• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cường Giả Tông Sư (5 Viewers)

  • Chương 1201-1205

Chương 1201: Uống cạn một hơi

Chỉ là, dù cho Lôi Sùng có hơi hối hận nhưng bây giờ hắn ta đã lỡ leo lên lưng cọp rồi, chưa nói đến việc lúc này các vị các chủ và nhân vật cấp cao đang âm thầm quan sát, biểu hiện trong cuộc tụ hội sẽ là tiêu chuẩn đánh giá quan trọng cho việc phân chia chìa khóa theo đẳng cấp về sau, mà chỉ nói đến thể diện của mình thôi thì bản thân hắn ta cũng không cho phép mình được nhận thua.

Chỉ có thể uống thôi.

Lôi Sùng cũng nâng ly rượu lên, uống cạn một hơi.

Có điều, sau khi Lôi Sùng uống vào thì vẻ mặt liền có sự thay đổi rõ rệt, sắc mặt hắn ta ửng đỏ, khí tức cũng lộ ra đôi phần.

Trên thực tế, như vậy là đã là khá lắm rồi, những người có thực lực kém một chút, nếu uống một hơi hết cạn một ly thì có khả năng lục phủ ngũ tạng sẽ bị khí nóng đáng sợ thiêu nát, thậm chí đến căn cơ võ đạo cũng có thể bị phá hủy.

Vì loại rượu Tiên Mộng này rất đặc biệt, rượu được dùng long huyết ngọc đào và kim phượng bồ đào cao cấp, tuổi thọ một triệu năm để ủ ra. Bất luận là long huyết ngọc đào hay là kim phượng bồ đào thì chỉ cần một quả thôi cũng có thể khiến một võ tu đang gặp kiếp nạn đột phá.

Mà một ly rượu như thế thì ít nhất cũng phải dùng đến hơn một trăm quả long huyết ngọc đào và kim phượng bồ đào.

Ngoài ra, đáng sợ hơn nữa là sau khi loại rượu Tiên Mộng này được ủ lên men thì không thể uống ngay mà phải được cất trong hầm rượu của Chúng Sinh các, sau cả chục triệu năm mới có thể đem ra uống.

Vốn dĩ cất rượu thì không sao cao cả, nhưng điểm mấu chốt là hầm rượu của Chúng Sinh các là một mảnh đất cực kì bí ẩn, bên trong có chứa hơn ba ngàn loại pháp nguyên, pháp tắc. Rượu Tiên Mộng được cất trong hầm rượu mấy ngàn vạn năm, đương nhiên đã hấp thụ không ít pháp nguyên, pháp tắc, vậy nên rượu Tiên Mộng rất đáng sợ.

Đương nhiên, nếu như bạn có khả năng uống được nó, có khả năng tiêu hóa nó thì nó có thể xem là báu vật thế gian, là linh đan diệu dược, mang lại lợi ích vô tận cho võ tu.

Nói ra thì, với thực lực và cơ thể như Lôi Sùng, uống một hơi hết ba, bốn ly là chuyện có thể làm được, nhưng cần phải vừa uống vừa ăn thịt, vừa nói chuyện phiếm, từ từ thưởng thức, từ từ uống… Nhưng ai ngờ, Tô Minh lại không làm theo lẽ thường, vừa lên là uống một hơi cạn một ly nên hắn ta chỉ có thể theo thôi.

Vì vậy, lúc này Lôi Sùng cảm thấy dường như trong cơ thể mình đang có một con thú hoang cổ đại to lớn đáng sợ đang gào thét bất chấp, tông bất chấp khiến khí huyết hắn điên cuồng cuộn trào, có phần không kiểm soát được tinh thần và khí tức võ đạo của mình.

Lôi Sùng khống chế bản thân.

Ánh mắt thì nhìn về phía Tô Minh.

Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thì liền cảm thấy run sợ, vì rõ ràng lúc nãy Tô Minh vừa uống cạn một ly rượu nhưng vẻ mặt anh lại không có chút thay đổi nào, khí tức cũng không chút biến động, dường như lúc nãy Tô Minh đã uống một ly rượu giả vậy.

Vậy thì đáng sợ quá.

Nói một cách không khách sáo, tất cả những người có mặt tại đó, kể cả người đàn ông áo đỏ Tiêu Hoành và cả người đàn ông áo đen nữa, nếu như uống cạn một hơi một ly rượu thì ít nhiều gì khí tức cũng sẽ bị suy yếu. Nhưng Tô Minh thì…

Thật không dám tin!

Chính vào lúc đó.

Trước sự chú ý của tất cả mọi người.

Đột nhiên…

Tô Minh lại nâng một ly rượu nữa lên, uống cạn một hơi, hơn nữa, sau khi uống hết ly thứ hai, anh vẫn không dừng lại mà uống tiếp ly thứ ba, ly thứ tư, ly thứ năm, ly thứ sáu, uống liên tục như thể đang uống nước.

Đại điện Chúng Sinh im lặng, đến cả tiếng thở cũng không thể nghe thấy.

Im lặng đến mức khiến người ta phải thấy sợ.

Ai cũng mở to mắt, nhìn Tô Minh chằm chằm, cứ như gặp phải ma.

Con mẹ nó chứ!

Tô Minh vừa mới đến Chúng Sinh các nên không biết việc uống một mạch sáu ly rượu Tiên Mộng là chuyện kinh khủng đến thế nào, nhưng gần ba trăm người còn lại có mặt tại đó thì đều biết, làm họ sợ khiếp vía đấy biết không hả?

Thậm chí, Ngô Lũng còn nói huyên thuyên giống như bị sét đánh trúng.

“Mời!”, Tô Minh mỉm cười nói với Lôi Sùng. Sau khi anh uống một ly thì uống tiếp năm ly nữa nên Lôi Sùng cũng phải theo thôi, không phải sao? Ngoài ra, theo như cách nói trước đó của Lôi Sùng thì thậm chí hắn ta còn nên uống một mạch hai mươi ly rượu mới đúng.

“Tôi… Tôi…”, Lôi Sùng đỏ ửng mặt, hoảng loạn, thật sự hoảng loạn.

Khoan chưa nói đến chuyện bốc phét, cược uống hai mươi ly, chỉ nói năm ly phải theo Tô Minh này thôi thì chắc hắn ta cũng phải hôn mê ba, bốn năm rồi.

Vậy thì sẽ bỏ lỡ mất bí cảnh Chúng Sinh sẽ bắt đầu sau mấy ngày nữa.

Không chỉ có vậy, còn làm tổn thương nghiêm trọng căn cơ võ đạo nữa.

“Tôi gì mà tôi hả? Hối hận rồi sao?”, Tô Minh nheo mắt, nhìn chằm chằm Lôi Sùng với vẻ nguy hiểm.

Lôi Sùng bị Tô Minh nhìn chằm chằm như thế thì liền có cảm giác như máu huyết cả người đều lạnh đi.

Trực giác nói cho hắn ta biết, Tô Minh có năng lực giết chết mình, mặc dù chuyện này rất hoang đường nhưng Tô Minh uống liền một mạch sáu ly rượu Tiên Mộng như thế chẳng phải càng hoang đường hơn sao?

Lôi Sùng run tay, bưng ly rượu thứ hai lên, uống cạn.

Uống tiếp ly thứ ba.

Sau khi uống xong ly thứ ba thì hắn ta đã chao đảo, muốn ngã xuống rồi, khí tức càng hỗn loạn hơn, giống như bị tẩu hỏa nhập ma, cả người đều đỏ ửng lên, như đang bị đốt cháy, hai mắt đỏ hoe, thở dồn dập.

Nhưng, đầu óc của Lôi Sùng vẫn còn tỉnh táo.

Hắn cố uống cạn ly thứ tư.

Sau khi uống hết ly thứ tư, gân xanh khắp người hắn đều bắt đầu nổi cộm lên, đặc biệt là trên mặt và trên cánh tay, sợi nào sợi nấy đều điên cuồng giật, cứ như có thể bật ra khỏi da thịt bất cứ lúc nào, nhìn rất đáng sợ. Hơi thở của Lôi Sùng dồn dập đến mức như sắp phát nổ, mấy võ tu ngồi cạnh Lôi Sùng đều không chịu nỗi mà phải dùng đến tấm chắn Tiên Nguyên.
Chương 1202: Hồng Nhàn

“Tôi… Tôi… Tôi không ổn rồi… Còn uống nữa thì tôi liệt luôn mất. Cậu Tô, tôi… Tôi đã sai rồi, xin anh tha lỗi, là do tôi có mắt không tròng, xin anh hãy tha cho tôi đi”, Lôi Sùng liền tha thiết cầu xin.

Tự hắn ta biết rõ trạng thái của mình.

Bốn ly là đã hết sức rồi.

Nếu còn uống thêm một ly nữa thì chắc hắn ta sẽ lập tức hôn mê, hơn nữa, không thể tỉnh lại trong thời gian ngắn được, chắc chắn sẽ bỏ lỡ bí cảnh chúng sinh.

“Tôi sẽ khấu đầu bù vào mấy ly còn thiếu, mỗi ly thiếu - khấu đầu một cái, anh người lớn rộng lượng, tha cho tôi một lần đi ạ, Lôi Sùng tôi đây xin thề, tôi nợ anh một mạng, sau này, chỉ cần anh có bất cứ việc gì sai bảo, dù cho là lên núi đao xuống biển lửa thì chỉ cần anh nói một câu thôi, tôi sẽ giao cả mạng mình cho anh”, Lôi Sùng lại nói.

Tô Minh tùy tiện gật đầu.

Cũng vì thái độ của Lôi Sùng khá tốt, ngoài ra, thần hồn của Tô Minh mạnh đến mức không thể nào tưởng tượng được, anh biết rõ Lôi Sùng đang nói dối hay nói thật, thậm chí có oán hận và thù ghét hay không. Điều làm anh khá bất ngờ đó là tên Lôi Sùng này cũng khá, ít ra thì lúc này Lôi Sùng chỉ có tâm trạng khiếp sợ và hối hận không thể nào diễn tả được, còn lại không có bất cứ âm mưu hay oán hận gì, còn lời hứa về việc làm theo sai bảo của anh thì chắc cũng là lời thật lòng. Nếu như vậy thì tha cho hắn ta một mạng cũng không sao cả, nói cho cùng thì Lôi Sùng có chết hay không cũng không có ảnh hưởng gì lớn đến Tô Minh.

“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn ạ”. Lôi Sùng vô cùng cảm kích, cơ thể săn chắc, vạm vỡ lập tức rời khỏi chỗ ngồi, bò xuống đất, khấu đầu mạnh, liên tục khấu đầu mấy chục cái.

“Cậu Tô, tôi đã phục rồi, thật sự đã phục rồi, anh đúng thật không hổ là đệ tử của lão Diễm”, Ngô Lũng ở bên cạnh phấn khích đến mức giọng nói cũng thay đổi.

Trong lúc Ngô Lũng nói.

Thì Tô Minh lại uống tiếp một ly rượu nữa.

Rồi tiện tay bốc một miếng thịt thần thú đã nấu chín, vừa uống rượu vừa ăn thịt, thật sự rất đã.

Nhưng những người khác trong cùng bàn thì lại nhích khóe môi, hơi thở run run, trong đầu tất cả bọn họ đều chỉ có một câu hỏi, đó là người thanh niên tầm mười ngàn năm tuổi này thật sự là con người hay sao?

Mẹ nó!

Lúc nãy đã uống một mạch sáu ly rượu Tiên Mộng rồi, bây giờ lại còn tiếp tục uống rượu, ăn thịt hả? Còn rót đầy cho mình nữa chứ.

Là rượu tiên hay là rượu thánh hả?

Trên thực tế, Tô Minh không phải là tiên rượu cũng chẳng phải là thánh rượu, chủ yếu là vì anh có cơ thể mạnh không gì bì nổi, cộng thêm việc có kho tàng huyết mạch nữa, hễ là thứ có thể uống, ăn được thì đến rồng cũng phải sợ chứ nói gì đến chút rượu Tiên Mộng này.

Nói ra thì mùi vị của loại rượu Tiên Mộng này rất được, hơn nữa, uống vào còn có thể gia tăng tiên nguyên, thứ tốt như thế nên Tô Minh rất thích.

“Tửu lượng của cậu Tô tốt thật, tôi là Đồ Vô Mệnh, cạn ly nào”. Lúc này, một người đàn ông mặc áo đen, da dẻ rất trắng, khá có khí chất mỉm cười và nói, anh ta nâng ly rượu lên, chúc rượu Tô Minh.

Tô Minh cũng nể mặt, anh cũng cầm ly rượu lên và uống.

Mắt những người còn lại trong bàn đều sáng lên.

“Cậu Tô, anh có thể diện thật, đến cả Đồ Vô Mệnh mà phải chủ động uống rượu với anh”. Ngô Lũng nói với vẻ tán thưởng và ngưỡng mộ: “Đồ Vô Mệnh đó là một trong những nhân vật dẫn quân trẻ của Chúng Sinh các, sư phụ của anh ta là lão Ngụy, lão Ngụy cũng là thái thượng trưởng lão, hơn nữa, xếp hạng cũng rất cao, không thua kém lão Diễm là mấy, Đồ Vô Mệnh này là đệ tử ruột của lão Ngụy”.

Sau khi Đồ Vô Mệnh chúc rượu Tô Minh thì những thiên tài khác trong bàn cũng chủ động uống rượu với Tô Minh, thái độ ai cũng trở nên rất thân thiện.

Thái độ thay đổi rất nhanh.

Tiếp theo đó là uống rượu và ăn thịt.

Khoảng mấy tuần hương trôi qua.

“Tất cả im lặng nào, cũng nên bàn chuyện chính rồi”. Đột nhiên, có người lên tiếng, là một cô gái, cô gái năm nay hơn mười bảy triệu tuổi, mặc chiếc váy dài màu tím đỏ, điều khá đặc biệt là, cô ta không để tóc dài như những cô gái bình thường khác mà để đầu trọc, hơn nữa, trên trán còn có vết bớt chu tước màu đen sống động như thật. Nhìn là biết dấu vết đó không phải sau này mới có mà là bẩm sinh, cô gái có làn da bánh mật khỏe khoắn, khuôn mặt xinh xắn, ngũ quan tinh tế, có thể nói là một người đẹp. Có điều, khí chất của cô ta có hơi hung dữ, hoặc cũng có thể nói là khá nhiều sát khí, gần như có thể chắc chắn, cô gái này rất khát máu, cộng thêm đôi môi đỏ đó nữa, tự nhiên khiến người ta có cảm giác run sợ và khủng hoảng.

Đương nhiên, thứ đáng chú ý nhất phải nói đến thực lực của cô ta, không ngờ lại là cảnh giới Hồng Mông tầng bốn.

Phải biết rằng, đến cả Đồ Vô Mệnh cũng chỉ là cảnh giới Hồng Mông tầng ba thôi, cô gái này còn cao hơn một tầng so với Đồ Vô Mệnh.

“Cô ta là Hồng Nhàn, là cháu gái độc nhất của lão Hồng. Lão Hồng cũng là thái thượng trưởng lão, xếp hạng cũng rất cao, thậm chí lão Hồng còn là một trong số ít những người trong Chúng Sinh các có thể đường đường chính chính giao đấu với lão Diễm cả trăm chiêu mà không bị đánh bại. Từ nhỏ Hồng Nhàn đã lớn lên trong Chúng Sinh các, hơn nữa, cô ta còn là người trẻ duy nhất của Chúng Sinh các từng vào sát đạo bàn và sống sót trở ra, cô ta cũng là số hiếm những người chọn con đường giết chóc nhưng vẫn không bị nhập ma, tính khí cô ta không tốt, vui buồn thất thường, thực lực cực kỳ mạnh, tuyệt đối đừng động chạm đến cô ta”. Ngô Lũng giới thiệu về cô gái đó với Tô Minh bằng giọng cực kỳ nhỏ.

Tô Minh gật đầu, khá hứng thú, liếc nhìn sang Hồng Nhàn. Từ khi Tô Minh vừa mới bước vào thì đã để ý đến cô gái này rồi, cũng hết cách, ai bảo cô ta là người có thực lực mạnh nhất trong số gần ba trăm người ngồi quanh bàn, muốn không chú ý đến cũng khó.

Tô Minh nhìn kỹ một lượt rồi không nhìn nữa.
Chương 1203: Ngự Thú Quyết

Lúc này, Hồng Nhàn tiếp tục nói: “Mọi người đều biết, trong bí cảnh Chúng Sinh có ba bảo vật, đầu tiên đương nhiên là Chúng Sinh tuyền, tạm thời không nói. Thứ hai chính là Chúng Sinh hoả chủng, theo như bà nội tôi nói, thực tế trong bí cảnh Chúng Sinh có hơn mười, thậm chí là mấy chục khối Chúng Sinh hoả chủng. Nếu chúng ta có được bất kỳ khối Chúng Sinh hoả chủng nào thì đều sẽ có được lợi ích rất lớn, đáng tiếc, hàng tỷ năm nay, đã vô số lần, đệ tử Chúng Sinh các chúng ta cũng chưa từng có được Chúng Sinh chủng hoả này trong bí cảnh, ngược lại, hoàng triều Cửu Minh mỗi lần chỉ có ba người, nhưng từ trước đến nay lại có thể khẳng định có bảy khối Chúng Sinh hoả chủng đã bị hoàng triều Cửu Minh lấy được, đây chính là sỉ nhục Chúng Sinh các chúng ta. Bảo vật thứ ba, tạm thời cũng không cần nói”.

Vì vậy, nói cho cùng, Hồng Nhàn nói đến chính là chuyện Chúng Sinh hoả chủng, Tô Minh cũng đã hiểu.

“Thông qua phân tích với kinh nghiệm rất nhiều lần trong quá khứ, sở dĩ nguyên nhân lớn nhất mà đệ tử Chúng Sinh Các chúng ta đến một lần cũng không lấy được Chúng Sinh hoả chủng là… Không đoàn kết. Mỗi lần chúng ta đi đến cả mấy trăm người, nhưng vừa vào bí cảnh thì đã bắt đầu phân tán, đa phần đều tự mình đi tìm cơ duyên bản thân, nhiều lắm cũng là hai ba nhóm mà thôi. Dẫn đến kết quả là chúng ta rất khó cạnh tranh được với ba người kia của hoàng triều Cửu Minh. Dù sao, trong đấu đơn thì ba người của hoàng triều Cửu Minh cũng quá mạnh rồi. Có vài lần đều là đệ tử Chúng Sinh Các chúng ta tìm được Chúng Sinh hoả chủng, còn chưa cầm được đến tay thì đúng lúc người trong ba ngươi hoàng triều Cửu Minh đã xuất hiện, sau đó đã cướp đi mất”. Hồng Nhàn tiếp tục nói, khi nhắc đến ba người hoàng triều Cửu Minh, giọng nói cô tràn ngập phẫn nộ, lạnh lùng và không cam tâm.

Sau khi cô ta kể lại, ở trên sân, mọi người gần như đều thay đổi sắc mặt, thậm chí còn siết chặt nắm tay.

Hồng Nhàn nói tiếp: “Vì vậy, lần này, tôi đề nghị ba trăm người chúng ta, sau khi đi vào bí cảnh thì đoàn kết, nhất định phải đoàn kết, nhiều nhất chúng ta có thể chia thành ba đội, mỗi đội một trăm người cùng đi tìm cơ duyên, có được lợi ích, cuối cùng thì chia theo tỉ lệ. Nhóm một trăm người, cho dù gặp bất kỳ một người nào trong ba người hoàng triều Cửu Minh kia thì chúng ta đều có sức chiến đấu, thậm chí có thể trấn áp. Thế nào?”

Hồng Nhàn nói xong đề nghị, tất cả mọi người trong sân đều bắt đầu bàn bạc:

“Khôn tệ, nên đoàn kết lại, đã sớm không ưa được hoàng triều Cửu Minh mỗi lần đều là ba người, ức hiếp người quá đáng”.

“Đề nghị khá hay, chỉ là, có được cơ duyên thì rốt cuộc chia theo tỷ lệ nào?”

“Nếu như theo lời của cô Hồng, một đội chúng ta một trăm người, thậm chí, gặp phải ba người hoàng triều Cửu Minh chúng ta đều có thể đánh lại, thật đáng mong đợi”.

Bàn bạc một lúc, Hồng Nhàn giơ tay lên: “Yên tĩnh, bây giờ giơ tay biểu quyết, nếu đồng ý đề nghị của tôi thì mời giơ tay”.

Sau đó.

Soạt soạt…

Trong sân, gần như hơn hai trăm người đều giơ tay.

Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn lại không giơ tay.

Bởi vì rất đơn giản, vốn Tô Minh là người theo chủ nghĩa đơn độc. Người quá nhiều, một nhóm có đến cả một trăm người, thậm chí Tô Minh không cần phải trải nghiệm cũng có thể xác định, sẽ có nội chiến, sẽ có đủ các loại mưu kế, rất phiền phức, thực sự không có hứng thú.

Ngược lại anh cũng không phản đối đoàn kết, chỉ là, cái gọi là đoàn thể ít nhất cũng phải một lòng chứ! Nhưng kiểu đi vào bí cảnh tìm bảo vật, ai ai cũng có lòng riêng và mưu cầu riêng, xin hỏi, sao có thể một lòng được?

Hồng Nhàn ngây thơ quá rồi, sợ rằng đến lúc đó còn chưa kịp đợi nhóm một trăm người đấu với ba người hoàng triều Cửu Minh thì bản thân đã chém giết nội chiến đến thảm rồi!

Còn về bản thân và Thanh Nhạn, đơn độc, nhỡ đâu gặp phải ba người hoàng triều Cửu Minh thì sao? Bị cướp? Ha ha… Ai cướp ai còn chưa chắc đâu.

Thấy Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn không giơ tay, Hồng Nhàn sâu xa nhìn hai người, nhưng cũng không nói gì.

Ngay lúc này.

Bỗng nhiên, một người đàn ông áo tím bên cạnh Hồng Nhàn đột nhiên lên tiếng trong lúc hỗn loạn: “Cô Hồng, còn có một vấn đế cần phải thương lượng, nghe nói, bí cảnh Chúng Sinh lần này chính là thời điểm đặc biệt cả hàng tỷ năm mới gặp được, là thời điểm hiếm hoi mà Chúng Sinh Ma Lân thức tỉnh, vậy chúng ta làm sao để vượt qua biển Chúng Sinh?”

Lời này vừa nói ra.

Thoáng chốc đều yên tĩnh.

Tô Minh chú ý thấy, khi người đàn ông áo tím này nói chuyện, rõ ràng Ngô Lũng bên cạnh chợt run người, lén lút nâng mắt, sợ sệt lại căm hận nhìn người đàn ông áo tím, sau đó mau chóng cúi đầu xuống.

“Đúng vậy, trong biển Chúng Sinh có Chúng Sinh Ma Lân, thời điểm Chúng Sinh Ma Lân thức tỉnh có thể sẽ tấn công chúng ta”. Hồng Nhàn nhíu mày, trầm ngâm một lát, sau đó tựa như rơi vào suy nghĩ.

Người khác cũng trầm tư suy nghĩ.

Chỉ có người đàn ông áo tím kia, vừa đùa cợt lại vừa tàn nhẫn liếc nhìn Ngô Lũng, ngay sau đó người đàn ông áo tím đã lên tiếng: “Cô Hồng, tôi lại có cách này, chỉ là phải cần Ngô Lũng hy sinh một chút”.

Vừa dứt lời, trong thoáng chốc, tất cả mọi người cùng bàn đều nhìn Ngô Lũng.

Vốn dĩ, Ngô Lũng yên lặng vô danh đã trở thành tiêu điểm.

Ngô Lũng thì sắc mặt lại trắng nhợt ngay lập tức, ánh mắt hận thù, hoảng sợ nhìn người đàn ông áo tím, sau đó lại cúi đầu xuống, đồng thời lại siết chặt nắm tay mình, móng tay cũng đâm cả vào lòng bàn tay.

Tô Minh có thể cảm nhận rõ cảm xúc của Ngô Lũng, thù hận, không cam tâm, hoảng sợ, lo lắng…

“Tổ tiên Ngô Lũng rất huy hoàng, mọi người đều biết, gia tộc Ngự Thú đã từng danh tiếng vẻ vang, người anh em Ngô Lũng chắc chắn cũng am hiểu ngự thú, Chúng Sinh Ma Lân thức tỉnh, cơ hội thể hiện bản lĩnh của Ngô Lũng đã đến rồi!”, người đàn ông áo tím tiếp tục nói, lại càng mang ý trêu đùa.

“Tôi… Huyết mạch tôi đã rất yếu rồi, “Ngự Thú Quyết” cũng vừa mới luyện đến tầng thứ ba, tôi…”, Ngô Lũng run người, lớn tiếng phản bác.

“Ha ha, anh Ngô Lũng, đến lúc cần dùng đến anh thì anh lại làm con rùa rụt đầu sao? Nếu đế như vậy, chi bằng đừng vào bí cảnh nữa, làm lãng phí danh ngạch?”. Người đàn ông áo tím nghiến răng cười, ra chiêu giết người: “Vừa rồi, cô Hồng nhấn mạnh chúng ta phải đoàn kết, lời còn dưa dứt mà anh đã tư lợi gây rối rồi, nhát gan sợ sệt, chỉ muốn có được lợi mà không muốn cống hiến, ha ha… Xem ra, cô Hồng nói anh cũng xem như không nghe thấy rồi nhỉ!”
Chương 1204: Giao ra

Tô Minh cũng cạn lời.

Vốn dĩ đã không hứng thú với cái gọi là đoàn kết, phải hợp tác của Hồng Nhàn này rồi, cảm thấy không đáng tin, dù sao lợi ích và mưu cầu không giống nhau, lòng riêng cũng rất khó, nhưng không ngờ rằng lại có thể không đáng tin đến mức độ như vậy.

Đây, vừa mới nhắc đến phải hợp tác phải hợp tác, sau đó, chưa đến một phút đồng hồ thì đã bắt đầu đấu tranh nội bộ rồi.

Rõ ràng người đàn ông áo tím kia và Ngô Lũng có thù, còn là thù hận đến sống đến chết nên mới mượn cơ hội này mà làm khó Ngô Lũng.

Bất giác, anh cũng có hứng thú nhìn sang Hồng Nhàn, rất tò mò sắc mặt Hồng Nhàn thế nào… Sợ là sắc mặt cũng bị tức đến xanh mặt rồi chứ?

Nhưng chuyện khiến Tô Minh bất ngờ là, chết tiệt, Hồng Nhàn lại không hề tức giận, trái lại, vẻ mặt Hồng Nhàn lại nguy hiểm khi nhìn Ngô Lũng, cái này… Trâu bò thật, chị đại à, vừa nãy là cô ta mới đề nghị phải đoàn kết phải hợp tác, bản thân cô ta cũng chẳng khác gì người đàn ông áo tím kia, tự vả mặt mình rồi, cô ta không tức giận sao? Ngược lại còn muốn làm khó dễ Ngô Lũng?

Chẳng lẽ, người đàn ông áo tím kia và cô gái trọc đầu Hồng Nhàn này có quan hệ không tệ?

“Ngô Lũng, nếu là “Ngự Thú Quyết” tầng thứ ba, muốn đối phó với Chúng Sinh Ma Lân đúng là rất khó. Nhưng, tôi nghe nói, trong “Ngự Thú Quyết” có một vài bí pháp đặc thù, có thể giúp đỡ tu giả võ đạo loài người nhanh chóng giấu đi khí tức của loài người, bí pháp này, anh có thể truyền dạy lại cho mọi người không, nếu vậy, lại phối hợp với một vài bí pháp không gian, lúc chúng ta vượt qua biển Chúng Sinh thì cũng có thể không quấy nhiễu đến Chúng Sinh Ma Lân”, Hồng Nhàn mở lời nói, đôi mắt nhìn Ngô Lũng chằm chằm.

“Thưa cô Hồng, “Ngự Thú Quyết” tổ truyền quả thực có một vài bí pháp đặc thù, có thể dùng để che giấu khí tức, nhưng muốn thi triển những bí pháp đó cần phải phối hợp với một vài pháp quyết quan trọng trong “Ngự Thú Quyết”. Nếu mọi người đều muốn học bí pháp này, vậy thì có lẽ tôi phải giao “Ngự Thú Quyết” ra để tất cả mọi người quan sát, ghi nhớ”. Ngô Lũng như sắp khóc đến nơi rồi, ức hiếp người quá đáng, nói đi nói lại cũng là muốn giao ra “Ngự Thú Quyết”.

“Ngự Thú Quyết” này là bảo vật trấn gia của nhà họ Ngô của anh ta, là tổ tiên đã hao tổn biết bao tâm huyết, thậm chí là tính mạng rất nhiều thế hệ mới tổng kết ra, diễn giải thành, cũng là gốc rễ giúp nhà họ Ngô này có thể đứng vững được trong Chúng Sinh các này.

Trước mắt, nhà họ Ngô đã vắng vẻ, nhưng lão gia tử nhà họ Ngô vẫn đảm nhiệm vị trí Các chủ dưỡng thú các, hơn nữa, đệ tử nhà họ Ngô đa phần sau khi đạt được võ đạo cũng đều gia nhập dưỡng thú các.

Mặc dù dưỡng thú các là một phân các khá nhỏ lại khá yếu thế, không có địa vị trong Chúng Sinh Các, nhưng tốt xấu gì cũng là một phân các, nhà họ Ngô tốt xấu gì cũng có thể dựa vào phân các này truyền thừa xuống, tốt xấu gì cũng có căn cơ đứng vững.

Một khi “Ngự Thú Quyết” bị lộ ra ngoài, ai ai cũng có thể tu luyện, vậy thì sau này, dưỡng thú các có thể sẽ không còn là sở hữu riêng của nhà họ Ngô nữa rồi, nhà họ Ngô cũng không còn ảnh hưởng như ban đầu nữa, lại thêm nhà họ Ngô còn có kẻ thù trong Chúng Sinh Các, có thể nghĩ cũng biết được kết cục về sau.

Chuyện uất nghẹn nhất chính là, Ngô Lũng biết rõ, cho dù anh ta giao ra “Ngự Thú Quyết” cho tất cả mọi người tu luyện và quan sát, nhưng cũng chỉ có mấy ngày nữa đã vào bí cảnh rồi, thời gian cũng không kịp! Ít nhất, ngoài mấy yêu nghiệt siêu cấp thì đa phần chắc chắn không thể thu hoạch được quá nhiều!

“Vậy cứ giao ra đi. Về sau, cống hiến của anh, cô đây sẽ bồi thường, nếu nhóm đội đạt thu hoạch lớn trong bí cảnh thì lúc đó, cô đây làm chủ, sẽ chia cho anh nhiều hơn một chút”, Hồng Nhàn ngẫm nghĩ, nói.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Ngô Lũng trắng bệch, thậm chí là tuyệt vọng, trán đầy mồ hôi, nhưng cũng chỉ có thể run rẩy gật đầu: “Vâng!”

Lời của Hồng Nhàn, Ngô Lũng không thể không nghe.

Mà vẻ mặt tươi cười của người đàn ông áo tím kia lại rất đắc ý!

Người đàn ông áo tím tên Trần Chích, hắn ta là đệ tử của lão Hồng, mặc dù chỉ là đệ tử thứ tư, trong những đệ tử của lão Hồng cũng không xem là xuất sắc, cũng không được xem trọng.

Nhưng, hắn ta có thể dựa vào mối quan hệ này mà nịnh nọt Hồng Nhàn.

Hồng Nhàn là cháu gái duy nhất của lão Hồng, đây là bắt nguồn giữa hai người họ.

Cũng chính vì nịnh nọt Hồng Nhàn một thời gian dài mà những năm nay, hắn ta cũng được Hồng Nhàn khá xem trọng, nhìn chỗ ngồi ngày hôm nay, hắn ta ngồi bên cạnh Hồng Nhàn đã biết rồi.

Trần Chích nhìn chằm chằm ngô Lũng, ánh mắt không che giấu được hận thù, đúng là hắn ta có thù với Ngô Lũng, năm đó hai người đã từng là bạn tốt, không gì không thể nói, nhưng sau đó, hai người kết giao ra ngoài du lịch, vận khí không tệ, vô tình gặp được chí bảo chu quả ngàn năm mới có, nhưng chỉ có một quả, hai người ước định, một trận định thắng thua, người thắng sẽ có được chu quả.

Cuối cùng, Ngô Lũng lại thắng, lấy được chu quả.

Trong lòng Trần Chích vô cùng không phục, từ đó về sau hai người từ bạn bè lại trở thành kẻ thù đối đầu, đây cũng không phải lần đầu hắn ta đâm chọc Ngô Lũng, mấy lần trước đó đều bị Ngô Lũng thoát được, lần này, ha ha…

Chỉ cần giao ra “Ngự Thú Quyết”!

Nhà họ Ngô sẽ không còn chút giá trị gì!

Muốn khiến Ngô Lũng chết, muốn khiến nhà họ Ngô suy sụp, dễ như trở bàn tay.

“Lấy ra đi, còn đợi gì nữa?”, Trần Chích hừ một tiếng nhìn Ngô Lũng chậm chạp tựa như không nỡ lấy ra “Ngự Thú Quyết”, không nhịn được thúc giục.

Những người khác trên sân, tuy cũng có người đồng tình Ngô Lũng nhưng lại không ai nói giúp Ngô Lũng, nguyên nhân rất đơn giản, sau lưng Trần Chích và Hồng Nhàn có lão Hồng, so sánh ra thì Ngô Lũng cách rất xa.

“Xin đợi đã!”. Thế nhưng, ngay lúc này, đột nhiên Tô Minh lại mở lời, hơn nữa còn vỗ vai Ngô Lũng, ngăn động tác Ngô Lũng sắp lấy ra thú pháp quyết “Ngự Thú Quyết” ra.
Chương 1205: Khinh thường

Trong thoáng chốc, tất cả mọi người đều nhìn Tô Minh, ngay cả Ngô Lũng cũng sửng sốt, quay đầu, nhìn Tô Minh chằm chằm có chút ngơ ngác.

Sắc mặt Trần Chích thoáng chốc trở nên khó coi, có chút không hiểu lại kinh sợ.

“Cậu Tô có chuyện?”, Trần Chích hít sâu một hơi, hỏi, đối với Tô Minh ít nhiều gì trên lời nói, hắn ta cũng kính cẩn vài phần, dù sao, thực lực của Tô Minh vẫn còn đó, lúc trước uy lực một chiếc đũa hắn ta cũng đã thấy, quá đáng sợ, mà về bối cảnh, sau lưng Tô Minh chính là Lão Diễm, so với lão Hồng chỉ có mạnh chứ không yếu.

Tô Minh hoàn toàn không để Trần Chích vào mắt.

Không nhìn.

Thẳng thừng coi nhẹ không nhìn.

Cả người Trần Chích run rẩy, nổi giận, chỉ hận muốn chửi ầm lên nhưng lại không dám, chỉ có thể siết chặt nắm tay.

Tô Minh không nhìn Trần Chích, mà nhìn Hồng Nhàn: “Cô Hồng nói trong “Ngự Thú Quyết” có một vài bí pháp nhỏ có thể che giấu khí tức, nếu có thể phối hợp với một vài bí pháp không gian đỉnh cao, hai cái gia tăng thì có khả năng vượt qua biến Chúng Sinh mới có thể không vô thức quấy nhiễu đến Chúng Sinh Ma Lân, đúng không?”

Hồn Nhàn và Tô Minh nhìn nhau, vẻ mặt có chút nguy hiểm, cô ta cảm thấy Tô Minh đột nhiên đứng ra là đã vượt giới rồi, trong lòng không vui, nhưng vẫn gật đầu.

“Nếu đã nói như vậy, thì Ngô Lũng vì cả đoàn thể chúng ta, vì để hợp tác mà cống hiến “Ngự Thú Quyết” thì không vấn đề gì cả, nhưng, bí pháp không gian trong lời Cô Hồng thì sao? Nếu chỉ vỏn vẹn để che giấu khí tức, lại không phối hợp với bí pháp không gian thì cũng là phí công. Tôi nghĩ, ba trăm người trên sân, đa phần ít nhiều cũng nắm giữ pháp tắc không gian trong tay, nhưng muốn nói ai ai cũng đã học được bí pháp không gian đỉnh cao thì e là không có khả năng, dù sao bí pháp không gian đỉnh cao cũng không phải bắp cải”. Tô Minh cười nói: “Cho nên, Cô Hồng không cống hiến bí pháp không gian đỉnh cao một chút sao? Tôi gần như có thể chắc chắn, Hồng đại tiểu thử sở hữu bí pháp không gian đỉnh cao này”.

Tại sao lại chắc chắn, nguyên nhân quá đơn giản, Hồng Nhàn này chắc chắn là cao thủ đỉnh cao đạo không gian, chắc chắn cô ta nắm chắc pháp nguyên không gian. Về điểm này, Tô Minh cẩn thận cảm nhận thì có thể mơ hồ cảm nhận được, nếu mức độ nắm chắc pháp nguyên không gian đã rất mạnh, vậy thì với bối cảnh của Hồng Nhàn, nhất định cũng sở hữu bí pháp Không Gian đỉnh cao rồi.

“Ừ?”. Sắc mặt Hồng Nhàn chợt trở nên hung hăng, thâm sau nhìn Tô Minh chằm chằm, ánh mắt như có sát ý.

Tô Minh nói không sai.

Đúng là cô ta sở hữu bí pháp không gian đỉnh cao.

Nhưng, để cô ta lấy ra?

Để cho mọi người đều xem?

Dựa vào đâu?

Lấy được bí pháp không gian từ chỗ bà nội Lão Hồng, nhưng không ai cũng có tư cách học được.

Huống hồ, một khi lấy ra, để lộ ra ngoài, ai ai cũng sẽ học, sẽ tu luyện, đối với bản thân Hồng Nhàn mà nói đó cũng là một cách tham khảo để người khác đến tìm điểm yếu võ đạo của cô ta, đối với Lão Hồng mà nói, như vậy tương đương như để lộ một phần võ đạo của mình ra ngoài, tuyệt đối không thể.

“Trong Tàng Kinh Các của Chúng Sinh các có không ít bí pháp không gian, muốn bí pháp không gian có thể đến Tàng Kinh Các. Bí pháp không gian của bản thân tôi không thể lấy ra”, Hồng Nhàn lạnh nhạt nói.

“Vậy cô còn nói cái khỉ gì nữa? Bảo người khác cống hiến, sau đó bản thân lại không đóng góp, ha ha, thế gian không có kiểu đạo lý vậy đâu”, Tô Minh cười châm chọc không hề kiêng sợ.

Người khác sợ Hồng Nhàn cô.

Nhưng Tô Minh tôi đây không sợ.

Giúp Ngô Lũng là một mặt, dù sao, lúc trước người này cũng là bạn bè rất tốt, rất thân thiện.

Mặt khác, là thật sự không ưa nổi Hồng Nhàn.

“Xấc xược!”. Hồng Nhàn tức giận, đập mạnh bàn, thoáng chốc đã đứng dậy, sát ý kinh khủng, lập tức hoá thành một con rồng đỏ máu, hung tàn chộp về phía Tô Minh.

“Thực lực chẳng ra làm sao mà tính khí cũng không nhỏ chút nào”. Còn Tô Minh ngay cả đứng cũng không đứng lên, thậm chí cũng hề chống đỡ gì, để mặc con rồng biến hoá đầy sát ý lao về phía mình.

Thoáng chốc.

Con rồng Sát Đạo đỏ như máu kia đã lao đến trên người Tô Minh, một cảnh tượng kinh khủng xuất hiện. Con rồng chết chóc đó không hề sợ sệt, chầm chậm thoáng chốc đã vỡ vụn, tựa như thuỷ tinh chạm phải sắt thép vậy.

Nói đúng hơn thì con rồng Sát Đạo đó ngay cả bên ngoài da Tô Minh cũng không xâm nhập vào được.

Thân thể của Tô Minh quá mạnh.

Mạnh đến mức chỉ dựa vào thân xác cũng có thể cắt đứt khí thế của Hồng Nhàn.

Cảnh này khiến ba trăm người trong sân không thể thở nổi, đều thở hổn hển.

Mọi người biết rõ thực lực và uy lực khí tức sát đạo của Hồng Nhàn kinh khủng đến thế nào!

Có thể nói, trên sân có ít nhất một nửa số người đã, e rằng dùng hết sức cũng không thể cản nổi uy lực sát đạo của Hồng Nhàn.

Nhưng Tô Minh thì sao? Cũng không cần chống đỡ mà trực tiếp không màng đến.

Quá kinh khủng.

“Có uy phong này, chi bằng đi đùa giỡn với ba người hoàng triều Cửu Minh kia trong miệng cô đi, ức hiếp người Chúng Sinh các của mình, cũng chẳng có bản lĩnh gì cả”. Tiếp đó, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh lại thản nhiên nói, khi nói anh lại nâng tay đập vào bàn.

Trông có vẻ cũng không vỗ mạnh gì.

Nhưng ngay sau đó, Hồng Nhàn giống như bị sấm sét đánh trúng, cả người run rẩy, tay vốn đang đập trên bàn trước mặt thoáng chốc nâng lên, sắc mặt đã trắng nhợt, khoé miệng thậm chí còn có máu.

Hồng Nhàn kinh sợ nhìn Tô Minh chằm chằm, trong đầu lại càng sợ sệt không tin nổi.

Vừa nãy khi Tô Minh đập bàn, bởi vì tay cô ta cũng đang để trên bàn nên thông qua tay mình mà cảm nhận được sức lực dao động truyền đến từ trên bàn, sức lực dao động đó thoáng chốc đánh vào cơ thể cô ta, khiến lục phủ ngũ tạng cô ta đều bị thương, khí huyết cũng hỗn loạn.

Rất kinh khủng!

Kinh khủng đến mức khó mà tưởng tượng được.

Quả thực cô ta không thể tưởng tượng được về mặt sức mạnh và khả năng kiểm soát sức lực của Tô Minh là kinh khủng đến vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom