• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New tiểu ma vương cùng bàn tôi(toàn bộ,chưa hoàn thành)

  • kỳ 5

Buổi chiều sau những cơn mưa tạm biệt mùa hè,trời se lạnh,ánh mặt trời lấp ló yếu ớt sau những tầng mây dầy cộp,dần tan mỏng về phía chân trời,để lại ánh tà dương cam rực như ánh lửa nồng cháy trên đường chân trời

Đi về buổi chiều có lẽ là phần tôi thích nhất,đặc biệt là những hôm về sớm thế này

Một cuộc họp bất ngờ đã cứu rồi tôi khỏi 1 tiết văn cuối-tiết mà tôi biết cô khánh sẽ kéo giờ chúng tôi đến 6 giờ mới cho về

Ung dung hưởng làn gió mát cuối buổi chiều,ngắm nhìn những áng mây trôi lờ lờ trên nền trời giờ đã chia ba,phần tối,phần xanh,phần vàng chanh như từng sắc thái của 1 ngày hòa trộn trong khoảnh khắc

Cảnh đẹp làm tôi vui hẳn ra,vụ mùa hè đã gần hết,những cánh đồng vàng như một núi hoàng kim trải dài vô hạn,hòa với nền cam phía sau khiến cho màu vàng như đã tràn sang và loãng ra trên bầu trời xanh vốn có

Đang tiêu diêu thưởng thức cảnh đẹp thì tôi lại gặp phiền phức

Đi qua đoạn cuối của con đường nằm cạnh cánh đồng,tôi nhìn thấy 1 người đang loay hoay với chiếc xe đang nằm bẹp dưới bãi cỏ

Tiến lại gần 1 chút,tôi mói nhận ra đó là linh

Cô ấy đang cố gắng gắn cái xích lên xe,tay dính chút dầu nhớt,tôi thử gọi:

-này! Cậu sao thế,tuột xích à?

-ừ,chắc là do tớ vừa phá bùn

-bùn nào cơ?

Qua lời kể của linh,tôi mới biết,xích xe của cô ấy sau 3 ngày gần như bị ngâm hoàn toàn trong nước thì đã kẹt cứng bùn,cô ấy phải mượn cái búa nhỏ trong phòng bác bảo vệ để cậy ra

Chắc là đập hơi mạnh,cái xích bị xô lệch ra khỏi điểm để,nên lúc nãy cô ấy đang đạp nó đã tuột ra

Tôi không nhịn được,bật cười,ôm bụng mà cười:

-đúng là cậu!

-cậu muốn chết à!

“võ sư” môn cấu véo lại giơ 2 cái móng vuốt đặc hữu kia ra,tôi liền ngậm miệng,che mồm nhưng vẫn phát ra những âm thanh khúc khích như chuột rúc từ sau các kẽ tay

Cô ấy liền trổ tài ngay,tôi đau quá đành câm hẳn,cô quay sang lại chiếc xe,vẻ lo lắng:

-giờ tớ làm sao về mới là vấn đề đây...

-hay là đê tớ chở đi

-cậu?

-tớ làm sao,dù sao cũng tiện đường,cực kì tiện là đằng khác ấy chứ,có mấy ai tiện như chúng ta không?

-cũng phải...

Linh cười hì hì,nhảy tót lên xe tôi

-vậy thì phiền cậu rồi

Thực ra nếu cái phiền phức này xảy ra thêm vài lần nữa tôi cũng không ngại đâu...nhưng từ từ đã,tôi đang nghĩ gì thế nhỉ

Được rồi,thề chỉ chở lần này,không có lần 2

Nhưng có thể có lần 3...

Linh định kéo góc áo tôi,tôi vội vàng ngăn lại,đưa cho cô ấy 1 tờ giấy

-ấy,ấy,cậu lau đi đã,đừng kéo góc áo tớ,nhìn tay cậu kìa!

Thấy tay mình dính dầu xe,linh cười gượng rồi nhận lấy tờ giấy,lau qua 1 lúc

Dầu máy,khăn giấy lau căn bản không sạch nổi

Tôi biết,đưa cho có lệ chứ tôi cũng biết cái áo này hết cứu nổi

Ráng chiều như những đạo quân bại trận,liên tục rút về phía chân trời,kéo lên màn trời đen kịt,tỏa sáng những ngôi sao,ánh trăng và vài chiếc máy bay,tôi chẳng biết nói gì trong khoảnh khắc này,reo lên như một đứa trẻ:

-máy bay kìa!

Linh cười khúc khích,tôi không thấy mặt cô,nhưng tôi lại tưởng tượng ra nụ cười của cô:

-cậu trẻ con quá vậy,cậu cũng đâu phải chưa từng thấy máy bay!

-đàn ông là những đứa trẻ không bao giờ lớn,cậu không biết sao

-tớ lại không thích trẻ con

-vậy tớ không trẻ con nữa

Linh nói với giọng chê bai:

-cậu nghĩ không là trẻ con nữa thì tớ sẽ...sẽ thích...thích cậu à...

Linh giống như chiếc xe trên cao tốc,đang ngon trớn thì gặp ổ gà,phanh gấp mà không kịp,phải nhảy tưng tưng mấy cái mới dừng hẳn được

Đúng khoảnh khắc cô ấy nói vậy,một tiếng sấm từ cơn giông còn sót lại phía xa vang đến,kịp thời sửa chữa tình huống xấu hổ này,tôi hỏi lại:

-cậu sẽ làm sao cơ!

-tôi sẽ đánh cậu đó! Ngậm miệng lại rồi đạp đi!

Nghĩ tôi không nghe thấy,linh mới thở phào,trong lòng tự trách:

-“linh ơi là linh! Mày vừa nói gì vậy! May là cậu ấy không nghe thấy,không thì xấu hổ chết mất!”

Tôi nghe hết đó chứ,nghe trong thinh lặng và niềm vui,học được rồi,lần sau sẽ lôi cái này ra nói tiếp

Ơ,nhưng sao tôi phải gài cô ấy nói lại chứ,nó chẳng có ý nghĩa gì cả

Cố phủ nhận suy nghĩ trong lòng,tôi lắc đầu mấy cái,linh thấy lạ bèn hỏi:

-đừng lắc nữa! Bộ cậu không biết gàu rơi hết vào người tớ rồi à?

-bậy! Tớ làm gì có gàu,hôm qua mới gội xong

-vậy thì cậu thua tớ rồi,tớ mới gội trưa nay

-bọn con gái các cậu bị cuồng sạch sẽ à?

-tớ thấy cậu là sống đủ rồi phải không?

-ấy! Thôi!

Tiếng nói cười từ hai chúng tôi vang lên rồi lặng vào khoảng vắng vô tận của bầu trời,khiến nó trở nên có chút đẹp hơn,chắc là vì cảm xúc của tôi cũng tốt hơn khi nãy một chút

Chặng đường dài tới 30 phút mà lạ thay,tôi chỉ cảm thấy trôi qua vài phút,thời gian như đã trôi nhanh hơn,chúng tôi đã đến dưới nhà

Mấy bà thím có tên khoa học là “rice-powered camera” hay camera chạy bằng cơm đang ngồi tán dóc trong sân khu tập thể

Dự án khu tập thể này vốn dĩ được cho là sẽ thành công,nhưng ở quê,đất ngoài ngàn dặm toàn là đồng lúa,đâu có thiếu thốn đến mức chui vào cái xó này,nên bây giờ chỉ có lác đác chục nhà sống ở đây

Thấy tôi chở linh về cổng,rồi còn đi với nhau lên nhà,1 bà cô bắt đầu quá trình lan truyền thông tin của mình

-hai đứa chúng nó là con nhà bác vinh với chú trọng phải không

-ừ,đúng đó,sao lại đi cùng nhau,còn chở về nữa!

-hai đứa đó lớn lên cùng nhau từ nhỏ,khẳng định có vấn đề!

Với tốc độ này,1 truyền 10,10 truyền tối đa đến 40,vì khu chúng tôi không có đến nổi 100 người

Chẳng mấy chốc,cả khu tập thể đều biết chuyện,tam sao thất bản,truyền đến người cuối cùng thành ra chúng tôi sắp cưới luôn rồi

Riêng tối hôm đó,có 4 người đến chơi nhà chúng tôi và hỏi chuyện tế nhị này,mất một lúc bố mẹ tôi mới giải thích nổi,vừa xong,bố mẹ tôi liền lôi tôi ra:

-đứa nào mới hôm trước bảo không yêu con bé linh đâu!

-đâu có,toàn là hiểu lầm! Mẹ! mẹ tin mấy bà hàng xóm đó hơn con trai mẹ sao!

-lời họ nói có thể không đáng tin,nhưng lòi con nói là khẳng định không thể tin!

Tôi bất lực cười khổ,bèn kể lại sự việc từ A đến Z,cụ thể là chỉ có A và Z,còn phần giữa,cảm xúc của bản thân tôi đã cắt bỏ đi không ít,nếu không muốn nói là chẳng còn gì

Nghe tôi thành thật(dù thật ra tôi chỉ nói có 1 nửa sự thật),mẹ tôi gật gù cho qua,tôi cũng thở phào

-Được tạm tin con,nhưng mẹ có điều này hỏi con

-điều gì thế ạ?

Chỉ cần trả lời 1 câu hỏi nữa là được tha,tôi biết chắc nó sẽ khó,nhưng thế này hơi khó quá:

-con có thích con bé linh không?

Câu hỏi bất ngờ này khiến tôi suýt thì sặc nước bọt của chính mình,mãi mới nặn ra được 6 chữ:

-không...làm sao...làm sao lại thế được

Bà cười cười nhìn khuôn mặt đang bắt đầu đỏ hơn của tôi:

-hóa ra có thứ có thể khiến con trai mẹ đỏ mặt cơ à?

-con về phòng đây!

Tôi chạy vào phòng đóng cửa lại,tự nói với chính mình:

-mình sao thế! Chỉ cần nói không thôi,phân vân làm gì!

Mẹ tôi nhìn cửa phòng tôi cười:

-thằng bé này...thôi,để nó tự tiến triển vậy

Bố tôi lên tiếng:

-hay mai chúng ta sang hỏi cho nó luôn đi,dù sao chúng đã lớn lên cùng nhau,anh thấy rất tốt

-anh cứ để yên để nó tự đi,không phải con đường nào nó cũng sắp xếp cho nó đâu,con đường này lại càng không

-nghe em vậy...

Bên kia,linh cũng chẳng khá hơn là bao

Không biết có thần giao cách cảm hay kế hoạch từ trước gì không mà câu hỏi của 2 bên cha mẹ giống nhau y như đúc,chỉ có câu hỏi quyết định “có thích không” là có chút khác biệt

-con có thích thằng dũng không?

-con mới không thèm,dù cậu ta cũng tốt nhưng muốn con thích cậu ta còn cần lâu!

-rồi,là không thích,nhưng chắc con phải có ý với cậu ấy rồi phải không?

Đến đây thì đúng sự thật quá,linh không cãi được nữa,cô ấy biết nói dối sẽ bị phát hiện nay,vì từ nhỏ chỉ cần cô nói dối mặt sẽ đỏ lên,nhưng phải liều thôi!

-con không có!

Nhìn mặt con gái,cô ly mỉm cười rồi đi vào bếp

-con tự ngẫm đi!

Cô ly thầm nghĩ:

-“con gái ngày càng khó giữ,nhưng kiểu gì cũng phải lấy chồng,đâu thể theo chủ nghĩa độc thân được! Thằng bé dũng cũng tốt,ứng cử viên sáng giá đây,để chuyện tự qua vậy”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tiểu ma vương tìm chồng cho mẹ
Tiểu ma vương tìm chồng cho mẹ
Anh Cũng Muốn Làm Ba Tiểu Vương
Anh Cũng Muốn Làm Ba Tiểu Vương
Ta Làm Tiểu Thiếp Ở Phủ Tam Vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom