.
Nếu là ách hỏa trung phẩm còn có thể khơi dậy dũng khí khiêu chiến của đám người bà lão Hồng.
Nhưng bọn họ không thể ngờ tới được...
Má nó, mới có một trăm nghìn năm trôi qua thôi mà Nguyên Diễn Hỏa của Diễm Huyền Kình đã từ ách hỏa trung phẩm thăng cấp thành ách hỏa thượng phẩm rồi.
Điều này... điều này khiến cho bọn họ cảm thấy rất tuyệt vọng!
Đây quả là một cơn ác mộng!
Một khi đã đạt tới cấp bậc ách hỏa này, nếu muốn từ ách hỏa trung phẩm thăng cấp thành ách hỏa thượng phẩm thì độ khó ắt phải tăng lên gấp mười lần, thậm chí là cả mấy chục lần.
Khi đạt tới cấp bậc ách hỏa thì trong hầu hết các trường hợp, cho dù có dùng thời gian mười triệu năm hay vài tỷ năm đi chăng nữa thì cũng rất khó có thể thăng cấp thành công được.
Vậy mà mới chỉ dùng có một trăm nghìn năm thôi mà Nguyên Diễn Hỏa đã làm được điều đó rồi.
Giờ phút này, thậm chí, bà lão Hồng cũng đã quên mất cái chết thảm thương của cháu gái mình, trong đầu bà ta chỉ còn lại sự kinh ngạc tột độ.
"Như bà đã chứng kiến, lão phu quả thật đã gặp được kỳ ngộ, ngọn lửa này của lão phu đã thăng cấp rồi", Diễm Huyền Kình thản nhiên nói, ông ta nhếch mép, tỏ vẻ khinh thường: "Bà lão Hồng, bà sẽ không nghĩ rằng tất cả mọi người đều phế giống như bà chứ, suốt khoảng thời gian dài như vậy mà vẫn không có tiến bộ thêm được chút nào cả?"
Bà lão Hồng im lặng!
Cho dù trong lòng bà ta đang ngập tràn sự oán hận và không cam lòng.
Nhưng bà ta cũng bất đắc dĩ mà im lặng thật lâu.
Bà vốn dĩ không phải là đối thủ của Diễm Huyền Kình, bây giờ, bà lại càng không xứng là đối thủ của ông ta.
Bà ta còn có thể báo thù bằng cách nào nữa chứ?
Lúc này, đâu chỉ riêng bà lão Hồng im lặng, cả những kẻ đang lén lút quan sát vị Thái thượng trưởng lão này và đám người Các chủ đang ở bên trong Chúng Sinh các đều ngừng thở, có một sự rung động không thể tả bằng lời đang trỗi dậy trong lòng họ, lòng bọn họ đang rối bời, bọn họ không dám tin và cũng không thể chấp nhận được sự đáng sợ của Diễm Huyền Kình.
Trước đây, bọn họ vốn đã bị Diễm Huyền Kình bắt nạt, trước đây, Diễm Huyền Kình vốn đã không kiêng nể bất kỳ ai rồi, bây giờ thì hay rồi, sợ là ông ta sẽ tiếp tục đè đầu cưỡi cổ tất cả mọi người ở đây.
"Lão Diễm, tôi cầu xin ông! Ông có biết rằng cả cuộc đời của bà già này chỉ có một người thân duy nhất là con bé không! Lão Diễm, chỉ cần ông không ngăn cản tôi, để cho tôi đi giết kẻ thù, bà lão này có thể lập lời thề, từ nay về sau, không màng sống chết mà đi theo ông!", giọng của bà lão Hồng khàn khàn, trong giọng nói của bà ta có sự van xin, thân hình già nua của bà ta đang run lẩy bẩy, hận không thể quỳ gối dưới chân Diễm Huyền Kình.
"Đừng nói những lời vô nghĩa đó nữa, bà sẽ không chỉ mất đi một đứa cháu gái thôi đâu, ngay cả bà, lão phu cũng giết. Lại còn không màng sống chết mà đi theo lão phu à? Bà có xứng không? Bà lão Hồng à, bà và cháu gái của bà đúng là giống y hệt nhau, còn cho rằng bản thân mình là thiên hạ vô địch chắc", Diễm Huyền Kình không thèm nể mặt, nói: "Hơn nữa, cho dù lão phu có tránh sang một bên thì bà có chắc rằng bà sẽ giết được thằng nhóc họ Tô kia không? Đừng tự rước thêm nhục nữa, nhân lúc lão phu còn chưa ra tay với bà, bà hãy mau cút đi..."
Diễm Huyền Kình không phải là loại ngang ngược và cậy mạnh bình thường.
Nhìn dáng vẻ châm biếm người khác không nể nang ai của ông ta, chỉ còn kém một bước là chỉ thẳng vào mặt của bà lão Hồng mà buông lời sỉ nhục mà thôi.
Cả người bà lão Hồng run rẩy như đang bị sấm sét đánh trúng, khuôn mặt già nua của bà ta cắt không còn một giọt máu, vặn vẹo đến mức biến dạng, bà ta anhìn chăm chú vào ánh mắt của Diễm Huyền Kình, sau đó liếc Tô Minh một cái và xoay người rời đi.
"Ánh mắt của bà già này hơi đáng sợ, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, chỉ bằng ánh mắt lúc nãy của bà ta, mình cũng sẽ không để bà ta sống sót, nhất định phải tìm cơ hội giết chết mụ, nói cách khác, đám lão già này nhất định sẽ dùng mưu hèn kế bẩn đi hại thằng nhóc họ Tô kia, thật là làm người ta phải đau đầu mà", Diễm Huyền Kình nhìn theo bóng lưng của bà lão Hồng, trong lòng ông ta liền suy nghĩ như vậy.
Diễm Huyền Kình hận không thể ngay lập tức ra tay xử lý bà lão Hồng, nhưng thật đáng tiếc, bây giờ còn chưa thể làm như vậy được, tuy ở Chúng Sinh các, ông ta không cần phải kiêng dè bất kỳ ai nhưng cũng hoàn toàn không thể lấy một địch mười được, các vị Thái thượng trưởng lão của Chúng Sinh các cũng không hề đơn giản.
Giờ phút này, hình như tất cả Thái thượng trưởng lão đều đang tập trung ở một nơi nào đó để quan sát ông ta, nếu ông ta thật sự động đến bà lão Hồng thì tất cả những vị Thái thượng trưởng lão khác đều sẽ ra tay.
Trên thực tế, tất cả những vị Thái thượng trưởng lão khác của Chúng Sinh các đều đã cùng hợp tác với nhau để đối phó ông ta, bà lão Hồng chỉ là một trong số những người đó và bà ta còn có địa vị rất cao, những vị Thái thượng trưởng lão khác sẽ không để mất bà lão Hồng.
Hơn nữa, bây giờ, thằng nhóc họ Tô và con bé họ Mạc đều đang ở đây, nếu trận chiến này thật sự nổ ra thì phải làm cách nào để bảo vệ hai đứa nhóc này đây? Đến lúc đó, nếu ông ta không còn đủ sức lực để bảo vệ hai người bọn họ nữa, lỡ như hai đứa nhỏ bị đám người kia âm thầm giết hại thì phải làm sao đây?
Càng không nói đến chuyện, một khi trận chiến đã nổ ra rồi thì tương đương với việc Chúng Sinh các sẽ phải thay máu, nếu thật như vậy thì hành trình đến bí cảnh Chúng Sinh trong vài ngày tới ắt phải hủy bỏ, tổn thất này quá lớn, cho dù là thằng nhóc họ Tô hay là con bé họ Mạc này thì lần đến bí cảnh này có ý nghĩa cực kỳ quan trọng đối với chúng nó, không thể làm ảnh hưởng tới hai đứa được.
Cho nên, sau khi tính đi tính lại thì lần này, Diễm Huyền Kình không có ra xử lý bà lão Hồng, chỉ có thể chờ đợi cơ hội lần sau thôi.
Không thể không nói rằng mặc dù bên ngoài Diễm Huyền Kình trông có vẻ kiêu căng, ngạo mạn nhưng ông ta cũng không phải là một tên ngốc, không có não, suy nghĩ của ông ta vẫn rất sâu sắc, chẳng qua là lúc bình thường, trong hầu hết các tình huống, ông ta không cần phải suy nghĩ đến những chuyện như vậy, chỉ bằng thực lực tối cao của mình mặc sức tung hoành, nên trông ông ta mới có vẻ nóng nảy, không biết kiêng dè, không có đầu óc như vậy.
Chương 1212: Nhờ tiểu Vương Gia giết Tô Minh
Tô Minh đứng ở bên cạnh, ánh mắt của anh lóe lên một chút khác thường.
Trên thực tế, Tô Minh cũng bị ánh mắt cuối cùng trước lúc rời đi của bà lão Hồng làm cho kinh hãi, trong lòng anh cảm nhận được sự việc thật sự nghiêm trọng, anh cần phải cẩn thận hơn.
Một ngày bà lão Hồng còn chưa chết.
Là thêm một ngày anh phải sống trong lo lắng, cẩn thận.
"Phùng Giao, này thì ngứa tay, nếu như ông chịu đưa hai cái chìa khóa tuyệt phẩm kia cho hai đệ tử của tôi thì cái con nhóc Hồng Nhàn kia cũng sẽ không phải chết, ông lại còn thích giở quẻ khôn vặt, giờ thì hay rồi? Nếu tôi là bà lão Hồng thì tôi cũng sẽ không tha cho ông, việc này đều là do một tay ông dựng nên!", ngay sau đó, Diễm Huyền Kình liếc Đại Các chủ Phùng Giao, thản nhiên nói.
Ông ta vừa nói xong, Phùng Giao bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn.
Mặt ông ta cắt không còn một giọt máu.
Ông ta có lòng tốt, nhưng ông ta không thể ngờ tới được... kết quả lại biến thành như vậy.
Đúng vậy!
Bà lão Hồng có khả năng sẽ đổ hết tội gây nên cái chết cho cháu gái của bà ta lên đầu ông ta?
Dù sao đi chăng nữa thì bây giờ bà lão Hồng cũng không làm được gì kẻ đầu sỏ là Tô Minh, có Diễm Huyền Kình bảo vệ anh, bà lão Hồng chỉ có thể giương mắt đứng nhìn mà thôi, dưới tình huống như vậy, bà lão Hồng cần có một người để phát tiết sự phẫn nộ của mình, hay lắm... hình như người đó chính là ông ta.
Phùng Giao nín thở!
Ông ta thấy hối hận.
Thấy sợ hãi.
Ông ta không biết phải làm sao cả.
Cả người giống như thất hồn phách lạc.
Ông ta hận không thể ngay lập tức rời khỏi Chúng Sinh các, trốn đến một nền văn minh khác.
"Ha ha ha, thằng nhãi Tô, cô nhóc Mạc, đêm nay lão phu thể hiện không tồi chứ, đi, cùng lão phu quay về Diễm lâu, lão phu sắp xếp chỗ ở cho hai đứa", Diễm Huyền Kình tùy tiện hù dọa Phùng Giao một câu, thỏa mãn được thú vui của mình, ông ta hài lòng nhìn về phía Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn.
Thái thượng trưởng lão của Chúng Sinh các có địa vị cực cao, tất nhiên bọn họ có chỗ ở riêng, hơn nữa, còn rất rộng rãi và xa hoa.
Nói tới Diễm lâu, chỗ ở của Diễm Huyền Kình, đó là một khu kiến trúc do hơn một trăm tòa lầu các tạo thành.
Lúc bình thường có khoảng chừng mấy trăm đệ tử làm những việc lặt vặt như quét dọn và canh giữ Diễm lâu.
Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn đi theo Diễm Huyền Kình về Diễm lâu, bọn họ đã bị sự nguy nga tráng lệ của Diễm lâu làm cho chấn động, cả Diễm lâu tương đương với một cái thành phố nhỏ.
Diễm Huyền Kình sắp xếp cho Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn ở tại một tòa nhà đầy vẻ cổ kính, tách biệt với những tòa nhà khác ở trong Diễm lâu, ở đây có cả hòn non bộ và hồ sen, sau khi Diễm Huyền Kình rời đi, Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn tràn đầy hứng thú mà nương ánh trăng soi sáng, đi dạo quanh tòa nhà, ngắm nhìn những bông hoa, cây cỏ ở đây, nước chảy róc rách trên hòn non bộ, thậm chí bọn còn ngồi ở cái đình ở giữa hồ để ngắm trăng, sau đó, hai người bọn họ trở về phòng của mình, tuy rằng mối quan hệ giữa Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn chỉ còn cách một tầng giấy mỏng, thậm chí bọn họ đều đã quen với việc như nắm tay nhau cùng ngắm trăng, Tô Minh còn từng bạo gan hôn trộm đôi môi đỏ mọng của Mạc Thanh Nhạn nhưng cuối cùng bọn họ vẫn không ngủ chung trong một căn phòng, bọn họ lựa chọn hai căn phòng đối diện nhau ở trong tòa nhà.
Cùng lúc đó.
Ở trong một căn phòng tối tăm tại một tòa lầu các cổ kính bên trong vô vàn những khu kiến trúc khổng lồ của Chúng Sinh các, trong một cái linh trận tràn ngập linh khí Tiên Nguyên âm u đang vận chuyển, một bà lão đang điên cuồng và oán hận.
Dường như bà đang do dự.
Nhưng mà cũng chỉ do dự có một lát mà thôi.
Cuối cùng bà vẫn hạ quyết tâm.
Lòng oán hận đã chiếm lấy thế thượng phong.
Bà đi tìm một cái phù chú đưa tin cao cấp nhất.
Sau khi phù chú đưa tin bị xé rách, có một chiếc kính không gian ẩn chứa một lượng Tiên Nguyên hỗn loạn đang xoay tròn xuất hiện trước người bà lão Hồng.
Ngay sau đó.
Một bóng người như ẩn như hiện xuất hiện bên trong kính không gian.
"Bà lão Hồng, bà vậy mà lại chủ động truyền tin cho bản tọa? Có việc gì không?", bên trong kính không gian là hình ảnh của một người đàn ông tuổi trung niên, người đàn ông trung niên này trông có vẻ nho nhã nhưng cả người ông ta lại có một loại khí chất vương giả khiến người khác phải khiếp sợ, tuy rằng khí tức đã bị che giấu rất kĩ, nhưng vẫn làm cho người ta phải kinh hồn bạt vía.
Dù là bà lão Hồng cũng thở không đều, ở trong lòng bà có chút sợ hãi.
Nhưng bà lão Hồng vẫn nghiêm giọng, nói: "Lão sinh bái kiến Cửu Minh Tam Vương Gia".
Thì ra đối phương chính là người em trai thứ hai của hoàng đế vương triều Cửu Minh, cũng chính là Tam Vương Gia của vương triều Cửu Minh, ông ta có quyền cao chức trọng, được hoàng đế của vương triều Cửu Minh tin tưởng hết mực, không chỉ có như vậy, vị Tam Vương Gia của vương triều Cửu Minh này còn được xếp vào top năm vị cường giả siêu cấp.
Bà lão Hồng hít vào thật sâu, tiếp tục nói: "Lão sinh muốn nhờ tiểu Vương Gia tại vài ngày sau, trên hành trình đi bí cảnh Chúng Sinh, giết chết một người, tên là Tô Minh!"
Tiểu Vương Gia chính là công tử nhà Tam Vương Gia, anh ta là con trai một của Tam Vương gia, là thiếu niên thiên tài của vương triều Cửu Minh, cũng là một trong ba người được vương triều Cửu Minh phái đi tham dự bí cảnh Chúng Sinh.
"Ồ? Bản thân bà còn không thể xử lý được? Còn muốn nhờ Thương Nhi ra tay sao? Xem ra, việc này không đơn giản nhỉ", Tam Vương Gia vuốt râu, sâu trong ánh mắt ông ta toát ra vẻ kỳ dị.
"Đối phương là đệ tử của lão tạp chủng Diễm Huyền Kình, lão sinh không thể ra tay được", giọng của bà lão Hồng đã khàn khàn.
"Nếu là đệ tử của Diễm Huyền Kình thì nếu như con ta giết nó, chẳng phải là sẽ đắc tội với Diễm Huyền Kình hay sao?", Tam Vương Gia cười cười, bình tĩnh hỏi lại.
"Tam Vương Gia, Diễm Huyền Kình quả thật rất mạnh, lão sinh không thể sánh bằng ông ta, lão sinh không có thực lực và cũng không dám đắc tội Diễm Huyền Kình nhưng Diễm Huyền Kình ở trong mắt Tam Vương Gia và vương triều Cửu Minh cũng chẳng là cái thá gì cả! Huống chi, ở trong bí cảnh, sống chết có số! Nếu Tô Minh chết trong tay tiểu Vương Gia thì chỉ có thể trách năng lực của Tô Minh không bằng người khác mà thôi, có cho Diễm Huyền Kình một trăm lá gan thì lão ta cũng không dám bất mãn với người và tiểu Vương Gia!", lúc bà lão Hồng nói chuyện, bà vừa ca ngợi, vừa nịnh hót, lại vừa run rẩy, tự hạ thấp bản thân.
Chương 1213: Thông tin
"Cũng đúng", Tam Vương gia nhẹ gật đầu: "Tuy nhiên, ta có ích lợi gì?"
"Lão sinh có thể dâng lên một bộ đồ lục, ấn phẩm liên quan tới bí cảnh Chúng Sinh, chính là chí bảo trấn các của Chúng Sinh các, trên đó có ghi chú những tin tức liên quan đến bí cảnh Chúng Sinh mà Chúng Sinh các đã thăm dò được trong suốt mấy tỉ năm qua, còn có một vài phát hiện và ghi chép về bí cảnh Chúng Sinh do đích thân lão tổ đời đầu tiên của Chúng Sinh các chúng tôi", bà lão Hồng đông cứng nói, cũng là liều mạng. Bà ta nói đồ lục bí cảnh Chúng Sinh thật sự là chí bảo của Chúng Sinh các, ngay cả đệ tử chân truyền, đệ tử hạch tâm của Chúng Sinh các cũng không thể đề cập đến, không thể lật xem, chứ đừng nói là những người khác, thậm chí ngay cả Các chủ cũng không có tư cách liên quan đến, cũng hiếm có Thái Thượng trưởng lão có được tư cách này.
"Không đủ", Tam Vương gia thản nhiên nói.
Bà lão Hồng biến sắc, nhưng, sau một lát im lặng, bà ta cắn răng, khàn khàn nói: "Lão sinh lại thêm! Lão sinh thề với nền văn minh đại đạo, kể từ hôm nay, là người hộ đạo của Tiểu vương gia, là một con chó của Tam Vương gia, là một vị cung phụng bên ngoài vương triều Cửu Minh!"
Trong giọng nói của bà lão Hồng chỉ còn lại có điên cuồng, tròng mắt đỏ lên.
...
Ba ngày sau.
Sáng sớm.
"Thằng nhãi Tô, cô nhóc Mạc, đi theo lão phu tiến về cửa vào bí cảnh Chúng Sinh", giọng nói của Diễm Huyền Kình vang lên, xa xa truyền vào lỗ tai Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn.
"Thanh Nhạn, cái này cho cô", tay Tô Minh vừa lôi kéo Mạc Thanh Nhạn vừa đưa một chiếc nhẫn không gian cho Mạc Thanh Nhạn: "Chúng ta chưa từng đi vào bí cảnh Chúng Sinh, nếu sau khi tiến vào chúng ta có thể vẫn luôn ở cùng nhau thì dĩ nhiên là càng tốt, nếu bởi vì quy tắc hoặc ngoài ý muốn mà bị tách ra, vậy thì, một khi cô gặp phải nguy hiểm, ba đạo kiếm phù trong nhẫn không gian này có thể dùng để bảo vệ tính mạng".
Kiếm phù, thứ gọi là kiếm phù chỉ có chí cường giả kiếm đạo mới có thể chế tạo.
Tô Minh mãi đến gần đây mới miễn cưỡng có tư cách chế tạo kiếm phù, trong mỗi một đạo kiếm phù ẩn chứa một đạo kiếm mang công kích, đương nhiên vẫn kém hơn một kiếm toàn lực của đích thân Tô Minh tại hiện trường, tối đa chỉ có thể phát huy ra khoảng năm phần, nhưng cũng đủ đáng sợ.
Tô Minh rất chắc chắn, dù là năm phần lực công kích của một kiếm toàn lực của mình thì muốn chớp mắt giết chết một tu giả võ đạo chừng cảnh giới Hồng Mông tầng thứ bảy tám cũng như chơi, đủ để nháy mắt giết tất cả 300 đệ tử cùng tiến vào bí cảnh của Chúng Sinh các, ngoại trừ ba người của vương triều Cửu Minh kia.
Đương nhiên, kiếm phù không hề dễ chế tạo. Anh dùng trọn vẹn ba ngày mới chế tạo xong ba đạo kiếm phù.
Một mặt là vì lần đầu chế tạo nên tương đối mới lạ.
Một mặt khác, quá trình chế tạo kiếm phù thật sự phức tạp, đầu tiên phải có sự hiểu biết và ký kết đầy đủ với đạo phù ấn, sau đó phải có lý giải cực kỳ sâu sắc về kiếm đạo, còn phải có được kiếm nguyên kinh khủng đến khó có thể tưởng tượng làm cơ sở, quan trọng nhất nhất nhất là, kiếm phù muốn bảo tồn một đạo kiếm mang công kích thời gian dài trong phù ấn còn cần sinh mệnh lực nồng đậm tẩm bổ và sức mạnh không gian mạnh mẽ trói buộc cố định.
...
Dù thế nào, Tô Minh quả thật đã tiêu tốn rất nhiều sức lực và thời gian mới chế tạo thành công ba đạo kiếm phù này.
Đương nhiên, lợi ích của việc có thể tự chế tạo kiếm phù cũng rất kinh người, có thể nói, gần như giải quyết hết nỗi lo về sau của anh. Có thời gian anh sẽ chế tạo thêm một vài đạo nữa, để lại cho bố mẹ cùng Đạm Đài Vô Tình, Trần Chỉ Tình, Diệp Mộ Cẩn các cô ấy, có thể bảo hộ an toàn cho các cô.
Những năm gần đây, nói thật, bởi vì vấn đề tính cách, anh luôn thích không chết không ngừng, kẻ thù rất nhiều, anh không lo lắng cho mình mà lo lắng cho người phụ nữ và người thân của mình hơn.
Ý nghĩa lớn nhất của kiếm phù chính là ở chỗ này.
"Ừ được", Mạc Thanh Nhạn không khách sáo, nhận lấy nhẫn không gian, đáy lòng hơi ngọt ngào.
Hai người đi ra lầu các, Diễm Huyền Kình đã chờ ở bên ngoài.
"Thằng nhãi Tô, cô nhóc Mạc, hồi hộp không?", Diễm Huyền Kình trêu ghẹo: "Theo lão phu biết, ba người trẻ tuổi giành được ba danh ngạch cuối cùng tiến vào bí cảnh lần này của vương triều Cửu Minh đều không đơn giản, lão phu cũng rất vất vả mới thăm dò được tên họ và thông tin cơ bản của ba người này, hai người hãy ghi tạc đáy lòng".
"Trong ba người này, đầu tiên phải nói đến con trai độc nhất của Tam Vương gia vương triều Cửu Minh, cũng là hoàng tử có huyết thống dòng chính hoàng thất của vương triều Cửu Minh, tên là Minh Thương. Người này tuổi không lớn lắm, thậm chí còn chưa đến mười triệu tuổi, nhưng được mệnh danh là một trong tam đại yêu nghiệt của thế hệ trẻ trong vương triều Cửu Minh".
"Kẻ này cực mạnh! Mặc dù chỉ là cảnh giới Hồng Mông tầng thứ năm nhưng có tin tức chuẩn xác rằng hắn ta đã từng ung dung đánh chết tu giả võ đạo cảnh giới Hồng Mông tầng thứ chín đỉnh phong!"
"Trong âm thầm, kẻ này thậm chí có khả năng cực lớn sẽ bước lên vị trí Đế Vương đời tiếp theo của vương triều Cửu Minh, bởi vì mấy vị hoàng tử của đế vương đương nhiệm vương triều Cửu Minh cũng không quá ưu tú, so với Minh Thương thì có chênh lệch quá xa".
"Không chỉ thế, Minh Thương này hình như còn là người có trình độ kích hoạt huyết mạch cao nhất trong vòng một tỷ năm gần nhất của vương triều Cửu Minh, rất được mấy vị lão quái vật của hoàng thất vương triều Cửu Minh xem trọng!"
"Thằng nhãi Tô, nếu như con gặp phải Minh Thương thì nhất định phải thật cẩn thận, đương nhiên, có thể không gặp được là tốt nhất".
"Dù sao, mục đích lớn nhất khi tiến vào bí cảnh Chúng Sinh vẫn là những kỳ ngộ và bảo bối kia, không cần nhất thiết phải tranh đấu một mất một còn với Minh Thương!"
Chương 1214: Lời dặn dò của Diễm Huyền Kình
...
Tô Minh ghi tạc đáy lòng, nghiêm túc nhẹ gật đầu.
Ánh mắt sư tôn Diễm Huyền Kình tinh tường cỡ nào? Nếu ông ta trịnh trọng căn dặn thiên tài phải cẩn thận, còn là hoàng tử của nền văn minh cấp bảy cao nhất, Tô Minh tuyệt đối sẽ không tự đại, xem thường.
"Ngoài Minh Thương ra còn hai người khác, một người tên là Hoắc Lĩnh, một người tên là Hà Phác", Diễm Huyền Kình tiếp tục nói.
"Hai người này cũng cực kỳ ưu tú, dù sao, so với Hồng Nhàn, bọn họ ít nhất cũng mạnh hơn mười lần trở lên. Hai người này đều là cảnh giới Hồng Mông tầng thứ bảy, cũng có được thực lực chiến đấu vượt cấp. Hoắc Lĩnh là đích nữ của nhà họ Hoắc, quý tộc lâu đời của vương triều Cửu Minh, cũng là học sinh nội viện mạnh nhất của học viện võ đạo Hoàng Gia vương triều Cửu Minh, còn là đệ tử của viện trưởng học viện võ đạo Hoàng Gia, hiển nhiên không hề đơn giản. Hơn nữa, điều con phải chú ý đến Hoắc Lĩnh nhất là cô ta có được thiên phú không thể tưởng tượng tại đạo ẩn nấp, bởi vì nhà họ Hoắc vốn là thế gia ẩn nấp đứng đầu vương triều Cửu Minh. Trong số năm thế lực ám sát xếp hạng đầu vương triều Cửu Minh, có bốn cái là nhà họ Hoắc khống chế công khai hoặc khống chế âm thầm".
"Về phần Hà Phác, kẻ này có lai lịch rất thần bí, dù là lão phu cũng không điều tra được tin tức gì đặc biệt. Chỉ biết kẻ này là một tên điên chiến đấu, vô cùng hung ác, gã ta có rất nhiều trận chiến dựa vào thái độ không muốn sống mà thắng được, phương thức chiến đấu với người khác chính là liều mạng lại liều mạng".
...
...
Tô Minh cũng nhẹ gật đầu, đều ghi tạc đáy lòng.
"Đương nhiên, nhóc Tô, con cũng không cần sợ hãi. Lão phu cảm thấy, dù là ba người của vương triều Cửu Minh cũng không nhất định là đối thủ của con, trước mắt, con tuyệt đối là người yêu nghiệt nhất lão phu gặp được thậm chí nghe nói qua trong cả đời này. Chỉ nói đến thiên phú võ đạo, con là vô địch. Lão phu chờ mong thu hoạch lớn chỉ con mới có thể có bên trong bí cảnh Chúng Sinh", Diễm Huyền Kình lại khích lệ Tô Minh hai câu, nhìn sang Mạc Thanh Nhạn: "Cô nhóc Mạc, điều cô phải làm là lấy được Chúng Sinh tuyền trong bí cảnh, và còn sống nguyên vẹn ra khỏi bí cảnh".
Mạc Thanh Nhạn nặng nề gật đầu.
Sau đó, Diễm Huyền Kình không nói nữa...
Ông ta dẫn theo Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn đi về phía cửa vào bí cảnh Chúng Sinh.
Một khắc sau.
Phía sau núi Chúng Sinh các, giữa một mảnh linh khí hoá lỏng mênh mông, cảnh tượng trước mắt đột ngột trở nên rộng rãi sáng sủa, trong một mảnh không gian to như vậy trước mắt xuất hiện một cái sân nhìn không đến biên giới!
Trên sân, vết nứt loang lổ, khắp nơi đều là màu đỏ tươi, trong không khí tràn ngập sát khí, có rất nhiều cảnh tượng đổ nát và hài cốt chồng chất thành đống khắp nơi, còn có rất nhiều binh khí rơi lả tả.
Kể cả đủ loại độc chướng bập bềnh theo gió cũng không ngừng bay khắp sân vô biên vô tận.
"Nơi này là chiến trường cổ của Chúng Sinh các, vào thời kỳ thành lập ban đầu của Chúng Sinh các, nơi đây từng trải qua một lần ma vật ngoại vực xâm lấn, Chúng Sinh các suýt chút nữa bị diệt. Lúc ấy, kể cả cao tầng hay đệ tử Chúng Sinh các cũng chỉ còn một người trên trăm người, mà nơi này chính là di tích mà trận đại chiến kinh thế kia lưu lại. Ngàn tỉ năm qua, chiến trường này vẫn luôn được bảo tồn, mà lối vào bí cảnh Chúng Sinh vừa khéo cũng ở trên chiến trường này", Diễm Huyền Kình giải thích một câu, trong lời nói có vài phần hồi ức và thổn thức.
...
Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn kinh ngạc nhìn nhau, dường như qua lời nói hồi ức đầy tịch mịch của sư tôn lộ ra một sự thật - trận đại chiến này, năm đó ông đã trải qua.
"Chiến trường này rất lớn, hơn nữa, điều kỳ lạ là gần như mỗi giờ mỗi phút chiến trường này đều đang mở rộng, thời gian lâu rồi cũng không còn cảm giác có biên giới. Thằng nhãi Tô, cô nhóc Mạc, hai người theo sát ta, đừng đi lạc, bằng không, một khi mất phương hướng trên chiến trường cổ, hậu quả rất nghiêm trọng", Diễm Huyền Kình tiếp tục nói, ông ta di chuyển từng bước chân, đi trên chiến trường cổ.
Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn đi theo phía sau.
Không bao lâu.
Cấp bậc không gian và cảnh tượng của chiến trường cổ trước mắt không ngừng biến hóa, thời điểm Diễm Huyền Kình dừng lại, trước mắt đã xuất hiện đông nghìn nghịt người.
Ước chừng hơn triệu người tụ tập ở phía trước.
Cầm đầu đều là mấy ông lão cấp bậc lão quái vật, trong đó có người Tô Minh biết, như bà lão Hồng.
Chư vị Các chủ cũng đều ở, còn có đệ tử các loại.
Người đông nghìn nghịt.
Rất mênh mông và hùng vĩ.
...
Khi Tô Minh, Mạc Thanh Nhạn, Diễm Huyền Kình đến, trong chốc lát, tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía ba người.
Ánh mắt nhìn Diễm Huyền Kình là kính sợ, là e ngại!
Đồng loạt.
Dù là những lão quái vật cùng là Thái Thượng trưởng lão, khi bọn họ nhìn về phía Diễm Huyền Kình đều là không khắc chế được cảm giác e ngại.
Mà ánh mắt nhìn về phía Tô Minh cũng là nhìn chằm chằm thật sâu, dường như muốn nhìn thấu Tô Minh, chưa đến mười nghìn tuổi đã chớp mắt giết Hồng Nhàn. Ba ngày qua, Tô Minh cực có tiếng tăm bên trong Chúng Sinh các, thanh danh đặc biệt lớn, gần như ai ai cũng thảo luận. Giờ phút này Tô Minh ngang nhiên lộ diện, đương nhiên trở thành tiêu điểm.
"Đều đến rất sớm nhỉ!", Diễm Huyền Kình sang sảng cười.
"Diễm lão, đang chờ ông đó".
"Diễm lão đầu, chúc mừng".
"Diễm lão, ông thu được đệ tử tốt thật!"
...
Từng tiếng chào hỏi Diễm Huyền Kình vang lên.
Tô Minh nhìn trong mắt, cảm thán. Thế giới võ đạo thật thực tế.
Chương 1215: Lần đầu gặp mặt Minh Thương
Đúng như lời nói của sư tôn, ở Chúng Sinh các, sư tôn không được hoan nghênh, thậm chí khắp nơi đều là địch nhân, gần như bị cô lập.
Nhưng giờ phút này, chẳng phải có rất nhiều người hoặc thật lòng hoặc không thật lòng treo nụ cười trên mặt chào hỏi với sư tôn sao.
Đều bởi vì thực lực!
Có được ngọn lửa cấp bậc ách hỏa thượng phẩm, sư tôn đã mạnh đến mức khiến tất cả mọi người Chúng Sinh các dù trái lòng cũng phải nở nụ cười đối mặt!
Trong lúc đang cảm thán, Tô Minh đồng thời cảm nhận được ánh mắt mịt mờ của bà lão Hồng - oán độc.
Oán độc đến tận xương tủy.
Tô Minh không thèm để ý.
Người hận anh có rất nhiều, không thiếu một bà lão Hồng.
"Phùng Giao, ba người của vương triều Cửu Minh ở chỗ nào?", Diễm Huyền Kình tùy ý hỏi, Đại Các chủ đứng hàng thứ nhất trong số Các chủ, bề ngoài, mọi chuyện của Chúng Sinh các đều do Phùng Giao chủ trì.
"Thưa Diễm lão, sắp đến", Phùng Giao rất cung kính đáp.
"Nhóc Tô, cô nhóc Mạc, kia chính là lối vào bí cảnh Chúng Sinh, đợi ba người vương triều Cửu Minh cũng đến, hai đứa phải cùng đi vào cổng không gian màu đen kia. Nhớ kỹ, sau khi tiến vào cổng không gian, hai người sẽ cảm nhận được cảm giác mất trọng lượng mãnh liệt, cùng với cảm giác không gian đan xen biến hóa, nhưng đừng nên chống cự. Khoảng mười mấy hô hấp, hai người sẽ tiến vào bí cảnh Chúng Sinh", Diễm Huyền Kình không thèm để ý các cao tầng Chúng Sinh các khác, dù bây giờ có người tìm ông ta nói chuyện hòng cải thiện quan hệ hoặc lấy lòng, ông ta đều bỏ qua, ngược lại chỉ chỉ một cổng không gian hình tròn, quầng sáng nhộn nhạo, nói.
Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn nhìn qua.
"Đúng rồi, nếu hai đứa muốn ở cùng một chỗ sau khi tiến vào bí cảnh, vậy thì lúc tiến vào cổng không gian, tiện thể kéo tay nhau thật chặt, đừng buông ra", Diễm Huyền Kình lại nói.
Đúng lúc này.
Đột nhiên, hơn triệu người Chúng Sinh các yên lặng lại.
Cùng ngẩng đầu, nhìn lên giữa không trung chiến trường cổ.
"Đến", Diễm Huyền Kình nói, cũng nhìn lên không trung.
...
Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn cũng vậy.
Chỉ chốc lát sau, ba bóng dáng như ẩn như hiện xuất hiện trong mắt tất cả mọi người.
Lại nói tiếp, như di chuyển tức thời, ba người trẻ tuổi xuất hiện trước mắt mọi người.
"Bái kiến Phùng Các chủ, bái kiến Diễm lão, bái kiến bà lão Hồng, bái kiến Ngụy lão, bái kiến Vu lão", ba người mỉm cười, nhưng nụ cười kia là nụ cười cao cao tại thượng, hời hợt có lệ. Sau khi ba người xuất hiện, bọn họ chắp tay chào Phùng Giao, Diễm Huyền Kình và một vài người.
Diễm Huyền Kình nhẹ gật đầu.
Ngược lại là Phùng Giao, ông ta cảm thấy thụ sủng nhược kinh, bắt chuyện vài câu với ba người, trong lời nói mang vẻ tươi cười, thậm chí là lấy lòng.
Mà lúc này, hơn triệu người Chúng Sinh các đều biến sắc, thậm chí, sắc mặt một số người trong 300 đệ tử chắc chắn được tiến vào bí cảnh Chúng Sinh trở nên trắng bệch.
Ba người vương triều Cửu Minh còn mạnh hơn trong tưởng tượng của bọn họ!
Mạnh hơn rất nhiều.
Trong đầu không khỏi nhớ đến cái mà Hồng Nhàn gọi là phải đoàn kết, phải chia đội, phải đối đầu với ba người vương triều Cửu Minh. Hồng Nhàn cũng chết rồi, dù còn sống, thì cái gọi là hợp lực đối kháng ba người vương triều Cửu Minh cũng là trò cười đi?
...
Đối đầu thế nào?
Dùng não sao?
Tô Minh cũng nhìn thoáng qua ba người. Trong ba người có một cô gái, cô gái kia hiển nhiên là Hoắc Lĩnh. Dáng dấp khá xinh đẹp, khí chất cũng rất tốt, dáng người cao gầy, cho người ta cảm giác khí chất gợi cảm và cao ngạo không nói nên lời. Nhưng Hoắc Lĩnh không phải là người khiến Tô Minh chú ý.
Tô Minh chú ý đến chàng trai đứng ở vị trí chính giữa ba người, toàn thân cao quý bức người.
Cả người đối phương tràn ngập cảm giác cao quý hồn nhiên thiên thành, đứng ở đó, không hề cố ý, nhưng có cảm giác cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh.
Một bộ hoa phục màu tím, phối hợp với dung mạo anh tuấn và dáng người thẳng tắp, chỉ đứng đó cũng khiến người ta không thể xem nhẹ, một mình tạo thành một đạo phong cảnh.
"Huyết khí thật là nồng đậm", đáy lòng Tô Minh suy nghĩ. Anh chàng mặc hoa phục màu tím có cảnh giới Hồng Mông tầng thứ năm hiển nhiên chính là hoàng tử Minh Thương của vương triều Cửu Minh, cảm giác đầu tiên Minh Thương cho anh chính là huyết khí vô cùng dồi dào.
Dồi dào, nồng đậm hơn gấp mười lần tu giả võ đạo cảnh giới Hồng Mông tầng thứ bảy tám bình thường.
Huyết khí nồng đậm như vậy nói lên điều gì? Nói rõ sinh mệnh lực của Minh Thương cực mạnh!
"Đại khái là tu luyện bí pháp bất tử bất diệt hoặc tích huyết trùng sinh nào đó, muốn đánh bại thì còn có khả năng, muốn giết thì rất khó", Tô Minh cho đánh giá.
Mặt khác.
Anh còn ngửi được một tia khí tức thần hồn chập chờn vô cùng mịt mờ từ trên người Minh Thương.
"Dường như còn là một hồn tu", Tô Minh nhìn chăm chú vào Minh Thương, bảo rằng không khiếp sợ là giả.
Lúc này.
Minh Thương đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Tô Minh.
Rất hứng thú nhìn Tô Minh.
Hắn ta cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú của Tô Minh.
"Chưa đến mười nghìn tuổi đã đến cảnh giới bán bộ Hồng Minh, thú vị. Các hạ cũng muốn tiến vào bí cảnh sao?", Minh Thương đối diện với Tô Minh, cười hỏi, sâu trong đáy mắt là vẻ nghiền ngẫm và khinh thường. Hắn ta đã nhận ra Tô Minh, đúng, chưa đến mười nghìn tuổi, cảnh giới bán bộ Hồng Minh, vừa khéo phù hợp với thông tin về người mà hắn ta phải đánh chết tại bí cảnh trong miệng phụ vương, nếu không sai, kẻ này chính là Tô Minh, người hắn ta phải giết chết bên trong bí cảnh?
"Không sai", Tô Minh gật đầu. Minh Thương có thể cảm nhận được anh nhìn chăm chú cũng không ngoài ý muốn, người có thần hồn mạnh mẽ đều sẽ có cảm ứng.
Bình luận facebook