-
Chương 1239: Ngông cuồng
Con rồng đỏ đâm thẳng lên tầng mầy, sau đó lại lao xuống từ những đám mây.
Mọi người trên con phố cạnh nhà thờ đều nhìn thấy cảnh tượng này.
Ai nấy cũng ngẩng đầu lên, tay che trán, miệng thì há hốc, đứng bất động như những pho tượng.
Cả con phố đột nhiên trở nên im ắng.
Không biết ai là người đầu tiên lên tiếng, hô lên: “Rồng đỏ thăng thiên, Bắc Thị sắp có biến rồi!”
Đám người lập tức nhốn nháo hết cả lên, bầu không khí chỉ còn sự căng thẳng và bất an.
Bóng con rồng đỏ hiện lên trong ánh mắt mọi người, làm rực đỏ cả một mảnh đất trời, thậm chí những nhành cây ngọn cỏ xanh đậm bên đường còn sót lại từ đầu đông cũng nhuốm đỏ.
Vầng trăng đỏ loang ra về phía chân trời, nhuộm màu cả thành phố Bắc Thị, rồi vẫn tiếp tục loang ra, mãi cho đến tận đường chân trời.
“Sợ là không phải mình Bắc Thị này có biến đâu, mà là cả Loan Tỉnh này sắp có biến rồi!”
Đoàn người chạy tới chạy lui la hét, xe cộ trên đường thì loạn thành một nhùi, tiếng còi, tiếng va đụng vang lên inh ỏi khắp nơi, đèn tín hiệu giao thông cũng hư hỏng, không báo hiệu được gì nữa, tất cả đều chuyển sang đèn đỏ.
Cả thế giới dường như chỉ còn lại một màu sắc duy nhất – màu đỏ.
Nhiều năm sau, người dân Bắc Thị vẫn ngồi phơi nắng ấm trước của ủy ban khu phố, nhớ tới buổi chiều đỏ rực ấy.
Thấy chưa, màu đỏ đẹp biết bao, ai mà thích màu xanh lá chứ!
…
Diệu Âm chân nhân nhìn rồng đỏ từ tầng mây lao thẳng xuống.
Một luồng năng lượng khổng lồ từ trên trời đáp xuống, nếu như bị thứ đó đánh trúng, đến cả tu vi của ông ta cũng khó mà đỡ được.
Bóng dáng Diệu Âm chân nhân lóe lên, ẩn mình vào hư không.
Trong một khoảnh khắc, ông ta nhìn thấy con mắt đang mở to trên đầu rồng, nhìn thẳng vào ông ta.
Đó là một con mắt duy nhất, nằm dọc chính giữa trên đầu rồng, tựa như một cái khe. Trong khe hở đó, con ngươi kia như một ngọn nến, sâu thẳm mà sáng ngời, nhìn thấu hết thảy.
Diệu Âm chân nhân ở trong hư không lúc ẩn lúc hiện từ xa, mà con rồng lúc này đang lao về phía tháp nhọn của nhà thờ.
Ầm một cái, cả tòa tháp nhọn vỡ nát thành từng mảnh.
Khói bụi mịt mù bốc lên tứ phía, che khuất cả bầu trời.
Diệu Âm chân nhân nhìn bụi bặm nổi lên, nhớ lại con mắt vừa nhìn thấy, trong lòng tràn ngập nỗi khiếp sợ.
“Chúc Cửu Âm?”
Ông ta nhớ tới dòng chữ trong cuốn Sơn Hải Kinh: Phía bắc Xích Thủy, trên ngọn núi Chương Vĩ có một vị thần, mặt người thân rắn, toàn thân đỏ rực, con mắt ở chính giữa, nhắm mắt thì bóng đêm tràn xuống, mở mắt là tứ phía bừng sáng…
Trong cổ tịch của Thục Sơn cũng có những ghi chép liên quan đến Chúc Long, không khác vật mà ông ta đang nhìn thấy là bao, nhất là con mắt kia.
Diệu Âm bỗng nhiên như nhận ra điều gì đó.
Ông ta cười phá lên: “Đi mòn cả giày sắt chẳng thấy đâu, trong lúc vô tình lại tìm ra!”
Tay ông ta vẩy nhẹ phất trần, một cơn gió mát thổi qua, cuốn lớp bụi bặm đi, mà rồng đỏ lúc này đã chẳng thấy đâu, chỉ còn lại Mã Sơn ở đấy, quần áo trên người cũng không còn một mảnh vụn, trần như nhộng đứng giữa đống đổ nát.
Giám mục Ricardo cùng với tòa tháp nhọn đã biến mất, như thể chỉ từng tồn tại trong lịch sử, mà cũng như chưa từng tồn tại.
Chỉ còn lại một cây thánh giá và những mảnh vụn của bộ giáp vàng trên người các kỵ sĩ, rải rác trong đống phế tích, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, chứng kiến tất cả những gì đã xảy ra.
“Không ngờ, thật sự không ngờ, cậu vậy mà lại dung hợp đèn Chúc Long Cửu Âm vào cơ thể mình!” Diệu Âm nói với Mã Sơn: “Theo cậu, bản thân cậu bây giờ vẫn là người, hay đã là yêu?”
“Ông là ai?” Mã Sơn quay người lại, cau mày hỏi.
“Diệu Âm của Thục Sơn!”
Có lẽ ông ta rất tự tin vào năng lực của mình, cũng có thể là tin vào tông môn Thục Sơn, khi thốt ra danh hiệu đó, giọng điệu ông ta vô cùng tự hào, nghe không khác gì một vị tiến sĩ của một ngôi trường danh giá đang giới thiệu với mọi người trình độ học vấn của mình vậy.”
“Chưa nghe thấy bao giờ.”
Mã Sơn nói là thật, nhưng lại khiến Diệu Âm có chút bối rối.
“Người trẻ tuổi không biết tôi là ai cũng không sao, nhưng với tu vi của cậu, chắc hẳn phải biết được địa vị của Thục Sơn trong huyền môn. Tôi là trưởng lão của Thục Sơn, hôm nay tình cờ gặp được nhau chính là cái duyên, theo tôi về Thục Sơn đi.”
“Ông bị gì vậy? Tôi đi với ông làm cái gì?” Mã Sơn đáp lại.
Diệu Âm càng cảm thấy lúng túng hơn.
Một người tu hành bình thường, nếu có cơ hội bái nhập Thục Sơn, không biết người đó sẽ vui mừng đến cỡ nào.
Chưa kể đến người đang đứng trước mặt người nọ lại là trưởng lão của Thục Sơn.
Trong giới tu hành này, người ta hay gọi là tiên duyên.
Thằng nhãi này bị ngu hay là đang khinh thường người khác vậy?
“Chàng trai, cậu có biết tôi là ai không? Cứ đi hỏi thử trưởng bối của cậu một chút, tôi là trưởng lão của phái Thục Sơn, là một trong Tam tiên Thục Địa, không phải ai cũng có cơ hội theo tôi vào núi đâu!”
“Tam Tiên, khoe khoang gì cơ, ông tưởng thằng này chưa ăn quán bao giờ à? Tôi không lạ gì đâu!”
Mã Sơn bĩu môi, nhảy xuống từ trên đống phế tích, định không thèm để ý lão đạo sĩ kia nữa.
Diệu Âm vừa rồi vẫn còn chút bối rối, nhưng giờ đây lại bắt đầu tức giận.
“Hứ, ăn nói thô tục, bất kính với tiên trưởng, đúng là loại yêu vật! Nhóc con, cậu có thể luyện hóa cả đèn Chúc Long Cửu Âm, cũng có chút bản lĩnh đấy, nhưng cậu vẫn không thể dùng nó hoàn toàn, chỉ có thể để ngọn hồn đèn này dắt mình rẽ sang con đường sai lầm, hóa thành ma long, không còn là đạo pháp của con người nữa rồi!”
Mã Sơn nhướn mày: “Tầm bậy tầm bạ, tôi là Mã Sơn, vẫn sẽ luôn là Mã Sơn tu luyện thế nào là chuyện của tôi, làm gì đến lượt ông chỉ trỏ?”
Diệu Âm cười nhạt: “Không có minh sư hướng dẫn, chưa đến vài năm nữa, cậu sẽ biến thành yêu vật thôi, tôi ở đây là cứu cậu đấy.”
“Tôi không thèm.”
Mã Sơn chẳng có tý thiện cảm nào đối với loại người giả nhân giả nghĩa như này. Mặc dù lúc Diệu Âm ra tay, Mã Sơn có thấy, ít nhất là trong cuộc đối đầu với Thánh Giáo, hai người bọn họ vẫn trên cùng một chiến tuyến, nhưng bảo anh ta đi theo người này học hỏi thì đừng hòng.
“Cậu dung nhập yêu đèn, tu luyện yêu pháp, tức là đã thành yêu, hôm nay để cậu đi ra ngoài, ngày sau sẽ không biết có bao nhiêu người bị cậu hại. Tôi phải đưa cậu về Thục Sơn, lấy đèn Cửu Âm ra.” Diệu Âm nói.
Mã Sơn trừng mắt: “Nếu tôi vẫn không đi thì sao?”
“Vậy thì tôi không cứu nổi cậu nữa.” Ánh mắt Diệu Âm lạnh lùng: “Nói đi, cậu đã làm gì Khuất Hồng Hạc rồi?”
“Khuất gì Hạc cơ?”
Mã Sơn sững người một lát, cảm thấy cái tên này đúng là đã nghe thấy ở đâu đó rồi, nhưng trong chốc lát lại không thể nhớ ra.
Chuyện Lý Dục Thần đến Miến Bắc cứu người anh em Lâm Vân, đuổi tới làng Xà rồi tìm thấy Khuất Hồng Hạc, Mã Sơn không biết gì, chỉ nghe Lý Dục Thần nhắc thoáng qua một câu.
“Vẫn còn giả bộ! Xem ra cậu cũng là kẻ tiểu nhân xảo trá!” Diệu Âm tức giận: “Khuất Hồng Hạc là cháu ruột của tôi! Nó đã hứa với tôi, một khi lấy được đèn Chúc Long Cửu Âm sẽ về Thục Sơn với tôi, bây giờ nó lại mất tích, còn đèn Chúc Long Cửu Âm thì đang ở trong người cậu, vậy mà cậu dám nói mình không biết gì?”
Trong lòng Mã Sơn cũng bốc hỏa, anh ta quát: “Cháu trai ông mất tích thì liên quan quái gì đến tôi?”
Đột nhiên anh anh ta lại bật cười: “Ha ha, tôi biết rồi, ông cũng muốn đèn Chúc Long Cửu Âm chứ gì? Lão già, có giỏi thì đến đây mổ bụng tôi mà lấy, ông đây mà cau mày một cái thì coi như thua. Còn không làm được thì cút!”
Diệu Âm giận dữ, phất trần trong tay hóa thành ngàn sợi tơ lao tới chỗ Mã Sơn: “Oắt con ăn nói ngông cuồng!”
Ngàn sợi tơ lúc ẩn lúc hiện, lướt qua cả hư không, đột nhiên quấn quanh người Mã Sơn.
Cơ bắp Mã Sơn gồng lên, anh ta hít sâu một hơi, ra sức giãy nhưng không ra được.
Mặt đỏ lên, trong miệng Mã Sơn phát ra một tiếng gầm, cả người lập tức trướng ra, biến thành rồng đỏ lần nữa, lao vút lên trời cao.
Ngàn tơ đứt đoạn, cả người Diệu Âm chân nhân văng mạnh ra sau, một đoạn khá xa mới dừng lại được.
Vẻ mặt ông ta u ám, ông ta nhìn rồng đỏ trên đầu, cười mỉa: “Tưởng cái danh Tam Tiên Thục Địa của tôi là hư danh thật sao?”
Dứt lời, ông ta ngồi khoanh chân xuống, trong tay đột nhiên hiện ra một cây đàn cổ.
Mọi người trên con phố cạnh nhà thờ đều nhìn thấy cảnh tượng này.
Ai nấy cũng ngẩng đầu lên, tay che trán, miệng thì há hốc, đứng bất động như những pho tượng.
Cả con phố đột nhiên trở nên im ắng.
Không biết ai là người đầu tiên lên tiếng, hô lên: “Rồng đỏ thăng thiên, Bắc Thị sắp có biến rồi!”
Đám người lập tức nhốn nháo hết cả lên, bầu không khí chỉ còn sự căng thẳng và bất an.
Bóng con rồng đỏ hiện lên trong ánh mắt mọi người, làm rực đỏ cả một mảnh đất trời, thậm chí những nhành cây ngọn cỏ xanh đậm bên đường còn sót lại từ đầu đông cũng nhuốm đỏ.
Vầng trăng đỏ loang ra về phía chân trời, nhuộm màu cả thành phố Bắc Thị, rồi vẫn tiếp tục loang ra, mãi cho đến tận đường chân trời.
“Sợ là không phải mình Bắc Thị này có biến đâu, mà là cả Loan Tỉnh này sắp có biến rồi!”
Đoàn người chạy tới chạy lui la hét, xe cộ trên đường thì loạn thành một nhùi, tiếng còi, tiếng va đụng vang lên inh ỏi khắp nơi, đèn tín hiệu giao thông cũng hư hỏng, không báo hiệu được gì nữa, tất cả đều chuyển sang đèn đỏ.
Cả thế giới dường như chỉ còn lại một màu sắc duy nhất – màu đỏ.
Nhiều năm sau, người dân Bắc Thị vẫn ngồi phơi nắng ấm trước của ủy ban khu phố, nhớ tới buổi chiều đỏ rực ấy.
Thấy chưa, màu đỏ đẹp biết bao, ai mà thích màu xanh lá chứ!
…
Diệu Âm chân nhân nhìn rồng đỏ từ tầng mây lao thẳng xuống.
Một luồng năng lượng khổng lồ từ trên trời đáp xuống, nếu như bị thứ đó đánh trúng, đến cả tu vi của ông ta cũng khó mà đỡ được.
Bóng dáng Diệu Âm chân nhân lóe lên, ẩn mình vào hư không.
Trong một khoảnh khắc, ông ta nhìn thấy con mắt đang mở to trên đầu rồng, nhìn thẳng vào ông ta.
Đó là một con mắt duy nhất, nằm dọc chính giữa trên đầu rồng, tựa như một cái khe. Trong khe hở đó, con ngươi kia như một ngọn nến, sâu thẳm mà sáng ngời, nhìn thấu hết thảy.
Diệu Âm chân nhân ở trong hư không lúc ẩn lúc hiện từ xa, mà con rồng lúc này đang lao về phía tháp nhọn của nhà thờ.
Ầm một cái, cả tòa tháp nhọn vỡ nát thành từng mảnh.
Khói bụi mịt mù bốc lên tứ phía, che khuất cả bầu trời.
Diệu Âm chân nhân nhìn bụi bặm nổi lên, nhớ lại con mắt vừa nhìn thấy, trong lòng tràn ngập nỗi khiếp sợ.
“Chúc Cửu Âm?”
Ông ta nhớ tới dòng chữ trong cuốn Sơn Hải Kinh: Phía bắc Xích Thủy, trên ngọn núi Chương Vĩ có một vị thần, mặt người thân rắn, toàn thân đỏ rực, con mắt ở chính giữa, nhắm mắt thì bóng đêm tràn xuống, mở mắt là tứ phía bừng sáng…
Trong cổ tịch của Thục Sơn cũng có những ghi chép liên quan đến Chúc Long, không khác vật mà ông ta đang nhìn thấy là bao, nhất là con mắt kia.
Diệu Âm bỗng nhiên như nhận ra điều gì đó.
Ông ta cười phá lên: “Đi mòn cả giày sắt chẳng thấy đâu, trong lúc vô tình lại tìm ra!”
Tay ông ta vẩy nhẹ phất trần, một cơn gió mát thổi qua, cuốn lớp bụi bặm đi, mà rồng đỏ lúc này đã chẳng thấy đâu, chỉ còn lại Mã Sơn ở đấy, quần áo trên người cũng không còn một mảnh vụn, trần như nhộng đứng giữa đống đổ nát.
Giám mục Ricardo cùng với tòa tháp nhọn đã biến mất, như thể chỉ từng tồn tại trong lịch sử, mà cũng như chưa từng tồn tại.
Chỉ còn lại một cây thánh giá và những mảnh vụn của bộ giáp vàng trên người các kỵ sĩ, rải rác trong đống phế tích, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, chứng kiến tất cả những gì đã xảy ra.
“Không ngờ, thật sự không ngờ, cậu vậy mà lại dung hợp đèn Chúc Long Cửu Âm vào cơ thể mình!” Diệu Âm nói với Mã Sơn: “Theo cậu, bản thân cậu bây giờ vẫn là người, hay đã là yêu?”
“Ông là ai?” Mã Sơn quay người lại, cau mày hỏi.
“Diệu Âm của Thục Sơn!”
Có lẽ ông ta rất tự tin vào năng lực của mình, cũng có thể là tin vào tông môn Thục Sơn, khi thốt ra danh hiệu đó, giọng điệu ông ta vô cùng tự hào, nghe không khác gì một vị tiến sĩ của một ngôi trường danh giá đang giới thiệu với mọi người trình độ học vấn của mình vậy.”
“Chưa nghe thấy bao giờ.”
Mã Sơn nói là thật, nhưng lại khiến Diệu Âm có chút bối rối.
“Người trẻ tuổi không biết tôi là ai cũng không sao, nhưng với tu vi của cậu, chắc hẳn phải biết được địa vị của Thục Sơn trong huyền môn. Tôi là trưởng lão của Thục Sơn, hôm nay tình cờ gặp được nhau chính là cái duyên, theo tôi về Thục Sơn đi.”
“Ông bị gì vậy? Tôi đi với ông làm cái gì?” Mã Sơn đáp lại.
Diệu Âm càng cảm thấy lúng túng hơn.
Một người tu hành bình thường, nếu có cơ hội bái nhập Thục Sơn, không biết người đó sẽ vui mừng đến cỡ nào.
Chưa kể đến người đang đứng trước mặt người nọ lại là trưởng lão của Thục Sơn.
Trong giới tu hành này, người ta hay gọi là tiên duyên.
Thằng nhãi này bị ngu hay là đang khinh thường người khác vậy?
“Chàng trai, cậu có biết tôi là ai không? Cứ đi hỏi thử trưởng bối của cậu một chút, tôi là trưởng lão của phái Thục Sơn, là một trong Tam tiên Thục Địa, không phải ai cũng có cơ hội theo tôi vào núi đâu!”
“Tam Tiên, khoe khoang gì cơ, ông tưởng thằng này chưa ăn quán bao giờ à? Tôi không lạ gì đâu!”
Mã Sơn bĩu môi, nhảy xuống từ trên đống phế tích, định không thèm để ý lão đạo sĩ kia nữa.
Diệu Âm vừa rồi vẫn còn chút bối rối, nhưng giờ đây lại bắt đầu tức giận.
“Hứ, ăn nói thô tục, bất kính với tiên trưởng, đúng là loại yêu vật! Nhóc con, cậu có thể luyện hóa cả đèn Chúc Long Cửu Âm, cũng có chút bản lĩnh đấy, nhưng cậu vẫn không thể dùng nó hoàn toàn, chỉ có thể để ngọn hồn đèn này dắt mình rẽ sang con đường sai lầm, hóa thành ma long, không còn là đạo pháp của con người nữa rồi!”
Mã Sơn nhướn mày: “Tầm bậy tầm bạ, tôi là Mã Sơn, vẫn sẽ luôn là Mã Sơn tu luyện thế nào là chuyện của tôi, làm gì đến lượt ông chỉ trỏ?”
Diệu Âm cười nhạt: “Không có minh sư hướng dẫn, chưa đến vài năm nữa, cậu sẽ biến thành yêu vật thôi, tôi ở đây là cứu cậu đấy.”
“Tôi không thèm.”
Mã Sơn chẳng có tý thiện cảm nào đối với loại người giả nhân giả nghĩa như này. Mặc dù lúc Diệu Âm ra tay, Mã Sơn có thấy, ít nhất là trong cuộc đối đầu với Thánh Giáo, hai người bọn họ vẫn trên cùng một chiến tuyến, nhưng bảo anh ta đi theo người này học hỏi thì đừng hòng.
“Cậu dung nhập yêu đèn, tu luyện yêu pháp, tức là đã thành yêu, hôm nay để cậu đi ra ngoài, ngày sau sẽ không biết có bao nhiêu người bị cậu hại. Tôi phải đưa cậu về Thục Sơn, lấy đèn Cửu Âm ra.” Diệu Âm nói.
Mã Sơn trừng mắt: “Nếu tôi vẫn không đi thì sao?”
“Vậy thì tôi không cứu nổi cậu nữa.” Ánh mắt Diệu Âm lạnh lùng: “Nói đi, cậu đã làm gì Khuất Hồng Hạc rồi?”
“Khuất gì Hạc cơ?”
Mã Sơn sững người một lát, cảm thấy cái tên này đúng là đã nghe thấy ở đâu đó rồi, nhưng trong chốc lát lại không thể nhớ ra.
Chuyện Lý Dục Thần đến Miến Bắc cứu người anh em Lâm Vân, đuổi tới làng Xà rồi tìm thấy Khuất Hồng Hạc, Mã Sơn không biết gì, chỉ nghe Lý Dục Thần nhắc thoáng qua một câu.
“Vẫn còn giả bộ! Xem ra cậu cũng là kẻ tiểu nhân xảo trá!” Diệu Âm tức giận: “Khuất Hồng Hạc là cháu ruột của tôi! Nó đã hứa với tôi, một khi lấy được đèn Chúc Long Cửu Âm sẽ về Thục Sơn với tôi, bây giờ nó lại mất tích, còn đèn Chúc Long Cửu Âm thì đang ở trong người cậu, vậy mà cậu dám nói mình không biết gì?”
Trong lòng Mã Sơn cũng bốc hỏa, anh ta quát: “Cháu trai ông mất tích thì liên quan quái gì đến tôi?”
Đột nhiên anh anh ta lại bật cười: “Ha ha, tôi biết rồi, ông cũng muốn đèn Chúc Long Cửu Âm chứ gì? Lão già, có giỏi thì đến đây mổ bụng tôi mà lấy, ông đây mà cau mày một cái thì coi như thua. Còn không làm được thì cút!”
Diệu Âm giận dữ, phất trần trong tay hóa thành ngàn sợi tơ lao tới chỗ Mã Sơn: “Oắt con ăn nói ngông cuồng!”
Ngàn sợi tơ lúc ẩn lúc hiện, lướt qua cả hư không, đột nhiên quấn quanh người Mã Sơn.
Cơ bắp Mã Sơn gồng lên, anh ta hít sâu một hơi, ra sức giãy nhưng không ra được.
Mặt đỏ lên, trong miệng Mã Sơn phát ra một tiếng gầm, cả người lập tức trướng ra, biến thành rồng đỏ lần nữa, lao vút lên trời cao.
Ngàn tơ đứt đoạn, cả người Diệu Âm chân nhân văng mạnh ra sau, một đoạn khá xa mới dừng lại được.
Vẻ mặt ông ta u ám, ông ta nhìn rồng đỏ trên đầu, cười mỉa: “Tưởng cái danh Tam Tiên Thục Địa của tôi là hư danh thật sao?”
Dứt lời, ông ta ngồi khoanh chân xuống, trong tay đột nhiên hiện ra một cây đàn cổ.
Bình luận facebook