• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (6 Viewers)

  • Chương 1246: Gian lận

Stephin đặt cốc lắc lên bàn, nhẹ nhàng mở ra.

Cả căn phòng im lặng như tờ.

Ai ai cũng đều đang chờ ông ta mở cốc ra.

Hai mươi tư con xúc xắc được tung cùng một lúc cũng tương đối hiếm gặp trong sòng bạc.

Thông thường, các cao thủ chơi xúc xắc đều có thính giác cực kỳ tốt, có thể nghe thấy sự khác biệt dù là nhỏ nhất giữa các con số khi xúc xắc rơi xuống.

Nhưng có một thứ còn khó hơn chuyện này, chính là kỹ thuật điều khiển xúc xắc ở bên trong cốc, để có thể lắc ra con số mình mong muốn.

Độ khó của trò chơi này sẽ tăng theo cấp số nhân mỗi khi số lượng xúc xắc tăng lên.

Kiểm soát một viên xúc xắc thì không có gì khó, bởi vì viên xúc xắc đó sẽ không bị ảnh hưởng bởi những viên xúc xắc khác, nhưng nếu trong cốc có hai viên xúc xắc trở lên thì chúng sẽ bắt đầu va chạm vào nhau, mà số xúc xắc càng nhiều thì lại càng khó kiểm soát.

Điều khiển được ba đến sáu viên đã là cao thủ trong trò này, còn mười hai viên chính là giới hạn được mọi người công nhận.

Bỏ mười hai viên xúc xắc vào trong một chiếc hũ lắc, dù có là hũ lắc thủy tinh trong suốt, cho phép người chơi nhìn vào bên trong thì cũng khó mà lắc ra được mười hai con sáu.

Vậy mà bây giờ, trong cốc của Stephin và Lưu Khải Minh lại là hai mươi tư viên xúc xắc.

Hơn nữa, bọn họ còn chơi bằng cốc lắc cỡ lớn, không phải loại cỡ nhỏ dùng trong quán bar.

Lắc cho hai mươi tư viên xúc xắc trải đều dưới đáy với số điểm mình mong muốn, còn khó hơn cả cho chúng dựng đứng lên.

Ván cược ngày hôm nay, dù ai thắng ai thua, thì chỉ cần một trong hai người bọn họ ném ra một con số khá đẹp, chẳng hạn như mười lăm con sáu là đã đủ để ghi tên vào lịch sử của sòng bạc Hào Giang này.

Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, Stephin nhấc chiếc cốc lên.

Hai mươi bốn viên xúc xắc, trong đó có hai mươi ba viên là điểm sáu, chỉ có một viên là điểm năm.

143 điểm!

“Trời ơi!”

Tiếng hò hét vang lên như biến gầm.

Có người lại cảm thấy hơi tiếc nuối, chỉ thiếu một chút nữa thôi là hoàn hảo rồi.

Cũng có người không khỏi lo lắng, Lưu Khải Minh muốn thắng thì nhất định phải lắc ra toàn điểm sáu.

“Ôi chao, vẫn có chút sai sót này!” Stephin dường như hơi thất vọng với tay nghề của mình, nhưng nụ cười trên mặt ông ta lại vô cùng thỏa mãn: “Chỉ thiếu chút nữa thôi, có lẽ là vì thần tính trong tôi vẫn chưa đủ nhỉ! Đến lượt cậu rồi đấy, cậu Lưu!”

Sắc mặt Lưu Khải Minh thoáng vẻ nghiêm trọng.

Lắc hai mươi tư viên xúc xắc ra toàn con sáu điểm, không phải là anh ta không làm được, nhưng cũng không thể nào chắc chắn tuyệt đối.

Stephin chỉ thiếu một chút nữa, cũng có nghĩa là anh ta không thể thiếu một chút nào.

Lưu Khải Minh kéo cốc lắc lại gần, cầm nó lên.

Đây là lần đầu tiên anh ta cảm giác chiếc cốc lắc này lại nặng đến vậy.

“Tập trung, không được phép có một chút sai lầm nào!”

Anh ta nhắc nhở mình, rồi nhắm lại, bắt đầu lắc cốc.

“Cậu có biết thần linh đã vực tôi dậy như thế nào không?” Giọng nói của Stephin vang lên: “Năm đó tôi không khác gì một con chó hoang lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, ngày nào cũng sống trong hoang mang lo sợ. Tôi đã nghĩ đến cái chết vô số lại, nghĩ rằng con người sống thì có ý nghĩa gì chứ?”

“Con người chẳng qua chỉ là hạt bụi trên thế gian này, chỉ là một vị khách qua đường của thời gian. Ai cũng nghĩ rằng mình là chúa tể của thế giới này, nhưng thật ra, nơi này chẳng có gì là thuộc về loài người. Giống như tiền tại trong sòng bạc vậy, chưa bao giờ là của khách đánh bạc. Tất cả, vẫn luôn là của nhà cái.”

“Mà thế gian này cũng có một nhà cái, chính là thần!”

“Trong những ngày tháng đói khát ấy, cuối tuần nào tôi cũng sẽ đến nhà thờ Vĩnh Lợi để nhận bánh mì miễn phí. Chính tại nơi đó, tôi đã nghe thấy âm thanh của sự hạnh phúc, nhìn thấy ánh sáng chói lọi của thần thánh!”

Stephin không ngừng lải nhải, như thế đang tự nói với chính mình.

Trên trán Lưu Khải Minh bắt đầu đổ mồ hôi.

Mặc dù ai cũng nhận ra Stephin đang nói chuyện để quấy nhiễu Lưu Khải Minh tung xúc xắc, nhưng đây lại không được tính là vi phạm.

Sòng bạc không có quy định cấm nói chuyện trong lúc đánh bạc, bởi vì một cao thủ thực thụ nên có khả năng lờ đi sự quấy nhiễu, tập trung vào ván bạc.

Vậy nên mọi người không hề trách cứ Stephin vì màn độc thoại kia.

Thế nhưng, Tra Na Lệ lại phát hiện ra có gì đấy không đúng.

Tra Na Lệ vẫn luôn nhìn chằm chằm Stephin, không dám thả lỏng một giây nào.

Nhưng ít ra cho đến bây giờ, Stephin vẫn chưa gian lận.

Kỹ năng đánh bạc của người này thật sự rất cao siêu, hai mươi ba con sáu kia là ông ta lắc ra bằng chính bản lĩnh của mình.

Tra Na Lệ vẫn tin tưởng vào Lưu Khải Minh, dù sao thì đứng trên sân nhà cũng có lợi thế hơn.

Nếu như vẫn thua, vậy thì quả thật hết cách, lúc ấy đành phải chấp nhận thôi.

Mãi cho đến khi nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán Lưu Khải minh cùng với vẻ đờ đẵn lóe lên trong đôi mắt của anh ta, lúc này Tra Na Lệ mới thật sự chắc chắn, Stephin đã giở trò.

Sòng bạc bắt gian, buộc phải bắt ngay tại trận.

Không thể bắt tại trận thì chỉ có thể xem như không tội, nếu không sẽ chẳng có ai muốn đến đánh bạc nữa, bởi vì chỉ cần anh thắng anh có tiền, sòng bạc sẽ lập tức nghi ngờ anh gian lận, vậy thì còn ai dám tới nữa?

Hiện giờ các máy móc thiết bị trong sòng bạc rất phát triển, hệ thống camera không góc chết có thể vô hiệu hóa gần như hầu hết các trò lừa đảo, nhưng khoa học vẫn không thể làm gì pháp thuật, nếu như có kẻ dùng pháp thuật gian lận, sòng bạc cũng đành bất lực.

“Đại sư huynh, Stephin gian lận! Anh đã đồng ý với tôi, đây là một trận đấu công bằng cơ mà.” Tra Na Lệ nói.

Mạn Đan lại nói: “Không có pháp lực dao động, chúng ta không có bằng chứng ông ta dùng pháp thuật.”

Tra Na Lệ nhíu mày.

Cô ấy biết Mạn Đan nói không sai, không có dao động pháp thuật thì không thể chứng minh Stephin đã dùng pháp thuật.

“Tôi biết người này là người của Thái Dương Thánh Giáo, bọn giáo đồ sẽ không dùng pháp thuật, mà là dựa vào cầu nguyện và triệu hồi để nhận được thần lực.”

Tra Na Lệ ngẩng đầu lên nhìn mái vòm trang hoàng lộng lẫy của sòng bạc, ở nơi đó đang có một tầng ánh sáng tỏa ra chói lọi.

“Không được, tôi phải ngăn ông ta lại!”

Bàn tay đang rũ xuống của Tra Na Lệ khẽ động đậy.

Một bóng mờ màu xám len lỏi qua các khe, bơi trên sàn nhà.

“Sư muội, chính cô đã nói phải đảm bảo đây là một trận đấu công bằng mà.” Mạn Đan giơ tay lên một cái, bóng mờ kia lập tức biến mất: “Tôi đã đồng ý với cô rồi, nhất định sẽ không nuốt lời.”

“Gã Tây kia rõ ràng là đang giở trò, đó chính là thuật triệu hội của giáo hội Thánh Quang, sao sư huynh lại không thể nhìn ra chứ!” Tra Na Lệ nói.

“Nhưng ông ta không sử dụng pháp thuật làm ảnh hưởng đến ván cược, đúng chứ?” Mạn Đan nói.

Tra Na Lệ biết Mạn Đan đang cố tình thiên vị đám người kia, hơn nữa xét về lý thì đúng là như vậy.

Đối phương không dùng trực tiếp pháp lực để quấy rối, mà là dùng ngoại lực không thể nhìn thấy được. Muốn ngăn lại thì chỉ có thể tự mình dùng cách thương tương tự, mà không phải tự mình ra tay.

“Sư muội, tôi khuyên cô đừng nên làm gì. Thua trên bàn cờ thì còn có thể thắng lại, nhưng nếu uy tín mà mất, sẽ không thể nào lấy lại được đâu.” Mạn Đan cảnh cáo.

Tra Na Lệ hiểu rõ, ở trước mặt Mạn Đan, cô có làm gì cũng chỉ phí công.

Còn Lưu Khải Minh lúc này vẫn đang lắc xúc xắc.

Mồ hôi ướt đẫm sau lưng anh ta, bởi vì anh nhận ta, dù có lắc như thế nào thì các viên xúc xắc bên trong vẫn không ra được con số mà anh ta muốn.

“… Thần vẫn đang theo dõi chúng ta! Nhưng hãy tin rằng, chúng ta cũng có thể nhìn thấy Thần. Thần ban cho chúng ta đôi mắt, là để chúng ta có thể nhìn thấy ánh sáng…”

Giọng của Stephin cứ văng vẳng bên tai, như tiếng muỗi vo ve không đuổi đi được.

Trong lúc hoảng hốt, anh ta chợt nhìn thấy một luồng ánh sáng màu trắng chiếu xuống cốc lắc, xuyên qua cả thành cốc màu đen, rọi đến những viên xúc xắc ở bên trong.

Còn chiếc cốc lắc trong tay lại không còn nặng nề như trước nữa.

“Lưu Khải Minh, tập trung vào, đừng nghe ông ta nói! Ông ta đang làm ảnh hưởng đến tinh thần của anh đấy!” Tra Na Lệ lớn tiếng nhắc nhở.

Mạn Đan nhìn cô một cái, không ngăn lại.

Lời nhắc nhở của Tra Na Lệ dường như thật sự có tác dụng.

Lưu Khải Minh rùng mình, răng cắn chặt, môi rách ra, máu tươi chảy xuống.

Vẻ mặt anh ta trở nên kiên định trở lại, ánh mắt cũng dần tự tin trở lại.

Anh ta lắc cốc nhanh và mạnh hơn, tiếng xúc xắc va chạm vang lên đầy trong trẻo.

Sau đó, chiếc cốc được đặt xuống mặt bàn, rầm một tiếng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom